Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 190: Tiểu công tử tuấn tú nhà ai (4)


Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hai người nói, làm cho ánh mắt Mộ Khinh Ca lưu chuyển như kẻ mê bảo thạch.

"Ngươi là cảnh giới gì?"

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca hỏi.

Phượng nương ngẩn người, có chút khiếp sợ nhìn về phía nàng.

Nàng không rõ mình thu liễm hơi thở hoàn mỹ đến thế, chưa bao giờ có người nhìn thấu, sao Mộ Khinh Ca lại hỏi câu này.

Nhưng nàng không tính toán giấu giếm, mà thành thật trả lời: "Thanh cảnh trung giai."

Cư nhiên là thanh cảnh trung giai!

Mặc Dương nghe vậy con ngươi co rụt lại, âm thầm đề phòng.

Phải biết rằng, hắn bây giờ cũng chỉ là thanh cảnh trung giai mà thôi.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại thần sắc như thường, giống như đã sớm dự đoán được.

Phượng nương nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, không ra thu hoạch gì.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể hỏi: "Vì sao Tiểu tước gia nhìn ra Phượng nương có linh lực hộ thân?

Ở trấn Lạc Nhật mười năm, không ai biết thực lực của Phượng nương."

Mộ Khinh Ca cười hài hước: "Không phải không ai biết, mà người biết đều đã chết.

Phượng nương ngươi nếu là người bình thường, sao có thể dừng chân ở nơi rồng rắn hỗn tạp này?

Chỉ sợ trước đó ngươi cũng thu thập không ít người, mới chặn được đám có tâm tư bất chính đi.

Hơn nữa ngươi có thể lấy ra bảo bối như vậy, sao có thể là người thường?"

Sắc mặt Phượng nương trắng nhợt, trên trán rịn mồ hôi mỏng.

Nàng vô lực nói: "Tiểu tước gia quả nhiên lợi hại.

Chẳng qua chỉ thấy một mặt của Phượng nương, mà đã nhìn thấu hết rồi."

Mộ Khinh Ca cười khẽ lắc đầu: "Không, ta không biết ngươi rốt cuộc là người nào."

Phượng nương mím môi, không muốn nhắc nhiều đến đề tài này.

Mộ Khinh Ca giơ tay, chủy thủ rơi vào bàn tay nàng.

Nàng vuốt vuốt nói: "Cũng được, ngươi là ai ta cũng lười để ý tới.

Ta không biết vì sao ngươi có thực lực như vậy mà không tự mình đi tìm người.

Hôm nay nhìn trên phân thượng chủy thủ này, ta sẽ giúp ngươi.

Nhưng ta không cam đoan sẽ có manh mối Mộc Dịch."

Phượng nương thấy Mộ Khinh Ca đáp ứng, đáy mắt bắn ra sắc mặt vui mừng: "Đa tạ Tiểu tước gia!"

Mím môi, nàng tựa hồ muốn giải thích nói: "Không phải không muốn, mà là lực lượng một người chung quy có hạn."

Mục đích đạt thành, Phượng nương rất nhanh rời khỏi.

Lúc gần đi còn hào phóng cho mượn phòng bếp để Ấu Hà sử dụng, chuẩn bị đồ ăn cho Mộ Khinh Ca.

Sau khi nàng ta rời khỏi, Mặc Dương mới cảnh giác nói: "Tiểu tước gia, có cần thủ hạ đi tra nữ nhân này hay không."

"Không cần để ý tới.

Chỉ là một cuộc giao dịch thôi."

Mộ Khinh Ca xoay chủy thủ trong tay, không quan tâm nói. ...

Đêm đầu tiên nghỉ ngơi ở trấn Lạc Nhật, coi như không tệ.

Ít nhất, Mộ Khinh Ca ngủ rất ngon.

Sau khi tỉnh lại, chóp mũi ngửi thấy hơi thở của rừng rậm.

"Ai, thật là không chịu nổi nữ nhân này.

Một đám cứ đều như chưa thấy qua nam nhân!"

Thanh âm bất mãn của Hoa Nguyệt từ ngoài phòng vào trong.

Nằm ở trên giường, Mộ Khinh Ca mở mắt ra.

Đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên.

Thanh âm Ấu Hà cũng xuất hiện: "Xuỵt, ngươi nhỏ giọng chút.

Coi chừng đánh thức Tiểu tước gia."

Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca, hiện lên tia sắc màu ấm.

Nàng dường như thấy được bộ dáng Hoa Nguyệt khẩn trương che môi, còn có Ấu Hà bất đắc dĩ lắc đầu.

Địa phương mới, nhưng vẫn có người quen làm bạn.

Thật tốt.

Khoé miệng Mộ Khinh Ca nhẹ câu một chút, kéo chăn mỏng xuống ngồi dậy.

Hình ảnh người trong màn trướng lắc lư, làm cho Hoa Nguyệt và Ấu Hà đều bước nhanh tới.

Kéo màn lên, lộ ra bộ dáng Mộ Khinh Ca lười biếng mới tỉnh ngủ.

"Tiểu tước gia, có phải Hoa Nguyệt đánh thức ngài không?"

Hoa Nguyệt mặt đẹp tràn đầy áy náy.

"Không quan hệ tới ngươi."

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói một câu, hỏi: "Ngươi nói nữ nhân là có chuyện gì?"

Nhắc tới cái này, Ấu Hà che miệng cười cười.

Hoa Nguyệt lại càng cong miệng ủy khuất.

"Để ta nói đi.

Còn không phải Tiểu tước gia nhà chúng ta có mị lực quá lớn, làm cho đám nữ tử ở trấn Lạc Nhật, mỗi kẻ đều muốn làm nữ chủ nhân của chúng ta."

Ấu Hà cười nói.

Hai con ngươi Mộ Khinh Ca híp lại, lòng bàn tay nhẹ chà xát cằm.

"Tiểu tước gia ngài không biết chứ, đám nữ nhân kia từ lúc trời còn chưa sáng đã xuất hiện bên ngoài khách điếm Mộc Dịch nhìn chằm chằm, sợ ngài mọc cánh bay mất."

Hoa Nguyệt hờn dỗi nói.

Mộ Khinh Ca cười cười, hai tay giang ra đem hai nha đầu từng người ôm vào trong lòng, tà tứ cười nói: "Vậy sao các ngươi không nói, bổn tước gia không thiếu nha đầu ấm giường?"

Bị nàng trêu chọc, trên mặt Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều bay lên rặng mây đỏ.

"Nô tỳ không dám nói.

Nếu nói ra, sợ không còn mạng ra khỏi trấn Lạc Nhật."

Ấu Hà che miệng cười nói.

Hoa Nguyệt vươn tay cuốn lấy cánh tay Mộ Khinh Ca, vặn vẹo eo thon nhỏ nói: "Sợ cái gì, có Tiểu tước gia ở đây.

Sẽ không để chúng ta bị khi dễ."

"Vẫn là Hoa Nguyệt biết tâm ý bổn tước gia."

Mộ Khinh Ca giơ tay nhéo nhéo mũi nhỏ Hoa Nguyệt, ánh mắt đảo qua Ấu Hà: "Ấu Hà ngươi biết sai không?"

Ấu Hà bất đắc dĩ khom người một cái, cười nói: "Ấu Hà biết sai rồi."

"Ngoan."

Mộ Khinh Ca khẽ cười một tiếng, buông hai nàng ra, đứng lên: "Hầu hạ bổn tước gia rửa mặt."

Ở dưới hai người khéo tay, chỉ chốc lát Mộ Khinh Ca thần thanh khí sảng ra khỏi phòng.

Mới vừa đi ra, ba người liền thấy Phượng nương ở cuối hành lang.

Nàng vẫn một thân bạch y như trước, dung nhan xinh đẹp.

Nhìn thấy ba người, gót sen nàng nhẹ nhàng đi tới vài bước, cúi người nói: "Tiểu tước gia, Phượng nương đã chuẩn bị chút thức ăn cho ngài, hy vọng ngài không chê.

Mặt khác những nữ tử ngoài cửa kia đều đã rời đi, sẽ không gây trở ngại Tiểu tước gia."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, nụ cười mang theo thâm ý nói: "Ngươi thật có tâm."

Phượng nương rũ mắt.

Khoé miệng chứa tươi cười nhàn nhạt, không nói tiếp.

Mặc Dương từ phía sau nàng ta đi tới, nhìn nàng một cái.

Đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca bẩm báo: "Tiểu tước gia, vật phẩm tiếp tế cần thiết, thuộc hạ đã chuẩn bị tốt.

Tùy thời có thể xuất phát."

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Ánh mắt xẹt qua người Phượng nương, phân phó mọi người: "Ăn sáng xong rồi xuất phát."

Sau khi ăn xong, dưới sự trợ giúp của Phượng nương, đoàn người Mộ Khinh Ca tránh được sự cuồng nhiệt trong trấn.

Lặng yên tiến vào Lạc Nhật sâm lâm.

Không đi vào lộ tuyến an toàn do hai nước dựng nên, bọn họ đi lộ tuyến của mạo hiểm giả.

Trên đường, Hoa Nguyệt hỏi ấn tượng của Mộ Khinh Ca với trấn Lạc Nhật.

Trong đầu nàng hiện lên bộ dạng Phượng nương.

Nàng biết nữ nhân này, đã khiến nàng hứng thú.

Đáp ứng đối phương tìm manh mối trượng phu nàng ta, sau khi Mộ Khinh Ca tiến vào Lạc Nhật sâm lâm liền đuổi Long Nha Vệ ra ngoài.

Một bên đi, một bên tìm tòi manh mối có quan hệ đến Mộc Dịch.

Đáng tiếc mười ngày qua, không thu hoạch được gì.

Kết quả này, Mộ Khinh Ca đã sớm ngờ tới.

Nếu Mộc Dịch dễ dàng tìm được như thế, sao Phượng nương lại phải đợi ở trấn Lạc Nhật mười năm?

Một ngày này, bọn họ đã đi tới phần bụng của Lạc Nhật sâm lâm.

Đi thêm nữa, là đến phạm vi Ly quốc.

Nhìn ra xa, mơ hồ có thể thấy được cột mốc biên giới giữa Tần quốc và Ly quốc.

Mộ Khinh Ca và Hoa Nguyệt Ấu Hà đã sớm bỏ xe ngựa sang đi bộ.

Diễm mã và xe ngựa đều để cho Mặc Dương và mười tên Long Nha Vệ mang đi trước.

Hai ngày trước tới con đường được tạo dựng tiến vào Ly quốc, tới Ly quốc chờ bọn họ.

Long Nha Vệ còn dư lại tức thì đi theo Mộ Khinh Ca thám hiểm trong Lạc Nhật sâm lâm.

"Tiểu tước gia, phía trước chúng ta là có thể tiến vào lãnh thổ Ly quốc."

Long Nha Vệ đưa lên túi nước, nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhận lấy túi nước, khẽ gật đầu.

Lạc Nhật sâm lâm so với tưởng tượng của nàng không quá giống.

Có lẽ từng có kinh nghiệm sinh tồn trong Tần Lĩnh.

Lạc Nhật sâm lâm đối với nàng hay Long Nha Vệ, đều giống đồ chơi cho con nít.

Trên đường đi, gặp phải dã thú rất nhiều, Linh thú cũng rất ít.

Cho dù có gặp Linh thú, cũng chỉ là Linh thú cấp thấp xích cảnh, chanh cảnh.

Lợi hại nhất là hổ một sừng hoàng cảnh trung giai, giờ thú hạch của nó đã ngoan ngoãn nằm trong không gian Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đối với Lạc Nhật sâm lâm có chút thất vọng.

Đang định phân phó mọi người đẩy nhanh tốc độ, lại đột nhiên nghe được nơi xa truyền đến tiếng kêu cứu mạng vội vàng.

Nhóm Long Nha Vệ lập tức đề phòng, Mộ Khinh Ca cũng buông túi nước trong tay.

Chậm rãi ngồi đứng lên khỏi tảng đá lớn.
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 191: Hai tên ngớ ngẩn (1)


Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Cứu mạng!

Cứu mạng!

Cứu mạng..."

Tiếng kêu cứu mạng nóng vội, xen lẫn thanh âm thiếu nữ thét lên, truyền đến từ xa.

Toàn thân Long Nha Vệ đề phòng bảo vệ xung quanh Mộ Khinh Ca, mày kiếm rậm đều hơi nhíu lên.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng thu lại biểu tình vui đùa ngày thường.

Vẻ mặt ngưng trọng nhìn chăm chú phương hướng phát ra thanh âm.

Đột nhiên dưới mặt đất truyền đến tiếng rung không ngừng, như đứng trên mạn thuyền lay động lắc lư.

Biến hoá này làm cho mấy người Long Nha Vệ liên tục lui về phía sau mấy bước, buộc chặt vòng bảo hộ, đề phòng ngoài ý muốn phát sinh.

So với người khác ngưng trọng đề phòng, Mộ Khinh Ca ngược lại có vẻ nhẹ nhàng.

Hiện giờ nàng chỉ cách tử cảnh có một đường.

Nàng khẳng định, bên trong Lạc Nhật sâm lâm không có người hoặc Linh thú nào có thể ngăn trở nàng.

Mà đám kẻ kia dẫn tới bạo động, có liên quan gì tới nàng đâu?

Ôm tâm tình không chõ mõm, Mộ Khinh Ca đặc biệt trấn định.

Trong lòng nàng đã tính toán tốt.

Chờ trận xôn xao này qua đi, nàng sẽ dẫn người rời khỏi.

Nhưng, trời không chiều lòng người.

Mộ Khinh Ca không lo chuyện bao đồng, nhưng thanh âm cầu cứu cố tình truyền ra hướng nàng.

