Lãng Mạn [EDIT] Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "HỐT" Luôn Thụ Chính

[Edit] Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính
Chương 59: Tảo Mộ


EDIT: NAIHONG520 🌻🫶🌞

------

Dạo gần đây Giản Phồn Úc phát hiện Nguyễn Miêu dường như đang cố ý tránh mặt mình, hắn bình tĩnh quan sát vài ngày cuối cùng đưa ra kết luận này.

Cậu thật sự là đứa trẻ không thể nói dối, ngoài mặt làm bộ không có gì nhưng khi đụng mặt nhau cậu sẽ theo bản năng tránh ánh mắt của Giản Phồn Úc, hơn nữa giờ cơm trưa cũng không còn ngồi yên tại chỗ ngoan ngoãn đợi hắn như trước nữa.Giản Phồn Úc không cảm thấy Nguyễn Miêu đột nhiên dở chứng thất thường, chỉ có thể là do Hạ Thương Chi đã nói gì đó.

Thật ra hắn lại không cảm thấy nôn nóng chút nào còn rất hài lòng là đằng khác, có lẽ vì tiềm thức của Nguyễn Miêu đã nhận ra sự bất thường của tình bạn này nên hiện tại cậu muốn được yên tĩnh một mình, hắn sẽ phối hợp không làm phiền cậu, cho cậu thời gian suy nghĩ thông suốt.Và vì thế Nguyễn Miêu phát hiện, Giản Phồn Úc không hề chủ động tới tìm mình nữa.“Sao mấy bữa nay bạn Giản không đi với cậu nữa thế?”

Phương Tri bây giờ mới nhớ ra chuyện này, ngồi làm bài tập hỏi một câu: “Đó giờ thấy hai cậu tình cảm lắm mà, cãi nhau rồi hả?”

“Không có.”

Bề ngoài Nguyễn Miêu trông như đang liều mạng giải đề, trên thực tế tâm trí đã bay lên trời, nghe Phương Tri nhắc đến Giản Phồn Úc, cậu theo bản năng đáp một câu: “Tớ bận học quá mà thôi.”

Phương Tri tỏ vẻ không tin, cậu ta thò qua giấy nháp của Nguyễn Miêu vẽ một đường cong, vô tình vạch trần cái cớ của cậu: “Chỗ này vẽ một độ cung không phải là được rồi sao?

Tớ không tin chút độ khó này cậu nhìn không ra, rõ ràng là đang ngẩn ngơ!”

Bị vạch trần Nguyễn Miêu xấu hổ cúi đầu viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp làm bộ rất bận, Phương Tri cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng nhưng ở trong trường cậu ta chỉ nói chuyện được với mỗi Nguyễn Miêu, cậu ta hy vọng đối phương vui vẻ nên quan tâm lắm lời thêm một câu: “Cậu với bạn Giản rốt cuộc bị làm sao?”

Nguyễn Miêu do dự trong chốc lát, thật ra hai ngày nay cậu vẫn luôn cân nhắc về những lời Hạ Thương Chi nói, trong lòng rối một nùi, cậu thực sự rất hốt hoảng, không dám dò xét sâu hơn vào vấn đề nên đành phải lựa chọn tránh né Giản Phồn Úc, nhiều lúc cậu cũng muốn tìm ai đó để kể ra nổi hoang mang của mình nhưng lại không biết nên tìm ai.Hạ Thương Lục thần kinh thô đến mức bản thân không thể giấu nổi bí mật gì, tìm cậu ta không khác gì tìm ngược, Hạ Thương Chi thì lại trông mong cậu và Giản Phồn Úc trở mặt, còn Hạ Thương Dã…… thôi để yên cho anh làm việc đi.

Tịch Ấu là người miệng rộng, nói cho cậu ta xong chắc chắn không quá hai ngày sẽ truyền tới tai Giản Phồn Úc thông qua Tịch Lễ, cậu nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện mình không có một người bạn nào phù hợp để giải bày tâm tư tình cảm.Hiện giờ Phương Tri chủ động hỏi tới, Nguyễn Miêu có hơi muốn nói với cậu ta nhưng Phương Tri cũng là một người ngây ngô, có khi kinh nghiệm trăng hoa còn không phong phú bằng cậu.

Coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, Nguyễn Miêu rối rắm mở miệng: “Cậu cảm thấy, tớ và Giản Phồn Úc là quan hệ gì?”

“Hả?”

Phương Tri ngây ngẩn cả người, cậu ta giơ tay khó hiểu gãi đầu: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?

Hai cậu không phải đang yêu nhau sao?”

Nguyễn Miêu: “……”

“Không phải sao?”

Phương Tri vẻ mặt mờ mịt: “Cậu ấy ân cần chu đáo với cậu thế kia mà, mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon cho cậu, còn kèm cậu học miễn phí, trời mưa trời gió gì cũng đợi cậu cùng đi học cùng đi về, cậu muốn làm gì cậu ấy cũng chiều theo.

Như thế không phải đang yêu nhau, thì như nào mới tính là yêu?”

Nguyễn Miêu cẩn thận suy ngẫm lại, phát hiện Phương Tri nói rất đúng, bản thân cậu trong cuộc thì không cảm thấy gì nhưng khi nghe xong đánh giá quả thật là chuyện này vô cùng mờ ám: “Nhưng mà…… giữa bạn bè với nhau cũng làm vậy được mà?”

Ánh mắt Phương Tri nhìn cậu một cách bất đắc dĩ sau đó nói: “Vậy lát tan học tớ nắm tay cậu dắt cậu về nhé?”

“Tại sao?”

Nguyễn Miêu khó hiểu:“Đang yên đang lành cậu dắt tay tớ làm gì?

Đều là con trai cả kỳ quặc lắm.”

“Trông cậu với cậu ấy dắt tay nhau đi trên đường rất tự nhiên đấy chẳng phải sao?”

Phương Tri một dao đâm thủng khiên chắn đang dao động của cậu: “Lúc hai đứa các cậu bên nhau, thồn cơm chó cho tụi tớ cả chục cây nuốt không hết á.”

Vẻ mặt Nguyễn Miêu hoảng hốt, vẫn chưa từ bỏ ý định giãy giụa: “Thì biết làm sao được, tay Giản Phồn Úc lạnh, nhiều lúc tớ cầm tay cậu ấy chỉ vì muốn sưởi ấm cho cậu ấy thôi.”

Phương Tri chống cằm nhìn cậu, bày ra vẻ mặt 'Để tớ chống mắt lên xem hôm nay cậu tự xử thế nào'.Nguyễn Miêu ngậm miệng, cậu cũng phát hiện lí do của bản thân rất kỳ cục, vẫn cứng đầu giãy giụa thêm một chút: “Chuyện này thì chứng tỏ được gì đâu?”

“Chứng tỏ cậu thích người ta đó.”

Bình thường Phương Tri ngốc nhưng nhắc tới tư vấn tình cảm cậu ta rất thông thạo, giống như tay già đời mà giác ngộ cho Nguyễn Miêu: “Chuyện này không có mất mặt gì đâu mà, cậu xem, muốn môn đăng hộ đối hai cậu có môn đăng hộ đối, cậu ấy tài giỏi thì sao, cậu cũng đâu hề kém, cậu ấy là trai đẹp thì cậu là một mầm non mỹ nhân đó.

Nói tóm lại hai cậu sánh bước cạnh nhau siêu xứng đôi.”

Nguyễn Miêu nghi ngờ liếc cậu ta một cái: “Cậu là học sinh xuất sắc suốt ngày tập trung học hành, sao rành chuyện tình cảm quá vậy?”

“Do tớ hay đọc tiểu thuyết ngôn tình á.”

Phương Tri nhún vai: “Hồi nghỉ đông tớ đọc chắc cũng phải trăm cuốn, một ngày hai ba quyển gì đó, đến mức thuộc lòng cốt truyện luôn rồi.

Hồi đó tớ còn viết thành một bài luận văn, tuy không được chọn lên phát biểu nhưng cũng được mấy nhà báo quan tâm tới.”

