[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 77: Đi biển bắt hải sản
Chương 77: Đi biển bắt hải sản
"Các vị khách quý khác chưa tới, cháu xem muốn về khách sạn cất vali trước hay là đi thẳng ra chỗ ghi hình ngoài biển luôn?"
Nhân viên công tác đi theo sát phía sau xuống xe, chỉ đường: "Đi từ bậc thang này xuống là được."
Thời Trình nâng kính râm lên nhìn qua một cái, hỏi: "Dưới kia có chỗ thay quần áo không ạ?"
Nhân viên công tác gật đầu: "Có phòng thay đồ, cũng có chỗ bán phao bơi nữa."
Thời Trình nóng lòng muốn thử: "Vậy đi xuống trước."
Nhân viên công tác chuẩn bị giúp họ lấy vali thì bị Thời Trình cản lại: "Để cháu."
Anh cầm vali từ trong cốp xe ra, lại được tổ chương trình đưa cho một cái hộp."
Đây là đồng hồ điện tử có định vị bên chương trình chúng tôi tài trợ, loại thế hệ mới có chức năng chống nước và tránh việc các bạn nhỏ đi lạc."
Nhân viên công tác biết đây là lần đầu Thời Trình ghi hình, nên giải thích rõ ràng từ chuyện bé đến chuyện lớn.Thời Trình bỏ vali xuống: "Đeo lên cho nhóc con hả?"
Bé con ngơ ngác ngẩng đầu.Thời Trình ngồi xổm xuống: "Đưa tay đây."
Li bé con giơ hai cái tay nhỏ của mình lên, nhìn anh ba đang nghiêm túc đeo đồng hồ lên tay mình.Giống như lúc vào sân bay, Thời Trình kêu Li Li dắt Bichon nhỏ đi đằng trước mình, xác nhận bé con vẫn ở trong tầm nhìn của mình, lúc chuẩn bị xách hai cái vali lên thì anh bị nhân viên công tác ngăn lại."
Bạn nhỏ này, em cũng phải mang lên đó nha~" Nhân viên công tác chỉ vào hộp đựng đồng hồ khác: "Chị Ảnh, cũng là mẹ của em nói em vẫn chưa thành niên, phải không?"
Thời Trình ngốc ngốc chớp mắt một cái, cuối cùng đen mặt đeo đồng hồ lên, trở thành vị khách đầu tiên đeo đồng hồ định vị từ đầu chương trình đến giờ.Là một nam sinh cao trung, Thời Trình rất khoẻ, cầm hai cái vali, một đường đi xuống cầu thang rồi được tổ chương trình dẫn đến nhà gỗ nhỏ mà họ thuê trên bãi biển, phía sau là một khu tắm nước ngọt.Nhà gỗ rất rộng, có phòng đơn dành cho từng người, trên bàn ngoài phòng khách còn có những trái cây đặc sản của địa phương, vừa mới mở cửa thì ập vào mặt là khí mát, Thời Trình nóng chịu không nổi liền đi vào rót nước ngửa đầu uống ừng ực.Hai anh em là đôi tới sớm nhất, nhân viên công tác bảo họ chờ trước, có thể ra những chỗ gần đây chơi, nhưng để đảm bảo tin tức vẫn lưu thông, chương trình có thể quay bất cứ lúc nào.Thời Trình lên tiếng.Li Li cũng vẫy vẫy tay, nói: "Tạm biệt chị ạ."
Họ vừa đi, trong phòng khách cũng chỉ còn hai người một chó, Li Li ngồi xổm xuống, cởi cái áo khoác nhỏ khiến cho nó nóng, vừa ngước đầu lên đã thấy anh ba đang đi vòng quanh căn nhà, khom nửa người xuống trước camera, tay gõ gõ vài cái vào ống kính.Nhìn thế nào cũng ra được anh đang cảm thấy thích thú.Thời Trình dạo xong một vòng mới xách vali đi vào phòng số một: "Anh đi thay quần áo."
Trước khi vào còn thò đầu ra nói: "Không được chạy lung tung."
