[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Eidt] Sau Khi Bị Ép Trở Thành Đại Sư Huyền Học - Duy Mạc Đăng Hỏa
Chương 100
Chương 100
Vốn định lên xe đi luôn, nhưng Thẩm Tín ngẩng đầu nhìn quanh như đang tìm gì đó.
Bên ngoài cổng nhà họ Hứa có CCTV, nói cách khác người ở trong có thể nhìn thấy bên ngoài thông qua CCTV, Thẩm Tín không muốn đi nữa.
Cậu có một niềm vui độc ác, rất thích nhìn người đáng ghét tức hộc máu nhưng không thể trả đũa mình."
Họ có làm khó em không?"
Thẩm Tín hỏi y."
Không có thời gian lý lẽ với em, bạn gái Hứa Hải Thanh có thai rồi."
Hứa Như Trần nói: "Cô gái đó không phải kiểu Hứa Hải Thanh thích, chắc là do Hứa Phong, cô ta giống kiểu phụ nữ Hứa Phong thích."
Thẩm Tín:......Không thể không nói, hành vi của Hứa Phong khá ghê tởm.Điều khiển tính cách con mình, còn chọn bạn đời thay, chọn đúng kiểu mình thích nữa, như điều khiển rối ấy.Thẩm Tín ngậm điếu thuốc vào miệng, lấy điện thoại ra gọi cho Huyền Phong, cái tay khác bị Hứa Như Trần níu chặt, thế mới không phải vất rác bừa bãi.Huyền Phong bắt máy rất nhanh."
Cậu Thẩm?"
Thẩm Tín đang nghĩ cách nói chuyện, chưa ra biện pháp thì đột nhiên Hứa Như Trần cầm lấy điếu thuốc, Thẩm Tín chớp mắt nhìn y, Hứa Như Trần cũng khó hiểu nhìn lại như đang hỏi ' có gì không ổn ạ?
'Ừ không có gì, tay kia cũng bận rồi mà.
Được rồi."
Người tôi nhờ điều tra thế nào rồi?"
Thẩm Tín hỏi."
Tôi đang định nói với cậu đâu, vụ này hình như lớn lắm."
Huyền Phong cau mày nói: "Địa chỉ cậu đưa và địa chỉ người trong bình luận đưa hoàn toàn khác nhau, nói cách khác là hung thủ gây án ở nhiều nơi, hoặc có nhiều điểm tiêu thụ."
Thẩm Tín thở dài, "Cái tôi hỏi không phải là địa điểm, mà là hung thủ đã làm bằng cách nào, có giải quyết được không."
"Thật lòng mà nói thì tôi cũng không rõ."
Huyền Phong trở nên nghiêm túc, "Chúng tôi đã tìm đọc khá nhiều sách cổ nhưng chưa có trường hợp nào tương tự.
Tình trạng này rất giống bùa con rối, nhưng người bình thường không dùng được."
"Cuối cùng chúng tôi mở họp thảo luận, thì cảm thấy nó rất giống với một trận pháp của Phương Lâm Ly."
Thẩm Tín khá ngạc nhiên, "Sao lại liên quan đến Phương Lâm Ly nữa?"
"Vì chỉ có Phương Lâm Ly có trận pháp cùng loại."
Huyền Phong nói: "Người ta kể lúc đầu Phương Lâm Ly làm một vài việc khá đáng sợ, trong đó có thay đổi nhân cách."
"Hắn từng gặp một cô bé đang khóc, không chịu nổi tiếng khóc nên đã hỏi cô bé tại sao.
Cô bé nói cha mẹ bị hại, anh trai đã chết vì bảo vệ cô, cô rất đau khổ vì anh trai mạnh mẽ phải chết chứ không phải một người yếu đuối như mình.
Nếu là anh trai thì đã có thể sống thật tốt và báo thù cho cha mẹ."
"Vậy là Phương Lâm Ly sử dụng trận pháp này, khiến cô bé lầm tưởng bản thân là người anh trai đã chết, giờ đang sống và trưởng thành, học hành rồi cuối cùng là báo thù."
Thẩm Tín nghe mà tặc lưỡi, "Nể thật."
Phương Lâm Ly không quan tâm đúng hay sai, hắn chỉ biết ồn quá, phải khiến người này hết ồn thôi.
Nếu mong mình chết và anh trai sống, thì cứ biến thành anh trai đi.
Một cách đơn giản mà thô bạo."
Có gặp được nạn nhân không?"
Thẩm Tín hỏi.Từ đầu đến cuối Thẩm Tín chưa hề gặp nạn nhân, dù là nhân viên của Hứa Như Trần hay là Hứa Hải Thanh, cậu chỉ thấy được sự thay đổi trong số mệnh của Hứa Phong.
