Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
268437496-256-k562263.jpg

[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Tác giả: BeltiousSoulia
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Đỗ Liễu Liễu
Convertor: ‿✿քհù✿ժเêմ✿‿ (wikidich.com) + Phong Nguyệt
Editor: Phong Nguyệt

Văn án:
Cô vốn chỉ là nữ phụ, mỗi cái kết của cô đều thê thê thảm thảm.

Sau này mới tỉnh ngộ đã bị trói buộc với một hệ thống thiểu năng trí tuệ.

Đã không phát quà tân thủ thì thôi, quà cho người chơi lâu năm cũng không có, khen thưởng khi nhiệm vụ hoàn thành lại càng không có.

Cô quyết định đình công, không làm.

Hệ thống: Cảnh cáo!

Xin cô làm việc nghiêm túc, không thì sẽ bị xóa bỏ.

Đường Quả: Mơ đi.

Hệ thống: Ký chủ, cầu xin cô, đừng bắt nạt nam nữ chính nữa.

Đường Quả: Không có khả năng.

Hệ thống: Ký chủ tính toán chơi hỏng thế giới này thế nào, cầu chiếu cố ạ.

Đường Quả: Có thể chiếu cố.

Nhưng mi phải nhanh tìm thông tin của hắn cho ta.

Hệ thống: Được được được...

Sẽ có nhanh!

Ký chủ, chờ một tí nhé.
[nữ cường, 1vs1]
____
Quyển 1: https://www.wattpad.com/story/264201649-edit-xuyên-nhanh-nữ-phụ-bình-tĩnh-một-chút Tags: 1vs11x1cườngcườnghethongmauxuyênnamcườngngontinhnuphunữcườngsungxuyênxuyênnhanh​
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 200: Thứ nữ trọng sinh (62)


Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_"Hoan Nhi dạo này không vui?"

Dạ Diễm khó hiểu, gần đây cơ duyên của Đường Hoan không tệ, kiếm được kha khá đồ tốt, tu vi cũng tăng lên không ít, "Chẳng lẽ là vì người ngoài nói này nói nọ?"

Đường Hoan lắc đầu, "Không phải."

"Vậy nàng sao thế?"

Dạ Diễm cần một câu trả lời.Đường Hoan thấy Dạ Diễm truy hỏi mình, không khỏi nhớ tới Dạ Chu cái gì cũng thuận theo Đường Quả, lấy Đường Quả làm chủ.Rõ ràng thân phận tôn quý chỉ sau bệ hạ Dạ Hoàng, vậy mà tình nguyện khom lưng cúi đầu, làm đủ động tác của động vật để lấy được niềm vui của Đường Quả.Đồ tốt thì nhắm mắt ném luôn cho Đường Quả, cũng vì Đường Quả mà kéo đen cả nhà họ Đường, hầu phủ lẫn nhà họ Bạc, hiện giờ người ba nhà không ai có thể tiến cung.Phàm là có người nói Đường Quả không biết điều, không xứng với tiểu vương gia, Dạ Chu đều xông lên, bất chấp hình tượng xắn tay áo đánh cho một trận.

Tuy có chút ấu trĩ, nhưng hắn ta làm gì cũng không che giấu, thành thành thật thật biểu hiện trước mặt Đường Quả.Ả rất hâm mộ.

Cho đến bây giờ ả cũng không biết lúc Dạ Chu động lòng sẽ nghiêm túc đến vậy.Mà Dạ Diễm thì sao?Thích ả, cũng nghĩ cho ả, nhưng mà cũng chỉ có nửa thực tình.

Nửa còn lại là dã tâm của Dạ Diễm.Dạ Diễm làm nhiều chuyện không nói cho ả.Dù tâm niệm ả nhưng cũng giấu đi mấy phần.

Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã có mục đích, không thể so được với tình cảm thuần túy của Dạ Chu.Ả cũng không để ý chuyện này lắm, nhưng mà cứ chuyện về Đường Quả là ả lại không nhịn được nghĩ ngợi.Vì sao ả trọng sinh mà vẫn không sánh nổi Đường Quả.

Hơn nữa, cơ duyên của Đường Quả cũng đã bị lấy đi.Chẳng lẽ... là vì ả không động thủ, nên dẫn đến sai lầm kéo Đường Quả về với Dạ Chu?Càng nghĩ ả càng hối hận.

Chợt ả nhớ đến một cơ duyên cực kì quan trọng, là quả trứng thần thú.Ả không đợi được, nhất định phải đi trước.

Đây là trứng thần thú, tuyệt đối không được để Đường Quả mang đi."

A Diễm, ta đột nhiên có cảm giác ở đằng kia có cái gì đó gọi ta."

Đường Hoan giả bộ mừng rỡ đứng lên, "A Diễm, chúng ta qua đó đi."

Dạ Diễm cũng không hoài nghi gì, Đường Hoan nhiều khi cũng có cảm giác như thế.Từ khi biết Đường Hoan, mỗi lần ra ngoài rèn luyện, trực giác Đường Hoan rất chuẩn.

Nhưng mà chưa có lần nào khiến Đường Hoan mừng rỡ như bây giờ.Mắt Dạ Diễm lóe lên, có lẽ đây là cơ duyên rất quan trọng."

Được, chúng ta qua đó đi."

Đời trước, sau khi nghe người ta nói, Đường Hoan đã tìm đến chỗ trứng thần thú xuất hiện.Giờ ả ngựa quen đường cũ dẫn Dạ Diễm đi, chưa đến một ngày đã đến nơi.

