Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 110 Về thăm một chuyến


Lê Tiếu nhìn sang Thương Tung Hải, lắc đầu cười: "Dạ chưa đi bao giờ ."

Nếu không phải vì quen biết Thương Úc, chắc đời này cô cũng chẳng để ý đến Parma.

Lời nhắc nhở của Thương Tung Hải lại gọi lên sự mong chờ trong cô.Thương Tung Hải nhấp ly hồng trà, cảm khái: "Hóa ra là chưa từng đi..."

Không đợi Lê Tiếu đáp lại, ông vuốt ve ly trà, cụp mắt khẽ thở dài: "Nếu có cơ hội, cháu nên về thăm một chuyến."

Lúc này, không ai phát hiện Đoàn Thục Viện vẫn luôn yên lặng bỗng trở nên căng thẳng.Lê Tiếu vẫn luôn chú ý đến Thương Tung Hải, nghe ông nói thế thì vẻ ngạc nhiên vụt qua đáy mắt cô.Những lời này dường như có ý khác.

Tại sao không phải là "Có thời gian đến thăm một chuyến" mà lại là "Về thăm một chuyến".Giữa cô và Parma, ngoài chuyện hứa hôn từ bé khó hiểu, lẽ nào vẫn còn mối quan hệ nào đó?Đúng lúc này, Lê Quảng Minh vội vã đi xuống, trong tay ông cầm một hộp gấm hình vuông màu đỏ, trông rất cổ xưa, nhưng được gìn giữ rất tốt.Lê Quảng Minh nắm chặt hộp gấm, đưa cho Thương Tưng Hải: "Ông cụ Thương, đây là thư đính hôn năm ấy."

Thái độ vẫn cung kính như trước.Thương Tung Hải nhận lấy hộp gấm, quan sát vài lần rồi nhìn qua Lê Quảng Minh: "Anh giữ nó tốt như vậy, thật có lòng."

Lê Quảng Minh cười cứ như được khen mà sợ: "Đâu có đâu có, đây là điều nên làm."

Đến đây, dường như cuộc hôn nhân khó hiểu này đã được hủy bỏ hoàn toàn.

Nhưng trong lòng Lê Tiếu lại gợn sóng vì lời nói của Thương Tung Hải.Thư đính hôn đó viết gì?

Cô và Parma có mối liên hệ ra sao?

Lúc này, Thương Tung Hải nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đứng dậy vừa nói: "Đi thôi, tôi đã cho người đặt tiệc ở Thủy Tinh Uyển.Anh em chúng ta đã nhiều năm không gặp, vừa hay hôm nay cùng nhau ôn chuyện.

Dù có từ hôn thì giao tình giữa chúng ta cũng không bị ảnh hưởng đâu đấy."

Trong phòng riêng Bồng Lai Cư ở Thủy Tinh Uyển.Qua ba tuần rượu, Thương Tung Hải và Lê Quảng Minh ngồi ở vị trí đầu vẫn nâng ly tâm sự.

Đoàn Thục Viện ngồi bên cạnh thỉnh thoảng chen vào đôi câu, tâm tình không yên.Cùng lúc đó ở sân sau Nội Cảnh Các, mưa nhỏ rơi rả rích khiến bầu trời như phủ màn sương.

Lê Tiếu nghiêng người dựa vào cống tròn gần hành lang dài, đút tay vào túi, nghĩ ngọi gì đó.Trong chốc lát, có tiếng bước chân truyền đến.

Dưới hiên có thêm Thương Ức.Lê Tiếu nhìn anh, khẽ nhếch môi: "Cảm ơn Diễn gia đã hoàn thành tâm nguyện của tôi."

Anh đi tới, cúi đầu nhìn cô: "Một mình chạy đến đây là để nghĩ cách cảm ơn tôi thế nào à?"

Lê Tiếu ngẩng đầu, khẽ cười: "Cũng không hẳn.

Tôi còn một thắc mắc nữa cần Diễn gia giải thích giúp.

Chính là chuyện liên quan đến thư đính hôn, trước đó anh đã từng xem chưa?"

Thư đính hôn là một bất ngờ trong chuyện này.

Cô mang tiếng đã đính hôn nhiêu năm qua, nhưng chưa từng biết đến sự tôn tại của thư đính ước.

Cho dù đã từ hôn, nhưng một vài chi tiết kỳ lạ có vẻ không hề đơn giản như bề ngoài.

Dù là thái độ của Lê Quảng Minh đối với Thương Tung Hải, hay là câu nói Thương Tung Hải với cô cũng vậy.Thương Úc khẽ nhếch môi: "Chưa, đến hôm nay tôi cũng mới biết có thư đính hôn."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 111 Thẻ thông hành


Lê Tiếu hậm hực "ừ" một tiếng.

Ngay cả Thương Úc cũngkhông biết, chắc chỉ có ba cô mới rõ."

Nếu đã từ hôn, đương nhiên thư đính hôn không còn giá trị.

So với việc nghĩ mãi về thư đính hôn thì chi bằng nghĩ xem nên cảm ơn tôi thế nào?"

Thương Úc nhìn Lê Tiếu, sợi tóc tung bay, âm cuối lẫn với tiếng mưa rơi, lọt vào tai ẩn chứa sự dịu dàng cuốn hút linh hồn.Lê Tiếu vươn tay ra, mưa rơi từ mái hiên xuống lòng bàn tay cô cũng không thể nào dập tắt được lửa trong lòng.Cố nén nhịp tim rối loạn, cô hắng giọng: "Diễn gia thích quà cảm ơn thế nào?