Nguyễn Miêu: “……”

Sở thích của giới học sinh xuất sắc tại hạ từ chối hiểu.Haiz, đến cả Phương Tri cũng nói giữa mình và Giản Phồn Úc trông mập mờ không rõ……Càng nghĩ Nguyễn Miêu càng rối rắm hơn, đột nhiên Giản Phồn Úc từ bên ngoài đi vào phòng tự học, hắn cúi đầu dường như đang tìm cuốn sách nào đó không có nhìn qua bên này, thấy thế Nguyễn Miêu vội vã dựng sách lên giấu mặt mình đi, lén lút chừa lại đôi mắt nhìn trộm hắn, chờ đến khi Giản Phồn Úc cầm sách rời đi rồi cậu mới dám lộ đầu ra.“Còn nói không cãi nhau.”

Phương Tri nhỏ giọng nói thầm, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, tục ngữ nói đôi chim ri dỗi nhau đến chó cũng không thèm để vào mắt, cậu ta không dại gì trở thành bia đỡ đạn đâu.Cứ như vậy, ngày hẹn đi tảo mộ đã đến nhưng Nguyễn Miêu vẫn chưa thể nói câu nào với Giản Phồn Úc.Trốn tránh mãi thế này không ổn tí nào, nhiều lúc nhìn Giản Phồn Úc phải ăn cơm một mình, đi học một mình, đọc sách một mình, không hiểu sao tim mình lại cảm thấy xót xa thế không biết, muốn chạy đến nói chuyện với cậu ấy quá đi mất.*Sáng sớm Nguyễn Miêu ra khỏi nhà, Chu Duyên Cầm chờ cậu trong xe, hai người lái một mạch mất hơn hai tiếng mới về tới quê, bà ngoại được chôn cất ở mảnh đất bỏ hoang phía sau thôn, hầu hết những người già khi qua đời họ đều sẽ có di nguyện được an nghỉ ở nơi gần với thôn quê, ngụ ý lá rụng về cội.Chu Duyên Cầm đỗ xe bên ngoài thôn, mở cửa xe cùng Nguyễn Miêu đi vào trong, lần đầu tiên thăm thú nông thôn Nguyễn Miêu không khỏi hơi tò mò, cậu vẫn luôn cho rằng các ngôi nhà nông thôn hiện nay đều đã được trám xi măng lát gạch bông giống như trong TV, không ngờ thực tế lại xập xệ như vậy, ngay cả con đường lớn dẫn vào thôn cũng không được đổ bê tông, khắp nơi đều là nhà ngói thấp bé, chênh lệch hoàn toàn với xã hội hiện đại.Cậu đi theo sau lưng Chu Duyên Cầm cẩn thận tránh né những chỗ có ổ gà lồi lõm, ở đây giương mắt lên là thấy ba bốn cô dì lớn tuổi tụ thành nhóm xì xào xì xồ chuyện gì đó dọc hai bên đường, ánh mắt bọn họ còn mang theo chút châm chọc khinh thường, giống như mẹ con cậu là thứ dơ bẩn.Nguyễn Miêu lo lắng quan sát Chu Duyên Cầm, lưng bà thẳng tắp, nét mặt dửng dưng nhìn không ra vui buồn, cặp mắt xinh đẹp bị giấu sau kính răm, chẳng ai nhìn thấu cảm xúc của bà.“Không cần để ý đến các bà ấy.”

Nhận thấy được vẻ lo lắng không yên của Nguyễn Miêu, Chu Duyên Cầm nhẹ giọng nói: “Con cứ theo sát mẹ là được.”

Nguyễn Miêu gật đầu, ôm chặt bó hoa trong lòng ngực tập trung bước đi, hai người xuyên qua khỏi con đường lớn, không thèm để ai vào mắt đi thẳng tới một mảnh đất bỏ hoang.

Trên mảnh đất dựng rất nhiều bia đá san sát nhau, bốn phía ngang dọc đều có, kích cỡ lớn nhỏ không đồng đều, trông vô cùng đơn sơ.Chu Duyên Cầm vòng qua từng bia đá hướng thẳng vào sâu bên trong nghĩa địa, Nguyễn Miêu lập tức theo qua, đến khi bước đến tấm bia mộ nằm ở tận trong cùng bà mới dừng lại.Tấm bia của bà ngoại trông chất lượng hơn của những vị khác nhiều, vừa nhìn là biết bia đá được trạm khắc tỉ mỉ với giá cả xa xỉ, tại nơi hoang vu này nó trở nên vô cùng bắt mắt.

