- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 433,590
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Edit] Phi Điển Hình Cứu Rỗi (2) - Tiểu Ngô Quân
Chương 185
Chương 185
Edit: RyĐám người nghe vậy chấn động, vội chạy tới nơi xảy ra chuyện.Ở đây không ai cho rằng Thích Hòa là thủ phạm, bởi cậu vẫn luôn đi cùng bọn họ.
Mà ngày mai còn là vòng thi đấu cuối cùng, với thực lực của mình, Thích Hòa rõ ràng có cơ hội rất lớn giành chức vô định, không cần thiết phải làm vậy.Có nghĩa đây là tác phẩm của người khác, muốn kéo Thích Hòa xuống bùn."
Tiểu Hòa, đệ yên tâm, bọn ta đều tin đệ.
Ở đâu ra hạng giá áo túi cơm dám dùng thủ đoạn ác độc hèn hạ như vậy hãm hại người khác chứ, ta mà tìm được thì ta sẽ cho hắn đẹp mặt."
Nghiêm Diệc Huyên tức giận vô cùng, hi vọng Thích Hòa và Lâm Chức đừng quá lo về chuyện này."
Người này nhất định đã âm mưu từ trước, còn cố tình thu nhặt mũi tên hôm qua.
Chi phí hãm hại cũng thấp thật đấy, viết đại một cái tên khác vào là được rồi.
Trộm cướp thì thôi, lại còn giết người, tội không thể tha!"
Khúc Tử Hành nghiến răng nghiến lợi, đây không chỉ là tức giận vì bạn tốt bị vu oan, mà còn là đau xót vì đệ tử đồng môn bị giết hại.Thanh Tầm: "Chỉ sợ là kẻ thù cố tình tới phá đám.
Lâm đại ca, Tiểu Hòa, có việc gì cần bọn ta giúp thì cứ nói."
Hôm nay Ứng Song mới gặp bọn họ, nhưng cũng hết sức sảng khoái: "Ta cũng có thể làm chứng chuyện không phải do hai người làm."
Thích Hòa nói lời cảm ơn: "Đa tạ.
Đây rõ ràng là người khác cố ý gây ra, thanh giả tự thanh, đệ tin có nhiều tiền bối võ lâm ở đây như vậy, sẽ không để đệ phải chịu oan uổng."
Bàn tay dưới ống tay áo lại nắm chặt, không phải là phẫn nộ vì bị vu oan, mà là con chuột ghê tởm ẩn nấp nhiều năm cuối cùng cũng lộ ra một đoạn đuôi."
Sư phụ..."
Thích Hòa nhỏ giọng gọi, Lâm Chức nhẹ nhàng vỗ tay cậu xem như trấn an.Thích Hòa đã hiểu, nhẹ nhàng gật đầu.Mặc dù chuyện đột nhiên xảy ra, nhưng Lâm Chức cũng không mấy bất ngờ.Hành vi của đối phương không giống vu oan, mà giống khiêu khích, hay đúng hơn là thăm dò.Tuổi tác của Thích Hòa, nội lực của cậu, đôi mắt bị tật và cái tên chỉ khác mỗi họ.
Người ngoài có thể sẽ không nhanh chóng liên tưởng tới nhà họ Thích năm đó, nhưng hung thủ sau màn chắc chắn sẽ nhận ra.Năm đó chúng không tìm được thứ mình muốn ở Thích phủ, Thích Hòa giả chết xong mọi thứ cũng bị chôn vùi.
Giờ Thích Hòa lại dùng cái tên Lâm Hòa xuất hiện trên giang hồ, còn là thiếu niên mà nội lực đã hùng hậu, bọn chúng chắc chắn sẽ nghi ngờ.Lại thêm hôm nay tỷ thí, Hạ Chính Hàng cắt rơi lụa bịt mắt của Thích Hòa, khiến tất cả nhìn thấy mặt thiếu niên.Lâm Chức chưa từng gặp cha mẹ Thích Hòa, không biết đứa nhỏ này giống cha mẹ mình mấy phần, nhưng người thân quen hẳn là sẽ nhận ra.Đối phương ra tay cũng tốt, y chờ đã lâu rồi.Lúc nhóm Lâm Chức chạy tới, bên ngoài đã có một vòng người vây quanh, xì xầm bàn tán."
