Tâm Linh [EIDT] Sau khi bị ép trở thành Đại sư huyền học - Duy Mạc Đăng Hỏa

[Eidt] Sau Khi Bị Ép Trở Thành Đại Sư Huyền Học - Duy Mạc Đăng Hỏa
Chương 100


Vốn định lên xe đi luôn, nhưng Thẩm Tín ngẩng đầu nhìn quanh như đang tìm gì đó.

Bên ngoài cổng nhà họ Hứa có CCTV, nói cách khác người ở trong có thể nhìn thấy bên ngoài thông qua CCTV, Thẩm Tín không muốn đi nữa.

Cậu có một niềm vui độc ác, rất thích nhìn người đáng ghét tức hộc máu nhưng không thể trả đũa mình."

Họ có làm khó em không?"

Thẩm Tín hỏi y."

Không có thời gian lý lẽ với em, bạn gái Hứa Hải Thanh có thai rồi."

Hứa Như Trần nói: "Cô gái đó không phải kiểu Hứa Hải Thanh thích, chắc là do Hứa Phong, cô ta giống kiểu phụ nữ Hứa Phong thích."

Thẩm Tín:......Không thể không nói, hành vi của Hứa Phong khá ghê tởm.Điều khiển tính cách con mình, còn chọn bạn đời thay, chọn đúng kiểu mình thích nữa, như điều khiển rối ấy.Thẩm Tín ngậm điếu thuốc vào miệng, lấy điện thoại ra gọi cho Huyền Phong, cái tay khác bị Hứa Như Trần níu chặt, thế mới không phải vất rác bừa bãi.Huyền Phong bắt máy rất nhanh."

Cậu Thẩm?"

Thẩm Tín đang nghĩ cách nói chuyện, chưa ra biện pháp thì đột nhiên Hứa Như Trần cầm lấy điếu thuốc, Thẩm Tín chớp mắt nhìn y, Hứa Như Trần cũng khó hiểu nhìn lại như đang hỏi ' có gì không ổn ạ?

'Ừ không có gì, tay kia cũng bận rồi mà.

Được rồi."

Người tôi nhờ điều tra thế nào rồi?"

Thẩm Tín hỏi."

Tôi đang định nói với cậu đâu, vụ này hình như lớn lắm."

Huyền Phong cau mày nói: "Địa chỉ cậu đưa và địa chỉ người trong bình luận đưa hoàn toàn khác nhau, nói cách khác là hung thủ gây án ở nhiều nơi, hoặc có nhiều điểm tiêu thụ."

Thẩm Tín thở dài, "Cái tôi hỏi không phải là địa điểm, mà là hung thủ đã làm bằng cách nào, có giải quyết được không."

"Thật lòng mà nói thì tôi cũng không rõ."

Huyền Phong trở nên nghiêm túc, "Chúng tôi đã tìm đọc khá nhiều sách cổ nhưng chưa có trường hợp nào tương tự.

Tình trạng này rất giống bùa con rối, nhưng người bình thường không dùng được."

"Cuối cùng chúng tôi mở họp thảo luận, thì cảm thấy nó rất giống với một trận pháp của Phương Lâm Ly."

Thẩm Tín khá ngạc nhiên, "Sao lại liên quan đến Phương Lâm Ly nữa?"

"Vì chỉ có Phương Lâm Ly có trận pháp cùng loại."

Huyền Phong nói: "Người ta kể lúc đầu Phương Lâm Ly làm một vài việc khá đáng sợ, trong đó có thay đổi nhân cách."

"Hắn từng gặp một cô bé đang khóc, không chịu nổi tiếng khóc nên đã hỏi cô bé tại sao.

Cô bé nói cha mẹ bị hại, anh trai đã chết vì bảo vệ cô, cô rất đau khổ vì anh trai mạnh mẽ phải chết chứ không phải một người yếu đuối như mình.

Nếu là anh trai thì đã có thể sống thật tốt và báo thù cho cha mẹ."

"Vậy là Phương Lâm Ly sử dụng trận pháp này, khiến cô bé lầm tưởng bản thân là người anh trai đã chết, giờ đang sống và trưởng thành, học hành rồi cuối cùng là báo thù."

Thẩm Tín nghe mà tặc lưỡi, "Nể thật."

Phương Lâm Ly không quan tâm đúng hay sai, hắn chỉ biết ồn quá, phải khiến người này hết ồn thôi.

Nếu mong mình chết và anh trai sống, thì cứ biến thành anh trai đi.

Một cách đơn giản mà thô bạo."

Có gặp được nạn nhân không?"

Thẩm Tín hỏi.Từ đầu đến cuối Thẩm Tín chưa hề gặp nạn nhân, dù là nhân viên của Hứa Như Trần hay là Hứa Hải Thanh, cậu chỉ thấy được sự thay đổi trong số mệnh của Hứa Phong.

Chứ không nhìn thấy ông ta đã làm gì.

Cậu chỉ có thể thấy được thứ đã tác động đến nạn nhân từ chính họ.

"Có chứ, chúng tôi đưa con trai anh Dương tới rồi."

Huyền Phong nói: "Nhưng mà anh Dương có vẻ bực bội lắm, chắc là họ sắp về rồi."

"Tôi biết rồi."

Thẩm Tín nói: "Tôi sẽ qua ngay."

Cúp máy, Thẩm Tín cất điện thoại vào túi, lấy lại điếu thuốc từ tay Hứa Như Trần.

"Có vẻ nhân viên của em thích đứa con ngoan hơn."

Cậu mở cửa xe, "Đi thôi, đi gặp nạn nhân."

Hứa Như Trần ngồi trên ghế phụ, "Có đứa con hư thì việc chú ấy thích con ngoan là bình thường.

Nhưng lại không quan tâm đến việc tại sao con lại ngoan hơn."

Người lớn thường không thích con cái là chính nó, mà luôn ưu ái đứa trẻ được bản thân uốn nắn theo ý mình hơn.Nghĩ vậy, Hứa Như Trần bỗng thấy Hứa Hải Thanh đáng thương.

Sắp chết rồi còn bị biến thành ' bé ngoan '.Trong khi đó, thấy Thẩm Tín với Hứa Như Trần đi rồi, Hứa Phong đang xem CCTV mới mở miệng.

"Ba thấy chưa, nó có định ở lại nhà họ Hứa đâu."

