[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,586
- 0
- 0
[Edit] Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính
Chương 59: Tảo Mộ
Chương 59: Tảo Mộ
EDIT: NAIHONG520 🌻🫶🌞
------
Dạo gần đây Giản Phồn Úc phát hiện Nguyễn Miêu dường như đang cố ý tránh mặt mình, hắn bình tĩnh quan sát vài ngày cuối cùng đưa ra kết luận này.
Cậu thật sự là đứa trẻ không thể nói dối, ngoài mặt làm bộ không có gì nhưng khi đụng mặt nhau cậu sẽ theo bản năng tránh ánh mắt của Giản Phồn Úc, hơn nữa giờ cơm trưa cũng không còn ngồi yên tại chỗ ngoan ngoãn đợi hắn như trước nữa.Giản Phồn Úc không cảm thấy Nguyễn Miêu đột nhiên dở chứng thất thường, chỉ có thể là do Hạ Thương Chi đã nói gì đó.
Thật ra hắn lại không cảm thấy nôn nóng chút nào còn rất hài lòng là đằng khác, có lẽ vì tiềm thức của Nguyễn Miêu đã nhận ra sự bất thường của tình bạn này nên hiện tại cậu muốn được yên tĩnh một mình, hắn sẽ phối hợp không làm phiền cậu, cho cậu thời gian suy nghĩ thông suốt.Và vì thế Nguyễn Miêu phát hiện, Giản Phồn Úc không hề chủ động tới tìm mình nữa.“Sao mấy bữa nay bạn Giản không đi với cậu nữa thế?”
Phương Tri bây giờ mới nhớ ra chuyện này, ngồi làm bài tập hỏi một câu: “Đó giờ thấy hai cậu tình cảm lắm mà, cãi nhau rồi hả?”
“Không có.”
Bề ngoài Nguyễn Miêu trông như đang liều mạng giải đề, trên thực tế tâm trí đã bay lên trời, nghe Phương Tri nhắc đến Giản Phồn Úc, cậu theo bản năng đáp một câu: “Tớ bận học quá mà thôi.”
Phương Tri tỏ vẻ không tin, cậu ta thò qua giấy nháp của Nguyễn Miêu vẽ một đường cong, vô tình vạch trần cái cớ của cậu: “Chỗ này vẽ một độ cung không phải là được rồi sao?
Tớ không tin chút độ khó này cậu nhìn không ra, rõ ràng là đang ngẩn ngơ!”
Bị vạch trần Nguyễn Miêu xấu hổ cúi đầu viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp làm bộ rất bận, Phương Tri cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng nhưng ở trong trường cậu ta chỉ nói chuyện được với mỗi Nguyễn Miêu, cậu ta hy vọng đối phương vui vẻ nên quan tâm lắm lời thêm một câu: “Cậu với bạn Giản rốt cuộc bị làm sao?”
Nguyễn Miêu do dự trong chốc lát, thật ra hai ngày nay cậu vẫn luôn cân nhắc về những lời Hạ Thương Chi nói, trong lòng rối một nùi, cậu thực sự rất hốt hoảng, không dám dò xét sâu hơn vào vấn đề nên đành phải lựa chọn tránh né Giản Phồn Úc, nhiều lúc cậu cũng muốn tìm ai đó để kể ra nổi hoang mang của mình nhưng lại không biết nên tìm ai.Hạ Thương Lục thần kinh thô đến mức bản thân không thể giấu nổi bí mật gì, tìm cậu ta không khác gì tìm ngược, Hạ Thương Chi thì lại trông mong cậu và Giản Phồn Úc trở mặt, còn Hạ Thương Dã…… thôi để yên cho anh làm việc đi.
Tịch Ấu là người miệng rộng, nói cho cậu ta xong chắc chắn không quá hai ngày sẽ truyền tới tai Giản Phồn Úc thông qua Tịch Lễ, cậu nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện mình không có một người bạn nào phù hợp để giải bày tâm tư tình cảm.Hiện giờ Phương Tri chủ động hỏi tới, Nguyễn Miêu có hơi muốn nói với cậu ta nhưng Phương Tri cũng là một người ngây ngô, có khi kinh nghiệm trăng hoa còn không phong phú bằng cậu.
Coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, Nguyễn Miêu rối rắm mở miệng: “Cậu cảm thấy, tớ và Giản Phồn Úc là quan hệ gì?”
