Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 632: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (6)


"Đại tư tế ăn thịt khô đi ạ."

"Ta không đói."

"Vậy ăn quả khô."

"Không cần."

Đường Quả ngẩng đầu lên nhìn Ngân Hào đã cứng mặt rồi còn cố ra vẻ cao ngạo thần bí, mắt cong cong rồi liếc ra ngoài, "Đại tư tế, mùi bên ngoài thơm quá, không biết Cái Ân đang nấu cái gì."

"Ngài có muốn ăn không?"

Ngân Hào: "..."

Giống cái nhỏ này chắc mắc bệnh rồi, bệnh đầu óc."

Không muốn ăn."

Ngân Hào cách Đường Quả xa xa, lạnh nhạt đáp lại.Mặc dù chàng lãnh đạm lại lạnh lùng như thế, nhưng giống cái nhỏ trước mặt chàng dường như không để ý chút nào, ngược lại còn giương khuôn mặt nhỏ lên cười tít mắt nhìn chàng.

Toàn thân chàng mất tự nhiên, cảm giác da thú cũng phải rơi xuống, thậm chí bên tai còn có hơi nóng.Tai Ngân Hào đỏ lên, Đường Quả đương nhiên là nhìn thấy.

Cô phát hiện ra, anh chàng này dù có mất trí nhớ mỗi khi xuyên qua nhưng các thói quen nhỏ vẫn bất biến không đổi.Cứ bị thả thính là đỏ tai, so với con gái còn nhát hơn, càng khiến cô không thể dừng được.Xuyên qua nhiều thế giới như vậy rồi, lần nào cũng gặp người đáng yêu như thế cũng rất thú vị."

Cái Ân có giống cái rồi."

Sắc mặt Ngân Hào có hơi để ý, "Là Áo Lỵ à?"

"Không đúng nha, nếu là Áo Lỵ em đã không nói cho ngài."

Đường Quả chỉ ghế đá đối diện, "Đại tư tế, ngài thích đứng nói à?

Có thể ngồi xuống không?

Nói chuyện với ngài mà cổ em đau quá."

A Quả Quả càng lớn càng trẻ con.Lúc trước không phải giống cái nhỏ này rất sợ chàng, luôn trốn ra sau người khác trộm nhìn chàng à.

Đôi mắt như nai con kia thật khắc sâu vào trong trí nhớ."

Ai thế?"

Chàng đi đến chỗ ghế đá, ngồi xuống.

Coi như trên người chàng chỉ có da thú, Đường Quả vẫn cảm thấy chàng như đang mặc áo tiên, khí chất này thật sự không hợp với bộ lạc người thú.Đường Quả vừa gặm quả khô vừa đáp lại, "Không biết nữa, giống cái này lạ lắm.

Cái Ân nhặt từ bên ngoài về, vừa mang về đã giấu trong nhà, mọi người đang bàn tán ngoài kia kìa.

Mùi vừa nãy đại tư tế có ngửi thấy không?

Em nghi ngờ là mùi đấy do giống cái kì lạ kia làm ra."

Canh thịt à, cô cũng muốn làm một ngụm, dù sao cũng tốt hơn so với quả khô và thịt khô.Ngân Hào nhíu mày lại, "Giống cái không rõ thân phận, còn kì lạ?"

"Ăn mặc cực kì lạ, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nhìn thấy."

Lừa quỷ à.Đường Quả nói tiếp, "Dù sao cũng không phải da thú, trông mềm lắm, không biết làm từ cái gì."

"Ngày mai ta đến hỏi Cái Ân xem.

Người không rõ thân phận dễ kéo các bộ lạc khác đến, rất có thể mang lại nguy hiểm cho Lạp Đa."

Ngân Hào nói xong, thấy Đường Quả vẫn chưa đi, "A Quả Quả, còn có việc?"

Rõ ràng là đang đuổi người nhưng Đường Quả dường như không nghe hiểu, "Có."

"Gì thế?"

Ngân Hào thở dài một hơi, hôm nay giống cái nhỏ này rất kì quái, vẫn là nên sớm đuổi ra ngoài thì hơn, hi vọng ngày mai nàng có thể khôi phục bình thường.

Đường Quả không gặm quả khô nữa, hai tay chống cằm, "Đại tư tế, em bệnh rồi."

Gương mặt Ngân Hào nghiêm túc lại, "Chỗ nào không thoải mái?"

"Chỗ nào cũng không thoải mái."

Ngân Hào nói không nên lời, dứt khoát đi đến trước mặt Đường Quả.

Chàng cẩn thận quan sát sắc mặt cô, do dự một chút rồi giữ lấy cổ tay cô, bắt đầu kiểm tra."

A Quả Quả, ta kiểm tra rồi, thân thể của em rất khỏe mạnh, đánh chết một con dê cũng không vấn đề gì."

Đường Quả hơi cong môi, cười tủm tỉm nhìn Ngân Hào, "Bệnh trong lòng."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 633: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (7)


Ngân Hào ngẩn ra, nhíu mày nhìn chằm chằm Đường Quả, "Bệnh trong lòng?

Có thể miêu tả cụ thể là thế nào không?"

Chàng đã giúp các thành viên trong bộ lạc trị rất nhiều bệnh, nhưng trước giờ vẫn bó tay với tâm bệnh nên có hơi hiếu kỳ.Đường Quả đứng lên nhìn Ngân Hào, thấy Ngân Hào không được tự nhiên cho lắm mới lên tiếng, "Là mỗi ngày không thấy đại tư tế sẽ không thoải mái.

Đại tư tế, ngài nói xem có phải em xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Mang tai Ngân Hào đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Chàng dời mắt đi, trong lòng phức tạp, giống cái nhỏ này nói thế có khác gì đang muốn yêu đâu.Nhưng rồi thấy giống cái nhỏ hoang mang ngơ ngác, chàng vứt ngay suy nghĩ đó đi.

Nàng còn nhỏ tuổi, hai năm nữa mới trưởng thành, hẳn là không cố ý.Quá nhỏ tuổi, không hiểu được."

Đại tư tế?"

"Về sau em có thể mỗi ngày đến thăm ngài được không?

Nhìn thấy ngài là lòng em sẽ thoải mái."

Đường Quả trộm ngắm người đàn ông sắc mặt phức tạp, mang tai đỏ bừng, trong lòng sướng muốn điên.Hệ thống: Ký chủ đại đại quá xấu rồi, bắt nạt người ta xuyên qua không có ký ức, người ta hỏng bây giờ."

Đại tư tế, ngài không nên không đồng ý.

Người trong bộ lạc đều nói bệnh gì ngài cũng có thể trị, bệnh của em ngài cũng nên có thể trị."

Đường Quả thấy Ngân Hào không biết đáp thế nào, tốc độ nói rất nhanh, "Đại tư tế, trời tối rồi, em về đây.

Nói rồi đó, mai em lại tìm ngài chữa bệnh."

Nói xong, cô xoay người chạy ra ngoài, Ngân Hào ngay cả một cơ hội phản đối cũng không có.

Chàng đứng tại cửa nhà đá nhìn giống cái nhỏ ba chân bốn cẳng chạy về hang, khóe môi bất tri bất giác nhếch lên một nụ cười.

Nhớ lại lời của cô, nụ cười của chàng dần cứng lại, hóa thành dở khóc dở cười.Một giống cái nhỏ không hiểu chuyện.Đường Quả vào trong hang, lăn lộn một vòng trên giường đá phủ da thú, "Chơi vui quá."

Hệ thống: [Ký chủ đại đại, cẩn thận chơi hỏng.]Ký chủ như vậy, nó nên vui hay không vui?

Hẳn là vui, dù sao ký chủ không đụng một tí lại đóng băng thế giới, nhiều nhất là vừa yêu đương vừa báo thù.Đường Quả nhìn ánh trăng bên ngoài chiếu vào trong, cười nói một câu, "Ngân Hào đúng không?

Thật sự là một người dễ ngại."

Tim nhỏ của hệ thống run rẩy, không biết ký chủ lại muốn làm cái gì.[Ký chủ, đừng giày vò người ta đến hỏng.]"Khỏi lo, ta chiều ảnh còn không kịp, làm sao giày vò ảnh đến hỏng được chứ.

Anh chàng này ở thế giới này cực kì đáng yêu, ta sẽ không làm gì ảnh."

Hệ thống lẩm bẩm, dị á hả?

Vì sao lại cứ thấy không đáng tin thế nhỉ?

Thôi thắp nến cầu nguyện trước đã.Sang hôm sau, có nhiều người đứng chờ trước cửa hang Cái Ân, hỏi chuyện mùi thịt hôm qua là thế nào.Đường Quả đã dậy từ sớm, hang của Cái Ân rất gần hang của cô, chỉ có khoảng hai mươi bước.

Cô đứng ngoài cửa hang nhìn tình hình bên kia.

Lần này Cái Ân không giấu Ninh Lạc nữa mà dắt ra ngoài.

Cô ta vẫn mặc quần áo hiện đại, bị toàn bộ lạc coi như của hiếm lạ.Vì để thấy Ninh Lạc và biết được mùi thịt hôm qua là thế nào, giống đực trong bộ lạc cũng không ra ngoài đi tìm thức ăn.Cái Ân biết không nói ra sẽ không được buông tha, hơn nữa ngay từ đầu hắn đã định dạy cách nấu canh thịt cho bộ lạc.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 634: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (8)


Bộ lạc người thú hoặc là ăn thịt sống, hoặc là phơi khô thịt, căn bản là sẽ không nấu ăn.Bọn họ sống trong rừng rậm, cực kì sợ lửa, xem lửa như hồng thủy mãnh thú, nếu như không cần bọn họ sẽ không tiếp xúc với lửa, cho nên hầu như không có người thú không sợ lửa.Vì người thú đã từng xảy ra rất nhiều chuyện một chút lửa có thể đốt sạch cả rừng, đốt sạch quê hương nên theo suy nghĩ của bọn họ, lửa chính là tà ác, là sẽ hủy diệt hết thảy.Bọn họ biết lửa có thể nướng thịt, có đôi khi trong rừng cháy có thể nhặt được thịt thú hoang bị đốt để ăn.

Giữa mùa đông, lửa sẽ mang đến ấm áp.Từ mới bắt đầu không tiếp xúc với lửa, nhưng biết được lửa rất có ích, bộ lạc giữ lửa lại.Trong bộ lạc Lạp Đa, người duy nhất không sợ lửa là đại tư tế.

Mồi lửa ở gần nhà đá của đại tư tế, bình thường sẽ không có ai đi lấy lửa, mặc dù biết lửa có thể nấu chín thức ăn.Ăn thịt cháy cũng chỉ tạm được, mùi vị cũng không phải quá tốt, đa số các thành viên vẫn không thích ăn, vẫn là giết rồi ăn ngay.Tối qua Cái Ân lấy thịt xong thì ném một miếng cho Ninh Lạc, để cô ta tự ăn.Ninh Lạc thấy miếng thịt máu chảy ròng ròng, thiếu chút nữa nôn cả bữa tối hôm qua ra.

Cô ta ra hiệu mình không ăn thịt sống.Cái Ân nhớ ra có thể dùng lửa đốt thịt.

Cái Ân tuy mạnh mẽ nhưng sợ lửa, nhưng rồi thấy giống cái của mình không ăn, vẫn đi lấy lửa cho.

Hang động rất lớn, một chút lửa nhỏ không có vấn đề gì, vì thế hắn còn để không ít nước bên cạnh, sợ lửa lan ra.Hắn ném thịt vào trong đống lửa, thấy Ninh Lạc trợn mắt há mồm, cuối cùng nướng một miếng thịt bảy chín tám cháy cho Ninh Lạc.

Ninh Lạc cắn một miếng, cảm thấy quá khó nuốt.

Thịt nướng không có gia vị thật khó ăn.Cô ta nhìn đồ trong hang động, nảy ra ý nghĩ nấu canh thịt.

Cái Ân phát hiện ra giống cái thế mà không sợ lửa, lúc đó cực kì vui vẻ, cùng chiều theo ý cô ta.Ninh Lạc tìm ra được vài gia vị đặc biệt bên ngoài hang động.

Cô ta hái rồi rửa sạch và bỏ vào trong canh thịt, đây là mùi thịt hôm qua mà mọi người ngửi thấy.Cái Ân không chỉ dạy cách nấu canh thịt cho mọi người, còn nói cả gia vị Ninh Lạc phát hiện ra.

Người trong bộ lạc quyết định, lần sau ra ngoài tìm thức ăn, nhất định phải ngắt mấy gia vị này mang về.Ninh Lạc dạy cách nấu canh thịt, cuối cùng nghe theo yêu cầu của Cái Ân nấu một nồi canh thịt lớn trước mặt mọi người, chia cho tất cả thành viên trong bộ lạc.Giống đực không có phối ngẫu ăn canh thịt xong đều nhìn Ninh Lạc với đôi mắt phát sáng.

Một giống cái có thể có được rất nhiều giống đực, nhưng giống đực mạnh có thể độc chiếm một giống cái.Cái Ân cảm giác được ánh mắt không mấy thân thiện của các giống đực khác, trước mặt mọi người tuyên bố Ninh Lạc là giống cái của hắn, cảnh cáo những người kia không được tơ tưởng.Bộ lạc lại vì Ninh Lạc mà nháo lên, không thiếu giống đực khiêu chiến với Cái Ân.

Cái Ân không sợ chút nào, đánh bại mười người ngay trước mặt Ninh Lạc rồi quay sang nhìn cô ta, khiến mặt mũi cô ta đỏ bừng lên.

Cuối cùng hắn cười lên, vác Ninh Lạc vào trong hang ngay trước mặt mọi người.Đường Quả xem kịch, bưng lấy canh thịt uống thử, không dễ uống chút nào.Có thể là người thú chưa từng ăn nên xác thực là có ngon hơn thịt sống nhiều.Cô đưa canh thịt cho Ngải Y đang trông chờ rồi đi về phía nhà Ngân Hào.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 635: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (9)


"Đại tư tế ơi."

Đường Quả đứng ngoài nhà đá gọi một tiếng.

Cô liếc mắt nhìn bát canh thịt đặt trên tảng đá ngoài cửa nhà.

Hẳn là người trong bộ lạc không muốn đi vào quấy rầy Ngân Hào nên đặt canh thịt ngoài cửa.Ngân Hào trong nhà ban đầu còn đờ người ta.

Đợi một chút để kìm nén nội tâm dao động, chàng lãnh đạm mở miệng."

A Quả Quả à?"

"Dạ là em.

Đại tư tế, hôm qua em nói rồi đó."

Đường Quả đứng ngoài cửa cười tủm tỉm, "Em nói rồi, ngày nào em cũng sẽ sang nhìn đại tư tế để chữa bệnh."

Đại tư tế đang cầm thạch khí thiếu chút nữa thì làm rơi.

Chàng nghiêm mặt lại, "Biết rồi."

"Vậy..

Đại tư tế, em vào nha."

Không đợi Ngân Hào trả lời, Đường Quả đã đẩy cửa bện dây leo ra, đầu tiên là ngó vào quan sát, thấy Ngân Hào đàng hoàng ngồi bên trong rồi mới đi vào.Hệ thống: Ký chủ nha, thật là một lời khó nói hết."

Đại tư tế, em biết mùi hôm qua là thế nào rồi.

Cái Ân nói cho mọi người biết."

Ngân Hào ngồi xếp bằng trên đất, trước mặt chàng là một bàn đá thấp bé.

Bình thường có người đến xem bệnh hay xem bói đều ngồi trước bàn đá này.Mà hai cái ghế đá kia là ghế đá duy nhất trong bộ lạc, còn tìm được ở đâu, chỉ sợ có mỗi Ngân Hào biết.Đường Quả ngồi xếp bằng đối diện Ngân Hào, đôi mắt đẹp nhìn chàng không chớp.

Cả người Ngân Hào căng cứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào mai rùa, đây là công cụ để xem bói của chàng."

Đại tư tế, quả nhiên nhìn ngài rồi, trong lòng em dễ chịu ngay."

"Ừ."

Chàng đáp lại, da mặt căng lên, "A Quả Quả biết mùi thịt ở đâu ra rồi?"

"Dạ.

Hóa ra là giống cái mới tới nấu canh thịt, còn thêm gia vị vào nên mùi mới thơm thế."

Đường Quả nhớ đến bát canh ngoài cửa, liền ra ngoài bưng vào, "Đây chắc là Cái Ân mang đến."

Ngân Hào nhớ lại, quả thực là Cái Ân có gọi, nói là có đặt gì đó ở bên ngoài."

Ngài muốn uống thử một ngụm không?"

Đường Quả đặt canh thịt trước mặt Ngân Hào.

Ngân Hào nhìn bát canh, bên trên còn có gia vị đang trôi.

Chàng uống một ngụm, lông mày giãn ra, thật sự là ăn ngon hơn thịt nướng.Người trong bộ lạc đều biết đại tư tế không ăn thịt sống, thịt nướng có mùi vị không tốt, chàng cũng rất ít ăn, căn bản chỉ ăn một chút hoa quả.

Vì thế mà người trong bộ lạc càng cảm thấy đại tư tế là thần tiên giáng trần."

Em cũng làm được."