Cái này vừa nhìn đã biết là hãm hại, ai lại ngu ngốc như thế, làm chuyện xấu còn công khai tên?"
"Biết đâu là cố tình làm vậy để đánh lạc hướng thì sao."
"Ngày mai là ngày thi đấu cuối rồi, Lâm Hòa rất có thể sẽ là nhà vô địch, đến lúc đó nhận giải là được, cần gì phải làm chuyện này?"
"Biết đâu là do không tự tin sẽ thắng nên tiên hạ thủ vi cường."
"Ta thấy không giống tác phong của cậu ấy."
"Ta cũng thấy Lâm thiếu hiệp không phải kiểu người sẽ làm chuyện này, huống hồ mắt cậu ấy còn không nhìn thấy."
"Liệu có phải người của Ma giáo gây ra không?"
Đám đông phân vân, có người tinh mắt nhìn thấy đương sự họ nhắc đã tới, tất cả ăn ý không lên tiếng nữa.Đệ tử của Thất Tinh Môn và Ngũ Uẩn Phái canh trước cổng tránh người lạ tự tiện vào, nhưng do chuyện này có liên quan tới Thích Hòa nên cả nhóm được cho vào trong.Trong phòng nhỏ, một vị đệ tử mặc trang phục của Thất Tinh Môn nhắm mắt nằm trên mặt đất, lồng ngực không còn phập phồng, rõ ràng đã chết.Khúc Tử Hành vội bước tới, nét mặt đau đớn, hốc mắt ửng đỏ.Người của các môn phái cũng đã tập trung đông đủ.
"Vân Hư đạo trưởng, các vị chưởng môn, chủ sự, chúng ta vừa mới nhận được tin, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Chức là sư phụ của Thích Hòa, mặc dù được đám Khúc Tử Hành gọi là đại ca, nhưng xét thân phận vẫn là cao hơn một bậc.
Trong trường hợp này, dù người bị liên lụy là Thích Hòa, nhưng y mở miệng mới hợp lý."
Kỷ An, con thuật lại mọi chuyện đi."
Vân Hư đạo trưởng so với ban ngày có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều, nói với đệ tử trong môn phái.Vị đệ tử kia vâng lời, tiến lên liền mạch nói lại đầu đuôi.Đây là nơi cất giữ Băng Ngọc Liên, chỉ có vài người biết, đệ tử Thất Tinh Môn phụ trách đi tuần, mỗi tổ gồm hai người.
Vị đệ tử này tới để thay ca cho sư huynh, khi đó mới phát hiện sư huynh đã chết, cửa sân ở toang, bên trong bị lục lọi lộn xộn, hốc ngầm để cất Băng Ngọc Liên trống rỗng.
Một vị đệ tử khác đi cùng thấy vậy lập tức chạy đi bẩm báo, nhưng cho đến khi những người khác tới thì hắn vẫn không phát hiện trong viện có tung tích của ai khác.Hắn nói: "Một vị sư huynh khác thì được phát hiện ở bên ngoài, bị trọng thương, đang được cứu chữa."
Nói xong hắn hành lễ lui sang một bên, sau đó có người lên tiếng: "Đây không phải do một người gây ra.
Vị đệ tử ngất xỉu ngoài viện là bị kiếm gây thương tích, vị này là chết do bị đoản đao cắt cổ, kẻ tấn công hắn chắc chắn là cao thủ ám sát.
Sau khi hắn chết, có người mới cắm mũi tên này vào ngực hắn."
Người mở miệng là sư thúc của Thanh Tầm, cũng là y sư dẫn đội cho Bích Nguyên Sơn Trang.
Hắn vừa mới nghiệm thi cho vị đệ tử đã chết của Thất Tinh Môn.Vân Hư đạo trưởng khẽ thở dài: "Đối phương rõ ràng là cố tình.
Lâm thiếu hiệp có biết gì không?"
Ở đây không ai hoài nghi Thích Hòa, thủ đoạn của kẻ xấu quá tàn nhẫn, cắm mũi tên cùn chưa mài lưỡi vào cơ thể người chết, đây giống như là ngông cuồng uy hiếp.Thích Hòa nhẹ nhàng đáp: "Ta cũng không biết."
