Lãng Mạn [Edit] Xuyên Thành Ba Nam Chính Trong Văn Cẩu Thuyết

[Edit] Xuyên Thành Ba Nam Chính Trong Văn Cẩu Thuyết
Chương 60


Tưởng Ngọc Oánh ban đầu còn tưởng Tạ Lợi đang chọc giận mình, nhưng rồi lại cảm nhận được bàn tay hắn khẽ vỗ nhè nhẹ sau lưng, giọng nói bình thản vang lên:"Đừng lo lắng quá.

Đó là con gái của em, cũng là con gái của anh.

Bao năm nay dạy dỗ, chắc chắn cũng phải có thành tích không tệ."

Tưởng Ngọc Oánh cau mày, nghiêm túc đáp:"Nếu thật sự không được, em sẽ quyên góp thêm một khoản, chắc chắn có trường nhận vào học."

Câu trả lời này làm Tạ Lợi bật cười, khẽ lắc đầu:"Sao em lại chẳng trông mong nó có kết quả tốt chút nào?

Thành tích còn chưa có, em đã nghĩ đến chuyện đó rồi."

Tưởng Ngọc Oánh cũng bị Tạ Lợi chọc cho vừa tức vừa buồn cười.

Có lẽ do nhiệt độ trong phòng vừa phải, cũng có lẽ do bàn tay vỗ về quá dịu dàng, tâm trạng căng thẳng của nàng dần buông lỏng.

Chẳng bao lâu sau, Tưởng Ngọc Oánh chậm rãi nhắm mắt, rồi thật sự ngủ thiếp đi trong vòng tay Tạ Lợi.Chính vì vậy, khi Tạ Tư Vận thi xong, bước ra khỏi cổng trường, người đứng chờ nàng lại là Cao trợ lý.

"Này... ba mẹ cháu đâu?"

Tạ Tư Vận có chút ngạc nhiên.Cao trợ lý do dự một chút mới đáp:

"Ở trà thất."

Thực ra anh ta cũng khó mà giải thích rõ ràng được.

Bởi ngay trước đó không lâu, nữ bí thư của Tưởng Ngọc Oánh có đi sang phòng gõ cửa, định gọi vợ chồng ông bà chủ dậy để đi đón con gái.

Dù Tưởng Ngọc Oánh không dặn, nhưng ai cũng biết nàng chắc chắn sẽ muốn ra tận nơi nghênh đón con gái.Nữ bí thư gõ cửa rất khẽ, bên trong truyền ra giọng Tạ Lợi, trầm và thấp đến nỗi nếu không phải nàng tai thính, e là đã bỏ lỡ.

Ông chủ cho phép vào, nhưng vừa bước vào, nàng lập tức cảm thấy bản thân như bị "nhét" một miệng cơm chó."

Tiên sinh, phu nhân..."

Nữ bí thư khẽ gọi.Trước mắt cô là cảnh Tưởng Ngọc Oánh nằm gọn trong lồng ngực Tạ Lợi.

Nàng cả người áp sát vào chồng, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng.

Khuôn mặt Tưởng Ngọc Oánh vùi sâu vào ngực Tạ Lợi, không rõ đang ngủ hay chỉ lim dim, nhưng nhìn trạng thái thì rõ ràng đã say giấc.Chưa kịp nói thêm, nữ bí thư đã thấy Tạ Lợi giơ tay làm động tác im lặng, sau đó khẽ lắc tay, ý bảo cô đi ra ngoài.Nữ bí thư không còn cách nào khác, đành nhẹ nhàng đóng cửa, rồi trở về phòng bên cạnh.

Vừa quay lại, nàng liền chạm phải ánh mắt của Cao trợ lý hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.Cuối cùng, nữ bí thư nhỏ giọng:"Hay là... anh đi đón tiểu thư đi."

Cao trợ lý im lặng một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài, rồi xoay người ra cửa, đứng đợi Tạ Tư Vận.Nữ bí thư nhìn bóng dáng Cao trợ lý rời đi, trong lòng thoáng có chút cảm khái, giống như câu "phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại".Sau khi thành công đón được Tạ Tư Vận, Cao trợ lý liền đưa cô quay về trà thất.Lúc này, Tạ Lợi đã tính toán thời gian rất chuẩn, gần như chính xác.

Anh khẽ vỗ vỗ Tưởng Ngọc Oánh trong lòng ngực, chờ nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó mới từ trên giường ngồi dậy, mặc vào áo khoác của mình.Là một người đàn ông thành đạt, trong những trường hợp đứng đắn như thế này, cho dù trời có nóng đến mấy cũng phải mặc tây trang chỉnh tề.Sau khi thu xếp xong, Tạ Lợi đi ra ngoài, theo thói quen uống mấy ngụm nước rồi tiện thể ghé WC.Trong phòng, Tưởng Ngọc Oánh vẫn còn trong trạng thái mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Khuôn mặt mang theo vài phần ngơ ngác, trên đầu còn có một lọn tóc nghịch ngợm dựng lên.

Rõ ràng đã là một phụ nữ bốn mươi tuổi, nhưng vì biểu tình này mà thoạt nhìn lại có chút ngây ngô, thậm chí mang theo vài phần non nớt.Đúng lúc ấy, Tạ Tư Vận đẩy cửa bước vào.

Cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy chính là dáng vẻ mơ màng của mẹ mình, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau."

Mẹ... mẹ ngủ ngon không?"

Trong giọng nói của Tạ Tư Vận mang theo vài phần ai oán.Tưởng Ngọc Oánh ngây người một chút, rồi mới hoàn toàn tỉnh táo.

Ban đầu nàng còn ngồi trên giường với hai chân buông lỏng tùy ý, nhưng khi nhìn thấy con gái, lập tức khép chân lại, co gối đặt ngay ngắn trên giường.

Đồng thời, nàng cũng nhanh chóng đưa tay chỉnh lại mái tóc, chỉ tiếc vì không có gương nên không nhận ra trên đỉnh đầu vẫn còn lọn tóc nghịch ngợm kia.Tạ Tư Vận khẽ ngẩng đầu, vừa nhìn lọn tóc đáng yêu ấy vừa thấy dáng vẻ mẹ mình cố tỏ ra đoan trang, bình tĩnh nói:"Con đã trở lại rồi à, thi xong rồi sao?"

"A...

đúng."

Tạ Tư Vận hiểu ngay, mẹ cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Người thì đã ngồi đó rồi, trừ việc thi xong còn có thể là vì lý do gì khác?

Rõ ràng đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng nhìn qua lại giống như đã tỉnh hẳn.Tỉnh, nhưng chưa thật sự tỉnh.Hai mẹ con cứ thế im lặng một lúc.

Đúng lúc này, Tạ Lợi đẩy cửa bước vào.

Thấy cảnh hai người đối diện nhau có chút ngượng ngập, anh lại không hiểu đầu đuôi, liền cất giọng:"Hai người làm gì vậy?

Tư Vận thi xong rồi, Oánh Oánh cũng tỉnh rồi, vậy chúng ta về nhà thôi."

Kết quả, hai mẹ con cùng nhau nhìn Tạ Lợi một lượt.

Trong lòng đều khắc sâu một ý nghĩ người đàn ông này, dù là chồng hay cha, đều không đáng tin cậy chút nào.Sau kỳ thi, mặc kệ Tạ Lợi nói thế nào, Tưởng Ngọc Oánh cũng không muốn nghe.

Cuối cùng, Tạ Tư Vận cũng an ổn hoàn thành toàn bộ kỳ thi đại học.

Sau đó, chẳng thèm để ai lo, ngay trong ngày thi xong đã chuẩn bị sẵn balô nhỏ, rủ Chu Ninh cùng mấy cô bạn thân đi du lịch ở thành phố bên cạnh vài ngày.Tạ Lợi và Tưởng Ngọc Oánh không can thiệp, để mặc cho con gái đi chơi.

Chỉ cần đến lúc điền nguyện vọng đại học thì trở về là được.Cả hai vợ chồng vốn cũng đã mệt mỏi, nay mới có thể thở phào.

Con gái thích đi đâu thì đi, chẳng liên quan nhiều đến họ.

Nhưng Tạ Lợi không ngờ, chỉ mấy ngày sau khi bản thân vừa kịp thảnh thơi, Tạ Tư Vận đã quay về.

Việc đầu tiên cô làm là tìm anh, còn thần thần bí bí kéo thẳng vào thư phòng."

Chuyện gì vậy?"

Ngồi đối diện cha, Tạ Tư Vận ngoan ngoãn lạ thường hai chân khép lại, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, ngón tay nắm chặt gấu váy.

Nghe tiếng Tạ Lợi ra hiệu cho thư ký gửi công văn đi, cô mới như bị giật mình, do dự thật lâu rồi ngập ngừng nói:"Ba... con có thể nhờ ba một chuyện được không?"

Tạ Tư Vận trước nay cũng từng nhờ vả cha, nhưng hầu hết đều chỉ là xin thêm chút tiền để mua sắm trang sức.

Những chuyện như thế, chỉ cần nũng nịu một chút thì Tạ Lợi ông bố "tiện nghi" này hiếm khi từ chối.Nhưng thái độ hôm nay của cô thì hoàn toàn khác.

Rõ ràng lần này, điều muốn cầu xin không phải chuyện nhỏ nhặt."

Con nói trước đi."

Tạ Lợi vẫn quyết định nghe con gái nói cho hết.

Nếu là việc trong khả năng, anh sẽ giúp nhưng nếu quá phiền toái, anh sẽ cân nhắc.

Bản chất Tạ Lợi là người cực kỳ sợ rắc rối.

Dù miệng nói sẽ che chở Tạ Tư Vận, thật sự coi cô là con gái cưng mà chiều chuộng, nhưng chỉ cần việc quá mức phức tạp, anh sẽ chọn cách rút lui có trật tự.Tuy vậy... với Tưởng Ngọc Oánh, cho dù rắc rối thế nào, anh vẫn ôm hết vào người.

Nhưng Tưởng Ngọc Oánh là Tưởng Ngọc Oánh, còn Tạ Tư Vận là Tạ Tư Vận hai người vốn không giống nhau.Tạ Tư Vận hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói:"Con muốn vào Thanh Đại."

"......"

Khoảnh khắc ấy, Tạ Lợi còn tưởng mình nghe nhầm.

Thanh Đại ngôi trường đại học danh tiếng bậc nhất Kinh Thị.

Trước đây anh từng hỏi qua gia sư, với thành tích của Tạ Tư Vận, cùng lắm chỉ ở mức trung bình khá.

Nếu phát huy thật tốt thì có thể chen vào một trường loại khá, nhưng để mơ đến "siêu nhất lưu" như Thanh Đại thì quả thật không tưởng.Anh cũng hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi:"Vì sao con lại có ý nghĩ này?"

Bởi lẽ, với tài lực và địa vị của Tạ Lợi, để Tạ Tư Vận bước chân vào Thanh Đại không phải không có cách.

Thành tích học tập không phải rào cản.

Chỉ cần dựa vào quan hệ và tiền bạc, hắn hoàn toàn có thể lo cho cô một suất bàng thính sinh, rồi từ từ chuyển sang chính thức.Làm thì có thể làm được.

Nhưng vấn đề là rất phiền phức.Mức độ phiền phức ấy có thể nói không rõ, không phải đến mức không thể, nhưng cũng đủ khiến người như anh chán ngán.