Mặt đất run rẩy càng mãnh liệt, phảng phất có thiên quân vạn mã bước qua.

"Cứu mạng!!!"

Tiếng cầu cứu bén nhọn gần như đâm rách màng nhĩ, làm cho Mộ Khinh Ca không nhịn được nhíu mày.

Cùng lúc đó, hai đạo thân ảnh một trước một sau lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mắt bọn họ.

Càng đến gần, thấy phía trước có đám người, hai người kia kích động chạy như bay tới hướng bọn họ.

Tốc độ so với trước nhanh hơn vài phần.

"Tiểu tước gia."

Một Long Nha Vệ tới gần Mộ Khinh Ca, trầm giọng xin chỉ thị.

Tựa hồ chỉ cần Mộ Khinh Ca ra lệnh một tiếng, bọn họ liền giơ tay chém xuống ngăn cản hai người kia tới gần.

Ánh mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca nhìn chằm chằm hướng hai người bọn họ chạy.

Bóng người tới gần, mới phát hiện là một nam một nữ tuổi không lớn lắm.

Mà đằng sau bọn họ, lá cây rơi lả tả, âm thanh chân đạp mơ hồ trở nên rõ ràng.

Thậm chí còn truyền đến tiếng líu ríu...

Ngay sau đó một đoàn rậm rạp chằng chịt màu đỏ như sóng lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Từng cục thịt tròn trịa lần lượt như quả bóng quay cuồng lăn tới đuổi theo hai người kia tới đây.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua.

Thứ truy đuổi hai người kia, số lượng ít nhất phải trên vạn.

"Tiểu tước gia, là chuột Xích Truất!"

Một tên Long Nha Vệ nhận ra hơn một vạn quả bóng màu đỏ, lập tức nói với Mộ Khinh Ca.

Chuột Xích Truất?

Mộ Khinh Ca khẽ cau mày.

Đối với chuột Xích Truất, nàng không xa lạ gì.

Những quyển thư tịch giới thiệu dã thú linh thú đại lục trong thư phòng Mộ phủ, nàng từng xem qua.

Lý do nàng nhíu mày là chuột Xích Truất chẳng qua chỉ là linh thú xích cảnh sơ giai cấp thấp nhất.

Đừng nói là người tu luyện, kể cả với người thường chưa từng tu luyện cũng không bị tạo thành uy hiếp.

Mà một màn trước mắt...

Tốc độ hai người kia rõ ràng không phải người thường, hơn nữa cảnh giới thực lực sẽ không yếu.

Thế mà lại bị đám chuột Xích Truất không hề có lực sát thương làm cho sợ tới mức khắp rừng rậm tán loạn.

Sau khi nhìn rõ thứ gì đuổi theo, Mộ Khinh Ca đột nhiên cảm thấy hình ảnh trước mắt có chút buồn cười.

Hai tên tu luyện giả, cư nhiên bị một đoàn chuột Xích Truất không có lực công kích sợ tới mức hồn phi phách tán.

Một bên trốn, một bên nhảy, giống như thứ đuổi theo sau lưng không phải chuột Xích Truất, mà là mãnh thú hồng hoang nào đó.

"Một đám chuột Xích Truất tụ lại một chỗ, bọn họ chọc phải ổ chuột sao?"

Ấu Hà nói chuyện, không khỏi đi tới bên Mộ Khinh Ca.

Hoa Nguyệt cũng thế, dán chặt lấy bên người Mộ Khinh Ca, nuốt nuốt nước miếng nói: "Nói thật, thấy nhiều chuột Xích Truất như vậy đúng là làm người ta nổi da gà."

Trong lúc hai nàng nói chuyện, hai thiếu nam thiếu nữ bị chuột Xích Truất đuổi đến tán loạn đã đi tới trước mặt bọn họ.

Sau khi nhìn rõ ràng nhân số bọn họ, hai người đồng thời đem ánh mắt tập trung vào Mộ Khinh Ca một thân hồng y.

Không có bất kì lời dạo đầu, một phát lẻn đến phía sau Mộ Khinh Ca, che giấu thân ảnh của mình.

Động tác bọn họ thật sự quá nhanh.

Như trận gió thổi qua, làm cho nhóm Long Nha Vệ căn bản không kịp ngăn cản liền đã xuất hiện sau lưng Mộ Khinh Ca, tranh đoạt vị trí tránh né lẫn nhau.

Tựa như có Mộ Khinh Ca ngăn cản ở phía trước, có thể tránh khỏi truy đuổi của chuột Xích Truất.

Động tác của hai người làm cho Long Nha Vệ biến sắc, muốn duỗi tay nhấc bọn họ ra.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại giơ tay ngừng lại.

Móc ra một bao thuốc bột, phân phó mọi người: "Rải cái này ra trước."

Một tên Long Nha Vệ lập tức tiến lên tiếp nhận.

Thân ảnh loé lên, xuất hiện cách đám người Mộ Khinh Ca chừng mười bước.

Rất nhanh bóp nát gói thuốc bột, rải xuống mặt đất.

Khi hắn vừa mới làm xong, đàn chuột Xích Truất cũng hiện ra trước mặt hắn.

Cách hắn cùng lắm chỉ trong gang tấc.

Ánh mắt hắn phát lạnh, đang định ra tay bức lui đàn chuột Xích Truất.

Lại bỗng nhiên phát hiện, những con chuột Xích Truất vốn như quỷ xông lên bất ngờ phanh gấp.

Móng vuốt nhỏ chặt chẽ bấu vào bùn đất.

Ổn định thân hình xong, hét lên một tiếng chạy trốn khắp nơi.

Một màn này tới quá nhanh, làm cho vẻ mặt tên Long Nha Vệ đó phát ngốc đứng tại chỗ.

Tay phải vẫn còn giơ lên, bảo trì tư thế phát chiêu.

Chuột Xích Truất tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Trong nháy mắt rừng rậm đã khôi phục bình tĩnh, không có một chút bóng chuột Xích Truất nào.

Mà hai tên thiếu nam thiếu nữ trốn sau lưng Mộ Khinh Ca vẫn còn nhắm chặt hai mắt, cuộn mình lạnh run.

Không hề phát hiện ra chuột Xích Truất đã rời đi.

Long Nha Vệ phát ngốc xong, tỉnh táo quay người trở về trước mặt Mộ Khinh Ca, hướng nàng nói: "Gia, chuột Xích Truất đã đi khỏi."

Thay đổi xưng hô, là Mộ Khinh Ca yêu cầu sau khi tiến vào Lạc Nhật sâm lâm.

Phàm là có người ngoài ở đây, mọi người đều sửa xưng hô với nàng là 'Gia' thay vì 'Tiểu tước gia'.

Cũng không phải nói Mộ Khinh Ca cảm thấy mình nổi tiếng, chỉ là không muốn vì xưng hô 'Tước gia' mang lại phiền toái.

Xưng nàng là 'Gia' thì chẳng ai biết nàng là thuộc nhà nào, sẽ tốt hơn chút.

Thậm chí tên nàng cũng thoáng thay đổi, dùng tên kiếp trước của nàng.

Nghe thấy chuột Xích Truất rời đi, thiếu nam thiếu nữ trốn sau lưng Mộ Khinh Ca mới thôi không run rẩy.

Mở choàng mắt, liếc mắt nhìn nhau.

Thiếu nữ dùng ánh mắt sắc bén bức bách một chút, thiếu nam mới ủy khuất trộm liếc phía trước một cái.

Quả nhiên đám chuột Xích Truất sớm đã không thấy bóng dáng, lập tức làm cả người hắn nhẹ nhàng thẳng eo.

Thần sắc khủng hoảng trên mặt cũng biến mất.

"Này, đi thật rồi."

Hắn đắc ý vỗ vào đầu thiếu nữ, lập tức làm thiếu nữ phản kích: "Vệ Kỳ thúi!

Ngươi dám đánh ta, tin ta gọt chết ngươi hay không!"

"Ta sợ ngươi chắc!

Ai gọi ai còn không nhất định.

Còn có, đừng quên ta là ca ngươi, tôn trọng chút."

Hai tay thiếu niên vây trước ngực, đắc chí run một chân.

Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, bộ dáng không chịu thua: "Nương nói lúc sinh chúng ta thời điểm hỗn loạn.

Căn bản không nhớ rõ là sinh ngươi trước, hay sinh ta trước.

Nhìn tên ngu ngốc nhà ngươi, phải là đệ đệ mới đúng!"

Thiếu niên trừng hai tròng mắt, lập tức xù lông: "Ai ngu ngốc!

Ngươi mới ngu ngốc được không?

Một hoàng cảnh cao giai cư nhiên bị đàn chuột Xích Truất doạ vỡ mật!"

"Ngươi mới ngu ngốc!

Chính ngươi cũng sợ thành ra cái gì rồi, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn."

Thiếu nữ không cam lòng yếu thế phản kích.

"Ngươi ngu ngốc!"

"Ngươi ngu ngốc!"

Lập tức một trận cãi lộn không hề có ý nghĩa nổi lên.

Thậm chí, huynh muội hai người sớm đã quên mất mình đang ở nơi nào.

Hai tên gia hoả ngu ngốc thiếu đánh làm cho đám người Long Nha Vệ cạn lời.

"Ừm hửm!"

Trận cãi lộn kịch liệt đột nhiên bị cắt ngang.

Hai người đều hết sức ăn ý chuyển đầu về hướng người phát ra tiếng.

Thấy rõ người lên tiếng là vị nữ tử đoan trang, dung mạo tú lệ.

Hai khuôn mặt cơ hồ giống nhau như đúc, mới xuất hiện một tia xấu hổ.

"Ách, vị tỷ tỷ này, vừa rồi xin lỗi.

Cảm ơn các người giúp chúng ta đuổi đám chuột Xích Truất ghê tởm kia."

Thiếu nữ cười giả lả tới gần Ấu Hà.

Bộ dáng tùy tiện kia, không hề có chút vẻ ngượng ngùng.

Thiếu nam cũng lại gần, nói với Ấu Hà: "Không sai, vị tỷ tỷ này, nếu không phải các người đột nhiên xuất hiện.

Muội muội này của ta còn không biết sẽ bị doạ thành cái gì."
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 192: Hai tên ngớ ngẩn (2)


Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Vệ Kỳ thúi, ai bị doạ?

Ngươi không phải cũng bị sợ tới mức tè ra quần sao?"

Thiếu nam nói, lập tức khiến cho thiếu nữ bất mãn.

Hai má thiêú nam đỏ lên, kiên cường nói: "Ta đây là bảo vệ ngươi, xú nha đầu!"

"Hừ, bảo vệ ta?

Chạy còn nhanh hơn ta?"

Thiếu nữ khinh thường nói.

Thiếu nam khó thở: "Ngươi..."

"Hai vị."

Thấy hai người lại muốn cãi vã, Ấu Hà không thể không mở miệng cắt ngang lần nữa.

"A!

Làm cho tỷ tỷ chê cười."

Thiếu nam lập tức kịp phản ứng, cười làm lành hướng Ấu Hà.

Chân thành trên khuôn mặt thanh tú tinh xảo không giống làm bộ.

Ấu Hà mỉm cười lắc đầu.

Dư quang khoé mắt liếc Mộ Khinh Ca, mới nói với hắn: "Nếu đã không có việc gì, mời hai vị rời đi cho.

Chủ nhân nhà ta còn muốn nghỉ ngơi ở đây một lát."

"A!

Đúng rồi!

Chúng ta còn chưa cảm ơn chủ tử các người."

Thiêú nam bừng tỉnh đại ngộ vỗ trán.

Xách đầu vai y phục thiếu nữ đi ra.

Không hề để ý đến biểu tình xấu hổ của Ấu Hà.

Nàng là đang mời hai người rời đi, sao hai người này giống như bị hỏng dây thần kinh?

"Vệ Kỳ thúi, ta cảnh cáo ngươi buông tay ra...!

Không là ngươi xong đời!"

Trong lúc thiếu nữ phản kháng, hai người đã chạy tới chính diện Mộ Khinh Ca.

Vừa rồi khi hai người chạy trốn, lúc hoảng loạn nhìn thấy bộ hồng y loá mắt trong đám người.

Không chút nghĩ ngợi trốn đến phía sau, căn bản không chú ý tới là người nào.

Lúc này hai người đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, làm lơ chúng Long Nha Vệ khó chịu đầy mặt.

Đôi mắt chuyển động nhất trí dừng trên người nàng.

Khi dung mạo Mộ Khinh Ca ánh vào trong mắt họ, cả hai lần nữa ngây ngẩn cả người.

Đáy mắt đều hiện ra thần thái kinh diễm.

Thật đẹp!

Huynh muội hai người từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên có cùng cảm thụ đối với một người ngoài.

Bộ dáng hoa si của hai người chọc đến Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày.

Mỹ nhân nhíu mày, lập tức làm hai người bừng tỉnh.

Hai người không hẹn mà đều lau qua dưới cằm một chút, giống như có gì đó chảy ra.

Động tác này, làm cho chân mày Mộ Khinh Ca nhíu chặt hơn.

Dường như đứng trước mặt nàng không phải là hai con người, mà là hai đầu sói, sắc lang!

"Mỹ nhân tỷ tỷ..."

Bang!

Bạt tay thanh thúy vang dội đánh gãy lời thiếu nam, ngay sau đó chính là thiếu nữ chế nhạo: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy là tỷ tỷ?

Rõ ràng chính là mỹ nhân ca ca!"

"Moá!

Vệ Quản Quản, ta nói cho ngươi biết, đừng có quá đáng!"

