Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,253
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
211270546-256-k326585.jpg

[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Tác giả: ShiroiHiou
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Hán Việt: Khoái xuyên nghịch tập: Thần bí boss, biệt loạn liêu

Tác giả: Vân Phi Mặc
Nguồn: Wikidich.com (Người đăng: Ánh Nguyệt)
Editor: Bạch Diệp Thảo

Tình trạng: Hoàn thành
Tình trạng Edit: Hết thế giới 11 (Hết quyển 1 sang quyển hai nha các bạn 😘 )

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , Hiện đại , HE , Tình cảm , Khoa học viễn tưởng , Huyền huyễn , Ngọt sủng , Hệ thống , Song khiết , Xuyên nhanh , Nữ phụ , 1v1
Nữ chủ: Hệ thống, không phải đã nói nhiệm vụ hoàn thành có thể rút lui sao, đại Boss theo sau là thế nào hả?!

Hệ thống: 【 Đang giả chết......】
Nữ chủ tức giận nói: Cậu còn giả chết, có tin tôi đánh chết cậu thật không!

Hệ thống: 【 Kiên quyết tiếp tục giả chết......】
Boss phúc hắc: Ngoan, nương tử, em đi nghỉ đi, chuyện nhỏ này để vi phu xử lý.

Hệ thống: 【 Lệ rơi đầy mặt giả chết tiếp......】
Đây là một hệ thống hố cha, mỹ danh là giúp nữ chủ báo thù, thật ra là hố nữ chủ, đẩy nàng đến vị diện đang có bug, bị đại Boss phúc hắc gây rối!
【 sủng văn, 1v1, sảng văn, nhẹ nhàng khôi hài 】
Lưu ý nhỏ của Shiroi: Cách xưng hô của nữ chính tùy theo thế giới hiện đại hay cổ đại sẽ là cô - nàng nhé.

Các thế giới nhiệm vụ của quyển 1 gồm:
1.

Xin chào, giáo thảo đại nhân
2.

Chào ngài, thiếu tướng
3.

Sủng phi đương đạo
4.

Tổng tài hắc đạo
5.

Đả đảo nam sủng
6.

Thứ nữ trọng sinh
7.

Boss biến thái
8.

Boss là gian thần
9.

Đế vương hắc ám
10.

Tu chân Mary Sue
11.

Cục cưng của ảnh đế Tags: 1v11vs1cổ-đạihiện-đạihuyền-huyễnhệhệ-thốngmau-xuyênmauxuyênngontinhngượctrangọtnuphunữ-phụshowbizsungtu-tiênxuyênnhanh​
 
[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Sống không bằng chết


Tác giả: Vân Phi MặcTrong căn phòng nhỏ hôi thối tanh tưởi có một vật thể màu đen, nếu nhìn kỹ, đó là một người... một người bẩn thỉu.Khuôn mặt người nọ đầy vết dao chém, một vết còn kéo dài toàn bộ khuôn mặt, miệng vết thương bị nhiễm trùng, mưng mủ, dường như còn có thể nhìn thấy con sâu màu trắng đang bò trên những vết thương đã thối thịt.Bắc Vũ Đường há mồm, lại không thể phát ra tiếng, bởi vì lưỡi đã bị cắt, cơ thể cũng không thể nhúc nhích.Xương cốt toàn thân như bị đập nát.Bắc Vũ Đường không thể quên nỗi đau thấu xương kia, đau khắc linh hồn!Chết!

Không lúc nào nàng không muốn chết!Nhưng ông trời cố tình bắt nàng sống người không ra người quỷ không ra quỷ!Cửa gỗ đơn sơ mà nặng nề bị người đẩy ra, ánh sáng mãnh liệt từ bên ngoài chiếu vào.

Bắc Vũ Đường híp mắt, nhìn bóng người bước chậm lại gần mình, hận ý ngập trời dần hiện lên."

Nơi này thật thối!"

Thanh âm nũng nịu đến từ nữ tử thanh tú, dáng người nhỏ xinh.

Ả che mũi miệng lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vật thể trong phòng."

Tiểu thư, đây là nơi kẻ đê tiện kia ở, tất nhiên sẽ thối."

Nam nhân nhỏ gầy lên tiếng, vẻ mặt lấy lòng."

Nàng là tỷ tỷ tốt của ta."

Cố Phiên Nhiên ghét bỏ nhìn liếc qua Bắc Vũ Đường."

Tự nhiên là vậy."

Nam nhân nhỏ gầy vừa nói vừa đá vào thân hình đã mềm như không xương của nàng.Bắc Vũ Đường đã sớm không còn biết đau, tùy ý nam tử giẫm đạp cơ thể nàng.

Dù nàng muốn phản kháng, cũng vô lực.Bắc Vũ Đường yên lặng chịu đựng nỗi đau trên người, máu loãng thỉnh thoảng từ miệng vết thương sưng mủ chảy ra.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Phiên Nhiên, nhìn thấy hứng thú dưới đáy mắt của ả, hận ý ngập trời cắn nuốt linh hồn nàng."

Nâng mặt lên cho đại tiểu thư nhìn."

Nam nhân khuất nhục dùng mũi chân nâng mặt nàng.

Khuôn mặt khủng bố ghê tởm bất thình lình hiện rõ trước mắt người ở đây.

Cố Phiên Nhiên dường như bị gương mặt thối rữa của nàng dọa sợ, ngơ ngác nhìn chằm chằm.Bắc Vũ Đường nửa mù, vẫn gắt gao nhìn khuôn mặt vô tội đáng thương kia.Chính gương mặt này, luôn làm ra vẻ nén giận trước mặt người khác, làm tất cả mọi người đều đứng về phía nàng ta."