Theo sự hướng dẫn của Chu Duyên Cầm, Nguyễn Miêu nhẹ nhàng kính dâng bó hoa ôm trong lòng ngực xuống trước tấm bia đá, sau đó móc ra một xấp tiền giấy trong ba lô bỏ vào chậu than rồi bậc lửa.Trên tấm bia dán bức ảnh bà ngoại lúc còn sống, bà cụ nở nụ cười mỉm chi duyên dáng, trông hết sức hiền hậu dịu dàng, có lẽ khi trẻ cụ cũng là một mỹ nhân có tiếng, Nguyễn Miêu cầm khăn cẩn thận chà lau ảnh chụp, sợ không cẩn thận sẽ lau hư mất.Còn Chu Duyên Cầm chỉ đứng lẳng lặng trước mộ không nói lấy một câu, đến cả kính răm cũng không gỡ xuống, vẻ mặt bà lạnh tanh không giống như người tới tảo mộ chút nào.“Con lạy bà ngoại vài cái đi.”

Bà trầm giọng nói: “Nuôi con suốt mười bốn năm, không dễ dàng gì.”

Nguyễn Miêu lập tức quỳ gối cung kính dập đầu lạy ba cái, tuy bà cụ chưa từng nuôi mình nhưng cậu vẫn thực hiện lễ nghĩa, dù gì cậu cũng chiếm mất cơ thể của đứa cháu ngoại một tay cụ nuôi lớn, chỉ dập đầu thôi là quá lời cho cậu rồi.Nhìn thấy thái độ thành kính của Nguyễn Miêu, cuối cùng Chu Duyên Cầm cũng tháo kính râm xuống, bà nhìn bia mộ một hồi lâu nhẹ giọng nói: “Tôi biết mẹ không muốn gặp tôi, nhưng tôi vẫn muốn tới.

Tôi đã dẫn Miêu Miêu mẹ thương yêu nhất đến viếng rồi, về sau cũng đừng trông chờ tôi đến thăm nữa.”

Trong mắt Chu Duyên Cầm toát ra sự đau xót, đến tận lúc này nấm mộ ở đối diện mới thật sự giống nơi mẹ của bà yên nghỉ.Nguyễn Miêu ngồi xổm ở một bên liên tục bỏ tiền giấy vào chậu than, trong lòng lại không khỏi buồn bực, những lời Chu Duyên Cầm vừa nói nghe như quan hệ của hai mẹ con họ rất tệ thì phải.Nếu nói bà không thương mẹ mình, sao bà phải cất công từ ngàn dặm xa xôi trở về đây, nếu nói bà có thương, cớ sao thái độ lại dửng dưng như thể là người dưng vậy, không hiểu nổi mà.Nguyễn Miêu nhịp nhàng thêm tiền giấy vào chậu than, hai người lặng lẽ đợi ở nghĩa địa hoang vu, cậu nhấc mắt thử quan sát bốn phía ngay cả một người cũng không có, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy hơi sợ, tuy là ban ngày ban mặt nhưng nơi này toát ra mùi rất đáng sợ.Chờ đốt trụi xấp tiền giấy cuối cùng xong, Chu Duyên Cầm mới cử động cơ thể: “Đi thôi.”

“Mới thế đã đi ạ?”

Nguyễn Miêu sửng sốt.“Không thì sao?”

Chu Duyên Cầm đeo kính râm lên quay đầu lại nhìn cậu: “Hay là con muốn ở lại qua đêm?”

Nguyễn Miêu sợ tới mức rùng mình một cái, sau đó vội vàng chạy tới sau lưng bà: “Không có không có ạ, con chỉ hỏi thế thôi.”

"Nhiều năm nay tình cảm giữa mẹ và ngoại con luôn không được tốt, ở lại quá lâu bà sẽ không kiên nhẫn mất.”

Chu Duyên Cầm giải thích: “Đốt xong rồi chúng ta đi liền.”

Nguyễn Miêu gật đầu, không dám hỏi nhiều.Chu Duyên Cầm thăm mộ xong cũng không vội trở về, ngược lại bà dẫn Nguyễn Miêu vòng một vòng trở lại nhà cũ.