"Đối phương làm vậy hiển nhiên là không để chúng ta vào mắt, nhưng giờ tìm kiếm chỉ e không đủ thời gian, ngày mai là trận cuối tỉ thí rồi.
Đạo trưởng, chúng ta có nên đổi sang thứ khác có giá trị tương đương không?"
Người mở miệng là cung chủ Điểm Thúy Cung, về hướng đi của món đồ, trước đó bọn họ đã thảo luận.Nơi này bí ẩn như vậy, nhưng đối phương lại có chuẩn bị mà đến, không chỉ tinh thông địa hình, mà còn biết khi nào đệ tử Thất Tinh Môn giao ca, cho nên rất có thể là phản đồ gây ra.
Nhưng chuyện này tạm thời chưa thể điều tra rõ ngay, mà trận thi đấu cuối lại là ngày mai."
Không cần."
Vân Hư đạo trưởng đứng dậy, chắp tay thở dài: "Băng Ngọc Liên không mất, thứ bị đánh cắp chỉ là một gốc sen thuốc còn chưa được bào chế thành công."
Lão đạo trưởng nói vậy, tất cả sững sờ.Lâm Chức lại hiểu được.
Y vốn có cảm giác Vân Hư đạo trưởng cố ý dùng Băng Ngọc Liên làm kíp nổ.
Nếu biết có nhiều người đang tìm thứ này như vậy, lão tất nhiên sẽ không để người ta dễ dàng lấy đi.Chỉ là không biết lão đang than thở trong Thất Tinh Môn có phản đồ, hay là than thở bố trí của lão khiến đệ tử trong môn mất mạng, cũng có lẽ là cả hai.Liễu trang chủ của Ngân Nguyệt Sơn Trang nói: "Lão đạo trưởng, ngài đây là?"
Chưởng môn Ngũ Uẩn Phái kinh ngạc: "Ngài cố ý?"
Lâm Chức nhanh chóng quan sát vẻ mặt những người ở đây, thầm nhíu mày, vậy mà không phát hiện gì."
Trong khoảng hai năm qua, tin tức về gốc Băng Ngọc Liên trong tay ta không biết bị ai cố tình lan truyền, ngọn núi vốn yên tĩnh của ta trở nên náo nhiệt hẳn.
Lũ người kia không dám tới tìm lão già này, chỉ biết phiền nhiễu những người xung quanh.
Các vị không cần phải ngạc nhiên như vậy, ta biết các vị đều đã nghe chuyện này."
Ánh mắt Vân Hư đạo trưởng đảo qua mấy vị chưởng môn, giọng điệu vẫn bình thản, lại như một ngọn núi lớn đặt ở lòng người, khiến họ thở không ra hơi.Dù là người không bị lão nhìn, cũng khó tránh khỏi cảm thấy bị mây mù bao phủ.Chưởng môn Ngũ Uẩn Phái ho nhẹ: "Lão đạo trưởng, ta không có ý xấu, nghe nói nhiều người hỏi thăm nên ta cũng chỉ tò mò thôi chứ không mấy để ý.
Nhưng ta vẫn không hiểu, 40 năm Băng Ngọc Liên, dù là linh dược khó tìm thì tại sao lại có nhiều người tìm như vậy, không thể nào có chuyện tất cả đều bị chung một bệnh được đúng không?"
Chưởng môn Ngũ Uẩn Phái là người thẳng thắn, nói chuyện cũng thẳng một đường.
Liễu trang chủ cũng nói bà chỉ là tham gia náo nhiệt, thế nên lần này Vân Hư đạo trưởng lấy thứ đó ra treo giải, họ mới đồng ý ngay.Bọn họ cảm giác được có thứ đang giấu bên dưới vũng nước đục kia, mà thứ đó có vẻ như sẽ quấy cho giang hồ không còn được yên bình, chỉ không biết rốt cuộc là gì.Hạ Dương Hoằng: "Lão đạo trưởng đừng hiểu lầm, ta chưa từng tìm kiếm thứ này."
"Thật sao, vậy e là Hạ chưởng môn phải về điều tra thêm người trong môn."
Vẻ mặt Vân Hư đạo trưởng có vẻ lạnh hơn, không phải nhằm vào Hạ Dương Hoằng, mà là phản đồ trong Thất Tinh Môn.Hạ Dương Hoằng nhíu mày, không nói thêm."