Ánh mắt đó của ngươi là sao!"

Nam nhân nhỏ gầy kia hung hăng đá nàng, làm khuôn mặt của nàng bị lệch sang bên."

A Vượng, ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với tỷ tỷ tốt của ta."

A Vượng chần chờ, "Tiểu thư, nếu tiện nhân này làm ngài bị thương, nô tài...."

Cố Phiên Nhiên giơ tay ngắt lời hắn, "Ta tin tỷ tỷ sẽ không làm vậy."

Bắc Vũ Đường nghe lời nói dối trá của ả, cười lạnh trong lòng.

Đã đến nước này, ả còn muốn diễn?Bộ dáng này của nàng, nếu còn có thể tấn công người khác, dù có chết nàng cũng sẽ liều mạng cắn chết tiện nhân kia.A Vượng đi rồi, chỉ còn lại hai người trong phòng.Cố Phiên Nhiên hứng thú dạt dào cười trào phúng, "Ngươi lúc này chắc đang hận không thể giết chết ta."

Không, không phải hận không thể giết ngươi, mà là hận không thể lột da, ăn thịt, uống máu ngươi!!"

Nhìn xem, ánh mắt hận thù xinh đẹp nhường nào."

Cố Phiên Nhiên cười nhạo, không thèm để ý ánh mắt hận ý của nàng, "Ngươi đừng hy vọng người phủ Trung Võ Hầu đến cứu ngươi.

Phụ thân và ca ca của người đã lên đường đến biên cương, rất nhanh, tin họ chết trận sa trường sẽ truyền về."

Bắc Vũ Đường mở to đôi mắt, nỗi lo ngập lòng.Giữa nàng và ả rốt cuộc có thù oán gì, tại sao ả lại muốn đối phó nàng và người thân của nàng như vậy?!Nàng muốn hỏi rõ lý do!Cố Phiên Nhiên vừa lòng nhìn sự tuyệt vọng ánh lên trong mắt nàng, nụ cười trên khoé môi ả càng sâu.Thống khổ đi!

Tuyệt vọng đi!Ha ha, ả muốn nàng chết, cũng không thể an giấc ngàn thu!Cố Phiên Nhiên cười đến tùy ý, "Ngươi biết ta ghét nhất ngươi cái gì không?

Ta chán ghét gương mặt của ngươi, tài năng của ngươi, càng chán ghét gia thế của ngươi."

Vừa nói, ánh mắt ả càng sắc bén, "Đại tiểu thư của Trung Võ Hầu, Đệ nhất mỹ nhân Nam Đường Quốc, chính thê của Đường Cảnh Ngọc, làm người hâm mộ nhường nào.

Đáng tiếc, Đường Cảnh Ngọc chỉ yêu ta, ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi."

"Cảnh Ngọc cưới ngươi, chỉ vì binh quyền trong tay phụ thân ngươi.

Không ngờ ngươi ngu xuẩn, cho rằng Cảnh Ngọc yêu ngươi.

Thật là buồn cười."

"Phụ thân ngươi nếu có thể trợ giúp Cảnh Ngọc, có lẽ sẽ giữ ngươi sống thêm một hai năm.

Đáng tiếc, phụ thân ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Ngươi muốn oán, thì oán phụ thân không biết tốt xấu của ngươi đi."

Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, còn có cả tiếng của A Vượng.Cố Phiên Nhiên nhìn thoáng qua ngoài phòng, đúng lúc hét chói tai."

A!"

Của bị người đẩy mạnh, một nam tử tuấn mỹ khí vũ hiên ngang vội đẩy cửa lao vào, một tay ôm Cố Phiên Nhiên đang hoảng sợ vào lòng.Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy nghẹn ngực, đôi chân hữu lực hung hăng đá bay nàng vào tường, nặng nề rơi xuống.Bắc Vũ Đường nhìn người tới, nam nhân từng ôn nhu mềm giọng thề sông hẹn biển với nàng khi xưa, đang ôm nữ nhân kia.

Châm chọc cỡ nào."

Bắc Vũ Đường, tiện nhân ngươi, đến nước này còn dám ra tay với Nhiên Nhiên!"

"Cảnh Ngọc, tỷ tỷ không làm gì, chàng đừng trách tỷ ấy, là tại ta quá nhát gan."

Cố Phiên Nhiên bám chặt vạt áo hắn, mềm yếu không xương dựa sát lồng ngực hắn."

Nàng quá lương thiện."

Đường Cảnh Ngọc sủng nịch nhẹ chọc mũi ả.Lúc hắn quay đầu, ánh mắt hung ác thâm trầm mà nham hiểm, chán ghét nhìn chằm chằm nữ nhân đã dơ bẩn bất kham trước mặt.Bắc Vũ Đường muốn cười, cười thật to.

Chỉ tiếc không có đầu lưỡi, nàng chỉ có thể phát ra thanh âm y y ô ô.

Nàng đã thành như vậy, sao còn có thể làm gì ả.Bắc Vũ Đường nhắm chặt mắt, không muốn thấy đôi cẩu nam nữ này."

Nơi này nàng đừng tới nữa."

Đường Cảnh Ngọc ôm Cố Phiên Nhiên ra ngoài, không lâu sau, có giọng nam truyền vào."

Vương gia, người bên trong xử lý như thế nào?"

"Kết liễu."

"Còn thi thể xử lý thế nào?"

"Chuyện này còn cần ta dạy ngươi?

Bên ngoài có rất nhiều chó hoang, cho chúng thêm cơm."

Từng câu từng chữ của Đường Cảnh Ngọc lọt vào tai nàng, tâm đã chết lặng, sớm không còn đau.

