Mùa hè nóng bức nhất ở Kyoto, Tịch Triệu bắt đầu kỳ thực tập năm cuối đại học.
Nhờ thành tích xuất sắc và thầy hướng dẫn hỗ trợ, anh được phân thẳng vào Bệnh viện Thành phố số Một.Nhưng Tịch Triệu quá trẻ, lại mang gương mặt "gây sóng gió".
Khi mới đến, những lời xì xào trong bệnh viện không ngớt.
Mãi đến khi làm việc lâu, các tiền bối mới nhận ra "thiên tài Đại học G" quả không hổ danh.
Không chỉ chuyên môn vững, mà Tịch Triệu còn có sự bình tĩnh tuyệt đối.
Dù đối mặt bất cứ tình huống nào, anh luôn đưa ra giải pháp hoàn hảo.
Có người còn đùa rằng bác sĩ Tịch tương lai còn chuẩn xác hơn cả máy móc.Ngày kết thúc thực tập, viện trưởng ký báo cáo thực tập cho anh.
Vị bác sĩ lớn tuổi từng chứng kiến vô số sinh tử, khi cầm bút, ánh mắt vừa vui mừng vừa phức tạp.Viện trưởng nói: "Có lúc, tôi thấy cậu sinh ra để mặc áo blouse trắng.
Nhưng có lúc, tôi lại nghĩ cậu chẳng hợp với nghề này chút nào."
Tịch Triệu lập tức hiểu ý.
Anh quá nhạy bén, chỉ cần chút thay đổi nhỏ trong khí chất của người khác, anh đã đoán được cảm xúc sâu kín nhất.
Nhưng chính anh lại luôn đứng ngoài, chẳng bao giờ hòa mình vào những yêu ghét mãnh liệt.Người làm nghề y, trước khi bị cuộc sống vùi dập, ít nhiều đều mang hào khí cứu người, sẵn sàng đấu với trời.
Nhưng khó mà gán hào khí ấy cho Tịch Triệu.
Anh như hòn đảo mờ sương, chẳng ai thấy rõ.Cầm báo cáo đã ký, Tịch Triệu bước ra cổng bệnh viện.
Đúng lúc chuông cấp cứu vang lên, khoa cấp cứu vừa tiếp nhận một ca tai nạn giao thông nghiêm trọng.Hành lang bệnh viện ồn ào, đội ngũ y bác sĩ đẩy cáng lướt qua Tịch Triệu.
Trong tiếng ồn, anh chỉ thấy một bàn tay rũ xuống, máu nhỏ từng giọt, như hình ảnh cụ thể của sự sống trôi đi.Tịch Triệu nhớ mình không dừng lại lâu, nhưng lúc này, chân anh như bị đóng đinh, không thể rời đi.
Một linh cảm mạnh mẽ, khó hiểu đập vào tim.
Chàng trai tóc đen khựng lại, khẽ quay đầu—Như một cảnh quay kiểu Hitchcock, ống kính cố định trên anh và cáng bệnh, hậu cảnh lùi xa, tiếng người mờ dần.
Gió lạnh bất chợt thổi tung tấm vải vô trùng trên mặt bệnh nhân.Anh thấy một đôi mắt hổ phách.---Mắt đen đột ngột mở ra trong bóng tối.
Tịch Triệu quay đầu, đồng hồ báo thức còn năm phút nữa mới reo, nhưng cơn buồn ngủ đã tan biến sau giấc mộng kỳ lạ.Bóng tối che giấu mọi thứ.
Trong mờ mịt, thiếu niên ngồi yên hồi lâu, hơi thở nhẹ bị tiếng điều hòa át đi.Lật chăn xuống giường, vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Một ngày mới lại bắt đầu.---Chỉ mới nửa tuần, nhiệt huyết học tập của lớp G đã tàn lụi.
Cô chủ nhiệm khuyên vài lần, cuối cùng đành buông xuôi.
Không khí "dưỡng lão" lại bao trùm chữ "G" to tướng.Vì tình hình này, lớp G hiếm có bài kiểm tra giữa giờ.
Hôm nay, thầy toán đột nhiên nhớ ra tuần trước còn một bài kiểm chưa giảng, bèn đổi giáo án, yêu cầu cả lớp lấy bài ra.Tịch Triệu lôi từ bàn ngập giấy một bài kiểm cũ, có dạng đề khá hiếm, anh cũng muốn nghe giảng.
Điện thoại để chế độ im lặng rung lên.
Không cần nhìn, anh biết ai nhắn.Sau khi hạ chiến thư hôm đó, Lộ Kiêu không biết nổi gió gì, bỗng mê mẩn "chia sẻ cuộc sống tươi đẹp" với Tịch Triệu qua mạng.Cách một màn hình, Lộ Kiêu thể hiện tư duy "ngựa hoang thoát cương".
Câu trước nói món mới ở căng tin, câu sau nhảy sang con mèo tam thể dưới ký túc xá, xen kẽ biểu cảm ngầu lòi, một mình diễn cả vở kịch.Tịch Triệu thường đáp "ờ", "ừ", "thì ra thế", đủ dùng mọi tình huống, tần suất trả lời "cảm động" như trợ lý truyền file.