Theo như ghi chép, mười ngày nữa trứng thần thú xuất thế.

Mười ngày, ả không tin trứng thần thú sẽ bị Đường Quả lấy đi.Nhưng khi đi qua rừng, chuẩn bị vào trong hang động hoang phế, ả mơ hồ ngửi thấy được một mùi thơm từ bên trong tỏa ra.Đường Hoan bất chợt cảm thấy không ổn, sắc mặt âm u đi.Ả không tin đã có người tới trước.Nhất định không phải là Đường Quả, tuyệt đối không phải.Ả vội vàng nện bước vào trong hang.

Vừa nhìn thấy Đường Quả đang nướng trứng, gương mặt ả bằng mắt thường cũng thấy được vết rạn nứt.______Editor: Chào mừng các nàng đã đến với quyển 2 Nữ phụ bình tĩnh một chút của editor Phong Nguyệt ngáo chó này huehue ~
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 201: Thứ nữ trọng sinh (63)


Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_"Ồ, chị cả, trùng hợp thật.

Ngươi cũng tới đây à?"

Đường Quả ngẩng đầu lên cười, không hề có ý định đứng dậy.

Cô ngồi trên nệm ngắm trứng nướng, à không, ngắm Dạ Chu đang nướng trứng.Theo lời của Dạ Chu, việc nặng thế này làm sao có thể để em họ làm được, em họ chỉ cần chờ ăn thôi."

Chị cả đến vừa hay, ta với anh họ đi du ngoạn, vô tình tìm được chỗ này.

Chúng ta phát hiện ra một quả trứng, nhìn qua ăn rất ngon, anh họ đang giúp ta nướng đây."

"Nướng nửa ngày rồi, cũng không biết là trứng yêu thú nào."

Đường Quả lẩm bẩm, rồi quay sang Dạ Chu, "Anh họ, chín chưa?"

"Sắp rồi.

Nàng đói hả?

Ta lấy ít hoa quả cho nàng."

Dạ Chu một bên nướng trứng, một bên lấy ra hai đĩa trái cây cho Đường Quả, cuối cùng còn nhìn Dạ Diễm nói một câu, "Ta không có phần cho tiểu thất.

Tiểu thất ra cửa chắc cũng phải chuẩn bị rồi nhỉ."

Dạ Diễm không nói lời nào.

Ở trước mặt Dạ Chu, hắn không có tư cách phản bác.Nếu Dạ Phàm là ngưỡng vọng, thì Dạ Chu là siêu việt.

Mấy năm nay hắn nỗ lực tu luyện, còn có Đường Hoan hay cho linh đan, nhưng vẫn không thể nhìn ra được cảnh giới của Dạ Chu.Hắn còn lén phái người thử sức, người ra đi không quay trở lại, cứ như thể đã biến mất luôn vậy.Cho nên hắn không dám thử Dạ Chu nữa.

Hắn còn có chút sợ, sợ Dạ Chu biết được là hắn làm.Đối diện với ánh mắt cười như có như không của Dạ Chu, lòng hắn chợt dâng lên một nỗi xúc động muốn rời đi ngay lập tức.

"Em hai, ngươi đang làm gì?"

Đường Hoan bừng tỉnh, nhìn quả trứng sắp bị nướng chín, không thể tin nổi.

Nàng ta dám nướng trứng thần thú?Trứng thần thú đấy?Sao lại thế?

Sao không kiểm tra mà lại nướng luôn trứng thần thú?Đường Hoan mím môi, nếu không phải có khả năng kiềm chế, ả thiếu chút nữa thốt ra, đây là trứng thần thú, các ngươi sao lại nướng lên ăn?"

Em họ, chín rồi.

Ta đập ra ngay cho nàng ăn trước một đĩa.

Quả trứng này linh khí rất nhiều, ăn vào sẽ tốt cho tu luyện."

Mắt Đường Hoan đỏ lên, cả người run rẩy.

Dạ Diễm ở gần nàng ta dễ dàng phát hiện ra.Hắn mơ hồ cảm thấy quả trứng đó không đơn giản, chẳng lẽ là cơ duyên Hoan Nhi nói?

Chỉ là trứng đã bị nướng chín, còn sắp bị ăn, hắn cũng không tiện hỏi.Đường Hoan nắm chặt hai tay.

Chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng nhất?

Là khi ả luôn tâm tâm niệm miệm muốn có được trứng thần thú, quả trứng đó lại bị Đường Quả với Dạ Chu mang đi nướng ăn.Thứ quan trọng với ả mà cả hai lại không thèm để ý nướng ăn.Đúng rồi, hai người chẳng qua không biết đây là trứng thần thú.Đường Hoan bừng tỉnh, thở mạnh.

Ả nhìn Đường Quả gắp một miếng trứng trắng đưa vào miệng, "Em hai, ngươi có biết đây là trứng gì không?"

Đường Quả sửng sốt một chút, nhưng vẫn đưa trứng vào miệng, nhai kĩ rồi nuốt xuống.

Tim Đường Hoan nhỏ máu."

Trứng gì cơ?

Mà thôi, ăn cũng khá ngon.

Ngươi có có muốn nếm thử không?"

Đường Hoan: Ả làm sao mà nuốt được?"

Em hai, đây là trứng thần thú, sao ngươi dám nướng lên ăn hả!!!"