Với địa vị của Tạ Tư Vận trong lòng anh, miễn cưỡng vẫn có thể gắng sức.

Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải cho anh một lý do thuyết phục.Nếu lý do hợp lý, Tạ Lợi sẽ giúp.

Nếu không, anh sẽ từ chối.Vì thành tích hiện tại, Tạ Tư Vận hoàn toàn có thể vào một trường đại học khá, vừa đúng mong đợi của Tạ Lợi.

Huống hồ, cô cũng chẳng có lý do bắt buộc phải vào Thanh Đại.

Người khác muốn dựa vào đại học để thay đổi vận mệnh, nhưng Tạ Tư Vận sinh ra đã ở vạch đích cô không cần dùng Thanh Đại để xoay chuyển cuộc đời mình.Chưa kể, để cô được vào Thanh Đại, Tạ Lợi sẽ phải tiêu tốn một khoản tài lực, nhân lực mà đến cả đời Tạ Tư Vận đi làm cũng chưa chắc kiếm nổi.Chính vì thế, trừ khi cô đưa ra lý do đủ sức thuyết phục, còn không thì chuyện này, anh rất khó mà đồng ý.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tạ Lợi dần trở nên lạnh lùng.Tạ Tư Vận cũng hiểu rõ.

Nếu không nói ra lý do, cha sẽ không giúp.Cô điều chỉnh lại cảm xúc, rồi chậm rãi nói:"Từ khi quen biết Chu Ninh, con mới nhận ra bản thân mình trước đây ngu ngốc và vô tri đến mức nào.

Con đã sai quá nhiều... nhưng ít ra, con đã đủ tỉnh táo để hiểu điều đó."

"Ba chưa bao giờ bỏ rơi con.

Ở thời khắc quan trọng nhất, ba mắng con tỉnh, tìm gia sư cho con, thay đổi môi trường học tập, để con có cơ hội tiến bộ.

Nhờ vậy, hôm nay con mới có thể đạt được một chút thành tích, có tư cách bước vào cánh cổng đại học."

Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, kiên định mà quyết liệt:"Ba, Chu Ninh chắc chắn sẽ vào Thanh Đại.

Con cũng muốn đi.

Nhưng con muốn vào không phải để chứng minh bản thân tài giỏi, càng không phải để dựa vào tấm bằng mà lột xác.

Con chỉ muốn được ở cạnh những người như Chu Ninh, để trở thành một người ưu tú giống như họ."

"Không phải chỉ dựa vào tiền hay địa vị mới gọi là ưu tú," Tạ Tư Vận nhìn thẳng vào mắt Tạ Lợi, giọng điệu kiên định, "mà là có phẩm chất bền bỉ, kiên cường, không hồ đồ mơ màng sống qua ngày như vậy mới là một người thực sự ưu tú."

Nàng nói ra những lời ấy vô cùng nghiêm túc, xuất phát từ tận đáy lòng.

Trong giọng nói còn ẩn chứa sự trong sáng, thẳng thắn, giống như một loại niềm tin ngây thơ mà chỉ lứa tuổi học sinh mới có thể giữ được.Tạ Lợi thoáng ngẩn ra.

Lời nói ấy khiến anh nhớ đến chính mình thời niên thiếu khi còn rất nhỏ, anh cũng từng ôm mộng tưởng sẽ trở thành một người thật sự ưu tú, một người có thể ngẩng cao đầu mà sống.

Thế nhưng, hoàn cảnh gia đình, trải nghiệm trưởng thành, từng bước từng bước mài mòn nhiệt huyết ấy, ép anh trở thành một kẻ ích kỷ, chỉ biết nỗ lực liều mạng kiếm tiền, chỉ mong thoát khỏi cái bóng tối nghèo khó của nguyên sinh gia đình.Cái gọi là "trở thành người ưu tú" ấy, từ lâu đã bị anh vứt bỏ lại sau lưng.

Giờ nghĩ lại, thậm chí anh còn thấy ý nghĩ ấy có chút buồn cười.Nhưng khi nhìn vào Tạ Tư Vận trước mắt, Tạ Lợi không thể gắn cô với hình tượng trong tiểu thuyết kia được.Trong nguyên tác, Tạ Tư Vận là một cô gái kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng sự kiêu ngạo ấy khác hẳn với Văn Hinh.

Cô dựa vào gia thế mà vênh váo, coi thường những người xuất thân bần hàn như Thẩm Hi Nguyệt.

Dưới sự sủng ái của cha mẹ, cô càng thêm tùy hứng, ngạo mạn đến mức một ánh mắt khinh miệt thôi cũng có thể ép người khác cúi đầu.Nhưng Tạ Tư Vận bây giờ thì khác hẳn.Cô không còn khinh thường những người sinh ra trong cảnh nghèo khó, ngược lại còn trở thành bạn bè thân thiết với Chu Ninh cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.

Cô giống như một mặt trời nhỏ, lan tỏa sự ấm áp, và giờ phút này, lại thẳng thắn nói với anh cô muốn trở thành một người ưu tú giống như Chu Ninh.Cô thật lòng khát khao, thật lòng hướng về Chu Ninh.Tạ Lợi khẽ thở dài:"Hy vọng về sau, con sẽ không quên những lời hôm nay đã nói với ba."
 
[Edit] Xuyên Thành Ba Nam Chính Trong Văn Cẩu Thuyết
Chương 61


Tạ Lợi vừa nói dứt lời, Tạ Tư Vận thoáng sững sờ.

Đến khi hiểu được ý tứ của Tạ Lợi, cô liền không kìm được mà nhảy bật khỏi ghế, tung tăng chạy đến trước mặt .

Cô ngồi ngay xuống sofa, vòng tay ôm cổ Tạ Lợi, hớn hở hôn một cái thật kêu lên má anh:"Cảm ơn ba!

Con biết ngay ba là người đối xử với con tốt nhất!

Con nhất định sẽ không quên hôm nay ba nói gì đâu!"

Tạ Lợi chỉ khẽ vỗ vỗ đầu con gái, không nói thêm gì.Chuyện đến đó coi như đã định.

Tạ Lợi vốn ghét phiền phức, nhưng một khi đã mở miệng thì chắc chắn sẽ giữ lời.

Đợi Tạ Tư Vận ra khỏi thư phòng, anh lập tức gọi điện cho Cao trợ lý, dặn dò sắp xếp việc này."......

Vâng, thưa tiên sinh."

Cao trợ lý cúp máy, trong lòng thầm than thở.

Công việc bên cạnh ông chủ ngày càng khó nhằn, ngay cả chuyện sắp xếp cho tiểu thư đi học cũng phải nhúng tay.Muốn chen chân vào Thanh Thành, học phủ số một trong nước, không dễ chút nào.

Những người làm học thuật đều có khí tiết thanh cao, lại chẳng thiếu tiền, nên chắc chắn không coi trọng số tiền mà Tạ Lợi bỏ ra.

Họ chẳng muốn cúi mình vì "năm đấu gạo" như thế.Nhưng đã có việc thì cũng phải tìm cách.

Con người làm thì việc mới thành, chỉ là những biện pháp này thường chẳng được quang minh chính đại, có phần luồn cúi, bẩn thỉu.Cao trợ lý liên hệ dần dần, phần lớn đều có thể sắp xếp ổn thỏa.

Chỉ còn lại khâu cuối cùng, bắt buộc Tạ Lợi phải đích thân ra mặt.

Anh bèn đặt một bàn tiệc, mời vị viện trưởng kia đến ăn cơm.Vừa nhìn cũng thấy rõ, vị viện trưởng không hề thoải mái, nét mặt nghiêm nghị, chẳng hề có chút nể nang nào.

Thế nhưng một khi đã chịu đến, cũng đồng nghĩa phải nể mặt Tạ Lợi ít nhiều.Người kia vừa ngồi xuống đã mở lời chỉ trích:"Nếu không phải xem cậu thật sự thành tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì con gái của cậu mà mở cửa sau."

Câu nói nghe qua tưởng bình thường, nhưng bốn chữ "thành tâm thật lòng" được nhấn mạnh, khuôn mặt căng thẳng, giọng điệu nặng nề như đè thẳng lên mặt Tạ Lợi.Nhưng đã là người đi cầu cạnh thì phải hạ mình.

Dù Tạ Lợi vốn nổi tiếng lạnh lùng, mặt không cảm xúc, anh vẫn phải nặn ra một nụ cười nhạt, lễ phép đáp:"Quả thật đã làm phiền ngài."

Rượu qua ba tuần, đồ ăn ngon rượu mạnh cũng đã dọn đủ, cuối cùng việc của Tạ Tư Vận mới được gật đầu xác nhận.Tạ Lợi vốn không thích rượu chè, nhưng việc này buộc anh phải uống.

May mắn thay, với thân phận và địa vị của anh, vị viện trưởng dù trong lòng còn oán khí cũng không dám quá mức, rốt cuộc cũng phải nhượng bộ phần nào.Cũng bởi vì chuyện này, Tạ Lợi tuy uống khá nhiều, cảm thấy không mấy thoải mái, nhưng cuối cùng cũng không đến mức say.

Viện trưởng vừa rời đi, Cao trợ lý đã nhanh chóng đưa tới một ly nước chanh.

Tạ Lợi uống xong, nghỉ ngơi thêm chốc lát, Cao trợ lý lại đưa thêm thuốc giải rượu.Uống cùng nước ấm, thuốc giải rượu ngấm vào, đầu óc Tạ Lợi mới dần dần tỉnh táo hơn.

Sau đó, anh để Cao trợ lý dìu lên xe.

Thân thể hiện tại mang đến cho anh cuộc sống vật chất phong phú, nhưng so với thời tuổi trẻ tràn đầy sức sống thì quả thật đã khác.

Tuổi tác vốn nằm ở đó, chỉ cần uống nhiều một chút là người liền choáng váng, mơ hồ.

Tất nhiên, cũng có thể đơn giản là vì tửu lượng của Tạ Lợi vốn dĩ không tốt, chứ chẳng liên quan gì đến chuyện tuổi tác.Tóm lại, uống xong rượu, cả người anh chỉ thấy khó chịu.Chưa về đến nhà, Tạ Lợi đã thấy Tưởng Ngọc Oánh đứng chờ ngay trước cửa.

Lúc này là giữa tháng sáu, trời bắt đầu nóng dần, nhưng vì Tạ gia tọa lạc ở lưng chừng núi, buổi tối vẫn còn khá lạnh.

Nhìn thấy nàng đứng ở ngoài, Tạ Lợi khẽ lắc đầu, cố làm bản thân tỉnh táo hơn.Anh tiến lên trước, vòng tay ôm vai nàng, vừa dìu vừa nói:"Đêm khuya thế này, đừng đứng ngoài cửa hứng gió."

Quả thật, gió mát có khiến anh tỉnh táo thêm đôi chút, nhưng trên người lại vẫn nồng nặc mùi rượu.Tưởng Ngọc Oánh biết rõ tối nay Tạ Lợi đi đâu, làm gì.

Từ sau khi Tạ Lợi đưa nàng vào công ty làm việc, hầu như chuyện gì anh cũng ít khi giấu nàng.

Tạ Lợi vốn đã lâu không tham gia tiệc rượu xã giao, tửu lượng lại không tệ.

