Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,323
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
275602086-256-k41200.jpg

[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Tác giả: BeltiousSoulia
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Đỗ Liễu Liễu
Chuyển ngữ: Phong Nguyệt/ Beltious Soulia/ Dã Linh
Beta: Jin Yin

Văn án:
Cô vốn chỉ là nữ phụ, mỗi cái kết của cô đều thê thê thảm thảm.

Sau này mới tỉnh ngộ đã bị trói buộc với một hệ thống thiểu năng trí tuệ.

Đã không phát quà tân thủ thì thôi, quà cho người chơi lâu năm cũng không có, khen thưởng khi nhiệm vụ hoàn thành lại càng không có.

Cô quyết định đình công, không làm.

Hệ thống: Cảnh cáo!

Xin cô làm việc nghiêm túc, không thì sẽ bị xóa bỏ.

Đường Quả: Mơ đi.

Hệ thống: Kí chủ, cầu xin cô, đừng bắt nạt nam nữ chính nữa.

Đường Quả: Không có khả năng.

Hệ thống: Kí chủ tính toán chơi hỏng thế giới này thế nào, cầu chiếu cố ạ.

Đường Quả: Có thể chiếu cố.

Nhưng mi phải nhanh tìm thông tin của hắn cho ta.

Hệ thống: Được được được...

Sẽ có nhanh!

Kí chủ, chờ một tí nhé.
[nữ cường, 1vs1]
___
Các quyển trước tại: wattpad.com/user/BeltiousSoulia Tags: 1vs11x1cườngcườnghethongmauxuyênnamcườngngontinhnuphunữcườngxuyênnhanh​
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 613: Hoa khôi làng được cưng chiều (42)


Nghe Tạ Thế Quân nói, Tống Dã quay sang nhìn Đường Quả.

Đường Quả vợ anh đang cười rất ngọt với anh, quả là ngọt đến tận đáy lòng.Nếu như không có vợ chồng Tạ Thế Quân ở đây, anh thật muốn ôm lấy cô, hôn đôi mắt biết nói đã mang đến cho anh vô hạn ấm áp.Tạ Thế Quân ho nhẹ một tiếng, trong lòng ghen tị.

Anh cũng có vợ, nhưng không có tình yêu.Lúc không làm lính thì anh cũng là một thanh niên văn nghệ, cũng ghen tị với tình yêu được viết trong sách.Anh đã từng ảo tưởng vợ tương lai nhất định là một cô gái cười lên rất ngọt ngào và chỉ cười với anh như thế; còn anh, anh sẽ chiều chuộng cô ấy lên tận trời, khiến cho tất cả mọi người ghen tị với cô ấy.Nhưng hiện thực là, anh có một người vợ hiền lành đảm đang và chưa từng trải nghiệm được tình yêu khiến người trầm mê như trong sách viết.Tuy vậy, anh vẫn là một người biết thỏa mãn.

Vợ anh hiền lành đảm đang, anh chỉ có thể tận lực đối xử tốt với vợ.

Không có tình yêu có lẽ sẽ tiếc nuối, nhưng anh có thể có được thứ tốt hơn so với tình yêu.Có lẽ anh sẽ không nảy sinh tình yêu với Trần Anh, nhưng anh sẽ cố gắng phấn đấu vì gia đình mình, một mực đối xử tốt với vợ, cho vợ một mái nhà ấm áp.

Rồi cả hai sẽ từ từ già đi, trở thành người thân của nhau cũng được.Đôi mắt ấm áp nhìn Trần Anh, nhưng Trần Anh lại không cảm nhận được nội tâm tinh tế muốn cố gắng để thời gian của cả hai tốt hơn trong lòng của người đàn ông nhìn trông thô kệch này.Cô ta cũng không để ý rằng mình đã có được hết tất cả, có được một người đàn ông toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình, vì mình mà phấn đấu.

Mặc dù đôi bên không có tình yêu, anh cũng nguyện ý theo vợ sống tiếp, làm tròn trách nhiệm.Cô ta chỉ thấy, người đàn ông đời trước chán ghét cô ta vậy mà có được thành tựu lớn như thế ở đời này, còn mười năm như một ân cần với một người phụ nữ khác.Cô ta không muốn chấp nhận thực tế.

Đời này càng khác đời trước, cô ta càng hận Tống Dã, cũng hận Đường Quả.Vì sao, vì sao Đường Quả có thể khiến Tống Dã đối xử tốt với mình như thế?"

Lần này phải cảm ơn chủ tịch Tống."

Tạ Thế Quân nhớ đến mục đích mời Tống Dã, không thể không nói một câu cảm ơn.Nghe thế, Trần Anh tỉnh táo lại, có hơi hoang mang một chút, cảm ơn Tống Dã?

Tạ Thế Quân làm gì mà phải nhờ đến Tống Dã?Cô ta kéo Tạ Thế Quân, "Anh làm gì mà cần người ta hỗ trợ?"

Có thể nói, lời này rất không tôn trọng người khác.

Tạ Thế Quân có hơi không vui, nhưng thấy Trần Anh chỉ nói thầm, Tống Dã cũng chưa chắc đã nghe được, mới thở ra một hơi."

Còn không phải chuyện vào thành phố công tác.

Trước đó anh đã nói với em rồi, mà em cứ không muốn nghe.

Hôm nay anh mời chủ tịch Tống đến ăn cơm là để cảm ơn cậu ấy.

Nếu cậu ấy không trợ giúp, có lẽ anh chỉ có thể sang huyện Lâm."

Làm gì có huyện nào tốt như phố, trừ huyện Đường.Tạ Thế Quân rất cảm kích.

