Edit: RyLúc Cừu Hoặc xới cơm, điện thoại trong túi anh vang lên.Anh đặt bát cơm đầy lên bàn, nghe điện thoại."
A lô sếp, ba tôi phẫu thuật xong rồi, không có vấn đề gì, đợi mưa tanh tôi qua thay ca cho anh."
Tiếng Nguy Doãn Quân hơi vọng, hẳn là đang đi trong hành lang bệnh viện.Cừu Hoặc nhìn về phía phòng tắm, cửa không đóng, Lâm Chức đang ở trong sấy tóc."
Không cần."
Cừu Hoặc thấp giọng đáp, nhìn ngón tay thanh niên luồn qua những sợi tóc, nói tiếp: "Qua chỗ Trường Đông đi, bên này giao cho tôi."
Nguy Doãn Quân cũng không chỉ trích anh lúc thì thế này khi thì thế kia, sảng khoái nói: "Ok.
Án ngã lầu bên chỗ Đông Tử giải quyết xong rồi, vừa hay không còn việc gì, để tôi qua đó xem.
Lát nữa Tiểu Trịnh có gọi thì để tôi bảo nó qua giao ca với anh luôn."
Cừu Hoặc ừ, cúp máy.Ngẩng lên đúng lúc Lâm Chức từ phòng tắm ra, anh so đũa, chuẩn bị ăn cơm.Trong cục, Tiểu Trịnh đang xì xụp húp mì nhận được cuộc gọi của Nguy Doãn Quân, đôi mắt nho nhỏ xuất hiện hoang mang to to."
Chị Doãn Quân, hôm qua sếp bảo em đi canh chừng với chị mà, sao hôm nay lại đổi à?"
Nguy Doãn Quân thầm nghĩ chị mày sao biết được sếp muốn gì, nhưng tất nhiên không thể nói ra, đành dùng lí do tiến triển của vụ án để lừa cậu em, tóm lại sếp làm vậy chắc chắn là có ý của sếp.Nguy Doãn Quân nào biết, ý của Cừu Hoặc chính là nấu cơm tiện thể sờ soạng người ta."
Tay nghề của anh cảnh sát tốt thật đấy, lâu rồi tôi mới ăn no như vậy."
Lâm Chức không nói dối, y thật sự ăn rất nhiều, những hai bát cơm đầy.Đây là sức ăn của thanh niên bình thường, nhưng lại nhiều hơn hẳn lượng cơm của nguyên chủ.
Thường thì nguyên chủ chỉ ăn nửa chén cơm, đợt vừa rồi hoàn toàn là uống rượu thay cơm.Để chứng minh cho lời mình, y còn vừa xoa bụng vừa nhìn Cừu Hoặc.
Áo ngủ tương đối mỏng, phác họa ra phần bụng hơi phình.Cừu Hoặc ăn rất nhanh, anh ăn ba bát còn gác đũa trước Lâm Chức, nghe vậy nhìn về phía bụng thanh niên.Anh biết rõ cấu tạo cơ thể người, dạ dày nằm ở vị trí hơi lệch lên trên, chỗ tay Lâm Chức đang xoa rõ ràng đã trượt xuống dưới.Vừa ăn no, Lâm Chức lười biếng tựa vào ghế.
Điều hoà không khí đang mở, xua tan cái lạnh trong phòng, khiến ngón tay thanh niên chuyển màu trắng hồng, ở không gian thiếu sáng thì tựa như báu vật trời ban.Ánh mắt Cừu Hoặc đảo quanh mấy vòng, đáp lại ca ngợi của y: "Cũng bình thường."
Đây không phải là khiêm tốn, Cừu Hoặc thật sự cho rằng tài bếp núc của mình rất bình thường, không hề cắn câu, dường như miễn dịch với kiểu lấy lòng này.Anh không phải là không nghe hiểu, cũng không phải không biết hùa theo, chủ yếu là lười, không thích giả tạo.Cái này gần như viết thẳng trên mặt, không buồn che giấu.Thái độ Lâm Chức vẫn vậy, cười nói: "Nếu so với đầu bếp chuyên nghiệp thì đúng là kém hơn một chút, nhưng tôi ăn thấy rất ngon."
Nghe được Lâm Chức bảo kém, lông mày Cừu Hoặc lơ đãng ép xuống một chút, nghe được câu sau lại trở về hình dáng ban đầu, chủ động đi thu dọn bát đũa.Bát đũa và nồi niêu bẩn được đặt trong bồn rửa, Cừu Hoặc không định rửa.
