Edit: RyThanh Tầm vốn dĩ chỉ định tới đại hội luận võ gặp bạn bè, xem náo nhiệt mở mang kiến thức.
Nhưng dưới sự khuyến khích của Khúc Tử Hành và Nghiêm Diệc Huyên, quyết định cũng báo danh tham dự.Thanh Tầm cầm thẻ bài chữ "Bính", bảo: "Ta nói trước, nếu ta không qua được vòng thứ nhất, các ngươi cũng đừng cười ta."
Nghiêm Diệc Huyên đĩnh đạc nói: "Ai lại thế, ngươi là y sư chứ đâu phải võ giả.
Nếu có kẻ dám chê cười ngươi, ngươi nói cho bọn ta, bọn ta xả giận cho."
"Nếu là người ngoài thì không cần đến nữ hiệp ra tay, tự ta cũng giải quyết được."
Thanh Tầm nhìn về phía Lâm Chức, có chút hưng phấn nói: "Lâm đại ca, nhờ thứ huynh cho mà ta nhận được rất nhiều dẫn dắt.
Lần này gặp lại, e là ta còn phải quấy rầy huynh nhiều."
Thanh Tầm vẫn như xưa, nhắc tới y thuật độc thuật là sẽ hào hứng vô cùng.Khúc Tử Hành: "Oa, Lâm đại ca bất công, chỉ cho A Tầm chứ không cho chúng ta!"
"Thay vì nói là thứ ta cho, chi bằng nói là một câu đố.
Lúc ấy Tiểu Tầm tới thỉnh giáo ta, ta cho đệ ấy một trang giấy, trên đó liệt kê mấy loại độc.
Những thứ đó dùng cách phối khác nhau sẽ có công hiệu khác nhau.
Nếu đệ muốn thì ta cũng cho đệ một phần nhé?"
Lâm Chức nhướng mày, như thể nói y cũng không ngại làm vậy.Khúc Tử Hành liên tục xua tay: "Ha ha ha cái này thì thôi."
"Trong mấy loại độc đó có một loại ở Trung Nguyên rất ít gặp, ta cũng phải lật giở rất nhiều sách vở, cộng thêm mấy năm nay đi bốn phương mới phát hiện được, còn phải suy nghĩ rất lâu mới hiểu.
Không có chúng thì gặp bệnh độc hoặc các loại độc phức tạp thì ta cũng không biết đối phó thế nào."
Lâm Chức nghe được câu Trung Nguyên rất ít gặp thì thoáng nhíu mày, nhưng ba người trước mắt không hề phát hiện, một người nói hai người tràn đầy phấn khởi nghe.Thanh Tầm vỗ trán, chợt nhớ ra: "Suýt thì quên, ta mang theo vài thứ cho mọi người này."
Y cho Khúc Tử Hành và Nghiêm Diệc Huyên đan dược bổ ích khí huyết, cho Lâm Chức và Thích Hòa thêm một cái hộp, bên trong là dược liệu lạ."
Đây là một vị thuốc đặc biệt ta tìm được ở cát vùng biên thùy, giúp thanh gan sáng mắt, mỗi ngày nấu canh uống là được, hi vọng sẽ giúp cải thiện mắt cho Tiểu Hòa."
Lâm Chức nói với Thanh Tầm: "Đệ có lòng, đa tạ."
"Nên làm thôi, giữa bằng hữu không cần khách khí như thế."
Thanh Tầm bị Lâm Chức nhìn như vậy có hơi xấu hổ.
Trong tay vẫn còn một bình thuốc, y nhìn quanh, hỏi: "Khương Ngạn đâu rồi, sao hắn vẫn chưa tới?"
Nghiêm Diệc Huyên hừ một tiếng: "Đúng rồi đó, hắn dám không đến thì đợi lệnh truy sát giang hồ của bản nữ hiệp đi."
Khúc Tử Hành nhún vai: "Có khi là đến muộn.
