Lãng Mạn [ Edit]Yêu đương cùng người

[ Edit]Yêu Đương Cùng Người
Chương 47-48


Chương 47Trên tấm thảm dày nặng, thân thể thiếu nữ mảnh khảnh mang theo hương thơm tươi mới nằm đó.Lâm Nhược Vũ bị baba đè ở dưới thân, mười ngón tay cô cùng hắn đan chặt vào nhau, hai đùi trơn bóng banh rộng ra, nghênh đón từng nhịp ra vào của hắn.Từng chút từng chút, người đàn ông cường tráng ra sức túng dục làm càn trên cơ thể con gái hắn.Lâm Việt Hải không có cách nào khống chế bản thân mình.

Hắn bế con lên, một đường đi thẳng từ cầu thang vào sô pha phòng khách.

Côn thịt cương cứng vẫn đâm vào bên trong, thân thể va chạm theo từng bước chân mà phát ra tiếng bạch bạch bạch có tiết tấu.Lâm Nhược Vũ bị ba ba bế vào nhà, trần truồng ngồi ở trên sô pha, hai vú bị va chạm đến lắc lư qua lại.Cô thoải mái rên rỉ, trong miệng lung tung kêu lên: "Ba ba, ba ba...

Việt Hải, a, Lâm Việt Hải, Lâm Việt Hải...làm con...ba ba, ba ba, tới rồi...ba ba...A..."

Lâm Việt Hải nằm đè giữa hai chân cô, cơ bắp cả người căng cứng, hạ thân dùng sức đụ người phụ nữ nhỏ dâm đãng này, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.Đột nhiên, hắn khựng lại.

Nhấc eo rút dương vật ra khỏi cơ thể Lâm Nhược Vũ.

Sau đó lấy qua một hộp bao cao su bên bàn nhỏ cạnh sô pha, lấy ra một cái xé bao bì rồi tròng vào côn thịt dính đầy dâm thủy.Sau khi xong việc mới lần nữa đâm vào hạ thể con gái, mạnh mẽ điên cuồng va chạm cô.Lâm Việt Hải thở dốc hô lên: "Kêu ông xã, Tiểu Vũ, kêu."

Lâm Nhược Vũ bị ba ba đưa lên cực hạn cao trào, ý thức sớm đã không phải do cô làm chủ, chỉ nghe cô thất thanh la to: "Ông xã, a...

ông xã, ba ba, ba ba con không chịu được, ông xã... không chịu được ~~""Ngoan, ngoan."

Lâm Việt Hải cúi người, ôm lấy cô gái nhỏ, gầm nhẹ, điên cuồng thao vào: "Ông xã cho em, ông xã cho em toàn bộ......"

Hắn đã dùng bao cao su, như vậy có thể tự do bắn vào bên trong cơ thể này rồi.

Lâm Việt Hải thích bắn vào trong bụng cô, hắn muốn bắn cho cô, bắn cho cô gái của hắn, bắn cho người hắn yêu.Lâm Việt Hải cuối cùng đã thực hiện toàn bộ những gì hắn muốn, đã làm được đến bước cuối cùng.Hắn như dã thú gầm rống, hòa cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều của cô, làm cho cả không gian phòng khách tràn ngập mùi vị tình dục.Hai cha con ở trên sô pha cùng nhau đạt đến cao trào.

Sau đó ôm nhau nằm nghỉ, chậm rãi bình ổn lại cảm xúc cùng xao động trong lòng.Trời bên ngoài đã rất tối.

Trên sô pha bọc da theo kiểu Châu Âu, thiếu nữ phía dưới còn ngậm lấy dương vật nửa mềm của người đàn ông.

Cô thoát lực ghé vào trên ngực hắn hỏi nhỏ: "Sao ba lại có áo mưa?"

Ngữ khí hờn dỗi kia như đang tìm được dấu vết chồng mình ngoại tình, vì vậy nghe vào có vẻ chất vấn cùng hung dữ dọa người.Lâm Việt Hải nằm trên sô pha nghe vậy cười giải thích: "Mua ở cửa hàng ven đường, lúc đó em còn đang ngủ."

Bọn họ đang ở Thượng Hải, nơi phồn hoa nhất đại lục này, muốn thứ gì sẽ có thứ đó.

Chỉ cần có tiền, thứ gì cũng có thể mua được."

Thật sao?