Chi bằng gợi ý giúp tôi?"

Anh nhếch môi, đứng chắp tay nhìn mưa ngoài hành lang: "Em tự nghĩ đi."

Lê Tiếu nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: "Thế..."

Cô còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại dồn dập đã chen ngang.

Nhìn Thương Úc nhận cuộc gọi, cô lặng lẽ thở dài.Không bao lâu sau, anh lại cất điện thoại vào túi, liếc nhìn Lê liếu: "Sáng nay có chuyện không vui với Lạc Vũ à?"

Lê Tiếu bĩu môi: "Cũng không phải không vui, Diễn gia vẫn chuay nói cho tôi biết sao lại để cô ấy phụ trách việc đi lại của tôi?"

Dựa vào bản lĩnh của mình, cô thật sự không cảm thấy bản thân cần được bảo vệ đặc biệt.Thương Ức lấy gói thuốc lá ra khỏi túi: "Em có thể xem như... phòng lúc cần đến."

"Vậy sao..."

Lê Tiếu thoáng trầm ngâm: "Vậy cũng được, chỉ cần cô ấy không xen vào chuyện của tôi thì tôi không ý kiến."

Thương Úc kẹp điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ hơi cúi người: "Không ai có thể can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của em."

Dứt lời, anh nâng tay nhẹ nhàng lau sạch giọt nước bắn trên trán cô.

Bốn mắt nhìn nhau, anh lại cưng chiều nói: "Muốn làm gì cứ mặc sức làm, dù trời có sập tôi cũng chống cho em."

Lát sau, Lê Tiếu và Thương Úc đã quay lại gian Bồng Lai Cư.Trước bàn cơm đậm vị xưa, Thương Tung Hải và Lê Quảng Minh còn đang chén chú chén anh, trò chuyện hăng say.

Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, từ đầu đến cuối, cử chỉ của Lê Quảng Minh rất câu nệ.Thấy Lê Tiếu và Thương Úc sóng vai trở về, Thương Tung Hải híp cặp mắt sắc bén dò xét.Bữa trưa kết thúc, đoàn người tạm biệt nhau trước cửa Thủy Tinh Uyển.Thương Tung Hải đi cùng đội vệ sĩ, gò má đượm men say nhưng không hề mất đi phong phái thận trọng vốn có.Ông đứng trước thềm, nhìn Lê Tiếu sau lưng Lê Quảng Minh: "Cháu gái à, cháu đến đây."

Lê Tiểu đi đến, gọi: "Ông cụ Thương."

"Đừng khách sáo, gọi bác trai là được."

Thương Tung Hải nhìn chằm chằm Lê Tiếu, do dự vài giây rồi vỗ vai cô: "Bác nghe nói lúc trước Thương Lục đã nặng lời với cháu, chớ để việc này trong lòng, về rồi chắc chắn bác sẽ dạy dỗ lại nó."

Lê Tiếu lễ phép gật đầu: "Không đâu ạ, bác quá lời rồi."

Thương Tung Hải gật đầu thở dài, sau đó đưa một tấm thẻ hoa văn chìm mạ vàng khảm kim cương cho Lê Tiếu: "Cháu cầm cái này, về sau đến Parma thì nhớ tìm bác."

Lê Tiếu chần chừ không nhận, thoáng liếc nhìn Thương Úc.Nhìn là biết tấm thẻ này không phải vật tầm thường.Thương Úc nhếch môi, cụp mắt, trầm giọng nói: "Thẻ thông hành Parma đấy, cầm đi."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 112 Thẻ vàng kim cương hiếm thấy


Núa tiếng sau, Lê Tiểu không đến công ty mà theo ba mẹ về biệt thự.Mưa rơi bên ngoài không dứt, ba người ngồi trong phòng khách lại lâm vào im lặng một lúc lâu.

Vì uống rượu nên Lê Quảng Minh có vẻ mệt mỏi, dựa vào sô pha.

Đoàn Thục Viện đã không còn về căng thẳng."

Ba mẹ, hai người không muốn nói gì về chuyện hôm nay sao?"

Lê Tiếu nhìn thẳng ba mẹ ở đối diện, cất giọng nghiền ngẫm.Lê Quảng Minh day trán, vỗ đùi: "Phải, thiếu chút đã quên nói con biết.

Con nhớ cất kỹ thẻ thông hành mà ông cụ Thương cho con.

Đây là thẻ thông hành vĩnh viễn, trên thế giới không có quá mười người có được thẻ này đâu."

Lê Tiếu: Đây là trọng điểm sao?Đoàn Thục Viện cũng ngạc nhiên nhìn Lê Quảng Minh: "Tấm thẻ đó là... thẻ vàng kim cương hiếm thấy sao?"

Lê Quảng Minh mím môi: "Ừm... cũng là lần đầu anh thấy nó."

Nghe ba mẹ thảo luận lai lịch của thẻ kim cương, Lê Tiếu chậm rãi lấy thẻ ra khỏi túi.

Chất thẻ đặc biệt, cảm giác như kim loại nhưng lại rất nhẹ.

Quanh thẻ khảm mười mấy viên kim cương có độ tinh khiết cao, đường vân chìm cũng vô cùng lạ mắt.Lê Tiếu ngấng lên nhìn ánh mắt đăm đăm của Lê Quảng Minh: "Sao ba biết rõ thế?

Trước kia ba từng đến Parma sao?"

Lê Quảng Minh thở dài gật đầu: "Đúng là từng đi rôi, nhưng đã rất nhiều năm về trước."