Tống Dã giúp anh lần này, anh có thể được lợi rất nhiều năm, trừ khi anh không sống trong thành phố.

Người ta sẽ xem mặt mũi của Tống Dã, sẽ không làm khó anh.Có thể nói, anh nợ Tống Dã một ân tình, nếu không phải sống chung một thôn, có lẽ Tống Dã còn lâu mới giúp anh.Cho nên, thái độ của Trần Anh khiến anh rất không thoải mái.

Anh nghĩ, sau khi về cần phải nói chuyện tử tế với Trần Anh, phòng đắc tội ân nhân anh.Trần Anh nghe Tạ Thế Quân vào thành phố công tác là nhờ có Tống Dã giúp một tay chứ không phải là có năng lực khiến người thành phố tự mời đến như mình nghĩ, đầu óc nổ tung.____Editor: Chào mừng các nàng sang quyển 4 của Nữ phụ bình tĩnh một chút ~~~
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 614: Hoa khôi làng được cưng chiều (43)


"Anh nói cái gì?"

Trần Anh không chịu được mà hét to một tiếng.

Giọng cô ta rất lớn, người bên ngoài cũng nghe thấy được.Đường Quả dễ dàng nghe được hai người nói thầm, tai Tống Dã cũng rất thính, hai người nói gì anh nghe rõ mồn một.Hai lần gặp Tạ Thế Quân, người này rất thức thời, không quá để ý đến Quả Quả nhà anh.

Anh cũng không phải loại cực kỳ hẹp hòi, cũng rất thưởng thức người thẳng thắn tình nghĩa như thế này, cho nên giúp người ta cũng tính là thật lòng.Còn Trần Anh!Cô ta rất quái lạ.

Anh nhớ rõ cô ta đã từng cho anh trứng gà, trên mặt còn viết rõ ra là vừa ý anh, khiến anh tránh còn không kịp.Rồi sau mấy tháng, không biết sao mà cô ta không tiếp cận anh nữa, nhìn anh cũng lộ ra vẻ căm ghét, tránh anh như tránh tà, khiến anh cho là mình đã làm gì đó có lỗi với người ta.Về sau anh lại không cẩn thận rơi xuống sông, được Quả Quả vớt lên, còn bị cả thôn nhìn thấy hai người quần áo ướt sũng ở chung một chỗ.

Cứ thế, anh mơ mơ màng màng kết hôn.Lại sau nữa, anh phát hiện ra mình nhặt được bảo bối, cũng không chú ý đến Trần Anh quái lạ.Vừa rồi Trần Anh nghe được công việc của Tạ Thế Quân là có anh giúp, cô ta dường như không thể tin được.

Ánh mắt thù hận kia khiến anh cảm thấy cực kỳ quái."

Anh Tử."

Giọng Tạ Thế Quân trầm xuống, "Em đang nói gì thế?"

Trần Anh phản ứng lại, chuyện cô ta sống lại tuyệt đối không được để cho ai biết.Và... chuyện trước kia cô ta cố ý động tay động chân trên đường đi của Tống Dã để người ta rơi xuống sông và rồi dẫn Đường Quả đến chỗ đó.Một khi chuyện này bị lộ ra, không biết dân huyện Đường sẽ nhìn cô ta thế nào."

Em...

Em chỉ giật mình."

Trần Anh cắn răng, nuốt hết đắng cay xuống bụng, vô cùng nhịn nhục, "Không ngờ rằng chủ tịch Tống trợ giúp cho Thế Quân."

"Cảm ơn anh."

Nhưng mà, dáng vẻ của cô ta nào giống như đang cảm ơn, rõ ràng là không biết làm sao, hoàn toàn không muốn tin tưởng.Tống Dã không so đo, Đường Quả biết sự thật cũng không so đo.Nhưng trong lòng Tạ Thế Quân vẫn không thoải mái.

Hôm nay biểu hiện của Trần Anh có thể nói là khiến anh mất mặt.

Cũng không biết chủ tịch Tống có để ý hay không; người ta giúp anh, Trần Anh lại như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, còn nhìn người ta như nhìn thấy kẻ thù, là ai cũng sẽ không thoải mái."

Chúng tôi về hơi vội, có lẽ Anh Tử vẫn còn chưa quen, chủ tịch Tống đừng để ý."

Tạ Thế Quân lo lắng nói xin lỗi, kỳ thật anh rất nể Tống Dã, không hi vọng vì Trần Anh mà quan hệ hai bên căng thẳng.Tống Dã lắc đầu, "Không sao."

Tạ Thế Quân thở phào một hơi, thầm nghĩ lần sau gặp Tống Dã không cần mang Trần Anh đến.Hơn nữa, anh vẫn nên hỏi mẹ anh về chuyện lời đồn trước kia.

Mẹ anh ở nhà, chắc là sẽ biết rõ.Bữa cơm này Đường Quả và Tống Dã ăn khá thoải mái.Cuối cùng, khi Tạ Thế Quân vẫn còn thấp thỏm thì cả hai rời đi.Tạ Thế Quân hỏi Trần Anh, "Anh Tử, em làm sao vậy?"

"Không sao."

Sau khi hai người đi rồi, Trần Anh cũng không căng thẳng nữa, nhưng lại cực kỳ lạnh lùng với Tạ Thế Quân.Cứ tưởng rằng người này có bản lĩnh, không ngờ đến thành phố công tác vẫn là nhờ Tống Dã giúp một tay.Thật sự quá thất vọng.

Ai giúp mà chẳng được, sao cứ phải là Tống Dã."

Em về trước."