Nhà cũ không ai ở nên nhiều năm không được sửa chữa định kỳ, ổ khoá móc trên cửa gỗ theo thời gian dần xuất hiện rỉ sét, nền đất xung quanh um tùm cỏ dại.Chu Duyên Cầm lấy một chiếc chìa khóa ra thuần thục tra vào ổ mở khóa rồi bước vào trong sân đã phủ kín cỏ dại, còn Nguyễn Miêu đứng ở ngoài nhìn vào với vẻ mặt phức tạp.Quả nhiên giống y đúc trong mơ.

_______________________
 
[Edit] Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính
Chương 60: "Đó nhất định là thiên sứ"


EDIT: NAIHONG520 🌻🫶🌞

-------

Cậu đứng ngoài cửa chốc lát sau đó mới nhấc chân đi vào trong, cũng không biết có phải ảo giác hay không, giây phút Nguyễn Miêu bước qua gạc cửa, ánh mắt cậu đổi sang hoảng hốt dường như có thứ gì đó lướt qua trước mắt mình.Trong viện mọc xum xuê cỏ dại, không có lấy một khoảng trống để đặt chân xuống, Nguyễn Miêu dẫm lên đám cỏ non vừa mới nhú cảm thấy dưới chân mình khá êm ái, cậu cẩn thận vòng ra nhà chính.Trong phòng đâu đâu cũng giăng kín mạng nhện, phía Tây Nam trưng bày một bộ sô pha cũ kỹ và bàn trà thiếu một chân, trên tường hằn rõ nhiều đường lõm, lớp bùn trám tường màu vàng xám thỉnh thoảng tróc ra rơi xuống, ở mỗi góc tường đắp chồng cột đất, trông lung lay có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.Cậu không tìm thấy Chu Duyên Cầm, trong phòng ngoài phòng cũng không thấy bóng dáng bà, toàn bộ nhà cũ yên tĩnh giống như chỉ có một mình cậu, Nguyễn Miêu sợ hãi, há mồm gọi hai tiếng: “Mẹ, mẹ ơi?

Mẹ đâu rồi?”

Nguyễn Miêu đi vào phòng ngủ nhà chính bên trái, nhấc rèm cửa lên duỗi đầu nhìn vào, trong phòng đen như mực chỉ có một chiếc giường mộc mạc, không có Chu Duyên Cầm ở đây.

Cậu hoảng hốt lại đi đến một phòng khác đẩy cửa ra, bên trong đặt rất nhiều đồ vật linh tinh, cũng không có bà.Tiếp theo cậu kiểm tra phòng bếp và WC qua một lần, vẫn không thấy bà.Rõ ràng mình tận mắt nhìn thấy Chu Duyên Cầm tiến vào, sao lại không thấy ai cơ chứ?Nguyễn Miêu vô cùng hoảng sợ, cậu móc điện thoại ra định gọi điện cho anh cả nhờ ai đó tới đón mình nhưng sau khi móc điện thoại ra cậu mới phát hiện ở đây không có sóng, tin nhắn gửi đi đều không nhận được.Trong lòng Nguyễn Miêu trào ra một loại dự cảm không lành, cậu nhanh chóng xoay người chạy ra bên ngoài, đột nhiên trước mắt lại hiện lên một bóng người.

Cậu theo bản năng cho rằng đó là Chu Duyên Cầm, gấp gáp mừng rỡ hô: “Con ở đây!”