Vậy mà hôm nay uống đến mức như thế, chỉ nhìn qua đã biết anh bị ép uống không ít.Trong lòng nàng thoáng dấy lên cảm giác xót xa, bởi lẽ tất cả cũng chỉ vì Tạ Tư Vận mà Tạ Lợi mới phải chịu cảnh này.Tuy Tạ Lợi vẫn còn tỉnh táo, có thể tự ôm nàng bước đi, nhưng gương mặt đỏ bừng vì rượu, hơi thở phảng phất mùi nồng hắc khiến người khó chịu.

Cũng may trong mắt anh vẫn còn ánh sáng tỉnh minh, điều này khiến Tưởng Ngọc Oánh thở phào nhẹ nhõm.Vào đến phòng, Tạ Lợi để Tưởng Ngọc Oánh ngồi trước rồi mới đi tắm.

Khi bước ra, tinh thần đã thoải mái hơn hẳn.Nhìn thấy Tạ Lợi còn đang xoa mái tóc ướt, Tưởng Ngọc Oánh biết ngay anh lại chẳng chịu dùng máy sấy.

Nàng khẽ vỗ tay lên giường, cắm máy sấy vào ổ điện, chờ Tạ Lợi ngồi xuống mới quỳ trên giường phía sau, nghiêng người để sấy tóc cho anh.Tóc Tạ Lợi hơi xoăn tự nhiên, nhưng vì để ngắn nên nhìn không rõ lắm.

Điểm này Tạ Tư Vận giống hệt ba mình, khác với mái tóc thẳng của Tưởng Ngọc Oánh.

Cũng bởi vì có chút xoăn nhẹ nên tóc Tạ Lợi mềm, mượt ngón tay nàng lướt qua từng lọn, cảm giác vừa êm vừa ấm.Có người ân cần sấy tóc cho mình, cảm giác quả thật khác biệt.

Tạ Lợi khẽ nhắm mắt, lặng lẽ hưởng thụ khoảng thời gian yên bình này.

Tiếc rằng tóc ngắn nên chẳng bao lâu đã khô.Tưởng Ngọc Oánh vừa đặt máy sấy xuống thì bất ngờ bị Tạ Lợi xoay người lại, vòng tay ôm lấy eo nàng, rồi đẩy nàng ngã xuống giường.

Gương mặt anh chôn vào ngực nàng, giọng trầm khẽ gọi:"Oánh Oánh......"

Nàng hơi đẩy đầu Tạ Lợi ra, mái tóc mới sấy xong mềm mượt cọ vào lòng bàn tay.

Tiếng gọi trầm thấp, mang chút làm nũng, khiến Tưởng Ngọc Oánh vừa buồn cười vừa bất ngờ.

Nàng nghiêng người, một tay chống nhẹ sau lưng, tay kia đặt lên má anh:"Ừm?" – nàng khẽ lên tiếng, giọng mang theo chút nghi hoặc.Tạ Lợi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc mà lại dịu dàng:"Chúng ta đi nghỉ phép đi.

Ra đảo.

Năm ngoái đã nói năm nay sẽ đi."

Tưởng Ngọc Oánh hơi sững lại, thấp giọng hỏi:"Có phải... hơi sớm quá không?"

"Không sớm đâu."

Tạ Lợi lắc đầu, giọng mang theo mệt mỏi nhưng cũng có chút mong chờ.

"Vì Tư Vận, chúng ta đã bận bịu xoay quanh con bé bao lâu nay.

Khó khăn lắm mới có thể thả lỏng.

Lần này đừng đưa nó theo... chỉ có hai chúng ta."

Tưởng Ngọc Oánh khẽ đưa tay vuốt mái tóc mai bên thái dương Tạ Lợi, vừa cười vừa nói:"Anh lớn tuổi thế này rồi, mà vẫn còn tranh giành với con gái."

Nói đùa vậy thôi, nhưng chuyện nghỉ phép thì cả hai cũng đã nhanh chóng quyết định.Hơn nữa, tiến độ còn mau hơn dự đoán.

Ngày hôm sau, Tạ Lợi thông báo với Tạ Tư Vận rằng chuyện đi học của cô đã được giải quyết xong.

Ngay hôm sau nữa, anh liền cùng Tưởng Ngọc Oánh xuất phát đi nghỉ.Tất cả diễn ra quá nhanh khiến Tạ Tư Vận chưa kịp phản ứng.

Đến khi phát hiện ba mẹ không có ở nhà, cô vội vàng đi hỏi quản gia mới biết ba mẹ đã bỏ mặc mình, trực tiếp đi nghỉ phép!Tạ Tư Vận ngẩn ngơ, trong lòng cảm thấy bị bỏ rơi.

Rõ ràng mình mới là bảo bối trong nhà, vậy mà ngay cả chuyện thi đại học cũng mặc kệ, ba mẹ chẳng thèm quan tâm, liền để cô lại phía sau.Trong cơn ấm ức, nàng tìm đến Chu Ninh, vừa gặp đã khóc lóc một trận.

Nhờ Chu Ninh kiên nhẫn dỗ dành, tâm trạng cô mới dần ổn định trở lại.

Sau đó, dưới sự lôi kéo của Chu Ninh, Tạ thị tiểu công chúa... bắt đầu đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè.Đúng vậy, Tạ Tư Vận vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, nay lại ngồi quầy tính tiền ở cửa hàng tiện lợi, làm nhân viên thu ngân.Cô vốn hơi ngốc nghếch, chẳng hiểu tại sao kỳ nghỉ hè tươi đẹp của mình lại biến thành chuỗi ngày đứng quầy, cười chào khách, sáng đi tối về.

Nhưng ngốc nhất chính là nàng lại tình cờ gặp Văn Hinh."

Văn Hinh... tỷ tỷ?"

Từ sau tiệc mừng thọ của bà cụ Tôn, hai người chưa từng gặp lại.

Sinh nhật của Tạ Tư Vận cũng chỉ nhận được quà do người khác mang tới, không phải Văn Hinh đích thân đưa.Văn Hinh cũng thoáng sững người, khó hiểu khi thấy Tạ Tư Vận đứng đây trong đồng phục nhân viên:"Em... sao lại ở chỗ này?"

"Chị... sao lại ở chỗ này?"

Hai người gần như cùng lúc thốt ra câu hỏi, rồi Văn Hinh nhanh chóng giải thích:"Công ty nhà chị ngay phía trước.

Chị tiện thể qua mua ít đồ."

Tạ Tư Vận lúc này mới nhớ ra, đi thêm mười phút nữa chính là trụ sở công ty Văn gia.Nàng mấp máy môi, lúng túng thật lâu rồi mới khẽ nói:"Em... vừa học vừa làm thêm."

"???"

Văn Hinh sững sờ đến mức vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày cũng rạn nứt, hiện rõ một cái biểu cảm kiểu "Hả???".Chẳng phải dạo gần đây báo tài chính còn đưa tin Tạ thị tập đoàn phát triển mạnh mẽ hay sao?

Vậy tại sao hôm nay Tạ thị tiểu công chúa lại đứng đây làm nhân viên thu ngân, vừa học vừa làm?

Lẽ nào thế giới biến đổi quá nhanh, Tạ thị hôm qua đã phá sản rồi?

Văn Hinh thật sự nghĩ mãi không thông.Mà kỳ thật... chính Tạ Tư Vận cũng không hiểu vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này.

Cô ngày nào cũng bận bịu trong cửa hàng tiện lợi đến mức về nhà chỉ muốn lăn ra ngủ, chẳng còn thời gian trang điểm hay chăm chút cho bản thân.

Đam mê ngày xưa là trang sức, giờ cũng bỏ luôn.Dĩ nhiên, cô không phải tiếc mấy món trang sức ấy.

Bộ sưu tập của Tạ Tư Vận nhiều đến mức mở một tiệm kim hoàn cũng được.

Nhưng vấn đề là đeo vào hoàn toàn bất tiện.Nhẫn ư?

Đeo lúc làm việc cực kỳ vướng víu.

Vòng tay, lắc tay?

Chướng mắt, cộm tay.

Vòng cổ?

Thời tiết nóng, mặc áo mỏng, cúi người một cái là rớt ngay xuống.

Lắc chân thì càng khỏi nói, đẹp thì đẹp thật, nhưng chẳng xài được.Mới vài ngày đi làm, Tạ Tư Vận đã phải "xuống cấp" triệt để từ cô tiểu thư trăm bộ trang sức, hàng trăm món đồ hiệu, giờ biến thành mấy bộ đồng phục lao động, giày dép cũng chỉ còn vài đôi tạm coi được.

Những món khác đều vứt sang một bên.Văn Hinh lúc đầu thậm chí không nhận ra đây là Tạ Tư Vận.

Chỉ đến khi hai người mặt đối mặt, thời điểm Tạ Tư Vận tính tiền, Văn Hinh mới giật mình phát hiện.Sau vài câu chào hỏi gượng gạo, Văn Hinh xách đồ rời đi, vội quay về công ty.

Hiện giờ cô đã bước chân vào tập đoàn gia tộc, giữ vị trí giám đốc một bộ phận, nghe nói thành tích rất xuất sắc.Văn Hinh là người đầu tiên phát hiện Tạ Tư Vận đi làm thêm, nhưng tuyệt đối không phải người cuối cùng.

Bởi những cửa hàng tiện lợi kiểu này thường mở ở khu thương mại hoặc gần các đầu mối giao thông lớn, gặp người quen vốn không hiếm.Văn Hinh không phải kiểu người lắm mồm, nhưng đâu ngờ những người sau lại không kín tiếng như vậy.

Không lâu sau, trong group bạn bè đã bùng nổ một tin sốc:[Tin nóng!] Thiên kim Tạ thị đang làm thêm ở cửa hàng tiện lợi!

Mau mau kéo nhau đi xem [kèm địa chỉ].Chuyện Tạ Tư Vận đi làm thêm nhanh chóng lan truyền khắp giới hào môn.

Thậm chí ngay cả lúc Tạ Lợi đang đi nghỉ phép ở bên ngoài, Tạ Lợi cũng bị Diệp lão gia gọi điện trêu chọc."

Tạ tiên sinh, nghe nói gần đây tiểu thư nhà ngài làm việc ở cửa hàng tiện lợi?

Nếu Tạ thị gặp khó khăn về kinh doanh, tôi cũng không ngại giúp một tay."

Giọng điệu âm dương quái khí, chứa đầy ý cười chế giễu.Nhưng Tạ Lợi chưa bao giờ ngán mấy gã trung niên thích mỉa mai.

Anh thản nhiên đáp lại một câu đủ khiến đối phương nghẹn họng:"Ít ra làm ở cửa hàng tiện lợi cũng không phạm pháp."

Còn như quý tử nhà ông, đêm nào cũng lượn lờ KTV, thì chưa chắc đã được vậy.Nghe ra ẩn ý, Diệp lão gia giận đến mức dập máy cái rụp.
 
[Edit] Xuyên Thành Ba Nam Chính Trong Văn Cẩu Thuyết
Chương 61


Tạ Lợi vừa nói dứt lời, Tạ Tư Vận thoáng sững sờ.

Đến khi hiểu được ý tứ của Tạ Lợi, cô liền không kìm được mà nhảy bật khỏi ghế, tung tăng chạy đến trước mặt .

Cô ngồi ngay xuống sofa, vòng tay ôm cổ Tạ Lợi, hớn hở hôn một cái thật kêu lên má anh:"Cảm ơn ba!

Con biết ngay ba là người đối xử với con tốt nhất!

Con nhất định sẽ không quên hôm nay ba nói gì đâu!"