Anh được mời tới dùng cơm, cuối cùng phải tự đi nấu, nếu ngay cả bát đũa sau bữa ăn cũng ôm vào tay thì quá là vượt giới hạn.Tuy là họ đã có hành vi thân mật, nhưng thân mật về thể xác vẫn khác với thân mật trong sinh hoạt.Đang chuẩn bị quay người, cơ thể ấm áp của thanh niên đã dán vào lưng, ôm eo anh.Bởi vì thói quen nghề nghiệp nên Cừu Hoặc rất nhạy bén, ngay khi Lâm Chức tiếp cận anh đã nhận ra, để y ôm mình cũng là một hành vi ngầm thừa nhận."
Anh cảnh sát tốt bụng thật đấy."
Giọng thanh niên mềm mại, Cừu Hoặc cảm nhận được rõ lưng bị mặt người ta cọ mấy cái."
Cứ để bát đũa ở đó đi, tối chắc tôi sẽ không ăn, nhưng nếu đêm đói bụng muốn nấu tôi sẽ rửa sau."
Lâm Chức rất thoải mái nói, làm như vô ý để lộ việc mình ăn uống không theo quy luật."
Chỉ là tiện tay thôi."
Cừu Hoặc mở vòi nước, cầm giẻ rửa bát, hàng mày tuấn tú nhăn lại: "Tại sao tối không ăn?"
"Không đói."
Lâm Chức trả lời, lịch sinh hoạt của cơ thể này đã biến thành như vậy, y cần thời gian để điều chỉnh.Nhìn người đàn ông đang rửa chén, Lâm Chức cười híp mắt nói: "Vất vả cho anh cảnh sát rồi."
Môi dán lên gáy, cắn nhẹ một cái rồi mút, để lại dấu hôn nhạt màu.Phần gáy của con người là một vị trí cực kì nhạy cảm, đại khái là bản năng của thú còn sót lại sau khi tiến hóa.Với một người có tính công kích và đề phòng mạnh như Cừu Hoặc thì lại càng là nơi trí mạng.Anh cầm chiếc bát sứ, cảm nhận da thịt tê dại, thả cái giẻ trong tay xuống."
Đây là thù lao."
Lâm Chức nhẹ nhàng nói, quay người chực bỏ đi.Nhưng mới giơ chân, gáy đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.Giọt nước lành lạnh thuận theo đó nhỏ xuống, làm ướt cổ áo.Ngón tay Cừu Hoặc hiện rõ từng đốt, không mảnh dẻ mà rất to rộng, chứa đựng sức mạnh nam tính trưởng thành.
Ai bị anh để mắt tới sẽ có cảm giác cứng ngắc không thể động đậy, giống như bản năng động vật khi gặp phải thiên địch.
Lâm Chức không sợ anh, trái tim đập nhanh, cảm nhận được sự hân hoan về mặt sinh lý."
Chỉ vậy thôi à?
Xem ra công sức tôi bỏ ra cho bữa cơm này không đáng bao nhiêu."
Cừu Hoặc rất cao, như một bóng ma khổng lồ gắn vào thanh niên.Anh hơi dùng sức, gần như ra lệnh: "Quay lại."
Lâm Chức quay người, vừa ngửa đầu đã bị hôn.
Cừu Hoặc không chỉ hôn môi, còn hôn cổ, để lại hai dấu hôn.Y bị bế lên bàn bếp, chân vòng quanh eo Cừu Hoặc, tay chống trên mặt bàn ngả người ra sau.Bàn tay to dính nước ướt lạnh, lát sau đã được nhiệt độ cơ thể hong khô.Vòi nước vẫn chảy ào ào, che giấu một ít tiếng động.Đôi mắt Cừu Hoặc tăm tối, cơ thể thanh niên mảnh mai, eo cũng thon gọn, cảm giác thật sự rất mê.Dù là đã quá giới hạn, Cừu Hoặc lại không định đi thẳng vào gôn ngay lúc này.