"Ô, lúc trước con chưa từng nghe ba nhắc đến."

Lê Tiếu thản nhiên nhìn thẻ trong tay.

Thẻ kim cương hiếm thấy, nghe tên là thấy khác biệt rồi.Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện liên tục nhìn nhau.

Hai người đều mang vẻ mặt mịt mờ khó nói.Im lặng một lúc, Lê Quảng Minh chống đầu gối đứng dậy, còn hơi lảo đảo: "Con gái à, nếu đã từ hôn rồi thì đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Ba uống hơi nhiều, cần đi ngủ."

Dứt lời, Lê Quảng Minh lết lên tầng, mới đi hai bước đã quay đầu nhìn Lê Tiếu, nhưng chỉ mím môi không nói gì.Sau khi ông rời đi, phòng khách chỉ còn lại Lê Tiếu và Đoàn Thục Viện nhìn nhau.Lê Tiếu nhẹ vuốt thẻ kim cương, Đoàn Thục Viện thì mỉm cười hiền từ, đi tới ngồi cạnh Lê Tiếu, xoa đầu cô: "Út cưng, cuối cùng cũng từ hôn rồi, vui không?"

"Vâng, vui lắm."

Tuy nói thế, nhưng gương mặt Lê Tiếu hoàn toàn không lộ vẻ vui mừng.Đoàn Thục Viện véo má cô: "Có phải có chuyện muốn hỏi mẹ không?"

Người mẹ trước mặt vẫn thế, không hề có bất cứ biểu cảm gì khác thường, luôn dịu dàng cưng chiều và quan tâm cô.Lê Tiếu thoáng hoảng hốt, cụp mắt: "Đúng là có, nhưng... mẹ chịu nói với con sao?"

"Sao lại không chứ."

Đoàn Thục Viện kéo tay cô, vuốt ve mu bàn tay mềm mượt, ánh mắt xa xăm vì nhớ lại chuyện cũ: "Thật ra thì không phức tạp như con nghĩ đâu.

Năm xưa để con đính hôn với
Thương Lục vì nhà chúng ta mang ơn người ta.

Lúc trước không nói con biết vì không muốn con cảm thấy mắc nợ."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 113 Dạo này thích uống Brandy à?


Nhắc đến đây, Đoàn Thục Viện thoáng ngừng, cố tình nghiêm mặt, làu bàu: "Nhưng ba con đúng là quá đáng, mẹ cũng không biết chuyện có thư đính hôn.

Đợi ông ấy dậy, mẹ chắc chắn phải nói chuyện đàng hoàng với ông ấy."

Lời giải thích của Đoàn Thục Viện nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng không khỏi hơi lảng tránh.Lúc này, ngoài sảnh cửa chính vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng chào của quản gia, Lê Thừa đã về.Lê Thừa mặc áo khoác màu đen sải bước vào phòng khách.

Người anh dính mưa, nhìn quanh một vòng thấy Lê Tiếu bèn hỏi ngay: "Từ hôn được chưa?"

Anh vừa nhận được cuộc gọi của quản gia cách đây không lâu, biết được ông cụ Thương đích thân đến từ hôn.

Nhưng anh có việc tạm thời không thể đi, vì vậy mới về muộn.Lê Tiếu dời tầm mắt, cúi đầu xem như đáp lại.Đoàn Thục Viện vừa thấy Lê Thừa thì lập tức giận dữ trừng anh: "Còn biết đường về?

Sao mấy ngày nay con không về nhà?"

"Con bận" Lê Thừa đáp lại ngắn gọn, vuốt tóc lòa xòa trên trán, ngối xuống, cúi đầu nhìn Lê Tiếu: "Thật sự từ hôn rồi à?"

Nghe thế, Đoàn Thục Viện không vui, rướn người qua Lê Tiếu, đập mạnh lên đùi Lê Thừa, mặt mày hung dữ: "Đừng có phiền em con, hỏi một lần chưa đủ, còn tính hỏi mấy lần?"

Lê Tiếu cất thẻ kim cương vào túi, thong thả đứng dậy, nói với Đoàn Thục Viện: "Mẹ, con ra ngoài với anh Ba một lát."

Tâm trạng cô không tốt nên cần ra ngoài giải tỏa.Đoàn Thục Viện nhìn sắc mặt nặng nề của Lê Tiếu, ôm vai cô an ủi: "Được, đi đi, nghe lời mẹ, đừng nghĩ nhiều quá, ra ngoài chơi cho vui.

Thằng Ba, chăm sóc Tiếu Tiếu đàng hoàng cho mẹ."

Bốn giờ chiều, Lê Thừa lái xe đưa Lê Tiếu đến Nam Dương Entertainment City.Tầng bảy, Gác thưởng rượu Moore.Trong phòng VIP xa hoa, Lê Tiếu gác một chân lên ghế đệm, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn hai bình Remy Martin Louis XIII, nhếch môi: "Từ hôn xong rồi, bao giờ anh về biên giới?"

Lê Thừa ngồi cạnh cô, miệng ngậm điếu thuốc, híp mắt mở một chai rượu, nhả khói nói mơ hồ: "Sáng ngày mốt.

Em thích uống Brandy từ bao giờ thế?"

Vừa rồi vào Gác thưởng rượu, Lê Tiếu đã gọi ngay hai chai Brandy Louis XIII.

Anh nhớ bình thường cô hay uống cocktail."

Ừm, gần đây thôi."

Lê Tiếu đáp.Lê Thừa đẩy ly thủy tinh đến trước mặt cô, cho hai viên đá vào, gạt tàn thuốc: "Đã từ hôn được rồi sao em vẫn cau có thế?

