Chương 21"Ba ba!"
Lâm Nhược Vũ không chịu, mặt cô đỏ như sắp rỉ máu.Người đàn ông này chính là như vậy.
Miệng thì luôn phun ra mấy câu nói hạ lưu, nhưng hành động của hắn lại tỉ mỉ chăm sóc hết mực làm Lâm Nhược Vũ vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết nên nghe theo hắn hay dỗi hắn.Ấm áp nước chảy vào giữa hai chân Lâm Nhược Vũ, kéo theo tơ máu hồng nhạt trôi xuống theo hai đùi, rơi xuống trên sàn nhà."
Dạng chân ra một chút."
Lâm Việt Hải trần truồng đứng ở trước mặt cô, dương vật giữa háng hơi cương lên.
Một tay hắn cầm vòi sen, một tay khác cầm lấy chân nhỏ của con gái kéo rộng ra, sau đó đưa dòng nước ấm áp vào cái bướm non nhẹ nhàng súc rửa.Cô gái nhỏ cả người trần như nhộng, một chân đứng thẳng, chân còn lại gác trên khuỷu tay người đàn ông, trên bụng còn bị hung khí của hắn chống vào.Đôi bàn tay cô run rẩy vịn vào vai hắn, mặt đỏ như gấc, cảm nhận bọt nước ấm áp cọ rửa vào nơi riêng tư của mình.Lâm Nhược Vũ khó nhịn bật ra tiếng rên rỉ nói:"Ba, ba ơi, thoải mái...".Gương mặt cương nghị của Lâm Việt Hải căng chặt, hắn rũ mắt nhìn cô gái nhỏ yêu kiều rên rỉ.
Dương vật hắn lại phình to hơn.
Hắn cúi đầu hung hăng ngậm vào cái miệng nhỏ đang phát ra tiếng kêu dâm đãng, buồn bực quát nhẹ:"Không cho điệu.
Lão tử sáng nay vẫn chưa chuẩn bị bao cao su."
Lâm Nhược Vũ bỗng nhiên bị tập kích, một chân run rẩy không thể đứng vững, thân thể lắc lư lảo đảo, vội vàng níu lấy cánh tay rắn chắc đang vòng quanh cô.Rất nhanh, Lâm Việt Hải thân thủ mạnh mẽ ôm lấy eo mềm của con gái, người tiến về phía trước, ném xuống vòi hoa sen, dẫm lên bọt nước trên mặt sàn, điên cuồng hôn lên cái miệng nhỏ.Đem tiểu yêu tinh non nớt trong lòng đè lên mặt tường lát gạch men sứ lạnh băng, hung ác gặm nhắm.Lửa cháy bừng bừng, nước từ vòi sen bắn ra cũng không dập nổi dục vọng trong người hắn.Hắn triền triền miên miên hôn cô, đôi tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh.Cô gái nhỏ mê hoặc lòng người này, làm Lâm Việt Hải hết lần này đến lần khác mất khống chê, lại là con gái ruột do hắn một tay nuôi lớn, bị hắn khai bao.Đây là người phụ nữ duy nhất chân chính thuộc về hắn.Muốn chịch cô ấy!Tiếng chuông tin nhắn bên ngoài phòng ngủ truyền vào, chắc Khương Tùng Nhàn hỏi cha con bọn đến đâu rồi.Ngược lại đôi nam nữ bên trong phòng tắm chẳng mảy may bị tác động, khát vòng nguyên thủy làm bọn họ quấn quýt si mê, bị tình yêu và dục vọng đồng thời nuốt chửng.Nước ấm từ vòi sen dưới đất vẫn bắn tung tóe, văng lên người Lâm Việt Hải đang điên cuồng hôn môi Lâm Nhược Vũ.Người đàn ông thân thể cao to cường đại, đè thân thể mềm yếu của cô gái lên tường.Hắn cuối đầu nghiền ép đôi môi mỏng, cô gái dưới thân ngẩng đầu, nhắm mắt, hai tay yếu ớt cố gắng níu lấy cổ hắn.Từ khe hở giữa răng môi, Lâm Nhược Vũ nức nở ra tiếng: "Ưm...ba ơi, ba ơi""Đừng gọi, đừng gọi ba."
Bàn tay Lâm Việt Hải chui vào giữa hai chân Lâm Nhược Vũ giờ vào huyệt mềm của con gái.
Mắt hắn nhắm mắt lại, miệng mút vào cổ cô.Giờ này khắc này, hắn thật không chịu nổi tiếng gọi ba của cô.
Cô gọi như vậy làm dục vọng trong người hắn bùng lên mạnh mẽ, hắn sợ bản thân sẽ không khống chế được mà làm đau cô.Khả năng tự chủ mà hắn vẫn luôn tự hào, lúc này chả biết bị con chó nào tha đi mất."
Ba ơi, ba ơi...
A, ba."
Lâm Nhược Vũ thở không nổi,không biết người đàn ông này làm sao, hắn là ba cô, không cho cô gọi ba thì muốn cô gọi là gì đây.Lâm Nhược Vũ còn chưa kịp xoắn xuýt bao lâu, bỗng nhiên thất thanh hét lên một tiếng.
Ngón tay người đàn ông vừa đâm vào âm đạo nhỏ hẹp của cô.Chương 22Cô gái nhỏ đáng thương đã bao giờ phải chịu đựng cảm giác kích thích như thế.Cô ôm chặt cổ người đàn ông, thân thể mềm nhũn siêu vẹo như cây lục bình trôi trong nước, mũi ngửi vào khí tức cơ thể hắn, cảm nhận ngón tay hắn đang ra vào hạ thể cô.Ngón tay đàn ông tuy thô ráp nhưng dù sao cũng không thô to bằng dương vật, cho nên việc tiến vào thăm dò cái động nhỏ rất dễ dàng.Ngón tay cầm súng lâu năm đầy vết chai sạn, cọ vào bên trong vách thịt khiến cô kích thích sắp điên.Đầu óc Lâm Nhược Vũ lúc này như chong chóng xoay vòng, hoa mắt chóng mặt.
Nhưng cố tình xúc cảm lại vô cùng nhạy bén, ngón tay bên trong đưa đẩy, khảy móc như thế nào cô đều cảm nhận vô cùng rõ ràng.Động tác khiêu khích của hắn chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta không thể bỏ qua.Trong tiếng nước róc rách cùng hơi nước mờ mịt, không khí nóng đến cực độ.