Đường Hoan bất chấp tất cả, nói thẳng sự thật.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 202: Thứ nữ trọng sinh (64)


Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_Ả không tin, sau khi biết được mình ăn phải trứng thần thú, Đường Quả vẫn sẽ bình tĩnh như thế.Quả nhiên, sau khi ả nói trong, hang động yên tĩnh lại.

Dạ Diễm kinh hoàng nhìn quả trứng chín đã bị xẻ ra, tâm tình phức tạp.Trứng thần thú?Đấy là trứng thần thú?Thế mà bị nướng ăn.Đường Hoan cứ tưởng Đường Quả sẽ hối hận, nhưng Đường Quả chỉ ngây ngốc một hồi liền khôi phục bình thường, còn ăn tiếp.Đã thế còn ăn từ tốn hơn, còn có vẻ thỏa mãn nữa."

Ta nói sao có thể ngon như vậy, hóa ra là trứng thần thú."

Đường Quả vội đẩy đĩa sang chỗ Dạ Chu, "Anh họ vất vả, ăn một chút đi.

Trứng thần thú hiếm lắm đấy, có lẽ đời này chỉ có thể ăn được một lần."

"Chị cả, nếu đây là trứng thần thú, ta không chia cho ngươi được rồi.

Mà thật ra thì ta cũng chẳng mời ngươi thật lòng."

Đường Hoan tức muốn chết.

Ả nhìn chằm chằm vào Đường Quả, bao nhiêu biểu cảm cũng không che dấu.Thời khắc này ả hận Đường Quả cực kì.

Vì sao chứ?

Rõ ràng ả đã trọng sinh một đời, tại sao ả vẫn thua kém Đường Quả?Nàng ta cái gì cũng đè đầu ả.

Rõ ràng ả đã có được niềm vui của cha, giúp di nương sống sót, còn được cưng chiều.Rõ ràng Đường Quả ở nhà họ Đường là người vô hình, rõ ràng bao nhiêu tài nguyên cha cũng cho ả, rõ ràng ả đã lấy được cơ duyên quan trọng nhất của Đường Quả là không gian luyện dược.Vì sao chứ?Vì sao ả có được nhiều như vậy, Đường Quả vẫn ưu tú?

Tuy thanh danh không tốt, nhưng những ai nói về Đường Quả, cũng phải thừa nhận là Đường Quả rất có thiên phú.Tông tộc còn chia tài nguyên cho Đường Quả.

Đúng rồi.

Là tông tộc Đường thị.

Nếu như không phải tông tộc chõ mũi vào, Đường Quả sẽ không có nhiều tài nguyên như thế, cũng không thể đi đến ngày hôm nay, đúng không?Đường Hoan hận chết tông tộc Đường thị.

Nếu như ngay từ đầu ả đã mượn sức tông tộc chứ không xa cách bọn họ, Đường Quả hiện giờ có lẽ chỉ là một người bình thường.Dạ Chu nhìn ánh mắt dữ tợn của Đường Hoan, không vui, "Tiểu thất, đại tiểu thư nhà họ Đường không thích ở đây, sao còn chưa đưa đi."

Dạ Diễm cũng thấy Đường Hoan không ổn.

Ả giống như sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi.

Ả nhìn chằm chằm Đường Quả, còn không che giấu hận ý, khiến hắn cũng phát lạnh.Hắn đã điều tra rồi, Đường Quả cũng đâu có ngấm ngầm đối phó Đường Hoan.Đường Quả làm gì cũng quang minh chính đại, trước nay vẫn thế, căn bản là không hề che giấu, vẫn là dáng vẻ cao ngạo của tiểu thư thế gia.Cũng vì thế mà hắn chướng mắt Đường Quả.

Hắn không thích dáng vẻ này."

Hoan Nhi, chúng ta đi."

Dạ Diễm ôm vai Đường Hoan, định mang ả đi.Đường Hoan vẫn không nhúc nhích, ánh mắt càng ngày càng dại ra, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Quả."

Tại sao?

Tại sao chứ?

Đường Quả mày tại sao còn sống tốt hơn tao?

Nếu không có tao, mày sẽ không được như ý nguyện.

Mày được đến bây giờ cũng là vì tao, vì tao hết, mày biết không?"

Đường Hoan phát điên.

Ả nhìn sang Dạ Chu, "Mày biết không, nếu không có tao, thằng đàn ông cạnh mày cả đời sẽ không liếc mày lấy một cái.

Hắn sẽ không thích mày.

Mày sẽ chỉ vĩnh viễn theo đuổi hắn, vĩnh viễn không chiếm được hắn.

Vĩnh viễn."

Đường Hoan nói như nguyền rủa.

Dạ Chu cực kì tức giận.Chàng đang muốn ra tay thì Dạ Diễm đã đi trước một bước, đánh ngất Đường Hoan, "Hoàng thúc, xin lỗi.

Chúng ta đi ngay đây."
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 203: Thứ nữ trọng sinh (65)


Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_Một thoáng trầm mặc.

Dạ Chu vẫn còn giận, "Nếu em họ không hài lòng, ta giết ả."

Chàng không đùa.

Khi nói những lời này, cả người chàng tỏa ra sát khí.Chỉ một câu mãi mãi không chiếm được của Đường Hoan cũng khiến chàng phẫn nộ.

