Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 100 Có gì chỉ giáo?


Lê Tiếu chẳng thèm suy đoán tâm tư của đối phương, cô mở hộp đồ ăn.

Thương Úc buông chân, nhận lấy đũa trong tay Lê Tiếu.

Mùi thơm của đồ ăn lập tức tràn ngập phòng làm việc.Lê Tiếu kén ăn, dù là hành lá băm làm gia vị, cô cũng phải lựa ra hết."

Không thích ăn ngồng tỏi à?"

Thương Úc thấy Lê Tiếu né cọng ngồng tỏi nên nhếch môi cười hỏi.Lê Tiếu nâng đũa, gật đầu: "Dở lắm."

Tiếp đó, Lạc Vũ thấy Thương Úc cầm hộp thức ăn đó đến trước mặt mình, nhặt hết hành băm trong món cừu thì là Ai Cập rồi mới đưa cho Lê Tiếu.Lạc Vũ vô cùng khó tin.Anh là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, là chủ nhân của Ám Đường bí mật, là tín ngưỡng bao người sùng bái, sao có thể làm những việc hạ mình vì một cô gái thế này?"

Đại ca, để tôi..."

Lạc Vũ chợt cau mày mở miệng, nghiêng người về phía trước, định lựa thức ăn thay Lê Tiếu.Nhưng Lạc Vũ còn chưa dứt lời, Thương Úc đã chống khuỷu tay lên đầu gối, chậm rãi ngẩng đầu, nhỏ giọng: "Yên lặng đi."

Lạc Vũ như ngừng thở, khó khăn cụp mắt xuống, lòng hoảng hốt.

Rốt cuộc cô Lê này có lai lịch thế nào mà có thế khiến lão đại chở che như vậy?Lê Tiếu thong thả ăn cơm trong hai mươi phút.Có lẽ là vì trước mặt còn có Lạc Vũ và Lưu Vân đứng đó nên cô ăn không vào, chỉ ăn một phần ba bát cơm đã buông đũa."

No rồi à?"

Thương Úc lại gắp miếng thịt bò vào bát cô, giọng đầy dung túng.Lê Tiếu gật đầu, không nói gì.Thương Úc cũng buông bát đũa xuống, nhìn về phía máy nước uống ra hiệu.

Lưu Vân lập tức xoay người đi lấy nước."

Cô Lê, mời uống nước."

Thái độ đường hoàng và cung kính của Lưu Vân lại khiến Lạc Vũ khó lòng tiếp nhận.

Cô ta lạnh nhạt quan sát, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.Bốn trợ thủ của Diễn Hoàng chỉ phục vụ cho Thương Thiếu Diễn.

Bắt đầu từ khi nào, họ còn phải khom lưng khuyu gối với một cô bé còn chưa cai sữa?Thương Úc vuốt ve tách trà, nhìn Lê Tiếu uống nước, nhếch môi hỏi với giọng khẳng định: "Em đã dịch xong tài liệu sáng nay tôi giao rồi chứ?"

Lê Tiếu đang bưng ly nước chu môi, nghe thế thì đặt ly xuống, đứng dậy đến bàn làm việc của mình lấy tài liệu đưa cho Thương Úc: "Đã sửa lại theo trình tự thời gian, nội dung phiên dịch ở sau cùng."

Thương Úc nhận lấy rồi đưa cho Lạc Vũ: "Nhìn qua xem."

Lạc Vũ khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng lật hồ sơ xem qua.Sổ tay hướng dẫn sử dụng thuốc của công ty dược phẩm dưới trướng Diễn Hoàng gồm ba tập, xấp xỉ hai trăm trang.Nội dung hoàn chỉnh, thứ tự rõ ràng, nhất là phần phiên dịch phía sau, có rất nhiều từ chuyên ngành y dược được vận dụng rất khéo.Lạc Vũ siết chặt tập tài liệu, ánh mắt hơi hốt hoảng: "Những thứ này...

đều là cô phiên dịch và chỉnh lý lại sao?"

Lê Tiếu liếc nhìn cô ta, khẽ nhếch môi: "Đúng vậy, có gì chỉ giáo?"

Giọng điệu của Lê Tiếu không tính là ôn hòa, thậm chí còn hơi khiêu khích.Lạc Vũ mim môi, đành cụp mắt nói một cách khó nhọc: "Chỉ giáo thì không dám, nội dung phiên dịch... rất tốt."

Nói một cách cầu thị thì dù là cô ta đã ở nước ngoài lâu năm cũng chưa chắc có thể phiên dịch sổ tay hướng dẫn sử dụng thuốc này chính xác đến vậy.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 101 Cô Lê không phải là bình hoa di động


Chẳng lâu sau, Thương Úc lạnh nhạt phất tay, Lạc Vũ và Lưu Vân đi ra ngoài.Trong phòng họp bên cạnh, Lưu Vân trở tay đóng cửa lại, liếc nhìn Lạc Vũ, bất đắc dĩ nhíu mày: "Sao mới về mà cô đã gây chuyện với lão đại thế?"

Nửa năm nay Lạc Vũ luôn xử lý công việc ở Parma, nếu không phải lần này Truy Phong bị đưa đi, có thể cô ta cũng sẽ không trở về trong thời gian ngắn.Lưu Vân cũng không ngờ rằng Lạc Vũ dám bất kính với Lê Tiếu ngay trước mặt lão đại.Lạc Vũ khoanh tay đứng dựa vào tường, đuôi mắt hẹp dài lạnh nói :"Đây không phải là gây chuyện.

Nếu thân phận của lão đại chỉ là Chủ tịch của Diễn Hoàng, thì dù bên cạnh anh ấy có ba nghìn người đẹp thì tôi cũng chẳng buồn liếc mắt."

