Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)

[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 20:Đột nhiên tập kích


Chương 20:Đột nhiên tập kích
Editor:HamNguyet

Tha chết cho nàng?

Đều là chuyện ma quỷ!

Nhìn bộ dáng hắn hiện tại tức giận chỉ kém không thổ huyết, nàng không chút nghi ngờ, chỉ cần nàng giải huyệt vị cho hắn, hắn sẽ lập tức giết chết chính mình!

Tri nhân tri diện bất tri tâm......
*(tri nhân tri diện bất tri âm:biết người biết mặt không biết lòng)*

Có lẽ trước khi hắn giết chết chính mình, sẽ hung hăng tra tấn nàng một phen, phát tiết khẩu khí trong lòng!

Khoé môi bạch y nam tử co rút, trong mắt hiện lên dị sắc: "Lời Đoan Mộc Trường Thanh ta nói ra, đều là nhất ngôn cửu đỉnh, chưa từng có người hoài nghi qua!

Ta nói tha chết cho ngươi, sẽ không hạ thủ lấy tính mạng ngươi!

Ngươi cứ việc yên tâm là được..."

"Nga!

Không ai hoài nghi qua sao?

Nhưng ta thực hoài nghi a!

Ta không tin tưởng ngươi!

Dựa vào cái gì ngươi nói tin tưởng liền tin...Ha ha, người xấu không tuân thủ hứa hẹn chẳng lẽ sẽ đem câu" ta không tuân thủ hứa hẹn" viết lên mặt sao?"

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, không chút khách khí nói ra ý nghĩ chính mình.

Nguyên lai hắn tên Đoan Mộc Trường Thanh.

Có lẽ hắn nói là thật sự, nhưng nàng không dám tin!

Thật vất vả sống lại một hồi, nàng cực kỳ coi trọng tính mạng chính mình!

Không cần thiết vì một nam tử thuận miệng nói ra lời hứa hẹn, sẽ khăng khăng một mực tin tưởng!

Đời trước nàng đã có một lần giáo huấn! người quen biết càng sâu, càng dễ phản bội lại, không chút do dự rút đao hướng tới chính mình, huống chi một người xa lạ!

Tục ngữ nói đúng, thà rằng tin tưởng trên đời có quỷ, cũng không thể tin lời hứa nam nhân!

Đoan Mộc Trường Thanh nhìn bộ dáng nàng quật cường, nắm chặt bả vai nàng, thiếu chút nữa một chưởng đánh chết nàng!

"Vậy ngươi phải như thế nào mới tin?"

Hắn buông bả vai nàng ra, lui trở về, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nhìn nàng.

Đáy mắt nóng rực hơi khác thường nhanh chóng biến mất.

"Các ngươi chỉ cần đem thứ này ăn vào, ta liền giúp ngươi giải!"

Nhìn hắn thối lui, Tần Lạc Y thực vừa lòng, chống tay ngồi dậy, mỉm cười xuất một viên đan dược màu nâu, giơ lên trước mặt hắn .

"Ha ha!"

Đoan Mộc Trường Thanh cười vang, trong tiếng cười tràn ngập mỉa mai: "Để chúng ta ăn viên đan dược này của ngươi...Ngươi đang nằm mơ!"

Tần Lạc Y không giận, cười hì hì lắc đầu: "Ta không nằm mơ, các ngươi không nuốt xuống viên đan dược này, ta sẽ không giải huyệt cho ngươi!

Yên tâm, đây không phải độc dược gì, đan dược này chỉ khiến cho các ngươi tạm thời vô lực, không thể vận hành linh lực trong cơ thể mà thôi, nửa canh giờ sau, có thể khôi phục bình thường, tuyệt không có tác dụng phụ gì."

Lời nàng nói là thật, đan dược này chẳng qua tăng thêm chút phẩm chất gây tê đặc thù mà thôi, hơn nữa phân lượng không lớn.

Nàng cùng bọn họ không thù không oán, không muốn giết bọn họ, chẳng qua muốn bọn họ không đuổi kịp nàng thôi!

Trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc.

Trên người chính mình chỉ có đan dược, không luyện chế độc phấn linh tinh gì, bằng không tùy tiện ném ra một loại không ảnh hưởng toàn cục...Sau đó nàng liền tự do!

Sau khi trọng sinh, thực lực chính mình hiện tại quá yếu, chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, không còn là thiên tài tu luyện Lam Kiều Nguyệt trước kia...Loại đồ vật phòng thân, sau khi trở về sau, nhất định phải chuẩn bị nhiều thêm một chút, để phòng ngừa vạn nhất!

Đoan Mộc Trường Thanh cầm lấy viên đan dược trên tay nàng , nhìn cũng không nhìn, thuận tay ném ra ngoài, trừng mắt nàng lạnh lùng nói: "Mặc kệ là cái gì, chúng ta sẽ không ăn!

Ngươi nên chết phần tâm tư này đi.

Ngươi đã không muốn giải trừ phong huyệt thuật cho ta, không sao cả...Về sau ngươi liền đi theo bên người ta, ta có thời gian, chờ ngươi chậm rãi nghĩ thông suốt, lại tới giải huyệt cho ta...Nhưng ngươi nghĩ thông suốt nhanh lên, nhất định phải nghĩ thông suốt trước khi ta tìm được người có thể giải huyệt cho ta, nếu không...Mạng nhỏ này của ngươi không thể giữ lại!"

Thanh âm trầm thấp từ tính, mang theo thích ý thoải mái.