Nàng chỉ hận mình có mắt không tròng, mới có thể vì loại nam nhân này làm cô phụ tình cảm của thân nhân và bằng hữu.A Vượng vào phòng, móc trong tay vung lên, đâm vào cơ thể nàng.

Móc câu sắc bén móc vào huyết nhục của nàng, kéo nàng ra ngoài.Thân thể đau đớn, nhưng vĩnh viễn không thể so với hận ý trong lòng nàng.Đường Cảnh Ngọc, ngươi thật ngoan độc!Ánh sáng bên ngoài chiếu lên thân hình hư thối của nàng.

Đã bao lâu nàng không cảm nhân được ánh mặt trời ấm áp này rồi.A Vượng kéo một đường, móc tuột khỏi cơ thể nàng vài lần, hắn còn nhổ nước bọt lên nàng tỏ vẻ đen đủi.*********

Tác giả: Các bạn đáng yêu, đừng bị mở đầu doạ sợ.

Đây chắc chắn là sủng văn, sủng văn, sủng văn....

Chuyện quan trọng phải nói ba lần.Editor: Mị đã bị doạ sợ....
 
[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Trở thành cô hồn dã quỷ


Tác giả: Vân Phi Mặc"Thật là, xác thịt đã thối đến không câu nổi."

Một đường kéo đến sau núi, ném nàng vào trong bụi cỏ.

A Vượng đi không bao lâu, chó hoang xung quanh đánh hơi được mùi mà mò tới.

Mấy chục con chó hoang vây quanh nàng."

Đại tiểu thư, đã làm theo lời ngài dặn dò, để nàng ta sống sờ sờ bị dã thú cắn xé."

"A Vượng, ngươi vất vả rồi."

"Đại tiểu thư, ngài khách khí rồi.

Có thể làm việc cho ngài, là vinh hạnh của nô tài."

Cùng lúc đó, đám chó hoang quanh Bắc Vũ Đường cũng hành động.

Một con tiến lên dò xét, ngoác miệng rộng xé nát cánh tay nàng.

Những con khác thấy nàng không thể phản kháng, nhào cả lên....Bọn họ đối xử với nàng thật tốt!

Dù chết, cũng bắt nàng phải nếm trải nỗi thống khổ bị xé xác.Chết rồi bị dã thú xé xác và sống sờ sờ bị xé xác, chỉ có người từng trải mới hiểu, độc ác và tàn nhẫn.Thống khổ và bóng tối dần phủ xuống, nàng lại nhớ lại từng chuyện từng chuyện quá khứ.....Sau khi chết, linh hồn Bắc Vũ Đường phiêu dạt khắp thế gian.

Nàng hận, hận mình bị nam nhân dối trá kia mê hoặc.Nàng vẫn luôn đi theo hai người, nhìn họ tằng tịu với nhau.

Nàng muốn biết nữ nhân kia có mị lực gì, lại có thể mê hoặc Tấn Vương không tiếc tàn sát chính thê!Nàng thấy nữ nhân kia có Đường Cảnh Ngọc rồi, còn thông đồng Tứ hoàng tử Cổ Phàm Chi, truyền nhân Thần Y Cốc - Tiết Thiên, minh chủ võ lâm Tần Vũ Hiên, đệ nhất sát thủ giang hồ Ám Dạ, Giáo chủ Tà Giáo U Minh, Đại hoàng tử Đại Chu Quốc Hoa Phi Vũ.

Những người này tất cả đều quỳ dưới váy ả ta.Bắc Vũ Đường không hiểu, vì sao những kẻ có tiền có thế, bá chủ một phương như vậy lại cam nguyện thần phục ả, cam nguyện cùng người chia sẻ một nữ nhân.

Bắc Vũ Đường nhìn ả đi lại trong đám nam nhân, hưởng thụ sủng ái của họ.Ngay cả vậy, ả còn không biết đủ, muốn câu dẫn ca ca Bắc Lâm của nàng.

Ca ca không bị ả mê hoặc, không quỳ dưới váy ả.Vì ca ca không quỳ dưới váy ả như những nam nhân khác, ả bị chọc giận.

Cố Phiên Nhiên vô sỉ nói với đám nam nhân kia, vu hãm ca ca nhục nhã ả, muốn khinh bạc ả.Những nam nhân đó liên hợp, đối phó Bắc gia.

Bị những nam nhân quyền thế ngập trời này công kích, Bắc gia đổ.

Một tội danh thông đồng với địch phản quốc, trên dưới 300 người Bắc gia bị chém đầu thị chúng.Mấy nam nhân kia ngầm tráo đổi ca ca của nàng ra, đưa đến trước Cố Phiên Nhiên, chỉ vì muốn ả hết giận.Thiếu niên tranh tranh ngạo cốt ngày xưa, giờ ngày ngày bị người nhục nhã.Hắn không muốn quỳ, chúng đập vỡ xương bánh chè.Hắn không muốn xin tha, chúng cắt lưỡi hắn.Hắn không muốn khuất phục, chúng liền dùng mọi hình pháp tra tấn hắn.
 
[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Gặp hệ thống, trọng sinh trở về


Tác giả: Vân Phi MặcBắc Vũ Đường trong trạng thái du hồn phẫn nộ nhào vào Cố Phiên Nhiên, lại bị ánh sáng trên người ả bắn ra.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn ca ca bị xẻo từng miếng thịt, đến khi miếng cuối cùng bị cắt ra, mới tắt thở.Đã không còn máu thịt, chỉ còn lại khung xương.Cố Phiên Nhiên phân phó hạ nhân, đập nát xương cốt của hắn, trộn với thức ăn cho chó.

