Siêu Nhiên Đêm Âm Thành Đô

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391956135-256-k146786.jpg

Đêm Âm Thành Đô
Tác giả: matcha_latte_beo
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

" thế giới này không chỉ có con người...

Mà còn có những thứ vô hình tồn tại song song với chúng ta hằng ngày.

" Các con hẻm nhỏ tối tăm, những ngôi nhà đã bị bỏ hoang lâu năm mang đầy ám khí chất chồng lên và những nơi bị ma ám khác - tất cả những thứ đó đều đã được Công Danh và Hoàng Đức đặt chân đến.

Cao Hoàng Minh đức và Lê Hoàng Công Danh- hai học sinh lớp 10 vừa chuyển vào đất Sài Gòn hoa lệ, mang theo những bí ẩn vô hình mà không ai có thể hiểu được.

Cả hai bước vào con đường trừ tà không chỉ để sinh tồn mà muốn tìm hiểu thêm nhiều sự thật khác về tâm linh kỳ bí đang tồn tại song song với thế giới thực này.

"Người sống có luật của người sống.

Người chết... cũng có quy tắc riêng."​
 
Đêm Âm Thành Đô
Chương 1: Mở Đầu


" Thiên hoả luân trận "

những ngọn lửa nhỏ bắt đầu bốc lên theo vòng tròn máu mà Minh Đức tạo ra, ngọn lửa dần dần bùng cháy lên dữ dội nhưng sau đó lại dần tắt lịm đi, lá bùa trên tay anh cũng tự cháy theo bay vào trong làn gió nhẹ không để lại 1 mảnh vụn nào.

" lại thất bại nữa rồi, đây là lần thứ 10 thử nghiệm rồi đấy..."

Minh Đức mặt ủ rủ sau khi thử nghiệm trận pháp thiên hoả luân trận không thành công.

Ánh mắt anh trầm tư suy nghĩ không biết mình đã thiếu sót ở chỗ nào mà lại không thành công trong lần thứ 10 này.

Sau đó anh lau dọn tất cả các vết máu ở dưới nền gạch, dọn dẹp các đồ nghề lại vào hộp và đi vào trong nhà.B/S: máu kia là máu gà " Mày lại thử cái đó nữa hả?

" cậu dựa lưng vào tường nhìn anh với ánh mắt trêu chọc.Anh liếc mắt nhìn Công Danh và đưa ngón tay giữa chỉ thẳng vào mặt cậu.

" Cười cái mẹ gì thằng kia, đang cọc mà còn gặp mày nữa chứ!

"Công Danh đẩy tay Minh Đức ra khỏi mặt của cậu.

" thôi mà anh Đức ơi, có gì từ từ nói làm gì nóng, tao chỉ đùa mày chút thôi mà làm gì căng thế nhờ".

Cậu vẫn cứ nhìn Đức rồi cười nhếch mép." thôi mày im dùm tao rồi đi lên phòng ngủ đi, mai đi học rồi đó Danh.

Dậy trễ là tao với mày tiêu luôn đó thằng kia.

" " Ê khoan đã mày ơi tự nhiên mày nói đi học xong cái tao buồn ngang luôn á, tao nhớ hè vãi.

Hè năm nay tao với mày lập thêm được nhiều chiến công quá trời luôn!

"" Ừ thì cũng vui đấy, tao thích cái đợt mà tụi mình đi bắt con quỷ ở Tri Tôn.

Mày nhớ không?

"" Nhớ chứ , mà con quỷ đó nó nhập vô cái bà thì nhỏ con vãi lờ mà cái sức mạnh thì cỡ 10 con voi vậy á, tao với mấy ông kia giữ chân nó lại mà thở không nổi luôn.

" " Nó cũng vật tao nằm lăng ra đất luôn mà, xong vụ đó về tao gãy tay luôn ấy chứ.

Làm nghề này khổ sở quá nhưng mà vì miếng cơm manh áo nên phải cố gắng thôi.

"" ừ thiệt, làm nghề này khổ vãi mà cái số nó sắp đặt sẵn vầy rồi nên thôi kệ luôn.

Dù gì cái nghề này cũng ít ai làm được lắm nên tao thấy tụi mình cũng coi như có phước lắm mới làm được á.

" " Đại đại vậy đi, cha tao ổng cũng truyền lại cho tao nhiều cái nên giờ tao cũng gáng giữ cái truyền thống này cho gia đình tao luôn, tao cần phải cố gắng hơn trong tương lai để có thể vượt mặt cha tao.

Để sau này có xuống dưới Hoàn Tuyền gặp ổng thì có cái cho ổng tự hào.

"" Thôi đi ba, ba lo xa quá trời ghê à.

Lỡ sau này tụi mình chết sớm thì sao."

" Thì cứ lo xa đi, cha tao hồi đó coi mệnh cho tao ổng nói tao sống thọ lắm đó nên khỏi lo hahaha!

".

Anh khoác tay lên vai Công Danh."

Ghê dị sao, chắc tao thì cũng thọ cỡ 200 đó.

"" Rồi rồi ok luôn, thôi đi ngủ nè gần 1 giờ sáng rồi đó.

"" Ừ vậy thôi tao cũng ngủ đây, mày ngủ ngon nha.

" " Ngủ ngon, nhớ đặt báo thức nha thằng kia.

Đừng có ngủ quên dùm cái.

" " Biết rồi mà..." cả 2 đều đã về phòng ai nấy để yên giấc.

Ngày mai là ngày khai giảng của Minh Đức và Công Danh nên họ cần phải dậy sớm để chuẩn bị tươm tất và hoàn hảo nhất để đến trường.

Ngôi nhà đã chìm trong bóng tối, không gian bắt đầu tĩnh lặng và yên bình trong ngôi nhà cấp 4 tại Quận 10, thành phố Hồ Chí Minh.

Tại phòng của Minh Đức, anh vẫn nằm trằn trọc mãi ở giường mà vẫn chưa thể nào vô giấc, Anh đặt tay lên trán suy nghĩ đến ngày mai phải đến trường mới tại thành phố mới mà anh chỉ vừa chuyển lên được 1 tháng rưỡi."

Lo quá đi mất,không biết ngày mai đi học có ổn không đây.

" Minh Đức xoay mặt vào góc tường và nhìn chăm chú vào bức ảnh mà anh dán trên tường.

