Lãng Mạn [EDITING] Bé omega xuyên đến show thiếu nhi trở nên nổi tiếng

[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 77: Đi biển bắt hải sản


"Các vị khách quý khác chưa tới, cháu xem muốn về khách sạn cất vali trước hay là đi thẳng ra chỗ ghi hình ngoài biển luôn?"

Nhân viên công tác đi theo sát phía sau xuống xe, chỉ đường: "Đi từ bậc thang này xuống là được."

Thời Trình nâng kính râm lên nhìn qua một cái, hỏi: "Dưới kia có chỗ thay quần áo không ạ?"

Nhân viên công tác gật đầu: "Có phòng thay đồ, cũng có chỗ bán phao bơi nữa."

Thời Trình nóng lòng muốn thử: "Vậy đi xuống trước."

Nhân viên công tác chuẩn bị giúp họ lấy vali thì bị Thời Trình cản lại: "Để cháu."

Anh cầm vali từ trong cốp xe ra, lại được tổ chương trình đưa cho một cái hộp."

Đây là đồng hồ điện tử có định vị bên chương trình chúng tôi tài trợ, loại thế hệ mới có chức năng chống nước và tránh việc các bạn nhỏ đi lạc."

Nhân viên công tác biết đây là lần đầu Thời Trình ghi hình, nên giải thích rõ ràng từ chuyện bé đến chuyện lớn.Thời Trình bỏ vali xuống: "Đeo lên cho nhóc con hả?"

Bé con ngơ ngác ngẩng đầu.Thời Trình ngồi xổm xuống: "Đưa tay đây."

Li bé con giơ hai cái tay nhỏ của mình lên, nhìn anh ba đang nghiêm túc đeo đồng hồ lên tay mình.Giống như lúc vào sân bay, Thời Trình kêu Li Li dắt Bichon nhỏ đi đằng trước mình, xác nhận bé con vẫn ở trong tầm nhìn của mình, lúc chuẩn bị xách hai cái vali lên thì anh bị nhân viên công tác ngăn lại."

Bạn nhỏ này, em cũng phải mang lên đó nha~" Nhân viên công tác chỉ vào hộp đựng đồng hồ khác: "Chị Ảnh, cũng là mẹ của em nói em vẫn chưa thành niên, phải không?"

Thời Trình ngốc ngốc chớp mắt một cái, cuối cùng đen mặt đeo đồng hồ lên, trở thành vị khách đầu tiên đeo đồng hồ định vị từ đầu chương trình đến giờ.Là một nam sinh cao trung, Thời Trình rất khoẻ, cầm hai cái vali, một đường đi xuống cầu thang rồi được tổ chương trình dẫn đến nhà gỗ nhỏ mà họ thuê trên bãi biển, phía sau là một khu tắm nước ngọt.Nhà gỗ rất rộng, có phòng đơn dành cho từng người, trên bàn ngoài phòng khách còn có những trái cây đặc sản của địa phương, vừa mới mở cửa thì ập vào mặt là khí mát, Thời Trình nóng chịu không nổi liền đi vào rót nước ngửa đầu uống ừng ực.Hai anh em là đôi tới sớm nhất, nhân viên công tác bảo họ chờ trước, có thể ra những chỗ gần đây chơi, nhưng để đảm bảo tin tức vẫn lưu thông, chương trình có thể quay bất cứ lúc nào.Thời Trình lên tiếng.Li Li cũng vẫy vẫy tay, nói: "Tạm biệt chị ạ."

Họ vừa đi, trong phòng khách cũng chỉ còn hai người một chó, Li Li ngồi xổm xuống, cởi cái áo khoác nhỏ khiến cho nó nóng, vừa ngước đầu lên đã thấy anh ba đang đi vòng quanh căn nhà, khom nửa người xuống trước camera, tay gõ gõ vài cái vào ống kính.Nhìn thế nào cũng ra được anh đang cảm thấy thích thú.Thời Trình dạo xong một vòng mới xách vali đi vào phòng số một: "Anh đi thay quần áo."

Trước khi vào còn thò đầu ra nói: "Không được chạy lung tung."

Li Li gật gật đầu.Ra biển chơi thì đương nhiên phải mặc đồ biển, hai ngày trước anh mới đặt mà hôm sau nó đã giao tận về nhà, Thời Trình mở vali của mình ra, ngay lập tức đứng hình tại chỗ.Một cái vali lộn xộn tối qua anh nhét đại đồ vào giờ đã trở nên gọn gàng sạch sẽ.Đồ dùng sinh hoạt và quần áo đã được sắp xếp vào túi zip riêng phân biệt từng cái, Thời Trình không khỏi sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến việc sáng nay Hướng Hiểu Ảnh không tiễn hai anh em ra sân bay được.

Lúc anh ngủ ở nhà không khoá cửa, vì khi người nhà vào phòng thì sẽ gõ cửa mà anh lại ngủ như chết.Đúng là tối qua lúc đang ngủ thì anh có nghe tiếng động gì đó, ngây người, đột nhiên điện thoại rung lên, Thời Trình mở mắt nhìn.Mẫu hậu nương nương ——[ Đạo diễn vừa nhắn mẹ là các con tới rồi, trên đường đi thế nào?

Có làm quen được không?] Thời Trình——[Mẹ, đây cũng đâu phải lần đầu con xa nhà đâu]Bà như xem nhẹ lời anh, lo lắng nói——[Không cần phải quá dè dặt trước camera đâu, phần lớn họ quay Li Li nhiều hơn, đừng chơi dưới nước quá lâu, coi chừng bị cảm]Thời Trình ngắt ngang——[Vâng, con biết rồi mẹ]Chẳng bao giờ anh có thể kiên nhẫn được với kiểu thao thao bất tuyệt này.Hướng Hiểu Ảnh có chút bất lực, lại dặn thêm một câu——[Khi nào về thì nhớ đừng có để cái vali nó lộn xộn nữa đấy]Thời Trình khựng người, sau đó thì cứ bấm bấm xoá xoá trên khung tin nhắn, một lúc sau anh phá lệ mà trả lời lại——[Vâng]Chờ đến khi cửa phòng số một mở ra lần nữa, lúc này Li Li đang ngồi xổm dưới đất sờ cái đuôi của Lạc Lạc, cún con Bichon được sờ thoải mái đến nỗi hai mắt nhắm nghiền, nằm trên đất duỗi bốn cái chân ngắn cũn ra."

Lại đây thay đồ."

Thời Trình dựa vào cửa.Li bé con bị thu hút sự chú ý, quay đầu nhìn qua, sau đó ngớ người, một lúc lâu sau vẫn chưa trả lời.Thời Trình tưởng nhóc con không muốn đi, bắt đầu dụ dỗ: "Thay xong là có thể ra biển chơi."

Li Li nuốt nước miếng, lắc lắc đầu, ngẩng mặt nhỏ hỏi: "Anh ơi, em không thay được không ạ?"

Thời Trình không hiểu: "Sao vậy?

Sao lại không muốn thay."

Li bé con cói chút khó xử nhưng vẫn nói sự thật: "Nhìn không đẹp."

Nói xong lại vội vã bổ sung câu sau: "Li Li mặc nhìn không có đẹp."

Thời Trình cúi đầu nhìn bộ đồ mình mới thay.Thân trên vẫn là cái áo thun trắng cũ, chỉ thay mỗi cái quần đi biển ngắn đến đầu gối, bên ngoài khoác cái áo cùng bộ với cái quần, mặc dù ở nhà Thời Trình hay chơi game, nhưng anh cũng là chiếc nam sinh hay bị các bạn rủ đi chơi bóng rổ trên trường.Màu đỏ phối với xanh lá cùng với những hoạ tiết hoa hoè lá hẹ loè loẹt khiến anh trở nên phô trương và sắc sảo hơn, phải nói phối màu xấu không chịu được, nhưng cuối cùng vẫn là cái gương mặt với làn da trắng trẻo được di chuyển từ ba mẹ gánh còng lưng.Li Li thấy anh ba đang nghi ngờ cúi đầu nhìn bản thân, lại nói thêm câu nữa: "Anh mặc đẹp lắm ạ."

Chỉ là hơi nhiều hoa tí thôi.Mấy hoạ tiết được thêm vào với nhau này đã vượt qua mức độ chịu đựng của Li bé con, mấy bộ quần áo mà mẹ mua cho bé cùng lắm là có mấy hoạ tiết thú bông dễ thương, hoặc là đồ ngủ động vật.Bộ đồ động vật thì thường mặc lúc đi ngủ.

Nhưng tí nữa ra ngoài biển chơi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người, còn có máy quay ghi hình của bé nữa, còn thấy các bạn nhỏ khác nữa.Cũng như chị hai lúc nào cũng mặc quần yếm, vào lần đầu tham gia tiệc gia đình, cô mặc một cái váy cực kì hoa lệ, nhưng cũng sẽ cảm thấy không quen mà bất giác vén váy lên.Thời Trình hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc, đột nhiên nghĩ ra gì đó, anh nửa ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay, kiên nhẫn chờ bé con bước từng bước đến trước mặt anh.Li Li áy náy cúi đầu."

Cái này là anh ba mua size riêng cho Li Li, giống với bộ anh đang mặc đây" Thời Trình chống ám, mắt híp lại, nói dối không chớp mắt: "Cả đêm qua anh đều mơ thấy anh với Li Li chơi với nhau ngoài biẻn."

Anh khẽ thở dài một hơi: "Vì anh với Li Li mặc đồ giống nhau, nên mọi người chỉ cần liếc qua một cái đều biết anh là anh của nhóc."

Nhìn ánh mắt choáng váng của bé con với biểu cảm áy náy, Thời Trình chốt một câu chí mạng: "Không sao, anh mua đồ đúng là không đẹp bằng mẹ chọn, Li Li không thích cũng chả sao."

"Để anh mặc một mình là được."

"Khoan đã!"

Li bé con còn chưa kịp phản ứng đã nói ra, xong lại rối rắm một lúc, mới lắp bắp nói: "Được ròi, Li Li mặc với anh ạ."

Thời Trình nhướng mày: "Không đổi ý?"

Li Li gật gật đầu: "Dạ không."

Lạc Lạc nằm dưới đất nhìn cửa phòng số một đóng lại lần nữa, chưa đến hai phút cửa lại mở ra, Li Li có chút ngượng mà nắm lấy góc áo của anh, đi theo sau đi ra, rồi ngó trái ngó phải, thấy không có ai ngoài phòng khách trừ hai anh em mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.Thời Trình đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra, ngồi xổm sau lưng bé con, chụp đại một tấm, lúc tiếng "Tách——" vang lên thì cũng là lúc Li bé con ngước đôi mắt đen mượt lên nhìn.Nghe thấy anh ba cười nói: "Làm quả ảnh kỷ niệm."

Bức ảnh chụp xong được đưa đến trước mặt Li Li.Bé trong ảnh chụp còn ngơ ngác, nhìn hơi ngốc ngốc, mái tóc đen bị Thời Trình vò cho rối lên.Bộ đồ có kích cơ hơi lớn chút, quần rũ thẳng đến hết chân của bé con, chỉ để lộ cái cổ chân ngắn ngủn.Bên trong là cái áo ngắn tay, bên ngoài thì khoác áo sơ mi cùng màu với cát, mấy cái cúc áo cũng cài lên hết.Hoạ tiết hoa hoè loè loẹt cùng với làn da trắng hồng của bé con khiến bé càng trở nên ngoan xinh yêu hơn.

Thời Trình véo mặt bé: "Sao nào?

Cũng đẹp mà đúng không?"

Li Li gật gật đầu: "Dạ!

Anh đẹp lắm ạ."

Thời Trình thở dài bất lực: "Anh nói nhóc cơ."

Sau khi biết các vị khách khoảng 8-9 giờ mới đến Kinh thị, tầm 1 giờ chiều hơn mới tới nơi, Thời Trình mới từ tốn dắt nhóc con đi dạo quanh làng du lịch gần đây.Còn mua hai trái dừa tròn vo, chủ tiệm bổ một lỗ, cắm ống hút vào, một tay đưa cho Thời Trình, tay kia thì cúi người đưa cho bé con: "Cẩn thận đấy, nặng lắm."

Li Li cố gắng cầm trái dừa to bằng hai tay nhỏ xíu của mình, người lớn cầm một lúc còn chê nặng nói gì, bé cẩn thận cúi đầu ngậm ống hút uống một ngụm.Nước dừa vừa mát vừa ngọt, ngon.Cún con bichon chạy vòng vòng quanh bé, Lạc Lạc không ngừng cắn cắn ống quần của Li bé con.Li Li giữ khư khư trái dừa, lắc lắc đầu: "Lạc Lạc không uống được đâu."

Chú bán hàng thấy thế nhịn không được mà cười phá lên, vui vẻ hớn hở nói: "Hai cháu uống xong thì quay lại tìm chú bổ dừa ra nhá!

Bên trong còn có cùi dừa ăn ngon lắm."

Thời Trình nghi ngờ nói: "Chú có nhớ được bọn cháu không đấy?"

Li bé con cũng lắc lư ló mặt nhỏ từ đằng sau ra nhìn.Chú bán hàng cười: "Hai anh em tụi bây lớn lên đẹp trai thế này sao lại không nhớ được."

Li bé con giật mình, mấp máy môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, cực kì lễ phép mà ngẩng đầu nói: "Cảm ơn chú ạ."

Chú bán hàng xua tay, nhắc nhở hai người: "Bây giờ chắc thuỷ triều xuống rồi đấy, hai đứa đi đi còn kịp."

Thời Trình cũng nói một câu: "Cảm ơn ạ."

Lúc thuỷ triều xuống cũng là lúc thích hợp để đi bắt hải sản, có khá nhiều cá nhỏ hoặc là vỏ sò, cua nhỏ không bị nước biển cuốn xuống sẽ nổi trên cát.,Bé con lảo đảo bước lên bãi cát trắng, bichon nhỏ đi theo sau bé, cả người dính cát do gió thổi đến, càng đi càng nhiều nơi bị ẩm hơi nước, khó để đi thêm nữa.Đôi ủng màu trong suốt cũng đã dính bẩn.Bichon nhỏ ngậm một cái vỏ sò trên cát lên "Gâu gâu" đưa cho Li Li.Thời Trình xách theo thùng nước hồi nãy chú kia đưa, kêu Li bé con cầm vỏ sò bỏ vào rửa.Dội sạch đất cát bẩn thì hoa văn xinh đẹp của vỏ sò lập tức hiện ra, long la long lanh, nó có màu trắng hơi trong suốt và lấm tấm những màu vàng nhỏ.Rất đẹp."

Anh ơi, Li Li nhặt được không ạ?"

Hai mắt đen nhỏ của Li bé con sáng lên, nhìn là biết bé đang cảm thấy hứng thú.Thời Trình thổi gió biển: "Nhặt đi, nhưng mà ——"Anh nói còn chưa dứt lời đã thấy bé con đột nhiên lảo đảo một cái, giống như kiểu vừa dẫm vào cái gì đấy.Li bé con khó khăn nhấc chân nhỏ của mình lên, cúi đâu nhìn: "Anh ơi, hình như là ốc biển hay sao ấy."

Bé vươn tay ra, khom người nhặt lên.Đúng kiểu không biết dơ là gì.Li bé con bỏ vào thùng nước rửa vài cái, khi sắp được thấy hoa văn của ốc biển thì đột nhiên đầu ngón tay đang cầm bị cái gì đó cạ vào một cái, bé tò mò lật sang mặt bên kia con ốc: "Anh ơi, cái này là cái gì vậy ạ——"Vừa nhìn thấy, bé con lập tức trợn tròn mắt.Bên trong con ốc biển chính là một con cua nhỏ, nhìn như thể nó bị nhét vào trong cái lỗ nhỏ, cả thân và tứ chi như đang chen chút vào một chỗ.Nhìn qua có thể thấy rõ con cua nhỏ này đang bị kẹt lại, nó còn đang cố gắng kẹp cái tay nhỏ của bé con.Thời Trình nhìn hốc mắt bé con nhanh chóng đỏ bừng lên, sợ đến nỗi không dám nhúc nhích gì, lúc này mới chậm rãi nói nốt câu sau: "Coi chừng nhặt được con sống."

Li bé con hít hít mũi, hai mắt ngập nước, nói năng lung tung beng hết lên, cố nín nước mắt nói: "Anh ơi, nó nhúc nhích kìa."

Bé sợ đến nõi nhắm chặt hai mắt: "Tay phải của em sắp bị ăng mất rồi, anh ba cứu Li Li với."