Chứ không nhìn thấy ông ta đã làm gì.
Cậu chỉ có thể thấy được thứ đã tác động đến nạn nhân từ chính họ.
"Có chứ, chúng tôi đưa con trai anh Dương tới rồi."
Huyền Phong nói: "Nhưng mà anh Dương có vẻ bực bội lắm, chắc là họ sắp về rồi."
"Tôi biết rồi."
Thẩm Tín nói: "Tôi sẽ qua ngay."
Cúp máy, Thẩm Tín cất điện thoại vào túi, lấy lại điếu thuốc từ tay Hứa Như Trần.
"Có vẻ nhân viên của em thích đứa con ngoan hơn."
Cậu mở cửa xe, "Đi thôi, đi gặp nạn nhân."
Hứa Như Trần ngồi trên ghế phụ, "Có đứa con hư thì việc chú ấy thích con ngoan là bình thường.
Nhưng lại không quan tâm đến việc tại sao con lại ngoan hơn."
Người lớn thường không thích con cái là chính nó, mà luôn ưu ái đứa trẻ được bản thân uốn nắn theo ý mình hơn.Nghĩ vậy, Hứa Như Trần bỗng thấy Hứa Hải Thanh đáng thương.
Sắp chết rồi còn bị biến thành ' bé ngoan '.Trong khi đó, thấy Thẩm Tín với Hứa Như Trần đi rồi, Hứa Phong đang xem CCTV mới mở miệng.
"Ba thấy chưa, nó có định ở lại nhà họ Hứa đâu."
Ông Hứa thở dài, "Không hề biết đề phòng, nhà họ Hứa hổ thẹn vì nó."
Hứa Phong nghe mà mắt sáng ngời.
Chứng tỏ lần này ông Hứa muốn từ bỏ Hứa Như Trần thật rồi.
Nói cũng đúng, Hứa Như Trần không có con có cái, nhà họ Hứa không không thể đổi họ, cứ thế này thì ông ta sẽ có thể nhanh chóng cưới được tình yêu đích thực, đến lúc đó Hứa Hải Thanh sẽ không còn là con riêng, trở thành người thừa kế chính thống.
Họ phải trao thân phận này cho Hứa Hải Thanh, phải đá Hứa Như Trần đi.
Hứa Phong nghĩ: Cuối cùng mình cũng có thể thực hiện được điều ước của Hải Thanh.
Hải Thanh của mình sẽ là người thừa kế danh xứng với thực. ......Lái xe đi thẳng đến Bộ Huyền học, Thời Lăng đã đứng đợi ở cửa, thấy Thẩm Tín đến thì vội ra đón.
Không ngờ người xuống xe lại là một người đàn ông chưa thấy bao giờ.
Tóc đen mắt đen, nơi khoé mắt điểm một nốt ruồi, đẹp kiểu bệnh tật, rất có tính công kích.
Thời Lăng thở một cách khó khăn, không biết hỏi thế nào, Hứa Như Trần gật đầu với cô.
"Xin chào, tôi là Hứa Như Trần."
"Anh Hứa."
Thời Lăng chớp mắt, "Tôi là Thời Lăng."
"Chào cô Thời."
"Không phải họ Thời đâu."
Thẩm Tín đã đỗ xe đi tới, "Thời Lăng là mật danh ở đây, chỉ là kèm thêm chữ Thời thôi."
Hứa Như Trần vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không biết những việc này."
"Không sao đâu!"
Thời Lăng nói: "Cậu Thẩm, cho hỏi người này..."
"Cái người họ Dương là nhân viên em ấy."
Thẩm Tín trả lời: "Có gì nói với em ấy cũng được, đi thôi."
Thời Lăng trố mắt.Có gì nói với em ấy cũng được, sức nặng của câu này rất lớn.
Nghĩa là gì?
Nghĩa là anh Hứa này biết rất nhiều việc, và cậu Thẩm rất tin tưởng anh ta.
Thời Lăng bỗng nhớ đến người bạn ở lại nhà Thẩm Tín vào sáng hôm nọ.
Ối dồi ôi.Hứa Như Trần đến đây lần đầu, khi Huyền Phong đến thì đoán ra ngay đây là 'ông thầy bói đào lửa' trong danh bạ Thẩm Tín, Huyền Phong đã chuẩn bị tâm lý khi gặp Hứa Như Trần nên không để ý nhiều lắm.
"Nạn nhân ở bên kia, nhưng anh Dương đòi lên Đồn rồi."