Trần Anh cũng không chờ Tạ Thế Quân đáp lại mà xoay người đi ngay.

Lãnh đạm như thế, khiến Tạ Thế Quân đang tức giận cũng không muốn giữ lại.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 615: Hoa khôi làng được cưng chiều (44)


Tạ Thế Quân thấy Trần Anh quay đầu không thèm nhìn lại, cũng xoay người đi về nhà.Vừa về đến nơi, thấy Từ Thu Lan đang chơi với con trai con gái mình, sắc mặt anh mới dịu đi chút.Từ Thu Lan thấy anh trở về, cười tủm tỉm, "Anh Tử đâu?

Sao hai con không cùng về?"

Nhắc đến Trần Anh, sắc mặt Tạ Thế Quân trầm xuống.

Từ Thu Lan nhìn, biết ngay là có chuyện xảy ra.

Con trai bà bình thường tính tình rất tốt, chẳng lẽ là hai vợ chồng cãi nhau?"

Sao thế?"

Bà dự định khuyên con nên bao dung với Trần Anh một chút.

Chồng bà mất sớm, gian nan nuôi ba đứa con khôn lớn, nên bà hiểu phụ nữ khó khăn như thế nào.Nhưng nghe Tạ Thế Quân nói chuyện, bà không khuyên được nữa."

Anh Tử làm sao thế?"

Từ Thu Lan nói nhỏ, "Trước kia cũng đâu có thấy mâu thuẫn gì với Đường Quả."

"Mấy hôm trước con nói chuyện chủ tịch Tống, Anh Tử có nói mấy lời không hay lắm."

Tạ Thế Quân đuổi hai đứa bé ra ngoài chơi rồi kéo Từ Thu Lan vào trong phòng, "Mẹ, có phải Anh Tử có chuyện gì xảy ra với chủ tịch Tống không?

Mẹ ở trong thôn, có nghe người ta nói gì không?"

"Phì, đừng có nói lung tung.

Với nhân phẩm của chủ tịch Tống, sao mà có thể dính líu đến Anh Tử."

Từ Thu Lan đang nói, đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Trước kia thật sự là có một lời đồn, con biết Trần Phương Phương, em gái Anh Tử không?"

Tạ Thế Quân gật đầu.

Chuyện đó liên quan đến anh, lúc đấy nhà họ Trần mất hết mặt mũi."

Trần Phương Phương không chỉ nói một lần là Anh Tử trộm cho chủ tịch Tống trứng gà nhưng mà hình như chủ tịch Tống từ chối không nhận."

Từ Thu Lan nhớ lại, sắc mặt cũng không tốt lắm, "Chẳng lẽ là thật?"

Nếu như thế, Trần Anh ngứa mắt Tống Dã cũng là bình thường.

Người đàn ông cô ta lấy lòng mãi cũng không chiếm được có thành tựu tốt như thế, còn tình cảm với Đường Quả như vậy, cô ta có bất bình, có thái độ không tốt với Tống Dã cũng dễ hiểu.Hai mẹ con trầm mặc, rốt cuộc vẫn là Tạ Thế Quân lên tiếng, "Thôi mẹ, chuyện này đừng nhắc đến nữa."

"Ai..."

Từ Thu Lan cũng hiểu chuyện này không thể nói, nhất là nói trước mặt Trần Anh.

Nếu nói ra, không biết sẽ mâu thuẫn thế nào.

Vì gia đình hòa thuận, dù có không thoải mái đến mấy cũng không thể nói.Tạ Thế Quân vào phòng mình, thấy Trần Anh vẫn chưa về, nhớ tới chuyện mà Từ Thu Lan nói, trong lòng có cảm giác khó chịu.

Như vậy xem ra Trần Anh đã từng thích Tống Dã, chỉ là không được đáp lại.Khó trách...

Khó trách ánh mắt Anh Tử nhìn anh cho tới bây giờ cũng không có yêu thích trong tưởng tượng của anh và sau khi anh chuyển nghề lại đối xử lạnh lùng với anh như vậy.Trước kia Anh Tử cấp bách gả cho anh, chẳng lẽ là muốn cho Tống Dã biết, thực ra mình có thể gả được cho một người đàn ông tốt hơn?Bây giờ thấy được thành tựu của Tống Dã, trong lòng đã không cân bằng.

Giờ còn nghe chuyện công tác của anh cũng là Tống Dã hỗ trợ, Anh Tử kiêu ngạo như thế làm sao có thể tiếp thu?

Nhắc đến Tống Dã và Đường Quả, câu đầu tiên của vợ anh là, có phải hai người trở mặt rồi hay không.Rốt cuộc là có bao nhiêu hi vọng Tống Dã và Đường Quả không tốt?Tạ Thế Quân không quá muốn dùng ác ý để đoán vợ mình, nhưng người này đã ở bên anh lâu như thế, anh có thể hiểu được một chút.Thông qua Từ Thu Lan, anh đã đoán ra được gần hết.

Tóm lại, anh khó chịu, rất khó chịu.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 616: Hoa khôi làng được cưng chiều (45)


"Tạ Thế Quân vào thành phố rồi?"

Đường Quả cũng không nghĩ là Tạ Thế Quân nhanh như thế, "Trần Anh cũng đi cùng?"

Theo lý mà nói, Tạ Thế Quân phải ở bên kia làm quen một thời gian rồi mới dẫn Trần Anh đi chứ?"

Ừ.

Anh ấy mua được một căn hộ trong thành phố nên đón Trần Anh đi, còn hai đứa con ở với Từ Thu Lan.

Trần Anh cũng đồng ý, dường như rất muốn vào thành phố."