Quá vội không hoàn toàn là vấn đề, huống hồ Lâm Chức trông thì nhiệt tình, lại không thể hiện y muốn làm tới bước kia.Chưa kể Cừu Hoặc cũng có băn khoăn, sợ dọa người ta không dám làm nũng với mình nữa.Bế đóa hoa ăn thịt người xinh đẹp đang quấn trên người mình xuống, Cừu Hoặc tiếp tục rửa chén.Lâm Chức nhìn bờ vai dày rộng của người đàn ông, tủm tỉm rời khỏi phòng bếp.Mưa đã nhỏ hơn, Lâm Chức tựa vào ghế sô pha, ôm laptop viết chương 2 của tiểu thuyết.Chi tiết điều tra của cảnh sát thì y không biết, nhưng có thể đoán được đôi phần nhờ mấy câu tra hỏi của họ.Lâm Chức đoán hung thủ đã lợi dụng Tieba làm gì đó, có thể là vụ tặng hoa, cô gái đặt hoa gửi tặng y rất có thể quen biết hắn nhờ phần mềm này.Hiện là năm 2018, Tieba là một phần mềm xã giao vô cùng thịnh hành, bầu không khí cũng không tệ lắm.
Tieba của thành phố Như Ninh tuy không tính là nơi được chú ý, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Các hội nhóm được quản lý rất tốt, tin tức thay đổi cũng nhanh, hung thủ chọn phần mềm này là rất bình thường.Nguyên chủ cũng dùng, chủ yếu để đọc tiểu thuyết trinh thám, hoặc là vào mấy hội nhóm liên quan tới trinh thám suy luận để giao lưu.
Y tiếp nhận cơ thể này xong cũng để ý tới Tieba, không dám chat với bất cứ ai, cho nên lúc Nguy Doãn Quân tới cửa hỏi thăm, y cũng không cần che giấu cái gì."
Mấy thứ này tạm thời đừng đăng lên, nếu đăng thì tốt nhất gia công nghệ thuật làm mờ một chút."
Một giọng nói vang lên, giờ Lâm Chức mới phát hiện Cừu Hoặc không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình."
Tất nhiên rồi."
Lâm Chức đáp, động tác gõ bàn phím chưa từng ngừng.Y không chỉ một lần ý thức được tính cảnh giác của mình bị hạ thấp rất nhiều mỗi khi ở bên người tình.Linh hồn được dịu dàng yêu thương khiến cơ thể bị ảnh hưởng, cái này không thể không kể tới công lao của Thích Hòa.Tháng ngày họ ở bên nhau quá dài, Thích Hòa còn rất giỏi dùng chiêu "lẳng lặng thấm nhuần", nên phần lớn thời gian sự hiện diện của thiếu niên cũng không mấy mạnh mẽ, lại có mặt ở khắp mọi nơi.Cừu Hoặc thấy Lâm Chức gõ chữ "Tieba" thì khẽ nhướng mày.
Anh tin Nguy Doãn Quân sẽ không tiết lộ chuyện này, nhưng vậy cũng đủ để Lâm Chức đoán ra chân tướng."
Nhà văn, anh đoán xem về sau sẽ xảy ra chuyện gì, hoặc anh đoán xem động cơ của hung thủ sẽ là gì?"
Cừu Hoặc cúi người, dán vào má Lâm Chức.Giọng anh trầm, tưởng như sương mù trong rừng.Dù cho Lâm Chức không phải một nhà văn chân chính, nghe được cõi lòng cũng nhảy lên."
Có thể là nhiều năm trước hai nạn nhân đã tham dự vào một chuyện xấu xa nào đó, mà chuyện này tạo thành tổn thương to lớn cho hung thủ, nhiều năm sau hắn lựa chọn báo thù...
Để người ta tò mò muốn ngược dòng tìm hiểu chuyện cũ, hoàn mỹ thỏa mãn cảm giác đào móc bí ẩn nỗi khổ tâm của rất nhiều người.
Kiểu như một người hiền lành phải khổ như thế nào mới bị vặn vẹo nhân cách, từ đó bước lên con đường khiến muôn người thổn thức này.
Anh thấy động cơ như vậy thế nào?"
Lâm Chức thong thả lên tiếng, khó nén sự trêu ngươi.Cừu Hoặc đáp: "Hiện thực không phải tiểu thuyết."
Loại án này thực tế rất ít khi xảy ra trong hiện thực.
Rất nhiều sát nhân liên hoàn không phải vì báo thù nên mới ra tay, phần lớn là vì ham muốn cá nhân, hoặc là có một loại thương tích rồi tổn thương người có đặc điểm tương tự.Căn cứ vào manh mối họ điều tra được, khả năng này đã bị loại bỏ."
Đúng là khuôn sáo cũ, nhưng cũng thông dụng.