_____________
 
[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 78: Chào anh ạ


Thời Trình nhấc con cua bị kẹt trong vỏ ốc lên.Li bé con sợ hãi mở to mắt, ngẩng mặt nhỏ nhìn qua, thấy cái con cua ẩn sĩ* đang bị anh ba cầm xoay xoay trên đầu ngón tay (xoay như xoay bóng rổ -]]] )(*)Cua ẩn sĩ, hay cua ký cư, cua ẩn cư, ốc mượn hồn, ốc bù chằn là một siêu họ giáp xác decapoda có danh pháp khoa học Paguroidea.

Phần lớn 1100 loài có một bụng không đối xứng và, chúng chui vào trong một vỏ ốc rỗng và mang theo vỏ ốc khi di chuyển (ảnh minh hoạ đầu chương)Tám cái chân của con cua còn đang lúc nhúc múa máy.Thời Trình nói: "Con này gọi là cua ẩn sĩ, không cắn người, cũng không ăn tay của nhóc, nhưng nếu bị cái càng nó kẹp thì cũng khá đau đấy."

Anh nửa ngồi xổm xuống: "Đưa tay ra anh xem nào."

Li Li bị doạ cả hốc mắt đỏ ửng lên, vươn cái tay ngắn nhỏ của mình ra theo lời anh ba.Tay của bé con còn chưa to bằng con cua biển, nhỏ nhỏ, múp múo thịt, dính vài hạt cát, nhưng vì tay trắng nên không thấy dơ mấy.Thời Trình tỉ mỉ mà nhìn.Li bé con cũng nghiêm túc nhìn tay của mình, nhìn vậy chứ bé chẳng biết anh muốn xem cái gì.Thấy trên tay nhóc con không có vết đỏ, Thời Trình mới thở phào một hơi, lúc nãy chắc bé cón cũng cầm lấy cái vỏ trên nên ngón tay mới chỉ bị chân con cua đang vung loạn xạ cạ vào một cái, càng của nó còn cách xa, không kẹp được.Anh đứng lên, đầu không quay lại cứ vậy ném con cua về phía biển.Thời Trình: "Không bị thương là được."

Li bé con mờ mịt nhìn chằm chằm tay của mình.Thời Trình giải thích mang chút tính khoa học: "Trên cát có rất nhiều sinh vật biển trốn ở dưới, khi thuỷ triều xuống thì tụi nó sẽ bị bỏ lại trên này, muốn nhặt cũng được nhưng nếu sợ thì chỉ nhặt vỏ sò vỏ ốc thôi cũng không sao."

Li bé con lần đầu tiên đi biển gật gật đầu, nghiêm túc nghe anh ba giải thích.Vì vụ hồi nãy nên bé con không còn chơi tuỳ tiện nữa, lúc ngồi xổm xuống nhặt đồ sẽ nhìn kĩ xem là cái gì, cẩn thận cầm lên, bỏ vào thùng nước rửa qua.Cuối cùng dưới đáy thùng nước có cả đống vỏ sò nhỏ và ốc biển nhỏ có hoạ tiết đẹp.Thời Trình vừa động một cái là lại vang lên tiếng "Lộc cộc lộc cộc".Bé con dùng tay đẩy đẩy thùng nước, cúi đầu nhìn qua, vươn tay vào khuấy khuấy, hai mắt đen láy nhẹ nhàng cong lên.Giờ đã là lúc ăn cơm, lúc thuỷ triều xuống thì cả bãi biển trở nên nhơ nhuốc, cũng chẳng có mấy người, Li Li mặc đồ đi biển dạo một vòng làng du lịch xong thì cũng đã quen với cái bộ đồ loé mắt của mình.

Điện thoại Thời Trình lại rung lên một cái, anh lấy ra nhìn qua, là đạo diễn của tổ chương trình nhắn cho anh, kêu anh về, còn chưa kịp phản ứng đã thấy nhóm nhiêp ảnh gia với nhân viên công tác dẫm bùn đi qua, chân trước chân sau đi tới, lớn tiếng gọi: "Có hai vị khách tới, có thể về rồi."

Thời Trình đứng ở xa thủ thế ý bảo chờ một chút, một tay cầm thùng nước nhỏ một tay nắm lấy tay Li Li, chậm rãi đi về, Lạc Lạc cũng đi theo sau hai anh em, cũng cố nhấc bốn chân nhỏ mà đi theo, vất vả lắm mới lên đc bãi cát.Một lớn một nhỏ thêm chú cún con đều đổ một ít mồ hồi.Lạc Lạc lắc lắc cái thân nhỏ của mình, "lạch bạch" hai tiếng.Thời Trình nhìn qua đã thấy cay mắt, "Chậc" một tiếng: "Ê, sao cái con bichon này bẩn vậy?"

Lạc Lạc vô tội mà ngẩng đầu, đôi mắt của nó nheo lại, nếu bỏ qua bốn cái chân nhỏ dơ hầy thì nó vẫn là một chú cún đáng yêu.Li Li kéo kéo góc áo của anh ba: "Anh ơi, phải gọi là Lạc Lạc, không được nói bậy đâu."

Thời Trình thấp giọng khụ một tiếng, buông tay bé con ra, mặt ghét bỏ túm cổ Lạc Lạc lên, quay đầu hỏi một câu: "Ở trong có phòng tắm có vòi sen không ạ?"

Nhân viên công tác vội vàng gật đầu: "Có."

Đến khi tới trước cửa nhà gỗ, Li Li bắt đầu ngồi xổm xuống bậc thang đi lên để cở đôi ủng dơ của mình ra, trong đôi ủng bé con đeo một đôi giày thể thao.Nhân viên công tác cầm hai trái dừa để lên bàn giúp hai anh em.Thời Trình xách theo Lạc Lạc, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác ra ngoài phòng tắm vòi sen, đi được nửa đường thì anh mới chợt nhớ ra không biết hai vị khách quý mà tổ chương trình nói ở đâu.Sao anh không thấy nhỉ?

Li Li được đưa đến phòng vệ sinh trong nhà gỗ để rửa tay, lúc quay lại thì cửa phòng số 5 cũng đồng thời mở ra, bên trong chính là Cố tổng và Cố Tiểu Trạch đã thay xong quần áo ngắn tay.

Hiển nhiên là Cố Tiểu Trạch cũng sẽ không ngờ là vừa mở cửa đã thấy em trai nhỏ, nhóc sửng sốt một lúc rồi mới định hình lại.Li bé con cũng ngẩn người, cực kì lễ phép mà chào: "Chào chú Cố và anh Tiểu Trạch ạ."

Cố tổng nhì xung quanh: "Li Li hả?

Phụ huynh cháu đâu?"

Bé con nhìn hướng Thời Trình vừa rời đi: "Anh đi tắm cho Lạc Lạc ròi ạ."

Cố tổng lên tiếng, ông hỏi một nhân viên công tác: "Các vị khách quý khác còn chưa tới đúng không?

Lúc nãy tôi có nghe mọi người bảo có thể đến mấy chỗ gần đây tham quan chút."

Nhân viên công tác gật đầu,Cố tổng rũ mắt hỏi: "Tiểu Trạch muốn đi ngắm biển không?"

Cố Tiểu Trạch nhìn về phía Li bé con trước: "Em có đi không?"

Li bé con lắc lắc đầu: "Em mới đi với anh ròi, Li Li muốn ngồi chờ anh."

Cố Tiểu Trạch ngẩng đầu lên nói với ba: "Dad, go alone.

You should learn to grow up. ( Ba đi một mình đi.

Ba nên học cách trưởng thành hơn)" Nhóc nhìn sang bé con đang hoang mang, lại bắn một tràng tiếng anh: "I want to play with my little brother (Con muốn chơi với em trai nhỏ)" Cố tổng đen mặt chớp mắt, tay đỡ ttans: "Rồi, ba đi mình vậy."

Khó lắm ông mới được đi du lịch, tí nữa phải ghi hình là không có thời gian thưởng thức phong cảnh biển nữa đâu, ông lấy điện thoại ra, hướng ra cửa đi, gọi video call, chiếu về phía biển: "Em yêu thấy chưa............Tiểu Trạch đang chơi với Li Li......"

Âm thanh cứ vậy nhỏ dần đi.Đến lúc Thời Trình quay lại đã là mười phút sau, anh xách theo Lạc Lạc đã được sấy khô về, vừa mới đi theo hành lang vào nhà gỗ nhỏ, anh lập tức nhướng mày, từ tốn dựa vào cửa, nhìn hai nhóc con đang ngồi cùng nhau ngoài phòng khách.Một nhõi con dưới mặc quần đùi trắng, trên mặc áo sơ mi sặc sỡ đủ màu đang ngồi kế bên bé em của anh, nhìn qua thì nhõi con kia mới có 5-6 tuổi, tuy chưa lớn nhưng có thể thấy được hốc mắt nó rất sâu, giống người nước ngoài nhưng mắt lại là màu đen.Đang hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn bé con ba tuổi bên cạnh.Li Li thì đang mải mê "rì viu" trái dừa mà mình mới mua, bên ngoài vỏ có màu xanh trắng, bị đục một cái lỗ nhỏ rồi cắm ống hút vào, vì bé chưa uống được nhiều nên khi lắc lên bên trong có thể nghe được tiếng nước, còn có thể thấy cùi dừa màu trắng ở trong nữa."

Cái này là nước dừa, uống ngon lắm."

Li bé con đẩy trái dừa đến trước mặt Cố Tiểu Trạch: "Anh muốn uống thử một lần hong ạ?"

Thời Trinh nghe xong không được tự nhiên mà nheo mắt lại, "Chậc" nhẹ một tiếng, vuốt vuốt cái đuôi của cún con Bichon, Lạc Lạc thoải mái mà "Gâu" một tiếng.Li bé con lập tứ bị thu hút sự chú ý, quay đầu lại nhìn, hai mắt đen nhỏ trợn lên: "Anh tắm cho Lạc Lạc xong rồi ạ?"

Trong nháy mắt Cố Tiểu Trạch tưởng bé đang gọi mình, lúc phản ứng lại mới quay đầu thấy người nhà mà em trai nhỏ đi cùng trong tập này.Em trai nhỏ hình như có rất nhiều người nhà.

Cố Tiểu Trạch mấp máy môi, mắt nhìn một bên nhảy xuống ghế số pha, nhìn sang người đang dựa vào cửa, trước đấy nhóc chưa thấy anh trai của em trai nhỏ.Thật tốt.Nhóc nghĩ.Thời Trình túm Lạc Lạc đã tắm rửa sạch sẽ, đi về phía Li Li thả vào lòng bé con mà không hề báo trước.Bichon nhỏ nhưng cân nặng lại không thấp, ít nhất thì đối với một bé con ba tuổi, Li bé con suýt đỡ không nổi phải lùi về sau hai bước mới vững, rồi lại bị Lạc Lạc nhiệt tình cọ cọ đầu cún lên mặt.Bé rụt cổ và nhắm mắt lại: "Lạc Lạc mau xuống đi, sắp té ròi."

Nặng quá, bé không cử động được.Thời Trình mừng như được mùa.

Lúc này Bichon nhỏ mới nhảy xuống đất."

Kia là nhóc phá——" Thời Trình khụ một tiếng, sửa lại: "Nhóc Tiểu Trạch phải không?"

Li Li gật đầu.Thời Trình nhướng mày cười: "Chào nhóc nha."

Li bé con cũng nói theo: "Anh Tiểu Trạch ơi, đây là anh ba của em."

Đại khái là do khí chất của Thời Trình không mạnh mẽ như Thời Thịnh, lại còn tươi cười nhìn qua cũng khá thân thiên, lần này Cố Tiểu Trạch không còn căng thẳng như trước, nhóc ngồi trên ghế sô pha, gật gật đầu: "Chào anh ạ."

Thời Trình bước tới: "Nhóc muốn uống nước dừa à?

Cái ống hút náy Li Li đã mút rồi, để anh đổi cho nhóc cái mới."

Li Li đi theo chân anh ba ngay sau.Cố Tiểu Trạch còn chưa kịp từ chối, Thời Trình đã vội vàng lấy một cái ly giấy trong ngăn kéo ra, đổ cho nhóc đó một ly nước dừa ngọt mát lạnh.Cố Tiểu Trạch lại không thể từ chối, nhóc không thích uống đồ ngọt, ngụm đầu uống thì sẽ thấy nước dừa thanh thanh ngọt ngọt, nhưng uống nhiều nhóc sẽ cảm thấy hơi ngấy.

Nhóc chọt chọt cái ly, đột nhiên để ý thấy gì đó, nhóc nhìn chằm chằm cái vòng mà Thời Trình đang đeo trên cổ tay.Thời Trình như để ý được nhóc muốn hỏi, anh cười tủm tỉm mở miệng trước: "Nhóc con không biết gì thì đừng có hỏi."

Cố Tiểu Trạch ngậm miệng.Li bé con ngồi trên ghế sô pha, Lạc Lạc nhảy lên, cuộn mình nằm bên cạnh, bé con xích xích sang, đụng vào anh Tiểu Trạch kế bên, giọng bé xíu nói: "Vì anh ba chưa thành niên nên chị quay phim nói anh cũng phải đeo cái vòng giống bọn mìn ạ."

Cố Tiểu Trạch: "Vậy anh của em cũng là trẻ em giống bọn mình hả?"

Li Li do dự một chút, chuẩn bị gật đầu.Thì Thời Trình từ tốn nói: "Anh nghe thấy đấy."

Lập tức bé con cũng ngậm miệng lại.Hơn một giờ chiều, các vị khách quý đã bắt đầu lục tục đến nơi, Cố tổng gọi điện video nói chuyện với Cố phu nhân cũng bị nhân viên công tác ra gọi về, cún con Bichon cũng phải đưa cho tổ chương trình.Chờ đến khi các vị khách và bé con thay đồ xong xuôi thì họ đều được dẫn đến nhà ăn, Đường Danh và tổ chương trình đã chờ ở đó từ lâu.Lần lượt từng đĩa đồ ăn địa phương được mang lên, trên biển đâu cũng có lẩu hải sản thập cẩm, cơm ống tre với nhiều vị khác nhau, cơm dừa, gà Văn Xương cắt nhỏ, gà dừa và nhiều món khác được sắp trên bàn tròn lớn.Các bé con ngồi chung với nhau thấy đồ ăn mắt sáng lên.Cố Tiểu Trạch vẫn ngồi chung với Li Li, từ vị trí số 5 bay lên vị trí số một, bên trái Li Li chính là các anh chị Tiểu Ngữ.Mấy bé con ríu ra ríu rít.Li bé con vuốt vuốt cái bụng xẹp lép của mình.

Cố Tiểu Trạch: "Em đói hả?

Muốn ăn gì, anh gắp cho."

Li Li dựa lên bàn: "Cảm ơn anh Tiểu Trạch, nhưng mà hình như chưa được ăn."

Tiểu Ngữ nói với Tiểu Văn: "Chị ơi, nhiều đồ ăn ngon ghê."

Tiểu Văn gật gật đầu: "Đều là thịt mà anh Tiểu Dục thích ăn."

Tiểu Dục ngượng ngùng gãi gãi đầu.Phụ huynh và các bé con đều đã ngồi vào vị trí của mình, trước mặt họ chính là tổ chương trình đang khiêng camera ngồi trên ghế nhỏ dưới đất.Đường Danh cầm cái loa to: "Các bạn nhỏ chắc đói lắm rồi nhỉ, cô xin lỗi các bạn nhỏ nhé, vì hôm nay là là tập đặc biệt nên phải chờ mọi người đến đông đủ mới được ăn."

"Tập bốn của chúng ta cũng là tập cuối cùng chính thức bắt đầu, chúc chương trình chúng ta đóng máy thuận lợi."

"Bắt đầu thôi!"

_________________
 
[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 79: Gật gật đầu


Tập cuối cùng?Phản ứng của Li Li có hơi chậm một chút, đến khi mọi nguời bắt đầu ăn tiệc, vô cùng náo nhiệt cầm đũa gắp thức ăn trên bàn, lúc mọi người bắt đầu ăn thì lúc này bé mới chậm rãi ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh.Chỉ có mình bé không cầm đũa hay thìa, ngơ ngác ngồi giữa mọi người.Tập cuối nghĩa là sau lần này, bé sẽ không còn gặp lại cô chị lúc nào gặp cũng sẽ mỉm cười chào mình, cũng sẽ không gặp lại chú luôn cầm máy quay đi theo bé, khen bé trên camera rất đẹp, chị nhân viên công tác lúc nào cũng kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ cho bé, còn có chị Tiểu Văn chị Tiểu Ngữ và anh Tiểu Dục."

Em thích ăn thịt không?"

Bên tai bé đột nhiê vang lên một giọng nói, trong giọng của bạn nam nhỏ này không có cảm xúc, chỉ đơn giản là hỏi mộ câu, tay gắp miếng thịt gà lớn bỏ vào bát của bé con.Li bé con lấy lại tinh thần: "Li Li không kén ăn ạ."

