[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 85,990
- 0
- 0
[Edit] Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính
Chương 39: Dụ Dỗ Bé Thỏ
Chương 39: Dụ Dỗ Bé Thỏ
EDIT: NAI HỒNG TÀ RĂM
-----------
Hạ Thương Dã nhìn thoáng qua Giản Phồn Úc, rồi sau đó nhìn Nguyễn Miêu nói: "Lên đây lâu như vậy rồi, còn không mau trở vào trong với anh?"
"Dạ...... dạ."
Nguyễn Miêu theo bản năng đi đến bên cạnh Hạ Thương Dã, thấy em trai ngoan như vậy Hạ Thương Dã tỏ vẻ vừa lòng, giơ tay nhẹ vỗ đầu của cậu sau đó lạnh nhạt nói với Giản Phồn Úc: "Tôi dẫn em mình đi vào trước, cậu tư Giản cứ ở lại từ từ thưởng thức phong cảnh."
Dứt lời anh cũng không nhìn vẻ mặt của Giản Phồn Úc mà trực tiếp dắt tay Nguyễn Miêu trở vào trong, Nguyễn Miêu lén lút quay đầu lại nhìn thoáng qua Giản Phồn Úc phát hiện đối phương đứng chỗ lan can cũng đang nhìn bên này, lúc tầm mắt hai người đan xen, Giản Phồn Úc nở nụ cười nhẹ với cậu.Thấy hắn không tức giận Nguyễn Miêu lập tức yên tâm, đi theo Hạ Thương Dã vào thang máy trở về đại sảnh."
Anh ơi, anh đi tìm em nãy giờ ạ?"
Lúc này Nguyễn Miêu mới có thời gian hỏi:"Sao anh biết em sẽ lên sân thượng?"
Hạ Thương Dã dắt cậu đến một góc yên tĩnh ngồi xuống, rung chuông gọi phục vụ lên hai phần bò bít tết sau đó mới trả lời: "Thương Lục nói cho anh."
"Anh hai?"
Nguyễn Miêu có hơi buồn bực.Hạ Thương Dã thấy vẻ mặt cậu buồn rầu, cười khẽ gõ trán cậu: "Có gì muốn nói thì cứ nói đi."
"Thật ra em luôn không hiểu, tại sao anh hai chị ba lại bài xích Giản Phồn Úc vậy ạ?"
Nguyễn Miêu không nghĩ ra vấn đề này: "Rõ ràng cậu ấy cũng đâu có làm chuyện gì xấu, có phải hai nhà có mối thù truyền kiếp gì gì đó không ạ?"
Một người ưu tú như Giản Phồn Úc, cho dù không thích hắn cũng không thù địch đến mức mãnh liệt như vậy mới đúng.Hạ Thương Dã giống như đã dự đoán được nghi ngờ của cậu, lập tức giải thích: "Kẻ thù truyền kiếp ở đâu ra?
Nhà mình và nhà họ cũng không kinh doanh chung một lĩnh vực, chỉ giao lưu xã giao mà thôi.
Tính cách của Thương Lục vốn như vậy mà, nó luôn không thích giấu con người thật sau lớp diễn xuất như cậu thiếu gia họ Giản kia nên nhìn cậu ta không thuận mắt cũng rất bình thường.
Nhưng riêng Thương Chi, em ấy nghĩ gì anh cũng không rõ nữa."
Nguyễn Miêu thở dài: "Em chẳng qua chỉ là cảm thấy Giản Phồn Úc quá cô đơn, giống như không có ai có thể hiểu được cậu ấy vậy."
"Tức là em đồng cảm với cậu ta?"
Hạ Thương Dã bình tĩnh nhìn Nguyễn Miêu: "Là ý này sao?"
Nguyễn Miêu cẩn thận suy nghĩ lắc đầu nói: "Cũng không hẳn, nếu chỉ là đồng cảm không thì không đến mức khiến em chú ý cậu ấy."
