Edit: RyTrước câu hỏi của Lâm Đường, Lâm Chức chỉ cười, không cho Thích Hòa danh phận.Lâm Đường cũng không quá để ý chuyện này.
Tuy là không rõ tình huống cụ thể, nàng cũng biết chuyến này cữu cữu có việc quan trọng cần làm.Bởi vì địa hình đặc thù, Khâm Hạc Cốc thường xuyên có đồ mới lạ.
Lâm Đường định đi dạo quanh, Thích Hòa bèn đi cùng nàng."
Tiểu Hòa ca ca, sao huynh lại mua trâm cho ta, quá khách sáo rồi."
Nghĩ đến những gì Thích Hòa vừa nói, Lâm Đường rất là lo sợ vì được quan tâm."
Không sao, nên mua cho muội, mau chọn đi."
Thích Hòa cầm kiếm, điệu bộ rất dịu dàng.Cậu nhớ hồi nhỏ Lâm Đường nói muốn cữu mụ mua hoa lụa buộc tóc cho mình, mấy việc này cậu không làm được, nhưng dùng thân phận trưởng bối mua cho đứa nhỏ vài cái trâm cài tóc là nên làm.Lâm Đường không nhịn được xoa cánh tay, cố nén cảm giác quái dị kia xuống.Chuyện gì vậy, sao cứ thấy ghê ghê thế nào ấy, nhưng mà không nói rõ được là ghê chỗ nào.Vì đây là Thích Hòa nên Lâm Đường còn tưởng thiếu niên thay mặt cữu cữu mua đồ cho mình, thế là cũng vui vẻ bắt đầu chọn.Mặc dù trang phục của nàng gây chú ý, nhưng giờ này ngày này tại Khâm Hạc Cốc thì không còn tính là quá kì quái.
Lâm Đường vui vẻ chọn trâm cài, còn tới cửa tiệm bán đồ trang điểm mua mấy hộp cao thơm, thầm nghĩ Tiểu Hòa ca ca đúng là người tốt.
Không hề hay biết Tiểu Hòa ca ca của nàng đang nghĩ nên làm gì để nàng đổi xưng hô.Ngày mai chính là ngày đại hội tẩy kiếm chính thức khai mạc, rất nhiều người trông mong.Khác với đại hội luận võ chỉ được danh hào, đại hội tẩy kiếm nếu giành được thứ hạng cao thì sẽ nhận lợi ích thật.Kém nhất cũng là một ít đao kiếm búa rìu khá tốt, hoặc là một ít vũ khí quý giá sắc bén.
Đại hội lần này ở Khâm Hạc Cốc có quy mô tương đối nhỏ, cũng không nghe tin danh kiếm gì ở đây, nhưng vì Trần thành chủ của Khâm Hạc Cốc giao thiệp rộng, có nhiều môn khách, nên vẫn có rất nhiều người tới hưởng ứng.Lâm Chức còn gặp người quen trong quán trọ, vị đệ tử Linh Sơn Phái đã đấu với Thích Hòa ở đại hội luận võ - Ứng Song.
Từ biệt không gặp mấy ngày, Ứng Song và Khúc Tử Hành lại náo nhiệt một hồi, hẹn ngày mai cùng tới đại hội tẩy kiếm.Ánh nến lập lòe trong phòng, Lâm Chức cho cổ trùng ăn, nhìn thấy nhắc nhở 01 hiển thị trong đầu mình.
Có người đang nhanh chóng tiếp cận nơi ở của họ, chỉ mấy giây sau đã tới ngoài cửa sổ.Thích Hòa cũng phát hiện, nắm chặt cây kiếm trong tay."
Thánh Tử, Thích thiếu hiệp, chủ nhân nhà ta mời các vị tới phủ thành chủ một chuyến."
Người ngoài cửa sổ tựa như bóng ma, chất giọng lại trầm dày.Thích Hòa vừa nghe âm thanh này, quai hàm lập tức nghiến chặt, khí thế cũng trở nên lạnh hơn.Giọng nói này, cậu sẽ không quên, tuy là có hơi khác với mấy năm trước, nhưng thực tế vẫn là cùng một người.Thích Hòa chưa từng quên, thậm chí còn nhớ từng lời uy hiếp và ngữ điệu tra hỏi của kẻ này."
Thích tiểu công tử, chúng ta cũng coi như là cố nhân trùng phùng.
Những người ngươi muốn gặp đều ở trong phủ chờ ngươi tới ôn chuyện.
Nhiều năm trước chúng ta không tìm được ngươi, bây giờ ngươi lại sốt ruột tìm chúng ta, vậy đêm nay cho toại nguyện đi, quá hạn không đợi.
Ngày mai đại hội tẩy kiếm khai mạc, chúng ta sẽ tứ tán bốn phương, sau đó ngươi muốn tìm được bọn ta cũng không dễ như vậy."
Sắc mặt Thích Hòa càng thêm rét lạnh, ngón tay búng ra một đồng tiền, bắn về bóng người ngoài cửa sổ.Đồng tiền mỏng xé rách cửa sổ giấy, bay về phía cổ gã đàn ông.
Gã lập tức tránh né, nhưng vẫn bị đồng tiền cắt một đường trên mặt.Gã xoay người bỏ đi, không nói thêm nữa.Thích Hòa cố nén lửa giận.
Tuy biết đối phương đang khích mình, muốn cậu lập tức đuổi theo báo thù rửa hận, nhưng cậu vẫn ghìm xuống loại xúc động này.Lâm Chức nhìn thiếu niên mặt mày lạnh như băng, nhưng chưa hoàn toàn bị thù hận làm mờ đầu óc, nắm lấy tay cậu."
Hóa ra màn kịch quan trọng là đêm nay."
Kẻ bày ra chuyện này rõ ràng muốn gậy ông đập lưng ông.
Khâm Hạc Cốc chỉ là tầng ngoài, phủ thành chủ mới là tầng bên trong.
Ngày mai là đại hội tẩy kiếm, dù sống sót ra khỏi đó, hay chết ở bên trong, lũ người kia đều sẽ có cách để đổi trắng thay đen.Y nghĩ vậy bởi vì hai người họ chắc chắn sẽ đi, mà hiển nhiên kẻ bày cục cũng biết.Dùng tung tích kẻ thù làm mồi nhử, khiến người ta khó lòng cưỡng lại.Huống hồ kẻ thù của Thích Hòa không chỉ có một, cậu không muốn để bất cứ con cá nào lọt lưới.Huyết Sắc Vi không ngu, nếu ngu thì đã không thể làm một trong những người dẫn đầu thế lực Ma giáo của Trung Nguyên."
Ta đi tìm Tiểu Đường và Hải Diệp, ngươi đi nói với đám Khúc Tử Hành đi."
Thích Hòa gật đầu.
Sự ăn ý của sư đồ bọn họ thể hiện vào lúc này, họ không cần giao lưu quá nhiều cũng hiểu được ý nhau.Lâm Đường nghe được lời nhắn của Lâm Chức, bị quá nhiều tin tức tấn công, nàng dứt khoát bảo sẽ đi cùng Lâm Chức, lại bị cữu cữu ngăn cản."