Đại thiếu gia mà, đến trễ là chuyện thường.
Ta đã để lại kí hiệu cho hắn, mà hắn chỉ cần nghe ngóng một chút là cũng tìm được chúng ta thôi."
Nhưng cho tới sáng hôm sau, bọn họ cũng không thấy bóng dáng Khương Ngạn.Khúc Tử Hành chạy đi hỏi người cầm danh sách, nói cảm ơn xong vội vàng chạy về."
Trên danh sách không có tên Khương Ngạn."
Nghiêm Diệc Huyên hơi sốt ruột: "Đại thiếu gia làm cái gì vậy, không tới thật à, tranh tài sắp bắt đầu rồi, không có mặt thì sẽ trễ."
Thanh Tầm lo âu: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?"
Lâm Chức an ủi: "Có khi là giữa đường vướng chút việc nên tới trễ, nếu đại hội luận võ kết thúc mà vẫn không thấy hắn thì chúng ta đi tìm."
Lâm Chức thầm nghĩ có lẽ Khương Ngạn đã tới đây lâu rồi, chỉ là không dám gặp họ.Thân phận của Khương Ngạn còn rất nhiều nghi vấn, việc mất Xà Vân Thảo năm đó rất có thể là tác phẩm của hắn, mà phần thưởng cho nhà vô địch năm nay hẳn cũng là mục tiêu của hắn.
Nhưng hắn lại mãi không xuất hiện, có lẽ là thân phận "Khương Ngạn" không tiện tham gia.Đám Khúc Tử Hành nghe vậy gật đầu, đại hội luận võ sắp bắt đầu rồi, tạm thời đành phải vậy.Đại hội luận võ do mấy bang phái có danh vọng lớn đứng ra tổ chức, 5 năm tổ chức một lần.
Đây chỉ là thúc đẩy giao lưu võ học, triển lãm công phu của thế hệ hiệp khách mới, thế nên nhóm 10 người xếp hạng cao nhất của 5 năm trước không được tham dự, ngoài ra thì không còn hạn chế nào khác.Từng tiếng trống nổi, vũ sư nhảy múa trên lôi đài, khiến bầu không khí náo nhiệt hẳn.Vị trí quanh lôi đài đã ngồi đầy người, rất nhiều người phải đứng xem, ngay cả bờ tường lẫn cây cối cách đó không xa đều có người ngổi xổm.Thích Hòa chiếm được vị trí thích hợp nhất để thưởng thức cuộc chiến cho Lâm Chức.
Nghiêm Diệc Huyên, Khúc Tử Hành và Thanh Tầm thì phải ngồi ở vị trí dành riêng cho môn phái của họ.Vũ sư kết thúc điệu nhảy, lão đạo râu tóc bạc phơ bay xuống sân.Lão chính là môn chủ Thất Tinh Môn, Vân Hư đạo nhân, cũng là một trong những người chủ trì đại hội năm nay.Lão cũng không dài dòng, bắt đầu giới thiệu sơ lược quy tắc."
Người đến đây, bất kể xuất thân, bất kể công phu, nhưng nhất định phải tuân thủ quy tắc tranh tài.
Ra tay đúng mực, không được làm tổn hại tới tính mạng người khác, ai vi phạm sẽ phải chịu trừng phạt tương xứng."
Giọng điệu lão ôn hòa, trong lời nói lại có nội lực, dù là người ở xa nhất cũng có thể nghe rõ ràng.Sự chấn nhiếp trong đó không cần nói cũng biết.
Lâm Chức thấy tai hơi đau, y còn thấy đau thì những người nội lực yếu sẽ bị hỗn loạn khí huyết, tay chân nhũn ra.
Có thể thấy nội lực của Vân Hư đạo trưởng hùng hậu cỡ nào.Ánh mắt Lâm Chức đặt trên người lão đạo trưởng.