Tạ Lợi chỉ khẽ vỗ vỗ đầu con gái, không nói thêm gì.Chuyện đến đó coi như đã định.

Tạ Lợi vốn ghét phiền phức, nhưng một khi đã mở miệng thì chắc chắn sẽ giữ lời.

Đợi Tạ Tư Vận ra khỏi thư phòng, anh lập tức gọi điện cho Cao trợ lý, dặn dò sắp xếp việc này."......

Vâng, thưa tiên sinh."

Cao trợ lý cúp máy, trong lòng thầm than thở.

Công việc bên cạnh ông chủ ngày càng khó nhằn, ngay cả chuyện sắp xếp cho tiểu thư đi học cũng phải nhúng tay.Muốn chen chân vào Thanh Thành, học phủ số một trong nước, không dễ chút nào.

Những người làm học thuật đều có khí tiết thanh cao, lại chẳng thiếu tiền, nên chắc chắn không coi trọng số tiền mà Tạ Lợi bỏ ra.

Họ chẳng muốn cúi mình vì "năm đấu gạo" như thế.Nhưng đã có việc thì cũng phải tìm cách.

Con người làm thì việc mới thành, chỉ là những biện pháp này thường chẳng được quang minh chính đại, có phần luồn cúi, bẩn thỉu.Cao trợ lý liên hệ dần dần, phần lớn đều có thể sắp xếp ổn thỏa.

Chỉ còn lại khâu cuối cùng, bắt buộc Tạ Lợi phải đích thân ra mặt.

Anh bèn đặt một bàn tiệc, mời vị viện trưởng kia đến ăn cơm.Vừa nhìn cũng thấy rõ, vị viện trưởng không hề thoải mái, nét mặt nghiêm nghị, chẳng hề có chút nể nang nào.

Thế nhưng một khi đã chịu đến, cũng đồng nghĩa phải nể mặt Tạ Lợi ít nhiều.Người kia vừa ngồi xuống đã mở lời chỉ trích:"Nếu không phải xem cậu thật sự thành tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì con gái của cậu mà mở cửa sau."

Câu nói nghe qua tưởng bình thường, nhưng bốn chữ "thành tâm thật lòng" được nhấn mạnh, khuôn mặt căng thẳng, giọng điệu nặng nề như đè thẳng lên mặt Tạ Lợi.Nhưng đã là người đi cầu cạnh thì phải hạ mình.

Dù Tạ Lợi vốn nổi tiếng lạnh lùng, mặt không cảm xúc, anh vẫn phải nặn ra một nụ cười nhạt, lễ phép đáp:"Quả thật đã làm phiền ngài."

Rượu qua ba tuần, đồ ăn ngon rượu mạnh cũng đã dọn đủ, cuối cùng việc của Tạ Tư Vận mới được gật đầu xác nhận.Tạ Lợi vốn không thích rượu chè, nhưng việc này buộc anh phải uống.

May mắn thay, với thân phận và địa vị của anh, vị viện trưởng dù trong lòng còn oán khí cũng không dám quá mức, rốt cuộc cũng phải nhượng bộ phần nào.Cũng bởi vì chuyện này, Tạ Lợi tuy uống khá nhiều, cảm thấy không mấy thoải mái, nhưng cuối cùng cũng không đến mức say.

Viện trưởng vừa rời đi, Cao trợ lý đã nhanh chóng đưa tới một ly nước chanh.

Tạ Lợi uống xong, nghỉ ngơi thêm chốc lát, Cao trợ lý lại đưa thêm thuốc giải rượu.Uống cùng nước ấm, thuốc giải rượu ngấm vào, đầu óc Tạ Lợi mới dần dần tỉnh táo hơn.

Sau đó, anh để Cao trợ lý dìu lên xe.

Thân thể hiện tại mang đến cho anh cuộc sống vật chất phong phú, nhưng so với thời tuổi trẻ tràn đầy sức sống thì quả thật đã khác.

Tuổi tác vốn nằm ở đó, chỉ cần uống nhiều một chút là người liền choáng váng, mơ hồ.

Tất nhiên, cũng có thể đơn giản là vì tửu lượng của Tạ Lợi vốn dĩ không tốt, chứ chẳng liên quan gì đến chuyện tuổi tác.Tóm lại, uống xong rượu, cả người anh chỉ thấy khó chịu.Chưa về đến nhà, Tạ Lợi đã thấy Tưởng Ngọc Oánh đứng chờ ngay trước cửa.

Lúc này là giữa tháng sáu, trời bắt đầu nóng dần, nhưng vì Tạ gia tọa lạc ở lưng chừng núi, buổi tối vẫn còn khá lạnh.

Nhìn thấy nàng đứng ở ngoài, Tạ Lợi khẽ lắc đầu, cố làm bản thân tỉnh táo hơn.Anh tiến lên trước, vòng tay ôm vai nàng, vừa dìu vừa nói:"Đêm khuya thế này, đừng đứng ngoài cửa hứng gió."

Quả thật, gió mát có khiến anh tỉnh táo thêm đôi chút, nhưng trên người lại vẫn nồng nặc mùi rượu.Tưởng Ngọc Oánh biết rõ tối nay Tạ Lợi đi đâu, làm gì.

Từ sau khi Tạ Lợi đưa nàng vào công ty làm việc, hầu như chuyện gì anh cũng ít khi giấu nàng.

Tạ Lợi vốn đã lâu không tham gia tiệc rượu xã giao, tửu lượng lại không tệ.

Vậy mà hôm nay uống đến mức như thế, chỉ nhìn qua đã biết anh bị ép uống không ít.Trong lòng nàng thoáng dấy lên cảm giác xót xa, bởi lẽ tất cả cũng chỉ vì Tạ Tư Vận mà Tạ Lợi mới phải chịu cảnh này.Tuy Tạ Lợi vẫn còn tỉnh táo, có thể tự ôm nàng bước đi, nhưng gương mặt đỏ bừng vì rượu, hơi thở phảng phất mùi nồng hắc khiến người khó chịu.

Cũng may trong mắt anh vẫn còn ánh sáng tỉnh minh, điều này khiến Tưởng Ngọc Oánh thở phào nhẹ nhõm.Vào đến phòng, Tạ Lợi để Tưởng Ngọc Oánh ngồi trước rồi mới đi tắm.

Khi bước ra, tinh thần đã thoải mái hơn hẳn.Nhìn thấy Tạ Lợi còn đang xoa mái tóc ướt, Tưởng Ngọc Oánh biết ngay anh lại chẳng chịu dùng máy sấy.

Nàng khẽ vỗ tay lên giường, cắm máy sấy vào ổ điện, chờ Tạ Lợi ngồi xuống mới quỳ trên giường phía sau, nghiêng người để sấy tóc cho anh.Tóc Tạ Lợi hơi xoăn tự nhiên, nhưng vì để ngắn nên nhìn không rõ lắm.

Điểm này Tạ Tư Vận giống hệt ba mình, khác với mái tóc thẳng của Tưởng Ngọc Oánh.

Cũng bởi vì có chút xoăn nhẹ nên tóc Tạ Lợi mềm, mượt ngón tay nàng lướt qua từng lọn, cảm giác vừa êm vừa ấm.Có người ân cần sấy tóc cho mình, cảm giác quả thật khác biệt.

Tạ Lợi khẽ nhắm mắt, lặng lẽ hưởng thụ khoảng thời gian yên bình này.

Tiếc rằng tóc ngắn nên chẳng bao lâu đã khô.Tưởng Ngọc Oánh vừa đặt máy sấy xuống thì bất ngờ bị Tạ Lợi xoay người lại, vòng tay ôm lấy eo nàng, rồi đẩy nàng ngã xuống giường.

Gương mặt anh chôn vào ngực nàng, giọng trầm khẽ gọi:"Oánh Oánh......"

Nàng hơi đẩy đầu Tạ Lợi ra, mái tóc mới sấy xong mềm mượt cọ vào lòng bàn tay.

Tiếng gọi trầm thấp, mang chút làm nũng, khiến Tưởng Ngọc Oánh vừa buồn cười vừa bất ngờ.

Nàng nghiêng người, một tay chống nhẹ sau lưng, tay kia đặt lên má anh:"Ừm?" – nàng khẽ lên tiếng, giọng mang theo chút nghi hoặc.Tạ Lợi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc mà lại dịu dàng:"Chúng ta đi nghỉ phép đi.

Ra đảo.

Năm ngoái đã nói năm nay sẽ đi."

Tưởng Ngọc Oánh hơi sững lại, thấp giọng hỏi:"Có phải... hơi sớm quá không?"

"Không sớm đâu."

Tạ Lợi lắc đầu, giọng mang theo mệt mỏi nhưng cũng có chút mong chờ.

"Vì Tư Vận, chúng ta đã bận bịu xoay quanh con bé bao lâu nay.

Khó khăn lắm mới có thể thả lỏng.

Lần này đừng đưa nó theo... chỉ có hai chúng ta."

Tưởng Ngọc Oánh khẽ đưa tay vuốt mái tóc mai bên thái dương Tạ Lợi, vừa cười vừa nói:"Anh lớn tuổi thế này rồi, mà vẫn còn tranh giành với con gái."

Nói đùa vậy thôi, nhưng chuyện nghỉ phép thì cả hai cũng đã nhanh chóng quyết định.Hơn nữa, tiến độ còn mau hơn dự đoán.

Ngày hôm sau, Tạ Lợi thông báo với Tạ Tư Vận rằng chuyện đi học của cô đã được giải quyết xong.

Ngay hôm sau nữa, anh liền cùng Tưởng Ngọc Oánh xuất phát đi nghỉ.Tất cả diễn ra quá nhanh khiến Tạ Tư Vận chưa kịp phản ứng.

Đến khi phát hiện ba mẹ không có ở nhà, cô vội vàng đi hỏi quản gia mới biết ba mẹ đã bỏ mặc mình, trực tiếp đi nghỉ phép!Tạ Tư Vận ngẩn ngơ, trong lòng cảm thấy bị bỏ rơi.

Rõ ràng mình mới là bảo bối trong nhà, vậy mà ngay cả chuyện thi đại học cũng mặc kệ, ba mẹ chẳng thèm quan tâm, liền để cô lại phía sau.Trong cơn ấm ức, nàng tìm đến Chu Ninh, vừa gặp đã khóc lóc một trận.

Nhờ Chu Ninh kiên nhẫn dỗ dành, tâm trạng cô mới dần ổn định trở lại.

Sau đó, dưới sự lôi kéo của Chu Ninh, Tạ thị tiểu công chúa... bắt đầu đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè.Đúng vậy, Tạ Tư Vận vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, nay lại ngồi quầy tính tiền ở cửa hàng tiện lợi, làm nhân viên thu ngân.Cô vốn hơi ngốc nghếch, chẳng hiểu tại sao kỳ nghỉ hè tươi đẹp của mình lại biến thành chuỗi ngày đứng quầy, cười chào khách, sáng đi tối về.

Nhưng ngốc nhất chính là nàng lại tình cờ gặp Văn Hinh."

Văn Hinh... tỷ tỷ?"

Từ sau tiệc mừng thọ của bà cụ Tôn, hai người chưa từng gặp lại.

Sinh nhật của Tạ Tư Vận cũng chỉ nhận được quà do người khác mang tới, không phải Văn Hinh đích thân đưa.Văn Hinh cũng thoáng sững người, khó hiểu khi thấy Tạ Tư Vận đứng đây trong đồng phục nhân viên:"Em... sao lại ở chỗ này?"

