[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Editing] Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Chương 39: Ba nguyên tắc
Chương 39: Ba nguyên tắc
Huấn luyện quân sự kéo dài cả ngày, đến khi kết thúc, ai nấy đều mệt lử, ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Lúc này mọi người mới thấm thía lời thầy cô nhấn mạnh bao lần: đây là "buổi học", không phải "chuyến dã ngoại".
Có kiểu "dã ngoại" nào mà một buổi chiều khiến cả đống alpha mệt đến hộc máu đâu?Lộ Kiêu còn cầm cự được, nhưng đám alpha lớp A bị hắn lôi ra "giao lưu" thì đau đớn chồng chất, chắc chắn đã để lại bóng ma tâm lý không nhỏ.Trút giận xong, Lộ Kiêu chẳng buồn để ý chúng nữa.
Thay vì phí thời gian với lũ rác rưởi ấy, chi bằng ngắm Tịch Triệu vài lần để thanh lọc tâm hồn.Sự chèn ép của Tống Lễ Thu vẫn không hề giảm.
Dù Tịch Triệu đã đạt chuẩn đậu, vẫn bị lôi ra thêm bài tập với đủ thứ lý do.
Lộ Kiêu cảm nhận được sự mệt mỏi trên người thiếu niên tóc đen.
Dù sao anh vì cứu hắn mà thức trắng cả đêm, lại còn bị Tống Lễ Thu hành lên hành xuống, môi cũng trắng bệch đi vài phần.Bực.Cực kỳ bực.Đôi mắt hổ phách ghim chặt vào viên huấn luyện viên mặt lạnh như tiền, chuẩn bị đứng dậy làm gì đó để đánh lạc hướng, thì một ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng hơn lướt tới.Bị đôi mắt đen nhìn chằm chằm, con sói hoang đang lăm le giương móng đành chậm rãi thu vuốt, xa xa còn nghe tiếng "gừ gừ" bất mãn trong cổ họng.---
Bữa tối do nhà hàng khu bảo tồn cung cấp.
Học sinh mệt mỏi chẳng còn sức đi đâu chơi, nhận chìa khóa từ người phụ trách, ai nấy theo danh sách phân phòng, kéo nhau về nhà nghỉ tắm rửa nghỉ ngơi.
Nghĩ đến chiều mai được về trường, cả đám rưng rưng nước mắt.Lộ Kiêu dĩ nhiên ở phòng đơn—alpha lớp A nào dám thở chung với hắn?Người đau nhức, hắn đổ ụp lên sofa.
Điện thoại vừa reo, Lộ Kiêu mở ra xem, là Tịch Triệu hỏi số phòng.
Trả lời xong, đối phương bảo cả hai nghỉ ngơi một lát, ba tiếng nữa anh sẽ qua bắt đầu buổi học kèm tối nay, kế hoạch cụ thể đã sắp xếp xong xuôi.Lộ Kiêu trố mắt kinh ngạc.Năng lượng và tốc độ hành động này... là siêu nhân à?Cứ đà này, bảo Tịch Triệu đi tranh cử tổng thống nước M, chỉ cần mục tiêu rõ ràng, tối nay anh đã bắt tay soạn kế hoạch.
Một tháng sau, cả thế giới chắc nhận được thông báo chúc mừng Tổng thống Tịch nhậm chức.Đáng sợ.Vốn định chơi điện thoại một lúc, giờ Lộ Kiêu chẳng còn tâm trạng lười biếng.
Hắn vội vàng tắm rửa, tranh thủ chợp mắt một lát.
Hắn không nghĩ Tịch Triệu nói đùa, đã ba tiếng thì là ba tiếng.Nhưng trước khi rời sofa, Lộ Kiêu khựng lại một giây, mở tin nhắn từ liên lạc mang tên "Z khó add", cẩn thận lưu từng tin vào mục yêu thích – hiếm lắm mới thấy anh chủ động nhắn cho hắn, mỗi tin đều quý như vàng.---
Vài tiếng sau, Lộ Kiêu đang mơ màng thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.Ai thế...
Tịch Triệu?
Đồng hồ báo thức... chưa reo mà?Đầu óc còn mụ mị, Lộ Kiêu không nghĩ nhiều, ngáp dài, vén chăn bước xuống.
