Mình đổi tự xưng là Anh nhé mọi người.Tạ Lợi không phải không nghe thấy tiếng thở dài đầy ẩn ý của Tưởng Ngọc Oánh, nhưng hắn biết làm gì bây giờ?
Chính hắn cũng đang vô cùng tuyệt vọng!
Chẳng lẽ hắn có thể xoay người lại, đè lên Tưởng Ngọc Oánh, rồi cười nửa miệng đầy tà khí mà nói: “Yêu tinh, xem chiêu của ta đây!”?Dù có tưởng tượng như thế, hắn cũng chẳng dám làm thật đâu!
Cả ngày hôm đó, Tạ Lợi sống như một chú nai nhỏ đầy cảnh giác.
Số lần đi WC trong ngày có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần tắm rửa lại càng lén lút như làm chuyện xấu – nhắm tịt mắt, tắm thật nhanh, lau khô rồi phi thẳng lên giường như có ai rượt.Việc xuyên không đến đây đã đủ khó hiểu, hắn thật sự không muốn đến một ngày nào đó lại bị “đẩy ngược” về thế giới cũ.
Lỡ như nguyên chủ đột nhiên trở về, phát hiện ra vợ mình bị người khác dùng chính thân thể của anh ta mà ngủ chung, vậy thì...Dựa theo tính cách nguyên chủ được miêu tả trong tiểu thuyết, tám chín phần mười là anh ta sẽ đá bay Tưởng Ngọc Oánh không thương tiếc, rồi tìm một cô tiểu minh tinh trẻ trung xinh đẹp thay thế.
Để Tưởng Ngọc Oánh không bị đuổi ra đường, và cũng để giữ gìn bản thân “sạch sẽ như ngọc”, Tạ Lợi quyết định:
Thủ thân như ngọc.Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Tưởng Ngọc Oánh dịu dàng trao cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng đầy yêu thương.
Tạ Lợi còn đang mơ mơ màng màng bò dậy, lê chân vào phòng tắm rửa mặt.
Nhưng đến khi nhìn vào gương, thấy khuôn mặt vô cảm, lạnh tanh như bài Poker của mình, hắn mới bừng tỉnh:
Trời ơi…
Mình đã không còn là thiếu nữ xinh đẹp tuổi 26 nữa rồi.Mà là một lão đàn ông gần 40, dày dạn phong trần!
Tạ Lợi đánh răng rửa mặt xong, rồi xuống lầu ăn sáng.
Đúng là cuộc sống của người có tiền rất tuyệt—sáng sớm thôi mà bàn ăn đã bày đủ các món phong phú ngon miệng.Tiếc là, thân phận hiện tại của hắn là một người đàn ông trung niên cần dưỡng sinh, thế nên Tưởng Ngọc Oánh chỉ toàn bày ra trước mặt hắn những món dễ tiêu, nhạt nhẽo, ít dầu ít muối: cháo trắng, sữa đậu nành, trứng luộc, bánh bao chay...
Còn bàn bên kia thì sao?
Con gái hắn – Tạ Tư Vận – đang ăn sáng chẳng khác gì yến tiệc mini: sủi cảo thơm lừng, bánh bao nhân thịt nóng hổi, canh đậm đà...Tạ Lợi nhìn sang mà ánh mắt đầy ai oán, ghen tị không nói nên lời.
Nhưng hắn vẫn nhanh chóng cúi đầu ăn hết phần cháo của mình, uống sữa đậu nành, gặm xong trứng luộc và bánh bao chay, rồi lặng lẽ ra khỏi cửa.Trên xe đến công ty, Tạ Lợi phát hiện tài xế cứ liên tục liếc nhìn mình qua gương chiếu hậu.
Ban đầu hắn còn tưởng bản thân tưởng tượng, nhưng bị nhìn nhiều quá thì thật sự không nhịn được nữa.
Thế là hắn trừng mắt nhìn lại qua gương, làm tài xế giật mình rùng mình một cái, vội rụt mắt đi, không dám nhìn tiếp.
Đến công ty, ánh mắt của trợ lý cũng có gì đó kỳ lạ.
Tạ Lợi rốt cuộc không nhịn được, hỏi luôn:“Có chuyện gì à?”
Dù tâm lý đang là một cô gái 26 tuổi, nhưng vẻ ngoài của hắn bây giờ là một ông chú gần 40, nên giọng vẫn cố giữ nghiêm túc.
Trợ lý do dự một lúc, rồi rốt cuộc vẫn nói:“Tiên sinh, mấy ngày nay… là công ty có chuyện gì sao?
Nếu có việc gì, ngài có thể phân công cho tôi làm…”
Nghe xong, Tạ Lợi sững người.
Một lúc sau mới hiểu ra, Trợ lý đang hỏi:“Sao dạo này ông chủ lại đi làm đúng giờ dữ vậy?
Có phải đầu óc có vấn đề gì không?”
Tạ Lợi tỉnh ngộ.
Phải rồi, bây giờ mình là chủ tịch cơ mà!
Là lão bản đó!
Chủ tịch thì ai lại ngày nào cũng đúng giờ đến công ty rồi tan làm đúng giờ?