"Nhưng sự thật thì thế nào, đâu phải cậu không biết.

Tôi thừa nhận, tuy cô ta vừa đẹp vừa thông minh, nhưng có ích gì?

Phía Parma còn cô bao nhiêu kẻ như hổ rình mồi lão đại.Dù là người trong tộc thì các đường chủ và chú bác đều hận không bắt được điểm yếu của anh ấy để đạp anh ấy xuống.

Một bình hoa di động như cô ta thì có tư cách gì để anh ấy báo vệ?

Nếu có một ngày lão đại bị công kích, cậu có chắc cô ta sẽ không sợ hãi tè ra quần không?"

Lưu Vân phản bác: "Thật ra thì qua mấy ngày tiếp xúc, tôi thấy cô Lê không phải là bình hoa di động."

Lạc Vũ vuốt mái tóc ngắn của mình, thất vọng thở dài: "Bắt đâu từ khi nào mà cả cậu cũng làm việc theo cảm tính thế?Lưu Vân ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Lạc Vũ, nói lời thâm ý: "Rốt cuộc cô Lê là người thế nào thì giờ vẫn chưa thể nói được.

Nhưng hành động vừa rồi của cô thật sự chưa thỏa đáng."

"Thế nên, tôi không thích thì chỉ có thế nhịn à?

Lưu Vân, đừng quên sứ mệnh của bốn trợ thủ chúng ta.

Chúng ta là trợ thủ chứ không phải kẻ hầu."

Trong phòng Chủ tịch bên cạnh.Lê Tiếu nhìn Thương Úc đang nhàn nhã ngồi đó, mím môi hỏi: "Diễn gia, Lạc Vũ nắm chức vụ gì ở tập đoàn?"

Thân phận của bốn trợ thủ ở Tập đoàn Diễn Hoàng có thể nói là dưới một người trên vạn người.

Mà vừa rồi mọi biểu hiện của Lạc Vũ đã khiến Lê Tiếu cảm nhận được sự khác biệt.

Thương Úc chưa xem tài liệu được phiên dịch kia đã đưa thẳng cho Lạc Vũ.

Chỉ dựa vào điều này, Lê Tiếu đã phỏng đoán hẳn chức vụ của Lạc Vũ không hề thấp.Quả nhiên, lời kế tiếp của Thương Ức đã khẳng định suy đoán của cô: "Là Phó Chủ tịch.

Lạc Vũ chủ yếu phụ trách công ty dược phẩm với hạng mục đầu tư dưới trướng tập đoàn.

Trước mắt thì trong bốn người, năng lực cô ta đứng đầu."

Lê Tiếu chợt nhướng mày, hứng thú: "Vậy à..."

Ra là cô đã xem nhẹ Lạc Vũ rồi.

Không ngờ trong tổ hợp ba nam một nữ thì cô ta lại là người giỏi nhất."

Thế nên, muốn có được sự công nhận của cả bốn người là chuyện không dễ dàng, em cần cố gắng hơn."

Thương Úc nói xong thì đứng dậy đi đến trước mặt Lê Tiếu, vỗ nhẹ lên đầu cô, khẽ cười nói.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 102 Quan Minh Ngọc, cô xứng sao


Mới đó mà đã bôn giờ chiều.

Lê Tiểu và Thương Ức bận trong văn phòng chủ tịch.Cô thỉnh thoảng nghiêng đầu, chăm chú nhìn dáng vẻ tập trung làm việc của anh.

Bỗng nhiên, câu nói hồi chiều của Thương Ức lại hiện lên trong đầu cô."

Muốn có được sự công nhận của cả bốn người, em cần cố gắng hơn."

Mắt Lê Tiếu lóe sáng, tầm mắt dừng lại trên góc phải hồ sơ gần màn hình máy tính.

Đó là logo của Tập đoàn Diễn Hoàng, cũng là đế quốc thương nghiệp do một tay anh sáng lập.Thế lực phía sau Thương Thiếu Diễn - ông trùm tập đoàn tài chính tại Nam Dương - lớn đến mức người thường không thể tưởng tượng được.Mà cô, nếu cả bốn trợ thủ cũng không tin phục mình, làm sao có thể cùng anh sánh vai?Thời gian làm việc của cô từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, hiện đã qua giờ tan tầm.Thương Úc vừa được Lưu Vân gọi đi, dường như đang mở cuộc họp hội đồng quản trị.

Lê Tiếu ngồi trước bàn ngẫm nghĩ, sau đó viết một câu lên giấy ghi chú, dẫn ở nơi dễ thấy trên bàn làm việc của anh rồi mới rời khỏi công ty.Giang Cảnh Hào Đình.Năm giờ, Lê Tiếu lái xe đến khu chung cư ổ chuột gần Giang Cảnh Hào Đình.

Nơi này cách khu chung cư cao cấp chỉ một con phố, nhưng mức sống cách biệt một trời một vực.Khu tập thể cũ ồn ào chen chúc, bên cạnh còn có công trường đang thi công nên thi thoảng lại ầm ĩ.Lê Tiếu đỗ xe bên đường.

Dựa theo tin tức cô điều tra được, Quan Minh Ngọc và anh cô ta sống trong gian tầng hầm ở đây.

Cô lấy điện thoại ra xem, vừa định xuống xe thì bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào và những lời chế giễu."

Cô không tự xem lại mặt mũi mình đi, còn định thi diễn thuyết à?

Dù bài diễn thuyết của cô đặc sắc đi nữa thì cũng có ích gì?"