Lâm Nhược Vũ run run mí nắt, cắn nhẹ môi, cảm nhận đôi môi của ba đang liếm mút trên cổ cô.Mái tóc mềm mại giờ đây ướt nhẹp, cái cổ thiên nga ngẩng lên, núm vú kích thích dựng thẳng, âm thanh phóng đãng cũng không thể kìm nén mà bật ra từ cái miệng nhỏ mê người.Lâm Nhược Vũ chậm rãi đạt cao trào."
Tiểu Vũ......"
Lâm Việt Hải khàn khàn gọi con, bàn tay to lớn của hắn du tẩu trên đường cong lả lướt, sau đó nắm lấy bầu vú nhỏ bằng cái bánh bao của cô, nói: "Ba muốn đụ em.
Tiểu Vũ, bảo bối, để ba đụ em."
Lâm Việt Hải tuy nói như thế nhưng hắn cũng không phải muốn Lâm Nhược Vũ trả lời.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, người phụ nữ nhỏ này từ lâu đã thuộc về hắn, đã bị hắn đụ vào cái lồn nhỏ non mềm.Lời hắn thốt ra như một sự an ủi.
Ngón tay hắn đâm vào sâu hơn, từng chút một cảm nhận sự chặt chẽ cùng ẩm ướt.
Thật chặt, thật ấm.
Nơi tiêu hồn này là chốn dung thân của linh hồn phiêu bạt trống trãi suốt mấy chục năm cuộc đời của hắn."
Ba..."
Lâm Nhược Vũ giống như một yêu tinh, nghiêng đầu khẽ liếm lỗ tai người đàn ông, dịu dàng nói vào tai hắn: "Ba ba, ba ba, con muốn."
Cô thật sự quá nhạy cảm.
Thân thể non nớt lần đầu nếm thử tình dục, mẫn cảm đến nỗi chạm nhẹ cũng có thể chảy nước ào ạt.Lâm Việt Hải bị con gái nhỏ của hắn câu dẫn đến mất đi thần trí.
Hai tròng mắt hắn đỏ lên, đáy mắt là tràn ngập dã tính cùng dục vọng xâm lược.
Hắn nghiêng đầu nương theo sự liếm láp của cô gái nhỏ, ngón tay đặt trong âm đạo ra vào càng nhanh.Lâm Việt Hải thanh âm khàn khàn nói: "Bé ngoan, thả lỏng, ba đâm như vậy, thích không?
Hả?
Thích ba đụ em không?
Có muốn ba đụ em không?".Lời nói lưu manh như vậy ai lại nói cùng với con mình.
Trong tiếng rên rỉ non nớt của Lâm Nhược Vũ, Lâm Việt Hải cảm thấy bản thân thật sự là tên cầm thú.Một tên cầm thú làm cho con gái mình lên đỉnh."
Thích, thích ba làm con.
A, ba ơi, ba ơi."
Lâm Nhược Vũ đột nhiên hét lên, thanh âm vừa dâm lãng vừa ngây ngô, xuân tình cùng vũ mị, cô lên đỉnh, bị ngón tay của ba cô đưa lên đỉnh.Ngón tay Lâm Việt Hải từ bướm nhỏ rút ra, cảm nhận được Lâm Nhược Vũ đang run rẩy, giống như đang đứng ở một nơi cao mà có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.Lâm Việt Hải ôm lấy cái mông nhỏ trắng nõn, đôi tay mạnh mẽ bẻ đùi cô ra, đem chính mình thân mình ép vào.Lửa nóng dục vọng, giống như con linh xà đang bò vào hang động của nó.Lâm Việt Hải cầm con cặc thô to cứng ngắc của mình, mang theo hắn sắc bén cùng lửa nóng đâm vào lỗ âm đạo ẩm ướt.Hắn cùng cô, đã hoàn toàn kết hợp với nhau.Chương 23Lâm Nhược Vũ còn trong dư âm của lần cao trào vừa nãy, bổng nhiên cảm thấy cơ thể mình bị mở ra, một cây gậy thịt thô lớn nóng hổi theo âm đạo trơn trượt của cô, đâm mạnh vào.Lâm Nhược Vũ đỏ mặt, xoay đầu lại người đàn ông anh tuấn lại nguy hiểm sau lưng.
Người kia bóp chặt mông cô, kéo đùi cô ra, cùng cô hợp lại làm một.Hơi thở hắn gần trong gang tấc, ồ ạt nóng bỏng thổi lửa vào lòng cô.
Hai cha con bọn họ đang làm chuyện thân mật nhất trên thế giới này, cùng nhau trầm luân trong dục vọng nguyên thủy nhất."
Đau không?"
Sau khi đâm vào hoàn toàn, Lâm Việt Hải cúi đầu hỏi người đang vùi trong lòng hắn.Cô gái nhỏ yêu kiều dịu dàng làm nũng, nói: "Không đau, ba."
"Ừ."
Lâm Việt Hải hôn hôn cái trán mịn màng, ôm con chặt vào lòng, ôn nhu nói: "Đau thì nói với ba."
"Ưm."
Nhìn cô ngoan như thế, Lâm Việt Hải nhớ lại những lúc hắn muốn cô chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, cô đều ngoan ngoãn vâng lời hắn.Lâm Việt Hải lại hôn con vài cái, khen cô ngoan.
Sau đó mới ôm lấy cái mông nhỏ, đưa đẩy dương vật ra vào âm đạo.Người phụ nữ nhỏ đang quan hệ với hắn, chính là con ruột của hắn.
Hắn thoải mái đến cùng cực.Mà chính cô, cũng bị dương vật của ba ruột chịch đến sung sướng.Cảm giác thoải mái mất hồn này làm Lâm Việt Hải cảm giác muốn ở trong cái lỗ nhỏ này cả đời, không bao giờ rời xa.Phòng tắm nóng nực, xung quanh đều bị hơi nước trầm đục bao phủ.Lâm Việt Hải căng chặt mông, đùi đứng thẳng, đem con bế lên, cha con hai người trong phòng tắm này, làm những chuyện mà người thường không dám tưởng tượng.Phóng đãng cực kì, tràn ngập cấm kỵ.Lâm Việt Hải vừa nắc mạnh, vừa cúi đầu, lại hỏi con: "Ba đụ em như vậy, em thích không?"
Lâm Nhược Vũ bị sự va chạm mạnh bạo đến nỗi trì độn, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn hùa theo nhịp đụ, âm thanh nhỏ như mèo kêu trả lời: "Thích, thích, thích ba làm con, thích..."
Rất thích, rất thích, Lâm Nhược Vũ gắt gao, đem khuôn mặt nhỏ của mình vùi vào trên cổ hắn.Cô có thể cảm giác được toàn thân hắn đều dùng sức, gậy thịt đâm tán loạn vào thân thể cô.So với con người mạnh mẽ cao to như Lâm Việt Hải, cả người Lâm Nhược Vũ như một miếng đậu hũ, thật nhẹ, thật yếu ớt.