“Hả?”
Phương Tri ngây ngẩn cả người, cậu ta giơ tay khó hiểu gãi đầu: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Hai cậu không phải đang yêu nhau sao?”
Nguyễn Miêu: “……”
“Không phải sao?”
Phương Tri vẻ mặt mờ mịt: “Cậu ấy ân cần chu đáo với cậu thế kia mà, mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon cho cậu, còn kèm cậu học miễn phí, trời mưa trời gió gì cũng đợi cậu cùng đi học cùng đi về, cậu muốn làm gì cậu ấy cũng chiều theo.
Như thế không phải đang yêu nhau, thì như nào mới tính là yêu?”
Nguyễn Miêu cẩn thận suy ngẫm lại, phát hiện Phương Tri nói rất đúng, bản thân cậu trong cuộc thì không cảm thấy gì nhưng khi nghe xong đánh giá quả thật là chuyện này vô cùng mờ ám: “Nhưng mà…… giữa bạn bè với nhau cũng làm vậy được mà?”
Ánh mắt Phương Tri nhìn cậu một cách bất đắc dĩ sau đó nói: “Vậy lát tan học tớ nắm tay cậu dắt cậu về nhé?”
“Tại sao?”
Nguyễn Miêu khó hiểu:“Đang yên đang lành cậu dắt tay tớ làm gì?
Đều là con trai cả kỳ quặc lắm.”
“Trông cậu với cậu ấy dắt tay nhau đi trên đường rất tự nhiên đấy chẳng phải sao?”
Phương Tri một dao đâm thủng khiên chắn đang dao động của cậu: “Lúc hai đứa các cậu bên nhau, thồn cơm chó cho tụi tớ cả chục cây nuốt không hết á.”
Vẻ mặt Nguyễn Miêu hoảng hốt, vẫn chưa từ bỏ ý định giãy giụa: “Thì biết làm sao được, tay Giản Phồn Úc lạnh, nhiều lúc tớ cầm tay cậu ấy chỉ vì muốn sưởi ấm cho cậu ấy thôi.”
Phương Tri chống cằm nhìn cậu, bày ra vẻ mặt 'Để tớ chống mắt lên xem hôm nay cậu tự xử thế nào'.Nguyễn Miêu ngậm miệng, cậu cũng phát hiện lí do của bản thân rất kỳ cục, vẫn cứng đầu giãy giụa thêm một chút: “Chuyện này thì chứng tỏ được gì đâu?”
“Chứng tỏ cậu thích người ta đó.”
Bình thường Phương Tri ngốc nhưng nhắc tới tư vấn tình cảm cậu ta rất thông thạo, giống như tay già đời mà giác ngộ cho Nguyễn Miêu: “Chuyện này không có mất mặt gì đâu mà, cậu xem, muốn môn đăng hộ đối hai cậu có môn đăng hộ đối, cậu ấy tài giỏi thì sao, cậu cũng đâu hề kém, cậu ấy là trai đẹp thì cậu là một mầm non mỹ nhân đó.
Nói tóm lại hai cậu sánh bước cạnh nhau siêu xứng đôi.”
Nguyễn Miêu nghi ngờ liếc cậu ta một cái: “Cậu là học sinh xuất sắc suốt ngày tập trung học hành, sao rành chuyện tình cảm quá vậy?”
“Do tớ hay đọc tiểu thuyết ngôn tình á.”
Phương Tri nhún vai: “Hồi nghỉ đông tớ đọc chắc cũng phải trăm cuốn, một ngày hai ba quyển gì đó, đến mức thuộc lòng cốt truyện luôn rồi.
Hồi đó tớ còn viết thành một bài luận văn, tuy không được chọn lên phát biểu nhưng cũng được mấy nhà báo quan tâm tới.”
Nguyễn Miêu: “……”
Sở thích của giới học sinh xuất sắc tại hạ từ chối hiểu.Haiz, đến cả Phương Tri cũng nói giữa mình và Giản Phồn Úc trông mập mờ không rõ……Càng nghĩ Nguyễn Miêu càng rối rắm hơn, đột nhiên Giản Phồn Úc từ bên ngoài đi vào phòng tự học, hắn cúi đầu dường như đang tìm cuốn sách nào đó không có nhìn qua bên này, thấy thế Nguyễn Miêu vội vã dựng sách lên giấu mặt mình đi, lén lút chừa lại đôi mắt nhìn trộm hắn, chờ đến khi Giản Phồn Úc cầm sách rời đi rồi cậu mới dám lộ đầu ra.“Còn nói không cãi nhau.”