Đó là bức ảnh mà anh và người cha đã mất của anh cùng nhau chụp vào lúc anh vừa tốt nghiệp cấp 2 và sau đó cũng là lần cuối anh được chụp hình cùng với cha."

Cha đi sớm quá ,không đợi con học hết cấp 3 để chụp hình tốt nghiệp cùng với cha 1 lần nữa..

Cha thất hứa với con rồi, con buồn lắm đấy cha có biết không.

"
 
Đêm Âm Thành Đô
Chương 2: Thằng ngốc, tới trường rồi kìa


Đã khoảng 5 giờ 45 phút.

Hôm nay là ngày khai giảng tại ngôi trường mới và đây cũng chính là một sự khởi đầu cho một chặn đường mới của Minh Đức và Công Danh tại mảnh đất Sài Gòn này.

Tiếng chuông báo thức điện thoại reo vang khắp cả căn phòng với điệu nhạc chói tai, đủ để khiến người khác phải giật mình dậy trong giấc ngủ sâu từ đêm hôm qua.

Minh Đức dần tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn."

Hừm,sao trời sáng nhanh vậy nhỉ? mình ngủ chưa đã gì hết..."

Minh Đức vươn vai thật mạnh, để thông báo cho cơ thể còn ngáy ngủ của anh và cố xua đi cảm giác uể oải còn vương lại sau một giấc ngủ chưa trọn.

Cơ thể cậu vẫn còn lười biếng, chẳng muốn rời khỏi chăn ấm, nhưng ánh sáng ban mai đã len qua khe cửa, báo hiệu một ngày mới chính thức bắt đầu.

Hôm nay không chỉ là một buổi sáng bình thường, mà còn là ngày khai giảng tại ngôi trường mới.

Anh đi xuống lầu và đi đến phòng của Công Danh, Minh Đức biết chắc rằng Công Danh đã ngủ quên vì đêm qua đã thức khá trễ nên giờ anh phải vào phòng của Công Danh để gọi cậu dậy.

Chẳng thèm gõ cửa, Anh xông thật nhanh vào phòng của Công Danh.

Trước mắt là anh chỉ thấy thằng bạn của mình vẫn đang nằm trên giường cuộn tròn trong chăn, tay ôm con gấu bông cá mập trên bụng ngủ, miệng thì phát ra những tiếng "khò khò" đều đặn."

Mẹ nó, nay đi học tới nơi mà vẫn nằm ngủ say như chết vầy hả trời?

đêm qua đã kêu cài báo thức mà nó lại quên chắc luôn rồi."

Minh Đức đi đến giường của Công Danh, anh đá mạnh vào chân của Công Danh và hét to vào mặt của cậu."

Thằng heo này, dậy mau, trời sáng rồi đấy!"

Công Danh giật mình bật dậy, hốt hoảng."

Gì cơ...trễ học rồi hả!?"

Cậu đẩy Minh Đức sang một bên, chạy ra khỏi phòng và lao thẳng xuống lầu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: "Chết rồi, hôm nay khai giảng mà mình lại ngủ quên mới chết thật chứ!"

Minh Đức cũng vội chạy theo, nhưng vừa xuống đến bậc thang cuối cùng, cậu đã kịp chộp lấy vai Công Danh kéo lại."

Trời ơi, thằng này! mình chưa có trễ học đâu!"

Công Danh chợt khựng lại và quay qua nhìn anh.

"ủa vậy hả, trời ơi làm tao hú hồn tưởng trễ học rồi chứ.

Hí hí."

"Cũng chỉ mới 6 giờ thôi à nên mày không cần gấp như thế đâu, cứ đi đánh răng trước đi.

Tao ra bếp hâm nóng lại bánh sandwich cái."

Công Danh dụi mắt, "ừm tao biết rồi."

Công Danh bước vào nhà vệ sinh ngáp dài một hơi và bắt đầu đánh răng, tiếng nước chảy róc rách vang lên trong ngôi nhà yên tĩnh vào sáng sớm.

Tại nhà bếp, Minh Đức mở tủ lạnh lấy vài lát sandwich ra ngoài.

Anh bật bếp gas lên và cho 1 lát bơ vào trong, dưới sức nóng, miếng bơ dần tan chảy và toả ra mùi thơm ngậy.

Anh đặt từng lát bánh sandwich vào để áp chảo cho nóng giòn các bề mặt của bánh.

Minh Đức vừa lật bánh, vừa lơ đãng liếc mắt sang cửa sổ.

Ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng sớm phủ lên cảnh vật ở phía ngoài cửa sổ một lớp sương sớm, tạo nên khung cảnh yên bình đến kì lạ.Sau khi áp chảo xong, anh lấy từng miếng sandwich ra khỏi chảo và phết từng muỗng sốt mayo lên mặt bánh, tiếp theo là đặt lá rau xà lách lên bề mặt đã phủ sốt.

Không thể thiếu phần ngon nhất chính là xúc xích, anh cắt đôi cây xúc xích ra thành 2 phần và đặt thêm một lát phô mai lên xúc xích.

Cuối cùng là đặt phần bánh sandwich còn lại lên để hoàn thành bữa sáng cho anh và Công Danh.Công Danh vừa thay đồ xong, chạy xuống lầu.

Vừa đến cửa bếp, cậu đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của bơ và bánh sandwich nướng.

Không kiềm chế nổi, cậu lao ngay vào bếp."

Ê, mùi thơm quá! làm xong chưa vậy? tao muốn ăn lắm rồi đây nè!"

Minh Đức liếc mắt qua.

"Xong rồi đấy, mau qua đây ngồi ăn lẹ đi, có gì mày ăn trước đi nha.

Tao đi đánh răng với thay đồ cái đã."

Công Danh chu môi, chống tay lên bàn.

"Thôi tao đợi mày rồi ăn cùng luôn, ăn một mình chán lắm.

Thích ngồi ăn chung với mày à."

Minh Đức bật cười, gật đầu.

"Được thôi, vậy gáng ngồi đợi tao tí."

"Ok."

Công Danh ngồi trên bàn chống cằm nhìn chiếc bánh sandwich nóng hổi trước mắt, cậu nuốt nước miếng cái ực, nhưng cậu vẫn cố gắng ngồi đợi Minh Đức xuống ăn cùng.

10 phút sau Minh Đức cũng quay trở lại bàn ăn với bộ đồng phục trắng, mái tóc side part cũng đã được vuốt chải gọn gàng.

Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện với Công Danh, trên tay cầm ly sữa đặt xuống bàn, mắt thì liếc nhìn sang Công Danh."

Ủa, bộ mày chết đói lắm hả? ngồi nhìn cái bánh chằm chằm nãy giờ như sắp ăn tươi nuốt sống nó vậy á.

Tao mà là cái bánh chắc tao chạy luôn rồi."

Công Danh bật cười, nhún vai.

"Hỏi dư thừa quá, thì đói chứ sao nữa cha.

Nhưng mà tao vẫn đợi mày xuống ăn cùng đấy thôi, thấy sao, cảm động chưa nào thằng kia?"

Minh Đức nhếch mép.

"Ừ, cảm động quá cơ."

Anh cầm chiếc bánh lên và cắn một miếng.Công Danh cũng chẳng chần chừ thêm, cậu lập tức cầm vội chiếc bánh lên.

Cắn một miếng thật lớn cho đã.

"Oaaa, ngon quá đi!

Đúng là đầu bếp riêng của tao có khác."

Minh Đức vừa nhai vừa lườm cậu.

"Thôi đi ông tướng, chỉ là vài cái bánh sandwich cỏn con thôi mà làm tao tưởng sơn hào hải vị không bằng, hơi phóng đại đấy chứ."

Công Danh cười hì hì, uống vội ngụm sữa rồi nói.

" Nhưng mà ngon thiệt chứ bộ, không có dỡn đâu à.

Bình thườnh tao tụ làm cũng chả được ngon như vầy đâu."

Minh Đức nhìn công danh không nói gì và khẽ cười, dù sao thì được người khác khen món chính tay mình làm cũng là một loại cảm giác vui vẻ.Hai người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả về ngày khai giảng sắp tới.

Minh Đức thì tỏ ra khá bình tĩnh, trong khi Công Danh lại có vẻ hơi hồi hộp khi nghĩ đến việc gặp gỡ bạn mới."

Không biết lớp mới của tụi mình sẽ như nào ha?

Mày nghĩ trong lớp mình có ai dễ thương không?"

Công Danh nhìn Minh Đức với ánh mắt đầy mong chở.Minh Đức nhíu mày nhìn cậu.

"Dễ thương cái đéo gì, đi học thì lo học đi.

Lo ba cái chuyện đó làm chi."

Công Danh gãi đầu.

"Thì tao chỉ hỏi chơi thôi mà, căng dữ vậy ông cụ.

"Minh Đức lấy tay vỗ vào đầu Công Danh.

"Cụ cái mã cha mày."

Cả hai tiếp tục ăn sáng trong bầu không khí thoải mái, thi thoảng lại trêu chọc nhau vài câu.

Dù chỉ là một bữa sáng đơn giản, nhưng sự quen thuộc và bình yên này lại khiến họ cảm thấy thật dễ chịu.Chẳng bao lâu sau, đồng hồ đã điểm 6 giờ 30 phút.

Minh Đức và Công Danh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, mỗi người vác trên vai một chiếc ba lô màu đen đơn giãn, Công Danh vội kiểm tra lại tập sách của mình xem coi đã đầy đủ hết chưa, Minh Đức đứng dựa vào tường để đợi cậu.

Trong lúc đợi bạn mình, mắt của Minh đức nhìn ra ngoài cửa sổ một cách lơ đãng.

Sau đó mắt của anh quay lại về phía của Công Danh, anh chợt khẽ cười nhẹ.Sau khi đã kiểm tra xong đầy đủ, cả hai nhanh chóng đi ra trước cửa nhà.

Minh Đức đi đến sau lưng Công Danh và vỗ vai cậu nhẹ."

Vậy là chúng ta đã bắt đầu hành trình mới rồi nhỉ?

Mày có cảm thấy lo lắng không?"

Công Danh quay sang nhìn anh và cười nhẹ, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu của Minh Đức."

Thì tao cũng hơi lo đấy, nhưng mà dù gì tao cũng có mày ở đây rồi.

Có gì thì cứ nương tựa vào nhau mà sống là được."

Minh Đức đẩy tay Công Danh ra khỏi đầu của anh."

Đừng để tay lên đầu tao coi ông cố, tóc mới vuốt xong đó.

Mày muốn tao xấu hay gì."

Công Danh bĩu môi."

Để có xíu mà cũng cằn nhằn nữa, ghét ghê."

"Thôi mau đi học nè, đứng đó nói quài hồi trễ thiệt đó thằng ngốc.

Nay mày chở tao đi học đó chứ tao không dám chạy đâu."

Minh Đức đứng khoanh tay, trừng mắt nhìn Công Danh.

Giọng điệu có chút hối thúc.Công Danh nhìn Minh Đức rồi nhếch mép nhẹ, trên tay cầm chiếc chìa khoá xe SH."

Ừ biết rồi, lần đó mày chạy mém tông vào cột điện nên giờ tao cũng chả dám cho mày tự chạy."

"Thì tại vì tao chưa quen đường ở đây thôi mà!"

Minh Đức phụng phịu, kéo cánh cửa chính ra.Cả hai bước ra ngoài, đón lấy làn không khí buổi sáng vẫn còn vương chút se lạnh, đối lập với cái nắng gay gắt vốn có của Sài Gòn.Công Danh dắt xe ra khỏi cổng, Một chiếc SH còn khá mới vì khi còn ở dưới quê.

Công Danh được cha mua tặng để tiện cho việc đi lại trên Sài Gòn, Minh Đức ngồi lên sau, đeo khẩu trang, khoác nhẹ thêm một chiếc hoodie bên ngoài."

Mày nhớ chạy chậm thôi nha, tao chưa muốn đi gặp cha tao sớm đâu á."

"Úi trời, làm như tao là mày vậy á, đi với nhau 10 năm rồi còn không tin tưởng tao.

Anh em như vầy là tiêu rồi."

Công Danh nổ máy xe, chạy khỏi hẻm nhỏ.Chiếc xe bon bon lăn bánh qua những con đường quen thuộc của Sài Gòn buổi sáng — người người bắt đầu ra đường, học sinh, công nhân, người bán hàng rong...

Ai cũng có một lý do để vội vã.

Minh Đức ngồi sau, tay bám nhẹ vào vạt áo của Công Danh, mắt nhìn dòng người đang chuyển động liên tục bên lề."

Ê Danh."

"Gì đấy?"

"Mày nghĩ trường mới của tụi mình như nào?"