Tần Lạc Y nghe vậy, thiếu chút nữa thổ huyết!
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 20.1:Đột nhiên tập kích


Chương 20.1:Đột nhiên tập kích
Editor:HamNguyet

Tuy rằng sau khi xuyên qua, Trấn Nam Vương phủ có Tần Lạc Hàn cùng Chu Mai đáng giận, nhưng hai người họ trong mắt nàng, như tiểu sửu nhảy nhót, căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì đối với nàng!

Hoàng Thượng đem nàng tứ hôn cho Tam hoàng tử Sở Dật Tu...Nàng khẳng định không gả cho Sở Dật Tu, nhất định sẽ giải trừ hôn ước, tuy rằng có chút phiền toái, nhưng không phải không có cách nào!

Nói như thế nào cũng ở trong Trấn Nam vương phủ, so với đi theo bên người nam tử mang khuôn mặt lúc nào cũng lạnh băng này tốt hơn vô số lần!

Hơn nữa những người này còn không biết kết thù oán gì, vừa mới bị người đuổi giết...Cái loại bị người đuổi giết qua ngày, nàng không có hứng thú.

Tuy rằng trong lòng nàng nghĩ như vậy, trên mặt cười đến dị thường sáng lạn, gật đầu nói: "Tốt, dù sao ta lẻ loi một mình, đang lo không biết đi nơi nào, đã có người nguyện ý bao ăn bao ở dưỡng ta, ta vô cùng cao hứng!"

Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nàng cười đến vô tâm không phế, nhất thời đen mặt.

Bao ăn bao ở?

Nàng thật đúng là nghĩ tốt!

Nguy hiểm híp mắt, lãnh ý trong mắt càng sâu, đang muốn nói chuyện, thanh âm Vô Ngân ở bên ngoài xe ngựa đột nhiên vang lên:"Chủ tử, có người đuổi theo tới đây!"

Đoan Mộc Trường Thanh quay đầu, vén rèm xe mặc sắc nặng nề lên, đưa mắt trông về phía xa, mấy đạo bóng đen từ phía xa hướng tới chỗ bọn họ, từ phía chân trời tật bắn mà đến.

Nhếch môi một cái, sát khí âm lãnh trong mắt chợt lóe mà qua: "Dám đuổi tới đây, quả thực là tìm chết!

Giết!

Một người cũng không lưu lại!"

Cũng không nhìn Tần Lạc Y, ống tay áo phất lên, lưu loát tiêu sái nhảy ra khỏi xe ngựa, lưng hướng xe ngựa, hai tay đặt sau người, một cỗ khí thế dị thường cường đại từ trên người hắn phát tán ra.

Tần Lạc Y tò mò tựa đầu nhìn ra ngoài, híp mắt lại cũng không nhìn đến cái gì.

Đoan Mộc Trường Thanh nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu, nhìn thần sắc trên mặt nàng rất tốt, đột nhiên mở miệng: "Muốn giữ mạng thì tốt nhất lên hảo hảo ở bên trong, nếu không...Ngay cả chết như thế nào ngươi cũng không biết!"

Sau khi nói xong, không nhìn nàng, quay đầu đi, tiếp tục chăm chú nhìn phương xa.

Thời gian trong nháy mắt, năm đạo thân ảnh màu đen ngự kiếm dừng trước mặt bọn họ.

Tần Lạc Y tỉnh táo đem rèm xa buông xuống, chỉ hé mở một góc nhỏ vụng trộm hướng tới bên ngoài nhìn lại.

Người tới là bốn nam một nữ, thoạt nhìn đều thực tuổi trẻ, nữ tử duy nhất có gương mặt tinh xảo, nhưng vô cùng lạnh lùng, rất có loại cảm giác mỹ nhân băng sơn.

Bốn nam tử khác, tuy rằng dung mạo không thập phần xuất chúng, nhưng coi như tuấn tú, chỉ là khoé mắt bọn họ toát ra hơi thở âm lãnh, làm cho người nhìn vào cảm giác thập phần không thoải mái.

Bốn nam một nữ hạ xuống đất, đem đoàn người Đoan Mộc Trường Thanh vây quanh, vẻ mặt đắc ý, không nói gì, trực tiếp liền động thủ, xuống tay thập phần tàn nhẫn, chiêu chiêu đều đưa người vào chỗ chết .

Trong lòng Tần Lạc Y rùng mình, thầm nghĩ những người này không biết cùng Đoan Mộc Trường Thanh bọn họ có thù hận gì, còn những người trên đường đánh lén bọn họ vừa rồi kia.

Thân thủ đoàn người Đoan Mộc Trường Thanh không kém, nhưng năm người kia không phải ngồi không, tuy rằng không đến mức lập tức giết chết bọn họ, cũng đã hoàn toàn chế trụ bọn họ.

Tần Lạc Y nhìn chiến đấu nơi xa càng ngày càng kịch liệt, trong lòng âm thầm kinh hãi.

Một cỗ linh lực gào thét, kiếm khí tung hoành...Cho dù trước đây nàng đã đạt đến cảnh giới tiên thiên, cũng vô pháp thi triển ra được!

Bàn tay túm rèm buông lỏng, sau một lát thừa dịp người không chú ý, lặng lẽ đứng dậy, lưu loát xuống xe ngựa, hạ thấp thân xuống hướng tới phương hướng rừng rậm chạy tới.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 21:Gặp lại Sở Dật Phong


Chương 21:Gặp lại Sở Dật Phong
Editor:HamNguyet

Người đến nơi này hiển nhiên muốn đưa đám người Đoan Mộc Trường Thanh vào chỗ chết, nếu bọn họ thắng, chính mình chín phần sẽ trở thành đồng loã bị giết.