Lão đạo trưởng biết gì rồi, có thể chia sẻ với chúng ta không?"
Cung chủ Điểm Thúy Cung không nhịn được hỏi.
Thật ra bà cũng nhận được giao dịch này, nhưng vì không muốn đắc tội Vân Hư đạo trưởng nên không nhận.
Nhưng bà cũng khá tò mò rốt cuộc thứ này có thể dùng để làm gì, nghe nói là có liên quan tới một phương thuốc, nhưng thuốc gì lại khiến người ta cố chấp như thế?Vân Hư đạo trưởng không đáp, chuyển tầm mắt sang Thích Hòa và Ứng Song, cùng với Ôn Bạch Tâm đứng bên kia: "Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ được giải thích.
Nhưng thứ này quý hiếm như vậy, có lẽ sẽ là khoai lang bỏng tay.
Bất kể là vị thiếu hiệp nào đạt giải nhất, nếu muốn thứ khác hoàn toàn có thể đến đổi với lão hủ."
"Cũng muộn rồi, ngày mai là trận đấu cuối, chư vị hãy trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Vân Hư đạo trưởng giơ tay, xem như tiễn khách."
Lão đạo trưởng, chuyện Băng Ngọc Liên không mất có thể truyền ra không?"
Lâm Chức nhìn về phía Vân Hư đạo trưởng, đối mặt với lão.Vân Hư đạo trưởng gật đầu: "Tất nhiên là được."
Mỗi người một tâm tư rời khỏi, chẳng mấy chốc chuyện Băng Ngọc Liên không mất trộm cũng lan truyền.Mọi người cười nhạo kẻ trộm làm chuyện vô ích, tán thưởng lão đạo trưởng cao tay, nghi hoặc tại sao kẻ trộm lại kéo Lâm thiếu hiệp vào chuyện này, không có mấy người tiếc nuối cho vị đệ tử đã chết của Thất Tinh Môn, thậm chí còn chẳng ai đề cập.Theo như tư tưởng của họ, tranh chấp giang hồ, chém chém giết giết là chuyện bình thường.Lúc đi là mấy người đi chung, nhưng chuyện đột ngột xảy ra, có vẻ bên trong còn ẩn giấu bí mật, lúc về cả nhóm tách ra.Thích Hòa quạt cho Lâm Chức, nói chuyện tối nay."
Sư phụ, có phải họ đã phát hiện thân phận của con không?"
"Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy, giờ cũng coi như thời điểm vừa đúng.
Bọn chúng tất nhiên không ngờ con còn sống, chớ đừng nói thứ hôm nay lấy được là hàng giả."
Lâm Chức tựa ở ghế quý phi, thấp giọng cười nhạo.Thích Hòa nhớ tới giọng điệu trốn tránh tối nay của Vân Hư đạo trưởng, hỏi: "Liệu có phải Vân Hư đạo trưởng biết gì đó không?"
"Lát nữa sẽ biết."
Thích Hòa hơi ngạc nhiên: "Dạ?"
Lâm Chức ngẩng đầu, cất giọng mời: "Người tới là khách, lão đạo trưởng đã tới, sao không tiến vào ngồi một chút?"
Thích Hòa theo bản năng đề phòng, cậu không hề cảm nhận được khí.Mấy giây sau, sân vườn vẫn tĩnh lặng như cũ, Lâm Chức lại thong thả cầm bình rót cho người sắp tới một ly trà.Chừng mấy nhịp thở sau, có người nhẹ nhàng đáp xuống đất."
Tiểu hữu đã mời, lão hủ không khách khí nữa."
Vân Hư đạo trưởng ngồi xuống, lòng lại thầm kinh ngạc thanh niên trước mặt biết được mình đến.Dưới góc nhìn của lão, thanh niên này không có nội lực cao siêu gì, vậy mà lại phát hiện được lão, không thể khinh thường.Lâm Chức làm được vậy không phải nhờ cổ trùng, mà là có hack.
Nếu xung quanh có người, 01 sẽ dùng chấm đỏ để kí hiệu.Số người tới mà có thể khiến cổ trùng của y lẫn Thích Hòa không phát hiện không có nhiều lắm, lại thêm biểu hiện của Vân Hư đạo trưởng ban nãy, Lâm Chức đoán người tới là lão."