Ngân Hào buông bát xuống, có thể thấy chàng cũng không phải là người quá quan trọng chuyện ăn xuống.

Nhìn giống cái nhỏ kiêu ngạo trước mặt, chàng có hơi buồn cười, "A Quả Quả không sợ lửa à?"

"Ta nhớ mỗi lần tế tự, em cũng đứng ở xa, nhìn có vẻ rất sợ lửa.

Em chắc chắn mình sẽ nấu được canh thịt?"

Trong lòng Đường Quả cũng buồn cười, ai sợ lửa chứ."

Không sợ, đại tư tế không tin em?"

Ngân Hào thấy cô nghiêm túc như thế, nói không ra lời."

Vậy em làm cho ngài xem thử nha?"

Không đợi Ngân Hào đáp lại, Đường Quả đã đứng lên, "Mượn đồ của đại tư tế dùng chút, em nấu cho ngài xem liền."

Ngân Hào thấy cô hào hứng như thế, không từ chối.

Chàng cũng muốn nhìn xem giống cái nhỏ cực kì sợ lửa này rốt cuộc là có dám dùng lửa nấu canh hay không.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 636: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (10)


Đường Quả lấy mồi lửa ra ngay trước mặt Ngân Hào, ra ngoài nhặt đá đánh lửa, đổ nước vào trong nồi rồi đặt lên đống lửa.Rồi cô lại đi tìm gia vị, chặt một miếng thịt có xương thành các miếng nhỏ, dùng nước nấu qua một lần, sau đó đổ hết nước đã nổi bọt đi rồi mới thêm nước sạch vào, cũng bỏ gia vị vào theo thứ tự, cuối cùng đun sôi trên lửa lớn và chậm rãi nấu từ lửa vừa đến lửa nhỏ.Một loạt động tác hết sức lưu loát khiến Ngân Hào cực kì kinh ngạc.

Giống cái nhỏ này thực sự không sợ lửa?"

Đại tư tế, em nói rồi, em không sợ lửa."

Đường Quả quay đầu lại rồi cười.

Đàn ông à, đúng là phiền phức, phải để cô tự chứng minh rồi mới tin.Ngân Hào nhìn giống cái nhỏ trên mũi còn dính tro cười với mình, cũng không nhịn được mà cười với cô, "A Quả Quả thật sự lớn rồi, không sợ lửa nữa."

Chàng nhìn nồi trên đống lửa rồi đi đến trông bên cạnh Đường Quả.

Nước bên trong đã biến thành màu trắng sữa, mùi thơm cũng xộc vào mũi.Chàng vốn không để ý lắm, nhưng khi ngửi thấy mùi này, trực giác nói cho chàng biết canh trong nồi so với bát canh đã lạnh kia còn ngon hơn.

Vì thế mà trong lòng chàng có thêm vài phần mong chờ.Đường Quả bắt được vẻ mặt của chàng trong mắt, thừa dịp chàng không chú ý mà bỏ thêm một ít gia vị không màu vào trong canh.Cô không dùng đến muối thô có cát mà bộ lạc chia cho mình, cô dùng muốn tinh trong không gian hệ thống.Hệ thống: [Ký chủ, cô chơi ăn gian.]"Này mà ăn gian?

Ở đây sống chật vật như thế, ta tội gì phải làm khổ mình.

Dù sao cũng chỉ có ta với Ngân Hào ăn, người khác sẽ không phát hiện."[Cô không sợ Ngân Hào nghi ngờ cô?]"Nghi rồi có làm gì không?"

Hệ thống: Được thôi, sẽ không làm gì cả.

Ngân Hào căn bản là chạy không thoát khỏi tay ký chủ.

Nghi ngờ thì đã làm sao, sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay cô, khéo còn thua một cách cam tâm tình nguyện.Đường Quả thấy được rồi, liền múc ra một bát canh xương hầm cho Ngân Hào.

Chàng nhìn nước canh trắng sữa trong bát, cảm thấy nước canh bên cạnh có vẻ trong hơn, quả quyết nhận lấy.Đường Quả cũng không khách khí, tự múc một bát rồi bắt đầu ăn.Ngân Hào thấy cô ăn ngon như thế, cũng uống một ngụm canh.

Canh vừa vào trong miệng, mùi vị còn tốt hơn cả so với dự liệu.

Trong miệng đầy mùi thơm, dường như cả vị ngon của thịt và xương đều ở trong canh.Chàng cắn một miếng thịt, vừa cắn thịt đã nát, thật sự ăn quá ngon.Thấy cô cắn xương, chàng có hơi sửng sốt một chút.

Đường Quả nói, "Xương cũng nấu nát rồi.

Đại tư tế, ngài ăn thử đi, ăn rồi ngài sẽ thấy xương cũng ăn rất ngon đó."

Ngân Hào do dự một lúc, cuối cùng cũng nghe theo Đường Quả, cắn thử một chỗ có thể cắn.

Quả nhiên là nhai được, mùi vị cũng không tệ.Sau đó không cần Đường Quả nói thêm gì, Ngân Hào ăn một bát rồi ăn đến bát thứ hai, hai người chẳng mấy chốc đã ăn hết canh xương hầm.Cả hai ở đây ăn đến sung sướng, người trong bộ lạc cũng ngửi thấy mùi, đứng xa xa nhìn đại tư tế và A Quả Quả uống canh.Không ai dám đến chỗ đại tư tế xin ăn, đành phải quay đầu trở về dựa theo cách của Ninh Lạc để tự nấu, chỉ là mùi vị làm sao cũng không sánh được với đại tư tế bên kia.Bọn họ thầm nghĩ, quả nhiên là đại tư tế, nấu canh thôi cũng tốt hơn bọn họ.Thậm chí còn ngầm cảm thấy, canh của đại tư tế còn ngon hơn cả canh của Ninh Lạc.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 637 - 641: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (11-15)


637.11Nhà đại tư tế truyền ra mùi thơm, Ninh Lạc cũng bị hấp dẫn, ánh mắt không ngăn được mà nhìn về phía đó.Cô ta lôi kéo Cái Ân, "Kia là nhà ai thế?"

"Nhà đại tư tế.

Rất lợi hại.

Thành viên trong bộ lạc bị thương chỉ có đại tư tế mới cứu được.

Con non trong bộ lạc sinh bệnh cũng tìm đại tư tế."

Nói đến đây, Cái Ân nghiêm túc, "Tất nhiên, nàng đừng chọc đại tư tế làm gì.

Nếu ngài ấy tức giận, nàng sẽ bị tất cả mọi người đuổi ra khỏi bộ lạc."

Ninh Lạc nhớ đến lúc mới xuyên đến nơi này đã suýt chết trong miệng thú hoang, hoảng sợ, "Yên tâm, tôi sẽ không đi chọc đại tư tế."

Trong lòng thầm nghĩ, đại tư tế chắc là một lão già trông giống thầy đồng.Cô ta có hơi ưu sầu, còn chưa kịp tra điểm thi đại học đã xuyên đến nơi chim không thèm ị này, thậm chí còn bị con sư tử lớn Cái Ân đây kiếm về, nói gì gì đó đại loại là làm giống cái của hắn.Tốt, hiện giờ ở trong bộ lạc một ngày, cô ta đã biết làm giống cái là có ý gì, làm vợ.

Cô ta liếc Cái Ân, dù thô kệch, nhưng mặt mũi cực kì ngầu lòi, còn có cơ bắp cuồn cuộn, so với mấy anh trai trong phòng gym còn ngầu hơn.Nhớ lại Cái Ân đánh bại thú hoang trong chớp mắt cũng đẹp trai đến không chịu được, cô ta nghĩ, nếu thật xuyên không đến đây, nói chuyện yêu đương với một người thú cũng không tệ.

Cái Ân đối xử tốt với cô ta, cái gì cũng dựa vào cô ta, đêm qua dù rất sợ lửa nhưng vẫn lấy lửa cho cô ta.

Trong lòng Ninh Lạc ấm áp."

Lạc Lạc, nàng lợi hại thật, có cách nấu canh thịt của nàng, về sau bộ lạc ta có thể ăn đồ chín."

Mặc dù mọi người đều hơi sợ lửa, nhưng canh thịt thật sự rất ngon, không có người thú nào có thể từ chối món ngon như này cả.So với thịt tươi tanh tưởi với thịt khô mặn chát muốn ăn phải nuốt xuống, canh thịt là món ngon nhất.

Về mùa đông, uống một bát đã đủ để cả người ấm áp."

Lạc Lạc, ta muốn ra ngoài tìm thức ăn với mọi người, nàng đừng đi loạn, bên ngoài bộ lạc rất nguy hiểm."

Ninh Lạc nghe lời, gật đầu, "Yên tâm, tôi sẽ không đi loạn."

Ấm đầu mới ra ngoài, ai có được sức mạnh như mấy người thú này đâu, ra ngoài gặp thú hoang chỉ có nước bị ăn sạch.Cái Ân không yên tâm, dặn dò thêm vài câu nữa rồi mới lưu luyến không rời đi trong sự thúc giục của những người khác.

Ninh Lạc nhìn Cái Ân, cảm giác người thú này có hơi đáng yêu.Chờ giống đực trong bộ lạc ra ngoài, các giống cái bắt đầu bàn tán về Ninh Lạc.Ninh Lạc chỉ bọn họ cách nấu canh thịt, mặc dù hữu dụng, nhưng vẫn không có bao nhiêu giống cái ưng cô ta.Cô ta đến đây đã hấp dẫn tất cả giống đực mạnh mẽ, ngay cả giống đực có giống cái rồi cũng không nhịn được mà ngắm cô ta, nên bọn họ sinh ra cảm giác nguy hiểm.Ninh Lạc cảm nhận được địch ý của những người này, nhàm chán ngồi ngoài hang động suy nghĩ xem nên sống tiếp thế nào.Ngay lúc này, cô ta thấy được Đường Quả từ trong nhà đá vắng vẻ đi ra, mắt sáng rực lên.

Dáng người Đường Quả mảnh mai, ngũ quan cũng dễ nhìn hơn hẳn các giống cái khác trong bộ lạc.Ninh Lạc vội đứng lên, thấy Đường Quả đang đến gần một hang động cách đó không xa, vội vàng gọi cô lại, "Nè, tôi tên Ninh Lạc, đằng ấy tên gì thế?"

638.12"À."

Đường Quả dừng lại liếc Ninh Lạc rồi hất cằm lên, vô cùng kiêu ngạo, "Gọi cái gì?"

Nụ cười thân thiện của Ninh Lạc đông cứng lại, rõ ràng vừa mới thấy cô bé này vừa tủm tỉm cười vừa đi ra ngoài, cô ta chỉ gọi có một câu đã tự ái rồi giận?"

Cho tôi làm quen được không?"

Ninh Lạc nhìn những người phụ nữ cường tráng phía xa rồi nhìn Đường Quả tay chân lèo khoèo trước mặt.

Da không tính là trắng, nhưng dáng người với ngũ quan cực kì đẹp đẽ, khiến cho cô ta có hơi ghen ghét vì mình chỉ được mỗi cái trắng.So với nói chuyện cùng mấy bà chằn kia thì nói chuyện cùng cô bé này tốt hơn chút.Đường Quả vẫn kiêu ngạo ta là công chúa, "Làm quen để làm gì?"

Dường như đang nói, ngươi có tư cách gì để làm quen với ta?Người trong bộ lạc thấy được đều bật cười lắc đầu.

Trong bộ lạc này, tính tình A Quả Quả cũng chỉ khá hơn đại tư tế chút xíu.

Người ta cũng chỉ sợ mỗi đại tư tế, còn đâu chẳng sợ ai cả.A Quả Quả có được địa vị như bây giờ là vì cha mẹ nàng bảo vệ bộ lạc mà hi sinh, cho nên bọn họ cũng có ít nhiều bao dung với nàng, mặc dù ngoại hình của nàng không hợp với thẩm mĩ bọn họ cho lắm.Đương nhiên cũng chỉ có giống cái thấy A Quả Quả khó coi, thực tế giống đực trong bộ lạc đều cực kì thích A Quả Quả thế này.

Nhưng A Quả Quả không phải cứ đánh nhau một trận, quyết đấu một trận là có thể có được.Phải nói, giống cái trong bộ lạc có quyền tự lựa chọn phối ngẫu, nhất là những giống cái có địa vị như A Quả Quả.Nếu như có giống đực nào dám ép buộc nàng, đại tư tế là người đầu tiên không bỏ qua.Thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc là cha A Quả Quả.

Kỳ thật, dù cha mẹ của nàng không hi sinh vì bộ lạc, địa vị của nàng vẫn cao hơn người khác, trừ những dũng sĩ lập công cho bộ lạc.Hang động nàng đang ở là cha mẹ để lại, không ai dám đi cướp.Ninh Lạc bị Đường Quả chặn họng, cô bé này quá kiêu căng, cực kì giống mấy cô công chúa được bố mẹ nâng như nâng trứng ở hiện đại."

Làm quen rồi kết bạn một chút."

Ninh Lạc khô khan nói, cảm thấy cô bé này không dễ thân lắm.

Nhưng liếc những người khác, cô ta vẫn không quá muốn nói chuyện với mấy người phụ nữ đã xấu rồi còn nhìn cô ta chằm chằm.Không chỉ có bung phệ, cổ dày, tứ chi cũng rất thô, nhất là người thế giới này còn không đi giày, à phải nói là không có giày đi.Chân của mấy người kia cũng cực kì khó coi, trong kẽ chân còn có bùn.Ninh Lạc vội dời ánh mắt đi, lại nhìn Đường Quả cách đó không xa.

Tuy da không trắng, nhưng cô bé này nhìn có vẻ rất ưa sạch sẽ, chân cũng nhỏ nhỏ xinh xinh.Đường Quả phát hiện vẻ ghét bỏ những người khác dưới đáy mắt Ninh Lạc, trong lòng buồn cười.

Ninh Lạc coi đây là thành phố lớn à?Đây là một bộ lạc lạc hậu, còn là bộ lạc người thú, làm sao có thể được như con người?

Coi như có thay đổi, cũng phải cần thời gian."

Ta không muốn kết bạn với ngươi."

Đường Quả thả xuống một câu nói, không quay đầu lại mà vào trong hang động, không hề cho Ninh Lạc mặt mũi.

Cô với Ninh Lạc không có khả năng trở thành bạn được.Cô chửi với hệ thống, "Thành bạn bè thì diễn tiếp kịch bản kiểu chó gì."

Hệ thống: Ký chủ = ma quỷ!639.13Ta không muốn kết bạn với ngươi!Ninh Lạc hoàn toàn không ngờ Đường Quả sẽ nói thẳng như thế, hoàn toàn không cho cô ta mặt mũi.Cô ta đỏ mặt trơ mắt nhìn Đường Quả đi vào trong hang, ngay cả bóng lưng cũng không thèm để lại, cả người có hơi khó chịu.Chép miệng một cái, bộ lạc người thú thật không thân thiện tí gì.Ninh Lạc ngồi ngoài hang động nghĩ chuyện mình đã trải qua, cực kì tủi thân.

Không hiểu gì đã xuyên đến đây, còn gặp phải mấy người không thân thiện.May mắn...

May mắn là còn một Cái Ân đối xử rất tốt với cô ta."

Tính A Quả Quả thế đấy."

Ngải Y không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh Ninh Lạc.

Nàng ta trông thon thả hơn các giống cái khác, dù sao cũng chưa thành niên.

Bình thường mà nói, giống cái to cao, bụng phệ, không dễ nhìn đều là vì có nhiều con.

Hơn nữa, giống cái trong bộ lạc người thú chú trọng đến sức mạnh hơn, vì hoàn cảnh bồi dưỡng mà các nàng không có thời gian chưng diện và chăm lo thân thể.Ninh Lạc ngẩng đầu lên, thấy được một người coi như thuận mắt, "Tôi tên Ninh Lạc, bạn tên gì?"

"Tôi tên Ngải Y."

Ngải Y cười lớn, "Tôi biết đằng ấy nè, hôm qua đã thấy đằng ấy được Cái Ân vác về.

Cái Ân là dũng sĩ của bộ lạc bọn tôi, không ngờ anh ta thế mà lại chọn đằng ấy làm phối ngẫu.

Ninh Lạc, đằng ấy may lắm đấy."

"Cô gái vừa mới đi vào kia tên A Quả Quả à?"

"Đúng đó, tên nàng là A Quả Quả, là giống cái tôn quý nhất bộ lạc," Ngải Y ghen ghét nói, "Thủ lĩnh trước kia của bộ lạc là cha nàng, về sau vì bảo vệ bộ lạc mà cả cha mẹ nàng đều chết."

Ninh Lạc gật đầu một cái, "Tính tình A Quả Quả hình như không tốt lắm, tôi muốn kết bạn với cô ấy nhưng hình như cô ấy không muốn."

"Vậy tôi làm bạn với đằng ấy.

Đằng ấy quen là được rồi, A Quả Quả vốn thế, chỉ tốt hơn đại tư tế có xíu."

Ngải Y vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn quần áo Ninh Lạc đang mặc, không nhịn được mà sờ lên, "Đằng ấy mặc gì thế?

Sờ thoải mái quá."

