[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit] Xuyên Qua Cổ Đại Bị Trưng Binh
Chương 39: Thư tình
Chương 39: Thư tình
Kỳ thật, lần này Nguyễn Thanh Sơn bọn họ xuất chinh cũng chẳng phải trận chiến gì lớn, chỉ là quét sạch một toán loạn binh, căn bản không thể coi là gian nan.
Theo lý thì dù có thắng, cũng chưa chắc đáng để được long trọng nghênh đón như thế này.
Nhưng khéo là bọn họ chọn đúng thời điểm, lại đánh thắng quá nhanh, quá đẹp, khiến đại tướng quân Triệu Viễn giành được thể diện lớn, kịp thời lấy chiến công chói lọi dâng lên tân hoàng.Nam Đường triều đình, từ quân thần cho đến bá tánh, đều nhìn thấy rõ ràng thực lực Triệu gia quân.
Những vùng ven biển vốn may mắn chưa bị chiến loạn càn quét cũng chẳng dám thờ ơ, vừa nghe tin chiến thắng đã vội vã chạy đến chúc mừng tân hoàng đăng cơ.Vì thế, dù chỉ là một trận thắng nhỏ, cũng được ban thưởng vinh quang cực lớn.
Triệu đại tướng quân đích thân dẫn quân từ Ngọc Hiệp Quan trở về, cùng văn võ bá quan, cựu thần và tân tiến sĩ mới khoa, chỉnh tề đến Thừa Thiên Môn nghênh đón.Trường hợp long trọng thế này, đừng nói Nguyễn Thanh Sơn kẻ xuất thân tầng đáy hai đời, ngay cả con nhà võ tướng thế gia như Hầu Sùng, Tần Huyên cũng đều phấn khích, mặt mày đỏ bừng.Gió thu lạnh lẽo thổi tung cờ xí phần phật, thân vệ quân giáp sáng rực rỡ, xếp hàng ngay ngắn chia thành hai bên.
Văn võ quan viên cũng tề chỉnh đứng thành hàng dài trước Thừa Thiên Môn, khiến cảnh tượng càng thêm trang nghiêm, khí thế khác hẳn với những lần nghênh đón thường ngày.Triệu đại tướng quân đứng sừng sững ở phía trước, mặc một thân bào phục đỏ rực vân văn, khoác thêm áo choàng cùng màu, trên đầu đội ngọc quan, chính giữa khảm viên hồng bảo thạch lớn, dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ.Nguyễn Thanh Sơn vừa xuống ngựa, từ xa nhìn đến mà hoa mắt, chỉ cảm thấy viên bảo thạch kia sáng đến nhức mắt.
Khi nhìn rõ toàn bộ y phục đỏ chói của Triệu đại tướng quân, trong lòng liền âm thầm oán thán một câu về gu thẩm mỹ có phần "khó hiểu" này.Triệu Viễn về mưu lược, về tài cầm quân, Nguyễn Thanh Sơn vô cùng bội phục.
Nhưng về thẩm mỹ... thì lại quá khác người.
Ra trận giết địch, ông ta thích khoác ngân giáp áo trắng, vừa dễ nhận ra giữa vạn quân, vừa nguy hiểm cho bản thân.
Còn nay không cần xông pha chiến trận, lại mặc bộ y phục đỏ rực như bao lì xì di động, quả thật là người làm gì cũng thích nổi bật.Dù trong lòng có chút chế giễu, nhưng trên mặt Nguyễn Thanh Sơn tuyệt nhiên không để lộ, bởi lẽ đây là trường hợp cực kỳ long trọng, sơ suất một chút không chỉ là thất lễ, mà còn là vấn đề cái đầu.Hắn lập tức thu hồi suy nghĩ, điều chỉnh tinh thần, cùng đồng đội hô vang lời bái kiến:"Tham kiến đại tướng quân, mạt tướng Hầu Sùng, may mắn không làm nhục mệnh!"
"Tham kiến đại tướng quân, mạt tướng Tần Huyên, may mắn không làm nhục mệnh!"
"Tham kiến đại tướng quân, mạt tướng Nguyễn Thanh Sơn, may mắn không làm nhục mệnh!"
Hầu Sùng là chủ soái, tất nhiên đi trước, dẫn đầu hành lễ.
Triệu đại tướng quân cũng thân thiết đỡ hắn dậy, vỗ vai vài câu khích lệ, sau đó mới đến lượt Tần Huyên và Nguyễn Thanh Sơn.Tiếp đó, chính là màn "thu phục lòng người" quen thuộc của Triệu đại tướng quân.
Những lời lẽ hùng hồn, ý tứ chiêu hiền đãi sĩ khiến Hầu Sùng, Tần Huyên và đám văn võ quan viên đều xúc động đến đỏ hoe mắt.
Còn Nguyễn Thanh Sơn kẻ đã trải qua mạt thế, nghe quá nhiều "máu gà" hô hào thì không mấy cảm xúc, chỉ thuận theo không khí mà nghiêm mặt gật gù, làm bộ rất chân thành.Trình tự nghênh đón đại quân chiến thắng đều đã định sẵn.