9 năm trôi qua, mặc dù râu tóc Vân Hư đạo trưởng đã bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn quắc thước.Thích Hòa cũng cảm nhận được dao động nội lực trong âm thanh, cậu không có phản ứng gì, chỉ thấy vị đạo trưởng này vẫn như trước.Năm đó trong nhà xảy ra chuyện, cậu đã từng gặp Vân Hư đạo trưởng.
Sau đó cậu giả chết thoát thân, thoáng cái đã mấy năm, hôm nay mới gặp lại.Không chỉ có Vân Hư đạo trưởng, có lẽ kẻ thù của cậu cũng ở đây.Thích Hòa nhắm mắt, cậu không nhìn thấy, nhưng có thể nghe.Nơi này quá đông người, mùi hương lẫn lộn, ồn ào.
Nhưng dù cho đã nhiều năm trôi qua, chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, cậu cũng sẽ không buông tha.
Toàn trường tĩnh lặng trong vài giây nhờ âm thanh của Vân Hư đạo trưởng, lão đạo trưởng nhón chân, về lại ghế ngồi.Ánh mắt Lâm Chức di chuyển theo ông lão.
Bên trái lão là trang chủ Ngân Nguyệt Sơn Trang, bên phải là chưởng môn Ngũ Uẩn Phái, rồi môn chủ Túy Nguyệt Môn Hạ Dương Hoằng.
Chưởng môn Thanh Ảnh Phái và cung chủ Điểm Thúy Cung cũng chia ra ngồi hai bên.Mười vị trí đầu giang hồ, một cung hai trang ba môn bốn phái thì có tới 6 người chủ trì ở đây, đủ thấy trọng lượng của đại hội luận võ lần này.Bốn môn phái còn lại không phải không phái người tới.
Mấy y sư của Bích Nguyên Sơn Trang đang ngồi ở vị trí khá đẹp, bọn họ được mời tới để làm việc, cần phải kịp thời chữa trị cho người bị thương.
Thanh Tầm ở trong đội ngũ này, nghe nói người dẫn đội là sư thúc của y.Xích Vũ Môn và Vấn Duyên Phái là Ma giáo, tất nhiên sẽ không trắng trợn xuất hiện.
Mặc dù đại hội không hỏi lai lịch, nhưng nếu là người tội ác chồng chất, tất cả cũng sẽ bài xích.Về phần Linh Sơn Phái, từ trước đến nay họ luôn kín đáo, khó thấy bóng dáng.Lâm Chức rủ mắt mân mê vòng bạc trên tay.
Đại hội luận võ năm nay mà không tới đông như vậy thì lại thành bất hợp lý, dù sao lần này có cả thiếu cung chủ Điểm Thúy Cung, đệ tử quan môn của đại trưởng lão Thất Tinh Môn - Khúc Tử Hành, ái đồ của môn chủ Túy Nguyệt Môn, tiểu sư muội của chưởng môn Thanh Ảnh Phái - Nghiêm Diệc Huyên.Ngũ Uẩn Phái và Ngân Nguyệt Sơn Trang cũng có đệ tử dự thi, nhưng không có ai quá nổi tiếng.
Đại sư huynh hiện tại của Ngũ Uẩn Phái chính là nhà vô địch của đại hội luận võ trước, đại tiểu thư của Ngân Nguyệt Sơn Trang được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân thì đứng hạng ba.Hai môn phái này là thế lực chính đạo tuyệt đối, không thuộc phe cánh nào, họ luôn có mặt trong mọi sự kiện.Theo từng hồi chiêng trống, võ giả cầm thẻ bài chữ Giáp đi lên lôi đài.Giới hạn thời gian là một nén hương, trong lúc đó rơi xuống lôi đài cũng không sao, chỉ cần giây phút hương cháy hết còn ở trên lôi đài là có thể vào vòng tiếp theo.Ngay khi bắt đầu, cảnh tượng đã rất hỗn loạn.Đao thương côn bổng chưởng quyền cước pháp loạn tới nỗi hoa cả mắt.