Tiếc là tôi không phải một nhà văn tài năng, không nghĩ ra được đáp án nào mới mẻ.
Có điều tên hung thủ này rất tự đại, tôi chỉ là vô tình đi ngang qua, hắn lại nhất định muốn tôi làm chứng nhân cho tác phẩm của mình."
Lâm Chức đóng máy tính, lấy giấy bút bên kia, vẽ hai đường thẳng song song lên mặt giấy trắng.Là người bị tình nghi, y lại không che giấu thái độ thật của mình với chuyện này trước mặt cảnh sát.Hay đúng hơn là y không đeo mặt nạ giả nhân giả nghĩa trước mặt tình nhân của mình, chỉ có lạnh lùng chân thực.Ở thế giới gốc, y làm rất nhiều việc thiện, xây dựng bản thân thành một nhà từ thiện, lấy đó tạo thế, nhanh chóng gia nhập vào đoàn tàu chính sách.
Nhưng đứng trước cái chết của người khác, tâm trạng y lại chẳng có mấy chập chờn.Cừu Hoặc bắt được từ mấu chốt trong lời Lâm Chức, "tác phẩm" và "chứng nhân".Người này không phải một tiểu thuyết gia quá tài năng, lại có thể là một hung thủ biến thái xuất sắc đang tiềm ẩn.Là cảnh sát, Cừu Hoặc rất giỏi nắm bắt cảm xúc của người khác.
Giây phút Lâm Chức cười với anh ở trong phòng thẩm vấn, anh đã nhận ra đường ranh giới ở trên người y.Dáng vẻ y cố nén không để bản thân mất khống chế, so với điệu bộ lúc điên thật còn thần kinh hơn, và ờ, cũng rất dâm.Suy nghĩ của Cừu Hoặc lệch một chớp mắt, mau chóng trở lại quỹ đạo.
Cảm giác của anh với Lâm Chức rất mâu thuẫn, anh cho rằng Lâm Chức là phần tử nguy hiểm tiềm ẩn, cũng cho rằng y sẽ không làm những chuyện phạm pháp.Giống như việc Lâm Chức có thể phát bệnh, có thể mất khống chế bất cứ lúc nào, nhưng anh thường xuyên cảm thấy tâm trạng của y rất ổn định.Nếu không có căn bệnh này, Lâm Chức sẽ là một người sâu không lường được, một giọt nước cũng không lọt, có thể tươi cười vỗ tay đùa bỡn tất cả mọi người.Đối chiếu với tư liệu anh đã biết, và với người ban đầu anh tiếp xúc, thật sự có khác biệt rất lớn.
Thế nên Cừu Hoặc mới nghĩ tới chuyện hai nhân cách, nhưng bác sĩ lại bảo gần như không thể xảy ra.Dù cho tất cả mọi người không nhìn ra, nhưng Cừu Hoặc chắc chắn, ở trong phòng thẩm vấn, thanh niên trước mắt đã biến thành một người khác."
Anh cảnh sát, nghĩ gì mà tập trung quá vậy?"
Lâm Chức tựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn Cừu Hoặc.
Nếu không phải cách một cái lưng ghế thì trông như y đang dựa vào ngực anh.Cừu Hoặc cúi đầu, đối diện với đôi mắt đong đầy ý cười của Lâm Chức, nghiền ngẫm nói ra: "Anh nói đây là tác phẩm của hung thủ."
"Không sai, tác phẩm."
Lâm Chức xoay bút trong tay, nói ra phán đoán của bản thân: "Giống như là để triển lãm trong lễ tốt nghiệp, là một tác phẩm hắn tỉ mỉ chuẩn bị."
"Nếu tôi đoán không sai, trên người nạn nhân thứ hai cũng có ba vết dao.
Mặc dù mấy người không nói cho tôi, nhưng cái này cũng không khó đoán, dù sao hắn còn cố tình tặng hoa cho tôi mà."
"Khoảng cách gây án ngắn như vậy chứng tỏ không phải hắn mới có ý định này, dù là đối tượng hay thời gian địa điểm đều đã được sắp xếp cẩn thận từ trước.
Hắn đã lên kế hoạch rất lâu."
"Tam giác ngược là chữ kí của hắn.
Hắn nhất định rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Việc tôi đi ngang qua đại khái đã cho hắn linh cảm.
Một tác phẩm vĩ đại tại sao lại không có ai chứng kiến, cảnh sát chỉ là quần chúng muốn bắt hắn, thậm chí không được tính là người thưởng thức."