Sau khi trò chuyện một lúc trước Thừa Thiên Môn, liền đến nghi thức tế thiên.Tế thiên là một trong những lễ nghi trọng đại nhất của cổ đại.
Các loại nghi thức rườm rà kéo dài lê thê, nhiều không kể xiết.
Dù Triệu đại tướng quân vốn không ưa hình thức phiền phức, đã giản lược bớt, nhưng cũng mất đến một hai canh giờ mới xong.Chưa kịp nghỉ ngơi, buổi tối lại còn có yến tiệc khánh công long trọng.
Thời gian gấp gáp, ngay cả mấy vị tướng lĩnh mệt mỏi sau đường xa cũng chẳng có cơ hội về phủ nghỉ ngơi.May mà Triệu đại tướng quân là người biết lo cho tướng sĩ.
Bao năm chinh chiến, ông ít có thời gian lo chuyện gia đình, thê thiếp con cái chẳng mấy, hoàng cung Nam Đường lại rộng lớn trống trải.
Thế là ông liền tùy tiện sắp xếp một cung điện nhàn rỗi cho Nguyễn Thanh Sơn và mấy người nghỉ ngơi.Nam Đường quả không hổ danh phồn hoa giàu có.
Sự xa hoa trong cung khiến đám "quê mùa biên quan" mở mang tầm mắt.
Cứ ngỡ chỉ được ngả lưng tạm bợ, ai ngờ nơi ở đường hoàng, tiện nghi đầy đủ, lại còn có cung nữ thái giám hầu hạ chu đáo người thì rửa mặt, kẻ xoa bóp.
Ban đầu Nguyễn Thanh Sơn còn thấy gượng gạo, nhưng nhìn những người khác thản nhiên hưởng thụ, hắn cũng đành nhập gia tùy tục.
May thay thời gian gấp, bỏ qua khâu tắm rửa thay y phục, bằng không hắn thật chẳng biết nên từ chối thế nào.Được hầu hạ một lúc, cả người quả thật nhẹ nhõm, thoải mái hơn nhiều.
Chợp mắt trên chiếc giường rộng êm ái một lát, thân thể đã khôi phục phần lớn, tinh thần phấn chấn trở lại.Đến buổi tối, khánh công yến mở ra, nhằm vinh danh toàn quân thắng trận.
Khác với lễ tế thiên rườm rà, lần này Triệu đại tướng quân chủ động cắt bỏ nhiều trò phô trương vô bổ mà bọn văn thần Nam Đường thường ưa chuộng.
Ông thay bằng những màn múa kiếm mạnh mẽ, khí thế hùng hồn, cổ vũ sĩ khí.
Nguyễn Thanh Sơn vốn đã quá quen với xa hoa phồn thịnh, thế nhưng vẫn thấy kính phục sự kiên định, không bị lung lay bởi hưởng thụ vật chất của vị tướng quân này.
Trong lòng hắn, niềm tin vào triều đại mới lại vững thêm mấy phần.Dù sao thì, ở thời phong kiến, một minh quân là điều quan trọng nhất.
Đặc biệt là với người nắm quyền khai quốc như Triệu đại tướng quân nếu ông không chịu nổi thử thách quyền lực và phú quý, sa đọa quá nhanh, thì đám thuộc hạ phía dưới lại càng dễ hỏng.
Quân đội hùng mạnh rồi sẽ biến thành ô hợp kiêu binh.Nguyễn Thanh Sơn từng trải qua mạt thế, hiểu rõ cảnh người nghèo bất ngờ giàu có, kẻ tầm thường đột nhiên nắm quyền lực nếu không có phẩm chất, không có định lực thì tất yếu sẽ biến thành một trường tai họa.Nguyễn Thanh Sơn nghĩ đến lịch sử từng có Lý Tự Thành chiếm Bắc Kinh, cuối cùng vẫn tự diệt vong chỉ vì là kẻ nghèo mới giàu, không giữ nổi định lực.
Nghĩ đến đó, hắn càng thán phục Triệu đại tướng quân.Trong yến tiệc khánh công, Triệu đại tướng quân không hề bị mỹ tửu, sơn hào hải vị hay vũ khúc mỹ nhân mê hoặc.
Cả buổi tối, ánh mắt ông luôn dõi theo các lão tướng từng cùng mình tử thủ Ngọc Hiệp Quan.
Ngay cả khi muốn an ủi, thu phục văn thần võ tướng Nam Đường, ông cũng coi trọng hơn so với những vũ cơ xinh đẹp kia.Nguyễn Thanh Sơn nhìn mà thầm nghĩ: Nếu Triệu đại tướng quân sau này lên ngôi hoàng đế, chí khí không bị danh lợi phai mòn, e rằng thật sự có khả năng chấm dứt cục diện phân liệt hiện tại, dựng nên một vương triều thống nhất.Đang miên man tưởng tượng tương lai, bất ngờ Triệu đại tướng quân cất tiếng hỏi:"Nguyễn tướng quân, ý ngươi thế nào?"