Thiếu nam xoa cái đầu nóng rát, trừng hai mắt cảnh cáo.

Thiếu nữ không chút e ngại trừng hắn một cái, chuyển mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Khuôn mặt nhỏ thay bằng vẻ nịnh nọt nói: "Mỹ nhân ca ca, muội là Vệ Quản Quản.

Cảm ơn huynh vừa rồi đã cứu muội.

Có thể cho muội biết tên huynh được không?"

Thiếu nữ Vệ Quản Quản hai tay ôm ngực, mắt to loé sáng tràn đầy chờ mong.

Mộ Khinh Ca mím môi, lông mày cũng không buông lỏng.

Đột nhiên, Vệ Quản Quản bị người ủn ra.

Thiếu niên bày ra tư thế tự nhận là tuấn tú trước mắt Mộ Khinh Ca, cười tà: "Mỹ nhân tỷ tỷ, đệ là Vệ Kỳ.

Là ca ca của xú nha đầu Vệ Quản Quản.

Vừa rồi muội muội có chỗ vô lễ, đệ thay muội muội bồi tội với tỷ.

Không biết Vệ Kỳ có may mắn biết được phương danh giai nhân?"

"Vệ Kỳ!

Ta nói, hắn là nam!"

Vệ Quản Quản bị đẩy ra lập tức bạo phát tính tình khủng long bạo chúa.

Vệ Kỳ không cam lòng yếu thế quát: "Đẹp như vậy, phải là nữ!"

"Nam!"

"Nữ!"

"Nam!"

"Nữ!"

Hai người đấu như chọi gà, rướn cổ rống đến gương mặt đều phiếm đỏ.

Mộ Khinh Ca lập tức bị hai người làm cho phiền, sắc mặt càng khó nhìn.

Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, trầm giọng phân phó: "Ném ra ngoài cho ta."

Long Nha Vệ cũng bị thanh âm hai người kia làm cho đau đầu, cuối cùng chờ được mệnh lệnh chủ tử.

Không hề trì hoãn lập tức đi lên trước, túm lấy hai người ném ra xa.

Thậm chí bọn họ còn rất ăn ý quẳng hai người ở hai hướng ngược nhau, triệt để cắt đứt cuộc cãi vã.

"A!!!"

Thanh âm thê lương thảm thiết ở hai bên vang lên trong rừng, hù doạ chim thú đều bay.

Long Nha Vệ nhanh chóng trở về bên người Mộ Khinh Ca, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của nàng.

"Xuất phát."

Bị hai tên thiếu niên quấy nhiễu, Mộ Khinh Ca không còn tâm tình tiếp tục nghỉ ngơi.

Phân phó một tiếng, đội ngũ nhanh chóng chỉnh đốn rời đi.

Lúc rời đi, mọi người còn cố ý chọn một đường đi vắng vẻ.

Vì cái gì, chính là để phòng ngừa gặp lại hai người vừa rồi kia.

Trên đường, Mộ Khinh Ca đặc biệt trầm mặc.

Tâm tình nàng không tốt, Long Nha Vệ và hai tỳ nữ tự nhiên không dám quấy rầy.

Bọn họ đem khoản nợ này đều tính vào huynh muội Vệ Kỳ, Vệ Quản Quản.

Tâm tình Mộ Khinh Ca kém, chính xác là có liên quan đến hai người kia.

Bởi vì tranh luận lúc trước của hai người kia, thiếu chút khiến nàng cho là ngụy trang mình xuất hiện vấn đề.

Huyễn khí che giấu thân phận của nàng không nhạy?

Giống như lúc trọng sinh đến đây, nửa nam nửa nữ.

Hay là, huynh muội hai người có thiên phú dị bẩm, có thể nhìn ra ngụy trang của nàng?

Tóm lại vô luận là tình huống nào, đối với nàng không phải chuyện vui gì.

Cũng may quan sát hai người cãi nhau, Mộ Khinh Ca mới phát hiện họ căn bản không nhìn ra nàng ngụy trang.

Chỉ là dựa vào dung mạo của nàng mà có phán đoán cá nhân.

Kết luận này khiến nàng khó chịu.

Nàng không hy vọng bản thân biến thành đối tượng theo đuổi.

Hình như trời không đẹp lắm.

Nàng muốn rời xa hai kẻ thiếu đánh kia, không nghĩ tới vừa đi không bao lâu, phía sau đã loáng thoáng truyền đến tiếng gọi đứt quãng.

"Chờ một chút...

Từ từ chờ ta một chút..."

Mộ Khinh Ca bước chân không ngừng.

Mà Ấu Hà nghe thấy thì mím môi đuổi theo người phía trước, thấp giọng bên tai nàng: "Tiểu tước gia, hai người kia hình như đuổi theo."

Ngừng một chút, thấy Mộ Khinh Ca không có phản ứng, nàng lại nói: "Vừa rồi hai người tự xưng là Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản, giống tên của cặp long phượng con của Vệ thành chủ ở Đà thành Ly quốc."

Bước chân Mộ Khinh Ca rốt cuộc dừng lại, nghĩ đến lời Ấu Hà nói.

Đà thành Ly quốc, là toà thành lớn số một số hai trong Ly quốc.

Đồng thời cũng là nơi bọn họ nhất định phải qua.

Nguyên nhân vì thế mà Ấu Hà phụ trách tình báo mới có thể biết thành chủ Đà thành là ai, con hắn gọi là gì.

Nêú hai tên thiếu đánh vừa rồi thật là con của thành chủ Đà thành, bọn họ sao lại xuất hiện ở Lạc Nhật sâm lâm?

Ngay cả hộ vệ bên người đều không có.

Trong lòng nghi hoặc, Mộ Khinh Ca thay đổi kế hoạch.

Nàng muốn nhìn một chút, hai người có thân phận tôn quý này đuổi theo nàng không bỏ là vì cái gì.

Thời điểm nàng dừng lại, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản rốt cuộc đuổi kịp.

"Cuối cùng cũng đuổi theo được."

Vệ Quản Quản cảm thán nói.

Khủng long bạo chúa này chỉ có khi ở trước mặt huynh trưởng mới lộ ra một mặt hung tàn.

Đối mặt Mộ Khinh Ca, gia hoả bị nàng sai người ném ra, nàng lại không có biểu hiện bất mãn chút nào.

Nàng cẩn thận từng li từng tí tiến đến trước mặt Mộ Khinh Ca.

Say mê nhìn mặt nàng, yếu thế nói: "Mỹ nhân ca ca đừng nóng giận, muội đã giúp huynh giáo huấn Vệ Kỳ thúi.

Chúng ta đi cùng nhau được không?"

Mộ Khinh Ca nhướng mày.

Theo lời nàng ấy nói mà đem ánh mắt trầm mặc đảo qua người Vệ Kỳ.

Quả nhiên mắt trái mỹ thiếu niên thêm một vòng tròn màu đen, toàn bộ mắt trái đều sưng híp lại thành một đường.

Giờ phút này đang ủy khuất che đi, lo lắng người khác thấy hình dáng quẫn bách của hắn.

Cảm giác ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua, Vệ Kỳ lập tức thẳng lưng.

Hơi chuyển động một chút che giấu mắt trái mình, hướng Mộ Khinh Ca lộ ra tươi cười.

Hai tên gia hoả này...

Mộ Khinh Ca đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Những người nàng tiếp xúc, rất ít thấy hai cái gia hoả nào đầu óc thô như vậy.

"Vệ Kỳ, Vệ Quản Quản?

Thành chủ Đà thành là gì của các ngươi?"

Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.

Nàng gọn gàng dứt khoát, làm hai người cả kinh.

Biểu tình vui đùa ầm ĩ nhanh chóng hiện lên một tia cảnh giác, lại rất nhanh khôi phục bình thường.

Vệ Quản Quản chuyển mắt nhìn về phía Vệ Kỳ, cắn cắn môi.

Thời điểm mấu chốt, nàng rất tín nhiệm ca ca của mình, mà không phải tranh cãi cùng hắn.

Vệ Kỳ cũng thu hồi bộ dáng khoa trương.

Đi tới hướng Mộ Khinh Ca, nhìn nàng nghiêm túc nói: "Nếu ta nói, thành chủ Đà thành là phụ thân chúng ta.

Các hạ sẽ làm gì?"
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 193: Hai tên ngớ ngẩn (3)


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Con mắt sáng rực không hề có nửa phần kinh diễm, mà là trầm tĩnh thanh tịnh.

Mộ Khinh Ca câu môi cười nhạt.

Hai người đột nhiên đề phòng vẫn chưa làm nàng có bất mãn gì.

Nàng không trả lời vấn đề của Vệ Kỳ, mà nói: "Nếu không muốn bại lộ thân phận của mình, nên dùng tên giả."

Nhắc nhở thiện ý làm Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản chợt đỏ mặt, bọn họ xấu hổ cười cười.

Trong lòng bọn họ rõ ràng, thiếu niên đẹp đến không tưởng làm người khó phân nam nữ này đang cười nhạo bọn họ vừa rồi đề phòng.

Thân phận mình là mình nói ra, sao có thể không biết xấu hổ trách cứ người ta có tâm tư khác?

Ngộ ra đạo lý này, Vệ Kỳ đối với Mộ Khinh Ca ôm quyền nói: "Vừa rồi thất lễ.

Giới thiệu lại lần nữa, đệ là Vệ Kỳ, đây là muội muội đệ Vệ Quản Quản.

Phụ thân chúng đệ là thành chủ đệ nhị thành Đà thành Ly quốc, Vệ Lâm Lang."

Vệ Lâm Lang, một trong ba đại cao thủ Ly quốc.

Thành chủ Đà thành dung mạo tuấn mỹ, mới bốn mươi tuổi đã tiến vào lam cảnh đỉnh phong, tùy thời tấn nhập tử cảnh.

Tính tình hào sảng, nhân hiếu trung nghĩa, giao hữu rộng lớn.

Trong đầu Mộ Khinh Ca lập tức hiện lên tin tức về Vệ Lâm Lang.

Tin tức mặc dù ngắn, nhưng không khó nhận ra người này rất chính khí.

Bây giờ nhìn một đôi nhi nữ của hắn, Mộ Khinh Ca càng cảm thấy lời đồn không phải hư ảo.

Nếu Vệ Lâm Lang là người xảo trá âm hiểm, chỉ sợ không bồi dưỡng ra được một đôi nhi nữ như vậy.

"Mộ Ca."

Mộ Khinh Ca giới thiệu ngắn gọn, tựa như hướng hai người xác minh lời nói lúc trước của nàng.

Phát giác Mộ Khinh Ca không muốn bại lộ thân phận của mình, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản cũng không muốn kiên trì.

Mà lần nữa đưa ra lời mời lúc trước, hy vọng đồng hành cùng Mộ Khinh Ca rời khỏi.

"Các ngươi là thiếu gia tiểu thư phủ thành chủ.

Vì sao tiến vào Lạc Nhật sâm lâm mà không có hạ nhân hộ vệ theo cạnh?"

Trong lúc đồng hành, Mộ Khinh Ca đưa ra nghi ngờ của mình.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản nhìn nhau, người sau bất đắc dĩ nói: "Không phải là không có, mà là bị tách ra."

Thì ra hai người vốn mang theo gia nô và hộ vệ cùng tiến vào Lạc Nhật sâm lâm.

Không nghĩ tới Vệ Quản Quản trong lúc vô ý chọc tới hang ổ chuột Xích Truất.

Cố tình hai huynh muội bọn họ đều có tật xấu, chính là sợ hãi loài chuột.

Cho nên lúc ấy bị doạ chạy loạn khắp nơi.

Trong lúc hoảng loạn, người mang đến đều bị tách ra.

"Bây giờ đã không có việc gì, các ngươi không cần đi tìm đồng bạn sao?"

Ấu Hà quay đầu lại hỏi.

Vệ Kỳ lắc đầu: "Lạc Nhật sâm lâm này lớn như vậy, tìm tới tìm lui tìm tới khi nào?

Trước khi tiến vào Lạc Nhật sâm lâm, chúng ta đã ước định tốt rồi.

Nếu đi lạc, thì đến Trĩ thành hội hợp.

Dù sao đẳng cấp Linh thú ở Lạc Nhật sâm lâm không cao, khó làm chúng ta bị thương."

Hắn giải thích làm cho Ấu Hà và Hoa Nguyệt khoé miệng co lại.

Trong lòng không ngừng lắc đầu.

Xem ra người Vệ phủ không chỉ có chủ tử thần kinh không ổn định.

Mà người hầu hộ vệ cũng thần kinh thô hiếm thấy.

Hai vị cho dù cảnh giới không kém, nhưng kinh nghiệm thực chiến?

Còn có, coi như Linh thú ở đây không đủ gây sợ.

Nhưng trong Lạc Nhật sâm lâm ngoài Linh thú thì còn có vô số mạo hiểm giả.

Con người, thường mới là tồn tại đáng sợ nhất!

Ấu Hà và Hoa Nguyệt không nghĩ ra vấn đề, Mộ Khinh Ca thì không có nhiều nghi hoặc.

Vừa rồi nhìn tốc độ chạy trốn của hai người họ, nàng có thể nhìn ra vài thứ.

Những đám hộ vệ dám làm như thế, chắc là biết rõ thiên phú tốc độ hơn người của Thiếu chủ nhà bọn họ.

Huống chi, thân là con thành chủ, thủ đoạn bảo vệ tính mạng trên người bọn họ há sẽ ít?

Hai người này tùy tiện, thần kinh thô.

Không có nghĩa là ngây thơ ngu ngốc.

"Các ngươi vừa mới nói, lần này tiến vào Lạc Nhật sâm lâm chính là vì loại dược vật chỉ ở đây mới có?"

Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.

Vệ Kỳ nhẹ gật đầu.

Đề tài này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vệ Quản Quản trở nên cô đơn.

"Dược vật chỉ có ở Lạc Nhật sâm lâm, thì hẳn là Tà Dương Quỳ.

Tà Dương Quỳ thuộc ôn tính, có thể tẩm bổ kinh mạch, trì hoãn lão hoá.

Không phải dược liệu cứu mạng, chỉ có thể xem là dược liệu phụ trợ.

Ngoài tiệm thuốc không hiếm thấy."

Mộ Khinh Ca nói.

"Mộ Ca huynh hiểu y thuật?"

Vệ Quản Quản kinh ngạc chớp chớp mắt.

Vệ Kỳ cũng khiếp sợ nhìn nàng, hàm nghĩa trong mắt không khác muội muội.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Biết sơ qua."

Nàng sở dĩ nói ra đặc tính của Tà Dương Quỳ, là muốn hỏi huynh muội hai người, loại dược liệu này tùy ý mua được, cần gì phải vào Lạc Nhật sâm lâm để tìm?

Hai người cũng không ngu ngốc, nghe ra hàm ý trong lời của nàng.

Vệ Quản Quản được ca ca ám chỉ cho phép, mới nói: "Chúng ta cần là Tà Dương Quỳ còn tươi, trong tiệm thuốc đều đã khô héo.

Vốn có một tiểu đội thám hiểm hợp tác lâu dài với chúng ta, Tà Dương Quỳ tươi mới đều do bọn họ cung cấp.

Nhưng bây giờ không biết xảy ra chuyện gì, vượt quá ngày ước định giao dịch đã lâu mà vẫn không thấy bọn họ.

Hàng trữ trong phủ đã sắp hết, chúng ta mới phải tự mình tới đây một chuyến."

"Chúng ta và hộ vệ tách nhau, bọn họ chắc chắn đang đi tìm Tà Dương Quỳ.

Bây giờ chúng ta dọc theo đường đi cũng có thể hái một ít, đến Trĩ thành hội hợp cùng bọn họ rồi quay về Đà thành."

Vệ Kỳ bổ sung.

"Quý phủ cần Tà Dương Quỳ số lượng lớn, là trong nhà có người bị hao tổn kinh mạch?"

Trong lòng Mộ Khinh Ca khẽ động, hỏi.

Nàng nhớ rõ trong tình báo Ấu Hà có đề cập qua, thê tử của Vệ Lâm Lang bệnh nặng.

Châm cứu hay dược liệu đều không chữa khỏi, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh cơ.

Chẳng lẽ Tà Dương Quỳ là dược liệu để cứu thê tử Vệ Lâm Lang?

Mới khiến huynh muội này khẩn trương như thế.

Huynh muội không hẹn mà cùng gật đầu.

Mẫu thân họ bị bệnh không phải chuyện cần giấu giếm gì.

Lập tức nói ra tình hình thực tế trong nhà.

Chân tướng giống hệt với Mộ Khinh Ca suy đoán.

Khác nhau duy nhất là, bệnh của thê tử Vệ Lâm Lang không chỉ thuốc và châm cứu không được, ngay cả mời đến luyện đan đại sư từ Ngu quốc cũng bó tay không có biện pháp.

Chỉ có thể dùng Tà Dương Quỳ miễn cưỡng giảm bớt đau khổ cho Vệ phu nhân.

"Mộ Ca, nếu huynh biết y thuật.

Có thể cùng bọn muội về phủ xem nương muội được không?"

Đột nhiên, Vệ Quản Quản kích động nói.

Vệ Kỳ ngăn cản nói: "Quản Quản, không được làm Mộ Ca khó xử.

Bệnh của nương ngay cả đại sư còn không trị được, Mộ Ca sao có thể đi?"

Dứt lời, hắn lại phát hiện mình dùng từ không ổn, vội vàng giải thích với Mộ Khinh Ca: "Mộ Ca, huynh đừng hiểu lầm.

Không phải đệ nói huynh không được, ý đệ là không hy vọng huynh có áp lực.

Huynh còn nhỏ, sau này nói không chừng có thể trị cho nương của đệ...

Ai nha!

Đệ cũng không biết nói thế nào, dù sao huynh hiểu ý đệ là được."

Mộ Khinh Ca gật đầu, không tốn nhiều nước miếng với hắn.

Thực tế nàng đối với bệnh của Vệ phu nhân không hiểu rõ.

Tự nhiên sẽ không dễ dàng hứa hẹn sẽ trị tốt.

Ca ca nói, làm cho Vệ Quản Quản thấy mình quá nóng nảy.

Vội nói: "Đúng đúng.

Bệnh của nương muội, đại sư còn bó tay.

Muội không nên khó xử Mộ Ca huynh."

Mộ Khinh Ca khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không ngại.

Huynh muội Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản tạm thời gia nhập đoàn đội Mộ Khinh Ca, cùng rời khỏi Lạc Nhật sâm lâm.

Trên đường Mộ Khinh Ca không quên tìm tin tức Mộc Dịch.

Dù sao Phượng nương đã trả thù lao, Thần khí bán thành phẩm đủ cho nàng đặt nhiều tâm tư.

Mà huynh muội Vệ Kỳ cũng tìm được ít Tà Dương Quỳ trên đường.

Nhiệm vụ hoàn thành, lo lắng trên mặt hai người cũng tiêu tán rất nhiều.

Hoàn thành nhiệm vụ chính yếu, tâm tình hai người lại như lúc mới gặp, bộ dạng vô tâm vô phế.

Giới tính của Mộ Khinh Ca trở thành đề tài bọn họ quan tâm hứng thú nhất.

Ai bảo dung mạo Mộ Khinh Ca quá đẹp, khó phân nam nữ.

Mặc dù có huyễn khí trợ giúp, nhưng vẫn làm cho người ta kinh diễm xem nhẹ giới tính.

Đối với chuyện này, Mộ Khinh Ca đã vô số lần giải thích với Vệ Kỳ mình là 'nam nhân', nhưng gia hoả này vẫn không tin.

Mỗi ngày ánh mắt đều rơi lên người Mộ Khinh Ca như muốn tìm ra bí mật nàng nữ giả nam trang.

Gia hoả này cố chấp, ngay từ đầu Mộ Khinh Ca rất không thích ứng.

Về sau thấy hắn cũng không ảnh hưởng đến mình, đành mặc kệ.

Ngược lại Vệ Quản Quản biết rõ Mộ Khinh Ca là 'nam nhân' xong, như đạt được thắng lợi.

Cho nên Vệ Quản Quản rất không quen nhìn ca ca dùng ánh mắt 'lấm la lấm lét' nhìn Mộ Khinh Ca.

Mỗi ngày đều hoá thân thành khủng long bạo chúa, đuổi theo ca ca đánh một trận.

Huynh muội nhà này gần như trở thành hạt dẻ cười trong đội ngũ.

Khiến mọi người đều chậm rãi tiếp nhận bọn họ.
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 194: Hai tên ngớ ngẩn (4)


Edit: Diệp Lưu Nhiên "Gia, thêm mấy canh giờ nữa là chúng ta có thể đi ra Lạc Nhật sâm lâm.

Nếu đi nhanh hơn thì có thể đến Trĩ thành trước mặt trời lặn hội hợp cùng Mặc ca bọn họ."

Một tên Long Nha Vệ đi tới bên người Mộ Khinh Ca, nói.

Bản đồ trong tay cũng lập tức đưa tới tay nàng.

Rũ mắt nhìn bản đồ, Mộ Khinh Ca gật đầu nói: "Vậy nói mọi người tăng tốc."

Ở trong rừng lâu, không có gì khiêu chiến, làm nàng hoài niệm đến mỹ tửu mỹ thực trong thành.

Đoàn người tăng nhanh tốc độ, rất nhanh ra khỏi Lạc Nhật sâm lâm.

Long Nha Vệ đưa ngón tay vào miệng huýt một tiếng.

Rất nhanh hắc diễm dẫn dắt mấy con diễm mã chạy ra từ phụ cận rừng.

"Diễm...

Diễm mã...!"

Vệ Kỳ giật mình nhìn diễm mã lao tới, mồm miệng bắt đầu không rõ.

"Oa!

Soái quá!

Mộ Ca, diễm mã là thú cưỡi của các người sao?"

Hai mắt Vệ Quản Quản như sao nhìn Mộ Khinh Ca nói.

Có thể dùng diễm mã làm thú cưỡi, người lại đẹp như vậy.

Quả thực là soái muốn xỉu!

Mộ Khinh Ca lạnh nhạt gật đầu.

Cất bước đi tới bên cạnh hắc diễm, đưa tay vuốt lông bờm hơi rối của nó.

Lỗ mũi hắc diễm phun nhiệt khí, thân mật dùng mặt cọ vào lòng bàn tay Mộ Khinh Ca.

Bộ dáng làm nũng kia, đâu còn là Diễm mã vương cao ngạo?

Mặc Dương để lại diễm mã vừa đúng một người một ngựa.

Nhưng hắn không nghĩ tới trên đường sẽ có thêm hai huynh muội Vệ gia.

Cho nên sẽ có hai cái hai người một ngựa.

Mộ Khinh Ca còn chưa nói chuyện, Vệ Kỳ đã bắt đầu phân phối: "Quản Quản chung ngựa với Ấu Hà cô nương.

Còn ta sẽ cưỡi cùng Mộ Ca."

"Dựa vào cái gì!

Ta phải chung ngựa với Mộ Ca!"

Vệ Quản Quản lập tức xù lông.

Sắc mặt Vệ Kỳ tối sầm.

Biểu tình đắc ý nhanh chóng biến mất, nghiến răng nhìn Vệ Quản Quản nói: "Có hiểu nam nữ khác biệt hay không?"

Vệ Quản Quản không để ý, ngẩng cái cằm lên nói: "Hừ, không phải ngươi nói Mộ Ca là nữ sao?

Vậy ngươi muốn cưỡi ngựa chung với người ta là ý gì?

Muốn chiếm tiện nghi hả?"

"Chớ nói bậy!"

Ánh mắt Vệ Kỳ hiện lên bối rối, giống như bị Vệ Quản Quản nói trúng tim đen.

Tròng mắt Vệ Quản Quản nghịch ngợm xoay chuyển, cười nói: "Không muốn ta nói bậy, vậy đừng tranh Mộ Ca với ta!"

"Ngươi!

Ngươi còn có xấu hổ hay không?!

Đại cô nương mà nói được ra lời không biết xấu hổ!"

Vệ Kỳ vừa tức vừa vội, dậm chân, chỉ hướng Vệ Quản Quản.

Vệ Quản Quản lè lưỡi với hắn: "Như ngọc quân tử, thục nữ hảo cầu." (*) (*) Câu gốc "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" ý chỉ nam nhân theo đuổi những nữ tử xinh đẹp yểu điệu.

Còn "Như ngọc quân tử, thục nữ hảo cầu" mang ý nghĩa ngược lại, đổi vế cho nhau.

Đại chiến tranh đoạt Mộ Khinh Ca giữa hai người, gần như mỗi ngày đều sẽ trình diễn một lần.

Long Nha Vệ và hai người Ấu Hà sớm đã quen.

Đồng thời trong lòng cảm thán mị lực vô song của chủ tử nhà mình.

Cho dù là giả nam trang, cũng vẫn hấp dẫn nam tử ái mộ.

Lúc hai người tranh chấp, Mộ Khinh Ca sớm đã ngồi lên lưng hắc diễm.

Thấy hai người cãi lộn không thôi, nàng nhẹ vỗ về lông bờm hắc diễm, nhàn nhạt nói: "Hắc diễm không thích người ngoài tới gần trừ ta."

Ngụ ý rõ ràng, hắc diễm còn phối hợp làm bộ mặt ngạo kiều.

Không để ý tới hai người kia chung ngựa với ai, Mộ Khinh Ca đã đi trước.

Nhìn bóng lưng nàng tiêu sái, Vệ Quản Quản và Vệ Kỳ lập tức rầu mặt, yên lặng lau nước mắt không có gì.

Thẳng đến khi Long Nha Vệ học theo Mộ Ca tiêu sái rời đi, hai người mới tỉnh ngộ vội vàng hấp tấp tìm chỗ.

Cuối cùng Vệ Quản Quản ngồi cùng Ấu Hà, mà Vệ Kỳ lập tức chen vào ngồi cùng một tên Long Nha Vệ.

Mười mấy người đều đi tới Trĩ thành.

Mượn tốc độ diễm mã, chưa tới mặt trời lặn đã thấy được hình dáng Trĩ thành đứng sừng sững trên bình nguyên.

"A!

Rốt cuộc nhìn thấy thành lớn.

Có thể ăn bữa thật ngon, tắm rửa, ngủ một giấc!"

Vệ Kỳ ngồi trên lưng ngựa.

Duỗi lưng một cái, vẻ mặt thích ý.

Câu nói của hắn, Mộ Khinh Ca tràn đầy đồng cảm, không tiếng động nhẹ gật đầu.

Trĩ thành, là thành gần với Lạc Nhật sâm lâm nhất ở Ly quốc.

Vừa tiến vào nơi này, làm cho người ta cảm giác được Ly quốc và Tần quốc khác nhau.

Quần áo và trang sức có khác biệt rất nhỏ.

Người Ly quốc thích màu sắc tươi đẹp.

Mộ Khinh Ca mặc hồng y, ở Tần quốc là một ngọn cờ riêng.

Nhưng ở Ly quốc, khắp nơi đều thấy hồng bào tử y.

Chỉ khác nhau ở kiểu dáng hoa văn mà thôi.