"Chị... sao lại ở chỗ này?"

Hai người gần như cùng lúc thốt ra câu hỏi, rồi Văn Hinh nhanh chóng giải thích:"Công ty nhà chị ngay phía trước.

Chị tiện thể qua mua ít đồ."

Tạ Tư Vận lúc này mới nhớ ra, đi thêm mười phút nữa chính là trụ sở công ty Văn gia.Nàng mấp máy môi, lúng túng thật lâu rồi mới khẽ nói:"Em... vừa học vừa làm thêm."

"???"

Văn Hinh sững sờ đến mức vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày cũng rạn nứt, hiện rõ một cái biểu cảm kiểu "Hả???".Chẳng phải dạo gần đây báo tài chính còn đưa tin Tạ thị tập đoàn phát triển mạnh mẽ hay sao?

Vậy tại sao hôm nay Tạ thị tiểu công chúa lại đứng đây làm nhân viên thu ngân, vừa học vừa làm?

Lẽ nào thế giới biến đổi quá nhanh, Tạ thị hôm qua đã phá sản rồi?

Văn Hinh thật sự nghĩ mãi không thông.Mà kỳ thật... chính Tạ Tư Vận cũng không hiểu vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này.

Cô ngày nào cũng bận bịu trong cửa hàng tiện lợi đến mức về nhà chỉ muốn lăn ra ngủ, chẳng còn thời gian trang điểm hay chăm chút cho bản thân.

Đam mê ngày xưa là trang sức, giờ cũng bỏ luôn.Dĩ nhiên, cô không phải tiếc mấy món trang sức ấy.

Bộ sưu tập của Tạ Tư Vận nhiều đến mức mở một tiệm kim hoàn cũng được.

Nhưng vấn đề là đeo vào hoàn toàn bất tiện.Nhẫn ư?

Đeo lúc làm việc cực kỳ vướng víu.

Vòng tay, lắc tay?

Chướng mắt, cộm tay.

Vòng cổ?

Thời tiết nóng, mặc áo mỏng, cúi người một cái là rớt ngay xuống.

Lắc chân thì càng khỏi nói, đẹp thì đẹp thật, nhưng chẳng xài được.Mới vài ngày đi làm, Tạ Tư Vận đã phải "xuống cấp" triệt để từ cô tiểu thư trăm bộ trang sức, hàng trăm món đồ hiệu, giờ biến thành mấy bộ đồng phục lao động, giày dép cũng chỉ còn vài đôi tạm coi được.

Những món khác đều vứt sang một bên.Văn Hinh lúc đầu thậm chí không nhận ra đây là Tạ Tư Vận.

Chỉ đến khi hai người mặt đối mặt, thời điểm Tạ Tư Vận tính tiền, Văn Hinh mới giật mình phát hiện.Sau vài câu chào hỏi gượng gạo, Văn Hinh xách đồ rời đi, vội quay về công ty.

Hiện giờ cô đã bước chân vào tập đoàn gia tộc, giữ vị trí giám đốc một bộ phận, nghe nói thành tích rất xuất sắc.Văn Hinh là người đầu tiên phát hiện Tạ Tư Vận đi làm thêm, nhưng tuyệt đối không phải người cuối cùng.

Bởi những cửa hàng tiện lợi kiểu này thường mở ở khu thương mại hoặc gần các đầu mối giao thông lớn, gặp người quen vốn không hiếm.Văn Hinh không phải kiểu người lắm mồm, nhưng đâu ngờ những người sau lại không kín tiếng như vậy.

Không lâu sau, trong group bạn bè đã bùng nổ một tin sốc:[Tin nóng!] Thiên kim Tạ thị đang làm thêm ở cửa hàng tiện lợi!

Mau mau kéo nhau đi xem [kèm địa chỉ].Chuyện Tạ Tư Vận đi làm thêm nhanh chóng lan truyền khắp giới hào môn.

Thậm chí ngay cả lúc Tạ Lợi đang đi nghỉ phép ở bên ngoài, Tạ Lợi cũng bị Diệp lão gia gọi điện trêu chọc."

Tạ tiên sinh, nghe nói gần đây tiểu thư nhà ngài làm việc ở cửa hàng tiện lợi?

Nếu Tạ thị gặp khó khăn về kinh doanh, tôi cũng không ngại giúp một tay."

Giọng điệu âm dương quái khí, chứa đầy ý cười chế giễu.Nhưng Tạ Lợi chưa bao giờ ngán mấy gã trung niên thích mỉa mai.

Anh thản nhiên đáp lại một câu đủ khiến đối phương nghẹn họng:"Ít ra làm ở cửa hàng tiện lợi cũng không phạm pháp."

Còn như quý tử nhà ông, đêm nào cũng lượn lờ KTV, thì chưa chắc đã được vậy.Nghe ra ẩn ý, Diệp lão gia giận đến mức dập máy cái rụp.
 
[Edit] Xuyên Thành Ba Nam Chính Trong Văn Cẩu Thuyết
Chương 62


Tạ Lợi cắt đứt điện thoại, tiếp tục hưởng thụ trời xanh, mây trắng, biển rộng cùng mỹ nhân.Mỹ nhân vẫn là lão bà chính mình, hắc hắc.Tháng sáu, tiết trời không lạnh cũng chẳng nóng, gió biển thổi hiu hiu mang theo vị mằn mặn, rất hợp để nghỉ ngơi.

Trên bờ cát của hòn đảo tư nhân thuộc về nhà họ Tạ, đã sớm dựng sẵn mấy chiếc ô lớn che nắng, bên dưới đặt ghế nằm dài bằng gỗ tốt, trên ghế trải thảm mềm, kê gối êm, bày biện đầy đủ như một khách sạn cao cấp.Tạ Lợi nằm thảnh thơi trên ghế, kính râm che nửa gương mặt, hai tay gối sau đầu, toàn thân toát ra vẻ nhàn nhã hưởng thụ.

Điện thoại reo lên, anh chẳng buồn động đậy, chỉ giơ tay đưa thẳng cho trợ lý vừa bước lại gần.

Trợ lý nhanh chóng nhận lấy, cúi người cung kính, thay anh nghe máy.Tưởng Ngọc Oánh lúc này đang nằm gọn trong ngực chồng, thân hình mềm mại tựa vào người anh.

Nàng khẽ nhắm mắt, bàn tay mảnh khảnh vắt ngang ngực Tạ Lợi, hệt như chim nhỏ nép vào cành.

Trên người nàng là bộ đồ bơi do chính Tạ Lợi chọn.

Ở bờ biển nhà mình, muốn mặc thế nào thì mặc, chẳng cần câu nệ.

Huống chi, dáng người nàng được giữ gìn quá tốt, gần như không có một chút tỳ vết, nên diện cái gì cũng đều đẹp đến nao lòng.Chuyện Tạ Tư Vận đi làm thêm, Tạ Lợi đương nhiên đã sớm biết rõ.

Cao trợ lý thân cận của anh là người làm việc vô cùng xuất sắc, từ việc lớn đến việc nhỏ đều báo cáo tường tận.

Chuyện nào là lớn, chuyện nào là nhỏ, nên coi trọng hay nên bỏ qua, tất cả đều do chính Tạ Lợi định đoạt.

Cao trợ lý hiểu rõ tính tình của anh, tuyệt đối không dám tự ý phán đoán.Nhưng với Tạ Lợi, việc con gái đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, bất quá chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chẳng đáng để hao tâm tổn trí.

Nếu không phải vì Diệp lão gia bên kia cố tình châm chọc, gọi hẳn một cuộc điện thoại đường dài quốc tế để bóng gió vài câu, anh thậm chí còn chẳng buồn nhắc tới.

Ai ngờ, cuối cùng lại thành ra tự Diệp lão gia tự rước lấy nhục, vác đá ghè chân mình.Điện thoại công vụ vừa dứt, trợ lý liền nhanh nhẹn mang đi, đặt lại bên cạnh chiếc di động tư nhân.

Đã là điện thoại dùng cho công việc, thì những cuộc gọi kiểu Diệp lão gia vừa rồi cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng về lý, mối quan hệ cá nhân giữa hai bên vốn không hề thân cận, đương nhiên sẽ chẳng ai rảnh gọi sang số riêng của anh.Thế mà, chỉ ít phút sau, chuông điện thoại tư nhân vang lên.Âm thanh chói tai giữa không gian yên tĩnh khiến Tưởng Ngọc Oánh đang say ngủ khẽ nhíu mày.

Trước đó, tiếng chuông công vụ đã làm nàng hơi tỉnh dậy, chỉ nửa mơ nửa tỉnh mà thôi.

Giờ thêm tiếng chuông này, nàng hoàn toàn chẳng thể tiếp tục ngủ được nữa.

Tuy vậy, Tưởng Ngọc Oánh cũng không muốn mở mắt, chỉ hơi xoay người, kéo tấm thảm mỏng che lên người, cố ý dịch ra xa, mong có thể tránh khỏi tiếng chuông phiền nhiễu.Nhưng Tạ Lợi sao có thể để nàng rời đi?Ông vươn tay ôm lấy, kéo nàng trở lại bên cạnh mình, giam gọn trong vòng tay.

Một tay khác thò ra cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn nhỏ cạnh ghế, mở màn hình ra nhìn, chỉ thấy hai chữ ghi chú ngắn gọn hiển thị trên màn hình: "Ba".Ánh mắt Tạ Lợi hơi khựng lại, nhíu mày, khóe môi nhếch lên bất đắc dĩ.À, là Tạ Quân gọi tới.Một cơn nhức đầu mơ hồ lập tức kéo đến.

Nhưng Tạ Lợi rất nhanh lấy lại vẻ thản nhiên, đưa máy lên tai, giọng bình tĩnh, không chút gợn sóng:"Alô?

Ba, có chuyện gì sao?"

Đầu dây bên kia, giọng của Tạ Quân vẫn đều đều vang lên, không nhanh không chậm, nhưng từng câu từng chữ lại như lải nhải không dứt.

Nội dung xoay quanh việc Tạ Tư Vận đi làm thêm bị trong giới hào môn lan truyền khắp nơi, khiến Tạ gia bị mất mặt, làm người ngoài chê cười.

Ý tứ bên trong rõ ràng: chuyện này chẳng khác nào vết nhơ trong thanh danh của nhà họ Tạ.Tạ Lợi lại chẳng hề sốt ruột.

Trên mặt anh là biểu tình nhạt nhẽo, thậm chí còn mang chút ý vị bâng quơ.

Anh hơi nghiêng người, để vai mình tựa hẳn vào bờ vai mềm mại của Tưởng Ngọc Oánh.

Bàn tay nhàn nhã ôm nàng, thuận thế cúi xuống hôn khẽ lên mái tóc thơm ngát, vừa làm cử chỉ thân mật vừa thất thần nghe cha mình thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia.Mãi đến khi Tạ Quân nói xong, giọng tạm dừng, Tạ Lợi mới thong thả cất lời:"Ba, ngài thật đúng là lạc hậu rồi.

Bây giờ Tư Vận đi làm thêm, đó gọi là trải nghiệm cuộc sống.

Sau này chúng ta còn có thể mời đội ngũ chụp vài tấm hình, vô tình để lộ thân phận của con bé.

Đến lúc đó, Tạ thị chẳng phải lại có thêm một hình tượng đẹp sao?

Thiên kim nhà giàu nhưng chịu khó, biết lao động có lợi đủ đường."