Hạ Thương Dã suy tư một lúc lâu sau đó nói: "Vậy là các anh chị đã không cẩn thận ngăn cản em kết bạn rồi, tuy anh không biết nhiều về tính cách của Giản Phồn Úc nhưng vẫn biết gia cảnh xuất thân, cậu ta quả thật rất hoàn mĩ, chỉ là tuổi còn trẻ khiến cho người khác không thể nhìn thấu, khi chơi bời với cậu ta em chú ý một chút."
Đối với nhắc nhở thiện ý của Hạ Thương Dã trong lòng Nguyễn Miêu cảm thấy khá ấm áp: "Em biết rồi ạ."
Hạ Thương Dã cũng không phải người hay nói chuyện, sau khi phục vụ bưng bò bít tết lên hai người bắt đầu cắm đầu ăn không hề nói chuyện với nhau, hiện tại Nguyễn Miêu cảm thấy vô cùng đói bụng nên ăn ngấu nghiến, nhét hết các món ăn kèm vào bụng.Bữa tiệc hoạt động liên tục tới 9 giờ rưỡi mới tan cuộc, Nguyễn Miêu ăn một bụng bò lên trên xe, no căng đến độ gần như không thể động đậy, Hạ Thương Lục ghét bỏ gần chết: "800 năm rồi mày chưa được ăn hay gì?
Lúc nào cũng háu ăn như heo ấy!"
"Tại bánh ngọt ngon quá."
Nguyễn Miêu lười biếng ngồi trong xe ngủ thiếp đi.Trên thực tế, cậu ngủ quên thật nhưng ngày hôm sau lại phát hiện mình tỉnh dậy trên giường trong phòng ngủ.Cũng không biết tối hôm qua là ai đã khiêng mình lên nữa, chắc là không phải Hạ Thương Lục đâu ha.Mới có mùng hai mà Hạ Thương Dã đã bắt đầu xử lý một đống văn kiện chất cao như núi, Nguyễn Miêu không dám đi quấy rầy anh, ăn cơm sáng xong thì đi ra ngoài dạo, vừa rồi Giản Phồn Úc có nhắn cho cậu hẹn làm bài tập chung.Có học sinh xuất sắc phụ đạo cho đương nhiên phải đi chứ!
Không đi là đồ ngu!Hơn nữa có Hạ Thương Dã cho phép, Nguyễn Miêu và Giản Phồn Úc rất yên tâm mà đi chơi, bởi vì người mà anh cả khẳng định nhân phẩm không xấu sẽ không làm hại cậu, hơn nữa cậu thật sự rất thích đi chơi với Giản Phồn Úc.Ngồi xe đến trung tâm thành phố, Nguyễn Miêu đúng hẹn đi vào quán cà phê, quả nhiên nhìn thấy Giản Phồn Úc đang ngồi chờ trên lầu hai."
Ngại quá tôi tới hơi trễ xíu."
Nguyễn Miêu đeo cặp sách đi lên, mặt đỏ bừng vì một đường chạy chậm thở dốc:"Cậu đến lâu chưa?"
Giản Phồn Úc mỉm cười lắc đầu: "Chưa lâu, tôi cũng vừa mới đến."
Nguyễn Miêu thở phào nhẹ nhõm, sau khi cậu yên tâm ngồi xuống ghế Giản Phồn Úc lập tức hỏi cậu muốn uống cà phê không: "Cậu thích vị gì?"
"Bình thường tôi không hay uống cà phê lắm."
Nguyễn Miêu ngại ngùng trả lời:"Hay cậu chọn giúp tôi đi."
Giản Phồn Úc nhìn menu vẫy tay gọi phục vụ, nơi bọn họ tới là một quán cà phê bày trí sang trọng, món ăn ở đây tao nhã dịu hơn các món ăn nhanh ở quán bình dân, đặc biệt là khách cũng ít, thời gian thưởng thức món ăn cũng không vội vàng, ngồi trò chuyện sẽ nghe thấy giọng nhau rất rõ, còn bật các bài nhạc ngôn ngữ nước ngoài Nguyễn Miêu nghe không hiểu.Cậu lôi một sấp bài tập về nhà thật dày trong cặp ra: "Có bao nhiêu tôi mang đến hết rồi."