Không phải trước kia cùng người phụ nữ khác còn dư lại chứ..."

Lâm Nhược Vũ không thuận theo, không buông tha, cằm gác trên lồng ngực rắn chắc, nói: "Ba ba, ba là người con tín nhiệm nhất, ba không được gạt con."

"Cô gái ngốc."

Lâm Việt Hải cười một tiếng, hắn duỗi tay, vuốt ve cái đầu nhỏ trên ngực, trong lòng đối tràn ra yêu thương ấm áp."

Ba sao lại gạt em?

Trước kia không có phụ nữ là thật, hiện tại có một tiểu yêu tinh mê người như vậy, càng sẽ không gạt em."

Chương 48Người Khương gia đi chúc tết đến tối muộn trở về mới biết được Lâm Việt Hải đã mang Lâm Nhược Vũ đi Thượng Hải, còn có Khương Thiện Thiện một thân một mình trở về nước.Con út Khương gia là Khương Mỹ Mỹ, một phen kéo chị hai Khương Thiện Thiện, hai người cùng vào phòng Lâm Nhược Vũ.

Sau đó Khương Mỹ Mỹ hỏi: "Chị hai, Lâm Việt Hải đi Thượng Hải chỉ dẫn theo Tiểu Vũ, cũng không có sắp xếp gì cho chị sao?"

Khương Thiện Thiện nghiêng đầu, mái tóc nhuộm đến vàng hoe.

Cô nhìn đứa em gái mười mấy năm không gặp, cười nói: "Xem em nói kìa.

Chị cùng anh ta đã ly hôn mười mấy năm, sắp xếp cái gì chứ."

Nhớ tới chuyện năm đó, mỗi lần đối mặt với Lâm Việt Hải, Khương Thiện Thiện vẫn có chút không tự nhiên.

Năm đó cô gây sự rất dữ dội, luôn cho rằng ánh trăng bên nước ngoài nhất định tròn hơn trong nước, luôn cho rằng Lâm Việt Hải đang chậm trễ cô, đang hại cô.Dù sống chết như thế nào cũng nhất định phải ly hôn cùng Lâm Việt Hải.Ngay từ đầu, Lâm Việt Hải một câu cũng không nói, mặc cho Khương Thiện Thiện làm ầm ĩ.

Khi đó, Khương Thiện Thiện mỗi ngày khóc lóc kể lể cùng Khương Mỹ Mỹ , nói Lâm Việt Hải luyến tiếc cô, không chịu buông tay.Kết quả thì sao, đứa bé vừa sinh ra, Lâm Việt Hải một giây đồng hồ cũng không trì hoãn, lập tức làm báo cáo ly hôn.

Tốc độ làm việc của hắn căn bản không hề có một chút gì gọi là luyến tiếc.Khương Mỹ Mỹ không biết sự thật lại là như thế, cho nên bây giờ mới có thể thắc mắc tại sao Lâm Việt Hải đi Thượng Hải nhưng lại không có bất kì kế hoạch gì về Khương Thiện Thiện.

Đối với cô ta, việc này thật đột ngột, giống như Lâm Việt Hải hẳn là nên phụ trách Khương Thiện Thiện mới đúng.Lại thấy Khương Mỹ Mỹ bày ra một bộ dạng đương nhiên, đối Khương Thiện Thiện nói:"Chị hai, chị không biết sao, Lâm Việt Hải mười mấy năm nay vẫn không tái hôn.

Mọi người đều đang đoán hắn rốt cuộc muốn tìm cái dạng người như thế nào?

Hiện tại chị đã trở về, vừa lúc lại ly hôn.

Hai ngươi đều là trai chưa cưới nữ chưa gả, hơn nữa còn có một đứa con, vậy sao không mau mau phục hôn?"

Khương Thiện Thiện đứng trong căn phòng nhỏ của Lâm Nhược Vũ, cúi đầu rũ mắt không nói gì.

Kỳ thật hôm nay khi nhìn thấy Lâm Việt Hải, cô liền phát hiện trạng thái của hắn được duy trì vô cùng tốt, thậm chí so với mười mấy năm trước còn anh tuấn hơn, có mị lực của đàn ông hơn.Khương Thiện Thiện có chút động lòng, nghĩ đến nếu bọn họ có thể phục hôn..."