Cố Tiểu Trạch cầm đũa nhét vào tay bé: "Vậy thì ăn đi, không phải em đói hả?"

Li Li nhìn đôi đũa cho trẻ em trong tay, mắt rũ xuống.Cũng không được gặp anh Tiểu Trạch nữa.Mọi người hôm nay tụ họp ở đây, sau hôm nay đã giải tán, đường ai người nấy đi, trừ khi có hẹn lần sau gặp ở đâu, thời điểm nào, địa điểm ở đâu chắc rằng phải dựa vào duyên phận rồi.Lần đầu ghi hình Li Li có chút hoang mang ngơ ngác.Lúc ăn cơm bé như được ăn món ngon nhất từ trước đến nay, ăn cực kì chậm, ngay cả tiếng "Chóp chép" cũng không có.Yên yên tĩnh tĩnh.Anh Tiểu Trạch gắp cho bé món gì, Li bé con ăn món nấy, đến khi ăn no thì lắc lắc đầu, nói mình ăn không nổi nữa.Thời Trình ngồi trên ghế phụ huynh số một, vừa quay đầu là có thể thấy bọn nhóc đang làm gì, anh cũng chẳng ngại gì mà nói thẳng trên bàn cơm: "Tiểu Trạch chăm sóc Li Li đến vậy cơ à?"

Anh nhìn về phía Cố tổng: "Cháu cảm ơn rất nhiều ạ."

Cố Tiểu Trạch nói: "Tay của em ngắn, em gắp giúp em ấy."

Cố tổng nói: "Anh lớn giúp đỡ em nhỏ, nên làm cả."

Thời Trình như đang suy nghĩ gì đó mà cười cười: "Nói cảm ơn đi Li Li."

Li bé con theo bản năng nói: "Cảm ơn anh Tiểu Trạch ạ."

Một tiếng sau khi ăn xong, Thời Trình là vị phụ huynh duy nhất còn là trẻ vị thành niên nên được các vị khách khác chiếu cố rất nhiều.Ví dụ như nhường anh gắp nhiều đồ ăn hơn, đừng ngại, còn nhiều cơm, ăn nhiều chút.Thời Trình cười đáp: "Vâng ạ."

Cuối cùng mình anh cân nửa bàn đồ ăn, ăn xong còn tỉnh bơ nói: "Cháu vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, cô chú thông cảm ạ."

Lúc ra chỗ tắm, Đường Danh đứng đằng trước cầm loa giới thiệu: "Lộ trình của mọi người hôm nay rất dài, có lẽ cả tinh thần và thể xác đều mệt lắm rồi, vậy nên hôm nay chỉ có một nhiệm vụ vui chơi thôi, chính là mọi người tự mình lựa chọn những trò chơi ngoài biển mà mình muốn."

"Chơi thật đã là được."

Hôm nay chỉ quay phần hậu trường thôi, ngài mai quay mới quan trọng, Đường Danh đã chuẩn bị đầy đủ ok hết rồi.Bọn họ thuê xe điện lớn của khu nghỉ dưỡng, chiếc flycam bay trên trời chụp cả năm xe chở khách đang di chuyển ra bãi biển cây dừa, tạo nên một khung cảnh đẹp trong màn hình.

Mười mấy phút sau, mới đến địa điểm mà tổ chương trình chuẩn bị.

Có du thuyền, mô tô nước, lâu đài cát, lứt ván diều, ván lướt sóng, đồ để đi bộ dưới biển và các bộ môn khác.

Tiểu Ngữ và Tiểu Văn vừa nhìn đã nhắm ngay cái lâu đài cát của công chúa, nhịn không được nắm tay nhau chạy đi, trăm miêng một lời nói với ba của bé: "Ba ơi, bọn con muốn chơi cái này."

Tiểu Dục nắm tay mẹ, tay chỉ du thuyền trên biển đang kéo một người bay trên trời: "Mẹ ơi, con chơi cái nhảy dù được không ạ?"

Mẹ cậu nhóc Quách Mạn giải thích: "Cái đó không phải là nhảy mà là diều lướt sóng."

Tiểu Dục nóng lòng muốn thử: "Vậy mẹ ơi, bọn mình chơi được không ạ?"

Li Li được Thời Trình dắt tay mắt nhìn không chớp đám thuyền lớn nhỏ khác nhau, có du thuyền, có thuyền chuối, thuyền buồm, thậm chí còn có du thuyền trên biển, đột nhiên, trước mắt bé có gì đó xẹt ngang qua cái gì đó, dấy lên đợt sóng khá lớnlớn.

Bé kéo nhẹ góc áo của Thời Trình: "Anh ơi, kia là gì vậy ạ?"

Thời Trình nhìn: "Mô tô nước, nhóc muốn chơi cái đó hả?"

Li Li lắc lắc đầu, tay nhỏ vẫn luôn gắt gao kéo góc áo Thời Trình: "Anh muốn chơi cái gì?

Em chơi với anh."

Sau khi nói xong bé lại nhìn sang chiếc mô tô nước trên biển đang dấy lên đợt sóng lớn.Đối với Li bé con mà nói thì cái loại trò chơi kích thích như này làm bé rất chi tò mò, chưa trải qua cảm giác mới mẻ mà cũng không nhất thiết phải ngồi lên để thử cảm giác adrenaline tăng lên như nào.

Vậy nên không chơi thì cũng chả sao cả."

Li Li thật sự không muốn chơi hả?"

Thời Trình rũ mắt hỏi một câu, Li Li do dự một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Muốn chơi với anh ạ."

Thời Trình: "Nếu anh ba muốn chơi cái kia thì sao?"

Anh chỉ tay vào cái lâu đài cát mà đôi Ngữ Văn đang chơi, bé con vừa nhìn qua đã thấy hơi sốc, nhưng bé không quan tâm nhiều về phần này.

Mặc dù ký ức của cậu về một số thứ vẫn còn khá mơ hồ, kiến thức kiếp trước đã học cũng gần như quên hết, nhưng đối với kiểu chơi cát như mấy đứa trẻ con hay chơi thì bé không thích mấy.Nhưng nếu anh muốn chơi thì——Li Li vừa mới gật đầu thì Thời Trình đã chỉ sang hướng khác: "Nếu anh muốn chơi cái kia thì sao?"

Cái mà anh chỉ chính là phần đi bộ dưới biển, cần phải mặc đồ lặn, làm theo hướng dẫn của hướng dẫn viên lặn xuống sâu, có thể tiếp xúc trực tiếp với các sinh vật biển ở dưới.

Đang đứng ở phía bên đó chính là hai ba con Cố Tiểu Trạch và Cố tổng.Bé con đang muốn gật đầu thì bị cắt ngang.Thời Trình nói: "Nhưng mà bây giờ Li Li mới có ba tuổi, không chơi dưới biển được, nếu anh muốn chơi thì nhóc cũng chỉ có thể ngồi trên bờ chờ anh thôi."

Anh được nước làm tới hỏi: "Như vậy cũng được hả?"

Sau khi Li bé con ngơ ngác phản ứng lại, bé tiếp tục gật gật đầu, lắp bắp nói: "Dạ-dạ được."

Bé ngẩng mặt nhỏ lên: "Li Li sẽ chờ anh ạ."

Thời Trình nghe bé con trả lời xong có chút bất lực: "Thôi, nhóc chờ ở đây chút."

Anh quay người nói với nhân viên công tác của tổ chương trình cái gì đó, rồi một mình đi về phần mô tô nước ở phía xa.

Bé con bị anh bỏ lại tại chỗ.Li bé con ngơ ngác nhìn anh ba đi càng lúc càng xa, sau đó nói gì đó với hướng dẫn viên mô tô nước, rồi mặc áo phao dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi thì Thời Trình sải bước đi đến chiếc mô tô nước đang ngừng phía bên kia.

Hướng dẫn viên cũng đi theo anh, ngồi phía sau, hai người lướt lướt trên biển chưa đến hai phút, Thời Trình đã kêu hướng dẫn viên đi xuống, kết thúc buổi dạy vừa mới bắt đầu không lâu.Ngay cả khi nhìn từ xa cũng có thể nhìn ra được đây là lần đầu anh lái, tư thế không thành thạo, cứ lắc lư chạy trên biển chưa đến hai phút thì sóng biển bất chợt dâng lên, cả anh và mô tô đồng thời bị dội ngã xuống.

Li Li hơi trợn mắt, đang muốn chạy ra thì thấy anh ba mặc áo phao từ từ đứng dậy trên biển, hướng dẫn viên đứng một bên lớn tiếng chỉ huy, chỉ anh làm lật lại cho đúng cách đúng hướng.

Bé nhìn anh ba lại từ từ leo từ dưới biển leo lên.Đây là lần đầu tiên, lần thứ hai là khi anh tập rẽ, chiếc mô tô nước lại bị lật bất ngờ, Thời Trình thuần thục đẩy xe lật lại, rồi leo lên tiếp.Sau đó là lần thứ ba, thứ tư, thứ năm.......Không biết đã là lần thứ bao nhiêu, khi bé con còn chưa kịp phản ứng lại thì thiếu niên kia đã phóng mô tô nước chạy nhanh về phía bờ, đúng lúc chạm bờ thì dừng lại, anh vẫy vẫy tay về phía bên này.

Nhân viên công tác đứng sau Li bé con tiến về phía trước: "Anh của em nhờ chị dắt em ra bên kia, đi nào."

Li Li ngơ ngác bị chị nhân viên công tác dắt tay qua, dừng ở trước chiếc mô tô nước.

Chiếc thiếu niên mặc trên mình bộ đồ đi biển sặc sỡ loè loẹt đang nắm chặt tay lái, cả người anh ướt đẫm, mái tóc đen rối mù bị anh vuốt ra sau, nước biển chảy từng giọt từng giọt theo gò má anh, vì bị ngã xe nhiều lần nên cả người anh giờ toàn mùi mặn của biển cả.

Thời Trình hơi cúi người xuống: "Thấy sao?

Anh không cần nhóc chơi với anh."

Anh nhướng nhướng mày: "Nếu nhóc muốn chơi thì anh có thể chở nhóc đi chơi."

Anh nhìn bé con ngốc đang đứng: "Muốn chơi không?"

Cười nhẹ một tiếng: "Muốn chơi thì nói lớn lên cho anh."

Thời Trình nhìn Li bé con đang gật gật đầu: "Li Li muốn chơi với an——" vừa thấy anh ba híp mắt, bé cuống quít sửa: "Muốn ạ."

"Li Li muốn chơi ạ."

_________________
 
[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 80: Chậm rì rì


Sugawr: tui nhá trước tới c80 nha mấy bà, cú shock vào 9h tối -))))

_____________Dưới sự hỗ trợ của nhân viên công tác, Li Li cũng mặc áo phao vào, hướng dẫn viên bế bé đặt lên trước xe mô tô, đằng sau là Thời Trình ướt từ đầu đến chân.Anh duỗi tay ra lần nữa, nắm lấy tay lái phía trước bé con, bày ra tư thế bảo vệ Li Li bên trong.

Thời Trình: "Bám chắc vào."

Li Li "Dạ!" một tiếng, hơi căng thẳng để tay lên tay lái của chiếc mô tô nước, nhưng vì khoảng cách khá rộng nên hơi khó cho bé.Bên cạnh hai cái tay nhỏ nhỏ là bàn tay có khớp xương rõ ràng của thiếu niên Thời Trình, những giọt nước trên người anh nhỏ tí tách xuống người Li Li.Nhưng Li Li lại không hề có ý ghét bỏ gì, mà ngược lại bé có chút tò mò mà nhìn sóng biển cuồn cuộn ở dưới, vì có anh ngồi ở sau nên bé không sợ chút nào hết.

Thời Trình cúi nhẹ người, khi mô tô bắt đầu chạy nó phát ra những tiếng gầm rú, những tầng sóng ở phía sau cũng bị rẽ ra thành từng đoá hoa trắng.

Ngay khi Li bé con chưa kịp phản ứng lại.

Chiếc mô tô nước đột nhiên tăng tốc phi thẳng, làn gió mang theo mùi mặn mòi của biển cả ập tới, dấy lên từng đợt sóng nhỏ từ từ ập vào người, thậm chí trong không khí còn mang theo cảm giác ẩm ướt thoải mái.

Nhanh quá, nhanh quá.

Chiếc mô tô nước thậm chí còn phi nhanh hơn trước, từng chút từng chút một dâng lên cao.

"Anh ba dẫn nhóc đi bay một lần."

Thời Trình đột nhiên lại tăng tốc, chiếc mô tô như mũi tên rời cung phóng đi.

Bé con hơi trợn to mắt.Trong nháy mắt, chiếc mô tô nước uốn một vòng hình cung trên sóng biển.

Rõ ràng anh là một người mới nhưng phải nói tốc độ học tập này quá kinh khủng, hơn nữa lực khống chế góc độ ổn định đến đáng sợ.

Mang lại cho Li Li một trải nghiệm tuyệt vời không gì sánh bằng.Sau khi chơi thêm mấy lần trên biển, Thời Trình mới sảng khoái cười lên, hai mắt của Li Li sáng bừng: "Anh lợi hại quá."

Nhưng gió biển khá lớn.

Thời Trình không nghe thấy: "Cái gì?"

Giọng trẻ non nớt của bé con tăng lên, Li Li lớn tiếng nói: "Anh lợi hại quá ạ!"

Thời Trình nhướng mày: "Chứ gì nữa?"

Ở trường vì có thành tích xuất sắc, Thời Trình được khen từ nhỏ đến lớn nên căn bản không biết hai chữ "Khiêm tốn" viết như nào.Cuối cùng, quần áo của Li Li cũng ướt hết, Thời Trình dắt bé con đi dạo lung tung khắp nơi, lúc thì đi hỏi thăm trải nghiệm đi lướt ván diều của nhóm Tiểu Dục như thế nào.Anh là kiểu người nói là làm, thấy bé con có hứng thú là sẽ hỏi Li Li có muốn chơi hay không.Chỉ cần bé nó nói muốn là anh sẽ đi hỏi nhân viên công tác rằng bé ba tuổi có được chơi hay không.Sau khi biết là chơi được, Thời Trình hành động ngay lập tức, đưa Li Li lên thuyền, sau khi hai anh em mặc đồ bảo hộ xong xuôi thì du thuyền bắt đầu chạy.

Thời Trình đứng phía sau, Li bé con đứng đằng trước.Tốc độ của chiếc du thuyền ngày càng nhanh, gió biển dần mạnh hơn, thổi hai anh em bay lên.

Hai chân dần dần cách xa mặt đất, chậm rãi bay từ từ lên cao, hai anh em từ trên không băng qua mặt biển rộng màu xanh, càng lúc càng bay cao lên dưới những lợn sóng biển cuồn cuộn.

Thời Trình hỏi: "Sợ hả?"

Li bé con nhìn xuống độ cao dưới chân, thật thà gật gật đầu: "Cao quá nên hơi sợ ạ, nhưng mà chơi vui lắm."

Bé muốn quay đầu nhìn Thời Trình đằng sau: "Cảm ơn anh đã đưa Li Li đi chơi ạ."

Thời Trình cười một cái: "Đừng sợ, bọn mình mặc áo phao rồi, rơi xuống cũng là rơi xuống biển, trừ việc sẽ hơi khó chịu chút nhưng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Anh phân tích một cách hợp lý.Li Li nuốt nước miếng, càng cảm thấy sợ.

Thời Trình cười ra tiếng, gió biển mang theo tiếng cười của anh vang xa thật xa.Đúng lúc hoàng hôn bây giờ cũng đang buông xuống, trước mặt họ chính là mặt biển rộng lớn vô tận, gió thổi phì phào, phía bên kia biển lớn chính là mặt trời màu cam đang chậm rãi lui xuống mặt biển.

Ánh hoàng hôn xuyên qua những đám mây mù, chiếu thẳng xuống làm cho mặt biển trở nên lóng lánh hơn.

Thời Trình: "Ngẩng đầu lên."

Li bé con chậm rãi ngẩng đầu lên, hô hấp không khỏi khựng lại.

Bầu trời buổi chiều vẫn một màu xanh nhạt lại bị ánh hoàng hôn nhuộm thành một bức tranh sơn màu loang lổ, màu cam chiếm phần lớn, phía xa nơi chân trời còn có chút màu hồng của nắng chiều.Đẹp đến nỗi Li Li không nỡ chớp mắt, thậm chí bé còn không tin rằng bản thân đang bay trên cao, mà nghĩ bầu trời tuyệt đẹp này nằm trong tầm tay.Bé con theo bản năng vươn tay nhỏ lên trời nhưng lại chỉ nắm được không khí, đang ngơ ngác tính thả tay xuống thì bị bàn tay lớn của thiếu niên đằng sau cầm lên.