Giản Phồn Úc vừa nhấc đầu đột ngột thấy đống bài tập cao ba thước của đối phương, trầm mặc một lúc lâu khóe miệng hắn hơi giựt giựt, hắn không ngờ mọt sách Nguyễn Miêu vậy mà tới làm bài tập thật."
Vậy à."
Giản Phồn Úc bất đắc dĩ trải khăn trải bàn ra: "Chỗ nào cậu không hiểu đâu?"
Vì thế Nguyễn Miêu ân cần đưa các bài vật lí mình không hiểu sang: "Thầy Vu giao cho tôi rất nhiều bài nhưng nhiều chỗ tôi cứ bị kẹt."
"Vu Văn Yên?"
Giản Phồn Úc nhướng mày: "Anh ta dạy hiệu quả không?"
Nguyễn Miêu nhớ trong tiểu thuyết hai người này có thân phận mập mờ vội gật đầu nói: "Đương nhiên là hiệu quả, dạo này điểm thi môn vật lý của tôi hơn trước 50 điểm lận!"
"Vậy là tốt rồi."
Giản Phồn Úc gật đầu, cúi đầu chuyên tâm đọc đề.Nguyễn Miêu cũng xích lại gần, hai người kề vai cùng đọc đề bài, trên người Giản Phồn Úc có mùi rất thơm, Nguyễn Miêu không biết đó là mùi gì nhưng cậu rất thích, nhịn không được hít thêm hai lần."
Làm sao vậy?"
Giản Phồn Úc đang vẽ, nhận thấy động tác của Nguyễn Miêu hắn quay đầu nhìn.Khoảng cách giữa hai người cực kì gần, đột nhiên Giản Phồn Úc quay đầu, khoé miệng hắn bất ngờ bị môi Nguyễn Miêu chạm trúng, khoảnh khắc này bầu không khí lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.Qua vài giây Nguyễn Miêu lấy lại tỉnh táo trước, cậu vội vã bụm miệng mình lại kéo dài khoảng cách, cả khuôn mặt đỏ như máu:"Xin xin xin lỗi!"
Trái với cậu đang hoảng loạn Giản Phồn Úc lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn giơ tay nhẹ nhàng xoa miệng mình, cũng không biết là luyến tiếc hay là không thèm để ý nữa, ngược lại còn an ủi Nguyễn Miêu: "Không sao đâu, cũng không có đụng trúng."
"Ừm......"
Nguyễn Miêu lên tiếng, không biết phải nhìn mặt Giản Phồn Úc thế nào, cậu cảm thấy bản thân như đang khinh nhờn người ta.Nhìn ra cậu áy náy, Giản Phồn Úc giơ tay nhéo má Nguyễn Miêu một cái: "Tôi còn không ngại cậu ngại cái gì chứ?
Dù sao thì...... cậu cũng thích con gái mà, đúng không?"
"Đúng...... vậy."
Nguyễn Miêu gật đầu lia lịa.Giản Phồn Úc không chút để ý gật đầu, rồi sau đó lại như lơ đãng hỏi: "Vậy cậu thích kiểu người thế nào?
Tối qua cậu nói chưa từng thích ai, vậy cậu có gu yêu thích không?"
Đề tài bàn tán của con trai tới lui cũng chỉ có vậy, kiếp trước Nguyễn Miêu đôi lúc sẽ cùng các bạn lén thảo luận trong lớp bạn nữ nào xinh nhất, bạn nữ nào tốt tính nhất, vì thế cậu không hề cảnh giác lập tức trả lời: "Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà nếu nhất định phải chọn thì gu tôi là kiểu như nữ thần Ayanami Rei á."
Giản Phồn Úc không biết ai là Ayanami Rei nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn tra Baidu.Một phút sau Giản Phồn Úc ngẩng đầu lên, đưa điện thoại cho Nguyễn Miêu coi dịu giọng hỏi: "Cậu thích kiểu, ngực bự á?"