Ả muốn hắn chết không có chỗ chôn, đơn giản là vì hắn không yêu ả.Bắc Vũ Đường hận, hận Cố Phiên Nhiên, hận Cảnh Ngọc khẩu phật tâm xà lừa hôn, hận những nam nhân liên thủ vu hãm Bắc gia.Nàng hận hoàng đế Nam Đường có mắt không tròng, Bắc gia bao thế hệ trung quân,bảo hộ Nam Đường mấy trăm năm, lại rơi vào kết cục này.Hận ý làm hồn thể trong suốt dần ngưng tụ, quanh thân là oán khí hận khí thấu trời.Nàng không màng tất cả nhào vào Cố Phiên Nhiên, lại bị kim quang trên người ả đánh tan.

Dù biết sẽ có kết cục này, nàng cũng không hối hận.

Nàng chỉ hận kiếp này không thể báo thù cho 300 oan hồn Bắc gia.Trong tuyệt vọng, một thanh âm lạnh băng vang lên bên tai.[Muốn báo thù không?]Muốn![Đánh đổi linh hồn ngươi, ngươi có đồng ý không?]Đồng ý.Chỉ cần có thể báo thù, có thể tự tay đâm chết những kẻ đó, dù có xuống mười tám tầng địa ngục, nàng cũng không hối hận![Hệ thống ngược tra khởi động, trói định ký chủ.][Từ giờ trở đi, cô sẽ đi qua rất nhiều vị diện, trong đó có rất nhiều oan hồn giống ngươi.

Họ bán linh hồn của mình để báo thù.

Cô sẽ thành sứ giả của họ, thay họ trừng phạt đám nhân tra.][Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có khen thưởng tương ứng, khen thưởng này có thể thay đổi lịch sử, có thể giúp cô báo thù thành công.]Lúc hệ thống nói chuyện, hồn thể Bắc Vũ Đường dần ngưng thực, thành một ánh sáng, tiến vào một thân thể đã không còn hơi thở.[Đây là phúc lợi bổn hệ thống cho cô.]Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một lần nữa mở mắt, đập vào mắt là mái nhà lụi bại.

Nàng nâng tay nhìn đôi tay bụ bẫm.Đôi tay này không thuộc về nàng.Bắc Vũ Đường hoảng hốt, thanh âm lạnh băng lại vang lên.[Chủ nhân thân thể ngươi tiến vào vừa chết, thân thể này và linh hồn cô lại phù hợp.

Cô có thể thay nàng sống tiếp, nhưng sống tiếp bao lâu thì phải xem bản lĩnh của cô.]Bắc Vũ Đường không rõ câu cuối có nghĩa là gì, rất nhanh đã có đáp án.[Mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành, bổn hệ thống sẽ khen thưởng ngươi dịch dung hợp, dùng để đảm bảo hồn thể cô và cơ thể này dung hợp.

Nhưng có thời hạn, nếu hết thời gian mà không có dịch dung hợp mới, hồn thể cô sẽ tự bị bắn ra ngoài.

Một khi rời thể xác, cô không thể dung hợp nữa, hồn thể cũng sẽ tổn thương.]Nếu nàng muốn báo thù, nhất định phải đảm bảo mình không bị bắn ra, nghĩa là, nàng nhất định phải thành công hoàn thành nhiệm vụ.[Ký chủ và thân thể cần hai canh giờ để dung hợp hoàn toàn.

Hai canh giờ sau, nhiệm vụ bắt đầu.]Nói xong, thanh âm lạnh băng biến mất.Bắc Vũ Đường cố sức bò dậy.

Thân thể này quá yếu, dù chỉ đứng dậy, đã gần như tiêu hết sức lực của nàng.Bắc Vĩ Đường nhìn quanh căn phòng lụi bại này, chỉ có một câu để hình dung.Nhà chỉ có bốn bức tường!
 
[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Bánh bao nhỏ đáng thương


Tác giả: Vân Phi MặcCái nhà này nghèo đến nỗi chuột nó cũng ghét bỏ đấy hả!Bắc Vũ Đường nhìn cái chăn bông rách nát đen tuyền trên người, mùi mốc meo tản ra, mùi của thân thể này cũng không dễ ngửi tí ti nào.Nàng dùng sức xoa ấn đường, dư quang khoé mắt nhìn thoáng qua bóng hình đang rúc bên cửa."

Ai?"

Không ai đáp lại."

Ai đang ở đó?"

Bắc Vũ Đường nâng cao giọng hỏi lại.Thân ảnh nho nhỏ chậm rãi từ cửa nhích ra.

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn tiểu gia hoả quần áo tả tơi gầy trơ xương đó.

Cái đầu nho nhỏ, nhìn qua mới có ba bốn tuổi.Tiểu gia hoả có vẻ rất sợ nàng, đôi chân run run, thanh âm mềm mại."

Nương."

Bắc Vũ Đường chớp mắt, nhìn hài tử đầu bù tóc rối, gầy trơ xương như ăn mày.

Đây hẳn là nhi tử của nguyên chủ.

Nhà này không phải nghèo bình thường, nghèo đến nỗi nuôi nhi tử thành khất cái!Nhìn thân mình đơn bạc gầy yếu của đứa nhỏ, Bạch Vũ Đường thương tiếc."

Lại đây."

Nàng nhu âm gọi.

Tiểu gia hoả run rẩy, bị nguyên chủ ngược đãi một thời gian quá dài, nó không dám cãi lời nàng, run rẩy bước từng bước nhỏ lại gần.

Nó biết nương đang rất giận, như lúc trước, nhất định sẽ đánh nó.Nó sợ, lại không dám không nghe lời mẫu thân.