Ông Hứa thở dài, "Không hề biết đề phòng, nhà họ Hứa hổ thẹn vì nó."

Hứa Phong nghe mà mắt sáng ngời.

Chứng tỏ lần này ông Hứa muốn từ bỏ Hứa Như Trần thật rồi.

Nói cũng đúng, Hứa Như Trần không có con có cái, nhà họ Hứa không không thể đổi họ, cứ thế này thì ông ta sẽ có thể nhanh chóng cưới được tình yêu đích thực, đến lúc đó Hứa Hải Thanh sẽ không còn là con riêng, trở thành người thừa kế chính thống.

Họ phải trao thân phận này cho Hứa Hải Thanh, phải đá Hứa Như Trần đi.

Hứa Phong nghĩ: Cuối cùng mình cũng có thể thực hiện được điều ước của Hải Thanh.

Hải Thanh của mình sẽ là người thừa kế danh xứng với thực. ......Lái xe đi thẳng đến Bộ Huyền học, Thời Lăng đã đứng đợi ở cửa, thấy Thẩm Tín đến thì vội ra đón.

Không ngờ người xuống xe lại là một người đàn ông chưa thấy bao giờ.

Tóc đen mắt đen, nơi khoé mắt điểm một nốt ruồi, đẹp kiểu bệnh tật, rất có tính công kích.

Thời Lăng thở một cách khó khăn, không biết hỏi thế nào, Hứa Như Trần gật đầu với cô.

"Xin chào, tôi là Hứa Như Trần."

"Anh Hứa."

Thời Lăng chớp mắt, "Tôi là Thời Lăng."

"Chào cô Thời."

"Không phải họ Thời đâu."

Thẩm Tín đã đỗ xe đi tới, "Thời Lăng là mật danh ở đây, chỉ là kèm thêm chữ Thời thôi."

Hứa Như Trần vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không biết những việc này."

"Không sao đâu!"

Thời Lăng nói: "Cậu Thẩm, cho hỏi người này..."

"Cái người họ Dương là nhân viên em ấy."

Thẩm Tín trả lời: "Có gì nói với em ấy cũng được, đi thôi."

Thời Lăng trố mắt.Có gì nói với em ấy cũng được, sức nặng của câu này rất lớn.

Nghĩa là gì?

Nghĩa là anh Hứa này biết rất nhiều việc, và cậu Thẩm rất tin tưởng anh ta.

Thời Lăng bỗng nhớ đến người bạn ở lại nhà Thẩm Tín vào sáng hôm nọ.

Ối dồi ôi.Hứa Như Trần đến đây lần đầu, khi Huyền Phong đến thì đoán ra ngay đây là 'ông thầy bói đào lửa' trong danh bạ Thẩm Tín, Huyền Phong đã chuẩn bị tâm lý khi gặp Hứa Như Trần nên không để ý nhiều lắm.

"Nạn nhân ở bên kia, nhưng anh Dương đòi lên Đồn rồi."

Huyền Phong nói: "Chúng ta đi nhanh thôi."

"Lão Dương?"

Hứa Như Trần nhìn ông ta.Hôm nay Hứa Như Trần không đi làm nên cũng không biết lão Dương xin nghỉ.

"Chú đó cứ nói mãi chuyện trễ nãi việc học của con."

Thời Lăng ở phía sau mở miệng, "Quá kỳ lạ."

Hứa Như Trần gật đầu, "Đàn anh đi gặp nạn nhân đi, em đi gặp lão Dương."

Thẩm Tín vừa nghe là biết y muốn làm gì, "Ổn không đấy?

Anh nhớ hôm qua em bị khó chịu vì người đó mà."

"Hơi hơi thôi ạ, nhưng không thể cứ để thế mãi được.

Phải thay đổi chứ, giải quyết được cái người kia rồi nên giờ em muốn thử xem."

Hứa Như Trần nói: "Không sao đâu, nếu thấy không ổn thì em sẽ đi ngay."

Thẩm Tín nhìn y, sau đó gật đầu."

Phiền mọi người dẫn em ấy đến gặp ông Dương."

Huyền Phong nhìn Hứa Như Trần, cân nhắc một lát rồi bảo Thời Lăng đưa y đi.

Ông nghĩ nếu Thẩm Tín đã nói thế thì chắc chắn cậu có mục đích.

Nhưng ông vẫn ra hiệu cho Thời Lăng giám sát y, có chuyện gì phải báo ngay.

Cứ thế, hai người đi hai đường, Thẩm Tín đến chỗ nạn nhân.

Con trai lão Dương tên là Dương Thụ, một cái tên khá phổ biến.

Cậu ta là đứa con hiếm muộn của lão Dương, là cục cưng được mọi người trông mong, muốn cậu ta sống thật tốt, nên đặt là Thụ, nghĩa là cây, vừa mang nghĩa sống lâu vừa hay tai, mỗi năm sẽ càng thêm cao.

Đi vào, Thẩm Tín thấy một cậu thiếu niên lặng lẽ ngồi bên kia bàn, còn nhỏ tuổi nhưng điềm tĩnh, không ồn ào, thậm chí còn không nháy mắt.

Nghe thấy có người vào, Dương Thụ ngẩng đầu lên.

Cậu ta nói."

Xin chào, khi nào cháu mới được đi?"

Thẩm Tín đi tới, "Sao lại muốn đi vội thế?"

"Cháu phải về học."

Dương Thụ nói: "Lớp 11 khó lắm, nghỉ một ngày cũng khó bù, nên cháu phải về nhà."

Thẩm Tín không trả lời, tháo kính xuống.

Thứ cậu nhìn thấy đầu tiên không phải là tương lai của Dương Thụ, mà là một bóng người rất mơ hồ, nó đứng sau lưng cậu ta, nhìn rất đau khổ, thậm chí là đang kêu than nhưng không hề có tiếng.

Vì có vô số sợi tơ móc trên người nó, như là mạng nhện, lôi kéo cơ thể nó.

Mỗi một câu nói mỗi một động tác của Dương Thụ, những sợi tơ sẽ điều khiển cái bóng đó hành động tương tự.【 Chú phụ ảnh】【 Ác chú ép buộc điều khiển con người, cực kì nguy hiểm, người bị ếm sẽ hoàn toàn biến thành con rối, chỉ hành động theo lệnh. 】Nói cách khác: Dương Thụ không biến thành con ngoan, mà là bị điều khiển ép biến thành con ngoan.