Đột ngột tới thăm như vậy đúng là thất lễ, nhưng ta có một nghi ngờ, mong hai vị tiểu hữu có thể giải đáp."
"Băng Ngọc Liên phải chăng có liên quan tới Bích Lộ Hàn Thiên mà Khâm Hạc Cốc mất trộm?"
Trên mặt Lâm Chức có nét cười: "Đạo trưởng đã hay thì đâu cần hỏi nhiều như vậy."
"Ra là vậy sao...
Giang hồ ắt không thiếu loạn, năm này qua năm khác đều vậy, sợ là khó sống yên ổn.
Hai vị cảm thấy thế nào?"
Lão đạo trưởng không che giấu sự thăm dò.
Người giang hồ luôn muốn làm cao thủ số một, dùng gia tộc dùng môn phái để tranh đoạt tài nguyên, nhưng võ đạo không phải là một con đường thẳng bằng phẳng.Tẩy kinh phạt tủy nghe hay đấy, nhưng không có tâm tính tốt thì cũng chỉ là một cây đao giết người.Giang hồ cuối cùng thuộc về người trẻ tuổi, giờ thiên hạ đệ nhất đã già, trước khi nhắm mắt xuôi tay, Vân Hư muốn tìm yên bình cho muôn dân, chặt đứt mầm mống tai họa.Thích Hòa đợi sư phụ lên tiếng, Lâm Chức lại nói: "Tiểu Hòa, con thấy thế nào?"
Thích Hòa sửng sốt, lập tức đáp: "Giúp đỡ chính nghĩa, cứu khốn phò nguy là chức trách của chúng ta."
Thế gian có một Thích Hòa vì thế mà gánh thù nhà là đủ rồi, nếu phương thuốc này lưu truyền thì sẽ không chỉ có người sở hữu phương thuốc chịu cảnh đầu rơi máu chảy, mà những người sở hữu dược liệu cũng sẽ không tránh được gió tanh mưa máu.
Đến lúc đó không biết sẽ chết bao nhiêu người.Vân Hư đạo trưởng vui mừng gật đầu, nhìn về phía thanh niên xinh đẹp lười biếng ngồi trên ghế quý phi.
Đứa nhỏ năm đó không bị thù hận che mờ mắt, không bị vặn vẹo quan niệm, không thể không kể đến sự dạy bảo của vị sư phụ này, người thanh niên kì lạ nửa chính nửa tà lão không nhìn thấu."
Hắn là đồ đệ của ta, nếu đây là ý nghĩ của hắn, ta tất nhiên sẽ dốc sức thỏa mãn."
Tiếng Lâm Chức lẫn ý cười.
Nếu y ra tay, thân phận của y sẽ giấu được nữa.
Một cổ sư Miêu Cương miệng đầy lời chính nghĩa, e là chẳng người giang hồ nào sẽ tin.
Y dứt khoát nói như thế, tiện thể trêu chọc đồ đệ.Lời đối đáp bình thường được y dệt thành chiếc lồng bắt lấy trái tim vừa chớm nở tình yêu của thiếu niên, Thích Hòa không khỏi ngừng tay quạt, ý cười trên mặt có làm sao cũng không giấu được.Vân Hư đạo trưởng lại cảm thán, so với để lão mang về, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Thanh niên nuôi tốt như vậy, tình nghĩa sư đồ của họ cũng rất sâu nặng.Không vạch trần thân phận của nhau, ba người đều có bí mật của riêng mình bắt đầu thảo luận về phương thuốc."
Nếu phải ngược dòng tìm hiểu nguyên nhân thì phải trở lại chừng 50 năm trước, lúc Cổ Giáo còn nổi danh ở Trung Nguyên."
Vân Hư đạo trưởng đã được chứng thực rất nhiều chuyện, cũng không keo kiệt chia sẻ tin tức này."
Đạo trưởng không cần uyển chuyển như thế, nói thẳng tiếng xấu lan xa là được."
Lâm Chức thấy Vân Hư đạo trưởng nhìn mình, không ngờ ông lão này nhạy cảm như vậy, y chưa dùng cổ đã bị khám phá thân phận.
