Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)

[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 15:Lửa cháy đổ thêm dầu


Chương 15:Lửa cháy đổ thêm dầu
Editor:HamNguyet

Trong khư hàn dược Tần Lạc Hàn uống, bị nàng thả một viên hàn đan vào, sau khi Tần Lạc Hàn rơi xuống nước, trong thân thể vốn có hàn khí, phân lượng hàn khí của hàn đan kia không nặng, cho dù mời Hoa ngự y y thuật cao minh đến, cũng không thể tìm ra vấn đề, chỉ có thể nghĩ đến do Tần Lạc Hàn rơi vào hồ sen nên nhiễm hàn khí!

Mà năm ngày sau Tần Lạc Hàn chuyển nguy thành an, đã ở bên trong dự đoán của nàng.

Vì lần này, nàng vốn không có ý định lấy tính mạng Tần Lạc Hàn!

Nữ tử này, lặp đi lặp lại thiết kế hãm hại nàng nhiều lần, nàng không muốn để cho nàng ta chết dễ dàng như vậy!

Lần này...Chỉ là cho nàng một cái giáo huấn nho nhỏ mà thôi!

Làm hại ba người rơi xuống hồ, kẻ đầu sỏ Tuyết Nhi gây nên tự nhiên không có kết cục tốt.

Tạ Như Yên dùng gia pháp, đánh Tuyết Nhi ba mươi đại côn, Tuyết Nhi chỉ còn lại một hơi, Chu Mai kia hận Tuyết Nhi không làm tốt việc, lại hại nữ nhi của mình đi dạo quỷ môn quan một vòng, không những thế còn liên luỵ đến nữ nhi Vân thừa tướng cùng chất nữ Mạnh thái hậu, càng làm cho Vương gia vốn đối với nàng thập phần lãnh đạm giờ lại phai nhạt hơn không ít, đương sẽ không phái người đi chiếu cố, mặc kệ Tuyết Nhi sống chết, ném Tuyết Nhi trong phòng tối tự sinh tự diệt, chờ Tần Lạc Hàn hoàn toàn khoẻ lại, tiếp tục chậm rãi tới thu thập Tuyết Nhi.

Sau khi Tần Lạc Y biết, liền có suy nghĩ cứu Tuyết Nhi một mạng, thu mua tâm nha đầu kia, tương lai đối phó hai mẫu-nữ Tần Lạc Hàn, tất nhiên có chỗ hữu dụng!

Cùng Đại Hắc lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau một cái, phát hiện nha đầu kia tuy rằng bị đánh rất nặng, nhưng thân mình vẫn còn chút ngân lượng tích góp được, Chu Mai mặc kệ nàng ta sống chết, chính nàng ta cắn răng nhờ người dùng ngân lượng tích góp mua thuốc trị liệu.Tuy rằng mua thuốc không tốt, nhưng thời gian mấy ngày nay cũng không có biểu hiện chuyển biến xấu.

Nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời không động thủ.

Chờ thời gian nàng ta dùng hết ngân lượng tích góp được, không thể nề hà cầu đến trước mặt hai mẫu-nữ Tần Lạc Hàn, lấy oán hận Chu Mai đối với nàng ta, một chốc sẽ không tiêu được oán khí trong lòng, hoặc có thể mượn cơ hội này lấy mạng Tuyết Nhi...Đến lúc đó nàng lại ra tay cũng không muộn!

Sau đó nàng không tiếp tục chuẩn bị vội vã đi cứu Tuyết Nhi, nha đầu kia nhiều lần hại chính mình, nhìn nàng ta chịu tra tấn nàng hưng phấn còn không kịp!

Đặc biệt bị chủ tử nàng ta trung tâm tra tấn!

Miệng vết thương nàng khép lại không lâu, tuy rằng lần này không tiếp tục rơi vào hồ sen, nhưng Tạ Như Yên cảm thấy nàng bị kinh hách.

Để nàng tiếp tục nghỉ ngơi trong phòng.

Tần Lạc Y biết chính mình tốt, làm sao ngồi yên được?

Cảm tình đời trước của Tần Lạc Y cùng Tần Lạc Hàn rất tốt, Tần Lạc Y tự ti, không cùng người khác nói chuyện nhiều, đối với vị tỷ tỷ này thật tâm yêu thích, ngoan ngoãn phục tùng, điểm này, nàng từ miệng nha đầu, bà tử trong phòng biết được.

Đáng tiếc...Bản tôn lại tin tưởng lầm người!

Tần Lạc Hàn một lần lại một lần muốn hại Tần Lạc Y, lần này Tần Lạc Hàn bệnh nặng một hồi, Tần Lạc Y ngược lại lông tóc vô thương, trong lòng tự nhiên buồn bực đến cực điểm, mỗi ngày đều sinh khí.

Tần Lạc Y nhàn rỗi, Tạ Như Yên vì nàng bị thương, nên không cho phép nàng ra khỏi vương phủ...Quá mức nhàm chán, không biết làm gì, nàng liền lấy danh nghĩa tới thăm Tần Lạc Hàn, mỗi ngày đều chạy tới Thấm Hương viên hai lần.

Nhìn đến Tần Lạc Hàn cùng Chu Mai rõ ràng hận nàng muốn chết, lại không thể không dùng khuôn mặt tươi cười với nàng, bộ dáng miễn cưỡng cười vui cùng nàng thân thiện nói chuyện, trong lòng nàng liền cảm thấy thập phần thích ý!

Năm ngày sau Tần Lạc Hàn hạ sốt, theo lý thuyết Tần Lạc Hàn thể chất tôi thể cao giai, kinh mạch trên người đã đả thông không sai biệt lắm, lẽ ra nhanh chóng hảo hảo đứng lên mới phải, nhưng bởi vì mỗi ngày nàng đều đi kích thích Tần Lạc Hàn hai lần, tức giận đến mức nằm trên giường, sáu ngày mới xuống được giường.

Đương nhiên, đồng thời trêu đùa mẫu-nữ Tần Lạc Hàn, nàng không quên chính sự của mình.

Lần này người nghĩ thiết kế hại nàng là hai mẫu-nữ Tần Lạc Hàn, Chu Mai không có linh lực, chưa từng tu luyện, tuy rằng Tần Lạc Hàn là tôi thể cao giai, nhưng trong cơ thể không có linh lực, không thể dùng linh lực đến công kích người, Tuyết Nhi kia cũng vậy...Nên nàng mới may mắn dựa vào tu luyện thân thủ nhanh nhẹn ở hiện đại thắng bọn họ một ván!
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 15.1:Lửa cháy đổ thêm dầu


Chương 15.1:Lửa cháy đổ thêm dầu
Editor:HamNguyet

Bất quá, nếu nàng gặp gỡ cao thủ như Tần Lăng Vân...Không nói Tần Lăng Vân, chính là Sở Dật Tu, nàng đều không phải đối thủ của bọn họ!

Ở thế giới kia nàng cường đại tự do, đến thế giới này vận mệnh bị nắm trong tay người khác, cảm giác này thật sự khiến nàng khó chịu!

