[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit] Xuyên Thành Ba Nam Chính Trong Văn Cẩu Thuyết
Chương 60
Chương 60
Tưởng Ngọc Oánh ban đầu còn tưởng Tạ Lợi đang chọc giận mình, nhưng rồi lại cảm nhận được bàn tay hắn khẽ vỗ nhè nhẹ sau lưng, giọng nói bình thản vang lên:"Đừng lo lắng quá.
Đó là con gái của em, cũng là con gái của anh.
Bao năm nay dạy dỗ, chắc chắn cũng phải có thành tích không tệ."
Tưởng Ngọc Oánh cau mày, nghiêm túc đáp:"Nếu thật sự không được, em sẽ quyên góp thêm một khoản, chắc chắn có trường nhận vào học."
Câu trả lời này làm Tạ Lợi bật cười, khẽ lắc đầu:"Sao em lại chẳng trông mong nó có kết quả tốt chút nào?
Thành tích còn chưa có, em đã nghĩ đến chuyện đó rồi."
Tưởng Ngọc Oánh cũng bị Tạ Lợi chọc cho vừa tức vừa buồn cười.
Có lẽ do nhiệt độ trong phòng vừa phải, cũng có lẽ do bàn tay vỗ về quá dịu dàng, tâm trạng căng thẳng của nàng dần buông lỏng.
Chẳng bao lâu sau, Tưởng Ngọc Oánh chậm rãi nhắm mắt, rồi thật sự ngủ thiếp đi trong vòng tay Tạ Lợi.Chính vì vậy, khi Tạ Tư Vận thi xong, bước ra khỏi cổng trường, người đứng chờ nàng lại là Cao trợ lý.
"Này... ba mẹ cháu đâu?"
Tạ Tư Vận có chút ngạc nhiên.Cao trợ lý do dự một chút mới đáp:
"Ở trà thất."
Thực ra anh ta cũng khó mà giải thích rõ ràng được.
Bởi ngay trước đó không lâu, nữ bí thư của Tưởng Ngọc Oánh có đi sang phòng gõ cửa, định gọi vợ chồng ông bà chủ dậy để đi đón con gái.
Dù Tưởng Ngọc Oánh không dặn, nhưng ai cũng biết nàng chắc chắn sẽ muốn ra tận nơi nghênh đón con gái.Nữ bí thư gõ cửa rất khẽ, bên trong truyền ra giọng Tạ Lợi, trầm và thấp đến nỗi nếu không phải nàng tai thính, e là đã bỏ lỡ.
Ông chủ cho phép vào, nhưng vừa bước vào, nàng lập tức cảm thấy bản thân như bị "nhét" một miệng cơm chó."
Tiên sinh, phu nhân..."
Nữ bí thư khẽ gọi.Trước mắt cô là cảnh Tưởng Ngọc Oánh nằm gọn trong lồng ngực Tạ Lợi.
Nàng cả người áp sát vào chồng, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng.
Khuôn mặt Tưởng Ngọc Oánh vùi sâu vào ngực Tạ Lợi, không rõ đang ngủ hay chỉ lim dim, nhưng nhìn trạng thái thì rõ ràng đã say giấc.Chưa kịp nói thêm, nữ bí thư đã thấy Tạ Lợi giơ tay làm động tác im lặng, sau đó khẽ lắc tay, ý bảo cô đi ra ngoài.Nữ bí thư không còn cách nào khác, đành nhẹ nhàng đóng cửa, rồi trở về phòng bên cạnh.
Vừa quay lại, nàng liền chạm phải ánh mắt của Cao trợ lý hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.Cuối cùng, nữ bí thư nhỏ giọng:"Hay là... anh đi đón tiểu thư đi."
Cao trợ lý im lặng một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài, rồi xoay người ra cửa, đứng đợi Tạ Tư Vận.Nữ bí thư nhìn bóng dáng Cao trợ lý rời đi, trong lòng thoáng có chút cảm khái, giống như câu "phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở lại".Sau khi thành công đón được Tạ Tư Vận, Cao trợ lý liền đưa cô quay về trà thất.Lúc này, Tạ Lợi đã tính toán thời gian rất chuẩn, gần như chính xác.