"Rất nhiều sát nhân liên hoàn tự phụ sẽ còn khiêu khích cảnh sát, nhưng hắn không có ý định đó."
Cừu Hoặc tạm thời không phát biểu ý kiến, thái độ coi như ngầm thừa nhận, chỉ có câu cuối là anh hỏi lại."
Theo anh thì hành vi của hắn không có thành phần khiêu khích cảnh sát?"
Cừu Hoặc không phủ nhận toàn bộ câu này của Lâm Chức.
Theo suy đoán của họ, hành vi của hung thủ không chỉ là truyền đạt tin tức cho nhân chứng, mà còn là một loại đùa cợt cảnh sát.Rất nhiều hung thủ đắc ý hoặc là ngông cuồng, muốn làm con mèo trong trò chơi mèo vờn chuột, đùa bỡn cảnh sát để nhận về cảm giác thành tựu."
Tôi cho là không.
Tôi thấy hắn chỉ đang truyền tin tức cho tôi thôi.
Tôi đã nghĩ rất lâu, phải chăng bó hoa mà hắn tặng tôi có ý nghĩa đặc biệt nào đó."
Lâm Chức nhìn về phía bình hoa, tú cầu được nước tẩm bổ nở rộ đầy sức sống, màu sắc tươi đẹp."
Nếu xét ngôn ngữ của loài hoa này, hắn không thể nào là đưa chúc phúc vì tôi và cảnh sát Cừu gặp nhau được."
Đôi mắt thanh niên cong cong, dịu dàng sáng ngời.Cừu Hoặc vươn tay vuốt má Lâm Chức, lại dụ mình."
Vậy ý anh là gì?"
"Có thể xét từ tên.
Tên của loài hoa này là Mùa Hạ Bất Tận, bởi vì thời kì nở hoa của nó rất dài, có thể từ đầu tháng 6 tới cuối tháng 9."
Cừu Hoặc đã hiểu: "Vụ án đầu tiên xảy ra ngày 14, nếu không bắt được hung thủ, hắn có thể sẽ gây án tới tháng 9."
Lâm Chức vỗ tay, biểu thị đồng ý."
Nếu là vậy, tôi nghi ngờ việc hắn gây án liên tục trong thời gian ngắn như vậy chỉ là để thông báo với anh, về sau có thể tần suất sẽ giảm xuống."
Cừu Hoặc mím môi: "Hắn không xuất hiện, chúng ta không bắt được đuôi cáo của hắn.
Nhưng một khi hắn xuất hiện, đồng nghĩa với có án mạng xảy ra."
Đây chính là thời khắc khiến họ phẫn nộ và bất lực nhất.
Bọn họ rất muốn phá án, nhưng manh mối có hạn.Cừu Hoặc thường không mấy biểu lộ cảm xúc, nhưng giây phút này, anh không hề che giấu thái độ ghét ác như thù của mình."
Tôi sẽ cố gắng hỗ trợ."
Lâm Chức nhìn khuôn mặt người tình, mở miệng hứa hẹn.Cái này không chỉ là để tiếp cận trái tim Cừu Hoặc, cũng không chỉ là phương thức cứu rỗi của y, mà là y muốn nỗ lực vì những gì người tình đang cố gắng.Lâm Chức biết, một hắn hoàn chỉnh hẳn là có tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, là một người rất có nguyên tắc.Để trở thành kí chủ của 01, điều kiện hàng đầu là công đức, tức thiện lương phải là cơ sở.Ban đầu y cho rằng điều kiện này là để có lợi cho người thiết kế.
Về sau mới phát hiện, dù ở thế giới nào, dù thân phận là gì, người tình của y đều rất có nguyên tắc.Ngón tay Cừu Hoặc mơn trớn môi thanh niên, thấp giọng nói cảm ơn.Sau đó dần mất quy củ, thăm dò vào khoang miệng."
Theo sườn mô tả tội phạm, người tình nghi có chiều cao khoảng 175 đến 177, rất khỏe, quen thuộc cấu tạo cơ thể người, khuôn mặt và tính cách lại dễ lừa người.
Hắn am hiểu tỏ ra yếu thế, đã sống ở bản địa rất lâu, quen thuộc địa hình và thiết bị giám sát ở vùng này, có vẻ còn nuôi chim.
Tính cách cẩn thận, nhưng lại tự cao ngầm, bên ngoài vờ như rất hoạt bát nhiệt tình.