Ta có chuyện quan trọng hơn cần con làm, chuyện này không phải con thì không làm được."
Lâm Chức nói ngắn gọn cách đối phó với các tình huống khác nhau cho Lâm Đường, cẩn thận dặn dò nàng.Lâm Đường hiểu ngay: "Cữu cữu yên tâm, chuyện người dặn con chắc chắn sẽ hoàn thành.
Người và Tiểu Hòa ca ca phải chú ý an toàn đấy.
Nếu ngày mai không gặp mọi người, con sẽ lật tung cái phủ thành chủ kia lên!"
Bên phía Khúc Tử Hành, đột nhiên biết thân thế của bạn tốt, hai người vừa sốt ruột vừa lo, cũng muốn đi theo Thích Hòa."
Đại sự trước mắt, sao chúng ta có thể chỉ lo thân mình mà không giúp đỡ đệ?"
Giang hồ hiệp khách trọng nghĩa, không coi trọng mạng sống của bản thân, Khúc Tử Hành và Nghiêm Diệc Huyên quả quyết không chịu để bạn bè rơi vào nguy hiểm còn mình thì đứng ngoài cuộc."
Khúc đại ca, Nghiêm tỷ tỷ, hai người không thể đi.
Nếu hai người xảy ra chuyện, bọn đệ càng là có miệng cũng không giải thích được.
Hai người nhất định phải đảm bảo an toàn của chính mình, hãy đề phòng tất cả, dù là người trong môn phái cũng không được tin."
Thích Hòa khuyên nhủ.
Cậu không cần đám Khúc Tử Hành giúp mình báo thù, nhưng cậu cần họ sống sót.Xích Vũ Môn không chỉ muốn giết cậu diệt khẩu và lấy Băng Ngọc Liên, bọn chúng chắc chắn cũng muốn chôn vùi mọi chuyện, thế nên sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để người biết chuyện này ngậm miệng.Thích Hòa lời ít ý nhiều khái quát độ nghiêm trọng của sự việc, bên kia Lâm Chức dặn Lâm Đường xong cũng bắt đầu âm thầm bố trí, sau đó đi gặp Hải Diệp.Bóng đêm có vẻ nặng nề, nhưng trời vừa tối nên ngoài đường vẫn rất náo nhiệt.Lâm Chức và Thích Hòa tới phủ thành chủ, trước cổng có người chờ sẵn, cung kính mời họ vào.Dưới mái hiên đèn đuốc sáng rực, khiến bóng tối bên ngoài càng thêm dày đặc.Hai người được dẫn vào phòng, lại không thấy Trần thành chủ đâu.Cảnh tượng trong sảnh cũng không như họ tưởng tượng, kiểu vừa vào đã tràn đầy ánh đao bóng kiếm.
Bêm trong rất yên tĩnh, chỉ có hai nam nhân đang ngồi.Một kẻ trên mặt có vết máu, vóc người gầy cao, một kẻ khác vóc dáng khôi ngô, để râu quai nón.Đại hán râu quai nón thấy chỉ có hai người họ thì đôi mắt trợn trừng, tiếng vang như chuông đồng: "Không biết bọn mi là ngông cuồng hay vẫn là muốn chết.
Biết rõ đây là cạm bẫy mà vẫn cứ thế tới.
Thế mà đám ẻo lả kia còn sợ muốn chết, thật nực cười.
Lát nữa lão tử sẽ chăm sóc mi trước, nhóc mù lông còn chưa mọc đủ.
Mi thế mà lại khiến đám người kia kiêng kị như vậy, đúng là toi công lăn lộn."
Trong lúc gã lải nhải, Lâm Chức nhìn bản đồ trong đầu.
Nơi này trông thì chỉ có hai người, nhưng bản đồ biểu hiện chấm đỏ lít nha lít nhít.Lâm Chức nhìn xuống dưới chân.
Đúng lúc này gã cao gầy kích hoạt cơ quan, dưới lòng bàn chân chấn động.
Lát sau, mặt sàn bằng phẳng đột nhiên mở ra một cái hố lớn, phiến đá nặng nề kéo sang hai bên, khiến tro bụi rơi lả tả.Gã cao gầy mở miệng: "Không chỉ có chuyện cũ, ta nghĩ các ngươi hẳn là cũng rất muốn biết lão già điên Thích Hoành Đoạn kia ở đâu..."
Gã cố tình không nói hết, cười một tiếng, nhảy xuống hố.Đại khái là đồng tiền kia của Thích Hòa dọa gã, Lâm Chức có thể cảm giác được gã chạy rất vội, không được hùng hồn như tên râu quai nón."
Chạy nhanh vậy."
Đại hán lẩm bẩm, cầm hai thanh chùy bằng đồng của mình, nhìn về phía Lâm Chức, nói tiếp: "Vậy xuống dưới so chiêu đi."
Ánh mắt gã rơi vào mặt Lâm Chức, cười khà khà: "Yên tâm đi mỹ nhân, lát nữa chào hỏi ngươi, ta chắc chắn sẽ tránh mặt ngươi.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, để óc văng ra thì sẽ xấu lắm."
Đại hán vừa dứt lời đã cứng đờ, bởi vì gã cảm nhận được một luồng sát ý lạnh như băng.Bên dưới cơ quan, rất nhiều người đang nhìn lên, đợi đám Thích Hòa nhảy xuống.Gã cao gầy không nhịn được sờ vết thương vừa kết vảy trên mặt, tàn nhẫn nói: "Lát nữa người xuống phải ra tay ngay, không được để cho chúng sống."
Giây sau bỗng có thứ gì rơi từ trên xuống, nặng nề chạm đất, làm bụi bay tứ tung.Bụi tan, tất cả tập trung quan sát, con ngươi gã cao gầy nở to, những người khác cũng giật mình.Gã râu quai nón to như ngọn núi nằm im không nhúc nhích, con mắt trợn trừng lồi ra, đầu lại hơi dẹp vì đập xuống đất, máu dính đầy râu, phần ngực có một cái lỗ lớn, chết rồi.Có người nhảy từ trên xuống, lụa trắng chuyển động theo làn gió, máu vẫn còn ấm nhỏ xuống từ mũi kiếm.Như Lâm Chức đoán, đống chấm đỏ y nhìn thấy trên bản đồ đều trốn dưới lòng đất.
Bên dưới không phải là không gian nhỏ chỉ có ba mét, mà rất rộng lớn.Một tiếng "giết" vang lên, rất nhiều người cầm vũ khí vọt lên.Trong phủ thành chủ, Trần thành chủ bước ra từ góc tối, giơ tay đóng cơ quan.Hai tảng đá lớn nặng nề chầm chậm đóng lại, đúng lúc này lại có mấy cái bóng lần lượt vọt xuống hố, khiến ông ta sợ vô cùng.Khi tiếng rầm trầm đục vang lên, mặt sàn khôi phục như cũ, cõi lòng Trần thành chủ vẫn chưa yên.Tiếng la hét kêu rên và tiếng đao kiếm va chạm bị ngăn cản, phủ thành chủ lại khôi phục yên tĩnh.Bên dưới có đuốc, chi gãy và máu thịt bay khắp nơi.Lâm Chức thổi sáo, thao túng cổ trùng chui vào vết thương kẻ thù.