Đối diện im lặng một thoáng.Rồi rất lâu sau, giọng Tạ Quân mới vang lên trở lại, có chút bất đắc dĩ:

"Vậy... nếu con đã có chủ ý, thì tự con xem mà làm."

Ông ta lại lải nhải thêm dăm ba câu nhắc nhở nữa, rồi định cúp máy.

Nhưng Tạ Lợi đột ngột cắt ngang:"Khoan đã, ba.

Nếu ngài thật sự rảnh rỗi đến mức chuyện này cũng phải gọi sang hỏi con, vậy chi bằng... ngài trực tiếp đứng ra xử lý luôn đi."

"Cái gì cơ?"

Lần này, đến lượt Tạ Quân ngây người.

Cả đời ông vốn quen kiểu "rải tay mặc kệ", chẳng mấy khi thật sự nhúng tay vào công việc.

Ở tuổi xế chiều, đa phần thời gian ông chỉ ở viện dưỡng lão, cùng bạn cũ đánh cờ, trò chuyện, ngày tháng trôi qua nhàn tản.Những gia đình khác thì hay diễn cảnh "cha nghiêm con hiếu", nhưng Tạ Quân chẳng muốn quản con trai, càng không muốn bị con trai cấp thêm phiền phức.

Có điều, sự thật là... nhàn rỗi quá cũng thấy buồn chán.

Giờ đột nhiên được con trai chủ động nhờ ra mặt xử lý chuyện này, ông vừa bất ngờ vừa có chút hứng thú.Phải biết, bình thường Tạ Lợi kiêng kỵ nhất chính là ông nhúng tay vào việc công ty.

Dù phần lớn cổ phần đã sang tay Tạ Lợi từ lâu, dù con trai đã quản lý Tạ thị hơn mười năm, nhưng uy vọng và mối quan hệ nhân mạch của Tạ Quân vẫn còn đó.

Một khi ông ra mặt, cho dù là việc nhỏ, cũng đủ làm chấn động cả giới thương trường.Ấy vậy mà hôm nay, chính Tạ Lợi lại chủ động mời ông nhúng tay.

Chuyện này, quả thật hiếm thấy.Giọng Tạ Lợi chậm rãi vang lên lần nữa, rõ ràng mà bình tĩnh:"Ba, ngài dù sao cũng còn phong độ, dao chưa cùn, lại nhàn rỗi chẳng có việc gì.

Ngài đã thấy chuyện Tư Vận đi làm thêm không ổn, vậy chi bằng ngài đứng ra xử lý.

Cũng coi như vì Tạ thị mà xây dựng hình tượng một tập đoàn dân doanh gần gũi với đời sống."

"Con..."

Tạ Quân khẽ động môi, định nói thêm gì đó nhưng lại nghẹn lại.Ông im lặng xoay đi xoay lại trong đầu một hồi, cuối cùng cũng thở dài.

Nếu con trai đã tin tưởng mình, mà bản thân ông cũng thật sự chẳng có gì làm, vậy thì... quản thì quản đi."

Được.

Để ba xem thử."

Tuy rằng miệng đáp ứng một cách miễn cưỡng, nhưng vừa treo máy xong, Tạ Quân liền quay đầu gọi người hầu thân cận, đeo lên cặp kính lão, bắt đầu nghiên cứu xem rốt cuộc "Weibo" là cái gì.Ông hiểu rất rõ một đạo lý "Muốn chẻ củi phải mài dao trước".

Nếu bản thân còn chưa nắm rõ thì làm sao có thể chỉ huy thuộc hạ vận hành chuyện này?

Vì vậy, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoang mang của hộ công, ông nghiêm túc hỏi:"Cậu có biết hiện tại giới trẻ nói đến Weibo là thứ gì không?"

Hộ công sững sờ một chút, sau mới cẩn thận gật đầu:"...

Biết."

Trong khi đó, ở bên kia, Tạ Lợi sau khi cúp điện thoại với lão ba liền lập tức gọi thêm tám cuộc cho Cao trợ lý, dặn hắn phối hợp với bên lão gia tử.

Xong xuôi, hắn vứt điện thoại sang một bên bàn, cả người nghiêng xuống đè nặng Tưởng Ngọc Oánh.Ban đầu hắn chỉ đang hôn nhẹ mái tóc nàng, nhưng rồi từng nụ hôn vụn vặt dần trượt xuống bờ vai, sau cổ, rồi tới cả tấm lưng mảnh mai.Bị quấy rầy liên tục, Tưởng Ngọc Oánh có chút khó chịu.

Vốn dĩ, hai cuộc điện thoại vừa rồi đã khiến nàng nửa tỉnh nửa mê, người đã bực bội, nay Tạ Lợi còn như vậy càng làm nàng càng thêm phiền.Tưởng Ngọc Oánh quay đầu, đưa tay đẩy cằm Tạ Lợi, định để anh rời ra một chút.

Nhưng chưa kịp thì bàn tay đã bị Tạ Lợi nắm chặt, ép sang một bên, còn môi anh lập tức chụp xuống môi cô.Nụ hôn lần này dĩ nhiên không còn là chạm nhẹ, mà nóng bỏng, triền miên, từng hơi thở đan xen khiến căn phòng vang lên những âm thanh ái muội mơ hồ.

Trong hơi thở đứt quãng, Tưởng Ngọc Oánh chỉ kịp khẽ lẩm bẩm một tiếng "Phiền chết đi...", nhưng thanh âm lại bị Tạ Lợi nuốt trọn, nghiền nát thành từng mảnh.Ban đầu nàng vẫn cố gắng chống cự, nhưng dần dần bàn tay vốn gắt gao chặn lại cũng buông lỏng, rồi vòng qua lưng Tạ Lợi.

Đến khi hai người rời môi, Tưởng Ngọc Oánh đã thở hổn hển, gò má ửng đỏ.Không kiềm chế được, Tạ Lợi liền bế nàng trở về phòng ngay giữa ban ngày ban mặt....Đợi đến lúc dùng bữa tối, trăng đã treo cao, tiếng chim đêm vang vọng, sao trời đầy đặc.Hai người ngồi bên ngoài ban công hình tròn, trên ghế sô pha mây tre.

Tạ Lợi ngồi xếp bằng, ôm Tưởng Ngọc Oánh tựa vào ngực.

Nhìn từ phía sau, có thể thấy rõ dấu hôn loang lổ trên cổ nàng, tất cả đều là kiệt tác của Tạ Lợi.Để giữ mình khỏi "tâm viên ý mã", Tạ Lợi kéo một tấm chăn mỏng phủ lên cả hai.

Trên bàn còn đặt một khay lớn, đầy các món ăn mang phong vị bản địa đó chính là bữa tối của họ.Tháng sáu, trời ven biển chưa quá oi bức.

Ban ngày nắng dài, nhiệt độ cao, nhưng khi đêm xuống, gió biển thổi ù ù làm người run lạnh.

Dưới lớp chăn mỏng, thân thể áp sát nhau, Tưởng Ngọc Oánh cảm nhận được hơi ấm của nam nhân sau lưng, không còn thấy rét nữa.Cô đưa tay định lấy đồ ăn, liền bị Tạ Lợi giữ lại:"Đừng động, gió sẽ lùa vào."

"Nhưng em đói..."

Nghe tiếng làm nũng, Tạ Lợi đành nhịn không được, vén chăn, với lấy một miếng thức ăn đưa vào miệng nàng.

Tưởng Ngọc Oánh ngoan ngoãn hé miệng, ăn từ chính tay anh.Bầu trời đêm thấp thoáng, từng vì sao lấp lánh.

Nhìn ra xa, nơi chân trời là chuỗi đèn đường nối dài.

Mặt biển tối đen, không thấy sóng gợn, nhưng nhờ ánh sao phản chiếu mà lại sáng rực rỡ.Ở nơi biển trời mênh mông ấy, con người bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường.

Cảm giác trống trải, tịch liêu như một lớp sương mù vô hình, nhẹ nhàng bao trùm lấy hai người.

Nhất là khi họ ngồi cạnh nhau, giống như những cánh lục bình lênh đênh giữa biển rộng, dễ dàng nảy sinh cảm giác cô độc.Năm trước, Tạ Lợi cũng từng có cảm giác như vậy.

Cái cô tịch quanh quẩn lấy anh, bám riết không buông, khiến anh như một kẻ lạc lõng, chẳng thể thoát ra.

Sau này, khi cùng Tưởng Ngọc Oánh đi ngắm cực quang, cảm giác ấy một lần nữa lại trỗi dậy.

Nhưng khi ấy, nàng đã nghiêm túc nói với hắn: "Em sẽ yêu anh cả đời."

Khoảnh khắc đó, Tạ Lợi giống như cánh lục bình bỗng nhiên tìm được rễ bám.

"Bịch" một tiếng, liền neo lại chắc chắn.

Toàn thân anh lập tức trở nên yên ổn, không còn phiêu bạt."

Có sao băng kìa..."

Giọng Tưởng Ngọc Oánh khẽ vang, kéo suy nghĩ của Tạ Lợi trở về.

Anh ngẩng đầu, thấy một vệt sáng nhỏ cắt ngang bầu trời đêm, lao về phương trời vô định.Tạ Lợi chợt nghĩ, nếu sao băng biết mình bị người ta mượn để hứa nguyện, chắc chắn sẽ tức đến chết.

Bởi sao băng vốn chỉ là bụi vũ trụ phiêu du, vĩnh viễn không có nơi dừng chân.

Một khi bị lực hút trái đất níu lại, nó sẽ rơi xuống, vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ.

Khi xuyên qua khí quyển, nó bị ma sát đến cháy rực, rực rỡ trong chốc lát rồi hoàn toàn tiêu tán, không để lại lấy một hạt bụi.Nhưng cũng chính vì quá đẹp trong khoảnh khắc lụi tàn ấy, con người mới tin tưởng, mới gửi gắm nguyện vọng.Tạ Lợi cũng không ngoại lệ.

Trong khoảnh khắc sao băng xẹt qua, anh lặng lẽ hứa nguyện trong lòng.Năm trước, điều ước của anh là: "Ngày mai mở mắt, có thể rời khỏi thế giới này, quay trở lại thành Tạ Lỵ."

Còn hiện tại, trong giờ khắc này, anh chỉ mong: "Có thể mãi mãi ở lại nơi đây.

Anh không còn là lục bình vô căn.

Anh muốn ở lại bến bờ của riêng anh chính là Tưởng Ngọc Oánh."

Cùng một cảnh sắc, nhưng nguyện vọng của Tạ Lợi lại hoàn toàn khác biệt.Tưởng Ngọc Oánh yên lặng nhìn theo vệt sáng cho đến khi nó biến mất.

Một lúc lâu sau nàng mới dịu dàng hỏi:"Lão công, anh có hứa nguyện không?"

Tạ Lợi ôm nàng chặt hơn, giọng trầm thấp:"Ừ, có."

"Nguyện điều gì?"

Tạ Lợi bật cười khẽ, ánh mắt vẫn thâm trầm:"Nói ra thì không linh nữa."

Tưởng Ngọc Oánh khẽ cười.

Nụ cười của nàng rất nhẹ, như thoáng qua, nhưng lại mềm mại đến mức khiến tim người khác run lên.