Nếu nó không nghe lời, mẫu thân sẽ đánh nặng hơn.Bắc Vũ Đường giơ tay muốn vén tóc mái trước mắt nó lên, tay còn chưa chạm, nó đã quỳ mạnh xuống đất."

Mẫu thân, cẩu tử sai rồi!"

Nó cúi đầu, thân hình gầy yếu run bần bật.Cánh tay duỗi ra cương giữa không trung, nhìn tiểu gia hoả sợ hãi không thôi trên đất, ngơ ngẩn.Tình huống này là sao?!Nhìn đứa nhỏ run bần bật bên mép giường, dù không biết lý do, nàng cũng có thể nhìn ra, nó rất sợ nguyên chủ.Bắc Vũ Đường tận lực làm giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể, "Mau đứng lên, mặt đất lạnh."

Tiểu gia hoả khiếp nhược ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt to đen sáng ngời, khiếp đảm nhìn nàng.

Đôi mắt nó xinh đẹp có thần, toả sáng, làm người nhìn thích.Nó nhìn mẫu thân tươi cười, giật mình.

Lâu lắm rồi, nó mới lại thấy mẫu thân cười.Nó chớp chớp mắt, giống như muốn biết đây có phải mơ không.Bắc Vũ Đường thấy khát vọng trong mắt nó, vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ của nó.

Cả người nó cứng lại, không dám cử động.Nó cảm nhận ấm áp trên má, chân thật mà khó tin.

Nó quyến luyến mẫu thân vuốt ve, thật ấm áp, thật thoải mái."

Cẩu...

Cẩu Tử."

Bắc Vũ Đường có chút biệt nữu nói ra cái tên thô bỉ này.Không có ký ức nguyên chủ, không biết hai người sống thế nào, càng không biết mình đang ở đâu.

Vì thế chuyện quan trong trước mắt là hiểu rõ tình huống hiện tại.Đột nhiên, Bắc Vũ Đường đau đầu, dường như có thứ gì chui vào.Tiểu gia hoả thấy mẫu thân cau mày thống khổ, nếp nhăn khuôn mặt dính lại với nhau, hai tay ôm đầu.Nó bị doạ sợ, sửng sốt mấy giây, vội xoay người chạy ra ngoài.

Rất nhanh, nó bưng một chén thuốc vào phòng.

Nó không dám lại gần quá, sợ mẫu thân tức giận ném nát bát thuốc.Chén thuốc này, nó cầu Vương thẩm cách vách rất lâu, đôi chân quỳ tím bầm mới đổi được.
 
[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Ngược đãi


Tác giả: Vân Phi MặcBộ dáng lúc này của mẫu thân thật đáng sợ.

Tiểu gia hoả không dám tiến lên, yếu ớt gọi: "Nương."

Đau đớn dần biến mất, nàng cũng tiếp nhận được ký ức.Bắc Vũ Đường tiếp thu kí ức của nguyên chủ, nụ cười bên môi thật phức tạp.

Ký ức tuy rải rác, lại để nàng hiểu tình cảnh bây giờ.Mình đang ở một sơn thôn xa xôi của hoàng triều Đại Chu.

Thân thể này có tên là Mộc Chi Đào.

Mộc Chi Đào là một quả phụ, một quả phụ vừa béo vừa xấu, tính cách đanh đá, thanh danh rất tệ, là người bị cả cha mẹ lẫn nhà chồng ghét bỏ."

Nương."

Tiểu gia hoả lại yếu ớt gọi.Bắc Vũ Đường nhìn nó, thấy nó bưng chén thuốc, không dám nhìn nàng, rụt người lại, giơ chén thuốc lên."

Nương, uống thuốc."

Giọng nói mềm mại yếu yếu của nó lại vang lên.Bắc Vũ Đường vươn tay, nhận chén thuốc đen tuyền kia.

Nàng biết trong nhà không có tiền, sao có thể mua thuốc."

Thuốc này...."

Nàng còn chưa nói xong, tiểu gia hoả đã quỳ thụp xuống, khuôn mặt nhỏ lại tái nhợt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia ngập tràn sợ hãi.Nó vội giải thích, có lẽ vì quá vội vàng nên đứt quãng, "Thuốc, thuốc này, là con xin bên Vương thẩm, không mất tiền, thật sự không mất một phân tiền."

Nó trộm nhìn Bắc Vũ Đường, khuôn mặt nàng lạnh nhạt, làm nó không biết nàng đang vui hay giận.

Nhưng như vậy, nó lại càng bất an, cố rụt cổ lại, chuẩn bị tốt bị mẫu thân đánh.Nhìn nó như vậy, kết hợp với kí ức của Mộc Chi Đào, cũng hiểu lý do.Thái độ của Mộc Chi Đào với nhi tử này rất kém, không đánh thì mắng, nhiều việc trong nhà đều là nó làm.

Từ lúc nó ba tuổi, nó đã bắt đầu giặt quần áo nấu cơm, làm không tốt, sẽ bị Mộc Chi Đào đánh.Trước kia Mộc Chi Đào đối xử với nó không tốt, nhưng cũng không ngại.Từ lúc nói mấy lần hôn sự, đều vì mang theo đứa con mà thất bại, thái độ của Mộc Chi Đào với nó ngày càng kém, thường xuyên đánh mắng nó, mấy lần còn suýt đánh chết nó.

May nó mệnh cứng, không chết."

Ngoan, đứng dậy, nương không đánh con."

Bắc Vũ Đường tận lực nhu âm.Tiểu gia hoả nhút nhát ngẩng đầu lên, trộm nhìn nàng một cái, thấy mẫu thân không giận, còn hơi mỉm cười, dần dà cũng không căng thẳng như trước."