Dù ả nói Đường Quả, nhưng tình hình hiện tại của chàng không phải cũng chỉ ngắm em họ, mãi mãi cũng không chiếm được hay sao?Nếu như chàng không rõ lòng mình, em họ không khăng khăng giải trừ hôn ước, liệu cô có giống như Đường Hoan nói, mười năm như một theo đuổi chàng, mà chàng, vĩnh viễn không nhìn về phía cô, cho rằng cô rất phiền, không thể nhìn thấy cô tốt.Tưởng tượng ra thôi mà Dạ Chu cũng phát hoảng.Nếu thật sự như thế, em họ chẳng phải bị chàng tổn thương hay sao?

Nhớ mười mấy năm trước, hình như chàng cũng thế.Bảo sao em họ thích chàng nhưng cũng không muốn thành thân với chàng.

Cô theo đuổi chàng mười mấy năm đã đủ mệt.Chàng chợt hiểu, cô nói mình mệt nghĩa là gì.

Là cô thật sự rất mệt.

Chàng theo đuổi cô mới có mười mấy tháng, vẫn là cô thấy chàng tốt, đối xử với chàng cũng tốt.Trừ chuyện đồng ý thành thân với chàng, em họ đối xử với chàng cực kì tốt.

Chàng thống khổ, cầu mà không được, đúng là vừa ngọt ngào vừa tra tấn.Em họ mười mấy năm không được đáp lại.

Cô một lòng theo chàng, chàng nhìn không ra, trước giờ chưa từng nghiêm túc xác nhận quan hệ của cả hai.Chàng hối hận.

Chàng đau lòng.

Vì quá khứ của cô mà đau lòng, và hận vì mình đã từng lạnh nhạt như thế.Chàng xứng đáng bị trừng phạt."

Sao vậy?"

Đường Quả kì quái.

Đang yên đang lành sao lại muốn khóc rồi.Nói ra sợ người không tin, đường đường là tiểu vương gia của Tiên Bình, là một người rất mạnh, vậy mà cũng là người hở tí là đỏ mắt khóc ròng, đúng là đổi mới tam quan."

Em họ."

Dạ Chu nức nở một tiếng, không nhịn được mà ôm lấy cô, "Cho ta ôm một chút.

Ta chỉ cần an ủi thôi, không có ý khác."

Đường Quả không giãy dụa, "Được rồi."

"Nhớ nhà à?"

Dạ Chu dở khóc dở cười.

Từ hồi từ hôn đến giờ, cô không chấp nhất theo đuổi chàng nữa.Chàng thực sự rất hối hận, hối hận mình mình tỉnh ngộ muộn, bỏ lỡ tình cảm của cô, cũng phụ lòng cô."

Em họ, sau này ta sẽ không bao giờ ép nàng thành thân với ta nữa."

"Mai sau ta sẽ ở bên cạnh nàng, cái gì cũng không cầu, chỉ cần được nhìn thấy nàng, chăm sóc nàng, che chở nàng, được không?"

Dạ Chu đáng thương nhìn Đường Quả, ôm tay cô không buông, "Ta không ép nàng nữa.

Ta không xứng."

Đúng, chàng không xứng, không xứng với một cô nương đã từng thâm tình với chàng.

Chàng thiếu cô đến mười mấy năm, không thể đền bù được.Chàng cứ tưởng chỉ cần hèn hạ đối xử tốt với cô mấy tháng là đã đủ để cô cam tâm tình nguyện gả cho mình.

Rốt cuộc chàng đã nghĩ gì, cho rằng mình là ai chứ.Đã tổn thương em họ mà vẫn còn muốn người ta gả cho mình.

Em họ chắc không tin vào tình yêu nữa nên mới không muốn gả cho chàng.Chàng không cầu thành thân, chỉ cầu được ở bên cô.

Sau này cô ở đâu chàng ở đó, chỉ cần cô không đuổi chàng đi, chàng vẫn luôn bên cạnh cô.Mà nếu cô có đuổi đi, chàng cũng sẽ âm thầm bên cạnh.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 204: Thứ nữ trọng sinh (66)


Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_Sau ngày đó, thái độ của Dạ Chu với Đường Quả khác hẳn.Quả nhiên không nói đến chuyện thành thân nữa, chỉ yên lặng làm bạn bên cạnh cô, đi cùng cô đến lấy cơ duyên của nguyên chủ.Một ngày nọ, Đường Quả lấy trứng thần thú ra.

Đúng, là trứng thần thú.Cô làm sao có thể ăn trứng thần thú chứ.

Đây là cơ duyên của nguyên chủ.

Trong trí nhớ nguyên chủ, nó là bạn của nàng, cô làm sao có thể ăn bạn của nàng được.Quả trứng mà cô ăn chỉ là trứng yêu thú cô đã lấy ở thế giới nào đó, tồn kho trong không gian hệ thống mà thôi."

Anh họ, chàng khế ước với trứng thần thú đi."

Cô không định khế ước với nó.

Dù cô có thể xé rách hư không, cô cũng không thể dừng lại ở thế giới này.Mười năm.

Dạ Chu đã đi cùng cô mười năm, tìm đến những cơ duyên của nguyên chủ.

Thực lực của cô cũng đã tới cảnh giới nguyên vương.Mười năm từ nguyên tướng đến nguyên vương, có lẽ trừ Dạ Chu ra, không ai có thể làm được.Cô hỏi cảnh giới của Dạ Chu, lúc cô đến nguyên vương viên mãn thì chàng đã ở nguyên đế trung kì, xem như là người mạnh nhất thế giới này.