Nhưng người nọ dường như không nghe được tiếng cậu kêu, ngược lại đối phương chạy trốn càng nhanh hơn, Nguyễn Miêu sợ bà vứt mình ở lại một mình, cậu vội vàng nhấc chân đuổi theo, vừa chạy vừa gào thét gọi mẹ.Cậu đuổi theo người nọ suốt một đường, cũng không phát hiện ra bản thân đang chạy vòng vòng bên trong nhà cũ chưa từng chạy ra bên ngoài.Người nọ chạy vào một gian nhà ở phía sau biến mất không thấy tăm hơi, Nguyễn Miêu chạy theo đến, lập tức ngây ngẩn cả người.Căn phòng này vừa nãy cậu đã ngó qua, chính là nơi chất đầy đồ dùng linh tinh, nào là cuốc rỉ sắt bị hỏng, nồi chén gáo bồn nhưng hiện tại lần nữa trở lại căn phòng cậu phát hiện nó đã thay hình đổi dạng.Tuy vẫn đơn sơ như ban đầu nhưng trong phòng sạch sẽ ngăn nắp đồ vật không bị ngã nghiêng, sát vách tường bày một cái giường gỗ đơn loại nhỏ, kích cỡ chỉ vừa đủ để một đứa trẻ nằm, xe ô tô đồ chơi tróc sơn quăng lung tung dưới mép giường và trên tủ gỗ, một cái quạt điện cũ kỹ thổi gió về phía giường nằm, phát ra âm thanh kẹt kẹt chói tai.Nhìn mọi thứ trước mắt, Nguyễn Miêu ngơ ngác tự hỏi có phải bản thân bị ảo giác hay không.Đúng lúc này, một cậu bé chậm rãi bò ra từ dưới đáy giường, Nguyễn Miêu liếc mắt một cái đã nhận ra đứa trẻ này chính là người cậu gặp trong giấc mơ lần trước, là “cậu” khi còn nhỏ.Cậu bé thuần thục chui ra khỏi gầm giường, trên đầu còn dính chút bùn đất, trong tay xách gáy một con mèo vằn con, giận dỗi vỗ nhẹ đầu mèo con mắng nó: “Ai biểu mày ăn vụng đồ ăn vặt!”

Mèo vằn con cắn cậu bé một cái, sau đó giãy thoát khỏi tay cậu, đáp xuống đất ngay chỗ ống quần Nguyễn Miêu rồi nhanh như chớp chạy biến ra ngoài, Nguyễn Miêu nhìn theo hướng mèo con chạy xa, do dự quay đầu lại quan sát cậu bé kia.Cậu bé thành thục lấy một cuộn giấy từ trong ngăn kéo đầu giường ra tùy tiện lau đi vết máu trên tay bị mèo con cắn, suốt quá trình băng bó cho bản thân cậu không hề rên la tiếng nào.

Nguyễn Miêu ngây ngẩn một hồi rất nhanh đã lấy lại tinh thần cảm thán trong bụng, bởi vì đây không phải lần đầu nhóc ấy bị thế nên động tác khá dày dặn kinh nghiệm nhỉ.Cậu nhìn vết thương không quá sâu nhẹ giọng nói: “Em nên đi bệnh viện tiêm ngừa, lỡ như bị lây bệnh sẽ rất nguy hiểm.”

Quả nhiên, không ai đáp lời Nguyễn Miêu, bởi cậu bé không thấy cậu.Nguyễn Miêu nhìn cậu bé ném cuộn giấy vào lại trong ngăn kéo, lười biếng bò lên trên giường nằm xuống, kéo áo để hở cái bụng nhỏ trắng nõn xua nóng, bên ngoài truyền đến tiếng ve kêu râm ran, mà trong phòng chỉ có một cái quạt cũ kỹ vù vù thổi ra làn gió nóng, khắp nơi đều bốc nhiệt gây oi bức.Nguyễn Miêu phát hiện mình bị nhốt trong phòng này, mỗi lần nhấc chân muốn bước ra ngoài đều không thể chạm tới cửa, vì thế cậu không chần chừ chọn từ bỏ, an tĩnh ngồi xổm cạnh mép giường ngắm đứa trẻ.Lúc này có lẽ “Nguyễn Miêu” chỉ tầm sáu bảy tuổi, vừa trắng trẻo vừa nhỏ nhắn trông siêu cấp đáng yêu, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt đen to tròn lúng liếng*, mặc dù cậu bé chẳng làm gì cả chỉ lười biếng nằm phơi bụng cũng đủ cào tim người xem ngứa ngáy, muốn bế cậu bé lên mà nựng, Nguyễn Miêu vươn tay lén lút chọc chọc khuôn mặt nhỏ tròn vo ấy.Tuy không thể thật sự chạm vào nhưng cậu vẫn chột dạ, sợ bị phát hiện.Cậu bé nằm một mình trên giường chốc lát, từ ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn đang leo vào, Nguyễn Miêu tập trung quan sát, quả nhiên là Tiểu Lộ.Tiểu Lộ hiện tại mới cỡ 4 tuổi, gầy còn mỗi da bọc xương y hệt lúc lớn, nhóc con vừa đáp đất thì lập tức nhào đến trước giường vui mừng gọi: “Anh ơi anh ơi!