Phương Tri nhỏ giọng nói thầm, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, tục ngữ nói đôi chim ri dỗi nhau đến chó cũng không thèm để vào mắt, cậu ta không dại gì trở thành bia đỡ đạn đâu.Cứ như vậy, ngày hẹn đi tảo mộ đã đến nhưng Nguyễn Miêu vẫn chưa thể nói câu nào với Giản Phồn Úc.Trốn tránh mãi thế này không ổn tí nào, nhiều lúc nhìn Giản Phồn Úc phải ăn cơm một mình, đi học một mình, đọc sách một mình, không hiểu sao tim mình lại cảm thấy xót xa thế không biết, muốn chạy đến nói chuyện với cậu ấy quá đi mất.*Sáng sớm Nguyễn Miêu ra khỏi nhà, Chu Duyên Cầm chờ cậu trong xe, hai người lái một mạch mất hơn hai tiếng mới về tới quê, bà ngoại được chôn cất ở mảnh đất bỏ hoang phía sau thôn, hầu hết những người già khi qua đời họ đều sẽ có di nguyện được an nghỉ ở nơi gần với thôn quê, ngụ ý lá rụng về cội.Chu Duyên Cầm đỗ xe bên ngoài thôn, mở cửa xe cùng Nguyễn Miêu đi vào trong, lần đầu tiên thăm thú nông thôn Nguyễn Miêu không khỏi hơi tò mò, cậu vẫn luôn cho rằng các ngôi nhà nông thôn hiện nay đều đã được trám xi măng lát gạch bông giống như trong TV, không ngờ thực tế lại xập xệ như vậy, ngay cả con đường lớn dẫn vào thôn cũng không được đổ bê tông, khắp nơi đều là nhà ngói thấp bé, chênh lệch hoàn toàn với xã hội hiện đại.Cậu đi theo sau lưng Chu Duyên Cầm cẩn thận tránh né những chỗ có ổ gà lồi lõm, ở đây giương mắt lên là thấy ba bốn cô dì lớn tuổi tụ thành nhóm xì xào xì xồ chuyện gì đó dọc hai bên đường, ánh mắt bọn họ còn mang theo chút châm chọc khinh thường, giống như mẹ con cậu là thứ dơ bẩn.Nguyễn Miêu lo lắng quan sát Chu Duyên Cầm, lưng bà thẳng tắp, nét mặt dửng dưng nhìn không ra vui buồn, cặp mắt xinh đẹp bị giấu sau kính răm, chẳng ai nhìn thấu cảm xúc của bà.“Không cần để ý đến các bà ấy.”
Nhận thấy được vẻ lo lắng không yên của Nguyễn Miêu, Chu Duyên Cầm nhẹ giọng nói: “Con cứ theo sát mẹ là được.”
Nguyễn Miêu gật đầu, ôm chặt bó hoa trong lòng ngực tập trung bước đi, hai người xuyên qua khỏi con đường lớn, không thèm để ai vào mắt đi thẳng tới một mảnh đất bỏ hoang.
Trên mảnh đất dựng rất nhiều bia đá san sát nhau, bốn phía ngang dọc đều có, kích cỡ lớn nhỏ không đồng đều, trông vô cùng đơn sơ.Chu Duyên Cầm vòng qua từng bia đá hướng thẳng vào sâu bên trong nghĩa địa, Nguyễn Miêu lập tức theo qua, đến khi bước đến tấm bia mộ nằm ở tận trong cùng bà mới dừng lại.Tấm bia của bà ngoại trông chất lượng hơn của những vị khác nhiều, vừa nhìn là biết bia đá được trạm khắc tỉ mỉ với giá cả xa xỉ, tại nơi hoang vu này nó trở nên vô cùng bắt mắt.