Huyền Phong nói: "Chúng ta đi nhanh thôi."
"Lão Dương?"
Hứa Như Trần nhìn ông ta.Hôm nay Hứa Như Trần không đi làm nên cũng không biết lão Dương xin nghỉ.
"Chú đó cứ nói mãi chuyện trễ nãi việc học của con."
Thời Lăng ở phía sau mở miệng, "Quá kỳ lạ."
Hứa Như Trần gật đầu, "Đàn anh đi gặp nạn nhân đi, em đi gặp lão Dương."
Thẩm Tín vừa nghe là biết y muốn làm gì, "Ổn không đấy?
Anh nhớ hôm qua em bị khó chịu vì người đó mà."
"Hơi hơi thôi ạ, nhưng không thể cứ để thế mãi được.
Phải thay đổi chứ, giải quyết được cái người kia rồi nên giờ em muốn thử xem."
Hứa Như Trần nói: "Không sao đâu, nếu thấy không ổn thì em sẽ đi ngay."
Thẩm Tín nhìn y, sau đó gật đầu."
Phiền mọi người dẫn em ấy đến gặp ông Dương."
Huyền Phong nhìn Hứa Như Trần, cân nhắc một lát rồi bảo Thời Lăng đưa y đi.
Ông nghĩ nếu Thẩm Tín đã nói thế thì chắc chắn cậu có mục đích.
Nhưng ông vẫn ra hiệu cho Thời Lăng giám sát y, có chuyện gì phải báo ngay.
Cứ thế, hai người đi hai đường, Thẩm Tín đến chỗ nạn nhân.
Con trai lão Dương tên là Dương Thụ, một cái tên khá phổ biến.
Cậu ta là đứa con hiếm muộn của lão Dương, là cục cưng được mọi người trông mong, muốn cậu ta sống thật tốt, nên đặt là Thụ, nghĩa là cây, vừa mang nghĩa sống lâu vừa hay tai, mỗi năm sẽ càng thêm cao.
Đi vào, Thẩm Tín thấy một cậu thiếu niên lặng lẽ ngồi bên kia bàn, còn nhỏ tuổi nhưng điềm tĩnh, không ồn ào, thậm chí còn không nháy mắt.
Nghe thấy có người vào, Dương Thụ ngẩng đầu lên.
Cậu ta nói."
Xin chào, khi nào cháu mới được đi?"
Thẩm Tín đi tới, "Sao lại muốn đi vội thế?"
"Cháu phải về học."
Dương Thụ nói: "Lớp 11 khó lắm, nghỉ một ngày cũng khó bù, nên cháu phải về nhà."
Thẩm Tín không trả lời, tháo kính xuống.
Thứ cậu nhìn thấy đầu tiên không phải là tương lai của Dương Thụ, mà là một bóng người rất mơ hồ, nó đứng sau lưng cậu ta, nhìn rất đau khổ, thậm chí là đang kêu than nhưng không hề có tiếng.
Vì có vô số sợi tơ móc trên người nó, như là mạng nhện, lôi kéo cơ thể nó.
Mỗi một câu nói mỗi một động tác của Dương Thụ, những sợi tơ sẽ điều khiển cái bóng đó hành động tương tự.【 Chú phụ ảnh】【 Ác chú ép buộc điều khiển con người, cực kì nguy hiểm, người bị ếm sẽ hoàn toàn biến thành con rối, chỉ hành động theo lệnh. 】Nói cách khác: Dương Thụ không biến thành con ngoan, mà là bị điều khiển ép biến thành con ngoan.
Hứa Hải Thanh không biến thành người bình thường, mà là bị điều khiển hành động như người bình thường sao?
Bên kia, Hứa Như Trần đã đến Đồn Cảnh Sát.Đi vào y mới biết không chỉ lão Dương, mà vợ lão Dương cũng ở đó.
Lão Dương đang cãi nhau với cảnh sát, vợ lão Dương đang khóc, hai vợ chồng đòi con mình về.
Vừa đến gần lão Dương Hứa Như Trần đã thấy hơi đau đầu, nhưng được bùa thanh tâm Thẩm Tín cho giúp giảm bớt nên không khó chịu như trước nữa.
Y đi qua, ngạc nhiên hỏi, "Lão Dương?"
Lão Dương sửng sốt quay đầu, nhìn thấy Hứa Như Trần thì bất ngờ, "Sếp Tiểu Hứa?
Sao sếp ở đây?"
"Tôi đến làm việc với cảnh sát."
Hứa Như Trần nói: "Chú thì sao?"
Lão Dương chưa mở miệng thì vợ lão Dương đã nói.