"Phải đấy, Quan Minh Ngọc, nếu mặt mũi tôi giống cô thì chắc chắn không dám ra ngoài gặp ai."

"Quan Minh Ngọc, tôi nói cô biết, biết điều thì rút lui cho sớm, nếu không tôi sẽ khiến cô bẽ mặt."

Lê Tiếu chậm rãi hạ cửa kính xe, nhìn thấy đám nữ sinh mặc đồng phục không ngừng châm chọc, xô đẩy Quan Minh Ngọc."

Chủ nhiệm đã nói, ai cũng có thể tham gia buổi diễn thuyế.."

Quan Minh Ngọc yếu ớt phản bác một câu, tay níu chặt lấy áo khoác của mình.Cô gái cầm đầu tiến lên, chọc mạnh ngón trỏ lên vai Quan Minh Ngọc: "Chỉ bằng cô cũng dám tranh thứ bậc với chị em xinh đẹp bọn tôi?

Quan Minh Ngọc, cô có từng soi gương chưa?

Cô thấy mình có xứng không?"

Lê Tiếu nghe ra đại khái tình hình.

Quan Minh Ngọc muốn tham gia diễn thuyết, nhưng đối phương ý đông nên muốn ép cô nàng rút lui.Về nguyên nhân thì Lê Tiếu không cần nghĩ cũng biết, chắc là bài diễn thuyết của Quan Minh Ngọc có tỷ lệ chiến thắng cao nên đám người này muốn bắt nạt.

Cô không phải người hay đồng cảm, nhưng cách nói chuyện của người kia quá chua ngoa, cô không nhịn được nên đẩy cửa xuống xe.Tiếng cửa xe đóng sầm lại lập tức khiến đám người bắt nạt kia giật mình.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 103 Chỉ có vậy mà đòi làm trùm?


Ở khu tập thể cũ ít khi thấy người lái xe Mercedes, đặc biệt người lái còn là một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp.Lê Tiêu đút tay vào túi, thong thả đi đến lề đường.

Cách đó không xa, Quan Minh Ngọc vừa nhìn thấy Lê Tiếu thì vội cúi đầu tránh mặt, hốc mắt dần đỏ ửng.Lê Tiếu bình thản đi đến trước mặt họ, nhìn Quan Minh Ngọc: "Bị người ta bắt nạt như vậy mà cô không biết phản kháng à?"

Mặt Quan Minh Ngọc chợt đỏ bừng, ánh mắt luống cuống: "Tôi ... tôi không sao, các cậu ấy không có ác ý, cô Lê bận việc cứ đi làm, không cần để ý đến tôi."

Sợ liên lụy đến cô sao?Lê Tiếu chợt thở dài, nhìn đám nữ sinh đang ngạc nhiên kia: "Bắt nạt được cô ấy nên cảm thấy bản thân thấy giỏi lắm à?"

"Cô là ai?"

Cô nàng cầm đầu lại lên tiếng chất vấn, ra vẻ côn đô.

Không đợi Lê Tiếu nói, Quan Minh Ngọc đã chen ngang: "Tôi không quen cô ấy, các cậu đừng kích động..."

Đám người này đã kết bè kết phái trong trường rất lâu rồi, trong trường không ai dám trêu chọc.Lê Tiếu chẳng thèm tranh luận với họ, nhíu mày nhìn Quan Minh Ngọc: "Lại đây, lên xe."

"Tại sao cô ta lại đi cùng cô?

Quan Minh Ngọc, tôi nói cô biết, nếu hôm nay cô không rút khỏi cuộc thi, chúng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!"

Lê Tiếu không nói nhiều mà cầm điện thoại lên gọi: "Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát."

Vừa nói, cô vừa liếc đồng phục học sinh của họ, thấy huy hiệu trường thì nói tiếp: "Học sinh trường trung học chi nhánh 2 bắt nạt bạn cùng trường ở đường Kiến Nam..."

Cô còn chưa dứt lời, mấy học sinh cấp ba kia đã hoảng sợ, kéo nhau chạy thật nhanh.Lê Tiếu: "..."

Chỉ có vậy mà đòi làm trùm?Lê Tiếu cười lạnh cất điện thoại vào túi, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Quan Minh Ngọc, nói: "Còn chưa qua đây?"

Quan Minh Ngọc tỉnh táo lại, vội chạy nhanh đến trước mặt Lê Tiếu, ngẩng đầu lên: "Cảm ơn cô Lê."

"Khỏi phải cảm ơn, tôi không báo cảnh sát.

Lần sau gặp phải chuyện tương tự thì phải thông minh lên."

Giọng Lê Tiếu thờ ơ, nhưng nếu nghe kỹ sẽ dễ dàng nhận ra sự bực bội.Quan Minh Ngọc ngượng ngùng cúi đầu: "Tôi có nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng đều là bạn học cả, tôi lo rằng báo cảnh sát sẽ ảnh hưởng đến tương lai của các cậu ấy."

Lê Tiếu nhìn dáng vẻ sợ hãi hèn mọn của Quan Minh Ngọc, lắc đầu thở dài, trở lại xe: "Lên xe trước đi, tôi có chuyện cần hỏi."

Quan Minh Ngọc ngồi ghế phó lái, động tác cẩn thận và dè dặt.Cô nàng khép chân ôm ba lô vào lòng, trộm nhìn Lê Tiếu: "Cô Lê, có phải anh tôi lại..."

"Không."

Lê Tiếu nghiêng người một tay chống cửa sổ xe, nhìn Quan Minh Ngọc: "Năm nay cô hai mươi tuổi?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 104 Cô Lê, tôi nói thật đấy


Quan Minh Ngọc ngây người, ánh mắt né tránh, gật đầu: "Phải."