Y đứng yên trong góc, Thích Hòa đứng trước người y, quần áo màu lá trúc đã nhiễm máu của địch.Mấy bóng đen rơi xuống, lập tức gia nhập chiến đấu.Những người này bao gồm hai ám vệ của Lâm Chức và Hải Diệp cộng thêm tùy tùng của gã.
Cái khiến y khá ngạc nhiên là Ứng Song cũng xuất hiện.Ứng Song vừa vung vẩy trường thương vừa nói: "Náo nhiệt cỡ này, ta tất nhiên phải tới một chuyến."
Đệ tử Linh Sơn Phái không được bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để thể hiện!
Đây chính là bí quyết bọn họ ít người nhưng vẫn rất thành công!Tình huống nháy mắt đảo ngược.
Từ Thích Hòa một mình đạp chết sâu kiến, thành mấy người cùng nhau giẫm chết, qua qua lại lại một hồi, họ nhanh chóng giải quyết hết người ở đây.Thi thể ngổn ngang đầy đất, gã cao gầy kia vẫn còn sống.
Gã nhìn thiếu niên cầm kiếm trước mặt, không nhịn được lùi về sau, trên mặt không giấu được vẻ sợ hãi."
Người năm đó đều có mặt?"
"Đều đều có mặt, ta có thể dẫn đường cho ngài."
Gã cố nén cơn đau kịch liệt, run giọng đáp, chỉ muốn giữ mạng, chạy trốn tới chỗ Đường Chủ.Nhưng giây sau gã thấy gió thoáng qua, ngơ ngác nhìn đầu mình tách khỏi cơ thể, dường như vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.Cái đầu của gã cao gầy bay ra ngoài, lăn xuống đất, khuôn mặt giữ nguyên nét ngỡ ngàng trước khi chết.Thích Hòa vẫn là dáng vẻ thiếu niên tuấn tú, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng mọi ngày, sặc mùi máu tanh.Lâm Chức nắm tay cậu, dẫn cậu vào trong.Hơi ấm này không chỉ sưởi ấm lòng bàn tay của Thích Hòa, còn chạm tới trái tim cậu.
Thiếu niên im lặng nắm lại.Trong con đường hầm dài dằng dặc, những ngọn nến cách nhau khá xa, ánh sáng lờ mờ tựa như quỷ hỏa yếu ớt.Ngón tay Thích Hòa bắn ra một đồng tiền, nó đính xuống đất, hai bên đường đột nhiên bắn ra mưa tên dày đặc.Thích Hòa liên tục thử cơ quan, sau đó đẩy cửa đá, ập vào mặt là chưởng phong.Cậu ôm eo Lâm Chức tránh ra sau, né được đòn tấn công.Ám vệ của Lâm Chức lên trước, cầm đao xông vào.Trong lúc đánh nhau hỗn loạn, Thích Hòa cũng không tìm được kẻ cầm đầu.
Lũ người này chỉ là tốt thí được phái ra để làm hao mòn bọn họ, xương cứng chân chính còn ở phía sau.Lâm Chức nhìn sang Hải Diệp, vị Minh Vương này võ công rất cao siêu, không hề thua kém Thích Hòa.
Nghĩ tới việc gã biết phương thuốc, Lâm Chức cho rằng gã cũng đã dùng thuốc.Võ công của Hải Diệp là chưởng pháp, người bị gã đánh da thịt không bỏng thì cũng bị thương nặng, một lát sau đã nổ chết.Sau ba lượt như vậy, hai ám vệ của Lâm Chức và tùy tùng của Hải Diệp bị thương nhẹ, áo xanh của Thích Hòa cũng bị màu máu bao trùm hơn nửa, đến cả lụa trắng cũng loang lổ vết máu.Đẩy ra cánh cửa đá cuối cùng, trong sảnh rộng lớn có hơn mười người đang ngồi.Ngồi ở chủ tọa là một nữ nhân mặc váy lụa màu xanh đậm, búi tóc theo kiểu phụ nữ có chồng, hai gò má nhọn hoắt, có vẻ rất cay nghiệt, trên ngón tay có một chiếc nhẫn hình tường vi làm bằng bạc.
Ánh mắt ả chĩa thẳng vào Lâm Chức.Lâm Chức bỗng thấy người này thật quen mắt, một lúc sau mới biết tại sao.Cổ sư năm đó trộm đi Cổ Khống Tâm, rồi chết trong tay y, khá là giống người phụ nữ này.Hóa ra Huyết Sắc Vi là em gái của Đa Y, chẳng trách Đa Y lại trộm Cổ Khống Tâm chạy trốn.
Lúc ấy y đã nhờ Lâm Tố điều tra, Đa Y không có tình nhân, nhưng ả có một người em gái mất tích.
Sau đó vì không tìm ra được manh mối nào khác, Lâm Chức đành tạm gác chuyện này.
Giờ mọi thứ đã sáng tỏ.Quả nhiên giống với suy đoán năm đó của y, Cổ Khống Tâm có liên quan tới chuyện của Thích Hòa, chỉ là không biết Huyết Sắc Vi dùng nó cho ai.Trước khi chết, gã cao gầy kia có nhắc tới Thích Hoành Đoạn, nhưng Lâm Chức không cảm thấy là ông ấy.
Nếu là Thích Hoành Đoạn, ông ấy sẽ không mai danh ẩn tích lâu như vậy."
Hôm nay thật đúng là ngày lành tháng tốt, người ta muốn gặp đều tụ hội ở đây.
Ra tay."
Nữ nhân xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, không nói nhảm nhiều.Khoảng mười người đang ngồi kia cùng với vài kẻ ẩn nấp trong tối tập thể lao về phía bọn họ.
Lâm Chức khinh công tránh né, bắt đầu thổi sáo.Nơi này tứ phía đều là tường đá, ngăn cản côn trùng tiến vào, Lâm Chức chỉ có thể điều khiển cổ trùng của mình.Nhưng mấy kẻ kia không quá để ý tới y, chủ yếu tấn công Thích Hòa và Hải Diệp.Tiếng sáo của Lâm Chức trở nên gấp rút.
Lúc tiến vào y đã phát hiện thân phận của những kẻ ngồi đây, bọn chúng đều là người của các đại môn phái, vậy là có thể giải thích tại sao cách chết của người nhà họ Thích lại khác nhau, vì hung thủ có võ công của các môn phái khác nhau.Đó không chỉ là đảo loạn thế cục, mà vì kẻ ra tay vốn là người của Thánh Giáo trà trộn trong các môn phái.Lâm Chức nhanh chóng xâu chuỗi mọi chuyện.
Lũ người này lấy danh nghĩa tham gia đại hội tẩy kiếm để tới đây, chúng sống hay chết thì đều có thể hắt nước bẩn cho họ, biến họ thành kẻ thù chung của cả võ lâm.Tính toán hay lắm, Lâm Chức cười khẩy.