Lộ Kiêu chẳng chê anh lạnh nhạt, năng lượng dư thừa, như thể làm "kẻ cool ngầu" ở lớp A đã khiến hắn kìm nén quá lâu.Đang giờ học, Tịch Triệu không trả lời, tắt nguồn, lấy bài kiểm ra.Thầy toán hắng giọng, chưa kịp nói, một cái đầu Địa Trung Hải xuất hiện ngoài cửa.
Hiệu trưởng Hà gật đầu với thầy toán, mắt nhìn thẳng qua nửa lớp: "Tịch Triệu, ra gặp thầy chút."
Giọng nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị, lập tức khơi dậy tò mò của lớp G.Tịch Triệu như có linh cảm, bỏ điện thoại vào túi, liếc màn hình— 【lululululu: Cục Kiểm Tra tới rồi.】Ghế kéo trên sàn vang lên tiếng trầm đục, dáng người cao gầy bước ra dưới ánh mắt cả lớp, ánh sáng cắt qua đường cằm sắc nét, vẫn chẳng lộ chút cảm xúc.Tịch Triệu vừa đi, lớp G liền nổ như pháo.
Thầy toán gõ thước mấy lần mới tạm yên, nhưng dưới lớp, bao nhiêu người lén lấy điện thoại bàn tán, thầy chẳng thể ngăn.Trên đường đến văn phòng, thầy Hà lo vị "thần đồng tính nhanh" mình mới phát hiện sẽ căng thẳng, cố ý nói nhẹ: "Đừng lo, cuối tuần em đi nhà sách ở trung tâm đúng không?
Cục Kiểm Tra muốn hỏi về hôm đó, không có gì to tát đâu, cứ nói thật là được."
Tịch Triệu gật đầu, lòng bình tĩnh suy tính."
Cục Kiểm Tra" giống như "cảnh sát" ở thế giới cũ, nhưng phạm vi quản lý rộng hơn, gồm nhiều cơ quan phụ thuộc, là cơ quan tư pháp chẳng ngành nào tránh được.Trong 'Phần Ái Truy Tâm', Cục Kiểm Tra gần như vô hình, nhất là khi nhân vật chính công xuất hiện, hào quang "phá trời" khiến Cục gần như biến mất.Nhưng một nơi tưởng chừng "vô dụng" thế, ngay cả nhà Lộ cũng khó dò tin tức, Tịch Triệu không ngây thơ đến mức nghĩ họ thật sự chẳng biết gì.—Tùy họ hỏi gì thôi.Vào văn phòng thầy hiệu trưởng Hà, ba cảnh viên trên sofa đứng dậy nhìn anh.
Dù đang chào hỏi thầy Hà, ánh mắt họ đã dán lên người Tịch Triệu, mang theo suy tư, đánh giá, và... chút tò mò được giấu kỹ.Đôi mắt đen khép hờ, Tịch Triệu âm thầm ghi nhớ sự khác lạ này.Sau khi bàn giao, thầy Hà rời đi.
Ba cảnh viên im lặng giây lát, người dẫn đầu bước tới, chìa tay.Cảnh viên alpha này trẻ, đôi môi với nụ cười thường trực dễ gây thiện cảm, nhưng ánh mắt y sắc như chim ưng, thứ mà Tịch Triệu chỉ từng thấy ở sĩ quan huấn luyện quân sự Tống Lễ Thu.Cảnh viên khẽ hít một hơi, mắt sáng rực nhìn Tịch Triệu: "Chào bạn Tịch, tôi là Lâm Trí Vẫn, mã số PC05284, Cục Kiểm Tra.
Hôm nay chúng tôi muốn hỏi về bạn học Tần Văn Châu và tình hình ở trung tâm Long Tâm hôm thứ Bảy..."
Ánh mắt nóng bỏng nhanh chóng được thu lại.
Tịch Triệu gật đầu, bắt tay, mắt lướt nhanh qua phù hiệu trên người alpha.Anh xác định, với Cục Kiểm Tra, mình có lẽ thật sự có gì đó đặc biệt.---Chỉ một tiết học, tin Tịch Triệu bị thầy Hà gọi đi đã lan khắp nhóm chat khối năm Lịch Tư Khắc Lâm.Mỗi năm có nhóm thông báo chính thức, nhưng học sinh cũng có nhóm riêng.
Lộ Kiêu vốn không trong nhóm, có lẽ ai đó nhầm avatar kéo hắn vào, không phát hiện, nên hắn lặng lẽ ở lại, thỉnh thoảng thấy tên mình.【Ẩn danh: Tan học rồi, lớp G có ai báo cáo không, Tịch Triệu về chưa?】 【Ẩn danh: Chưa, lạ thật nha.
Thầy Hà đích thân tìm, chuyện gì to thế?】 【Ẩn danh: Chắc không phải vụ đánh người ở lớp C đâu nhỉ?
Nghe nói sáng thứ Hai cậu ta lại đánh đàn anh cấp sáu?