"Học lớp mười hai?"

Quan Minh Ngọc cúi đầu, trả lời: "Phải, còn một tháng nữa sẽ thi đại học."

Khi Lê Tiếu tra được thông tin này cũng rất ngạc nhiên.Cô cầm tay lái gõ một cái, nhìn nét mặt áy náy của Quan Minh Ngọc, sóng mắt lăn tăn: "Cô sinh tháng 11, nên vẫn chưa tròn hai mươi, chưa đủ tuổi kết hôn.

Huống hồ giờ cô vẫn chỉ là học sinh lớp 12.Vì vậy, nói thật cho tôi biết lúc cô và anh trai đến làm phiền Lê Thiếu Quyền, cũng không phải muốn kết hôn với anh ta đúng không?"

Nếu vì là tiền thì còn có khả năng hơn.Cách phân tích này của Lê Tiếu khiến Quan Minh Ngọc hoảng hốt, do dự."

Nếu cô chịu nói thật thì chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện.

Nếu không thể thì giờ cô xuống xe được rồi."

Lê Tiếu đến tìm Quan Minh Ngọc cũng chỉ vì không muốn Lê Thiếu Quyền lại gặp phiên phức.

Nếu cô ta không muốn nói, vậy cô đành nghĩ cách...

đuổi hai anh em họ ra khỏi Nam Dương, tránh hậu họa.Lê Tiếu gõ gõ lên vô lăng.

Ngay lúc cô sắp mất hết kiên nhẫn.

Quan Minh Ngọc cắn môi nói: "Cô Lê, tôi biết khi ây anh tôi đã sai, nhưng bụng dạ anh ấy không xấu."

"Tôi thừa nhận, khi đó anh tôi thấy chỗ ở của Lê Thiếu Quyên thì đã này sinh suy nghĩ không nên có, nhưng anh ấy làm vậy đều là vì tôi.

Anh ấy biết tôi đang yêu đương qua mạng với Lê Thiếu Quyền mấy tháng, cũng cho rằng Lê Thiếu Quyền thật sự thích tôi."

"Thế nên, anh ấy mới có suy nghĩ gửi gắm tôi cho Lê Thiếu Quyền.

Trừ điều này ra, chúng tôi chưa từng nghĩ đến việc có được thứ gì từ Lê Thiếu Quyền, thật đấy."

Cô nhìn đối phương không chớp mắt: "Tại sao anh ta lại muốn gửi gắm cô cho Lê Thiếu Quyền?"

Quan Minh Ngọc chớp mắt: "Vì anh ấy cảm thấy, nếu tôi ở bên Lê Thiếu Quyền, có lẽ... sẽ có tiền chữa bệnh."

"Cô bị bệnh gì?"

Lê Tiếu nhướng mày, chợt nhớ lại bức ảnh mình từng thấy.

Quả nhiên có ẩn tình khác?Quan Minh Ngọc mím môi, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng tự ti lắc đầu: "Tôi cũng không biết mình mắc bệnh gì.

Hai năm trước khi tôi đang học lớp mười hai, bỗng có một ngày sốt cao mãi không giảm.

Sau đó cơ thể bắt đầu thay đổi.

Bất đắc dĩ tôi phải nghỉ học.

Lúc ấy, tôi và anh trai chạy khắp các bệnh viện trong thành phố, nhưng bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân."

"Vì căn bệnh này, anh tôi mới dẫn tôi đến Nam Dương.

Sau khi kiểm tra ở bệnh viện lớn hơn, bác sĩ suy đoán răng nhiêm sắc thể của tôi có vấn đề.

Nhưng vì không đủ tiền nên chúng tôi không thể tiếp tục khám và chữa trị được, chỉ có thể trì hoãn."

Lê Tiếu bắt được điểm chính trong lời nói của Quan Minh Ngọc, chọt nảy sinh hứng thú: "Cô đi kiểm tra ở bệnh viện nào?"

"Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Nam Dương."

Lê Tiếu sáng tỏ, híp mắt.

Nếu thật sự là vấn đề về nhiễm sắc thể thì cô có thể thử tìm hiểu.Quan Minh Ngọc thấp thỏm nhìn Lê Tiếu: "Cô Lê, tôi nói thật đấy.

Nếu không, tôi cũng sẽ không học lớp mười hai khi đã hai mươi tuổi.

Nhờ anh tôi chạy vay tôi mới được nhập học ở trường Trung học Nam Dương."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 105 Đầu óc anh ta có vấn đề à?


Lê Tiếu liếc nhìn bộ dạng khẩn khoản của Quan Minh Ngọc, thờ ơ cụp mắt: "Nếu học lại lớp mười hai, vậy sao không học cho đàng hoàng, lại yêu đương qua mạng với Lê Thiếu Quyền?"

Một lúc lâu sau Quan Minh Ngọc mới lấm bẩm: "Vì tôi xấu xí, vì tôi nghèo, vì tôi lớn tuổi nên cả lớp không có bạn nào chịu nói chuyện với tôi.

Tôi học rất kỹ kiến thức lớp mười hai, tôi cũng muốn tận dụng thời gian của mình.

Nhưng... dù thế, đôi lúc tôi vẫn thấy cô đơn."

"Ngày nào anh tôi cũng làm việc ở công trường, cực khổ hơn tôi rất nhiều.

Tôi không muốn những chuyện buồn lòng của mình ảnh hưởng tới anh ấy, nên mới nghĩ đến tìm một người lạ, chỉ cần tán gẫu đôi câu, nghe tôi trút nỗi lòng là được."

"Trừ anh tôi ra, Lê Thiếu Quyền là bạn duy nhất trong WeChat của tôi.