Rất nhiều người bị đánh bay ra ngoài lại leo lên, có người tức giận tới mức mất hết phong độ xong vào giật tóc xé áo, có người cũng chơi xỏ lá lợi dụng thân pháp nhanh liên tục trốn tránh, có thể nói là bát tiên quá hải, các hiển thần thông*.*Gốc 八仙过海各显神通, ý là hỗn loạn muôn màu mỗi người một vẻ.Đoản kiếm của Nghiêm Diệc Huyên xoay tròn quanh người nàng, tạo thành một khoảng trống, kẻ nào dám tiến vào sẽ phải chịu đòn.Nàng thong dong đứng ở trung tâm, miệng còn không quên châm lửa khiêu khích người ta tới đánh mình.Khúc Tử Hành thì đơn giản thô bạo hơn nhiều, kẻ nào tới thì đá kẻ đó, bị tấn công thì dùng vỏ kiếm đón, hắn thậm chí còn không xuất kiếm.Trận đầu chỉ là để sàng lọc mấy con cá con, bọn họ đều không định lãng phí nội lực, cũng tránh để người ta phát hiện lá bài tẩy của mình.Lâm Chức thấy rất rõ, giữa khung cảnh hỗn loạn đó, Nghiêm Diệc Huyên còn nhân cơ hội đá mông Khúc Tử Hành.
Sau đó nàng cũng suýt bị người ta đẩy xuống dưới, người cười đổi thành Khúc Tử Hành.Đoản kiếm của Nghiêm Diệc Huyên cắm xuống đất, nàng ở trên không trung xoay người, mũi chân đạp một cái trở lại lôi đài, nhận được tiếng khen vang dội.Trên dãy chủ tọa, Vân Hư đạo trưởng vuốt râu cười: "Thanh niên bây giờ thật hoạt bát."
Chưởng môn Thanh Ảnh Phái bất đắc dĩ nói: "Tiểu sư muội nghịch ngợm, khiến chư vị chê cười rồi."
Chưởng môn Ngũ Uẩn Phái vui vẻ nói: "Trẻ con mà, như vậy mới đúng."
"Nhưng năm nay có nhiều gương mặt lạ thật, náo nhiệt như vậy vui biết mấy."
Vân Hư đạo trưởng gật đầu, ánh mắt đảo quanh những người này, lơ đãng dừng ở một nơi rồi trở lại lôi đài.Lâm Chức cảm nhận được tầm mắt từ bên trên, tiếp tục xem tranh tài.Một nén hương cũng không lâu, về sau có người thấy sắp rơi xuống thì dứt khoát lôi người khác đi cùng.Khi tiếng trống gõ vang, trên sân chỉ còn một nửa số người ban đầu.Có kẻ nóng tính muốn đánh người lôi mình xuống ở phút cuối, nhưng nhận được cái nhìn như gió xuân ấm áp của Bắc Đẩu võ lâm thì chỉ đành đe dọa mấy câu rồi bỏ đi.Người tiến vào vòng tiếp theo lần lượt đi đăng kí, sau đó người cầm chữ Ất lên sàn.Có kinh nghiệm từ trận trước, trận này các thí sinh xảo quyệt hơn nhiều.Trong đó tương đối đáng chú ý là một nữ nhân đội nón rộng vành, nàng vung thuốc bột, người xung quanh lập tức ngã xuống.Cũng có người nội lực tốt tự hóa giải dược tính, loạng chạng bò lên.Nàng cứ như vậy đứng trong góc, không ai dám tới gần."
Là nàng ta."
Lâm Chức vẫn nhớ người này, là nữ nhân hôm qua ở trong quán trọ nói Khúc Tử Hành xen vào việc của người khác.Không có gì bất ngờ thì vị này hẳn là thiếu cung chủ Điểm Thúy Cung.Thích Hòa hơi bất ngờ: "Ai ạ?