Gặp phải người như vậy thì nhớ cẩn thận."
Cừu Hoặc dặn dò chuyện quan trọng, lại không cho Lâm Chức đáp.Đầu lưỡi bị gảy, khuôn miệng không thể khép lại chảy một sợi óng ánh.Lâm Chức cố ý tránh, khẽ cắn một cái.Cừu Hoặc nghĩ, lại làm nũng.Anh rút tay ra, cúi đầu ngậm môi thanh niên, thân mật một phen.Trong cục không có chuyện khẩn, mưa ngoài cửa cũng chưa ngừng, Cừu Hoặc ở lại nhà Lâm Chức, ngồi trên ghế sô pha.Bên cạnh là tiếng Lâm Chức gõ bàn phím, ngửi mùi hương ngọt ngào của y, Cừu Hoặc vô thức nhắm mắt lại.Nghe được tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, Lâm Chức quay sang nhìn.Theo lời 01, chướng ngại giấc ngủ dẫn đến Cừu Hoặc rất khó vào giấc, thời gian ngủ cũng rất ngắn.Thường xuyên không ngủ ngon sẽ khiến tâm trạng cực kì tệ, dễ dàng rơi vào trạng thái nóng nảy bồn chồn hoặc hoảng hốt, sinh lý lẫn tâm lý đều sẽ trở nên bất ổn.Nói thật Lâm Chức không cảm thấy Cừu Hoặc sẽ tự sát với tính cách này.
Nhưng tình trạng thể xác tinh thần như vậy, Cừu Hoặc lại không chịu nghỉ ngơi, còn lợi dụng nó để vắt kiệt bản thân, đây có khác nào một kiểu tự sát mãn tính đâu.
Lâm Chức lo anh ta sẽ có ngày đột tử thật.Có vẻ y không cần làm quá nhiều để trị liệu cho Cừu Hoặc.
Phải nói là càng nhiều nhiệm vụ kết thúc, công việc của y cũng càng thêm nhẹ nhàng.01 nói, bởi vì hắn yêu y.Lúc đó Lâm Chức không hiểu lắm, nhưng giờ y đã dần nếm trải được những hương vị khác ngoài dục vọng....Cừu Hoặc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả não bộ, anh rút điện thoại ra, nhấn nghe."
Ok, cô với Nhị Hà và Trường Đông đều đi đi, tôi sẽ đến ngay."
Sau khi nghe rõ bên kia nói gì, Cừu Hoặc lập tức đáp.Cúp máy, anh nhìn giờ, thế mà mình đã ngủ gần một tiếng rưỡi.Lạ thật, ở nơi này, anh luôn thiếp đi rất nhanh.Bên ngoài đã tạnh mưa, trời hửng nắng.
Lâm Chức ngồi cạnh cầm một cuốn sách, ngẩng đầu nhìn anh.Cừu Hoặc không nói là chuyện gì, Lâm Chức cũng không hỏi.Lâm Chức nói: "Đi đường cẩn thận."
Cừu Hoặc gật đầu, sải bước ra ngoài, đi đến cửa thì nói một câu: "Tối nhớ ăn."
Lâm Chức thờ ơ đáp lại, Cừu Hoặc nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì.Cừu Hoặc lái xe đến khu dân cư khá gần vườn hoa Tân Tây, ở đây có một nhân chứng cho biết đã nhìn thấy người khả nghi vào thời điểm xảy ra vụ án.Trưa nắng to, ông lão này vừa hay đứng hóng mát ở đoạn gần con đường nhỏ vắng vẻ kia.Theo lời ông ta kể, hôm đó ông thấy một chàng trai mặc đồ đen đi ra từ con đường đó.
Nhưng vì ông đã lớn tuổi, cộng thêm người kia quay lưng với ông khi đi ra nên ông không nhìn rõ mặt.Ít nhất đây cũng là một manh mối, nam giới tóc ngắn mặc đồ đen, Chúc Trường Đông về cục kiểm tra camera xung quanh, Cừu Hoặc cùng ba người khác đi thăm hỏi quanh khu vực.Sự bận rộn của Cừu Hoặc không liên quan gì đến Lâm Chức, y rất nhàn.Biên tập viên gửi tin nhắn thúc giục dàn ý, Lâm Chức trả lời vẫn đang viết rồi gác sang một bên.Gia thế của nguyên chủ vốn không tệ, dù không làm việc cũng có tiền nuôi sống bản thân, Lâm Chức không có áp lực cuộc sống, cũng không cần phải nghĩ chuyện kiếm tiền.Gia công nghệ thuật những chuyện xảy ra gần đây, Lâm Chức cũng viết xong chương thứ ba, đóng laptop lại.Cũng không còn sớm, sắp đến giờ ăn tối rồi.Lâm Chức không có cảm giác thèm ăn, trưa ăn quá no nên giờ vẫn chưa đói.