Nguyễn Thanh Sơn giật mình, vì mải nghĩ mà chẳng nghe câu trước, bèn gãi đầu đáp bừa:"A... vâng!
Đại tướng quân nói rất đúng, mạt tướng hết thảy đều nghe theo phân phó."
Triệu đại tướng quân tưởng rằng hắn chưa từng dự những buổi tiệc xa hoa nên thất thần, càng thấy bộ dáng ngây ngô, ngoan ngoãn kia hợp ý, liền mỉm cười nói tiếp:"Ý của ta là, vài ngày tới vất vả ngươi cùng Tần Huyên theo bên ta hộ vệ, cùng hưởng chút niềm vui khải hoàn.
Không biết vị Bá Hổ tướng quân danh vang thiên hạ có nỡ rời xa vị hôn thê xinh đẹp để ở lại với ta mấy ngày không?"
Giọng điệu của Triệu Viễn ôn hòa, xen chút đùa cợt, nhưng Nguyễn Thanh Sơn hiểu rõ, việc này hắn không có quyền từ chối.
Vội vàng chắp tay, tỏ vẻ cảm kích:"Đại tướng quân, ngài nói vậy là coi thường mạt tướng rồi.
Ngài chính là Bá Nhạc của mạt tướng, không có ngài thì làm sao có ta hôm nay?
Thực ra so với một mình lĩnh quân ra trận, mạt tướng còn thích được ở bên cạnh bảo vệ ngài hơn.
Còn về hôn thê... sau này cưới về, cả đời còn nhiều thời gian ở chung, nàng ấy chắc cũng không để bụng chỉ một hai tuần này."
Nhắc đến người trong lòng, Nguyễn Thanh Sơn bỗng ngượng ngùng, gãi đầu như thiếu niên, khiến Triệu Viễn bật cười lớn:"Ngươi nha!
Miệng nói không để bụng, nhưng thật sự xa nàng mười ngày nửa tháng, ta dám chắc ngươi sẽ sốt ruột đứng ngồi không yên.
Ta còn nhớ trước kia ép ngươi đi xem mắt, ngươi tránh còn không kịp, chỉ muốn ra trận đánh giặc.
Không ngờ giờ cũng có lúc bị ôn nhu hương níu chân.
Ha ha ha!"
Triệu đại tướng quân tự nói rồi cười hả hê, còn Nguyễn Thanh Sơn chỉ có thể ngây ngô cười phụ họa, chẳng biết biểu tình thế nào cho phải.Cũng may hôm nay Triệu Viễn bận nhiều việc, chẳng mấy chốc đã chuyển chủ đề sang chuyện Hầu Sùng và con trai.
Xuất thân nhờ gia tướng trung thành mà lập nghiệp, ông hiểu rõ quân quyền mới là gốc rễ, nên suốt buổi yến, phần lớn thời gian dành để hàn huyên, gắn kết với các tướng lĩnh lão thành.
Cách làm ấy khiến mọi người thêm yên lòng.Ngay cả Nguyễn Thanh Sơn cũng thấy an tâm, vì Triệu Viễn nhìn qua chẳng khác gì trước, xem ra sau khi lên ngôi hoàng đế cũng không phải lo ông đột ngột thay đổi tính tình.Khánh công yến kết thúc, tướng sĩ Triệu gia đều mãn nguyện.
Đám quan văn võ Nam Đường tuy lòng đầy bất mãn, nhưng thân phận hàng tướng vốn đã thấp kém, không thể nói gì, đành nuốt giận.
Vậy là yến tiệc xem như trọn vẹn, chủ khách đều hoan hỉ.Sau yến tiệc, Nguyễn Thanh Sơn vốn là kẻ trung thành, tất nhiên lập tức đảm nhận công việc hộ vệ bên cạnh, không về phủ nghỉ ngơi.
May mà buổi chiều hắn đã tranh thủ viết thư hồi âm cho vị hôn thê.Khi tan tiệc, hắn giả bộ chào hỏi, khéo léo lén gửi thư cho Tạ đại nhân — nhạc phụ tương lai, người duy nhất trong Tạ phủ được dự khánh công yến.
Xong xuôi, hắn lại quay về hoàng cung như không có chuyện gì.Chỉ còn lại Tạ đại nhân ngẩn ngơ.
Ông lén rút từ ngực ra phong thư với hàng chữ "Uẩn Nhi thân khải", nét chữ chân thành mà vụng về.
Nhìn bức thư, sắc mặt ông hết tái rồi đỏ, trong lòng trăm mối cảm xúc.Ông vừa buồn cười vì con rể tương lai to gan, dám nhờ cha vợ chuyển thư tình, vừa trách chính mình không có uy nghiêm, để bị coi như người đưa tin.
Nhưng nhớ đến con gái trong nhà nhón chân mong ngóng, sáng nay còn kéo tam ca ra cổng chờ đón, ông chỉ có thể thở dài, lặng lẽ cất thư, rồi mang về.Trong lòng ông thầm nghĩ hy vọng nó có thể giữ vững tâm này, đừng phụ tấm lòng của Uẩn Nhi.