Người quen của sư phụ?"
Lâm Chức tóm tắt chuyện hôm qua cho cậu, cũng nói ra suy đoán của mình."
May mà con có sư phụ, không sợ những thứ này."
Thích Hòa thì thầm.
Cậu có khả năng kháng độc, uống máu của sư phụ còn không sợ, độc dược bình thường càng không có tác dụng với cậu.
Mà dù có trúng độc thì sư phụ cũng có thể dùng cổ trùng giải độc cho cậu.Lâm Chức: "Núi này cao còn có núi khác cao hơn, không được khinh địch."
Thích Hòa ngoan ngoãn đáp, sao cậu lại không biết, chẳng qua là thích sư phụ dặn dò mình.Lần này số người trụ lại trên sân nhiều hơn, tiếp theo là nhóm cầm chữ Bính.Thanh Tầm nằm trong nhóm này, Lâm Chức chú tâm xem hơn.Hiển nhiên thanh niên không quen hỗn chiến, còn ngã xuống lôi đài một lần.
Nhưng Thanh Tầm nắm rõ huyệt vị trong cơ thể người, ở giây cuối dùng châm phong huyệt vị người tấn công mình, thành công ở lại."
Thanh Tầm vào vòng trong, tiếp theo sẽ đến lượt con."
Lâm Chức báo kết quả cho Thích Hòa, sau đó tới gần bên tai cậu thì thầm: "Bọn họ chắc chắn sẽ chú ý đôi mắt của con, không cần phải cố khiêm tốn kín đáo, con tới là để giành giải nhất."
"Thích Hòa, con sẽ là thiên hạ đệ nhất."
Giọng của thanh niên là tỉnh táo và chắc chắn vì đã mưu tính mọi chuyện, như mây trôi nước chảy.Hơi thở của y phả vào vành tai Thích Hòa, khoảng cách quá gần mang tới hơi ấm quyến luyến, làm Thích Hòa vô thức nắm chặt kiếm, dùng xúc cảm lạnh băng của vỏ kiếm để kiềm chế lòng mình.Với Thích Hòa thì đây không chỉ là kỳ vọng và coi trọng của bậc trưởng bối, mà còn là sự tin tưởng và cổ vũ của người yêu.Dù cho cái sau chỉ là cậu hạ lưu đơn phương vọng tưởng, cũng đủ khiến cảm xúc của thiếu niên cháy bỏng."
Ta chắc chắn sẽ không để người thất vọng."
Cánh môi Thích Hòa nhẹ nhàng giương lên, cầm thẻ bài đứng dậy.Lần này cậu không gọi "sư phụ", cũng không dùng kính ngữ.Thiếu niên kiếm khách bịt mắt đi lên lôi đài, dẫn tới rất nhiều người xì xào bàn tán.Trên đài còn có người chế giễu: "Sao lại có cả mù lòa tới tranh tài thế này, lát nữa đánh ngươi chẳng phải là ức hiếp người tàn tật?"
Bên dưới cũng có người kêu: "Lúc nghịch kiếm đừng có cắt vào tay nhé."
Nghiêm Diệc Huyên tức điên, đứng dậy mắng: "Hắn mạnh hơn các ngươi gấp một vạn lần."
Trên cao, chưởng môn Thanh Ảnh Phái không hề bất ngờ khi tiểu sư muội bênh vực thiếu niên kia.Lần trước tiểu sư muội về đã kể cho họ nghe những chuyện nàng gặp khi đi ngao du, khen vị Lâm đại ca kia vừa đẹp vừa hiền, rất lợi hại, khen đồ đệ của Lâm đại ca tuy bị mù nhưng vũ lực cao cường.Hắn cũng tò mò rốt cuộc là cao cường như thế nào.