Cổ trùng theo lệnh y chui vào máu thịt đối thủ, kẻ bị cổ trùng tiến vào lộ trăm chỗ sơ hở, nhanh chóng chết dưới kiếm của Thích Hòa.Một hai chục cao thủ cùng xông lên, Lâm Chức nhanh chóng mất một ám vệ, người còn lại cũng bị thương, đang che chở cho y.Tùy tùng của Hải Diệp cũng bị thương, Ứng Song cũng vậy, nhưng động tác vung vẩy trường thương chưa từng ngừng.Kiếm pháp của Thích Hòa biến hóa khó lường, phối hợp với thân thủ lả lướt, dù bị mù cũng chưa từng rơi xuống thế yếu.
Chưởng phong của Hải Diệp thì mạnh mẽ bá đạo, gã càng giết nhiều người thì đôi mắt xanh biếc càng nhuốm màu máu, trở nên tà dị vô cùng.Lâm Chức thao túng cổ trùng hỗ trợ cho họ, thấy nữ nhân kia đứng dậy thì lập tức tiến lên ngăn cản.Hai người nhanh chóng đối chưởng, Lâm Chức lùi về phía sau mấy bước.
Váy lụa tung bay, ả tiếp tục lao về phía Lâm Chức."
Ta vốn định giết mi cuối cùng, ta muốn giữ mạng mi để tra tấn cho đã, tế bái cho tỷ tỷ trên trời có linh thiêng của ta, không ngờ mi lại không thức thời như vậy."
Tay phải của ả, những ngón tay khô quắt dài nhỏ, cực kì không phù hợp với tuổi tác, trông cứ như tay của một bà lão 80, da nhăn nhúm như vỏ cây, còn hơi hiện màu tím.Lâm Chức rút dao ngăn cản, lưỡi dao va chạm với ngón tay ả tạo thành âm thanh chói tai.
Nữ nhân cứ thế bẻ gãy lưỡi dao, Lâm Chức nghiêng người tránh né, tiếp tục thổi sáo.Cổ trùng bay về phía ả, bị nữ nhân bóp chết một con.Vẻ mặt ả tràn đầy căm ghét, có vẻ rất phản cảm.Ả tiếp tục công kích, hộ vệ cố gắng bảo vệ Lâm Chức, nỗ lực đấu với ả.
Nhưng nữ nhân này có võ công rất kì lạ, tay của ả giống như lưỡi dao, dễ dàng chọc thủng bụng người.Lâm Chức ném một viên sương độc ra để che mắt, đỡ hộ vệ ra góc, điểm vài huyệt cầm máu cho hắn, sau đó lách mình đi đón địch.Y ném xuống đất vài viên cổ hoàn, nhỏ máu vào đó, sau đó dùng sáo ngắn chiến đấu.Trong lúc hỗn loạn, Thích Hòa nghe được nhịp thở bất thường của sư phụ, một kiếm đâm vào bụng kẻ tấn công, sau đó ném thi thể của hắn về phía nữ nhân, chớp mắt đã khinh công tới bên Lâm Chức, ôm eo bảo vệ y trong ngực.Thích Hòa ngửi được mùi máu tươi, vội vàng hỏi: "Sư phụ, người bị thương?"
"Không sao."
Lâm Chức chỉ bị thương nhẹ, không phải trí mạng.Có đao đánh tới, Thích Hòa giơ kiếm đỡ, cổ tay xoay một vòng dùng đao pháp đáp trả.Lâm Chức biết như vậy rất ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu của cậu, bảo cậu buông tay."
Có sư phụ bên cạnh vẫn tốt hơn là người ở nơi ta không thấy."
Thích Hòa lại rất cố chấp, một tay cậu ôm eo Lâm Chức một tay đối địch, khinh công qua lại cũng không bị ảnh hưởng."
Sư phụ ở bên, ta mới yên tâm."
Giọng thiếu niên mềm mại như bao ngày, mang theo ý khẩn cầu.
Kiếm trong tay lại không hề nể nang, cắt yếu hầu địch.
Máu bắn lên mặt Thích Hòa, khóe môi thiếu niên lại là nụ cười.Trong đầu Thích Hòa không còn gì khác, chỉ có một suy nghĩ.Giết sạch người nơi này, báo thù rửa hận, bảo vệ sư phụ.Trạng thái của cậu đã có phần điên dại, khiến người ta phải rùng mình.Có người thấy thiếu niên mắt mù che chở một người khác trong ngực, tự cho là tìm được sơ hở, tấn công vào ngực cậu, lại không ngờ thế công của Thích Hòa còn mãnh liệt tàn nhẫn hơn trước.Kiếm tạo làn gió xé da thịt, mảnh vỡ chén trà rơi xuống lúc chiến đấu bị hút lên, đâm vào cơ thể, khiến kẻ kia đau đến không muốn sống nữa.Ứng Song há hốc, cái đó làm được hả?Hải Diệp nhìn người cách đó không xa, sắc mặt hơi phức tạp, giơ tay đánh về phía kẻ dẫn đầu nhóm thuộc hạ cũ.Lâm Chức ngửi được mùi máu ngày một nồng từ người Thích Hòa, lắc chuông điều khiển cổ trùng hỗ trợ.Trong Khâm Hạc Cốc, ánh trăng vẫn bàng bạc.Ba người Lâm Đường, Khúc Tử Hành và Nghiêm Diệc Huyên lại không mấy yên ổn, đứng ngoài quan sát tình huống trong phủ thành chủ."
Lũ người này đúng là hèn hạ."
Lâm Đường đi qua đi lại, cực kì phẫn nộ."
Ta còn tưởng thành chủ kia là người tốt, không ngờ lại là hạng người như vậy, tức chết ta rồi."
Nghiêm Diệc Huyên còn gọi ông ta một tiếng thế bá, giờ chỉ muốn lôi người tới chửi vào mặt.Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ khiến cả ba giật mình, Khúc Tử Hành mở cửa phòng, sau đó lộ vẻ mừng rỡ."
Chưởng môn!"
Vân Hư đạo trưởng nhận được thư lập tức chạy tới, gật đầu với đám thanh niên, theo người dẫn đường tiến vào, hỏi thăm tình huống cụ thể.Trong sảnh ngầm bên dưới phủ thành chủ, áo xanh của Thích Hòa đã bị nhuộm đỏ, Lâm Chức cũng không may mắn thoát khỏi.Thích Hòa bị thương, y lại được bảo vệ rất tốt.Dù là vậy, Lâm Chức cũng không "vì muốn tốt cho Thích Hòa" mà bảo cậu buông mình ra.Nếu Thích Hòa có thể nhìn thấy y thì đã không cần phải như vậy, mấu chốt là Thích Hòa không nhìn thấy, càng không nhìn thấy sẽ càng bất an, đến lúc đó tẩu hỏa nhập ma thì còn nguy hiểm hơn.Tiếng chuông vang lên trong sảnh, đến Hải Diệp cũng giật mình.