Hạ thể hàm chứa dương vật của hắn, cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái kích thích sắp lên đỉnh.Phập...phập...Phía dưới hai người chặt chẽ kết hợp, tinh dịch của dịch thể hòa lẫn vào nhau.
Phía trên thì lồng ngực rắn chắc của người đàn ông cũng đang chặt chẽ đè lên bầu vú non nớt.Hắn muốn bú, muốn sờ, muốn xoa bóp vỗ về chơi đùa.Bộ phận sinh dục của Lâm Việt Hải đang bị âm đạo chật hẹp gắt gao cắn nuốt, làm hắn sâu sắc cảm nhận được sự thân mật và chiếm hữu tuyệt đối.
Hắn như một người lữ hành sau khi bôn ba qua thiên sơn vạn thủy, rốt cục cũng tìm được chốn yên thân.Sau đó, ở nơi này bén rễ nảy mầm, khai hoang gieo giống, cùng người phụ nữ nhỏ của hắn xây nên một vườn địa đàng, mãi mãi bên nhau.Cô là cốt nhục của hắn, là cây xương sườn của hắn.
Vậy nên cá nước thân mật, bất kể ngày đêm, đắm chìm trong dục vọng, mới là đúng.Trong tiếng thở gấp của con gái, Lâm Việt Hải gầm gừ rút dương vật ra, nguyên cây côn thịt cứng đỏ bóng loáng đặt trên bụng Lâm Nhược Vũ, giọng nói khản đặc mất khống chế kêu lên: "Ba muốn bắn, muốn bắn...hừ...Tiểu Vũ, Tiểu Vũ."
Chương 24Tinh dịch nóng bỏng mang theo mùi vị tanh nồng phun đầy trên bụng Lâm Nhược Vũ.Kích tình mãnh liệt qua đi, Lâm Việt Hải và Lâm Nhược Vũ ngốc một lúc lâu không nói câu nào.
Bộ dạng hai người lười biếng tựa trán vào nhau, nỗ lực bình ổn nội tâm đang xao động mạnh mẽ, hơi thở dồn dập hòa lẫn với nhau.Tiếng chuông bên ngoài lại lần nữa vang lên, truyền vào phòng tắm.
Lâm Việt Hải nhắm mắt lại, sống mũi cao thẳng cụng vào mũi con, bất đắc dĩ nói: "Khẳng định là ông ngoại em thúc giục.
Đi thôi, đừng câu dẫn ba nữa."
Lâm Nhược Vũ đỏ mặt, ngoan ngoãn lên tiếng, cùng ba ba vội vàng tắm rửa một lần nữa, rửa sạch những thứ xấu hổ dính trên cơ thể bọn họ.Sau khi chuẩn bị tươm tất, cha con hai người mới xuất phát đến nhà Khương Tùng Nhàn.Khương Tùng Nhàn là giáo viên gạo cội trong thị trấn nhỏ này, năm mới rất nhiều người đến chúc tết ông, lễ vật trong nhà chất đến chật chội.Người Khương gia bận rộn tấp nập quanh cái bàn tròn lớn giữa phòng khách, đồ ăn liên tục được đưa lên.Lý Vinh Hoa đang đánh trứng gà trong bếp, bà ngó ra Khương Tùng Nhàn ngoài phòng khách, hỏi: "Việt Hải cùng Tiểu Vũ sao còn chưa đến?
Ông đã gọi điện thoại hỏi chưa?"
"Ừm, nãy giờ vẫn luôn gọi đây..."
Trong phòng khách, Khương Tùng Nhàn trong tay cầm di động nhìn nhìn thời gian, lúc nãy Lâm Việt Hải nói rằng hắn sắp xuất phát, bây giờ đã một tiếng đồng hồ trôi qua, kết quả người đâu chẳng thấy.Theo lộ trình thì hẳn là phải đã đến nơi rồi.Khương Mỹ Mỹ đứng ở bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, nói:"Lâm tổng hiện giờ là kẻ có tiền, đương nhiên xã giao nhiều.
Không phải con nhiều chuyện, ba, tại sao ba nhất định phải mời ông chủ lớn người ta đến nơi này của chúng ta ăn một bữa cơn đoàn viên, cũng không sợ Lâm Việt Hải không được tự nhiên."
"Cô biết cái gì." chồng Khương Mỹ Mỹ bên cạnh đột nhiên trợn mắt, trách mắng vợ mình: "Dù là ông chủ lớn thì cũng là con người, cũng muốn đoàn viên.
Lâm Việt Hải ở ngoài kinh doanh lớn như vậy, sơn hào hải vị gì mà chưa ăn qua, một bữa cơm này, chủ yếu là tình cảm."
Vương Trực cảm thấy bản thân vô cùng hiểu tâm tình của mấy kẻ có tiền như này.
Chỉ cần cảm động được Lâm Việt Hải, những chuyện sau đó đều vô cùng đơn giản, muốn gì mà không được?Tuy rằng khi Lâm Việt Hải còn nghèo khó, hắn cũng từng dè bỉu Lâm Việt Hải, nhưng chỉ cần còn Khương Tùng Nhàn còn ở đây để hắn giật dây bắt cầu, còn sợ không hòa thuận được với ông chủ người ta hay sao?Khương Mỹ Mỹ bị chồng mình quát như vậy, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng, mắt nhìn về phía ba cô.
Kỳ thật cô cũng rất muốn lân la làm quen với Lâm Việt Hải, ngày hôm qua không phải cô đã kêu Lâm Nhược Vũ dắt ba con bé lên nhà ngồi đó sao.Nhưng đợi một lúc lâu người đâu chả thấy, sau đó mới biết Lâm Việt Hải đã dẫn con gái đi từ lâu rồi.Khương Mỹ Mỹ cảm thấy hơi tự ái, năm đó ba chị em cô cùng nhau khinh bỉ chê bai người đàn ông kia.
Hiện tại người ta thành kim cương vương lão ngũ, ở một nơi cao đến nỗi mà các cô nhìn còn không tới nói chi là chạm được.Ừm, quả thực dễ khiến người khác thẹn quá thành giận.Khương Tùng Nhàn bên cạnh nhìn con gái và con rể, chướng mắt hừ lạnh một tiếng.Khương Tùng Nhàn có ba đứa con gái, ai ai cũng tiếc nuối hắn đem đứa con gái thứ hai xinh đẹp nhất gả cho một tên quân nhân nghèo.