Nếu Đoan Mộc Trường Thanh thắng, chiếu theo thái độ vừa rồi bọn họ đối với chính mình, hắn rõ ràng không vội, còn muốn mang theo chính mình bên người.

Cho nên...Mặc kệ bên nào thắng lợi, nàng cũng không chiếm được chỗ tốt gì!

Còn không bằng thừa dịp hiện tại, bọn họ đánh túi bụi, không ai bận tâm đến chiếu cố nàng, nên đào tẩu trước!

Nghĩ đến đây, động tác dưới chân càng thêm vội vàng.

Đảo mắt bỏ chạy đến rừng rậm bên cạnh, đang muốn tiến vào, đột nhiên cảm thấy phía sau có đạo ánh mắt lạnh băng đao dừng trên người nàng.

Mạnh mẽ quay đầu.

Vừa lúc đối diện với con ngươi lãnh khốc như muốn giết người của Đoan Mộc Trường.

Tần Lạc Y nở nụ cười.

Nâng tay lên, hướng về phía hắn dùng lực phất phất tay, xoay người nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm .

Đợi chạy được một đoạn khá xa, có chút nghĩ mà sợ nâng tay lau mồ hôi trên trán, trên lưng cũng bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ vừa rồi nàng đã bị Đoan Mộc Trường Thanh bầm thây vạn đoạn!

Nhưng chuyện hôm nay không thể trách nàng a!

Muốn trách chỉ có thể trách chính hắn mới phải...Tuy rằng làm cho hắn về sau không được, nàng cũng có chút áy náy, nhưng người không vì mình, trời tru đất diệt!

Nếu hắn không có ý định giết nàng, làm sao nàng có thể trong tình thế cấp bách dùng ngân châm đâm vào huyệt đạo của hắn!

Hơn nữa chính mình nói sẽ giải huyệt cho hắn, do hắn không đồng ý điều kiện của nàng mà thôi.

Về sau...Không tìm được nàng!

Thân thể hắn hiện tại...Có thể giúp hắn tĩnh tâm tu luyện, nhất định tu luyện tiến triển cực nhanh!

Hắc hắc, nói không chừng về sau hắn còn phải cảm tạ nàng đây.

Nghĩ đến đây, một chút áy náy duy nhất trong lòng nàng biến mất.

Tìm đúng phương hướng vương phủ, chạy thật nhanh về phía trước.

Thanh âm giao chiến phía sau càng thêm kinh thiên động, nàng không dám quay đầu lại, một khắc cũng không dám trì hoãn...Chỉ sợ bọn họ phân ra thắng bại, chính mình liền phiền toái.

"Ngao ô!"

Một đạo thân ảnh màu đen tật như tia chớp, liền xuất hiện trước mặt nàng .

Tần Lạc Y cả kinh, cảnh giác dừng lại, đợi thấy rõ ràng sinh vật lớn trước mặt nàng là Đại Hắc, không khỏi vui vẻ ra mặt.

"Đại Hắc, đến thật đúng lúc!"

Vươn bàn tay vỗ bộ lông mềm trên đầu nó, còn trìu mến dị thường xoa bộ lông mềm mại của nó.

"Ngao ô!"

Đại Hắc cảm giác được loại tình cảm vui mừng của nàng, hưng phấn tựa đầu trên tay nàng cọ cọ, trong ánh mắt nheo lại lóe ra tinh quang vui sướng, sau đó nằm úp người xuống.

Tần Lạc Y nâng chân lên ngồi trên lưng nó nói : "Đi thôi, chúng ta về nhà!"

Đại Hắc đối với phiến rừng rậm này hiển nhiên rất quen thuộc, lựa chọn đường gần nhất, chạy nhanh khoảng gần hai mươi dặm, đã đến phụ cận vương phủ.

Tần Lạc Y nhìn chung quanh, thấy không có người đuổi theo, không khỏi dài thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đổi lại y phục trên người, đem dịch dung trên mặt tẩy đi, lại lấy khăn lụa trắng che lên mặt, mới cùng Đại Hắc thong dong hướng Trấn Nam Vương phủ đi đến.

"Tần Lạc Y!"

Đang muốn nhẹ nhàng từ trên góc tường vây tiến vào vương phủ, một đạo thân ảnh mặc sắc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngăn trước mặt nàng.

Ánh mắt hẹp dài nồng đậm nghiền ngẫm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình.

Khí chất cao quý, khuôn mặt tuấn tú, khoé môi mang ý cười...Đối với Tần Lạc Y mà nói, tất cả đều không coi là quen thuộc, nhưng ấn tượng thập phần khắc sâu.

Nam nhân này đúng là tử y nam tử, ngày đầu tiên nàng xuyên qua, liền bị nàng ám toán, sau đó bị đưa tới vùng hoang vu giải độc cho chính mình.

"Là ngươi!"

Tần Lạc Y nhíu mày, khẽ mở môi đỏ mọng: "Tại sao ngươi lại ở trong này?"

Thanh âm thanh thuý dễ nghe có một tia nghi hoặc thản nhiên.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 21.1:Gặp lại Sở Dật Phong


Chương 21.1:Gặp lại Sở Dật Phong
Editor:HamNguyet

Sở Dật Phong đi đến trước mặt nàng, ánh mắt tối đen rạng rỡ cẩn thân đánh giá nàng.