"Tự nhiên họ đưa con chúng tôi đi."
Người phụ nữa khóc lóc nói: "Con tôi cực lắm mới khá hơn, thế mà họ bắt con tôi đi ngang xơ, không biết để làm gì, sao mà được chứ!"
"Chúng tôi tới tìm con về!"
Hứa Như Trần nhìn bọn họ, "...Hay là vì thứ thuốc Bắc đó?"
Lão Dương chột dạ.Thật ra ông ta lên Đồn gấp như thế cũng vì nghĩ đến việc này, ông ta không ngờ con mình sẽ bị mang đi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ ra mỗi thứ đó.
Ông ta không biết chuyện là thế nào, nhưng vô thức không muốn con về như cũ.
Bây giờ Tiểu Thụ đang rất tốt mà, nghe lời, cầu tiến, không bị mời phụ huynh.
Bấy lâu nay ông cứ cấn cái không biết có lại bị gọi lên gặp giáo viên không.
Tại sao Tiểu Thụ không thể như thế này mãi?
"Lần này tôi đến cũng vì thế đó."
Hứa Như Trần nhìn lão Dương, mắt không có cảm xúc gì, y nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến sợ, "Hôm qua được chú giới thiệu nên tôi đã đưa nó đi kiểm tra, chú biết trong đó có gì không?"
"C-Có gì?"
"Có chất độc."
Hứa Như Trần nói: "Một loại độc nâng cao trí lực con người trong thời gian ngắn, nhưng sẽ rút ngắn tuổi thọ con trẻ, chết chỉ trong vài năm.
Là hàng cấm, sợ hơn cả mai thuý, nên tôi đến báo cảnh sát."
Lão Dương trợn tròn mắt, "Sếp nói cái gì?!"
"Cái thứ đó chết người hả?!"
"Đúng vậy."
Hứa Như Trần nghĩ, "Chú cho con ăn rồi hả?"
"Thế thì chết rồi, thằng bé sẽ đoản thọ, chết sớm lắm, không chữa thì có khi chỉ sống được vài năm."
Lão Dương ngây ngẩn cả người.Ông ta nhìn người trong Đồn để xác nhận, do họ liên kết với Bộ Huyền học, sẽ nhận được thông báo đầu tiên, thế mà Hứa Như Trần nói gì họ cũng đồng tình.
Được xác nhận, lão Dương xụi lơ ngồi phịch xuống đất.
Dương Thụ là đứa con quý giá thụ tinh trong ống nghiệm bao năm mới có được của hai vợ chồng, thế mà sẽ chết vì ít mong muốn cá nhân của ông ta?Tại sao lại thế?Ông ta chỉ muốn con nghe lời một chút, chứ đâu muốn nó chết.
Ông ta không nên tin người đó, đúng, làm gì có chuyện ăn vào là con sẽ ngoan?
Ông ta bị ma quỷ ám nên mới hại chết con mình!
Khoảnh khắc đó, nỗi sợ con chết đã áp chế khát vọng con nghe lời, ông ta thở hổn hển, vợ lão Dương cũng sợ hãi khóc liên tục, vừa khóc vừa nói ' phải làm sao đây trời ơi '.Họ thuận lợi chuyển cãi cọ um sùm thành kêu khóc cầu cứ.
Hứa Như Trần không thấy đau đầu nữa, thở phào, sảng khoái hẳn ra.
Vậy là y đi luôn, hoàn toàn không quan tâm đến tình hình rối ren sau lưng.
Thời Lăng và các cảnh sát liếc nhau, cảnh sát vội vàng nói: "Hai người đừng lo, chúng tôi và bệnh viện đang cố gắng."
"Độc tố sẽ không phát tác nhanh vậy đâu, tình hình không nan giải đến thế đâu."
"Thật không?
Không phải nói thế để an ủi chúng tôi chứ?"
"Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực tìm kiếm, nhóm bác sĩ cũng sẽ toàn lực cứu chữa!"
Thời Lăng chứng kiến toàn bộ đi ra khỏi Đồn, sau đó yên lặng chà tay.
"Bạn cậu Thẩm không phải dạng vừa nhỉ, như thế mà cũng nói mướt mượt."
Chính sách của Bộ Huyền học là chống mê tín dị đoan, là giấu kín sự tồn tại của huyền học với người bình thường, vậy nên đôi khi họ sẽ khó giải thích với đương sự, cô không ngờ người ốm yếu như Hứa Như Trần lại sẽ nói với họ thứ đó có độc, do họ nên con họ mới sắp chết.
Oà, dựng sào thấy bóng!Quá đáng sợ.