Thứ hai, chính là khẩu vị ẩm thực.

Người Tần thích cay, mà khẩu vị người Ly lại thiên về chua ngọt.

"Tí nữa ta muốn ăn xương sườn dấm chua, cá trích dấm đường, chân giò đường phèn, địa tam tiên, thịt băm hương cá..."

Vệ Kỳ đếm đầu ngón tay đồ ăn mình muốn ăn, khoé miệng mơ hồ có gì chảy ra.

Mộ Khinh Ca đi đằng trước, nghe đến ê răng.

Những món ăn nổi tiếng ở Ly quốc, quả thực đánh mất một nửa khẩu vị ăn uống của nàng.

Đột nhiên nàng thấy may mắn mình xuyên qua trọng sinh ở Tần quốc, bởi vì khẩu vị kiếp trước của nàng thiên về cay.

Nếu trùng sinh vào Ly quốc thích ngọt thích chua, chẳng phải là bị đói chết?

Càng tới gần Trĩ thành, đám người bốn phía cũng dần nhiều lên.

Rất xa đã thấy chỗ cửa thành có người sắp xếp vào thành, ra thành.

Thủ vệ Trĩ thành đều tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, rất nghiêm túc kiểm tra con đường người qua lại.

Mộ Khinh Ca hỏi Vệ Quản Quản: "Thủ vệ Ly quốc đều nghiêm khắc như vậy sao?"

Lúc trước nói chuyện, nàng có nói mình đến từ Tần quốc.

Vệ Quản Quản lắc đầu nói: "Cũng không phải.

Đà thành chúng ta không như vậy.

Trĩ thành cách biên cảnh khá gần, chắc vì vậy mới điều tra nghiêm."

Mộ Khinh Ca hiểu gật đầu, lại hỏi:
"Trong Trĩ thành, xác thực có Vạn Tượng Lâu?"

"Đúng vậy.

Một phân bộ Vạn Tượng Lâu ngay tại Trĩ thành.

Mộ Ca huynh muốn tìm cái gì?

Nói không chừng chúng ta biết, huynh sẽ không cần phải uổng phí tiêu tiền vào Vạn Tượng Lâu."

Vệ Quản Quản khó hiểu nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, không trả lời.

Không phải muốn giữ bí mật, mà là huynh muội Vệ gia căn bản không có khả năng biết tin tức dị hoả.

Hỏi cũng như không.

Nếu tin tức dị hoả dễ dàng tìm được như thế, sao nàng phải đau khổ đi tìm Vạn Tượng Lâu không gì không biết, tiêu tiền mua tin tức?

Vạn Tượng Lâu, là nơi tuyên bố nhiệm vụ, giao dịch vạn vật, mua bán tin tức.

Có thể nói ,là mạng lưới tình báo cường đại nhất toàn bộ Lâm Xuyên đại lục.

Nghe nói tổng bộ của nó ở trong nhất đẳng quốc Thánh Nguyên đế quốc.

Mà ở nhị đẳng quốc, tam đẳng quốc thì đều có phân bộ.

Phân bộ khắp tam đẳng quốc, trong đó có một cái ở Trĩ thành Ly quốc, thủ đô Ly quốc cũng có một nhánh.

Những tin tức này là trên đường Mộ Khinh Ca sưu tầm được.

Sau đó gặp huynh muội Vệ gia, chứng thực với bọn họ, mới xác nhận tình báo đáng tin cậy.

Đối với việc Vệ Quản Quản đau lòng mình bị Vạn Tượng Lâu làm thịt, nàng quan tâm hơn là Vạn Tượng Lâu có thể cho nàng tin tức hữu dụng hay không.

"Đúng rồi, Mộ Ca.

Trước đó huynh nói muốn tới phân viện Dược Tháp học tập có phải không?"

Vệ Quản Quản đột nhiên nói.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.

Lúc ấy Vệ Kỳ hỏi nàng rời Tần quốc muốn đi đâu, nàng liền thuận miệng nói ra mục đích của mình.

Chẳng qua, nàng đi phân viện Dược Tháp học tập không sai, nhưng mục đích chủ yếu là cảm thụ chênh lệch giữa mình và luyện dược sư.

Mặt khác là giải quyết vấn đề kích hoạt huyết mạch luyện khí sư.

Ánh mắt Vệ Quản Quản sáng lên, hưng phấn nói: "Muội và Vệ Kỳ thúi đã thương lượng qua, chờ mang Tà Dương Quỳ về Đà thành, chúng ta sẽ cùng đi với huynh tới Ngu quốc, học tập ở Dược Tháp."

"Vì sao?"

Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng.

"Bởi vì chúng ta cảm thấy, đặt việc chữa trị bệnh tình cho mẫu thân vào tay người khác.

Còn không bằng tự bọn đệ đi nghiên cứu."

Vệ Kỳ lúc này cũng chạy tới.

Hướng Mộ Khinh Ca mở miệng cười, khoe hàm răng chỉnh tề trắng bóng.

Khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi kéo.

Sao nàng cứ có cảm giác mục đích của huynh muội nhà này không đơn thuần giống như bọn họ nói vậy nhỉ?

Nhưng huynh muội Vệ gia thế này, nàng cũng không quản.

Nàng thu hồi ánh mắt, trầm mặc lên đường.

Chờ đoàn người tới ngoài Trĩ thành, đã sớm có hai nhóm người đợi ở đây.

Chạy đến từ hai phương hướng khác nhau, nghênh hướng bọn họ...
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 195: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (1)


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hai nhóm người nghênh đón, một trong đó Mộ Khinh Ca nhận ra.

Chính là đám người Mặc Dương đến trước.

Nhóm còn lại mặc dù không biết, nhưng nhìn thần sắc kích động khi thấy Vệ Quản Quản và Vệ Kỳ cũng có thể đoán ra thân phận đám người kia.

Quả nhiên lúc Mặc Dương đi tới, người dẫn đầu đám kia cũng đi tới trước mặt huynh muội Vệ Kỳ nói: "Thiếu gia, tiểu thư!"

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt hắn cũng cung kính hô một câu: "Chu thúc."

Sau đó ba người tụ lại nói nhỏ với nhau.

Tuy không nghe thấy, nhưng Mộ Khinh Ca cũng có thể đoán được đại khái.

Đơn giản chính là nói cho nhau nghe chuyện trải qua khi phân tán.

Tầm mắt rút khỏi Vệ gia, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Mặc Dương hỏi: "Chỗ nghỉ đã an bài xong?"

Mặc Dương gật đầu: "Gia, phòng và nước ấm đồ ăn đã chuẩn bị tốt.

Chỉ là đồ ăn trong Trĩ thành thiên ngọt, sợ gia ăn không quen.

Thuộc hạ đã phái người đi tìm đầu bếp Tần quốc rồi, chắc hẳn sáng sớm ngày mai có hồi âm."

"Không cần phiền toái như thế.

Nếu đã tới Ly quốc, đương nhiên muốn thưởng thức mỹ vị Ly quốc.

Cho dù ăn không quen, có Ấu Hà là được."

Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, cảm thấy Mặc Dương có chút chuyện bé xé to.

Mặc Dương rũ mắt, thu liễm cảm xúc.

Kính cẩn nghe theo: "Vâng."

"Đi thôi, vào thành nghỉ ngơi."

Mộ Khinh Ca phân phó nói.

Mặc Dương gật đầu, mang theo người nhập vào đội ngũ Mộ Khinh Ca, chuẩn bị rời đi.

"Mộ Ca!"

Đột nhiên thanh âm Vệ Quản Quản truyền đến, làm Mộ Khinh Ca ghé mắt.

Nàng nhìn Vệ Quản Quản nhanh chóng chạy tới chỗ mình, đi theo sau còn có Vệ Kỳ và Chu thúc trong miệng bọn họ.

Những hộ vệ Vệ phủ cũng gắt gao đi theo.

Tới trước mặt hắc diễm, Vệ Quản Quản ngẩng đầu lên nhìn Mộ Khinh Ca, mở miệng mời: "Mộ Ca, nhà chúng ta ở Trĩ thành có một biệt uyển.

Không bằng huynh đi cùng với chúng ta đi."

Đuôi lông mày Mộ Khinh Ca khẽ nhướng, không lập tức từ chối.

Lúc này Vệ Kỳ cũng mang theo Chu thúc đi tới, giới thiệu với hai người: "Mộ Ca, vị này chính là tổng quản Vệ phủ chúng ta, Chu thúc.

Chu thúc, vị này ta mới nói với ông, là Mộ Ca đã cứu ta và Quản Quản.

Bọn họ đến từ Tần quốc, chuẩn bị đến phân viện Dược Tháp ở Ngu quốc học tập."

Vị Chu thúc này, tuổi tác đã hơn bốn mươi.

Tướng mạo thường thường, giữa mày lộ ra một cỗ trung khí.

Thời điểm Mộ Khinh Ca đánh giá ông, ông cũng đang đánh giá Mộ Khinh Ca.

Chỉ là ánh mắt đầu tiên, ông đã bị kinh diễm.

Khó tưởng được, thế gian cư nhiên có tiểu công tử tuyệt sắc vô song như thế.

Quả thực cho ông có nhận thức mới về cái đẹp.

Ánh mắt thứ hai, ông phát hiện trong nhóm người này tuổi tác không lớn.

Tổ hợp như vậy làm ông ngạc nhiên, trong nhà không phái người lớn ổn trọng đến lĩnh đội sao?

Ánh mắt thứ ba, ông mang nghi hoặc nhìn vào Mộ Khinh Ca, mới chú ý khí chất vị thiếu niên lang áo đỏ này không hề yếu kém.

Trầm ổn lạnh nhạt không hợp với tuổi.

Thẳng đến cuối cùng ông mới chú ý tới diễm mã Mộ Khinh Ca cưỡi.

Còn có những người khác đều cưỡi diễm mã.

Con mắt hơi co rụt lại, nghi ngờ trong lòng đã tìm được đáp án.

Đám người này xem ra không bình thường.

Không chỉ người người đều trầm ổn lão luyện, năng lực càng là bất phàm.

Những ý niệm này làm trong lòng Chu thúc đảo quanh, nhưng chỉ trong nháy mắt.

Vệ Kỳ giới thiệu xong, lúc nhìn ông thì ông cũng đã khôi phục bình thường.

Đồng thời phát ra lời mời: "Mộ công tử đã cứu thiếu gia tiểu thư, chính là đại ân nhân Vệ phủ.

Vệ phủ sao có thể để ân nhân nghỉ bên ngoài, thỉnh Mộ công tử cùng đi, để chúng ta làm hết lễ nghĩa của chủ nhà."

Đi biệt uyển Vệ phủ, tốt hơn so với chỗ khách điếm rồng rắn hỗn tạp.

Mộ Khinh Ca nghĩ, gật đầu đáp ứng.

Hai nhóm đội ngũ, trùng điệp đi vào trong Trĩ thành.

Biệt uyển Vệ phủ ngay bên trong Trĩ thành, chẳng qua so sánh thì đẹp và yên tĩnh hơn.

Vì vậy bọn họ vào thành cũng phải xuyên qua phiên chợ náo nhiệt ở Trĩ thành.

Lúc đoàn người đi qua một toà lầu có bề ngoài đặc biệt, Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn thoáng qua rồi lại nhàn nhạt thu hồi, không nhìn thêm.

Vệ Quản Quản cũng đang chú ý toà lầu này, cưỡi ngựa tới song song cùng Mộ Khinh Ca, hiếu kỳ hỏi: "Mộ Ca, huynh không muốn đi Vạn Tượng lâu sao?

Nãy vừa đi qua, còn không vào?"

"Không vội."

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt trả lời.

Nàng không lập tức rời đi, gấp làm cái gì?

Dù sao nếu Vạn Tượng lâu có tin tức dị hoả, chậm một ngày, tin tức kia cũng không mọc cánh bay được.

Thấy nàng như thế, Vệ Quản Quản cũng không biết nên nói gì.

Chỉ cái hiểu cái không gật đầu.

Một lát sau, nàng lại nói: "Tà Dương Quỳ mà nương muội cần, Chu thúc sớm đã phái người đưa trở về.

Ông ấy lưu lại chủ yếu là chờ chúng ta.

Huynh muốn dừng ở Trĩ thành này bao lâu?

Hay chúng ta cùng đi đi.

Dù sao huynh muốn đi Ngu quốc, cũng phải đi qua Đà thành."

Mộ Khinh Ca suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng: "Được."

Nàng có chút tò mò đối với bệnh của mẫu thân hai huynh muội Vệ gia.

Muốn nhìn một chút bệnh khiến cho vô số y giả và luyện đan sư thúc thủ vô sách, rốt cuộc là nghi nan tạp chứng gì.

Huống chi, huynh muội Vệ gia cho nàng cảm giác không tệ.

Phụ thân bọn họ cũng làm nàng có hứng thú kết giao.

Ra bên ngoài, có thêm vài bằng hữu kết giao là có lợi đấy.

Thêm bằng hữu là có thêm một đường, đạo lý này lúc Mộ Khinh Ca ở kiếp trước đã hiểu rõ.

Kiếp trước, nàng có thể trở thành No.1, có liên quan đến chuyện nàng giao hữu khắp nơi.

Có rất nhiều nhiệm vụ, các bạn của nàng đều sẽ âm thầm phối hợp hoặc tương trợ, làm nàng được tiện nghi, giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Tiện đà, nâng cao xác xuất thành công cho nhiệm vụ.

Giống như lần nhiệm vụ cuối cùng, nếu không phải nàng có bạn thân là hacker siêu cấp truy nã quốc gia, giúp nàng xâm nhập hệ thống đối phương, trộm được bản đồ hoàn chỉnh, còn đóng cửa hệ thống mười giây.