Nhưng nghĩ tới lời Cừu Hoặc, y quyết định xuống lầu mua ít trái cây.Tiệm bán trái cây ở ngay trên con phố này, đi qua tiệm thú cưng, qua vài tiệm nữa là đến.Lâm Chức đi ngang qua cửa hàng thú cưng, chú chó Samoyed trắng như tuyết kia đang nằm cuộn tròn ngủ.
Y yên lặng ngắm chó con một lúc rồi đi tiếp, mua ít trái cây rồi về chung cư.Dưới lầu cũng có người đang chờ thang máy, hai người nhìn nhau, đối phương chần chừ vài giây rồi lên tiếng chào hỏi.Lâm Chức không nhớ người này, cũng không tìm được đáp án từ ký ức của nguyên chủ, nhưng vẫn gật đầu chào lại.Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của y, người phụ nữ giải thích: "Chúng ta là hàng xóm, tôi ở 603 đối diện với cậu, hồi trước có chào nhau mấy lần, chắc cậu quên rồi."
Đây là chung cư một lầu hai hộ, 603 gần cửa thang máy hơn, làm hộ trung gian, diện tích phòng nhỏ hơn."
Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm."
Lâm Chức lịch sự nói xin lỗi, lấy một quả táo đưa cho bà chị kia.
Bà chị cũng không từ chối, cười ha hả nhận lấy, đôi mắt cong như lưỡi liềm càng hiện rõ vẻ hiền lành.Họ cùng vào thang máy, Lâm Chức ngửi được một mùi tanh nhẹ của cá không thể tẩy sạch từ người chị.Ra khỏi thang máy, bà chị lấy từ túi ra chùm chìa khóa buộc dây đỏ.Toàn bộ chung cư đều dùng loại khóa cửa này, nguyên chủ luôn quên chìa khóa để ở đâu nên mới đổi sang khóa vân tay.Lâm Chức cởi giày ở cửa ra vào, bà chị kia cũng mở cửa nhà.Chị ta nói vọng vào trong: "Lão Trương, đôi giày tôi mang đi sửa cho ông đâu, sao hôm nay không mang về?"
Giọng của bà chị vốn đã to, lớn tiếng như vậy khiến nó có vẻ hơi chua.Người trong nhà mơ hồ đáp lại, bà chị tức giận quát: "Hôm qua quên hôm nay cũng quên, đống giáo án chết tiệt kia thì ông nhớ kĩ lắm, học sinh làm bài gì ông cũng nhớ, bảo ông đi lấy đôi giày ông lại không nhớ là sao?"
Lâm Chức đóng cửa lại, âm thanh trở nên mơ hồ.Y rửa táo, nhưng chỉ ăn được nửa quả.Lâm Chức đi vào phòng ngủ, không đọc tiểu thuyết sáng nay đọc dở mà lên mạng tìm vài bản nhạc đàn violon.Nguyên chủ sống ở đây đã 2-3 năm, cũng ngần ấy thời gian hắn không chạm vào đàn.
Tuy là bản nhạc vẫn còn trong trí óc, ký ức cơ thể về việc chơi đàn cũng vậy, nhưng vẫn lóng ngóng hơn nhiều.Vì bệnh của nguyên chủ, Lâm Chức chỉ thừa hưởng được 7-8 phần kí ức, nên y cần luyện tập một chút rồi mới chơi đàn được.Theo bố cục căn phòng, phòng ngủ của y và 603 chỉ cách một bức tường, bên kia tường là phòng khách của 603, từ cửa sổ y còn thấy được cả ban công nhà người ta.Cách âm của chung cư này không tốt lắm, Lâm Chức mơ hồ nghe được tiếng cãi vã bên kia, hình như liên quan đến giày.Những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống vợ chồng, Lâm Chức không muốn nghe, cầm máy tính bảng đi ra phòng khách.Tối nay Cừu Hoặc không đến, theo tọa độ thì có vẻ anh đang ở cục cảnh sát.Lâm Chức không nhắn tin cho anh, uống thuốc, dưới tác dụng của thuốc nhanh chóng thiếp đi.Ngày hôm sau không có gì đặc biệt xảy ra, Cừu Hoặc lại đến nấu cho y một bữa, hôn y rồi ngủ một lúc ở đây trước khi đi.Buổi chiều Lâm Chức đi siêu thị mua một ít rau và gia vị bổ sung cho nhà bếp, trên đường về lại gặp chị hàng xóm.Chị ta có vẻ hơi mệt, mái tóc từng nhuộm uốn vì sắc mặt của chị ta mà càng thêm khô vàng, thấy Lâm Chức cũng không cười, hai người chào nhau một cách bình thản.Mùi cá tanh trên người chị ta dường như đậm hơn hôm qua, rất rõ ràng trong không gian kín.
