Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Edit) Quy Hồn - Tuyệt Ca

(Edit) Quy Hồn - Tuyệt Ca
Chương 9


Chương 9Hai người nhà lão Tài đã chặn trước quan tài Hứa Đạo Công.

Vợ lão Tài đi tìm Trang Phú Khánh và nói với ông rằng lão Tài gặp chuyện vì giúp Hứa Đạo Công lo tang sự, nếu ông không đưa cho bà ta đủ tám vạn tệ, bà ta sẽ không để cho Hứa Đạo Công được chôn cất tử tế.

Lộ Vô Quy mặc đồ tang, tay cầm bài vị, nhìn cỗ quan tài được đưa lên trên núi hạ táng, lúc này mới chợt ý thức được rằng ông đã thật sự không còn nữa.

Từng khoảnh khắc ở bên ông tràn về trước mắt, càng thấy lại càng đau lòng hơn.

Nước mắt lách tách rơi xuống đất.

Tay ôm bài vị, không thể đưa tay lau nước mắt, lại càng làm cho Lộ Vô Quy thêm đau xót.Đột nhiên, giọng nói vợ lão Tài vang lên: "Lão Tài nhà tôi gặp chuyện không may vì phụ giúp tang sự cho Hứa Đạo Công.

Con rắn bò ra từ quan tài của Hứa Đạo Công.

Nếu không đưa cho chúng tôi tám vạn, hôm nay Hứa Đạo Công nhất định không được chôn cất!

Ôi, mạng của lão Tài nhà tôi còn chẳng đáng tám vạn!''Lộ Vô Quy chớp mắt, lệ vừa trào ra đã cạn mất.

Nàng thầm nghĩ: "Rõ ràng là lão Tài muốn bắt rắn, nên mới bị cắn mà.''"Cút ra đi!'' Bỗng nhiên, giọng nói phẫn nộ của Đạo sĩ vang lên: "Trước giờ Thìn hôm nay, Hứa Đạo Công nhất định phải được hạ táng.''"Tiền, tiền, tiền!

Lũ ngu ngốc các người chỉ biết nghĩ tới tiền chứ không lo mạng người ta!

Trước khi nghĩ tới chuyện đòi tiền, hãy đi xem lão Tài nhà các người ra thế nào!

Gia tiên các người đều đang dậm chân trước quỷ môn quan, vậy mà các người vẫn đòi tiền!'' Ông ta vung cả thanh kiếm gỗ đào trong tay.

"Khởi quan!''Người nhà lão Tài nghe thấy tiếng quát tháo của Đạo sĩ, vội vàng chạy vào phòng chính xem, rồi vừa la hét vừa bò ra khỏi phòng chính, miệng gào: "Chú ba... chú ba bị thiêu!''Vợ con lão Tài nghe vậy thì vô cùng giận dữ!

Họ chạy vào phòng chính, la hét om sòm ngoài cửa, chửi rủa Lộ Vô Quy lên đến trời xanh mà thấu, gọi nàng là con đ* sát tinh của Thiên Đạo, gây tai hoạ đến cho lão Tài thành vậy.Bà ta lại lao vọt ra ngoài, túm lấy quan tài của Hứa Đạo Công, định trèo lên ngăn đoàn đưa tang, yêu cầu giải thích một lời hợp lý.Đạo sĩ giận đến mức muốn dùng kiếm trong tay đâm bà ta.Hai đồ đệ và người nhà Trang Phú Khánh nhanh chóng giữ chặt vợ lão Tài và cản không cho bà ta trèo lên quan tài.

Trang Bảo Quốc hung hăng xông lên tát cho vợ lão Tài một cú thật mạnh, vừa tát vừa chửi: "Coi thường người nhà họ Trang không ai dám hó hé phải không!

Bà tính trèo lên quan tài như vậy, sao bà không có gan đi ỉa một bãi lên mồ mả tổ tiên nhà bà đi?''Vợ lão Tài bị tát một cú trời giáng, đầu tiên là choáng váng, sau đó bà ta gào lớn: "Trang Bảo Quốc, anh chỉ là một bí thư thôn, anh là cán bộ nhà nước, lại đi đánh người!

Lũ người họ Trang các người, sao không giết cả nhà tôi luôn đi?''Lộ Vô Quy chậm rãi lên tiếng: "Nhà tôi không cần mạng các người.

Lão Tài kia sẽ đòi mạng từng người cả gia tiên.

Tôi không có phóng hoả thiêu ông ta.

Đêm qua ông ta bị sét đánh trụi lủi mà bật dậy.

Sét đánh còn đục thủng một lỗ trên nóc nhà tôi.

Đêm qua trăng sáng như vậy, ông ta bị sét đánh trước, rồi được ánh trăng soi tới.

Ông ta chết bất ngờ, oán khí nặng nề, thậm chí không cần phơi dưới ánh trăng, ông ta đã tự bò dậy!''Một người nhà họ Trang nghiêm mặt: "Nhị Nha, đừng có nói bậy!.''Trang Phú Khánh cũng nói: "Nhị Nha, con đừng nói nhảm nữa.''Sắc mặt người nhà lão Tài liên tục thay đổi!Trang Hiểu Sinh từ trong phòng Lộ Vô Quy đi ra, nói: "Nếu thiêu thì phải có củi mới thiêu được.

Cho dù có thiêu xác, cũng không thể nào đốt lửa đến mức cháy thủng một lỗ trên nóc nhà, trong khi đó tường và mặt đất cũng không có dấu vết cháy xém.''Khoảnh sân bất chợt trở nên im lặng, mọi người đều im như chùa bà đanh.Con trai lão Tài đột nhiên nói: "Trên đời này làm gì có ma cỏ!

Đó chỉ là do các người biện minh để không mất tiền!''"Đúng vậy!

Điện áp cao nổ cũng không khác gì sét đánh.''"Thuê máy biến áp di động ở huyện cũng không tốn kém mấy.''Một người nhà lão Tài nói: "Phú Khánh, việc giả thần giả quỷ và huỷ hoại thi thể người khác là vi phạm pháp luật.''Vợ lão Tài bước lên, nắm lấy dây thừng buộc quanh quan tài nói: "Nếu hôm nay không giải quyết được chuyện lão Tài, thì đừng mong đưa được Hứa Đạo Công lên núi.''Người nhà lão Tài vây quanh quan tài Hứa Đạo Công, ngăn cản không cho người nhà họ Trang tiến đến gần.Đạo sĩ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.Trang Bảo Quốc vừa đứng ra nói vài câu, người nhà lão Tài liền hét lên sẽ kiện ông ta tội lạm dụng chức quyền để hành động, điều này khiến Trang Bảo Quốc vô cùng giận dữ.

Đạo sĩ sốt ruột quát: "Đã gần sáng rồi, nếu không đi ngay thì muộn mất!

Đến lúc đó thôn sẽ gặp đại hoạ!''Một người nhà lão Tài lên tiếng: "Ứng đại sư, ai cũng biết ông và Hứa Đạo Công là bạn thân với nhau, từng bị nhốt chung một chuồng bò.

Sao có thể tin được lời ông nói?''"Đúng vậy, nếu có xui rủi thì cũng là Nhị Nha chịu xui rủi trước tiên.

Nếu không muốn Nhị Nha chịu khổ, thì giải quyết chuyện này trước đã.''Trang Phú Khánh tức giận đến mức xông lên đánh người.

Người nhà lão Tài thấy Trang Phú Khánh muốn đánh người thì la gào: "Cái quái gì hả, tính đánh người à!'' Họ cùng xông lên đẩy ông ta ra.Kẻ lôi kéo người đẩy mạnh, hỗn loạn tựa bầy kiến thấy mưa rơi.Thấy bọn họ sắp sửa uýnh lộn long trời lở đất, Lộ Vô Quy đặt bài vị trở lại bàn bát tiên rồi chạy đi gỡ bùa chú dán trên cổng và tường viện.

Trang Hiểu Sinh đang nổi giận vì đám người nhà lão Tài kia, không thể làm gì, lại thấy Lộ Vô Quy làm chuyện khó hiểu lúc này.

Cô ấy bước lên kéo Lộ Vô Quy sang một bên, nói nhỏ: "Em làm gì thế?''Lộ Vô Quy thấp giọng đáp: "Hôm qua lúc để lão Tài trong nhà em, em đã dán bùa cả trong lẫn ngoài nhà, nên hồn phách của ông ta không thể đi theo vào được.

Trận sét đêm qua chắc chắn không đánh trúng hồn phách ông ta, hồn chắc chắn đang ở ngoài.

Em gỡ bùa trong nhà ra, ông ta mới vào được.'' Nói xong, nàng thấy vẻ mặt Trang Hiểu Sinh xám ngoét.Trang Bảo Quốc đi tới bên cạnh Trang Hiểu Sinh, nhỏ giọng: "Hiểu Sinh, hay con trả thêm chút tiền cho bọn họ, rồi đưa Hứa Đạo Công lên núi trước?

Cứ ở đây láo nháo trì hoãn cũng không tốt.''Trang Hiểu Sinh hỏi: "Chú Quốc này, họ trông có giống vẻ đưa thêm tiền thì sẽ chịu đi đâu.''Trang Bảo Quốc đáp: "Vậy thì chúng ta có thể để Hứa Đạo Công trở lại, tiếp tục làm thêm vài ngày lễ nữa.

Chú không tin bọn họ có thể mặc kệ xác lão Tài nằm đây thối rữa!''Trang Phú Khánh nghe tiếng Trang Bảo Quốc liền nói với Đạo sĩ: "Ứng đại sư, ông xem ồn ào thế này không thể tiếp tục, chúng ta cứ... làm thêm mấy ngày nữa đi.''Đạo sĩ thở dài bất lực rồi gật đầu.Trang Phú Khánh hét to: "Không chôn nữa, hôm nay không chôn nữa.''Vợ Trang Phú Khánh lo lắng hỏi Đạo sĩ: "Ứng đại sư, liệu việc này có ảnh hưởng tới Nhị Nha không?''Đạo sĩ đáp: "Con bé có mạng lớn, lại từng vượt qua sinh tử.

Đừng lo.''Vợ lão Tài la lên: "Đừng để họ đặt quan tài để lại.

Nếu họ không đưa tiền cho chúng ta, hôm nay họ sẽ không làm được gì cả.''Con trai lão Tài kêu: "Đúng đấy!

Hãy bao vây quanh quan tài và đừng để họ động vào.

Nếu họ không chịu giải quyết chuyện cha tôi, họ cũng đừng nghĩ tới làm pháp sự.

Cha tôi vẫn còn đang nằm dưới đất!''Trang Phú Khánh giận đến mức nói không ra lời.Thấy bọn họ ầm ĩ như vậy, Đạo sĩ không muốn vướng vào, bèn gọi Lộ Vô Quy sang một bên, tìm một cái bàn lựa một góc ngồi, bảo nàng lấy tiền đồng và sợi chỉ đỏ, dạy nàng cách xâu tiền Ngũ Đế.

Hai đồ đệ của ông ta cũng đi theo ông và ngồi gần đó để xem và tìm chút yên tĩnh.Lộ Vô Quy lấy ra mấy đồng tiền và chỉ đỏ, đặt lên bàn bát tiên.Đạo sĩ gạt những đồng tiền sang một bên, chọn ra mười đồng rồi nói: "Những đồng tiền Ngũ Đế này được chia thành đại Ngũ Đế và tiểu Ngũ Đế.

Đại Ngũ Đế còn được gọi là Ngũ Đế Trung Hoa, còn tiểu Ngũ Đế còn gọi là Ngũ Đế Thanh.''"Nhìn xem, năm đồng tiền này: đây là Tần Bán Lạng, đây là Tống Nguyên Thông Bảo, đây là Hán Ngũ Thù, đây là Khai Nguyên Thông Bảo, đây là Vĩnh Lạc Thông Bảo.

Năm đồng tiền này hợp lại gọi là tiền Ngũ Đế, đại diện cho năm vị Tần Thuỷ Hoàng, Hán Vũ Đế, Đường Tông, Tống Tổ và Minh Vĩnh Lạc.

Số mệnh năm vị hoàng đế này thuộc Ngũ Hành: Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ.

Nhìn lại đồng này xem.

Chẳng phải bên trong vuông, bên ngoài tròn?

Nó đại diện cho trời đất tròn vuông...''"Hãy nhìn năm đồng này.

Chúng là Ngũ Đế của của triều đại nhà Thanh, đại diện cho năm vị hoàng đế trong thời kỳ thịnh vượng nhất của nhà Thanh...''"Hơn nữa, nút thắt được dùng để xâu chuỗi tiền Ngũ Đế không phải chỉ được thắt một cách tuỳ tiện...''Lộ Vô Quy ngồi dựa vào bàn bát tiên, chăm chú nhìn Đạo sĩ dạy nàng cách xâu lại tiền Ngũ Đế.

Nàng làm theo lời Đạo sĩ chỉ dẫn, thắt nút Ngũ Đế.

Dưới sự hướng dẫn của Đạo sĩ, nàng nhanh chóng thắt xong một chuỗi đại Ngũ Đế.

Nàng cầm lên hỏi: "Như này là xong ư?''Đạo sĩ gật đầu: "Đúng vậy.

Nó được thắt như thế này, còn gọi là Hồng Tiền.

Đeo trên người có thể trừ tà, ngăn chặn tai ương.

Của cô là đại Ngũ Đế, nó...'' Lời còn chưa dứt, đã nghe Lộ Vô Quy kêu: "Chị Hiểu Sinh'', rồi thấy Lộ Vô Quy cầm xâu tiền Ngũ Đế chạy đi.Lộ Vô Quy chạy đến bên Trang Hiểu Sinh, nhanh chóng buộc lên cổ tay cô ấy rồi nói: "Tada!

Nó sẽ giúp chị bình an.''Trang Hiểu Sinh đưa thay tháo nó ra nói: "Em xài đi.''Lộ Vô Quy nói: "Em có nhiều lắm.

Em sẽ làm thêm một chuỗi nữa, tặng Trang Phú Khánh, vợ chú ấy một cái, em một cái.

Còn thừa một chút, đủ để làm một thanh kiếm.''Trang Hiểu Sinh gật đầu: "Được rồi.'' Sau đó cô ấy nói: "Đi chơi với Ứng đại sư đi, chị còn có việc khác phải làm rồi.''Lộ Vô Quy "ò'' một tiếng, nhìn những người đang dọn dẹp bàn ghế, nồi niêu xoong chảo, hỏi: "Giờ họ đi rồi, ai nấu ăn cho khách khứa?

Còn thịt thì sao?

Mấy con ngỗng kho cả rồi mà không ai ăn.

Hôm nay ông chưa được chôn cất, nên em chưa ăn được.

Để ngoài trời sẽ hư mất.''Trang Hiểu Sinh nói: "Nhà mình có nhiều họ hàng, mọi người chia nhau về ăn.

Đợi tang sự ông Hứa hoàn thành, chị sẽ dẫn em đi ăn ngon.''Lộ Vô Quy đáp: "Vâng ạ.''Trang Hiểu Sinh nói: "Đi tìm Ứng đại sư đi.''Lộ Vô Quy "ừm'' một tiếng, rồi quay lại tìm Đạo sĩ.

Khi nàng ngồi xuống, ông ta nhìn nàng thật sâu rồi lên tiếng: "Cô nên có 108 tiền đồng để tạo thành một thanh Kim Tiền.'' Nàng nghe Đạo sĩ nói không đầu không đuôi.

Nàng lại lục tung mớ tiền, nhưng không thấy đồng Tần Bán Lạng thứ hai.

Nàng hỏi: "Sao chỉ có một Tần Bán Lạng vậy?'' Nàng không thấy Đạo sĩ trả lời.

Nàng ngước mắt nhìn ông ta, chỉ thấy ông ta đang trợn trắng mắt nhìn nàng.

Nàng đành phải dùng phương án khác: Lấy năm đồng Ngũ Đế Thanh xâu lại thành tiền Ngũ Đế.

Nàng xâu một chuỗi đưa Ngũ Đế cho Trang Phú Khánh, vợ ông và mình, đeo trên cổ tay.

Thấy Đạo sĩ thở dài nhìn mình, nàng lại làm thêm một chuỗi đưa cho ông ta.

Nhưng Đạo sĩ chẳng những không vui mà còn nhìn nàng bằng vẻ mặt xụi lơ như người bị táo bón, im lặng hồi lâu mới nói: "Nhị Nha, ông cô còn chưa yên giấc ngàn thu được dưới đất mẹ đâu.''Lộ Vô Quy liếc nhìn cỗ quan tài bị người nhà lão Tài vây quanh.

"Tôi biết, ông vẫn chưa được hạ táng.'' Nàng cảm thấy người nhà lão Tài thật lớn gan.

Ông nàng vẫn chưa được nhập thổ, lúc nào cũng có thể bật dậy, vậy mà họ lại mang ghế ngồi quanh cỗ quan tài, không chịu rời đi.Đám người nấu ăn thì chuyển bàn ghế, nồi niêu xoong chảo lên xe.

Sau khi tính tiền với Trang Hiểu Sinh thì lái xe rời đi, người nhà Trang Phú Khánh chia nhau thịt và rau.

Trang Phú Khánh hẹn với đám người khiêng quan tài về thời gian an táng, hẹn bảy ngày sau họ trở lại.

Rồi ông ta và Trang Hiểu Sinh tiễn người nhà mang đồ về.

