Ngày hôm sau, thời tiết vẫn khá xấu, Thẩm Tín nhìn cơn mưa tí tách ngoài cửa sổ, rối rắm một hồi.
Cuối cùng vẫn đem theo một cái cặp cất mấy tờ giấy với ngòi bút, và một cái ô khẩn cấp.
Thỉnh thoảng Thẩm Tín cũng nghĩ mình ngấm mùi rồi, rõ ràng là ghét viết, vậy mà trong nhà có đủ đồ dùng để viết, bút giấy chất đầy phòng sách, đáng ghét thật chứ.
Vừa dọn đồ xong thì Hứa Như Trần nhắn tin đến, nói đang đợi cậu dưới lầu.
Ngoài giờ cao điểm nên đường không tắc như hôm qua, Hứa Như Trần vừa lái xe vừa nói: "Hôm qua em điều tra chuyện Hứa Hải Thanh đâm chết người."
Thẩm Tín nhìn y, "Thế nào?"
"Đúng là có chuyện đó, lúc nhận được tin em bị sợ đấy, đàn anh giỏi thật."
Hứa Như Trần theo thói quen khâm phục Thẩm Tín, "Chuyện đó bị Hứa Phong bịt kín, ông ta đưa một khoản tiền lớn cho chồng của người phụ nữ, cô ấy mồ côi nên chồng không truy cứu thì cũng không có ai quan tâm."
"Người đàn ông đó nhận tiền, cưới vợ bé sinh con trai, bây giờ phải xem xem anh ta có gan tiếp tục lợi dụng chuyện này để đòi tiền Hứa Phong nữa không."
Nghe có vẻ y đã xử lý ổn thỏa rồi.Thẩm Tín nhớ lại ảo giác nhìn thấy lúc gặp Hứa Như Trần, y có vẻ ngoài nho nhã lễ độ, ít nói hay thẹn nhưng thủ đoạn không tầm thường, loại ngu ngốc như Hứa Hải Thanh không bì được với y, chẳng biết Hứa Phong bị dở người hay sao mà cứ một hai phải chọn gã.Đây là sức mạnh của 'con của chân ái' hả?Họp báo sản phẩm mới không phải chỗ hay ho gì, Thẩm Tín không thích họp, họp báo sản phẩm mới tẻ nhạt cũng thuộc phạm trù này, nghe một lát đã tháo kính bắt đầu nhìn xung quanh, lại biến ảo giác thành công cụ để hít drama, vượt qua khoảng thời gian tra tấn này.
Ô, bên kia là phó giám đốc công ty A, sầu trọc đầu vì đứa con trai đang dậy thì nên bây giờ phải đội tóc giả, không có thuốc mọc tóc nào hiệu quả.
Ngồi trước là wibu bên ngoài mặc vest với giày da, ở nhà mặc áo Hatsune Miku xem manga anime, bắt chước tư thế biến hình của Kamen Rider, thắt lưng biến hình treo đầy tường.
Với cả......
Ô?Thẩm Tín nhìn sang bên cạnh, Hứa Hải Thanh đứng dậy đi toilet, gã thường liếc Hứa Như Trần trên bục, ánh mắt chẳng có vẻ gì là hiền lành.
Dắt kính vào cái túi trước ngực, Thẩm Tín đứng dậy theo sau cách gã không xa không gần, người bên truyền thông khá nhiều, họ đều tập trung vào cuộc họp báo nên không để ý đến Thẩm Tín, dù có thì cũng sẽ không thôi, bản thân không phải người nổi tiếng gì, nhiều lắm là nhìn lại hai lần vì cậu đẹp trai.Vừa đến toilet, đúng lúc Hứa Hải Thanh đi từ trong ra.
Vừa nhìn thấy Thẩm Tín gã liền nhướng mày, ánh mắt đánh giá, "Cậu đấy hả."
"Hứa Như Trần chiều cậu nhỉ, nơi này mà cũng đưa tới."
"Anh cũng tới được thì sao tôi lại không, tôi là bạn em ấy chứ đâu phải con riêng."
Thẩm Tín không quan tâm đến ý tứ trong lời của mình, cười vô tư."
Cậu!"
Hứa Hải Thanh tức giận, cái danh con riêng này luôn là nỗi đau của gã.Người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Hứa lẽ ra phải là gã!
Nhưng Hứa Như Trần đã cướp đi tất cả !Hứa Hải Thanh vẫn biết đây là đâu, đành cố nhịn, "Đừng tưởng Hứa Như Trần có thể bảo vệ cậu, bây giờ nó còn không giữ nổi cái thân kìa, đến lúc đấy cậu gánh không nổi đâu!"
Hứa Hải Thanh uy hiếp xong thì hừ lạnh bỏ đi, để lại Thẩm Tín đứng tại chỗ, khóe miệng hơi cong.