Mau đứng lên."

Tiểu gia hoả vẫn không dám đứng dậy, mãi sau chắc chắn mẫu thân sẽ không đánh nó, mới từ từ đứng dậy.Bắc Vũ Đường một hơi uống sạch chén thuốc đắng, lại không có mứt hoa quả mà ca ca chuẩn bị để ngậm.

Nhớ đến ca ca, nhớ đến chuyện Bắc gia gặp phải, đáy mắt đạm mạc của Bắc Vũ Đường ánh lên hàn ý, tay nắm chặt thành quyền.Cố Phiên Nhiên, Đường Cảnh Ngọc, còn đám nam nhân kia!

Bắc Vũ Đường ta, chắc chắn có một ngày, vì hơn 300 oan hồn Bắc gia ta báo thù, tự tay đâm chết các ngươi!Tiểu gia hoả run lẩy bẩy, lúc này mẫu thân không giận dữ như ngày thường, nhưng nó lại thấy nàng đáng sợ hơn lúc trước rất nhiều.Tiểu gia hoả co rút thân mình gầy yếu, không dám thở mạnh, sợ mẫu thân chú ý, sẽ bị đánh.Bạch Vũ Đường bưng chén thuốc, chú ý tới nó, há miệng muốn gọi nó, nhưng lại không thể gọi ra được cái tên thô bỉ kia.
 
[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Nghèo kiết xác


Tác giả: Vân Phi Mặc"Nương lấy tên cho con, chịu không?"

Mộc Chi Đào không thích đứa nhỏ này, cũng không lấy tên cho nó, chỉ luôn gọi nó là cẩu tử, gọi như gọi chó.Tiểu gia hoả nghi hoặc hỏi: "Nương, Cẩu Tử có tên mà."

Nói xong, nó cứng đờ, đôi mắt kinh hoảng.Nó quên mất, không thể nói lại mẫu thân!

Mẫu thân lúc này quá ôn nhu, làm nó nhất thời quên mất quy củ.Tiểu gia hoả rụt đầu, chờ bị đánh.Nửa ngày vẫn không thấy gì, nó trộm nhìn lên, lại thấy mẫu thân đang mỉm cười nhìn nó."

Đó không phải là tên thật.

Nương lấy cho con một cái tên dễ nghe."

Mẫu thân không đánh nó, còn cười với nó.

Tiểu gia hoả ngốc ngốc, gật đầu theo bản năng.Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lúc, "Tử hàn mặc khách, Tử Mặc.

Sau này gọi con là Tử Mặc, thấy sao?"

Bánh bao nhỏ Tử Mặc gật đầu, vui sướng trong mắt không thể áp chế.Nó lẩm nhẩm tên mới, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường mang theo tình cảm, lại không dám biểu lộ."

Nương, nương đói không?"

Tử Mặc rất cẩn thận hỏi.Thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù mẫu thân như nàng ngược đãi nó, nó vẫn lo cho sức khoẻ của nàng.

Không hiểu nguyên chủ nghĩ gì, có thể hạ thủ với đứa nhỏ này.Nó chưa nói xong, nàng đã thấy có hơi đói.Thân thể này hôm mê một ngày một đêm, từ khi ngất xỉu đã không ăn cơm.

Nhớ lý do nguyên chủ bị bệnh, Bắc Vũ Đường xấu hổ không nói thành lời.Cãi nhau với người ta không được, động thủ đánh người.

Đánh cũng không đánh lại, nổi giận đùng đùng về nhà.

Về đến nhà, lại trút hết bực bội lên người bánh bao nhỏ Tử Mặc.Nóng giận rời đi, không cẩn thận lại vấp đã ngã cắm mặt, đầu đập vào cọc gỗ, ngất xỉu ngay tức khắc.Có lẽ do bị thương, ký ức của Mộc Chi Đào mới trở nên lung tung rối loạn.Những ký ức này, cũng không làm khó được Bắc Vũ Đường, ít nhất nàng có thể ứng phó được."

Có chút đói."

Bắc Vũ Đường đáp.Bánh bao nhỏ thấy mẫu thân hoà ái dễ gần trả lời mình, thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), lắp bắp nói: "Vậy...

Để con đi lấy."

Tiểu gia hoả vội chạy ra ngoài, Bắc Vũ Đường ở lại căn phòng tồi tàn này, nhớ đến tình trạng gia đình Mộc Chi Đào hiện tại, thở dài một hơi.Tình hình trước mắt đối với nàng rất không tốt, có thể dùng mấy chữ để hình dung - "cực kỳ tệ".Đây là một sơn thôn xa xôi của triều Đại Chu, cách Nam Đường Quốc mà nàng muốn trả thù vạn dặm đường.Thân thể này lại là một quả phụ trong thôn thanh danh cực kém, không quyền không thế, không ai quan tâm.

Muốn báo thù Cố Phiên Nhiên, thiên phương dạ đàm (chuyện nghìn lẻ một đêm, chắc ý chị ấy là khó)!Nàng chưa quên, một trong hậu cung của Cố Phiên Nhiên có một nam nhân là Đại hoàng tử Đại Chu quốc, muốn đạp đổ ả, rất gian nan.Biết rõ con đường phía trước là gai nhọn, Bắc Vũ Đường lại chưa từng có ý lùi bước.Bánh bao nhỏ bưng một chén cháo vào nhà, cháo này sạch trắng như tấm gương, có thể nhìn thấy mấy hạt gạo ở đáy chén, phía trên là một vài loại rau dại.Bắc Vũ Đường biết, trong nhà không có gì ăn, cũng chỉ có mười mấy đồng, bàn lương thực này có lẽ đã chi gần hết rồi.
 