Độ bạo lực sánh ngang Lộ Kiêu luôn...】 【Ẩn danh: Vụ lớp C qua lâu rồi.
Tần Văn Châu cả tuần này không đi học.】 【Ẩn danh: Dù sao thì, lớp G nên lên tiếng, hình như vị đàn anh ban Kỷ luật kiếm chuyện trước mà...】 【Ẩn danh: Trường không quản à?
Chẳng thấy phạt gì hết, đầu óc cậu ta có vấn đề thật không?】 【Ẩn danh: Tọa độ lớp G, sắp vào học rồi, Tịch Triệu vẫn chưa về.】 Lộ Kiêu nhíu mày.Lớp A luôn yên tĩnh, giờ nghỉ học sinh tự giác làm bài tập, mọi ồn ào vào đây như rơi vào đầm lầy, rồi bị nuốt chửng.Lúc mới vào lớp A, Lộ Kiêu từng chê đám này cả ngày cúi đầu, không sợ đau cổ.
Hắn còn vẽ một bức "tổ hợp" sau gáy cả lớp, sau rồi chẳng còn tâm trạng nữa.Học sinh lớp A xem hắn là kẻ chen chân nhờ gia thế, Lộ Kiêu cũng chướng mắt vẻ tự cao của họ.
Từ khốibốn đến nay, hắn không hề có bạn ở lớp A.Một tiếng ho nhẹ vang lên, Lộ Kiêu ngẩng đầu, thấy Nghiêm Lạc Lạc đứng trước bàn mình đã lâu.Dù sau vụ cuối tuần có thay đổi cách nhìn về Lộ Kiêu, Nghiêm đại tiểu thư vẫn kiêu kỳ như cũ.
Bị ngó lơ một lúc, cô hơi khó chịu: "Này, trưa nay rảnh không?
Tiểu An muốn mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu đã cứu cậu ấy hôm đó."
Lộ Kiêu vẫn mang vẻ hung hăng, trông khó gần, nhưng thực ra đang ngơ ngác—"Tiểu An" là đứa nào?
Sao phải mời hắn ăn?
Gần đây hắn có đánh ai đâu?Mãi mới nhớ ra omega mình cứu hôm cuối tuần tên Phương Thời An.Hôm đó, hắn tìm thấy omega ngất xỉu ở góc rạp chiếu, lao ra gặp Tịch Triệu rồi mất ý thức.
Sau khi dùng "thuốc giải", tỉnh lại nghe Tịch Triệu nói đã báo nhân viên trung tâm chăm sóc omega đó, Lộ Kiêu quên béng chuyện này.Học sinh luôn bàn tán về kịch bản "alpha giải cứu omega" đầy ngọt ngào, nhưng trên người Lộ Kiêu thì chẳng có chút bong bóng hồng nào.
Nếu không vì độ khớp tin tức tố cao, hắn còn chẳng nhớ mặt người ta.
Cứu người thôi, ai bị kẹt hắn cũng lao vào.Điện thoại để trên bàn, Nghiêm Lạc Lạc thấy nhóm chat, hơi tò mò: "Tịch Triệu lớp G, là bạn cậu à?"
Bạn?Lộ Kiêu rối bời, ậm ờ gật đầu cho qua."
Cơm thì thôi đi, chẳng phải chuyện lớn, cảm ơn qua lại phiền lắm."
Bị thái độ alpha thẳng thép làm nghẹn, Nghiêm Lạc Lạc định bảo hắn đừng vô duyên, nhưng thiếu niên tóc nâu bỗng cong môi cười, sát khí tan đi, chỉ còn vẻ phong độ tuổi trẻ."
Nghiêm đại tiểu thư," Lộ Kiêu mắt lóe tinh ranh, răng nanh lấp lánh, "Giúp tôi một việc nhé ~"Chuông vào học vang lên, thầy Vật lý nổi tiếng nghiêm khắc bước vào, đảo mắt thấy chỗ trống, mày nhíu chặt: "Lộ Kiêu đâu?"
Một bàn tay khó nhọc giơ lên.
Dưới ánh mắt cả lớp, Nghiêm Lạc Lạc mặt tái mét, nhắm mắt nhận mệnh: "Cậu ấy bảo... trợ lý nhà cậu ấy sắp sinh, cậu ấy phải đi giúp đặt tên.
Thầy không tin thì gọi hỏi..."
Vài phút sau, trợ lý beta nhận điện thoại: ...Mặt vô cảm đáp: "Vâng, tôi sắp sinh."
---Xuống lầu, Lộ Kiêu nhắm thẳng văn phòng thầy Hà, nhưng trong đó chẳng có ai.
Đang nghĩ đi đâu tiếp, vừa tới cầu thang, một cánh tay bất ngờ từ bên vươn ra bịt miệng mũi hắn.
Mắt hổ phách lóe lên tia cảnh giác, chưa kịp dạy "kẻ trộm" một bài học, giọng nói quen thuộc đã vang bên tai."
Đừng nói chuyện."—Tịch Triệu!Cơ bắp căng cứng thả lỏng, để cánh tay kéo hắn vào góc cầu thang."