Đạo sĩ bảo Lộ Vô Quy lấy pháp xích mà ông nàng để lại, bảo nàng đi tìm mấy lá bùa trấn thi tới.Lộ Vô Quy pháp xích mà ông để lại cho Đạo sĩ, thấy Đạo sĩ nhìn pháp xích, mí mắt giật giật, hỏi: "Còn mực không?'' Nàng vội vàng nói: "Còn một chút'' Nàng chạy về phòng ngủ, lấy ra thỏi mực còn sót lại một chút.

Đạo sĩ cầm lấy thỏi mực, thấy chỉ còn lại chút mực, thở dài một hơi, rót mực lên pháp xích, bảo hai đồ đệ tháo dây buộc quan tài, vung tay kéo pặc pặc bắn lên về phía quan tài.

Lộ Vô Quy thấy Đạo sĩ không dùng thước, chỉ vung một phát, đường mực bắn ra thẳng tắp như kê thước vẽ theo, thật đẹp.Sau khi Đạo sĩ vẽ xong đường mực trên quan tài, ông ta cầm lấy thanh kiếm gỗ đào, cầm bùa trấn thi.

Ông ta một tay cầm kiếm, một tay cầm bùa, lẩm bẩm gì đó, rồi hô lên: "Cấp cấp như luật lệnh!'' giơ tay búng một cái.

Lộ Vô Quy cứ tưởng ông sẽ búng bùa lên quan tài giữa không trung như một cao nhân, nhưng ông ta lại bước hai bước dài, vỗ mạnh bùa vào quan tài cái 'bụp'.

Đạo sĩ thở phì phò: "Được rồi!

Đợi ngày đưa tang chúng ta quay lại.'' Rồi ông ta nói với Trang Phú Khánh: "Chúng ta về trước, đến ngày đưa tang quay lại.

Nhớ kỹ, mấy ngày này ngoài Nhị Nha ra, không ai được phép ở lại.

Muộn nhất là trước khi mặt trời lặn, các người phải về.

Hơn nữa dù ban đêm có xảy ra chuyện gì, nghe thấy động tĩnh gì, tuyệt đối không được tới.''Trang Phú Khánh, Trang Hiểu Sinh và vợ Trang Phú Khánh đều đồng ý.Đạo sĩ nói với Lộ Vô Quy: "Nếu đêm đến sợ, cứ dùng pháp xích của ông cô treo ngang cửa.

Nó còn mạnh hơn tiền đồng Ngũ Đế.''Lộ Vô Quy đáp: "Ừm''.Trang Phú Khánh bảo Đạo sĩ ăn xong cơm trưa rồi hãy đi.Đạo sĩ đáp: "Không cần phiền, chúng ta mang về hâm nóng lại ăn là được.'' Nói xong, ông ta gọi hai đồ đệ đi ra ngoài.

Đến cổng sân, ông ta quay lại dặn Lộ Vô Quy: "Nếu có chuyện gì xảy ra trong phòng, cứ khoá cửa lại.'' Rồi ông ta cùng các đồ đệ rời đi.Khi nhà lão Tài thấy người nhà Trang Phú Khánh và Đạo sĩ đều đã rời đi, chỉ còn lại gia đình nhà Trang Phú Khánh, họ không thể ngồi yên nữa và yêu cầu vợ lão Tài đi đòi bồi thường.Đám tang bị nhà lão Tài gây chuyện thế này, Trang Phú Khánh không muốn đưa dù chỉ một đồng.Người nhà lão Tài và vợ chồng Trang Phú Khánh lại bắt đầu cãi nhau.Lộ Vô Quy ngồi trên bậc thềm cửa chính, tay chống cằm nhìn bọn họ nháo nhào lẫn nhau.

Nàng quay lại nhìn lão Tài đang nằm trên mặt đất sau khi bị sét đánh.

Nàng chợt nhớ lời ông từng nói: "Đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn quỷ dữ'' Thấy mọi người từ cãi nhau biến thành xô đẩy nhau, sắp đánh nhau nữa, nàng đứng dậy đi tới đứng giữa Trang Phú Khánh và người nhà lão Tài, nói với Trang Phú Khánh: "Các chú về đi.''"Nếu muốn đi, tôi nói cho các người biết, không ai có thể đi cho tới khi vấn đề này được giải quyết trong hôm nay.''Trang Hiểu Sinh kéo Lộ Vô Quy vào trong nhà, đóng cửa phòng ngủ lại rồi gọi cảnh sát.Không lâu sau, người của đồn cảnh sát tới.

Thấy hai bên đều có ý kiến riêng, không thể hoà giải, họ yêu cầu hai bên khởi kiện dân sự hoặc ra toà, đồng thời cấm hai bên gây nguy hiểm an toàn tính mạng người khác, công kích cá nhân, hạn chế quyền tự do đi lại của người khác, rồi rời đi.

Người nhà lão Tài vẫn vẫn liên tục gây rối, nhà Trang Phú Khánh không thể để Lộ Vô Quy một mình, nên đành phải ở lại.Trời sắp tối, vài người nhà lão Tài bắt đầu lo sợ và muốn quay về.

Có kẻ nài nỉ xin về, có người lại nói nhà Trang Phú Khánh cũng phải về, không thể ở lại qua đêm.

Họ sẽ không để nhà Trang Phú Khánh rời đi nếu không bồi thường.Trang Hiểu Sinh và Lộ Vô Quy ở trong phòng Lộ Vô Quy.

Cô ấy bình tĩnh gọi vợ Trang Phú khánh vào phòng, rồi gọi Trang Phú Khánh: "Bố, lại đây đi.'' Trang Phú Khánh vừa vào phòng Lộ Vô Quy, liền cạch một tiếng đóng cửa lại rồi khoá trái, sau đó cùng Lộ Vô Quy đẩy bàn bát tiên ra chặn cửa.Đây là nhà gạch, cửa sổ gắn song sắt, cửa ra vào đóng chặt.

Gia đình Trang Phú Khánh không chịu ra ngoài, mặc kệ người nhà lão Tài không ngừng chửi rủa và la hét ở ngoài.Xác lão Tài vẫn nằm trong phòng chính.

Người nhà lão Tài thậm chí không dám đi vào.

Họ chỉ đứng ở trong sân, la gào chửi bới Trang Phú Khánh và người nhà qua cửa sổ.

Có người đập phá đồ đạc, đe doạ: "Trang Phú Khánh, nếu ông không ra giải quyết việc này, tôi sẽ ném phân lên quan tài Hứa Đạo Công!''Thấy sắc trời đã tối, Lộ Vô Quy dùng pháp xích để niêm phong cửa.
 
(Edit) Quy Hồn - Tuyệt Ca
Chương 10


Chương 10Người thôn Liễu Bình đều biết khu vực từ Đạo quán Bảo An đến khe núi là một nơi u ám.

Nơi này ít ánh sáng mặt trời và cũng tối sầm rất sớm.

Trong khi những nơi khác vẫn còn thấy được chút ánh sáng chiều tà le lói, thì ở đây trời đã tối hẳn.

Dân thôn trồng trọt ở nơi này về nhà sớm hơn thường lệ một tiếng, nói: "Trời tối nhanh, sợ gặp quỷ.'' Họ không hẳn tin là có ma quỷ, nhưng bóng tối luôn làm người cảm thấy bất an.Lộ Vô Quy sống ở Đạo quán Bảo An, nàng biết rõ, khi nắng bên ngoài tắt hẳn, bầu trời sẽ tối đen, lúc đó muốn về nhà cũng đã muộn.Sau khi treo pháp xích lên, nàng thấy mấy người nhà lão Tài đang chen chúc trước cửa sổ, qua lớp kính, gào thét với nàng.

Trên nền trời đen kịt bên ngoài, trông họ như quỷ.

Nàng sợ tới nỗi vội vàng kéo rèm lại, dán bùa lên rèm."

Trang Phú Khánh, ông không chịu ra?

Nếu ông không ra, chúng tôi sẽ đi lượm phân ném lên quan tài Hứa Đạo Công.''"Tôi đi!''"Tôi đi đây!''Tiếng hét vang lên, kèm theo tiếng bước chân, tiếp tục hướng về phía hố phân ở sau nhà.

Giọng nói tuy lớn, nhưng nghe có vẻ hơi lạc lõng.Lộ Vô Quy đột nhiên có linh cảm người này sẽ không bao giờ trở lại nữa.Tiếng thuỷ tinh vỡ vang lên, người nhà lão Tài đập vỡ cửa sổ của Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy thính tai lắm.

Nàng nghe thấy một người nhà lão Tài sợ hãi nói rằng muốn về nhà, ngày mai quay lại.

Mấy người đồng hành khác giận dữ mắng: "Sợ cái gì?

Trên đời này làm gì có ma!

Các người chỉ đang tự doạ mình thôi.

Mấy lão đạo sĩ đó luôn bịa chuyện để hù người mất tiền.''Vợ Trang Phú Khánh lên tiếng: "Phú Khánh, chẳng phải Ứng đại sư đã nói là chúng ta không được ở lại qua đêm à?

Liệu có chuyện gì không?''Trang Phú Khánh không nói gì, thò tay vào túi lấy thuốc lá nhưng không có, đành ngồi xổm xuống.

Trang Hiểu Sinh nhẹ vỗ vào tay vợ Trang Phú Khánh nói: "Mẹ đừng sợ.

Nhị Nha sống ở đây nhiều năm như vậy, em ấy biết ứng phó.''Vợ Trang Phú Khánh nói: "Con bé thì biết gì chứ?

Bao nhiêu năm này đều là nhờ Hứa Đạo Công chở che.'' Nhắc đến Hứa Đạo Công, vợ Trang Phú Khánh bắt đầu lầm bầm: "Mạng của Nhị Nha là nhờ Hứa Đạo Công cứu.

Nếu không có Hứa Đạo Công, Nhị Nha bây giờ đã nằm dưới đất rồi.

Giờ con bé đã biết nói và biết nhận người, là nhờ Hứa Đạo Công từng chút dạy dỗ.

Mẹ ruột của nó, mẹ còn không kiên nhẫn dạy bằng Hứa Đạo Công.

Hiểu Sinh, con xem bây giờ con bé hiểu chuyện thế nào.

Thậm chí nó còn biết xâu một chuỗi tiền cho mỗi người chúng ta, nói rằng để bảo vệ chúng ta.

Đứa trẻ này đã lớn rồi.'' Vừa nói, bà vừa khóc nức nở.Bỗng dưng, gió lùa vào từ cánh cửa sổ vỡ, làm phất phơ rèm cửa.Lộ Vô Quy kêu: "Gió nổi.'' Nàng đứng trong nhà, lắng nghe tiếng động của người đi lấy phân, chỉ nghe thấy tiếng người nọ đi ra ngoài mà không thấy trở lại.

Khoảng cách giữa trước và sau nhà chỉ cách mấy bước chân, đừng nói là lấy phân, ngồi xổm đi vệ sinh không thôi cũng đủ cho hắn quay lại.

Nàng nói: "Người đó sẽ không quay lại nữa.''Trang Phú Khánh rùng mình: "Ai cơ?''Lộ Vô Quy đáp: "Người đi lấy phân sẽ không quay lại nữa.''Trang Phú Khánh nhíu mày: "Đừng nói bậy nữa.''Đột nhiên, một tiếng thét lớn vang lên từ bên ngoài, kêu: "Mày làm gì thế hả!

Buông ra mau!

Đấy là mẹ của mày!''"Má ơi, đừng nói ma nhập rồi!''"Sức nó mạnh quá!''"Muốn bóp chết người ư!''Tiếng la gào và chửi bới bên ngoài đột nhiên bị thay thế bằng tiếng la hét hoảng loạn.

Có người hét lên: "Chả nhẽ là quỷ nhập sao?''"Nó bị quỷ nhập rồi—''"Ối trời ơi, có quỷ—''Có tiếng ai đó chạy đi và gào to.Vợ Trang Phú Khánh đang ngồi cạnh giường nghe thấy tiếng động, liền đứng dậy, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh phía ngoài: "Chuyện gì... này, bên ngoài xảy ra chuyện rồi!''"Mẹ kiếp!

Chú ơi, chú cầm dao làm cái gì?

Bỏ xuống đi!''"Giết người!

Chú tôi muốn giết tôi!

Cứu với!''...Trang Hiểu Sinh nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài, quay sang nhìn Lộ Vô Quy, thấy nàng đang đứng giữa phòng, chăm chú nghe tiếng động.

Cô ấy hỏi: "Có chuyện gì?

Bên ngoài đã xảy ra chuyện?''Lộ Vô Quy đáp: "Có người bị quỷ nhập, bóp cổ ai đó, hình như là mẹ con của nhau.

Có người sợ hãi muốn chạy ra, nhưng lại gặp quỷ nên chạy vòng quanh tường nhà chúng ta.

Nếu cứ chạy tiếp thì sẽ kiệt sức mà chết.

Cũng có người khác bị quỷ nhập, cầm dao rượt giết.''Trang Phú Khánh hỏi: "Có nên đi ra xem thử không?'' Vừa dứt lời, vợ ông đã nắm lấy cánh tay ông ta.

Ai đó la lên: "Phú Khánh, mở cửa, cứu chúng tôi với!''"Phú Khánh, cứu tôi với!

Tôi là lão Từ của anh!

Chúng ta là bạn cùng lớp hồi tiểu học mà!''Một số người chạy vào và đập cửa, thậm chí còn muốn phá cửa để vào trong."

A—''Tiếng gào thét và tiếng ẩu đả cùng nhau vang vọng."

Nhị Nha, Trang Nhị Nha, mở cửa đi.''Một người khác rống lên trong sân: "Trang Phú Khánh, anh không thể thấy chết mà không cứu.

Cả nhà anh sẽ phải chịu khổ!

Mở cửa ra mau...'' Giọng nói sau đó chuyển thành thanh âm than khóc.Trang Phú Khánh sợ tới mức sắc mặt tái mét, nghe thấy tiếng gào thét, ông chỉ cảm thấy hoảng hốt, vô thức muốn kéo bàn bát tiên ra.Vừa chạm tay vào bàn bát tiên, Lộ Vô Quy liền vỗ tay lên, lắc đầu mãnh liệt: "Không được mở!''Trang Phú Khánh nói: "Ngoài kia nhiều người đang gặp hoạ...

Nhà ta... nhà ta không thể bồi thường được...''Lộ Vô Quy nói: "Tuyệt đối không mở.''Vợ Trang Phú Khánh ôm chặt lấy ông ta và kêu: "Phú Khánh, ngoài đó có quỷ!

Hiểu Sinh và Nhị Nha đều là con gái, lỡ có bị thương thì làm sao?''"Má ơi—'' Một tiếng gào rú thảm thiết vang lên: "Đồ nghịch tử, mày đã bóp cổ mẹ mày chết rồi, còn đụng xác cha mày chi nữa!'' Tiếng nói toát ra vẻ kinh thiên động địa, làm người khác nghe thấy cũng sởn da gà.Trang Phú Khánh hô lên: "Không thể đứng không nhìn người chết!

Nghĩ cách đi!''Lộ Vô Quy bỗng hét to: "Chạy đi, chạy đến phòng ông tôi!''Có nhiều tiếng bước chân chạy về phía phòng ông nàng, đóng sầm cửa lại.

Trang Hiểu Sinh bị thanh âm bên ngoài làm cho sợ hãi nên nắm chặt cánh tay Lộ Vô Quy hỏi: "Chuyện sao rồi?''Lộ Vô Quy đi đến bên cửa sổ, vén rèm cửa lên, dưới ánh đèn mờ ảo ngoài cổng sân, nhìn thấy con trai lão Tài đang ôm chặt lão Tài dính sát vào lưng anh ta đi trong sân.

Chân anh ta đặt dưới chân lão Tài, tay bám lấy cổ tay lão Tài.

Hai cha con dính nhau một cục, rượt đuổi ai đó trong sân, động tác tuy chậm chạp nhưng lại vô cùng rợn người.

Mấy người chạy tới cổng sân đều quay ngoắt lại khi tới cổng, tất cả đều không thể ra khỏi cánh cổng dù cố gắng thế nào.Trang Hiểu Sinh nhìn thoáng qua, mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Cô ấy vội vàng lui vào trong nhà, chộp lấy chiếc la bàn mà Lộ Vô Quy để trong phòng.

Tay cô ấy run run lên vì sợ hãi.

Cầm la bàn trên tay, cô ấy chợt nhận ra kim la bàn đang xoay tít như cánh quạt!

Cô run sợ kêu lên: "Nhị Nha...

Nhị Nha...'' Tay cô run lẩy bẩy.

Cô ấy tự an ủi: "Không, không sợ, chỉ là... chỉ là từ trường thôi...''Trang Phú Khánh cũng chú ý tới động tĩnh này: "Tại sao... la bàn lại xoay như thế...''Lộ Vô Quy lấy la bàn từ tay Trang Hiểu Sinh, đưa cho cô ấy chiếc gương Bát Quái: "Sợ thì cầm lấy cái này.''Vợ Trang Phú Khánh thấy Trang Hiểu Sinh cầm gương Bát Quái, liền muốn cầm thứ gì đó trong tay.

Bà quay đầu lại, thấy bên cạnh có một chiếc chuông của Đạo sĩ, vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chuông.