Hứa Hải Thanh không biến thành người bình thường, mà là bị điều khiển hành động như người bình thường sao?

Bên kia, Hứa Như Trần đã đến Đồn Cảnh Sát.Đi vào y mới biết không chỉ lão Dương, mà vợ lão Dương cũng ở đó.

Lão Dương đang cãi nhau với cảnh sát, vợ lão Dương đang khóc, hai vợ chồng đòi con mình về.

Vừa đến gần lão Dương Hứa Như Trần đã thấy hơi đau đầu, nhưng được bùa thanh tâm Thẩm Tín cho giúp giảm bớt nên không khó chịu như trước nữa.

Y đi qua, ngạc nhiên hỏi, "Lão Dương?"

Lão Dương sửng sốt quay đầu, nhìn thấy Hứa Như Trần thì bất ngờ, "Sếp Tiểu Hứa?

Sao sếp ở đây?"

"Tôi đến làm việc với cảnh sát."

Hứa Như Trần nói: "Chú thì sao?"

Lão Dương chưa mở miệng thì vợ lão Dương đã nói.

"Tự nhiên họ đưa con chúng tôi đi."

Người phụ nữa khóc lóc nói: "Con tôi cực lắm mới khá hơn, thế mà họ bắt con tôi đi ngang xơ, không biết để làm gì, sao mà được chứ!"

"Chúng tôi tới tìm con về!"

Hứa Như Trần nhìn bọn họ, "...Hay là vì thứ thuốc Bắc đó?"

Lão Dương chột dạ.Thật ra ông ta lên Đồn gấp như thế cũng vì nghĩ đến việc này, ông ta không ngờ con mình sẽ bị mang đi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ ra mỗi thứ đó.

Ông ta không biết chuyện là thế nào, nhưng vô thức không muốn con về như cũ.

Bây giờ Tiểu Thụ đang rất tốt mà, nghe lời, cầu tiến, không bị mời phụ huynh.

Bấy lâu nay ông cứ cấn cái không biết có lại bị gọi lên gặp giáo viên không.

Tại sao Tiểu Thụ không thể như thế này mãi?

"Lần này tôi đến cũng vì thế đó."

Hứa Như Trần nhìn lão Dương, mắt không có cảm xúc gì, y nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến sợ, "Hôm qua được chú giới thiệu nên tôi đã đưa nó đi kiểm tra, chú biết trong đó có gì không?"

"C-Có gì?"

"Có chất độc."

Hứa Như Trần nói: "Một loại độc nâng cao trí lực con người trong thời gian ngắn, nhưng sẽ rút ngắn tuổi thọ con trẻ, chết chỉ trong vài năm.

Là hàng cấm, sợ hơn cả mai thuý, nên tôi đến báo cảnh sát."

Lão Dương trợn tròn mắt, "Sếp nói cái gì?!"

"Cái thứ đó chết người hả?!"

"Đúng vậy."

Hứa Như Trần nghĩ, "Chú cho con ăn rồi hả?"

"Thế thì chết rồi, thằng bé sẽ đoản thọ, chết sớm lắm, không chữa thì có khi chỉ sống được vài năm."

Lão Dương ngây ngẩn cả người.Ông ta nhìn người trong Đồn để xác nhận, do họ liên kết với Bộ Huyền học, sẽ nhận được thông báo đầu tiên, thế mà Hứa Như Trần nói gì họ cũng đồng tình.

Được xác nhận, lão Dương xụi lơ ngồi phịch xuống đất.

Dương Thụ là đứa con quý giá thụ tinh trong ống nghiệm bao năm mới có được của hai vợ chồng, thế mà sẽ chết vì ít mong muốn cá nhân của ông ta?Tại sao lại thế?Ông ta chỉ muốn con nghe lời một chút, chứ đâu muốn nó chết.

Ông ta không nên tin người đó, đúng, làm gì có chuyện ăn vào là con sẽ ngoan?

Ông ta bị ma quỷ ám nên mới hại chết con mình!

Khoảnh khắc đó, nỗi sợ con chết đã áp chế khát vọng con nghe lời, ông ta thở hổn hển, vợ lão Dương cũng sợ hãi khóc liên tục, vừa khóc vừa nói ' phải làm sao đây trời ơi '.Họ thuận lợi chuyển cãi cọ um sùm thành kêu khóc cầu cứ.

Hứa Như Trần không thấy đau đầu nữa, thở phào, sảng khoái hẳn ra.

Vậy là y đi luôn, hoàn toàn không quan tâm đến tình hình rối ren sau lưng.

Thời Lăng và các cảnh sát liếc nhau, cảnh sát vội vàng nói: "Hai người đừng lo, chúng tôi và bệnh viện đang cố gắng."

"Độc tố sẽ không phát tác nhanh vậy đâu, tình hình không nan giải đến thế đâu."

"Thật không?

Không phải nói thế để an ủi chúng tôi chứ?"

"Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực tìm kiếm, nhóm bác sĩ cũng sẽ toàn lực cứu chữa!"

Thời Lăng chứng kiến toàn bộ đi ra khỏi Đồn, sau đó yên lặng chà tay.

"Bạn cậu Thẩm không phải dạng vừa nhỉ, như thế mà cũng nói mướt mượt."

Chính sách của Bộ Huyền học là chống mê tín dị đoan, là giấu kín sự tồn tại của huyền học với người bình thường, vậy nên đôi khi họ sẽ khó giải thích với đương sự, cô không ngờ người ốm yếu như Hứa Như Trần lại sẽ nói với họ thứ đó có độc, do họ nên con họ mới sắp chết.

Oà, dựng sào thấy bóng!Quá đáng sợ.
 
[Eidt] Sau Khi Bị Ép Trở Thành Đại Sư Huyền Học - Duy Mạc Đăng Hỏa
Chương 101


Huyền Phong vẫn ở ngoài đợi Thẩm Tín, lúc cậu đi ra thì lên đón ngay.

"Thế nào rồi cậu Thẩm?"

Thẩm Tín nhìn quanh, thấy không có người mình muốn gặp.

Có vẻ Hứa Như Trần chậm hơn cậu.

"Chú phụ ảnh."

Thẩm Tín nói: "Một loại chú điều khiển con người."

Huyền Phong sửng sốt rồi lại suy nghĩ, hình như chưa hề nghe qua cái tên này, hoặc là tên ngày xưa khác với tên hiện tại.