"Anh ba chạm được."

Thời Trình cúi đầu nói với Li bé con: "Gió sẽ thổi nó bay qua."

Một hồi lâu sau, Li Li gật đầu thật mạnh trong làn gió biển đang thổi vù vù: "Dạ!" một tiếng.

Chờ đến khi hai anh em từ từ đáp đất thì trời cũng đã tối, một màu xám xịt, nhưng vẫn mang chút nắng ban ngày.

Đường Danh và tổ chương trình đứng trên bờ vẫy vẫy tay về phía họ, chờ đến khi các phụ huynh và bé con tụ họp đầy đủ, cô mới cầm loa nói: "Hôm nay bữa tối chia thành năm loại, vị khách quý nào vừa rồi chơi nhiều trò nhất sẽ được thưởng thức một bàn tiệc hải sản lớn, người cuối cùng sẽ phải tự nấu cơm."

Ai đứng nhì, ba, bốn thì cứ vậy mà giảm đi một phần đồ ăn.

Sau trò đi bộ dưới biển thì Cố Tiểu Trạch chả có hứng thú gì với mấy trò còn lại, nên nhóc và Cố tổng tuổi già sức yếu là nhóm đứng bét, còn nhóm chạy loạn xà beng lung tung hết chỗ từ trưa đến giờ là Thời Trình và Li Li đứng đầu.

Tiểu Dục trải nghiệm nhiều trò hơn đứng nhì, Tiểu Văn và Tiểu Ngữ chơi nhiều mệt nên không chơi được nữa, lần lượt đứng thứ ba và thứ tư.Các vị khách quý và bé con cũng không lường trước được việc này, các bé con có chút thất vọng mà "A" một tiếng.

Đường Danh cười ra tiếng: "Bất ngờ chưa?"

Mẹ của Tiểu Dục hay tham gia các loại chương trình giải trí cũng chính là Quách Mạn, bà tập mãi thành quen: "Tôi biết ngay mà, làm sao tổ chương trình lại không chơi khách một vố được, nói đi, tiếp theo bọn tôi phải làm gì."

Đường Danh cười thần bí: "Mọi người có thể dời ngày bị phạt sang ngày mai nhưng về mặt hình thức thì sẽ không giống tối nay, tối nay mọi người vẫn cùng nhau ăn bữa tiệc hải sản lớn, nhóm đứng cuối sẽ được chuẩn bị hải sản sống, tổ chương trình cũng có thể tìm nhà hàng để chế biến."

Cô nói tiếp: "Cụ thể là chọn một hay hai thì mọi người bầu phiếu quyết định."

Tổ chương trình chia cho mọi người một tấm thẻ màu xanh lam, chọn một thì lật màu đỏ ở mặt sau, chọn hai thì giơ mặt màu xanh lam lên, năm phút hội ý đã kết thúc, mọi người đồng thời cầm mặt màu xanh lam lên.

Kể cả Li Li, đáng lẽ bé không cần phải bị phạt như nhóm kia, bé có chọn màu gì đi chăng nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng chi cả, chỉ là bé con muốn chia sẻ bữa tiệc hải sản siu to khổng lồ này với mọi người thôi.

Mẹ của Tiểu Dục - Quách Mạn cười: "Việc ngày mai thì cứ để mai hẵng tính."

Cố tổng cũng khách khí nói: " Tôi không biết sơ chế hải sản sống thật nên mới chọn màu xanh lam, nếu mai mà phạt nặng thì cứ tính lên đầu tôi."

Ba của Tiểu Văn - Mục Đàm nói: "Cảm ơn hai bạn nhỏ đã mời bọn chú ăn tiệc hải sản lớn nhé."

Ông nhìn vế phía Thời Trình và Li Li, cười cười.

Ba của Tiểu Ngữ - Lâm Du cũng cười nói lời cảm ơn.

Bầu không khí giữa ba vị khách quý hai hoà như ba tập đầu vậy, các bé con chơi cả ngày trời mệt mỏi, không còn sức để nghĩ đến chuyện khác, được tổ chương trình dẫn tới nhà ăn ở khu nghỉ dưỡng chuẩn bị ăn tối.

Quần áo trên người Thời Trình giờ khô hết rồi, anh lười đi tắm nên chỉ lấy nước khoáng rửa mặt cho mình và Li Li, sau đó nắm tay bé con, bước từng bước chậm trên đường nhỏ.Mọi người vừa nói vừa cười xôm xả."

Ấy?

Hai anh em bên kia!"

Không biết một giọng nói vang lên từ đâu.

Hai bên đường đều là những cửa tiệm rực rỡ ánh đèn, dù là buổi tối thì du khách ra dạo cũng đông như cũ.

Li bé con ngẩng đàu, quay đầu theo hướng âm thanh, kéo kéo góc áo Thời Trình: "Anh ơi, là chú hồi sáng bán trái dừa ạ."

Ông chú chủ tiệm một bên chặt dừa cho khách, một bên tận dụng chút thời gian rảnh thân thiện nói: "Chú còn nhớ hai đứa, có mang theo hai trái dừa kia không?

Chú bổ ra lấy cơm dừa cho hai đứa."

Thời Trình nghĩ nghĩ: "Ngại quá ạ, bọn cháu không có mang theo."

Lúc ăn cơm trưa, hai anh em họ uống xong nước dừa không biết để trái không ở đâu.

Chị nhân viên công tác đằng sau nói: "Bọn chị đang giữ này."

Cô nhìn về phía đạo diễn, thấy Đường Danh gật đầu cô mới càm hai trái dừa đưa qua.

Li Li ngơ ngác cầm một trái.Thời Trình ngẩn người cũng cầm một trái.Chiếc ông chú chủ tiệm đúng là tay lão luyện, vừa vùng vài cái đã bổ được hai trái dừa, chưa đến mấy phút đã tách ra.Những vị khách quý khác cũng không vội, họ nhìn một cách hứng thú."

Tú ơi?"

Li Li có chút khẩn trương nhưng bé vẫn nói: "Tú có thể cắt thành từng cục từng cục được không ạ?"

Ông chủ phản ứng lẹ, bỏ mấy cục cơm dừa vào trong hai cái hộp, bỏ thêm hơn chục cái tăm vào.Li Li cầm hộp cơm dừa nhỏ của mình, nhìn nhìn một lúc, thấy nhân viên công tác vừa lấy dừa cho hai anh em, ebs liền chạy chậm qua: "Chị ăng đi ạ."

Bé con ngẩng đầu, giơ cao cái hộp trong tay.

Cô nhân viên công tác hơi sửng sốt, cô dùng tăm chọc một cục rồi ăn: "Cảm ơn Li Li nhé."

Chương trình này còn quay nốt ngày mai nữa thôi là xong, hy vọng lần sau cô và nhóm đạo diễn Đường vẫn có thể gặp được những bé con ngoan như vậy.

Li Li lại chạy chậm sang chia cho cô chị Đường, anh Tiểu Trạch à các anh chị khác, Thời Trình muốn độc chiếm một mình cũng chỉ biết ngoan ngoãn chia cơm dừa cho các phụ huynh khác .Chờ đến khi xử lí xong bàn tiệc hải sản lớn, các vị khách quý ngồi lên xe chuyên dùng của tổ chương trình chạy về khách sạn đã đặt trước.Lạc Lạc cũng được nhân viên công tác dắt về.Lần đầu tiên Thời Trình tắm rửa cho bé em, nhưng vì có sự chuẩn bị đầy đủ của anh cả nên anh cũng không có luống cuống tay chân lắm, làm xong xuôi hết cho Li Li thì anh cũng phủi sạch cát trên người, thở một hơi dài, nằm phịch xuống giường.Li Li cũng bò lên giường nhỏ của mình.

Sau khi tắt đèn, Li Li vốn đã mệt mỏi sau một ngày dài, nhưng Thời Trình đang nằm chơi điện thoại bên cạnh lại nghe thấy âm thanh lăn qua lộn lại của bé con, nhịn không được mà hỏi: "Không ngủ được à?"

Li Li vùi mặt nhỏ vào chăn, rầu rĩ nói: "Anh ơi, ngày mai sau khi bọn mình về nhà......"

"Có phải là sau này cũng không đến nữa ạ?"

Bé có chút không nỡ rời xa các bạn mới của mình.

_____________
 
[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 81: Nắm tay


Nhận được đáp án khẳng định của anh ba, bé con vùi trong chăn chẳng nói năng gì, buồn được một lúc thì bé vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.Tiếng hô hấp trên giường nhỏ dần ổn định, trở nên nhẹ hơn.

Thời Trình ngội dậy trong đêm tối nhìn thoáng qua, kéo cái chăn Li Li đang đắp trên mặt xuống, để lộ chiếc mũi nhỏ tinh xảo, hô hấp thông thoáng làm cho bé con chìm sâu vào giấc ngủ.

Anh chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao một chút, lúc này mới nằm lên giường.Khi nhân viên công tác gõ cửa vào ngày hôm sau thì đã là 10 giờ sáng, Thời Trình và Li Li đều đã dậy, ăn bữa sáng mà nhân viên khách sạn mang lên, cún con Bichon cũng đã xử lí xong đồ ăn trong ổ của mình.Cái ổ của cún ta là tấm nệm bên khách sạn chuẩn bị, Li Li cũng mang theo con búp bê vải đến bỏ vào ổ của nó, để cún ta cắn mấy cái mài răng.

Ăn sáng xong, Li Li bắt đầu dọn dẹp hành lý vớ anh vì tối nay họ đã về rồi, cả ngày hôm nay những chiếc vali đều để ở trên xe của tổ chương trình hết, họ sẽ không trở lại khách sạn nữa.Thời Trình ngồi xuống thảm, trước mặt là hai cái vali, lần đầu tiên anh ngồi gấp từng món đồ của mình với quần áo của Li Li thế này, chia ra từng bộ riêng biệt.

Li Li thì ngồi một bên "hì hà hì hục" chạy tới chạy lui, cầm bộ quần áo hôm qua đã giặt sạch phơi khô đưa cho anh, còn bộ đồ ngủ tối qua, thêm kem dưỡng da cho bé hôm qua xài, búp bê vải bằng bông của Lạc Lạc, cục sạc pin điện thoại của anh ba........Li bé con còn chưa ghi hình mà thể lực của bé đã hao hơi nhìu.

Li Li nghe thấy tiếng gõ cửa, chạy chậm ra mở, chân nhón lên cố dùng lực kéo cái then cửa xuống, thò cái đầu nhỏ xíu ra: "Ai vậy ạ?"

Nhân viên công tác nghe thấy tiếng nói, cúi đầu nhìn xuống, cô ngồi xổm xuống: "Sắp tới giờ phải đi rồi, còn mười phút nữa thôi, chị đến thông báo cho Li Li một tiếng."

Bé con gật gật đầu: "Dạ, cảm ơn chị ạ."

"Lạch cạch."

Cửa phòng vừa dày vừa nặng lại đóng lại.Li bé con chạy nhanh về: "Anh ơi, đến giờ đi ròi."

Thời Trình nhìn đống quần áo gấp nửa ngày trời vẫn lộn xộn chỉ biết thở dài nặng nề: "Anh biết rồi."

Vừa dứt lời, anh đã nhét đại đống quần áo và trong vali, liếc đống so quần lộn xộn một cái xong thì đóng vali lại, kéo khoá lên.Dưới ánh mắt ngơ ngác của bé con anh bình thản đứng lên, cầm hai cái vali: "Đi thôi."

Li bé con mở miệng, xong lại mím môi, cuối cùng vẫn yếu ớt nhắc một câu: "Anh ơi, mẹ sẽ nói đó ạ."

Thời Trình vẫy vẫy tay với Lạc Lạc, tiện bảo Li Li đi theo, nói: "Không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm ăn mắng cho."

Hôm nay ghi hình ở ngoài biển, xe chuyên dùng của tổ chương trình sẽ đưa các vị khách quý ra biển trước, nhưng vì là không phải quay ở vùng biển hôm qua nên quá trình d chuyển sẽ khá lâu.Vì đã chuẩn bị năm xe, nên mỗi xe sẽ có hai vị khách, còn vị còn lại sẽ ngồi chung xe với Đường Danh.

Li Li vừa mới leo lên xe đã thấy Cố Tiểu Trạch ngồi phía sau, bé lễ phép chào hỏi: "Chào anh Tiểu Trạch ạ."

Còn có Cố tổng ngồi đằng trước: "Chào buổi sáng chú Cố."

Cố tổng: "Chào buổi sáng nha Li Li, mau đi xuống ngồi với anh đi."

Li bé con ngồi vào ghế sau, bên ngoài Thời Trình cũng đã ôm Lạc Lạc lên xe, cún con Bichon nhảy lên cái ghế dựa phía sau.Lúc Thời Trình lên Cố tổng cũng thân thiện chào hỏi anh: "Chú vẫn còn nhớ tập trước chú với bố cháu ngồi chung với nhau."

Thời Trình: "Vậy thì đúng thật là trùng hợp quá."

Hàn huyên xong xuôi được lúc thì bầu không khí trong xe lại trở nên im ắng, mấy phút sau, dàn ghế sau vang lên giọng nói của Cố Tiểu Trạch: "Em muốn xem chung không?"

Li Li đang ngồi nắn nắn cái tai của Lạc Lạc bị thu hút, thấy anh Tiểu Trạch đưa một cái iPad sang, Lạc Lạc ngẩng đầu cún nhỏ lên, đôi mắt to như hạt đậu cũng nhìn chằm chằm vào iPad.Đầu Cố Tiểu Trạch và Li bé con đồng thời nghiêng vào nhau.

Nhìn từ phía gương chiếu hậu xuống thì khung cảnh phía dưới khá hài hoà, Thời Trình tối qua chơi điện thoại cả đêm cũng yên tâm, bắt đầu ngủ bù.

Cố tổng cũng bắt đầu xử lý tài liệu của công ty trên xe.Phim đang chiếu trên iPad chính là tập bốn của chương trình, nhưng hôm qua ăn cơm uống nước xong với mọi người và trở lại khách sạn cũng đã hơn 9 giờ, hầu như không có thời gian chờ chương trình chiếu trên TV giống hồi trước.

Nếu không có iPad thì chắc Li bé co cũng không nhớ hôm qua là chủ nhật.

Li Li nhìn iPad với cặp mắt tròn lấp lánh, chỉ vào màn hình: "Đây là em và anh Tiểu Trạch ạ?"

Cố Tiểu Trạch "Ừ" một tiếng.

Trên màn hình là khung cảnh thành phố lúc sáng sớm, camera từ từ đi vào một ngõ phố đến toà nhà phương Tây, có hai bóng hình hai bạn nhỏ đi ra, ngồi lên xe.Đây là tập mỗi người được cho 50 tệ để đi mua đồ ăn sáng.

Là hai bé con từng bị phạt phải đi chợ, hai bé cảm thấy cực kì hứng thú về những gì mọi người làm trong lúc họ đi mua đồ ăn sáng, đặc biệt hơn khi tổ chương trình đã cắt những đoạn các bạn nhỏ khác đang ngủ và đăng lên.

Li Li: "Anh nhìn kìa, các anh chị Tiểu Văn vẫn còn ngủ."

Cố Tiểu Trạch mắt không chớp, mặt không đổi sắc mà nói: "Mấy người đó là sâu lười."

Li bé con ngớ người, vì có chút không quen với việc nói xấu sau lưng người khác nên bé chỉ biết ấp úng "Ồ" một tiếng.

Dàn bình luận cũng bàn luận sôi nổi với giá cả mặt hàng ——[ Cả nhà ơi coi kìa, một ly sữa đậu nành chỗ tui tận 6 tệ cơ, đau lòng chết mất][6 tệ á??!] [Chỗ căn tin ở trường tui cũng có bán một hộp bún xào này nè, tiện cực] [Đói bụng quó, mún ăn cùng với Li Li TvT] [Ban đầu còn nghi không biết 50 tệ có đủ để mua hay không, vừa thấy giá chỉ muốn hỏi đạo lí ở đâu!

Công bằng ở đâu!

Nổ cho tui cái địa chỉ?!][Có lẽ là ở những huyện nhỏ gần trường học, mấy cái thị trấn cũ cũ chắc cũng có á]......Mãi cho đến khi có một bình luận bay qua——[ Quan hệ của Li Li và Tiểu Trạch tốt ghê] Li bé con và Cố Tiểu Trạch thấy được, rõ ràng bé con bị chiếc bình luận này thu hút sự chú ý, hướng mắt nhìn sang.

Cố Tiểu Trạch dời mắt màn hình, nhìn về phía Li Li.