Vừa cầm lên, chuông liền kêu "leng keng'' một cái.Tiếng huyên náo bên ngoài nhà bất chợt dừng lại.Vẻ mặt Lộ Vô Quy trắng bệch, quay đầu nhìn vợ Trang Phú Khánh, tái nhợt cả mặt: "Sao lại rung chuông gọi hồn?''Vợ Trang Phú Khánh run rẩy kịch liệt, chuông gọi hồn trong ngực vẫn không ngừng reo vang.

Tiếng nháo loạn và ánh mắt hung dữ của Lộ Vô Quy khiến bà ta sợ đến mức không ngừng run rẩy, tiếng chuông càng kêu lên mãnh liệt.Lần này, không chỉ Lộ Vô Quy mà ngay cả Trang Phú Khánh, Trang Hiểu Sinh và vợ Trang Phú Khánh cũng nghe thấy tiếng bước chân ở trong sân đang tiến về phía phòng bọn họ.

Vợ Trang Phú Khánh run lẩy bẩy như cầy sấy, lắp bắp: "Mẹ... mẹ không có rung nó... nó tự phát ra tiếng...''Lộ Vô Quy giật lấy cái chuông từ tay vợ Trang Phú Khánh, đặt cái phịch lên bàn rồi nói: "Cái này...

đây là chuông gọi hồn.

Khi rung nó, tất thảy mọi thứ xung quanh sẽ chạy tới!''Vợ Trang Phú Khánh ngã ngồi xuống đất.Lộ Vô Quy quay đầu nhìn quanh, lấy ra một cái lá bùa trừ tà từ đống bùa, đưa cho vợ Trang Phú Khánh: "Cầm lấy cái này.''Trang Phú Khánh lại kêu lên: "Còn bố thì sao?''Lộ Vô Quy lại lục tìm cho ông ta một cái khác.Nàng sợ bọn họ sợ tới mất hồn vía, nên đưa cho họ ít thứ để an tâm.

Thực ra, bùa trong tay người không biết dùng cũng chỉ như giấy lộn thô sơ!Một âm thanh lớn vang lên!

Có kẻ bên ngoài đang đập cửa phòng ngủ của Lộ Vô Quy.Âm thanh đột ngột phát ra khiến Trang Phú Khánh và người nhà ông ta vốn đang vô cùng sợ hãi, sợ đến mức đồng loạt run lập cập và cùng nhau nhìn về phía cửa.Tiếng gào thét trong sân im bặt, tiếng bước chân chạy trốn cũng câm nín, nhưng cửa phòng Lộ Vô Quy lại phát ra tiếng đập rầm rầm mạnh mẽ, như thể có mấy người cùng đập vào, khiến cả khung cửa rung lên bần bật.

Đá cẩm thạch trắng trên khung cửa và xi măng ở giữa đều rơi thẳng xuống đất."

Rầm—''Có tiếng đập cửa, cánh cửa lẫn chiếc bàn kê trước cửa rung lên."

Rầm—''"Rầm—''Mỗi một thanh âm như vậy đều như tóm chặt lấy trái tim con người.Cửa nhà nàng là loại cửa gỗ rẻ tiền nhất, không thể chịu được sự va đập mạnh như vậy.

Cánh cửa nứt ra một khe hở không lâu sau đó.

Qua khe nứt, có thể thấy một bóng đen đang ở ngoài xô mạnh vào cửa.Vợ Trang Phú Khánh hét lên vì sợ hãi.Trang Phú Khánh không biết mình đào đâu ra dũng khí, đột nhiên xông lên, dùng sức giữ chặt bàn bát tiên để chống cửa.Ông ta dựa vào cửa một góc 45 độ, nhưng lực tác động từ bên ngoài vào cánh cửa lớn hơn ông ta rất nhiều.

Người chống cửa, người húc cửa, lực tác động lên cánh cửa ngày càng lớn hơn, khe nứt cũng ngày càng nứt toạc.Lộ Vô Quy thấy rõ lão Tài mặt đen như than vì bùa Lôi đánh vào, miệng há to xuất hiện ở cửa.

Mặt con trai lão Tài áp vào gáy ông ta, dùng sức đẩy cửa.

Bên cạnh còn có mấy người nhà lão Tài cũng lao tới.Cánh cửa bị phá ra một khe nứt đủ để một người có thể đi vào.

Con trai lão Tài đẩy thi thể lão Tài vào trong nhà, ngay cả pháp xích cũng không thể ngăn cản lại bọn họ.

Lộ Vô Quy cầm lấy pháp xích đặt trên giường, lao tới chỗ lão Tài ở ngay trước mặt, vung lên đập mạnh vào trán ông ta.
 
(Edit) Quy Hồn - Tuyệt Ca
Chương 11


Chương 11Lộ Vô Quy dùng pháp xích đánh ông ta một cái, tiếng "chát'' vang lên, đầu lão Tài ngửa ra sau.

Con trai lão Tài đứng sau lưng lão Tài kêu lên "A—'' một tiếng, kéo lão Tài lùi lại một bước.Lộ Vô Quy thầm nghĩ trong lòng: "Đã muốn vô thì cho vô!'' Nàng hét lên: "Trang Phú Khánh, tránh ra!''Trang Phú Khánh chống cửa một hồi đã mệt mỏi đến thở hổn hển, không chịu được nữa.

Nghe thấy tiếng hét dõng dạc của Lộ Vô Quy, ông ta vội vàng tránh sang một bên.Vừa bước sang một bên, chiếc bàn bát tiên bị đẩy ra ngoài, lộ ra bốn người nhà lão Tài đang xô cánh cửa.

Vẻ mặt dữ tợn, hai mắt trợn trừng không chớp như bị quỷ nhập, xông thẳng vào phòng.

Trang Phú Khánh la lên: "Ối trời ơi!'' rồi chạy thục mạng vào góc phòng.Vợ Trang Phú Khánh lại gào lên: "Áaaaaa—'' Giọng của bà như vỡ toạc.Trang Hiểu Sinh hô lên: "Nhị Nha, gương Bát Quái của em có tác dụng gì không?'' Cô ấy chỉ gương Bát Quái về phía cửa, nhưng bọn họ dường như chẳng sợ sệt mà lao vào!

Cô ấy không nghe tiếng Nhị Nha trả lời, chỉ thấy nàng một cước đá văng người đang lao tới ra khỏi cửa.Cô ấy thấy Nhị Nha đi tới đi lui ở cửa với những bước chân kỳ lạ, như thể đang say rượu mòng mòng, lại như một Đạo sĩ đang hành pháp.

Nàng cầm pháp xích được khắc hoạ những hoa văn lạ lẫm, vung lên xuống nghe thấy tiếng "vút''.

Mỗi lần nó giáng xuống da thịt người, phát ra tiếng "chát'' giòn tan.

Những kẻ bị pháp xích đánh trúng đều lùi lại vài bước, tựa hồ bị hất nảy ra ngoài, rồi lại lao tới không lâu sau đó.Con trai lão Tài dắt theo xác lão Tài đánh hung hãn nhất và bị Nhị Nha đánh đập tàn nhẫn nhất.Trang Hiểu Sinh không biết là do thi thể lão Tài bị sét đánh trúng, đến mức hộp sọ bị tổn thương hay vì lý do gì đó khác, cô ấy thấy Nhị Nha dùng pháp xích đánh bay ra cả một mảnh sọ của lão Tài, một ít chất nhầy còn văng ra ngoài...Bỗng nhiên, Nhị Nha hét lên: "Ai biểu mi hung dữ nè!'' Nàng xoay người sang một bên, áp sát bên hông lão Tài, túm lấy vai con trai lão Tài kéo mạnh, quăng ngã lão Tài và con trai ông ta vào nhà.

Một tiếng sấm nổ vang trời mang theo tia sáng chói loà bỗng dưng bổ xuống từ mái nhà.Âm thanh này khiến tai Trang Hiểu Sinh ù đi, mắt bị ánh sáng chói làm cho hoa đầu váng mắt.

Cô ấy cảm thấy không khí vương vãi tia điện khiến tóc gáy dựng đứng, toàn thân tê dại, thậm chí còn cảm giác được mái ngói đang lạch cạch rớt xuống!Một lúc sau, Trang Hiểu Sinh cuối cùng cũng mở mắt.Khi cô ấy mở mắt ra, cô thấy thi thể lão Tài nằm sõng soài trên mặt đất.

Con trai ông ta ngã gục bên cạnh, co giật, sùi bọt mép, mắt trợn ngược chỉ còn thấy được lòng trắng.

Mái ngói vỡ nát và dăm gỗ, tro bụi đen lâu năm từ mái ngói lộp bộp rơi xuống đầy trên người ông ta và con trai ông ta, tạo thành một mớ hỗn độn.

Trang Hiểu Sinh ngẩng đầu nhìn, thấy một cái lỗ thủng lớn trên mái nhà, giống hệt lỗ thủng trong phòng chính, ngay cả vết cháy xém quanh miệng lỗ cũng giống hệt.Bốn người nhà lão Tài xô cửa lúc nãy giờ đồng loạt gục xuống ở cửa như thể bất tỉnh.

Đột nhiên, bên ngoài vọng vào một tiếng kêu mà Trang Hiểu Sinh chưa từng nghe thấy.

Tiếng kêu này nghe có vẻ đặc biệt thê lương trong đêm tối như thế này.Trang Hiểu Sinh thấy Nhị Nha bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài, sau đó liền quát lên: "Trốn trên giường của em đi!"

Cô ấy còn chưa kịp phản ứng, bố cô đã vội vã đứng dậy, lôi cô ấy đến bên giường Lộ Vô Quy, kéo cả mẹ đang mềm oặt vì sợ hãi lên giường.

Có lẽ vì quá căng thẳng và sợ hãi, bố cô ấy đã dùng lực hơi mạnh, suýt chút thì Trang Hiểu Sinh đã bị hất xuống mép giường.

Cô đứng dậy, quay lại thì thấy Nhị Nha đang cầm chặt pháp xích có hoạ tiết kỳ quái, lao về phía cửa.

Nàng vung pháp xích lên, đập mạnh vào một vật gì đó.

Rồi cô ấy thấy một cái bóng màu vàng vụt qua, đáp xuống bàn bát tiên ở bên cạnh, rồi ngã từ trên bàn xuống nền nhà giữa phòng.

Lúc này cô ấy mới nhìn rõ đó là một sinh vật to cỡ một con chó trong thôn, lông vàng hoe, lưng có một vết cháy lớn như thể bị bỏng.

Gần như toàn bộ lưng nó đều phủ đầy vết cháy đen thui.

Rồi cô thấy Nhị Nha bật cười.Lộ Vô Quy thấy trên lưng sinh vật lông vàng có vết cháy đen, cười nói: "Tao đã nói rồi mà.

Tuy trong nhà tao nặng âm khí, nhưng xác chết còn lâu mới dễ sống dậy như thế.

Sét đêm qua đánh trúng là mày!"

Trang Hiểu Sinh thấy một sinh vật lông vàng khác xuất hiện ở cửa, kêu lên: "Còn một con ở cửa nữa kìa."

Cô ấy còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy nó đột ngột nhảy lên, bổ nhào về phía Lộ Vô Quy.

Ngay khi con ngoài cửa vọt về phía Lộ Vô Quy, con ở trong cũng chạy về phía nàng.Lộ Vô Quy giơ pháp xích lên, vung mạnh vào con trong nhà.

Sinh vật đó né được một đường tạo thành hình vòng cung quỷ dị, thoắt cái lướt qua sau lưng Lộ Vô Quy.

Móng vuốt sắc nhọn xé rách áo quần một đường, lộ ra tấm lưng be bét máu của nàng.

Trang Hiểu Sinh chưa rảnh nhìn đến vết thương, chỉ thấy mười mấy sinh vật lông lá ùa vào trong phòng như một sở thú tại gia, vây quanh nàng.

Trang Hiểu Sinh la lên: "Bố ơi, đây là con gì?

Sao chúng chạy ầm ầm vô nhà vậy?"

Trang Phú Khánh cuộn tròn trên giường, run rẩy nói: "Hoàng...

Hoàng Đại Tiên!" rồi lại kêu lên: "Nhị Nha!".

Sau đó bỗng nhiên quỳ trên giường, tuyệt vọng dập đầu, gào lên: "Đại Tiên, tha mạng cho chúng ta!

Nhị Nha của tôi ngốc nghếch, không hiểu gì cả.

Nếu con bé đắc tội với ngài, mong ngài bỏ qua cho.

Tôi dập đầu lạy van ngài..."

Ngay khi Trang Phú Khánh vừa quỳ xuống, vợ ông ta phục hồi tinh thần, cũng cùng dập đầu cầu xin tha thứ.Lộ Vô Quy đột nhiên la lớn: "Ồ, tao hiểu rồi.

Chúng mày... mày thật là xảo quyệt.

Chúng mày lại dùng lão Tài để phá bùa Lôi của tao!"

Trang Hiểu Sinh nhìn thấy Hoàng Đại Tiên lưng cháy đen nhanh chóng vồ tới trước Lộ Vô Quy, nhe nanh múa vuốt, gầm gừ kêu lên.Lộ Vô Quy lên tiếng: "Tại sao tao phải đưa cho bọn mày những thứ mà ông tao để lại cho tao?"

Nghe vậy, Trang Phú Khánh vội nói: "Nhị Nha, đưa cho Hoàng Đại Tiên thứ mà ngài ấy muốn đi!

Đưa cho ngài ấy rồi họ sẽ rời đi!"

Lộ Vô Quy không để tâm đến lão Tài, nhìn lớp da cháy trên lưng con chồn hét lên: "Tôi không ngốc!"

Nàng tiến lên một bước, cầm lấy pháp xích, lao thẳng về phía Hoàng Đại Tiên.

Ngay khi nàng cử động, tất cả những con chồn vàng trong phòng đều di chuyển, tất cả đồng thời nhảy về phía Lộ Vô Quy để cắn xé.Lộ Vô Quy vừa đánh vừa tránh né, len lỏi giữa đám lông lá vàng khè, vùng vẫy trong mớ hỗn loạn.

Một mình nàng không thể chống chọi được nổi với bầy thú hung hãn, quần áo trên lưng, tay chân nàng nhanh chóng bị xé rách, hiện ra những vết thương đẫm máu đang nhỏ giọt.

Trang Hiểu Sinh chợt nhớ đến cái chết của Hứa Đạo Công, ông ấy cũng bị thương khắp người, cô ấy không thể cứ trơ mắt nhìn Nhị Nha chết như thế...Cô ấy hét lớn: "Bố, mau giúp đi!" rồi nhảy xuống giường.

Cô ấy nhìn quanh, vớ được cây sào phơi đồ, cầm nó đánh vào sinh vật màu vàng kia.

Trang Phú Khánh bừng tỉnh, lao khỏi giường.

Không thấy gì trong nhà, ông ta vội vã chạy ra ngoài, mang theo cuốc trồng rau của Hứa Đạo Công, bổ mạnh xuống một con chồn vàng, giết chết nó ngay lập tức.Vợ Trang Phú Khánh thấy chồng con đã ra trận, không còn sợ hãi nữa, cũng chạy ra ngoài, xách cái đòn gánh chạy vào, vừa hét "Aaaaa" vừa nhắm tịt mắt quơ quào loạn xạ.

Lũ chồn vàng rất nhanh nhẹn.

Ngoại trừ một con bị Trang Phú Khánh và Trang Hiểu Sinh đánh chết khi không chú ý, những con còn lại đều né được.

Nhưng với sự hỗ trợ từ Trang Phú Khánh và người nhà ông, lũ chồn vàng không thể cứ thế tấn công Lộ Vô Quy.

Ban đầu, lũ chồn vây quanh cào cắn Lộ Vô Quy, nhưng khi gia đình Trang Phú Khánh rượt đuổi đánh cùng, chúng mất đội hình và chạy tán loạn khắp căn phòng.

Một số con khi bị dồn đến đường cùng, thậm chí còn lao vào cắn Trang Phú Khánh.

Trang Hiểu Sinh thể chất không lớn, một cây sào phơi đồ đánh vào không có chút sát thương nào.

Cũng may nó linh hoạt và nhẹ bẫng, đánh vào thịt cũng đau, thấy chồn vàng chạy tới liền vung sào lên đánh, đôi khi còn giúp Nhị Nha giải vây.Cô ấy phát hiện ra rằng dường như mình chưa từng quen biết Nhị Nha trong đời này.

Cô ấy chỉ thấy Nhị Nha đang chạy khắp nhà, tay cầm pháp xích, di chuyển một cách kỳ lạ.

Ngoại trừ con chồn có vết cháy trên lưng, những con khác mỗi khi bị pháp xích trên tay nàng đánh vào đều bị hất văng ra ngoài, nằm bất động dưới đất.

Bố cô ấy sẽ chạy tới, dùng cuốc chém một phát, thân và đầu con chồn tạm biệt nhau!Trang Hiểu Sinh nhìn thấy Lộ Vô Quy ngày càng thành thạo trong việc dùng pháp xích đánh chồn vàng, có lần còn đánh bay một lần cả ba con chỉ bằng một cú quất.

Trang Phú Khánh cũng đồng thời giơ cuốc lên bổ vào cổ chồn, chém lìa đầu nó như đang xới đất.Con chồn có lưng cháy đen đột nhiên rú lên một tiếng sắc nhọn rồi vọt về phía Trang Phú Khánh.Nhưng Lộ Vô Quy lại xông lên phía trước, vung pháp xích, đập vào bụng con chồn vàng, khiến nó lăn đi.