Bản thân chị ta lại không nhận ra, hoặc có lẽ chị biết, chỉ là không quan tâm.Buổi tối, Lâm Chức ở trong phòng ngủ đọc tiểu thuyết, đột nhiên nghe được tiếng động ở sát vách.
Hình như có thứ gì đó đập xuống đất, tiếng hơi nặng.Ban đầu Lâm Chức không để ý, nhưng sau đó liên tiếp truyền đến những âm thanh lạ.
Y áp tai vào tường, âm thanh rõ ràng hơn, còn kèm theo giọng nói mơ hồ của một người đàn ông.Lâm Chức đi ra cửa sổ quan sát ban công bên cạnh, không thấy gì.Y suy tư, quyết định nhắn tin cho Cừu Hoặc, sau đó cầm chai xịt hơi cay đi ra ngoài.Đây là đồ y tự mua.
Cơ thể này có chức năng phục hồi thể lực, nhưng nếu bị hung thủ tấn công bất ngờ vẫn sẽ rất vất vả, nên Lâm Chức đã chuẩn bị một số biện pháp an toàn.Y gõ cửa phòng 603, không có ai trả lời.Lâm Chức chắc chắn trong nhà có người, gõ thêm mấy cái, đợi một lúc vẫn không thấy gì.Điện thoại rung, Cừu Hoặc trả lời tin nhắn, bảo lát nữa sẽ tới, nhưng đã nhờ cảnh sát Trịnh dưới lầu lên xem.Lâm Chức lùi lại, đợi cảnh sát Trịnh.Lúc này trong phòng lại vọng ra tiếng của bà chị, hỏi y có việc gì."
Em nghe được tiếng đồ rơi trong nhà chị, không sao chứ?"
"Không sao, ông chồng chị không cẩn thận làm đổ ấm nước thôi, nước lênh láng khắp nơi đây này, chị đang lau nhà.
Làm ồn tới tận nhà em, chị xin lỗi nhé, để chị cẩn thận hơn."
"Không sao."
Lâm Chức day mày, đang nghĩ có phải mình đã quá đa nghi không.Cảnh sát Tiểu Trịnh nhanh chóng xuất hiện, Lâm Chức nói xin lỗi đã để cậu ta đi một chuyến uổng công.
Cảnh sát Trịnh xua tay biểu thị không sao, đi một vòng quan sát rồi xuống lầu.Lâm Chức lại nhắn cho Cừu Hoặc rồi về phòng.Y dán tai vào vách tường phòng ngủ để nghe, quả nhiên không còn tiếng động gì nữa.Điện thoại rung, là Cừu Hoặc nhắn cho y.Bên phố Đông An có người tụ tập ẩu đả, tình huống hơi nghiêm trọng, anh phải đi giữ gìn trật tự nên đêm nay cũng không tới.Lâm Chức nghĩ mình nên ghi vân tay của Cừu Hoặc vào khóa cửa, tránh cho còn phải thức chờ cửa.Y uống thuốc, ngồi trên sô pha một lúc.Thuốc có hiệu lực, cảm giác như được tiêm một liều thuốc an thần, mọi cảm xúc đều bị đè xuống, giống như dây nguồn quan trọng bị chặt đứt, khiến người trở nên hờ hững.Cảm giác đó không tốt lắm, Lâm Chức lạnh mặt nghĩ.
Không có Cừu Hoặc ở bên, y cũng chẳng muốn lãng phí cảm xúc.Không có yếu tố kích thích mới xuất hiện, buồn ngủ dần sinh ra, Lâm Chức về phòng, nhanh chóng thiếp đi.