Bởi vì tiếng chuông này không truyền tới từ Lâm Chức, mà là từ tay của Huyết Sắc Vi.Lâm Chức thở ra một hơi.
Kẻ bị hạ Cổ Khống Tâm đang ở đây, y biết, bởi vì có một chấm đỏ từ nãy vẫn không nhúc nhích, mà y cũng có thể đoán được kẻ bị hạ cổ là ai.Theo tiếng chuông, một nam nhân cao lớn mặc áo đen đi ra từ góc tối.Hắn trông cũng không trẻ, hai bên tóc mai đã có sợi bạc, ánh mắt trống rỗng.Nữ nhân ra lệnh: "Giết bọn chúng."
Nam nhân kéo theo một thanh đao to, lưỡi đao để lại dấu vết trên mặt đất, khi vung lên còn tạo ra cương khí mãnh liệt.Ngay khi hắn xuất hiện, Lâm Chức đã thì thầm với Thích Hòa: "Tên này nhiều khả năng là Thôi Hiểm, môn chủ Xích Vũ Môn.
Ta sẽ chú ý bảo vệ bản thân, ngươi hãy tập trung đối địch."
Tình huống khác nhau cần có biện pháp khác nhau để đối phó.
Kẻ này khác với đám tôm tép kia, Thích Hòa cần phải tập trung 120% tinh thần.
Võ công của Thôi Hiểm chỉ đứng sau Vân Hư đạo trưởng trên bảng xếp hạng, tức hắn là người mạnh thứ hai võ lâm.Bởi vì võ công và tác phong làm việc nên nhiều năm qua hắn không mấy lộ diện, lí do người trong Xích Vũ Môn không dám lục đục quá nhiều cũng là vì có hắn tồn tại.
Mà cũng nhờ hắn, Xích Vũ Môn mới có thể trở thành môn phái Ma giáo mạnh nhất Trung Nguyên.Chỉ là người võ công càng cao thì khả năng chống chọi với cổ trùng càng mạnh.
Lâm Chức lùi về hậu phương giúp đỡ Ứng Song đã bị thương khá nặng, nhìn chằm chằm Huyết Sắc Vi.Chiếc nhẫn bạc trên tay ả dính máu, tường vi nở càng thêm diễm lệ.Thôi Hiểm dùng đao pháp độc môn của Xích Vũ Môn, đao phong băng hàn, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng Lâm Chức.Nữ nhân nhìn thuộc hạ nằm trên đất, hoặc đã chết, hoặc còn thoi thóp, cau mày: "Một lũ rác rưởi."
Ả tới gần thuộc hạ còn sống, đó là một vị trưởng lão của Túy Nguyệt Môn, Lâm Chức từng thấy lão ở đại hội luận võ.Thấy Đường Chủ tới gần, trong mắt lão dấy lên hi vọng, muốn chủ nhân cứu mình.Nhưng cơn đau kịch liệt truyền tới làm lão không dám tin nhìn nữ nhân đang đâm tay vào đan điền của mình, hút đi nội lực.
Lão phun ra một ngụm máu, chết tại chỗ.Ứng Song hít hà, khiếp sợ nói: "Nhìn tay ả kìa."
Lâm Chức đã nhìn thấy.
Cánh tay phải tựa cành khô của Huyết Sắc Vi như thể đã hút đủ máu, dần trở nên trắng nõn đẫy đà đúng với tuổi, hết sức kinh dị.Thôi Hiểm lấy một địch hai, giữ chân hai người.
Huyết Sắc Vi thong thả giết nốt tất cả thuộc hạ còn thoi thóp của mình, chiếc nhẫn tường vi trên tay ả đã được nhuộm thành màu đỏ.Ả vận khí điều hòa xong, không thèm nhìn đám Lâm Chức ở trong góc, lao về phía Thích Hòa và Hải Diệp.Nơi này đều là kẻ ả hận.
Ả hận tân giáo chủ giết lão giáo chủ ả đã thề trung thành, hận Thích Hòa không biết điều không chịu chết từ mấy năm trước.Cùng lúc này, phủ thành chủ trên đầu họ tiếp đón một vị khách.Trần thành chủ nhìn Vân Hư đạo trưởng đêm khuya ghé thăm, gượng gạo nở nụ cười.Tất cả âm thanh bị ngăn cách, Vân Hư đạo trưởng hỏi Thích Hòa ở đâu, không hề cảm nhận được cuộc chiến đẫm máu đang diễn ra dưới lòng đất.Thích Hòa và Hải Diệp đều bị thương, họ không có sự ăn ý khi cùng chiến đấu, nhưng may mắn không rơi vào thế yếu.Tốc độ kiếm của Thích Hòa ngày càng nhanh, cọ sát ra tia lửa với đao của Thôi Hiểm.
Một bên là kiếm thuật trác tuyệt, một bên là đao pháp bá đạo, đánh từ dưới đất tới dùng khinh công đánh giữa không trung, mấy cái bàn xung quanh đều chấn động vì sóng nội lực của họ, trên vách đá cũng có vết đao kiếm khắc sâu.So ra thì Hải Diệp có vẻ lao lực hơn chút.Hải Diệp và Huyết Sắc Vi đều dùng tâm pháp của Thánh Giáo Tây Vực, cho nên không ai hơn ai.
Huyết Sắc Vi dùng nội lực hút được để đánh nhau, Hải Diệp đánh trúng ả một chưởng, phần bụng bên trái của gã cũng bị ả xuyên thủng.Nữ nhân như thể muốn lôi cả ruột gã ra, bất chấp thương tích tiếp tục bám lấy Hải Diệp.Ứng Song đang điều tức, vẫn không quên hỏi Lâm Chức vài câu công pháp.Lâm Chức lại không có lòng dạ để trả lời, nhìn chằm chằm Thích Hòa.Thích Hòa đánh ngang tay với Thôi Hiểm, khu sảnh này có vẻ cũng không đủ rộng, một góc đã bị nội lực của Thích Hòa đánh nát.Thích Hòa phán đoán chiêu thức của Thôi Hiểm, đánh vào điểm trí mạng.
Thôi Hiểm giơ đao đỡ, chẳng hiểu sao ánh mắt bỗng có chút hoảng hốt, động tác chậm nửa giây.Lâm Chức thấy rất rõ, đôi mắt hắn dần trở nên có hồn.
Hắn đã thoát khỏi sự khống chế của cổ trùng.Đây không phải tin tốt, nếu Thôi Hiểm tỉnh lại mà vẫn khăng khăng muốn giết họ thì hắn sẽ còn nguy hiểm hơn cả lúc bị cổ trùng khống chế.Nhưng Thôi Hiểm tỉnh táo lại không vung đao với Thích Hòa, mà là xoay người đi bảo vệ Huyết Sắc Vi, cản giúp ả chưởng trí mạng của Hải Diệp.Một chưởng này Hải Diệp dùng mười phần công lực, Thôi Hiểm lảo đảo, khóe môi chảy xuống máu.Thôi Hiểm mấp máy: "Uyển Nguyệt..."