Lại đi tàng thư các, chọn lựa hai bản công pháp cao giai tu luyện, muốn thử đả thông kinh mạch thân thể...Nhưng cho dù thử vài ngày, cũng vô dụng!

Hiện tại thân thể này, thật sự hoàn toàn không thể dùng phương thức này tu luyện!

Sau khi thất vọng, Tần Lạc Y chỉ phải tuyệt cửa tâm tư, tính dựa theo phương thức dùng đan dược đến phụ trợ tu luyện!

Tuy rằng Trấn Nam Vương phủ ở Sở quốc quyền thế khuynh thiên, nàng có đủ năng lực chính mình luyện chế đan dược, nhưng dược tu...Vẫn là lựa chọn cuối cùng!

Vì kiếp trước nàng tu luyện qua, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, dược tu muốn không ngừng tấn giai, cần phải có tài lực thật lớn duy trì!

Không có bạc, liền không thể tìm linh thực, không có linh thực, căn bản không cần nói tới luyện đan tu luyện!

Kiếp trước tư chất nàng vô cùng tốt, tu luyện đến cảnh giới tiên thiên, cũng tiêu phí của Lam gia rất nhiều linh thực trân quý!

Hiện tại thân thể này thậm chí không thể tu luyện Thánh Long võ đạo, không biết dược tu có hiệu quả như thế nào.

Nàng là người thuộc phái hành động, nghĩ đến liền làm, đặc biệt loại chuyện tình liên quan đến lợi ích của nàng.Linh thực trong trữ vật giới hữu hiệu, mặc dù Lam gia có bí cảnh dược điền, cũng có người chuyên môn trông giữ, tu luyện giả muốn dùng đều phải đăng ký, không để cho người ta tùy ý đến lấy dùng.

Tuy thực nàng tồn trữ nhiều chủng loại, nhưng lưu lượng mỗi loại linh thực không nhiều, rất nhiều thứ trong đó đều bị nàng lấy đến chuẩn bị luyện đan, còn chưa kịp luyện, còn có đan dược tự mình luyện ra, dễ dàng dùng để đổi linh thực về!

Nếu tiếp tục trở thành dược tu, trước tiên phải tìm được nguồn linh thực ổn định mới được!

Nàng đối với Tạ Như Yên cùng Hạnh Nhi, Liễu Nhi nói bóng nói gió, biết Trấn Nam Vương phủ không gieo trồng linh thực, bởi Tần Lăng Vân không dùng được!

Còn có, luyện đan sư trên phiến đại lục này vô cùng ít!

Rất nhiều người có thiên phú tu luyện cao, nhưng không có thiên phú luyện đan, linh khí trên Thánh Long đại lục dư thừa, linh thực so với thế giới trước kia của nàng đa dạng hơn, nhưng đan dược lại thập phần hiếm lạ!

Tin tức tốt như vậy làm cho Tần Lạc Y hưng phấn không thôi, luyện đan sư trên Thánh Long đại lục thưa thớt...Như vậy nàng có thể thu thập linh thực luyện đan, sau đó đem đan dược đi bán đấu giá.

Giá đan dược, đương nhiên cao hơn so với linh thực!

Cứ lặp lại vòng tuần hoàn như vậy, nàng có đủ linh thực tu luyện, hẳn là không phải việc gì khó!

Sau một tháng nàng xuyên đến đây, thừa dịp Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên không ở trong phủ, nàng rốt cục tìm được cơ hội ra ngoài.

Đại Hắc né qua người trong vương phủ, đem nàng từ trong tường vây ra ngoài, tìm một địa phương vắng vẻ, nàng đem khăn lụa trên mặt xuống, lại thay đổi một thân y phục cực bình thường, đương nhiên, khuôn mặt được dịch dung bằng lớp màu đen, bên trên còn điểm thêm tàn nhang.

Vết mẩn đỏ sau khi biến mất, làn da trắng nõn thủy nộn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, hiện tại nàng đối với kinh thành không hiểu biết, cứ như vậy đi ra ngoài, quá mức dẫn người chú ý.

Sở quốc là lãnh thổ rộng lớn cường đại nhất Thánh Long đại lục, kinh thành Sở quốc đương nhiên phồn hoa náo nhiệt đến cực điểm, các loại cửa hàng tửu lâu nằm hai bên đường, người xem hoa cả mắt, xe ngựa trên đường như nước chảy, người đi đường lui tới không dứt.

Kiếp trước Tần Lạc Y kiến thức qua vô tận phồn hoa, lần đầu tiên bị kiến trúc cổ kính nhân hòa hấp dẫn, sau một lát cảm giác mới mẻ qua đi, nàng không tiếp tục xem xét không mục đích, tìm được một cửa hàng chuyên bán linh thực đi vào.

Lúc này đúng là buổi sáng, trong cửa hàng không ít người, có nam tử, cũng có nữ tử, người người tinh thần sáng láng, trong tay cầm bảo kiếm, hoặc cầm pháp khí...Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, trong lòng hiểu được, người có thể tiến vào nơi này, tự nhiên đều là người có linh căn có thể tu luyện!

Thân thể của nàng mới mười sáu tuổi, trong đám người không tính cao, hơn nữa thân là nữ tử, thân thể đơn bạc, không khiến người khác chú ý nhiều lắm.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 16:Trêu đùa


Chương 16:Trêu đùa
Editor:HamNguyet

Bạch trinh hoa, liên tham, thổ thảo linh chi, bách nhị hương...Thánh Long đại lục không hổ là đại lục linh khí dư thừa, nguyên bản những loại linh thực này ở địa cầu được cho là linh thực trân quý, cực kỳ hi hữu, nhưng ở trong này chỉ xem như vật phẩm bình thường, giá cả tiện nghi không chỉ hai-ba phần!

Tần Lạc Y càng xem trong lòng càng vui mừng, giá linh thực càng tiện nghi, đối với nàng mà nói, càng có lợi.

Trong cửa hàng sinh ý rất tốt, không chỉ có người đến mua linh thực, còn có không ít người cầm linh thực đến bán!

Tần Lạc Y đi dạo bên trong gần một khắc, nhìn các chủng loại linh thực bên trong, có mỗi loại giá đều nhìn nhìn, trong lòng hiểu rõ, sau đó đi ra.
*(một khắc:15 phút)

Lại đi qua hai ngã tư đường, nàng tìm được một cửa hàng chuyên bán đan dược-Thanh Đan phường, không chút do dự tiêu sái đi vào.

Một gã sai vặt diện mạo thanh tú, có bộ dáng thiếu niên cười đón lại đây, nhưng đợi thấy rõ ràng người vào là một nữ tử mười lăm, mười sáu tuổi mặc y phục bình thường, ý cười ân cần trên mặt hắn chậm rãi biến mất, khuôn mặt nổi lên thần sắc ngạo mạn.

Mắt chó nhìn người thấp!