Thì nàng căn bản không có khả năng trộm được dược cải tạo gien từ chỗ đó.

Xuyên qua hơn nửa Trĩ thành, mới đến biệt uyển Vệ gia.

Sau khi tiến vào biệt uyển, Mộ Khinh Ca và người của nàng được an bài nghỉ ở một viện.

Cái viện này hoàn cảnh rất tốt, cũng khá lớn.

Hơn hai mươi người ở lại không tính là chen chúc.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt vừa tiến vào chủ viện, liền bắt đầu lu bù công việc.

Dẫn theo tỳ nữ biệt uyển, bắt đầu sửa sang lại.

Mộ Khinh Ca ngồi ở đình viện chờ, đứng bên người nàng là Mặc Dương.

Về phần huynh muội Vệ gia, đã trở về phòng mình rửa mặt nghỉ ngơi.

"Thăm dò sao rồi?"

Mộ Khinh Ca hỏi.

Môi mím chặt của Mặc Dương buông lỏng, nói với Mộ Khinh Ca: "Thuộc hạ vô năng.

Đã nhiều ngày tìm hiểu mọi cách, đều không có được chút tin tức liên quan đến Mộc Dịch và Phượng nương."
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 196: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (2)


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Kết quả này, không làm Mộ Khinh Ca quá thất vọng.

Nàng sớm biết điều tra sẽ không có tiến triển.

Lấy bản lĩnh của Phượng nương, nam nhân nàng ta gả vào sẽ không phải là người bình thường.

Hai phu thê trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt, lại không tìm được nửa điểm dấu vết khiến nàng tò mò.

"Nhưng thuộc hạ trong lúc tìm hiểu chuyện phát sinh ở Ly quốc mười năm trước, vô tình dò thăm được.

Mười năm trước đại công chúa Ly quốc ly kỳ biến mất, biến mất cùng còn có kiện chí bảo của Ly quốc."

Mặc Dương lại bổ sung.

"Đại công chúa Ly quốc mất tích?"

Hai con ngươi Mộ Khinh Ca hơi híp.

Đại công chúa Ly quốc, có liên quan gì đến bà chủ khách điếm ở Lạc Nhật trấn không?

"Tiếp tục điều tra."

Phân phó một tiếng, Mộ Khinh Ca không nói thêm nữa.

Trong mắt Mặc Dương, nàng đang chợp mắt.

Nhưng thực tế, nàng đang tiến vào không gian triệu Manh Manh ra.

"Chủ nhân chủ nhân, người tới làm kẹo đường sao?"

Manh Manh nhỏ như ngón cái lập tức nhảy ra, nịnh nọt trước mặt Mộ Khinh Ca một hồi.

Khoé miệng Mộ Khinh Ca hung hăng co lại.

Nàng luyện chế đan dược, lại bị Manh Manh coi thành kẹo đường.

Còn có lí lẽ hay không?

Mặt đen lại, nàng coi như không thấy Manh Manh nịnh nọt, quay người tiến vào phòng luyện khí.

Trong phòng luyện khí đã không còn đơn sơ như lúc trước.

Từ cửa hàng rèn sắt, biến thành căn phòng nghiên cứu phát minh ra vũ khí tinh vi.

Kệ trên tường chất đầy sản phẩm Mộ Khinh Ca nghiên cứu lúc trước, trên mặt đất cũng chồng chất tài liệu luyện khí.

Trên bàn làm việc còn đặt một vài sách cấm chế có liên quan.

Đó là phương pháp luyện khí bảo bối trọng yếu của Mộ Khinh Ca.

Mà giờ này trên bàn làm việc còn để thêm một vật, chính là chủy thủ đã giao dịch với Phượng nương.

Bán thần khí trong miệng Manh Manh.

Nàng cầm chủy thủ, vuốt trong tay một hồi.

Đột nhiên nói với Manh Manh: "Vì sao thanh chủy thủ này có thể xuyên qua phòng ngự cảnh giới và kết giới?"

Manh Manh thấy bán manh không có hiệu quả, đáng thương đếm lại đan dược còn dư trong túi mình.

Bỗng nghe thấy Mộ Khinh Ca hỏi chuyện, nâng lên đôi mắt to sương mù mờ mịt nhìn nàng, bĩu môi nói: "Manh Manh đói bụng."

Giữa mày Mộ Khinh Ca nhảy dựng, cười lạnh nói: "Bàn điều kiện với ta?"

Manh Manh vội lúc lắc đầu, nhu nhu nói: "Manh Manh không nói điều kiện với chủ nhân, người ta chỉ đang nói sự thật thôi.

Manh Manh đói bụng, đói nên cái gì cũng không nhớ nổi."

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, hung dữ uy hiếp: "Ngươi có tin ta từ nay không cho ngươi đan dược ăn?"

Manh Manh sững sờ, lập tức khóc lớn lên.

Tiếng khóc kia cực lớn, nước mắt đều chảy thành sông.

Vừa khóc, vừa ủy khuất nói: "Chủ nhân hư, chủ nhân hư.

Chỉ biết bắt nạt Manh Manh, Manh Manh có điểm nào có lỗi với chủ nhân, sao lại đối xử với bảo bảo như vậy!"

Moá!

Mộ Khinh Ca trợn mắt há mồm nhìn Manh Manh gào khóc.

Thứ này ngoài bán manh, còn có mặt phúc hắc như vậy hả?!

Giả bộ thuần lương đi lừa người, quả thực hết chỗ nói!

Bị tiếng khóc làm cho huyệt thái dương nảy lên.

Mộ Khinh Ca rốt cuộc chịu không nổi, rống lớn một tiếng: "Im miệng!"

Tiếng khóc im bặt dừng lại.

Manh Manh cắn môi, cố ý nén khóc, co lại nhìn nàng.

Biểu tình kia, cứ như nàng là kẻ đại ác không bằng.

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Mộ Khinh Ca lấy một bình sứ chứa đầy đan dược, ném vào lòng ngực Manh Manh.

Tiếp được bình sứ nặng trĩu, Manh Manh lập tức thoải mái cười to.

Chỗ nào còn có bộ dáng thương tâm muốn chết?

"Chủ nhân muốn hỏi cái gì?"

Khuôn mặt nhỏ Manh Manh lập tức tới gần.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại không có tâm tình hỏi nàng chuyện chủy thủ.

"A!

Bảo bảo nhớ rồi.

Chủ nhân muốn hỏi sao thanh chủy thủ này có thể bỏ qua phòng ngự cảnh giới và kết giới.

À ừm, thật ra cũng không có khoa trương như vậy.

Chẳng qua là tương đối mà thôi."

Manh Manh ấn đầu nhỏ, nói.

"Có ý tứ gì?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca quét qua, rơi vào người nàng.

"Ai nha, bảo bảo nên giải thích thế nào mới để cho chủ nhân ngây ngốc nghe hiểu được?"

Manh Manh rối rắm xoay vài vòng.

'Chủ nhân ngây ngốc' trong miệng nàng, làm Mộ Khinh Ca đen mặt.

Ngay lúc Mộ Khinh Ca muốn tát bay tiểu cô nương nhỏ như ngón cái, Manh Manh đột nhiên xoay người nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chủ nhân, thật ra rất nhiều vấn đề phải đến khi người kích hoạt huyết mạch luyện khí sư trong cơ thể, mới có thể rõ ràng.

Nhưng mà, nếu người đã hỏi bảo bảo, vậy bảo bảo vẫn phải trả lời người.

Bằng không sao có thể biểu lộ bảo bảo lợi hại!"

"Đừng nói nhảm nữa."

Khoé miệng Mộ Khinh Ca kéo lại, đen mặt.

Manh Manh dựng mi chống nạnh, đúng lý hợp tình nói: "Bổn bảo bảo đâu có nói nhảm."

"..."

Mộ Khinh Ca xoay người định ra khỏi không gian.

Nàng đã không còn ý nghĩ muốn biết được tin tức hữu dụng nào đó từ Manh Manh.

Nhưng lúc xoay người, nàng lại phát hiện chân mình bị giữ chặt.

Cúi mắt nhìn thì không biết khi nào mà Manh Manh đã rơi xuống bên chân nàng.

Lôi kéo vạt áo nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ mếu máo, ủy khuất nhìn nàng.

Thái độ chuyển biến quá nhanh, quá không có nguyên tắc, làm cho Mộ Khinh Ca nhận mệnh thở dài.

Ai bảo nàng mới vậy đã đầu hàng?

Hoặc có thể do ghét bỏ, mà nàng cũng không phân biệt ra nữa rồi.

"Nói."

Mộ Khinh Ca lạnh lùng nói.

Manh Manh vội gật đầu trả lời: "Thật ra chủy thủ này chỉ có thể phá vỡ phòng ngự cảnh giới dưới tử cảnh.

Về phần kết giới thì chỉ có thể bài trừ cấp thấp nhất.

Nhưng nếu chủ nhân có thể luyện chế hoàn thiện nó, nói không chừng có thể đề cao cấp bậc của nó."

"Ta hỏi vì sao nó có năng lực này."

Mộ Khinh Ca nghiến răng lặp lại vấn đề lần nữa.

"Manh Manh chuẩn bị nói tiếp đây, chủ nhân không cần ngắt lời."

Manh Manh nhíu mày, miệng đô đô nói.

"..."

Mộ Khinh Ca cạn lời.

Thấy Mộ Khinh Ca không nói, Manh Manh mới đắc ý ngẩng mặt nhỏ nói: "Luyện khí sư không phải ai cũng làm được, bởi vì chỉ có người kích hoạt huyết mạch Luyện khí sư thì mới có thể phân biệt được các loại thuộc tính của tài liệu luyện khí.

Lợi dụng thuộc tính tài liệu luyện khí, chế tạo khí giới thích hợp nhất.

Cái này là thiên phú Luyện khí sư, thanh chủy thủ này có năng lực như thế, nhất định là dùng tài liệu rèn thuộc tính không gian.

Bởi vì vô luận là phá vỡ phòng ngự hay bài trừ kết giới, đều có liên quan đến không gian."

Giải thích này, Mộ Khinh Ca hiểu.

Lúc trước nàng còn xem thường huyết mạch Luyện khí sư.

Cho rằng kể cả không kích hoạt huyết mạch, bằng vào phương pháp luyện khí nàng phát minh cũng có thể đi xa trên con đường luyện khí.

Hôm nay nghe Manh Manh nói, nàng mới hiểu được.

Nếu không kích hoạt huyết mạch, nàng và Luyện khí sư chân chính khác xa nhau.

Lần đầu tiên, chuyện kích hoạt huyết mạch Luyện khí sư đã được xếp vào mục ưu tiên nhất trong lòng Mộ Khinh Ca.

Nàng rời khỏi không gian, suy nghĩ đầu tiên chính là muốn đến Vạn Tượng lâu tìm hiểu tin tức có liên quan đến dị hoả.

Tuy dùng dị hoả để kích hoạt huyết mạch, là phương pháp Manh Manh tìm được trong đống sách cổ.

Không phải thủ đoạn chính quy, nhưng hiện tại Mộ Khinh Ca cũng chỉ có thể mạo hiểm.
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 197: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (3)


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca muốn đi Vạn Tượng lâu, cuối cùng lại bị hai huynh muội Vệ gia làm bữa yến tiệc khiến ngăn trở.

Sau khi thử một hàng mỹ thực đặc sắc ở Ly quốc, Mộ Khinh Ca mang theo tâm tình ngọt đến ngấy, về tới sân viện chuẩn bị nghỉ ngơi.

Về chuyện Vạn Tượng lâu, chỉ có thể chờ sáng sớm mai lại đi.

Một đêm yên lặng.

Lúc sáng sớm vừa lên, Mộ Khinh Ca đã sớm thức dậy.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản tới đây, Mộ Khinh Ca còn đang ăn cháo Ấu Hà làm.

Thấy hai người tiến vào, Mộ Khinh Ca hô: "Ngồi đi, có ăn cháo không.

Ấu Hà nấu cháo còn dư lại chút."

Vệ Quản Quản nhìn thoáng qua cháo loãng trắng nhìn thấy cả đáy bát, không có hứng thú nói: "Chúng ta còn muốn dẫn huynh ra ngoài ăn món ăn nổi danh Ly quốc, không ngờ huynh đã ăn sáng rồi."

Mộ Khinh Ca không chờ mong chút nào nói: "Buổi sáng ta thích ăn chút đồ ăn thanh đạm."

Vệ Kỳ ngồi bên phải Mộ Khinh Ca, Vệ Quản Quản cũng chiếm vị trí bên trái nàng.

Huynh muội hai người vây quanh nàng, cứ như vậy nhìn nàng không nhanh không chậm uống xong chén cháo.

Lúc nàng buông chén, Vệ Quản Quản mới nắm lấy tay nàng kéo lên: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo."

"Bỏ tay ra."

Đầu ngón tay Vệ Kỳ loé ra lục mang, đánh vào cổ tay Vệ Quản Quản khiến nàng bị đau buông tay Mộ Khinh Ca.

"A!

Vệ Kỳ thúi ngươi làm gì thế?"

Vệ Quản Quản che tay, nổi giận đùng đùng chất vấn Vệ Kỳ.

"Nam nữ thụ thụ bất thân."

Vệ Kỳ vỗ y phục mình, nhe răng cười đối Mộ Khinh Ca: "Ta và Mộ Ca đều là nam tử, không cần tuân theo lễ tiết."

Dứt lời, thò tay ra định ôm vai nàng.

"Vệ Kỳ ngươi dám!"

Vệ Quản Quản lập tức tung ra một đường lục quang, bổ về phía ca ca ruột.