"Đéo biết nữa, thì tao đoán đại cũng bao trường khác thôi.

Vào học, làm quen bạn mới các thứ, xong lỡ làm gì sai rồi bị thầy cô chú ý.

Tao nghĩ đại loại vậy."

"Ừm...Nhưng tao mong mình sẽ không gây chú ý nhiều quá, tao thấy ở đây khác An Giang nhiều lắm.

Không khí cũng lạ lạ."

Minh Đức hơi ngập ngừng, giọng có vẻ chùng xuống đôi chút.Công Danh liếc qua kính chiếu hậu, ánh mắt trở nên dịu đi.

"Không sao đâu, có gì thì mình lo chung.

Tao với mày đâu phải lần đầu đối mặt với mấy chuyện phức tạp đâu mà lo."

Minh Đức khẽ cười nhẹ sau lớp khẩu trang."

Ừ cũng phải ha...Có vẻ tao hơi lo quá rồi."

Dẫu là lần đầu học ở đây, nhưng có Công Danh bên cạnh, anh không còn cảm thấy quá xa lạ nữa."

Ê ê tới kìa!

Trước mặt đó thấy chưa?

Nguyên cái cổng to chà bá luôn kìa, tấp vô đi."

Minh Đức chỉ tay về phía trước.Công Danh thắng xe gấp làm bánh sau nghiến nhẹ xuống mặt đường, cậu liếc mắt nhìn bảng tên trường treo to tướng ngay phía trên cổng: "Trường THPT Thành Đô, ừ đúng là nó rồi."

Hai đứa rẽ vào cổng trường, nơi từng tốp học sinh tụm năm tụm ba, đồng phục gọn gàng, tiếng cười đùa rôm rả làm bầu không khí trở nên rộn ràng.

Sân trường hôm nay treo đầy cờ và băng rôn chào mừng năm học mới, những dãy ghế nhựa xếp thành hàng ngay ngắn ở sân, chuẩn bị cho buổi lễ khai giảng.Công Danh vừa dựng xe vừa nói:"Ê lần đó đi tao không để ý là trường này nhìn cũng to vãi ha."

"Ừ to thiệt, nhiều học sinh quá trời luôn.So với trường dưới quê mình chắc bự gấp 3 lần á."

"Ê mà tao sợ bị lạc lớp quá, Đức ơi.

Đầu năm mà đi lạc là quê lắm."

"Mày mà đi lạc là tao bỏ mày luôn á, với lại cũng có cái danh sách lớp mà.

Cứ dựa theo đó mà kím thôi lo gì nữa."

"Ủa mà mình học lớp nào quên rồi?"

"Trời má, điên với mày ghê á.

Đi học mà không nhớ mình học lớp nào, tụi mình học 11A3 á."

"À à vậy hả, xin lỗi nha tao lỡ quên mất, hí hí."cả hai đứa cùng đi vào giữa sân trường, hoà nhập vào đám học sinh tại dưới sân trường.

Sau đó cả hai cũng đã tìm được lớp học, hai đứa bước vào lớp và tìm một chỗ ngồi thích hợp, do vào lớp không sớm nên chỉ còn bốn bàn còn trống.

Minh Đức vội đi đến bàn cuối của dãy đầu ngay cửa ra vào, vì ngồi chỗ này có lẽ sẽ hóng được gió khá là mát và cũng tiện cho việc đi lại vì đó là cổng sau của lớp.

Công Danh cũng đi theo sau bạn mình đến chỗ ngồi, cả hai đặt balo xuống ghế ngồi và chỉnh trang lại một xíu để xuống sân trường làm lễ khai giảng.

Trong lớp cũng có một vài ánh mắt khẽ liếc nhìn hai đứa, nếu nói về nhan sắc thì Công Danh và Minh Đức cũng không thiếu, ngoài ra còn có chiều cao ấn tượng là đều trên 1m80 nên có lẽ sẽ thu hút ánh nhìn của người khác.Công Danh có cảm giác mọi người đang dồn sự chú ý về họ, cậu khẽ vỗ nhẹ lên vai của Minh Đức."

Ê ê, tao thấy có vài người đang nhìn mình quá kìa."

Minh Đức cũng lén nhìn thử xung quanh."

Ừ chắc tại mìnb học sinh mới nên người ta nhìn thôi, kệ đi."

Một vài bạn học cùng lớp bàn tán xì xào về họ, nhưng hai đứa chỉ cười và lặng lẽ trao đổi những câu nói thân mật.

Bước ra khỏi cổng lớp, cả hai tiến dần về phía sân trường rộng lớn.

Sân trường hôm nay được trang hoàng rực rỡ với cờ, băng rôn và những dải dây đèn lung linh, tạo nên một không gian đầy năng lượng và hy vọng cho năm học mới.

Học sinh từ khắp nơi tụ tập, người người háo hức, chờ đợi những thông báo từ ban giám hiệu và thầy cô.Minh Đức và Công Danh, xen lẫn giữa sự hào hứng và chút hồi hộp, cùng nhau bước qua những con hành lang dài, đường đi dần trở nên nhộn nhịp hơn khi họ đến gần khu vực lễ khai giảng.Ngồi giữa dòng người, Minh Đức cảm nhận được sức sống tràn đầy của thành phố và sự hối hả của tuổi trẻ.

Ánh mắt anh dõi theo từng gương mặt xung quanh, trong đó có cả những người bạn mới, những nụ cười háo hức và cả những ánh mắt tò mò.

Công Danh thì lặng lẽ quan sát xung quanh, đôi mắt dõi theo không gian mở rộng của sân trường, như thể từng khoảnh khắc đều mang ý nghĩa đặc biệt.
 
Đêm Âm Thành Đô
Chương 3: Cô gái kỳ lạ


Xung quanh là hàng trăm học sinh đang mong chờ buổi lễ khai giảng, tiếng rì rầm nói chuyện của học sinh, tiếng loa phóng thanh đang thử mic của giáo viên vang lên từng hồi.

Không khí sôi nổi nhộn nhịp nhưng vẫn giữ được sự trang nghiêm của ngày khai giảng.Minh Đức khẽ ngửa đầu lên nhìn bầu trời, hôm nay thời tiết khá là mát mẻ, nắng không quá gắt mà dịu nhẹ.

Ánh sáng buổi sớm len lõi qua từng tán lá cây trên sân trường, chiếu rọi xuống chỗ của các học sinh đang ngồi dự lễ.