Tần Lạc Y chỉ liếc mắt một cái, liền biết thiếu niên này suy nghĩ gì!

Cũng không thèm nhìn tới hắn, bước chân thẳng vào.

"Cô nương!

Nơi này của chúng ta bán đan dược!"

Thiếu niên thấy thế, sắc mặt thay đổi, đuổi theo, hướng về phía nàng lạnh lùng nói: "Không phải cửa hàng bán linh thực, không phải ngươi đi nhầm địa phương đi?"

Ở trong mắt hắn, Tần Lạc Y mặc y phục bình thường, trên người không có linh lực, như thế nào cũng không giống người mua được đan dược tốt.

Tần Lạc Y không quan tâm hắn, ánh mắt nhìn chung quanh cửa hàng một vòng, cửa hàng trưng bày khoảng mười loại đan dược, mỗi loại đều dùng một bình trong suốt chứa, tựa như thuỷ tinh ở hiện đại, từ bên ngoài liếc mắt một cái có thể nhìn đến hình dạng, tỉ lệ đan dược bên trong.

Thiếu niên áo xanh thấy nàng không để ý tới chính mình, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, xoay người ngăn trước mặt nàng , ngăn trở tầm mắt nàng đang đánh giá các loại đan dược, hung hăng trừng mắt nàng: "Cô nương, ngươi muốn mua đan dược gì?"

Ánh mắt Tần Lạc Y rốt cục dừng trên người hắn, đem khuôn mặt lạnh như băng cùng khinh miệt thu hết vào đáy mắt, đôi mắt chớp chớp, hàng mi cong dài tạo lên độ cong duyên dáng, con ngươi che khuất, chợt loé lên u quang chậm liền biến mất rất nhanh, nghiêm trang nói: "Ta không mua đan dược!"

Quả thế!

Thiếu niên áo xanh hiểu rõ nhếch môi một cái, nếu nói vừa rồi hắn hèn mọn cùng khinh thường che giấu trong lời nói, hiện tại hoàn toàn hiện lên khuôn mặt thanh tú, hất cằm lên, lấy một loại thần thái cao cao tại thượng nhìn xuống, trừng mắt nhìn nàng cười nhạo nói: "Không mua đan dược, ngươi chạy đến Thanh Đan phường chúng ta làm gì?

Thanh Đan phường chúng ta chỉ bán đan dược!

Đại môn ở phía sau ngươi, cô nương thỉnh đi, đi thong thả, không tiễn..."

Mặt sau mành có bóng người chớp lên, một đôi tay thương lão vén màng lên liếc mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, lập tức không thèm để ý lui về.

Dưới chân Tần Lạc Y chưa động, trong mắt nổi lên ý cười giảo hoạt, trên mặt cố tình giật mình ngạc nhiên nói: "Thanh Đan phường chỉ bán đan dược sao?

Ta nghe thúc thúc ta nói Thanh Đan phường còn mua đan dược, chẳng lẽ ta nghe lầm?"

Lời này đương nhiên không phải nghe thúc thúc nàng nói, Tần Lăng Vân không có huynh đệ!

Lời này nghe được từ nam tử trung niên ngẫu nhiên nhắc tới tại cửa hàng bán linh thực kia.

"Ngươi muốn bán đan dược?"

Thiếu niên áo xanh kinh hô một tiếng, ánh mắt nguyên bản thật nhỏ trừng lớn, không thể tin trừng mắt nhìn nàng.

Địa vị luyện đan sư ở Sở quốc tựa như thần thánh, cho dù luyện đan sư chỉ luyện chế ra nhất giai đan dược, cũng sẽ được người tôn sùng, mà trên người nữ tử này không có linh lực, y phục trên người quá bình thường, thấy thế nào cũng không giống luyện đan sư.

Huống chi trên người nàng không có huân chương Sở quốc chuyên ban phát cho luyện đan sư!

"Đương nhiên!"

Tần Lạc Y gật đầu, ngón tay vừa động, thâm nhập trong tay áo, xuất ra một bình đan, phượng mâu tối đen linh động dừng phía trên bình đan, có chút đáng tiếc lắc đầu nói: "Lần này thúc thúc ta vận khí tốt, ngoài ý muốn luyện ra một lò ngũ giai băng linh đan...Ngươi đã không mua đan dược, ta đây vẫn nên tiếp tục tìm một cửa hàng khác vậy!"
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 16.1:Trêu đùa


Chương 16.1:Trêu đùa
Editor:HamNguyet

Không để ý đến thiếu niên áo xanh đang ngơ ngác nhìn bình đan trên tay chính mình, nàng liền xoay người bước nhanh ra ngoài cửa.

"Trời!

Ngũ giai băng linh đan!

Nàng có ngũ giai băng linh đan!"

Thiếu niên áo xanh nhìn theo bóng dáng nàng biến mất ở cửa, rốt cục phục hồi lại tinh thần, hét lớn một tiếng, liền hướng tới ngoài cửa đuổi theo.

Nhưng ở ngoài đại môn, làm sao còn bóng người?

Hắn nhìn xung quanh một phen, tìm không thấy thân ảnh mảnh khảnh kia, gấp đến độ dậm thẳng chân, lúc này trên đường nhiều người, hắn muốn đuổi theo lại không biết phương hướng nào chuẩn xác.

Một đạo thân ảnh màu xám xuất hiện phía sau hắn, trên khuôn mặt thương lão lộ ra lõi đời khôn khéo, ánh mắt sáng quắc loé lên, vẻ mặt vội vàng quát hỏi hắn nói: "Ai có ngũ giai băng linh đan...Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

Thiếu niên áo xanh há hốc mồm, vẻ mặt ảo não cắn môi nói: "Lão bản, vừa rồi trên người cô nương kia có ngũ giai băng linh đan..."

"Thật hay giả?

Ngươi nhìn rõ ràng?"

Sắc mặt lão giả áo xám càng thêm vội vàng.

Ngũ giai đan dược a!

Phẩm chất đan dược cao nhất trong Thanh Đan phường bọn họ mới tới lục giai!

Thiếu niên áo xanh cắn chặt răng, dùng sức gật đầu: "Thấy rõ ràng, đan dược bên trong bình đan ngọc lưu ly trong suốt kia quả thật là ngũ giai băng linh đan!

Ta...Lão bản, đều do ta...Ta không nghĩ tới trên người nàng có ngũ giai đan dược!

Nàng tới bán đan dược!"

Nếu sớm biết rằng nàng tới bán đan dược, hắn nào dám khinh thường như vậy...Thanh Đan phường của hắn tồn tại được năm năm qua, lần đầu tiên có chuyện nhìn nhầm người!

"Tiểu tử hỗn trướng!

Ngươi chờ...Trở về ta tiếp tục tính sổ với ngươi!"

Lão giả áo xám được thiếu niên xưng là lão bản hừ lạnh một tiếng, đánh một chưởng thật mạnh lên đầu hắn, lập tức hướng tới ngã tư đường điên cuồng đuổi theo.