Anh Miêu Miêu!”

Cậu bé đang nằm thiu thỉu trên giường bị gọi tỉnh dậy, không kiên nhẫn chồm lên gõ đầu nhóc con kia một cú: “Anh đang ngủ!

Còn nữa, không được gọi anh là Miêu Miêu!”

Tiểu Lộ bị đánh cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Anh Miêu Miêu, chúng ta đi bắt ve chơi đi, tụi Đại Tráng và bé bự đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi anh!”

“Không đi.”

Miêu bé nằm trở lại giường không chút do dự từ chối: "Anh không có chơi chung với tụi nó, mình em đi đi.”

Tiểu Lộ bày vẻ mặt thất vọng, ngồi xổm ở mép giường lắc đầu: "Anh không đi em cũng không đi, em không thích bé bự.”

Nguyễn Miêu nhìn Tiểu Lộ bé như hạt đậu, sau đó nhìn sang “Nguyễn Miêu”, trong đầu chợt nghĩ tại sao mình lại mơ thấy chuyện quá khứ, có ẩn ý gì sao.Bị bộ dạng ỉu xìu chán nản của Tiểu Lộ làm phiền, Miêu bé từ trên giường bò dậy sau đó hùng hổ đá một cú vào mông Tiểu Lộ: “Không phải nói đi bắt ve sao?

Còn không nhanh chân lên?”

Vì thế Tiểu Lộ lại hào hứng trở lại, hai đứa trẻ trèo qua từ cửa sổ, lén lút mở cổng ra ngoài.

Nguyễn Miêu phát hiện mình có thể rời khỏi căn nhà này, lập tức theo sau hai đứa trẻ, cậu cũng muốn biết nguyên nhân.Hai cậu bé vui cười đùa giỡn chạy thẳng đến bên dòng suối nhỏ, Nguyễn Miêu nhìn tụi nhỏ cầm xẻng nhỏ đào bới cái gì đó dưới gốc cây rợp bóng mát, lần đầu tiên cậu được quan sát cuộc sống nông thôn ở khoảng cách gần như vậy, khó tránh khỏi có chút mới lạ, đi theo sau hai nhóc ké náo nhiệt cũng đã quên mất tình cảnh của chính mình.Cậu chỉ lo ngồi xổm xuống xem mấy con giun giãy giụa trong đất, không chú ý có chuyện ập tới, đến khi cậu chạy tới đã thấy hai cậu bé bị vài đứa trẻ lớn hơn bao vây, hình như đang tranh cãi cái gì đó.Nguyễn Miêu đến gần hơn để xem tình hình, thấy đứa trẻ mập mạp hóng hách chỉ vào Miêu bé mắng: “Ai cho mày chơi ở đây?”

“Liên quan gì đến anh?

Chỗ này đứng tên anh chắc?”

Miêu bé khinh thường mắt trợn trắng, nhanh mồm dẻo miệng cãi lại.Bé bự nổi giận đùng đùng nói: “Không cho mày chơi!

Mẹ tao nói, mẹ mày giật chồng của người ta cặp kè đại gia, đồ giật chồng dơ dáy!

Mày là con trai của đồ giật chồng người ta, mày cũng dơ!”

Tiểu Lộ xông lên đá bé bự một cú, gân cổ lên hét: “Anh đánh rắm!”

Bé bự thân hình cao to đánh lại Tiểu Lộ dễ như gà, bị Tiểu Lộ đá nó hung hăng đẩy ngã cậu nhóc xuống đất.Miêu bé vội vàng đỡ Tiểu Lộ lên, quay đầu lại căm tức nhìn bé bự: “Lý béo anh dám đánh em ấy!”

“Thì làm sao?”

Bé bự đắc ý cười:“Mẹ tao nói, con của đồ giật chồng tương lai cũng là đồ giật chồng, mày cũng không phải thứ tốt lành gì!

Trong thôn ai mà chẳng ghét mày!?”

Nguyễn Miêu ở một bên nghe đám trẻ buông lời mắng nhiếc hết câu này đến câu khác, máu điên dồn lên não, trẻ con là sinh mệnh đáng yêu nhất trên đời này nhưng đôi khi cũng đáng sợ nhất, bởi vì bọn nó căn bản không biết câu mình thuận miệng nói ra sẽ tổn thương người khác đến nhường nào.