Hơn nữa chị à, Lâm Việt Hải tuy rằng hiện giờ rất có tiền, nhưng chị cũng đâu thua kém.

Chị chính là Hoa kiều về nước, trên người phủ một lớp vàng, họ hàng thân thích ai cũng hâm mộ chị có thể gả cho một người ngoại quốc đó."

Khương Mỹ Mỹ tiếp tục xúi giục Khương Thiện Thiện, ở trong mắt cô ta, Khương Thiện Thiện đã từng cùng người nước ngoài kết hôn chính là một chuyện vinh quang.

Cho dù là kết hôn lần hai, lần ba, đó cũng là kết hôn cùng người nước ngoài.Đều vinh quang cả.Khương Thiện Thiện ngồi ở trên cái giường nhỏ của Lâm Nhược Vũ, chậm rãi sốc lên tinh thần.

Trong lòng cô tự biết, ở nước ngoài cô cũng không giống như mọi người nghĩ, được người da trắng bọn họ xem trọng.

Tệ hơn, ngay cả người da đen cũng xem thường cô.

Một người không có văn hóa, không có bằng cấp là cô, mỗi ngày chỉ có thể đi rửa bát thuê nuôi sống chính mình.Ngược lại, nếu gả cho Lâm Việt Hải sẽ rất khác so với gả cho người ngoại quốc.

Bên nước ngoài mặc dù kết hôn nhưng đôi bên đều bình đẳng.

Chồng cũ ngoại quốc của Khương Thiện Thiện chẳng những không nuôi cô, còn muốn cô chia sẻ gánh nặng chi phí sinh hoạt gia đình.Kỳ thật cuộc sống ở nước ngoài cũng không phải tốt như mọi người nghĩ.

Khương Thiện Thiện bôn ba mười mấy năm, rốt cục không chịu được nữa, ly hôn xong liền quay về.Nhưng những việc này, cô sẽ không để bất cứ bạn bè, thân thích nào biết cả.

Cứ thuận theo quan niệm sính ngoại của bọn họ, cô cũng coi như được khoác một vầng hào quang.Mà tầng hào quang này, không chừng thật sự có thể giúp cô phục hôn với Lâm Việt Hải.
 
[ Edit]Yêu Đương Cùng Người
Chương 49-50


Chương 49Lâm Nhược Vũ mỗi ngày tại Thượng Hải đều trải qua như nhau, lặp đi lặp lại.

Trừ việc mỗi ngày phải làm bài tập về nhà, còn lại mọi thứ đều tốt, cô cảm thấy không có điều gì làm cô không vui.Baba cô trừ những lúc phải đi làm việc, xã giao ở ngoài thì mỗi ngày đều mang cô đi chỗ nọ chỗ kia ăn món ngon.

Cô muốn thứ gì, hắn liền mua thứ đó, chỉ cần cô thích, hữu cầu tất ứng.Nhưng cuộc sống có những lúc không theo ý bản thân, nhất là ở độ tuổi của cô.

Bất kể Lâm Nhược Vũ có luyến tiếc cuộc sống như chốn thế ngoại đào nguyên này thế nào đi chăng nữa, thì cũng phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, đó là khai giảng sắp đến!!!Kỳ nghỉ đông luôn ngắn ngủi như thế.

Lâm Nhược Vũ nằm ở trên giường, một tay cầm sách ngữ văn, một tay bóc đồ ăn vặt, vừa ăn vừa làm bài.

Cô rất phiền muộn.

Sắp tới sẽ vào kỳ 2 năm cuối cấp.

Vừa mới qua tết, đầu xuân là khoảng thời gian baba hắn bận rộn nhất, buổi sáng phải đi từ rất sớm, đến giờ tối muộn vẫn chưa trở lại, bỏ cô lại một mình đọc sách trong căn biệt thự to như thế cả ngày.Ngay lúc này, Khương Thiện Thiện đột nhiên gọi điện đến.Lâm Nhược Vũ cầm lên chiếc điện thoại hiện đại baba mua cho, là số điện thoại bàn nhà ông ngoại gọi đến.

Cô thở dài nhận điện thoại, vừa mới "Alo" một tiếng, lập tức nghe thấy âm thanh Khương Thiện Thiện truyền đến.Người trong điện thoại hòa ái cùng khách khí nói chuyện: "Tiểu Vũ à, con chừng nào thì trở về?

