[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit] Xuyên Qua Cổ Đại Bị Trưng Binh
Chương 19: Cường cường quyết đấu
Chương 19: Cường cường quyết đấu
Thành lập Bắc Việt quốc, nhà Hồ Diên thật sự là quá mức túng quẫn, nhưng cũng phải thừa nhận bọn họ có thể nhẫn nhịn.
Trước kia, khi bị khai quốc hoàng đế Đại Đường giết đến mức suýt nữa thì vong tộc diệt chủng, người kế thừa mối thù và tập hợp đám tàn binh bại tướng lúc ấy lại chỉ là một đứa con tư sinh không được thừa nhận.Ngay từ khi Đại Đường còn tồn tại, bọn họ đã bắt đầu lặng lẽ phát triển thế lực, cài cắm nội gian.
Thế nhưng khi đó thực lực quá mỏng, tiềm lực chưa có, động tĩnh nhỏ bé.
Đến lúc Thần Võ Thái tử dời đô về phía nam lập ra Nam Đường, bọn họ vẫn không dám manh động.Phải chờ đến bây giờ, chuẩn bị suốt hai ba trăm năm, khi Nam Đường lại gặp phải vị hoàng đế Minh Quang ngu ngốc kế vị.
Người này ham mê phong hoa tuyết nguyệt, việc triều chính rối tung rối mù, hoàng quyền dần suy, các thế gia đấu đá dữ dội.
Chính lúc ấy bọn họ mới dám liều lĩnh, liên hợp vài bộ lạc hấp tấp thành lập Bắc Việt quốc, bắt đầu dùng những gian tế, nội ứng đã âm thầm mai phục qua nhiều thế hệ, rồi xuất binh nam hạ, mưu toan cướp lấy vùng Trung Nguyên giàu có, đông đúc, đồng thời thuận tiện báo thù.Mười vạn thiết kỵ lần này cũng chỉ là lực lượng tiên phong do vài bộ lạc đưa ra.
Vốn tính toán nếu trận chiến thuận lợi thì sẽ tiếp tục điều thêm binh lực để chiếm toàn bộ vùng đất mà họ hằng mơ ước.Thế nhưng không ngờ, vị hoàng đế Nam Đường kia tuy ham chơi, không lo quốc sự, lại vẫn là kẻ nhát gan biết thời thế.
Chỉ với một tờ chiếu thư cam kết nhường ngôi, dâng ngọc tỷ cầu cứu, ông ta đã kêu gọi khắp nơi, các thế lực cường quân đều kéo đến.Tình thế tuy hỗn loạn, nhưng đối với Bắc Việt, cả thiên hạ lại thành kẻ địch chung.
Liên tục bị các thế lực thay phiên đánh phá, chẳng mấy tháng mà mười vạn đại quân tổn thất thảm trọng, đánh tiếp thì e rằng toàn quân sẽ bị diệt.Đừng nói chi tiếp tục điều binh để chiếm Nam Đường, ngay cả trong tay Hồ Diên Tán, những thủ lĩnh bộ lạc và tướng lĩnh cũng bắt đầu không chịu nghe lệnh.
Trận bại này khiến uy vọng của hắn rơi xuống đáy.
Trở về sau liệu còn giữ được ngôi vị hoàng đế hay không, cũng chưa chắc.Bao nhiêu thế hệ chuẩn bị, hai ba trăm năm tích lũy tâm huyết, giờ một trận đánh đã gần như mất sạch.
Nếu lần này không báo được thù với hoàng thất Lý Đường, chẳng lẽ còn phải đợi thêm ba trăm năm nữa sao?Thế nên, Hồ Diên Tán vội vàng gom tàn binh hơn ba vạn, bỏ mặc danh nghĩa đại quân, vòng qua vài thành trì ven đường, thẳng một mạch đánh thẳng tới kinh đô.Để báo thù, trong Nam Đường, gian tế của bọn họ cài cắm nhiều nhất.
Nhờ vậy, chẳng những dễ dàng phá thành, mà ngay trong hoàng cung cũng có kẻ nội ứng, giúp bọn họ tiến quân như chẻ tre.Mọi tính toán đều coi như chu toàn, nhưng bọn họ không ngờ rằng, hoàng thất Nam Đường sau nhiều lần loạn lạc, dời đô, đã sớm bị dọa mất hết gan mật.
Trong cung xây dựng vô số mật thất, ám đạo.Minh Quang đế vừa nghe tin thành bị công đã lập tức mang theo thê thiếp, con cái bỏ trốn, ngay cả một kẻ tâm phúc cũng không mang theo.