Theo sự hướng dẫn của Chu Duyên Cầm, Nguyễn Miêu nhẹ nhàng kính dâng bó hoa ôm trong lòng ngực xuống trước tấm bia đá, sau đó móc ra một xấp tiền giấy trong ba lô bỏ vào chậu than rồi bậc lửa.Trên tấm bia dán bức ảnh bà ngoại lúc còn sống, bà cụ nở nụ cười mỉm chi duyên dáng, trông hết sức hiền hậu dịu dàng, có lẽ khi trẻ cụ cũng là một mỹ nhân có tiếng, Nguyễn Miêu cầm khăn cẩn thận chà lau ảnh chụp, sợ không cẩn thận sẽ lau hư mất.Còn Chu Duyên Cầm chỉ đứng lẳng lặng trước mộ không nói lấy một câu, đến cả kính răm cũng không gỡ xuống, vẻ mặt bà lạnh tanh không giống như người tới tảo mộ chút nào.“Con lạy bà ngoại vài cái đi.”
Bà trầm giọng nói: “Nuôi con suốt mười bốn năm, không dễ dàng gì.”
Nguyễn Miêu lập tức quỳ gối cung kính dập đầu lạy ba cái, tuy bà cụ chưa từng nuôi mình nhưng cậu vẫn thực hiện lễ nghĩa, dù gì cậu cũng chiếm mất cơ thể của đứa cháu ngoại một tay cụ nuôi lớn, chỉ dập đầu thôi là quá lời cho cậu rồi.Nhìn thấy thái độ thành kính của Nguyễn Miêu, cuối cùng Chu Duyên Cầm cũng tháo kính râm xuống, bà nhìn bia mộ một hồi lâu nhẹ giọng nói: “Tôi biết mẹ không muốn gặp tôi, nhưng tôi vẫn muốn tới.
Tôi đã dẫn Miêu Miêu mẹ thương yêu nhất đến viếng rồi, về sau cũng đừng trông chờ tôi đến thăm nữa.”
Trong mắt Chu Duyên Cầm toát ra sự đau xót, đến tận lúc này nấm mộ ở đối diện mới thật sự giống nơi mẹ của bà yên nghỉ.Nguyễn Miêu ngồi xổm ở một bên liên tục bỏ tiền giấy vào chậu than, trong lòng lại không khỏi buồn bực, những lời Chu Duyên Cầm vừa nói nghe như quan hệ của hai mẹ con họ rất tệ thì phải.Nếu nói bà không thương mẹ mình, sao bà phải cất công từ ngàn dặm xa xôi trở về đây, nếu nói bà có thương, cớ sao thái độ lại dửng dưng như thể là người dưng vậy, không hiểu nổi mà.Nguyễn Miêu nhịp nhàng thêm tiền giấy vào chậu than, hai người lặng lẽ đợi ở nghĩa địa hoang vu, cậu nhấc mắt thử quan sát bốn phía ngay cả một người cũng không có, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy hơi sợ, tuy là ban ngày ban mặt nhưng nơi này toát ra mùi rất đáng sợ.Chờ đốt trụi xấp tiền giấy cuối cùng xong, Chu Duyên Cầm mới cử động cơ thể: “Đi thôi.”
“Mới thế đã đi ạ?”
Nguyễn Miêu sửng sốt.“Không thì sao?”
Chu Duyên Cầm đeo kính râm lên quay đầu lại nhìn cậu: “Hay là con muốn ở lại qua đêm?”
Nguyễn Miêu sợ tới mức rùng mình một cái, sau đó vội vàng chạy tới sau lưng bà: “Không có không có ạ, con chỉ hỏi thế thôi.”
"Nhiều năm nay tình cảm giữa mẹ và ngoại con luôn không được tốt, ở lại quá lâu bà sẽ không kiên nhẫn mất.”
Chu Duyên Cầm giải thích: “Đốt xong rồi chúng ta đi liền.”
Nguyễn Miêu gật đầu, không dám hỏi nhiều.Chu Duyên Cầm thăm mộ xong cũng không vội trở về, ngược lại bà dẫn Nguyễn Miêu vòng một vòng trở lại nhà cũ.
Nhà cũ không ai ở nên nhiều năm không được sửa chữa định kỳ, ổ khoá móc trên cửa gỗ theo thời gian dần xuất hiện rỉ sét, nền đất xung quanh um tùm cỏ dại.Chu Duyên Cầm lấy một chiếc chìa khóa ra thuần thục tra vào ổ mở khóa rồi bước vào trong sân đã phủ kín cỏ dại, còn Nguyễn Miêu đứng ở ngoài nhìn vào với vẻ mặt phức tạp.Quả nhiên giống y đúc trong mơ.
_______________________