Phía sau hắn, còn có mấy đạo thân ảnh phóng theo, cũng chia nhau đuổi theo.

Góc phố sáng sủa cách vách, Tần Lạc Y nhìn mấy đạo thân ảnh đuổi theo, còn có bóng dáng thiếu niên áo xanh kia ảo não quay lại trong cửa hàng, nhếch môi nở nụ cười, trong mắt hiện lên một chút sung sướng.

Nàng thừa nhận nàng cố ý!

Ai kêu gã sai vặt kia mắt chó nhìn người thấp chọc giận nàng?

Vừa rồi một lát công phu kia, nàng đã đem tất cả đan dược trong Thanh Đan phường xem vào trong mắt, đối với giá cả trong lòng cũng có suy tính!

Ngũ giai đan dược...Ha ha, ngũ giai đan dược đối với nàng mà nói, căn bản không tính là gì, trong trữ vật của nàng, thậm chí ngay cả bát giai, cửu giai đan dược đều có!

Nhưng phẩm giai đan dược cao nhất của bọn họ, cũng bất quá lục giai mà thôi, nàng xuất ngũ giai đan dược ra, đã làm cho bọn họ đỏ mắt!

Nếu tiếp tục lấy phẩm giai đan dược cao hơn ra, nàng sợ chính mình hiện tại không có năng lực tự bảo vệ mình, đưa tới phiền toái không cần thiết!

Nguyên bản muốn đem bình ngũ giai băng linh đan kia bán cho bọn họ có thể kiếm một khoản kha khá, sau tiếp tục mua linh thực giá thấp, luyện ra càng nhiều đan dược...Nhưng nàng khó chịu thái độ khinh miệt của một già một trẻ trong cửa hàng kia, mới quyết định hảo hảo trêu đùa bọn họ một chút!

Đan phường trong kinh thành, khẳng định không chỉ có một cửa hàng này, nàng chậm rãi nhìn xem trước, chọn một cửa hàng thuận mắt đến bán đan dược cũng không muộn!

Nghĩ đến đây, ý cười trên khoé môi nàng càng đậm.

Đợi thêm một lát, nàng mới khoan thai tiêu sái ra ngoài.

Thời gian đã gần giữa trưa, trên đường náo nhiệt càng thêm náo nhiệt, một chiếc xe ngựa mặc sắc từ nơi xa chậm rãi chạy đến.

Xe ngựa thoạt nhìn thần bí, xung quanh xe ngựa khắp nơi lộ ra tinh xảo, xa hoa, ngựa kéo cao to, còn có bốn nam, bốn nữ diện mạo tuấn tú xinh đẹp cầm kiếm trầm mặt bảo vệ.

Trên người đoàn người phát ra khí thế cường đại lạnh băng, làm cho người đi đường đều tránh lui.

Tần Lạc Y nghỉ chân tại một bên, tò mò nhìn đoàn người này.

Thời điểm xe ngựa đi ngang qua bên cạnh nàng, mành xe mặc sắc đột nhiên bị gió thổi lên.

Hé ra gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm, ánh mắt khép hờ.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 17:Khiến ngươi không được


Chương 17:Khiến ngươi không được
Editor:HamNguyet

Ngũ quan thâm thúy, mày kiếm phi dương, con ngươi đen lạnh băng lại mang theo tà tứ hờ hững, trên áo choàng trắng thuần được thêu hoa văn màu bạc lưu động, xảo đoạt thiên công, diễm mỹ tuyệt luân, toàn thân cao thấp tản ra một cỗ khí phách rung động lòng người.
*(-xảo đoạt thiên công:Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo,tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh ngang với trời.

-diễm mĩ tuyệt luân:xinh đẹp tuyệt trần.)

Trong lòng Tần Lạc Y âm thầm tán thưởng nam tử tuấn mỹ này, vẻ lãnh khốc càng tăng thêm cho hắn thần bí cùng gợi cảm, phô bày toàn bộ vẻ tuấn mỹ của hắn.

Có lẽ ánh mắt nàng quá mức lớn mật vô kỵ, người trong xe ngựa đột nhiên giương mắt.

Trong chốc lát tựa hồ có một đạo ánh mắt sắc bén lạnh đến cực điểm dừng trên người nàng.

Đồng tử Tần Lạc Y co rụt lại, trên người cả kinh thấm ra một thân mồ hôi lạnh, đem ánh mắt thu về, dời khỏi xe ngựa .

Trong lồng ngực tim đập nhanh, ánh mắt nam tử kia, sắc bén như kiếm, cho dù ở khoảng cách xa cũng có thể đem người nhìn thấu như bình thường.

Rèm xe ngựa buông xuống, xe ngựa mặc sắc chậm rãi đi qua trước mặt nàng.

Ngay tại thời điểm thần kinh Tần Lạc Y buộc chặt vừa mới thả lỏng trong chốc lát, đột nhiên, một đạo kình khí vô hình, từ phía sau nàng mạnh mẽ đánh úp lại, cùng với quang mang kim loại chói mắt phản xạ ánh nắng, thân thể nàng không chịu khống chế hướng tới xe ngựa mặc sắc bay qua.

"Ba!"

"Phanh!"

"A..."

Đợi Tần Lạc Y phục hồi lại tinh thần,thân thể bị ngã thật mạnh vào trong xe ngựa mặc sắc, toàn bộ thân mình tử tử tế tế ghé vào trên người bạch y nam tử, lọt vào trong tầm mắt nàng là vạt áo màu trắng thêu ám văn, trong mũi tràn ngập làn hương thập phần đặc biệt trong trẻo lạnh lùng trên người nam tử.

Khoé môi Tần Lạc Y co rút, nghe thấy bên ngoài xe ngựa âm thanh đánh nhau kịch liệt, chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng về phía bạch y nam tử bạch ra nụ cười sáng lạn đến cực điểm.

Bạch y nam tử híp mắt lại lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt sát khí chợt lóe rồi biến mất.

Ý cười trên mặt Tần Lạc Y càng thêm sáng lạn, nhưng nàng hiển nhiên đã quên, thời điểm nàng đi ra ngoài đã dịch dung, làn da vừa vàng vừa đen đen, tiếp tục cười cũng không biến thành mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, mê không nổi nam tử tuấn mỹ lãnh khốc dưới thân, chỉ lộ ra một hàm răng trắng đều, ở trong xe ngựa âm u thiếu ánh sáng, có vẻ thập phần bắt mắt.

"Cái kia...Ta không phải cố ý, phía sau có người đẩy ta thôi!"

Tần Lạc Y một bên cười, một bên giãy dụa suy nghĩ muốn từ trên người nam tử đứng lên.

Thân mình bạch y nam tử cao lớn tựa lưng trên chỗ mềm mại của xe ngựa, ánh mắt lãnh khốc từ trên cao nhìn xuống khóa trụ hai tròng mắt nàng, ánh mắt sắc bén lạnh băng, nếu ánh mắt có thể giết người như lời nói, Tần Lạc Y không chút nghi ngờ chính mình đã bị lăng trì.