Anh khẽ vỗ vỗ Tưởng Ngọc Oánh trong lòng ngực, chờ nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó mới từ trên giường ngồi dậy, mặc vào áo khoác của mình.Là một người đàn ông thành đạt, trong những trường hợp đứng đắn như thế này, cho dù trời có nóng đến mấy cũng phải mặc tây trang chỉnh tề.Sau khi thu xếp xong, Tạ Lợi đi ra ngoài, theo thói quen uống mấy ngụm nước rồi tiện thể ghé WC.Trong phòng, Tưởng Ngọc Oánh vẫn còn trong trạng thái mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Khuôn mặt mang theo vài phần ngơ ngác, trên đầu còn có một lọn tóc nghịch ngợm dựng lên.
Rõ ràng đã là một phụ nữ bốn mươi tuổi, nhưng vì biểu tình này mà thoạt nhìn lại có chút ngây ngô, thậm chí mang theo vài phần non nớt.Đúng lúc ấy, Tạ Tư Vận đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy chính là dáng vẻ mơ màng của mẹ mình, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau."
Mẹ... mẹ ngủ ngon không?"
Trong giọng nói của Tạ Tư Vận mang theo vài phần ai oán.Tưởng Ngọc Oánh ngây người một chút, rồi mới hoàn toàn tỉnh táo.
Ban đầu nàng còn ngồi trên giường với hai chân buông lỏng tùy ý, nhưng khi nhìn thấy con gái, lập tức khép chân lại, co gối đặt ngay ngắn trên giường.
Đồng thời, nàng cũng nhanh chóng đưa tay chỉnh lại mái tóc, chỉ tiếc vì không có gương nên không nhận ra trên đỉnh đầu vẫn còn lọn tóc nghịch ngợm kia.Tạ Tư Vận khẽ ngẩng đầu, vừa nhìn lọn tóc đáng yêu ấy vừa thấy dáng vẻ mẹ mình cố tỏ ra đoan trang, bình tĩnh nói:"Con đã trở lại rồi à, thi xong rồi sao?"
"A...
đúng."
Tạ Tư Vận hiểu ngay, mẹ cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Người thì đã ngồi đó rồi, trừ việc thi xong còn có thể là vì lý do gì khác?
Rõ ràng đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng nhìn qua lại giống như đã tỉnh hẳn.Tỉnh, nhưng chưa thật sự tỉnh.Hai mẹ con cứ thế im lặng một lúc.
Đúng lúc này, Tạ Lợi đẩy cửa bước vào.
Thấy cảnh hai người đối diện nhau có chút ngượng ngập, anh lại không hiểu đầu đuôi, liền cất giọng:"Hai người làm gì vậy?
Tư Vận thi xong rồi, Oánh Oánh cũng tỉnh rồi, vậy chúng ta về nhà thôi."
Kết quả, hai mẹ con cùng nhau nhìn Tạ Lợi một lượt.
Trong lòng đều khắc sâu một ý nghĩ người đàn ông này, dù là chồng hay cha, đều không đáng tin cậy chút nào.Sau kỳ thi, mặc kệ Tạ Lợi nói thế nào, Tưởng Ngọc Oánh cũng không muốn nghe.
Cuối cùng, Tạ Tư Vận cũng an ổn hoàn thành toàn bộ kỳ thi đại học.
Sau đó, chẳng thèm để ai lo, ngay trong ngày thi xong đã chuẩn bị sẵn balô nhỏ, rủ Chu Ninh cùng mấy cô bạn thân đi du lịch ở thành phố bên cạnh vài ngày.Tạ Lợi và Tưởng Ngọc Oánh không can thiệp, để mặc cho con gái đi chơi.
Chỉ cần đến lúc điền nguyện vọng đại học thì trở về là được.Cả hai vợ chồng vốn cũng đã mệt mỏi, nay mới có thể thở phào.
Con gái thích đi đâu thì đi, chẳng liên quan nhiều đến họ.
Nhưng Tạ Lợi không ngờ, chỉ mấy ngày sau khi bản thân vừa kịp thảnh thơi, Tạ Tư Vận đã quay về.
Việc đầu tiên cô làm là tìm anh, còn thần thần bí bí kéo thẳng vào thư phòng."