Miệng vết thương trên trán đã tốt, trơn bóng như ngọc, làn da vô cùng nhẵn nhụi...Lúc trước chịu thương rất nặng, nhưng một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Khóe môi hoàn mỹ gợi lên tươi cười vừa lòng.

Khôi phục tốt như vậy, xem ra nàng vẫn dùng tử ngọc cao hắn đưa.

Trên mặt che khăn lụa trắng, cơ hồ che khuất hai phần ba khuôn mặt nàng, tất cả vết mẩn đỏ kia hoàn toàn bị che lấp dưới khăn lụa trắng, nàng mặc y phục hoa y hồng nhạt, mái tóc đen mượt, cả người có vẻ quyến rũ thần bí.

Một đôi con ngươi linh động trong suốt như nước, tối đen dị thường trong trẻo.

Tần Lạc Y nhìn hắn đang nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt sâu thẳm vô cùng, lại không nói lời nào, phải mở miệng lần nữa: "Nếu không có chuyện gì ta đi trước, hôm nay ta vụng trộm chạy ra ngoài...Không muốn bị người phát hiện!"

Lại nói tiếp hai người bọn họ không tính là nhận thức, thậm chí ngay cả tên của hắn nàng cũng không biết, đã có quan hệ thân mật, đứng chung một chỗ như bây giờ , thấy thế nào cũng có chút không được tự nhiên.

Sở Dật Phong che trước người nàng không rời đi, tuấn nhan ôn nhuận bình tĩnh, nhưng con ngươi thanh u như ngọc lại bắt đầu gợn sóng, vì trong ngữ khí Tần Lạc Y lộ ra xa cách.

Hơi nhíu mày, ánh mắt ngân nga mà sâu xa: "Miệng vết thương của ngươi đã tốt?"

Tần Lạc Y xoa trán, cười gật đầu: "Đã tốt lắm, cũng không lưu lại dấu vết, đa tạ tử ngọc cao của ngươi!

Nếu không có tử ngọc cao...Miệng vết thương của ta không tốt nhanh được như vậy!"

Sở Dật Phong gật đầu, trường bào mặc sắc bay theo gió, thực sự nói không nên lời phong lưu, nói không rõ tiêu sái: "Tốt lắm là tốt rồi...Tần Lạc Y, đã qua một tháng, ngươi có nhớ ra vị hôn phu của ngươi là ai hay không ?"

Sau khi nói xong, ánh mắt tối đen gắt gao tập trung trên mặt nàng .

Vẻ mặt Tần Lạc Y chưa thay đổi, chớp mắt nhìn, nghiêng đầu nói: "Không nhớ được...Nhưng có người nói qua với ta, là Tam hoàng tử Sở quốc, làm sao vậy?"

Hồ nghi nhìn hắn, hiển nhiên không rõ hắn vì sao đột nhiên lại nhắc tới việc này.

Kỳ thật...Nàng cảm thấy hai người bọn họ tốt nhất về sau không cần gặp mặt...

Như vậy là tốt nhất!

Thật không biết nam tử này ba ba chạy tới hỏi nàng lời này, đến tột cùng có ý tứ gì.

Sở Dật Phong tinh tế quan sát liếc mắt một cái, thấy nàng hồ nghi, trên mặt không có biểu tình khổ sở, đột nhiên nở nụ cười, bạc môi duyên dáng giơ lên độ cong hoàn mĩ: "Ha ha...Vị hôn phu của ngươi là Tam hoàng tử, Tam hoàng tử Sở quốc phong lưu tiêu sái nhất, năm tháng sau, ngươi sẽ trở thành Tam hoàng tử phi người người hâm mộ, mà ngươi cùng ta có da thịt chi thân...Tần Lạc Y, ngươi hối hận không?"

Tần Lạc Y ngẩn ra.

Trong lòng cảm thấy, nam tử này đủ nhàm chán, ba ba chạy tới, muốn nhìn xem nàng hối hận hay không?

Chậc chậc...Đầu nam tử này thực sự không thể theo lẽ thường đến suy đoán.

Biết Tam hoàng tử là vị hôn phu của nàng, người hoàng gia, người bình thường chỉ sợ đều tránh xa, hắn khen ngược, lúc trước không chỉ đồng ý giải độc cho chính mình, hôm nay còn cố ý chạy tới.

Nhưng mặc kệ hắn kỳ quái, nàng không chuẩn bị tìm hiểu rõ hắn!

Nam tử này trừ bỏ phá một tầng màng trong cơ thể nàng, sau đó cùng nàng không có vấn đề gì.

Lắc lắc đầu, trong mắt tươi cười:"Chuyện tình ta đã làm, chưa bao giờ hối hận."

Sở Dật Phong nghe được lời nàng nói, ha ha cười, tiếng cười trầm thấp tràn ngập từ tính, mang theo mị hoặc vô hạn như có như không : "Không hối hận là tốt rồi...Sự tình từ này về sau liền giao cho ta, ta sẽ phụ trách với ngươi!"

Sau khi nói xong, nhìn nàng thật sâu một cái, xoay người phóng đi.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 22:Tự cầu nhiều phúc


Chương 22:Tự cầu nhiều phúc
Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn theo bóng dáng hắn tiêu sái tao nhã rời đi, giật mình không thôi.

"Ai..."

Vẫy vẫy tay, muốn lớn tiếng gọi hắn đứng lại, lại nghĩ tới nơi này cách vương phủ quá gần, vạn nhất bị thị vệ vương phủ phát hiện, rơi vào lỗ tai Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên, đến lúc hỏi đến, nàng không biết nên lấy lý do nào hợp lý.