Li Li gật gật đầu.Ra biển chơi thì đương nhiên phải mặc đồ biển, hai ngày trước anh mới đặt mà hôm sau nó đã giao tận về nhà, Thời Trình mở vali của mình ra, ngay lập tức đứng hình tại chỗ.Một cái vali lộn xộn tối qua anh nhét đại đồ vào giờ đã trở nên gọn gàng sạch sẽ.Đồ dùng sinh hoạt và quần áo đã được sắp xếp vào túi zip riêng phân biệt từng cái, Thời Trình không khỏi sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến việc sáng nay Hướng Hiểu Ảnh không tiễn hai anh em ra sân bay được.
Lúc anh ngủ ở nhà không khoá cửa, vì khi người nhà vào phòng thì sẽ gõ cửa mà anh lại ngủ như chết.Đúng là tối qua lúc đang ngủ thì anh có nghe tiếng động gì đó, ngây người, đột nhiên điện thoại rung lên, Thời Trình mở mắt nhìn.Mẫu hậu nương nương ——[ Đạo diễn vừa nhắn mẹ là các con tới rồi, trên đường đi thế nào?
Có làm quen được không?] Thời Trình——[Mẹ, đây cũng đâu phải lần đầu con xa nhà đâu]Bà như xem nhẹ lời anh, lo lắng nói——[Không cần phải quá dè dặt trước camera đâu, phần lớn họ quay Li Li nhiều hơn, đừng chơi dưới nước quá lâu, coi chừng bị cảm]Thời Trình ngắt ngang——[Vâng, con biết rồi mẹ]Chẳng bao giờ anh có thể kiên nhẫn được với kiểu thao thao bất tuyệt này.Hướng Hiểu Ảnh có chút bất lực, lại dặn thêm một câu——[Khi nào về thì nhớ đừng có để cái vali nó lộn xộn nữa đấy]Thời Trình khựng người, sau đó thì cứ bấm bấm xoá xoá trên khung tin nhắn, một lúc sau anh phá lệ mà trả lời lại——[Vâng]Chờ đến khi cửa phòng số một mở ra lần nữa, lúc này Li Li đang ngồi xổm dưới đất sờ cái đuôi của Lạc Lạc, cún con Bichon được sờ thoải mái đến nỗi hai mắt nhắm nghiền, nằm trên đất duỗi bốn cái chân ngắn cũn ra."
Lại đây thay đồ."
Thời Trình dựa vào cửa.Li bé con bị thu hút sự chú ý, quay đầu nhìn qua, sau đó ngớ người, một lúc lâu sau vẫn chưa trả lời.Thời Trình tưởng nhóc con không muốn đi, bắt đầu dụ dỗ: "Thay xong là có thể ra biển chơi."
Li Li nuốt nước miếng, lắc lắc đầu, ngẩng mặt nhỏ hỏi: "Anh ơi, em không thay được không ạ?"
Thời Trình không hiểu: "Sao vậy?
Sao lại không muốn thay."
Li bé con cói chút khó xử nhưng vẫn nói sự thật: "Nhìn không đẹp."
Nói xong lại vội vã bổ sung câu sau: "Li Li mặc nhìn không có đẹp."
Thời Trình cúi đầu nhìn bộ đồ mình mới thay.Thân trên vẫn là cái áo thun trắng cũ, chỉ thay mỗi cái quần đi biển ngắn đến đầu gối, bên ngoài khoác cái áo cùng bộ với cái quần, mặc dù ở nhà Thời Trình hay chơi game, nhưng anh cũng là chiếc nam sinh hay bị các bạn rủ đi chơi bóng rổ trên trường.Màu đỏ phối với xanh lá cùng với những hoạ tiết hoa hoè lá hẹ loè loẹt khiến anh trở nên phô trương và sắc sảo hơn, phải nói phối màu xấu không chịu được, nhưng cuối cùng vẫn là cái gương mặt với làn da trắng trẻo được di chuyển từ ba mẹ gánh còng lưng.Li Li thấy anh ba đang nghi ngờ cúi đầu nhìn bản thân, lại nói thêm câu nữa: "Anh mặc đẹp lắm ạ."
Chỉ là hơi nhiều hoa tí thôi.Mấy hoạ tiết được thêm vào với nhau này đã vượt qua mức độ chịu đựng của Li bé con, mấy bộ quần áo mà mẹ mua cho bé cùng lắm là có mấy hoạ tiết thú bông dễ thương, hoặc là đồ ngủ động vật.Bộ đồ động vật thì thường mặc lúc đi ngủ.