Chuyện gì vậy?"
Ngồi đối diện cha, Tạ Tư Vận ngoan ngoãn lạ thường hai chân khép lại, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, ngón tay nắm chặt gấu váy.
Nghe tiếng Tạ Lợi ra hiệu cho thư ký gửi công văn đi, cô mới như bị giật mình, do dự thật lâu rồi ngập ngừng nói:"Ba... con có thể nhờ ba một chuyện được không?"
Tạ Tư Vận trước nay cũng từng nhờ vả cha, nhưng hầu hết đều chỉ là xin thêm chút tiền để mua sắm trang sức.
Những chuyện như thế, chỉ cần nũng nịu một chút thì Tạ Lợi ông bố "tiện nghi" này hiếm khi từ chối.Nhưng thái độ hôm nay của cô thì hoàn toàn khác.
Rõ ràng lần này, điều muốn cầu xin không phải chuyện nhỏ nhặt."
Con nói trước đi."
Tạ Lợi vẫn quyết định nghe con gái nói cho hết.
Nếu là việc trong khả năng, anh sẽ giúp nhưng nếu quá phiền toái, anh sẽ cân nhắc.
Bản chất Tạ Lợi là người cực kỳ sợ rắc rối.
Dù miệng nói sẽ che chở Tạ Tư Vận, thật sự coi cô là con gái cưng mà chiều chuộng, nhưng chỉ cần việc quá mức phức tạp, anh sẽ chọn cách rút lui có trật tự.Tuy vậy... với Tưởng Ngọc Oánh, cho dù rắc rối thế nào, anh vẫn ôm hết vào người.
Nhưng Tưởng Ngọc Oánh là Tưởng Ngọc Oánh, còn Tạ Tư Vận là Tạ Tư Vận hai người vốn không giống nhau.Tạ Tư Vận hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói:"Con muốn vào Thanh Đại."
"......"
Khoảnh khắc ấy, Tạ Lợi còn tưởng mình nghe nhầm.
Thanh Đại ngôi trường đại học danh tiếng bậc nhất Kinh Thị.
Trước đây anh từng hỏi qua gia sư, với thành tích của Tạ Tư Vận, cùng lắm chỉ ở mức trung bình khá.
Nếu phát huy thật tốt thì có thể chen vào một trường loại khá, nhưng để mơ đến "siêu nhất lưu" như Thanh Đại thì quả thật không tưởng.Anh cũng hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi:"Vì sao con lại có ý nghĩ này?"
Bởi lẽ, với tài lực và địa vị của Tạ Lợi, để Tạ Tư Vận bước chân vào Thanh Đại không phải không có cách.
Thành tích học tập không phải rào cản.
Chỉ cần dựa vào quan hệ và tiền bạc, hắn hoàn toàn có thể lo cho cô một suất bàng thính sinh, rồi từ từ chuyển sang chính thức.Làm thì có thể làm được.
Nhưng vấn đề là rất phiền phức.Mức độ phiền phức ấy có thể nói không rõ, không phải đến mức không thể, nhưng cũng đủ khiến người như anh chán ngán.
Với địa vị của Tạ Tư Vận trong lòng anh, miễn cưỡng vẫn có thể gắng sức.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải cho anh một lý do thuyết phục.Nếu lý do hợp lý, Tạ Lợi sẽ giúp.
Nếu không, anh sẽ từ chối.Vì thành tích hiện tại, Tạ Tư Vận hoàn toàn có thể vào một trường đại học khá, vừa đúng mong đợi của Tạ Lợi.
Huống hồ, cô cũng chẳng có lý do bắt buộc phải vào Thanh Đại.
Người khác muốn dựa vào đại học để thay đổi vận mệnh, nhưng Tạ Tư Vận sinh ra đã ở vạch đích cô không cần dùng Thanh Đại để xoay chuyển cuộc đời mình.Chưa kể, để cô được vào Thanh Đại, Tạ Lợi sẽ phải tiêu tốn một khoản tài lực, nhân lực mà đến cả đời Tạ Tư Vận đi làm cũng chưa chắc kiếm nổi.Chính vì thế, trừ khi cô đưa ra lý do đủ sức thuyết phục, còn không thì chuyện này, anh rất khó mà đồng ý.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tạ Lợi dần trở nên lạnh lùng.Tạ Tư Vận cũng hiểu rõ.