Lần trước gặp chưa thấy rõ, lần này rõ mười mươi, trên cổ Hứa Hải Thanh có một viên ngọc, trong mắt cậu, viên ngọc đó bị chướng khí màu đen quấn quanh, dường như có một sợi chỉ trắng mờ nhạt được nối với nó.
Y chang cái sợi cậu đã thấy.Nhưng lúc này ảo giác mới lại xuất hiện, giữa ảo giác là viên ngọc tỏa ra chướng khí màu đen, chỉ khác ở chỗ: Có hai viên ngọc y đúc nhau. 【 Vật trung gian thuật thế thân: Đặt trên cơ thể cá nhân khác nhau nhằm gây rối loạn cho mục đích thế thân. 】Bên kia, Hứa Hải Thanh quay lại phòng hậu trường, quăng đồ đạc trên bàn xuống đất, đi đi lại lại hai vòng vẫn không bớt tức.
"Ba!"
Hứa Hải Thanh gọi cho Hứa Phong, "Ba, con không chịu nổi nữa!"
"Nó sỉ nhục con!
Cái thằng bạn của nó cũng dám nhạo báng con!"
"Ba, ba nói nhà họ Hứa là của con rồi mà, sao giờ lại không được?
Con không chịu nổi, cuộc đời con bị nó hủy hoại rồi!"
"Mẹ lo cho con nên sinh bệnh, nếu mẹ thấy con tốt lên thì chắc chắn sẽ vui!"
"Chỉ có ba mới giúp được con, chúng ta tiến hành kế hoạch đi!"......Thẩm Tín quay lại vị trí ngồi chơi điện thoại một lát, họp báo cuối cùng cũng kết thúc, Hứa Như Trần đã đợi cậu ở hậu trường.Đánh xong ván game cuối, Thẩm Tín mới đến chỗ hẹn, tới nơi lại thấy Hứa Như Trần đang đọc tài liệu, thương quá, giờ mà cũng phải làm việc.
Để cái điện thoại nóng lên bàn, Hứa Như Trần vô thức ngẩng đầu lên.
"Họp báo không tệ ha."
Thẩm Tín nói như vậy.Hứa Như Trần hơi nghi ngờ nhìn Thẩm Tín, sau một hồi mới mở miệng, "Em cảm ơn, nhưng mà đàn anh có nghe thật hả?"
"Họp báo không tệ ha."
Thẩm Tín lặp lại, vẻ mặt hoàn toàn là 'không nghe nhưng mà cứ nói thế'.Được rồi, tính ảnh là thế mà.
Sau khi câu hỏi han tự nhận, Thẩm Tín bắt đầu nói chính sự.
"Em có đồ gì giống Hứa Hải Thanh không?
Như ngọc gì đấy."
"Ngọc giống nhau ạ?"
Hứa Như Trần suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu, "Có."
Con cái nhà họ Hứa đều có ngọc gia truyền, từ nhỏ Hứa Hải Thanh đã có một viên, của Hứa Như Trần thì được ông cụ nhà họ Hứa đưa cho sau khi được tìm về, đây là dấu hiệu của dòng họ, Hứa Như Trần không thích nó nhưng vẫn ít khi bỏ ra, trong hoàn cảnh của y, nếu ngay cả một viên ngọc mà cũng không đem theo thì có lẽ sẽ khó khăn chồng chất.
Sau này thành thói quen nên không tháo ra nữa, dù gì cũng chỉ là một viên ngọc.
Thẩm Tín chìa tay với y, Hứa Như Trần lập tức tháo ra đặt vào lòng bàn tay cậu.
Tốc độ khiến Thẩm Tín kinh ngạc."
Không sợ anh chôm đem bán hả?"
Thẩm Tín vừa nhìn viên ngọc vừa giỡn."
Thế anh bán đi."
Hứa Như Trần cũng không để ý, "Đến lúc đấy em mua viên khác làm giả là được."
"Tiếc nhỉ, đây là tang vật đấy, không được bán."
Thẩm Tín đặt viên ngọc xuống giữa bàn.Hứa Như Trần nhìn nó, "Cái này ạ?"
"Chính nó."
Ảo giác sinh động trước mắt chỉ cho Thẩm Tín cách sử dụng thứ này.
Đưa hai thứ giống hệt nhau cho hai người có quan hệ ruột thịt thì chướng khí sẽ không thể phân biệt được, quấn lên người bị ếm.Ảo giác nói cho Thẩm Tín: Chướng khí màu đen y nhìn thấy là nhân quả, tục ngữ gọi là ác giả ác báo, chướng khí càng nhiều thì hậu quả càng xấu, cuối cùng là phải trả nghiệp, nhưng nếu tìm được thế thân thì có thể khiến thế thân nhận chịu thay.