Nhưng tí nữa ra ngoài biển chơi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người, còn có máy quay ghi hình của bé nữa, còn thấy các bạn nhỏ khác nữa.Cũng như chị hai lúc nào cũng mặc quần yếm, vào lần đầu tham gia tiệc gia đình, cô mặc một cái váy cực kì hoa lệ, nhưng cũng sẽ cảm thấy không quen mà bất giác vén váy lên.Thời Trình hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc, đột nhiên nghĩ ra gì đó, anh nửa ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay, kiên nhẫn chờ bé con bước từng bước đến trước mặt anh.Li Li áy náy cúi đầu."
Cái này là anh ba mua size riêng cho Li Li, giống với bộ anh đang mặc đây" Thời Trình chống ám, mắt híp lại, nói dối không chớp mắt: "Cả đêm qua anh đều mơ thấy anh với Li Li chơi với nhau ngoài biẻn."
Anh khẽ thở dài một hơi: "Vì anh với Li Li mặc đồ giống nhau, nên mọi người chỉ cần liếc qua một cái đều biết anh là anh của nhóc."
Nhìn ánh mắt choáng váng của bé con với biểu cảm áy náy, Thời Trình chốt một câu chí mạng: "Không sao, anh mua đồ đúng là không đẹp bằng mẹ chọn, Li Li không thích cũng chả sao."
"Để anh mặc một mình là được."
"Khoan đã!"
Li bé con còn chưa kịp phản ứng đã nói ra, xong lại rối rắm một lúc, mới lắp bắp nói: "Được ròi, Li Li mặc với anh ạ."
Thời Trình nhướng mày: "Không đổi ý?"
Li Li gật gật đầu: "Dạ không."
Lạc Lạc nằm dưới đất nhìn cửa phòng số một đóng lại lần nữa, chưa đến hai phút cửa lại mở ra, Li Li có chút ngượng mà nắm lấy góc áo của anh, đi theo sau đi ra, rồi ngó trái ngó phải, thấy không có ai ngoài phòng khách trừ hai anh em mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.Thời Trình đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra, ngồi xổm sau lưng bé con, chụp đại một tấm, lúc tiếng "Tách——" vang lên thì cũng là lúc Li bé con ngước đôi mắt đen mượt lên nhìn.Nghe thấy anh ba cười nói: "Làm quả ảnh kỷ niệm."
Bức ảnh chụp xong được đưa đến trước mặt Li Li.Bé trong ảnh chụp còn ngơ ngác, nhìn hơi ngốc ngốc, mái tóc đen bị Thời Trình vò cho rối lên.Bộ đồ có kích cơ hơi lớn chút, quần rũ thẳng đến hết chân của bé con, chỉ để lộ cái cổ chân ngắn ngủn.Bên trong là cái áo ngắn tay, bên ngoài thì khoác áo sơ mi cùng màu với cát, mấy cái cúc áo cũng cài lên hết.Hoạ tiết hoa hoè loè loẹt cùng với làn da trắng hồng của bé con khiến bé càng trở nên ngoan xinh yêu hơn.
Thời Trình véo mặt bé: "Sao nào?
Cũng đẹp mà đúng không?"
Li Li gật gật đầu: "Dạ!
Anh đẹp lắm ạ."
Thời Trình thở dài bất lực: "Anh nói nhóc cơ."
Sau khi biết các vị khách khoảng 8-9 giờ mới đến Kinh thị, tầm 1 giờ chiều hơn mới tới nơi, Thời Trình mới từ tốn dắt nhóc con đi dạo quanh làng du lịch gần đây.Còn mua hai trái dừa tròn vo, chủ tiệm bổ một lỗ, cắm ống hút vào, một tay đưa cho Thời Trình, tay kia thì cúi người đưa cho bé con: "Cẩn thận đấy, nặng lắm."
Li Li cố gắng cầm trái dừa to bằng hai tay nhỏ xíu của mình, người lớn cầm một lúc còn chê nặng nói gì, bé cẩn thận cúi đầu ngậm ống hút uống một ngụm.Nước dừa vừa mát vừa ngọt, ngon.Cún con bichon chạy vòng vòng quanh bé, Lạc Lạc không ngừng cắn cắn ống quần của Li bé con.Li Li giữ khư khư trái dừa, lắc lắc đầu: "Lạc Lạc không uống được đâu."