Thầy Hà, vất vả cho thầy rồi."
"Các vị quá lời rồi, đây là trách nhiệm của tôi..."
Lộ Kiêu mới thấy hiệu trưởng Hà dẫn nhóm lãnh đạo cấp cao đi ngang qua.
Chỉ chậm một giây, hắn đã đụng mặt họ.Dù danh tiếng "đầu gấu" vang dội Lịch Tư Khắc Lâm, nhưng nếu bị lãnh đạo bắt quả tang trốn học, cảnh tượng cũng khá địa ngục.Nhiệt độ lòng bàn tay truyền qua môi, Lộ Kiêu vô thức dựa vào ngực Tịch Triệu theo lực kéo.Cảm giác đầu tiên là gầy, nét thanh mảnh của thiếu niên, nhưng sức mạnh bùng nổ dưới lớp cơ săn chắc khiến hắn nhớ lại lần bị Tịch Triệu đè xuống đánh.
Tịch Triệu không yếu, nhất là khi dùng lực, dòng cơ chảy rõ, như báo tuyết lười biếng.Mùa hè nóng, đồng phục nam của trường Lịch Tư Khắc Lâm chỉ có áo sơ mi mỏng ngoài áo khoác.
Vải áo cọ nhẹ eo Lộ Kiêu, nhiệt độ cơ thể thấm qua, dù không chạm thật, hắn như cảm nhận được hơi ấm sau lưng...Dừng lại!Cùng là alpha, hắn cũng có cơ bụng mà!Bỏ qua cảm giác tê dại sau gáy, Lộ Kiêu khó nhọc dời chú ý, mắt vô tình rơi vào bàn tay bịt mặt mình.
Tay Tịch Triệu đẹp, thon dài, mạnh mẽ, gân xanh thoắt ẩn thoắt hiện, mạch máu chạy đến cổ tay.Chẳng hiểu sao, Lộ Kiêu thấy trời hôm nay nóng quá.---Đợi lãnh đạo đi xa, Tịch Triệu thả tay, thấy mặt hắn đỏ bừng.Sợ thầy đến thế sao?Không nghĩ nhiều, Tịch Triệu nhướng mày: "Cậu trốn học?"
Lộ Kiêu ngẩn ra, rồi thấy bực: "Tao nghe mày bị Cục Kiểm Tra gọi, mãi chưa về, tưởng họ định tống mày vào trại cải tạo rồi!"
Nghĩ đến cảnh hắn ngố tàu đứng trước văn phòng, không biết né tránh, Tịch Triệu buồn cười: "Nếu thật thì cậu tính sao?
Xông vào Cục cướp ngục à?"
Lộ Kiêu lườm: "Chưa thân đến mức đó, cùng lắm tao mang chai nước Wahaha thăm mày vào dịp lễ."
Mắt đen cong lên.
Ồ, vinh hạnh ghê.Đùa vài câu, Lộ Kiêu hỏi: "Sao rồi?
Cục Kiểm Tra hỏi gì?"
Tịch Triệu không đáp ngay, hỏi ngược: "Họ tìm cậu chưa?"
"Ừ, báo cảnh sát xong là hôm sau họ tới," Lộ Kiêu nhớ lại, "Nhưng chẳng hỏi nhiều, cuối cùng lấy ít máu tao, bảo mang đi xét nghiệm."
Quả nhiên.Tịch Triệu đoán được, Cục Kiểm Tra không làm khó anh, thậm chí còn thân thiện quá mức.Qua lời cảnh viên, anh biết Tần Văn Châu không nhắc đến vụ đối đầu ở kho.
Lý do không rõ, Tịch Triệu thuận thế bỏ qua, nói mình chỉ tình cờ thấy mọi chuyện, rồi gọi người đưa omega ngất xỉu đi.Cảnh viên chuyển trọng tâm sang món nợ 40 vạn của Tần Văn Châu, còn hỏi han đời sống Tịch Triệu.
Cuối cùng, cảnh viên Lâm Trí Vẫn trao đổi liên lạc, nhấn mạnh nếu gặp rắc rối, Tịch Triệu cứ liên hệ Cục.Kết thúc trò chuyện, Tịch Triệu lục lọi ký ức, không tìm ra mối liên hệ với Cục Kiểm Tra.
Trong đầu lóe lên, anh bỗng nghĩ đến cha mẹ nguyên chủ.—Nhưng cũng không đúng.Cha mẹ nguyên chủ là bác sĩ nhân đạo, thường xuyên đi khắp thế giới cứu trợ y tế.
Nguyên chủ giàu có nhờ ông nội kinh doanh và bà ngoại buôn trang sức.
Hai cụ thể hiện tình yêu với cháu bằng cách đơn giản: chuyển tiền, điên cuồng chuyển tiền.
Khi mở tài khoản, Tịch Triệu suýt mù vì dãy số 0 hào nhoáng.Vậy, quay lại vấn đề: Điểm đặc biệt của anh đối với Cục Kiểm Tra là gì?Nghĩ ngợi, đôi mắt đen chạm với ánh nhìn quan tâm của Lộ Kiêu.