Dạ Chu chỉ mới hơn ba mươi đã đạt được cảnh giới mà người mấy trăm năm cũng không đạt được.Trứng thần thú sau khi khế ước mới có thể thức tỉnh lực sinh mệnh.

Gần đây cô mới nhớ ra.Giao cho ai cũng không yên tâm, cho Dạ Chu là tốt nhất.

Dù sao đồ tốt gì cô cũng để dành cho chàng.Thế giới này Dạ Chu cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cho cô.

Cô có chút khao khát cảm giác này, đương nhiên phải báo đáp chàng thật tốt."

Em họ, ta không cần."

Dạ Chu thầm nghĩ, đây là cơ duyên của em họ, không đến phiên chàng dùng.

Đồ tốt của thiên hạ này đều là của em họ mới đúng."

Ta muốn chàng khế ước với nó, rốt cuộc chàng có đồng ý hay không?"

Đường Quả yêu cầu, Dạ Chu không từ chối nổi, đành không tình nguyện khế ước với trứng thần thú.

Quả nhiên vừa mới khế ước xong, trứng thần thú xuất hiện lực sinh mệnh.Nó bị Dạ Chu khế ước, tự nhiên thân cận với chàng.

Nhưng nó dường như có chút nghi ngờ, còn lăn quanh Đường Quả một vòng.Dạ Chu buồn cười, "Nàng xem đi, nó cũng nghi ngờ nàng mới là chủ của nó."

"Cứ đi theo anh họ, anh họ sẽ đối xử với mày thật tốt."

Lúc này trứng thần thú mới lăn về phía Dạ Chu.

Dạ Chu ôm nó lên.

Đã khế ước rồi, chàng nhất định phải đối xử với nó thật tốt."

Anh họ, về Bình Thành một chuyến đi.

Đã ra ngoài đến mười năm, ta muốn trở về nhìn một cãi, lỡ sau này không có cơ hội."

Dạ Chu cũng ngầm đồng ý.

Lần này đi lâu, chàng cũng có chút nhớ anh cả trong cung.

Tuy thường xuyên viết thư cho nhau, nhưng cũng không so được với gặp mặt trực tiếp.Hai người hiện giờ là người mạnh nhất nhì đại lục, mau chóng lặng lẽ quay về Bình Thành.Sau đó cả hai tách ra.

Dạ Chu tiến cung, Đường Quả về nhà họ Đường.Cô về đây là có mục đích.

Một là xem hiện tại nhà họ Đường thế nào, bọn Đường Hạo Huy với Đường Hoan ấy.

Còn mặt khác, cô muốn qua thăm tông tộc Đường thị, cô vẫn có hảo cảm với những người này.Ngay lập tức, cô đi gặp tộc trưởng Đường thị.

Tộc trưởng biết cô về, vội vội vàng vàng chạy ra đón.Lúc nhìn thấy Đường Quả, ông lão chấn động.

Lão đã là cảnh giới nguyên quân viên mãn, nhưng không nhìn ra được cảnh giới của Đường Quả."

Đường trưởng lão."

Ông lão vội vàng phản ứng lại, chắp tay tươi cười, "Chúc mừng Đường trưởng lão."
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 205: Thứ nữ trọng sinh (67)


Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_Lúc trước làm những việc đó, tuy ông lão nhìn trúng tiền đồ vô lượng của Đường Quả, nhưng một mặt khác vẫn là vì lão chán ghét hành vi của Đường Hạo Huy, cảm thấy đáng thương cho cô.Không ngờ con bé ngày nào mới thể hiện giờ đã trưởng thành đến mức này, thật khiến người ta cảm thán không thôi.Đường Quả càng xuất sắc, ông lão càng khinh thường Đường Hạo Huy."

Có một chuyện ta muốn nói cho Đường trưởng lão, sau khi họp, vị trí gia chủ của Đường Hạo Huy đã bị thu hồi."

Đường Quả mỉm cười, "Tộc trưởng cứ tùy ý, ta vốn không quan tâm đến chuyện này."

Tộc trưởng cũng biết Đường Quả không để ý Đường Họa Huy, nói không chừng còn đang rất vui."

Lần này ta về chủ yếu là đi thăm tộc trưởng với các vị trưởng bối, muốn cảm ơn các vị vì đã chăm lo cho ta."

Cô trước giờ có ơn báo ơn.

Cô lấy ra một cái nạp giới, đưa cho tộc trưởng, "Đây là đồ ta để lại cho tông tộc Đường thi.

Tộc trưởng là người liêm chính, biết phải chia cho ai, nên ta để tộc trưởng bảo quản."

"Bên trong có một quyển luyện dược ta viết, tộc trưởng cứ chọn mấy người có thiên phú không tồi mà bồi dưỡng."

"À, ta còn có một yêu cầu, là mấy thứ này không được cho bên Đường Hạo Huy, ai cũng không được, kể cả Bạc Vân Tư."

Tộc trưởng mừng rỡ.

Cả nhà Đường Hạo Huy thực sự đã tổn thương Đường trưởng lão."

Cảm ơn Đường trưởng lão."

Tộc trưởng ban đầu chỉ coi là một ít linh dược tốt.

Quyển luyện dược của Đường Quả, ông lão cũng không coi trọng lắm, dù sao Đường Quả rời đi mới chỉ có mười năm.Đường Quả chào ông lão, nói sắp tới sẽ rời Bình Thành, có khả năng không bao giờ quay lại.