Lá cờ đỏ sao vàng đang bay phấp phới theo làn gió nhẹ trên đỉnh cột trước sân khấu, phía trên bậc sân khấu, thầy cô đang tất bật chuẩn bị cho buổi lễ."

Ê Danh" Minh Đức nghiêng người xuống nói nhỏ với Công Danh, "Tự nhiên tao có cảm giác gì đó kì lạ lắm á."

Công Danh hơi cúi người lên Minh Đức, "Lạ là lạ sao?"

"Tao cũng không biết nữa, cứ thấy cảm giác bồi hồi với giống như ai đó đang nhìn tụi mình ấy."

Công Danh khẽ cười, tay vỗ vai Minh Đức.

"Ui trời, tại mày đói bụng lại nên mới tưởng tượng như vậy á."

"?"

Minh Đức liếc nhẹ, không đáp.

Nhưng thật sự anh không đói, mà cảm giác khó chịu ấy cứ âm ỉ, tuy không rõ ràng nhưng nó khiến anh cảm thấy bồi hồi và một chút kỳ lạ, anh không thể thả lỏng hoàn toàn.

Bất giác, mắt anh đảo một vòng xung quanh đám học sinh, khi ánh mắt chạm đến hàng ghế đối diện, anh bắt gặp một cô gái đang nhìn mình chằm chằm.

Khoảnh khắc ánh nhìn giao nhau, cô gái giật mình quay mặt đi ngay lập tức.Minh Đức khẽ cau mày, anh không biết cô gái đó là ai nhưng anh bắt đầu thấy cảm giác của mình đã đúng.

Anh cảm nhận được cô gái đằng kia không phải là người bình thường, linh tính của anh mách bảo như vậy.Ánh mắt của Minh Đức vẫn không rời khỏi hướng đó mà cứ nhìn chằm chằm về phía cô gái, đôi đồng tử quan sát từng cử chỉ hành động của cô."

Ê, mày nhìn cái gì nãy giờ dữ vậy hả?"

Công Danh cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu bằng một cái thúc nhẹ vào tay.Minh Đức hơi giật mình, "À thì không có gì đâu, đừng bận tâm."

Công Danh hơi nhíu mày lại nhìn anh, "Mày chắc chứ?

Tao thấy nãy giờ mày lạ á, có gì vậy kể tao nghe với."

"Ừm thì tao cũng không chắc nữa, thì lúc nãy tao có nói với mày là tao có cảm giác kỳ lạ á.

Xong rồi bất giác tao đảo mắt xung quanh nhìn thì tao thấy có cô gái kia ở hàng đối diện lớp mình đang nhìn chằm chằm tao luôn, nhưng sau đó lại quay đi.

Nhưng tao thấy cô gái đó kì lạ lắm, tao nghĩ là cô gái đó không phải là người bình thường mày ạ."

"Vậy hả, vậy mày nghĩ có thể là cô gái đó có năng lực giống tụi chăng?"

"Cũng có khả năng nhưng tao cũng không chắc nữa, Cảm giác của tao chưa đủ rõ để kết luận gì hết."

"Vậy ra chơi đi hỏi thẳng đi."

"Điên hả, lỡ người ta chỉ vô tình nhìn trúng tao ngay lúc tao vừa quay sang nhìn thì sao?

Tự nhiên chạy qua hỏi, người ta tưởng mình bắt chuyện tán tỉnh thì quê lắm."

"Thì chỉ còn cách như vậy thôi chứ biết sao giờ"Minh Đức gõ vào đầu của Công Danh thật mạnh.

"Thôi im đi, tạm gác lại chuyện đó.

Buổi lễ sắp bắt đầu rồi đấy."

Công Danh lấy tay ôm đầu, mặt nhăn nhó liếc sang Minh Đức.

"Đồ bạo lực đáng ghét!"

Sau đó buổi lễ cũng đã được bắt đầu, tiếng loa phát thanh vang lên cùng với giọng nói của thầy hiệu trưởng đang phát biểu trên bục giảng.

Giọng nói trang trọng vang lên khắp sân trường, nhiều tràn pháo tay hân hoan, những bài hát quốc ca nối tiếp nhau vang lên.

Minh Đức và Công Danh cùng với toàn thể học sinh tại sân trường đứng lên để hát quốc ca chào mừng lễ khai giảng năm học mới tại trườn THPT Thành Đô.

Dù giọng hát chưa thực sự đều, nhưng cả hai đều hát rất nghiêm túc.

Trong giây phút ấy, họ như cùng hoà vào dòng chảy của hàng trăm học sinh đang bắt đầu một chặng hành trình mới.Khoảng hai tiếng sau buổi lễ khai giảng kết thúc, học sinh đồng loạt đứng dậy, những tiếng ghế nhựa lạch cạch va vào nhau khắp sân trường.

Từng tốp học sinh đang trò chuyện sau buổi khai giảng , có vài học sinh đã nhanh chóng làm quen với nhau.

Một số khác đang chụp ảnh selfie để giữ làm kỉ niệm.Công Danh đứng dậy vương vai thật mạnh, miệng thì ngáp một cái thật dài quay sang Minh Đức và nói:

"Trời ơi, ngồi nãy giờ ê đít tao quá.

Rồi còn phải nghe mấy ông kia phát biểu dài như đọc diễn thuyết mãi khiến tao buồn ngủ vãi ra.

"Minh Đức đứng dậy phủi nhẹ quần đồng phục và nói: "Lúc nào mày chả như vậy, đi đâu cũng buồn ngủ được."

Công danh lấy tay vuốt tóc về ngược đằng sau, nhìn Minh Đức với vẻ mặt đầy tự hào.

"Ừm hứm, tao sẽ coi như đó là lời khen mày dành cho tao!"

Minh Đức chề môi nhìn cậu mà không đáp lại, sau đó cả hai cũng bắt đầu rời đi.Công Danh vừa đi vừa nhìn khắp xung quanh sân trường, trường mới có vẻ làm cho Công Danh phải bất ngờ và choáng ngợp vì độ to lớn của nó.

Trường có thiết kế hình dạng chữ U, một khối được chia làm 17 lớp, có một căn tin khá lớn cùng với các bàn ăn dành cho học sinh, ở gần căn tin là sân cỏ lớn, còn có một nhà đa năng và sân bóng rổ.

Xung quanh sân trường có những cây lớn, còn có các chậu cây kiểng được sắp xếp có trình tự rất đẹp mắt.