Lần trước cũng có một lần tên Thiên Nhãn nói khác với tên ông đang dùng.

Ông già đứng yên suy nghĩ, một lát sau mới mở miệng, "Tôi chưa nghe về chú phụ ảnh bao giờ, nhưng tôi có biết trận phụ ảnh."

Thẩm Tín nhìn Huyền Phong, "Trận phụ ảnh?"

Không đợi Huyền Phong trả lời, ảo giác đã cho Thẩm Tín đáp án.【 Trận phụ ảnh 】【 Trận pháp tà ác điều khiển người nằm trong phạm vi, biến con người thành con rối dây, là trận pháp rất nguy hiểm. 】"Phải của Phương Lâm Ly không?"

Thẩm Tín hơi nheo mắt.【 Không phải của Phương Lâm Ly. 】Ảo giác cho cậu đáp án chính xác.

"Không phải, trận phụ ảnh ra đời từ rất lâu rồi."

Huyền Phong phủ định thêm một lần dù không hiểu rõ."

Chúng tôi từng cân nhắc về trận pháp này rồi, nhưng không đúng lắm.

Trận pháp có giới hạn, chỉ hiệu quả trong một phạm vi nhất định, nhưng vụ việc này trải rộng khắp cả nước, không có địa điểm cố định hay cá nhân cố định, giống như bùa hay đồ có thể cầm tay hơn là trận pháp."

"Nên chúng tôi đã loại trừ khả năng này."

Thẩm Tín nhìn về phía ảo giác, "Vậy thì chú phụ ảnh rất có thể là thứ tương tự với trận phụ ảnh nhỉ?"

"Có khả năng."

Huyền Phong nhíu mày, "Nhưng còn một việc rất kì lạ, tại sao người người bị thay đổi lại thay đổi theo ý muốn của người mua?

Cậu Thẩm am hiểu bùa chú thì hẳn cũng biết hiệu quả của bùa chú là cố định và không thể biến hoá."

"Chúng nó chỉ phân cấp độ chứ không phân cách sử dụng."

Thiên Nhãn không toàn năng, rất nhiều khi Thẩm Tín căn cứ vào năng lực lí giải của bản thân, nó vẫn sẽ đưa phương hướng cho cậu.

Bắt được những người mua 'thuốc Bắc' là sẽ nắm được ngọn nguồn.

Lúc cậu đang định hỏi Huyền Phong có bắt được người bán không thì Hứa Như Trần trở về.

Có không ít người đang lặng lẽ quan sát y, chủ yếu là do y được Thẩm Tín đưa đến, Bộ Huyền học quen mặt cậu rồi, nhưng không hề biết gì về con người kia.

Thời Lăng đi sau Hứa Như Trần, thấy Huyền Phong thì chạy vụt tới.

Cô nói nhỏ vào tai Huyền Phong, ông nghe mà trố mắt, bất ngờ liếc Hứa Như Trần.

Hứa Như Trần còn cười với ông rất thản nhiên.

Ừ, đúng là bạn của cậu Thẩm, tác phong cũng giống, rất có chất bất cần.

"Thế nào?"

Thẩm Tín hỏi y."

Em nói với chú ấy thuốc đó có độc, sợ hơn cả mai thuý, thế là chú sợ ngay."

"Làm tốt lắm."

Thẩm Tín rất ủng hộ cách làm của y, "Huyền Phong."

Huyền Phong già cả chớp mắt, "Chuyện gì vậy?"

"Ông khoanh vùng được nơi bán thuốc chưa?

Đã bắt được chưa?"

"Cái đấy hả?"

Huyền Phong gãi đầu, "Địa điểm thì tìm được rồi, nhưng không thấy chỗ trữ thuốc Bắc.

Con ngõ tạp hoá đó chỉ mua bán bình thường, chúng tôi thử hỏi thăm rồi nhưng không có thông tin gì, hiện đã chỉ định người theo dõi tìm manh mối,"Bí mật thế cơ à?"

Chúng tôi nghi ngờ ở đó có thủ thuật che mắt hoặc là trận pháp gì đó, phải đạt điều kiện nào đấy mới vào được."

Huyền Phong nói: "Nhưng Lâm Miêu đang làm nhiệm vụ chưa về, cậu ta khá lành nghề với trận pháp."

Thẩm Tín hơi ngạc nhiên, "Lâm Meo Meo à?

Thầy cậu ta không được hả?"

"Không, thầy Xá Triều không được bằng Lâm Miêu, thể chất thông linh của Lâm Miêu là thuần khiết nhất trong hàng chụp năm qua, khả năng phân tích và lý giải trận pháp cũng rất cao."

Hứa Như Trần không biết ai ở đây, khi họ nói chuyện thì y chỉ đứng im lặng bên cạnh Thẩm Tín, nhìn rất ngoan.

Hiện tại Bộ Huyền học chỉ có thể chờ người am hiểu về trận pháp đến xử lý, Thẩm Tín và hứa Như Trần tạm ngồi lại.

Lúc nãy Thẩm Tín đã kể lại vụ việc của Hứa Hải Thanh với Huyền Phong, có chính phủ ra mặt, Hứa Hải Thanh dù có bình thường chắc cũng sẽ không ổn lắm đâu.

Huyền Phong nhìm Hứa Như Trần một cách thâm sâu sau khỏi hỏi, rồi dẫn người rời đi.

Chậc chậc, người ấy của Thiên Nhãn trái ngược lẽ thường, phải quan sát thật kỹ.

Mọi người đi hết rồi Thẩm Tín mới mở miệng, "Còn đau đầu không?"

"Không ạ."

Hứa Như Trần lắc đầu, "Triệu chứng biến mất nhanh lắm ạ, đối tượng thay đổi suy nghĩ thì sẽ không khó chịu nữa."

"Ừm."

Thẩm Tín nghe y nói thế thì gật đầu, "Anh có chuyện này muốn nói với em."

Hứa Như Trần nhìn về phía Thẩm Tín, "Gì ạ?"

"Số mệnh của Hứa Phong tuy xuất hiện biến số, nhưng sẽ không thay đổi."

Thẩm Tín lấy thuốc từ trong túi ra, cậu không châm mà chỉ nhìn nó.