Nhìn mình chỉ mặc mỗi quần ngủ, hắn ngẩn ra một thoáng, rồi lơ mơ đi mở cửa.Kệ đi, cùng là alpha, có gì mà Tịch Triệu chưa thấy đâu.Cửa vừa mở, nụ cười rạng rỡ của Phương Thời An lập tức bị lồng ngực màu lúa mạch làm lóa mắt.
Chưa kịp đỏ mặt theo kiểu omega, alpha đối diện bỗng giật mình hoảng loạn, ôm ngực hét lên, đóng sầm cửa cái rầm!—Như thiếu nữ thuần khiết gặp phải sắc lang.Phương Thời An: ???Không phải... rốt cuộc ai là A, ai là O ở đây...Bên ngoài omega ngơ ngác, bên trong, Lộ Kiêu chưa tỉnh ngủ đã sợ đến xù lông, mắt rưng rưng, vội chụp điện thoại, mở khung chat gõ điên cuồng.【lululululu: Hu hu hu cứu với cứu với cứu với!!!
Ngoài cửa có omega!!!
Tao chưa mặc áo, cậu ta đáng sợ quá á á á!!!】Rồi spam biểu cảm "chó con hoảng loạn".Xù lông liên tục-ing.---Một lúc sau bình tĩnh lại, chút buồn ngủ cũng bay sạch.Hít sâu, Lộ Kiêu thấy khi nãy mình phản ứng hơi thái quá, nhưng cũng không thể trách hắn hoàn toàn được!
Vốn chẳng đề phòng, tưởng mở cửa đón Tịch Triệu, ai ngờ vừa mở đã cảm nhận luồng khí lạ làm tim hắn đập thình thịch, không hoảng mới lạ!Hắn là alpha từng bị hạ thuốc hai lần rồi đó!
Thế giới này thật nguy hiểm quá mà QAQ!Vài phút sau, Lộ Kiêu toàn trang bị, rón rén mở cửa một khe nhỏ, chỉ đủ lộ một con mắt: "Khụ khụ, bạn học Phương, cậu có chuyện gì?"
Phương Thời An nhìn qua khe cửa: ...Dù không mời vào, cũng đâu cần phòng bị kín kẽ thế chứ?Chỉ vài phút, Phương Thời An đã cảm nhận được "khó khăn" trùng trùng, nhưng cậu nhanh chóng trấn tĩnh, bày ra vẻ quan tâm vừa đủ: "Lần trước chưa kịp cảm ơn cậu và Tịch Triệu, tớ luôn thấy tiếc.
Hai người cứu tớ, tớ thật sự không thể không bày tỏ cảm kích."
Đề phòng Lộ Kiêu lại đòi "quy ra tiền", Phương Thời An vội nói tiếp: "Nên tớ luôn để ý tin tức về hai người.
Biết Tịch Triệu đạt thành tích tốt trong kỳ thi tuần, tớ thật sự rất mừng cho cậu ấy."
Nghe nhắc đến Tịch Triệu, giọng Lộ Kiêu lập tức phấn khởi, đầy vẻ tự hào: "Tất nhiên rồi, cậu ta đỉnh lắm!"
Nghĩ ngợi, hắn thêm một câu: "Giống tôi!"
Phương Thời An cười, đặc trưng omega khiến nụ cười thêm vài phần vô hại: "Ừ, bạn Tịch đúng là rất giỏi," nhưng cậu bèn đổi giọng, thoáng chút do dự, "Nhưng tớ có nghe vài tin không hay...
Có người thắc mắc, nếu Tịch Triệu giỏi thế, sao trước giờ không thể hiện?
Có người còn nghi ngờ thành tích lần này của cậu ấy... liệu có..."
"Lũ rác rưởi nào dám nói xấu sau lưng?!"
Nghe ra ý tứ, cửa phòng bật mở cái "rầm", thiếu niên tóc nâu mặt đầy tức giận, mắt ánh lên vẻ hung tợn.Nhớ lại chuyện lớp A từng tung tin đồn "gian lận" khiến học sinh khác bỏ học, Lộ Kiêu tự động liên kết thành một "âm mưu"."
Đám ghen tị vì thua người khác rồi tung tin bậy bạ, tôi ghét nhất loại này!
Có thời gian ghen ghét sao không tự nâng cấp bản thân đi, rác rưởi đúng là rác rưởi!"
Phương Thời An gật đầu đồng tình, thấy Lộ Kiêu nổi nóng, cậu lại khéo léo tiếp lời: "Nhưng tin đồn thế này, liệu Tịch Triệu có làm gì khiến ai đó khó chịu không?