Gian tế tuy biết cửa mật đạo, nhưng trước nay chưa từng đi, nên cũng không rành.Trong mật đạo ngả rẽ bốn phương, phòng tối dày đặc, không cẩn thận sẽ chạm cơ quan ám khí mà chết thảm.
Bị mê cung bí đạo này làm cho chật vật, Hô Diên Tán chỉ lo lùng bắt Nam Đường hoàng đế để báo thù, nên đa phần binh mã đều tập trung phong tỏa gắt gao trong cung.Còn thành trì bên ngoài, chớ nói tới những toán cướp bóc khắp nơi, ngay cả lực lượng thủ thành cũng chẳng lo liệu được bao nhiêu.
Kiến Nghiệp, kinh thành trọng yếu, rốt cuộc lại bị hắn tùy tiện ném cho một tiểu thủ lĩnh bộ lạc canh giữ.Nhưng đám du mục bộ lạc ấy vốn chỉ vì lợi ích mà tham gia liên quân.
Ai tin rằng bọn họ chịu cực khổ vì giúp Hô Diên thị báo thù?
Nhìn người khác đang hưởng thụ mỹ nhân, vàng bạc, cướp bóc thỏa thích, trong bụng ai mà chịu nổi?Cho dù thủ lĩnh còn cố kiềm chế, thì thuộc hạ, tộc nhân của hắn cũng chẳng thể nhịn.Ôm tâm lý may mắn, hắn nghĩ làm gì có chuyện binh mã nào có thể nhanh chóng đuổi tới đây.
Hơn nữa, đại quân nếu có bôn tập kéo tới thì động tĩnh cũng không thể nào nhỏ được.
Chỉ cần lưu lại vài người trông coi, đến lúc có biến thì phát tín hiệu cũng vẫn kịp.Vì vậy, tên tiểu thủ lĩnh giữ cửa thành yên tâm thoải mái dẫn người tham gia vào đội ngũ cướp bóc.Thành ra, mặc dù đô thành Nam Đường được xây dựng hoa lệ, khí thế rộng rãi, tường thành cao dày kiên cố, nhưng bất kỳ toán quân nào kéo đến cướp phá cũng chẳng mất bao nhiêu công sức.Bởi vì việc phòng thủ thành phố đã sớm bị thay đổi, khi đại quân Triệu gia công tiến vào Kiến Nghiệp Thành thì động tĩnh rất nhỏ, mãi đến khi tiêu diệt dọc đường vài toán cướp Bắc Việt kỵ binh mới khiến trong hoàng cung có người báo tin cho Hô Diên Tán.Hắn vốn đang vội vàng trong cung tìm mật đạo để bắt giữ hôn quân báo thù, nay nghe tin thì chỉ kịp hoảng hốt thu thập chút tài bảo nhẹ, mang theo hơn một vạn tàn binh trung thành còn sót lại, chuẩn bị rút lui chạy trốn.Nhưng Triệu gia quân vốn đã tính kế "bắt ba ba trong rọ", làm sao cho hắn có cơ hội như vậy?Cái đầu của Hô Diên Tán chính là bằng chứng danh chính ngôn thuận để Triệu gia quân tiếp nhận ngọc tỷ cùng quốc thổ Nam Đường, sao có thể để hắn thuận lợi chạy thoát?
Huống hồ, hắn còn cướp đi vô số tài bảo.
Triệu tiểu tướng quân vốn quản lý ngọc quặng qua nhiều đời, tích góp tiền tài để nuôi quân, nay lại thấy của cải nhiều như vậy, trong lòng sớm đã thèm khát.Tuy rằng sau khi công thành đoạt đất, Triệu gia quân cũng chiếm được không ít thành trì, thu được sản nghiệp của các nhà giàu, nhưng bọn họ xưng danh "nhân nghĩa chi quân", nên đối với các gia tộc phản kháng còn có chừng mực, không dám quá mức cướp bóc kẻo ảnh hưởng thanh danh.
Với bá tánh dưới đáy thì càng phải giảm thuế, miễn sưu để thu phục lòng người.
Vì vậy, tuy nhiều năm nay cũng thu vào không ít, nhưng so với chi phí khổng lồ nuôi quân thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, lúc nào cũng căng thẳng.Lần này, việc Bắc Việt kỵ binh ban ngày vơ vét chẳng khác nào "hắc ăn hắc", chính là cơ hội để Triệu gia quân kiếm đầy bồn đầy chén.