Tịch Triệu hỏi: "Giúp tôi một việc được không?"
Lộ Kiêu: !!!Người này vừa nói gì?!
Nhờ mình giúp?!!Đây là gì?
Là việc mình làm được mà hắn không làm nổi!
Có lần một sẽ có lần hai, lần hai rồi lần ba, rồi bốn năm sáu bảy tám, mình sẽ từng bước vượt mặt hắn!Đây đâu chỉ là một việc?
Là kèn báo hiệu chiến thắng!
Là hy vọng lật ngược thế cờ!Lộ Kiêu phấn khích, khuỷu tay vung mạnh, cố ý chống trán, giọng đắc ý: "Nói đi!
Muốn đánh ai!
Dù xông Cục Kiểm Tra, thiếu gia tao cũng chơi tới bến!"
Im lặng xem màn diễn tấu hài của đối phương, Tịch Triệu lần thứ n cảm thấy người có vấn đề tâm lý là hắn.Anh muốn nói lại thôi."...Thôi."
"Đừng đừng!
Nói đi!
Tao thật sự siêu hữu dụng mà QAQ!"
---Giờ học, hành lang tĩnh lặng.
Gió, tiếng ve, hơi thở đều rõ nét.
Hè yên ắng mang theo sắc xanh, hơi nóng lén vượt lan can, bị bóng mát cầu thang chặn lại, lưu luyến rồi tan đi.Ngồi trên bậc thang, Lộ Kiêu cúi đầu vẽ gì đó, Tịch Triệu ngồi cạnh, chân dài vắt qua bậc, tay chống cằm chỉ chỗ sửa.Không đánh nhau, không cướp ngục, Tịch Triệu chỉ nhờ Lộ Kiêu vẽ một bức tranh.Lúc làm biên bản, cảnh viên Lâm vô tình làm rơi huy hiệu, vội nhặt lại, nhưng Tịch Triệu thấy khoảnh khắc khựng lại của anh ta.
Linh cảm huy hiệu này có gì đặc biệt, anh tìm trên mạng nhưng không thấy mẫu tương tự.Gặp Lộ Kiêu, anh thử nhờ hắn vẽ theo mô tả.Quả nhiên, Lộ Kiêu vẽ giỏi, không chỉ chibi, vẽ huy hiệu cũng dễ như trở bàn tay.Đến phần chi tiết cuối, thiếu niên tóc nâu nghiêm túc lạ thường.
Dù biết hắn vẽ giỏi qua hai mẩu giấy trước đây, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Tịch Triệu vẫn thấy kỳ diệu.Cả trong 'Phần Tâm Truy Ái' lẫn tin đồn Lịch Tư Khắc Lâm, Lộ Kiêu luôn được miêu tả là kẻ ngông cuồng, nhưng chính "đầu gấu" phong cách bất lương này, khi cầm bút lại yên tĩnh, tập trung đến khó tin.Tương phản mạnh, nhưng không lạc lõng."
Xong rồi!"
Vẽ nét cuối, thấy Tịch Triệu gật đầu, Lộ Kiêu đắc ý, ho khan ra vẻ: "Mày nói xem nên thêm màu sắc ở chỗ nào, tao về vẽ bản màu cho."
"Không cần, thế này đủ rồi."
"Oh..."
Cất đi tờ giấy, thấy ai đó bị từ chối nên tiu nghỉu, đầu bút vô thức nguệch ngoạc trên giấy, vẽ ra mấy đường loạn xạ, Tịch Triệu hiếm hoi khen một câu : "Cậu vẽ đẹp lắm."
Bút mực nhanh như chớp phác ra vài đường cong to đùng, hợp cùng mớ đường nguệch ngoạc kia thành một mặt trời rực rỡ.
Giọng Lộ Kiêu sáng lên: "Đúng không!
Tao cũng thấy tao vẽ siêu đỉnh!
Hồi nhỏ tao còn muốn lớn lên làm họa sĩ truyện tranh kia mà!"
Nghĩ đến phản diện trong nguyên tác, vì đối đầu với công chính mà tiếp quản Lộ thị, thủ đoạn ngày càng tàn nhẫn, Tịch Triệu ánh mắt khẽ động: "Sao lại thích vẽ?"
Bút khựng lại, rời khỏi giấy, xoay linh hoạt giữa các ngón tay.
Nét mặt Lộ Kiêu nhạt dần, cuối cùng hóa thành nụ cười cảm thán: "Hồi nhỏ nghịch ngợm, hay gây họa.
Có thời gian bị nhốt trong nhà, chán quá, thấy truyện tranh thì vẽ theo, vẽ mãi thì biết vẽ thôi~"Giọng điệu lên cao che đi chút gì đó khác lạ, như tự giễu, lại như thoáng buồn, nhưng tất cả nhẹ tênh, nhẹ đến mức tưởng chừng chỉ là ảo giác.Tịch Triệu không hỏi thêm.Anh im lặng, nhưng tư duy "tuột dây cương" của bạn Lộ lại chẳng biết trôi dạt về góc kỳ diệu nào.