Hay cậu ấy..."
Có vấn đề gì..."
Lũ đó đầu óc có bệnh!
Không có năng lực thì đi hãm hại người khác, xấu xa vô cùng tận!"
Phương Thời An nghẹn lời, thấy vẻ bênh vực của Lộ Kiêu không chút lay chuyển, cậu nhanh chóng giấu đi tia suy tư, vẫn cười chân thành: "Tớ cũng thấy chuyện này kỳ lạ, ảnh hưởng không tốt đến Tịch Triệu.
Nhưng cậu ấy nổi tiếng quá, tớ không liên lạc được để nhắc nhở.
Hay là tớ với cậu trao đổi liên lạc, sau này nghe tin đồn gì sẽ báo cậu, để hai người đề phòng."
Lộ Kiêu nghĩ cũng hợp lý.
Dù hắn chưa thấy tin đồn nào, nhưng biết đâu Phương Thời An giỏi thu thập thông tin hơn?
Hắn muốn xem có phải lũ lớp A giở trò sau lưng không!"
Chờ chút."
Lộ Kiêu vào lấy điện thoại.Phương Thời An đứng yên, không thúc giục, vẫn giữ vẻ hiền lành thân thiện.Cậu nghĩ, xem ra Lộ Kiêu coi trọng bạn mình hơn tưởng tượng.
Không vội, cậu có thể từ từ.
Quả nhiên không có người ngoài quấy nhiễu, mọi thứ cậu muốn đều thành công, đặc biệt là tránh được—Một luồng lạnh buốt bất chợt chạy dọc sống lưng.Cảm giác nguy hiểm không thể diễn tả, chẳng rõ là thứ gì đang cảnh báo.Phương Thời An chậm rãi quay đầu.
Ở góc hành lang, thiếu niên tóc đen đứng thẳng, lặng im không nói.
Ánh đèn ấm áp chẳng thể xua tan áp lực và bóng tối từ anh, đôi mắt đen dưới tóc mái dài nhìn sang, lạnh lùng như xem vạn vật là rơm rạ.Dưới ánh mắt ấy, con người nhỏ bé như sâu kiến.Nuốt khan, Phương Thời An kìm cảm giác rợn da đầu, tự nhủ cứ bình tĩnh, chào hỏi tự nhiên là được."
Mày—" Từ phòng bước ra, Lộ Kiêu mắt sáng lên, như chó thấy chủ, liền vẫy đuôi lao tới, nhưng gần đến nơi lại ra vẻ điềm tĩnh, ho khan: "Mày đến rồi à?
Phòng tao ở đằng trước."
Đôi mắt đen lặng lẽ nhìn Phương Thời An đang căng thẳng ngoài cửa, rồi chuyển sang Lộ Kiêu, thoáng ý cười như không: "Đây là cái mà cậu gọi là..." anh ngừng lại, giọng mang chút nhấn nhá kỳ lạ, "'cứu mạng'?"
Lộ Kiêu ngẩn ra, nhớ lại tin nhắn hoảng loạn gửi Tịch Triệu, nhìn cảnh trước mắt, bỗng thấy chột dạ chẳng rõ vì sao.Dù chẳng hiểu mình chột dạ cái gì, bạn học Lộ vẫn theo bản năng giải thích lý do Phương Thời An đến tìm mình, rõ ràng mạch lạc – dù hắn càng không hiểu sao mình phải căng thẳng giải thích đến thế."
Vậy à—" Nghe xong, Tịch Triệu không nói gì, thong thả bước đến trước Phương Thời An, Lộ Kiêu tự nhiên lùi lại nép sau lưng anh.Cách vài bước, dừng lại, đối diện.Phương Thời An cố gắng không căng thẳng, cười chào: "Bạn học Tịch"Đôi mắt đen ánh lên ý cười, nhưng chẳng thấy cảm xúc thật, Tịch Triệu gật đầu đáp lễ, giọng bình thản: "Tôi thấy, chỉ thêm liên lạc thôi e là chưa đủ."
Phương Thời An nghi hoặc."
Nếu muốn gửi gì đó, hay là thêm email đi."