Lúc đó ông lão mới mở nạp giới ra, rồi sợ ngây người."

Cái này..."

Tộc trưởng cẩn thận cất nạp giới đi, hốc mắt ửng đỏ.

Nên ghi công của Đường Quả lên sổ công đức của Đường thị.Một phần trong này cũng đủ để nhất tộc Đường thị phát triển đến mấy trăm năm.Đường Quả ngồi trong trà lâu, nghe người Bình Thành buôn chuyện về Đường Hoan.Cô không chú ý đến ả từ lâu.

Từ miệng của những người xung quanh, cô mới biết sau lần đó, tốc độ tu luyện của Đường Hoan càng ngày càng chậm.Đường Hạo Huy cho là ả chỉ đang bình cảnh, không ngờ mấy năm trôi qua, cảnh giới của Đường Hoan vẫn không lên.Không chỉ có thế, Đường Hoan càng già càng táo bạo, luyện dược cũng không thể tĩnh tâm.

Cho dù đã có không gian phụ trợ cũng là mười luyện chín bại.

Dần dà không còn ai nhắc đến thiên phú của ả nữa, chỉ nói chuyện thiên tài sa ngã.Nói cũng khéo, mấy ngày trước Đường Hoan xảy ra chuyện ở cửa hàng.

Đúng, cửa hàng đan dược của ả.Ả nói mình có sư phụ có thể cung cấp các loại linh đan cao cấp, thực tế tất cả đều từ không gian mà ra.À đúng rồi, hiện giờ ả vẫn là thất hoàng tử phi.

Dạ Diễm một phần thích ả, một phần không rời được linh đan của ả, mười năm trước đã thành thân.Lại nói, mấy ngày trước, có một nữ tử thần bí xông vào cửa hàng đan dược, không nói năng gì đã tấn công Đường Hoan.Người ta quá mức hung dữ.

Đường Hoan những năm này không tiến bộ không phải là đối thủ.Đường Hoan không ngờ là sẽ bị tấn công, nhất thời sơ ý bị đối phương đánh gãy tay chân, còn bị lột sạch đồ quẳng ra đường.Lột sạch không thừa một chút nào, thân thể trơn bóng của ả cứ thế bị ném ra đường, quần chúng đi ngang qua được một phen bổ mắt.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 206: Thứ nữ trọng sinh (68)


Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_Đường Hoan vốn dĩ xinh đẹp, còn thường xuyên bảo dưỡng thân thể, người ngắm ả rất nhiều.

Nữ tử thần bí cực hung, những ai muốn giúp ả đều bị nàng ta đánh phế.Nàng ta còn nhục nhã ả, "Lúc trước làm chuyện kia mày có nghĩ đến hôm nay không Đường Hoan?

Đây là mày tự tìm chết, con hồ ly tinh."

"Đã có thất hoàng tử rồi còn câu ba đáp bốn, mày đúng là đồ đê tiện."

"Sao ngày trước tao có thể tin mày được nhỉ?

Em họ mình không chơi, ở đâu cũng giúp mày bắt nạt em họ.

Lại nói, em họ tao cũng chẳng làm gì tao, chỉ là kiêu ngạo một chút mà thôi."

"Những năm gần đây tao đã hiểu rõ, mày chẳng qua là ghen ghét với thiên phú và xuất thân của con bé, thế nên mới có thể nói với tao rằng tính nó không tốt, còn châm ngòi li gián để tao thấy nó ngang ngược.Ha ha, thật buồn cười.

Tao còn tin mày đấy."

Không sai, nữ tử đó là người đã đâm liệt Trịnh Tụng - Bạc Linh Nhi.

Nàng ta nhục nhã Đường Hoan một hồi, trước khi người xung quanh phản ứng được đã trốn mất.Vẫn thế, không ai tìm được bóng dáng nàng ta.

Lần trước có người hỗ trợ xóa dấu vết, hiện giờ tu vi nàng ta không tồi, qua mười năm đã lên đến cảnh giới khác, ngay cả tâm cảnh lẫn kiến thức đều tiến bộ không ít.Một mình nàng ta có thể hành sự.

Trả thù xong xuôi, nàng ta không về nhà họ Bạc, cũng không tính về.

Ở nhà họ Bạc không có chỗ cho nàng ta dung thân.Mười năm rồi, Đường Hoan đã là thất hoàng tử phi rồi, Bạc Tây Phong vẫn mê Đường Hoan như cũ.Trở về nhà họ Bạc, Bạc Tây Phong mà biết chuyện nàng ta làm, chỉ sợ muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta.Nghe nói, Dạ Diễm tự thân đón Đường Hoan đi, cửa hàng đan dược cũng đóng cửa, trước sau Đường Hoan không lộ diện.Hiện giờ là cả phủ thất hoàng tử lẫn nhà họ Bạc đuổi giết Bạc Linh Nhi.

Mười năm trước mười năm sau nàng ta vẫn khiến bọn họ nổi giận.Đường Quả cười nghe chuyện.

Thật sự cô chẳng làm cái gì cả, chỉ đưa đẩy một chút, ai tìm đường chết vẫn sẽ đi tìm đường chết.[Kí chủ, cô xác định không phải là vì cô xuất hiện nên hào quang vai chính bị át mất?][Cô nhìn đi, cô xuất hiện xong Đường Hoan rõ long đong.