Nếu có thể giết được Hô Diên Tán trong hoàng cung, chiếm lấy cả quốc khố lẫn tư khố Nam Đường, thì trong nhiều năm tới sẽ không còn lo thiếu tiền nữa.Bởi vậy, Triệu đại tướng quân không chỉ bố trí trọng binh ở các cửa thành, phòng thủ nghiêm ngặt, mà còn chặn kín tất cả lối ra trong hoàng cung.
Chỉ cần Hô Diên Tán chưa tìm ra lối thoát bí mật của Nam Đường, thì lần này tuyệt đối không thể thoát thân.Khi Nguyễn Thanh Sơn dẫn bộ đội đặc chủng quét sạch đám Bắc Việt kỵ binh gây loạn trong thành, chạy đến hội hợp cùng đại quân, thì đúng lúc Hô Diên Tán đang tập kết binh lực, chuẩn bị mở đại môn hoàng cung, liều chết xông ra.
Cơ hội lớn để lập công danh sự nghiệp bày ra trước mắt, Nguyễn Thanh Sơn sao có thể bỏ qua?Lập tức, hắn mang theo hơn hai ngàn bộ đội đặc chủng, xin xuất trận.Triệu đại tướng quân cười lớn:
"Đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc!
Nguyễn tướng quân đã đuổi kịp, vậy thì cùng ta và thân vệ quân xông lên đi!"
"Lính liên lạc!
Nổi trống!
Xung phong!
Giết!"
Đại môn hoàng cung vừa mở ra, Bắc Việt kỵ binh liều chết xông ra ngoài.
Triệu đại tướng quân cũng vung vũ khí, dẫn đầu quân lính hét lớn mà lao lên nghênh chiến.Hô Diên Tán dù dũng mãnh, nhưng binh lực chỉ còn lại quá ít.
Trong khi đó, Triệu đại tướng quân có đến ba vạn kỵ binh, lại thêm năm nghìn cung tiễn thủ trấn giữ thành.Dưới mưa tên áp chế, đối diện binh lực đông gấp hai ba lần, một trận ác chiến nổ ra.
Đến khi Hô Diên Tán liều mạng phá vòng vây thoát ra, bên người chỉ còn lại mấy trăm kỵ sĩ.Đừng xem thường mấy trăm người ấy, trong cơn tử chiến, từng người đều như ác lang, càng thêm dũng mãnh hung hãn.
Hai ngàn thủ vệ ở cửa thành suýt chút nữa không cản nổi, sắp bị chém thủng một đường máu.Đúng lúc ấy, Nguyễn Thanh Sơn mang bộ đội đặc chủng đuổi tới, chặn đứng Hô Diên Tán ngay trước cửa thành.Một bên là khai quốc hoàng đế đến từ thảo nguyên, tung hoành hợp tung liên hoành, dũng mãnh vô song.
Một bên là thiếu niên tướng quân xuyên từ mạt thế, sức lực vô cùng, trực giác bén nhạy, võ nghệ cao siêu.Loan đao cùng đại rìu va chạm, lửa tóe sáng, gió nổi phần phật.
Quân lính xung quanh đều tự giác lùi xa, không dám tiến lại gần.Bóng người giao thoa, đổi vị liên tục nhanh đến mức Hầu Sùng thần xạ thủ nhìn chằm chằm nửa ngày cũng không dám bắn một mũi tên.Nhưng càng đánh, Hô Diên Tán càng bị sức mạnh kinh người của Nguyễn Thanh Sơn áp chế, dần rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng, Nguyễn Thanh Sơn vung một nhát "Lực phách Hoa Sơn", đại rìu bổ xuống, trực tiếp chém bay loan đao trong tay hắn.Và rồi, đầu của vị "hùng ưng thảo nguyên" cũng rơi xuống đất.Hô Diên Tán vừa chết, Triệu gia quân khắp nơi cùng hô to mừng rỡ, sĩ khí dâng cao.
Ngược lại, quân kỵ Bắc Việt lúc này như mất hồn, không còn tinh thần chiến đấu.
Dù họ chưa chịu hàng, nhưng sức chiến đấu đã sụt giảm rất nhiều.Đặc biệt khi phải đối mặt với cơn khí sát mạnh mẽ mà Nguyễn Thanh Sơn mang đến nhìn thấy tướng quốc họ kéo đến là cả lòng họ thêm co lại chưa kịp giao chiến thì đã thua ba phần, đợi Triệu đại tướng quân dẫn đại quân truy đuổi tới, mấy trăm kỵ binh ấy gần như bị tiêu diệt toàn bộ.Ngoại địch đã giải quyết xong, nhưng việc sau chiến thắng vẫn còn nhiều.