Thật sự mất mặt.
Trước kia, hắn – khi còn là “Tạ Lỵ” – là một nhân viên quèn, ngày ngày chăm chỉ đi làm, thậm chí còn tình nguyện tăng ca không công như một con xã súc chính hiệu.
Nhưng bây giờ thì khác.Hiện tại, thân phận hắn là chủ tịch một tập đoàn đã niêm yết, có tổng giám đốc điều hành, có văn phòng, có thư ký riêng.
Hắn chỉ cần đưa ra định hướng chiến lược, nắm đại cục, chứ đâu cần phải tự mình xử lý từng việc lặt vặt.
Sau một phen "giác ngộ", Tạ Lợi rút ra một bài học xương máu:"Ngày mai nhất định phải ngủ đến khi tự nhiên tỉnh mới được dậy."
Nhưng mà... tới thì cũng tới rồi, chẳng lẽ vào công ty một chút việc cũng không làm đã vội về nhà?
Huống chi, Tạ Lợi thật sự cũng không muốn về — ở nhà còn phải đối mặt với "bà xã" kia, bản thân hắn thì vẫn chưa quen nổi.
Có thể trốn được lúc nào hay lúc ấy.Nghĩ vậy, Tạ Lợi quyết định sẽ ăn vạ luôn trong văn phòng làm việc.
Chỉ là... trợ lý vừa mang lên một xấp hồ sơ, hắn mới lật xem thử thì đầu đã như muốn nổ tung.
Hoàn.
Toàn.
Không.
Hiểu.
Gì.
Hết.
Thật sự là đọc không vô nổi một chữ!
Mấy thứ trong tài liệu này hoàn toàn khác xa công việc trước kia của hắn, cứ như đang ở một thế giới khác — à mà đúng rồi, xuyên không mà!Dù trợ lý đã cố gắng tóm tắt thật ngắn gọn, nhưng trình độ của Tạ Lợi hiện tại chỉ đủ để… nhìn sơ phần tổng kết, xác nhận "à, có vẻ không có vấn đề gì", rồi vứt văn kiện qua một bên.
Ngay sau đó, hắn mở máy tính ra.
Vốn là định kiểm tra vài số liệu cho ra dáng người làm việc, nhưng vừa nhìn thấy trình phát phim truyền hình đang mở ở tab hôm qua, hắn tay nhanh hơn não, tạch một cái liền bấm vào.Khúc nhạc chủ đề vừa vang lên, Tạ Lợi lập tức lôi tai nghe ra cắm vào, tắt luôn loa ngoài, né tránh mọi ánh mắt kỳ thị có thể xuất hiện.
Từ tập một xem liên tiếp đến tập ba, tập bốn, Tạ Lợi đắm chìm trong cốt truyện đến mức không biết thời gian trôi qua.
Mãi đến khi trợ lý vào hỏi giữa trưa muốn ăn gì, hắn mới bừng tỉnh:Ủa, đã tới giờ ăn trưa rồi hả?
Người ăn cơm chi hồn đã trở lại!
Tạ Lợi vừa tự mắng mình “hủ bại, quá hủ bại”, vừa vui vẻ tận hưởng bữa trưa xa hoa lãng phí kiểu tư bản.
Ngày hôm qua vì tâm trạng quá tệ nên hắn chẳng buồn để ý ăn gì, hôm nay tâm trạng tốt rồi, nhìn món nào cũng thấy ngon.Chỉ là… hơi ít!Đúng vậy, khẩu phần này rõ ràng là của Tạ Lỵ trước kia, chứ không phải là của một đại lão gia như hắn bây giờ!
Sao có thể để bản thân ăn ít hơn cả một thiếu nữ 26 tuổi chứ?
Không được, tuyệt đối không được!
Tạ Lợi nghiêm mặt, gọi trợ lý tới:“Ngày mai chuẩn bị phần ăn nhiều lên chút.
Gần đây khẩu vị ta khá tốt, ăn được nhiều hơn.”
Trợ lý hơi do dự:“Nhưng… bác sĩ gia đình không khuyến khích ngài ăn quá nhiều…”
Tạ Lợi trừng mắt, khí thế bức người:“Ta là boss của cậu, hay bác sĩ là boss?”
Trợ lý im lặng, uất ức:“Dạ…
đương nhiên là ngài quyết định…”
Tạ Lợi hài lòng gật đầu, tâm tình tốt, vào phòng nghỉ trưa riêng trong văn phòng.
Trước kia hắn ngủ trưa tranh thủ lắm, nhiều nhất 20 phút là cùng.
Bây giờ thân phận khác rồi, ngủ liền một giấc hai tiếng cũng chẳng ai dám ý kiến.
Tỉnh dậy đã là 2 giờ rưỡi, vươn vai một cái, nhờ thư ký mang cà phê vào.
Tạ Lợi vừa uống vừa mở máy tính tiếp tục xem phim.
Đến 4 giờ chiều, Tạ Lợi chuẩn bị… tan tầm chạy trốn.Hắn đâu còn là xã súc đâu mà phải làm việc đến 6 giờ?