Mặt Nguyễn Miêu đỏ như gà, câu vội xua tay nóng lòng giải thích: "Không phải không phải!
Tôi thích cô ấy vì cái khác, ngực bự gì chứ!
Tôi chỉ thích tính cách mà thôi!"
"À......"
Giản Phồn Úc bình tĩnh cất điện thoại: "Thật sự không phải thích vì ngoại hình hả?"
Nguyễn Miêu cúi người vùi đầu vào trong khuỷu tay, xấu hổ muốn chui vào lòng đất."
Cậu không cần phải nói to vậy đâu......"
Cậu ngại không chịu được, lời nói lẫn theo loại ngây ngô của một cậu bé: "Phải tôn trọng nữ thần của tôi chút."
Giản Phồn Úc chống đầu nhìn lỗ tai ửng đỏ của Nguyễn Miêu lộ ra khỏi khuỷu tay, trâm trạng hết sức sung sướng.Cuộc tâm sự tối qua chỉ là thử thôi, mục đích là để phá bỏ cảnh giác của thỏ con với hắn, hắn cũng từng nghĩ tới nếu hôm qua Nguyễn Miêu chán ghét mình, hắn sẽ dừng mối quan hệ này lại.Nhưng Nguyễn Miêu lại bảo hắn nên chọn cái khác tốt hơn.Đời trước bị phản bội Giản Phồn Úc cũng không định sẽ tiếp tục chọn bến đỗ nữa nhưng hắn lại tham lam sự ấm áp Nguyễn Miêu truyền cho không nỡ tiếp tục lang thang, cho nên hắn cảm thấy nếu bản thân không làm chút gì đó sau này sẽ hối hận.Giản Phồn Úc lặng lẽ giơ tay khẩy khẩy lỗ tai Nguyễn Miêu cười nói: "Được, tôi không bóng gió......
Nữ thần của cậu nữa đâu.
Con trai mà, đôi khi đề tài hơi lệch nhau tí cũng không có gì, đúng không?
Nếu cậu cảm thấy bị xúc phạm thì cho tôi xin lỗi."
Nguyễn Miêu trộm híp mắt nhìn hắn, Giản Phồn Úc lập tức bày ra vẻ áy náy, xem ra là thật sự biết lỗi, cậu thấy bản thân cũng nhạy cảm quá chậm rãi ngồi thẳng người đỏ mặt nói: "Cậu không sai gì đâu, là do tôi nhỏ nhen quá thôi."
"Cậu rất thích xem manga anime hả?"
Giản Phồn Úc nhảy vọt qua đề tài khác: "Cô ấy là nhân vật 2D mà."
Nguyễn Miêu gật đầu: "Cực thích luôn, trước kia tôi bị bệnh nên không được đi học, rảnh rỗi đọc khá nhiều truyện tranh, tôi thích nhất là Sannin làng lá."
"Sannin làng lá là cái gì?"
Giản Phồn Úc có hơi tò mò, hắn muốn tìm hiểu thêm về con người Nguyễn Miêu, đây là lĩnh vực hắn chưa từng tiếp xúc đương nhiên vô cùng kiên nhẫn.Muốn dụ thỏ tự chạy vào lồng sắt của mình trước tiên phải nắm rõ tâm lý đối phương như lòng bàn tay, không thôi sẽ rất dễ bị cắn chảy máu, thậm chí dọa luôn cậu chạy mất.Nhắc tới sở trường là thời cơ cho Nguyễn Miêu phát huy, cậu vứt luôn chuyện làm bài ra sau đầu, tập trung phổ cập khoa học cho vị thần tiên Giản Phồn Úc không dính khói lửa phàm tục này, thậm chí còn vẽ ra cả sơ đồ chi tiết về quan hệ của từng nhân vật, không hổ danh xuất thân là học sinh xuất sắc.Giản Phồn Úc nghe xong không hiểu ra sao nhưng vẫn kiên trì giả bộ nghe hiểu.Sasuke và Naruto là một đôi.
______________________