Nhưng y không hỏi, giống như Vân Hư không hỏi tại sao y biết lão tới.Vân Hư đạo trưởng lại chủ động nói: "Khi đó ta chừng hai mươi, tham gia đại chiến chính tà, được trải nghiệm bản lĩnh của cổ sư, cho nên cũng khá là quen thuộc với côn trùng."
Đại chiến hai đạo chính tà 50 năm trước, có thể nói là một hồi sử thi.Thánh Giáo Tây Vực hợp tác với Cổ Giáo Miêu Cương, cùng với Huyết Giáo và La Sát Giáo của Trung Nguyên, gây nên trận đại chiến này.
Rất nhiều đệ tử của võ lâm chính đạo Trung Nguyên tham dự vào cuộc chiến.
Bởi vì liên quan tới thế lực nước ngoài, Thiết Bộ của Lục Phiến Môn và đại nội cao thủ đại diện cho triều đình cũng sát cánh chiến đấu với người giang hồ.Kết quả cuối cùng là người của Thánh Giáo trốn về Tây Vực, cổ sư Miêu Cương ở ẩn không ra ngoài, Huyết Giáo và La Sát Giáo bị diệt sạch, không còn tung tích.
Xích Vũ Môn và Vấn Duyên Phái hiện giờ chính là Ma giáo Trung Nguyên về sau mới phát triển."
Lúc ấy thủ lĩnh của Cổ Giáo là Lâm Lam từng ở trước mặt sư phụ ta cùng với các chưởng môn khác thề bằng mạng sống của mình, chỉ cần đời sau của nàng là người thống lĩnh, Cổ Giáo sẽ không bao giờ xâm lấn Trung Nguyên.
Mà về sau Cổ Giáo cũng thật sự biến mất khỏi giang hồ, không còn gây sóng gió."
"Lúc ấy để biểu đạt thành ý, nàng còn nói ra giao dịch của mình với Thánh Giáo.
Bọn họ muốn nghiên cứu một loại thuốc hoặc cổ có thể tẩy kinh phạt tủy, khiến con đường võ đạo dễ dàng hơn."
Vân Hư đạo trưởng lắc đầu: "Trên đời này sao có thể có chuyện tốt như vậy, bọn họ đúng là thành công, nhưng cái giá quá lớn khiến người ta khó lòng chấp nhận."
"Thứ họ nghiên cứu ra khi đó có thể khiến người ta gia tăng gấp bội tốc độ vận chuyển nội lực, thực lực tăng mạnh, nhưng không tới nửa tháng chắc chắn sẽ nổ banh xác mà chết, hết sức thê thảm.
Nếu không phải nhờ thứ tà dị đó, trận đại chiến năm ấy cũng không có nhiều người chết như vậy.
Thứ này chính là hình thức ban đầu của phương thuốc kia."
"Những vật đó đều đã bị thiêu hủy, theo lý mà nói người biết cách điều chế đồng thời sửa đổi phương thuốc không có nhiều."
Lâm Chức nhíu mày: "Ý ngài là phương thuốc này rất có thể là người của Cổ Giáo về sau nghiên cứu ra?"
Lâm Lam chính là mẹ của nguyên chủ, nguyên chủ là đứa con bà sinh ra khi đã ngoài bốn mươi.Vân Hư đạo trưởng mỉm cười: "Tất nhiên không phải.
Đây vốn là ý tưởng của Giáo Chủ Thánh Giáo, thứ này cũng là người của Thánh Giáo cung cấp.
Mãi sau này ta mới biết người kia còn một thân phận khác, hắn ở Trung Nguyên cũng tương đối nổi tiếng."
"Không biết tiểu hữu đã từng nghe tên của hắn chưa, hắn là Quỷ Y Diêm Tam Canh."
Con ngươi Lâm Chức hơi co lại, một ít chuyện dần xâu chuỗi trong đầu.Trong kí ức của nguyên chủ, Diêm Tam Canh là bạn tốt của mẫu thân.
Hai người quen biết rất nhiều năm, mẫu thân hắn căn cứ theo thứ Diêm Tam Canh để lại nghiên cứu ra hai viên cổ đan, nhưng lại rất hiếm khi đề cập tới người bạn thần bí này.Diêm Tam Canh qua đời khi nguyên chủ khoảng 7 tuổi, cùng năm đó cha mẹ Thích Hòa gặp được ông ta, lấy được phương thuốc.