Nhà họ Hứa đối với Hứa Như Trần như hộp thuốc này vậy, hút vào hại sức khoẻ, áo quần ám mùi, nhưng mà cầm một điếu đã châm sẽ có người thấy ngầu, đến bản thân đôi lúc sẽ thấy thứ này có tác dụng.

"Theo tình hình hiện tại thì dù Hứa Hải Thanh tình nguyện hay bị điều khiển, ở một mức độ nào đó thì gã đấy vẫn bình thường.

Số mệnh của ba em với gã phải quấn vào nhau, bây giờ gã khoẻ hơn rồi thì tại sao ba em vẫn chết vì đau lòng?"

Nếu Hứa Phong có thể điều khiển Hứa Hải Thanh cả đời, coi như là giả đi, thì ông ta cũng không đến mức buồn bực rồi chết.

"Chứng tỏ đàn anh và những người ở đây đã giải quyết được nên họ sẽ quay về tình trạng cũ."

Hứa Như Trần nói: "Nhưng mà em thắc mắc, Hứa Hải Thanh bị điều khiển có ý thức không?

Sau khi bình thường lại anh ta có nhớ rõ khoảng thời gian này không?"

Thẩm Tín nhìn y, "Em muốn gã nhớ hả?"

"Tất nhiên phải nhớ chứ."

Hứa Như Trần cười, "Dù sao cũng là ký ức quan trọng, mất đi thì tiếc lắm."

Bạn Tiểu Hứa nhà mình lây tính hư của cậu rồi.Tốt lắm, cậu càng thích.

"Còn một chuyện nữa."

Hứa Như Trần nói sang chuyện khác, "Vài nhà hàng hoặc cửa hàng sẽ áp dụng hình thức only thành viên để giữ cảm giác bí ẩn và mức xa hoa, nói cách khác thì chỉ có khách hàng từng mua sắm ở cửa hàng mới được vào."

"Cho đến giờ chúng ta đã biết nạn nhân đều là người được giới thiệu đến ạ?"

Thẩm Tín gật đầu, "Hình như thế."

Hứa Như Trần nghĩ, y lấy điện thoại ra mở email Lão Dương gửi mình vào hôm qua."

Đàn anh, em coi như nhận được thư mời rồi nhỉ?"......Họ đến địa chỉ lão Dương đưa, có phải hay không thì cứ tới là biết, dù gì giờ hai người cũng đang thất nghiệp, không đi làm.

Không phải thì cũng đến xem thử.

Vẫn là Thẩm Tín lái xe, cậu bật chỉ đường, nơi đó khá hẻo lánh, mà hẻo lánh nghĩa là đường cũ, gồ ghề nhiều ổ gà ổ vịt, cậu không rảnh gì mà đi vòng vèo cho hỏng xe."

Vì trường hợp như Hứa Hải Thanh nên người mua không nhất thiết đều là phụ huynh học sinh, khả năng sẽ phân chia hiệu quả điều trị."

Thẩm Tín vừa lái vừa nói: "Em kể bạn gái Hứa Hải Thanh mang thai nhỉ."

Nói tới đây Thẩm Tín không nhịn được mà tặc lưỡi, chẳng biết là ghét hay ghê tởm.

Hứa Như Trần biết Thẩm Tín có ý gì, họ đều là người có giáo dục.

Con ngoan phải học giỏi, đạt điểm cao, thì tất nhiên không được yêu đương chứ huống gì là làm bạn gái có bầu.

Vụ này mà ở cấp ba thì đủ để bị đình chỉ rồi.

Nên mới nói những tiểu thuyết ngược thanh xuân cấp ba có thật là cấp ba ở Trung Quốc không?

Hở tí là bầu bí, nhưng vẫn được đi học bình thường.

Tìm bãi đỗ xe gần đó, Thẩm Tín và Hứa Như Trần bước xuống, cậu không đeo kính râm để đề phòng bất trắc.

Vừa đến đầu ngõ đã có thứ xuất hiện trước mắt Thẩm Tín. 【 Trận pháp - quỷ che mắt 】【 Trận pháp che giấu con đường thật, cần có điều kiện đặc biệt mới được đi vào. 】Hứa Như Trần đi thẳng đến trước, Thẩm Tín cũng thế.

Mới vào, cậu thấy một cửa hàng giống hệt như Bộ Huyền học nói, cậu bình tĩnh nhìn quanh, nhưng lại chẳng thấy Hứa Như Trần đâu.

Thẩm Tín hơi nhướng mày, "Trúng phóc."

"Cứ thế mà vào được luôn."

Thẩm Tín nói: "Ngoài điều kiện đặc biệt ra thì làm gì mới vào được?"

"Đừng nói là mày không biết nhá."

Ảo giác lập tức biến mất, rồi lại xuất hiện. 【 Trận ăn mòn - bản gốc của Phương Lâm Ly 】【 Có thể ăn mòn các trận pháp đồng cấp, sau khi sử dụng, trận pháp bị ăn mòn sẽ biến thành trận chân ngôn. 】Lông mày Thẩm Tín tung bay.Đồng hoá trận pháp của người ta, còn biến thành trận chân ngôn á?!Cậu lại cảm nhận được sự thú vị không gì sánh bằng của Phương Lâm Ly.

Bên kia, Hứa Như Trần nhận ra mình đi vào một cái hẻm vắng, khắc hẳn với lời kể của Huyền Phong, y biết mình đã đoán đúng.

Quay đầu nhìn, Thẩm Tín đã biến mất.

Đúng lúc này, có một cửa hàng xuất hiện trước mặt Hứa Như Trần, y đi qua, thấy có một ông già đứng trước cửa.

Ông già ngẩng đầu, Hứa Như Trần nhận ra mắt ông già không bình thường.

Người mù sẽ khác người thường, liếc mắt cái là biết ngay.

"Quý khách."

Ông già mù mở miệng, "Quý khách muốn mua gì?"

Hứa Như Trần nhìn ông ta, "Ở đây bán gì?"

"Thuốc hối cải biến thành con người mới."

Ông già mù nói: "Cậu có thấy ai hư không?

Chỗ tôi có thuốc khiến họ trưởng thành, dù là người thân, bạn bè hay người yêu, đều có thể biến thành kiểu cậu thích."

"Người yêu?"

"Không sai."

Ông già mù lấy ra một gói thuốc từ dưới tủ, "Chính là cái này."

"Dù là người xa tầm với, hay người cậu thích nhưng lại bỏ rơi cậu, cậu muốn bên cạnh họ mãi mãi, thứ này sẽ đáp ứng tất cả."