Đi Thượng Hải nhiều ngày như vậy, cũng nên trở lại.

Ba con đưa con về đúng không?

Mẹ tới đón con."

Dù không hiểu là có chuyện gì, nhưng có câu: vô sự hiến ân cần.Lâm Nhược Vũ chưa từng người mẹ trên danh nghĩa Khương Thiện Thiện này của cô có bất kì sự tiếp xúc thân mật nào.

Thậm chí bà ấy cũng chưa từng chủ động gọi điện cho cô.Mười bốn năm qua, Khương Thiện Thiện tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ gọi điện từ nước ngoài về, nhưng là gọi vào máy bàn của Khương gia chứ không phải gọi riêng cho cô.

Sau khi mọi người trong nhà trò chuyện xong cả mới gọi Lâm Nhược Vũ đến nhận điện thoại.Nhưng Khương Thiện Thiện cùng một đứa trẻ có thể nói cái gì chứ?

Tuy rằng đứa con gái này là cô sinh ra, nhưng cô chưa từng chăm sóc ngày nào, cho nên cũng chẳng bồi dưỡng được chút tình cảm thân mật nào giữa hai người cả.Bởi vậy, Khương Thiện Thiện đành có lệ mà nói chuyện cùng Lâm Nhược Vũ, Lâm Nhược Vũ cũng có lệ hỏi thăm Khương Thiện Thiện.

Trước nay đều là tùy tùy tiện tiện nói hai ba câu cho xong chuyện.Hiện tại Khương Thiện Thiện có biểu hiện như vậy với Lâm Nhược Vũ, liền có vẻ thân mật một cách đường đột.Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhược Vũ có chút lạnh lẽo, cô ghé vào chiếc giường to lớn của mình cùng baba, trở mình, ngoan ngoãn trả lời: "Con không biết, việc này phải đợi baba sắp xếp, nhưng khả năng có lẽ sẽ không trở về nhà ông ngoại."

Cô nói bậy, cô nói dối.

Thật ra cô cũng không biết ba ba có đưa cô về nhà ông ngoại hay không, nhưng chính cô không muốn trở về, cũng không muốn mẹ cô bà ấy có bất kì sự chờ mong nào.Không muốn bạn trai cô cùng vợ trước của hắn gặp mặt.Trong điện thoại, ngữ khí Khương Thiện Thiện lập tức lạnh mấy độ, hỏi: "Không trở lại?

Vậy ba con đưa con đi đâu?

Mẹ nghe ông ngoại bà ngoại nói việc làm ăn của hắn rất bận rộn, căn bản không thể chăm sóc tốt cho con.

Hiện tại mẹ cũng đã trở lại, có thể chăm sóc cho con.

Tương lai của con như thế nào, ba con muốn quyết định thế nào, đều phải thương lượng với mẹ."

Đây là bước đầu tiên cùng Lâm Việt Hải móc nối quan hệ.

Tất thảy những việc liên quan đến con cái đều phải thương lượng, như vậy hai người cũng sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.Đến lúc đó còn sợ không thể nối lại tình xưa sao?Trong lúc Khương Thiện Thiện còn đang nghĩ ngợi, âm thanh mềm mại của Lâm Nhược Vũ bên kia lại truyền đến: "Ba nói ba đã có kế hoạch, sẽ không để ai phải nhọc lòng.

Nhiều năm qua ba chưa từng quyết định sai lầm, ba là người hiểu rõ nhất làm thế nào mới tốt cho con."

Chương 50Khương Thiện Thiện ở trong điện thoại nhất thời không biết trả lời lại thế nào.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là cảm thấy đứa con gái Lâm Nhược Vũ này của mình là cái đồ không có gia giáo.Ai nói Lâm Nhược Vũ ngoan ngoãn nghe lời?

Rõ ràng y như một con nhím không dễ chọc.Cô thở sâu, áp xuống sự không kiên nhẫn cùng hỏa khí trong lòng, nói: "Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện là không hiểu rõ.

Mẹ là mẹ con, mẹ cũng vì muốn tốt cho con..."

"Mẹ không ở đây con cũng rất tốt."

Lâm Nhược Vũ cong hai chân, ghé vào trên giường lớn, cười nhẹ: "Hiện tại con sống rất tốt, muốn gì sẽ có đó.

Con không hiểu vì sao mọi người cảm thấy con sống không tốt, hay là cảm thấy nếu cuộc sống con không tốt thì mọi người mới có thể tốt?!"