Mọi phát ngôn hành vi chúng thể hiện đa số đều bắt chước người lớn trong nhà, có thể nói ra những lời này, là bởi vì người trong nhà nói quá nhiều lần trước mặt bọn trẻ mà không dè chừng.Nguyên chủ khi nhỏ làm sai gì đâu mà phải bị nhục mạ như vậy?

Nhóc ấy cũng chỉ là đứa trẻ ngây ngô không hiểu chuyện đời mà thôi!Nguyễn Miêu rất muốn răn dạy bé bự, muốn nói cho nó không nên nói những lời độc địa với người khác nhưng dù cậu có cố thế nào cũng đều phí công, bởi vì đây chỉ là một đoạn cảnh trong mơ, cậu không có quyền can thiệp.Lời mắng nhiếc độc địa không hề khiến Miêu bé tức giận, vẻ mặt cậu bé rất bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn không có lấy một tia gợn sóng, giống như đã nghe vô số lần thành quen nên chẳng xuất hiện tí ảnh hưởng nào.Cậu bé vẫn cúi đầu lau nước mắt cho Tiểu Lộ, chỉ là bàn tay nhỏ nắm chặt đến mức trắng bệch kia đã làm bại lộ cảm xúc trong lòng nhóc ấy.Đại Tráng đứng cạnh bé bự lại mở miệng, chơi chung với nhau nên tính nết cũng không cách biệt lắm, mở miệng toàn lời khó nghe: “Tiểu Lộ là con giun bám đuôi, hai đứa mày là một đôi hoàn hảo!

Giống như trong TV nói, kỹ nữ phối với chó xứng đôi vừa lứa ha ha ha ha……”

Nguyễn Miêu sợ ngây người, thằng nhóc xấc láo này biết mình vừa nói cái gì không!?Giây tiếp theo Đại Tráng đã bị đánh nghiêng ngã trên mặt đất, đứa trẻ vốn dĩ giữ mặt lạnh kiểm soát cảm xúc lúc này lại dữ tợn cưỡi trên người Đại Tráng đánh dồn dập, nổi điên liều mạng muốn khô máu trận này, ngay cả Tiểu Lộ cũng bị cậu bé dọa choáng váng.Nhưng rất nhanh Đại Tráng đã lấy lại tỉnh táo, đám trẻ này ngày thường chuyên gây gổ đánh nhau, người lớn trong thôn cũng lười quản cho nên chúng nó luôn xuống tay không biết nặng nhẹ.Miêu bé bị quật ngã trên mặt đất liên tục hứng đòn, khóe mắt chảy máu.Nguyễn Miêu gấp gáp tìm cách, dù biết cố gắng chẳng có tác dụng nhưng cậu vẫn nỗ lực chen giữa đám trẻ hư ấy, liều mạng ôm phiên bản bé tí của bản thân vào lòng che chắn cậu bé dưới thân, chỉ là cậu không thể chạm tới bé con ấy.Thật ra cậu bé không sợ bị đánh, bởi vì đã thành thói quen, cậu chỉ hy vọng Tiểu Lộ có thể chạy được xa một tí.

Tại sao không hét lên kêu cứu, cậu chẳng thèm nghĩ tới, dù sao cũng sẽ không có ai đến giúp cả, những người lớn đó có đi ngang qua cũng chỉ hờ hững liếc một cái sau đó bao che rằng “Trẻ con nghịch ngợm tí ấy mà”, nhắc nhở hai câu lấy lệ rồi tránh ra.Sẽ không có một ai dừng lại, cũng không ai bảo vệ cậu.Cậu đã buông xuôi từ lâu.Nhưng khi cậu bé ôm đầu chịu đựng như mọi ngày, thì đột nhiên đối diện với một đôi mắt.Cậu nhìn thấy một anh trai rất đẹp dang hai tay ngăn cản những cú đấm đá thay mình, trong miệng đang gọi tên của cậu, thậm chí đôi mắt anh còn ánh lên nước mắt.Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây chiếu rọi xuống, hình như cậu đang nhìn thấy một vị thiên sứ toả hào quang.

Anh trai chắc chắn là thiên sứ.

_______________________
 
Back
Top Bottom