Âm thầm thấp giọng nguyền rủa một tiếng.

Cắn răng tiếp tục di động dưới chân muốn từ trên người hắn đi xuống.

Đáng tiếc vận khí nàng không tốt, bởi vì bên ngoài xe ngựa đánh nhau lay động lợi hại, ngay tại thời điểm nàng sắp thành công, con ngựa tựa hồ bị thất kinh, hí dài một tiếng, chạy như điên.

"Ba" một tiếng, nàng nặng nề ngã xuống.

Tần Lạc Y thầm kêu một tiếng không xong!

Tay chân điều động, phi thường dứt khoát hướng một bên lăn đi, muốn tránh khỏi thân mình hắn.

Trực giác biết nam nhân này là nhân vật nguy hiểm, nếu nàng bổ nhào vào trên người hắn lần nữa, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

"Phanh!"

"Oanh!"

"Ba!"
......

Bên ngoài náo nhiệt đến cực điểm, tiếng đánh nhau kịch liệt không dừng lại, trong cơ thể nàng hiện tại không có linh lực, cho dù dùng hết lực lượng toàn thân, cực lực muốn ổn định thân mình, cũng không thành công, cuối cùng lọt vào trong lòng bạch y nam tử lần nữa.

Trong mắt bạch y nam tử hiện lên sát khí nồng đậm, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên.
*(Nam chính thứ 2 xuất hiện rồi đây!!!)*
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 17.1:Khiến ngươi không được


Chương 17.1:Khiến ngươi không được
Editor:HamNguyet

Dư quang khoé mắt Tần Lạc Y thấy vậy, cả người tóc gáy lập tức dựng thẳng đứng, trên mặt vẫn như bình thường, vẻ mặt ảo não...Một cây ngân châm nhanh chóng xuất hiện trong tay nàng, thừa dịp động tác giãy dụa, nhanh chóng hướng tới trên người nam tử đâm xuống.

Ngân châm đâm vào trong cơ thể tạo thành đau đớn rất nhỏ, khiến khoé môi bạch y nam tử gợi lên chút ý cười tàn khốc: "Người muốn thương tổn ta!

Chết!"

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay trơn bóng như ngọc hướng tới trên đầu nàng chụp xuống.

Tần Lạc Y ghé vào trên người hắn, đối diện cùng ánh mắt hắn vô cùng lãnh khốc, đối với bàn tay hắn đưa tới tựa như không nhìn đến, giơ ngân châm trong tay lên, dị thường xinh đẹp nói: "Giết ta, ngươi sẽ cả đời không được!

Hắc hắc, không thể hưởng phúc...Ngẫm lại chúng ta không thù không oán, đâu cần làm như vậy..."

Bàn tay bạch y nam tử đã tiếp xúc đến đỉnh đầu tóc đen của nàng , nghe vậy liền dừng lại, vốn vẻ lãnh khốc hờ hững trên người, càng thêm lạnh băng khiến người sợ hãi.

Tần Lạc Y vẫn làm như không thấy, nắm chặt ngân châm bình tĩnh nhìn hắn từ trên xuống dưới, ngồi đối diện hắn, còn tao nhã vươn tay hất mái tóc đen phân tán sau lưng.

Xe ngựa rốt cục ngừng lại.

"Chủ tử, người đánh lén đã giải quyết toàn bộ!"

Bên ngoài xe ngựa mặc sắc, một đạo thanh âm có chút từ tính trong trẻo lạnh lùng vang lên.

Bạch y nam tử không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo vẫn đang gắt gao khóa chặt trên người Tần Lạc Y.

Sau một lát, hắn đột nhiên nở nụ cười, chỉ là tươi cười kia như phù dung sớm nở tối tàn, lập tức biến mất: "Ngươi tùy tiện đâm một châm, ta sẽ cả đời không được?

Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao ?"

Nhẹ nhàng vén rèm xe lên, đi ra ngoài, tư thái tiêu sái lưu loát, tay áo trường bào màu trắng bay bay, nhìn như mặt hồ nhộn nhạo theo gió, khiến người ta thấy được cảnh đẹp ý vui.

Tần Lạc Y dựa gần cửa sổ xe ngựa, trong phượng mâu linh động hiện lên tán thưởng không chút che giấu.

Cái gì là ngọc thụ lâm phong, cái gì là tao nhã cao quý, cái gì là khí phách thiên thành, tại trên người nam tử này, phối hợp một cách hoàn mỹ nhất!

"Vô Ngân, xử lý sạch sẽ một chút, đừng để ô uế xe ngựa!"

"Vâng!"

Một lam y nam tử tuy rằng bộ dáng không bằng bạch y nam tử, nhưng khuôn mặt cũng vô cùng tuấn tú hướng về phía nàng đi tới, ánh mắt hờ hững nhìn đến nàng tựa như nhìn một vật chết.

Ánh mắt Tần Lạc Y nhìn lướt qua lam y nam tử, lập tức dời đi, lắc ngân châm trên tay, khẽ mở môi đỏ mọng, cười nói: "Ngươi muốn giết ta?

Một châm kia của ta không phải là thứ tùy tiện, nói ngươi cả đời không được, không có biện pháp ôm kiều thê mĩ thiếp trong ngực...Ha ha, ta không lừa ngươi!

Giết ta ngươi chắc chắn sẽ hối hận..."

Trong mắt lam y nam tử hiện lên khiếp sợ, cước bộ dừng lại nhìn ngân châm trong tay nàng, lại nhìn về phía bạch y nam tử.

"Chủ tử!"

Bảy người cả nam lẫn nữ trên tay cầm kiếm cũng trừng lớn mắt, bất khả tư nghị trừng mắt nhìn nàng.

Trên mặt bốn nữ tử, hiện lên tức giận thậm chí còn hiện lên chút đỏ bừng.

"Trước cắt đầu lưỡi nàng, tiếp tục chặt cánh tay nàng cầm ngân châm, ném cho dã cẩu ăn....."

Sắc mặt bạch y nam tử chưa từng thay đổi, quay đầu, nhìn vẻ mặt Tần Lạc Y tươi cười sáng lạn, nhẹ nhàng nhếch môi một cái, trong bờ môi hoàn mỹ lại nhẹ nhàng nói ra lời nói tàn khốc đến cực điểm.

Vô Ngân lĩnh mệnh, tiếp tục hướng về phía nàng đi tới.

Tần Lạc Y nhìn bạch y nam tử nơi xa khoanh tay mà đứng, chớp mắt nhìn, cười hì hì thanh thuý nói: "Một châm kia của ta đâm vào trên kỳ môn ngươi...Ai, nếu ngươi thật sự không tin, có thể vận khí thử xem, nơi đó có phải khi vận khí có chút không thoải mái hay không?

Còn có cảm giác hơi đau đớn?"
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 18:Lấy thân thử


Chương 18:Lấy thân thử
Editor:HamNguyet

Bạch y nam tử nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt lãnh khốc tàn nhẫn nhìn khuôn mặt nàng ý cười trong suốt, mân mê bạc môi.