Bệnh của Hứa Như Trần là di chứng sau khi bị chướng khí quấn thân, người chưa làm chuyện xấu bị chướng khí ăn mòn sẽ lập tức nghe thấy tiếng oán thán của mẹ con kia lúc sắp chết.Loại tà thuật độc ác sử dụng với người thân này rất khó bị phát hiện, đa số vì tin tưởng ruột thịt sẽ không hãm hại mình.Thẩm Tín lấy một tờ giấy và ngòi bút thường dùng ra từ trong cặp.
Trước ánh mắt tò mò của Hứa Như Trần, Thẩm Tín trải giấy lên bàn bắt đầu viết, phù chú màu đen trên giấy dần thành hình, nếu Hứa Như Trần từng thấy bùa cậu vẽ cho Tông Tuyết Thiện rồi thì sẽ nhận ra hai loại này không giống nhau.
Đúng vậy, đây là phù chú Thẩm Tín vừa mới thấy.
Nếu phù chú của Tông Tuyết Thiện giống kiểu truyền thống, thì phù này giống một bức tranh hơn, tựa trăng rằm được tạo từ những nét cong.Hứa Như Trần cầm lòng chẳng đặng nhìn Thẩm Tín chấp bút, trong vài tháng quen nhau thời cấp 3 y cũng từng thấy Thẩm Tín viết chữ, lúc đấy cậu đại diện trường tham gia cuộc thi thư pháp, cậu không có hứng thú nhưng trường yêu cầu phải tham gia, vậy là ngồi viết trong một tiệm hamburger ngoài trường.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng nét chữ vẫn đẹp như thế, dáng vẻ lúc chấp bút vẫn khiến người ta phải ngắm nhìn.Vẽ bùa xong, Thẩm Tín nhìn ghi chú trong ảo giác bên cạnh.【 Chú trừ tà - nguyệt 】【 Phù chú cắt đứt nhân quả đáng sợ, được dùng để xử lý thuật thế thân thời cổ. 】Đợi mực khô, Thẩm Tín bọc tấm bùa quanh viên ngọc rồi đẩy tới trước mặt Hứa Như Trần.
"Cầm về đi."
"Vậy thôi ạ?"
"Không biết."
Thẩm Tín một tay chống cằm nhìn y, "Nói cách khác: Ngay cả anh cũng không biết nó có hiệu quả không, nếu có thì là hiệu quả gì."
"Thế có muốn cầm không?"
Hứa Như Trần đối mặt với Thẩm Tín, ba giây sau y bật cười.Khác với Thẩm Tín, Hứa Như Trần rất ít cười, nói thật tuổi thơ và hoàn cảnh gia đình y cũng không có gì để cười, nhưng y vốn đã đẹp, chỉ cần cười lên thì nốt ruồi mỹ nhân sẽ càng rõ nét, khi nhìn đối phương như thể muốn đắm chìm.Y đè lên viên ngọc, đầu ngón tay tái nhợt chạm vào vết mực đen trên tấm bùa.
Y nói: "Tất nhiên."
Thẩm Tín vô thức đổi tư thế ngồi, ngoài mặt không có cảm xúc gì nhưng nội tâm đã bắt đầu cảm thán.
Bạn Tiểu Hứa lớn rồi, lả lơi hơn ngày xưa.......Hứa Hải Thanh lặng lẽ dựng sẵn máy quay.Vì gã khóc lóc ỉ ôi nên cuối cùng Hứa Phong đành đồng ý thực hiện kế hoạch, nhưng ông ta yêu cầu gã không được gây bất lợi cho tập đoàn Hứa thị.
Vậy là gã nhẫn nhịn suốt buổi họp báo, chuẩn bị thực hiện kế hoạch ngay buổi tiệc tối.
Khách mời tối nay toàn những người giàu có và quyền lực, chỉ cần Hứa Như Trần lên cơn ngay lúc đấy thì sẽ lập tức bị lan ra khắp giới, gã cũng sẽ đăng đoạn video đó lên rồi đổ lỗi cho nhân viên công tác trong bữa tiệc, một bệnh nhân tâm thần tất nhiên không thể là người thừa kế của nhà họ Hứa.
Trong tình trạng này, gã thừa kế nhà họ Hứa thì còn ai nói được gì nữa?!Bước vào hội trường, Hứa Hải Thanh tìm kiếm bóng dáng Hứa Như Trần, lúc này y đang nói chuyện với một đối tác, nhìn có vẻ không tệ, người bạn y bất ngờ đưa đến lại ngồi trên ghế cách đó không xa.Tiệc tối phải có cung cách của tiệc tối, nhưng người này lại mặc một bộ đồ giản dị tầm thường ngồi đằng kia.