Nhưng thật lòng mà nói, trong ba người con rể, Lâm Việt Hải mới là người Khương Tùng Nhàn cảm thấy vừa lòng nhất.
Ông tin vào mắt nhìn người của mình, Lâm Việt Hải sau này khẳng định là người có tiền đồ nhất.Nhưng điều Khương Tùng Nhàn chờ đợi được lại là đứa con gái ngu xuẩn của mình chỉ sau một năm đã cùng Lâm Việt Hải ly hôn.Quả thật khiến Khương Tùng Nhàn tức muốn chết.Chương 25Người Khương gia tiếp tục miệt mài chờ đợi hai cha con Lâm Việt Hải đến ăn bữa cơm đoàn viên.
Kết quả qua hơn một giờ nữa mới thấy bóng dáng hai người khoan thai đến muộn.Lâm Việt Hải cũng là một người khá chu đáo.
Kỳ thật hắn đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng để mang đến Khương gia rồi, vẫn đang đặt trong cốp xe phía sau.Nếu giờ đã lỡ đến muộn, vậy chỉ đành lấy cớ là đi mua quà thôi.Người Khương gia thấy trên tay hắn xách một đống túi nhỏ túi lớn quà tặng phong phú lại sang trọng.
Miệng chỉ có thể cười lên tiếp đón, hơn nữa còn đặc biệt nhiệt tình.Mùng một năm mới, cả nhà rốt cục ổn định chỗ ngồi, bắt đầu ăn uống.Khương Tùng Nhàn cùng Lâm Việt Hải ngồi ở cùng nhau, hai người trò chuyện một chút về công việc, Lâm Nhược Vũ ngồi cạnh ba cô, an tĩnh cúi đầu ăn đồ ăn.Khương Mỹ Mỹ cùng chồng cô ta là Vương Trực, có cơ hội là nhảy vào đáp lời với Lâm Việt Hải.Lâm Việt Hải nếu có thể trả lời thì tất sẽ trả lời.
Hắn cũng không phải người thích so đo qua lại.Đối với ân oán lúc trước, Lâm Nhược Vũ cũng không hiểu nhiều lắm.
Chỉ là từ nhỏ cô vẫn thường xuyên nghe dì cả và dì út âm thầm mắng nhiếc ba cô không có tiền đồ.Mỗi lần như thế Lâm Nhược Vũ đều uất ức đến khóc lên.Thời gian trôi qua, mấy năm nay Khương Mỹ Mỹ cùng không nói lại những lời nói đó nữa.
Nhưng sâu trong lòng cô vẫn không thích dì cả và dì út của mình.Dì út Khương Mỹ Mỹ ở bên kia đột nhiên cố ý lớn tiếng nói với cô:"Tiểu Vũ, ba con mới từ Thượng Hải trở về, chắc cũng chưa kịp biết thành tích học tập của con.
Con mau đi lấy phiếu điểm để ba con xem đi."
Lại đối Lâm Việt Hải khoe khoang nói:"Tiểu Vũ năm nay đọc sơ tam (trung học năm thứ 3), chúng tôi bồi dưỡng con bé rất nhiều, cũng may không phụ sự mong đợi, thành tích học tập đều là top đầu."
Biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Việt Hải dần phai nhạt, hắn nói: "Thành tích tốt hay không tốt đều không quan trọng, biểu hiện của Tiểu Vũ trước nay tôi đều rất hài lòng, chỉ có điều con bé thích mới quan trọng."
Tất cả chi tiêu của Lâm Nhược Vũ, tất cả đều là Lâm Việt Hải chi tiền, miễn là liên quan đến con, hắn chưa bao giờ tính toán.Mấy năm nay, Khương Mỹ Mỹ thường xuyên tìm Lâm Việt Hải đòi tiền, một năm không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều viện đủ lý do, nói muốn đưa Lâm Nhược Vũ đi học cái này đi học cái kia.Bản thân Lâm Việt Hải đối với tiền biểu hiện rất đạm nhiên.
Đối với hắn, những vấn đề giải quyết được bằng tiền thì đó không được xem là vấn đề nữa.Hắn cũng không phải không hiểu, Lâm Nhược Vũ nhỏ như vậy, căn bản là không học được hết những lớp học ngoài giờ kia.Tiền mà trên danh nghĩa là để con hắn đi học, phần lớn là rơi vào trong túi Khương Mỹ Mỹ.Nhưng người đang ở trong tay người ta, cũng giống như đang làm một con tin vậy.
Nếu hắn không đưa tiền cho Khương Mỹ Mỹ, thì e răng cô ta sẽ không đối xử tốt với con hắn.Chính vì thế, mặc dù lúc đó Lâm Việt Hải ở trong quân ngũ, căn bản là không có tiền, nhưng chỉ cần Khương Mỹ Mỹ tìm hắn, hắn sẽ bằng mọi giá đáp ứng yêu cầu của cô ta.Cũng chỉ vì mong con gái có thể trải qua một cuộc sống đủ đầy và vui vẻ.Hắn thật sự yêu đứa con Lâm Nhược Vũ này của hắn đến thảm thiết, đau tận trong tim.Hiện tại, Lâm Việt Hải kiếm ra tiền, cũng xuất ngũ, tự do.
Khương Mỹ Mỹ không thể nói như thế nữa, thành ra bắt đầu nói về thành tích của Lâm Nhược Vũ.Cô ta quả thật nghĩ muốn ở trước mặt Lâm Việt Hải thể hiện rằng mấy năm nay Khương gia quả thật không uổng phí tiền hắn gửi về, đã bồi dưỡng ra một Lâm Nhược Vũ thật ưu tú.
Sau đó dùng việc này để cùng Lâm Việt Hải lôi kéo làm quenLâm Việt Hải rất phản cảm, biểu cảm trên mặt liền rõ ràng.Ngồi bên kia, Khương Mỹ Mỹ hoàn toàn không nhận thấy được Lâm Việt Hải phản cảm, chỉ như cũ thúc giục Lâm Nhược Vũ: "Mau đi lấy phiếu điểm đi, thất thần làm gì, mau đi, đừng ăn, khi nào ăn mà không được."
Chương 26
Khương Tùng Nhàn bên cạnh cảm thấy không khí có chút bất thường liền nháy mắt ra hiệu với bạn già Lý Vinh Hoa.Lý Vinh Hoa quay đầu răn dạy con gái: "Tết nhất con cũng không để Tiểu Vũ yên ổn sao?
Đừng suốt ngày chạy theo thành tích."