Khoé môi Tần Lạc Y nhếch lên, lấy tay chống cằm, mặc hắn đánh giá.

Bốn nam, bốn nữ im lặng ở chung quanh quan sát, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Tám người bọn họ che chở chủ tử ra ngoài, cư nhiên chủ tử dưới mí mắt bọn họ, bị một nữ tử bình thường trên người không có nửa điểm linh lực gây thương tích!

Nếu bị người bên ngoài biết, bọn họ chỉ còn nước một đầu đâm xuống đất chết!

Trên mặt lam y nam tử tuấn tú tên Vô Ngân hiện lên tàn nhẫn, nếu không chủ tử phân phó đợi, hắn sẽ không nề hà phi lên, dừng trước mặt Tần Lạc Y, phất tay chặt đứt một thân gân mạch nàng, mặc dù không thể lập tức lấy tính mạng nàng, nhưng biến nàng thành phế nhân có thể tạm thời tiêu khí trong lòng bọn họ.

Mâu quang bạch y nam tử chợt lóe, không ngăn cản.

Tần Lạc Y khanh khách nở nụ cười, tóc đen phân tán, theo tần suất nàng cười, nhẹ nhàng chớp lên, rõ ràng gương mặt bình thường đến cực điểm, lại bày ra một chút quyến rũ phong tình câu nhân.

Lại giơ ngân châm trong tay lên lần nữa, thanh âm thanh thuý nói: "Ngươi cũng muốn thử xem tư vị ngân châm của ta?

Hì hì, có lẽ động tác của ngươi rất nhanh, ta không gây thương tổn ngươi, nhưng..."

Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bạch y nam tử cách đó không xa, ánh mắt có chút dao động, lại tiếp tục nói: "Thủ pháp phong huyệt thuật kia trừ bỏ ta, trên đời này không có bất luận kẻ nào giải đươck, nếu ngươi không tin, cứ việc giết ta!

Ai, cái mạng nhỏ của ta không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ sợ chủ tử ngươi..."

Thập phần đáng tiếc lắc đầu.

Khoé miệng cực lực khắc chế ý cười, nếu không phải biết những người này quá mức nguy hiểm, nàng không có năng lực tự bảo vệ mình, nàng thật sự sẽ nhịn không được cười ra tiếng.

Hôm nay là ngày vận khí tốt của nàng.

Sắc mặt bạch y nam tử lãnh khốc, nhưng có chút không bình thường, chỉ sợ trên người có thương tích, còn bị thương không nhẹ, người sáng suốt đều biết trên người nàng không có linh lực, nên hắn mới thả lỏng cảnh giác một chút, thời điểm ghé vào trên người hắn, thân thể chính mình vừa lúc chặn tay hắn, nên mới có thể một kích liền trúng.

Nếu như bằng không, có lẽ hiện tại nàng chỉ có thể mặc người xâm lược, bị cắt đầu lưỡi, chặt đứt cánh tay, ném tới vùng hoang vu cho dã cẩu ăn.

Về phần nàng nói không ai có thể giải phong huyệt thuật....Chỉ là nàng phô trương thanh thế mà thôi, trong lòng không quá nắm chắc!

Lam gia nàng ở địa cầu kia, là thế gia dược tu có nội tình thâm hậu nhất, phong huyệt thuật nàng nàng luyện đến lô hỏa thuần thanh, là độc môn tuyệt kỹ Lam gia, trừ bỏ người trong Lam gia, đương thời quả thật không người có thể giải, nhưng Thánh Long đại lục liền khó nói.
*(lô hoả thuần thanh:vô cùng thành thục)*

Mặc dù nàng đến đây không lâu, các bộ sách trong Trấn Nam vương cũng nhìn chút, đặc biệt về dược tu cùng phong huyệt thuật.

Luyện đan thuật cũng có, nhưng rất ít, hơn nữa đều là luyện đan thuật cơ bản nhất, mà phong huyệt thuật căn bản không nhìn thấy!

Mặc kệ có giải được hay không...Dù sao hiện tại nàng sẽ một mực chắc chắn chỉ có chính mình mới có bản lãnh giải được!

Nếu để bọn họ nhìn ra một chút manh mối nào, nói không chừng nàng thật vất vả có thêm một mạng cũng phải chấm dứt tại đây!

Vô Ngân bị lời của nàng nói khiến sắc mặt xanh mét, bàn tay giơ lên, lại không dám chụp đi xuống.

Quả thật, ở trong mắt hắn, nàng chỉ là nữ tử bình thường không thể bình thường hơn, mạng không đáng tiền, nhưng nếu thật sự như lời nàng nói...Trì hoãn cả đời chủ tử, trong số bọn họ ai cũng không tha thứ cho chính mình!

Nhìn tay thủ hạ chính mình giơ nguyên tại chỗ không hạ xuống, bạch y nam tử hừ nhẹ một tiếng, phất phất tay, trầm giọng nói: "Vô Ngân, ngươi lui xuống trước đi!"

Vô Ngân nhẫn khí thu tay về, tại bên người nắm chặt thành quyền, hung tợn trừng mắt nhìn Tần Lạc Y cười đến sáng lạn, không cam lòng lui ra phía sau vài bước.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 18.1:Lấy thân thử


Chương 18.1:Lấy thân thử
Editor:HamNguyet

Bạch y nam tử tao nhã tiêu sái lại đây, quanh thân tản ra hơi thở vô cùng lạnh bạc, đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng.

Tần Lạc Y nghênh đón ánh mắt hắn, không chút nào lùi bước.

Ánh nắng mặt trời rơi trên người nàng, toàn thân nhiễm một hào quang chói mắt.

"Ta sẽ cả đời không được?

Ta sẽ bị một châm kia của ngươi quản chế ?"

Hắn nhếch môi một cái, trong mắt tràn đầy khinh miệt cùng khinh thường: "Ngươi đã tự tin đối với chính mình như thế, chúng ta không ngại đến thử xem..."

Vừa nói chuyện, một bên đưa tay, đem ngân châm trên tay nàng lấy đi, ống tay áo rộng lớn theo chiều gió phất trên mặt Tần Lạc Y .

Tần Lạc Y ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, vẫn không nhúc nhích mặc hắn lấy ngân châm đi.

Con ngươi tối đen linh động phiếm diễm sắc từ trên mặt hắn đi xuống dưới, lướt qua ngực hắn, tiếp tục đến vị trí bụng, ý cười khóe môi càng sâu.

Ánh mắt trêu tức rõ ràng không chút nào che lấp, làm cho khoé mắt bạch y nam tử không khỏi co rút, trên mặt duy trì mặt nạ lạnh băng thiếu chút nữa nhịn không được hỏng mất.

"Ngươi muốn thử như thế nào?"

Một lát sau, ánh mắt Tần Lạc Y ái muội đến cực điểm từ trên bụng hắn dời đi, cười đến ánh mắt đều híp thành một đường thẳng.