[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Bẩn không chịu được


Tác giả: Vân Phi MặcTình cảnh này thật kham ưu, chỉ sợ thù lớn chưa trả xong, mình đã chết đói.Bắc Vũ Đường vội muốn thay đổi tình trạng cuộc sống hiện tại.

Nàng hiểu được, mọi chuyện không thể nóng vội.

Không thể để bản thân và Tử Mặc chết đói được!Thân thể này vẫn có chút yếu, 'hệ thống' không biết là thần hay quỷ kia cũng chỉ đồng ý cho nàng nghỉ ngơi một ngày, ngày mai phải bắt đầu làm nhiệm vụ, khoảng thời gian này cũng không biết phải làm gì.

Chỉ có thể làm xong nhiệm vụ rồi nghĩ cách.Nghĩ xong, Bắc Vũ Đường uống chén cháo có thể nhìn thấy đáy kia.

Xong, nàng mở tủ đầu giường, lấy mười mấy đồng tiền còn lại trong nhà ra.Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đứng bên, nghi hoặc nhìn mẫu thân đàn tìm đồ.

Nó biết mẫu thân có đồ tốt đều giấu trong tủ kia.

Chẳng lẽ mẫu thân nghi ngờ nó, nhân lúc mẫu thân hôn mê trộm đồ?

Nó vẫn nhớ, hai năm trước, sau khi mẫu thân lục tủ, nói nó trộm hai văn tiền.

Nhưng nó không trộm, hai văn tiền đó là bị mẫu thân tiêu hết.Nghĩ vậy, bánh bao nhỏ lại run lên, quỳ sụp xuống, khuôn mặt nhỏ lại trắng bệch, "Nương, cẩu tử chưa từng động vào ngăn tủ đó."

Tiểu gia hoả khẩn trương, sợ hãi nhắc lại tên lúc trước.Bắc Vũ Đường nhìn nó lại quỳ, đôi mắt đen nhánh sợ sệt, đáy lòng thở dài.Mộc Chi Đào này rốt cục ác đến mức nào mà làm đứa nhỏ sợ đến nỗi này."

Mặc Nhi, đứng lên."

Bắc Vũ Đường nhẫn nại, mềm nhẹ gọi.Bánh bao nhỏ rụt người không dám, nếu mẫu thân không tin, sẽ đánh chết nó.Bắc Vũ Đường thấy nó không đứng dậy, chỉ có thể học thái độ hung ác của Mộc Chi Đào, lạnh lùng nói: "Lên, đừng để ta nói lần thứ ba."

Bánh bao nhỏ nghe thấy giọng điệu quen thuộc, run như cái sàng, nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt đen nhánh sợ hãi nhìn nàng.Bắc Vũ Đường vốn định lấy mười mấy đồng tiền bị giấu trong tủ ra, không ngờ lại sờ được một bao bột mì dưới đây tủ, một bao rất nhỏ, chắc Mộc Chi Đào quên rồi.Uống một chén canh suông và một chén dược, bụng vẫn đói.Bắc Vũ Đường xuống giường, bánh bao nhỏ khẩn trương: "Nương, nương muốn đi đâu?"

Bắc Vũ Đường giơ bọc bột mì lên, "Nấu ăn."

Thân thể này yếu, yếu vì đói...Bắc Vũ Đường xuống phòng bếp trong ký ức, đó là một căn phòng lộn xộn cực kỳ.

Rất nhiều chén đũa chưa rửa đặt trên bệ bếp, cả bệ phủ kín một lớp bụi dầy.Nơi bẩn như vậy, nấu đồ có thể ăn à!Bánh bao nhỏ theo sau thấy sắc mặt mẫu thân thay đổi, khuôn mặt nhỏ lại trắng, sợ hãi: "Nương, con đi rửa chén đũa."

Mấy ngày nay nó cầu xin thuốc, chăm sóc mẫu thân, cũng chưa kịp quét phòng bếp.Bánh bao nhỏ vội vàng đến bên bệ bếp thu dọn.

Có lẽ do quá khẩn trương, nó trượt tay, làm rơi một cái chén xuống đất, vỡ tan tành.Bánh bao nhỏ bị doạ, cứng còng, không dám ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ Đường.Xong đời, lần này nhất định bị mẫu thân đánh chết.Bánh bao nhỏ rụt cổ, nhắm chặt mắt, chờ bị đánh.
 
[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Mẫu thân, con không đói


Tác giả: Vân Phi MặcBắc Vũ Đường thấy nó sợ hãi ủ rũ, chỉ cảm thấy nguyên chủ Mộc Chi Đào rất đáng giận.

Đây là nhi tử của nàng ta, không phải kẻ thù.

Sao trên đời lại có mẫu thân ác độc như vậy![Bổn hệ thống sẽ để ngươi gặp những người độc ác hơn gấp trăm lần.]Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm làm Bắc Vũ Đường nhảy dựng.Thì ra hệ thống không đi.[Bổn hệ thống đã trói định, sẽ luôn ở cùng ký chủ, đến khi ký chủ tiêu vong.]Hệ thống quỷ quái này có thuật đọc tâm à?

Còn hiểu suy nghĩ của nàng?[Bổn hệ thống không phải quỷ.] Thanh âm máy móc lạnh băng, không hề có cảm tình.Bắc Vũ Đường hiểu hệ thống đọc được suy nghĩ của mình, trầm mặc không lên tiếng.Bánh bao nhỏ thấy mẫu thân mãi không phát hoả, càng không có gậy gộc trong tưởng tượng, trộm nhìn Bắc Vũ Đường, lại thấy Bắc Vũ Đường cầm chổi, quét dọn mảnh chén vỡ.Mẫu thân không đánh nó?!Bánh bao nhỏ quá kinh ngạc, ngây ngốc đứng một chỗ, nhìn Bắc Vũ Đường dọn dẹp phòng bếp.