Lâm Việt Hải nghe xong lời này, khuôn mặt tuấn tú càng trầm lại.
Cái gì gọi là chạy theo thành tích?
Con hắn được nuôi dưỡng ở Khương gia, sắp bị nuôi thành một con mọt sách rồi.Vì thế, Lâm Việt Hải cười nói: "Trong quá trình trưởng thành của Tiểu Vũ, thứ tôi không quan tâm nhất chính là thành tích.
Mặc kệ con bé học tốt hay không tốt, tương lai cũng không cần cố gắng dựa vào thành tích để tìm một công việc sống tạm bợ qua ngày.
Tôi có rất nhiều tiền, có thể nuôi con tôi cả đời."
Lâm Nhược Vũ buông đũa trong tay xuống, hơi quay đầu nhìn ba cô, bàn tay nhỏ bé dưới bàn bị người đàn ông bọc lấy.Mặt Lâm Nhược Vũ hơi nóng lên, lại sợ ông bà ngoại cùng Khương Mỹ Mỹ nhìn ra đành lúng túng cuối đầu tiếp tục ăn uống.Cứ tưởng baba cũng chỉ muốn nắm tay cô an ủi một chút sẽ buông ra.
Ai mà biết được, năm ngón tay hắn đan vào năm ngón tay cô, ngón tay mang theo vết chai chậm rãi xiết chặt, không cho cô cử động được chút nào.Tự nhiên không khí khó chịu lúc nãy bây giờ lại có chút ái muội.Lâm Nhược Vũ đầu chôn thật thấp, lại nghe Khương Mỹ Mỹ ngượng ngùng cười nói:"Cũng không thể nói như vậy chứ, anh rể hai à......"
"Gọi tôi Lâm Việt Hải là được rồi."
Lâm Việt Hải đánh gãy lời nói của Khương Mỹ Mỹ, hắn cùng Khương Thiện Thiện đã ly hôn 13 năm, sớm đã không phải là anh rể gì đó của Khương Mỹ Mỹ.Hiện tại gọi hắn là "anh rể hai", không cảm thấy sai địa chỉ sao?Biểu tình trên mặt Khương Mỹ Mỹ càng thêm xấu hổ, cô cảm thấy từ khi Lâm Việt Hải xuất ngũ, càng ngày càng khó nói chuyện.Vốn dĩ Lâm Việt Hải là một người khó nói chuyện, hay bởi vì sau đó trong người có tiền, mới trở nên như vậy?Trong lúc nhất thời, Khương Mỹ Mỹ có chút không biết làm sao, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Khương Tùng Nhàn.Khương Tùng Nhàn đánh trống lãng, hòa ái nói:"Việt Hải à, dạo này công việc của con có bận lắm không?
Chuẩn bị khi nào quay lại Thượng Hải?"
Nghe xong ông ngoại lời này, Lâm Nhược Vũ lại ngẩng đầu lên nhìn ba.
Cô quả thật đã quên rằng hiện tại bản thân chỉ mới sơ tam, mà công việc của ba ở Thượng Hải, rất bận rộn.Chỉ có điều ba cô mới trở về chưa đầy một ngày, ông ngoại liền hỏi hắn khi nào quay lại Thượng Hải.
Nhất thời, trong lòng Lâm Nhược Vũ cảm thấy rất buồn bã, cũng rất nặng nề.Chỉ mới vài tiếng trước hai người còn làm chuyện thân mật với nhau, đột nhiên bị hiện thực đánh vỡ, sắp phải tách nhau ra.
Tay cô dưới bàn bỏ tay người đàn ông ra, nhỏ giọng nói: "Con đi lấy phiếu điểm."
Nói xong, Lâm Nhược Vũ đứng dậy, bỏ lại mọi người ở phòng khách, trở về phòng mình.Lâm Việt Hải nhíu mày, quay đầu nhìn bóng lưng con.
Hắn là một người khá tinh ý, sao có thể không cảm nhận được sự không vui của con.Vì thế, Lâm Việt Hải thở dài, đối Khương Tùng Nhàn nói: "Cũng không phải rất bận.
Con định khi Tiểu Vũ cao trung sẽ mang con bé đến Thượng Hải.
Còn chừng nửa năm nữa, trong khoảng thời gian này con sẽ cố gắng dành nhiều thời gian ở đây nhất ở cùng con bé.Khương Tùng Nhàn vừa nghe, biểu tình ngẩn ra, hỏi: "Cao trung đã phải đến Thượng Hải?
Việt Hải à, con bận rộn kinh doanh, mang theo đứa nhỏ có phải hơi bất tiện hay không?
Hơn nữa chương trình học ở cao trung đặc biệt quan trọng, có thể đậu đại học hay không đều dựa vào ba năm này."
Khương Tùng Nhàn là thật lòng suy nghĩ cho Lâm Nhược Vũ.
Ý của ông là Lâm Nhược Vũ tốt nhất không cần phải thay đổi hoàn cảnh mới, nếu như đi Thượng Hải, Lâm Việt Hải không chắc có thể chăm sóc tốt cho côChương 27"Chuyện thi đại học để sau này rồi tính.
Điều kiện ở Thượng Hải dù sao vẫn tốt hơn một chút, sau này con sẽ mời gia sư đến dạy bổ túc cho Tiểu Vũ."
Thái độ Lâm Việt Hải cường ngạnh lên, hắn không phải một người dễ bị chi phối.
Huống chi việc này liên quan đến con gái ngoan của hắn, hắn muốn đem con về bên mình, có gì sai?Trước kia hắn ở trong quân ngũ, không có cách nào mới đành nhờ nhà ngoại chăm sóc con gái.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn cũng đã bỏ sót nhiều thứ trong lúc con trưởng thành.Tương lai sau này, Lâm Việt Hải muốn mỗi ngày đều làm bạn với con, không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì nữa.
Hắn không quan tâm Khương gia thế nào, người của hắn nhất định hắn phải mang đi.Thần sắc Khương Tùng Nhàn có chút ngưng trọng.
Lý Vinh Hoa bên cạnh thấy vậy liền chen vào nói: "Hai cái người này, đừng mãi nói chuyện, đồ ăn đã sắp nguội mất rồi.
Chuyện đứa nhỏ đi học bây giờ nói không phải quá sớm sao?
Hôm nay Tết nhất, mau ăn mau ăn."
Vốn dĩ đây là việc của sau này, lúc nào nói mà không được, một hai phải đợi mùng một tết để nói sao?
Thật sự là giết chết không khí mà.Khương Tùng Nhàn cũng phản ứng lại, vội là cầm một chén rượu, đối Lâm Việt Hải nói:"Đúng đúng đúng, chuyện này về sau lại nói, uống rượu trước đi.