Có thể tan tầm sớm, ai lại không thích!
Vì quá vui mừng khi được thoát ly tầng lớp xã súc, không cần 996, vẻ mặt Tạ Lợi cũng nhu hòa hẳn ra.
Nhưng niềm vui ấy… kéo dài chưa tới 10 phút, đã bị người nào đó hoàn toàn phá hỏng.Thang máy dừng ở tầng 12, một người phụ nữ dáng người lả lướt bước vào.
Cô ta không nhìn Tạ Lợi lấy một cái, chỉ yên lặng ấn nút thang máy rồi quay lưng lại.
“Cộp!” — một bên hoa tai rơi xuống đất.
Cô gái cúi người nhặt, mông quay thẳng về phía Tạ Lợi.Tạ Lợi mặt vẫn giữ biểu cảm poker face, nhưng trong lòng lửa giận bốc lên:
Đại tỷ!
Tôi biết chị muốn quyến rũ tôi, nhưng như thế này thì quá lộ liễu rồi đó?
Mùi “trà xanh” sắp tràn cả ra ngoài màn hình!
Vừa nhìn, Tạ Lợi đã nhận ra — đây chính là Bạch Thiến, cái cô hôm qua ăn vạ hắn chưa được!
Trong nguyên tác, Tạ Lợi là tên tra nam dễ bị Bạch Thiến quyến rũ bởi mấy chiêu lả lơi đơn giản như thế.Nhưng hiện tại, linh hồn trong thân xác ấy là một cô gái “thuần khiết 24K”, không phải dạng người dễ bị “trà xanh” dụ dỗ!
Lại nói, Bạch Thiến trình độ quá thấp, đến cả tiểu bạch hoa trong truyện cũng còn đẳng cấp hơn!
Tạ Lợi mở miệng trước:“Vị nữ sĩ này…”
Bạch Thiến vẫn giữ nguyên tư thế nhặt hoa tai một giây, sau đó mới từ từ đứng dậy, quay đầu lại nhìn hắn:“Dạ… sao vậy ạ?”
Phải công nhận, Bạch Thiến đúng là đẹp.
Gương mặt sắc sảo, khí chất quyến rũ như hồ ly, nhưng lại mang theo vẻ ngây thơ như học sinh cấp ba.
Chính sự đối lập đó khiến người ta không thể không chú ý.
Với ngoại hình này, không lạ khi cô được giải trí Kỳ Hạ ký hợp đồng làm nghệ sĩ.
Gần đây còn nổi lên nhờ vai nữ phụ trong một web drama.Mới 22 tuổi, tương lai xem như có triển vọng.Nếu ôm được đùi vàng, thì lại càng sáng sủa hơn nữa.Tạ Lợi nghĩ đến đây, không khỏi thấy buồn cười.Bạch Thiến và nữ chính được miêu tả trong truyện khác nhau hoàn toàn từ ngoại hình đến tính cách, vậy mà vẫn có thể trở thành một đôi mẹ chồng nàng dâu thân thiết?Theo trí nhớ, Bạch Thiến chỉ lớn hơn "tiện nghi nhi tử" của hắn…
2 tuổi.
Nam chính là kiểu người "nữ nào cũng yêu", chẳng lẽ nữ chính không lo lắng con trai mình sẽ bị Bạch Thiến cướp mất?
À không, chắc là nữ chính tin vào tình yêu chân thật giữa chồng mình và Bạch Thiến — cái thứ tình yêu mà theo Tạ Lợi thì… vớ vẩn hết sức.Hai người một kẻ ham sắc, một kẻ ham tiền, làm sao mà lâu bền?
Trong truyện, nguyên chủ từng ly hôn vì Bạch Thiến ngoại tình, sau này chắc chắn cũng vì một cô minh tinh trẻ hơn mà lại ly hôn tiếp.
Chưa kể, khi ly hôn với Tưởng Ngọc Oánh, nguyên chủ phải chia một nửa tài sản.
Nhưng với Bạch Thiến thì khác — đã ký hôn ước tài sản trước hôn nhân.
Có ly hôn thì cô ta chẳng lấy được bao nhiêu cả.
Nghĩ đến đây, Tạ Lợi thở dài:“Thì ra tra nam trong truyện… còn tra hơn cả mình tưởng.”
Quay lại hiện tại, đối mặt với Bạch Thiến đang ngượng ngùng đỏ mặt, Tạ Lợi lạnh lùng nói:“Phiền cô, lần sau đừng dùng mông quay về phía người khác.Nếu muốn nhặt đồ, có thể khụy gối xuống, tư thế như vậy lễ phép hơn.”
Bạch Thiến mặt liền đen như đáy nồi.
Tạ Lợi thì gật đầu rất hài lòng.
Hắn ghét nhất là nguyên chủ – cái tên tra nam đi lăng nhăng.
Nhưng cũng chẳng có tí tôn trọng nào với kiểu trà xanh như Bạch Thiến.
Khi đến sảnh tầng một, Bạch Thiến chạy biến như ma đuổi.Tạ Lợi thảnh thơi ngồi vào xe.