Từ hôn không thuận lợi à?"

Lê Tiếu nâng ly, nhấp một ngụm, hơi rượu Brandy thơm nồng lan tỏa vị giác.Cô nhấp thêm mấy ngụm, lắc lắc ly rượu, trầm ngâm một lúc lâu thì nhắc lại những lời Thương Tung Hải đã nói với cô cho Lê Thừa nghe.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 114 Nam Hân xảy ra chuyện


Lê Thừa cắn điếu thuốc, híp mắt nhả khói: "Thương Tung Hải bảo em về thăm một chuyến?

Sao anh không nhớ em từng đến Parma nhỉ?

Dù anh không rõ về nơi đó, nhưng cũng từng nghe bạn bè nhắc đôi câu.

Đó là biên giới không phải em muốn đi là có thể đi được."

Lê Tiếu nhếch môi, ném thẻ kim cương lên bàn: "Cả anh cũng nghe ra sự bất thường, nhưng ba mẹ cứ ngậm kín miệng."

Lê Thừa cầm tấm thẻ lên nhìn: "Cái quỷ gì đây?"

"Nghe nói là thẻ thông hành Parma."

Lê Thừa bật cười, ném lại thẻ lên bàn, bắt tréo chân, ngửa đầu uống cạn ly rượu: "Nếu đã có thẻ thông hành thì sau này tìm cơ hội đi thử.

Nhưng theo như em nói thì thái độ của ba mẹ và Thương Tung Hải khá kỳ lạ."

Đời này anh chưa từng thấy Lê Quảng Minh giàu nhất Nam Dương cúi đầu với bất kỳ ai.Lê Tiếu dựa lưng vào ghế, nhìn thẻ kim cương, thờ ơ nói: "Liệu có chuyện em sinh ở Parma không?

Do ba mẹ nhận nuôi chẳng hạn..."

Vừa dứt lời cô đã hối hận ngay.

Điều này thật vô lý, làm gì có gia đình nào lại cực kỳ cưng chiều một đứa bé được nhận nuôi?Dúng như dự đoán, Lê Thừa câm nín nhìn cô: "Xem phim nhiều quá à?"

Dứt lời, anh vén tay áo sơ mi lên, liếc Lê Tiếu: "Lúc em chào đời, cả nhà đều ở bệnh viện.

Anh Cả là người đầu tiên bể em đấy, biết lúc đấy anh ấy nói gì không?"

Lê Tiếu cúi đầu uống rượu vì muốn che đi sự lúng túng: "Nói gì?"

"Khỉ đen này là em gái mình sao?"

Lê Thừa thản nhiên nói.Lê Tiếu khỉ đen: "..."

Qua hai ly rượu, tâm trạng khó chịu của Lê Tiếu đã vơi ít nhiều.

Ánh đèn ấm áp trên đầu rọi trên người cô, đường nét gương mặt càng thêm xinh đẹp, nước da cũng nhuộm màu mông lung.Lê Tiếu hơi ngẩng đầu nhìn trần nhà, hai tay gác sau gáy.

Trong bâu không khí yên tĩnh, cô không khỏi nghĩ đến Thương Úc.

Tiệc trưa kết thúc thì cô theo ba mẹ về nhà ngay, cũng không biết giờ anh đang làm gì?Lúc này, tiếng rung đột ngột vang lên từ trên bàn.Lê Thừa bật màn hình, nhìn lướt qua rồi mắng khẽ: "Chết tiệt!"

Lê Tiếu nhìn anh: "Sao thế?"

"Nam Hân xảy ra chuyện."

Lê Thừa vừa nói vừa lấy áo khoác trên ghế: "Em về nhà trước đi, anh...."

Lê Tiếu bình tĩnh đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa: "Cùng đi đi."

Lê Thừa mím môi, rồi nhanh chóng đuổi theo, nhẫn nại căn dặn: "Tiếu à, em có thể đi theo, nhưng không được kích động.

Nên nhớ đây là Nam Dương, không phải biên giới."

Anh hiểu rõ Tiếu Tiếu, một khi người mà con bé quan tâm chịu chút tổn thương thôi là nó có thể lặng thinh lật ngược cả trời đất, nếu không thì đã chăng có chuyện biên giới vẫn còn lưu truyền sự tích của nó cho tới ngày nay."

Lắm lời."

Lê Tiếu chê bai.Bình thường Nam Hân hoạt động ở biên giới, đó là địa bàn của họ, đã quen rồi.

Nhưng khi tới Nam Dương lại khác.Lê Tiếu không lo Nam Hân gặp phải nguy hiểm, mà chỉ sợ cô nanf làm chuyện trái pháp luật.Sân vận động Đông Giao, Lê Tiếu và Lê Thừa xuống taxi, chạy thẳng vào sảnh bowling số 2.Không khó đoán ra một người yêu bowling như Nam Hân sẽ gây chuyện ở đây.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 115 Mấy người là thổ phỉ sao?


Trên WeChat, Nam Hân chỉ gửi địa chỉ cùng với ba chữ: "Đến hỗ trợ"Hai người nhất trí đến sảnh số 2.Trước cửa sân vận động, nhân viên y tế ra vào không ngừng, còn có mấy người hóng chuyện chỉ trỏ vào trong.Lê Thừa kéo áo khoác, tư thái ngạo mạn, khí thế mạnh mẽ.

Lê Tiếu bên cạnh anh tuy vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự lạnh lẽo.Trong sảnh số 2 tuy không quá rối loạn, nhưng trên sàn vẫn còn đọng lại những giọt máu chưa khô.