Dạ Diễm cũng không có được hảo cảm của Dạ Hoàng, chuyện tốt đều bị cô phá đi hết.

Hiện giờ hắn ta đang đau khổ giãy dụa, Dạ Hoàng đời tiếp theo không phải Dạ Diễm.]Đường Quả không ý kiến, "Làm sao?

Ta vui là được."

Vui lắm, vui cực kì.

Mấy người có kết cục này cũng là tự tìm đường chết,chẳng tốn sức tí nào, vui muốn thăng luôn ấy.[Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô đi, không sợ anh họ thấy à.]"Anh họ thích ta làm chuyện xấu, hẳn là sẽ vui vẻ."

Hệ thống bực mình.

Kí chủ càng ngày càng kiêu, càng ngày càng oai, càng ngày càng thế này thế kia không miêu tả được, tóm lại là nam nữ chính thấy kí chủ chỉ có thể đi đường vòng.Đường Quả ném tiền trà xuống, bước về phía hoàng cung.

Nên đi thăm anh họ rồi.Đợi cô đi, một nữ tử bộ dáng thường thường xuất hiện.

Nàng ta bình tĩnh nhìn Đường Quả, nhớ đến vẻ mặt sung sướng của cô khi nghe chuyện Đường Hoan.Nàng ta không nhịn được bật cười.

Đường Quả vẫn là Đường Quả, cái gì cũng viết lên mặt, đúng kiểu đại tiểu thư thế gia kiêu ngạo ngang ngược hoàn toàn không nể nang ai cả.Bảo sao ngày xưa nàng ta luôn muốn nhắm vào cô.Nhớ lại, nàng ta thở dài, xoay người đi.

Giờ không có mặt mũi gặp cố nhân rồi.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 207: Thứ nữ trọng sinh (69)


Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_Thời gian trôi qua, Dạ Chu đi cùng Đường Quả khắp đại lục, dù trải qua vô vàn bí cảnh nguy hiểm, cả hai vẫn đi cùng nhau.Chẳng cần biết nguy hiểm đến mức nào, hai người hợp tác cũng có thể để chuyện lớn hóa nhỏ."

Anh họ, năm trăm năm rồi."

Đường Quả vẫn mang dáng vẻ như cũ.

Cô đã là nguyên đế viên mãn, chỉ một bước nữa có thể xé rách hư không.

Cô nhìn người trước mặt, vẫn tà áo đỏ ấy, vẫn gương mặt tuấn mĩ ấy, trăm năm nhìn không chán.Nụ cười trên mặt chàng chiếu vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy ấm áp, vết thương lòng qua vô số thế giới dịu đi một chút.Chàng nói đi cùng cô là thật sự đi cùng cô.Cô không thể không động lòng.

Năm trăm năm, cô cũng trao tình cảm chân thành cho chàng.Chắc chàng cũng cảm nhận được.Tuổi thọ của nguyên chủ là năm trăm năm mươi.

Cô đã hơn năm trăm ba mươi, mười mấy năm nữa sẽ rời đi.Đây là quy tắc, cô có thể rời đi sớm, mà hoãn lại thì nhiều nhất cũng chỉ có mười năm."

Chàng có thể nói cho ta biết vì sao cảnh giới của chàng mấy trăm năm qua không tăng lên?"

Đường Quả nhìn Dạ Chu.

Với thiên phú của chàng hẳn là phải sớm đến cảnh giới nguyên đế viên mãn.Nhưng chàng vẫn ở nguyên đế hậu kì.

Năm trăm năm trước là nguyên đế hậu kì, giờ vẫn là nguyên đế hậu kì, không tăng lên chút nào.Dạ Chu cười khổ, "Trong lòng có chấp niệm, tu vi không tăng được."

"Nhưng ta cũng không để ý nữa.

Có thể được ở bên cạnh nàng ta đã thấy đủ rồi."

Lần đầu tiên Đường Quả nghe thấy Dạ Chu nói mình có chấp niệm.

Cô tò mò, "Chấp niệm gì?"

"Ta cảm thấy có lỗi với nàng, muốn ở bên nàng.

Ta sợ tu luyện nhanh quá sẽ xé rách hư không mà đi, kết quả..."

Dạ Chu buông tay, "Kết quả là tu vi không tăng lên được."

Chàng cũng bất đắc dĩ, nhưng cũng không để ý."

Chàng không nghĩ biện pháp ư?

Hiện tại ta không sớm thì muộn cũng có thể xé rách hư không."

Cảnh giới nguyên đế hậu kì có thể sống đến một ngàn năm.

Nếu Dạ Chu vẫn không đột phá, chỉ còn có năm trăm năm nữa.

Cô tuy thù dai nhưng cũng không hi vọng Dạ Chu trì trệ không tiến."

Không cần thiết."

Chỉ cần cô tốt là chàng cũng tốt.

Chẳng biết từ bao giờ, mong ước của chàng đã thay đổi, chỉ muốn một lòng bảo vệ cô."

Chàng nỡ để ta đi một mình?"

"Ta cũng lo lắm," Dạ Chu bất đắc dĩ, "Nhưng tu vi vẫn không tăng lên."

Chàng nghĩ, lỡ cô xé rách hư không mà đi, còn lại mình chàng, tu vi của chàng vẫn vậy.Đường Quả cau mày.

Cô không muốn thế.

Dạ Chu nên xé rách hư không, cô không định thay đổi cái kết này.