Bạch y nam tử chăm chú nhìn nàng thật sâu, muốn xem thấu nàng, tuy rằng nữ tử trước mắt diện mạo bình thường đến cực điểm, trong làn da vàng lộ ra đen, nhưng ngũ quan cực kỳ đoan chính, trên người không có chút khí phong trần, trong lúc giơ tay nhấc chân đều hiển lộ ra giáo dưỡng tốt.

Nghĩ đến đây, liền nhận định nàng chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi.

Ở chỗ sâu nhất đáy mắt hiện lên một chút tán thưởng thản nhiên, đừng nói người thường, cho dù cường giả tu luyện đối mặt với hơi thở lãnh khốc trên người hắn, cũng không có mấy người bảo trì trấn định thong dong như nàng vậy!

Thuận tay đem ngân châm ném ra ngoài, ngón tay thon dài như ngọc xoa nhẹ mặt nàng, hơi cúi đầu để sát vào tai nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, hạ giọng tràn ngập từ tính nói: "Chúng ta cởi sạch y phục chậm rãi thử!

Cho ngươi hảo hảo nhìn xem ta có được hay không..."

Tiếng nói vừa dứt, trên mặt bốn nam bốn nữ phía sau hắn hiện lên chút giật mình, hiển nhiên không tin lời này xuất phát từ chủ tử bọn họ, vốn là người bình thường luôn hướng đến lời nói nghiêm túc, khắc chế.

Há miệng thở dốc, cuối cùng không ai nói chuyện.

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, trong phượng mâu có ánh sáng ngọc lưu ly chớp động, ngón tay bạch y nam tử mát lạnh, trên đầu ngón tay có hương bạc hà nhàn nhạt, từ trên mặt nàng xẹt qua, kích thích trong lòng nàng một trận rung động khác thường.

Trên mặt tràn ra ý cười sáng lạn, không muốn làm cho hắn phát hiện chính mình khác thường, nâng tay đưa lên mặt hắn, nhíu mi nói: "Xem ra ngươi vẫn không tin ta?

Ha ha, chỉ cần ngươi không ngại....Ta liền cùng ngươi chậm rãi thử...Chỉ là...Ta sợ ngươi cuối cùng sẽ hối hận!"

Trong mắt bạch y nam tử hiện lên quang mang sắc bén, ngón tay phủ trên mặt hắn đột nhiên dừng lại, tươi cười trong chớp mắt kia như ánh nắng mặt trời, khiến người chói mắt: "Ta đương nhiên không ngại, lại càng không hối hận...Ta sẽ cho ngươi tận mắt xem, rốt cuộc ta có được hay không..."

Tiếng nói vừa dứt, trên mặt lại khôi phục vẻ lãnh khốc,vén rèm xe ngựa lên, còn thuận tay kéo nàng vào.

Rèm xe mặc sắc hạ xuống thật mạnh.

Tám người đứng chung quanh xe ngựa hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng hướng ra phía ngoài đi xa hơn mười bước, chia thành tám hướng vây quanh xe ngựa.

Tần Lạc Y bị khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ vô cùng khiến chính mình có điểm hoảng hốt, nếu không phải vì động tác của hắn, nàng chỉ sợ vẫn đắm chìm trong vẻ tươi cười tuấn mỹ kia.

(=>>>Mị thấy có một vài trang web đem truyện của mị đi mà không ghi dõ nguồn, nên nhắc nhở chút mong m.n có đem truyện post ở đâu thì ghi dõ nguồn nhé, Mị không muốn làm truyện thành hình ảnh vì làm như vậy hơi khó đọc.

Nên m.n nhớ ghi dõ nguồn nhé!!!)
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 19:Thật sự không được


Chương 19:Thật sự không được
Editor:HamNguyet

Rèm xe dày nặng, ánh sáng trong xe ngựa thực tối, nhưng không chút ảnh hưởng đến tầm mắt lẫn nhau, hai người đều đem thần sắc đối phương thu hết vào đáy mắt.

Tần Lạc Y dựa vào vách xe ngựa phía sau, thực mềm, dựa vào thực thoải mái, phượng mâu tối đen thanh linh nhìn bạch y nam tử, khóe môi mỉm cười, trong mắt lộ vẻ trêu tức.

Bạch y nam tử cúi thấp đầu chậm rãi tới gần.

Nàng nhíu mi tâm, nhưng không lên tiếng, ý cười khoé môi càng thêm nồng đậm.

Bạch y nam tử thấy thế, trong mắt hiện lên chút hồ nghi, sau đó biến thành tức giận, dựa vào nàng càng gần, nâng tay lên, đặt trên lưng nàng, cầm chặt đai lưng, ánh mắt lãnh khốc hiện lên ánh sáng ác ý.

Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên tay hắn, trên mặt vẫn không có biểu tình bối rối như hắn mong muốn, trấn định làm cho người ta hận không thể đem nàng dùng sức lay động: "Ngươi thật sự không sợ..."

Thanh âm hắn trầm thấp nghe qua có chút cắn răng nghiến lợi, bởi vì khoảng cách thân mật nên hô hấp nóng rực, phun thật mạnh trên mặt nàng .

Tần Lạc Y nở nụ cười: "Vì sao ta phải sợ?

Theo như ta nói...Ngươi không được, ngươi không tin..."

Vừa nói còn một bên lắc đầu thập phần đáng tiếc, thở dài thật mạnh một hơi.

Bạch y nam tử hoàn toàn tức giận.

Trên tay dùng sức một chút, liền đem đai lưng nàng tháo ra, khiến y phục phân tán.

Tần Lạc Y thấy thế, trong lòng thấp chú một tiếng, âm thầm cắn chặt răng.

Trên mặt vẫn bất động thanh sắc, chỉ là trong mắt ý trào phúng càng đậm.

Thời điểm mùa hè, nàng ngay cả ba lớp đều xuyên qua, chẳng qua bị người mở đai lưng ra mà thôi, bên trong còn có áo trắng, thậm chí còn áo yếm, nam nhân này muốn nhìn cũng không nhìn thấy cái gì.Nhưng lời nói tuy nhiên như thế, trong lòng vẫn thập phần khó chịu!

Âm thầm hạ quyết tâm, chờ một lát nam tử chết tiệt này, thời điểm biết chính mình thật sự không được, nàng nhất định phải hảo hảo ép buộc hắn một phen!

Tuyệt đối không dễ dàng chữa phong huyệt thuật cho hắn!

Bạch y nam tử nhìn nữ tử trước mặt, bị chính mình mở đai lưng ra, vẫn mang bộ dáng thờ ơ, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu khác thường, phi thường không thoải mái.

Trên mặt tuấn mỹ tuyệt luân lộ ra mỉm cười tà nịnh thị huyết, ánh mắt lạnh băng từ trên mặt nàng dời xuống, dừng trên xương quai xanh trắng nõn hơi lộ ra của nàng, thậm chí còn lộ ra một chút bả vai.