Giọng nói nàng cũng dịu dàng như gió biển đêm hè, thấp thoáng xen lẫn một chút làm nũng, một chút kiên định.Nàng chậm rãi đè thấp thanh âm, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên từ trong ngực anh, ánh mắt trong suốt như nước nhìn thẳng vào Tạ Lợi.Người đàn ông cúi mắt nhìn nàng.

Gió biển thổi qua, mái tóc trên thái dương anh vốn chưa từng chải chuốt ngay ngắn, nay càng bị gió thổi tung, phiêu đãng tự nhiên.

Vẻ tùy ý ấy lại làm cho anh thêm vài phần phong lưu phiêu đãng.Khoảnh khắc đó, nàng như thể đang nói những lời chỉ dành riêng cho Tạ Lợi nghe, giọng rất nhỏ, như lời thì thầm bí mật giữa hai người:"Vậy thì...

Anh nói cho em đi.

Em sẽ không kể với bất kỳ ai đâu."

Tạ Lợi ghé sát bên tai nàng, hơi thở nóng rực phả lên vành tai khiến cả người Tưởng Ngọc Oánh run nhẹ, đôi chân vốn đặt ngay ngắn cũng khẽ co lại theo bản năng.Thanh âm Tạ Lợi trầm thấp, lại cố ý mang theo ý cười, từng chữ như trêu ghẹo, vừa dịu dàng vừa thân mật:"Vậy thì em tuyệt đối đừng nói cho ai biết, bằng không anh sẽ... thẹn thùng đó."

Rồi anh mới thật chậm rãi nói tiếp, giọng rất khẽ, như thể đây là bí mật chỉ dành riêng cho nàng:"Anh hy vọng...

Em có thể vĩnh viễn yêu anh."

Một câu nói đơn giản, nhưng từ một người đàn ông đã làm chồng nhiều năm, lại nặng tựa ngàn cân.

Bao nhiêu năm qua, hai người như lão phu lão thê, chuyện tình cảm chẳng mấy khi còn nói bằng lời.

Thế mà lúc này, Tạ Lợi lại nói ra, chân thành đến mức làm tim người ta chấn động.Tưởng Ngọc Oánh chớp mắt mấy cái, ánh sáng sao phản chiếu trong đôi mắt nàng, long lanh như nước.

Nàng khẽ rụt người lại, toàn thân cuộn vào vòng tay hắn, nép chặt hơn nữa vào lồng ngực dày rộng.Ánh mắt nàng dừng ở mũi chân mình, giọng nhỏ như muỗi kêu, nhưng kiên định:"Ân...

Em ai cũng không nói."
 
[Edit] Xuyên Thành Ba Nam Chính Trong Văn Cẩu Thuyết
Chương 62


Tạ Lợi cắt đứt điện thoại, tiếp tục hưởng thụ trời xanh, mây trắng, biển rộng cùng mỹ nhân.Mỹ nhân vẫn là lão bà chính mình, hắc hắc.Tháng sáu, tiết trời không lạnh cũng chẳng nóng, gió biển thổi hiu hiu mang theo vị mằn mặn, rất hợp để nghỉ ngơi.

Trên bờ cát của hòn đảo tư nhân thuộc về nhà họ Tạ, đã sớm dựng sẵn mấy chiếc ô lớn che nắng, bên dưới đặt ghế nằm dài bằng gỗ tốt, trên ghế trải thảm mềm, kê gối êm, bày biện đầy đủ như một khách sạn cao cấp.Tạ Lợi nằm thảnh thơi trên ghế, kính râm che nửa gương mặt, hai tay gối sau đầu, toàn thân toát ra vẻ nhàn nhã hưởng thụ.

Điện thoại reo lên, anh chẳng buồn động đậy, chỉ giơ tay đưa thẳng cho trợ lý vừa bước lại gần.

Trợ lý nhanh chóng nhận lấy, cúi người cung kính, thay anh nghe máy.Tưởng Ngọc Oánh lúc này đang nằm gọn trong ngực chồng, thân hình mềm mại tựa vào người anh.

Nàng khẽ nhắm mắt, bàn tay mảnh khảnh vắt ngang ngực Tạ Lợi, hệt như chim nhỏ nép vào cành.

Trên người nàng là bộ đồ bơi do chính Tạ Lợi chọn.

Ở bờ biển nhà mình, muốn mặc thế nào thì mặc, chẳng cần câu nệ.

Huống chi, dáng người nàng được giữ gìn quá tốt, gần như không có một chút tỳ vết, nên diện cái gì cũng đều đẹp đến nao lòng.Chuyện Tạ Tư Vận đi làm thêm, Tạ Lợi đương nhiên đã sớm biết rõ.

Cao trợ lý thân cận của anh là người làm việc vô cùng xuất sắc, từ việc lớn đến việc nhỏ đều báo cáo tường tận.

Chuyện nào là lớn, chuyện nào là nhỏ, nên coi trọng hay nên bỏ qua, tất cả đều do chính Tạ Lợi định đoạt.

Cao trợ lý hiểu rõ tính tình của anh, tuyệt đối không dám tự ý phán đoán.Nhưng với Tạ Lợi, việc con gái đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, bất quá chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chẳng đáng để hao tâm tổn trí.

Nếu không phải vì Diệp lão gia bên kia cố tình châm chọc, gọi hẳn một cuộc điện thoại đường dài quốc tế để bóng gió vài câu, anh thậm chí còn chẳng buồn nhắc tới.

Ai ngờ, cuối cùng lại thành ra tự Diệp lão gia tự rước lấy nhục, vác đá ghè chân mình.Điện thoại công vụ vừa dứt, trợ lý liền nhanh nhẹn mang đi, đặt lại bên cạnh chiếc di động tư nhân.

Đã là điện thoại dùng cho công việc, thì những cuộc gọi kiểu Diệp lão gia vừa rồi cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng về lý, mối quan hệ cá nhân giữa hai bên vốn không hề thân cận, đương nhiên sẽ chẳng ai rảnh gọi sang số riêng của anh.Thế mà, chỉ ít phút sau, chuông điện thoại tư nhân vang lên.Âm thanh chói tai giữa không gian yên tĩnh khiến Tưởng Ngọc Oánh đang say ngủ khẽ nhíu mày.

Trước đó, tiếng chuông công vụ đã làm nàng hơi tỉnh dậy, chỉ nửa mơ nửa tỉnh mà thôi.

Giờ thêm tiếng chuông này, nàng hoàn toàn chẳng thể tiếp tục ngủ được nữa.

Tuy vậy, Tưởng Ngọc Oánh cũng không muốn mở mắt, chỉ hơi xoay người, kéo tấm thảm mỏng che lên người, cố ý dịch ra xa, mong có thể tránh khỏi tiếng chuông phiền nhiễu.Nhưng Tạ Lợi sao có thể để nàng rời đi?Ông vươn tay ôm lấy, kéo nàng trở lại bên cạnh mình, giam gọn trong vòng tay.

Một tay khác thò ra cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn nhỏ cạnh ghế, mở màn hình ra nhìn, chỉ thấy hai chữ ghi chú ngắn gọn hiển thị trên màn hình: "Ba".Ánh mắt Tạ Lợi hơi khựng lại, nhíu mày, khóe môi nhếch lên bất đắc dĩ.À, là Tạ Quân gọi tới.Một cơn nhức đầu mơ hồ lập tức kéo đến.

Nhưng Tạ Lợi rất nhanh lấy lại vẻ thản nhiên, đưa máy lên tai, giọng bình tĩnh, không chút gợn sóng:"Alô?

Ba, có chuyện gì sao?"

Đầu dây bên kia, giọng của Tạ Quân vẫn đều đều vang lên, không nhanh không chậm, nhưng từng câu từng chữ lại như lải nhải không dứt.

Nội dung xoay quanh việc Tạ Tư Vận đi làm thêm bị trong giới hào môn lan truyền khắp nơi, khiến Tạ gia bị mất mặt, làm người ngoài chê cười.

Ý tứ bên trong rõ ràng: chuyện này chẳng khác nào vết nhơ trong thanh danh của nhà họ Tạ.Tạ Lợi lại chẳng hề sốt ruột.

Trên mặt anh là biểu tình nhạt nhẽo, thậm chí còn mang chút ý vị bâng quơ.

Anh hơi nghiêng người, để vai mình tựa hẳn vào bờ vai mềm mại của Tưởng Ngọc Oánh.

Bàn tay nhàn nhã ôm nàng, thuận thế cúi xuống hôn khẽ lên mái tóc thơm ngát, vừa làm cử chỉ thân mật vừa thất thần nghe cha mình thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia.Mãi đến khi Tạ Quân nói xong, giọng tạm dừng, Tạ Lợi mới thong thả cất lời:"Ba, ngài thật đúng là lạc hậu rồi.

Bây giờ Tư Vận đi làm thêm, đó gọi là trải nghiệm cuộc sống.

Sau này chúng ta còn có thể mời đội ngũ chụp vài tấm hình, vô tình để lộ thân phận của con bé.

Đến lúc đó, Tạ thị chẳng phải lại có thêm một hình tượng đẹp sao?

Thiên kim nhà giàu nhưng chịu khó, biết lao động có lợi đủ đường."

Đối diện im lặng một thoáng.Rồi rất lâu sau, giọng Tạ Quân mới vang lên trở lại, có chút bất đắc dĩ:

"Vậy... nếu con đã có chủ ý, thì tự con xem mà làm."

Ông ta lại lải nhải thêm dăm ba câu nhắc nhở nữa, rồi định cúp máy.

Nhưng Tạ Lợi đột ngột cắt ngang:"Khoan đã, ba.

Nếu ngài thật sự rảnh rỗi đến mức chuyện này cũng phải gọi sang hỏi con, vậy chi bằng... ngài trực tiếp đứng ra xử lý luôn đi."

"Cái gì cơ?"

Lần này, đến lượt Tạ Quân ngây người.

Cả đời ông vốn quen kiểu "rải tay mặc kệ", chẳng mấy khi thật sự nhúng tay vào công việc.

Ở tuổi xế chiều, đa phần thời gian ông chỉ ở viện dưỡng lão, cùng bạn cũ đánh cờ, trò chuyện, ngày tháng trôi qua nhàn tản.Những gia đình khác thì hay diễn cảnh "cha nghiêm con hiếu", nhưng Tạ Quân chẳng muốn quản con trai, càng không muốn bị con trai cấp thêm phiền phức.

Có điều, sự thật là... nhàn rỗi quá cũng thấy buồn chán.

Giờ đột nhiên được con trai chủ động nhờ ra mặt xử lý chuyện này, ông vừa bất ngờ vừa có chút hứng thú.Phải biết, bình thường Tạ Lợi kiêng kỵ nhất chính là ông nhúng tay vào việc công ty.

Dù phần lớn cổ phần đã sang tay Tạ Lợi từ lâu, dù con trai đã quản lý Tạ thị hơn mười năm, nhưng uy vọng và mối quan hệ nhân mạch của Tạ Quân vẫn còn đó.

Một khi ông ra mặt, cho dù là việc nhỏ, cũng đủ làm chấn động cả giới thương trường.Ấy vậy mà hôm nay, chính Tạ Lợi lại chủ động mời ông nhúng tay.

Chuyện này, quả thật hiếm thấy.Giọng Tạ Lợi chậm rãi vang lên lần nữa, rõ ràng mà bình tĩnh:"Ba, ngài dù sao cũng còn phong độ, dao chưa cùn, lại nhàn rỗi chẳng có việc gì.