Tống Dã cũng không giấu giếm, tiện nói ra suy nghĩ của mình, "Quả Quả, anh cảm thấy Trần Anh rất kỳ quái."

"Kì quái chỗ nào?"

Đường Quả cười hỏi.

Cô biết rõ Tống Dã có nghi ngờ với Trần Anh.Tống Dã nghĩ nghĩ một chút, rồi đáp, "Trước kia cô ta thực sự đã lấy lòng anh, nhưng mà Quả Quả, anh cam đoan với em, anh không có ý gì với cô ta, chưa từng nhận gì của cô ta, ngay cả một chén nước cũng không có."

"Thôi thôi, đừng lòng vòng, em biết A Dã nhà em không phải người như thế."

Nghe được câu A Dã nhà em, Tống Dã bật cười, ôm lấy cô vợ nhà mình mà cọ trán cô, nói tiếp, "Hai tháng đầu, cô ta cực kỳ ân cần, nhưng đột nhiên có một ngày, anh phát hiện ra cô ta thay đổi, cho nên mới cảm thấy kỳ lạ."

"Ánh mắt cô ta nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nếu như không phải cô ta không xách dao theo, chắc anh còn nghĩ cô ta sẽ tới chém anh."

Nghe Tống Dã miêu tả, Đường Quả có thể hình dung ra được lúc đó, "Rồi sao nữa?"

"Sau đó thì anh không tiếp xúc với cô ta, nhưng vẫn cảm thấy cô ta rất hận anh.

Anh nhớ rõ, anh không làm gì cô ta cả."

Tống Dã nói, "Về sau anh và em kết hôn, ít gặp mặt hơn, nhưng mà thỉnh thoảng thấy cô ta lạnh lùng nhìn chúng ta, còn có vẻ cười trên nỗi đau của người khác."

Anh cảm thấy cô ả này có bệnh."

Đi xa cũng tốt."

Tống Dã không nói rằng thỉnh thoảng anh cũng thấy ánh mắt Trần Anh nhìn Quả Quả nhà anh cũng không thân thiện.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng anh cảm thấy có một số chuyện rất trùng hợp.Nghĩ thế, anh hỏi, "Quả Quả, em có nhớ lúc đó vì sao lại ra bờ sông không?"

Đường Quả nhíu mày, anh chàng này vậy mà đã nghi ngờ đến chỗ này rồi.

Đương nhiên, cô sẽ phối hợp với anh, vốn dĩ cô cũng không định giấu diếm chuyện Trần Anh đã làm."

Để em nhớ đã...

Đúng rồi, hình như là hôm ấy Trần Anh có hẹn em ra nói chuyện.

Em nghe theo, đúng giờ thì đến, vừa hay gặp phải anh rơi xuống nước."

Không cần nói nhiều, nhất định là phải cứu người.Tống Dã mím môi lại, càng ngày càng cảm thấy chuyện không đơn giản.Nhưng chuyện đã qua lâu như thế rồi, coi như anh có nghi ngờ thì cũng không tìm được chứng cứ.

Trừ khi lúc đó cũng có người khác nhìn thấy.Hồi đấy, ngày nào anh cũng đi trên đường kia nhưng lại không phát hiện ra được bờ sông sạt lở, đến đúng ngày đó thì sạt, nói thế nào cũng thấy lạ.

Lúc đó anh hoang mang, sau rồi cũng không đi kiêm tra.

Giờ nghĩ lại, điểm đáng ngờ rất nhiều.Quả Quả vừa cứu anh lên thì người khác đến, giống như là đã hẹn trước.

Anh nhớ lờ mờ là có tiếng người hét, hình như là ban ngày ban mặt, trai gái ôm nhau không ra thể thống gì, danh tiết của hoa khôi Đường đã bị hủy, dù là ai cũng phải phụ trách.Giọng nói này...

Tống Dã sầm mặt lại, Trần Anh."

A Dã?"

Tống Dã ôm lấy Đường Quả, "Không sao, anh có việc cần ra ngoài chút.

Quả Quả tối muốn ăn gì?

Anh về làm cho."

"Anh làm là ngon."

Đường Quả thỏa mãn nói, người đàn ông này làm món gì cũng ngon.Tống Dã có việc trong lòng, chỉ gật đầu rồi vội vàng rời đi.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 617: Hoa khôi làng được cưng chiều (46)


[Ký chủ, Tống Dã đi thăm dò chuyện năm đó?"

Đường Quả ngồi trên sô pha, đáp lại một câu, "Chắc thế."[Chuyện qua lâu rồi, còn tra được à?] Hệ thống không biết nói gì.

Nếu không tra được, ký chủ thật sẽ bỏ qua chuyện này, không gây sự với Trần Anh."

Có một vài chân tướng không nhất thiết phải cần có chứng cứ."

Đường Quả thản nhiên nói, "Với tình hình không ổn định của Trần Anh hiện giờ, chỉ lừa một chút là biết được ngay."

Còn Tống Dã dùng cách gì để tra chuyện năm đó, cô cũng không biết.

Cô chỉ quan tâm sau khi Trần Anh biết được huyện Đường thay đổi, Tống Dã giỏi giang hơn đời trước thì hiện tại có muốn yên ổn sống qua ngày hay không.Mà Tạ Thế Quân kia, nhìn qua rất thông minh, hoàn toàn không phải lính tráng bình thường, tính cách cực kỳ thẳng thắn.Tạ Thế Quân hẳn là đã phát hiện ra gì đó, bằng không sẽ không vội mua nhà trong thành phố rồi đón Trần Anh qua đó.Người ta còn tự mình đến xin lỗi A Dã nhà cô, nhìn ánh mắt anh ta lúc đó, có thể thấy được hẳn là anh ta đã biết chuyện.Edit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Jin YinĐăng trên watt+pad BeltiouSouliaTống Dã ra ngoài, buổi tối mới về.