Lộ Vô Quy bỗng nhiên dừng lại, đứng thẳng, chắp hai ngón tay trái lại, lướt qua pháp xích trong tay phải đang đặt trước ngực.Trang Hiểu Sinh nghe thấy Nhị Nha lẩm bẩm: "Một động Thiên Cương trấn Càn Khôn, hai động Pháp Xích triệu Thần Minh..."

Âm giọng càng lúc càng trầm thấp và nhanh chóng.

Trang Hiểu Sinh chỉ nghe thấy được một chuỗi thanh âm như đang tụng kinh.

Tất cả kết thúc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi ngón trỏ và ngón giữa tay trái của Nhị Nha lướt qua pháp xích.

Rồi cô ấy nghe thấy Nhị Nha hét lên: "Xá!"

Đột nhiên, từ trong thinh không xuất hiện một luồng sáng như mũi tên, xé gió chém thẳng vào con chồn vàng.

Con chồn vàng nhanh chóng bò trườn, lộn nhào, rồi nhảy ào ra cửa, bỏ chạy thục mạng.

Với tốc độ kinh hoàng đến mức Trang Hiểu Sinh trợn mắt, nó biến mất trong thoáng chốc.

Trong khi nó chạy, những con chồn khác trong phòng cũng ào ào tán loạn, chạy mất hoàn toàn chỉ trong nháy mắt.Lộ Vô Quy tức giận vung pháp xích: "Hụt rồi!"

Nàng lại giật mình, kêu lên: "Ôi, quên mất!"

Nàng cầm pháp xích, không ngừng lẩm bẩm.Trang Hiểu Sinh không nói gì, cảm giác như Lộ Vô Quy vừa mới thành thần, giờ đang tiễn bọn họ đi.

Căn phòng hỗn loạn trở nên yên lặng nhanh chóng như lúc lũ chồn mới xuất hiện.

Nếu không phải có xác năm con còn sót lại do bố cô ấy dùng cuốc chém chết, cô chắc hẳn đã nghĩ mình đang mơ.

Vợ Trang Phú Khánh cầm đòn gánh, nhìn Lộ Vô Quy với vẻ không tin nổi.

"Nhị Nha, con thành tiên rồi ư!"

Trang Phú Khánh đặt cuốc xuống, dựa vào cán gỗ thở hổn hển mắng bà: "Tiên gì cơ chứ?

Tiên là lũ chồn đó!"

Ông bổ sung: "Nhị Nha quả là có bản lĩnh.

Con bé học được đạo pháp từ Hứa Đạo Công.

Ngay cả Hoàng Đại Tiên cũng sợ con bé, bị nó đánh cho chết ngất."

Trang Hiểu Sinh lặng lẽ nhìn xác năm con chồn trên mặt đất, đầu và thân đều bị giày xéo, muốn nói là: "Bố này, chúng bị cha xài cuốc chặt cổ chết ráo."

Cô ấy nhìn bốn người đang nằm ngoài cửa, rồi nhìn thi thể lão Tài và con trai ông ta nằm la liệt, lau trán thở dài một hơi.Bốn người nằm ngoài cửa bị một đàn chồn vàng giẫm đạp liên tiếp, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Con trai lão Tài không biết bị giẫm bấy nhiêu, khó nói được anh ta còn thở hay không.Giờ đây cô ấy đã tin chắc rằng Đạo quán Bảo An không phải nơi dành cho người sống.

Cho dù không bị ma quỷ ám, nó cũng không thể chịu đựng được sự cuồng loạn tập thể và sự tấn công của một đám chồn vàng hung hãn.

Cô ấy không biết Hứa Đạo Công làm sao có thể sống ở đây với Nhị Nha nhiều năm như thế.

Xác lão Tài, có lẽ là bị đá văng lăn lộn trong trận hỗn chiến trước đó, hiện tại nằm ngửa, trông đặc biệt đáng sợ.

Không rõ là do sét đánh hay chỉ là vết tích sau khi chết, da ông ta đen sạm, tím tái như than củi.

Miệng ông ta há hốc, đen ngòm như một hang động quỷ dị, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai.Trang Hiểu Sinh chỉ nhìn một lần, không dám nhìn lần thứ hai.Vợ Trang Phú Khánh cũng sợ quá mức, vồn vập hỏi: "Giờ làm sao đây?

Mình phải làm gì bây giờ?"

Lộ Vô Quy lấy ra một lá bùa từ trong đống bùa, dán lên trán lão Tài.

Lá bùa che chắn mặt và cái miệng há to của lão Tài, khiến ông ta trông như cương thi trong phim Hồng Kông.

Sau đó, nàng tìm một ít giấy vàng mã, quấn quanh chân lão Tài.

Nàng nắm lấy chân ông ta, kéo ra cửa.

Nàng định lôi ông ta vào phòng chính, nhưng bốn người kia còn nằm chắn trước cửa.

Nàng dứt khoát ném lão Tài nằm cạnh bốn người đang co quắp ấy, lau tay bằng một tờ giấy chưa dùng, rồi nói: "Mọi người không mệt sao?

Con đi ngủ đây."

Trang Phú Khánh kêu: "Bố... bố sẽ canh chừng!

Ba người cứ ngủ đi."

Đột nhiên, có tiếng mở cửa.Vợ Trang Phú Khánh sợ quá chạy sang bên cạnh, nắm chặt cánh tay ông ta.

Trang Phú Khánh nắm chặt cuốc, la lớn: "Gì vậy?"

Lộ Vô Quy đáp: "Là cửa phòng ông đang mở."

Mặt Trang Phú Khánh tái xanh, vợ ông sợ tới mức suýt bật khóc.Lộ Vô Quy đi đến cửa, thấy cửa phòng ông nàng từ từ mở ra.

Một người đàn ông run lẩy bẩy thò cổ ra ngoài, nhìn nàng: "Không sao chứ... không sao chứ?"

Ông ta nhìn chằm chằm vào xác chết và người nằm liệt dưới đất trước mặt Lộ Vô Quy, không chớp mắt.Lộ Vô Quy nói: "Tôi không biết."

Người nọ thấy Trang Phú Khánh cầm cuốc xuất hiện liền kêu lên: "Không sao đâu, không sao, Phú Khánh ra ngoài rồi, không sao."

Cánh cửa mở ra, năm sáu người ló ra từ cửa phòng Hứa Đạo Công.Lộ Vô Quy nói: "Mấy người ở lại phòng ông tôi, đừng ra ngoài.

Trời sáng rồi hẵn đi."

Mấy người vừa sắp bước ra khỏi phòng nghe thấy lời này, họ vội co rúm lại đứng tụm ở cửa, nhìn ra bên ngoài.

Một người hỏi: "Họ còn sống không?"

Lộ Vô Quy không muốn để tâm tới bọn họ, quay mình lên giường ngủ.Trang Phú Khánh dò xét từng người một rồi nói: "Bọn họ đều còn thở, ngất rồi.

Con trai lão Tài còn trong phòng này, không biết sống chết."

Ông nói muốn đưa con trai lão Tài sang phòng đối diện, đám người kia sợ trắng mặt không ngớt nói đừng.Có người còn nhớ đến chuyện con trai lão Tài, lòng đầy đau khổ: "Đây là nghiệp chướng!

Anh ta bị quỷ nhập, bóp cổ mẹ đến chết!

Mấy tên cảnh sát thì có quản chuyện anh ta có hay không bị quỷ nhập..."

Có người bên cạnh chen lời: "Có khi lại tính sang thành bệnh tâm thần cũng nên!"

Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán.Trang Phú Khánh không dám ngủ, bắt đầu lớn tiếng nói chuyện cùng đám người ở phòng đối diện.

Trang Phú Khánh oán trách: "Ứng đại sư đã căn dặn không ai ở lại, vậy mà các người cứ ở lại gây sự vì vài đồng tiền...

Giờ thì chuyện lớn xảy ra rồi đấy!

Tất cả là lỗi do các người, nếu còn đổ lỗi tại tôi thì thật là đạo trời bất công."

Vợ Trang Phú Khánh lúc này cũng đã hồi thần, nói: "Phải!

Nhị Nha nhà tôi học được đạo pháp từ Hứa Đạo Công.

Thậm chí còn có thể đuổi được cả Hoàng Đại Tiên.

Vừa rồi có một đám chồn kéo tới, chúng ta đã giết năm con..."

Thấy vết thương trên người Lộ Vô Quy vẫn rướm máu, vậy mà còn lăn ra ngủ khò khò, Trang Hiểu Sinh vội vã kéo Lộ Vô Quy dậy, hỏi xem rượu thuốc trong nhà để đâu còn sát trùng và băng bó vết thương, còn nói tốt nhất nên đến bệnh viện thị trấn xem xét.Lộ Vô Quy không muốn nhúc nhích, nhưng Trang Hiểu Sinh không chịu buông nàng ra, nên nàng đành phải lôi đống đồ lộn xộn nhét trong sọt mang ra.

Trang Hiểu Sinh nhìn thấy một loạt đồ trong sọt, bao gồm thuốc đỏ, rượu thuốc cầm máu, kim chỉ khâu vết thương, thuốc chống viêm, thuốc cảm, thuốc chống tiêu chảy... và một đống thứ linh tinh khác.Trang Hiểu Sinh lôi Lộ Vô Quy vào phòng tắm, lau người bằng khăn ướt và sát trùng bằng rượu thuốc.

Những vết thương sâu hoắm đang rỉ máu được băng bó cẩn thận.

Khi nàng thay quần áo sạch sẽ trở lại phòng, nàng thấy người nhà lão Tài và Trang Phú Khánh đã ngừng nói chuyện, đang ngồi trên ghế đẩu cạnh cửa, dựa vào tường ngáp dài.Thi thể lão Tài và bốn người nhà lão Tài nằm trước cửa phòng Lộ Vô Quy, khiến nàng không thể ra vào.

Nàng kéo lê họ vào phòng chính, rửa tay rồi trở về giường ngủ tiếp.Nàng chợp mắt chưa bao lâu thì một trong những người bất tỉnh nọ tỉnh dậy, la hét ầm ĩ.

Những người đang trốn trong phòng ông nàng kéo lại và khuyên bảo người nọ rằng mọi thứ vẫn ổn thoả.

Từng người một tỉnh dậy, tiếng ồn ào vẫn tiếp diễn, cả đêm Lộ Vô Quy trằn trọc, Trang Hiểu Sinh, Trang Phú Khánh và vợ ông cũng không ngủ được.
 
(Edit) Quy Hồn - Tuyệt Ca
Chương 12


Chương 12

Trời cuối cùng cũng sáng, mọi thứ đều yên tĩnh.

Lộ Vô Quy ngủ chưa được mấy thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát rú lên inh ỏi trong sân.

Nàng còn nghe thấy tiếng ai đó hét lên rằng người của đồn cảnh sát, xe cứu thương và pháp y khám nghiệm đều đã đến, rất nhiều người khác cũng tới xem náo nhiệt.Tiếng ồn ào quá lớn khiến Lộ Vô Quy không chợp mắt được, đành phải bò ra khỏi giường.

Vừa bước ra khỏi phòng, nàng thấy sân nhà mình còn ồn ã náo nhiệt hơn cả chợ, người người tụ tập đông đúc, thậm chí có người từ nơi xa kéo tới xem chuyện.Qua cuộc nghị luận của đám người, nàng biết được đêm qua có người chết đuối trong hố phân sau nhà và vừa được vớt lên.

Nàng đoán người đó chính là người đã biến mất đêm qua sau khi nói sẽ dùng mớ phân ấy quăng lên quan tài ông nàng.Vợ lão Tài được phát hiện đã chết trong sân, bị siết cổ đến chết, con trai lão Tài được đưa đi bằng xe cứu thương.

Một người nhà khác của lão Tài được tìm thấy bất tỉnh ở cổng, được đưa đi cùng con trai lão Tài.

Nhiều người nhà lão Tài khác cũng hoảng sợ, gia đình họ chạy tới, khóc lóc và mắng nhiếc.

Có người đề nghị mời Đạo sĩ, lại có người đề nghị gọi Ứng đại sư.

Cảnh sát đã chăng dây phong toả, khám nghiệm hiện trường.

Một số cảnh sát cũng thẩm vấn lần lượt Trang Phú Khánh, vợ Trang Phú Khánh, Trang Hiểu Sinh và đám người nhà lão Tài có mặt đêm qua.Lộ Vô Quy cũng bị cảnh sát gọi đến, có người trong thôn la lên: "Cô ta là đồ ngốc!"

Cảnh sát gọi Lộ Vô Quy vào một gian phòng gần đó để thẩm vấn: "Cô có biết chuyện gì xảy ra đêm qua không?"

Lộ Vô Quy gật đầu đáp: "Tôi biết."

"Nói cho chúng tôi những gì mà cô biết."

Lộ Vô Quy nói: "Ở khe núi có chồn vàng.

Ông tôi vẫn luôn trấn áp, không cho chúng vào thôn.

Sau khi ông tôi qua đời, chúng kéo đến gây sự với tôi..."

Nàng còn chưa kịp nói xong, viên cảnh sát đã phạch một tiếng gập sổ ghi chép lại.Lộ Vô Quy nói: "Thật sự có chồn vàng.

Tối qua chúng tôi còn giết được mấy con."

Viên cảnh sát nói: "Khi thức ăn khan hiếm, động vật hoang dã có thể vào thôn tìm thức ăn và xung đột với con người.

Hơn nữa, chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một sự cuồng loạn tập thể chứ không phải ma ám."

Viên cảnh sát ra ngoài và nói lại điều này cho những dân thôn vây xem.

Khi rời đi, bọn họ mang cặp vợ chồng lão Tài và thi thể người đàn ông đã chết trong hố phân đi.Cảnh sát và pháp y khám nghiệm đều đã đi, nhưng đám đông nháo loạn vẫn còn nán lại.

Nhiều người xem náo nhiệt hăng say đến nỗi không kịp về nhà ăn trưa.

Họ vây quanh những người nhà còn đang choáng váng mất hồn vía của lão Tài, bàn tính kế.

Một số người nói đưa họ đến bệnh viện tâm thần, nói rằng họ đã bị doạ cho phát điên.

Người khác lại nói rằng họ đã mất hồn vía và cần phải tìm lại.

Kẻ khác lại bảo nên gọi một Đạo sĩ, còn kể ở đâu có Đạo sĩ nơi nào có thầy bà quyền năng nào đó.Thiên hạ náo nhiệt không thấy đói, nhưng Lộ Vô Quy lại đói.Sau khi vợ Trang Phú Khánh mang cơm trưa đến, nàng nằm dài xuống bàn bát tiên trong phòng chính mái nhà đổ nát và ăn một miếng cơm thật lớn.Đám người trong sân đang theo dõi sự việc náo động này thấy nàng ăn cơm liền bắt đầu xì xào: "Thật ngốc mà!

Cô ta vẫn có thể ăn ngon khi nhiều người chết như vậy trong nhà."

Lộ Vô Quy nghĩ thầm: "Có chết cũng không phải nhà tôi chết."

Ăn xong, nàng đưa bát cho vợ Trang Phú Khánh rồi đi ngủ tiếp.

Nàng đang mơ màng thì cảm thấy Trang Hiểu Sinh tới, chen vào ngủ bên cạnh.

Nàng cảm giác Trang Hiểu Sinh hệt như cái lò lửa, lăn qua chỗ khác, cuộn tròn say giấc, cách xa cô ấy.

Các nàng ngủ đến khoảng bốn giờ chiều, vợ Trang Phú Khánh mang đồ ăn tới rồi đánh thức các nàng dậy.Lộ Vô Quy nghe vợ Trang Phú Khánh kể rằng người nhà lão Tài đã tìm các Đạo sĩ để gọi hồn mấy người bị doạ bay mất hồn vía, nhưng khi các Đạo sĩ nghe tin là chuyện xảy ra ở Đạo quán Bảo An, họ đều từ chối.

Đến giờ, vẫn chưa có Đạo sĩ nào được mời đến, tất cả họ hàng bạn bè gì đều kéo nhau tới gặp Ứng đại sư.

Nghe nói rằng con trai lão Tài cũng đã tỉnh lại, nhưng hoá ngớ ngẩn ngu đần, còn mẹ lão Tài khóc không còn hơi sức...Phòng của Lộ Vô Quy có cái lỗ thủng lớn, không thể ở được nữa, nên vợ Trang Phú Khánh đã thay ga trải giường và chăn đệm trên giường Hứa Đạo Công, để Lộ Vô Quy chuyển vào phòng của Hứa Đạo Công.Sau khi nhà lão Tài gây chuyện, tin đồn về chuyện Đạo quán Bảo An bị ma quỷ ám không chỉ lan khắp thôn Liễu Bình mà còn lan ra toàn bộ thị trấn.

Tang lễ của Hứa Đạo Công diễn ra lặng lẽ khác thường, ngay cả thân nhân Trang Phú Khánh cũng không đến viếng.

Lộ Vô Quy dâng hương, sáng tối thắp ba nén hương.Vào ngày đưa tang Hứa Đạo Công, Trang Phú Khánh hứa sẽ tặng mỗi người nhà mình khiêng quan tài một phong bao lì xì lớn tám trăm tệ, Ứng đại sư cũng rút cho mỗi người một lá bùa bình an.

Chỉ khi đó, người nhà Trang Phú Khánh mới đồng ý khiêng Hứa Đạo Công lên núi chôn cất.Không một người nhà nào của Trang Phú Khánh dám đến nhà Lộ Vô Quy ăn cơm.