Phía cổng trước có một nhà xe khá lớn dành cho học sinh, ngoài ra cũng có một nhà xe dành riêng cho giáo viên khi đi dạy.Công Danh lay nhẹ tay áo của Minh đức và chỉ tay khắp nơi.

"Ê mày có thấy cái trường này quá khủng luôn không?"

Minh Đức xoay mặt về phía Công Danh và gật đầu.

"Ừ tao thấy cũng khủng thật, nó to hơn trường cũ của mình chắc gấp ba lần lận á, cái sân trường này chắc bằng trường cũ của mình còn gì."

"Tao nghĩ có thể to hơn trường cũ nữa ý, mà tao thấy đây có phải trường chuyên đâu mà sao nó to dữ vậy nhỉ?"

Minh Đức nhún vai.

"Ai biết được, chắc tại hiệu trưởng giàu nên xây bự thêm."

Minh Đức bỗng lơ đễnh nhìn một nhóm học sinh đang chụp hình gần bồn hoa, ánh mắt xa xăm, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Mày tính làm gì sau lễ khai giảng?

Về liền hay lên lớp ngồi tí?"

Công Danh đặt tay lên cằm và suy nghĩ.

"Ừm thì chắc lên lớp á, chứ giờ mà chen ra cổng về chắc phải đợi tới mùa quýt năm sau mất.

Với lại tao cũng định đi tham quan trường một vòng á, tò mò không biết ở đây còn gì đặt biệt không."

"Ừ, cũng được."

Cả hai cùng hòa vào dòng học sinh đang từ từ di chuyển về dãy lớp học.

Dù là học sinh mới, nhưng có lẽ nhờ chiều cao nổi bật và thần thái "khó lẫn", Minh Đức và Công Danh vô tình lại trở thành tâm điểm chú ý.

Có vài ánh mắt từ các nhóm học sinh khác lớp lén nhìn theo họ, thì thầm gì đó, kèm theo vài tiếng cười khúc khích.Công danh khẽ thì thầm vào tai Minh Đức.

"Ê tao với mày hình như được mấy người kia để ý tới rồi kìa."

Minh Đức dùng tay đẩy nhẹ vào hông của cậu.

"Thôi đi ông tướng, bớt để ý ba cái đó lại đi."

"Tao thấy hay mà, được nổi tiếng, được nhiều người chú ý đồ cũng vui ấy chứ.

Có khi còn được tặng quà nữa đó."

"Thôi, tao không thích dính tới mấy vụ này đâu.

Phiền lắm."

"Mày đúng là một cục đá di động mà, chán mày thiệt chớ."

"Im đi, đừng để tao nóng."

Anh trừng mắt nhìn Công Danh."

Dạ."

Sau khi cả hai đã lên lớp, Công Danh liền ngồi xuống ghế của mình và nằm ườn trên mặt bàn."

Ê Đức, Mày lựa chỗ được ghê ha. vừa có gió mát rồi có thể quan sát được bên ngoài dễ dàng, lỡ có ma quỷ xuất hiện thì phát hiện kịp thời, haha."

Minh Đức ngồi xuống cạnh cậu, chân trái vắt chéo lên chân còn lại.

"Tất nhiên rồi, phải nắm bắt cơ hội tốt nhất chứ."

Sau đó mặt anh lại trầm ngâm suy nghĩ về chuyện cô gái lúc buổi khai giảng.

Anh thật sự vẫn muốn lại bắt chuyện với cô gái đó, muốn biết rõ danh tính của cô gái đó như nào."

Ê Danh."

"Hả, chuyện gì nữa?"

"Cô gái lúc sáng...tao muốn tìm gặp lại."

"Ủa, vậy là quyết định tìm rồi hả?"

"Ừ, tao thấy mình nên nói chuyện với cô ta."

"Vậy đi tìm thôi, lúc nãy tao thấy ngồi ở hàng lớp 11a4 á, qua đó kím đi."

"Ừ, qua 11a4 kím thôi."

"ok."

Nói xong Công Danh cùng với Minh Đức đeo balo lên vai và rời khỏi lớp học, cả hai đi đến lớp 11a4, đứng ngoài cửa lớp, Minh Đức thử ngó đầu vào xem coi cô gái lúc sáng có còn trong lớp không, nhưng sau khi nhìn xung quanh thì anh chả thấy cô gái đó đâu, chỉ thấy các bạn học cùng lớp khác đang ngồi ở trong.

Công Danh tò mò cũng ngó đầu vào xem coi cô gái đó là ai."

Ê ê thấy chưa?" — Công Danh hỏi.Minh Đức lắc đầu.

"Không, chỉ thấy mấy đứa khác thôi chứ không có cô gái đó."

Trong lúc cả hai đang mãi chăm chú nói chuyện thì ngoài sau lưng xuất hiện một người, người đó dùng tay vỗ nhẹ lên vai của Minh Đức và Công Danh.

Bất giác Minh Đức và Công danh quay lại xem coi đó là ai."

Hai ông kím tui hả?"

Minh Đức thoáng giật mình, trước mắt anh chính là cô gái mà anh đang tìm."

À..ừm đúng rồi.."

"Người mà sáng giờ mày nói á hả Đức?"

"Ừ.."

"May quá, tui cũng đang kím hai ông nè.

Vậy thì tụi mình đi xuống căn tin nói chuyện cho tiện ha?"

Công Danh và Minh Đức nhìn nhau rồi gật đầu, sau đó cả ba cùng nhau đi xuống căn tin, lựa một chỗ ngồi để cả ba cùng nhau nói chuyện.

Sau khi lựa được chỗ ngồi, Minh Đức và Công Danh ngồi cạnh nhau.

Cô gái còn lại thì ngồi ở phía đối diện.Công Danh là người lên tiếng trước.

"Để tui giới thiệu nha, tui tên là Công Danh.

Còn ngồi kế bên tui là bạn thân chí cốt của tui — Minh Đức.

Tụi tui vừa mới chuyển đến, mong bà chỉ giáo tụi tui nha."

"Haha, được thôi nè.

Còn tui tên là Minh Châu, hân hạnh được làm quen nhé."

Ngay sau đó Minh Đức cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người kia, anh đặt tay lên cằm và nói: "Vậy bà là người lúc sáng nhìn tui chằm chằm đúng không?"

Minh Châu cười nhẹ và đáp.

"Hehe, đúng rồi...