Lê Tiếu nhìn quanh, thấy ngay Nam Hân mặc đồ thể thao bó sát màu đỏ chói mắt ôm quả bowling lau chùi ở trong cùng gần bệ bóng.Nếu Nam Hân không sao thì người gặp chuyện là kẻ khác.

Vì cách cô nàng mấy mét, ở trên cáng cứu thương có một người đàn ông mặt đầy máu.Lê Tiếu và anh Ba nhìn nhau, lập tức hiểu rõ.Có thể vì bầu không khí trong sảnh chợt yên tĩnh nên Nam Hân vừa quay đầu liên cười: "Hai người tới nhanh thật đấy."

Lê Tiếu đi đến trước mặt Nam Hân, liếc nhìn gã đàn ông trên cáng."

Chị đánh à?"

Lê Tiếu hỏi.Nam Hân nâng bowling, vuốt mái tóc dài đây quyến rũ, hời hợt giải thích: "Ừ, gã sờ mông chị, không nhịn được nên lấy bóng bowling đập gã."

"Hừ, chúng mày đừng hòng đi!

Chờ đại ca tao tới sẽ xử đẹp chúng mày!"

Tên đàn ông nằm trên cáng bụm máu mũi nói ú ó.Lê Thừa lạnh lẽo nhìn đối phương, nhấc chân đạp lên cáng: "Mày muốn chết thì cứ nói."

Nam Hân sẽ không vô có gây chuyện, trừ phi đối phương chọc cô.

Chiếc cáng đơn sơ bị Lê Thừa đạp mà lắc mạnh, tên đàn ông năm trên đó lầm bầm không nói gì nữa.

Đối phương đông người, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.Nam Hân nhìn xung quanh, kẹp bóng bowling bên hông, bĩu môi nhìn phía cáng, cười gian xảo: "Vừa rồi gã đã gọi người, chủ cũng đã báo cảnh sát.

Gã nói đại ca của gã lợi hại lắm, quan hệ rộng, chị muốn xem thử thế nào.

Hai người giải quyết bên Cục Cảnh sát nhé?"

Lê Thừa khinh miệt nhìn xuống cáng: "Vậy cùng nhau xem thứ đại ca gã ngon lành cỡ nào."

Giọng điệu vô cùng bao che.Lê Tiếu miễn cưỡng tưa bên bệ bóng, hai tay đút túi quần, hất cắm: "Được, phía Cục Cảnh sát để em xử lý."

Gã dàn ông trên cáng sợ ngây người.

Mãy người là thổ phí à?Lúc này đây, bầu không khí càng căng thắng.

Có vài khách vây xem lấy điện thoại chụp lén.

Cùng lúc đó, ngoài cửa lại truyền đến tiếng ồn ào.

Một người đàn ông mặc áo khoác chậm rãi đi vào.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 116 Quan hệ hợp tác


Anh ta trông tuấn tú, dáng người cao ráo, tuy không quá đẹp nhưng khí chất sang trọng.

Mà ngay lúc anh ta xuất hiện, lập tức có người bàn tán.

"Tôi từng thấy anh ta đó.

Hai ngày trước, tôi đã xem buổi đàm thoại của anh ta trên 'Y học đến gỗ cửa'.

Tên gì ấy nhỉ?"

"Thật hay giả thế?

Anh ta là bác sĩ?

Đại ca của gã sơ mi hoa hoè sao?"

"Không phải chứ, trông người này lịch thiệp thế, sao lại có thằng em vậy được?

Tôi tận mắt thấy gã sơ mi hoa hòe lượn lờ sấn đến bên người đẹp, thật không biết xấu hổ."

Tiếng bàn tán xung quanh khiến người đàn ông thiếu kiên nhẫn.

Anh ta nhìn quanh sảnh một vòng, rồi thoáng ngừng lại ở Lê Tiếu.Lúc này, tiếng ồn ào ở lối vào đã thu hút sự chú ý của đám người Nam Hân.Gả đàn ông trên cáng tốn sức đỡ người nhìn ra sau, vừa nhìn thấy bóng người cách đó không xa thì lập tức tố cáo: "Anh Cả, họ em!"

Mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sờ.Người đàn ông chỉ nhíu mày, phớt lờ tiếng hét của gã mà đi đến chỗ Lê Tiếu.Lê Thừa híp mắt nhìn đối phương, một tay ném áo khoác lên bệ bóng, dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau.

Nam Hân cũng nâng bóng bowling lên, tư thế chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.Gã sơ mi hoa bụm mặt vẫn còn hét: "Anh Cả, đánh chúng cho em đi."

Gã đã ghẹo bao nhiều cô gải, đây lần đầu bị đánh, may có anh Cả đến, hôm nay sẽ để họ biết được nắm đấm nhà họ Phó ở Nam Dương lợi hại cỡ nào.Đối phương bước đến gần, Lê Tiếu nâng tay vuốt mặt, sắc mặt hơi phức tạp."

Cô Lê."

Người đàn ông đến gần họ, cảnh giác quét mắt nhìn Lê Thừa và Nam Hân, sau đó gọi Lê Tiểu.Hiện trường lập tức im bặt, động tác của Lê Thừa và Nam Hân khựng lại, vẻ mặt bất ngờ.

Gã sơ mi hoa cũng cứng đờ, vừa run sợ vừa thấy khó hiểu.

Mọi người đều quay đầu nhìn Lê Tiếu.Lê Tiếu liếc cáng cứu thương, lại nhướng mày nhìn đối phương: "Gã là em trai anh à?"