Tôi đã sai khi gửi ảnh lúc trước của mình, gây ra hiểu lầm.

Anh tôi tình cờ biết đến sự tồn tại của Lê Thiếu Quyền nên mới nảy sinh ý nghĩ không nên."

"Cô Lê, tôi đã nói hết với anh tôi rồi, chắc chắn anh ấy sẽ không tìm Lê Thiếu Quyền gây phiền nữa.

Mong cô yên tâm, tôi có thể bảo đảm."

Quan Minh Ngọc giải thích rất chân thành.Chí ít, từ trong ánh mắt của Quan Minh Ngọc, Lê Tiếu không nhìn ra tự tưởng đời tiên, mà ngược lại vô cùng ngay thật.

Trái lại, câu nói "Vì tôi xấu xí, nghèo khó và lớn tuổi nên không có bạn" kia của đối phương đã mang lại cảm giác kỳ lạ trong lòng cô.Cô không đồng cảm được, nhưng cũng đã từng thấy phần lớn đối tượng bị bắt nạt trong trường đều có những đặc điểm như vậy.

Cô thoáng im lặng rồi hỏi: "Giờ mỗi tháng anh cô có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Chưa đến năm nghìn."

Quan Minh Ngọc cúi đầu trả lời, hốc mắt lại đỏ: "Thật ra anh tôi cũng rất ưu tú.

Lúc trước, anh ấy là học sinh duy nhất có thể tính nhấm trong huyện chúng tôi.

Sau này vì trong nhà xảy ra chuyện, mà anh ấy lại muốn tôi hoàn tất việc học nên đành thôi học để đi làm.

Nhưng cuối cùng... sức khỏe tôi lại thành ra như vậy."

Lúc này, Lê Tiếu đã hiểu.

Cô đưa chai nước cho Quan Minh Ngọc: "Anh cô làm ở công trường ngay đây à?"

"Đúng thế."

Lê Tiếu nhìn chăm chú Quan Minh Ngọc một lát rồi mím môi: "Về đi, hi vọng những gì hôm nay cô nói với tôi đều là thật."

Quan Minh Ngọc vụng về mở cửa xe, trước khi xuống còn quay đầu nhìn Lê Tiếu: "'Cô Lê, cảm ơn hôm nay cô đã giúp tôi.

Tạm biệt."

Cửa xe đóng lại, bóng dáng tròn trịa của Quan Minh Ngọc dần khuất khỏi tầm mắt.Trông cô chưa đến 1m6, nhưng dáng người chắc hắn phải hơn 75kg.

Quan Minh Ngọc nói mình đã từng đi khám ở bệnh viện trực thuộc Đại học Y, nhưng Lê Tiếu chọt nhớ, khi cô điều tra thông tin lại không thấy có bất kì lịch sử khám bệnh nào.Cô nheo mắt như có điều suy nghĩ, sau đó nhìn qua công trường cách đó không xa.

Lát sau, cô lái xe đến Giang Cảnh Hào Đình.Hai hôm nay, Lê Thiếu Quyền sống trong thấp thỏm.

Vì sợ hai anh em nhà nọ lại đột ngột tìm đến, anh ta còn mua hẳn ba thiết bị báo động đặt sau cửa, chỉ cần có người xông vào thì chuông sẽ reo lên.

Thế nên khi Lê Tiếu đẩy cửa vào, âm thanh báo động vang ầm ĩ.Trên tầng, cùng với tiếng bước chân truyền đến, Lê Thiếu Quyền đầu tóc rối bù như tổ quạ cầm gậy bóng chày trong tay, đứng ở cửa cầu thang cảnh giác hô lớn: "Ai đấy?"

Lê Tiếu: "..."

Có phải đầu óc anh ta có vấn đề không?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 106 Anh thề anh có thể làm được


Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn Lê Thiếu Quyền, liếc thiết bị báo động trên mặt đất: "Còn không tắt?"

Lê Thiếu Quyền luống cuống: "Ờ, ờ."

Anh ta ném gậy bóng chày lên sô pha, nhanh chân tắt báo động.Lê Tiếu xoa thái dương: "Điên à?

Đến mức phải đặt tới ba thiết bị báo động?"

Lê Thiếu Quyền ngượng ngùng đóng cửa lại, phiền muộn vò tóc: "Anh sợ họ lại đến đây gây phiền thôi..."

Hai người đi vào phòng khách.

Lê Tiếu ngửi được mùi khói thuốc nồng nặc thì không khỏi nhíu mày: "Nói đi, rốt cuộc anh tính thế nào?"

Lê Thiếu Quyền chột dạ làm ổ trên sô pha, ôm gối che mặt lấm bẩm: "Tính gì chứ?"

"Quan Minh Ngọc."

Nghe thấy cái tên này, Lê Thiếu Quyền cứ như bị giẫm phải đuôi, bật dậy phụng phịu: "Cô ta muốn gì?

Lại đòi anh chịu trách nhiệm à?

Trời đất, anh còn chưa nắm tay cô ta nữa là.

Anh..."

Lê Tiếu đã ra hiệu ngừng lại: "Em đang hỏi anh, thật sự cắt đứt với Quan Minh Ngọc à?

Em có xem qua lịch sử trò chuyện của hai người rồi.

Anh có cần em nhắc lại anh đã ân cần hỏi han, không ngừng hối thúc gặp mặt thế nào không?"

Tuy rằng anh em nhà họ Quan cũng có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng Lê Thiếu Quyền mới là bên chủ động.Lê Thiếu Quyền lập tức giơ ba ngón tay thề thốt: "Cắt đứt chứ, không còn liên quan, anh thề anh có thể làm được!"