Theo phong tục, sau khi khiêng người lên núi hạ táng, họ phải ăn cơm trước khi về.

Trang Phú Khánh mời bọn họ đến một tiệm trên thị trấn dùng bữa.Trang Hiểu Sinh đi siêu thị trong thị trấn mua hai thùng thuốc lá loại tốt, tặng mỗi chú bác và anh chị em họ đã giúp đỡ khiêng lên núi một hộp, rồi lại cụng ly cảm ơn sự giúp đỡ của họ.Những người chú bác và anh em họ kia cam kết chắc chắn rằng sẽ không để nhà họ Trang bị bắt nạt nữa!Lộ Vô Quy rốt cuộc đã có thể ăn thịt, vừa ăn vừa ngắm nhìn thịt, thậm chí không ngẩng đầu lên.Ăn trưa xong, Trang Hiểu Sinh dẫn Lộ Vô Quy đến tiệm cắt tóc, mái tóc gần như bết dính cả một tuần chưa gội, gội sạch sẽ.

Sau đó, nàng về nhà thu dọn hành lý.

Sáng hôm sau, nàng phải bắt chuyến xe bus lúc 6h30 sáng lên tỉnh để kịp chuyến bay lúc 9h tối.

Nhà Lộ Vô Quy rất nghèo.

Thứ quý giá nhất của nàng là cái giường và tủ.

Dù nàng có cho không trong thị trấn cũng chẳng ai muốn lấy.

Nàng chỉ có thể gói ghém vài bộ quần áo Trang Hiểu Sinh mua cho và mấy món đồ Hứa Đạo Công để lại.Trang Hiểu Sinh xếp đồ đạc của Lộ Vô Quy vào cái túi du lịch chứ không phải vali.

Sau khi sắp xếp hành lý cho Lộ Vô Quy xong, cô ấy nói: "Sáu giờ sáng mai chị sẽ tới đón em."

Lộ Vô Quy suy nghĩ một lát, rồi xách vali đầy bùa chú và pháp khí sang nhà Trang Phú Khánh.

Nàng dán một lá bùa Lôi trong nhà Trang Phú Khánh, treo gương Bát Quái lên cửa chính, rồi lại mang vali đi tìm Ứng đại sư.Nàng đưa ba tấm bùa Lôi cho Ứng đại sư, nói: "Trang Phú Khánh đã giúp tôi giết Hoàng Đại Tiên.

Tôi không biết Hoàng Đại Tiên có báo thù ông ấy hay không.

Mấy tấm bùa Lôi này đối với người không biết xài thì vô dụng.

Tôi biết ông có thể dùng, nếu Hoàng Đại Tiên có báo thù Trang Phú Khánh, hãy giúp tôi dùng bùa Lôi đánh nát nó."

Ứng đại sư nhìn Lộ Vô Quy thật sâu, trầm ngâm một hồi lâu mới gật đầu: "Bùa Lôi rất lợi hại, bình thường phải dùng cẩn thận."

Lộ Vô Quy lấy thỏi mực ra, đẩy đến trước mặt Ứng đại sư, nói: "Cái này hết mực rồi, tôi cũng không biết dùng nó niêm phong quan tài, nên đưa cho ông."

Ứng đại sư lại thở dài: "Đúng là phung phí!"

Ông ta nói: "Thôi, tôi giữ truyền cho đồ đệ."

Lộ Vô Quy giả vờ không nghe thấy Ứng đại sư nói mình là đồ phung phí, cúi đầu kéo khoá vali, cài chặt khoá, rồi vác vali trên lưng bước đi.Đồ đệ Ứng đại sư từ phòng bên cạnh đi ra, nhìn theo bóng lưng Lộ Vô Quy đi về phía chiều tà, rồi lại nhìn Ứng đại sư, cười toe toét, kêu to: "Sư phụ, thỏi mực này..."

Ứng đại sư thở dài: "Người ta nói con bé ngốc, nhưng sâu thẳm trong lòng nó biết tất cả."

Ông ta hất cằm về phía thỏi mực, nói: "Cầm lấy.

Ghé lại nhà Trang Phú Khánh thường xuyên hơn.

Có gì bất ổn thì giúp một tay."

Lộ Vô Quy từ nhà Ứng đại sư trở về, ghé qua nhà Trang Phú Khánh ăn cơm.

Sau đó, lừa dối tâm tình, nàng trở về nhà mình đi ngủ sớm.Ngày hôm sau, nàng dậy ngay khi gà trống gáy ò ó o, trước khi trời sáng hẳn, đánh răng rửa mặt rồi chạy tới nhà Trang Phú Khánh cầm đèn pin tìm Trang Hiểu Sinh.

Khi nàng tới nơi, vợ Trang Phú Khánh đã dậy nấu ăn, Trang Hiểu Sinh và Trang Phú Khánh cũng đã rời giường.Khi Trang Hiểu Sinh nhìn thấy nàng, cô ấy hỏi: "Túi hành lý của em đâu?"

Lộ Vô Quy mới phát hiện mình quá hứng khởi, tập trung vào việc gặp Trang Hiểu Sinh rồi lên thành phố lớn, nên quên mất hành lý, vội vàng chạy về nhà lấy.Lộ Vô Quy ăn sáng tại nhà Trang Phú Khánh.

Trang Phú Khánh lái xe ba bánh nông dụng chở các nàng đến bến xe thị trấn, rồi lên xe bus lên tỉnh.

Cả đời nàng chưa từng đi ô tô, quãng đường xa nhất mà nàng từng đi là vào thị trấn, trên chiếc xe ba bánh của Trang Phú Khánh.

Nàng ngồi trên xe vui mừng khôn xiết, vừa sờ soạng vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Qua cửa sổ, nàng thấy vợ Trang Phú Khánh đang lau nước mắt, còn Trang Phú Khánh đứng đó, nhìn các nàng bằng ánh mắt rưng rưng, vẫy tay chào.Vợ Trang Phú Khánh gọi: "Hiểu Sinh, chăm sóc Nhị Nha tốt nhé.

Nếu không nuôi được con bé thì đưa về.

Nhớ trông chừng con bé cẩn thận.

Thành phố lớn đông đúc rộng lớn, Nhị Nha mà lạc đường thì khó mò ra lắm."

Trang Phú Khánh trừng mắt, vội vàng kêu: "Xuỳ xuỳ, sao lại miệng quạ!

Sao bà không nói câu gì hay ho đi!"

Sau đó, ông nói Lộ Vô Quy: "Nhị Nha, con còn nhớ số điện thoại của bố và chị Hiểu Sinh không?

Đọc lại cho bố nghe đi."

Lộ Vô Quy đọc khẽ số điện thoại rồi nói: "Con không có ngốc."

Trang Phú Khánh bổ sung: "Phải phải, Nhị Nha rất thông minh mà."

Lộ Vô Quy cảm thấy Trang Phú Khánh luôn xem nàng là đồ ngốc, nhưng nghĩ đến việc các nàng sắp đến một thành phố lớn hơn nhiều và đi máy bay, nàng cũng không cãi lại ông.Sau khi xe khởi động, Trang Hiểu Sinh ấn nàng vào ghế, bảo nàng ngồi im, không được nhúc nhích, không được thò đầu hay tay ra ngoài cửa sổ.

Nàng chỉ được phép nhìn cảnh bên ngoài qua cửa kính, không được đứng lên ngó nghiêng.Một bà dì ngồi phía sau hỏi: "Con bé em cháu ngốc lắm à?"

Lộ Vô Quy quay lại, sắc mặt âm trầm: "Trên trán cháu có ghi cháu là kẻ ngốc à?"

Bà dì cười: "Nhìn cũng giống lắm.

Trông thì lớn mà chỉ bằng đứa con trai bảy tám tuổi của dì."

Trang Hiểu Sinh nhẹ nhàng vỗ tay Lộ Vô Quy, nhẹ giọng nói: "Đừng để ý đến họ."

Lộ Vô Quy hạ giọng, thì thầm vào tai Trang Hiểu Sinh: "Chị Hiểu Sinh này, nếu em tỏ ra bình tĩnh, không kích động tò mò, họ sẽ không nghĩ em là kẻ ngốc đúng không?"

Trang Hiểu Sinh nói: "Lần đầu đi xa, đương nhiên em tò mò háo hức.

Qua đi rồi sẽ ổn thôi.

Đừng lo lắng quá, cứ vui thôi là được."

Lộ Vô Quy ngồi xe bus bốn tiếng đồng hồ mới đến bến xe đường dài.

Nàng xuống xe, lấy hành lý ra khỏi cốp xe.

Chị Hiểu Sinh đặt túi du lịch lên cốp xe, một tay kia nắm lấy tay nàng, dẫn nàng ra ngoài bến xe rồi gọi taxi.Nàng và chị Hiểu Sinh lên xe, nghe chị Hiểu Sinh nói với tài xế: "Đến sân bay."

Nàng thấy lời chị Hiểu Sinh nói lúc ấy thật ngầu.

Không muốn tỏ ra giống tên ngốc, nàng dừng việc nhìn chung quanh, lặng lẽ nhìn qua cửa sổ xe thấy những toà nhà cao tầng bên ngoài.

Nàng phát hiện ra rằng những gì mình tận mắt nhìn thấy khác hẳn với những gì mà nàng thấy trên TV ở nhà Trang Phú Khánh.

Những toà nhà nàng thấy cao hơn và gần nhau hơn, đường xá sạch sẽ và rộng rãi hơn.Sau khi đến sân bay, chị Hiểu Sinh đưa nàng đi gửi vali và túi du lịch, để lại balo đựng mấy pháp khí và bùa chú, cùng túi đeo vai của chị Hiểu Sinh.

Sau đó, chị Hiểu Sinh đưa nàng đi ăn pizza, là một cái bánh to tròn dẹt bằng cái đĩa khiến nàng no căng bụng.

Ăn pizza xong, chị Hiểu Sinh đưa nàng đi mua điện thoại di động, rồi đến cửa hàng đặc sản, mua rất nhiều đồ, nói rằng sẽ tặng đồng nghiệp và bạn bè.

Nàng tỏ ra thèm, nên chị Hiểu Sinh đã mua vài túi thịt bò khô và kẹo bỏ vào balo cho nàng giữ, làm nàng vô cùng thích thú.Sau khi mua đặc sản địa phương xong, chị Hiểu Sinh dẫn nàng trở lại sân bay, tìm một quán coffee ở sân bay, gọi hai tách coffee và bánh ngọt, ngồi đó ăn uống trong khi dạy nàng cách sử dụng điện thoại di động, cách sử dụng bản đồ khi nàng không tìm được đường đi và bảo nàng không hiểu gì thì lên mạng tra cứu.Nàng và chị Hiểu Sinh cùng lên máy bay.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi máy bay cất cánh lên bầu trời, nàng nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của thành phố hoà quyện lại thành một chùm sáng lớn nhỏ dần khi lên cao.

Nàng thất thần hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn, nhưng chẳng biết mình buồn vì điều chi.
 
(Edit) Quy Hồn - Tuyệt Ca
Chương 13


Chương 13Đã hai giờ sáng khi Trang Hiểu Sinh dẫn Lộ Vô Quy về nhà.Khi Lộ Vô Quy bước vào nhà Trang Hiểu Sinh, ấn tượng đầu tiên của nàng là sạch sẽ và đẹp mắt.

Sàn nhà lát gỗ, bếp nằm cạnh cửa chính được ngăn cách bằng kính, không lộ ra khói bụi và vết bẩn.

Chiếc ghế sofa màu trắng, trắng muốt và mềm mại, trông dày dặn êm ái.

Một tấm thảm xinh đẹp trải dưới bàn trà và cuối giường.

Rèm cửa lớn che kín cả bức tường, một chiếc laptop đặt trên chiếc bàn hình chữ nhật nhỏ ở bên cạnh.

Nhược điểm duy nhất của căn nhà là nó nhỏ.

Trong nhà mình, nàng có thể lộn vòng mười lần mới đến được bên kia.

Nhưng nếu nàng lộn nhào trong phòng Trang Hiểu Sinh, nhất định sẽ đập trúng đồ đạc.Trang Hiểu Sinh lấy một đôi dép lê từ tủ giày ra, để dưới chân Lộ Vô Quy nói: "Tắm trước đi, chị thay băng cho em sau.

Ngày mai chị phải đi làm, trưa mới về nhà.

Khoảng 6,7h tối mới về.

Tủ lạnh trống, chỉ còn sữa và nước uống thôi.

Chị sẽ để tiền, chìa khoá và thẻ phòng trên bàn trà.

Sáng mai em dậy, xuống nhà ăn ở bên kia đường.

Ra khỏi khu chung cư, qua ngã tư sẽ thấy một trung tâm thương mại.

Từ tầng ba trở lên là quán ăn.

Em muốn ăn gì cứ tự nhiên.

Khi qua đường nhớ xem đèn giao thông.

Đợi xe dừng hẳn, có người qua đường rồi mới đi theo.

Cần gì thì cứ gọi cho chị.

Nhớ đừng đi xa quá."

Lộ Vô Quy gật đầu.Trang Hiểu Sinh lo lắng, bảo Lộ Vô Quy nhắc lại lời vừa rồi.

Đợi tới khi xác nhận không còn vấn đề gì, cô ấy mới để Lộ Vô Quy vào phòng tắm.

Thấy phòng của Trang Hiểu Sinh nhỏ, chỉ có một chiếc giường, sofa cũng không đủ dài, vì không muốn thêm phiền phức, Lộ Vô Quy đành yên lặng đồng ý ngủ chung giường với cô ấy, mặc dù nàng không quen ngủ cạnh lò sưởi phừng phừng như Trang Hiểu Sinh.

May mà Trang Hiểu Sinh đang rất mệt mỏi, vừa chạm ót vào gối là ngủ thiếp đi, không như hồi trước thấy nàng lạnh, kéo nàng vào lòng quấn chăn thật chặt, thậm chí sưởi cho cả chân nàng.Lộ Vô Quy cũng buồn ngủ, nằm ngửa ở mép giường, nhắm mắt rồi ngủ mê.Có lẽ là do giường của chị Hiểu Sinh quá mềm mại, nằm trên đó nàng cảm thấy thân mình nhẹ nhõm, bay bổng, bay đến bên giường của người khác.

Người kia đang nằm trên giường, cuộn tròn lại ôm chặt lấy chăn.

Chiếc chăn mỏng dính làm nổi bật đường cong cơ thể, mái tóc dài đen nhánh như mực, xoã tung như thác nước che đi gương mặt.

Nàng không nhìn rõ diện mạo của đối phương, nhưng từ bàn tay thò ra khỏi chăn, có thể thấy được làn da của cô ấy rất tốt.

Làn da trắng như tuyết mịn màng, khiến người ta có cảm giác trắng đến mức trong suốt.

Mát lạnh như ngọc!Lộ Vô Quy vô thức nghĩ đến câu này.

Người trước mặt nàng khác với chị Hiểu Sinh và hầu hết mọi người.

Hầu hết mọi người đều có nhiệt độ nóng hệt như lò lửa, chỉ những người ốm yếu hoặc sắp chết mới có nhiệt độ yếu ớt như vậy.

Nàng không cảm nhận được hoả khí từ người nọ, cũng không cảm thấy tử khí phát ra từ cô ta, trông vẫn khoẻ mạnh.Nếu không phải cảm thấy không ổn, Lộ Vô Quy đã tới gần sờ thử xem có thật sự mát lạnh và mềm mịn như ý nghĩ hay không.Đột nhiên, nàng thấy người nằm trên giường hơi run rẩy, rồi bỗng bật dậy và hét với nàng: "Ai đó?"

Lộ Vô Quy cảm thấy giấc mơ này thật kỳ quái!

Nàng mơ thấy mình nhìn một chị gái xinh đẹp ngủ mà nàng không biết, còn bị phát hiện.

Nàng thầm nghĩ: "Mơ thôi mà, không sao.

Ừm, chị gái xinh đẹp này còn có giọng nói rất dễ nghe.

Ừm, chắc chắn đây không phải mộng du.

Làm sao có thể mộng du đi vào nhà người ta chứ?

Chẳng ai để cửa mở mời vào."

Nghĩ vậy, nàng yên tâm đứng đó và tiếp tục giấc mơ.

Nàng muốn nhìn rõ xem cô gái này trông như thế nào, nhưng đây chỉ là mơ, nàng không thể xem rõ cô gái này dài ngắn đẹp xấu ra sao.

Nàng chỉ biết rằng chị gái này rất có khí chất, trên cổ cô ấy có một mặt dây chuyền ngọc màu trắng khiến nàng cảm thấy đặc biệt quen thuộc đang phát sáng nhè nhẹ.

Ngọc màu trắng, nhưng ẩn bên trong lại có một vệt đỏ rực như thể thấm đẫm máu.

Nàng vô thức muốn đưa tay ra và chộp lấy viên ngọc.Đèn để ở đầu giường bật sáng, cô gái đó mở ngăn kéo lấy ra một chiếc la bàn, cầm trên tay.

Kim la bàn chỉ thẳng vào nàng.

Cô gái đột nhiên nhảy xuống giường, nắm lấy thanh kiếm Kim Tiền treo trên đầu lao về phía nàng.Kim Tiền đã được khai mở, lưỡi kiếm phủ một tầng hào quang màu đỏ thẫm, tà khí dày đặc bao phủ xung quanh, tựa hồ là pháp khí đã từng sát phạt vô số tà ma.