"Cái này gọi là quần áo, làm từ vải, đặc sản chỗ chúng tôi.

Người ở đây không làm ra được đâu."

Ninh Lạc thấy rốt cuộc cũng có người để ý đến mình, thao thao bất tuyệt, "Tôi có thể giúp mọi người dùng da thú làm thành loại gần giống thế này, chỉ là sờ có hơi khác."

"Thật à?"

"Thật."

"Vậy đi ngay đi."

Ngải Y nắm cổ tay Ninh Lạc, hào hứng kéo cô ta đến chỗ ở đã góp nhặt rất nhiều da thú xinh đẹp của mình.Ninh Lạc cũng vui vẻ đi theo.

Ở trong bộ lạc có bạn cũng không đến mức khó sống lắm.Đường Quả nhìn thấy hết, cười lên một tiếng, "Hai người này vẫn đi cùng nhau."[Ai, ký chủ đại đại, cô không định cản à?] Hệ thống nhỏ giọng hỏi thăm, coi như đã biết đáp án rồi nó vẫn muốn hỏi."

Cản làm gì, ta đâu có nghĩa vụ ngăn cản chuyện đã xảy ra."

Đường Quả ngồi xếp bằng, tay chống cằm, "Lúc A Quả Quả bị mang đi, không ai ngăn cản."

Nếu như không phải tất cả thành viên trong bộ lạc đều nghĩ rằng giao A Quả Quả là có thể bình an, A Quả Quả sẽ không có cái kết thê thảm như thế.640.14Người trong bộ lạc không muốn chết, chẳng lẽ A Quả Quả muốn chết?Bọn họ đẩy A Quả Quả vào hố lửa, A Quả Quả có quyền hận và trả thù bọn họ.Đường Quả mỉm cười.

Cô cũng nhất thiết phải trả thù.Cô sẽ không cản cái gì, để tùy ý cho mọi chuyện diễn ra.

Kết cục của bộ lạc người thú là thế nào, sự việc diễn biến ra sao, vẫn phải xem lựa chọn của bọn họ.Cô muốn xem xem, lần này bọn họ sẽ chọn thế nào."

Mi đoán xem bọn họ sẽ chọn gì?"

Những kẻ hại A Quả Quả, vứt bỏ A Quả Quả ấy à...

Cha mẹ của A Quả Quả vì bộ lạc mà hi sinh, liệu hai người có ngờ rằng con gái mình bị bộ lạc mình bảo vệ đánh tráo với Ninh Lạc rồi giao ra ngoài không?Nại nói đến, chuyện kia cũng không phải do A Quả Quả tạo ra.

Nàng ấy chỉ là đi thay cho Ninh Lạc, vì Ninh Lạc tồn tại mà mới chịu nhiều giày vò rồi chết không chỗ chôn như thế.Nếu như cha mẹ A Quả Quả còn sống, biết tương lai con mình bị vậy, liệu có cứu bộ lạc này hay không?Có lẽ là có.Đường Quả nghĩ, cũng không quan tâm gì mà cười.

Cô đong đưa chân, "Thống tử, mi nói xem, với người thú thì trừng phạt lớn nhất là gì?"

Cô không quá thích thẳng tay giết người, như thế không có cảm giác thành tựu, cũng là trả thù kiểu cấp thấp nhất.

Cô ngược người trước nay đều thích ngược tâm, thứ yếu mới là ngược thân.

Những người đã có lỗi với cô, hoặc là chết đầy hối hận với chuyện mình đã làm, hoặc là chết với tâm trạng bất ổn, như thế cô mới cho rằng trả thù đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất.[Ký chủ, cô đừng làm khó tôi, tôi chỉ là một dãy code, không hiểu người thú làm sao mà ngược.] Hệ thống hơi mếu máo, ký chủ đại đại đổi đề bài khác đi, đề bài này khó quá.Đường Quả hơi híp mắt lại, "Vậy đổi chủ đề khác, đối với người thú mà nói, quan trọng nhất là gì?

Để ý nhất là gì?"

Trên mặt còn thoáng qua một nụ cười phấn khích.

Đúng, báo thù phải cướp đi thứ mà đối phương để ý nhất, vậy mới thoải mái nhất.Hệ thống cảm thấy nội tâm Đường Quả dao động, dọa đến trái tim nhỏ nhảy loạn, [Ký chủ đại đại, thỉnh cô bình tĩnh một chút, có phải cô hào hứng quá rồi hay không?

Ngân Hào thế giới này là người tốt đó, hẳn là chưa đạt đến điều kiện để phá hủy thế giới đâu.]"Yên tâm, ta không muốn chơi hỏng thế giới.

So với làm sụp thế giới thì ta thích tạo ra quy tắc mới hơn."

Đường Quả cười tủm tỉm, "Ví dụ như, đế quốc mặt trời lặn, vương triều Đại Đường kiểu kiểu đấy.

À, nghĩ ra rồi."

"Người thú để ý nhất đương nhiên là đồ ăn và nơi ở an toàn."

Hệ thống yếu ớt hỏi, [Cho nên, ký chủ đại đại định cho bọn họ không có chỗ ở cố định?] Chiêu này thật có hơi ác.Nhưng nếu tương lai bọn họ vẫn đi như quỹ đạo ban đầu thì đừng trách ký chủ đại đại, ai bảo A Quả Quả thảm như thế, ký chủ đã dung nhập tất cả cảm tình và ý nghĩ của A Quả Quả rồi đấy.Có thể nói, ở thế giới này, chỉ cần thân thể cô là A Quả Quả, như thế cô chính là A Quả Quả.

Mặc dù đầu óc cô thanh tỉnh, biết rõ mình là ai nhưng phong cách làm việc đều sẽ xoay quanh A Quả Quả mà làm, đoán chưng chỉ có chuyện yêu đương là cô tương đối chấp nhất, còn bệnh thích sạch sẽ nữa.Nhưng lựa chọn của cô nhất định là tốt nhất, coi như nguyên chủ có sống lại cũng cảm thấy kết cục như thế rất tốt."

Ai nói là không cho bọn họ chỗ ở cố định?"

Đường Quả cúi đầu nở nụ cười, "Để bọn họ dậm chân tại chỗ trong khi toàn bộ thế giới đều phát triển thần tốc không phải càng tốt hơn sao?"

Số liệu của hệ thống có hơi rối loạn, đã rõ, ký chủ đại đại vẫn là người làm việc lớn.641.15Chiều, Đường Quả đang nằm ngủ trong hang thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài.

Mở mắt, ra khỏi hang, thấy ngay một người thú giống cái cao gầy nhíu mày lại nhìn Ninh Lạc cô đơn đứng một bên.Người thú giống cái bị các thành viên khác bao quanh, ánh mắt nhìn Ninh Lạc mười phần không thân thiện.Nàng là giống cái vừa mới trưởng thành, còn chưa tới kỳ phát tình, vẫn luôn thích Cái Ân mạnh mẽ trong bộ lạc.Mấy ngày trước nàng đến bộ lạc khác, không ngờ rằng hôm nay về đã nghe được tin Cái Ân có giống cái.

Lại còn là giống cái không rõ lai lịch, gầy tong teo, một ngón tay cũng có thể bóp chết.Giống cái này là người mà thành viên trong bộ lạc đã nhắc đến, Áo Lỵ.Ngoại hình của Áo Lỵ được tất cả người thú công nhận là đẹp mắt nhất.

Nàng trông khỏe khoắn nhưng cũng không lộ ra vẻ nở nang vạm vỡ mà ngược lại mang cảm giác khỏe đẹp cân đối.

Nàng trẻ tuổi, nên da dẻ cũng săn chắc.

Nàng cũng thích chưng diện, hay dùng xương thú và da thú làm thành váy áo đẹp mắt để mặc.Rất nhiều người thú mặc dù cảm thấy A Quả Quả xinh đẹp, nhìn rất muốn bảo vệ nhưng thật ra đa số giống đực càng muốn lựa chọn giống cái như Áo Lỵ hơn.Bởi vì nàng nhìn rất khỏe mạnh, sinh con ra nhất định cũng sẽ rất khỏe mạnh.Ở thời đại người thú viễn cổ này, giống đực đối với sự tồn tại của giống cái đa phần là chiếm hữu và sinh đời sau, có thể có ngoại hình dễ nhìn càng tốt hơn, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là cơ thể khỏe mạnh, dù là bị địch tập kích hay là gặp những nguy hiểm khác vẫn dễ dàng sống sót.Áo Lỵ thích Cái Ân cũng không phải tình yêu như con người.

Chỉ là Cái Ân mạnh, còn nàng thích có giống đực mạnh, cho rằng giống đực như thế mới có thể làm phối ngẫu của nàng.Mặc dù đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc không phải Cái Ân, nhưng Áo Lỵ cũng biết người biết ta, biết với bản lĩnh của mình không thể nào cho đệ nhất dũng sĩ thích mình.

Đệ nhất dũng sĩ còn nói sẽ chờ A Quả Quả trưởng thành.

Trước kia bộ lạc hỗn loạn, cha mẹ của A Quả Quả vì bảo vệ bộ lạc mà chết, nàng được chính cha mẹ của A Quả Quả cứu nên nàng sẽ không cướp phối ngẫu của A Quả Quả.Bây giờ dũng sĩ mạnh nhất trong bộ lạc chính là Hắc Lang đã từng nói muốn chờ A Quả Quả trưởng thành, cũng là thủ lĩnh của bộ lạc.Thời đại này, nếu như không có Ninh Lạc xuất hiện, không có tình yêu sinh ra.Cho dù là A Quả Quả trước kia cũng chỉ có một loại hâm mộ, nhưng địa vị của Ngân Hào rất cao, có thể chữa bệnh trị thương cho người khác cũng là một loại mạnh.Về sau Ninh Lạc xuất hiện, nàng có thêm một chút yêu thích với Ngân Hào, vì thế mới dám giấu mai rùa Ngân Hào không cần và một mực mang theo.Ninh Lạc đương nhiên mang đến rất nhiều cho bộ lạc này, nhưng đến cái kết, người còn sống sót cũng không nhiều.

Khi Ninh Lạc thống nhất thế giới người thú, sống từ đầu đến cuối chỉ có cô ta và phối ngẫu của cô ta."

Mày gầy như thế, Cái Ân mạnh như thế, mày căn bản không xứng với Cái Ân."

Áo Lỵ kiêu ngạo nói, ánh mắt dò xét trên người Ninh Lạc rồi nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trên cổ cô ta.Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng gặp dây chuyền nào đẹp như thế.

Nhưng dù rất thích, nàng vẫn là Áo Lỵ đẹp nhất trong bộ lạc, sẽ không thèm một cái dây chuyền của một giống cái nhỏ yếu."

Mày thuộc bộ lạc nào thì biết điều về bộ lạc của mày đi."

Ninh Lạc mím môi, bất lực trước mặt một đám người thú.

Đột nhiên, cô ta nhìn thấy Đường Quả ngồi xem kịch ở bên cạnh.___Editor: Nhà mị mấy nay rớt mạng không có máy để đăng truyện, hôm nay mị đăng bù :(((Bây giờ đăng 5 chương/phần chứ để đăng 1 chương/phần lâu quá, mà mị lại là chúa lười nữa...
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 642 - 646: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (16 - 20)


642.16Đường Quả nhận được ánh mắt tội nghiệp của Ninh Lạc, trong lòng thờ ơ.Theo quỹ đạo gốc, quan hệ giữa A Quả Quả và Áo Lỵ không tệ lắm.

Vì cha mẹ, thái độ của Áo Lỵ với A Quả Quả tốt hơn hẳn so với những giống cái khác.Đối mặt với ánh mắt xin giúp đỡ của Ninh Lạc, A Quả Quả không từ chối, không phải là vì nàng muốn giúp Ninh Lạc, mà nàng thấy rõ ràng Cái Ân rất thích giống cái Ninh Lạc này.Dù sao, Cái Ân cũng là dũng sĩ trong bộ lạc.

Đối với dũng sĩ, người trong bộ lạc rất khâm phục, bởi lẽ dũng sĩ bảo vệ cho toàn bộ thành viên an toàn.A Quả Quả chỉ là lo lắng Áo Lỵ khó dễ giống cái này, đến lúc bị Cái Ân gặp được sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.Áo Lỵ khá mê xinh đẹp, nhìn tương đối khỏe khoắn mạnh mẽ này thực ra có đầu óc toàn cơ bắp, không hiểu được mấy câu A Quả Quả nói là suy nghĩ cho mình.Vì coi A Quả Quả thành bạn bè nên trong lòng mười phần thất vọng.Cũng vì hiểu lầm mà Áo Lỵ xa cách A Quả Quả, nhưng cũng không có nhắm vào A Quả Quả.Nói ra, Áo Lỵ có lẽ là người duy nhất trong bộ lạc có lòng biết ơn.

Coi như cái đầu toàn cơ bắp của nàng nghĩ rằng A Quả Quả phản bội mình, nhưng nàng có nhắm vào Ninh Lạc thế nào cũng không hung dữ với A Quả Quả một câu, thẳng đến khi nàng chết.Đối mặt với đầu cơ bắp này, nói thế nào cũng không nghe.

A Quả Quả cũng có hơi kiêu ngạo và tự ái, tự nhiên dẫn đến tiếc nuối cả đời, đến chết cũng không thoải mái.Chỉ là Áo Lỵ chết sớm, A Quả Quả cũng không có cơ hội giải thích.

Nàng nghe nói, Áo Lỵ bị thú hoang cắn chết, là một chuyện ngoài ý muốn.Đọc kịch bản rồi Đường Quả mới biết lần đó không phải ngoài ý muốn, Áo Lỵ đây là vì Ninh Lạc mà chết.Một lần ra ngoài tìm thức ăn, trong lúc Cái Ân và những người khác chuẩn bị đi tìm thức ăn, Ninh Lạc nói muốn theo cùng vì cô ta muốn tìm một chút gia vị.Các thành viên đều đồng ý.

Áo Lỵ không thích Cái Ân lúc nào cũng nghe lời Ninh Lạc, cũng muốn đi cùng.Áo Lỵ không nhỏ yếu, những người khác cũng không suy nghĩ nhiều, dẫn nàng đi theo.Nửa đường xảy ra chuyện, các thành viên lạc nhau, Cái Ân, Ninh Lạc, Áo Lỵ vừa hay ở cùng một chỗ.

Ninh Lạc vì tò mò mà đánh thức thú hoang đang ngủ say, dẫn đến một trận chiến sinh tử.Cái Ân vì bảo vệ Ninh Lạc nhỏ yếu mà vật lộn với thú hoang, kém chút nữa đã bị đánh gần chết, Mắt thấy thú hoang sắp bổ nhào vào Ninh Lạc, Cái Ân không suy nghĩ gì mà đến ôm Ninh Lạc, bảo vệ trong ngực.Áo Lỵ nghĩ cũng không nghĩ, vọt tới cản thú hoang lại, cuối cùng chết trong miệng nó.Lúc đó, Cái Ân thấy Áo Lỵ đang vật lộn, muốn xông đến hỗ trợ, cuối cùng bị Ninh Lạc kéo lại.Ninh Lạc đã nói thế này: "Cái Ân, anh đang trọng thương, anh xông lên có thể chắc chắn là sẽ giết được dã thú hay sao?"

Cái Ân: "Nhưng ta không thể nhìn Áo Lỵ một mình đấu với thú hoang, nàng ấy không phải đối thủ."

"Cái Ân, nếu anh chết, em cũng bị bỏ lại, cuối cùng vẫn là bị thú dữ ăn thịt.

Hiện tại Áo Lỵ có thể cầm cự được một lúc, không bằng chúng ta ra ngoài trước tìm người khác hỗ trợ."

Khi đó, Áo Lỵ đã bị công kích mấy lần, đoán chừng không bao lâu đã không địch được.Cái Ân nhìn Áo Lỵ, lại nhìn Ninh Lạc tái nhợt, cuối cùng lựa chọn ôm Ninh Lạc rời đi.643.17Cái Ân không biết, lúc hắn quay người rời đi trong chớp mắt, đôi mắt của Áo Lỵ dường như đã bị che phủ bởi lớp bụi mịt mờ.Tại sinh tử trước mắt, nàng không sợ nguy hiểm mà xông lên cứu Ninh Lạc và Cái Ân, nhưng hai người kia lại sợ vì đấu không lại mà vứt bỏ nàng.Nàng xông lên hỗ trợ Cái Ân cũng không phải vì tình yêu mà là vì tinh thần trách nhiệm của một người thú.

Những người thú trong cùng bộ lạc, khi thấy đồng bạn của mình bị thú dữ công kích và sắp chết trong miệng thú dữ đều sẽ cố gắng quên mình để xông lên, mặc kệ sống chết.Đây là Áo Lỵ học được từ những người trước.

Nàng thích giống đực mạnh, vì giống đực mạnh bảo vệ bộ lạc an toàn và cho giống cái nhỏ yếu chỗ ở yên ổn.Khi thấy Cái Ân sắp chết, nàng nghĩ rằng, Cái Ân không thể chết, Cái Ân còn phải bảo vệ bộ lạc, nàng là thành viên trong bộ lạc, dù là giống cái, nhưng lúc nguy hiểm thế này nhất định phải xông ra.Cái Ân và Ninh Lạc chạy được nửa đường thì gặp được một giống đực có dây dưa với Ninh Lạc, là xà tộc, tên Duy Qua.Duy Qua luôn muốn cướp Ninh Lạc.