Uyển Nguyệt lại không cảm kích hắn liều mình cứu giúp, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn.Hai người họ vốn là tình nhân, về sau Thôi Hiểm phát hiện thân phận gián điệp Thánh Giáo của ả, hi vọng ả chỉ làm việc vì Xích Vũ Môn, thậm chí có ý định giam giữ ả.
Uyển Nguyệt tất nhiên không chịu, hạ Cổ Khống Tâm cho hắn, khống chế ngược lại hắn.Để giữ tỉnh táo, Thôi Hiểm chỉ có thể thường xuyên bế quan tu luyện.
Những năm qua họ cũng không ít lần đánh nhau, Uyển Nguyệt không ngờ hắn lại tỉnh táo lại ở thời điểm này, còn cản một chưởng thay mình.Ả thật sự không hiểu được người này, ả chết hắn sẽ được giải thoát mà.
Nhưng tất nhiên là ả không muốn chết.Nội tạng cuồn cuộn, Thôi Hiểm xách đao nhìn về phía Hải Diệp.Hải Diệp đã có phần kiệt sức, âm thầm điều hòa nội lực, lùi về phía sau.Thôi Hiểm tiến lên một bước, sau đó thoáng lảo đảo, dùng đao chống đỡ cơ thể, không thể tin cúi đầu.Ngực của hắn có một cánh tay xuyên qua, một cánh tay non mềm thon thả của nữ nhân."
Ta đã nói rồi, ngươi mềm lòng như vậy thì sao có thể làm thiên hạ đệ nhất."
Thôi Hiểm đã bị thương nặng, không thể đối phó được hai kẻ kia.
Uyển Nguyệt không thích khó khăn trắc trở, ả dứt khoát tự mình ra tay.Tình huống này khiến tất cả chấn động, Ứng Song thở dài thật đáng sợ.Lâm Chức lại không thấy đáng sợ.
Ai quy định phụ nữ thì phải mềm lòng vì chữ tình.
Đúng là y cũng không đồng tình với thủ đoạn của ả, nhưng so với Thôi Hiểm, Uyển Nguyệt đúng là thích hợp làm môn chủ Xích Vũ Môn hơn.Ứng Song lo lắng hỏi: "Chúng ta nên làm gì?"
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ có thể sẽ chết trong tay nữ nhân này.Lâm Chức không đáp, lặng lẽ sờ lên chuông bạc trên cổ tay.Hải Diệp gần như bị Uyển Nguyệt xé xuống một miếng thịt, đôi mắt xanh biếc đã có phần ảm đạm.
Thích Hòa tấn công Uyển Nguyệt, giúp gã tránh khỏi kết cục mất mạng.Nữ nhân hấp thụ toàn bộ công lực của Thôi Hiểm, gần như là liều mạng mình công kích.
Đôi tay tràn đầy vết máu va chạm với kiếm Vân Nguyệt, khiến thân kiếm cũng dính máu.Ả nắm lấy lưỡi kiếm, muốn bẻ gãy nó.
Thích Hòa dứt khoát buông kiếm, dùng chưởng công kích.Tay phải Uyển Nguyệt nõn nà như tay thiếu nữ, hình thành đối lập với tay trái ả.Năm ngón tay khum lại thành vuốt, phá vỡ cương khí hộ thể của Thích Hòa, để lại vết thương sâu và dài trên cánh tay cậu.Lâm Chức hơi nhíu mày, động tác sờ chuông trở nên nóng nảy.Trong lúc đánh với Thôi Hiểm, Thích Hòa đã tiêu hao rất nhiều nội lực, bây giờ đối đầu với Uyển Nguyệt đúng là không đủ sức.Ứng Song muốn đi cứu Thích Hòa, lại bị Uyển Nguyệt đánh cho một chưởng ho ra máu, suy yếu ngã xuống, mặt mày xanh trắng.Thấy tay của Uyển Nguyệt sắp đâm vào bụng Thích Hòa, tiếng chuông bạc do nội lực thúc đẩy vang lên.Uyển Nguyệt bỗng quỳ xuống, ôm chặt bụng mình, điên cuồng hét lên: "Không thể nào, ngươi hạ cổ cho ta khi nào!"
Tình huống nháy mắt đảo ngược, từ nghịch cảnh chuyển thành thuận cảnh.Lâm Chức không đáp, hờ hững tiếp tục rung chuông.Cổ trùng chui loạn khiến nữ nhân đau đớn không thôi, khó mà vận khí.Thích Hòa đứng dậy, áo bào của thiếu niên đã nhuộm màu máu, lụa trắng che mắt được cậu gỡ xuống.Hải Diệp bỗng mở miệng: "Khoan đã, đây là người của giáo ta, ta hi vọng có thể mang ả về xử lý."
Trong giáo vẫn còn kẻ không quá yên phận, mang nữ nhân này về, đừng nói là thuộc hạ cũ ở Trung Nguyên, đám người trong giáo cũng nên ngừng mơ tưởng.Thích Hòa hỏi: "Gia gia của ta ở đâu?"
Nữ nhân đau tới run lẩy bẩy, nghe vậy lại nhe răng cười: "Tại sao ta phải nói cho mi?"
Ả căm hận nhìn Lâm Chức: "Đáng lẽ ta nên giết mi trước."
Ả hoàn toàn không cảm giác được cổ trùng tới gần, thật sự không biết Lâm Chức hạ cổ cho mình từ khi nào.Thích Hòa không thích bị đe dọa, càng sẽ không giữ cho ả sống chỉ vì mấy thông tin không biết thật hay giả, mắt không chớp giết Uyển Nguyệt, xác nhận ả đã tắt thở mới buông kiếm.Hải Diệp muốn nói, Lâm Chức lại nhìn về phía gã, lắc cái chuông trên cổ tay, ý tứ rất rõ ràng.Gã không có tư cách đưa ra yêu cầu, không thì cũng nếm thử mùi vị cổ trùng trong người xem.Lâm Chức không trực tiếp hạ cổ cho Uyển Nguyệt, vũ lực càng cao thì càng nhạy bén với mấy thứ này.
Từ lần đầu thấy Uyển Nguyệt hấp thụ nội lực của thuộc hạ, y đã để Thiên Tinh bay tới một người còn sống bất kì, theo nội lực chui vào trong cơ thể ả, ngủ đông chờ thời cơ.Hải Diệp không nói nữa, gã cũng không nhận ra Lâm Chức hạ cổ khi nào, cái cảm giác khó lòng đề phòng này thật khiến người ta khó chịu.Đại thù đã báo, lòng Thích Hòa lại không có hả hê, chỉ có mỏi mệt vô tận.Khi ngã vào vòng tay của sư phụ, Thích Hòa mới cảm giác mình sống lại đôi chút."
Sư phụ, ta đã thay cha mẹ báo thù, nhưng tại sao ta không vui nổi."
Thù hận chống đỡ lấy cậu giống như đã cắm sâu vào xương tủy để sinh trưởng, giờ bị nhổ ra, ngoài nhẹ nhõm thì còn có trống rỗng.Rõ ràng cậu đã tưởng tượng rất nhiều lần đến lúc này mình phải tra tấn kẻ thù ra sao, để chúng sống không được chết không xong, ở trong đau đớn sám hối những chuyện sai lầm chúng từng làm.