Tuy chỉ là mộng, nhưng lại giống hệt trong những giấc mộng trước kia, Lộ Vô Quy cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng tránh sang một bên.Nàng liên tục đổi vị trí nhiều lần.

Nàng đi tới đâu, kim la bàn trong tay cô gái chỉ đến đó, cô gái liền dùng Kim Tiền chém thẳng tới.

Lộ Vô Quy có chút mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chuyện này cứ như mơ, nhưng nàng đã biết chuyện xảy ra khi trước không phải là mơ, nàng đã lọt xuống giếng Hoàng Tuyền.

Giờ nàng cách xa giếng Hoàng Tuyền ở nhà quá xa, không thể lọt xuống được nữa.

Chẳng lẽ nàng đang cải tạo nhà người khác sao?Cửa đột nhiên mở ra, một ông lão khoảng bảy mươi tuổi xuất hiện, tay cầm quải trượng chạm khắc đầu rồng.

Ánh mắt ông đặc biệt sáng ngời, Lộ Vô Quy cảm thấy tầm mắt ông ta chạm vào nàng ngay khi chạm mặt.

Nàng theo bản năng cảm thấy ông lão này có thể nhìn thấy nàng.Cô gái kia thấy ông lão liền kêu lên: "Ông ơi, có thứ gì đó trong phòng con."

Ông lão nói: "Ông biết rồi.

Cất kiếm đi."

Ông nói với Lộ Vô Quy: "Quay về đi!"

Giọng nói tựa như sấm vang, vừa hét lên vừa gõ mạnh cây quải trượng đầu rồng trong tay xuống đất.

Lộ Vô Quy chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn như sấm rền bên tai, khiến nàng giật mình bật dậy khỏi giường, đánh thức chị Hiểu Sinh.Trang Hiểu Sinh vội vàng ngồi dậy, gọi "Nhị Nha" rồi hỏi: "Em gặp ác mộng sao?"

Này...

Tính là ác mộng không?

Lộ Vô Quy do dự gật đầu.Trang Hiểu Sinh đứng dậy lấy một chai nước khoáng.

Cô ấy mở nắp ra rồi đưa cho Lộ Vô Quy, nói: "Uống nước đi."

Cô ấy ngáp dài, cầm điện thoại của Lộ Vô Quy lên xem giờ.

Lộ Vô Quy cũng thuận thế nhìn sang.

Mới hơn bốn giờ một chút.

Nàng uống hai ngụm nước, trả lại chai nước cho Trang Hiểu Sinh rồi nằm xuống.

Chị Hiểu Sinh lăn qua bên cạnh ngủ, vòng tay ôm nàng như hồi nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.

Nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng, thậm chí không hề thấy chị Hiểu Sinh nóng tới mức nào, chìm vào giấc ngủ.Bỗng dưng tiếng vịt kêu quác quác cạp cạp vang lên đánh thức nàng.

Hiểu Sinh trở mình lăn đến bên kia giường, tắt điện thoại trên tủ đầu giường.

Nàng nghiêng người nằm trên giường, nhìn Hiểu Sinh đang ngái ngủ.

Trang Hiểu Sinh mỉm cười với Lộ Vô Quy: "Làm em thức rồi à?

Em ngủ thêm chút nữa đi.

Chị phải dậy đi làm."

Nói xong, cô ấy xỏ dép lê xuống giường.Lộ Vô Quy vốn luôn ngủ tới sáng bưng, tuy vẫn còn hơi mệt, nhưng không còn buồn ngủ nữa.

Chị Hiểu Sinh đã rời giường, cả giường đều là của nàng.

Lộ Vô Quy thích thú lăn qua lăn lại trên giường, nói: "Chị Hiểu Sinh ơi, giường chị êm ghê.

Đêm qua em mơ thấy mình bay vèo, rồi bị một ông lão quát, sợ tới mức bật dậy luôn."

Tiếng nói của Trang Hiểu Sinh phát ra từ phòng vệ sinh.

"Nếu nó còn không thoải mái thì đúng là uổng phí một tháng rưỡi lương của chị."

Phòng của chị Hiểu Sinh nhỏ, nhà vệ sinh nằm ở cuối giường, ngăn cách bằng kính mờ.

Nàng có thể nghe rõ mọi thứ mà chị Hiểu Sinh làm trong nhà vệ sinh.

Tiếng chị ấy đánh răng rửa mặt thì vẫn ổn, nhưng tiếng chị ấy tè khiến Lộ Vô Quy hơi ngượng ngùng.

Lộ Vô Quy nằm trên giường, giả vờ không nghe thấy.Một hồi lâu sau, chị Hiểu Sinh mới từ phòng vệ sinh đi ra.

Cô ấy không còn mớ ngủ nữa, toàn thân bừng bừng nhựa sống, như một cơn gió lốc cuốn qua.

Cô ấy vội vã chạy đến tủ quần áo, mở cửa tủ, quay lưng về phía nàng nhanh chóng cởi bỏ quần lót, để lộ tấm lưng mịn màng, vòng eo thon thả và đôi chân dài miên man.

Lộ Vô Quy đã được Trang Hiểu Sinh tắm nhiều lần, thân trần nhìn đến chán, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chị gái mình khoả thân, sững sờ trong phút chốc.Khi nàng phục hồi tinh thần, thấy chị Hiểu Sinh đang chạy như bay ra cửa sổ, cầm lấy laptop và điện thoại trên chiếc bàn hình chữ nhật nhỏ, rút dây sạc ra, tay kia cầm laptop tay nọ cầm dây sạc ùa ra bàn trà, nhét tất vào túi đeo vai.

Cô ấy dặn dò: "Cứ ở nhà đi.

Chán thì xem TV hoặc ra trung tâm thương mại bên kia đường.

Đừng đi quá xa, kẻo lạc mất.

Tan làm chị sẽ dẫn em ra ngoài.

Nhớ kiểm tra điện thoại, thẻ phòng và tiền trước khi ra ngoài."

Lộ Vô Quy đáp: "Vâng." rồi nói: "Tối qua chị nói đi nói lại mãi, em nhớ mà."

Trang Hiểu Sinh lại nhắc: "Có gì thì gọi cho chị."

Nói xong, cô ấy đi giày cao gót, mở cửa, đóng sầm cửa rời đi.Căn nhà bỗng trở nên yên lặng.Lộ Vô Quy đột nhiên nghĩ đến một chuyện - nàng định đến trung tâm thương mại bên kia đường kia ăn cơm trưa, nhưng còn bữa sáng?

Chị Hiểu Sinh trưa không về, thậm chí còn không kịp làm bữa sáng.

Chị ấy không ăn sáng liền đi ra ngoài...Lộ Vô Quy chậm rãi rời giường, rửa mặt, đánh răng, thay quần áo rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Đứng trong căn bếp sạch sẽ, nàng bỗng cảm thấy không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ở nhà nàng và nhà Trang Phú Khánh đều dùng củi đốt, nhà chị Hiểu Sinh cũng chẳng có bếp tổ ong, lại càng không thấy nồi cơm điện.

Nàng do dự một chút, lục tung bếp tìm thấy nồi niêu xoong chảo mới toanh cùng vài cái bát đĩa, dụng cụ nhà bếp trong tủ.

Không có gạo, không có mì, không có dầu, muối, rau củ.

Nàng mở tủ lạnh ra, thấy một ngăn đồ uống, một ngăn nước ngọt, rồi một ngăn đồ hộp và gói, mỗi thứ đều được dán nhãn ngoài ghi "Phô mai" hoặc "Bơ".Lộ Vô Quy đoán bơ chắc cũng như mỡ lợn, từ mỡ bò, nên bẻ một miếng phô mai bỏ vào mồm.

Hương vị tuyệt đỉnh đến nỗi nàng không muốn ăn thêm miếng nào nữa.

Nàng mở hộp thiếc có ghi chữ tiếng Anh ra thì thấy một thứ bột màu đen.

Mùi hơi giống coffee hôm qua.

Nàng cho một ít bột vào miệng nếm thử.

Vị chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ "khó nuốt".

Còn mấy viên đường và sữa trong ngăn bên hông tủ lạnh, là để bỏ vào coffee đã pha.

Lộ Vô Quy thấy mình điên rồi khi nghĩ thứ này là đồ ăn sáng.May mắn thay, Hiểu Sinh đã đưa tiền cho nàng.

Nàng đút tiền, chìa khoá, thẻ phòng và điện thoại vào túi rồi đi ra ngoài.

Nàng đi thang máy xuống tầng một và ra khỏi sảnh.

Bỗng nhiên, nàng nhận ra mình chỉ đi theo Hiểu Sinh đêm qua.

Nàng quên mất đường đi đến đó, chỉ nhớ mang máng là mình đã đi theo Hiểu Sinh qua một con đường lát đầy sỏi, với những hàng cây cao ngang eo hai bên đường, rẽ tới rẽ lui mới tới chỗ này.

Giờ đây, trước mặt nàng đang có ba ngả đường: Bên trái và phải là đường sỏi, chính giữa là đường lát gạch.

Nàng nhìn quanh, hết thảy đều là toà nhà cao tầng, hình dáng và màu sắc giống hệt nhau, không phân biệt được.Nàng tần ngần, rồi quyết định đi tìm.

Cùng lắm không tìm được thì quay lại.

Nàng đi lòng vòng nửa ngày, qua hồ bơi, sân hiên tắm nắng, cầu trượt và bập bênh, nhưng vẫn không tìm thấy cổng ở đâu.

Nàng gặp một người phụ nữ đẩy xe nôi và hỏi đường.

Người phụ nữ nhìn nàng như thể thấy một tên ngốc, giơ tay chỉ sang một bên nói: "Kia kìa."

Nàng quay lại, nhưng không thấy cổng đâu.

Người phụ nữ kia không muốn để ý đến nàng nữa nên đẩy xe đi mất.

Nàng đành phải đi qua xem thử, men theo con đường lát sỏi vòng quanh toà nhà, cuối cùng cũng nhìn thấy cổng và cửa sắt!Lộ Vô Quy mừng rỡ vô cùng!

Cuối cùng cũng tìm được cổng!

Vừa bước ra, nàng đã thấy một quán mì bên kia đường.

Với một ngàn tệ trong túi, Lộ Vô Quy tự tin bước vào và gọi một bát mì.

Ban đầu nàng định gọi bát mì đắt nhất để thể hiện sự hào phóng của mình, nhưng khi thấy giá là ba mươi tám tệ, nàng lại lặng im gọi một bát mì mười hai tệ.

Ăn trong khi máu chảy lệ rơi trong lòng.

Thật là đắt đỏ.

Trợ cấp sinh hoạt của ông chỉ có một trăm năm mươi tệ.Vừa rồi trải qua một lần vòng vèo tìm cổng, Lộ Vô Quy đã có kinh nghiệm.

Nàng hỏi đường trước rồi mới tìm đến trung tâm thương mại.

Nàng đến chỗ thu ngân ở tiệm mì và hỏi trung tâm thương mại ở đâu.

Anh ta liếc nhìn nàng rồi bảo nàng rẽ phải, đi thẳng cho đến khi thấy ngã tư.

Nàng nhớ kỹ, đi đến ngã tư mà không gặp trở ngại nào.

Theo chỉ dẫn của Trang Hiểu Sinh, nàng đi theo đám đông qua đường và vào trung tâm thương mại.Trung tâm thương mại này lớn tới nỗi Lộ Vô Quy cảm thấy mắt mình không đủ để nhìn hết.Lúc nàng đang đi dạo trong trung tâm thương mại, Trang Hiểu Sinh, Trang Phú Khánh và vợ Trang Phú Khánh đều gọi điện cho nàng.

Biết nàng ra ngoài đi dạo trong trung tâm thương mại, họ đều cùng dặn dò: "Cẩn thận lạc đường."

Trang Phú Khánh và vợ Trang Phú Khánh dặn nàng về sớm, đừng mua lung tung, nói rằng tiền của chị Hiểu Sinh kiếm không dễ.

Lộ Vô Quy cảm thấy bọn họ đang đánh giá thấp mình.

Nàng đang ở ngay trước cửa nhà mình, làm sao đi lạc được?Đến trưa, nàng thấy đói.

Đồ ăn trong trung tâm thương mại lại đắt đỏ, nên nàng muốn quay lại quán mì sáng nay nàng đã ăn.

Rời khỏi trung tâm thương mại, nàng mới nhận ra cửa vào và cửa ra không cùng một chỗ.

Nàng đi bộ một quãng đường dài mới tìm thấy ngã tư, nàng đi men theo ngã tư một lúc lâu nhưng vẫn không thấy quán mì.

Nàng quay lại tìm lần nữa nhưng vẫn không thấy.

May mắn thay, nàng tình cờ gặp một quán ăn nhỏ và ăn ở đó.

Trong lúc nàng đang ăn, Trang Hiểu Sinh gọi điện hỏi nàng đang ở đâu.

Nàng nói mình đang ăn ở quán gần nhà, Trang Hiểu Sinh bảo nàng mệt thì về nhà đợi cô ấy, tối sẽ dẫn nàng đi ăn.

Lộ Vô Quy nói với chị Hiểu Sinh rằng ăn trưa xong nàng sẽ về nhà.Nàng vẫn còn mơ hồ về đường đi, nhưng biết nhà mình ở đối diện trung tâm thương mại, nên nàng hỏi ông chủ quán.

Ông chủ nói ra con đường này, rẽ vào đường lớn, đi thẳng, qua cầu vượt là thấy trung tâm thương mại.Phải mất một tiếng đồng hồ Lộ Vô Quy mới đến được trung tâm thương mại.

Nàng nhận thấy nó trông hơi khác so với chỗ mình từng vào lúc trước.

Chẳng lẽ vì nàng đi vào bằng một cánh cửa khác?

Nàng lại đi vòng quanh trung tâm thương mại, nhưng vẫn không tìm thấy toà chung cư của Trang Hiểu Sinh.

Nàng đành phải quay lại phía cầu vượt.

Đi được một đoạn, nàng nhận ra mình dường như càng lúc càng đi xa hơn.

Sau khi cẩn thận nhìn quanh, nàng chắc chắn rằng nơi này trông không như nơi nàng đã từng đi qua.

Nàng tiếp tục đi và cuối cùng nhìn thấy một ngã tư khác.

Nàng đang đứng ở ngã tư chờ sang đường thì đột nhiên nghe thấy tiếng động chói tai, rồi bỗng thấy có gì đó không ổn.

Ngay sau đó, nàng thấy chiếc xe tải đi giữa đường bất chợt lao đầu về phía mình.

Nàng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.

Chạy được vài bước, nàng nghe thấy tiếng "Ầm" lớn phát ra từ ngã tư.

Khi nàng quay lại, nàng thấy một chiếc xe tải đang dừng chéo giữa đường.

Một chiếc xe nhỏ bị xe tải lớn đè bẹp, đầu xe biến dạng.

Chiếc xe bị kẹp giữa một chiếc xe tải nhỏ hơn, cả ba chiếc đều đang dừng lại ở ngã tư.

Nàng thấy những người đang chờ qua đường cùng mình vừa mới băng qua đường nên lập tức đi theo họ.

Khi nàng đi qua dải phân cách giữa đường, nàng thấy một chiếc xe đạp điện bị kẹt giữa bánh sau của xe tải.

Bên cạnh xe đạp điện là một chiếc ô tô chặn lệch góc.

Một người đàn ông nằm trước đầu xe, phần đùi phía trên bị xe chắn mất, chỉ còn hở hai chân, máu chảy ròng ròng thành vũng lớn.Lúc này Lộ Vô Quy mới nhận ra cảm giác không ổn lúc nãy là gì!

Là tà khí!

Một loại tà khí cực mạnh!

Loại tà khí có thể giết chết người!

Nàng thấy máu lênh láng từ người đàn ông kia, biết chắc hẳn anh ta đã chết.Nàng vẫn còn hơi bất an vì cảm giác quá lớn khi nãy, giờ lại chứng kiến một người sống chết ngay trước mắt khiến nàng hoảng loạn.

Nàng muốn rời đi, nhưng lại nhận ra nàng không biết mình đang ở đâu, cũng chẳng biết đường về nhà.

Lỡ như nàng lại đi nhầm đường và càng đi xa hơn thì sao?
 
(Edit) Quy Hồn - Tuyệt Ca
Chương 14


Chương 14Lộ Vô Quy đứng bên đường, lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho Trang Hiểu Sinh.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, một lúc sau Trang Hiểu Sinh mới nghe máy hỏi: "Nhị Nha, có chuyện gì?"

Lộ Vô Quy khẽ nói: "Chị Hiểu Sinh ơi, em..."

Trang Phú Khánh, vợ ông và chị Hiểu Sinh đã nhiều lần dặn nàng đừng đi lạc, ấy mà nàng vẫn cứ đi lạc.

Nàng ngượng ngùng không dám nói ra.

Sau chữ "em", nàng nuốt vào lời định nói, nhanh trí đổi lại: "Em vừa thấy có người bị xe tông chết.

Máu chảy đầm đìa, xung quanh có tà khí rất mạnh."

Nàng thấy chị Hiểu Sinh im lặng một lát rồi bảo nàng về nhà sớm đợi cô ấy tan làm, dặn nàng cẩn thận khi qua đường.Lộ Vô Quy nghĩ thầm: "Em cũng muốn về."

Nàng nói: "Em...

đi lạc."