"Đại Hắc, đuổi theo đi!"

Cúi đầu vỗ đầu Đại Hắc, chỉ vào phương hướng Sở Dật Phong vừa rồi rời đi.

Đại Hắc "sưu" một tiếng đuổi theo .

Tần Lạc Y một bên tìm người, một bên trong lòng âm thầm thấp chú, nam tử chết tiệt này...Hắn muốn phụ trách, hắn cũng nên hỏi trước rõ ràng nàng có muốn hắn phụ trách hay không a!

Nàng không có hứng thú chỉ vì duyên cớ xuân dược, liền cùng một người không biết chi tiết bên nhau!

Tốc độ Đại Hắc rất nhanh, một lát liền chạy ra vài dặm, ánh mắt Tần Lạc Y vẫn nhìn chằm chằm phụ cận nhưng không phát hiện thân ảnh mặc y nam tử.

Trong lòng càng thêm tức giận.

Nhớ tới vừa rồi hắn nói tất cả giao cho hắn...Âm thầm cắn chặt răng, chỉ sợ nam tử này không đơn giản, nàng là vị hôn thê của Tam hoàng tử, hắn một chút cũng không để trong lòng, tựa như làm cho Tam hoàng tử giải trừ hôn ước, là một cọc chuyện tình bình thường không quan trọng gì.

Thật không biết chính mình hiện tại không tìm được hắn, đến lúc đó hắn sẽ làm ra sự tình phức tạp gì.

Lại dạo qua một vòng, vẫn không phát hiện.

Sắc trời không còn sớm, sau một lát trầm ngâm, chỉ phải từ bỏ việc tìm kiếm, cùng Đại Hắc trở về vương phủ.

Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên vẫn chưa trở về, càng không ai phát hiện nàng đi ra ngoài một chuyến, Tần Lạc Y yên tâm, nằm trên giường, nghỉ ngơi trong chốc lát, gọi Hạnh Nhi mang nước ấm tới, thống thống khoái khoái tẩy sạch một phen, sau đó lại ăn chút điểm tâm.

Buổi tối sau khi cùng Tần Lăng Vân và Tạ Như Yên dùng cơm xong, sớm trở về sân, nhưng không buồn ngủ, lấy cớ tản bộ, không cho Liễu Nhi cùng Hạnh Nhi đi cùng, liền mang theo Đại Hắc lặng lẽ đi Thấm Hương viên.

Nha đầu Tuyết Nhi bị đánh ba mươi đại bản, ở một góc hẻo lánh trong Thấm Hương viên, chỉ cần không kinh động đến người Thấm Hương viên, có thể tới gần.

"Ô ô...Tiểu thư, là nô tỳ không đúng, tiểu thư...Người xem nô tỳ hầu hạ người hơn sáu năm, cầu người cứu nô tỳ đi!"

Cách khoảng mười thước, chợt nghe thấy tiếng khóc áp lực mà bi thương của Tuyết Nhi từ trong phòng truyền đến.

Tần Lạc Y nhíu mày, không nghĩ tới Tần Lạc Hàn ở trong này...Xoay người, càng thêm cẩn thận mang theo Đại Hắc đến gần.

"Nha đầu chết tiệt kia!

Kêu ngươi làm chút chuyện đều làm không tốt, không chỉ đem nước đổ xuống người Mạnh tiểu thư, còn làm cho ta rơi vào hồ sen...Nếu không phải ta nhớ kỹ ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm, đã sớm gọi người đem ngươi đánh chết, ngươi còn có thể sống đến bây giờ?"

Trong phòng tối mờ, Tần Lạc Hàn một thân cẩm y đẹp đẽ quý giá hất cằm nói, cao ngạo nhìn nha đầu nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hữu khí vô lực, khóe môi gợi lên ý cười mỉa mai.
*(hữu khí vô lực:có khí nhưng không có lực)*

"Tiểu thư, nô tỳ thật sự không phải cố ý...Nô tỳ thật sự không phải cố ý, rõ ràng nước kia nên đổ vào người Tam tiểu thư, nhưng là...Nhưng Tam tiểu thư tránh ra, thân mình nô tỳ không khống chế được, nên mới đem nước đổ xuống người Mạnh tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ thật sự không cố ý..."

Thanh âm Tuyết Nhi khàn khàn, còn mang theo âm khóc, vội vàng giải thích.

"Không phải cố ý?"

Tần Lạc Hàn nghe vậy, vẻ mặt càng thêm trào phúng, lạnh lùng nhìn nàng: "Không phải cố ý ngươi liền hại ta đi dạo một vòng quỷ môn quan, làm cho ta tìm không ít thứ tốt cấp cho Mạnh Uyển Tình cùng Vân Khinh La bồi tội...Nếu ngươi cố ý, còn như thế nào?"
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 22.1:Tự cầu nhiều phúc


Chương 22.1:Tự cầu nhiều phúc
Editor:HamNguyet

"Ô ô...Do nô tỳ không hoàn thành chuyện tình tiểu thư giao phó, nguyên bản muốn bù lại, nô tỳ...Nô tỳ thầm nghĩ xô Tam tiểu thư xuống nước..."

Hai tay Tuyết Nhi bấu chặt, ánh mắt vô thần, thân thể đau đến lợi hại, nhưng lại cực lực biện giải, nàng biết, nếu hôm nay không cầu tiểu thư tha thứ, nàng chỉ còn con đường chết!