Tiếc thay, không ai quan tâm đến trang phục của cậu, chỉ có một vài tiểu thư và phu nhân lặng lẽ nhìn sang, nhỏ giọng hỏi xem đây là cậu nhà ai.Hứa Hải Thanh hừ lạnh.Chúng nó sẽ chẳng vui vẻ được lâu đâu.
Mấy năm trước, gã say rượu vô ý đâm chết người, quá sợ hãi nên đành cầu xin Hứa Phong giúp, Hứa Phong đã xử lý xong xuôi mọi việc, nhưng trên đường về lại gặp được một thuật sĩ mù lang bạt, thuật sĩ lang bạt nói gã có nghiệp chướng, nếu không xử lí thì sau 30 tuổi sẽ chết oan uổng.Tất nhiên gã và Hứa Phong không tin mấy thứ này, không ngờ thuật sĩ lang bạt đó khoa tay múa chân cho gã thấy được hai mẹ con bị đâm chết.
Họ nhìn hắn với bộ dạng hung tợn lúc chết, bàn tay đầy máu nhào lên cào vào mặt gã.
Họ không thể không tin, Hứa Phong đưa thuật sĩ một khoản tiền, lão ta liền nói cho Hứa Phong một biện pháp.
Chọn một thế thân có quan hệ huyết thống, làm một cặp vật trung gian, đẩy nghiệp chướng sang cho thế thân, đúng lúc đấy Trác Thư Lan vừa tìm được Hứa Như Trần, Hứa Phong bèn nhắm vào y, dùng viên ngọc làm vật trung gian.
Thuật sĩ lang bạt nói với họ, nghiệp chướng không thể được chuyển hết trong một lần mà phải từng chút một theo thời gian, nếu không sẽ bị phát hiện.
Hôm nay chính là ngày Hứa Hải Thanh đẩy hết nghiệp chướng sang cho Hứa Như Trần để giành quyền thừa kế nhà họ Hứa.Chỉ một chút nữa thôi, những ngày tháng khổ nhục của gã sẽ kết thúc!Sắc mặt Hứa Hải Thanh dữ tợn, gã siết chặt viên ngọc trên cổ như một kiểu thủ thế kỳ lạ thường làm, lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng hơi lạnh đến thấu xương lan ra từ đầu ngón tay.
Hứa Như Trần đang nói chuyện với đối tác bỗng nhiên rít một tiếng, có vẻ là bị đau."
Nóng quá!"
Đối tác sửng sốt, Thẩm Tín ngồi cạnh đó cũng đứng lên.
Chỉ thấy Hứa Như Trần nhanh chóng lôi viên ngọc đã đeo ra, hình như vì nóng không cầm được nên phải thả xuống bàn, ngay sau đó lá bùa bọc quanh viên ngọc đột ngột bốc cháy, người xung quanh đều hoảng sợ vì ngọn lửa bùng lên không phải màu đỏ cam mà là màu trắng bạc lành lạnh.Ngọn lửa màu trắng bạc cháy nhanh tàn cũng nhanh, đáng ngạc nhiên là tờ giấy không hề có dấu hiệu bị đốt.
Hứa Như Trần kinh ngạc nhìn kia tờ giấy, rõ ràng Thẩm Tín đã vẽ một dạng hình thù kì lạ lên nó bằng mực đen.
"Sao thế này?
Tự cháy à?"
"Tờ giấy đó không bị gì hết kìa?
Sao tự cháy được?"
"Ai làm thí nghiệm hả?"
Mọi người chưa kịp đưa ra kết luận thì bỗng cách đó không xa có tiếng hét thảm, tất cả đều đồng thời quay sang.
Hứa Hải Thanh thét chói tai ngã trên mặt đất, không ngừng đấm đá cái gì đó vô hình, người xung quanh gã nhanh chóng tản ra.
"Đừng, đừng qua đây!
Có quỷ!"
Gã bịt tai lại, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, "Ba, ba!
Cứu con với!
Có quỷ!
Ở đây có quỷ!"
Mọi người nhìn nhau."
Chuyện gì vậy?"
"Ai biết, không phải nhà họ Hứa có bệnh tâm thần di truyền hả?
Chắc là lên cơn rồi."
"Chậc chậc, tôi nhớ hồi đấy họ Hứa tráo con đã nói là nó không có bệnh, Tiểu Hứa tổng bị gán mác tâm thần bao nhiêu năm, giờ thì coi như mở mang tầm mắt."
Hứa Như Trần đứng tại chỗ nhìn Hứa Hải Thanh nổi điên than khóc 'Có quỷ', lại nhìn thoáng qua viên ngọc trên bàn, y cẩn thận chạm vào, thấy không còn cảm giác bỏng rát nữa mới đem cất, khi ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Tín chạy đến bên cạnh.
Thẩm Tín nhìn Hứa Hải Thanh gào thét một cách chăm chú, khóe miệng mang theo nụ cười.
Cậu nói: "Không phải có quỷ hả."