Email?Phương Thời An sững sờ, vẻ điềm tĩnh rạn nứt—Ai lại đi chat bằng email chứ?!Nhưng chưa kịp bày ra vẻ yếu đuối của omega với Lộ Kiêu, thiếu niên tóc nâu đã sáng mắt, đập tay vào nhau, hô to "ý hay"!Phương Thời An: ...Cảnh này quen thuộc đến đáng sợ.Cuối cùng, cầm mẩu giấy ghi email học sinh của Lộ Kiêu, Phương Thời An cười gượng gạo.
Lộ Kiêu còn dặn cậu thu thập nhiều thông tin rồi gửi một lượt, để đỡ phải gửi nhiều email.
Hai alpha kết thúc trò chuyện, chẳng chút ý định tiếp tục.Đừng nói "không hiểu phong tình", đến "nhân tình" cũng chẳng có bao nhiêu.Trên đường về phòng, Phương Thời An bất chợt ôm ngực, bóng tối trùm xuống, chẳng thấy rõ vẻ mặt.Đôi mắt đen như nhìn thấu tất cả lại hiện lên trong đầu, càng nghĩ càng khiến tim đập loạn vì sợ.Mơ hồ, như có tiếng thì thầm bên tai, không ngừng cảnh báo.Cảnh báo rằng giữa cậu và người kia, chỉ một người được tỏa sáng.
Nếu cậu không kéo người đó xuống...Kẻ sa vào bùn lầy, là chính cậu.---
Trong phòng, Lộ Kiêu thở phào: "Dù cậu ta có lòng nhắc nhở, nhưng đáng sợ thật.
Chẳng báo trước gì hết, tao còn tưởng mày đến."
Có lòng?Tịch Triệu chỉ cười, không nói.Phương Thời An bảo "lo tin đồn ảnh hưởng đến anh", nhưng lại tìm Lộ Kiêu, còn cố giấu vẻ đề phòng và căng thẳng khi đối mặt anh.
Tịch Triệu thấy cái "lòng tốt" này cần đặt dấu hỏi to đùng.Trong 'Phần Tâm Truy Ái', từ góc nhìn Phương Thời An, truyện ra sức khắc họa nhân vật thụ chính thiện lương, ngây thơ thế nào.
Ở học viện quý tộc đầy hiểm ác, cậu như bông hoa trắng kiên cường, vươn lên từ bùn lầy mà không nhiễm bẩn, khiến mọi ABO tự động yêu thương.
Nhưng trước những tình cảm ấy, cậu luôn ngơ ngác, chậm hiểu.
Chừng nào đối phương chưa nói thẳng, cả hai vẫn chỉ là bạn tốt.Chưa nói đến công chính và phản diện điên cuồng, chỉ cần nhìn vị công phụ thứ ba Kỷ Tự Doãn gần đây thôi.
Vị chủ tịch Hội Học sinh họ Kỷ dẫn cậu ta đi công viên, trải qua Valentine lãng mạn bằng buổi thả pháo hoa, chuẩn bị cả lễ tỏ tình hoành tráng.
Vậy mà đến khi bị công chính đá ra nước ngoài, thụ chính mới "ngạc nhiên" hỏi lại nhờ câu nhắc của người khác: Chẳng lẽ đàn anh Kỷ không chỉ xem cậu là người kế nhiệm tiềm năng mà tốt với cậu sao?Miêu tả trong truyện quá đơn giản, Tịch Triệu không dám chắc thụ chính có thực sự "chậm hiểu" đến thế hay không.
Nhưng qua vài lần tiếp xúc với Phương Thời An, anh thấy đối phương cách xa từ "chậm hiểu" cả một khoảng trời.Người thực sự chậm hiểu...Alpha trước mặt rõ ràng đã quên béng omega có độ tương thích cao với mình, chỉ lo "an ủi" Tịch Triệu: "Đám ghen tị đúng là đáng ghét!", "Yên tâm, tao sẽ tìm ra lũ nói xấu sau lưng!", "Nếu không được thì tao kêu trợ lý nhà tao điều tra..."
Chẳng hề nhận ra một omega nửa đêm tìm mình xin liên lạc ẩn chứa ý nghĩa mờ ám gì.Tựa cằm, đôi mắt đen cong lên, Tịch Triệu hỏi đầy ẩn ý: "Cậu thấy bạn học Phương thế nào?"
Lộ · dũng sĩ · Kiêu đang sôi máu, chỉ muốn tóm "thế lực xấu xa", nghe vậy ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, mặt bỗng nghiêm túc: "Tao đoán, cậu ta muốn làm đàn em tụi mình."