Hứa Như Trần chớp mắt, "Sẽ cho tôi và anh ấy được bên nhau mãi mãi sao?"

"Tất nhiên."

Ông già mù cười, gõ bàn, một tấm ảnh xuất hiện trước mặt họ.

Một người trẻ đứng trước cửa hàng, cậu rất đẹp, xung quanh là con ngõ xưa cũ nhưng cậu và cửa hàng này như bổ trợ cho nhau, dù trước ngực dắt kính râm, cậu vẫn như có thể hoà nhập vào mọi nơi, đến đâu cũng sẽ là người phù hợp nhất.

"Đó là người cậu yêu."

Ông già mù nói.Hứa Như Trần nhìn hình ảnh kia, đây là lần đầu tiên y được chứng kiến.

Y biết Thẩm Tín rất giỏi nhưng cậu chỉ cho y bùa thôi, chứ chưa thể hiện những kỹ năng như ảo thuật thế này.

Vì thế Hứa Như Trần hỏi: "Ông làm bằng cách nào vậy?"

"Đây là bí mật của già."

Trong khi đó, Hứa Như Trần chớp mắt, hình ảnh Thẩm Tín đột nhiên ngồi xổm xuống, hình như cậu đang bày ra gì đó trên đất thành một hình tròn, cậu đứng ở trung tâm, miệng đang niệm gì đó.

Cũng ngay khoảnh khắc này, Hứa Như Trần cảm nhận được cảm giác quen thuộc đến nổi da gà.

Không đúng, y phải chạy ngay, Thẩm Tín.. lại muốn chơi khăm y nữa!

"Thuốc của già sẽ không có vấn đề gì."

Ông già mù vẫn đang nói: "Già không nói đâu, nơi này là trận pháp thành hình, có điều kiện mới vào được và có thể nhìn thấy hình ảnh ở thế giới bên ngoài, dễ hù người khác lắm.

Lần nào già cho họ thấy là họ nghĩ già là thần là tiên, lừa tiền dễ như chơi."

Ông già mù dứt lời:......Hứa Như Trần:......Bất ngờ là y nhìn ra được sự khó hiểu trên mặt ông già mù.

Ông già mù thử nói lại lần nữa.

"Thuốc của già tất nhiên là không có vấn đề, chỉ là điều khiển rối thôi, dù gì họ cũng yêu người bị mình điều khiển mà?

Yêu một con rối gỗ cũng được đấy chứ."

"......"

Trán ông già mù nổi gân xanh."

Sao lại thế này?!

Trận pháp già đập cả tấn tiền để mua!

Sao không đâu lại lỗi!"

"Đứa mất nết nào động vào trận pháp của già!"

Bỗng có một tiếng rắc, ông già mù hoảng sợ thấy rõ.

Ông ta dỏng tai nghe, đi đến một chỗ, trước mặt ông ta xuất hiện một cái khe.

Hứa Như Trần trơ mắt nhìn toàn bộ cái hẻm vắng nửa ra một nửa.

"Không thể nào?!"

Ông già mù hoảng hốt hét lên, "Sao lại vỡ được?!"

"Không đúng, không đúng!"

"Trận pháp bị thay đổi sao?

Không thể nào!"
 
[Eidt] Sau Khi Bị Ép Trở Thành Đại Sư Huyền Học - Duy Mạc Đăng Hỏa
Chương 102


Giám sát viên trực ở con hẻm bỗng thấy kì lạ.

Như có gì đó sắp thoát ra khỏi con hẻm, một nguồn năng lượng cực lớn.

Giám sát viên bước xuống xe, người ở bốn phương tám hướng bắt đầu sơ tán dân thường vì sự cố đường dây điện.

Cũng may trong hẻm không có bao nhiêu người nên đã dễ dàng sơ tán được hết một cách nhanh chóng.

Vài giám sát vội theo đến chỗ Thẩm Tín, họ không dám đến gần mà chỉ đứng cách cậu 5 mét.

Nguồn năng lượng đó vẫn còn mạnh, họ thấy chỗ Thẩm Tín đứng nổi gió, cậu đưa tay ra, tư thế rất giống trong phim hoạt hình, đậm phong thái oai phong lẫm liệt.

Cơ mà chỉ là diễn chơi thôi, chứ Phương Lâm Ly mới là người oai phong thật.

Thẩm Tín không bao giờ hiểu được tại sao Phương Lâm Ly lại thích tạo dáng kỳ quái lúc lập trận.

Bộ không thấy trẻ trâu hả?Tóm lại thì Thẩm Tín vẫn làm để hoàn thành trận pháp.

"Lập trận."

Dứt lời, nguồn năng lượng khổng lồ bùng nổ, một cửa hàng nhỏ xuất hiện, Hứa Như Trần đang đứng trước cửa, và một ông già mù đang dậm chân.

"Không thể nào!

Trận pháp của tao!"

"Thằng quỷ, mày làm bằng cách nào vậy hả?!"

Khoảnh khắc ông già mù xuất hiện, những người đang theo dõi nhanh chóng bước lên, họ trang bị rất nhiều chú trừ tà, đè ông già mù xuống đất ngay lập lức.

Lúc này ông ta mới thấy lạ, hình như mình bị bên chính quy bắt rồi?!Thẩm Tín đi đến bên cạnh Hứa Như Trần, "Có sao không?"

"Không sao ạ."

Hứa Như Trần lắc đầu, "Nhưng mà thần kỳ thật đấy, thoả mãn điều kiện là đi vào được thật."

Tuy từng bị Hứa Hải Thanh hại, nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Như Trần được chứng kiến hiện tượng tâm linh, y rất kinh ngạc.

"Ừm."

Thẩm Tín nhìn cái tiệm nhỏ trước mặt, "Trống hoắc à."

Hứa Như Trần chớp mắt nhìn Thẩm Tín, "Cái gì trống ạ?"

"Chỗ này trống."

Mỗi lần Thẩm Tín tháo kính xuống là sẽ nhìn thấy rất nhiều ảo giác, không chỉ giới hạn với người, đôi khi cũng sẽ xuất hiện ở những thứ kỳ quái, gồm vài trận pháp và bùa chú.

Theo lý mà nói thì hẳn cũng sẽ nhìn thấy mấy thứ ở đây, nhưng hiện tại Thẩm Tín không thấy gì cả.