Nếu không nói ra lý do, cha sẽ không giúp.Cô điều chỉnh lại cảm xúc, rồi chậm rãi nói:"Từ khi quen biết Chu Ninh, con mới nhận ra bản thân mình trước đây ngu ngốc và vô tri đến mức nào.
Con đã sai quá nhiều... nhưng ít ra, con đã đủ tỉnh táo để hiểu điều đó."
"Ba chưa bao giờ bỏ rơi con.
Ở thời khắc quan trọng nhất, ba mắng con tỉnh, tìm gia sư cho con, thay đổi môi trường học tập, để con có cơ hội tiến bộ.
Nhờ vậy, hôm nay con mới có thể đạt được một chút thành tích, có tư cách bước vào cánh cổng đại học."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, kiên định mà quyết liệt:"Ba, Chu Ninh chắc chắn sẽ vào Thanh Đại.
Con cũng muốn đi.
Nhưng con muốn vào không phải để chứng minh bản thân tài giỏi, càng không phải để dựa vào tấm bằng mà lột xác.
Con chỉ muốn được ở cạnh những người như Chu Ninh, để trở thành một người ưu tú giống như họ."
"Không phải chỉ dựa vào tiền hay địa vị mới gọi là ưu tú," Tạ Tư Vận nhìn thẳng vào mắt Tạ Lợi, giọng điệu kiên định, "mà là có phẩm chất bền bỉ, kiên cường, không hồ đồ mơ màng sống qua ngày như vậy mới là một người thực sự ưu tú."
Nàng nói ra những lời ấy vô cùng nghiêm túc, xuất phát từ tận đáy lòng.
Trong giọng nói còn ẩn chứa sự trong sáng, thẳng thắn, giống như một loại niềm tin ngây thơ mà chỉ lứa tuổi học sinh mới có thể giữ được.Tạ Lợi thoáng ngẩn ra.
Lời nói ấy khiến anh nhớ đến chính mình thời niên thiếu khi còn rất nhỏ, anh cũng từng ôm mộng tưởng sẽ trở thành một người thật sự ưu tú, một người có thể ngẩng cao đầu mà sống.
Thế nhưng, hoàn cảnh gia đình, trải nghiệm trưởng thành, từng bước từng bước mài mòn nhiệt huyết ấy, ép anh trở thành một kẻ ích kỷ, chỉ biết nỗ lực liều mạng kiếm tiền, chỉ mong thoát khỏi cái bóng tối nghèo khó của nguyên sinh gia đình.Cái gọi là "trở thành người ưu tú" ấy, từ lâu đã bị anh vứt bỏ lại sau lưng.
Giờ nghĩ lại, thậm chí anh còn thấy ý nghĩ ấy có chút buồn cười.Nhưng khi nhìn vào Tạ Tư Vận trước mắt, Tạ Lợi không thể gắn cô với hình tượng trong tiểu thuyết kia được.Trong nguyên tác, Tạ Tư Vận là một cô gái kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng sự kiêu ngạo ấy khác hẳn với Văn Hinh.
Cô dựa vào gia thế mà vênh váo, coi thường những người xuất thân bần hàn như Thẩm Hi Nguyệt.
Dưới sự sủng ái của cha mẹ, cô càng thêm tùy hứng, ngạo mạn đến mức một ánh mắt khinh miệt thôi cũng có thể ép người khác cúi đầu.Nhưng Tạ Tư Vận bây giờ thì khác hẳn.Cô không còn khinh thường những người sinh ra trong cảnh nghèo khó, ngược lại còn trở thành bạn bè thân thiết với Chu Ninh cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.
Cô giống như một mặt trời nhỏ, lan tỏa sự ấm áp, và giờ phút này, lại thẳng thắn nói với anh cô muốn trở thành một người ưu tú giống như Chu Ninh.Cô thật lòng khát khao, thật lòng hướng về Chu Ninh.Tạ Lợi khẽ thở dài:"Hy vọng về sau, con sẽ không quên những lời hôm nay đã nói với ba."