Hắn huých khuỷu tay, giọng phấn khích: "Mày muốn học không?
Tao dạy mày cho, vẽ tranh thường khó, nhưng chibi siêu dễ!"
Tịch Triệu nghi ngờ hắn muốn đòi lại trận thua hôm dạy làm bài, lạnh lùng từ chối: "Thôi, tôi chắc không có năng khiếu."
"Đừng mà!
Chẳng cần năng khiếu đâu," Lộ Kiêu càng hăng, nhích sát, "Tao chỉ mày vài chiêu, mày học được ngay!
Thử đi thử đi!"
Tịch Triệu nhìn Lộ Kiêu, mặt vô cảm.Lộ Kiêu nhìn Tịch Triệu, mắt sáng rực.Đôi mắt đen nhắm lại, thiếu niên tóc đen thở dài bất đắc dĩ, cầm bút giấy bắt đầu vẽ.Lộ Kiêu đầy kỳ vọng, nghĩ dù vẽ ra gì hắn cũng sẽ khen ngợi để dụ anh học.
Nhìn một lúc, nét mặt hắn do dự, nhìn gương mặt như tạc tượng của Tịch Triệu, rồi nhìn thứ trên giấy...
Là một đống... một bãi... một cục... vật thể méo mó kỳ quái...Tịch Triệu dừng bút, tao nhã đưa tay, bình tĩnh ra hiệu "xem đi".Lộ Kiêu nhìn chăm chú, trán mồ hôi lấm tấm, thận trọng hỏi: "Đây là... chuối dị hình mọc đuôi hả?"
Tịch Triệu mỉm cười: "Chó con."
Lộ Kiêu câm nín.Hồi ở Đại học G, ai cũng biết thiên tài Tịch sư đệ vẽ được bản đồ giải phẫu chuẩn từng li, nhưng tuyệt đối đừng để anh tự do sáng tạo!
Anh sẽ cho bạn thấy giới hạn trí tưởng tượng của loài người, khiến người ngoài hành tinh cũng phải khóc thét: "Đồng hương ơi, Trái Đất khổ lắm đó!"
Che đi bức "tuyệt tác" chẳng có tí gì giống chó con, Lộ Kiêu nghĩ, vẽ vời... có lẽ cần chút năng khiếu.Tịch Triệu tiếp tục cười: "Còn muốn dạy tôi không?"
Lộ Kiêu: QAQTịch Triệu "buồn bã": "Chẳng phải bảo siêu dễ sao?
Cậu bỏ cuộc nhanh thế, làm tôi buồn ghê ~"Lộ Kiêu suýt quỳ—Đại ca ơi!
Dù thần bút Mã Lương có sống lại cũng không cứu nổi tay tàn tật cấp mười này đâu!---Gần hết tiết học, cả hai định về lớp trước khi chuông reo.Dù thuốc kia đặc biệt hay Cục Kiểm Tra bất thường, với thân phận học sinh, họ khó mà can thiệp.
Thứ Tịch Triệu ưu tiên chính là bài kiểm tra tuần này, nhằm cứu vãn điểm rèn luyện thường ngày đang trong tình trạng nguy kịch của anh.Nhắc đến điểm rèn luyện thường ngày, Lộ Kiêu hình như cũng chẳng khá hơn.
Hắn phẩy tay, bảo "chuyện nhỏ".
Mỗi kỳ Lịch Tư Khắc Lâm có hội thao, tham gia vài môn là đủ điểm, hắn luôn "bay lượn" qua thế.Lộ Kiêu: "Nhưng mày tự tin mình thi tuần tốt thật à?
Muốn cộng điểm rèn luyện thường ngày trong mấy kỳ thi nhỏ này, tiến bộ một hai hạng là không đủ đâu."
Thấy nghi ngờ ánh lên trong đôi mắt hổ phách, Tịch Triệu cười, không giải thích.
Dù Lộ Kiêu thường thấy anh đọc sách, "đọc sách thường ngày" và "thi cử" là hai chuyện khác nhau.Người thường dĩ nhiên sẽ nghi ngờ, một kẻ đội sổ lớp G từ khi phân lớp, dù có tiến bộ thì tiến bộ được bao nhiêu?Lộ Kiêu càng nghĩ càng thấy không đáng tin: "Nếu mày lo vụ điểm rèn luyện thường ngày, thì để tao chỉ mày môn hội thao nào điểm cao.
Nếu ai bảo cho mày đề thi, đừng tin.
Lịch Tư Khắc Lâm cấm gian lận, phát hiện là đuổi học ngay."
Đôi mắt đen lóe lên tia kỳ lạ.
Tịch Triệu nghĩ, đã bao năm rồi không có ai lo lắng chuyện thi cử của anh.
Cảm giác bị xem là "học sinh cá biệt" thật hiếm có.Nhưng chưa đến kỳ thi thật, dù có nói gì cũng bị xem như ảo tưởng của học sinh yếu.
Mọi thứ chờ thi xong sẽ rõ.Tịch Triệu: "Về lớp thôi, sắp tan học rồi."
Đứng dậy phủi bụi, cả hai định lên lầu, bỗng có tiếng gọi nghi ngờ từ phía sau."