Vì trị thương, số bạc nàng làm nha đầu tích góp nhiều năm, đã dùng hết toàn bộ...Hai ngày nay không dùng dược, miệng vết thương lại chuyển biến xấu, thậm chí ẩn ẩn tản ra mùi hôi thối.

"Hừ, nếu ngươi đem ả xô xuống nước cũng liền thôi...Đắc tội ta cũng đáng, nhưng là...Ngươi quả thực chính là kẻ thành việc không đủ bại sự có thừa!"

Tần Lạc Hàn lớn tiếng quát, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng chính mình chật vật như vậy bị Tam hoàng tử thấy được, nàng liền buồn bực đến cực điểm!

Còn có Tần Lạc Y!

Nữ nhân chết tiệt kia...Mỗi ngày ả đều chạy đến Thấm Hương viên, nói là đến thăm nàng, nhưng nàng cảm thấy ả rõ ràng đến chê cười nàng!

"Ô ô..."

Tuyết Nhi nói không ra lời, cho dù khóc, cũng không dám khóc quá lớn, sợ kinh động người bên ngoài.

Tần Lạc Hàn mím môi đỏ mọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tuyết Nhi, trong mắt lóe ra hàn quang bén nhọn: "Ngươi đừng trách ta không tốt, không để ý niệm tình chủ tớ nhiều năm, không thỉnh đại phu cho ngươi...Lần trước ta đi tướng phủ, Uyển Tình cùng Khinh La đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ muốn kêu ta đánh chết ngươi, phát tiết mối hận trong lòng!

Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, thương thế của ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi, nếu hồi phục tốt, cũng do mạng ngươi chưa tuyệt, sau này ta sẽ tiếp tục dùng ngươi, giống hệt như trước kia, cũng có giao phó với Uyển Tình cùng Khinh La...Nếu ngươi chết, yên tâm, xem một hồi phân lượng chủ tớ chúng ta nhiều năm, ta sẽ không để ngươi phơi thây nơi hoang dã!"

Sau khi nói xong, liền xoay người rời đi.

"Rầm!"

Nhìn bóng dáng chủ tử mình quyết tuyệt rời đi, Tuyết Nhi tuyệt vọng, giãy dụa từ trên giường ngã nhào xuống dưới, vươn bàn tay gầy nhom xấu xí giữ chặt lấy làn váy Tần Lạc Hàn.

"Tiểu thư..."

Tần Lạc Hàn chán ghét trừng mắt nhìn tay Tuyết Nhi, không xoay người, tao nhã đưa tay đem làn váy từ trong tay Tuyết Nhi giật ra, không thèm nhìn tới vẻ mặt Tuyết Nhi tràn ngập cầu xin, bước chân tiêu sái ra ngoài.

Nhìn ngoài phòng tối đen, còn có thân ảnh tiểu thư nhà mình càng đi càng xa, Tuyết Nhi tuyệt vọng xụi lơ trên mặt đất...Trọng thương như vậy, không có dược, không có đại phu, làm sao có khả năng tự mình hồi phục tốt được?

Trong mắt hiện lên thần sắc oán độc nồng đậm.

Tần Lạc Hàn...Không nghĩ tới chính mình một lòng vì nàng ta...Cuối cùng lại có kết cục như thế!

Tự cầu nhiều phúc?

Mạnh Uyển Tình cùng Vân Khinh La muốn giết nàng?

Nói cho cùng đều là lấy cớ!

Chỉ sợ không chỉ các nàng muốn giết chính mình...Tiểu thư cùng phu nhân càng muốn giết chính mình đi!

Bởi vì bản thân đã biết quá nhiều bí mật của bọn họ!

Tuyết Nhi che miệng thê lương
nở nụ cười, nguyên bản ánh mắt tuyệt vọng, đột nhiên trở nên sáng ngời hữu thần, như người sắp chết hồi quang phản chiếu, nhìn phương hướng Ánh Tuyết viên, thanh âm hung ác nham hiểm thì thào: "Tần Lạc Hàn, ngươi muốn diệt ta, ta sẽ không cho ngươi được như ý nguyện...Ha ha, trước khi chết, ta sẽ đi qua, đem tất cả sự tình thiếu đạo đức của ngươi nói cho Vương phi, còn có Tam tiểu thư, ha ha, ta chờ nhìn kết cục của ngươi như thế nào!"

Nói xong lại không thể ức chế ngửa đầu nở nụ cười.

"Sự tình thiếu đạo đức?

Sự tình thiếu đạo đức gì?

Ha ha, ta đến đây, ngươi không cần mất công đi qua..."

Đột nhiên, một đạo thanh âm dễ nghe đến cực điểm vang lên bên tai nàng.

Tuyết Nhi cả kinh, vội vàng xoay người lại, vừa lúc chống lại ánh mắt sắc bén mỉm cười của Tần Lạc Y, không khỏi đổ hút một ngụm khí lạnh: "Quận...Quận...Quận chúa..."

Nguyên bản khuôn mặt nhỏ gầy trắng bệch không chút huyết sắc, càng thêm tái nhợt.

Thân thể không ngừng run rẩy...Trong lòng kinh nghi bất định, thời điểm quận chúa đến vì sao nàng hoàn toàn không nhận thấy được?
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 23:Điều kiện trao đổi


Chương 23:Điều kiện trao đổi
Editor:HamNguyet

Nhìn bộ dáng Tuyết Nhi kinh nghi bất định, trong lòng Tần Lạc Y cười lạnh, trên mặt tươi cười đến nhu hoà, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Tuyết Nhi, mở miệng lần nữa: "Tuyết Nhi, không phải ngươi có chuyện muốn nói cho ta nghe sao?