Là một thiên kim tiểu thư hầu môn duỗi tay chờ cơm, Bắc Vũ Đường chưa từng làm việc này, nhưng giờ nàng không có quyền tùy hứng, càng không có quyền lựa chọn.Lau dọn sơ qua một lần, phòng bếp mới ra hình ra dạng chút, lại nấu thêm mấy món ăn, thân thể nàng đã mệt thở hổn hển.Bắc Vũ Đường mở túi nhìn bột mì bên trong thì dừng lại.Nàng chưa từng xuống bếp, hoàn toàn không biết phải làm gì.

Bắc Vũ Đường quẫn bách nhìn bánh bao nhỏ vẫn đang khiếp sợ đứng nơi đó."

Tử Mặc, con lại đây nấu cơm."

Nghe thấy Bắc Vũ Đường gọi, bánh bao nhỏ chần chờ.

Hiện tại mẫu thân không đánh nó, nếu lát nấu không tốt sẽ bị đánh.

Giờ chỉ cần ngoan ngoãn, có lẽ mẫu thân sẽ quên chuyện vừa rồi, không đánh nó nữa."

Nương muốn ăn gì?"

Bánh bao nhỏ hỏi thật cẩn thận."

Tùy con."

Chỉ có như vậy, ăn gì cũng giống nhau.Bánh bao nhỏ thuần thục múc một gáo nước, bắt đầu nhào bột.

Chuẩn bị xong, nó lại đặt bột sang bên, bắt đầu nhóm lửa.Bắc Vũ Đường đứng bên nhìn thân hình nhỏ yếu thuần thục làm những chuyện vốn không phải chuyện nó nên làm.Nồi nóng, bánh bao nhỏ nặn cục bột thành hình bánh nướng rất mỏng rồi đặt lên.

Bánh chín rất nhanh, mùi bột mì thoang thoảng tản ra.Một chút bột mì như vậy, trong tay bánh bao nhỏ trở thành sáu cái bánh tráng.Chỉ là món đơn giản như vậy, không có mùi vị gì đáng nói.

Nếu là trước kia, nàng sẽ coi như không nhìn đến, hiện tại ăn vào, lại thấy ngon lạ thường.Bánh bao nhỏ nhìn bánh tráng trắng thơm bằng ánh mắt khát vọng.

Nhưng nó biết mẫu thân sẽ không cho nó ăn.

Tiểu gia hoả yên lặng ngồi xổm trong góc, nhắm mắt, nỗ lực giảm cảm giác tồn tại của mình.Bắc Vũ Đường thấy bánh bao nhỏ vẫn luôn co trong góc không động, hơi nhíu mày, "Mặc Nhi lại đây ăn bánh."

"Nương, con không đói."

Bánh bao nhỏ không dám duỗi tay nhận.Nó sợ, sợ thứ nó nhận được không phải là bánh mà là một bàn tay.Tiểu gia hoả bị Mộc Chi Đào tra tấn thành như vậy, thực sự không xứng làm mẹ.

Bắc Vũ Đường đi lên, đặt bánh vào tay nó, lại thấy nhọ nồi trên tay nó, không đặt bánh xuống.
 
[Edit-Quyển 1] Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Nhiệm vụ bắt đầu


Tác giả: Vân Phi MặcBánh bao nhỏ thấy Bắc Vũ Đường giữ bánh tráng lại, chút mong đợi vỡ tan.

Nó đã sớm biết, mẫu thân sẽ không cho nó ăn.Bắc Vũ Đường nắm tay nó đến một bên múc nước đổ vào chậu, cầm hai tay nó nhúng vào, rửa sạch.Bánh bao nhỏ vẫn ngốc, động tác mềm nhẹ, trên tay lại có độ ấm, ấm áp, từ bàn tay len lỏi khắp cơ thể, cuối cùng vào đến tận trái tim.Mẫu thân bây giờ thật ôn nhu, làm nó cảm thấy rất ấm áp, sự ấm áp mà nó chưa từng dám hy vọng xa vời.Bắc Vũ Đường rửa sạch tay cho nó rồi mới đặt bánh tráng lên tay nó, thanh âm tinh tế nhu hoà, "Mau ăn đi."

Bánh bao nhỏ nhìn chiếc bánh trong tay, nó không thấy nóng chút nào, chỉ vì trong lòng nó còn nóng bỏng hơn nhiều.

Vành mắt bánh bao nhỏ phiếm hồng, nước mắt ngập tràn.Mẫu thân bây giờ làm nó cảm thấy không chân thật.

Trong lòng lại cầu xin, muốn mẫu thân vẫn luôn như vậy.Bánh bao nhỏ đã một ngày không ăn gì, ăn bánh tráng xong chỉ cảm thấy dạ dày ấm áp, giống như tâm tình lúc này của mình vậy.Sáu cái bánh tráng, Bắc Vũ Đường và bánh bao nhỏ mỗi người hai cái, còn hai cái để làm bữa sáng ngày mai.[Linh hồn dung hợp hoàn tất, bắt đầu truyền tống.

Đếm ngược mười, chín,....]Bắc Vũ Đường vừa ngồi về giường đã nghe thấy thanh âm hệ thống.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, đầu váng mắt hoa, trước khi hôn mê, nàng còn thấy đôi mắt đen hoảng sợ trừng lớn của bánh bao nhỏ đang lao đến.
 
Back
Top Bottom