Hai năm sau Thích Hòa chào đời, năm Thích Hòa lên 8 thì thu thập đủ dược liệu, định để Thích Hòa 10 tuổi rồi uống.
Nhưng có người tìm tới cửa, cha mẹ Thích Hòa gặp nạn, Thích Hòa buộc phải uống thuốc sớm, sau đó gặp y.Lâm Chức phản ứng cực nhanh hỏi lại: "Chuyện này có liên quan tới Thánh Giáo Tây Vực?"
Diêm Tam Canh chết gần mười năm nhà họ Thích mới gặp nạn, chứng tỏ trước đó không ai biết những chuyện này.
Mà hai Ma giáo của Trung Nguyên đều đã bị nghiền xương thành tro, nếu có tin thì đã tìm tới cửa từ sớm.
Mẹ của nguyên chủ còn không tiết lộ cho người nhà, nên đây càng không phải tác phẩm của Miêu Cương.
Vậy thì chỉ còn Thánh Giáo Tây Vực.Bởi vì dược liệu đều là vật đặc biệt ở Trung Nguyên, lại thêm nhà họ Thích bị diệt môn có dấu hiệu của các môn phái Trung Nguyên khác nhau, căn bản không ai liên tưởng tới Thánh Giáo.
Cho dù là Lâm Chức thì cũng vì họ quá mờ nhạt nên không đi thăm dò.Vân Hư đạo trưởng thở dài: "Ta e là vậy.
Ban đầu ta cũng không nghĩ theo phương diện đó.
Ôn cung chủ hỏi ta, ta vì chưa suy nghĩ thấu đáo nên mới không đáp.
Nhưng công dụng tẩy kinh phạt tủy nội lực tăng gấp bội đã nhắc nhở ta."
Vân Hư đạo trưởng nhìn sang Thích Hòa, dò hỏi: "Tiểu hữu, ta có thể bắt mạch của ngươi không?"
Thích Hòa cũng không ngại, vươn tay ra."
Không sao, xem ra Diêm Tam Canh không phải là hắn của 50 năm trước.
Nhưng dù vậy, chúng ta cũng không thể để chúng đạt được mục đích."
Vân Hư đạo trưởng thu tay lại.
Những dược liệu này đều là vật quý hiếm của Trung Nguyên, bọn chúng muốn lấy được thì sẽ phải cắm rễ ở Trung Nguyên, trong đó trộn lẫn bao nhiêu máu tanh thì không thể nói.
Khi chúng dùng thứ thuốc này bồi dưỡng ra những đứa trẻ có nội lực cao cường, chắc chắn sẽ trở thành chủ lực để chúng xâm lấn mảnh đất này.
"Đạo trưởng yên tâm, chúng ta đã đồng ý thì chắc chắn sẽ dốc hết sức thực hiện."
Lâm Chức thấy Vân Hư đạo trưởng đứng dậy, cũng đứng dậy tiễn khách.Trước khi chia tay, y hỏi: "Đạo trưởng có biết tung tích của Thích Hoành Đoạn không?"
Ngoài thông tin mơ hồ từ 3-4 năm trước, y vẫn không nghe ngóng được gì.Vân Hư đạo trưởng lắc đầu: "Ta cũng không có thu hoạch gì."
Thích Hòa có chút thất vọng, nhưng cũng quen rồi.Tối nay đã biết đủ nhiều thông tin, tối thiểu giúp cậu làm rõ rất nhiều chuyện, cũng cho cậu và sư phụ phương hướng điều tra mới.Nửa đêm Lâm Chức gửi thư đi, không ngờ trời chưa sáng đã nhận được hồi âm."
Sư phụ, là thư khẩn."
Thính giác của Thích Hòa tốt, lập tức mang thư tới.Lâm Chức nghi hoặc mở thư.
Thư y gửi dù là gửi khẩn cấp cũng không thể có thư trả lời nhanh như vậy.
Sau khi thấy rõ nội dung lá thư, ngón tay thanh niên chầm chậm vò nhăn giấy viết.Y không cười, nhưng đôi môi luôn cong cong vẫn khiến y trông như đang cười, có điều đôi mắt đen nhánh lại tràn đầy rét lạnh."
Trận đấu hôm nay không cần phải gò bó che giấu, nếu bọn chúng muốn xem bản lĩnh của con, cho chúng thấy."