Ta đang nghe đây!"
*(kinh nghi bất định:kinh ngạc+nghi ngờ không xác định)*

Gió mát thổi qua mồ hôi lạnh trên người Tuyết Nhi, không tự chủ được lui lại phía sau hai bước, kéo kéo khóe môi, lắc đầu nói giọng khàn khàn: "Quận, quận chúa...Nô tỳ muốn nói, may mắn ngày đó người không rơi vào trong hồ sen, bằng không lấy thân thể người vừa mới bị thương, nhất định chịu không nổi..."

Tần Lạc Y đứng nhìn Tuyết Nhi giả ngu, trong mắt hiện lên thần sắc mỉa mai nói: "Là như thế này sao?

Dường như vừa rồi ta nghe được ngươi muốn nói cho ta nghe sự tình thiếu đạo đức gì...Ha ha, còn tưởng rằng ngươi biết được bí mật gì mà ta không biết, chẳng lẽ là ta nghe lầm?"

"Quận chúa, người nghe lầm, nô tỳ không biết bí mật gì...Thật sự không biết..."

Tuyết Nhi nghiêm mặt trắng bệch run giọng nói, đầu cúi thật thấp, ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt một chỗ.

Tần Lạc Y thấy vậy, trong lòng cười lạnh.

Đối với Tuyết Nhi trước mặt chính mình phủ nhận, không vội vã khiển trách.

Ngón tay vừa động, một viên nhất giai chữa thương đan xuất hiện trong tay nàng, tản ra vị thuốc thản nhiên thanh lương.

Nàng dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm viên thuốc, trên tay vòng vo chuyển động: "Thì ra ngươi không biết a!

Đáng tiếc...Ta còn nghĩ ngươi bị thương, muốn đưa cho ngươi một viên nhất giai đan dược, để ngươi sớm hảo hảo hồi phục...Hiện tại xem ra...Ngươi không cần đan dược của ta a!"

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đem chữa thương đan bỏ vào trong bình đan.

Tuyết Nhi từ lúc ngửi được cỗ hương thơm dễ ngửi kia, liền ngẩng đầu lên, đợi đến thời điểm nghe được Tần Lạc Y nói đó là chữa thương đan, trong mắt nguyên bản u ám hiện lên tinh lượng dị thường sáng rọi, trông mong nhìn Tần Lạc Y, thấy Tần Lạc Y muốn đem đan dược bỏ vào bình, không khỏi khẩn trương."

Quận chúa, nô tỳ..."

Tần Lạc Y giống như không nghe đến thanh âm lo lắng của Tuyết Nhi, xoay người đi đến cửa.

Đưa lưng về phía Tuyết Nhi, khoé môi nhếch lên...Tuy rằng nha đầu này cùng chủ tử của nàng ta giống nhau, đều không phải thứ tốt gì...Nhưng chỉ cần có thể từ trên người nàng ta biết được điều nàng muốn, nàng không ngại cứu nàng ta một mạng.

Hơn nữa vừa rồi Tần Lạc Hàn nói ra lời tuyệt tình với nàng ta như vậy, trong lòng nha đầu kia, tự nhiên vô cùng oán hận!

Về sau, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn nào khác!

Nhìn thân ảnh Tần Lạc Y yểu điệu muốn đi ra ngoài, Tuyết Nhi nóng nảy, cắn chặt răng nhỏ giọng nói: "Quận chúa...Quận chúa muốn biết cái gì?

Chỉ cần nô tỳ biết, nhất định nói cho quận chúa, chỉ cầu quận chúa cứu nô tỳ một mạng!"

Nhất giai đan dược a!

Người bình thường bọn họ căn bản không dùng nổi!

Trước kia chỉ nhìn thấy tại nơi tiểu thư...Một viên nhất giai chữa thương đan, ít nhất giá trị trăm lượng bạc!

Thương thế trên người, chỉ cần có chữa thương đan, không đến vài ngày, có thể hồi phục!

Nếu thật sự như vậy liền đuổi quận chúa đi, nàng sẽ chết ở chỗ này không có người biết đến...Trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy ý niệm, nháy mắt đưa ra quyết định.

Tần Lạc Y chậm rãi dừng cước bộ lại, quay đầu: "Đem tất cả sự tình ngươi biết nói cho ta?

Ha ha, hiện tại ngươi nghĩ tới?"

Khoé môi sau lớp khăn lụa trắng, gợi lên tươi cười trào phúng.

Tuyết Nhi cắn môi, dùng sức gật đầu, trong mắt hiện lên quang mang vội vàng mà khát vọng.

Ý cười trong mắt Tần Lạc Y càng đậm.

Đi đến trong phòng, đứng trước mặt Tuyết Nhi, từ trên cao nhìn xuống nàng ta: "Một khi đã như vậy, ngươi nói cho ta biết trước...Sự tình về xuân dược trong cơ thể ta đi..."

Phượng mâu tối đen trong bóng tối, có vẻ thâm thúy mà lãnh lệ.

"Quận chúa tha mạng!"

Tuyết Nhi nghe Tần Lạc Y nhắc tới xuân dược, toàn bộ thân thể đột nhiên run lên, trực giác nghĩ đến...Có lẽ quận chúa căn bản không mất đi trí nhớ!
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 23.1:Điều kiện trao đổi


Chương 23.1:Điều kiện trao đổi
Editor:HamNguyet

Trên người nháy mắt trở nên lạnh băng, đầu hướng tới đất hạ xuống, đụng thật mạnh xuống, một bên dập đầu một bên không ngừng thấp giọng nức nở: "Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng..."