Thêm nữa, cô cũng không ở bên Dạ Chu lâu được.Đột nhiên mặt cô sáng lên, "Chàng qua đây, ta nói cho chàng nghe cái này."

"Gì thế?"

"Chỉ cần chàng cùng ta xé rách hư không, cùng đến một thế giới mới, ta sẽ thành thân với chàng, thế nào?"

Nếu Dạ Chu không thể tiến bộ, cô đành phải nghĩ cách khác.Cô vừa mới nghĩ xong đã cảm giác Dạ Chu là lạ, sau đó, nguyên khí xung quanh điên cuồng lao vào thân thể Dạ Chu.

Chàng tươi cười nhìn cô.Đường Quả cảm thấy mình vừa bị lừa."

Nàng đừng đi."

Dạ Chu cầu khẩn.

"Ta không nghĩ nàng sẽ quyết định như thế.

Ta chỉ là thề với trời, nếu nàng không chấp nhận thành thân với ta, ta sẽ không thể xé rách hư không.

Chuyện này cũng đã lâu rồi."
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 208: Thứ nữ trọng sinh (70)


Editor: Phong NguyệtChỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_"Lời thề này ta nói trước khi quyết định không ép buộc nàng.

Ta không cố ý lừa nàng, nếu ta lừa nàng thật, ta đã sớm nói cho nàng biết."

Đường Quả tin Dạ Chu sẽ không nói dối.Hơn nữa lời kia là cô tự nguyện nói.

Thật ra thì cũng có thực hiện được đâu.

Ngày xé rách hư không cũng sẽ là ngày cô rời đi nơi này.Nghĩ vậy nên cô cũng không giận lắm, tính ra vẫn là cô lươn lẹo một chút.Cùng xé rách hư không, cùng đến một thế giới mới có thể thành thân.Mà cô vĩnh viễn không thể đến thế giới khác với chàng, cũng không tính là lừa chàng đâu nhỉ?

Trong lòng Đường Quả hơi bất an một chút."

Nàng sẽ không hối hận chứ?"

Dạ Chu lo lắng nhìn Đường Quả.

Bộ dáng đáng thương ấy chọc Đường Quả bật cười.Cô lắc đầu, "Ta đã nói rồi, đương nhiên sẽ không đổi ý."

Dạ Chu mừng đến phát khóc, rồi bị Đường Quả trừng cho một cái.

Chàng cười lớn, thiết chút nữa rung trời lệch đất.Sau ngày đó, Dạ Chu tu luyện càng ngày càng khắc khổ, cuối cùng cũng đuổi kịp Đường Quả.

Chàng phát hiện, cô cũng đối xử với chàng tốt hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng còn xuống bếp nấu cơm cho chàng ăn.Chàng đã chắc chắn cô thật lòng đáp ứng chàng.

Cũng không uổng năm trăm năm đi theo.

Chấp niệm của chàng giờ cũng không sâu như trước, năm trăm năm này trong mắt cô chỉ có mỗi chàng thôi, không có bóng dáng của người khác.Chàng thỏa mãn.

Như cô nói, chàng không nên tham lam.Lần đó cô đáp ứng thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.Cuối cùng cũng đến ngày xé rách hư không. hai người nhìn chỗ yếu nhất trên bầu trời, thần thái nghiêm túc lại.Đường Quả nghiêng đầu nhìn Dạ Chu bên cạnh, khóe mắt cong lên, "Cảm ơn chàng."

Cảm ơn chàng đã tốt với ta, đã chữa trị cho ta, trái tim tàn khuyết của ta đã được tu bổ một chút."

Đi rồi mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chàng cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."

"Yên tâm.

Ta sẽ nắm tay nàng thật chặt, không buông nàng ta.

Kể cả không cẩn thận lạc mất nàng, ta cũng sẽ mau chóng đi tìm nàng."

Đường Quả cúi đầu cười, để chàng thất vọng rồi.[Kí chủ, cô buồn không?

Hắn ta tốt như thế...]"Có chút."

Tình cảm chân thành tha thiết thế này, cô thực sự rất quyến luyến.

Nhưng cô không thể vi phạm nguyên tắc.

Nếu cô muốn vi phạm, sẽ trực tiếp đi thế giới tiếp theo.

Cô đang là tiên ở thế giới tiên hiệp, một giây sau đã bị hành hung ở đầu đường xó chợ nào đó trong thế giới hiện đại.Một câu chuyện buồn.Lực của thế giới khác hấp dẫn họ.

Hai người bị kéo qua đó.

Ban đầu Dạ Chu còn nắm chặt tay Đường Quả, nhưng rồi trước mắt chàng tối sầm, lực lương cũng biến mất.

Chàng hoảng loạn nắm bắt lung tung, xung quanh trống trơn.

Đến khi chàng mở mắt ra đến thế giới khác cũng không thấy được bóng dáng của Đường Quả.Chàng cũng không biết Đường Quả không ở thế giới này, chỉ cắn răng, "Chờ ta, ta sẽ mau chóng tìm được nàng, rồi chúng ta sẽ thành thân sinh con."

Lời kết:Một năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm...

Dạ Chu tìm khắp thế giới, vẫn không thấy được Đường Quả.Chàng là một người rất mạnh, nhưng giờ chỉ ôm đầu khóc trên núi, "Nàng ơi, ta quá vô dụng, tìm không thấy nàng.

Ta để mất nàng rồi."
 
Back
Top Bottom