Lần này Cái Ân bị thương, nên y dễ dàng cưới Ninh Lạc đi.

Cái Ân đánh không lại, cuối cùng chạy về bộ lạc nói cho thủ lĩnh Hắc Lang cũng thích Ninh Lạc.Hắn lo lắng cho an nguy của Ninh Lạc nên đã hoàn toàn quên mất có một Áo Lỵ đang đánh nhau với thú hoang.

Chờ cứu được Ninh Lạc về rồi là tin tức Áo Lỵ bị thú hoang xé nát.Cái Ân và Ninh Lạc áy náy một thời gian, nhưng rất nhanh đã quên đi, cũng không nói tình huống cụ thể khi đó.Vì thế, ngoại trừ Cái Ân và Ninh Lạc, tất cả đều nghĩ là Áo Lỵ đi lạc, vận khí không tốt gặp phải thú hoang nên cuối cùng mới bị xé nát.Tỉnh lại, Đường Quả liếc Ninh Lạc, cô ta cũng nhìn cô, hốc mắt đo đỏ, thiếu chút nữa là òa khóc.Đường Quả nghiên nghiêng đầu.

Đây là kẻ thù của cô, còn khuya cô mới đi hỗ trợ.Ninh Lạc thấy Đường Quả không có ý xen vào, trong lòng ấm ức vô cùng.

Xung quanh đều là bà chằn nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu.Đang lúc bất lực thì một giọng nói vang lên: "Áo Lỵ, trong bộ lạc có chuyện gì thế?"

Đường Quả cũng nhìn qua, thấy được hai người thú mạnh mẽ tiến về phía này, không có chút ngoài ý muốn nào, vì trong kịch bản có nói qua.

Coi như cô không nhúng tay, kịch bản vẫn sẽ tiếp tục.Hai người thú này, một là thủ lĩnh Hắc Lang kiêm đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc.Người còn lại thấp hơn Hắc Lang một chút, vẫn rất cường tráng.

Hắc Lang có bộ mặt hơi lạnh lùng, hắn lại mang theo một nụ cười thật thà.

Hắn là anh trai của Ngải Y, Ngải Mạc, cũng là phối ngẫu của Ninh Lạc trong tương lai.Hắc Lang và Ngải Mạc thấy được Ninh Lạc, trong mắt có biến hóa rất nhỏ.Ở trong bộ lạc thường thấy giống cái thô kệch, đột nhiên thấy được một cô gái trẻ trung như này, các giống đực đều rất chú ý.Ngải Mạc không giấu được hiếu kì, Hắc Lang lại bình tĩnh hơn, hỏi rõ ràng tình huống rồi cảnh cáo Áo Lỵ vài câu, cuối cùng để các thành viên giải tán.Ninh Lạc vội vàng cảm ơn, Ngải Mạc vô cùng nhiệt tình đáp lại, "Nếu có gặp phiền phức gì có thể tới tìm ta."

Cứ việc Ninh Lạc là giống cái của Cái Ân, Ngải Mạc cũng mặc kệ, giống cái này thật quá xinh đẹp.644.18Sắc mặt Áo Lỵ không tốt.

Vì hai dũng sĩ Ngải Mạc và Hắc Lang cùng bảo vệ Ninh Lạc, nàng không dám nhắm vào cô ta.Nhưng chuyện hôm nay, nàng ghi nhớ trong lòng."

A Quả Quả."

Hắc Lang thấy Đường Quả ngồi cách đó không xa, gương mặt lạnh lùng mềm đi một chút.

Hiện tại hắn ta không sinh ra tình cảm gì với Ninh Lạc, trong lòng vẫn thích A Quả Quả nên khi nhìn thấy cô vẫn rất vui vẻ.Đến trước mặt Đường Quả, hắn lấy ra một dây chuyền xương thú cực kì đẹp, "Cho nàng."

Đường Quả nhìn, lắc đầu, "Không cần."

"Nhận đi, không phải nàng thích dây chuyền đẹp hay sao?"

Hắc Lang một mực nhét dây chuyền vào tay Đường Quả, "Đã có mấy bộ lạc đồng ý liên hợp với chúng ta, nói rằng cộng đồng cùng đối phó với thú triều."

"Vậy tốt quá."

Đường Quả trả lời, âm thầm đánh giá Hắc Lang.

Nhìn bình thường, không hiểu sao lại làm ra được mấy chuyện lệch lạc gì, có lẽ là vì hào quang nữ chính quá lớn.Hắc Lang bình tĩnh nhìn Đường Quả, thấy người ta chỉ mỉm cười chào hỏi với Áo Lỵ, trên mặt xẹt qua một tia bất đắc dĩ."

A Quả Quả, nàng còn hơn năm nữa là thành niên."

Đường Quả liếc hắn, "Đúng rồi."

Sắc mặt Hắc Lang hơi căng thẳng, "A Quả Quả, nàng có giống đực nào vừa ý chưa?"[Ký chủ đại đại!

Người ta đang tỏ tình với cô đó.]"Có rồi."

Đường Quả mỉm cười, trả lời xong còn thấy Hắc Lang căng thẳng hơn.

Hắn gật đầu một cái, trên mặt hiện lên nụ cười, không hỏi tiếp nữa.Hắn nói, "Ta còn có việc, có cần gì cứ đến tìm ta."

"A Quả Quả, A Quả Quả, vừa nãy Hắc Lang dự định xin đằng ấy giao phối hả?"

Áo Lỵ đứng bên cạnh để ý, thấy Hắc Lang đi rồi không nhịn được mà ngồi bên cạnh Đường Quả, vô cùng hào hứng, "Vậy tốt quá rồi, Hắc Lang là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc, rất xứng với A Quả Quả."

Nói xong, nàng có hơi buồn rầu, "Cái Ân đã có giống cái, lại còn là một giống cái nhỏ yếu.

A Quả Quả, Cái Ân mù mắt là, vì sao lại tìm giống cái yếu như thế."

"Cái Ân rõ ràng phải là của ta."

Áo Lỵ không cam lòng nói một câu, "Cái Ân là dũng sĩ xếp thứ hai trong bộ lạc, Áo Lỵ ta có chỗ nào không bằng được Ninh Lạc chứ?

Không phải mỗi nấu canh thịt thôi à?

Ta còn có thể đánh nhau với thú dữ đây này.

Ninh Lạc yếu như thế, căn bản là cản trở của Cái Ân."

"Rất mau thú triều hàng năm sẽ tới.

A Quả Quả, Ninh Lạc xem ra còn phải cần tất cả mọi người bảo vệ."

Áo Lỵ hết sức không hài lòng, "Có phải thành viên bộ lạc chúng ta đâu, lại còn yếu như thế, còn chưa chắc đã sinh được mấy đứa con khỏe mạnh."

Đối với người thú mà nói, sinh sản là một chuyện vô cùng quan trọng.

Bởi vì mỗi khi thú triều đến đều chết rất nhiều người thú, nếu không sinh nhiều một chút, chỉ sợ tộc người thú diệt tuyệt."

Nếu như Cái Ân không thích Áo Lỵ rồi, Áo Lỵ đi tìm dũng sĩ mạnh hơn Cái Ân là được rồi mà?

Bộ lạc chúng ta không có, những bộ lạc khác chắc gì đã không có?"

Đường Quả nói.Hệ thống nghe xong, trong lòng vui lên.

Xem ra ký chủ đại đại dự định thay đổi số mệnh chết trong miệng thú dữ của Áo Lỵ.Nghĩ một chút, cũng đúng, A Quả Quả cực kì để ý đến người bạn Áo Lỵ này."

Nhưng làm gì có ai vượt qua được Cái Ân chứ.

Ta vẫn thích Cái Ân."

Áo Lỵ nói, "Ta không vui, Cái Ân sao lại thích giống cái yếu đuối như thế."

645.19Một câu nói trẻ con khiến Đường Quả bật cười.

Kỳ thật có đôi khi nhân vật phản diện chỉ là bất đồng quan điểm.Thắng làm chính phái, thua làm phản diện.Cũng giống như sách sử do người thắng viết lên vậy.Bất đồng quan điểm, bất đồng góc nhìn trong một cuốn sách quyết định nhân vật chính phụ là ai.Trong góc nhìn của nhân vật chính, không thể nào hiểu biết được toàn diện của một nhân vật phản diện từ trong ra ngoài, là tốt hay xấu.Người viết muốn viết mặt chính nghĩa thiện lương nhất của nhân vật chính, đồng thời cũng bộc lộ mặt ác của nhân vật phản diện ra.Áo Lỵ chính là một nhân vật phản diện như thế.

Nàng xa lánh Ninh Lạc, trào phúng Ninh Lạc, nhưng nàng là một người có tinh thần của dũng sĩ chân chính.

Nếu không như thế, nàng cuối cùng cũng sẽ không lựa chọn cứu Cái Ân, và cũng không nghĩ rằng Cái Ân không thể chết, nếu Cái Ân chết thì không có dũng sĩ bảo vệ bộ lạc.Nàng chỉ là nhân vật phản diện vẻn vẹn với Ninh Lạc.A Quả Quả cũng như thế.

Nàng cũng chỉ nhằm vào Ninh Lạc, không có dự định muốn giết chết cô ta hay gì.

Chỉ vì Ninh Lạc tồn tại mà biểu hiện của nàng khiến người khác không thích.Ninh Lạc mang đến nhiều thay đổi cho bộ lạc, hầu như bao quát ăn mặc ngủ nghỉ.

Mặc dù cô ta nhỏ yếu, nhưng trong mắt thành viên bộ lạc, cô ta rất mạnh, địa vị có thể so với đại tư tế.Cũng không ngoài ý muốn rằng bọn họ sẽ để A Quả Quả thay thế Ninh Lạc.Đứng góc độ của bọn họ, có thể đó không là gì.

Hi sinh một người có thể cứu toàn bộ bộ lạc, thậm chí người quan trọng có thể sống sót.Nhưng với A Quả Quả, như thế là không đúng.

Những người tổn thương nàng đều là kẻ thù của nàng.Đường Quả nhận lấy tất cả của A Quả Quả là vì chính nàng muốn trả thù.Cô có thể lí giải được rõ ràng tâm trạng lúc sắp chết của nàng, là loại tràn đầy hận ý và tối tăm khiến người ta không thoải mái, và cũng là loại tâm tình dày vò người ta nhất.Lúc cô còn u mê ngây thơ làm nữ phụ trong các thế giới, mặc dù biết mình sẽ đi đến thế giới tiếp theo, nhưng mỗi một lần chết, cái cảm giác không thoải mái trong lòng và đau đớn trên thân thể vẫn khiến cho nội tâm cô tổn thương không thể xóa đi được.Nhất là những người đã thực tình kia, quay đầu một cái lại lấy lí do rất buồn cười để bán đứng cô, vứt bỏ cô, chà đạp cô.

Tin rằng không ai có thể một lần rồi lại một lần tiếp nhận cái kết như thế.Nếu là người bình thường, qua hai ba thế giới như vậy, sợ là sắp điên hay trầm cảm nghiêm trọng.Mà cô sở dĩ không như thế, là bởi vì cô vẫn luôn tin tưởng rằng dù có ở nơi tối tăm đến mấy vẫn sẽ có ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, sưởi ấm cô, xua đi cái lạnh cho cô.Cô sẽ không sa đọa, sẽ không tự hủy.Cô sẽ sống sót, mặc kệ con đường tiếp theo thế nào.Cô không còn mờ mịt, không còn u mê, cô đã tìm được việc mình muốn làm.Về sau, việc cô cần làm là làm chuyện cô muốn làm.Trải qua nhiều thế giới như thế, cô đã học được vô số kĩ năng sống cho mình, cóp nhặt bảo bối từ các thế giới, có thể sống rất khá, có thể tự bảo vệ bản thân, lại có thể kiên nhẫn tìm đến ánh dương mình mong muốn.Hệ thống cảm giác được nội tâm ký chủ nhà mình lúc này rất bình thản, dường như những dơ bẩn và hắc ám đã được thanh tẩy bởi thứ gì đó.Áo Lỵ vốn đang tức giận bất bình, đột nhiên thấy Đường Quả trước mặt cười tủm tỉm, trong mắt kia như có ánh sáng.

Loại ánh mắt ấm áp ấy khiến bao nhiêu tức giận trong lòng nàng lắng xuống.Nàng gọi theo bản năng, "A Quả Quả."

646.20"Sao thế?"

Áo Lỵ nhìn Đường Quả, trong lòng kì quái.

Vừa rồi phẫn nộ trong lòng nàng đều biến mất hết, thậm chí còn không lưu luyến gì với Cái Ân.Càng khiến nàng kì quái là, rõ ràng nàng chỉ nhìn A Quả Quả một lúc, A Quả Quả cũng không nói gì nhiều, làm sao có thể khuyên được nàng.Nhớ đến Ninh Lạc, nàng vẫn còn hơi không ưa, nhưng dao động trong lòng bớt đi.

Nhớ đến Cái Ân, nàng càng thêm mờ mịt, lại có hơi đồng tình với câu nói của A Quả Quả.Tất nhiên là Cái Ân đã không thích nàng rồi, sao nàng lại không đi tìm một giống đực mạnh hơn Cái Ân chứ?"

A Quả Quả, đằng ấy nghiêm túc à?

Cái Ân có giống cái nhỏ yếu kia rồi, ta thật nên từ bỏ?"

Cái Ân là đệ nhị dũng sĩ trong bộ lạc đấy, từ nhỏ nàng đã thích rồi.Đường Quả gật đầu một cái, "Đương nhiên, Áo Lỵ nghĩ xem, nếu mỗi ngày làm khó Ninh Lạc, Cái Ân thấy được nhất định sẽ tức giận.

Ninh Lạc là phối ngẫu của anh ta, anh ta bảo vệ Ninh Lạc là phải."

"Ta biết mà."

Áo Lỵ mất hứng nói, "Nhưng Cái Ân là đệ nhị dũng sĩ, Ninh Lạc không xứng với ảnh.

Nếu ảnh tìm thấy một người tốt hơn ta, mạnh hơn ta, ta thua cũng cam lòng."

"Hóa ra Áo Lỵ đang tiếc cho Cái Ân?"

Áo Lỵ gật đầu một cái, "Ảnh là dũng sĩ, có thể bảo vệ được bộ lạc.

Phối ngẫu của ảnh nhất định phải thật mạnh, con ảnh mới mạnh mẽ hơn.

Khi nó trưởng thành í, nhất định sẽ mạnh hơn Cái Ân mới có thể bảo vệ được an toàn của bộ lạc chúng ta, thú triều hàng năm cũng sẽ không mất nhiều thành viên nữa."

Nói đến đây, Áo Lỵ hơi bi thương.

Cha mẹ nàng chính là đã chết trong thú triều.

Thú triều thật đáng sợ, mỗi lần trải qua, thành viên trong bộ lạc thiếu đi một nửa.Cho nên, nàng nghĩ rằng, dũng sĩ mạnh cần phối ngẫu mạnh, chỉ khi dũng sĩ trong bộ lạc càng nhiều, thành viên chết tương lai mới bớt đi được.[Ký chủ đại đại, Áo Lỵ thực ra là một người tốt.]"Nàng ấy vốn không xấu.][Ai, Áo Lỵ thật may mắn.] Vậy mà gặp ký chủ đại đại nhà nó, lại còn là bạn tốt của A Quả Quả."

Áo Lỵ, nếu đằng ấy nghĩ thế rồi thì đi tìm một giống đực mạnh hơn Cái Ân về ý.

Như thế cũng là tăng thêm dũng sĩ cho bộ lạc chúng ta, về sau hai người sinh con ra cũng sẽ rất mạnh, có thể bảo vệ bộ lạc."

Áo Lỵ trố mắt, thật sự nàng không nghĩ đến biện pháp đơn giản này.Nàng suy nghĩ cẩn thận, nhận ra như thế quá tốt, đôi mắt nhìn Đường Quả như đang phát sáng."

A Quả Quả, đằng ấy thông minh quá, đầu óc đằng ấy có thể bằng được đại tư tế rồi đó."

Trên mặt Áo Lỵ lộ ra vẻ phấn khởi.

Rồi đột nhiên, nàng ôm lấy Đường Quả, "A Quả Quả, đằng ấy là giống cái thông minh nhất, cách này quá tốt rồi.

Đúng đúng, ta đến các bộ lạc khác mang một giống đực mạnh trở về, chẳng phải vẫn làm lớn mạnh bộ lạc mình à?"

"Đa số giống đực trong bộ lạc đều rất nhiều, cũng rất bảo vệ giống cái, sẽ không cho giống cái đi bộ lạc khác, nhưng không phản đối giống đực."

Áo Lỵ cười hở ra hàm răng chỉnh tề, "A Quả Quả, ta quyết định, ta không thích Cái Ân, ảnh thích Ninh Lạc kệ ảnh."

"Mai ta đi những bộ lạc khác xem có nhìn trúng ai không.

Ta có thể tìm thêm mấy người nữa.