Chẳng qua mấy năm không nghe được tiếng gió gì, hắn cũng không để trong lòng, hôm nay gặp mặt mới thấy có lẽ không phải tiểu sư muội nói quá.Xung quanh ồn ào, Thích Hòa lại làm ngơ.Cậu lẳng lặng đứng tại chỗ, như một bức tranh sơn thủy.Bởi vì có lụa trắng che mắt nên ngũ quan của cậu không lộ ra toàn diện, nhưng sống mũi cao và đường nét không tì vết cũng đủ để chứng minh đây là một thiếu niên hết sức tuấn tú.Chính sự không trọn vẹn này mới càng khiến người ta tiếc hận, muốn quan tâm nhiều hơn.Tiếng nói đỡ ở bên dưới trở nên nhiều hơn, cũng có nữ hiệp cùng trận âm thầm quyết tâm lát nữa phải giúp đỡ.Nhưng vừa bắt đầu, mọi người đã biết phán đoán của mình là hoàn toàn sai lầm.Thiếu niên rút ra một thanh kiếm rộng kì lạ, cầm kiếm như cầm đao, tùy ý vung ra một chiêu.Cậu không đả thương bất cứ ai, nhưng người tiếp xúc với kiếm khí đều xanh mặt lùi lại.
Có người không rõ tiếp tục xông lên, bị nội lực đánh bay, ngã xuống khỏi lôi đài.49 người trên lôi đài bị kiếm lực bá đạo ảnh hưởng, chỉ còn mấy người miễn cưỡng đứng được ở mép.Toàn trường xuất hiện vài giây tĩnh lặng, ngay cả chư vị chưởng môn ở trên đài cao cũng kinh ngạc.Một chiêu này bọn họ không nhìn ra của môn võ nào, chỉ thấy vô cùng mạnh mẽ, nội lực cũng rất hùng hậu.Vân Hư đạo trưởng tán thưởng: "Là mầm mống tốt."
Người bên dưới cũng tỉnh hồn, bùng nổ tiếng ủng hộ.Vân Nguyệt về vỏ, Thích Hòa đi tới góc lôi đài.Cậu đi tới sát mép, thấy thiếu niên sắp đạp hụt, có người không nhịn được lên tiếng nhắc nhở "cẩn thận".
Cậu lại không hề ngã, vững vàng đứng đó.Đây giống như một lời khiêu khích thầm lặng, như thể chỉ cần có người tới đẩy một cái cậu sẽ rơi xuống.Khác với nữ nhân đội mũ rộng vành ban nãy, dù cho Thích Hòa đã ra tay uy hiếp, vẫn có kẻ bởi vì cậu mù và đang đứng ở mép lôi đài nên tiến lên tấn công.Nhưng kẻ kia bỗng thấy chân tê mắt hoa, cả người đã nằm dưới đất.Rất nhiều người phải dụi mắt, họ rõ ràng trông thấy người kia lao về phía thiếu niên, nhưng chớp mắt gã đã bay ra ngoài, còn thiếu niên vẫn đứng tại chỗ, bất động như tùng.Cực ít người nhìn ra được là do thân pháp và động tác của thiếu niên quá nhanh, quá quỷ dị, mới khiến cho người ta có loại ảo giác này.Chưởng môn Ngũ Uẩn Phái ngồi ngay ngắn lại: "Tiểu tử này không đơn giản đâu."
Trang chủ Ngân Nguyệt Sơn Trang cũng tiếc nuối: "Tiếc là trận đầu nên không thể xem tận hứng."