Xin lỗi nha, chắc tui làm ông khó chịu ha..?"

"À không, không sao.

Chỉ là tui muốn xác nhận lại thôi."

Minh Châu gật đầu, rồi bỗng trở nên nghiêm túc.

Minh Đức im lặng không nói gì.

Vẻ mặt anh đang còn trầm ngâm suy nghĩ, không biết ý định của cô gái này tiếp cận anh và Công Danh với mục đích gì.

Minh Châu nhìn Minh Đức và Công Danh, hai tay đặt lên bàn, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại sắc bén."

Thật ra...

Tui biết hai ông không phải là người bình thường, và tui cũng vậy.

Cũng giống hai ông, cũng có năng lực đặt biệt."

Công Danh trợn mắt nhìn Minh Châu, Minh Đức thì vẫn im lặng, vẻ mặt không thay đổi.

Có lẽ anh đã biết trước câu trả lời nhưng anh vẫn muốn nghe thêm câu trả lời tiếp theo từ phía Minh Châu."

Vậy làm sao bà biết?" — Minh Đức hỏi, mắt vẫn nhìn về phía Minh Châu."

Linh cảm thôi, cũng giống như ông lúc sáng vậy á.

Tui cảm nhận được một luồng khí đặt biệt khi đi ngang hai người dưới sân trường, Ông và Công Danh toả ra khí tức của những người luyện phép.

Không phải ai luyện cũng có đâu, phải có căn cơ và năng lực mới có thể toả ra rõ như vậy."

"Vậy bà cũng có căn giống tụi tui nhỉ?"— Công Danh xen vào."

Đúng rồi nè, mà theo tui cảm nhận thì năng lực của hai ông trên cơ tui, tui còn yếu lắm hí hí."

"Vậy thì tụi mình hôm nay gặp được nhau cũng gọi là một cái duyên, có gì sau này hợp tác với nhau nhé?" – Công Danh chìa tay."

Đồng ý luôn!"

Công Danh và Minh Châu cười nói và bắt tay với nhau.Minh Đức nhìn cả hai mỉm cười nhẹ và chuyển sang hỏi:

"Vậy thì mục đích chính của bà kím tụi tui là gì?"

"À tui quên mất cái đó nữa, xin lỗi nha."

"Không sao, cứ nói đi."

"Chuyện là như thế này, tui muốn cùng hai ông hợp tác...

để tiêu diệt những vong linh còn sót lại trong ngôi trường này."

"Thì ra là vậy." — Minh Đức gật đầu."

Đức, vậy là cảm giác của mình đúng rồi nhỉ?" — Công Danh hỏi."

Ừ, lần trước vào đây tao cảm nhận được âm khí tại đây rồi, nhưng nó hiện hữu không nhiều."

Minh Châu trợn tròn mắt nhìn Minh Đức và Công Danh.

"Hai ông đã cảm nhận được rồi hả..?"

Minh Đức và Công Danh gật đầu."

Đúng là có cảm nhận mà không cảm nhận được quá nhiều, chỉ số ít thôi à."— Công Danh đáp"Mấy ông giỏi thiệt đấy, đúng là âm khí ở khu này ít thật.

Nhưng thật sự có một nơi trong ngôi trường này có âm khí rất là nặng, đó chính là nhà đa năng ngoài kia."

Vừa nói xong Minh Châu chỉ tay về phía nhà đa năng ngoài xa."

Nhà đa năng?"

Minh Đức hơi bất ngờ."

Thật hả?"

Công Danh trợn mắt.Minh Châu gật đầu, ánh mắt trầm xuống:

"Đúng vậy! vào năm trước, ngày 30/11 xảy ra một sự cố lớn tại nhà đa năng đó.

Nhà đa năng đổ sập khi học sinh đang học thể dục.

60 người thiệt mạng, 50 người bị thương phải cấp cứu."

Công Danh và Minh Đức nhìn nhau sau khi nghe xong câu chuyện Minh Châu vừa kể, cả hai vẻ mặt hơi trầm xuống.

Minh Châu tiếp tục nói:

"Tớ nghe nói sau khi xử lý xong vụ việc đó thì nhà trường cũng đã bồi thường lại cho các gia đình có con bị ảnh hưởng tronh sự cố đó, xong rồi sau này ông cũng cho xây dựng lại một nhà đa năng mới."

"Ê, công nhận hiệu trưởng trường này giàu thật nha." — Công Danh cắt ngang."

Trường này nổi tiếng về độ giàu rồi ông ạ." —Minh Châu đáp.Sau đó Minh Châu quay lại với câu chuyện chính:

"Mà trong lúc thi công thì đã có những hiện tượng cùng với những sự cố kỳ lạ xảy ra, nhưng sau đó thì nhà đa năng cũng đã được xây dựng hoàn thiện lại và trong khoảng thời gian học ở đó thì có các học sinh thấy những hiện tượng siêu nhiên kì lạ.

Nhiều học sinh bị các vong linh hù doạ, thậm chí...có người mất tích nữa ấy."

Minh Đức trầm ngâm suy nghĩ sau câu chuyện mà Minh Châu kể.

Anh chống tay lên cằm, anh mắt nghiêm lại và nói: "Nếu đúng như bà nói thì tui nghĩ vụ này không đơn giản đâu, tụi mình nên cẩn thận khi xử lý vụ này."

"Ừ, tui cũng nghĩ vậy..." — Minh Châu gật đầu, nét mặt thể hiện một nỗi lo."

Vậy...trước khi vào việc thì tụi mình nên thể hiện sức mạnh một xíu đi nhỉ?

Chủ yếu để biết rõ năng lực của nhau hơn để dễ phối hợp với nhau." — Minh Đức đề nghị.

"Ý kiến hay đó!

Vậy giờ mình ra sân thử so tài sức mạnh đi, chứ vô nhà đa năng mà gặp con gì mạnh chắc chết luôn quá!"

Minh Châu bật cười sau câu nói của Công Danh.

"Ông dỡn với tui hả, pháp sư gì mà sợ ma vậy chứ, hahaha."

"Tui thân thể cũng chỉ là người phàm chân yếu tay mềm, cũng phải biết sợ chứ!

Lỡ tui bị tụi nó giết thì ai lo cho bé Minh Đức của tui?" — Công Danh làm mặt nghiêm, tay ôm lấy vai của Minh Đức về phía cậu."