Phải thu thập vàng bạc tài vật nhập kho, kéo xác nạn nhân trong thành đi chôn cất, tạm an dân chúng bị tai họa.
Những người giấu trong mật đạo trong đó có hoàng đế Nam Đường cần sớm tìm ra.
Nhân lúc Hô Diên Tán đã mang tội thay, các thế gia đại tộc trong cung vốn đã rối loạn, bây giờ lại càng lộ ra manh mối về kho báu trong hoàng cung; nếu để trễ, khi Lý Hiền giao ra ngọc tỷ thoái vị, Triệu gia quân sợ sẽ không còn phần nữa.Triệu Viễn, đại tướng quân, mặc dù vừa một đêm không nghỉ, nhưng nhìn thấy cả vùng đất giàu có và đông đúc đã lọt vào tay mình, cùng một đống vàng bạc chiến lợi phẩm thu về, tâm trạng chẳng những không mệt mỏi mà càng sáng sủa phấn khởi.
Tuy nhiên hắn vẫn bận rộn vừa phải tổ chức hộ vệ, vừa dò thám hoàng cung để tìm hoàng đế.Sau khi kiểm tra mật thất, dẹp loạn, họ đem hoàng đế Nam Đường lôi ra từ mật đạo như bắt gà con, rồi khiệu về núp.
Triệu Viễn lấy cớ là mệt mỏi, ra lệnh tạm giao việc sửa soạn xác chết, an dân cho thuộc hạ lo, còn bản thân vào hoàng cung sưu tầm và giám sát việc thu gom của cải.Rời hoàng cung, phân công xong cho thuộc hạ, Triệu Viễn cùng thủ hạ trở về đóng quân tạm trong thành rửa mặt tươm tất xong, thanh niên Nguyễn Thanh Sơn lại không thấy mệt, còn có tinh thần đến Tạ phủ thăm vị hôn thê.Hành động đem việc quân vụ tạm bỏ để lo chuyện tư là vi phạm quân kỷ nếu xét đúng nghĩa trong đời trước.
Nhưng ở cổ đại này, Triệu gia quân không tới mức nghiêm khắc kiểu nhà binh cứng rắn uống rượu, ăn mừng và xử lý kiêm nhiệm khiến kỷ luật được khoan dung hơn.
Việc thủ lĩnh phó mặc một phần công việc cho cấp dưới rồi tự lo việc riêng vốn là chuyện phổ biến.Ngay cả việc Nguyễn Thanh Sơn lợi dụng công vụ làm cớ để dỗ dành và bảo hộ vị hôn thê bố trí người bảo vệ, chiếm một vài lợi ích, lấy một rương chiến lợi phẩm để làm sính lễ cũng chỉ bị coi là chi tiết nhỏ.
Thay vì nghiêm trị, mọi người còn coi đó là chuyện đáng mừng: cho người được kết hôn, phong thưởng thêm của sính lễ.Chính vì những lợi ích thực tế ấy, Nguyễn Thanh Sơn mới dám phớt lờ một phần quân kỷ kiểu cũ.
Hắn không phải là người cầm quyền tuyệt đối, và nếu áp dụng kỷ luật hà khắc thì từ tướng tới binh đều dễ oán hận.
Nhưng bây giờ, hắn quản bộ đội đặc chủng tương đối nghiêm khắc, nhờ vậy tạo được uy tín với những ai thường xuyên xông pha phía trước và được chia chiến lợi phẩm, nên thuộc hạ vẫn nghe lời.Hắn hiểu rõ một điều một số hành vi không hợp thời đại, nếu cứ cố áp dụng máy móc thì sẽ phản tác dụng.
Vì thế Nguyễn Thanh Sơn dù nhiều lúc làm trái nếp cũ, vẫn thường giữ im lặng, thỉnh thoảng "thông đồng" để đổi lấy phúc lợi cho binh sĩ.
Lúc này, bỏ chút quân vụ để chạy về lo việc tư thì hắn cũng không hề áy náy.Sau cùng, ở hoàn cảnh loạn thế này, "không câu nệ tiểu tiết" mới là sách lược sống còn điều mà quân sư và các tướng lãnh đã nhanh chóng nhận ra.
Một chút lỏng lẻo trong kỷ luật đôi khi đổi lại bằng động lực, bằng trung thành và bằng chiến lợi phẩm lớn hơn.