Anh nằm trên giường, ôm chặt Đường Quả, mắt còn hiện ra một chút may mắn."

Mặc dù anh không biết Trần Anh ghét anh từ lúc nào, nhưng Quả Quả...

Anh cảm thấy thật may mắn, may mắn vì cô ta ghét anh."

Tống Dã dán vào tai Đường Quả nói thầm.Nếu như Trần Anh không hết hi vọng, cũng không ghét anh, người ngày đó nhảy xuống sông cứu anh sẽ không phải là đường quả mà là chính cô ta.Theo thiết kế của Trần Anh, anh thật sự không thể không kết hôn với cô ta.

Nhưng anh không thích nổi cô ta, dù có miễn cưỡng kết hôn, anh cũng không thể thành vợ chồng thật với cô ta được.Đường Quả hiểu, Tống Dã hẳn là đã tra ra chân tướng."

Sao rồi?"

Tống Dã ôm thân hình mềm mềm, hít sâu, "Vốn là anh không có hi vọng gì, nhưng lúc đang nói chuyện với những người vây xem năm đó thì gặp được em trai Trần Anh là Trần Thư Bảo."

"Cậu ta biết anh hỏi chuyện này, do dự một lúc thì kể hết chuyện mà chúng ta không biết ra."

Trần Thư Bảo năm nay hai mươi bốn, thành tích trên trường không tốt, không thể đi học đại học.

Có thể vì huyện Đường phát triển nên cậu ta cho rằng mình cũng không cần đọc nhiều sách.

Tại huyện Đường này, coi như người nhà họ Trần có lười cũng tốt hơn so với những nơi khác.Trần Thư Bảo này có một điểm khá là cực kỳ nghe lời Tống Dã, còn rất sùng bái Tống Dã, không giống với người nhà họ Trần thích vênh vang.

Mặc dù không có bao nhiêu năng lực, nhưng trên phương diện khác thì vẫn được.

Với cái miệng biết ăn nói đó cậu ta cũng coi như được hoan nghênh, cũng sống không tệ với người nhà họ Trần."

Cậu ta nói là vào đêm trước khi anh rơi xuống nước, cậu ta đi tiểu đêm thì phát hiện ra Trần Anh ra ngoài.

Lúc đó cậu ta có tò mò, lén đi theo," Nói đến đây, sắc mặt Tống Dã trầm xuống, "Cậu ta thấy Trần Anh đào gì đó bên bờ sông, còn dùng cỏ để lấp."

Chỗ của anh là nhà của một người già không con, cho nên mỗi ngày người đi qua đó sớm nhất là anh.

Trần Anh tính toán rất chính xác, anh thật sự đi qua đó rồi ngã xuống sông.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 618: Hoa khôi làng được cưng chiều (47)


"Hôm sau anh ngã xuống sông thật."

Trần Thư Bảo còn nói, lúc ấy Trần Anh còn cho cậu ta kẹo, để cậu ta đi hẹn hai chúng ta, nói là có chuyện cần nói.

Nhưng sau khi anh xảy ra chuyện thì cậu ta cũng quên mất."

"Trần Thư Bảo tưởng là Trần Anh tính cùng anh rơi xuống sông để người khác gặp được rồi bức hôn anh."

Tống Dã có hơi dở khóc dở cười, "Cũng không ngờ là, mục đích của Trần Anh là để em nhảy xuống, sở dĩ cậu ta còn giấu diếm đến giờ, là vì nghĩ rằng em nhờ Trần Anh hỗ trợ."

Đường Quả lườm anh, anh đè cô xuống, "Quả Quả, vì thế mà anh thấy may mắn, nếu như Trần Anh không ghét anh, anh sẽ không lấy được em."

"Quả Quả, về sau cách xa cô ta ra một chút."

Tâm địa cô ta quá ác, vì ghét anh mà còn muốn kéo người khác xuống nước.Nếu như không phải Quả Quả nhà anh có sức hút lớn, anh sẽ không hài lòng với cuộc hôn nhân này, từ đó oán hận Quả Quả, oán hận tất cả người nhà họ Đường.

Có lẽ, đây mới là mục đích của Trần Anh.Đáng tiếc rằng cô ta đã tính sai, vì ngay hôm sau, vừa thấy cô gái mở đôi mắt đen láy nhìn mình từ trong chăn, anh đã nhận định đây là người vợ cả đời của anh, là người anh nâng niu trong lòng bàn tay.Mà những người không biết chuyện kia, thấy anh và Quả Quả yêu nhau như thế, có lẽ đều nghĩ rằng chuyện lúc trước là Đường Quả thiết kế."

Anh thấy em qua lại với cô ta hồi nào?"

Tống Dã nghĩ nghĩ, đúng là Trần Anh hình như không muốn sang nhà anh, cũng không muốn nhà anh sang bên đó.

Mặc dù còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng thôi, không quan trọng.Về sau Tạ Thế Quân sẽ ở trong thành phố công tác.

Nhìn Tạ Thế Quân, có lẽ cũng không muốn để Trần Anh ở lại huyện Đường.

Có thể nói, Tạ Thế Quân là một người rất hiểu chuyện, anh giúp người ta một lần, thật đúng là không lỗ."

Quả Quả, chúng ta hoạch định cho huyện Đường đi, cố gắng trong năm năm nâng cấp huyện Đường thành thành phố Đường."