Trời ơi thằng quỷ, xuýt nữa tao té ghế rồi đó!

Biến coi!"cả ba cười vang cả căn tin, khung cảnh lúc này trở nên dịu đi.

Dù mới chỉ gặp nhau chưa đầy một ngày, nhưng dường như giữa họ đã hình thành một sợi dây liên kết đặc biệt — thứ chỉ có ở những người cùng chung chí hướng."

Thôi mau đi ra sân sau nào mọi người." — Minh Đức nói.Sau đó cả ba đi tới sân sau của trường, đây là một khu đất trống thường ít khi học sinh lui tới.

Cây cối ở đây tươi tốt rợp bóng mát, yên tĩnh không bị ai quấy rối."

Vậy, ai bắt đầu trước." — Công Danh nhìn cả hai với ánh mắt hào hứng và mong chờ."

Để tui để tui."

Minh Châu giơ tay xung phong đầu tiên.Minh Đức và Công Danh nhìn Minh Châu và gật đầu.Minh Châu bước lên giữa sân.

Cả hai mắt nhắm lại, hai bàn tay chấp vào nhau như đang niệm chú, sau đó tay cô từ từ mở ra, từ trong lòng bàn tay dần xuất hiện khói xung quanh, một bông hoa sen bằng nước dưới dạng ảo ảnh xuất hiện.

Sau đó bông hoa sen bay lên, rời khỏi tay cô.

Nó đứng yên trong khoảng không vô định, bông hoa sen đó bắt đầu tạo ra một kết giới bao bọc những người đang đứng trên sân này.

"Đây là Kết Giới Tịnh Tâm, khi đứng vào trong kết giới này thì nó giúp chúng ta tăng khả năng tập trung, phục hồi năng lực và kháng lại tà khí trong phạm vi của kết giới.

Các loại tà khí không thể đi vào kết giới này." — Minh Châu giải thích.Minh Đức gật đầu.

"Khá tốt đấy, hữu dụng cho những trận chiến kéo dài."

"Bông hoa sen của bà tạo nhìn dễ thương quá, có thể tạo ra cái bự hơn được không?"

"Được chứ, nhưng mà hơi tốn thêm năng lượng tí, hì hì."

"Vậy tới mày đi Danh, tao thấy mày cũng mong chờ được thể hiện lắm rồi đấy." — Minh Đức nói, tay đẩy vai của Công Danh."

Được thôi, xem tao thể hiện đây hehe."

Công Danh bước lên giữa sân, cậu hít một hơi thật sâu.

Ánh mắt cậu tập trung nhìn vào khoảng không vô định, sau đó có một cơn gió bay tới chỗ của Công Danh, nó bao bọc cả cơ thể anh.

Sau đó từ tay phải của cậu xuất hiện một lưỡi đao gió khá mảnh."

Đây là Phong Nhẫn Ảnh, nó giúp tui tạo ra lưỡi đao bằng gió vô cùng sắt bén.

Nó dùng để cắt những tà ma, quỷ khí nhưng nó còn có thể cắt được cả đá nữa đấy.

Nên là khá tiêu tốn nhiều năng lượng, không thể sử dụng bừa bãi được đâu.

Hôm nào sử dụng nó quá lâu thì tui về nhà phải ăn cỡ bốn tô cơm." — Công danh nói với giọng điệu tự hào."

Vậy cũng khoe nữa."

Minh Đức nhìn Công Danh với vẻ mặt khinh bỉ.Minh Châu vỗ tay.

"Qoaa, ngầu quá vậy! tui cũng ước có thể tạo ra được lưỡi đao siêu ngầu như vậy!"

"Vậy... cuối cùng là tới mày đó Đức, mau thể hiện đi, đừng có mà giấu nghề đó."

"Biết rồi, nhưng ít nhất cũng phải biết khiêm tốn."

Nói xong Minh Đức đi lên giữa sân, anh quay lại theo hướng đối diện với Công Danh và Minh Châu.

Tay anh chìa ra phía trước, từ lòng bàn tay xuất hiện một làn khói đen, sau đó làn khói đen đó tích tụ lại dần.

Tạo thành một con rồng đen nhỏ bay lượn trên tay của Minh Đức.Minh Châu nhìn với ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Đây...là gì vậy?"

"Là Long Ảnh - Ảo Linh.

Kỹ năng triệu hồi dạng linh thể, chỉ là kỹ năng trung cấp thôi.

Nó sẽ hấp thụ các tà khí của đối thủ và tận dụng để làm sức mạnh của nó để đánh bại đối thủ."

Con rồng hắc ám gầm nhẹ một tiếng rồi tan biến."

Vậy của ông là mạnh nhất nhỉ?

Minh Đức."

"Không, của mỗi người đều có một tác dụng riêng, chiến đấu quan trọng là sự phối hợp." — Minh Đức đáp.Sau đó cả ba im lặng vài giấy, Minh Châu lên tiếng:"Vậy là chúng ta quyết định sẽ thành lập một nhóm điều tra chính thức nhé?

Tên gì được ta?"

"Hmmm, hay đặt là tam thái tử đi!"

"Được đó!

Tui đồng ý luôn!"

"Cái tên nghe xàm vãi ra."

Minh Đức lườm Công Danh."

Vậy quyết định đặt vậy đi, không ai được phản đối hết!"

"..."

Minh Đức chỉ biết nhìn và cam chịu với cái tên mà Công Danh đặt.Ngay tối hôm đó, cả ba lén trở lại trường.

Bóng đêm bao phủ toàn bộ khuôn viên, chỉ còn vài ánh đèn le lói từ khu bảo vệ.Minh Châu thì thầm: "Mình vô bằng cửa sau.

Tui có cách mở khóa nhẹ nhàng."

"Bà... là dân chơi chuyên nghiệp rồi ha?" – Công Danh trêu."

Tui là pháp sư, chứ không phải tội phạm!" – Minh Châu phồng má, liếc nhẹ.Họ luồn qua hàng rào và tiến về phía nhà đa năng – nơi từng xảy ra thảm kịch.Không khí nơi này lạnh hơn bình thường.

Cửa nhà đa năng khép hờ, như thể đang chờ đợi ai đó bước vào...Minh Đức đứng trước ngưỡng cửa, ánh mắt kiên định:"Chuẩn bị tinh thần đi.

Tụi mình sắp bước vào nơi linh khí hỗn loạn nhất của ngôi trường này..."
 
Back
Top Bottom