Chú bán hàng thấy thế nhịn không được mà cười phá lên, vui vẻ hớn hở nói: "Hai cháu uống xong thì quay lại tìm chú bổ dừa ra nhá!
Bên trong còn có cùi dừa ăn ngon lắm."
Thời Trình nghi ngờ nói: "Chú có nhớ được bọn cháu không đấy?"
Li bé con cũng lắc lư ló mặt nhỏ từ đằng sau ra nhìn.Chú bán hàng cười: "Hai anh em tụi bây lớn lên đẹp trai thế này sao lại không nhớ được."
Li bé con giật mình, mấp máy môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, cực kì lễ phép mà ngẩng đầu nói: "Cảm ơn chú ạ."
Chú bán hàng xua tay, nhắc nhở hai người: "Bây giờ chắc thuỷ triều xuống rồi đấy, hai đứa đi đi còn kịp."
Thời Trình cũng nói một câu: "Cảm ơn ạ."
Lúc thuỷ triều xuống cũng là lúc thích hợp để đi bắt hải sản, có khá nhiều cá nhỏ hoặc là vỏ sò, cua nhỏ không bị nước biển cuốn xuống sẽ nổi trên cát.,Bé con lảo đảo bước lên bãi cát trắng, bichon nhỏ đi theo sau bé, cả người dính cát do gió thổi đến, càng đi càng nhiều nơi bị ẩm hơi nước, khó để đi thêm nữa.Đôi ủng màu trong suốt cũng đã dính bẩn.Bichon nhỏ ngậm một cái vỏ sò trên cát lên "Gâu gâu" đưa cho Li Li.Thời Trình xách theo thùng nước hồi nãy chú kia đưa, kêu Li bé con cầm vỏ sò bỏ vào rửa.Dội sạch đất cát bẩn thì hoa văn xinh đẹp của vỏ sò lập tức hiện ra, long la long lanh, nó có màu trắng hơi trong suốt và lấm tấm những màu vàng nhỏ.Rất đẹp."
Anh ơi, Li Li nhặt được không ạ?"
Hai mắt đen nhỏ của Li bé con sáng lên, nhìn là biết bé đang cảm thấy hứng thú.Thời Trình thổi gió biển: "Nhặt đi, nhưng mà ——"Anh nói còn chưa dứt lời đã thấy bé con đột nhiên lảo đảo một cái, giống như kiểu vừa dẫm vào cái gì đấy.Li bé con khó khăn nhấc chân nhỏ của mình lên, cúi đâu nhìn: "Anh ơi, hình như là ốc biển hay sao ấy."
Bé vươn tay ra, khom người nhặt lên.Đúng kiểu không biết dơ là gì.Li bé con bỏ vào thùng nước rửa vài cái, khi sắp được thấy hoa văn của ốc biển thì đột nhiên đầu ngón tay đang cầm bị cái gì đó cạ vào một cái, bé tò mò lật sang mặt bên kia con ốc: "Anh ơi, cái này là cái gì vậy ạ——"Vừa nhìn thấy, bé con lập tức trợn tròn mắt.Bên trong con ốc biển chính là một con cua nhỏ, nhìn như thể nó bị nhét vào trong cái lỗ nhỏ, cả thân và tứ chi như đang chen chút vào một chỗ.Nhìn qua có thể thấy rõ con cua nhỏ này đang bị kẹt lại, nó còn đang cố gắng kẹp cái tay nhỏ của bé con.Thời Trình nhìn hốc mắt bé con nhanh chóng đỏ bừng lên, sợ đến nỗi không dám nhúc nhích gì, lúc này mới chậm rãi nói nốt câu sau: "Coi chừng nhặt được con sống."
Li bé con hít hít mũi, hai mắt ngập nước, nói năng lung tung beng hết lên, cố nín nước mắt nói: "Anh ơi, nó nhúc nhích kìa."
Bé sợ đến nõi nhắm chặt hai mắt: "Tay phải của em sắp bị ăng mất rồi, anh ba cứu Li Li với."
_____________