Tịch Triệu: ...Không bất ngờ chút nào."
Cậu ta quan tâm tụi mình thế, còn hay tìm tao.
Dù bảo là để cảm ơn vì cứu cậu ta, nhưng nhiệt tình quá đúng không?
Nghĩ đi, cậu ta là học sinh chuyển trường, chẳng quen ai.
Người khác ở Lịch Tư Khắc Lâm năm năm rồi, vòng tròn quan hệ đã cố định.
Cậu ta muốn hòa nhập, phải tìm lý do chứ.
Tụi mình cứu cậu ta, coi như có chút liên kết...
Mà tao lại đỉnh thế!
À, dĩ nhiên mày cũng đỉnh không kém..."
Nghe Lộ Kiêu phân tích đâu ra đấy, nếu không biết cốt truyện gốc, Tịch Triệu suýt nữa tin thật.Nói một hồi, Lộ Kiêu lộ vẻ băn khoăn: "Nhưng tao đã có lão Ngư và lão Từ rồi.
Omega lại không giỏi đánh đấm, cũng chẳng chịu đòn được, làm đàn em tao sao nổi?
Cơ mà cậu ta tìm được tin đồn mà tao còn không biết, chắc hợp đi làm tình báo ngầm, thử đăng ký tham gia Tin Tức Xã xem..."
Làm tình báo... ngầm...Tịch Triệu im lặng.Từ ngữ gì mà độc lạ thế.Lịch Tư Khắc Lâm là học viện đàng hoàng, đâu phải trung tâm huấn luyện điệp viên?Thôi, cũng chẳng cần nhắc.
Tịch Triệu vỗ vai Lộ Kiêu, "hài lòng" gật đầu: "Cậu nói rất có lý."
Bạn học Lộ tự tin ngời ngời: "Dĩ nhiên!
Tao không bao giờ sai!"
---
Chuyện Phương Thời An tạm gác lại, , Lộ Kiêu còn đang hớn hở vì "trí tuệ" của mình được Tịch Triệu công nhận – hừ hừ, hắn biết hắn đỉnh mà!
Sớm muộn cũng thắng được tên này!Đôi mắt hổ phách sáng rực, quay đầu nhìn, bỗng khựng lại.Dưới ánh đèn trắng lạnh, thiếu niên tóc đen chậm rãi đeo kính gọng đen không độ, chân bắt chéo ngồi bên mép giường.
Ánh mắt lạnh lùng lướt từ trên xuống, không còn chút ý cười, chỉ còn sự nghiêm khắc mạnh mẽ.Ngồi xếp bằng trên thảm, Lộ Kiêu cảm thấy tim khẽ thắt lại, như thể không khí trong phòng dồn ép về phía hắn.Như hài lòng với món hàng trước mắt, Tịch Triệu cười khẽ, rất nhẹ, mang theo chút trêu đùa khó tả, nhưng chẳng khiến người ta thấy thoải mái.Tịch Triệu: "Bạn học Lộ, tôi đồng ý dạy kèm cậu.
Nhưng trước khi ta bắt đầu, tôi phải nói rõ vài nguyên tắc."
"Thứ nhất, không được thắc mắc mệnh lệnh của tôi, nhưng tôi đảm bảo mọi nhiệm vụ đều hợp lý và nằm trong khả năng của cậu."
"Thứ hai, không được qua loa đối phó.
Bất cứ việc gì tôi yêu cầu, cậu phải dốc hết trăm phần trăm nỗ lực."
"Thứ ba, cũng là quan trọng nhất," thiếu niên tóc đen cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa một hố đen nuốt chửng mọi thứ, mê hoặc mà nguy hiểm: "Không được lừa dối hay giấu giếm tôi bất cứ điều gì."
Trên hòn đảo mịt mù sương mù, một góc lạnh lẽo nguy hiểm cuối cùng lộ ra.Môi cong nhẹ, Tịch Triệu xác nhận lần cuối: "Đồng ý không?"
Giọng điệu lười biếng hóa thành khói, mơ hồ mà áp đảo, từng chút từng chút, không cho phép thoái lui.Nuốt khan, ngón tay Lộ Kiêu co lại, mơ hồ nhận ra...Hình như có gì đó, không giống như hắn nghĩ.. . .
Tác giả có lời muốn nói:Nhận ra cũng muộn rồi~ (cười bí ẩn)