Tất cả tai họa là do ảnh chụp gây ra.

Anh ta quyết định về sau sẽ không tin vào việc yêu đương trên mạng nữa.Cùng lúc đó, tầng 101 trụ sở chính Diễn Hoàng.Chưa đến sáu giờ rưỡi, cuộc họp của hội đồng quản trị kết thúc, Thương Ức dẫn theo ba trợ thủ trở lại văn phòng.Thương Úc cúi người ngồi trước bàn giám đốc, ba người còn lại đứng bên cạnh.Vọng Nguyệt trầm tĩnh bước tới, nói: "Lão đại, gần đây bên Honker Union bắt đầu chiêu mộ người mới.

Danh sách năm nay chỉ có ba.

Tôi chọn ra mấy người rất được để đề cử, đã gửi thông tin về họ vào email của anh.

Có thời gian mời anh xem qua."

Thương Úc không nói gì, nhìn tờ giấy ghi chú màu vàng trên bản, môi khẽ nhếch, gương mặt đang chau lại cũng dần thả lỏng.Chữ viết trên giấy rõ nét đẹp đẽ, từng đường nét lộ rõ sự đường hoàng, sắc bén.[Diễn gia, tôi tan làm đây, mai gặp lại.]Cuối câu còn vẽ một mặt cười đáng yêu.Thương Úc vuốt ve mảnh giấy chỉ "Ừm" một tiếng với Vọng Nguyệt, không buồn ngẩng đầu lên.Lưu Vân cũng tiến lên báo cáo đôi câu về công việc, nghe được lời đáp của Thương Úc thì lui ra sau.Lúc này, Thương Uc mới chậm rãi nhìn lên, thuận tay đặt giấy ghi chú ở nơi có thể tiện nhìn thấy, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua Lạc Vũ: "Cô ở lại."

Anh vừa dứt lời, Lưu Vân và Vọng Nguyệt ngầm hiểu mà xoay người đi ra ngoài.Trong văn phòng, Thương Úc dựa vào ghế, mím môi, cởi một cúc trên cổ áo: "Trao đối với Truy Phong về công tác ở Parma chưa?"

Lạc Vũ gật đầu, trả lời đâu ra đấy: "Trao đổi gần như xong rồi, những thứ cậu ta đắn đo không nắm chắc thì chúng tôi sẽ liên lạc đường dài làm rõ."

"Ừ."

"Cô có gì muốn nói về chuyện trưa nay không?"

Nhắc đến trưa nay, ánh mắt Lạc Vũ nặng nề, cô ta đáp ngay: "Lão đại, trước mắt theo tôi thấy, cô ấy không xứng với anh."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 107 Không cần thiết


Động tác hút thuốc của Thương Úc thoáng ngừng, mắt lạnh sâu kín nhìn Lạc Vũ.

Làn khói lượn lờ rồi tan đi từ đầu ngón tay anh, xung quanh vô cùng tĩnh lặng."

Lý do."

Nét mặt anh lạnh nhạt, đôi mắt tối tăm đè nén sự giận dữ khó nhận ra.Lạc Vũ mím môi nhìn thẳng Thương Úc, kiên quyết với suy nghĩ của mình: "Vợ của anh không nên chỉ là một cô chủ nhà giàu."

"Ô, không nên?"

Giọng anh mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo tối tăm: "Tôi cho cô thời gian một buổi chiều, cô chỉ điều tra được bấy nhiêu?"

Lạc Vũ cụp mắt, khoanh tay đắn đo.

Đúng là cô ta đã điều tra lai lịch của Lê Tiếu.

Từ kinh ngạc lúc mới gặp đến khi hiểu rõ rồi, dù Lê Tiếu thông tuệ hơn những cô gái nhà giàu bình thường khác thì trong mắt cô ta, Lê Tiếu vẫn không xứng với Thương Thiếu Diễn.Lạc Vũ im lặng một lúc, khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt kiên định đến mức cố chấp: "Đương nhiên không chỉ có thế, những thứ nên tra tôi đều tra rồi, bao gồm cả việc cô ấy từ hôn với cậu Hai, và mục đích tiếp cận anh."

Thương Úc híp mắt rít một hơi thuốc, nhướng mày nhìn ra ngoài cửa sổ: "Còn gì nữa không?"

"Lão đại, dựa vào việc cô ấy là thầy nhập liệm, sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc cũng không thể hiện rằng cô ấy có năng lực xuất chúng.

Dù cô ấy xuất thân từ nhà họ Lê giàu có thì vẫn không thể so bì với anh được.

Lần này người trong tộc đã rất bất mãn với việc anh bắt tôi rời khỏi Parma.

Truy Phong cũng chưa quen thuộc với Parma, bỗng dưng anh lại điều cậu ta đến đó.

Tôi đã hỏi nguyên nhân, thì ra là vì cô ấy."

Thương Úc cúi đầu, che đi sự nghiền ngâm trong đáy mắt: "Muốn bảo tôi ngốc nghếch à?"

Văn phòng yên lặng ba giây, sau đó Lạc Vũ nói: "Không dám, nhưng đúng là..." có một chút.Cô ta còn chưa dứt lời, bầu không khí đã ngưng đọng.

Thương Ức nhướng mi mắt nhìn Lạc Vũ.

Tầm mắt hai người chạm nhau.Chưa đến một phút, Lạc Vũ chịu thua trước, cúi đầu: "Xin lồi, thuộc hạ đã vượt quá giới hạn."

"Nếu cô cho rằng cô ấy không có năng lực thì bắt đầu từ ngày mai, cô chịu trách nhiệm đi theo bảo vệ.