Lúc này đã có nhiều người đồng tình bình luận ——[Đúng đúng đúng, nếu tui nhớ không lầm thì hình mỗi lần có hoạt động gì là hai bé đều làm cùng nhau hết á] [Đúng zị, tui cũng nhớ mỗi lần hai bé đều được chia cùng nhóm với nhau][Lúc đầu tui còn nghĩ Li Li sẽ bị Tiểu Trạch bắt nạt cơ] [Hai bé con nắm tay nhau nhìn cưng ghê á!][Cô nghĩ giao Li Li cho bạn này là chuẩn bài lun rồi!] [Cám ơn Tiểu Trạch đã luôn chăm sóc Li Li nha, nhóc là anh trai tốt lắm luôn ó~][Hy vọng sau khi kết thúc chương trình thì hai bé vẫn là bạn tốt của nhau, chắp tay trước ngực jpg.] .......Cố Tiểu Trạch khẩn trương mím môi thành một đường thẳng, Li bé con cũng im lặng dần, rẫu rĩ không nói.Tổ chương trình chia một tập thành hai phần, mỗi phần chỉ hơn một tiếng, nếu bỏ mấy đoạn quảng cáo và phần mở đầu, kết phim thì trên thực tế chỉ có bốn năm chục phút.

Sau khi xem xong tập này thì năm chiếc xe cũng đã chạy đến đích, dừng lại.Nhân viên công tác ngồ ở ghế phụ nhắc một câu, gọi Thời Trình dậy, Cố tổng mở cửa xe rồi xuống trước, Thời Trình còn buồn ngủ cũng mở cửa xe ra, ngáp một cái xuống xe.

Lạc Lạc cũng bị nhân viên công tác ngồi ở ghế phụ ôm xuống.

Sau đó đến hai bạn nhỏ.

Lúc hai bé xuống xe thì Cố tổng và Thời Trình đã bị tổ chương trình gọi đi phân chia nhiệm vụ.

Chỉ còn lại Cố Tiểu Trạch và Li bé con đứng với nhau.

Một chị nhân viên công tác đứng ở phía xa phất phất tay với năm bạn nhỏ mới xuống xe: "Bên này nè!"

Li bé con nói với Cố Tiểu Trạch: "Anh ơi, chị kia đang kêu bọn mìn kìa, bọn mìn mau qua đó đi."

Bé đi trước một bước nhỏ.

Chưa sang bước thứ hai đã bị Cố Tiểu Trạch chạy chậm sang kéo tay lại: "Khoan đã."

Nhóc mấp máy môi, nhìn em trai nhỏ đang hoang mang.

Nhóc hỏi: "We've always been friends? (Chúng ta sẽ mãi là bạn chứ?)" Lúc căng thẳng nhóc càng quen miệng nói bằng tiếng Anh hơn.Li Li nghe không hiểu câu sau cho lắm.

Cố Tiểu Trạch nhận ra em trai nhỏ không hiểu, nhóc nói dễ hiểu hơn: "We're friends, right? (Chúng ta là bạn, phải không?)"Li bé con có thể nghe hiểu cấu trúc tiếng Anh đơn giản, bé gật gật đầu: "Li Li và anh TiểuTrạch đã là bạn tốt ròi mà."

Cố Tiểu Trạch có chút ủ rũ hỏi: "mãi mãi là bạn sao?"

Li bé con dùng sức gật đầu.Cố Tiểu Trạch: "Cho dù bọn mình không tham gia chương trình nữa, vẫn là bạn đúng không?"

Nhóc thấy hơi bất ổn, vừa lo lắng vừa khó chịu, phía xa còn có nhân viên công tác đang giục.

Cùng với chiếc em trai nhỏ bây giờ còn đang ngẩn người không biết nên trả lời như nào.

Li bé con do dự hồi lâu mới nói: "Anh Tiểu Trạch sẽ đến tìm em chơi ạ?"

Cố Tiểu Trạch không nói hai lời: "Sẽ đến."

Hai mắt Li Li sáng lên: "Không thì Li Li tìm anh chơi thì sao ạ? nếu ba mẹ, anh cả chị hai và anh ba đồng ý thì em có thể chơi với anh Tiểu Trạch rồi."

Trong giọng của bé mang chút bối rối.

Vì nếu muốn ra ngoài chơi thì phải có sự cho phép của người nhà nên bây giờ Li bé con không thể đồng ý dễ dàng được.

Cố Tiểu Trạch: "Anh có thể nói ba chuẩn bị phòng cho em, có thể đưa em đi chơi bóng đá, chơi đồ chơi của anh, còn trò chơi ghép hình của anh——"Li bé con còn chưa kịp phản ứng lại nhưng khoé mắt đã vô thức cong lên, nhìn qua trông bé rất vui, nhưng vẫn có chút khôn tin mà hỏi: "Thật không ạ?"

Cố Tỉe Trạch nghiêm túc gật đầu: "Thật."

Li bé con: "Anh không lừa Li Li chứ ạ?"

Cố Tiểu Trạch: "Không lừa em."

"Li Li à?

Tiểu Trạch ơi!"

Nhân viên côn tác đứng chờ hi nhóc con mãi mà chưa thấy đến, nhịn không được chạy qua, lớn tiếng gọi: "Thuyền chuẩn bị chạy rồi, mau lên thuyền đi."

Thấy mình đang lãng phí thời gian của mọi người, Li bé con có chút sốt ruột, kéo anh Tiểu Trạch chạy qua: "Anh ơi, bọn mìn mau đi thôi."

Cố Tiểu Trạch bị kéo đi khoé môi cũng chậm rãi nhếch lên.

Nhân viên công tác dắt theo hai bé con đi xuống cầu thang dưới bóng cây: "Cái thang mọc hơi nhiều rêu, hơi trơn đấy, phải cẩn thận nha."

Lại quay về bên bờ biển.Li bé con nhìn chiếc du thuyền lớn trên biển: "Chị ơi, bọn em ngồi trên cái kia ạ?"

Nhân viên công tác gật đầu.

Vì là lần đầu Li Li ngồi du thuyền ra biển, Thời Trình hay đi cùng bé cũng không có bên cạnh nên bé cũng hơi sợ.Giây sau, bàn tay vừa ngắn vừa nhỏ đã bị người khác nắm lấy, Cố Tiểu Trạch kéo theo Li bé con đi về phía trước, nhóc đi theo sau nhân viên công tác, dẫn bé con đi từng bước từng bước đến du thuyền bên kia.

Tiếng sóng ngoài biển khơi càng lúc càng lớn, giữa bầu không khí ẩm đầy mùi mặn của biển, Li bé con nghe thấy giọng của anh Tiểu Trạch được gió truyền qua."

Stay behind me (Đứng sau anh)."
 
[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 82: Say sóng


Chiếc du thuyền thuần trắng thong thả chạy trên mặt biển xanh đậm, ở nơi xa phía bên phải là những vách đá gồ ghề lởm chởm."

Để bảo đảm an toàn, mỗi bạn nhỏ đều phải mặc áo phao dưới sự chỉ dẫn của huấn luyện viên đó nha, biết chưa?"

Nhân viên công tác lớn giọng nói.

Dù giọng của cô đã được nâng volume lên nhưng đứng trên boong tàu thì cũng sẽ bị gió thổi át hết, cô nói lại vài lần, lúc sau đám bé con tí xíu ồn ào nhốn nháo, nãy giờ cứ "Wow" không ngừng mới chịu bước từng bước vào trạm."

Thì ra đây là thuyền mà trong sách đã kể sao?"

Tiểu Ngữ phấn khởi, khoa tay múa chân nói.Tiểu Văn: "Ba em nói đây là du thuyền loại nhỏ á."

Tiểu Dục gật đầu, nhắc nhở mấy em: "Đừng dựa gần lan can thuyền nhé, nguy hiểm lắm."

Mặc dù bây giờ là buổi sáng yên bình giữa bầu trời nắng ấm trên biển, nhưng gió biển thổi làm thân thuyền chuyển động khiến cho Li Li cảm thấy hơi chóng mặt.

Cố Tiểu Trạch như để ý đến bé con tóc đen có chút không khoẻ, tay vẫn luôn nắm tay em trai nhỏ: "Em say sóng hả?"

Các bạn nhỏ khác quan tâm nhìn sang, Tiểu Ngữ còn giơ tay nhỏ lên: "Cô Đường ơi, em trai nhỏ không được thoải mái ạ."

Li bé con lắc lắc rồi lại lắc đầu: "Em chỉ hơi choáng tí thôi, vẫn được ạ."

Tổ chương trình đã chuẩn bị kĩ càng từ lâu, Đường Danh nhờ nhân viên công tác đi lấy thuốc chống say sóng, sau đó cẩn thận hỏi năm bé con, xác nhận chỉ có một mình Li Li khó chịu mới kêu nhân viên công tác lấy ghế nhỏ ra để bé con ngồi lên.

Li bé con thấy nhân viên công tác cầm thuốc quay lại, bé mím môi phản kháng: "Chị ơi, Li Li không uống thuốc được không ạ?"

Trừ việc sợ đau, kiếp trước vì bị khiếm khuyết tuyến thể nên Li Li vẫn luôn có thói quen uống thuốc đúng giờ, nhưng hiện tại cũng khá lâu rồi bé chưa uống thuốc.Nên bé nổi lên tâm lý phản nghịch.Nhân viên công tác nhìn gương mặt nhỏ của bé con đang ngẩng lên, cô lấy đồ trong túi mình ra: "Cái này được không?"

Li bé con nhìn qua.

Trên đầu ngón tay đối phương là một cái giấy dán hình tròn nhỏ nhỏ, cô cười thân thiện nói: "Đây là hình dán chống say sóng, Li Li thích hoạ tiết này không?"

Mặt trong là hoạ tiết bé heo nhỏ rất đáng yêu.

Li Li gật gật đầu.

Nhân viên công tác: "Cái này là do đạo diễn Đường chuẩn bị, chắc cô ấy đã đoán trước rằng sẽ có người không thích uống thuốc đó, không sao, chị dán lên cho em nè, đứng im nào."

Li bé con "Dạ" một tiếng: "Cảm ơn chị ạ."

Cố Tiểu Trạch vẫn luôn nhìn về phía bên này, thấy biểu cảm của bé em sau khi dán miếng giấy kia, nhóc chớp mắt rũ xuống, thầm ghi nhớ trong lòng.Vì Li bé con có chút say sóng, trong lúc đợi giấy dán chống say sóng bắt đầu phát huy tác dụng, bé bị bắt ngồi một bên trên ghế nhỏ nhìn các bạn nhỏ khác, rồi tò mò nhìn hướng dẫn viên mãi mới bắ đầu hướng dẫn mặc áo phao đúng cách.

"Đầu tiên, chúng ta khoác áo phao lên người........Chú ý khoá càng ở mặt trước áo......Quan trọng nhất là phần khoá dưới chân, nếu chúng ta quên cài khoá chân thì khi rơi xuống nước, áo phao sẽ nổi lên mặt nước còn cơ thể chúng ta thì sẽ bị chìm xuống....."

Hướng dẫn viên ngồi xổm trước mặt các bạn nhỏ, giọng nói to và lực, một tay cầm iPad bật video hướng dẫn, một bên dùng lời hay ý đẹp giảng.

Ngay sau đó, anh làm mẫu một lần.

Không biết hôm nay có gì khác với hôm qua, hôm qua khi cả nhóm mặc áo phao chuẩn bị ra biển thì hướng dẫn viên hỗ trợ các bé mặc vào, nhưng hôm nay tổ chương trình lại quy định mỗi bạn phải tự học được.

Lăn qua lăn lại mười phút, mặc đi mặc lại hơn chục lần đám bé con mới có thể nhớ kỹ các bước mặc áo phao.

Cố Tiểu Trạch là bé thạo nhất.Sau đó là đến lượt của Li Li đã nghỉ ngơi xong, tổ chương trình đã chuẩn bị để hướng dẫn viên hướng dẫn riêng cho bé, nên mấy bạn nhỏ khác sẽ tiến hành di chuyển sang phần hoạt động tiếp theo.

Li bé con bối rối đứng tại chỗ.

Chỉ còn mình bé ở lại, một mình đối mặt với một chú lạ hoắc.

Li Li mấp máy môi, rũ mắt.

Cố Tiểu Trạch đang bị nhân viên công tác dắt đi vừa quay đầu nhìn qua, đột nhiên nhóc xoay người: "Cháu có thể chỉ em ấy ạ."

Nhân viên công tác cố khuyên nhủ vài câu nhưng Cố Tiểu Trạch vẫn cố chấp không chịu rời đi, nhóc đi đến trước mặt bé con, mặt xị xuống vì bị tổ chương trình ngăn lại, đột nhiên nhóc dổi ngôn ngữ, nói một câu: "Don't worry.

I'm here. ( Đừng lo, anh ở đây.)" Giống như là nhóc đang thì thầm với em trai nhỏ vậy.Li bé con sửng sốt một lúc.

Bé hiểu những lời đó, anh Tiểu Trạch nói đừng sợ, anh ở lại cùng em.

Dẫn mấy bạn nhỏ khác đi xong Đường Danh áp tay lên tai nói: "Không sao, cứ quay tiếp đi."

Hướng dẫn viên bất lực nhún nhún vai, làn da của anh bị cháy nắng có chút đen, cười: "Được luôn bạn nhỏ, để anh xem nhóc học được hay chưa nào."

Cố Tiểu Trạch cầm một cái áo phao cho trẻ em: "Duỗi tay ra."

Li Li theo bản năng duỗi hai cánh tay nhỏ xíu ra, còn chưa kịp định hình thì áo phao đã tròng từ trên đầu xuống, bé theo phản xạ mà nhắm mắt lại.

Cố Tiểu Trạch mặc vào cho bé em xong thì nhắc một câu: "Đừng nhắm mắt, mở ra nhìn đi."

Bé con ngoan đến nỗi không thể nào ngoan hơn, nói gì là làm đó.

Li Li mở to mắt, mí mắt rũ xuống, cặp mắt đen láy quan sát một lượt.

"Cái này là cục khoá thắt lưng, cầm hai cái này dùng sức gắn vào nhau, cài vô là được."

Ba tiếng "Cạch ——" lần lượt vang lên.

Mấy cái khoá càng ở trước áo đã cài xong, nhưng Li bé con vẫn còn đang ngơ ngác dang tay ra, Cố Tiểu Trạch mấp máy khoé môi như đang nhếch lên: "Không cần dang tay nữa."

Bé con nghe xong liền bỏ tay xuống.

"Tiếp theo là hai cái khoá ở dưới chân, cả hai cái đều phải cài vào."

Cố Tiểu Trạch ngồi xổm xuống ra hiệu cho Li Li nhìn: "Nếu ngay từ đầu nó đang cài vào thì cởi ra sẽ là như này."

"Cạch——" một tiếng.

"Sau đó vòng từ đây qua."

Cái dây vòng sang đầu gối của Li Li đi qua, do bé khá lùn nên áo phao dành cho trẻ em cũng khá là rộng.Ví dụ Cố Tiểu Trạch thắt chặt ở đằng sau thì cái cục khoá sẽ nằm đằng trước đầu gối, nhưng đối với Li Li thì nó lại nằm ở hai bên đầu gối.

Li bé con nín thở, bé nghiêm túc nhìn anh Tiểu Trạch đang giúp bé cài nốt chân bên kia, rồi mới khen: "Anh lợi hại quá."

Cố Tiểu Trạch nói: "Vì ba mẹ anh hay đưa anh ra biển chơi, họ thích đi du lịch."

Mắt Li bé con sáng lên: "Giỏi quá à." hướng dẫn viên tốt bụng nhắc nhở: "Bạn nhỏ này chỉ mỗi anh của cháu học được thì chưa được đâu, cháu cũng phải học được đó nha."

Li Li gật gật đầu: "Cháu nhớ rồi ạ."

Mặc dù hôm qua là lần đầu bé ra biển chơi, hôm nay còn là lần đầu lên du thuyền, trừ những kỹ năng sống cơ bản thì bé đã mất đi khá nhiều ký ức, nhưng tất nhiên là so với mấy đứa trẻ khác thì bé vẫn giỏi hơn nhiều.Li bé con lại cởi áo phao ra, dưa theo cách vừa nãy Cố Tiểu Trạch chỉ, từng bước từng bước mặc áo phao vào một lần nữa.

Mỗi bước thực hiện đều chính xác.

Hướng dẫn viên cười: "Chúc mừng, hai đứa có thể đi chơi được rồi đo."

Chờ đén khi hai bé con này chạy đến nơi thì nhân viên công tác bên tổ chương trình đã mời ngư dân địa phương là một ông chú trung niên hiền từ, mặc bộ đồ chống nắng, chú đang giới thiệu cho mọi người: "Chỗ này gần với khu vực có cá heo nổi tiếng, mỗi ngày đều có tàu của chuyên môn người ta đến để cho ăn."