Có lẽ bởi vì trong xe ngựa ánh sáng mờ tối, cổ cùng bả của nàng nhiều năm có y phục bao trùm, nên so với làn da trên mặt trắng hơn rất nhiều, tản ra sáng bóng oánh nhuận, mê người đến cực điểm.

Ngón tay phản ứng trước, đã chạm lên, xúc cảm như những gì tưởng tượng, dị thường trắng mịn dị thường.

Tần Lạc Y nhất thời đen mặt, ý cười khóe môi cứng đờ, thiếu chút nữa cắn chặt răng, nhìn lên vẻ mặt kỳ dị của hắn, còn có lãnh khốc trong mắt đột nhiên trở nên nóng rực, lại cười nở hoa lần nữa: "Hiện tại ngươi nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng sờ qua...Nói cho ta biết, ngươi có cảm giác không?"

Thanh âm nàng quyến rũ mang theo một tia trào phúng rõ ràng.

Bạch y nam tử nghe vậy, trong mắt nóng rực dần dần dâng lên đột nhiên tán đi, lại trở nên băng hàn, thậm chí so với lúc trước càng sâu, hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt nàng ý cười trong suốt, bàn tay phủ trên vai nàng dùng sức nắm chặt bả vai nàng.

Một trận đau đớn từ trên vai truyền đến.

Khoé mắt Tần Lạc Y co rút, liếc nhìn bả vai chính mình ẩn dưới ma trảo hắn một cái, ánh mắt lập tức dời đi, dừng lại trên khuôn mặt lạnh băng kia, trào phúng nói: "Nhìn ngươi như vậy, liền biết ngươi không có cảm giác, ha ha, còn làm gì nữa?

Nhanh buông ra...Một khi ta cao hứng, nói không chừng liền giải huyệt đạo cho ngươi, nếu không..."

Hất cằm khéo léo lên, lời nói ý tứ uy hiếp rất đậm.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 19.1:Thật sự không được


Chương 19.1:Thật sự không được
Editor:HamNguyet

"Sờ ngươi một chút liền có phản ứng?

Ngươi nghĩ chính ngươi là cái gì, vưu vật tuyệt sắc?"

Bạch y nam tử không buông vai nàng ra như mong muốn, ngược lại càng thêm dùng lực, lạnh lùng mỉa mai nói.

Tần Lạc Y chán nản, hừ nhẹ một tiếng, không chút yếu thế trừng lại hắn: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?

Ta nói cho ngươi...Ngô..."

Còn chưa kịp nói xong, bàn tay nắm bả vai nàng đột nhiên dùng sức, thân thể nàng không chịu khống chế hướng tới hắn ngã xuống, bị hắn đặt dưới thân, môi đỏ mọng tức thì bị ấm áp gắt gao khoá trụ, lời nói còn lại chưa kịp nói ra, chỉ nghe thanh âm đứt quãng "y nha".

Thật vất vả, mất sức chín trâu hai hổ rốt cục đẩy được hắn ra, nàng khẩn cấp thối lui về phía sau, lui đến một góc cách hắn xa nhất, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn nam tử vẻ mặt lãnh khốc đến cực điểm trước mắt, trong mắt hàm chứa một tia ý cười đắc ý.

Trả thù!

Nhất định là trả thù!

Tiểu nhân đắc ý!

Tuy rằng nam tử này chỉ chạm ngoài môi chính mình, nhưng là...Hắn nơi nào gọi là hôn a, rõ ràng xem nàng trở thành xương cốt mà gặm cắn!

Thân thể bởi vì dây dưa vừa rồi, trượt không ít y phục xuống, lấy ống tay áo dùng sức xoa miệng, trong lòng khó chịu đến cực điểm!

Cảm giác trong lòng bốc hoả, làm cho nàng thật sự không khống chế được, nhịn không được tiếp tục thấp giọng nguyền rủa.

Bạch y nam tử nhìn môi nàng mềm mại đỏ mọng khác thường, mang theo làn hương thản nhiên ngào ngạt...Thấy nàng lấy tay áo dùng sức xoa mạnh trên môi, tựa hồ muốn lau sạch đi hơi thở chính mình trên mặt nàng, nhất thời biến sắc, ánh mắt nguy hiểm híp lại.

"Lại đây!"

Khoé miêngk Tần Lạc Y co rút!

Đi qua?

Đi qua để hắn tiếp tục ôm nàng cuồng cắn?

Hừ, nàng không ngốc như vậy!

Không để ý đến hắn, cúi đầu đem đai lưng thắt chặt lại, tiếp tục ngẩng đầu lên, trong phượng mâu lộ vẻ trào phúng nói: "Như thế nào?

Ngươi còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử lại?"

Bạch y nam tử nhếch môi một cái, vẻ mặt lạnh băng tạm thời trì hoãn.

"Ta khuyên ngươi vẫn không cần tiếp tục uổng phí công phu!

Ngươi còn muốn thử...Bản cô nương không muốn tiếp tục phụng bồi!

Hoặc là ngươi tìm người khác thử, hoặc đem một chưởng chụp chết ta!"

Bạch y nam tử nghe vậy, sắc mặt vừa mới dịu đi một chút lại ngưng kết thành băng, hung hăng trừng mắt nàng.

Nữ nhân này, thật sự không biết sống chết!

Hắn lớn như vậy, còn không có một nữ nhân nào dám can đảm kêu gào với hắn như vậy!

Trong mắt hiện lên hung ác nham hiểm, một phen đem nàng bắt lấy, lại lần dưới thân lần nữa, từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt lãnh khốc ngạo mạn nói: "Ta càng muốn ngươi phụng bồi, ngươi phản kháng được sao?"

"Ha ha, chê cười?

Ngươi có thể được sao?

Liền vừa rồi...Chúng ta kịch liệt như vậy, chẳng lẽ trên người ngươi có cảm giác?"

Con ngươi tối đen linh động hiện lên ác ý đùa cợt.

Hiện tại nàng không phải là hoàng hoa khuê nữ không biết chuyện gì, vừa rồi hai người triền miên một chỗ, nàng đã phát hiện trên người hắn không có biến hoá gì.

Đối với phong huyệt thuật của chính mình càng thêm có tin tưởng, hừ, không tin chính mình chưa giải cho hắn, hắn dám làm gì với chính mình!

Bạch y nam tử cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nàng, trong lòng chấn động.

Hiện tại mới nhớ đến, vừa rồi khí huyết trong lòng hắn bốc lên lợi hại, nhưng máu đều hướng tới ngực dâng lên, mà không phải xuống dưới.

Càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, bàn tay dùng sức nắm chặt hai vai nàng, hô hấp dồn dập phun trên mặt nàng:"Giải huyệt!

Ta tha chết cho ngươi!"

Thanh âm lạnh lùng mang theo phẫn nộ khó áp chế.

Tần Lạc Y nở nụ cười.

Nàng biết nam nhân này hiện tại tin: "Ngươi tha chết cho ta, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"
 
Back
Top Bottom