Thích Hòa cảm nhận được sư phụ tức giận, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu thấy sư phụ tức giận như vậy từ khi theo y đến nay."
Vâng.
Sư phụ, trên thư viết gì vậy ạ?"
Ngữ điệu của Lâm Chức vẫn thong thả, lại có ý cười lạnh lẽo: "Bọn chúng nghi ngờ, đào mộ con nghiệm thi.
Nếu bọn chúng muốn biết như vậy, cắt đầu chúng cho chúng xuống dưới xem cho rõ."
Người y bố trí ở Xuân Nghi có chết có bị thương, một nhóm khác kịp thời tới hỗ trợ giúp phần mộ của cha mẹ Thích Hòa tránh khỏi bị xúc phạm.
Ám vệ lập tức truyền tin, cũng may nơi này cách Xuân Nghi không quá xa, nếu không chưa chắc lá thư này đã đến được vào hôm nay.Rõ ràng là mộ giả, sư phụ lại tức giận như vậy vì cậu bị xúc phạm.
Thích Hòa biết mình không nên mừng thầm, lại khó mà kiềm chế, nỗ lực lắm mới không để lộ.Bàn tay cậu đặt lên tay Lâm Chức, xoa nắn ngón tay sư phụ, lấy đi tờ giấy kia từ tay y.Hành động này có phần ngả ngớn, nhưng Thích Hòa lại làm rất nhanh nên không có vẻ gì bất thường.
Cậu nhẹ giọng nói: "Con chắc chắn sẽ cho chúng thấy."
Sáng sớm, trận cuối cùng của đại hội luận võ đã tới trong sự trông mong của mọi người.Trên lôi đài, trang chủ Ngân Nguyệt Sơn Trang tuyên bố quy tắc.Ba người cùng đánh trên lôi đài, ai đánh hai người khác rơi xuống trước, người đó sẽ là đài chủ.Người rơi xuống đất có quyền trở lại lôi đài, đánh đài chủ rơi xuống thì sẽ thành đài chủ mới, một người bị đẩy lùi thì sẽ có một người khác tiến lên, cứ thay phiên như vậy, kéo dài nguyên một ngày.Để tránh hai người trên lôi đài đánh quá lâu, người thứ ba phải đợi hết một mảnh hương nhỏ mới được lên tranh giành, tiếp tục tìm ra đài chủ mới.Liễu trang chủ nói xong, Vân Hư đạo trưởng mở miệng: "Luận võ cũng nên có chừng mực, võ đạo mênh mông, chớ vì nhỏ mất lớn, đả thương căn bản.
Mấy vị thiếu hiệp, mời."
Tiếng trống như sấm, Thích Hòa, Ôn Bạch Tâm và Ứng Song từ các hướng khác nhau lên đài.Mới chỉ sáng sớm, bên dưới đã ồ lên những tiếng kêu la.Không vì lí do nào khác, thiếu niên ở giữa lôi đài rút kiếm, kiếm thế như đao, chém ngang một đường tạo kiếm phong cực bá đạo, ép cho hai người còn lại liên tiếp lùi về sau.Ôn Bạch Tâm giơ lụa chống cự, dải lụa bị nội lực chấn thành những mảnh vụn, bay lả tả trên không trung.Ôn Bạch Tâm bất đắc dĩ đáp đất, Ứng Song dùng thương chống cự, nhanh chóng chuyển chỗ.
Nhưng thanh kiếm rộng kia múa loạn như hoa khiến hắn cũng khó cản.
Thân pháp của Thích Hòa bay lượn như bóng ma, ép cho hắn không có chỗ đặt chân, trở tay không kịp buộc phải rơi xuống đất.Đây là lần xuất hiện đài chủ nhanh nhất trong lịch sử đại hội luận võ.
Thiếu niên mặc bộ áo gấm màu xanh da trời, đeo lụa bịt mắt đứng trên lôi đài, nghiêng tai chăm chú lắng nghe âm thanh.Không phải tiếng đám đông lớn tiếng trầm trồ, cũng không phải tiếng thở của đối thủ hay tiếng chuyển động, mà là tiếng chuông bạc khó lòng nhận thấy giữa bốn bề huyên náo.Đó là âm thanh sư phụ tạo ra vì cậu, chỉ thuộc về cậu.