Bạn là...
Lộ Kiêu?"
Nhìn theo tiếng gọi, một omega trong đồng phục thể thao đứng dưới nắng, lông tơ trên má lấp lánh ánh sáng.
Có lẽ vừa học thể dục, má cậu hồng hồng, mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, toát lên sức hút khó cưỡng.—Là thụ chính, Phương Thời An.Lần gặp ngoài rạp chiếu phim, omega đang ngất, nên Phương Thời An không nhận ra alpha "âm u" này là ai.
Còn vị "anh hùng cứu mỹ nhân"—Lộ Kiêu vô thức nép sát Tịch Triệu.Tịch Triệu: ...Cậu làm ra bộ dạng như sợ bị đầu độc là sao?---Làm thụ chính "vạn người mê", ngoại hình chiếm ít nhất bảy phần.Mọi từ ngữ ca ngợi omega đều hợp với Phương Thời An.
Cậu không quá nhiệt tình, thoạt nhìn còn hơi lạnh lùng, nhưng khi đôi mắt long lanh kia nhìn bạn, luôn khiến bạn cảm thấy "mình rất quan trọng với cậu ấy".
Khi đỡ omega ngã, ánh mắt chạm nhau, hắn biết mình có thể hy sinh tất cả cho người này.Đoạn trên là nguyên văn mô tả lần gặp đầu tiên của pháo hôi và thụ chính trong 'Phần Tâm Truy Ái'.
Tịch Triệu không hiểu, chỉ mới nhìn nhau thôi mà có thể phát điên vì một người, cơ chế là gì?
Phản diện điên tình vì đánh dấu tạm thời thụ chính.
Còn pháo hôi trùng tên với anh điên tình lại chẳng vì lý do gì.Mắt thụ chính có đồng hồ thôi miên?
Hay ngầm giấu súng máy đa nòng đe dọa "không yêu thì chết"?Cảm nhận "sức mạnh bất khả kháng" của cốt truyện, Tịch Triệu hơi đau đầu.
Nếu có lực lượng huyền bí nào khiến anh mất lý trí khi thấy thụ chính, thì quả thật rất phiền phức.
Giờ đối diện Phương Thời An "bằng xương bằng thịt", anh cố ý nhìn vào mắt cậu.Vài giây sau, anh nhận ra cậu có dấu hiệu viêm mí mắt nhẹ, đã bắt đầu chảy nước mắt, nên nhỏ thuốc kháng khuẩn.Tịch Triệu ngộ ra.Hóa ra tiểu thuyết tả nhân vật chính "luôn mở đôi mắt long lanh ướt át" là vì viêm mí mắt.Chảy nước mắt là bệnh, các nhân vật chính phải đi khám nhé.---Không biết bên cạnh có bác sĩ "chẩn bệnh" cho mình, Phương Thời An vẫn nhìn Lộ Kiêu, gương mặt lạnh lùng ửng hồng: "Lộ Kiêu, không biết Lạc Lạc có nói chưa, trưa nay mình muốn mời cậu đi ăn cơm, cảm ơn cậu đã cứu mình hôm đó."
Lộ Kiêu bị đôi mắt "long lanh" nhìn, phản ứng ra sao?
Hãy quay ống kính nào.Lộ Kiêu phải thừa nhận, hắn hơi hoảng.Độ phù hợp tin tức tố là thứ không đùa được.
Phương Thời An xuất hiện, khiến cả người hắn rạo rực, nhưng càng rạo rực, hắn càng nhớ lần bị ép vào kỳ mẫn cảm.
Hắn ghét cảm giác mất kiểm soát ý chí, nhất là "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".
Phương Thời An dù cười thân thiện bao nhiêu, hắn càng sợ hãi, nghi mình lại trúng thuốc lạ, dù lý trí biết người ta chẳng làm gì sai, thái độ còn tốt.Kết quả là mặt cười thân thiện, cơ thể lại thành thật nép sau Tịch Triệu.Lộ Kiêu: "Thôi, không cần.
Alpha bọn tôi làm việc tốt chẳng cần báo đáp, cậu không sao là được."
Phương Thời An thoáng tổn thương: "Lộ Kiêu, cậu... ghét mình sao?
Nếu vì tin đồn gần đây..."
Omega cắn môi, giọng kiên định, "Mình có thể ra mặt làm rõ, không để ảnh hưởng đến cậu."
"Không phải ý đó..."
"Cậu lo gì thì cứ nói thẳng, đừng bận tâm mình."
Đổi lại alpha bình thường, giờ đã mềm lòng rối bời các kiểu.
Tiếc là hai người trước mặt lại có đường não kỳ lạ.Lộ Kiêu giỏi nói lời cứng, làm sao để mềm mỏng từ chối thì mù tịt.
Liếc thấy Tịch Triệu "gặp người ngoài là tự động âm u", hắn lóe lên chân lý: tam giác là hình bền vững nhất.Bỏ vẻ căng thẳng, Lộ Kiêu cười "chững chạc": "Thật ra hôm đó cứu cậu không chỉ có tôi."