Ngài đã thấy chuyện Tư Vận đi làm thêm không ổn, vậy chi bằng ngài đứng ra xử lý.

Cũng coi như vì Tạ thị mà xây dựng hình tượng một tập đoàn dân doanh gần gũi với đời sống."

"Con..."

Tạ Quân khẽ động môi, định nói thêm gì đó nhưng lại nghẹn lại.Ông im lặng xoay đi xoay lại trong đầu một hồi, cuối cùng cũng thở dài.

Nếu con trai đã tin tưởng mình, mà bản thân ông cũng thật sự chẳng có gì làm, vậy thì... quản thì quản đi."

Được.

Để ba xem thử."

Tuy rằng miệng đáp ứng một cách miễn cưỡng, nhưng vừa treo máy xong, Tạ Quân liền quay đầu gọi người hầu thân cận, đeo lên cặp kính lão, bắt đầu nghiên cứu xem rốt cuộc "Weibo" là cái gì.Ông hiểu rất rõ một đạo lý "Muốn chẻ củi phải mài dao trước".

Nếu bản thân còn chưa nắm rõ thì làm sao có thể chỉ huy thuộc hạ vận hành chuyện này?

Vì vậy, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoang mang của hộ công, ông nghiêm túc hỏi:"Cậu có biết hiện tại giới trẻ nói đến Weibo là thứ gì không?"

Hộ công sững sờ một chút, sau mới cẩn thận gật đầu:"...

Biết."

Trong khi đó, ở bên kia, Tạ Lợi sau khi cúp điện thoại với lão ba liền lập tức gọi thêm tám cuộc cho Cao trợ lý, dặn hắn phối hợp với bên lão gia tử.

Xong xuôi, hắn vứt điện thoại sang một bên bàn, cả người nghiêng xuống đè nặng Tưởng Ngọc Oánh.Ban đầu hắn chỉ đang hôn nhẹ mái tóc nàng, nhưng rồi từng nụ hôn vụn vặt dần trượt xuống bờ vai, sau cổ, rồi tới cả tấm lưng mảnh mai.Bị quấy rầy liên tục, Tưởng Ngọc Oánh có chút khó chịu.

Vốn dĩ, hai cuộc điện thoại vừa rồi đã khiến nàng nửa tỉnh nửa mê, người đã bực bội, nay Tạ Lợi còn như vậy càng làm nàng càng thêm phiền.Tưởng Ngọc Oánh quay đầu, đưa tay đẩy cằm Tạ Lợi, định để anh rời ra một chút.

Nhưng chưa kịp thì bàn tay đã bị Tạ Lợi nắm chặt, ép sang một bên, còn môi anh lập tức chụp xuống môi cô.Nụ hôn lần này dĩ nhiên không còn là chạm nhẹ, mà nóng bỏng, triền miên, từng hơi thở đan xen khiến căn phòng vang lên những âm thanh ái muội mơ hồ.

Trong hơi thở đứt quãng, Tưởng Ngọc Oánh chỉ kịp khẽ lẩm bẩm một tiếng "Phiền chết đi...", nhưng thanh âm lại bị Tạ Lợi nuốt trọn, nghiền nát thành từng mảnh.Ban đầu nàng vẫn cố gắng chống cự, nhưng dần dần bàn tay vốn gắt gao chặn lại cũng buông lỏng, rồi vòng qua lưng Tạ Lợi.

Đến khi hai người rời môi, Tưởng Ngọc Oánh đã thở hổn hển, gò má ửng đỏ.Không kiềm chế được, Tạ Lợi liền bế nàng trở về phòng ngay giữa ban ngày ban mặt....Đợi đến lúc dùng bữa tối, trăng đã treo cao, tiếng chim đêm vang vọng, sao trời đầy đặc.Hai người ngồi bên ngoài ban công hình tròn, trên ghế sô pha mây tre.

Tạ Lợi ngồi xếp bằng, ôm Tưởng Ngọc Oánh tựa vào ngực.

Nhìn từ phía sau, có thể thấy rõ dấu hôn loang lổ trên cổ nàng, tất cả đều là kiệt tác của Tạ Lợi.Để giữ mình khỏi "tâm viên ý mã", Tạ Lợi kéo một tấm chăn mỏng phủ lên cả hai.

Trên bàn còn đặt một khay lớn, đầy các món ăn mang phong vị bản địa đó chính là bữa tối của họ.Tháng sáu, trời ven biển chưa quá oi bức.

Ban ngày nắng dài, nhiệt độ cao, nhưng khi đêm xuống, gió biển thổi ù ù làm người run lạnh.

Dưới lớp chăn mỏng, thân thể áp sát nhau, Tưởng Ngọc Oánh cảm nhận được hơi ấm của nam nhân sau lưng, không còn thấy rét nữa.Cô đưa tay định lấy đồ ăn, liền bị Tạ Lợi giữ lại:"Đừng động, gió sẽ lùa vào."

"Nhưng em đói..."

Nghe tiếng làm nũng, Tạ Lợi đành nhịn không được, vén chăn, với lấy một miếng thức ăn đưa vào miệng nàng.

Tưởng Ngọc Oánh ngoan ngoãn hé miệng, ăn từ chính tay anh.Bầu trời đêm thấp thoáng, từng vì sao lấp lánh.

Nhìn ra xa, nơi chân trời là chuỗi đèn đường nối dài.

Mặt biển tối đen, không thấy sóng gợn, nhưng nhờ ánh sao phản chiếu mà lại sáng rực rỡ.Ở nơi biển trời mênh mông ấy, con người bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường.

Cảm giác trống trải, tịch liêu như một lớp sương mù vô hình, nhẹ nhàng bao trùm lấy hai người.

Nhất là khi họ ngồi cạnh nhau, giống như những cánh lục bình lênh đênh giữa biển rộng, dễ dàng nảy sinh cảm giác cô độc.Năm trước, Tạ Lợi cũng từng có cảm giác như vậy.

Cái cô tịch quanh quẩn lấy anh, bám riết không buông, khiến anh như một kẻ lạc lõng, chẳng thể thoát ra.

Sau này, khi cùng Tưởng Ngọc Oánh đi ngắm cực quang, cảm giác ấy một lần nữa lại trỗi dậy.

Nhưng khi ấy, nàng đã nghiêm túc nói với hắn: "Em sẽ yêu anh cả đời."

Khoảnh khắc đó, Tạ Lợi giống như cánh lục bình bỗng nhiên tìm được rễ bám.

"Bịch" một tiếng, liền neo lại chắc chắn.

Toàn thân anh lập tức trở nên yên ổn, không còn phiêu bạt."

Có sao băng kìa..."

Giọng Tưởng Ngọc Oánh khẽ vang, kéo suy nghĩ của Tạ Lợi trở về.

Anh ngẩng đầu, thấy một vệt sáng nhỏ cắt ngang bầu trời đêm, lao về phương trời vô định.Tạ Lợi chợt nghĩ, nếu sao băng biết mình bị người ta mượn để hứa nguyện, chắc chắn sẽ tức đến chết.

Bởi sao băng vốn chỉ là bụi vũ trụ phiêu du, vĩnh viễn không có nơi dừng chân.

Một khi bị lực hút trái đất níu lại, nó sẽ rơi xuống, vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ.

Khi xuyên qua khí quyển, nó bị ma sát đến cháy rực, rực rỡ trong chốc lát rồi hoàn toàn tiêu tán, không để lại lấy một hạt bụi.Nhưng cũng chính vì quá đẹp trong khoảnh khắc lụi tàn ấy, con người mới tin tưởng, mới gửi gắm nguyện vọng.Tạ Lợi cũng không ngoại lệ.

Trong khoảnh khắc sao băng xẹt qua, anh lặng lẽ hứa nguyện trong lòng.Năm trước, điều ước của anh là: "Ngày mai mở mắt, có thể rời khỏi thế giới này, quay trở lại thành Tạ Lỵ."

Còn hiện tại, trong giờ khắc này, anh chỉ mong: "Có thể mãi mãi ở lại nơi đây.

Anh không còn là lục bình vô căn.

Anh muốn ở lại bến bờ của riêng anh chính là Tưởng Ngọc Oánh."

Cùng một cảnh sắc, nhưng nguyện vọng của Tạ Lợi lại hoàn toàn khác biệt.Tưởng Ngọc Oánh yên lặng nhìn theo vệt sáng cho đến khi nó biến mất.

Một lúc lâu sau nàng mới dịu dàng hỏi:"Lão công, anh có hứa nguyện không?"

Tạ Lợi ôm nàng chặt hơn, giọng trầm thấp:"Ừ, có."

"Nguyện điều gì?"

Tạ Lợi bật cười khẽ, ánh mắt vẫn thâm trầm:"Nói ra thì không linh nữa."

Tưởng Ngọc Oánh khẽ cười.

Nụ cười của nàng rất nhẹ, như thoáng qua, nhưng lại mềm mại đến mức khiến tim người khác run lên.

Giọng nói nàng cũng dịu dàng như gió biển đêm hè, thấp thoáng xen lẫn một chút làm nũng, một chút kiên định.Nàng chậm rãi đè thấp thanh âm, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên từ trong ngực anh, ánh mắt trong suốt như nước nhìn thẳng vào Tạ Lợi.Người đàn ông cúi mắt nhìn nàng.

Gió biển thổi qua, mái tóc trên thái dương anh vốn chưa từng chải chuốt ngay ngắn, nay càng bị gió thổi tung, phiêu đãng tự nhiên.

Vẻ tùy ý ấy lại làm cho anh thêm vài phần phong lưu phiêu đãng.Khoảnh khắc đó, nàng như thể đang nói những lời chỉ dành riêng cho Tạ Lợi nghe, giọng rất nhỏ, như lời thì thầm bí mật giữa hai người:"Vậy thì...

Anh nói cho em đi.

Em sẽ không kể với bất kỳ ai đâu."

Tạ Lợi ghé sát bên tai nàng, hơi thở nóng rực phả lên vành tai khiến cả người Tưởng Ngọc Oánh run nhẹ, đôi chân vốn đặt ngay ngắn cũng khẽ co lại theo bản năng.Thanh âm Tạ Lợi trầm thấp, lại cố ý mang theo ý cười, từng chữ như trêu ghẹo, vừa dịu dàng vừa thân mật:"Vậy thì em tuyệt đối đừng nói cho ai biết, bằng không anh sẽ... thẹn thùng đó."

Rồi anh mới thật chậm rãi nói tiếp, giọng rất khẽ, như thể đây là bí mật chỉ dành riêng cho nàng:"Anh hy vọng...

Em có thể vĩnh viễn yêu anh."

Một câu nói đơn giản, nhưng từ một người đàn ông đã làm chồng nhiều năm, lại nặng tựa ngàn cân.

Bao nhiêu năm qua, hai người như lão phu lão thê, chuyện tình cảm chẳng mấy khi còn nói bằng lời.

Thế mà lúc này, Tạ Lợi lại nói ra, chân thành đến mức làm tim người ta chấn động.Tưởng Ngọc Oánh chớp mắt mấy cái, ánh sáng sao phản chiếu trong đôi mắt nàng, long lanh như nước.

Nàng khẽ rụt người lại, toàn thân cuộn vào vòng tay hắn, nép chặt hơn nữa vào lồng ngực dày rộng.Ánh mắt nàng dừng ở mũi chân mình, giọng nhỏ như muỗi kêu, nhưng kiên định:"Ân...

Em ai cũng không nói."
 
Back
Top Bottom