Trống trải đến mức không nhìn thất bất cứ nhân quả nào.Có khả năng này sao?Trong khi đó, phía sau vang lên tiếng chửi bới.

Thẩm Tín và Hứa Như Trần quay đầu."

Không thể nào!"

Ông già mù hét lên, "Hắn nói ở đây không bị phát hiện đâu, trận pháp khó mở, tao không ló mặt ra thì bên chính phủ sẽ không bao giờ bắt được mà?

Tại sao giờ lại hư rồi?

Chẳng lẽ tao bị lừa?!"

Nhân viên đè lên người ông ta mặc kệ, hỏi: "Làm sao để nạn nhân bình thường lại?!"

"Làm như tao chịu nói ấy!"

Ông già mù rống lên: "Còn mỗi một chỗ dựa, điên gì đi nói!"

"Với lại già cũng chả biết, lúc già có cái này thì nó đã thế rồi....."

Ông già mù nhận ra gì đó, muốn im miệng nhưng vẫn ngắc ngứ nói nốt câu.

"Già mua bán thôi, chứ có phải bói toán đâu, do....."

Mặt mũi mọi người đều khó coi.Cực lắm mới bắt được hung thủ, hoá ra là tên buôn trung gian thôi à?!Hai người đưa ông già mù về thẩm vấn, số còn lại ở đây giải quyết nốt, tịch thu sạch sẽ đống 'thuốc bắc'.

Thẩm Tín đi qua nhìn cái gói trên bàn.

"Là thuốc này à?"

Hứa Như Trần gật đầu, "Ít nhất thì ông ta đã nói thế với em."

Thẩm Tín không nhìn thấy gì từ thứ đó, cậu cầm lên, vừa chạm vào thì ảo giác liền ùa ra. 【 Chú ẩn nhân quả 】【 Có thể ẩn đi nhân quả, hiếm. 】Nhấn mạnh chữ hiếm, như đang giải thích cho Thẩm Tín lí do lúc nãy nó không phát hiện ra.

Thẩm Tín nhìn cái vỏ, có vẻ cái vỏ này là bùa, nếu Huyền Phong ở đây chắc sẽ tiếc của, dùng bùa làm giấy gói.

Cậu mở giấy gói ra, một làn sóng ảo giác khổng lồ nổ tung ngay trước mắt.Không nói quá đâu.

Những khung hình dày đặc, vô số hình ảnh và âm thanh đau đớn ùa vào đầu cậu.

Thẩm Tín thường đeo kính râm, đây là lần đầu tiên cậu bị một lượng nhân quả khổng lồ che kín mắt, cậu nhắm mắt lại, nhưng thật ra thứ ảo giác đó không xuất hiện trước mắt, mà là trong đầu cậu.

Nói cách khác thì dù nhắm mắt cũng vẫn sẽ nhìn thấy đống hổ lốn đó.

Cuối cùng, Thẩm Tín chậm rãi ngồi xuống."

Đàn anh?!"

Hứa Như Trần hoảng sợ vội ngồi xuống theo, "Anh sao vậy?!"

Ngay khoảnh khắc ngồi xuống, Hứa Như Trần mới phát hiện sắc mặt Thẩm Tín tái nhợt.

Cậu nhắm mắt lại, nét mặt không thể gọi là dễ chịu.

Khuôn mặt vốn đã rất đẹp vì mang theo vẻ tái nhợt mà càng thêm lạnh lùng.Hứa Như Trần cầm lấy tay Thẩm Tín, quá lạnh, lạnh như băng.

"Thứ kia bị gì hả anh?

Mình đi bệnh viện nha?!"

Thẩm Tín lắc đầu, cậu thong thả cầm tay áo Hứa Như Trần, nhíu mày mở mắt, "Không có gì, em nói nhỏ lại."

"Thấy nhiều thứ làm mắt nổi mụt lẹo thôi."

"Thật không?"

"Thật, hoa mắt đấy."

Thẩm Tín gượng đứng dậy, tiếp tục gỡ cái giấy gói kia đến khi thấy được thứ bên trong.

Một chất màu xám, giống như cặn."

Cái gì vậy?"

"Chú phụ ảnh."

Thẩm Tín nhìn thứ này, "Vẽ thành bùa rồi đốt, trộn với nước là thành nước bùa, uống vào cũng có hiệu quả tương tự."

"Chúng ta đi trước đi."

Hứa Như Trần sốt ruột muốn kéo Thẩm Tín rời đi.Y biết có lẽ Thẩm Tín cũng bị bắt phải nhìn thấy nhiều thứ như mình.

Đó là một quá trình đau đớn, đến giờ Hứa Như Trần vẫn chưa thể thích ứng với khoảng thời gian này.

Nhưng câu từ điên cuồng độc ác, những tâm trí xấu xa, nghe thấy chả dễ chịu chút nào.

Vậy là Hứa Như Trần kéo Thẩm Tín ra khỏi con hẻm, nhét cậu vào xe, Thẩm Tín chậm chạp lấy cái kính râm ra đeo lên mới ổn hơn một chút.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Hứa Như Trần, Thẩm Tín vươn tay vỗ vai y an ủi.

Nhưng việc này khiến cậu nghĩ nhiều hơn.

Thiên nhãn trong truyền thuyết là toàn năng, vậy Thiên nhãn có nhược điểm không?

Có.Nhược điểm của Thiên nhãn là hai thứ cực đoan.

Một là nhân quả điên cuồng, vô lối, hỗn loạn vướng mắc vào nhau; Hai là không có nhân quả.

Trong hai trường hợp này, Thiên nhãn sẽ khó mà phán đoán được sự thật.

Bởi vì Thiên Nhãn là người, đưa ra phán đoán cuối cùng cũng là người.

Thẩm Tín ngồi trên xe gọi cho Huyền Phong, ông trầm ngâm một hồi lâu.

"Ý cậu là kẻ đứng sau vụ này đề phòng Thiên Nhãn?"

"Ít nhất theo tôi là thế, lần đầu tôi nhìn thấy nhân quả như nồi cháo heo mà."

Thẩm Tín nói: "Đâu cũng có con cái, bạn bè, người yêu bị điều khiển, họ còn hét oang lên, ồn chết đi được."

"Sợ hơn cả chợ sáng."

Huyền Phong lại trầm ngâm vài giây, "Tôi hiểu, làm phiền cậu Thẩm quá rồi, tôi sẽ gửi thù lao cho cậu sớm."