Nói đến phát triển huyện Đường, gương mặt Tống Dã sáng lên, "Nâng cấp lên thành phố rồi, anh dự định xây đại học trong huyện Đường, kinh tế lên, giáo dục cũng lên."

Anh đã nói sẽ phát triển huyện Đường, và anh cũng đã hứa với người trong lòng rằng sẽ cho cô một cuộc sống tốt hơn hẳn so với các phu nhân ở thủ đô."

Được, mai em vẽ phác thảo."

Đường Quả cười cong mắt, "Chuyện đại học xong xuôi rồi, em muốn là người trong nhóm sinh viên tốt nghiệp đầu tiên."

"Ừ."

Vợ hiếu học, đây là điều mà Tống Dã muốn thấy.

Anh hi vọng khi anh tiến bộ thì cô cũng tiến bộ.

Cả hai cùng tiến bộ, cùng ở chung một chỗ lâu dài, cùng thực hiện khát vọng sâu trong tim, và cùng bước trên con đường tươi sáng nhất.Tống Dã ôm lấy người yêu, "Đến lúc đó hai chúng mình cùng học, rồi cùng tốt nghiệp."

Thật ra, anh biết vợ anh lúc nào cũng giỏi, dù cô không thi đại học, nhưng trình độ văn hóa của cô thật không có người bình thường có thể so sánh được.Chỉ một tay họa thôi, các sinh viên đại học kia thật đúng là không bằng.Cô còn biết đọc các các phẩm kinh điển tiếng Anh.

Hồi anh còn nhỏ, cụ Nguyên mời giáo sư dạy ngoại ngữ cho anh, nhưng vợ anh thì không biết học tiếng từ lúc nào.Hơn nữa, toán học của vợ anh cực kỳ tốt.

Bao nhiêu đề toán khó của cháu đều là cô giải ra một cách dễ dàng.

Trước kia anh còn nghe nói, các giáo viên sinh viên giao lưu toán học với Quả Quả xong rất khâm phục Quả Quả, có thể thấy được vợ anh giỏi đến mức nào.Hai người vì huyện Đường thành thành phố Đường mà ra sức, thanh niên trí thức trong thôn từng ra ngoài đi thi cũng lần lượt trở về công tác trong huyện, nhiều người nghe tiếng cũng đổ dồn về đây.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 619: Hoa khôi làng được cưng chiều (48)


Tới huyện Đường, đầu tiên phải nhắc đến nhân vật truyền kỳ Tống Dã.

Và có nói đi nói lại thế nào đi nữa, cũng phải nhắc đến tên một người phụ nữ.Ai cũng biết rõ xuất thân của cả hai người, từ lúc mới bắt đầu đến khi đã phát triển như bây giờ, vẫn có nhiều người bội phục Tống Dã và cảm thấy Đường Quả hưởng ké hào quang của anh.Chuyện này khiến Tống Dã bất bình.

Bọn họ nào biết, huyện Đường có thể xây dựng được như bây giờ, công của vợ anh cũng to không kém gì anh.Lại nói, nhà máy, công ty, trang trại nuôi gà, rồi đủ loại kế hoạch trong tay anh đều có cái bóng của Quả Quả.Vì sao những người kia lại nghĩ rằng Quả Quả được nhờ chứ?

"Có gì mà không vui, người ta thích thì cứ để người ta nói đi."

Đường Quả không thèm để ý đến những chuyện này, chỉ cần không chọc tới cô, cô cũng lười so đo.

Nhưng chọc tới cô rồi, vậy thì xin lỗi.Thế giới này bình yên đến mức cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngay từ khi bắt đầu đã là tốt lành và ấm áp, dù là tình thân hay tình yêu đều vô cùng hoàn hảo.

Xuyên qua nhiều thế giới như vậy rồi, đây là thế giới cô buông lỏng nhất.Không cần biết thế giới tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô vô cùng hưởng thụ sinh hoạt ấm cúng nhàn nhã này.Tống Dã đụng trán cô, "Nhưng mà anh không muốn nghe có người nói xấu Quả Quả.

Cứ nghe được, anh lại không thoải mái."

"Khả năng nói lời ngọt của chủ tịch Tống tiến bộ rồi đấy."

Tống Dã bị chọc cười, Quả Quả nhà anh vẫn đáng yêu như thế, càng khiến anh muốn che chở cho cô, bảo vệ cô, không để cô phải tủi nhục.Đường Quả cứ tưởng mấy người đó chỉ nói thôi, chuyện nhà người khác không ai can thiệp được.

Nhưng cô thật không ngờ rằng, thời đại này cũng có loại mặt dày vô liêm sỉ.Có một ngày, Tống Dã ra ngoài một mình.

Có một nghiên cứu sinh ở nước ngoài về, lựa chọn công tác ở huyện Đường đến nhà cô xin gặp cô.

Chỉ xin gặp cô, không phải Tống Dã.Ban đầu Đường Quả không rõ người ta đến tìm mình làm gì.Nghiên cứu sinh này là một cô gái rất đẹp, lớn hơn cô hai tuổi, bằng tuổi Tống Dã.

Ăn mặc sành điệu, còn uốn tóc xoăn theo kiểu đang mốt thời đó.Tóm lại, trông rất trí thức, nhìn là biết là người có văn hóa."

Cô Đường, chào cô.

Tôi đường đột đến thăm thế này không phiền đến cô chứ?"

Đường Quả nhàn nhạt đáp một chữ không.