Tư thế hai người này, như muốn khai hoả ngay trong phòng Mộ Khinh Ca.

"Đủ rồi!"

Mộ Khinh Ca quát lạnh một tiếng.

Hai người lập tức thu liễm khí tức, ngoan ngoãn đứng một bên.

Cẩn thận từng li từng tí liếc trộm thần sắc Mộ Khinh Ca.

Thấy nàng nghiêm mặt, hai người lập tức đổ hết tội lên đầu đối phương.

Liếc xéo nhau.

"Ta không thích ai tới gần, bất kể là nam hay nữ."

Liếc mắc cảnh cáo hai huynh muội một cái, Mộ Khinh Ca phất tay áo ra ngoài cửa phòng.

Thấy hai người kia còn thất thần, liền nói: "Không phải nói muốn ra ngoài à?"

Hai người lúc này mới như được giải huyệt, lao ra khỏi phòng.

Một trái một phải cùng Mộ Khinh Ca đi ra ngoài.

Thấy vị trí của mình bị người khác chiếm lấy, Ấu Hà và Hoa Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nhau cười.

Ra khỏi biệt uyển Vệ phủ, đằng sau ba người Mộ Khinh Ca có thêm sáu bảy người.

Ngoại trừ Ấu Hà và Hoa Nguyệt, Mặc Dương cũng đi theo.

Mấy người còn lại đều là hộ vệ Chu thúc phái ra bảo hộ huynh muội Vệ gia.

Khí tức trên thân những hộ vệ này không yếu, xem ra đều là cao thủ trong phủ.

Một đoàn người đi trên đường phố Trĩ thành, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản đều tranh nhau giới thiệu cho Mộ Khinh Ca phong thổ Ly quốc.

Mộ Khinh Ca một bên nhìn, một bên nghe hai người nói, chỉ chốc lát đã tới trước cửa Vạn Tượng lâu.

Lúc này vẫn còn sớm, cửa ra vào của Vạn Tượng lâu không náo nhiệt như hôm qua.

Chỉ có mấy người lẻ tẻ đi ra ngoài cửa.

"Bọn họ nhất định là buôn bán, bán ít thứ tốt cho Vạn Tượng lâu."

Vệ Kỳ giải thích cho Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.

Mấy người đi vào Vạn Tượng lâu.

Vừa bước qua cửa, đã có một vị nữ tử xinh đẹp đi tới, cúi người cười nhẹ: "Các vị công tử, tiểu thư, hoan nghênh quang lâm Vạn Tượng lâu.

Xin hỏi có điều gì cần sao?"

Lễ nghi không thể bắt bẻ, làm cho người ta cảm nhận được phương pháp dạy bảo của Vạn Tượng lâu.

Chỉ là lúc nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải Mộ Khinh Ca.

Nghiêm chỉnh huấn luyện trong mắt lại xuất hiện một vòng kinh diễm.

Cũng may nàng không lộ ra bộ dáng thất thố.

Nhanh chóng thu lại kinh diễm trong mắt, dẫn mọi người vào trong Vạn Tượng lâu.

Lần đầu tiên tới Vạn Tượng lâu, ánh mất Mộ Khinh Ca tùy ý quét một vòng.

Phát hiện đây chỉ là đoạn đường lớn, đối diện trên mặt tường treo khối mộc bài to.

Phía trên rõ ràng viết, mỗi tầng lầu cùng với cung cấp phục vụ.

Hai bên đại đường, nữ tử dung mạo xinh đẹp thanh lệ đứng chỉnh tề, giống với nữ tử đang tiếp đãi bọn họ, chờ đợi khách hàng tới cửa.

"Lầu một của chúng ta không tiêu thụ bất kì vật gì, chỉ là treo bảng nhiệm vụ.

Nếu công tử và tiểu thư cần mua cái gì, có thể lên lầu hai hoặc lầu ba."

Nữ tử tiếp đãi lễ phép nói.

Vệ Kỳ gật đầu, nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: "Chúng ta chủ yếu là bồi vị gia này, ngươi tập trung hầu hạ huynh ấy tốt là được."

Nữ tử tiếp đãi hiểu ý, cảm kích nhìn Vệ Kỳ.

Liền chủ động đứng bên người Mộ Khinh Ca: "Công tử muốn cái gì, nói với Liên Nhi là được."

Nói xong, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng còn dâng lên một mạt thẹn thùng.

Phảng phất bởi vì càng đứng gần Mộ Khinh Ca, càng kinh diễm.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh dừng trên người nàng, không nhìn đến nàng đang thẹn thùng, gật đầu nói: "Vậy làm phiền Liên Nhi cô nương."

Nói xong, hai người đi về phía mộc bài treo cao.

Thấy hai người 'thân mật' đi cùng một chỗ, Vệ Quản Quản ghen ghét cong miệng, hung hăng chọc cánh tay ca ca mình, oán trách nói: "Đều tại ngươi, đem đồ lẳng lơ này đến bên cạnh Mộ Ca."

Vệ Kỳ tránh nàng đánh lén, cười khẩy nói: "Người ta chỉ làm công việc của mình thôi, có cái gì mà ngươi không quen nhìn?"

"Hừ!

Ngươi cố ý, Vệ Kỳ thúi!"

Vệ Quản Quản bất mãn hừ một tiếng.

Huyng muội hai người đấu võ mồm, không ảnh hưởng đến tâm tình Mộ Khinh Ca.

Nàng chăm chú nhìn nội dung trên mộc bài, cảm thấy hình thức kinh doanh của Vạn Tượng lâu thật đúng là mới lạ.

Bên cạnh mộc bài, treo rất nhiều thanh nhiệm vụ.

Có thể tuyên bố nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ.

Nghe xong Liên Nhi giới thiệu, nàng thu hồi mắt nhìn về phía Liên Nhi, nói: "Ta muốn nghe một ít tin tức, không biết Liên Nhi cô nương có thể dẫn đường."

Liên Nhi cười động lòng người, ôn nhu nói: "Thì ra công tử muốn nghe tin tức, vậy mời đi cùng Liên Nhi."

Nói xong, liền mang theo mọi người lên lầu.

Chỗ mua bán tình báo của Vạn Tượng lâu, nằm ở tầng ba.

Liên Nhi dẫn mọi người lên tầng ba, bên trong không hề có bóng khách nhân.

Chỉ có người trẻ tuổi đang ngồi sau quầy, chống tay vào đầu ngủ gật.

Mọi người đến, không ảnh hưởng đến hắn buồn ngủ.

Liên Nhi áy náy cười cười, gõ vang mặt bàn trước mặt tên ngủ gật kia.

Đồng thời giải thích với đám người Mộ Khinh Ca: "Bên trong Vạn Tượng Lâu Trĩ thành phần lớn đều là vật phẩm mua bán, hoặc tuyên bố nhiệm vụ.

Rất ít người tới mua bán tin tức."

"Hôm nay đúng là chúng ta tới hơi sớm."

Mộ Khinh Ca lý giải nói.

Bộ dạng khéo hiểu lòng người, thông tình đạt lý lập tức chiếm được hảo cảm của Liên Nhi.

Lúc này người trẻ tuổi sau quầy cũng bị đánh thức.

Xoa xoa con mắt buồn ngủ, lầm bầm nói: "Liên Nhi tỷ, chuyện gì vậy?"

"Sơ Thăng, khách nhân tới cửa còn mê man, cẩn thận chưởng quầy cho ngươi một gậy giờ."

Lời nói tuy trách cứ, lại khiến người nghe được cưng chiều trong đó.

Xem ra Liên Nhi và nam tử trẻ tuổi Sơ Thăng này quan hệ không tồi.
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 198: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (4)


Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nghe có khách nhân tới, Sơ Thăng lập tức lên tinh thần.

Ngước mắt nhìn một đám người đứng ở quầy.

Trong đó thân ảnh hồng y nhẹ nhàng tiêu sái hấp dẫn lực chú ý của hắn nhất.

'Thật là một công tử anh tuấn xinh đẹp!' trong lòng Sơ Thăng tán thưởng.

Tầm mắt không dấu vết thu hồi, Sơ Thăng ôm quyền chắp tay đối mọi người: "Chư vị khách quý, vừa rồi Sơ Thăng chậm trễ.

Có đắc tội gì, kính xin chớ trách!"

Tuổi hắn còn trẻ, nói chuyện lại cực kỳ lão luyện.

Mộ Khinh Ca không để bụng lắc đầu, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Không biết Vạn Tượng lâu có dị hoả, hoặc là có tin tức liên quan đến dị hoả?"

"Dị hoả?

Mộ Ca huynh muốn tìm dị hoả làm cái gì?"

"Mộ Ca huynh muốn tìm dị hoả?"

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản trăm miệng một lời hỏi.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Không trả lời nghi hoặc của hai huynh muội, mà nhìn về phía Sơ Thăng.

Sơ Thăng không kinh ngạc như hai huynh muội Vệ gia, chỉ bình tĩnh lặp lại một lần: "Quý khách muốn tin tức dị hoả?"

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Xác định xong, Sơ Thăng lại cân nhắc nói: "Không biết quý khách muốn loại tin tức nào?"

"A?

Còn phân chia loại trong đó?"

Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc.

Sơ Thăng gật đầu, giải thích nói: "Dị hoả xem như một loại thiên địa.

Muốn biết phân loại và xếp hạng nào là một cái giá.

Muốn biết lai lịch và tác dụng, lại là một cái giá.

Nếu muốn biết tin tức dị hoả có khả năng tồn tại..."

Sơ Thăng cười cười, nói tiếp: "Thì lại là một cái giá khác."

Còn có nhiều kiểu như vậy.

Mộ Khinh Ca oán thầm.

Nàng từ chỗ Manh Manh mới biết được, dị hoả là loại lửa tồn tại từ khi thiên địa sơ khai.

Số lượng ít, vả lại khó có.

Cụ thể thế nào thì lại không biết.

Lời nói của Sơ Thăng khiến nàng rất hiếu kỳ.

Mím môi suy nghĩ một chút liền nói: "Nếu tất cả đều muốn, ta phải trả cái giá thế nào?"

Manh Manh tuy rằng biết không ít, nhưng nàng ấy đã ngủ say không biết bao nhiêu năm.

Tin tức so với bây giờ đã có chút chệch.

Nếu không đắt lắm, nàng nghĩ có thể cân nhắc mua hết tin tức.

"Công tử muốn hết?!"

Sơ Thăng giật mình nói.

Mộ Khinh Ca câu môi cười nói: "Chỉ cần Vạn Tượng lâu có."

Cái khẩu khí kia, quả thực giống như tài chủ eo quấn bạc triệu.

Sơ Thăng há to miệng.

Lại gật đầu một cái, cuối cùng mới cổ quái nói: "Vậy thì mời công tử chờ trong chốc lát.

Sơ Thăng vào trong xem có tin tức dị hoả không, xác định xong sẽ nói rõ với công tử."

Mộ Khinh Ca gật đầu đáp ứng, Sơ Thăng liền kéo xuống cửa sổ nhỏ trên quầy, rời khỏi.

Lúc này Mộ Khinh Ca mới có thời gian đánh giá bày trí tầng thứ ba.

Thật ra tầng thứ ba cũng không bày đồ vật quý trọng gì, ngoại trừ chỗ tủ quầy cao ở phía Sơ Thăng, thì chỉ có vài cái ghế tạo thành chỗ nghỉ ngơi.

Trên tường có treo chút tranh vẽ.

Viết vài câu tiếng thông tục: 'không gì không biết, biết gì nói hết, không nửa lời giấu diếm, chỉ cần đưa tiền.' Chỉ cần đưa tiền!

Bốn chữ trắng trợn không thể trắng hơn, làm cho khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi kéo.

Đột nhiên nàng cảm thấy mình nên kiểm lại gia sản của mình, nhìn xem có thể trả giá cho Vạn Tượng lâu không.

"Công tử, mời uống trà."

Trong lúc chờ đợi, Liên Nhi đã bưng khay trà tới tiếp mọi người.

Mộ Khinh Ca ngồi trên ghế, rũ mắt phẩm trà.

Trong lòng tính toán mình nên lấy ra đồ vật nào.

Giao dịch với Vạn Tượng lâu, cũng không cố định bằng tiền.

Chỉ cần ngươi lấy ra đồ vật Vạn Tượng lâu cảm thấy đồng giá, là có thể trao đổi.

Tiền?

Mộ Khinh Ca không cảm thấy tin tức dị hoả có thể mua được bằng tiền.

Huống chi nàng đi ra từ Mộ phủ, trên người không mang quá nhiều ngân lượng.

Chỉ có Mộ Liên Dung trước khi nàng đi một ngày, đưa cho nàng bốn năm chục vạn ngân phiếu.

Số tiền này đủ để nàng tiêu xài một đoạn thời gian dài, nhưng giao dịch với Vạn Tượng lâu, nàng lại cảm thấy không đủ.

Ngân phiếu không được việc, vậy chỉ có thể thay bằng thứ khác.

Lấy cái gì?

Võ kỹ?

Nàng còn đang thiếu đây này.

Luyện khí?

Thủ đoạn luyện chế binh khí đặc thù, hiện tại nàng chưa muốn lấy ra.

Vậy, còn lại cũng chỉ có đan dược.

Đan dược...

Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút thịt đau.

Tuy nàng luyện chế không ít đan dược, nhưng phần lớn đều vào bụng Manh Manh.

Còn lại, đều là một ít đan dược cao cấp nàng giữ lại khỏi miệng Manh Manh.

Ở bên ngoài, giá cả một viên đan dược cao cấp, chính là giá trên trời!

Hiện tại dùng để đổi tin tức, có thể không khiến nàng đau thịt sao?