"Có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc."

Cúp máy, Huyền Phong thở dài.

Việc Thẩm Tín vừa nói rất đáng sợ, ít nhất là với Bộ Huyền học.

Thiên Nhãn được họ phát hiện trong vài năm gần đây thông qua tấm bia do khai quật mộ cổ, một Thiên Nhãn khác khả năng cao là Phương Lâm Ly.

Nói cách khác, bình thường ngoài Bộ Huyền học ra thì không có khả năng sẽ có người biết đến Thiên Nhãn, hay là đề phòng Thiên Nhãn.

Trong Bộ có người phản bội.......Thẩm Tín khó chịu đơn giản là vì nhìn thấy quá nhiều nhân quả chả đẹp đẽ gì, nhưng chỉ cần tránh đi là được.

Trên đường về vẫn là cậu lái xe.

Vừa về đến cửa, điện thoại Hứa Như Trần reo lên, y lấy ra, thấy là Hứa Phong gọi đến.

Y không bắt máy.Thẩm Tín chưa bao giờ nhúng tay vào đời sống riêng tư của y, cậu là người tự do nên chả quản lý người ta làm gì.

Hứa Như Trần không làm cậu thấy ngột ngạt, thì cậu sẽ không liên quan gì đến việc cá nhân của y.

Dù Hứa Như Trần rất muốn cậu quan tâm.

Không bắt máy, đến khi chuông tự ngắt, Hứa Như Trần đi theo Thẩm Tín vào nhà.

"Người ngợm mùi quá."

Rảnh rỗi làm điếu thuốc, cuối cùng lại tự mình chê mình.

Thẩm Tín vừa quăng áo khoác vào sọt đồ giặt vừa cởi cúc áo trong, "Anh tắm đã."

"Dạ."

Hứa Như Trần gật đầu, "Anh tắm đi, em đợi."

Thẩm Tín nghe mà nhìn Hứa Như Trần một cách kì lạ.

"Sao không tắm chung luôn."

Hứa Như Trần nhận ra lời nói của mình trong tình huống này không ổn, tai đỏ lên, vội ngồi bất động trên sô pha.

"Anh để cửa cho em nhé?"

Thẩm Tín lại hỏi như vậy.Hứa Như Trần:......Y lén che tai, lạy ông tôi ở bụi này.Thẩm Tín biết y mặt mỏng, giỡn vài câu rồi vào phòng tắm, tiếng nước xối vang lên.

Hứa Như Trần chỉ có thể ngồi trên sô pha nghe tiếng nước, không kiềm chế được mà tượng tượng hình ảnh trong kia.

Đúng lúc này tiếng chuông phiền phức lại reo, vẫn là Hứa Phong.Y định chặn Hứa Phong luôn, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Hứa Hải Thanh, nhớ Thẩm Tín đã thuật lại việc của Hứa Hải Thanh cho nhân viên bên đó.

Hứa Phong có quyền lực, một tay che trời nhưng sẽ không dám đối chọi với bộ phận thuộc chính phủ trừ phi ông ta muốn chết, kéo theo cả nhà họ Hứa.

Vậy là Hứa Như Trần đắn đo, quyết định bấm nghe, có khi lại biết được tin nào vui vẻ.

Nghĩ xong, Hứa Như Trần kinh ngạc nhận ra hình như mình đã nhiễm một sở thích tội lỗi rồi.Gần mực thì đen hả?Nhưng mà y rất vui vì được giống Thẩm Tín hơn.

Trước khi máy tự ngắt, Hứa Như Trần đã mở miệng."

Alo."

"Hứa Như Trần!"

Là giọng Hứa Phong, "Mày đã làm gì?!

Tại sao họ lại đưa anh mày đi!"

Bên Hứa Phong rất ồn, có cả tiếng phụ nữ khóc, giọng hét chói tai của ông ta khó nghe vô cùng.

"Nó là anh của mày!

Tại sao mày lại làm vậy hả!

Hứa Như Trần!

Rốt cuộc anh mày là gì với mày?

Anh mày khoẻ mạnh là mày không chịu được hả?!

Đáng lẽ họ nên bắt mày đi kìa!"

"Khó khăn lắm anh mày mới ra việc được!"

Hứa Như Trần cười rất nhẹ thôi.

Nhưng Hứa Phong đã nghe thấy."

Mày cười cái gì?"

"Tôi cười vì mèo lại hoàn mèo."

Hứa Như Trần nói: "Đáng lẽ anh ta không bị lên Đồn đâu, do ông đã làm giả bằng chứng để anh ta không phải vào tù, rồi ông lại nghĩ anh ta không nên ở bệnh viện tâm thần, bây giờ anh ta về với nơi mình thuộc về, thì ông nên vui mới phải."

"Hứa Như Trần!"

"Vâng, tôi đây."

Hứa Như Trần nối lời, "Chúc mừng bố đã được như ý."

"Anh Hải Thanh phải biết ơn chứ sao mà hận ông được nhỉ?

Anh sai quá, bố tốt với mình thế mà lại hận bố."

Hứa Phong thở phì phò, ".....

Mày, mày!"

"Đừng gọi cho tôi nữa, ông không muốn tôi làm con, tôi không muốn ông làm bố, tôi sẽ sửa họ."

"Mày định sửa thành họ Trác?!"

"Không, tôi định cùng họ với bạn trai."

Hứa Như Trần nói như vậy: "Tôi thích họ nhà ảnh lắm."

Nói xong Hứa Như Trần cúp máy luôn, chặn Hứa Phong, chặn cả ông lão họ Hứa.

Hành động mượt mà lưu loát, đến khi chặn xong y mới nhận ra tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại rồi.

Y ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Tín với cái đầu ướt đang đứng ở cửa phòng tắm, những lọn tóc còn sũng nước, chỉ quấn một cái khăn tắm.

"Đ-Đàn anh?"

"Quên lấy đồ thay, em nghe máy không nghe thấy anh gọi nên anh phải ra tìm đấy."

Thẩm Tín nhìn y, hình như rất vui vẻ, không biết là vui thật hay chuẩn bị trêu y nữa.

"Em sửa họ thì anh phải gọi em là bạn Tiểu Thẩm hả?"

Hứa Như Trần yên lặng che mặt.Y muốn tìm cái hố để chui vào quá.
 
Back
Top Bottom