Ở đây lâu vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên có người gọi cô là cô Đường.Tình hình hiện giờ, xưng hô như thế quả thực có hơi là lạ.Người trong thôn, thân thân một chút thì vẫn gọi cô là hoa khôi Đường.

Không quen, hay lớn tuổi hơn thì gọi thẳng tên cô.

Còn người từ nơi khác đến đa số đều gọi cô là phu nhân Tống.Nghe người ta gọi cô Đường thế này, cô có hơi không quen.

Mà ánh mắt của nghiên cứu sinh xinh đẹp này khi gọi tên cô, thật giống như là trời sinh ưu việt.Nếu như cô không cảm giác sai thì đúng là như thế.Cô pha trà xong, ngồi một bên, cũng không hỏi vì sao người ta đến, bắt đầu đan len.

Người trong thôn đã quen phụ nữ vừa nói chuyện với nhau vừa đan len.Nghiên cứu sinh thì sao, nhập gia tùy tục, hiểu không?Hệ thống: Ký chủ thật đáng giận.Tân Tử Nguyệt, cũng là nghiên cứu sinh kia, thấy Đường Quả như thế, khóe miệng cong lên một chút, quả nhiên là sống ở nông thôn, cả ngày trừ nói chuyện phiếm thì cũng là đan len làm việc nhà.Nhưng thấy được đôi tay trắng nõn và gương mặt xinh đẹp của Đường Quả, cô ta có hơi không nói nên lời.

Dù chỉ là gái quê nhưng mà bảo dưỡng còn tốt hơn cả cô ta.____Editor: Được cái thế giới thoải mái tí thì lại phải đối phó với Tuesday =))))Mặc dù mị cũng muốn làm Tuesday đốt lửa nhà chị iu lắm, nhưng sợ bị anh nhà đánh chết vì tội dám xớ rớ chị
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 620: Hoa khôi làng được cưng chiều (49)


"Cô Đường, tôi nghe nói huyện Đường sắp nâng cấp thành thành phố?"

Tân Tử Nguyệt từ nghe danh mà đến huyện Đường, rồi ánh mắt bị một người hấp dẫn, người này trừ Tống Dã ra thì không thể là ai khác.Dù là trong nước hay là ở nước ngoài, cô ta đã thấy vô số đàn ông thành đạt, nhưng không ai có thể có sức hấp dẫn như Tống Dã, cũng không ai có thể khiến cô ta cam tâm tình nguyện ở lại một vùng nhỏ như huyện Đường này.Đường Quả nhướn mày lên, "Đúng thế."

"Chủ tịch Tống thật sự là một người có nhiều khát vọng."

Tân Tử Nguyệt khen ngợi một câu, "Cô Đường cũng thật may mắn, có thể tìm được một người chồng tài giỏi như thế."

Đường Quả hiểu ra, lại là hoa đào của Tống Dã.Cô cười lên, "Cô Tân hâm mộ à?"

Tân Tử Nguyệt có lẽ là vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhất thời buột mồm, "Ai không hâm mộ chứ, toàn huyện Đường đều đang hâm mộ cô Đường đấy."

Nói xong, cô ta cảm thấy có hơi không ổn, nhưng không nói ra lại không cam lòng.Đường Quả là gái quê sao lại có được một người tài giỏi như Tống Dã chứ.

Cô ta vừa ghen tị vừa đáng tiếc, tiếc cho Tống Dã.Rõ ràng có sức hút, có tàn cán, nhưng vợ chỉ là một đứa nhà quê, không xứng.Nhưng những lời này, Tân Tử Nguyệt sẽ không nói thẳng ra."

À...

Hóa ra cô Tân đến đây tìm tôi là để thể hiện mình đang hâm mộ tôi?"

Đường Quả cười tủm tỉm, "Được, tôi biết là cô hâm mộ tôi rồi, cô Tân, cô còn có chuyện khác không?"

Tân Tử Nguyệt ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ Đường Quả sẽ phản ứng như thế.Chẳng lẽ người ta không cảm thấy tự ti khi nói chuyện với một sinh viên giỏi như cô ta hay sao?"

Tôi nghe nói sau khi nâng cấp, chủ tịch Tống dự định xây trường Đại học?"

Đường Quả gật đầu, "Đúng thế."

Hiện giờ cô đang thiết kế, cô muốn kết hợp tất cả các trường đại học ở các thế giới trước với nhau, quy hoạch thành một đại học khiến cả thế giới chấn kinh.A Dã nhà cô một lòng muốn nâng cấp huyện Đường, cô đương nhiên sẽ thỏa mãn một chút yêu cầu nho nhỏ của anh, giúp anh hoàn thành mong ước.Còn mấy người như Tân Tử Nguyệt, cô căn bản không để vào trong mắt.

Dạng người này cô gặp quá nhiều.

Chẳng qua là vì Tống Dã quá xuất sắc, xuất sắc đến mức người ta không khống chế được bản thân.Nhất là khi xã hội đang dần mở cửa như bây giờ, du học sinh lại càng chú trọng đến chuyện theo đuổi thứ mình thích.Cô có thể hiểu được tâm tình của Tân Tử Nguyệt."

Tôi cũng nghe nói cô Đường có dự định học đại học và thành một trong những sinh viên tốt nghiệp đầu tiên của trường?"

Tân Tử Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực lên, mười phần tự tin.

Cô ta là nghiên cứu sinh có văn bằng, còn trước mắt chỉ là một con nhà quê đến thi đại học cũng không thi, "Tôi đang nghĩ, sau khi trường xây xong rồi thì có thể đến làm giảng viên hay không."

Đường Quả cười tủm tỉm, "Vậy tốt quá.