Hắn khoác vai Tịch Triệu như anh em chí cốt—dù vì chiều cao, động tác này trông như biến mình thành cái móc áo cỡ lớn—rồi gật đầu nghiêm túc, "Bạn Tịch Triệu đây mới là người gọi người đến chăm sóc cậu."
Tịch Triệu chậm rãi đánh dấu chấm hỏi, âm u quay đầu.Bạn học Lộ à, thật hay cho chiêu "dẫn họa sang đông".Một tiếng cười khe khẽ, nhỏ đến mức hòa tan vào không khí, chỉ hai người họ nghe được.
Thiếu niên tóc đen rõ ràng chẳng thay đổi tư thế hay biểu cảm, nhưng áp lực tỏa ra bỗng dưng mạnh đến rợn người.
Lộ Kiêu rùng mình, bản năng mách bảo nguy hiểm cận kề.Bên kia, Phương Thời An chẳng hề nhận ra dòng chảy ngầm đang cuộn trào, vẫn giữ vẻ mặt thành khẩn: "Nếu bạn Tịch Triệu rảnh, có thể đi cùng luôn."
Thấy Lộ Kiêu muốn rút lui, Tịch Triệu phản tay nắm lấy cổ tay đang đặt trên vai mình.
Sức vùng vẫy lập tức bị đè bẹp.
Anh thong thả buông tay theo nhịp riêng, ngón tay đè lên mạch, hơi dùng lực đã tạo một vết lõm.
Đôi mắt đen nhìn Lộ Kiêu, thấy rõ lông mày đối phương đang nhíu lại, môi mím chặt.Da ở cổ tay mỏng manh, ngón tay dài như xuyên qua da chạm vào xương, cảm giác tê dại chạy từ cổ tay lên vai.
Lộ Kiêu rên khẽ trong cổ họng, nhưng vì có người ngoài, đành nuốt âm thanh kia xuống.
Tiếng rên đứt đoạn nghe như tiếng nức nở.Đôi mắt hổ phách tức tối trừng Tịch Triệu, đuôi mắt ươn ướt vì đau.
Tịch Triệu cười sâu hơn, ngón tay cảm nhận rõ cơn run rẩy, lại còn thích thú thầm nghĩ: Thế này mới là nước mắt.Xong việc với kẻ dám tính kế mình, Tịch Triệu thả tay, cuối cùng cũng rảnh để xử lý lời mời của thụ chính.Anh nhớ mang máng trong nguyên tác cũng có cảnh tương tự, nhưng là phản diện liên tục chặn đường thụ chính, ép người ta đi ăn với mình.
À, pháo hôi cũng có mặt, đứng xa xa dõi theo mọi chuyện với ánh mắt oán hờn.Cảnh này chủ yếu khắc họa vẻ đáng thương của thụ chính khi bị bắt nạt.
Nhân vật, tình tiết, phản ứng, mọi yếu tố đã sẵn sàng trên sân khấu, rèm kéo lên, ánh đèn rọi xuống—Tịch Triệu nghĩ: "Mời ăn phiền lắm, chi bằng chuyển khoản đi."—Sân khấu sập."
Hả?"
Phương Thời An sững sờ, không tin vào tai mình.Tịch Triệu nghiêm túc: "Cậu quy ra tiền, chuyển khoản cho bọn tôi.
Bọn tôi tự đi ăn.
Vừa thể hiện lòng cảm ơn, vừa tránh tin đồn."
Omega rưng rưng nhìn Lộ Kiêu.
Thiếu niên tóc nâu ban đầu cũng sốc, nhưng rồi mắt liền sáng rực, đập tay vào nhau: "Ý hay!"—Nhà hát nổ tung.---Cuối cùng chẳng đứa nào chuyển khoản.
Chuông tan học vang đúng lúc, Phương Thời An và bạn vội rời đi, nét mặt như muốn lên mạng xã hội bóc phốt.Lộ Kiêu thở phào, vì Tịch Triệu giúp tìm cớ, hắn rộng lượng tha thứ cơn đau ở cổ tay."
Cậu ta khớp tin tức tố với cậu cao mà?
Lo gì?"
Tịch Triệu trêu, mắt lóe lên ý cười."
Nhưng—" Lộ Kiêu rối rắm, tìm từ ngữ thích hợp, "Kỳ lắm.
Như không phải ý chí của tao vậy.
Đáng ra tao phải kiểm soát tin tức tố, nhưng cảm giác thích này... cứ như bị tin tức tố kiểm soát ngược lại."
"Tao không thích thế."
Tịch Triệu cong môi, không bình luận, dẫn hắn về lớp."
Đi thôi, sắp vào học rồi."
Bóng cây loang lổ dưới đất, hành lang sáng rực, chói chang."
Này, vừa nãy mày bấm chỗ nào thế?
Tao suýt cứng đờ luôn.
Dạy tao đi ~""Bí kíp gia truyền, không truyền ra ngoài."
"Xí, keo kiệt.". . .
Tác giả có lời muốn nói:Bấm cổ tay thật sự đau đến vai...
Đừng hỏi sao tui biết...