Phó Luật Đình, bác sĩ phẫu thuật gan của bệnh viện trực thuộc Đại học Y Nam Dương, là nghiên cứu viên vinh dự của Sở Nghiên cứu khoa học, là thực nghiệm viên được phòng thí nghiệm y học
Nhân Hòa Nam Dương bố nhiệm."

Cùng cha khác mẹ."

Phó Luật Đình giải thích, cũng không thèm nhìn gã sơ mi hoa, hỏi han Lê Tiếu: "Cô không bị thương chứ?"

Lê Tiếu lắc đầu nhìn anh ta.

Cô không ngờ anh Cả tai to mặt lớn trong miệng gã sơ mi hoa kia lại là Phó Luật Đình.Bàn về y thuật thì anh ta giỏi thật.

Còn về gia thế... một thế gia võ đường ở Nam Dương chăng là gì trước mặt nhà họ Lê giàu bậc nhất ả"Anh... anh Cả... mấy người quen nhau sao?"

Sơ mi hoa bối tổi, mặt mày sưng húp nằm trên cáng nhìn Phó Luật Đình, nước mắt muốn trào ra.Phó Luật Đình chỉnh lại áo khoác, nghiêng đầu liếc đối phương, ánh mắt chán ghét: "Cô ấy là chủ, cũng là đối tác của anh cậu.

Cậu tự giải thích với ba về chuyện ngày hôm nay đi."

Sơ mi hoa không dám hó hé thêm, nước mắt trào ra, cảm giác mình tiêu tùng rồi.

Cái gì mà chủ kiêm đối tác, trẻ tuổi vậy sao?"

Bé cưng, em là chủ của anh ta à?"

Nam Hân ôm bowling rảo bước đến, ánh mắt đánh giá Phó Luật Đình.

Người này cùng lắm chỉ là một cậu ấm hiền lành thôi.Lê Tiếu trầm ngâm, thong thả bổ sung: "Cũng không phải chủ gì, có hợp tác về y học thôi."

Phó Luật Đình nhìn Lê Tiếu, không nói gì thêm.

Sau đó, anh ta gật đầu với Nam Hân: "Tôi đã nghe đại khái chuyện vừa rồi.

Xin lỗi, do nó không biết điều, bị đánh cũng đáng đời, tùy mọi người xử lý?"

Sơ mi hoa: Anh Cả à, dù không cùng mẹ, nhưng chúng ta cùng cha cơ mà!Kế đó, không đợi sơ mi hoa kịp thở thì cảnh sát đã đến.

Tiều Vương tương lai rộng mở cũng có mặt, mà sau lưng hai viên cảnh sát còn có một người phụ nữ cao ráo, vóc dáng cường tráng mặc đò đen khí thế hiên ngang bước vào.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 117 Nam Dương là nhà của cô ta à?


Việc Lạc Vũ xuất hiện ở sân vận động Đồng Giao là điều bất ngờ với mọi người.Cô ta rảo bước vượt qua hai viên cảnh sát, đến bên cạnh Lê Tiếu, khẽ cúi đầu: "'Cô không sao chứ?"

Lê Tiếu thờ ơ: "Không.

Sao cô lại đến?"

Lạc Vũ lùi một bước, đứng chếch sau cô, giọng tỉnh bơ: "Là chức trách của tôi."

Lê Tiếu nhìn cô ta, lắc đầu.

Rõ ràng người này vô cùng kháng cự nhưng vẫn làm chuyện trái lòng, đúng là mâu thuẫn.Lúc này, vì sự xuất hiện của cảnh sát mà tiếng bàn tán xung quanh phòng số 2 đã lắng xuống.

Tiểu Vương và đồng nghiệp đang tìm hiểu tình hình với quản lý thì chợt nhìn thấy Lê Tiếu.Trời đất!

Sao cụ tổ này cũng ở đây?Tiểu Vương hơi hoảng hốt, để đồng nghiệp tiếp tục tìm hiểu, bản thân thì chạy đến chỗ Lê Tiếu."

Cô Lê, lại gặp rồi, tôi là Tiểu Vương, cô còn nhớ tôi chứ?"

Sơ mi hoa trên cáng nhìn trần nhà với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Sao cả cảnh sát cũng khách sáo với cô gái đó thế?

Nam Dương là của nhà cô ta à?Lê Tiếu nhìn mặt cười của Tiểu Vương, ngâm mấy giây mới nhớ ra đây là ai bèn mim cười chào lại.Phó Luật Đình cũng vừa khéo xoay người, hỏi Tiểu Vương: "Cảnh sát, hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, cho hỏi có thể rút án không?"

"Hiểu lầm?"

Tiêu Vương sáng tỏ nhìn Lê Tiếu, sau đó chính trực nói: "Có thể rút án, chỉ cần mọi người xác nhận đã giải quyết xong tranh chấp, phái người theo tôi về Cục ký biên bản xác nhận là được."

Có Tiếu Vương hòa giải thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.

Lê Tiếu cụp mắt nhíu mày, chào Tiều Vương rồi định đưa người đi trước.Ngoài hành lang, Phó Luật Đình gọi Lê Tiếu, anh ta quét mắt qua đám người Lê Thừa, do dự.Lê Tiếu nhìn rõ sự do dự của anh ta nên gật đầu: "Cứ nói thắng đi, không có người ngoài."