Cô Tân định dạy môn gì?"

"Toán."

Tân Tử Nguyệt nghĩ rằng, Toán khá khó nhằn, hơn nữa cô ta còn nghe nói con nhà quê này khá giỏi tiếng Anh, nếu cô ta dạy tiếng Anh thì sẽ không đả kích được.

Toán học không giống thế, trừ khi phải học ở trong trường, còn đâu hầu như không ai học môn này.Toán học cũng là môn mà cô ta khá giỏi.Toán à?Đường Quả cười xấu xa.Hệ thống cũng cười không ngừng, Tân Tử Nguyệt đúng là ếch ngồi đáy giếng.Cần phải biết là ký chủ đại đại nhà nó ở trong một thế giới nào đấy là một nhà số học, khiến vô số học sinh cấp ba vừa nghe tên đã bị ám ảnh.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 621: Hoa khôi làng được cưng chiều (50)


"Chủ tịch Tống giỏi như thế, cô Đường cũng cố gắng, thật khiến mọi người cảm động."

Tân Tử Nguyệt nói, "Hình như cô cũng gần hai mươi lăm?"

"Hai mươi lăm, nói thật thì đi học ở tuổi này có hơi muộn, nhưng cũng có người tài thành đạt muộn."

Tân Tử Nguyệt vén tóc sang bên tai, mím môi cười, "Năm đó khôi phục thi đại học, dù người trong nhà phản đối nhưng tôi vẫn muốn đi học cao lên, cảm giác quốc gia cho mình cơ hội như thế, nếu như không cố gắng, chỉ dậm chân tại chỗ thì thật lãng phí.

Về sau tôi lên đại học, lại ra nước ngoài, học được càng nhiều, mới nhận ra được có văn hóa rất quan trọng."

"Với tuổi của cô Đường bây giờ, để học thì có hơi khó, nhưng nếu cô Đường dành nhiều thời gian ra để học, có lẽ vẫn được."

Tân Tử Nguyệt cười nhạt, "Chỉ là, đừng quá cố học tập mà quên mình có gia đình cần chăm sóc."

Đường Quả liếc xéo Tân Tử Nguyệt, "Gia đình tôi thì có cái gì mà cần chăm sóc, nhà tôi ấy, dọn dẹp vệ sinh có người làm, cơm ăn cũng có người làm, hiện tại tôi rảnh đến phát khùng.

Học tập à, không cần phí quá nhiều thời gian, ba bốn tiếng một ngày là được rồi."

"Hơn nữa, hình như tôi nhỏ hơn cô Tân đây hai tuổi?"

Đường Quả nhìn sơ yếu lý lịch của Tân Tử Nguyệt, "Nhìn sơ yếu lý lịch của cô, hình như cô còn lớn hơn A Dã nhà tôi đến mấy tháng."

Tân Tử Nguyệt không duy trì nụ cười được nữa.

Đường Quả lại nói tiếp, "Cô Tân lớn hơn tôi hai tuổi mà vẫn còn cố gắng học tập, tôi làm sao có thể vì học khó mà lùi bước đâu?"

Lớn hơn hai tuổi!Tân Tử Nguyệt méo mặt, con nhà quê này có biết ăn nói hay không."

Sắp tới đại học xây xong, cô Tân muốn làm giảng viên ở đó, tôi rất vui.

Dù sao số người muốn làm việc dạy học trồng người này giờ không còn nhiều lắm."

Đường Quả cười híp mắt, "Tôi cũng rất thích học Toán.

Trước kia bận quá, không nghĩ đến chuyện thi đại học.

Nhưng giờ thì hai vợ chồng tôi cùng xây trường, nói gì thì nói cũng phải trải nghiệm cuộc sống đại học một chút.

Đến lúc đó tôi có vấn đề gì về Toán, mong là cô Tân không chê mà chỉ dẫn cho tôi."

"Đương nhiên là không rồi."

Tân Tử Nguyệt mím môi lại.

Con nhà quê này nghe cô ta giảng không nên tự ti hay sao?Tân Tử Nguyệt không muốn ở lại nữa, chờ tiếp xúc với Toán cao cấp đi rồi mới biết Toán khó đến mức nào.Tiễn Tân Tử Nguyệt đi, tâm tình Đường Quả cực tốt.Hệ thống có hơi không kiềm được, [Ký chủ đại đại, trước mặt cô mà có người dám nói mình giỏi Toán?] Không sợ bị sưng mặt à.-Edit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Jin YinĐăng trên watt==pad BeltiouSouliaThời gian sau đó, Tân Tử Nguyệt không tìm đến Đường Quả nữa.Đối với chuyện này, Đường Quả chỉ bình một câu, "Người có học, người làm công tác văn hóa đúng là khác biệt, ít nhất là khi muốn đào góc tường cũng sẽ không chọn cách đanh đá xé rách mặt mà dùng cách khác để đả kích vợ cả, khiến vợ cả cảm thấy tự ti."

Hệ thống: [...]"Ta nhớ được ở trong vài thế giới nào đấy, một số vợ cả của người trí thức có văn hóa không cao, cuối cùng mấy tên đó vượt giới hạn, tìm đến phụ nữ trẻ tuổi hợp với mình, dù thậm chí những con ả này còn không đẹp bằng vợ cả."

"Vì thế, đường này của Tân Tử Nguyệt thật có thể thành công trong một vài trường hợp."

Đường Quả cười lạnh, "Nhưng làm Tuesday là không đúng."

Hệ thống run rẩy, đúng thế, ký chủ đại đại rất ghét loại sinh vật tên người thứ ba này.
 
Back
Top Bottom