Ta có danh người thú đẹp nhất bộ lạc, chắc không ai từ chối đâu."

Đường Quả: "..."

"A Quả Quả, đằng ấy nói xem ta tìm mấy người thì ổn?"

"Ba hay năm?"

Đường Quả: "..."

Hệ thống: [...]
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 647 - 651: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (21 - 25)


647.21Áo Lỵ hào hứng tạm biệt Đường Quả, nói muốn về tìm da thú làm thành váy xinh để ngày mai qua cửa bộ lạc khác hấp dẫn giống đực mạnh.Đường Quả bất đắc dĩ đỡ trán cười, xuyên qua nhiều thế giới như thế rồi, dạng người vừa thẳng tính vừa ngây thơ như này cô mới gặp lần đầu tiên.Cô cũng không cản, coi như Áo Lỵ không chủ động tìm thêm giống đực, tương lai nàng cũng sẽ có nhiều giống đực.

Trong bộ lạc người thú, giống cái ít, một cái nhiều đực là chuyện vô cùng bình thường.Suy nghĩ của Áo Lỵ hoàn toàn không có lỗi với thời đại này.Về sau Ninh Lạc cũng không phải có mấy phối ngẫu hay sao?

Thậm chí theo như cái kết, còn lờ mờ có dấu hiệu tăng thêm.[Ký chủ đại đại, cô suy nghĩ nguy hiểm quá.

Hay là cô cũng có ý như thế?]"Thăng cấp nhiều lần rồi, trí khôn chắc cũng phải theo kịp, sao lại đột nhiên hỏi ra câu ngu đến thế?

Thống tử, mi trúng virus à?"

Hệ thống vội đáp, [Nào có, tôi đây chỉ là tò mò tí thôi mà.]"Ta không có cái công phu đó."

Đường Quả buồn cười, "Thế giới này một Ngân Hào là tốt rồi.

À đúng, giờ đi xem Ngân Hào đang làm gì đã."

Hệ thống: Ách!"

Đại tư tế ơi."

Đường Quả đẩy cửa nhà đá ra rồi đi vào ngay, hoàn toàn không sợ Ngân Hào.

Cô cười tít mắt, ngồi xếp bằng trước bàn đá thấp bé, nhìn lên người đang xếp bẳng nhắm mắt.Thấy được đôi mi hơi rung của người ta, cô biết ngay là chàng biết cô đến.Cô chống cằm, "Đại tư tế, em đến nhìn ngài nè."

Khóe miệng Ngân Hào hơi động.

Chàng mở mắt ra, ánh mắt hết sức rõ ràng, thần sắc cũng khôi phục bình tĩnh, "Không phải sáng mới tới rồi à?"

"Tại em thấy một ngày chỉ nhìn đại tư tế một lần là không trị hết bệnh được."

Hệ thống: [Lại trêu người ta rồi.]Ngân Hào: "..."

Giống cái nhỏ này."

Đại tư tế, em thấy cứ mỗi lần nhìn ngài, trong lòng em cực kì vui."

Đường Quả cười tít mắt với Ngân Hào, trong lòng thật ra đã sớm sướng điên, "Đại tư tế nha, ngài thật lợi hại, không cần làm gì mà em chỉ cần nhìn thôi cũng chữa được bệnh."

Ngân Hào không còn lời nào để nói, chàng lại không thể chỉ ra được cái gì.

Đây là giống cái còn đang vị thành niên, chàng cũng không có ý tưởng gì cả.

Ấn tượng sâu sắc trong lòng chàng là, người ta mỗi lần cúng tế đều trốn sau đám người và dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chàng như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú."

Đại tư tế, về sau trong lòng em không thoải mái, em sẽ đến nhìn ngài."

Ngân Hào mím môi lại, không nói gì."

Đại tư tế, không được ạ?'Thấy giống cái nhỏ giương mắt lên, Ngân Hào vậy mà không nỡ từ chối.

Lắng lại một chút nội tâm đang không yên ổn, chàng mở miệng, "Có thể."

Thật tích chữ như vàng."

A, đại tư tế, vậy tốt quá rồi."

Đường Quả cong cong khóe môi, hai mắt tỏa sáng, "Nếu em có thể ở nhà đại tư tế thì càng tốt hơn, không cần mỗi lần không thoải mái trong lòng là phải chạy một đoạn đường nữa.

Mở mắt ra có thể nhìn thấy đại tư tế ngay, thế là có thể chữa bệnh ngay."

Ngân Hào suýt nữa ngồi không vững mà té ngay xuống.Chàng căng người lên, không lộ ra vẻ gì khác, thản nhiên nói, "Cũng không phải là rất xa."

Hệ thống: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, này cũng quá đáng yêu rồi.648.22"Cũng đúng.

Nhưng mà vẫn phải chạy mấy bước í, không thuận tiện bằng ở chung."

Đường Quả chống cằm cười nói, giống như chỉ đang thảo luận chuyện đi đường.Nhưng Ngân Hào không nhịn được mà liên tưởng đến những thứ khác.

Giống cái nhỏ này nói câu gì cũng khiến chàng không thể không liên tưởng.

Cảm giác không khống chế được này thật phiền.Ngân Hào: Muốn ném giống cái nhỏ ra ngoài."

A Quả Quả quá lười."

Đường Quả tròn mắt nhìn: "Đúng á, ai trong bộ lạc cũng biết em rất lười, mặt trời không lên ngọn sào sẽ không dậy."

Ngân Hào: Không còn lời nào để nói."

Đại tư tế, nấu canh thịt ăn đi."

Ngân Hào nhớ đến mùi canh lúc trước, vốn muốn từ chối, nhưng rồi nhìn thấy giống cái nhỏ đang giương mắt nhìn mình lại thốt ra theo bản năng, "Ừ."

Nói rồi thật muốn tự vả chính mình....Một ngày, Đường Quả và Ngân Hào ăn uống no say trong nhà đá, chợt nghe thấy bên ngoài ầm ĩ.Hai người buông bát canh thịt xuống, ngó ra ngoài xem."

A Quả Quả, em đi xem có chuyện gì xảy ra."

Dưới tình huống bình thường, Ngân Hào sẽ không ra khỏi nhà.

Sau nhà đá còn có một khu vực rất rộng phơi rất nhiều lá thuốc, phạm vi hoạt động của chàng cơ bản là ở đó.Mỗi lần chàng ra ngoài đều là đi hái lá thuốc, người trong bộ lạc sẽ cử ra hai người thú đi theo bảo vệ chàng.Trong mắt bộ lạc, đại tư tế là thần tiên không thể xâm phạm, trừ khi sinh bệnh hay bị thương, bằng không thì cũng không ai chủ động tới làm phiền Ngân Hào nên sinh hoạt của chàng mười phần yên tĩnh.Trừ...

A Quả Quả vì bị bệnh mà ngày nào cũng chạy đến nhà chàng, sáng đền, trưa đến, tối còn muốn đến, trước khi ngủ cũng muốn thêm chuyến nữa, nói muốn nhìn chàng một cái, như thế mới ngủ được.Ngân Hào đối với chuyện này: "..."

"Đại tư tế, em ra ngoài xem chút nha."

Đường Quả vội vàng đứng lên, mau chóng chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi nhà đá, cô đã thấy các thành viên bộ lạc xúm lại tại hang của Cái Ân.

Cô vội vàng chen vào, nghe đướng tiếng cãi nhau của Cái Ân và Ngải Mạc, cộng với tiếng khóc lóc của Ninh Lạc.Còn có cả tiếng đánh nhau.

Hóa ra Cái Ân đang đánh nhau với Ngải Mạc.

Ninh Lạc hẳn là bị dọa, đứng ở một bên khóc sướt mướt.Tại thế giới người thú sống mấy ngày, Ninh Lạc không thể không thay quần áo bẩn và dùng da thú làm thành một bộ đồ phù hợp với mình.

Cô ta mặc vào, đứng giữa đám người thú giống cái khá sáng mắt, bởi làn da của cô ta thật sự rất trắng, dáng người mảnh mai."

Cái Ân, Ngải Mạc, hai anh đừng đánh nữa."

Đường Quả đứng trong đám người nhìn Ninh Lạc xông lên cản hai người kia.

Hai người kia thấy Ninh Lạc nhỏ nhỏ xinh xinh đi lên, đòn đánh vội dừng lại, nhưng vì có phản xạ nên cả hai vẫn bị thương, sắc mặt hơi tái đi.Cái Ân tốt hơn chút, dù sao thực lực của hắn cũng gần với Hắc Lang, còn Ngải Mạc chỉ xếp thứ ba trong bộ lạc.Cái Ân còn đứng, Ngải Mạc nằm trên đất, tóm lại lại Ngải Mạc rơi vào thế yếu, trên cổ tay còn bị Cái Ân đánh ra một vết thương sâu.Ninh Lạc ban đầu là nhìn Cái Ân một chút, rồi nhận ra Ngải Mạc bị thương hơi nghiêm trọng, hơi tức giận nói với Cái Ân, "Cái Ân, tôi nói rồi, tôi với Ngải Mạc chỉ là bạn bè, sao anh lại không nghe?

Hai người đánh nhau vì tôi là muốn để tôi tự trách mình hay sao?"

"Ngải Mạc cũng không làm gì tôi, anh lại để anh ấy bị thương."

Thấy Ninh Lạc đỡ Ngải Mạc đứng dậy, Cái Ân đỏ mắt, đi lên tóm lấy Ninh Lạc, vác lên vai, chạy vào trong hang.649.23Người trong bộ lạc thấy Cái Ân vác Ninh Lạc đi vào, giải tán.Có người vỗ vai Ngải Mạc, "Ngải Mạc, bị thương rồi, đi tìm đại tư tế xem đi."

"Ngải Mạc, ngươi biết rõ Ninh Lạc là giống cái của Cái Ân, sao lại còn muốn chọc.

Ngươi không phải đối thủ của Cái Ân đâu."

Hốc mắt Ngải Mạc đỏ lên, "Ninh Lạc là một giống cái tốt, không thể chỉ một mình Cái Ân chiếm được.

Chỉ cần Ninh Lạc đồng ý, ta cũng có thể thành phối ngẫu của nàng."

"Nhưng Ninh Lạc dường như không đồng ý, hơn nữa ngươi còn không đánh thắng được Cái Ân."

Ngải Mạc có hơi ủ rũ.

Ngải Y, em gái Ngải Mạc, vội đi lên nắm tay Ngải Mạc, "Anh ơi, chúng ta đi tìm đại tư tế xem chút đi.

Đang yên đang lành, nhưng giờ anh căn bản anh không đánh được Cái Ân, sao lại xúc động thế chứ?"

Ngải Y nghĩ, không nên trực tiếp xung đột với Cái Ân.

Đánh nhau với Cái Ân còn không bằng làm gì đó bên Ninh Lạc.Ngải Mạc bị Ngải Y kéo đến nhà Ngân Hào, Đường Quả cũng đi qua, yên ổn ngồi trong nhà đá.

Thừa dịp Ngân Hào xử lý vết thương cho Ngải Mạc, Ngải Y ngồi bên cạnh Đường Quả nói chuyện."

Cái Ân xuống tay ác quá."

Đường Quả không lên tiếng, Ngải Y nói tiếp, "Ninh Lạc rất tốt, Cái Ân muốn độc chiếm Ninh Lạc thật quá ích kỉ, anh ta còn được Áo Lỵ thích đấy.

Hiện tại hai người còn đánh nhau vì cô ta, không biết Áo Lỵ sẽ đau lòng đến mức nào."

"Cái Ân có hơi thô bạo, Ninh Lạc yếu đuối như thế, tôi thấy làm phối ngẫu của anh tôi hợp hơn.

Anh tôi nhìn trông cường tráng nhưng thực ra rất ôn hòa, nếu như vừa nãy anh tôi không kịp dừng tay, chắc chắn Ninh Lạc sẽ bị đánh chết."

Đường Quả nhìn biểu cảm của Ngải Y, tiếp tục nghe nàng ta nói, "Cái Ân là đệ nhị dũng sĩ, hẳn là nên tìm một giống cái mạnh xứng đôi với anh ta."

Lúc này Đường Quả nhận ra mặt Ngải Y có hơi đỏ lên, trong lòng hiểu rõ.Vết thương của Ngải Mạc đã xử lý xong xuôi, Ngải Y vẫn không ngừng phàn nàn.

Miệng nói Ninh Lạc tốt, thật ra có phần ghen ghét với Ninh Lạc, hận không thể lập tức để Ninh Lạc thành phối ngẫu của anh trai để Cái Ân là của mình.Hệ thống cảm thán một câu, [Hóa ra người thú với nhau cũng sẽ có tính toán.]"Cái gì trong chữ người đều có cả."

Đường Quả trả lời.

Đa số người thú đều chất phác thật thà, nhưng vẫn có một số người lệch lạc như thế.Những người này, một số có thể thành thủ lĩnh bộ lạc, thống lĩnh chủng tộc, một số khác lại thành con chuột con gián chuyên môn phá phách.Người thú, chỉ cần có tư tưởng, có tình cảm, đó cũng là người.Hệ thống ra vẻ đã hiểu, đã học được rồi.

Đi theo ký chủ đại đại đúng là được lợi không ít.Buổi tốt, Đường Quả đang ngủ ngon đột nhiên nghe thấy hang động cách vách có tiềng ồn ào.

Cô mở mắt ra nghe ngóng âm thanh bên kia, sắc mặt kì quái.[Là Cái Ân với Ninh Lạc.] Hệ thống tốt bụng giải thích, [Mặc dù tôi không có nhìn nhưng dựa vào âm thanh có thể đoán ra hai người đang làm chuyện gì đó nhưng Ninh Lạc hình như không quá muốn.]Đường Quả không quan tâm, từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ âm thanh truyền đến.

Cốt truyện đúng là có một đoạn như thế.Cái Ân ghen với Ngải Mạc, sau khi hai người đánh nhau, thấy Ninh Lạc che chở Ngải Mạc, Cái Ân giận trong lòng, tối đến ngủ luôn với Ninh Lạc.Lúc đó, Ninh Lạc đau trong lòng nhưng cơ thể thoải mái.Tuy nhiên, vì là con người, cô ta không chấp nhận Cái Ân như thế, không cho Cái Ân tiếp xúc với mình, cũng gắt gỏng với Cái Ân.650.24Cái Ân ngày nào cũng đi dỗ, còn đưa cô ta ra ngoài giải sầu, đưa các loại đồ cho cô ta, nhưng Ninh Lạc vẫn không quan tâm.Có điều cô ta đã dần quen với sinh hoạt của người thú.

Có một lần ra ngoài, cô ta phát hiện ra được một loại thực vật có thể ăn, lập tức nhờ Cái Ân hái giúp mình.Không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người đến hang động của Duy Qua tộc rắn.

Duy Qua để ý Ninh Lạc, còn thừa dịp Cái Ân không chú ý mà cuốn Ninh Lạc đi.Ninh Lạc ban đầu còn sợ, về sau nhận ra Duy Qua rất tốt.

Duy Qua tộc rắn thông minh giảo hoạt, rất biết mua vui cho Ninh Lạc, không giống Cái Ân ham chiếm hữu ép buộc cô ta quan hệ.Dần dần, cô ta thích vị thần Duy Qua của tộc rắn này, hai người tự nhiên mà đến với nhau.Sau đó có một vài miêu tả khá lộ liễu, ví dụ như, Ninh Lạc phát hiện ra Duy Qua có hai của quý rồi ân ái trong kinh hoàng với Duy Qua, đến cuối cùng là khoái đến mức gào thét không cần, yêu đương ngọt ngào với Duy Qua cả ngày.Ban ngày cùng ra ngoài chơi, buổi tối cũng chơi cùng nhau.Đương lúc Ninh Lạc sắp quên đi sự tồn tại của Cái Ân, không bao lâu sau lại gặp được hắn.

Hắn trông không tốt, vừa đến đã ôm lấy Ninh Lạc nói mình sai, nói mình không nên ép buộc cô ta.Ninh Lạc lại mềm lòng, nhớ đến Cái Ân cẩn thận tỉ mỉ, trong lòng thấy không bỏ được.

Cô ta thật đáng xấu hổ, vậy mà cùng thích hai người.Sau đó lại tam giác yêu hận tình thù.Đường Quả nhớ lại kịch bản, nhìn những miêu tả lộ liễu kia rồi tiến vào mộng đẹp.Hệ thống âm thầm chửi, ký chủ đại đại hư quá, thế mà thích nhìn người ta khởi nghiệp.Sáng hôm sau, Đường Quả vẫn như thường lệ đi chọc Ngân Hào.

Vừa ra ngoài, quả nhiên thấy ngay Cái Ân đang dỗ Ninh Lạc, còn biến thành sư tử khiến cô ta giật bắn mình, người xung quanh cũng cảm thấy thật một lời khó nói hết.Nhưng mà Cái Ân lại không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Hôm qua hắn có làm sai một chút, nhưng trong đầu lại nghĩ, giống cái của hắn thật đặc biệt, nếu còn chuyện như đêm qua nữa, hắn nhất định sẽ hạnh phúc chết.Ninh Lạc vừa đau khổ vừa rối rắm, cho rằng Cái Ân quá không tôn trọng mình.Nếu như đây không phải thế giới người thú, cô ta chắc chắn sẽ đi ngay.Ra khỏi bộ lạc, cô ta thật không biết đi nơi nào.