Những lời này khiến ánh mắt Lạc Vũ lóe lên, nhìn bóng lưng Lê Tiếu không chớp mắt, ánh mắt phức tạp.Nghe thế, Phó Luật Đình không chần chừ nữa, nói thắng: "Tôi đã điều tra rồi, hệ thống trung tâm bệnh viện đúng là không có thông tin khám bệnh của Quan Minh Ngọc.

Nhưng tôi có hỏi thăm, phát hiện trong kho di truyền sinh học có một hồ sơ thí nghiệm, là của cô ấy."

"Tôi có hỏi qua tình hình với bác sĩ phòng đó, đúng là họ đã điều hồ sơ bệnh lý của Quan Minh Ngọc đi, nhưng lại không chịu nói nguyên nhân cụ thể."

Ra là thế.Nhưng chí ít chứng minh Quan Minh Ngọc không nói dối."

Làm phiền rồi."

Lê Tiếu cảm ơn Phó Luật Đình rồi đám người Phó Luật Đình đứng lặng yên một thoáng, vừa quay người đã thấy thằng em không nên nết của mình đi ra cùng cảnh sát.Lúc này, gã sơ mi hoa không dám phách lối nữa, im lặng theo sau Phó Luật Đình, sống mũi được sơ cứu sơ qua, đi còn khập khiếng, trông khá buồn cười.Trên đường, sơ mi hoa ngập ngừng hỏi Phó Luật Đình: "Anh Cả, rốt cuộc cô ấy là ai thế?"

Phó Luật Đình liếc đối phương, nhỏ giọng cảnh cáo: "Cô ấy là ai không quan trọng.

Nhưng anh nói cho cậu biết, một trăm võ đường họ Phó ở Nam Dương cũng chẳng là cái thá gì trước mặt cô ấy.

Đừng có ỷ chút võ mèo cào của cậu mà đi gây chuyện, thật sự tưởng quyền cước nhà họ Phó ghê gớm lắm à?

Anh cậu luyện đến cấp bảy cũng không qua được bảy chiêu của cô ấy."

Sơ mi hoa: Trời đất rốt cuộc là tuyến thủ bậc gì đây?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 118 Diễn gia muốn hẹn tôi sao?


Gần bãi đỗ xe."

Em chắc chắn về cùng cô ta không sao chứ?"

Lê Thừa kẹp điều thuốc trong tay, quan sát Lạc Vũ cách đó không xa.Từ lúc xuất hiện đến giờ, người này không nói một lời, chỉ đi theo sau em gái anh.

Nhìn khí chất hẳn là người luyện võ, Lê Thừa thấy quen quen nhưng không mấy ấn tượng, nhất thời không nghĩ ra được là ai.Lê Tiếu đứng dưới nắng chiều, mắt nhìn bầu trời xa, chậm rãi đáp: "Ừ, không sao.

Anh và Nam Hân cứ đi đi, không cần để ý đến em."

Chuyện từ hôn đã kết thúc, vài hôm nữa Lê Thừa và Nam Hân phải quay lại biên giới.

Họ vẫn còn nhiều việc lặt vặt cần xử lý, mà thời gian lại không còn nhiều.Lé Thừa híp cặp mắt lạnh lẽo: "Được rồi, đến nhà thì nhắn tin báo anh."

"Được."

Lê Tiếu tạm biệt Nam Hân thì xoay người đi về phía Lạc Vũ.Không lâu sau, siêu xe màu đỏ của Nam Hân chở Lê Thừa lái ra khỏi sân vận động.Trên xe SUV, Lê Tiếu ngồi ghế phó lái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lạc Vũ lải xe thỉnh thoáng liếc mắt nhìn Lê Tiểu, đâu ngón tay cầm vô lăng siết chặt, bông phá vỡ yên lặng: "Cô không sợ tôi báo lại với lão đại chuyện cô cho người điều tra hồ sơ bệnh lý của người khác sao?"

Lê Tiếu lười nhác hé mí mắt, nghiêng đầu tìm tư thế thoải mái, chậm rãi nói: "Lúc đấy không bảo cô tránh đi, đương nhiên sau này cũng chẳng ngại cô lắm miệng."

Lạc Vũ: "..."

Dường như mỗi lần giao tranh với Lê Tiếu, cô ta đều rơi vào thế bí.

Nghĩ đến đây, Lạc Vũ không nói gì nữa, đanh mặt tăng tốc về nhà họ Lê.Sáng hôm sau, Lê Tiếu đang in tài liệu trong văn phòng Chủ tịch, gần mười giờ thì cửa văn phòng bị đẩy ra.Cô thấy Thương Úc vắt áo vest trên khuỷu tay, nhàn nhã bước vào phòng làm việc.

Bên tai bất giác vang lên câu nói của anh: Ở chỗ làm phải ăn mặc cho chỉn chu.Lê Tiếu nhìn áo sơ mi thẳng thớm của anh, cúc áo đóng kín đến yết hầu, vừa nghiêm túc lại quyến rũ.

Cô nuốt nước bọt, quay đi cầm tài liệu từ máy in.Thương Úc vắt áo khoác lên ghế, vừa ngồi xuống đã gõ lên bàn, môi mỏng khẽ nhếch: "Tối có rảnh không?"

Lê Tiểu quay lại bàn làm việc, nói: "Diễn gia muốn hẹn tôi sao?"

Thương Úc rút tập lấy tài liệu, ung dung liếc nhìn cô: "Thu Hoàn muốn mời em ăn cơm."

Lê Tiếu biu môi: "Anh ta mời tôi ăn cơm sao không đích thân ra mặt hẹn?"

"Cậu ta không có số của em."

Anh nhìn tài liệu, thản nhiên nói.Thu Hoàn đang ở xưởng cơ giới nêu nghe mấy lời này chắc phải mắng lớn ba con phố.