Gần đây Nam Dương có động thái khác thường, tôi muốn cô đảm bảo cô ấy bình yên vô sự."

Lạc Vũ khó tin ngấng đầu lên, ánh mắt khiếp sợ: "Lão đại?"

Sao có thể bảo cô ta bảo vệ Lê Tiếu?Thương Úc dụi tàn thuốc: "Cuộc so tài ba năm trước, cô đứng đầu trong bốn người.

Ba năm sau, mọi người đều mỏi mắt mong chờ thứ hạng của cô.

Ra ngoài đi."

Lạc Vũ đồ mô hôi lạnh ròng ròng đi ra văn phòng, mặt mày tái mét.Hôm sau, Lê Tiếu vừa lái xe ra công chính của biệt thự thì một chiếc SUV màu đen ngang nhiên chặn đường.Lê Tiếu đạp phanh, nhìn thấy người trong xe là Lạc Vũ cũng rất kinh ngạc.

Cô gõ gõ vô lắng, ngồi yên trên xe đối mặt với đối phương.Lúc này, cửa kính xe SUV kéo xuống, thấy ngay gương mặt Lạc Vũ đầy kìm nén.

Cô ta không chần chừ quá lâu, nhanh chóng xuống xe, gõ nhẹ cửa kính xe Lê Tiếu, giọng gượng gạo: "Lão đại bảo tôi từ nay về sau chịu trách nhiệm việc đi lại của cô."

Vẻ mặt của Lạc Vũ tuy bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt rõ ràng rất kháng cự.Cửa kính xe hạ xuống phân nửa, Lê Tiếu chỉ liếc cô ta một cái rồi thờ ơ nói: "Không cần.

Phiền lái xe ra nhường đường cho tôi."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 108 Ông cụ Thương đến


Nửa tiếng sau, hai chiếc SUV siêu ngầu một trước một sau lái vào hầm đỗ xe của Diễn Hoàng.

Lê Tiếu tắt máy rồi nhìn vào chỗ đỗ xe bên cạnh.Tuy rằng cô đã từ chối thẳng việc đi chung với Lạc Vũ, nhưng đối phương vẫn luôn theo sau cô, cứ duy trì một khoảng cách nhất định.Cô bĩu môi, sau khi xuống xe thì đi thắng đến thang máy chuyên dụng.Lạc Vũ thấy thẻ thang máy chuyên dụng trong tay Lê Tiếu thì cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Ngoại trừ bốn trợ thủ thì Lê Tiếu là người đầu tiên có được thẻ này.Khi Lê Tiếu lên đến tầng 101, vẫn chưa đến tám giờ.

Cô đi vào thẳng văn phòng Chủ tịch, Thương Úc vẫn chưa đến.Sắc trời ngoài cửa u ám, dường như sắp đổ mưa to.

Cô nhìn bầu trời giăng mây, cầm điện thoại đứng dậy vào phòng trà nước.Trong phòng, thư ký đang trò chuyện to nhỏ với Lạc Vũ, thấy Lê Tiếu vào thì mỉm cười với cô, nhưng không nói câu nào.Lê Tiếu đặt ly nước trên máy pha cà phê, trong lúc đó thì cuối đầu nhắn tin WeChat.Lực Vũ ở phía sau nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, sau đó liếc mắt với thư ký, hai người lần lượt ra ngoài,.

Nghe tiếng bước chân, Lê Tiểu nhíu mày quay lại, vừa hay nhìn thấy ánh mắt trước khi đi của Lạc Vũ.

Cô thờ ơ dời tầm mắt, nhìn thấy tin nhắn trên WeChat thì trò chuyện với đối phương.[Giúp tôi kiểm tra xem có báo cáo kiểm tra sức khỏe của Quan Minh Ngọc trong khoảng một năm gần đây không.]
[Ừ, gửi kết quả sớm cho tôi.]Gần giữa trưa, Thương Úc vẫn chưa xuất hiện.Gian phòng rộng trống trải đến mức có thể nghe được tiếng máy điều hòa.

Lê Tiếu buồn chán nhìn màn hình điện thoại.

Mấy phút trước cô có nhắn tin cho Thương Úc nhưng vẫn không nhận được phản hồi.

Cô vừa dời tầm nhìn thì điện thoại vừa khéo đổ chuông.Người gọi: DiễnÁnh mắt lấp lánh ý cười, Lê Tiếp nhận máy khẽ gọi: "Diễn gia."

Chất giọng quyến rũ của anh truyền vào tai cô: "Đang ở công ty à?"

Lê Tiếu dựa ghế, nhìn bàn làm việc vắng người ở đối diện: "Vâng, không có ông chủ ở đây nên không ai sắp xếp công việc, chán quá."

Thương Úc cầm điện thoại nhếch môi, nhìn ra ngoài xe, cười khẽ "Nghe có vẻ như là lỗi của ông chủ rồi."

"Diễn gia bận rộn, tôi hiểu mà."

Lê Tiếu trêu chọc một câu: "Phải rồi, sao lại sắp xếp Lạc Vũ đi theo tôi, có tình hình đặc biệt gì sao?"

Lê Tiếu chẳng có cảm giác gì với Lạc Vũ, cũng như không quan tâm tới thái độ gay gắt của cô ta.

Nhưng Thương Úc sắp xếp như vậy chắc chắn có nguyên nhân."

Tối nay sẽ thảo luận chuyện của cô ta.

Giờ chuẩn bị về nhà họ Lê đã, ông cụ bên nhà sắp tới rồi."

Ánh mắt Lê Tiếu sáng ngời, mỉm cười: "Được, tôi về ngay."