Việt Hải à, hai chúng ta lâu như vậy không gặp, uống rượu trước đã."
Lâm Việt Hải cúi đầu, dùng tay vuốt mạnh lên mặt, sau đó trưng ra điệu bộ xã giao tiếp khách mà mỗi ngày hắn điều biểu hiện, không một sai sót, chuyên tâm cùng Khương Tùng Nhàn uống rượu.Rượu quá ba tuần, Lâm Việt Hải thấy Lâm Nhược Vũ vẫn chưa trở ra, liền quay đầu nói: "Tiểu Vũ lấy phiếu điểm tại sao lại lâu như vậy."
"Sợ là đang khóc trong phòng.
Cô gái nhỏ trưởng thành rồi, tâm sự cũng nhiều, không quản được."
Khương Mỹ Mỹ buột miệng thốt ra, cũng không quan tâm Lâm Việt Hải nghe xong có khó chịu hay không.Chỉ thấy Lâm Việt Hải nghe xong lời này, lập tức đứng dậy tới, nói: "Khóc?
Tôi đi xem, mọi người cứ tiếp tục ăn."
Nói xong, Lâm Việt Hải quay người lại, đôi chân dài bước vài bước lớn đã đến cửa phòng Lâm Nhược Vũ, sau đó hắn trực tiếp mở cửa đi vào.Lâm Nhược Vũ nho nhỏ ngồi trước bàn học, hai tay khoanh lại ghé vào mặt bàn, phía dưới cánh tay còn đè tờ phiếu điểm.Nghe được tiếng mở cửa, cô chống tay ngồi thẳng dậy.
Đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía cửa.Lâm Việt Hải thấy một cảnh này lòng hắn liền đau đớn.Hắn trở tay, đóng cửa lại, tiện tay khóa lại sau đó mới đi đến cạnh bàn.
Căn phòng này rất nhỏ, không có chỗ nào khác, hắn đành ngồi trên giường nhỏ của cô.Không đợi hắn mở miệng, Lâm Nhược Vũ chạy đến, trực tiếp chui vào lòng hắn, bộ dạng quyến luyến ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng thút thít nói: "Baba, đừng bỏ con lại, mang con đi đi."
Nghe được lời nói bất an của con, đôi mắt của Lâm Việt Hải hơi đỏ lên.
Hắn vòng tay ôm chặt cơ thể nhỏ xinh, để cô ngồi lên dương vật của mình, đau lòng nói: "Đương nhiên rồi, ba cùng em không bao giờ tách nhau ra, nhất định ba sẽ mang em đến Thượng Hải."
Trong cuộc sống không phải khi nào cũng có thể vẹn cả đôi đường.
Lúc Lâm Việt Hải không có tiền, không thể nuôi nấng chăm sóc tốt cho con.
Hiện giờ hắn đã có tiền, cũng chưa thể đưa con về bên cạnh.May mắn thay, có một việc chưa hề thay đổi, mặc kệ hắn có tiền hay không có tiền, mặc kệ lúc Lâm Nhược Vũ còn nhỏ hay đã lớn, thì cô vẫn luôn quấn quýt ỷ lại vào hắn không muốn rời xa.
Chỉ tiếc nuối duy nhất một điều, hắn không thể trọn vẹn tham dự vào quá trình trưởng thành của cô.Trong căn phòng nhỏ hẹp chật chội, Lâm Việt Hải ôm con gái ngồi trên đùi, tràn ngập thương tiếc cùng quý trọng hôn lên má cô.Hắn thấp giọng nói bên tai cô rằng: "Ba sẽ mang em đi.
Em là con gái nhỏ của ba, cũng là người phụ nữ của ba.
Hai chúng ta sẽ không bao giờ rời xa, không ai có thể giành được em từ trong tay ba cả."
Chương 28Cảm nhận được bờ môi nóng bỏng của người đàn ông chạm lên má, thân mình non nớt của Lâm Nhược Vũ hơi run rẩy.Cách một cách cửa, âm thanh huyên náo ồn ào bên ngoài truyền vào.
Là giọng nói của ông ngoại bà ngoại, dì cả dì út.
Cực kỳ rõ ràng."
Ba ba......"
Lâm Nhược Vũ nhỏ giọng gọi ba, cánh tay trắng nõn câu lấy cổ hắn, thân thể nho nhỏ mềm mại dựa vào người đàn ông.
Đôi nắt cô ngập nước, tuy rằng trong lòng bất an nhưng thân thể lại rất thành thật, cẩn thận cảm nhận nụ hôn của hắn.Lâm Việt Hải vươn đầu lưỡi, liếm vào cánh môi của cô.
Xúc cảm non mềm chết tiệt trong miệng làm hắn chỉ mới chạm vào một chút, liền giống như lên cơn nghiện.Hắn nhẹ giọng nói: "Sợ cái gì?
Ba ở đây."
Lâm Nhược Vũ rõ ràng cảm nhận được một cổ tình dục đáng sợ, đang chậm rãi cắn nuốt cô cùng ba.Sao có thể không sợ?
Bên ngoài chính là ông bà ngoại cùng gia đình dì của cô, điều này làm cô không cách nào thản nhiên được.Tuy cảm thấy chột dạ, nhưng hạ thể vẫn bị kích thích ướt át, bụng nhỏ co rút liên tục tràn ra dịch thể.Cô tràn đầy khát vọng đối với người đàn ông này.
Đây là một loại nhu cầu, khát khao đáng sợ, như là muốn hòa tan vào cùng với hắn.Trong căn phòng chật hẹp, ánh đèn bàn chỉ chiếu sáng được một vùng nhỏ, để bóng tối bao phủ phần xung quanh.
Lâm Nhược Vũ ngồi trên đùi Lâm Việt Hải, âm hộ ướt dầm dề cách một lớp vải dệt, đè lên dương vật căng phồng dưới mông.Mặt cô nóng phừng, đôi lông mi cong như cánh quạt nhẹ chớp, mềm nhũn nhìn vào mắt người đàn ông, run giọng nói: "Ba, bên ngoài còn có người."
"Ừ."
Lâm Việt Hải hơi hơi rũ mắt, ánh mắt dừng ở đôi môi khép mở của con, đôi môi mà vừa rồi bị hắn liếm mút, phía trên vẫn còn dính nước bọt bóng loáng.Hắn đương nhiên biết bên ngoài còn có người, hơn nữa có rất nhiều rất nhiều người, nhưng hắn cùng con cũng không định làm gì.