Đúng là đóc tổ, không phải Thương Thiếu Diễn anh không biết tại sao Thu Hoàn tôi không dám tự mình hẹn Lê Tiếu à?

Nếu anh ta thật sự hẹn riêng Lê Tiếu thì chắc Thương lão đại còn không san bằng nhà máy cơ giới của anh ta?Gần tan tầm, Lê Tiếu xử lý xong toàn bộ công việc, đang định tết máy chọt nghe Thương Úc nói: "Em và Lê Thiếu Quyền có quan hệ thế nào?"

Lê Tiếu thoáng khựng lại, nhìn về phía bàn giám đốc.Thương Úc cũng vừa khéo nhìn lên, nhướng mày như đang đợi cô trả lời.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 119 Diễn gia nói đúng lắm


Lê Tiếu trả lời: "Cũng bình thường."

Thương Úc nhếch môi, không nói gì nữa, phản hồi email.

Email do Vọng Nguyệt gửi đến, tiêu đề "Danh sách người được đề cử chiêu mộ hacker".Sáu giờ, Lê Tiếu và Thương Úc đến nhà hàng mà Thu Hoàn đã đặt.

Nhà hàng ba tầng được thiết kế theo chủ đề lạ mắt, vừa có những đặc trưng kiến trúc của thế kỷ trước, lại mang nét hiện đại.Nhà hàng không có sảnh chính, mà thay vào là ba mươi ba gian phòng riêng.Lê Tiếu và Thương Úc sóng vai đi phía trước, Lạc Vũ và Lưu Vân theo sát phía sau.Trước cửa phòng riêng, Thu Hoàn mặc sơ mi trắng quần âu đen nghiêng người dựa vào cửa kéo, rung chân: "Hai vị để người ta đợi lâu thật đấy."

Đáp lại anh ta chỉ là tiếng bước chân trên hành lang.

Lê Tiếu và Thương Úc chẳng buồn để ý đến anh ta.

Thu Hoàn ngại ngùng bĩu môi, nhìn qua nhìn lại giữa hai người.

Người đàn ông anh tuấn phóng khoáng, còn cô gái thì bất cần đời, ngông cuồng không ai bì được.

Đúng là y hệt nhau.Lúc vào trong, Âu Bạch đã đứng trước bàn.

Dường như anh ta vừa tham dự chương trình nào đó, mặc sơ mi lễ phục, tóc tai chỉnh ăn chu, vô cùng anh tuấn.Lê Tiếu nhìn anh ta, gật đầu chào rồi quay đi.Âu Bạch anh tuấn lại bị lờ đi lần nữa: "..."

Sau khi mọi người vào bàn, Lê Tiếu quan sát nhanh xung quanh.Phòng mười mấy mét vuông, bên phải bày bàn vuông bốn người, bên trái là khu nghỉ ngơi và quầy rượu.Lúc này, Thu Hoàn đưa một ly nước chanh đến và nói: "Em gái, bữa cơm này chủ yếu là vì cảm ơn em cho tôi mượn máy ảnh."

Lê Tiếu quay đầu, nhận lấy ly nước, đáp: "Anh Thu khách sáo rồi, chuyện nhỏ thôi."

Thương Úc ngồi cạnh Lê Tiếu nhẹ nhàng cởi cúc tay áo, cúi mắt, thờ ơ hỏi: "Máy ảnh gì?"

Tay Thu Hoàn chợt run, anh ta nuốt nước bọt, nhìn Lê Tiếu, khó tin: "Em gái, em không nói với Thiếu Diễn à?"

Lê Tiếu đặt ly nước lên bàn, vẻ mặt vô tội: "Anh Thu mượn đồ của tôi, sao anh không đi mà nói?"

Trời đất!

Đây là bữa cơm cuối cùng của anh ta đúng không?Âu Bạch ở bên cạnh liếc nhìn Lê Tiếu, nhân cơ hội nói mát: "Tôi còn tưởng quan hệ giữa hai người thân mật lắm chứ.

Chậc chậc chậc."

Lê Tiếu sâu kín nhìn Âu Bạch.

Ngón cái của cô vuốt dọc theo bàn, nét mặt như cười như không: "Chút chuyện cỏn con, đương nhiên sẽ khác với giới giải trí chỉ ước không thể bắt loa báo cho cả thiên hạ cùng biết."

Âu Bạch nghẹn họng, liếc mắt, giận dỗi quay đi.

Hôm nay anh ta đẹp trai như vậy, em gái của thổ phỉ lại chà đạp không thương tiếc, tức không để đâu cho hết.Thu Hoàn xoa xoa mặt, sắp xếp câu chữ cẩn thận rồi thuật lại chuyện anh ta mượn máy ảnh của Lê Tiếu cho Thương Úc biết.

Sức uy hiếp của lão đại quá đáng sợ, mời người phụ nữ của anh dùng bữa cứ như liều mạng vậy!Thương Úc đã nắm được đại khái tình huống, vừa xắn tay áo vừa tựa vào ghế, liếc nhìn Lê Tiếu: "Mượn đồ người ta thì cũng được thôi, nhưng nếu hỏng thì nhớ phải bồi thường."

Thu Hoàn: "..."

Nghe thế, Lê Tiếu nhếch môi, gương mặt dưới ánh đèn ấm áp trông càng xinh đẹp.

Cô chậm rãi bắt chéo chân, thản nhiên gật đầu:"Ừ, Diễn gia nói đúng lắm."
 
Back
Top Bottom