Trước biệt thự nhà họ Lê, hai đoàn xe xa hoa đỗ dưới bóng râm ngoài cổng, số lượng xe gấp đôi ngày thường khi Thương Úc xuất hành.Lúc này mưa phùn nặng hạt, hai bên cổng sắt lớn có bốn vệ sĩ lạ mặt đứng trong mưa.Lê Tiếu dừng xe trước cửa, thong dong bước vào sảnh chính.

Trong sân biệt thự rộng lớn đến thế mà từ lúc vào cửa chỗ nào cũng có vệ sĩ, dù là bên cạnh Thương Úc cũng chưa từng thấy nhiều vệ sĩ đi theo như vậy.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 109 Thương Tung Hải giải quyết dứt khoát


Lê Tiếu bước qua sảnh, đứng ở cửa phòng khách, lập tức cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc khác xưa.Phòng khách cực kỳ yên tĩnh, ông bà Lê ngồi trên sô pha đôi ở bên hông, nét mặt thận trọng.Còn ở ghế chủ vị là một người đàn ông khoảng năm mươi, Thương Tung Hải - ba của Thương Úc, cũng là người cầm quyền Thương thị ở Parma.Đối phương mặc Đường trang(*)màu xám, nét mặt nghiêm nghị.

Hai bên tóc mai điểm sương, đường nét khuôn mặt khá giống Thương Úc.Ông đeo kính mắt gọng vàng, giữa trán có nếp nhăn hình chữ xuyên, tay lần tràng hạt màu đen, nhìn có vẻ thanh bạch, nhưng quanh người lại tràn ngập sự chững chạc và uy nghiêm chỉ người đứng đầu mới có.Thương Úc ngồi bên cạnh ông.

Sự tùy ý thoải mái của anh hoàn toàn đối lập với vẻ nghiêm nghị của ba mình.Lúc Lê Tiếu xuất hiện, Thương Tung Hải liền đánh giá cô."

Lại đây ngồi."

Thương Úc nói.Lúc anh mở miệng, ông bà Lê mới giật mình nhìn sang.

Thấy Lẻ Tiếu thì họ bất giác thở phào nhẹ nhõm.Lê Tiếu chậm rãi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha đơn, nhìn một vòng mà không có ba người anh của cô, cũng chẳng thấy người giúp việc nào.Thương Tung Hải đẩy gọng kính: "Cháu là Lê Tiếu?"

"Lần đầu gặp mặt đã về trễ, mong ông cụ Thương bỏ qua cho."

Lê Tiếu hơi cúi đầu chào Thương Tung Hải, thái độ lễ phép, cử chỉ khéo léo.Thương Tung Hải hài lòng mim môi, ánh mắt như thể hiểu rõ hết thảy, nhìn Lê Quảng Minh: "Quảng Minh à, con bé cũng về rồi thì chúng ta bàn bạc chuyện đính hôn này thôi."

Lê Quảng Minh ưỡn ngực, nhìn Thương Tung Hải với vẻ kính sợ: "Cuộc hôn nhân này...

đều nghe theo sự sắp xếp của ông cụ Thương."

Lê Tiếu khẽ cúi đầu, sự nghi hoặc lóe lên trong mắt.

Có phải thái độ của ba cô đối với Thương Tung Hải khiêm tốn quá mức không?

Rõ ràng tuổi tác cả hai tương đương nhau, nhưng cách xưng hô lại hoàn toàn khác biệt.Thương Tung Hải vừa lần tràng hạt vừa nói với vẻ tiếc nuối: "Tôi chỉ biết đại khái những chuyện đã qua.

Từ nhỏ tính tình Thương Lục đã khó chiều, sau khi nhiễm bệnh khó trị lại càng ương bướng.Giờ xem ra, chuyện đính hôn này thật sự đã vào đường cùng."

Lê Quảng Minh trao đổi ánh mắt với Đoàn Thục Viện.

Sau một chốc im lặng ngắn ngủi, ông dò hỏi: "Vậy ý của ông cụ Thương là..."

Thương Tung Hải nhìn sang Lê Tiếu, sau mấy giây im lặng thì nói dút khoát: "Vậy thì từ hôn.

Anh có còn giữ thư đính hôn năm đó không?"

Có cả thư đính hôn sao?

Lê Tiếu híp mắt nhìn Lê Quảng Minh, cả Đoàn Thục Viện cũng vô cùng kinh ngạc.Lê Quảng Minh gật đầu liên tục nói: "Có giữ, có giữ chứ."

"Ừ, thế đưa tôi.

Nếu đã từ hôn rồi thì thư đính hôn cũng thành đồ bỏ đi."

Lê Quảng Minh đồng ý, đứng dậy đi lên phòng sách ở tầng hai.Lê Tiếu ngồi ở đó mờ mịt đánh giá Thương Tung Hải.

Nghe nói gia tộc Thương thị là thế gia Đông y truyền thừa, nhưng hình như ở ông cụ này không tìm thấy được lòng trắc ẩn của một người hành y nên có.

Dù ông nắm tràng hạt trong tay, nhưng vẫn không che giấu được sự lạnh lùng và thâm trầm trong ánh mắt.Lê Tiếu dời tầm mắt, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt lạnh nhạt của Thương Úc.

Bốn mắt nhìn nhau đầy thâm ý.Ngay lúc này, Thương Tung Hải lại nâng chén trà sứ men xanh, dùng nắp chén gạt lá trà bên trong, chợt hỏi: "Cháu gái, cháu từng đến Parma chưa?"—————-(*) Hay còn gọi là Đường phục: một loại áo khoác của Trung Quốc, nó có từ thời nhà Thanh (1644-1911).

Thực chất là được phát triển từ một loại quần áo của người Mãn Châu.
 
Back
Top Bottom