Chú vẫy vẫy tay với hai bạn nhỏ đang chạy đến, để mấy bé khác nhường chỗ cho hai bé mới đến.

Tiểu Ngữ nhỏ giọng nói: "Em ấy quay lại rồi kìa."

Tiểu Văn quan tâm hỏi han: "Em còn khó chịu ở đâu nữa không?"

Li bé con lắc lắc đầu, cũng nhẹ giọng xuống nói nhỏ với họ: "Li Li khoẻ rồi ạ."

"Khụ" Chú trung niên nhắc một tiếng, nói tiếp: "Vào sáng nay họ đã tới cho ăn một lần cho nên tí nữa nhiệm vụ của chúng ta sẽ là....."

Chú ngân dài ra, mắt nhìn thẻ nhiệm vụ mà bên tổ chương trình đưa cho: "Chỉ cần đổ hết hai thùng cá xuống biển là xong."

Nói rồi ông chỉ chỉ hai thùng cá bên chân.

Tiểu Ngữ nhón chấn nhìn vào trong thùng, nhỏ giọng hô lên một tiếng, chỉ vào thùng nhỏ bên kia nói: "Mấy con cá đó muốn nhảy ra rồi kìa."

Tiểu Văn cũng nhìn thoáng qua, bé có chút sợ mà lùi lại hai bước.

Hai bé đều sợ cái thùng có mấy con cá sống đang nhảy lên nhảy xuống.

"Đây là hình phạt của hôm qua đang nợ, mọi người phải cùng nhau đổ hết hai thùng cá này xuống biển."

Đường Danh cầm loa nói.

Bé con nuốt nước miếng, có chút căng thẳng.

Li Li cũng khá sợ.

'"Mọi người đeo bao tay vào nào."

Nhân viên công tác mang bao tay cao su cho trẻ em rồi phát cho mỗi bé một cái, đám nhõi con ủ rũ cụp đuôi đeo bao tay.

Chỉ riêng bạn nhỏ Tiểu Dục đang cảm thấy cực kì hứng thú.

Cố Tiểu Trạch đeo bao tay như thể chả có chuyện gì to tát.

"Nhóm cá heo khá là giống với......"

Nhóc nhìn gò má của bé con nói, cố nghĩ ra một từ để hình dung: "Giống chó con của em vậy."

Li bé con hoang mang nói: "Lạc Lạc ạ?"

Cố Tiểu Trạch "Ừ" một tiếng, khẳng định nói: "Tụi nó sẽ không cắn người, không mang tính sát thương, cũng rất đáng yêu, nêu em đã đi thuỷ cung, xem biểu diễn thì sẽ phát hiện chúng giống với động vật mà bọn mình nuôi, cũng sẽ hiểu được câu lệnh của chúng ta."

Nhóc nghĩ nghĩ: "Nhưng có lúc cũng sẽ giống chó con, cũng hay nghịch ngợm."

Nhóc nhớ lại ký ước hồi đi xem biểu diễn kia với ba mẹ, nhỏ giọng bảo: "Lúc đó có tổng bảy con cá heo, nhất là bên cạnh có một con hình như là mới tới, mấy con cá heo khác nghe theo câu lệnh một lần là phải cho ăn một con cá, nó thì khác, phải ăn no rồi mới chịu biểu diễn."

Mấy con cá heo khác đều nhảy lên xong phun nước rồi lại nhảy xuống khiến cho khán giả tung hô náo nhiệt, chỉ riêng con cá heo con kia vẫn luôn ở im một chỗ, nhân viên chăn nuổi chỉ biết bất lực bón thêm cho nó một con cá.

Li bé con cong cong mắt, vui vẻ mà nói: "Cá heo con này giống Lạc Lạc quá!"

Bé bị cuốn theo câu chuyện, cũng muốn bày tỏ mà ríu ra ríu rít: "Li Li ăn cái gì Lạc Lạc cũng muốn ăn cái đó, nhưng mà ba em nói là Lạc Lạc không thể ăn đồ giống của em."

"Lạc Lạc không được ăn sẽ nằm ra sàn giận dỗi một hồi, lúc sau lại tiếp tục tìm Li Li chơi tiếp."

Cố Tiểu Trạch "Ừ" một tiếng: "Bọn mình đi cho cá heo ăn cá nhé?"

Nhóc vươn tay mình ra.

Li bé con chủ động nắm lấy, gật đầu thật mạnh: "Dạ!"

Giờ bé không sợ chút nào hết ngược lại bé còn muốn nhìn thấy cá heo con nữa, trước kia Li Li mới chỉ thấy trên màn hình thôi.

Phía bên kia.

Bốn vị phụ huynh cùng với một vị phụ huynh tạm thời ngồi trên xe của tổ chương trình đã đến đích cần tới.

Lúc Thời Trình xuống xe còn chưa kịp quen việc hôm nay phụ huynh và các bạn nhỏ sẽ tách ra làm nhiệm vụ, anh nhìn ngó qua bốn phía, xung quanh là hàng tá du khách đang đi về phía cuwat lớn bên kia, từng người từng người một xếp hàng kiểm phiếu.Công viên giải trí?

Hay là đi tham quan cái gì vậy?Thời Trình nhìn không biết đây là chỗ nào.Nhân viên công tác ở đằng trước dẫn đường: "Đi với tôi nào, có lối đi nhanh hơn."

Bọn họ đi vào con đường trong vách đá, trong đó chỉ có chút xíu tia sáng chiếu vào, đi khoảng chừng mười phút thì trước mắt anh đột nhiên lóe lên màu xanh lam biển, có những bóng vân gợn sóng.Thời Trình đứng trên cao, chỉ cần rũ mắt xuống là thấy bức tường thủy tinh trong suốt, mặt sau là nước biển xanh trong và những loại cá độc đáo.Thủy cung ư?Đến đây làm gì??
 
[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 83: Đổ cá


Nhân viên công tác thả mấy chiếc thuyền bơm hơi từ trên du thuyền xuống, mấy bé con trang bị xong áo phao và bao tay cao su bắt đầu xếp hàng lần lượt đi xuống cầu thang xuống thuyền hơi.Đường Danh đã chờ sẵn dưới thuyền hơi, cô cầm loa hỏi: "Li Li có muốn đi thực hình phạt với mọi người không?"

Đường Danh bổ sung thêm quy tắc mới: "Vì tối qua Tiểu Trạch là người xếp hạng bét."

Cô nhìn về phía Cố Tiểu Trạch: "Cho nên một mình nhóc ấy một thùng cá."

"Các bạn nhỏ khác có thể tự do lập nhóm, có thể từ đổi từ một thùng lớn thành hai thùng, cũng có thể là ba hoặc bốn thùng gì đó."

"Để xem mấy bạn nhỏ này muốn lập nhóm như nào."

Tiểu Ngữ và Tiểu Văn nhìn thoáng qua nhau, cả hai đều rất sợ nên trăm miệng một lời nói: "Bọn cháu muốn chung nhóm với anh Tiểu Dục ạ."

Bạn nhỏ Tiểu Dục tự giác gánh vác trách nhiệm anh lớn: "Một mình anh có thể đổ một thùng cá được, Tiểu Văn và Tiểu Ngữ có thể ngồi một bên xem."

Nói xong cậu nhóc nhìn về phía Cố Tiểu Trạch: "Cô Đường ơi, cháu đổ giúp cho hai em xong có thể đổ giúp Tiểu Trạch được không ạ?"

Cố Tiểu Trạch mặt không đổi sắc từ chối: "Tôi tự đổ được."

Tiểu Dục gãi đầu nói: "Vậy thôi, nếu Tiểu Trạch sợ thì cứ gọi anh."

Cố Tiểu Trạch bướng bỉnh nói: "Còn lâu tôi mới sợ."

Li bé con nắm góc áo Tiểu Trạch, ló đầu nhỏ ra nói: "Cảm ơn anh Tiểu Dục ạ."

Sau đó lại nhỏ giọng nói nhỏ vào tai anh: "Anh Tiểu Trạch ơi, cô giáo bảo phải biết lễ phép ạ."

Lúc này Cố Tiểu Trạch mới miễn cưỡng nói câu: "Cảm ơn nhưng tôi không cần."

Nhóc không thích được chăm sóc bởi những bạn nhỏ lớn tuổi hơn, trừ một phần nguyên nhân do nhóc là nhất trong đội bóng thì việc nhóc hay bị những đứa trẻ lớn tuổi bắt nạt lúc đi học hồi còn ở chung với ông bà cũng là một phần nguyên nhân.

Mái tóc đen và cặp mắt màu đen, dù có đi đâu cũng dễ khiến nhiều người chú ý.Đường Danh nhắc nhở thiện ý: "Nhưng tuy nhiên, bạn nhỏ Tiểu Dục cũng không được giúp Tiểu Trạch đâu nha, trên quy tắc không cho phép, cô rất tiếc."

Cô cười: "Được rồi, lên thuyền thôi các bạn ơi."

"Chờ chút ạ."

Li Li giơ tay nhỏ của mình lên: "Cô chị Đường ơi, cháu đi với anh Tiểu Trạch được không ạ?"

Cố Tiểu Trạch sửng sốt.Không phải em trai nhỏ sợ sao?

Em ấy có thể không đi được mà."

So với chiếc du thuyền kia thì thuyền chúng ta đang ngồi đây rung lắc hơn nhiều, cũng cách mặt biển gần hơn, mấy con cá trong thùng đều còn sống, chúng nó có thể nhảy lên người, dùng đuôi táp vào mặt, cá heo cũng sẽ đuổi theo cá mà nhảy lên thuyền của chúng ta."

Cố Tiểu Trạch đè giọng xuống, giọng trẻ con thốt ra những lời nguy hiểm như đang dọa dẫm.Cố Tiểu Trạch khi biết em trai nhỏ không cần phải đi theo của hiện tại với Cố Tiểu Trạch vừa rồi còn dỗ Li Li phải dũng cảm hơn như hai người khác nhau vậy."

Em có thể không đi."

Nhóc nói.Li bé con ngơ ngác một lúc, đôi mắt đen trong suốt dần trở nên kiên định, lắc lắc đầu bé nói: "Li Li không sợ đâu."

Bé nhìn về phía chiếc du thuyền, nhớ lại lời anh ba nói hôm qua, bé mím môi nhìn về phía Đường Danh: "Cô chị Đường ơi, cháu muốn ngồi trên du thuyền màu trắng kia ạ."

Đường Danh cười một chút: "Tất nhiên là được."

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, năm bạn nhỏ lần lượt lên thuyền,hai chiếc thuyền lần lượt chạy hướng về trước, gió biển thổi qua phảng phất hơi nước biển, làm ướt hết cả mặt.Là cảm giác trên mặt ẩm ẩm hơi nước.Li Li có hơi ngạc nhiên và sợ hãi nhìn xung quanh.Nước biển thật sự rất xanh trong, gần như từ màu xanh lam đến đen tuyền, nhưng động cơ của thuyền lại tạo ra từng tầng bọt trắng như tuyết.

Thật tuyệt vời.

Chiếc thuyền nhỏ càng lúc càng đi xa hơn, đến khi xung quanh bé chỉ toàn là mặt biển mênh mông vô bờ như chỉ có duy nhất mỗi chiếc thuyền ở đây, nhưng khi gió biển thổi qua lại mang đến cảm giác vừa yên bình vừa dịu dàng.

Li Li nhịn không được vươn tay ngắn của mình, khom người chạm xuống mặt biển, làm cho bao tay cao su bị ướt.Xúc cảm đầu tiên luôn rất mới lạ, là cảm giác mà bé không bao giờ quên được."

Được rồi, tới rồi!"

Nhân viên công tác lái chiếc thuyền bơm hơi lớn tiếng nói: "Có thể đổ cá rồi, phải cẩn thận đấy!"

Nhân viên cứu hộ cũng đã tới chuẩn bị sẵn sàng xung quanh thuyền.Thùng nước cao gần bằng cẳng chân của người lớn, nhưng so với mấy bé con thì cũng đã to hơn nửa người mấy bé, trong thùng còn chứa nước biển và cá sống.Cực kì nặng.Tiểu Dục nắm lấy tay cầm của thùng dùng sức vê lên, làm cho chiếc thuyền hơi lung lay theo động tác của cậu nhóc.Hai bạn nhỏ Ngữ Văn thấy có chút lo lắng.Tiểu Văn hỏi: "Tiểu Dục ơi, anh cần hỗ trợ không ạ?"

Tiểu Ngữ có chút khẩn trương nắm tay của chị Tiểu Văn: "Chị ơi, bọn mình đi giúp đi."

Hai bé hít sau một hơi, cố vượt qua nỗi sợ hãi, đứng lên trên thuyền hơi, nắm lấy tay nhau, lắc lư bước qua.

Ba bạn nhỏ thành công bê cái thùng lên cùng nhau, vội cầm thùng đổ xuống biển, nhìn thùng nước trống không, cả ba lớn tiếng hoan hô.

Vui đến nỗi nhảy cẫng lên.

Chiếc thuyền lắc lư vài cái làm cho ba bé con té "Bộp" một cái, nhưng vì đây là thuyền bơm hơi nên không đau ngược lại cả đám cười rộ lên.

Trên mặt biển bên kia.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Li bé con, Cố Tiểu Trạch kéo thùng cá đến bên mạn thuyền, nhìn là biết bê không nổi, nhóc quay đầu nhìn về phía bé con: "Nếu cá có nhảy ra ngoài thì em ngồi im nhé."

Li Li còn chưa kịp phản ứng lại, vừa dứt lời thì đã thấy anh Tiểu Trạch thò hai tay vào thùng cầm một con cá lớn lên.Đuôi cá liều mạng vẫy, làm mấy giọt nước bắn tung toé.

Cố Tiểu Trạch cầm rất chặt, mặt không cảm xúc nâng con cá trên tay lên."

Bùm——" Con cá kia bị ném xuống biển.

Li Li ngớ người một lúc.

Sau đó tiếp tục con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư.......Ném được nửa thùng cá, Cố Tiểu Trạch cũng bị đuôi cá tát vài cái vào mặt, nhịn không nổi bắt đầu nhấc cái thùng cá đã nhẹ hơn trước đổ thẳng xuống biển, "Ào ào" vài tiếng, đổ hết cá xuống.Sạch sành sanh.

Cố Tiểu Trạch ném cái thùng sắt trong tay xuống thuyền, một bên lấy tay chạm vào bên mặt bị tát đỏ ửng, lạnh giọng hỏi: "Chúng ta không phải đang phóng sinh chứ ạ?"

Nhân viên công tác nín cười: "Tất nhiên là không rồi."

"Bụp——" Li bé con cúi đầu nhìn, cách chân bé không xa chính là một con cá không biết rớt xuống hồi nào, nó còn đang tung tăng bật nhảy với đuôi của mình.

Bé con tóc đen nắm lấy tay mình, không dám cử động, lắp bắp nói: "Anh Tiểu Trạch ơi, còn....còn một con nữa ạ."

Cố Tiểu Trạch lấy cánh tay lau mặt dính nước của mình: "Sorry."

Nhóc nói xin lỗi trước sự sơ xuất của mình, sau đó đi tới cầm đuôi cá lên ném xuống biển.

"Bùm——" Số cá được phóng sinh +1.

Cố Tiểu Trạch ném nhiều mỏi hết cả tay, nhóc ngồi xuống hỏi: "Mấy con cá heo được nhắc đến ở đâu vậy ạ?"

Nhân viên công tác lái thuyền ngừng động cơ thuyền, hắn vỗ vỗ tay đứng dậy: "Như này là tới liền luôn."

Năm bé con ngơ ngác nhìn nhân viên công tác của mỗi thuyền xách một xô sắt cao bằng đầu gối, đổ "Ào ào" xuống biển, còn có chút mùi tanh trong xô.

Li bé con nhíu nhíu chóp mũi, rất nhanh đã bị cho mùi hương "đậm say" làm cho nín thở, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn: "Anh Tiểu Trạch ơi, thúi quá."

Cố Tiểu Trạch nhìn cái đồng hồng hồng mới bị đổ xuống: "Đó là gì vậy?"

Nhân viên công tác giải thích: "Là một mẻ cá mới vừa được xử lí.

Chắc là bên trong còn có tôm cua đồ gì đấy."

Hồi lâu sau Cố Tiểu Trạch mới hỏi: "Vậy sao bọn cháu lại phải đổ mấy con cá sống đó xuống biển?"

Nhân viên công tác tủm tỉm cười: "Chắc là để phóng sinh đó."

Mặt Cố Tiểu Trạch lập tức đen xì.

Đương nhiên là tổ chương trình sẽ không cho các bạn nhỏ tiếp xúc với những món đồ máu me như vậy, nhưng để các bạn nhỏ có cảm giác được tham gia và trải nghiệm nên không thể không có hoạt động này.