Nói xong, nghe thấy giọng Trang Hiểu Sinh nâng cao thêm vài phần.

"Em đang ở đâu?"

Lộ Vô Quy đáp: "Em không biết."

Sau khi nói cho chị Hiểu Sinh biết tên đường trên biển hiệu theo chỉ dẫn của chị ấy, nàng nghe thấy Trang Hiểu Sinh hít mạnh một hơi, rồi rất kiên quyết và nghiêm nghị bảo nàng bắt taxi bên đường tới công ty tìm chị ấy.

Chị Hiểu Sinh nhắn tin địa chỉ công ty cho nàng, dặn nàng đọc địa chỉ trên tin nhắn sau khi lên xe, nhớ bảo tài xế đưa nàng đến tận cổng.Sau khi làm theo lời chị Hiểu Sinh dặn, nàng bắt taxi và đáp xuống trước một toà nhà nguy nga tráng lệ.

Hai con Tỳ Hưu đứng chễm chệ trước cửa toà nhà, Tỳ Hưu uy nghiêm sống động, toát lên khí thế mạnh mẽ.

Nàng nhắn tin cho chị Hiểu Sinh, rồi bước lên cầu thang, đi một vòng quanh Tỳ Hưu ngắm nghía.

Càng nhìn, nàng càng cảm thấy nó như đã được khai mở.

Nếu không được khai mở, nó sẽ chỉ là tảng đá.

Sau khi được khai mở, linh khí xung quanh nó và môi trường cũng hoàn toàn khác biệt.

Tiếng giày cao gót gấp gáp nện xuống đất phát ra từ toà nhà, gần như là chạy vội.

Nàng quay đầu lại, thấy chị Hiểu Sinh lao tới bên cạnh nhanh như một cơn gió, túm lấy nàng, nhìn từ trên xuống dưới rồi kéo nàng vào trong toà nhà.

Chị Hiểu Sinh vội vã bước đi, nói rất nhanh: "Sếp của bọn chị sắp đến.

Chị đang họp, không đi được.

Em tới phòng họp nhỏ chờ chị.

Cứ ở trong phòng đó, đừng đi đâu cả, được chứ?"

Nói xong, chị ấn nút 17B.Lộ Vô Quy đáp: "Vâng."

Trang Hiểu Sinh oán trách: "Không phải chị bảo em là cứ đi dạo trong trung tâm thương mại, đừng đi quá xa ư?

Sao em đi xa dữ vậy?"

Lộ Vô Quy nhủ trong lòng: "Em có cố ý đi xa đâu, người ta chỉ sai."

Nàng tới tầng 17B, yếu ớt hỏi: "Em cần đi vệ sinh thì sao ạ?"

Trang Hiểu Sinh kéo nàng đến chiếc bàn dài như hàng rào đối diện cửa chính.

Phía sau bàn là hai cô gái khoảng đôi mươi đang ngồi.

Nàng nghe chị Hiểu Sinh lên tiếng: "Tiểu Ngô, đây là em gái tôi.

Phiền cô dẫn em ấy tới nhà vệ sinh, sau đó dẫn em ấy đến phòng họp nhỏ.

Cô trông chừng em ấy, đừng để em ấy đi lung tung.

Xin lỗi nhé, hôm nay sếp dẫn khách hàng đến bàn bạc, tôi không rảnh."

Nàng thấy hai người ngồi sau bàn nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.

Rồi nàng thấy chị Hiểu Sinh chỉ tay về phía thái dương nói: "Hồi nhỏ em ấy bị thương ở đây, nên hơi ngáo chút."

Chị Hiểu Sinh dứt lời, vẻ mặt Tiểu Ngô tựa như bừng tỉnh, nhanh chóng gật đầu đáp: "Vâng, quản lý Trang yên tâm.

Tôi nhất định sẽ trông chừng cô ấy, không cho cô ấy đi đâu cả."

Lộ Vô Quy được Tiểu Ngô dẫn vào phòng vệ sinh, rồi lại được Tiểu Ngô dẫn vào một căn phòng kính, chỉ có một chiếc bàn đen dài hai mét và sáu chiếc ghế da màu đen lớn.

Mặt kính trong suốt, hướng ra hành lang.

Phía sau hành lang là những ô nhỏ ngăn cách nhau bằng vách ngăn cao ngang ngực.

Đằng sau mỗi ô là một người đang bận rộn quay cuồng với máy tính, thỉnh thoảng lại có người vội vã chạy qua, tay ôm một chồng tài liệu lớn.

Nàng ngồi đó một lúc thì thấy chị Hiểu Sinh và một nhóm người đang đi dọc hành lang bên ngoài.

Trong số đó có vài người nước ngoài vạm vỡ, cả nhóm vừa đi vừa trò chuyện.

Chị Hiểu Sinh liếc nhìn nàng, kín đáo ra hiệu cho nàng ngồi yên, đừng chạy lung tung.

Một lúc lâu sau, nàng thấy chị Hiểu Sinh đi cùng một người phụ nữ trông khoảng bốn mươi tuổi, khí chất rất tốt, lại còn xinh đẹp.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lộ Vô Quy không hiểu chị Hiểu Sinh đang nói gì, vì đó không phải tiếng phổ thông, cũng chẳng phải tiếng Anh, càng không phải tiếng địa phương quê nàng.Nàng thấy ngồi trong phòng họp nhỏ chán, nên đã ngồi xếp bằng trên ghế và thiền định để vận khí.

Ngồi xếp bằng, đặt đúng tư thế tay và phối hợp hô hấp, nàng từ từ tiến vào trạng thái tĩnh lặng theo từng nhịp thở.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nàng làm điều này khi buồn chán, khi ông bắt làm việc và nàng muốn trốn.

Có khi nàng ngồi cả nửa ngày, ông còn khen nàng có ngộ tính.Lộ Vô Quy vốn hy vọng ngồi thiền như vậy sẽ có thể nhanh chóng đợi Trang Hiểu Sinh tan làm, nhưng lại cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.

Nàng hé một mắt ra, thấy có người đứng bên ngoài nhìn mình qua lớp kính trên cửa.

Bóng dáng đối phương có chút quen quen.

Nàng mở một mắt còn lại, nhìn kỹ hơn thì thấy một người con gái đẹp như bước ra từ trong tranh, đứng đó nhìn vào nàng với vẻ kinh ngạc.

Nàng cũng thấy ngạc nhiên đối với cô ấy.

Cô gái này vô cùng đẹp, nét mặt thanh tú tinh xảo, làn da trắng nõn, gần như trong suốt giống như thể được mài giũa từ ngọc, mang đến cảm giác mịn màng mát lạnh tựa tuyết mùa đông.

Đồng tử sáng rực tựa hồ có thể soi thấu lòng người, giữa chân mày điểm một nốt son đỏ, giống như bùa hộ mệnh.

Lộ Vô Quy biết cái này, ấy là che đi tướng mệnh.

Và đó không hẳn là tất cả.

Cô gái cầm một chiếc quạt gấp nhỏ nhắn, tinh xảo, trên nan quạt khắc bùa trừ tà.

Cô ấy còn đeo một mặt dây chuyền ngọc hình cặp cá Âm Dương.

Khi mặt dây chuyền lắc lư, cặp cá Âm Dương nối liền đầu và đuôi, lấp lánh dưới ánh sáng hệt như đang sống.

Lộ Vô Quy cảm thấy bàn tay cầm quạt kia cũng thật đẹp đẽ, thon dài trắng muốt, khiến nàng liên tưởng đến câu "mềm mại không xương."

Không hiểu sao, Lộ Vô Quy lại cảm giác cô gái này trông rất quen, nhất là mặt dây chuyền trên cổ.

Hình như nàng đã từng thấy ở đâu đó.

Nàng cố gắng nhớ lại xem đã từng thấy ở đâu, nhưng không nhớ ra.

Nàng cũng chưa từng gặp cô gái này.Đúng lúc Lộ Vô Quy đang hoang mang, nàng thấy người con gái kia đẩy cửa bước vào.

Cô ấy ngồi xuống phía đối diện, đôi mắt đen láy ngời sáng nhìn nàng từ đầu đến chân, hết lần này đến lần khác.

Rồi với giọng điệu thăm dò, cô ấy gọi: "Nhóc con ngốc nghếch?"

Lộ Vô Quy lập tức khẳng định mình không quen biết cô gái này!

Nàng nghiêm mặt đáp: "Cô nhận lầm người rồi."

Cô gái chỉ vào viên ngọc trên cổ mình.

"Nhận ra viên ngọc này không?"

Lộ Vô Quy nói: "Tôi không biết."

Tuy nhìn quen mắt, nhưng nàng nghĩ kỹ thấy mình chưa từng thấy miếng ngọc bội này.

Cả đời nàng đã gặp quá nhiều thứ quen quen trong đời, ngay cả một thi thể bên đường cũng thấy quen.Cô gái gõ nhẹ chiếc quạt trên tay xuống mặt bàn.

Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi đẩy chiếc quạt về phía nàng hỏi: "Nhận ra chiếc quạt này không?"

Lộ Vô Quy cầm lấy cây quạt, phát hiện tuy nhỏ, dài khoảng sáu tấc nhưng cầm lên lại rất nặng.

Nan quạt rất chắc chắn.

Nàng mở quạt ra, một mặt là Phá Ma Trấn Tà Phủ, một mặt còn lại là Thái Cực Càn Khôn Đồ.

Chiếc quạt này mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ lợi hại!

Nàng trả lại quạt cho cô gái nọ và nói: "Không biết."

Tuy nhận biết bùa chú trên đó, nhưng nàng chưa từng thấy qua.Cô gái lại hỏi: "Khi nãy em làm gì thế?"

Lộ Vô Quy đáp: "Thiền."

Cô gái quay đầu nhìn quanh.

"Thiền ở đây?"

Lộ Vô Quy nghĩ thầm.

"Có gì sai?"

Nàng hỏi lại: "Tôi không thể ngồi thiền ở đây ư?"

Cô gái hỏi: "Có phải em nên đổi chỗ thiền khác?"

Lộ Vô Quy nói: "Chị Hiểu Sinh không cho tôi ra khỏi phòng."

Cô gái lại hỏi: "Chị Hiểu Sinh là ai?"

Lộ Vô Quy im lặng, cảm thấy cô gái này có gì đó kỳ lạ.

Nàng im lặng, người con gái nọ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Lộ Vô Quy thấy không ổn, quyết định không nói chuyện với cô ta nữa.Cô gái xoa trán lẩm bẩm: "Không lẽ lại trùng hợp thế?"

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy hỏi: "Tên em là gì?"

Lộ Vô Quy làm bộ dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ra dáng lão hoà thượng nhập định.Cô gái đứng dậy và đi ra ngoài.

Lộ Vô Quy thấy cô ấy đi về phía cửa chính, một lát sau lại đi qua từ bên ngoài.

Chưa đầy hai phút sau, cô ấy quay lại, tay cầm một chiếc đĩa thuỷ tinh hoa văn đẹp mắt đựng đầy kẹo.

Mắt nàng sáng lên, lại nghi hoặc nhìn cô gái.

Cô gái đặt đĩa kẹo đầy ự xuống trước mặt nàng và nói: "Trang Hiểu Sinh bảo tôi mang tới cho em."

Cô ấy nói thêm.

"Tôi và chị Hiểu Sinh của em là đồng nghiệp, văn phòng của tôi ngay cạnh văn phòng cô ấy."

Lộ Vô Quy yên tâm đáp: "Cảm ơn" Nàng bóc một viên kẹo, tung lên không trung, chuẩn xác há miệng ngậm lấy viên kẹo rơi vào miệng.

Nàng mỉm cười ngọt ngào với cô gái kia, rồi cắn nát viên kẹo bạc hà bằng vài tiếng rốp rốp.Cô gái ngồi đối diện yên lặng nhìn nàng.Nàng cảm thấy ngượng vì ánh nhìn đó nên đã lấy thêm một viên kẹo bạc hà đưa cho cô gái và nói: "Ăn một viên thử đi.

Kẹo bạc hà ngon nhất đó."

Nàng thấy cô gái nhìn chằm chằm vào xâu tiền Ngũ Đế trên tay mình.

"Tôi tự làm đấy."

Cô gái nói: "Tiền Ngũ Đế ngày nay thật hiếm thấy, hàng nhái trên thị trường rất đắt.

Tôi đoán đây là tiền mà trưởng bối cho em, đúng chứ?"

Lộ Vô Quy đáp: "Phải.

Ông tôi để lại cho tôi.

Đạo sĩ lấy ra từ phòng ông ấy."

Cô gái sửng sốt một lúc, hỏi: "Ông của em sao rồi?"

Lộ Vô Quy nói: "Ông ấy mất rồi."

Cô gái lại hỏi tiếp: "Ông ấy mất thế nào?"

Lộ Vô Quy đáp: "Cảnh sát nói ông ấy bị sói cào chết.

Nơi ở của chúng tôi không có sói, chỉ có chồn vàng trong thung lũng hoang.

Nhưng không phải ông bị chồn vàng đó cào chết."

Nàng vén tay áo lên, để lộ cánh tay nơi những vết thương đang bắt đầu mờ đi, nói: "Này mới là chồn cào."

Cô gái lặng im một lúc rồi hỏi: "Vậy ông của em mất như thế nào?

Nói những gì em biết."

Lộ Vô Quy đáp: "Trong sân nhà của tôi có một cái giếng.

Aiz, có nói cô cũng không hiểu đâu."

Nàng tiếp tục bóc kẹo ra ăn.Cô gái lại hỏi: "Vậy em đi theo chị gái ra đây có dự tính gì?"

Lộ Vô Quy nhận thấy cô gái nọ rất nghiêm túc khi nói chuyện với mình, hoàn toàn không có ý xem nàng là kẻ ngốc.

Nàng vừa ăn kẹo vừa trò chuyện với cô gái xinh đẹp này trong lúc chờ chị Hiểu Sinh tan làm.

Khi nghe nàng nói muốn học một số kỹ năng để mưu sinh và tìm việc làm, cô ấy nói mình có việc làm và hỏi nàng muốn thử không.

Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng rực, hỏi: "Làm ở đây luôn sao?"

Cô gái nói: "Văn phòng của tôi ở ngay đây, nhưng tôi thường ra ngoài khi có việc.

Tôi thường tăng ca.

Tăng ca có phụ cấp và có thưởng khi làm tốt.

Lương tháng của tôi là tám ngàn tệ, thưởng tính riêng."

Nghe đến con số tám ngàn, Lộ Vô Quy ngẩn người một lát, nhanh chóng tính toán.

Ông phải nhận trợ cấp bốn năm bốn tháng mới đủ cho một tháng lương.

Nhưng nàng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng không biết lạ thế nào.Cô gái hỏi: "Có thắc mắc gì không?"

Lộ Vô Quy nghĩ một lát, lại nghĩ thêm, rồi hỏi: "Nếu tôi có khi không muốn tăng ca thì sao?"

Cô gái nói: "Trừ đi tiền thưởng tháng đó của em, rồi phạt cô một ngàn tệ trừ vào tháng đó.

Bởi vì khi em được yêu cầu tăng ca, đó là vì tôi bận.

Nếu em không tăng ca, sẽ ảnh hưởng đến tôi và gây ra thiệt hại, vì vậy tôi phải áp dụng hình phạt tương ứng.

Nếu không, không ai tuân thủ, khi đó tôi còn làm được gì?"

Lộ Vô Quy nghe thế, cảm thấy có lý nên gật đầu đồng ý.Cô gái lại hỏi: "Không còn câu hỏi nào sao?"

Lộ Vô Quy không nghĩ ra gì khác, lắc đầu nói không còn thắc mắc.Cô gái lên tiếng: "Chúng tôi là doanh nghiệp sử dụng lao động hợp pháp, chúng tôi cần ký hợp đồng lao động.

Nếu em không có thắc mắc gì, tôi sẽ cho người mang hợp đồng xuống.

Đây sẽ là sự bảo đảm cho cả hai phía.

Nếu em ký hợp đồng, em sẽ không phải lo lắng về việc tôi quỵt lương."

Lộ Vô Quy cảm thấy rất đúng, gật đầu lần nữa.

Nàng cảm thấy mình rất có bản lĩnh, chỉ cần ngồi ở đây là có thể tìm được một công việc lương tám vạn một tháng, lát nữa nhất định sẽ tạo được cho chị Hiểu Sinh một bất ngờ lớn.Cô gái gọi điện thoại nói: "Mang hợp đồng lao động xuống tìm tôi ở phòng họp nhỏ dưới lầu."

Một lúc sau, một cô gái lớn tuổi hơn Lộ Vô Quy một chút đi xuống, cầm theo một bản hợp đồng.Cô gái cầm lấy hợp đồng, bảo cô gái kia đưa cho mình một cây bút.

Sau đó, cô ấy nhanh tay điền vào chỗ trống và nói với Lộ Vô Quy: "Hợp đồng lao động này do Cục Lao Động cấp, các điều khoản đều do nhà nước quy định, em yên tâm."

Lộ Vô Quy gật đầu.Cô gái chỉ vào hợp đồng nói: "Đây, tám ngàn tệ, là lương tháng của em.

Đây là bảng lương thưởng, các ghi chú.

Đây là những gì chúng ta vừa thoả thuận xong.

Em xem có vấn đề gì không."

Lộ Vô Quy đọc kỹ từng chữ, xác nhận là không có vấn đề.