Ở đây rất nguy hiểm, cô ta cũng sợ chết, chỉ đành ấm ức ngồi chỗ này hạ quyết tâm không thể tha thứ cho Cái Ân trong một thời gian ngắn.Đường Quả ngồi ngoài cửa hang xem vở kịch ngắn thì thấy được Áo Lỵ ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi đến trước mặt, "A Quả Quả, hôm nay trông ta đẹp không?"

"Đẹp lắm."

Ngoại hình của Áo Lỵ rất phù hợp với gu Âu Mỹ, khỏe đẹp cân đối.Cô không nói dối, thật sự rất đẹp.Áo Lỵ vui vẻ, cười lên với cô, "Ta muốn đến các bộ lạc khác, A Quả Quả có cần gì không, ta lấy về cho.

Kiểu như da thú đẹp hay là dây chuyền xương thú ấy."

"Không cần đâu, ta có rất nhiều, tạm thời không cần."

"A, vậy thì thôi, ta mang về ít đồ ăn ngon cho đằng ấy vậy."

Áo Lỵ nhiệt tình nói.

Không biết vì sao sau chuyện kia, nàng cực kì muốn nói chuyện với A Quả Quả, có lẽ là vì A Quả Quả thông minh.Đúng, nàng thích làm bạn với những người thú thông minh."

Vậy ta đi đây, mấy ngày nữa ta sẽ mang một giống đực cực kì mạnh trở về.

A Quả Quả, đằng ấy cứ chờ xem."

Đường Quả cười tủm tỉm, "Vậy chúc Áo Lỵ may mắn."

Áo Lỵ phấn khởi tạm biệt rồi đi.

Nhìn thấy Ninh Lạc, nàng hừ một tiếng rồi xoay người, rất kiêu ngạo.651.25Mấy ngày tiếp theo, Ninh Lạc hờn dỗi Cái Ân, Ngải Mạc lại thường xuyên nhân dịp Cái Ân không có nhà mà đến gần Ninh Lạc.Có lẽ chuyện kia tạo ảnh hưởng lớn đến Ninh Lạc nên cô ta không dám quá gần gũi với Ngải Mạc.Nhưng sau vài ngày, Ngải Mạc vẫn không ủ rũ, vẫn nói chuyện phiếm với cô ta, thậm chí còn nói, hắn chỉ muốn đối xử tốt với cô ta, không có ý ép buộc cô ta, Ninh Lạc không muốn có thể không quan tâm đến hắn.Ngải Mạc trông chất phác, lại lộ vẻ đáng thương như thế khiến Ninh Lạc mềm lòng: "Tôi...

Tôi với anh làm bạn đi, tôi không biết làm giống cái của anh."

"Được, vậy chúng ta là bạn."

Ngải Mạc có lẽ nhận ra Ninh Lạc không quá vui, không có ý ép cô ta, để lại một ấn tượng khá tốt với Ninh Lạc.Chỉ cần Cái Ân ra ngoài, Ngải Mạc có rảnh sẽ tìm đến cô ta, đồng thời mang đến đủ loại đồ tốt cho cô ta.

Ninh Lạc nghĩ, mình đã nói rõ chỉ là bạn với Ngải Mạc, cho nên Ngải Mạc sẽ không nghĩ đến chuyện khác.

Vì thế khi cô ta nhận quà cáp và ở chung với Ngải Mạc cũng không quá xấu hổ, thậm chí còn nói xấu Cái Ân thô lỗ với hắn ta.

Thấy Cái Ân chất phác, cô ta thậm chí cnf nghĩ, nếu như ngay từ đầu mình quen Ngải Mạc, chắc chắn Ngải Mạc sẽ không thô lỗ với cô ta.Đường Quả vừa thả thính đại tư tế vừa chú ý đến ân oán tình thù của ba người kia, sống thoải mái vô cùng.Rốt cuộc cũng đến ngày Ninh Lạc và Cái Ân ra ngoài hái gia vị có ích và thực vật có thể ăn được.

Ngải Mạc cũng muốn đi, nhưng hắn phải đi săn với mọi người, chỉ có thể tiếc nuối.Lúc này Ninh Lạc còn chưa được Hắc Lang chú ý, coi như giống cái trong bộ lạc muốn châm ngòi ly gián cũng không có khả năng thành công.Nếu như Áo Lỵ không được Đường Quả khuyên đi tìm phối ngẫu ở bộ lạc khác, khẳng định ngày nào cũng sẽ có người niệm bên tai nàng rằng Ninh Lạc không được.Ban đầu không phải chuyện lớn gì, nhưng nếu ngày nào cũng có người nói, với cái đầu toàn cơ bắp của Áo Lỵ, chắc chắn nàng sẽ tin mọi người, rồi còn vì chuyện Ninh Lạc chiếm Cái Ân và đối đầu với cô ta.Áo Lỵ chết rồi, đám người lại bắt đầu đốt lửa lên người A Quả Quả.

Hắc Lang lúc đó đã rất quan tâm đến Ninh Lạc, hoàn toàn quên đi lời nói muốn chờ A Quả Quả trưởng thành.Đương nhiên, đối với A Quả Quả, Hắc Lang chờ hay không cũng như nhau.

Nàng không thích Hắc Lang, Hắc Lang thích ai cũng thế thôi.Nhưng từ khi Hắc Lang thích Ninh Lạc, mỗi lần có việc liên quan đến Ninh Lạc, ban đầu hắn còn hơi cân nhắc, nhưng rồi dần dần thiên vị cho cô ta."

A Quả Quả."

Giọng Ngân Hào vang lên.

Đây là nhà chàng, A Quả Quả luôn thích ngẩn người trong nhà chàng.Nhớ lại cảnh Cái Ân ngày nào cũng biến hình để Ninh Lạc vui vẻ, thân là đại tư tế, chàng có mấy phần không nỡ nhìn thẳng.Cái Ân tốt xấu gì cũng là đệ nhị dũng sĩ trong bộ lạc, làm sao có thể tùy tiện biến thành bản thể lăn lộn trên đất le lưỡi hay lắc đầu vẫy đuôi mua vui cho giống cái đâu.

Thế này quá hủy hoại hình tượng dũng sĩ, tương lai chàng có giống cái sẽ không như thế."

A Quả Quả rất để ý Cái Ân?"

Ngân Hào không nhịn được mà hỏi.

Dù sao gần đây A Quả Quả lúc nào cũng nhìn chằm chằm Ninh Lạc và Cái Ân.Đường Quả quay đầu ngắm Ngân Hào, cười tủm tỉm, "Sao đại tư tế lại nghĩ là em để ý Cái Ân chứ?"

"Vậy ngày nào em cũng nhìn Cái Ân làm gì?"

Ngân Hào không cảm thấy lời này có vấn đề.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 652 - 656: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (26 - 30)


652.26Đường Quả nghe thấy thế, quay người nhìn Ngân Hào, mặt thành thật, "Đại tư tế sao lại hỏi thế, ngài tò mò ạ?"

Hệ thống: Ký chủ thật xấu xa.Ngân Hào nhất thời tắt tiếng, đúng, sao chàng phải hỏi chứ?

Tò mò?

Hẳn là tò mò.

Không không, chàng là đại tư tế, sao có thể thừa nhận là mình tò mò nên mới hỏi."

Không phải."

Ngân Hào bọc da thú đứng ngoài cửa nhà, ra vẻ thần tiên ta tò mò cái gì khiến Đường Quả suýt nữa chết cười.Đúng là trong nóng ngoài lạnh.Ngân Hào lờ mờ cảm thấy trong mắt giống cái nhỏ trước mặt lộ ra vẻ không tin, thậm chí chàng còn thấy có một ý cười dường như đã hiểu hết tất cả trong đôi mắt ấy.Nhưng vì rất nhanh nên chàng nghĩ đó là ảo giác.

Đúng, nhất định là ảo giác, giống cái nhỏ này sao có thể to gan cười nhạo chàng như thế."

Vậy thì là thế nào ạ?"

Đôi mắt long lanh của giống cái nhỏ hướng về phía Ngân Hào, chàng suýt nữa không kìm được mà nói thẳng ra là mình tò mò.

Nhưng chàng đột ngột kìm lại, tuyệt đối không thể thừa nhận."

A Quả Quả."

Chàng nghiêm túc gọi một câu."

Dạ."

Đường Quả cười híp mắt trả lời, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.Ngân Hào đang muốn nghiêm mặt, nhưng đối diện với giống cái nhỏ ngoan như thế, không thể nào nghiêm nổi, gương mặt không những dịu đi mà còn có một nỗi xúc động muốn cười lên với cô.

Chàng nhăn mày lại, hơi bực với cảm giác này."

Cái Ân đã có giống cái rồi."

Ngân Hào thật sự không thể trưng ra được bộ mặt nghiêm túc, chỉ có thể tận lực duy trì bộ mặt không cảm xúc.Rõ ràng là đang muốn nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng không hiểu sao giọng chàng bất tri bất giác mềm đi rất nhiều, "Trừ khi Cái Ân bị giống cái bỏ, nếu không em không được nhìn chằm chằm vào Cái Ân, em hiểu không?"

Phụt!Hệ thống ở đó không nhịn được mà phun ra, ký chủ nói đúng, anh chàng này đúng là trong nóng ngoài lạnh.Nếu như không phải sợ hù Ngân Hào, Đường Quả cũng muốn cười ra tiếng.

Anh chàng này khá đáng yêu đấy, thế mà cũng biết nói vòng vo thể hiện mình không muốn cho cô có ý nghĩ tiếp xúc với giống đực khác, có tiền đồ.Ngân Hào thấy Đường Quả vẫn đang ngẩn ra, biểu cảm nghiêm túc lên nhiều, lấy ngón tay gõ gõ trán cô, "A Quả Quả, ta nói em có nghe được không?"

"Dạ nghe được ạ."

Đường Quả cười tít mắt nhìn Ngân Hào, "Em nghe ngài, ngài nói gì em nghe nấy."

Hệ thống: Trời ạ, không chịu nổi, giá rớt hết rồi kìa ký chủ ơi.Ngân Hào há miệng ra, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Giống cái nhỏ trước mặt ngoan ngoãn nghe lời, nhất là câu "ngài nói gì em nghe nấy" thật xuyên thẳng vào tim, khiến chàng có một cảm giác rất đặc biệt.

Loại cảm giác này là gì, chàng lại không biết được."

Biết là tốt."

Trực giác nói cho Ngân Hào rằng không cần để ý.

Đây là một giống cái nhỏ còn chưa thành niên, thậm chí còn hơi nghịch ngợm."

Nhớ kỹ, không được đi nhìn Cái Ân."

Cuối cùng Ngân Hào lại nhắc một câu, nói gì thì nói, nhắc lại một lần nữa cũng không sao.Đường Quả đến gần Ngân Hào, lộ ra một giọng cười ngọt như mía lùi, "Dạ, đại tư tế, về sau em không nhìn Cái Ân nữa."

"Ừ, A Quả Quả thật hiểu chuyện."

Ngân Hào tự cho là mình đã đạt được mục đích, trong lòng rất hài lòng, không ngờ giống cái nhỏ còn chưa nói hết.Đường Quả tròn mắt nhìn chàng, "Đại tư tế, về sau em không nhìn Cái Ân nữa, chỉ nhìn mỗi ngài thôi, ngài thấy có được không?"

Ngân Hào bị nụ cười của giống cái nhỏ làm cho hoa mắt, trong đầu chỉ loạn một câu, "về sau em chỉ nhìn ngài, chỉ nhìn một mình ngài."

653.27"Đại tư tế, ngài sao thế ạ?"

Đầu óc rối bời của Ngân Hào cuối cùng cũng lặng xuống.

Chàng nhàn nhạt liếc cô, "Không có gì, ta phải đi xử lý lá thuốc, A Quả Quả đi chơi đi."

Nói xong, chàng xoay người vào trong.Đi được hai bước chợt thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại đã thấy giống cái nhỏ lẽo đẽo đi theo, "A Quả Quả, em đi chơi đi."

"Đại tư tế, em không muốn đi chơi."

"..."

"Vậy em về nhà ngủ đi."

"Cũng không buồn ngủ."

Lông mày Ngân Hào xoắn lại, "Thế em muốn làm gì?"

"Em muốn nhìn đại tư tế ạ."

Đường Quả bối rối, "Đại tư tế biết em bệnh rồi mà.

Em không nhìn ngài, trong lòng sẽ không thoải mái.

Ngài cứ việc đi chơi thuốc của ngài, em sẽ không phá ngài, chỉ nhìn thôi, không sao đâu."

Sao lại không ảnh hưởng được?Ngân Hào điên cuồng kêu gào trong lòng.

Em ở bên cạnh nhìn ta, ta có thể ổn định tâm trí để phơi thuốc được hay sao?Nhưng... chàng lại nói, "Tùy em."

Nói rồi, chàng lại rầu thúi ruột, sao chàng lại có thể đồng ý yêu cầu vô lễ này của giống cái nhỏ chứ.Rồi thấy cô mong chờ, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.... thôi kệ đi.Hai người cùng ra sau nhà đá, ở đây phơi rất nhiều lá thuốc, ngày nào cũng có người thú bị thương, lượng lá thuốc hao đi vẫn khá nhiều.Nhất là năm nay có thú triều, chỗ lá thuốc này xem chừng còn chưa đủ.

Ngân Hào tính toán số thuốc, nói, "Ngài mai phải ra ngoài hái thuốc."

Lúc nói, nét mặt của chàng có hơi nghiêm lại.Tính ra, thú triều cũng sắp đến rồi, không rõ lúc đó Lạp Đa còn có thể còn bao nhiêu người.

Đây là một chuyện quan trọng, chàng không thể không quan tâm mà vừa ngồi vừa phơi thuốc được.Đường Quả ngồi khoanh chân một bên, nhìn Ngân Hào phơi thuốc.Thỉnh thoảng Ngân Hào không chịu được ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình như thế, ngẩng đầu lên liếc qua, vừa hay thấy được đôi mắt long lanh của giống cái nhỏ.

Nghiêm túc như thế, suýt nữa khiến chàng đổ cả đống lá thuốc xuống.A Quả Quả này!Quá nghịch.Mỗi lần ngẩng đầu lên đều thấy được A Quả Quả ngoan ngoãn nhìn mình với ánh mắt rụt rè, chàng không hứng ngẩng đầu lên nữa.

Nghiêm túc lại, sớm bỏ quên sự tồn tại của A Quả Quả thôi.Đường Quả cũng không thèm để ý, cô thích nhất là ngắm những người đáng yêu làm việc, những người như thế có một sức hút rất đặc biệt, vô cùng hấp dẫn.Cô thích người nghiêm túc.Ngân Hào phơi thuốc đến nửa ngày, ngẩng đầu lên, vô ý thức liếc về phía Đường Quả, nhận ra ở đó đã sớm không có ai.Chàng bật cười, lắc đầu.

Quả nhiên vẫn còn là trẻ con, không ngồi yên một chỗ được.

Không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác thất vọng và mất mát, nhưng chàng cũng kệ.Chàng đứng lên, bụng đã hơi đói, chuẩn bị ăn một ít hoa quả chống đói.Không ngờ khi vào trong nhà đã ngửi thấy một mùi thơm từ bên ngoài truyền vào.Chàng đang định gặm hoa quả, không nhịn được mà đi ra ngoài, lập tức thấy được giống cái nhỏ đang nấu ăn, còn có vỉ thịt nướng bên cạnh.

Mùi thơm là từ thịt nướng chín, bên trên còn có khói bay lên, vàng vàng, thơm thơm, ăn vào hẳn là cũng không tệ.Ngân Hào cố gắng di chuyển ánh mắt lên người Đường Quả, "A Quả Quả, em ở đây làm gì thế?"

654.28"Nướng thịt ạ."

Đường Quả chỉ vỉ thịt nướng, trong thịt còn kèm gia vị, cộng với gia vị khác cô trộm thêm vào.

Bên cạnh là một nồi canh rau dại, bên trong có thêm một miếng thịt khá to để canh không bị nhạt.Chờ thịt nấu nhừ rồi, phối với rau dại và thịt nướng, ăn ngon tuyệt đối.Ngân Hào đến trước vỉ thịt nướng, "A Quả Quả nướng thịt có khác, không bị cháy chút nào."

Trong mắt chàng có chút ý khen thưởng.

Chàng cũng đã từng nướng thịt, tuy không có khét lẹt như những người thú khác nhưng cũng không có nhìn qua là cực muốn ăn như thế này.Chàng nướng nhìn vẫn được nhưng không ngon chút nào, ngoại trừ thêm tí muối ra thì rất khó nuốt.Nhưng nhìn miếng thịt trước mặt, chàng có một cảm giác, hẳn là rất dễ ăn.Nhớ canh thịt ăn mãi dường như cũng không ngán A Quả Quả nấu, chàng có một chút chờ mong với món thịt nướng này.Đường Quả thu hết biểu cảm của Ngân Hào vào trong mắt.

Đàn ông ấy mà, luôn có mấy nhược điểm như thế.