Những người khác gật đầu, một chiêu như vậy khó có thể nhìn ra, phải đợi tới vòng thi đấu cá nhân mới dễ quan sát hơn.Chưởng môn Thanh Ảnh Phái thì lộ vẻ ngạc nhiên, thầm nhủ tiểu sư muội đúng là quen biết một nhân vật ghê gớm.Hắn không nhịn được nhìn sang thanh niên ngồi bên dưới, đồ đệ yêu quái như vậy, sư phụ sẽ là nhân vật tầm cỡ nào nữa.Lâm Chức như cảm giác được nhìn lại, nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi.Chưởng môn Thanh Ảnh Phái thu hồi tầm mắt, sức quan sát nhạy bén như vậy, xem ra cũng không dễ chọc.Tiếng hô hào ở bên dưới ngày càng lớn, người kia xám xịt rơi xuống lôi đài thì không dám sấn tới chỗ Thích Hòa nữa.Đến cuối, Thích Hòa vẫn đứng ở đó, nghe được tiếng trống kết thúc thì nhàn nhã đi xuống.Sau buổi trưa sẽ bắt đầu vòng thứ hai.Số người vào vòng hai chỉ còn một nửa, lần này áp dụng hình thức rút thăm, tiến hành tranh tài 1-1.Sàn đấu rộng lớn có vết kiếm phân chia thành tám phần sân riêng biệt.
Yêu cầu thí sinh phải phân thắng bại trong một trăm chiêu, nếu hết một trăm chiêu mà hai bên đánh ngang thì sẽ loại cả hai.Áp lực như vậy khiến các võ giả vừa mới qua vòng 1 rất căng thẳng, khi biết sẽ có cao thủ chuyên môn theo dõi để đếm số chiêu lại càng khóc không ra nước mắt.Khán giả thì xem say sưa.
Tuy là thi đấu giao lưu có chừng mực, nhưng có không ít kẻ khát máu cảm thấy càng đánh hăng mới càng hay, nếu phải phân thắng bại trong 100 chiêu thì sẽ có người tung ra sát chiêu.Cho dù là buổi chiều nóng bức, sân bãi cũng kín người không còn chỗ.Thích Hòa không bốc phải đám Khúc Tử Hành, đối thủ là một người cậu không biết, cũng không thèm để ý.Khúc Tử Hành bước lên lôi đài, sau ba mươi chiêu chống mũi kiếm vào cổ đối thủ.
Nghiêm Diệc Huyên dùng năm mươi hai chiêu, đoản kiếm bay qua, Thiên Tàm Tơ trong suốt đã quấn trên cổ địch.Thanh Tầm thì vất vả hơn, sau 90 chiêu dùng ngân châm làm tê liệt đối thủ, khó khăn chiến thắng với thương tích.Khi Thích Hòa lên đài, lần này không còn lời lẽ hay ánh mắt khinh thường nữa, ai cũng quan sát cậu, đợi xem cậu ra tay.Thích Hòa dịu giọng nói: "Xin được chỉ giáo."
Đối thủ đề phòng kiếm của cậu, muốn giáng đòn phủ đầu, nhưng giây sau lại như bị điểm huyệt mà đứng im.Kiếm vẫn trên tay Thích Hòa, chưa hề rời vỏ, cậu thậm chí còn không di chuyển.
Đối thủ run rẩy giơ tay sờ lên cổ, chỗ đó đau xót lạ thường.Hắn lấy dị vật ra, giơ lên xem, con ngươi tức thì nở to.Đó không phải ám khí, chỉ là một chiếc lá.Lá cây bị gió thổi tới, trong tích tắc bay qua trước người hắn lại bị nội lực đánh vào cơ thể hắn.
Nếu khi đó tiến thêm một bước, giờ hắn đã là một cái xác.Người kia ôm vết thương trên cổ, ánh mắt vừa sợ vừa phức tạp, thở dài: "Ta thua rồi."
Nét mặt Thích Hòa vẫn vậy: "Đa tạ đã nhường."
Diễn biến quá nhanh khiến người ta xôn xao.Rất nhiều người chỉ nhìn thấy đối thủ của Thích Hòa nhào lên, sau đó che cổ xuống đài, bọn họ còn không biết Thích Hòa đã làm gì.Cái này khiến rất nhiều người lạnh sống lưng.
Trong các loại võ công, chỉ có nhanh là khó phá, mà nhanh tới độ không thể phát hiện là một việc cực kì đáng sợ.