Sau đó, nàng ký hợp đồng.

Cô gái kêu người mang con dấu xuống, cạch cạch đóng dấu.

"Được rồi, hợp đồng chính thức có hiệu lực.

Ngày mai em đi làm.

Tôi sẽ đưa em đến văn phòng trước, để mai khỏi đi lạc không tìm thấy cửa."

"Không tìm thấy cửa" là câu nói chạm đúng vào nỗi đau của Lộ Vô Quy.

Nàng lặng lẽ đi theo cô gái, thầm nghĩ: "Mình phải nhớ được cửa ở đâu!"

Nàng đi theo cô gái ra khỏi phòng họp nhỏ, tiến về phía cửa chính.

Lộ Vô Quy đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, nói: "Chị tôi không cho tôi ra khỏi cửa.

Cô định đưa tôi đi đâu?

Cô là lừa đảo à?"

Nàng quay người định chạy ngược lại, nhưng bị cô gái nhanh tay túm lấy.Bàn tay cô gái nọ mát lạnh, nắm lấy tay nàng cảm giác thật dễ chịu.

Điều này khiến Lộ Vô Quy sững sờ, rồi mới phản ứng, hét lớn: "Ôi, tôi biết rồi, cô là thuần âm chi thể, mới phải che tướng mệnh!"

Giọng nói lớn đến nỗi mọi người đều quay lại nhìn.Cô gái dùng chiếc quạt gấp trong tay gõ nhẹ vào trán nàng.

"Im lặng đi."

Lộ Vô Quy đưa tay che trán, bất mãn kêu: "Tôi sẽ bị cô gõ cho ngốc."

Cô gái trừng mắt: "Em còn cần phải gõ ư?"

Lộ Vô Quy hiểu ý cô ta đang chê mình ngu ngốc sẵn nên không cần gõ nữa, liền giận đến trợn mắt.

Sao tới giờ nàng mới biết cô ta là kẻ xấu chứ?

Nàng còn ăn kẹo của cô ta!
 
(Edit) Quy Hồn - Tuyệt Ca
Chương 15


Chương 15Cô gái nói tiếp: "Văn phòng của em ở trên lầu.

Chỉ cần vài bước là tới.

Em còn sợ đi lạc?

Nếu em lo lắng, chúng ta có thể đi lên rồi đi xuống trở lại đường cũ.

Em không lo bị lạc."

Lộ Vô Quy gật đầu, cẩn thận quay lại nhìn kỹ cửa công ty của chị gái, ghi nhớ tên công ty, rồi đi theo cô gái nọ bên cạnh lên cầu thang.

Lên lầu, nàng thấy cô gái kia đi vào một công ty có biển hiệu "Phong Thuỷ sự vụ sở".

Lối vào công ty Phong Thuỷ này trông khá giống công ty của chị gái nàng làm việc, nhưng tên lại khác.

Lo mình nhớ nhầm, Lộ Vô Quy vội vã chạy xuống lầu kiểm tra lại biển hiệu công ty của chị gái.

Sau khi trở lại xác nhận không nhầm, nàng nói với cô gái: "Không phải cô nói cô là đồng nghiệp của chị tôi à?"

Nàng chỉ vào biển hiệu, xuống lầu nói: "Biển hiệu khác nhau."

Cô gái mở to mắt nhìn nàng với vẻ kinh ngạc: "Em không thấy mệt bở hơi tai khi chạy lên chạy xuống như vậy ư?"

Lộ Vô Quy nghĩ bụng: "Đi một chút mà thở cỡ đó thì tôi ngỏm dưới giếng lâu rồi."

Nàng đưa tay về phía cô gái nói: "Đưa lại bản hợp đồng cho tôi đi."

Cô gái vẫy chiếc quạt trong tay đáp: "Được thôi, chúng ta xuống văn phòng tầng dưới."

Cô dẫn Lộ Vô Quy trở lại.Lộ Vô Quy cảnh giác đi theo cô gái, cho đến khi thấy cô ấy quay lại công ty của Trang Hiểu Sinh, dẫn nàng vào trong, bước vào một căn phòng có biển "Phòng Phó tổng Giám đốc".

Căn phòng rộng lớn, làm gợi nhớ đến phòng làm việc của các sếp lớn trong phim truyền hình.

Lộ Vô Quy lo lắng hỏi: "Cô nói văn phòng chị Hiểu Sinh bên cạnh hả?"

Cô gái đưa quạt chỉ sang phòng bên cạnh.Lộ Vô Quy quay người mở cửa phòng bên cạnh.

Vừa mở cửa, nàng thấy chị Hiểu Sinh đang ngồi sau bàn làm việc, bận rộn với laptop trong tay.

Thấy nàng mở cửa, cô ấy giật mình ngẩng đầu nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên.

Cô ấy đứng dậy đi ra cửa hỏi: "Sao thế?

Không phải chị dặn em không đi lung tung à?"

Lộ Vô Quy nhìn về phía cô gái xấu xa đang dựa vào cửa.Cô gái xấu xa mỉm cười không nói gì.Lộ Vô Quy nói: "Chị gái xấu tính này nói văn phòng của chị ở bên cạnh chị ta.

Em nghĩ chị ta là người xấu nên mở cửa xem thử.

Giờ em mới yên tâm, lúc nãy em sợ chết."

Nụ cười của chị gái xấu tính cứng đờ, cô ấy lên tiếng: "Du Thanh Vi, tên tôi là thế, em có thể kêu là chị Thanh Vi."

Ánh mắt nghi ngờ của Trang Hiểu Sinh đảo qua đảo lại giữa cô gái và Lộ Vô Quy, hỏi: "Vừa rồi...

Du tổng, có gì đó tôi không biết sao?"

Du Thanh Vi đáp: "Chẳng phải em ấy muốn tìm việc sao?

Vừa vặn tôi đang thiếu người nên nhận em ấy."

Lộ Vô Quy nghe thế, nghĩ tới tiền lương của mình.

"Chị Hiểu Sinh này, em tìm được việc rồi á."

Nàng chỉ vào phòng bên cạnh Du Thanh Vi.

"Văn phòng ở đây, ngay cạnh chị luôn.

Lương tháng tám ngàn, tăng ca ban đêm được thưởng thêm nữa."

Nói xong, nàng thấy sắc mặt chị Hiểu Sinh biến đổi.Trang Hiểu Sinh hỏi: "Em giỡn à?"

Du Thanh Vi lên tiếng: "Giấy trắng mực đen, hợp đồng đã ký."

Cô quay người đi vào phòng làm việc, lấy bản hợp đồng mà Lộ Vô Quy vừa ký, đưa cho Trang Hiểu Sinh.

"Đây là hợp đồng của nhóc con ngốc nghếch."

Trang Hiểu Sinh liếc nhìn hợp đồng, rồi nhìn con dấu đỏ chói.

Cô ấy gấp hợp đồng lại cái soạt rồi nói: "Du tổng, tôi nghĩ chuyện này chúng ta cần thảo luận thêm.

Tình huống của Nhị Nha rất đặc biệt, em ấy không có đủ năng lực hành vi dân sự.

Nếu không có sự đồng ý của người giám hộ, hợp đồng này vô hiệu."

Du Thanh Vi nói: "Theo như tôi biết, cô và em ấy không có quan hệ pháp lý, hiện tại em ấy cũng không có người giám hộ.

Em ấy mười chín tuổi, đã trưởng thành.

Không có người giám hộ, em ấy có quyền tự chủ.

Hợp đồng của em ấy vẫn có hiệu lực pháp lý."

Trang Hiểu Sinh hỏi: "Du tổng, tôi có thể hỏi tại sao cô lại ký hợp đồng giao việc cho Nhị Nha không?"

Du Thanh Vi quay người ngồi vào ghế, đáp: "Em ấy có năng lực và tài hoa để đảm đương công việc này.

Tôi biết cách dùng người."

Trang Hiểu Sinh quay sang Lộ Vô Quy nói: "Nhị Nha, vào phòng của chị ngồi một lát."

Cô ấy kéo ghế ngồi đối diện Du Thanh Vi.

"Tôi nghĩ chúng ta nên nói nghiêm túc."

Du Thanh Vi hiểu được nỗi băn khoăn của Trang Hiểu Sinh nên nói: "Đừng lo, tôi còn phải trả cho em ấy tám ngàn tệ một tháng."

Trang Hiểu Sinh nói: "Nếu cô trả cho em ấy tám trăm đồng một tháng, tôi sẽ không lo lắng chuyện này nữa."

Du Thanh Vi nói với Lộ Vô Quy đang đứng yên ở cửa văn phòng.

"Nghe không?

Chị Hiểu Sinh của em nói em chỉ đáng giá tám trăm đồng một tháng đó."

Trang Hiểu Sinh hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói: "Du tổng, cô hẳn là hiểu ý tôi.

Tôi không biết cô có biết tình hình của em gái không, nhưng tôi muốn nói là..."

Cô ấy chưa kịp nói hết câu, Du Thanh Vi đã giơ tay ngăn cô ấy lại.

Du Thanh Vi liếc Lộ Vô Quy nói: "Nhóc con ngốc nghếch, em đi ra đi.

Tôi nói chuyện với chị Hiểu Sinh của em."

Lộ Vô Quy nhíu mày: "Tôi không phải nhóc con ngốc nghếch, tôi là Lộ Vô Quy."

Du Thanh Vi đáp: "Ok, Vô Quy, em đến ngồi ở phòng của chị Hiểu Sinh một lát được chứ?"

Lộ Vô Quy ngồi xuống ghế bên cạnh Trang Hiểu Sinh.

"Tôi cảm thấy tôi cũng nên được biết."

Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy thật sâu, thở dài đứng dậy, đóng cửa văn phòng rồi ngồi trở lại ghế.

"Trước khi ông nội tôi hoàn tục, ông ấy là một Đạo sĩ ở Đạo quán Bảo An thôn Liễu Bình.

Ông có một sư huynh tên là Hứa Đạo Công.

Năm 2004, tôi bị tai nạn xe.

Sau khi điều trị lâu dài không hiệu quả, ông nội tôi đưa tôi về thôn Liễu Bình tìm Hứa Đạo Công, tôi ở với ông ấy một tháng."

Trang Hiểu Sinh lên tiếng: "Tôi chưa từng nghe nói chuyện này, Nhị Nha..."

Cô ấy nhìn Lộ Vô Quy: "Em có quen biết Du tổng không?

Ý chị là trước hôm nay."

Lộ Vô Quy lắc đầu liên tục.Du Thanh Vi kể: "Năm đó nhóc con ngốc bảy tuổi.

Tóc cột chỏm trên đầu, đi đâu cũng kéo lê theo cái ghế nhỏ.

Ba tuổi mới biết đi, bảy tuổi vẫn đi chưa vững.

Em ấy gần như không nói chuyện, muốn nói phải cho ăn kẹo.

Em ấy thích nhất là kẹo bạc hà và mạch nha.

Nghe tiếng chuông lóc cóc của người bán kẹo mạch nha, em ấy chạy như điên, thường xuyên té xuống bùn.

Vết bầm tím nơi đầu gối khó lành, nhưng em ấy không khóc.

Em ấy đeo một sợi dây chuyền gắn ngọc bội trên cổ đến tận năm bảy tuổi, nhưng sau đó thì không đeo nữa."

Cô tháo dây chuyền ra đưa cho Trang Hiểu Sinh.

"Nhìn quen không?"

Sau khi cẩn thận xem xét ngọc bội, Trang Hiểu Sinh quay lại nhìn Lộ Vô Quy với kẻ kinh ngạc.Lộ Vô Quy nhìn Trang Hiểu Sinh với vẻ mặt ngơ ngác.

"Cái này không phải của em, em không nhớ gì hết."

Du Thanh Vi nói: "Khi nhóc con ngốc bảy tuổi, con bé không thể nhận ra người khác hay nhớ được gì đó, nhưng con bé không quên kẹo."

Trang Hiểu Sinh lặng lẽ trả lại ngọc bội cho Du Thanh Vi rồi nói: "Cho dù có giao tình trước kia, nhưng mức lương thế này và công việc... liệu có gì khác tôi không biết nữa?"

Du Thanh Vi nói: "Tuy em ấy không nhớ rõ người và sự việc, nhưng em ấy chưa bao giờ quên những kỹ năng mình đã học được.

Tôi không biết cô có tin vào phong thuỷ hay không, nhưng xét về mặt siêu hình phong thuỷ, những người đã bước ra từ Đạo quán Bảo An thôn Liễu Bình có giá trị hơn nhiều số tiền này.

Tất nhiên, tôi đưa ra mức lương này là có lý do riêng."

Cô dừng lại một chút rồi nói: "Trong nghề, thường thì đóng cửa ba năm, kiếm tiền ba năm.

Bình thường không có nguy hiểm gì, nhưng dù có nguy hiểm, tôi nghĩ cũng không bằng việc bị chồn vàng cào xước khắp tay đâu, phải chứ?

Hơn nữa, nếu em ấy tăng ca ban đêm, tôi sẽ phụ trách đưa đón."

Trang Hiểu Sinh suy nghĩ đôi chút rồi hỏi: "Hợp đồng mười năm thì..."

Du Thanh Vi đáp: "Tôi cũng thấy mười năm hơi ngắn.

Tôi đoán cô sẽ xem hợp đồng và rằng việc ký hợp đồng ba mươi năm một lần sẽ doạ cô mất."

Trang Hiểu Sinh nổi giận: "Tôi nghĩ mình nên ký hợp đồng thử việc ba tháng trước, sau đó mới ký hợp đồng chính thức sau khi hết thời hạn thử việc.

Hợp đồng một năm một lần hợp lý hơn."

Du Thanh Vi nhìn Trang Hiểu Sinh với vẻ mặt "Đùa tôi à?" rồi nói: "Trong nghề của chúng tôi, mở cửa một lần phải đợi ba năm.

Thời gian thử việc ba tháng thì quá ngắn."

Cô hất cằm về phía hợp đồng.

"Hợp đồng đã ký.

Nếu cô muốn chứng minh nó vô hiệu lực thì cứ đi giành quyền giám hộ con bé, tôi cam đoan sẽ không nhiều chuyện nữa."

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục.

"Trước tiên cô có thể thử để em ấy làm việc một thời gian.

Cùng lắm thì chấm dứt hợp đồng và bồi thường vi phạm, thế là xong?

Nếu cô thực sự không muốn em ấy làm việc này, tôi chỉ cần xé bỏ hợp đồng và xem như chưa từng xảy ra điều gì."

Khi Lộ Vô Quy nghe nói đến khoản bồi thường vi phạm hợp đồng, nàng cầm hợp đồng xem xét kỹ lưỡng mới phát hiện ra, nếu một trong hai bên vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường ba tháng lương.

Nàng tính toán, tổng là hai mươi bốn ngàn tệ, tương đương với mười ba năm trợ cấp của ông nàng!Trang Hiểu Sinh bảo Lộ Vô Quy cất hợp đồng đi rồi nói với Du Thanh Vi: "Từ giờ trở đi, Nhị Nha phải làm phiền Du tổng rồi."

Du Thanh Vi bất đắc dĩ nhún vai, lại nhìn Lộ Vô Quy rồi nói: "Được rồi, công ty này là của mẹ tôi, văn phòng Phong Thuỷ là của tôi.

Hợp đồng của em ký là làm việc ở văn phòng Phong Thuỷ, chỗ làm việc của em cũng ở đó.

Nếu em không tin, em có thể hỏi chị Hiểu Sinh của em."

Lộ Vô Quy nghe cả buổi, cảm thấy vấn đề này có chút phức tạp, cố gắng sắp xếp lại nhưng không hiểu, đành im lặng.Trang Hiểu Sinh nói với Du Thanh Vi: "Sau khi tan làm, cô mang Nhị Nha lên đó làm quen một chút.

Sau này tan làm, tôi sẽ dẫn em ấy đi cùng khi tới công ty."

Du Thanh Vi đáp: "Được."

Trang Hiểu Sinh đứng dậy nói: "Vậy mình đi thôi."

Nói xong, nắm tay Lộ Vô Quy dẫn vào văn phòng.

Đóng cửa lại, cô ấy kiên nhẫn nhắc nhở nàng không được tuỳ tiện ký vào bất cứ thứ gì, nhất là hợp đồng, thoả thuận v.v nhất định phải cho cô ấy xem qua rồi mới ký.

Cô ấy nói: "Cũng may Du tổng hơi tuỳ tiện nhưng là người tốt.

Tạm thời em có thể làm ở chỗ Du tổng, xem như bánh ngon từ trên trời rơi xuống đầu em.

Nhưng không có bữa cơm nào là miễn phí, em phải cẩn thận."

Nói xong, cô ấy thấy Lộ Vô Quy vẫn ngẩn người, dường như không nghe lọt lời cô ấy nói.

Cô ấy chỉ biết thở dài não nề.Lộ Vô Quy phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trang Hiểu Sinh đang xoay người đi về phía bàn làm việc, hỏi: "Chị Hiểu Sinh này, có phải em đã quên nhiều chuyện gì đó rồi không?"

Trang Hiểu Sinh trầm mặc một lúc rồi đáp: "Không, chỉ là do em không nhớ thôi."

Sau đó, cô ấy trở lại làm việc.Lộ Vô Quy yên lặng nhìn chị Hiểu Sinh, không hiểu sao nàng cảm thấy chị Hiểu Sinh lúc này đang rất khó chịu.
 
Back
Top Bottom