Tuy nhiên ai mà nhìn thấy tư thế ôm ấp của bọn họ hiện giờ cũng sẽ cảm thấy quá mức thân mật.Lâm Việt Hải cũng có chút e sợ, nhưng càng nhiều hơn là hắn muốn hôn lên đôi môi này.Hắn nghĩ như vậy và cũng thực sự làm như vậy, hắn há mồm mút lên con.Đầu lưỡi ẩm ướt nóng ấm, mang theo sự trơn trượt duỗi vào cái miệng nhỏ thơm tho.
Lâm Việt Hải siết chặt con gái bảo bối vào lòng, tình yêu mãnh liệt của hắn như thiêu rụi cả hai bọn họ.Cô gái nhỏ đáng thương không ngừng run rẩy, nỗ lực đáp lại nụ hôn ngông cuồng của người đàn ông.
Tiếng nói ồn ào bên ngoài vẫn không hề gián đoạn truyền vào, khiến cô khẩn trương đến nỗi hai chân càng kẹp chặt lấy vòng eo mạnh mẽ.Muốn cùng baba làm chuyện đó, ngay tại đây."
Tiểu Vũ... em bé..."
Môi Lâm Việt Hải dừng ở khóe môi cô, thì thầm gọi.
Tay hắn không khống chế được càng dùng lực nắn bóp cái eo nhỏ, ôm chặt cơ thể cô, để hai bầu vú mềm mại của cô dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn.Lâm Nhược Vũ ngẩng đầu, rụt rè vươn đầu lưỡi liếm vào trong miệng Lâm Việt Hải.
Trống ngực cô đập bang bang.
Cùng baba trong căn nhà này hôn môi quấn quýt, thực sự kích thích đến chịu không nổi.Ngoài cửa, Khương Mỹ Mỹ không nghe được âm thanh gì trong phòng truyền ra.
Cô ta liền hô lên: "Tiểu Vũ, đừng tùy hứng nữa, con nói với ba con chuyện gì đó?
Không bằng mau ra đây ăn cơm."
Phía bên trong cánh cửa, Lâm Nhược Vũ càng thêm lớn mật hôn Lâm Việt Hải.
Cô ngẩng đầu, để môi hắn trượt sang bên má, sau đó một đường mút đến sau gáy.Gương mặt lộ ra vừa non nớt vừa quyến rũ, đôi mắt xinh đẹp lim dim.
Chỉ nghe giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Baba, làm con, ba..."___________Chương 29Đời này của Lâm Việt Hải chỉ có duy nhất hai thứ có thể khiến hắn cúi đầu, thứ nhất chính là mệnh lệnh của chỉ huy, bởi vì quân lệnh nặng như núi.Thứ còn lại chính là lời nói của con gái ngoan của hắn, chỉ bởi vì hắn yêu cô.Chỉ cần là con muốn, dù là thứ Lâm Việt Hải có thể làm hay không thể làm, hắn cũng sẽ nghĩ cách thỏa mãn yêu cầu của cô.Nhưng hiện tại cô nói, muốn hắn thao cô.Nội tâm Lâm Việt Hải chấn động mạnh nẽ, hắn giống như chàng trai trẻ lần đầu biết yêu, nhiệt huyết sôi trào.Cô vừa hồn nhiên vừa quyến rũ, khóa ngồi trong lòng hắn, không hề giữ lại mà giao phó toàn bộ cho hắn.Cảm giác phảng phất như đây là lần đầu Lâm Việt Hải được tiếp xúc với phái nữ, hắn hơi khẩn trương, đôi môi mấp máy hôn lên cổ cô.Miệng hắn mút vào da cổ non mịn, thở dốc nói: "Ở chỗ này không được, em bé.
Ba muốn thao em ở một nơi tốt đẹp, nơi này không hay...".Bởi vì cô tốt đẹp đến như vậy, hắn muốn thật cẩn thận ngắm nhìn cô, muốn thật chậm rãi dùng vật tượng trưng cho đàn ông của hắn đâm vào thân thể cô, muốn cùng cô hợp lại làm một, muốn cùng nhau cảm thụ cảm giác sự kỳ diệu ấy.Cho nên hắn luyến tiếc cùng cô gấp gáp hoan ái trong căn phòng nhỏ hẹp này.Làm như vậy hắn sẽ không thể tận hứng cũng như sẽ ủy khuất con gái mình.Hơn nữa làm như vậy cũng quá mức càn rỡ, có thể sẽ đẩy cha con hắn vào vực sâu nguy hiểm.
Em bé của hắn tốt như vậy, hắn sao nỡ lòng để cô rơi vào nơi tối tăm cùng hắn, để cho thế nhân thóa mạ.Lâm Nhược Vũ ngược lại bị dục vọng thiêu đốt đến mơ màng, cơ thể cô mềm nhũn không xương bám vào cơ thể Lâm Việt Hải, hay cánh tay nhỏ gầy treo trên cổ hắn, yếu ớt nhỏ nhẹ nói: "Ưm...Vậy phải làm sao đây?
Baba, khi nào chúng ta về nhà?".Khát vọng được baba chiếm lấy, yêu thương phải làm sao đây?
Lòng Lâm Nhược Vũ kêu gào muốn cùng ba cô ở bên nhau, chỉ khi baba tiến vào cơ thể cô, cô mới thực sự có cảm giác an lòng.Cho nên hiện tại cô rất muốn được thân mật cùng hắn, rất muốn."
Cơm nước xong lập tức về......"
Môi Lâm Việt Hải chà xát trên cái cổ nhỏ, hắn xoay người đè thân thể mảnh mai của cô lên giường, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi cô.Một bên miệng kề miệng say đắm hôn nhau, hai tay hắn cũng không đình chỉ mà nôn nóng vuốt ve những đường cong lả lướt.
Hắn cũng muốn thao cô.Lâm Việt Hải chính là muốn thao con gái mình.Lâm Nhược Vũ nằm trên cái giường nhỏ, thân thể mềm như bông bị người đàn ông lăn lộn, nửa phần sức lực đều không có.
Rõ ràng trước đó đã nói không thể, không có khả năng, nhưng cô cùng hắn chính là luyến tiếc tách ra.Trên chiếc giường nhỏ, phủ khăn trải giường hình cá chép cùng chăn hoa, còn có cả mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ, kích thích dục vọng Lâm Việt Hải tăng cao.Ngoài cửa lại truyền vào tiếng Khương Mỹ Mỹ gõ vài cái lên cửa.
Lâm Nhược Vũ nằm dưới thân Lâm Việt Hải bị giật mình, cơ thể hơi co rúm lại, bộ dáng nho nhỏ lại yếu đuối.Lâm Việt Hải đè ở trên thân thể con gái, ngậm vành tai cô vào miệng, giương giọng nói:"Tôi ra ngay đây."