Nhìn thì trông thần tiên đấy, nhưng thực chất là trong ngoài bất nhất.

Chỉ cần Ngân Hào đã quen với cô rồi, chàng sẽ từ từ hiểu rõ lòng mình.Cô rất thích cảm giác được yêu như thế này.

Nghĩ nghĩ, cô lật vỉ nướng thịt, "Đại tư tế, ngài uống canh trước đi."

Ngân Hào nhìn canh rau dại, trong lòng cực kì muốn nếm thử nhưng vẫn nói, "Không vội, chờ thịt nướng xong thì ăn."

"Dạ."

Cô cong môi nói, ngoan ngoãn nướng thịt, nhất thời khiến Ngân Hào không muốn dời mắt đi.Rất mau, thịt đã nướng xong.Ngân Hào nhìn miếng thịt vàng, lại nhìn Đường Quả hào hứng ăn, cũng không khách khí.Cắn một miếng, miệng đầy mùi thơm, suýt nữa khiến chàng nuốt phải lưỡi.

Thật sự quá ngon, miêng thịt cắn vào trong miệng, ngoài giòn trong mềm, vô cùng ngon.Uống thêm một ngụm canh rau, Ngân Hào có hơi mong chờ cuộc sống mỗi ngày được ăn ngon như thế."

Đại tư tế, ăn ngon không ạ?"

Đường Quả cười híp mắt.Ngân Hào nuốt thịt xuống, khen, "Có."

"Vậy ngài ăn nhiều chút, vẫn còn nè."

Ngân Hào gật đầu, vừa ăn thịt vừa uống canh, mắt nhìn hết sức hưởng thụ.Đường Quả cũng cảm thấy ăn vô cùng ngon.

Có một thế giới nào đấy cô là đầu bếp, khá thích đồ ngon, nên vì đạt đến trình độ nấu nướng cao nhất mà cô đã đi khắp đông tây nam bắc học hết những gì có thể học được.Chỉ mỗi nướng thịt thôi đã là gì?Cô thấy Ngân Hào hưởng thụ, chậc một tiếng.

Anh chàng này quá dễ dụ, một miếng thịt nướng đã đạt được mục đích rồi."

Đại tư tế, ngài có muốn ngày nào cũng ăn đồ ngon như này không?"

Ngân Hào liếc Đường Quả, không rõ cô có ý gì, nhưng đồ ăn ngon như này ai mà không thích?"

Đương nhiên là có."

Chàng đáp lại.Đường Quả mỉm cười, uống một ngụm canh rồi nói tiếp, "Nguyện vọng của ngài sẽ được thực hiện."

Ngân Hào nhìn ra gì đó trong đôi mắt xinh đẹp, ừ một tiếng rồi cúi đầu xuống ăn tiếp.

Lòng thầm nghĩ, giống cái nhỏ này sẽ không thật sự có ý kia chứ?Chàng lại liếc Đường Quả, thấy cô đang nghiêm túc chiến đấu với đồ ăn, căn bản là không nhìn ra được thái độ.

Được ăn đồ ngon, Ngân Hào rơi vào mâu thuẫn.Thật ra A Quả Quả rất đáng yêu.Biết nấu canh, cũng biết nướng thịt.Cười lên ngoan vô cùng, giọng lại còn ngọt nữa...

Nghĩ đến đó, gương mặt Ngân Hào cứng lại.Chàng đang nghĩ cái gì đấy.655.29Ngân Hào muốn quên đi gương mặt của giống cái nhỏ, nhưng trong đầu vẫn hiện lên nụ cười mỉm đáng yêu ngoan ngoãn.

Càng muốn quên lại càng nhớ rõ đến từng động tác nhỏ.Cuối cùng chàng cũng không ép nữa, nhìn giống cái nhỏ, âm thầm ra quyết định.Nếu như một năm sau giống cái nhỏ trưởng thành mà vẫn thân với chàng như bây giờ, nàng thành phối ngẫu của chàng cũng được.Chàng một mực tránh né vì Hắc Lang đã nói rõ muốn chờ A Quả Quả trưởng thành, nhưng giờ chàng đã hiểu rằng mình cũng có ý với giống cái nhỏ.

Đối với người thú mà nói, giống cái mình để ý là không thể nhường, trừ khi giống cái không chấp nhận.

Nếu không, không quản có bao nhiêu giống đực có ý với nàng, chàng nhất định phải đi tranh.Nghĩ đến chuyện A Quả Quả thật sự thành giống cái của người thú khác, trong lòng chàng có hơi không thoải mái.Quả nhiên là chàng để ý giống cái nhỏ này.Còn nàng thì sao?Đầu óc Ngân Hào rối bời, vừa phấn khích vừa hiếu kỳ, liệu nàng có nghĩ như chàng, có để ý đến chàng không?Chàng không xác định được."

Đại tư tế, ngài nhìn em làm gì?"

Dáng vẻ rối rắm vừa rồi cô cũng thấy, nhất là biểu cảm đã hạ quyết tâm cô cũng thu vào trong mắt.Rốt cuộc thì anh chàng này cũng giác ngộ ra rồi."

Đại tư tế, có phải ngài nhìn em sẽ không thấy thoải mái trong lòng giống em không?"

Ngân Hào đang uống canh, nghe được lời này mà suýt nữa phun ra ngoài.

A Quả Quả... sao lại cho là chàng biết đến loại bệnh đó chứ.Ngay lập tức, mi chàng nhíu lại.

Không đúng, chàng nghĩ rồi, nếu như nàng thành giống cái của người thú khác, lòng chàng sẽ không thoải mái.Hơn nữa nhìn thấy nàng, thật có hơi... dễ chịu.Đường Quả thấy Ngân Hào mâu thuẫn, trong lòng đã sớm nở hoa.Hệ thống: Ai...

Ký chủ đại đại lại bắt nạt người ta không có ký ức."

Không."

Ngân Hào phản bác lại, đợi nàng trưởng thành rồi nói sau.Đường Quả cũng không trêu nữa mà hỏi, "Đại tư tế, ngài bảo là ngài sắp ra ngoài hái thuốc ạ?"

"Ừ, thú triều sắp đến rồi, phải chuẩn bị nhiều chút."

"Em đi cùng ngài được không?"

Ngân Hào muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ mong chờ kia, đành nói một câu, "Được, sáng sớm mai ra ngoài."

Trời đã tối, Cái Ân và Ninh Lạc vẫn chưa về.

Thành viên trong bộ lạc sốt ruột vô cùng, đoán tới đoán lui xem có phải cả hai đã xảy ra chuyện hay không.Không ít giống cái bàn tán, Cái Ân mạnh như thế chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nếu có chuyện chỉ có Ninh Lạc ốm yếu liên lụy Cái Ân.Tóm lại, nhiều người thú đang phàn nàn, nếu như không phải Ninh Lạc lắm chuyện, Cái Ân sẽ không có nguy hiểm.Còn giống đực bên kia, tuy cũng có lo lắng cho Cái Ân, nhưng không bàn gì về Ninh Lạc.Giống cái thời đại người thú này ưa mạnh mẽ nên ghét bỏ Ninh Lạc cũng là bình thường.

Giống đực đỡ hơn một chút, trong mắt bọn họ, giống cái có mạnh mấy cũng nhỏ bé, không sánh được với giống đực.Còn chuyện Ninh Lạc liên lụy Cái Ân, bọn họ không nghĩ như thế mà cho rằng nếu Ninh Lạc đã là giống cái của Cái Ân rồi, chắc chắn Cái Ân phải liều mạng để bảo vệ cô ta.Đường Quả không lo lắng chút nào, quay người đi ngủ.

Ninh Lạc và Cái Ân sẽ không có việc gì, dù có việc gì cũng không liên quan đến cô.Sáng mai cô còn phải đi hái thuốc với Ngân Hào đấy.Sớm hôm sau, Đường Quả vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng ồn ào.656.30"Thật sự không thấy Ninh Lạc đâu?"

"Cái Ân, mày thế mà không bảo vệ được Lạc Lạc."

Ngải Mạc nghe tin, xông đến đánh Cái Ân, "Lạc Lạc không phải giống cái của mày à?

Sao mày lại không bảo vệ được nàng?"

Hai người lao vào đánh nhau, người xung quanh khuyên cũng không khuyên nổi.

Rất mau, cả hai hóa thành bản thể, nhào, cắn, xé, nhìn vô cùng đáng sợ, cả mặt đất cũng rung lên.Cái Ân tộc sư tử, Ngải Mạc tộc hổ, cũng là loại mạnh trong rừng.

Mặc dù Ngải Mạc yếu hơn một chút, nhưng vì giận bởi Cái Ân lạc mất Ninh Lạc nên hết sức đánh Cái Ân ra bã.Đường Quả đứng một bên yên lặng nhìn động vật choảng nhau mãi cho đến khi Hắc Lang đến hóa thành một con sói đen cỡ bự rồi dùng một vuốt vả Cái Ân lẫn Ngải Mạc không dậy nổi, phải nằm trên đất thở dốc và dần dần biến lại thành hình người.Nhưng Ngải Mạc vẫn chưa hết giận, vọt đến chỗ Hắc Lang, "Cái Ân để mất Lạc Lạc rồi."

"Tôi thấy Cái Ân không xứng có được Lạc Lạc.

Hắn quá yếu, không bảo vệ được giống cái của mình, là sỉ nhục của giống đực chúng ta."

"Cái Ân, anh nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cái Ân kể lại đầu đuôi câu chuyện, cũng tự trách bản thân.

Nếu hắn một mực nắm tay Lạc Lạc, cô ta cũng sẽ không bị lạc mất."

Ninh Lạc yếu như thế, có thể bị thú hoang cắn chết hay không?"

"Đúng thế, tay chân tong teo như vậy, chắc chắn mất mạng."

"Lạc Lạc sẽ không sao!!!"

Cái Ân gầm lên với đám giống cái, mắt đỏ bừng, "Ta sẽ không để Cái Ân có chuyện.

Ta đi tìm Lạc Lạc, không cần các người quản."

Hắn vốn trở về xin giúp đỡ, nhưng đồng bạn hắn dường như rất bài xích Lạc Lạc.Nói xong, Cái Ân muốn lao ra ngoài, kết quả bị một móng của Hắc Lang đập xuống đất.

Thấy Cái Ân còn muốn xông ra khỏi bộ lạc, Hắc Lang đánh nhiều thêm hai đòn nữa, cho đến khi Cái Ân không phản kháng được, khôi phục hình người, sắc mặt lạnh đi."

Cái Ân, anh lao ra ngoài như thế này, làm sao tìm được người?"

Hắc Lang nói, "Hôm nay chia người ra tìm, những việc còn lại vẫn tiếp tục."

Ninh Lạc mang đến thay đổi cho bộ lạc nên Hắc Lang khá để ý.

Lại nữa, cô ta còn là giống cái của đệ nhị dũng sĩ Cái Ân, nếu Ninh Lạc thật sự xảy ra chuyện, vậy Cái Ân sẽ bị đả kích.Thú triều sắp đến rồi, nếu Cái Ân không lên tinh thần, làm sao có thể bảo vệ được bộ lạc.Nhân lúc này hay là tìm Ninh Lạc trước.Không thể không thừa nhận Hắc Lang hiện tại vẫn là một thủ lĩnh hợp cách, làm gì cũng khá công chính và chu toàn.Cái Ân tỉnh táo lại, nghe theo lời Hắc Lang.Lúc này Ngân Hào đi ra, Đường Quả vội chạy đến trước mặt chàng, "Đại tư tế, đi rồi ạ?"

"Ừ."

Ngân Hào đáp lại, liếc Hắc Lang.

Quả nhiên là Hắc Lang đi đến đứng trước mặt Đường Quả rồi hỏi, "A Quả Quả, nàng muốn đi hái thuốc với đại tư tế?"

Hôm qua đại tư tế đã nói cho hắn biết."

Đúng rồi."

"Vậy ta sẽ thêm một dũng sĩ đi theo hai người."

Ngân Hào không phản đối, nhiều hơn một A Quả Quả, nhỡ thật sự gặp chuyện gì thì sao.

Thêm một người nữa, bớt được một chút nguy hiểm.Hắc Lang nhìn Đường Quả đi bên cạnh Ngân Hào, cứ thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng hắn không nghĩ đến Đường Quả sẽ thích đại tư tế.Đại tư tế trong lòng các thành viên bộ lạc chính là một vị thánh sống không thể xâm phạm.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 657 - 661: Nữ thổ dân trong thế giới người thú (31 - 35)


657.31Ngân Hào phát hiện ra đưa giống cái nhỏ này đi cùng thật không sai chút nào.

Lúc trước sao lại không phát hiện ra A Quả Quả thông minh như thế.Miêu tả lá thuốc một chút là biết ngay, còn có thể tự thân đi hái, thông minh hơn nhiều so với người thú khác trong bộ lạc.Biết giống cái nhỏ đầu óc thông minh, Ngân Hào cũng không giấu nghề, vừa hái thuốc vừa dạy Đường Quả phân biệt.Thực tế, Đường Quả nào cần phải học, nhưng hiện tại cô là A Quả Quả, lại nữa, ở chung với Ngân Hào vui vẻ thế này cũng là một loại tình thú.Chí ít hiện giờ bộ lạc còn yên ổn.Sắc trời tối đi, một nhóm người chuẩn bị về bộ lạc.

Trước khi tối, nhóm tìm Ninh Lạc cũng đã lần lượt trở về.Ngay cả Cái Ân không muốn về cũng bị Hắc Lang lôi về ném vào trong hang, còn cho người quan sát phòng Cái Ân nhân lúc ban đêm mà bỏ chạy rồi gặp nguy hiểm.Liên tiếp mấy ngày trời, Đường Quả và Ngân Hào đều cùng ra ngoài hái lá thuốc, bộ lạc biết được Đường Quả có khả năng nhận biết được thuốc đều hò reo, cảm thấy cô cực kì thông minh, ánh mắt nhìn cô cũng kính trọng rất nhiều.Trong suy nghĩ của bọn họ, nếu A Quả Quả có thể học được bản lĩnh của đại tư tế, đó là một chuyện vô cùng tốt đối với bộ lạc.Ngày nào cũng có người ra ngoài tìm Ninh Lạc, dần dần Hắc Lang cũng từ bỏ, kiên trì đi tìm Ninh Lạc chỉ có mỗi Cái Ân và Ngải Mạc.Có lẽ vì đến lúc này mà Ngải Mạc vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm Ninh Lạc nên Cái Ân nhìn hắn ta thuận mắt hơn nhiều.Cũng vì thế mà sau này Ninh Lạc thích Ngải Mạc, Cái Ân không phản đối, đồng thời còn giúp Ngải Mạc hòa nhập.Ninh Lạc vẫn luôn không có tin tức, Cái Ân trông vô cùng u ám.

Nhiều giống cái trong bộ lạc lo lắng nhưng không ai có thể khuyên được Cái Ân, trong lòng càng thêm bất mãn với Ninh Lạc.Tính ra cũng hơn nửa tháng, thú triều còn khoảng hơn một tháng nữa.Đường Quả nheo mắt lại, mấy ngày nữa hẳn Cái Ân có thể tìm đến Ninh Lạc.Cô nghĩ nghĩ rồi chạy đến nhà Ngân Hào, quen tay đẩy cửa ra, không cần chờ Ngân Hào đồng ý.

Dù sao thì cả hai đã rất thân rồi đúng không?Ngân Hào thấy cô chạy vào cũng đã thành quen, chỉ nói một câu, "A Quả Quả hôm nay đến sớm thế?"

"Tại muốn thấy đại tư tế sớm đó."

Tim Ngân Hào bị một câu nói mà nhảy một nhịp, nhưng rất mau đã bình tĩnh lại, trong mắt có ý cười, "Trừ chuyện này ra, chắc chắn là có chuyện khác."

"Đại tư tế siêu quá đi."

Đường Quả ngồi khoanh chân trước bàn đá, tay chống cằm, mắt không chớp nhìn Ngân Hào, thấy tai chàng hồng lên rồi mới nói, "Đại tư tế, hôm nay trời đẹp lắm, chúng ta ra ngoài chơi được không?"

"Bên ngoài nguy hiểm."

"Đại tư tế không phải muốn hái thêm nhiều lá thuốc hay sao?"

Ngân Hào hứng thú, "Em định lấy cái cớ này để ra ngoài chơi?"

"Dĩ nhiên là không phải rồi."

Đường Quả lấy một tấm da thú từ trong túi ra, mĩm cười đặt trước mặt Ngân Hào, "Em vừa ra ngoài chơi, thấy được cái này trong một cái hang.

Em nhìn hình vẽ, có vẻ giống với lá thuốc mà chúng ta hay hái.

Đại tư tế xem thử đi."

Thế giới người thú vẫn có chữ viết.Tuy có hơi giống giáp cốt văn, nhưng vẫn có điểm khác.

Vì có thể tạo được tấm da thú viết tên lá thuốc có ích này, cô phải hao hết tâm tư để viết mấy kiểu chữ quanh co kì quái và mấy hình tròn trừu tượng.658.32Ngân Hào nhận lấy tấm da thú, ban đầu cũng không để tâm lắm.