Nhưng thực tế cậu chỉ muốn nhanh chóng giết chúng, không chịu nổi chúng thở thêm một hơi nào.Lâm Chức vén mái tóc dài đã thấm đẫm máu của Thích Hòa.
Thiếu niên thông minh như vậy, sao có thể không hiểu lòng mình, chỉ là cậu cần chút an ủi, cần chút quan tâm, cần sự dịu dàng để cậu có động lực thoát khỏi mây mù.Y khẽ thở dài: "Người đã khuất xa bóng chân trời, người còn sống thì vẫn tại nơi đây."
Thích Hòa dần nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim của sư phụ, cảm nhận bàn tay dịu dàng của y.
Một lúc lâu sau, cậu nói: "Sư phụ, người theo ta về nhà một chuyến đi."
"Được."
Ứng Song đã hôn mê, Hải Diệp thì ráng chống đỡ, rất là lưu luyến thi thể của Uyển Nguyệt, rất muốn mang đi.Có 01, Lâm Chức dễ dàng tìm được lối ra, tất nhiên đối ngoại thì phải nói là dùng cổ trùng dò đường.Thích Hòa cõng Ứng Song.
Lâm Chức vốn định cõng hắn, nhưng Thích Hòa không chịu để sư phụ đỡ người khác, dứt khoát tự cõng.
Về phần Hải Diệp, gã và tùy tùng đi sau, họ không tiện xuất hiện trước mặt người khác.Lối ra nối tới nhà dân, bọn họ cũng không vội mỗi người một ngả, bởi bên ngoài còn người của Xích Vũ Môn trông coi.Lâm Chức thì không thành vấn đề, nhưng bên họ có người bị thương.Y để cổ trùng bay ra ngoài tìm Lâm Đường, Lâm Đường nhận tin rất kích động, dẫn người chạy tới.Thế là lại một trận chém giết, đám Thích Hòa và Khúc Tử Hành rất lưu loát, lát sau đã đột phá vòng vây.Vân Hư đạo trưởng vẫn đang đánh cờ với Trần thành chủ, nên dù thành chủ nhận được tin thì cũng không dám đến.Khúc Tử Hành thấy Ứng Song hôn mê thì hết hồn, vội vàng vác hắn đi xem đại phu.Thích Hòa ở lại quán trọ dưỡng thương, Lâm Chức một lần nữa tới phủ thành chủ bái phỏng.Bởi vì chuyện này liên lụy tới người của các môn phái, Vân Hư đạo trưởng lập tức viết thư để họ phái người tới.
Về phần Xích Vũ Môn thì do người của chính họ tiếp quản, tất nhiên Vân Hư đạo trưởng đã dùng điều kiện để trao đổi, lấy đi mấy thứ mà Lâm Chức nhắc tới.Đại hội tẩy kiếm ngày mai tất nhiên bị hủy, nhưng võ lâm vẫn phấn khởi như vậy.Đại hội tẩy kiếm đâu có khiến dân tình xúc động bằng Ma giáo Tây Vực lại xâm chiếm võ lâm Trung Nguyên sau 50 năm.
Côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, Xích Vũ Môn vốn chẳng có danh tiếng gì tốt nay càng là rớt xuống ngàn trượng.Rất nhiều ác nhân gây hại cho giang hồ cũng khinh thường kết bạn với những kẻ ruồng bỏ võ lâm Trung Nguyên, đây cũng là cái phức tạp của nhân tính.Trong chuyện này, chi tiết Thánh Giáo Tây Vực tranh đoạt quyền lực cũ mới tất nhiên bị che giấu, thế nên trong mắt người ngoài, đây là Thích Hòa vì trả thù mà giết môn chủ Xích Vũ Môn, giết Đường Chủ Nhất Đường, khiến đám gián điệp Thánh Giáo xếp ở Trung Nguyên mất mạng.Lâm Chức là Thánh Tử Cổ Giáo, hôm qua còn bị mắng là tà môn ma đạo, hôm nay thì được người người ngợi khen có tình có nghĩa.Không chỉ có như thế, danh tiếng của Ứng Song cũng nước lên thì thuyền lên, mọi người không khỏi cảm thán Linh Sơn Phái đúng là nơi sản sinh nhân tài.Ứng Song cười híp mắt nói lời khiêm nhường, ai cũng biết đệ tử Linh Sơn Phái xưa giờ không màng danh lợi rồi.Còn chuyện Trần thành chủ cấu kết với Xích Vũ Môn, nhóm Vân Hư đạo trưởng đã mở hội nghị bí mật, mời Thích Hòa và Lâm Chức tới dự thính.Trần thành chủ không hẳn là người trong võ lâm, ông ta là quan phụ mẫu của nơi này, là người của triều đình.Vân Hư đạo trưởng viết thư báo cho Lục Phiến Môn, để họ cho người tới xử lý.Các môn phái rời đi với tâm trạng phức tạp, muốn về tra xem trong phái còn phản đồ nào nữa không, thế là võ lâm lại dấy lên một đợt môn phái thanh tra.Lâm Chức thực hiện hứa hẹn, đưa Băng Ngọc Liên cho Hải Diệp.Hải Diệp bị thương rất nặng, tạm thời không thể đi, ở lại đây nghỉ ngơi lấy sức, Lâm Đường tới chăm sóc gã.
Đối với chuyện này, Lâm Chức lại không biết nên ra tay thế nào.
Y lo mình càng làm khó thì Lâm Đường sẽ càng bướng bỉnh không buông tay, nên chỉ cho người theo dõi.Thương tích của Thích Hòa đã lành, trước khi đi Xuân Nghi, cậu tới tìm Lâm Đường.Thiếu niên không đeo lụa che nữa, nhưng đôi mắt vẫn chỉ có thể cảm nhận được cường độ ánh sáng.
Nhưng cậu tương đối lạc quan, chí ít không còn là mờ tối xám xịt.Thích Hòa hỏi: "Cổ Đồng Tâm của muội đã luyện thành chưa?"
Cậu vẫn nhớ lúc nói tới cổ tình, cô nhỏ này còn hớn hở nói rằng sau này nhất định sẽ luyện ra Cổ Đồng Tâm đại diện cho đồng sinh đồng tử, loại cổ lợi hại nhất trong tất cả cổ tình, để cho phu quân tương lai của nàng ăn, dù cho khi đó nàng căn bản không biết cái gì là tình.Lâm Đường không ngờ Thích Hòa lại nhắc chuyện này, ngơ ngác lắc đầu.Lâm Đường lẩm bẩm: "Thì cũng phải có người thích rồi mới luyện được chứ."
"Vậy luyện đi, sau khi luyện thành, xem hắn có bằng lòng ăn không."
Đôi mắt Lâm Đường sáng lên, hỏi: "Nếu hắn bằng lòng, huynh và cữu cữu sẽ không ghét hắn nữa đúng không?"