Nói xong, hắn lại tới mổ một ngụm lên môi con gái, thấp giọng dỗ dành cô, nói:"Đừng sợ, Tiểu Vũ, ba ba ở chỗ này, ba ba bảo vệ em."
Lâm Nhược Vũ toàn tâm toàn ý tín nhiệm ba cô, cô thấy hắn đứng dậy, lấy chăn quấn cô lại, sau đó phân phó: "Hôm qua đón giao thừa quá muộn, em ngủ một chốc đi.
Ba sẽ nhanh chóng quay lại."
Lâm Nhược Vũ không biết ba ba muốn làm cái gì, lập tức bắt lấy tay hắn, không cho hắn rời đi."
Ngoan, ba ra ngoài xử lý mọi chuyện xong lập tức trở về với em."
Lâm Việt Hải cam đoan với cô gái nhỏ của hắn, khom lưng, lại luyến tiếc hôn lên môi cô, một tay duỗi vào trong chăn, cách một lớp quần áo, bóp lấy bầu vú mềm của cô.Chương 30Đời này của Lâm Việt Hải chỉ có duy nhất hai thứ có thể khiến hắn cúi đầu, thứ nhất chính là mệnh lệnh của chỉ huy, bởi vì quân lệnh nặng như núi.Thứ còn lại chính là lời nói của con gái ngoan của hắn, chỉ bởi vì hắn yêu cô.Chỉ cần là con muốn, dù là thứ Lâm Việt Hải có thể làm hay không thể làm, hắn cũng sẽ nghĩ cách thỏa mãn yêu cầu của cô.Nhưng hiện tại cô nói, muốn hắn thao cô.Nội tâm Lâm Việt Hải chấn động mạnh mẽ, hắn giống như chàng trai trẻ lần đầu biết yêu, nhiệt huyết sôi trào.Cô vừa hồn nhiên vừa quyến rũ, khóa ngồi trong lòng hắn, không hề giữ lại mà giao phó toàn bộ cho hắn.Cảm giác phảng phất như đây là lần đầu Lâm Việt Hải được tiếp xúc với phái nữ, hắn hơi khẩn trương, đôi môi mấp máy hôn lên cổ cô.Miệng hắn mút vào da cổ non mịn, thở dốc nói: "Ở chỗ này không được, em bé.
Ba muốn thao em ở một nơi tốt đẹp, nơi này không hay...".Bởi vì cô tốt đẹp đến như vậy, hắn muốn thật cẩn thận ngắm nhìn cô, muốn thật chậm rãi dùng vật tượng trưng cho đàn ông của hắn đâm vào thân thể cô, muốn cùng cô hợp lại làm một, muốn cùng nhau cảm thụ cảm giác sự kỳ diệu ấy.Cho nên hắn luyến tiếc cùng cô gấp gáp hoan ái trong căn phòng nhỏ hẹp này.Làm như vậy hắn sẽ không thể tận hứng cũng như sẽ ủy khuất con gái mình.Hơn nữa làm như vậy cũng quá mức càn rỡ, có thể sẽ đẩy cha con hắn vào vực sâu nguy hiểm.
Em bé của hắn tốt như vậy, hắn sao nỡ lòng để cô rơi vào nơi tối tăm cùng hắn, để cho thế nhân thóa mạ.Lâm Nhược Vũ ngược lại bị dục vọng thiêu đốt đến mơ màng, cơ thể cô mềm nhũn không xương bám vào cơ thể Lâm Việt Hải, hay cánh tay nhỏ gầy treo trên cổ hắn, yếu ớt nhỏ nhẹ nói: "Ưm...Vậy phải làm sao đây?
Baba, khi nào chúng ta về nhà?".Khát vọng được baba chiếm lấy, yêu thương phải làm sao đây?
Lòng Lâm Nhược Vũ kêu gào muốn cùng ba cô ở bên nhau, chỉ khi baba tiến vào cơ thể cô, cô mới thực sự có cảm giác an lòng.Cho nên hiện tại cô rất muốn được thân mật cùng hắn, rất muốn."
Cơm nước xong lập tức về......"
Môi Lâm Việt Hải chà xát trên cái cổ nhỏ, hắn xoay người đè thân thể mảnh mai của cô lên giường, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi cô.Một bên miệng kề miệng say đắm hôn nhau, hai tay hắn cũng không đình chỉ mà nôn nóng vuốt ve những đường cong lả lướt.
Hắn cũng muốn thao cô.Lâm Việt Hải chính là muốn thao con gái mình.Lâm Nhược Vũ nằm trên cái giường nhỏ, thân thể mềm như bông bị người đàn ông lăn lộn, nửa phần sức lực đều không có.
Rõ ràng trước đó đã nói không thể, không có khả năng, nhưng cô cùng hắn chính là luyến tiếc tách ra.Trên chiếc giường nhỏ, phủ khăn trải giường hình cá chép cùng chăn hoa, còn có cả mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ, kích thích dục vọng Lâm Việt Hải tăng cao.Ngoài cửa lại truyền vào tiếng Khương Mỹ Mỹ gõ vài cái lên cửa.
Lâm Nhược Vũ nằm dưới thân Lâm Việt Hải bị giật mình, cơ thể hơi co rúm lại, bộ dáng nho nhỏ lại yếu đuối.Lâm Việt Hải đè ở trên thân thể con gái, ngậm vành tai cô vào miệng, giương giọng nói:"Tôi ra ngay đây."
Nói xong, hắn lại tới mổ một ngụm lên môi con gái, thấp giọng dỗ dành cô, nói:"Đừng sợ, Tiểu Vũ, ba ba ở chỗ này, ba ba bảo vệ em."
Lâm Nhược Vũ toàn tâm toàn ý tín nhiệm ba cô, cô thấy hắn đứng dậy, lấy chăn quấn cô lại, sau đó phân phó: "Hôm qua đón giao thừa quá muộn, em ngủ một chốc đi.
Ba sẽ nhanh chóng quay lại."
Lâm Nhược Vũ không biết ba ba muốn làm cái gì, lập tức bắt lấy tay hắn, không cho hắn rời đi."
Ngoan, ba ra ngoài xử lý mọi chuyện xong lập tức trở về với em."
Lâm Việt Hải cam đoan với cô gái nhỏ của hắn, khom lưng, lại luyến tiếc hôn lên môi cô, một tay duỗi vào trong chăn, cách một lớp quần áo, bóp lấy bầu vú mềm của cô.