"Con...Con đứa nhỏ này, sao có thể nói ra những lời nói như vậy?"

Khương Thiện Thiện trong điện thoại kinh hãi, cô hoàn toàn không dự đoán được, đứa con gái chưa từng được cô chú ý lại nói ra lời nói như vậy.Cái gì gọi là nếu nó không tốt thì người khác mới có thể tốt?

Ai dạy đứa nhỏ nói ra lời nói như vậy?Lâm Việt Hải vừa mới từ bên ngoài xã giao trở về, ở ngoài cửa nghe được tiếng cười của con gái ở trong phòng ngủ truyền đến, tựa hồ khá vui vẻ.

Hắn mang theo một chút mùi rượu lên lầu, dựa vào cánh cửa phòng ngủ, nhìn người đang nằm sấp trên giường.Trên người cô gái nhỏ chỉ mặc một kiện áo ngủ lụa màu vàng, hai cẳng chân trắng nõn nghịch ngợm cong lên câu vào nhau.

Cái mông nhỏ bị vạt áo mỏng manh che phủ, ẩn hiện ra đường cong mê người.Cô nằm đó nói chuyện điện thoại với mẹ, mang theo nho nhỏ sự cố ý chọc giận.

Giống như Khương Thiện Thiện tức giận là một sự kiện đáng vui.Lâm Việt Hải đi qua, ngồi bên người con gái, duỗi tay sờ lên cái mông nhỏ của cô, hỏi: "Đang nói chuyện gì?"

"Ba ba ~~"Mông thịt của Lâm Nhược Vũ bị đột nhiên tập kích, cô kinh ngạc quay đầu lại, hỏi: "Ba ba, ba trở về lúc nào?"

Hắn đã trở về thật lâu, vẫn luôn dựa vào cạnh cửa, nghe cô cùng Khương Thiện Thiện gọi điện thoại.Lâm Việt Hải không có trả lời.

Cơ thể cường tráng đổ ập đến, nằm đè lên cơ thể nhỏ nhắn của Lâm Nhược Vũ, bàn tay đoạt lấy điện thoại trên tay cô, âm thanh lãnh đạm nói vào điện thoại: "Khương Thiện Thiện, là tôi."

Bên kia điện thoại, Khương Thiện Thiện đã bị Lâm Nhược Vũ làm cho tức giận đến sắp mất đi lý trí, cô vừa nghe giọng Lâm Việt Hải, lập tức thét chói tai: "Lâm Việt Hải, anh dạy con, chính là bộ dạng không giáo dưỡng như vậy sao?"

Người đàn ông nằm đè trên lưng thiếu nữ, hạ thể đã sớm căng phồng.

Lâm Việt Hải dùng dương vật đang cương cứng bên trong quần tây chậm rãi cọ vào bờ mông mềm phía dưới, một bên cùng Khương Thiện Thiện nói chuyện: "Lâm Nhược Vũ không phải tôi dạy, mấy năm nay, con bé vẫn luôn ở Khương gia, tôi chỉ phụ trách ra tiền.

Cô cảm thấy con bé không được dạy dỗ tốt, vừa lúc chứng minh Khương gia các người có vấn đề.

Vốn dĩ tôi cảm thấy có thể từ từ tính toán, nhưng Khương Thiện Thiện cô nhìn xem thái độ hiện giờ của mình đi.

Cuồng loạn như vậy, tôi yên tâm đem con tôi trở lại Khương gia các người sao?"

Lâm Việt Hải không thích Lâm Nhược Vũ chịu ủy khuất, mặc kệ Lâm Nhược Vũ có sai hay không.

Hắn chính là vô điều kiện nâng niu cô gái nhỏ của hắn.

Đòi tiền hắn đưa tiền, muốn tài nguyên hắn cho tài nguyên, bọn họ muốn, hắn sẽ cho.Chỉ duy nhất không được bắt nạt em bé của hắn, bản thân hắn đều luyến tiếc không nỡ hung dữ với cô câu nào.

Khương Thiện Thiện vừa trở về đã bày ra bộ dạng bắt chẹt như vậy.Vốn đang tính toán đang đợi tình hình xem như thế nào, nhưng hiện tại, Lâm Việt Hải hoàn toàn không yên tâm.
 
Back
Top Bottom