Nhưng rồi nhìn thấy văn tự và hình vẽ trên đó, chàng nghiêm túc lại, đọc từ đầu đến cuối.Xong rồi, trong mắt chàng chỉ còn mừng rỡ, lập tức cầm tấm da thú đứng lên, không duy trì được tư thế thần tiên nữa mà có hơi kích động nhìn Đường Quả."

A Quả Quả, em phát hiện ra cái này ở đâu?"

"Trong một cái hang ạ.

Đại tư tế có muốn đi với em đến đó không?"

Hệ thống: Ký chủ xấu xa.Ngân Hào nghĩ đến nội dung trên tấm da thú, toàn là thảo dược cần thiết cho người thú, ngay cả cách dùng cũng có, thậm chí còn ghi cả cách chữa một số bệnh nhẹ.Chàng không biết trong hang động kia có mỗi một tấm da thú này hay là còn những thứ quan trọng khác.Nhưng dù thế nào đi nữa, chàng vẫn muốn đi xem."

Vậy đi."

Chàng đến trước mặt Đường Quả, lập tức bắt lấy cổ tay cô rồi ra ngoài.

Đường Quả mỉm cười theo sau.

Dũng sĩ đã ra ngoài từ sáng, Ngân Hào cũng không nói với Hắc Lang là hôm nay đi hái thuốc, vì thế trong bộ lạc không có giống đực nào cả.Ngân Hào kéo Đường Quả ra ngoài rồi mới hỏi, "Đi hướng nào đây?"

"Đại tư tế để em dẫn đường cho."

Ngân Hào giờ mới nhớ ra hình như mình đã nắm tay giống cái nhỏ đi một đường.

Đương lúc chàng xấu hổ muốn buông ra thì Đường Quả lên tiếng, "Đại tư tế nắm tay em đi."

Ngân Hào: Có thể nói không được không?"

Ngài nắm tay em, tránh lạc."

Đường Quả mỉm cười nói với chàng, "Lạc mất em là không tìm được đâu à nha."

Ngân Hào vốn đang hơi kháng cự, nghe được câu này, lập tức nắm chặt tay Đường Quả.

Đang yên lành, nghe đến câu "lạc mất là không tìm được", không hiểu sao trong lòng chàng lại khủng hoảng.Khủng hoảng đến mức phải nắm tay cô thật chặt không muốn buông ra.Nắm được tay giống cái nhỏ, chàng nhận ra cảm giác khủng hoảng đã biến mất.

Chàng liếc mắt qua giống cái nhỏ đang cười tủm tỉm, nhớ tới những tháng ngày ở chung, khóe môi cong lên một vòng cười."

A Quả Quả."

"Dạ."

Nghe được câu trả lời ngoan ngoãn, Ngân Hào không có ý trốn tránh nữa, chỉ cảm thấy tiếng này thật ngọt, ngọt đến tận trong tim."

Về sau đừng ra ngoài chơi một mình, nguy hiểm."

"Dạ rõ."

Đường Quả nhìn Ngân Hào, dáng vẻ em nghe ngài tất khiến chàng phải nhắm mắt lại, tai đỏ lên.

May mắn là tóc chàng xõa xuống, A Quả Quả hẳn là sẽ không chú ý đến.Xung quanh chỉ có tiếng hai người đi xuyên qua bụi cỏ, tiếng Ngân Hào lại vang lên, "A Quả Quả."

"Dạ, đại tư tế, có gì thế ạ?"

Ngân Hào đầy ý cười trong mắt, nắm tay cô càng chặt hơn, "Về sau muốn ra ngoài phải nói với ta, ta đưa em đi."

Hệ thống: Con cá mắc câu."

Vâng ạ."

Đường Quả cong nhẹ cong môi rồi bật cười với Ngân Hào.

Gương mặt nhỏ xinh đẹp ấy thật khiến Ngân Hào choáng váng, nhưng chàng vẫn không rời mắt đi mà vẫn nhìn thẳng vào cô.Đối với A Quả Quả lúc trước, chàng thật sự không có suy nghĩ gì đặc biệt, chẳng qua là vì cha mẹ nàng hi sinh vì bộ lạc nên chàng quan tâm đến A Quả Quả hơn một chút.Bây giờ chàng đã chìm trong thế giới ngọt ngào không biết là A Quả Quả vô tình hay cố ý tạo ra, không thoát được, cũng không muốn thoát.659.33"Hang động kia kìa."

Đường Quả chỉ một cái hang cách đó không xa.

Ngân Hào thuận theo cô, nhưng không thấy được hang động mà cô nói.

Đương lúc chàng nghi ngờ thì Đường Quả nói tiếp, "Em lấy cây cỏ che lấp rồi.

Em đoán là bên trong hẳn là sẽ có vật khác."

"A Quả Quả rất thông minh."

Đường Quả không khiêm tốn chút nào, "Cái đó là đương nhiên rồi."

Mắt Ngân Hào hiện lên ý cười, cũng không cho là cô đang khoe khoang.

Chàng khen là thật lòng, A Quả Quả rất thông minh, không cần biết là học gì, dạy một lần cô đã nhớ.Chàng dám nói, canh thịt và thịt nướng của A Quả Quả là món ngon nhất bộ lạc, của Ninh Lạc cũng không sánh nổi.Hệ thống: Vì đây là kẻ già đời đó ba.Đường Quả kéo Ngân Hào đến trước hang động, khoát tay nói, "Đại tư tế, ngài bỏ tay ra đi, ở đây không lạc được đâu."

Lời này tựa như đang nói chàng nhất định phải nắm chặt.Ngân Hào lỏng tay ra, tay nhỏ ấm áp rời đi, trong lòng chàng có mấy phần thất lạc.

Được thôi, không thể không thừa nhận, chàng quả thật muốn mãi mãi nắm tay này không buông.Đường Quả rẽ cỏ ra, quả nhiên xuất hiện một hang động cao ngang một người.

Theo lối vào, có thể thấy được không gian trong hang khá lớn.Cô mỉm cười nhìn hang động, để đào được cái hang này, cô phải tốn không ít công sức.

Thế giới này không có linh khí để tu luyện, cô cũng đành phải dùng mấy thứ mình cất trong không gian hệ thống để tự thân ra trận.Lần sau xuyên qua thế giới hiện đại, cô nhất định phải mua một cái máy xúc, để khi đào hang không cần phải phiền phức như này nữa.Hệ thống: Ký chủ đại đại sợ là con ma rồi, đọc Lam Tường đi."

Đại tư tế, vô đây nè."

Đường Quả nhanh chóng bò vào.

Cái hang này là cô đào, có nguy hiểm hay không cô rõ như lòng bàn tay.

Ngân Hào không kịp cản cô lại, đành mau chóng bò vào theo cô.Vào rồi mới thấy bên trong còn lớn hơn cả bên ngoài nhìn vào.Ngân Hào quan sát hang động, rơi vào trầm tư.

Nơi đây rất kín, có thể coi là một chỗ an toàn, nếu thú triều đến cho tất cả các thành viên vào trong đây rồi lấp cửa hang lại không biết có được không.Đường Quả nhìn mắt Ngân Hào, biết ngay là chàng đang suy nghĩ cái gì.Cô cũng không muốn chơi với mấy con thú hoang kia nên mới nghĩ đến chuyện tạo ra một cái hang động để sống yên ổn này.Đương nhiên, mục đích của cô không chỉ có thế.

Mục đích thứ hai là cô muốn giao cho Ngân Hào đồ mà chàng cảm thấy hứng thú.

Thời gian càng ngày càng đến gần, cô cần phải làm thêm nhiều một chút.Hệ thống: Còn tưởng ký chủ đại đại yêu đương quên chính sự, hóa ra là vừa yêu đương vừa làm chính sự, làm thế không thấy mỏi não à?Hang động chỉ cao tầm cỡ một người cho nên ánh sáng trong hang rất mờ.Hai người lục lọi tìm kiếm xung quanh.

Ngân Hào tìm khá kĩ, quả nhiên rất mau đã thấy được một miếng da thú và một thứ khác sờ có vẻ không được bình thường.

Chàng cất hết đi.Cuối cùng, chàng đến vách hang mò ra được một khối đá đã long ra, nhẹ đẩy một chút, khối đá vậy mà rơi xuống.

Chàng vội lui lại, không quên kéo Đường Quả ra sau bảo vệ.Đường Quả rất hài lòng với phản ứng của Ngân Hào, ôm tay chàng hỏi, "Sao thế ạ?"

Hệ thống: Diễn viên thành tinh.660.34"Hình như ở đây có một lối đi."

Ngân Hào nói, có hơi do dự.

Lối đi này không biết có nguy hiểm hay không.

Nếu chỉ có mình chàng, chàng khẳng định sẽ không do dự mà đi qua.Nhưng bây giờ bên người chàng còn có một A Quả Quả, lỡ gặp phải nguy hiểm, không biết chàng có bảo vệ được nàng hay không.

Nàng còn chưa trưởng thành, coi như thực lực cũng khá nhưng không thể so được."

Vậy qua xem thử thôi, lỡ lại có đồ tốt."

Ngân Hào chưa kịp trả lời đã bị Đường Quả kéo đi."

Đại tư tế, đi thôi."

"A Quả Quả, bên trong có thể có nguy hiểm."

"Em không sợ đâu."

Ngân Hào không phản bác lại được.

Chàng sợ, sợ không bảo vệ được nàng."

Đại tư tế, đừng lề mề, nhỡ đâu trong đõ có đồ tốt thì sao?"

Đường Quả cũng mặc kệ, cô còn để đồ trong đó đấy, không đi sao được?Cuối cùng, Ngân Hào vẫn bị Đường Quả kéo đi.

Lần này không cần Đường Quả nhắc, chàng đã nắm tay cô, về sau còn nghĩ nắm tay vẫn dễ lạc, dứt khoát ôm thân thể nho nhỏ của cô vào lòng.Đường Quả hết sức hài lòng, ai bảo người thú thô lỗ không lịch thiệp chứ?Ngân Hào cực kì lịch thiệp, còn thông minh, biết được mình nên làm gì, không hổ là xuyên không không có ký ức, mỗi thế giới đều không thua kém ai cả.Đi một đoạn đường nữa, cả hai đã vào trong lòng núi.

Bên trong hết sức rộng rãi, phía trên còn đục một cái lỗ cho ánh sáng vào, cũng không biết làm sao mà làm được.Chàng vốn chưa xác định được người thú có thể ở đây không, giờ đã vạn phần chắc chắn lúc thú triều đến có thể tị nạn ở chỗ này.Chàng có hơi kích động, có lẽ người thú trong bộ lạc năm nay sẽ không thiếu ai cả.Nương theo ánh sáng yếu ớt, Đường Quả thấy được vẻ vui sướng trên mặt Ngân Hào, trong lòng khẽ lắc đầu.

Hôm nay Ngân Hào vui vì bộ lạc bao nhiêu, sau này sẽ hận bộ lạc bấy nhiêu.Hệ thống: [Ký chủ đại đại, thế mà cô cũng xuống tay được.]"Không phải vấn đề ta xuống tay hay không xuống tay, ta chỉ muốn cho chàng ấy biết lựa chọn của bộ lạc thôi.

Nếu như lần này ta phát hiện hang núi, giúp bọn họ lánh thú triều, tương lai nếu họ chọn Ninh Lạc chứ không chọn ta, chàng sẽ không thương hại bọn họ nữa.

Ta chỉ muốn làm triệt để một chút, không phải nói trùng sinh chính là một lần được lựa chọn nữa hay sao?

Lần nay, ta muốn xem xem bọn họ sẽ lựa chọn thế nào."

Đường Quả vừa cười vừa giao lưu với hệ thống, cô muốn xem, lòng người liệu có thể vì một vài nguyên nhân mà tích một phần thiện ý hay không."

Nơi này rất không tệ."

Ngân Hào nói, "A Quả Quả, chúng ta trở về đi, phải nhanh báo cho Hắc Lang phái người sang đây xem.

Thú triều đến, thành viên bộ lạc chúng ta có thể né được nguy hiểm."

Đường Quả cúi đầu cười tủm tỉm, sợ là không có dễ như vậy đâu à nha.Ngân Hào tâm tình tốt nắm tay Đường Quả ra khỏi hang.

Hai người dùng cỏ dại lấp cửa hang, lần này có Ngân Hào bố trí, giấu còn kĩ hơn trước, với đầu óc của người thú sẽ không đoán ra được ở đây sẽ có một hang động.Chuẩn bị xong xuôi, cả hai nhân lúc trời còn sớm mà tạm không về bộ lạc, dự định hái thêm lá thuốc về, khó lắm mới được ra ngoài một chuyến.Càng đi càng xa, và rồi... thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi, cộng với một vài âm thanh đặc biệt.661.35Nghe được âm thanh đó, Ngân Hào đang ngồi dưới vách núi hái là thuốc cứng mặt lại, vô ý thức liếc về phía Đường Quả.

Thấy cô phấn khởi nhìn đến hướng nào đó, mặt đen lại."

A Quả Quả."

"Dạ, đại tư tế, sao thế ạ?"

"Chúng ta về thôi."

Đường Quả không nghe theo.

Không ngờ lại trùng hợp thế, ở đây mà cũng gặp được Ninh Lạc, lại còn gặp đúng lúc Ninh Lạc đang chơi với hai "cậu nhỏ".

Không đi qua nhìn cho đã mắt thì làm sao mà về được?"

Đại tư tế, giọng này nghe quen quen."

Đường Quả ra vẻ không biết gì.

Cỏ bên kia hơi cao, hơn nữa còn có âm thanh kì quái, ngay cả ngọn cỏ cũng đong đưa mà xung quanh lại không có gió, cô nên hào hứng nhìn qua vì tò mò đúng không?Hệ thống: Không muốn nói chuyện."

Đại tư tế, chúng ta qua xem đi."

Đường Quả kéo tay Ngân Hào.

Ngân Hào đương nhiên là không muốn đi, kéo Đường Quả vào trong ngực, thấp giọng, "Đừng đi qua quấy rầy."

"Ơ, sao lại quấy rầy ạ?

Rõ ràng là chào hỏi mà."

Đường Quả cười mỉm, "Giọng giống cái kia nghe quen lắm á, đại tư tế, thật sự không qua xem ạ?"

Sắc mặt Ngân Hào không tốt lắm, "A Quả Quả, lúc này không thể đi qua."

"Vì sao chứ?"

Ngân Hào hết cách, đành thấp giọng nói bên tai cô, "Hai người đang giao phối, lúc này đi qua sẽ chọc giận giống đực.

Người ta sẽ nghĩ chúng ta muốn tranh giống cái và công kích chúng ta."

"Thì nhìn lén thôi cũng được mà?

Đại tư tế, em cảm giác chúng ta quen giống cái kia."

Đường Quả thấy Ngân Hào thật không muốn đi, lập tức vỗ đầu nói, "A, em nhớ ra rồi.

Đại tư tế, giọng đó cực kì giống Ninh Lạc."

Cô vừa dứt lời, Ngân Hào rơi vào do dự.

Nếu thật sự là Ninh Lạc, chàng muốn đi xác nhận một chút.Nghĩ một lúc, chàng cẩn thận giữ lấy Đường Quả, dường như không muốn cô đi qua, "Vậy chờ chốc nữa người ta xong việc rồi thì qua đó."

"Dạ."

Thật ra cô cũng không muốn nhìn lắm, không có gì đáng xem.Sau đó, bên kia dường như càng ngày càng mãnh liệt.

Ngay cả cọng cỏ nhỏ cũng bị hai người dày vò đến đổ xuống.

Thật điên cuồng.

Có lẽ vì nghĩ đây là chốn không người nên đã thả ra nhân tính và thú tính cuồng nhiệt nhất.Đường Quả hào hứng nghe, còn sắc mặt Ngân Hào không được tự nhiên lắm.

Hơn thế, nghe âm thanh kia, trong đầu chàng lại nghĩ đến... giống cái nhỏ trong ngực.

Mặt chàng cứng lại, vội đuổi suy nghĩ lung tung đó ra ngoài.A Quả Quả còn chưa trưởng thành đâu.Đường Quả mỉm cười giao lưu với hệ thống, "Tộc rắn thật sự có hai cái đó hả?"[Chắc vậy, không phải trong sách đều viết thế sao?]"Đọc sách và xem live có thể giống nhau à?"

Đường Quả đỡ cằm, "Tò mò thật, không biết Ninh Lạc tiếp nhận kiểu gì.

Hai cái đó thì dùng làm sao?"[Ký chủ, có cần tôi quay video cho cô không?

Có rảnh cứ từ từ thưởng thức.]Ánh mắt Đường Quả liếc sang gương mặt mất tự nhiên của Ngân Hào - thần thái thần tiên biến đâu mất, nhìn đáng yêu hơn hẳn – rồi nói, "Không cần, tò mò gì chứ, vẫn là Ngân Hào dễ nhìn hơn."

Hệ thống: Ai, được thôi, tui còn đang tính thể hiện đây."

Đại tư tế?"

"Có chuyện gì?"

Đường Quả cười tít mắt, "Ngài giao phối với giống cái chưa ạ?"

Ngân Hào: "..."

Vấn đề quỷ gì thế?
 
Back
Top Bottom