Thích Hòa: "Nếu hắn bằng lòng, bọn ta sẽ không ghét hắn.
Nhưng muội không được ăn."
Lâm Đường sửng sốt, ngón tay đan vào nhau xoắn xuýt: "Tiểu Hòa ca ca, muội không hiểu."
"Nam nhân đòi ăn cổ tình, vậy cổ nữ cũng phải ăn cổ tình à?"
Lâm Đường theo bản năng đáp: "Tất nhiên là không rồi."
Trong trại không phải ai cũng có thể luyện cổ.
Nếu hai người đều là cổ sư, vậy nuốt cổ tình của đối phương, nhưng nếu chỉ có một bên là cổ sư, cổ sư không luyện được Cổ Đồng Tâm thì tất nhiên không có cổ để ăn.
Nhưng cổ tình chứng minh cho tình ý của cổ sư, trừ khi cổ chết, còn không cổ sư không thể luyện cổ mới."
Cổ chỉ là thử nghiệm, nếu không có tình, tình có được nhờ cổ cũng không phải tình."
Lâm Đường nghiêm túc gật đầu: "Muội nhớ rồi."
Lâm Đường tò mò hỏi: "Nhưng sao Tiểu Hòa ca ca biết nhiều vậy, huynh thích ai rồi à?"
Thích Hòa tủm tỉm: "Ừ, ngày sau muội sẽ biết."
Lâm Chức và Thích Hòa muốn tới Xuân Nghi, đi đường bộ là được.Trước khi chia tay, mọi người vẫy chào nhau trên quan đạo.Chuyện nơi này gác lại đây, giang hồ sẽ có ngày gặp lại.Tới Xuân Nghi, người kể chuyện trong quán trà đã văng nước miếng tứ tung kể sự kiện mới nhất trên giang hồ."
Người ta kể rằng Khâm Hạc tẩy kiếm làm sóng lên, Thích gia thiếu hiệp trở về từ cõi chết, là thiếu hiệp họ Thích năm đó giả danh tham dự đại hội luận võ..."
Thính giả phấn khởi nghe, không hề hay biết đối tượng họ thảo luận vừa đi ngang qua trước cửa.Lâm Chức đến Thích phủ, y đã cho người xử lý.
Thích Hòa muốn tự tay sửa sang lại phần mộ cho cha mẹ, còn mộ của mình thì lấp đất lại.Thích Hòa đứng lặng trước mộ của cha mẹ rất lâu, Lâm Chức cũng yên lặng nhìn cậu, nhìn khuôn mặt thiếu niên hoàn toàn giãn ra.Nhưng ngoài dự đoán là Lâm Chức không tìm được thứ liên quan tới con mèo ở trong Thích phủ, có điều y cũng không sốt ruột.Tế bái cha mẹ xong, Thích Hòa cùng Lâm Chức tới chỗ Hoắc Vô Song.Nhưng đợi họ là một phần mộ hợp táng.
Hóa ra Hoắc phu nhân đã ra đi trước ngày tổ chức đại hội luận võ, Hoắc Vô Song không muốn quấy rầy họ, nén bi thương viết lá thư kia, sau đó đi cùng phu nhân của mình.Gió tháng Tám khiến người thẫn thờ, dương liễu bên hồ lả lướt, khúc tiễn biệt vang mãi không nguôi."
Lúc đi, tiên sinh hẳn là cũng rất vui.
Sư phụ, chúng ta cũng sẽ như vậy, đúng không?"
Thích Hòa không nói rõ là cái gì, nhưng họ đều hiểu."
Ta tất nhiên đi đâu cũng phải mang theo ngươi rồi."
Lâm Chức dùng câu này xem như trả lời, Thích Hòa cong mắt cười.Lớp cửa sổ bằng giấy đã mỏng manh tới gần như không có, ngoài bước cuối ra, họ đã làm hết những chuyện chỉ có tình nhân mới làm, không còn là sư đồ.Lâm Chức sẽ không chủ động nói ra, chỉ xem Thích Hòa muốn chuẩn bị tới khi nào.Lại một mùa xuân nữa, tháng Tư hoa hạnh nở trắng trời.Ngày sinh nhật 18 tuổi của mình, Thích Hòa đưa ra món quà cậu chuẩn bị đã lâu.Đó là một chuỗi xích bạc rất tinh xảo, trên đó điểm xuyết lục lạc đặc chế để điều khiển cổ trùng."
Ta không thấy hoa văn trông như thế nào, nhưng Chiêu Vân nói rất đẹp, hi vọng sư phụ sẽ thích."
Một người bị mù như cậu phải vất vả cỡ nào mới làm ra chuông cổ thì không cần nói nữa."
Hôm nay là sinh nhật của ngươi, tại sao lại tặng quà cho ta?"
"Ta muốn sư phụ vui, để sư phụ đồng ý món quà sinh nhật ta muốn."
Có bông hoa hạnh rơi xuống vai Thích Hòa, giọng thiếu niên dịu dàng lại kiên định: "Sư phụ, ta muốn người, lòng ta yêu người."
Áo xuân của thiếu niên mỏng, tấm lòng lại rất nặng.Lâm Chức cởi ra xích bạc trên cổ tay, đặt vào lòng bàn tay Thích Hòa: "Đeo lên cho ta."
Như vậy, tức là đồng ý.Thích Hòa vui sướng vô cùng, hài lòng giam cầm sư phụ của mình.Nếu chưa chắc chắn sẽ không có sai sót, cậu sẽ không mở miệng.
Mà Thích Hòa cho rằng mình cũng phải biểu đạt được đủ nhiều tình cảm thì mới có thể thổ lộ với sư phụ.Những nụ hôn khẽ cuối cùng cũng đổi dạng, từ ngoài phòng tới trong phòng.Mặc dù là đồ đệ phạm thượng, nhưng Thích Hòa vẫn rất quy củ, đợi tới đúng ngày mới làm lễ vợ chồng.
Nhưng điều cậu không ngờ là bởi vì không nhìn thấy, lại là lần đầu nên có phần sốt sắng không cầm lên nhắm chuẩn, thế là đâm lệch, không vào được, giống như người không tìm được đường.Chỗ ấy non mềm dính nhớp, thiếu hiệp trời sinh thông minh chưa từng nghĩ rằng mình lại phạm sai lầm kiểu này, nhét hết đầu ra bên ngoài.Lâm Chức nhịn cười run cả người, cuối cùng phá ra cười thành tiếng.Ha ha ha ha, thật sự là đáng yêu hết mức.
Y chắc chắn đây không phải khâu Thích Hòa tỉ mỉ thiết kế, thế là càng buồn cười.Thích Hòa thì đỏ rực từ đầu đến chân, chỉ muốn khôi phục thị lực ngay bây giờ.
Tác giả có lời muốn nói:Thiếu hiệp mắt mù vì lần đầu tiên đâm lệch nên tức quá khôi phục thị giác há há há háThích Hòa: Tự tôn của ta rất cao*.*gốc là 密密麻麻是我的自尊, câu trên là edit chém gió theo ý hiểu.