Dù sao thì đổ cá sống cũng có ít nhiều tác dụng của nó.

"Anh ơi nhìn kìa!"

Li bé con kéo góc áo của Cố Tiểu Trạch, bàn tay ngắn trắng nhỏ cũng bị dính chút nước do nắm quần áo bị cá vẫy nước lên, nhưng bé lại không hề để ý điều đó mà nắm chặt, thậm chí còn cảm thấy phấn khích chỉ vào mặt biển.

Dưới mặt biển như đang có gì đó đang bơi, mấy cái bóng màu đen không ngừng di chuyển.

Giây tiếp theo "Ầm" một tiếng, sinh vật biển màu trắng đột nhiên bật lên từ nước, Li bé con còn chưa kịp nhận ra thì đầu ngón tay vươn ra của bé đã bị đẩy đẩy, cọ cọ.

Bé ngơ ngác nhìn chú cá heo con đang trồi lên mặt nước trước mặt, dù cách một lớp bao tay nhưng xúc cảm vừa trơn vừa mềm khiến cho Li Li khó lòng bỏ qua.

"Anh ơi, đây là cá heo nhỏ đúng không ạ?"

Bé có chút khó tin.

Nhìn qua hoàn toàn giống với những gì trên ảnh chỉ có điều không có điều chỉnh gì, màu sắc tự nhiên kết hợp hoàn hảo với sự mỹ miều của biển cả.

Bụng màu trắng, đầu của cá heo rất trơn và tròn nhưng hai bên miệng lại lõm vào trong làm nó giống như đang cười vậy.

Anh Tiểu Trạch nói đúng, rất giống với Lạc Lạc.Cún con Bichon cũng sẽ lè lưỡi với Li Li, cười rất vui.

Cố Tiểu Trạch "Ừ" một tiếng.

Li bé con dời mắt nhìn nhân viên công tác trên thuyền, trong ánh mắt đen láy chứa sự mong đợi và sáng ngời: "Li Li sờ được không ạ?"

Nhân viên công tác một bên ngồi xổm xuống bên cạnh bé: "Được, nhưng phải cẩn thận."

Một bên phổ cập kiến thức: "Đây đều là cá heo hoang dã, nhưng những tổ chức gần đây vẫn luôn cho tụi nó ăn."

"Không cần phải sợ đâu, chúng nó rất quấn người."

Cố Tiểu Trạch cũng đến bên cạnh Li Li, đi theo bé con đeo bao tay cao su, rồi cùng nhau vươn hai cánh tay bé xíu chạm vào đầu cá heo nhỏ.

Chiếc flycam trên trời đã ghi lại trọn vẹn khoảnh khắc lúc này.Thỉnh thoảng, mặt biển nổi sóng gió, bầu trời trong xanh không một gợn mây, vài chú hải âu vẫy đôi cánh trắng ngần, bay thấp trên mặt biển.

Một chiếc du thuyền bơm hơi màu trắng tinh đang lặng lẽ trên mặt biển.Chú cá heo trồi trên mặt nước nhẹ quẫy đuôi, dùng đầu cọ cọ vào hai cái tay ngắn của hai bạn nhỏ.

Phía xa xa không biết truyền đến âm thanh của cá heo từ đâu, nghe hơi chói tai nhưng bị gió biển thổi xa rất xa khiến cho âm thanh ấy trở nên nhẹ nhàng và nông.

Dưới màn hình, bé con chớp chớp đôi mắt đen láy, ngơ ngác nhìn cá heo con mà mình đang sờ kêu nhẹ một tiếng như đang đáp lại, chú lưu luyến cọ tay bé sau đó lặn xuống biển, bơi về tiếng gọi phía xa kia.

Chúng nó ăn xong rồi nên rời đi.

Nhưng bé vẫn sẽ luôn nhớ cái cảm giác mới lạ đặc biệt của hôm nay.

Li bé con cong mắt đen, nói thầm trong lòng.Tạm biệt, bạn cá heo.
 
[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 84: Các bạn nhỏ


Trước khi quay về thuyền lớn, Li bé con lại quay đầu nhìn về phía mặt biển lặng, sau đó lại bước "Lộp cộp" lên cầu thang đi lên thuyền lần thứ hai.Dưới sự chỉ dẫn của tổ chương trình năm bé con lần lượt xếp hàng, từng bé từng bé tháo bao tay cao su sử dụng một lần bỏ vào thùng rác rồi cởi áo phao ra.Cố Tiểu Trạch để ý một cục bé xíu đằng kia, một bên cởi đồ một bên thì đặt tay lên cái bụng xẹp lép của mình."

Đói quá."

Một âm thanh đôt ngột vang lên.Nhân viên công tác quay đầu nhìn lại, vẻ mặt căng thẳng: "Tiểu Trạch đói hả?"

Li bé con còn chưa kịp phản ứng đã thấy gương mặt lạnh lùng của Cố Tiểu Trạch nhìn như chẳng đói tí nào lại gật đầu, sau đó bé lại nghe nhân viên công tác nhẹ giọng nói: "Hoạt động tiếp theo là đi ăn cơm, chị đưa các bạn nhỏ rửa tay thay đồ trước nhé.?"

Li bé con mắt sáng lên: "Chị ơi, quần áo của anh Tiểu Trạch ướt hết ròi."

Cố Tiểu Trạch hoang mang hơi nhíu mi xuống, không sao em trai nhỏ không để ý đến việc tí nữa sẽ được đi ăn cơm.

Mỗi bộ đồ của các bạn nhỏ ít nhiều gì cũng đã dính nước, trừ quần áo của Li Li là tương đối khô.

Các bé vào phòng vệ sinh rửa tay trước, sau lại lấy khăn ấm lau lau mặt.

Bé con cẩn thận cầm khăn nóng lên, vùi mặt nhỏ của mình vào đó, cái tay vừa ngắn vừa nhỏ liên tục lau lau, nhưng vì bé mới chỉ có ba tuổi nên cảm giác giữ thăng bằng chưa được tốt, nên lúc lau mặt cả người có hơi lắc lư một chút.

Trừ việc giống với chim cánh cụt, tự nhiên Cố Tiểu Trạch còn nghĩ đến biểu hình dán con hải cẩu nhỏ rửa mặt trên iPad của nhóc lúc trước.

"Tiểu Trạch?

Sao em không đi rửa mặt."

Nhân viên công tác hỏi.

Li Li bỏ khăn lông xuống, để lộ ra gương mặt ửng hồng do hơi nóng của khăn, mí mắt ẩm ướt ngây thơ nâng lên, nhìn anh Tiểu Trạch đi đến bên cạnh bé, cầm lấy cái khăn lông nóng trong thùng rồi lau lung tung pheng lên mặt.

Giống anh ba dữ.

Li bé con nhắc: "Anh ơi, bọn mình phải lau khô nước biển trên mặt á."

Động tác của Cố Tiểu Trạch khựng lại, sau đó lại lau tiếp lần thứ hai.

Sau khỉ hỏi các vị phụ huynh đang đi thuỷ cung, nhân viên công tác đưa những bạn nhỏ có thể tự thay đồ như Tiểu Dục, Tiểu Văn và Cố Tiểu Trạch đến một phòng thay đồ riêng.

"Trên giá là mấy cái khăn lông nóng, lau khô người xong thì thay quần áo, nếu giày tất bị ướt thì có thể nói cho bọn chị, bọn chị lấy cái mới đến cho."

Nhân viên công tấc bận rộn đủ điều: "Được rồi, còn mấy bạn chưa tự thay đồ được thì lại đây với chị, Tiểu Ngữ ơi?

Em vào phòng thay đồ kia với chị nào."

Nhân viên công tác lại nói: "Li Li ơi?

Lại đây nào."

Li bé con đơ người một lúc, yếu ớt giơ cái tay nhỏ xíu của mình lên: "Nhưng mà em có thể tự thay đồ được ạ."

Nhân viên công tác bối rối nói: "Nhưng anh trai em nói là em không tự thay được, để anh xem nào."

Anh ta nhìn thoáng qua điện thoại, xác nhận thông tin không sai.Li bé con ôm quần áo mới của mình chạy vào phòng thay đồ, trước khi đóng cửa còn thò đầu ra: "Anh ba mới là người không tự thay đồ được."

Nhân viên công tác bật cười.Bên phía thủy cung, sau khi Thời Trình mệt sắp chết đến nơi nhận được tin nhắn cảm thấy có chút oan, anh thật sự không biết Li Li đã biết thay đồ từ khi nào.

Một bên than: "Nữa hả?

Này là lần thứ mấy rồi vậy, thật sự là chịu không nổi."

Giọng của Đường Danh vang lên từ điện thoại đằng xa: "Vì hiệu quả của tiết mục, mọi người làm lại lần nữa bào."

Ngay sau đó cô đổi giọng: "Các babj nhỏ thay đồ xong rồi hả?

Vậy thì đi ăn trưa, ăn xong thì đi ngủ nghỉ."

Mặt Thời Trình nhăn nhó trong chớp mắt, nhing đồng hồ định vị trên cổ tay dành cho trẻ vị thành niên.

Anh cũng không nhất thiết phải ở chung nhóm với phụ huynh bên này, đúng không?."

Nơi này là thủy cung nổi tiếng nhất quanh đây."

Trong thủy cung đã có một khu bị tổ chương trình bao trọn, nhưng Đường Danh vẫn nhắc: "Không được đi lung tung, phải đi theo nhân viên công tác."

Li Li mới tỉnh ngủ đã bị kêu xuống xe có chút mơ màng gật gà gật gù, bé dụi dụi mắt, vẫn còn buồn ngủ.Cố Tiểu Trạch vươn tay mình ra: "Đi theo anh."

Li bé con gật đầu: "Cảm ơn anh ạ."

Hai bé đi sau cùng, giữa đám người lớn xếp hàng lần lượt đi vào thủy cung, cái đường đi đen nghịt là cái đường đầu tiên mà hai bé đi vào, trừ thợ chụp ảnh ra thì không ai để ý thấy đằng sau một đám người đó chính là hai bạn nhỏ.Chức năng thật sự của máy ghi hình ban đem chỉ hoạt động khi đã nhắm mắt lại như đã ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo một bạn nam khác, bị bé dẫn đi về phía trước.Li Li cả đường đi mơ màng mãi mới tỉnh táo lại đôi chút.Cố Tiểu Trạch dừng lại thì phát hiện Li Li chậm chạp ngẩng đầu lên, chậm rãi mở to mắt: "Anh ơi, bọn mìn đến rồi ạ?"

"Quao, thật đẹp."

Chưa chờ Cố Tiểu Trạch nói, Li bé con nhìn thấy khung cảnh tuyệt vời này nhịn không được mà chạy chậm về phía trước.

Không biết từ lúc nào hai bé đã ra khỏi con đường ấy, đi vào một khoảng không gian rộng lớn, hai bé đi lên con dốc tới chỗ cao, từ trên này nhìn xuống, đối diện chính là bức tường thuỷ tinh trong suốt cao chừng hai tầng.

Đằng sau bức tường ấy chính là các con cá khác loài đang bơi lội, trong đó còn có rong biển và hải quỳ, một dàn san hô như ngọn núi nhỏ sừng sững nằm ở chính giữa bể, máy dòng nước chảy nhân tạo chảy từ trên xuống liên tục tạo ra những bọt khí trông như những lốc xoáy nhỏ dưới biển vậy.

Ánh đèn chiếu qua màu nước của biển cũng chiếu ra màu xanh lam yên tĩnh.

"Kia là gì vậy?"

Li Li chớp chớp đôi mắt đen láy, trong mắt chỉ toàn là sự kinh ngạc và cảm thán, tay chỉ vào thứ vừa mới bơi qua phía trước.

Nó có chiều dài gần bằng nửa mặt bức tường thuỷ tinh.

Bé con ngây thơ ngơ ngác hỏi: "Kia là lúc mà cá heo nhỏ lớn lên ạ?"

Cố Tiểu Trạch phủ nhận: "Đó là cá voi."

Li bé con có chút hoang mang gật gật đầu.

Thì ra cá voi to chà bá như vậy.

Đợi đến khi đi qua bức tường này, tiến vào sâu hơn, hai bé như quay lại con đường lúc nãy, nhưng lại khác ở chỗ đây là đường hầm dưới biển.

Li bé con chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy chú cá voi to vừa nãy bơi qua đầu bé.

Suốt quá trình đi xuống, hầu như các bé con ít khi dời tầm mắt mà nhìn xung quanh khắp nơi, Tiểu Ngữ hay ầm ĩ khó được lúc lại yên tĩnh, sau khi ra khỏi đường hầm lại có chút hoảng hốt, xem chưa đã.

Đường Danh vỗ vỗ tay: "Được rồi, hồn về hồn về."

Vì đang ở trong căn nhà trống không nên cô không dùng loa, mà chỉ sử dụng giọng bình thường để nói: "Tiếp theo phải nghe nhân viên công tác giải thích."

Họ đi đến khu cá heo.

Đám bé con xếp thành hàng đi xuống cầu thang, nhân viên công tác phụ trách khu vực này tay cầm iPad, vừa đi vừa nói: "Đây là một trong những động vật cần bảo tồn của quốc gia chúng ta, tên khoa học của chúng là cá heo trắng Trung Quốc."

Cô vừa đi vừa nói: "Không được vượt qua lan can và chạm vào tường."

Các bạn nhỏ gật gật đầu.

Trước một số bức tường thuỷ tính sẽ được bên thuỷ cung lắp thêm lan can chuyên dụng, bên cạnh cũng sẽ có dòng chữ cảnh báo không được đến gần.

Đoàn cá héo ở phía sau bức tường thuỷ tinh bơi lang thang không có chủ đích.

Nhân viên công tác nói: "Thật ra vào trưa nay sẽ có một buổi biểu diễn cá heo nhưng tiếc là mấy em đến trễ quá."

Buổi biểu diễn cá heo được cá heo sinh sản tự nhiên ở thuỷ cung biểu diễn, quan hệ của chúng cực kì thân với các nhân viên nuôi dưỡng.

Cô bấm bấm iPad: "Hôm nay, chị muốn dạy cho các em, nếu chúng ta đang đi chơi ở ngoài bãi biển bỗng bắt gặp một cá heo mắc cạn thì phải làm sao?"

Hình ảnh trên iPad được cho các bạn nhỏ xem —— là một bức hình của một cá heo dính đầy bùn đang mắc cạn, xung quanh nó đang có rất nhiều người đang tiến hành cứu hộ.Dây thần kinh của các bé con nhẹ run lên.

Tiểu Văn nhịn không được dơ tay lên hỏi: "Chị ơi, cá heo to như thế, bọn mình cứu được không ạ?"

Nhân viên công tác cười cười: "Tất nhiên là được chứ sao, mọi người ở đây đều có khả năng cứu trợ các cá heo bị mắc cạn, nhưng điều kiện là chúng ta phải học trước đã."

Các bạn nhỏ cảm thấy khó tin.

Nhân viên công tác vừa đi vừa nói: "Khi chũng ta bắt gặp cá heo bị mắc cạn, điều đầu tiên cần phải bảo đảm độ ẩm của cá heo, có thể cầm cái gì đó ra biển lấy nước đổ lên người cá heo."

Cô tiếp tục đưa iPad ra, trên màn hình là ảnh một người đang cầm xô nước đổ lên người cá heo.

"Cũng có thể lấy khăn ướt đắp lên người cá heo."

Bức tiếp theo được kéo sang.

"Nhưng điều quan trọng nhất ở đây chính là chúng ta không được bịt lỗ phun nước của nó, cũng là chỗ này nè, không được đổ nước vào."

Nhân viên công tác đưa ra thêm hai bức nữa, một bức là lỗ hô hấp của cá heo, một bức là nhân viên công tác đang dùng tay bịt vào chỗ đó, trên tay chính là khăn ướt.Li bé con hỏi: "Sau đó phải đẩy mạnh cá heo xuống biển phải không ạ?"

Nhân viên công tác lắc lắc đầu: "Đương nhiên là không nha, nếu trực tiếp đẩy mạnh cá heo xuống biển sẽ không cẩn thận làm nó đụng trúng đá ngầm và làm nó bị thương."

Cô nói tiếp: "Hơn nữa, nếu để các bạn nhỏ cũng không đẩy được đúng không nào?"

Cố Tiểu Trạch nhịn không được hỏi: "Vậy phải làm sao ạ?"

Nhân viên công tác: "Phải liên lạc ngay với người lớn đi cùng em, để họ gọi cho đội hải quan địa phương, đội cứu hộ động vật hoặc bên trung tâm chăm sóc khách hàng."

"Có thể tra trên mạng được nha."