Tuy đau, nhưng nên tốn vẫn phải tốn.

Đạo lý này, Mộ Khinh Ca rất rõ ràng.

Đợi một hồi, cửa sổ nhỏ trên quầy lại được kéo ra, lộ khuôn mặt Sơ Thăng.

Hắn áy náy hướng Mộ Khinh Ca cười nói: "Để công tử đợi lâu."

"Sao rồi?"

Mộ Khinh Ca hỏi.

Sơ Thăng cười nói: "Công tử tới thật trùng hợp.

Tin tức dị hoả, Vạn Tượng lâu chúng ta đều có."

"Đều có?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, trái tim nhảy lên vài phần.

Sơ Thăng gật đầu.

"Muốn trao đổi cái gì?"

Hai con ngươi Mộ Khinh Ca híp lại.

Nàng không che giấu bản thân nhất định phải có tin tức dị hoả, cũng không sợ Vạn Tượng lâu rao giá trên trời.

Có thể giao dịch bình thường là tốt nhất, nếu không được...

Cho dù là đoạt, nàng cũng muốn cướp tới tay!

Đáy mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia sắc bén, che giấu cực tốt.

"Công tử nguyện ý muốn dùng gì đổi?

Tin tức này, Vạn Tượng lâu muốn không phải là tiền."

Sơ Thăng cười nói.

Đồng thời lại bổ sung: "Công tử yên tâm, Vạn Tượng lâu buôn bán không gạt già trẻ."

"Không cần tiền?

Vậy các ngươi muốn cái gì?"

Vệ Quản Quản nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng.

Sơ Thăng mỉm cười, giải thích: "Dùng đồ vật giá trị ngang nhau, hoặc là tin tức giá trị ngang nhau."

"Tên sai vặt nhà ngươi nói thật nhẹ nhàng, cái gì gọi là giá trị ngang nhau.

Là do chúng ta tính?

Hay do ngươi nói mới tính?

Lại nói, rất nhiều đồ vật vốn là vô giá.

Tin tức dị hoả của ngươi, đối với Mộ huynh có lẽ là ngàn vàng khó mua.

Nhưng Mộ huynh lấy ra vật mình trân quý nhất, không chắc là Vạn Tượng lâu cần.

Đây không phải chối bỏ giá trị của hàng sao?"

Vệ Kỳ đứng lên thay Mộ Khinh Ca cò kè mặc cả.

Sơ Thăng cười nói: "Vấn đề này, công tử nói rất khá.

Cho nên vật giao dịch, phải là đồ vật mà đa số phần đông tán thành giá trị của nó."

Nói xong mới chuyển mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca nói: "Đúng rồi, công tử.

Tin tức dị hoả, Sơ Thăng có thể làm chủ giao dịch với công tử.

Nhưng nếu công tử cảm thấy hứng thú với tin tức dị hoả, vậy nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ hộ tống."

"Có ý gì?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, hỏi.

Sơ Thăng thẹn thùng nói: "Xấu hổ, Vạn Tượng lâu chúng ta vốn không có tin tức dị hoả.

Cũng may vừa rồi lúc Sơ Thăng đi thăm dò tin tức có liên quan đến dị hoả, vừa vặn có người dùng tung tích dị hoả đổi lấy cơ hội một lần hộ tống."

Cư nhiên có người dùng tung tích dị hoả, đổi lấy hộ tống?
 
(Quyển 1)[Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 199: Không gì không biết, chỉ cần đưa tiền (5)


Edit: Diệp Lưu NhiênMộ Khinh Ca híp hai mắt, hỏi: "Hộ tống bắt đầu từ đâu, chấm dứt ở đâu?

Yêu cầu là gì?"

"Bắt đầu từ Trĩ thành, đến Hoán Đô.

Ba ngày sau khởi hành, cố chủ yêu cầu chỉ cần bình an đưa đến nơi.

Khi xuất phát, cố chủ sẽ đem tung tích dị hoả báo cho công tử.

Sau khi bình an đến Hoán Đô, sẽ lập tức giao ra bản đồ kĩ càng."

Sơ Thăng nói.Chỉ đơn giản là hộ tống an toàn?

Ánh mắt Mộ Khinh Ca suy tư.

Vệ Kỳ cũng nhíu mày nói: "Trĩ thành cách Hoán Đô không quá xa.

Người kia lại yêu cầu hộ tống, có phải trên đường sẽ có mạo hiểm gì chúng ta không biết?"

Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đợi nàng quyết định.

Vệ Quản Quản không ầm ĩ, an tĩnh nhìn Mộ Khinh Ca.

Sơ Thăng cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ một bên.Giây lát Mộ Khinh Ca nâng hai mắt, bình tĩnh nói: "Được.

Hộ tống này, ta nhận."

Ánh mắt Sơ Thăng loé lên, mỉm cười, cũng không nói thêm gì.

Chỉ là sau khi Mộ Khinh Ca xác nhận giao dịch, lại hỏi: "Công tử...

Những tin tức khác về dị hoả còn cần không?"

"Cần, đương nhiên cần."

Khoé miệng Mộ Khinh Ca gợi lên tươi cười vòng cung.

Lòng bàn tay mở ra, một bình sứ trắng nõn xuất hiện trên tay.

Nàng bật nắp bình, một cỗ đan hương nồng đậm thấm người lập tức tràn ra, quanh quẩn toàn bộ tầng ba.Người ngửi được mùi đan, không khỏi cảm thấy thần thanh khí sảng.

Tinh thần chấn động.Không cần giải thích, tất cả mọi người đều cảm thụ được bình sứ trong tay Mộ Khinh không phải vật phàm."

Công tử, bình đan dược này..."

Ánh mắt Sơ Thăng nóng rực nhìn chằm chằm bình sứ, hận không thể đoạt về.Không chỉ có hắn, những người khác bao gồm huynh muội Vệ gia, đều dùng ánh mắt nóng rát nhìn chằm chằm cái bình.

Yết hầu trượt xuống nuốt một cái.Người ở đây ngoại trừ hai tỳ nữ của Mộ Khinh Ca và Mặc Dương, người còn lại đều khiếp sợ nhìn đan dược trong tay Mộ Khinh Ca.Bởi vì ở tam đẳng quốc, đan dược phẩm chất tốt nhất thật sự quá ít.Hơn nữa đan dược giống vậy đều đưa lên hội đấu giá, lấy giá trên trời.

Há có thể nhìn thấy dễ dàng?Mộ Khinh Ca trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đóng nắp bình lại, ngăn chặn đan hương tràn ra.

Hương khí tiêu tán, trong ánh mắt mọi người nồng đậm thất vọng và không muốn, đều lọt vào ánh mắt nàng.Khoé miệng nàng hơi cong, nói với Sơ Thăng: "Đã đủ?"

Sơ Thăng phục hồi lại từ khiếp sợ, theo bản năng định gật đầu.

Lại ở thời khắc mấu chốt tỉnh táo lại, nói với Mộ Khinh Ca: "Không biết hiệu quả đan dược này của công tử là gì?

Là đan dược cấp bậc nào?"

Ngữ khí hắn có chút dồn dập, không bình tĩnh như trước.

Có thể thấy được, viên đan dược kia của Mộ Khinh Ca đánh sâu vào hắn quá lớn."

Viên đan dược này, có thể ở vào thời điểm chỉ còn một hơi thở, bảo vệ ngươi một mạng.

Cho dù không thể cho ngươi khôi phục như ban đầu, nhưng có thể khiến ngươi ở thời khắc nguy cấp, bộc phát ra tiềm lực lớn nhất tránh thoát khỏi nguy hiểm, bảo trụ mạng nhỏ.

Còn có thể khôi phục đại bộ phận thương thế.

Ta gọi là Cửu Mệnh Hồi đan."

Mộ Khinh Ca vuốt bình sứ trong tay.

Động tác tùy ý kia, làm cho người trong phòng hãi hùng khiếp vía.

Lo nàng không cẩn thận rớt bể bình sứ."

Cửu Mệnh Hồi đan?!"

Hai con ngươi Sơ Thăng phút chốc co rụt lại.

Âm thầm trao đổi ánh mắt với Liên Nhi.Người sau vội vàng rời đi, mà Sơ Thăng thì ở lại.

Hít sâu mấy hơi, nỗ lực bình ổn hơi thở, cười nói: "Công tử xin chờ một lát.

Đan dược chi đạo, Sơ Thăng không tinh thông.

Liên Nhi tỷ tỷ đang mời đến trưởng lão trong lầu, nghiệm đan cho công tử."

Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu.Vệ Quản Quản tiến đến trước mặt Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng nói: "Mộ huynh thật sự muốn lấy đan dược đổi tin tức?"

Đan dược này, dựa theo giới thiệu cũng không chỉ vẻn vẹn có thể cứu mạng mà thôi, còn có thể bộc phát ra tiềm lực.

Dùng ở chỗ mâú chốt, chính là thêm một mạng.

Có thể nói là nghịch thiên!Đối với nàng, dùng đan dược nghịch thiên như thế đổi lấy tin tức dị hoả, thật là không đáng.Nhàn nhạt lướt qua vẻ mặt Vệ Quản Quản khẩn trương, Mộ Khinh Ca gật đầu.Manh mối dị hoả tất nhiên lớn hơn, có liên quan đến huyết mạch luyện khí sư nàng có thể mở ra hay không.

Đừng nói là Cửu Mệnh Hồi đan, chính là muốn mười viên, ánh mắt cũng sẽ không chớp một cái.Với cả đan dược loại này, ở trong không gian nàng còn thừa năm mươi viên.

Đây là đan dược chuẩn bị sẵn cho Long Nha Vệ, mọi người vừa rồi nhìn chằm chằm không phát hiện, Mặc Dương không lưu dấu vết sờ bên hông mình.Thấy Mộ Khinh Ca gật đầu, ánh mắt Vệ Quản Quản như nhìn bại gia tử nhìn nàng.Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến.

Người còn chưa tới, thanh âm vang dội đã tới trước: "Là ai có đan dược lợi hại như vậy?"

Vừa dứt lời, một lão nhân ăn mặc trường bào màu trắng, thân thể như quả cầu, tóc bạc hạc nhan vọt tiến vào.

Tốc độ kia, hệt như đang lăn tới đây.Liên Nhi đi theo hắn, đuổi đến thở hồng hộc."

Đan trưởng lão, là vị hồng y công tử kia."

Liên Nhi vội vàng nói.Ánh mắt lão nhân sắc bén nhanh chóng đảo qua, lập tức tập trung vào Mộ Khinh Ca mặc hồng y duy nhất.

Đáy mắt khôn khéo của hắn hiện lên một tia kinh diễm, lập tức khôi phục thanh minh, đi tới hướng Mộ Khinh Ca: "Tiểu tử, chính là ngươi dùng đan dược đổi lấy tin tức dị hoả?"

"Không sai."

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Lão nhân thi triển uy áp với nàng, giống như đá chìm đáy biển, không dậy nổi chút gợn sóng.Đôi mắt lão nhân nhíu lại, duỗi tay mập ra: "Lấy ra đây."

Mộ Khinh Ca nhướng mày, không để ý đến thái độ của hắn.

Đem bình sứ thưởng thức trong tay, ném vào tay hắn.Theo động tác của nàng, trong lòng mọi người lại cả kinh.

Sợ bình sứ rơi xuống đất vỡ vụn.Đan trưởng lão Vạn Tượng lâu cũng bị hành động của nàng làm hoảng sợ.

Vốn là đưa một tay, lại biến thành hai tay tiếp lấy bình sứ.

Khuôn mặt mập mạp tức giận đến trướng phình, râu cá trê cơ hồ vểnh lên trời.Mộ Khinh Ca không thèm để ý chút nào, chọc giận Đan trưởng lão.

Hắn hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn nàng, mới mở nắp bình.Lập tức, đan hương khiến người vui vẻ thoải mái lại truyền ra.Hai tròng mắt Đan trưởng lão đột nhiên co rụt lại, một giây sau trừng đến tròn trịa, gắt gao nhìn chằm chằm miệng bình.Gần như không dừng lại, hắn đổ bình đan dược vào tay.Cuối cùng mọi người đều thấy rõ ràng được hình dáng thật của Cửu Mệnh Hồi đan!Đan dược tròn trịa tản ra thanh mang nhàn nhạt.

Đan hương tản mát có thể thấy được mờ mịt, như khói như hà.

Đan dược đổ ra, đan hương nồng đậm toàn bộ tầng thứ ba.

Mọi người gần như có thể cảm thấy được linh lực của mình rục rịch."

Đan mang màu xanh, đan hương thành hình.

Đây là đan dược cao cấp!

Hơn nữa còn là cực phẩm!"

Đan trưởng lão thất thanh nói.Ở tam đẳng quốc, đan dược cao cấp đã là trình độ luyện chế tối cao.

Hơn nữa có thể luyện chế ra đan dược cao cấp, không phải là lão gia hoả chìm đắm trong đan đạo mấy chục đến mấy trăm thì không thể.

Có thể luyện chế đan dược cao cấp cực phẩm lại càng ít.Điều kiện tiên quyết thưa thớt như thế, khó trách Đan trưởng lão thất thố như vậy.Hắn bây giờ cùng lắm chỉ có thể luyện chế ra đan dược trung cấp.

Trong bốn cấp bậc thứ phẩm, trung phẩm, cao phẩm, cực phẩm, hắn cũng chỉ miễn cưỡng tiến vào đan dược trung cấp cực phẩm mà thôi.Viên đan dược trước mắt này, người luyện chế ra nó, trọn vẹn vượt qua hắn một đại cảnh giới!
 
Back
Top Bottom