Các bé con ngơ ngác gật gật đầu.Giây sau, cả đám đưỡ nhân viên công tác dẫn đi vào hành lang, rẽ vào một góc, bên trong chính là sân khấu biểu diễn.Từ cầu thang trên tầng đi xuống sẽ đến một cái hồ bơi lớn tinh xảo màu xanh lam.Trong hồ có hai đến ba con cá heo đang bơi, nhân viên nuôi dưỡng ngồi trên đài màu trắng chìm ở giữa hồ, đang cho đàn cá heo ăn đồ ăn vặt.Nhân viên công tác dắt đám bé con đi xuống.Cố Tiểu Trạch để ý đến áo phao được treo gần với hồ nước, nhóc hơi nhíu mày.Xuống đến tầng cuối cùng, nhân viên công tác mới quay lại hỏi: "Những lời chị nói nhớ chưa?"

Đám nhóc con gật gật đầu, lớn tiếng nói: "Nhớ rồi ạ."

Nhân viên công tác chỉ vào mấy cái sọt bên cạnh hồ: "Áo phao, khăn lông, thùng nước....

Đều có ở đây hết rồi."

Theo hiệu lệnh của tổ chương trình, nhân viên nuôi dưỡng đột nhiên đứng lên, làm một hành động.Một chú cá heo trong hồ bơi qua, ngừng tại chỗ mà nhân viên nuôi dưỡng mới ngồi.Giả vờ làm bộ dáng bị mắc cạn nhưng lại rất nhàn nhã mà vẫy đuôi dưới dòng nước nông, nó có thể tự vẫy đuôi trượt xuống khỏi cái bục trắng.

Nhưng hiển nhiên là, cả năm bé con không biết.

Nhân viên công tác mỉm cười với năm bé con chưa kịp định hình: "Bắt đầu hành động cứu hộ của các em đi nào."

____________Pass: Li Li có mấy anh chị, một chữ số
 
[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 85: Ngốc xít


Đáng lẽ chương này mình không up bên đây để các bạn sang wordpress nhưng mà mình sợ các bạn đợi chương mới lâu thêm nữa lười vô wordpress nên mình unlock một chương này ha

__________"Nếu cá heo không quay về biển sớm, thì khả năng cao chúng nó sẽ tử vong do mắc cạn trên bờ quá lâu."

Tử vong.

Đối với các bé đây là từ vừa lạ mà vừa nặng nề.

Nhưng đối với Thời Li mà nói, bé đã trải qua một lần và biết cảm giác mất đi ý thức khó chịu nhường nào.Bé không muốn cá heo cũng sẽ cảm thấy khó chịu giống mình.Bé con tóc đenn hoàn toàn bị doạ sợ, các bé còn lại đều không nhận ra tính nghiêm trọng của từ này, chỉ mơ màng cảm thấy chuyện này rất quan trọng.

Nhân viên công tác tiếp tục nói: "Phải nắm chắc thời gian."

Cố Tiểu Trạch là người phản ứng lại đầu tiên, nhóc nắm lấy tay của Li bé con, hướng về chỗ giá treo áo phao mà chạy, lớn giọng nói: "Mau qua đây mặc vào lẹ lên."

Mấy bé con khác nháy mắt hoàn hồn, hoảng loạn chạy theo.

Cố Tiểu Trạch cầm một chiếc áo phao nhét vào ngực Li bé con, bé bị cái áo phao to che kín cả mặt, ngốc một hồi mới lấy xuống, thấy anh Tiểu Trạch đang nhanh chóng mặc áo phao vào.

Li bé con mấp máy môi, cũng bắt đầu cố gắng tự mình mặc vào.

Nhanh lên.

Nhanh thêm chút nữa.

Bé đang khá căng thẳng, nhưng may là bé vẫn còn nhớ rõ các bước mà Cố Tiểu Trạch dạy bé hồi nãy, mỗi một bước kể cả bước thắt dây lưng cũng không sai chút nào.

Li Li là người thứ hai mặc xong áo phao.

Người đầu tiên là Cố Tiểu Trạch.Thứ ba là Tiểu Dục, còn lại hà hai bé Ngữ - Văn.Li Li mặc xong áo phao nhìn càng giống chim cánh cụt con, bé khó khăn cúi người cởi giày và tất ra, chạy "Bẹp bẹp" đi cầm thùng nước nhỏ lên: "Để Li Li đi lấy nước."

Khăn lông dính nước vừa dày vừa nặng, hơn nữa để đắp nửa thân cá heo thì cái khăn chắc chắn sẽ không nhỏ.

Cố Tiểu Trạch cầm lên trước, nhìn về phía Tiểu Dục: "Anh đi nhúng khăn với tôi."

Sau đó lại nhìn về phía hai bé Ngữ - Văn: "Hai chị đi bảo vệ cái lỗ phun nước của cá heo."

Tiểu Dục gật đầu: "Được."

Hai bé được phân công công việc cũng gật gật đầu.

Năm bạn nhỏ đồng thời cởi giày, cực kì cẩn thận bước đến đài màu trắng dưới hồ vừa ướt vừa trơn.

Tiểu Dục lớn tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận bị té."

Nhân viên nuôi dưỡng đứng một bên làm một động tác.

Con cá heo kia nhìn là biết nó là diễn viên lão luyện trong làng giả mắc cạn, hiểu ý mà kêu lên một tiếng, âm thanh mang chút chói tai của cá heo dưới cảnh tượng này càng trở nên thảm thiết hơn, doạ mấy bé con một phen hú vía.

Tiếng kêu này kêu ra cực kì chuyên nghiệp.

Tiếng đầu tiên cao vút sau đó chậm rãi yếu đi, ngày càng trở nên nhỏ và nhẹ, cuối cùng trở nên yếu ớt mà kêu lên.

Hai bạn nhỏ Ngữ - Văn nhón chân lên, giơ cao tay nhỏ của mình nghiêng lòng bàn tay che đằng sau lỗ phun nước.

Cố Tiểu Trạch cầm khăn khô ném xuống hồ, ngâm một lúc rồi cố sức lấy khăn ướt từ dưới hồ lên.

Tiểu Dục cũng đi lấy khăn theo nhóc.

Hai người một trước một sau, ôm lấy cái khăn bị ướt nặng lên, cầm đắp lên một phía bên thân cá heo trước, sau đó lại chạy chậm đến phía bên kia của cá heo.Đài trắng dưới hồ cực kì trơn trượt, Cố Tiểu Trạch một bên tay đỡ cá heo, một bên cẩn thận chạy sang phía bên kia, tay cầm lấy một góc khăn ướt, kéo rộng ra, kết hợp với Tiểu Dục cùng nhau mở to khăn ướt, đắp hoàn toàn lên thân cá heo.

Các bé con mới được có tý tuổi còn quá lùn, sức cũng không lớn, không thể trực tiếp trải khăn ra.

"Em trai nhỏ đâu?"

Tiểu Ngữ hỏi một tiếng."

Ở-ở đay ạ!"

Bốn bạn nhỏ cùng lúc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thùng nước lớn, sau thùng nước vang lên âm thanh mơ hồ và lắp bắp của bé con: "Iem ở đay ạ."

Thùng nước kia cao gần bằng đầu gối của người lớn, trong thùng chứa hơn phân nửa là nước, bé con ôm thùng nước lớn đi lảo đảo không vững, trong thùng còn thoáng đổ ra vài giọt nước, khiến cho cả người Li bé con ướt đẫm.

"Đợi-đợi một chút, Li Li sắp tới ròi."

Mí mắt ướt nước thò ra từ sau thùng nước mà nhìn qua, tỏ vẻ rằng bé đang rất cực kì cực kì nỗ lực.

Nhưng vì thùng quá nặng, bé con ôm rất mệt, nói chuyện cũng tiêu hao sức lực, bởi vì dưới chân là cái đài màu trắng dưới nước, lúc đi không thể đi nhanh mà phải đi từ từ, nếu không cẩn thận sẽ ngã.

Chiếc chim cánh cụt chút éc ôm cái thùng nước to hơn mình, lảo đảo mà đi tới, cả người run run.

Sau đó đột nhiên trọng lực trên tay hẹ đi.

Li bé con ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy thùng trong tay bị người khác lấy đi, vừa ngước mắt lên đã thấy bóng dáng của một cậu nhóc..

Cố Tiểu Trạch giật lấy thùng nước, bước đến bên cạnh cá heo, loạng choạng đổ lên thân cá heo rồi tiếp tục làm việc trong im lặng.

Li Li cũng chạy chậm theo sau.Nước chảy xuống phía lỗ phun khí bên trên, lại bị mu bàn tay của Tiểu Ngữ và Tiểu Văn cản lại, chảy xuống phía dưới.

Cá heo nhỏ vẫn còn yếu ớt kêu lên, âm thanh nhẹ nhàng.

Bé con vừa lo vừa chạy nên không kịp phanh gấp, vây của chú cá heo nhẹ nhàng nâng lên, đỡ lấy bé.

Bé con thành công dừng lại, hoang mang đỡ lấy vây cá, hơi trơn, còn có mùi tanh của biển, và ướt.

Li bé con lại sờ sờ một chút, nhẹ nhàng an ủi: "Không đau."

Bé nghĩ nghĩ, nhớ lại một chút, sau đó lại phủ định câu hồi nãy của mình, bé có chút ủ rũ mà nói: "Được rồi, vẫn sẽ hơi đau một chút."

"nNhưng không sao đâu."

"Chờ tí nữa là sẽ quay lại biển rồi, sẽ không khó chịu nữa đâu."

Dưới thủ lệnh của nhân viên nuôi dưỡng, tiếng của cá heo ngày càng nhẹ, cuối cùng thì im lặng.

Li bé con ngốc một lúc, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, cuối cùng vẫn là Cố Tiểu Trạch vừa xách thêm xô nước mới nắm lấy bàn tay nhỏ: "Đi gọi cho cứu hộ đi."

Li Li còn chưa kịp định hình: "Iem không có điện thoại."

Cố Tiểu Trạch phun ra hai chữ: "Tìm người."

Đôi mắt màu đen thuần khiết, nhưng vì quá đen nên bẩm sinh nhìn rất hung dữ, thế nhưng vào lúc này đây, loại khí chất vô hình này lại làm cho nhóc trở nên giống như một đội trưởng nhỏ.

Li bé con gật đầu thật mạnh: "Dạ!

Em biết rồi."

Bé nhón chân nhìn nhìn khắp nơi, thấy chị nhân viên công tác vừa dẫn mọi người xuống đây, bé chạy chậm qua.

Vì dẫm trên nước, nên mỗi bước chân đều phát ra tiếng "Bụp bụp", nổi lên rất nhiều bọt nước.

Đằng sau, Cố Tiểu Trạch và Tiểu Dục hợp sức với nhau, thay phiên lấy nước, một thùng đổ lên khăn, một thùng đổ lên bộ phần đằng sau của cá heo.

Li bé con thở hồng hộc vịn cầu thang, chạy chậm đi lên: "Chị ơi, chị gọi điện giúp bọn em với được không ạ?"

Nhân viên công tác giả vờ không hiểu chuyện gì: "Sao thế?

Có chuyện gì hả?"

Li Li ngẩn người một chút, chợt nhớ ra khẩn trương nói: "Bên kia có cá heo mắc cạn ạ."

Cánh tay ngắn nhỏ chỉ về phía cá heo nằm bất động trên đài trắng trên hồ bên kia: "Chị giúp bọn em gọi cho cảnh sát cứu hộ được không ạ?"

Lúc này nhân viên công tác mới cười nói: "Tất nhiên là được."

Cô khom người xuống vuốt mái tóc bị nước làm cho ướt nhẹp ra phía sau, lộ ra gương mặt xinh xắn có chút lo lắng, cô thần bí mà nói: "Nhìn đằng sau em đi."

"Đội cứu viện đến rồi."

Li bé con hoang mang chớp mắt, ngơ ngác quay người ra sau, nhưng dưới hồ chẳng có ai hết.

"Nhìn đối diện kia kìa."

Nhân viên công tác nói.Li Li hơi mở to mắt.

Dưới đáy hồ có một con đường thông ra đường hầm bên dưới, trên con đường nước màu đen nhánh ấy đột nhiên xuất hiện ba bóng người bơi ra, tạo thành một nhóm màu đen dưới mặt nước.

Chưa đến vài phút sau, đã bơi từ đầu bên này của hồ sang bên kia.

Đội cứu hộ không đeo chân vịt để hỗ trợ bơi, nhưng lại trùm đầu và kính đen bảo vệ mắt, không thể thấy mặt ai ra ai, rất nhanh sau đó đã trồi lên từ hồ.

Dọn dẹp thùng nước dưới đất, lấy khăn lông trên thân cá và đám bé con xung quanh, sau đó dưới ánh mắt của các bạn nhỏ, đẩy cá heo xuống hồ nước.

Một hồi lâu sau, Tiểu Dục cùng với hai bé Ngữ - Văn mới nhảy nhót hoan hô, Tiểu Ngữ hưng phấn kéo kéo cánh tay của chị Tiểu Văn: "Chị ơi, cá heo được cứu rồi!"

Tiểu Dục đứng một bên nhảy dựng lên: "Tốt quá đi!"

"Bụp" một tiếng, ngay lúc vừa nhảy lên, Tiểu Dục trượt chân khỏi bục trắng, rớt xuống nước, ba vị nhân viên cứu hộ bất ngờ, giây sau Tiểu Dục mặc áo phao trồi lên từ hồ, ngượng ngùng gãi đầu: "Em không sao hết."

Trong đó có một nhân viên cứu hộ cường tráng cười một tiếng, Cố Tiểu Trạch như nghe ra điều gì đó, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn.

Nhân viên cứu hộ ấy mặc toàn thân đen ngồi xổm trước mặt Cố Tiểu Trạch khi cởi kính lặn ra thoáng để lộ ngũ quan quen thuộc của Cố tổng, ông không hề keo kiệt mà khen: "Tiểu Trạch giỏi ghê ta."

Động tác của Cố Tiểu Trạch khựng lại, nhóc ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, không được tự nhiên mà nói một câu: "Ba cũng giỏi."

Một nhân viên cứu hộ khác thì đang đứng một bên thở phì phò, một bên đi về phía Li Li đang đứng trên bậc thang, bộ đồ lặn màu đen bó sát tôn lên dáng người thon dài của anh, nhưng vì vẫn chưa dậy thì hoàn toàn nên nhìn qua có chút mảnh khảnh, nhưng tỷ lệ đường cong trên cơ thể rất chi là mượt.

Anh có chút mệt mỏi vịn thành cầu thang bước từng bước đi lên, dừng trước mặt bé con tóc đen.

Thời Trình cời kính lặn bảo vệ màu đen xuống, túm cái bọc trùm đầu xuống luôn, để lộ ra gương mặt ướt đẫm, mặt mày đẹp trai, giọt nước từ cằm chảy từng giọt xuống.

Anh vuốt tóc một cái, nửa ngồi xổm xuống: "Sao?

Thấy anh ba ghê không?"

Hiển nhiên là anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Cố tổng và Cố Tiểu Trạch.

Đáng lẽ đợt cứu hộ này anh không cần phải tham gia đâu, chỉ là anh chủ động đổi vị trí với vị khách nữ duy nhất thôi, để Quách Mạn không phải mặc đồ lặn xuống nước.

Tiếp theo chính là phụ huynh của Tiểu Ngữ - Lâm Du, ông sẽ không đi lặn vì lý do an toàn là trên hết,nên cũng không tham gia.

Có ba nhân viên cứu hộ, lần lượt là ba của Tiểu Văn, Cố tổng, Thời Trình.

Li bé con ngẩng gương mặt nhỏ lên, như thể chưa kịp phản ứng lại, chậm rãi kêu một tiếng: "Anh ạ?"

Thời Trình nhướng mày: "Anh đây."

Anh nhéo nhéo mặt Li Li, kì quái nói: "Này là sao đây?

Ngốc xít đến nỗi không nói nên lời luôn à."

Giây sau, bé con tóc đen đột nhiên nhào lên, hai cái tay vừa ngắn vừa nhỏ ôm chặt lấy Thời Trình.

Thời Trình hoang mang chớp mắt một cái: "Sao thế?"

Li bé con yên lặng ôm anh ba thật lâu, hồi lâu sau với lên tiếng nói chuyện: "Cảm ơn anh vì đã cứu cá heo ạ."

Bé chớp chớp mí mắt ươn ướt, có chút buồn thiu tự trách: "Em còn tưởng cá heo không xuống nước được."

Thời Trình ngẩn người, xoa nhẹ mái tóc đen ẩm ướt của Li bé con, xoa cho rối tung lên, nhướng mày cười: "Không phải cá heo đã được cứu rồi sao?"

"Chúng ta thành công rồi."

_____________
 
Back
Top Bottom