Mâu quang Tần Lạc Y hờ hững nhìn Tuyết Nhi không ngừng dập đầu, thẳng đến khi trên trán chảy máu mới tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi đang nói gì vậy?

Ta tới cứu tính mạng ngươi, không phải tới lấy mạng ngươi...Chỉ cần ngươi đem sự tình ngươi biết nói cho ta, thương thế trên người ngươi, rất nhanh có thể hồi phục..."
*(tựa tiếu phi tiếu:cười như không cười)*

Tuyết Nhi dừng dập đầu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt trắng bệch cảm kích nói: "Đa tạ quận chúa, đa tạ quận chúa..."

Sau đó liền không hề mở miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bình đan trên tay Tần Lạc Y.

Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, tao nhã đem đan bình thu hồi lại, hai tay đặt sau người, thản nhiên nói: "Nói đi!"

Còn chưa trả giá, đã muốn lấy được đan dược?

Nha đầu này thật đúng là si tâm vọng tưởng!

Trong mắt Tuyết Nhi hiện lên mất mát, còn có kinh dị sắc.

Quận chúa sau khi hồi phục thương thế, cùng trước kia thật sự bất đồng!

Vì có được viên chữa thương đan kia, nàng biết chính mình không có lựa chọn nào khác...Cho dù sau khi nàng nói xong, quận chúa không cho nàng đan dược, nàng cũng chỉ có thể nhận mệnh!

Nghĩ đến đây, nàng liền đem chuyện Tần Lạc Hàn cùng Chu Mai chuẩn bị xuân dược như thế nào, sau đó lên kế hoạch kéo Tần Lạc Y đi nhìn Tam hoàng tử, nhân cơ hội đẩy mạnh Tần Lạc Y vào trong nước, lại tiếp tục thừa dịp Tần Lạc Y thay y phục đem xuân dược bỏ vào trong canh khư hàn đưa lên...Nhất nhất êm tai nói ra.

Tần Lạc Y càng nghe vẻ mặt càng băng hàn, trong phượng mâu hiện lên sát khí nồng đậm.

Hai mẫu-nữ ngoan độc!

Như nàng ban đầu sở liệu, bản tôn thân thể bởi vì biết mình trúng xuân dược, không muốn bị người nhục nhã, nên mới ôm nỗi hận tự sát!

Tần Lạc Hàn!

Nữ tử này, vì gả cho Tam hoàng tử, hãm hại muội muội đồng bào!

Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!

Đưa người ngoài tới để nàng thất trinh, còn muốn bắt kẻ thông dâm...Tất cả sự tình không chỉ làm cho nàng mất hôn ước với Tam hoàng tử, mà còn muốn đem nàng đẩy vào chỗ chết!

Tuyết Nhi nhìn cả người Tần Lạc Y phát ra áp lực tức giận, cúi thấp đầu xuống, không dám nói nữa.Càng không dám mở miệng hướng Tần Lạc Y muốn chữa thương đan.

Tần Lạc Y mím môi đỏ mọng, áp lực quyết tâm phẫn nộ cùng khinh bỉ, lạnh lùng nhìn bộ dáng Tuyết Nhi đáng thương quỳ rạp trên mặt đất, sau một lát, xuất chữa thương đan ra.

Tuyết Nhi mừng như điên đưa tay tiếp nhận, sau đó không ngừng hướng Tần Lạc Y dập đầu: "Đa tạ quận chúa ân cứu mạng!

Nô tỳ không biết báo đáp như thế nào, về sau, chỉ cần có chỗ dùng đến nô tỳ, quận chúa cứ việc mở miệng phân phó..."

Ánh mắt bị mái tóc phân tán che khuất, hiện lên oán độc hung ác nham hiểm.

Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nhìn Tuyết Nhi: "Sẽ có chỗ dùng đến ngươi!

Về sau...Trong Thấm Hương viên có chuyện gì, nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng là được!"

Tuyết Nhi cầm chữa thương đan trong tay, không chút do dự đáp ứng.

Tần Lạc Y vừa lòng gật gật đầu, mang theo Đại Hắc tao nhã tiêu sái đi ra ngoài.

Chờ thân ảnh Tần Lạc Y hoàn toàn đi ra ngoài, Tuyết Nhi nhìn đan dược trong tay, vẻ mặt mừng như điên một ngụm nuốt xuống.

Rất nhanh, một cỗ cảm giác vô cùng mát lạnh lan tràn trong người, đau đớn trên người trong nháy mắt giảm bớt không ít...Ý cười trên mặt càng đậm.

Chữa thương đan!

Quả nhiên là chữa thương đan!

Quận chúa không lừa nàng.

Giãy giụa từ dưới đất đứng lên ,một lần nữa nằm xuống trên giường, nhìn phương hướng nơi Tần Lạc Hàn ở, có chút dữ tợn nở nụ cười: "Tiểu thư...Người không cứu Tuyết Nhi, ha ha, Tuyết Nhi muốn sống sót!

Nô tỳ nghe người nói, tự cầu nhiều phúc, phúc này...Là quận chúa ban cho của nô tỳ, về sau...Người không nên trách nô tỳ a!"
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 24:Bị gả


Chương 24:Bị gả
Editor:HamNguyet

Trở lại Ánh Tuyết viên, Tần Lạc Y rửa mặt chải đầu đơn giản một phen, liền lên giường đi ngủ.

Nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi được nghe, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.

Bản tôn Tần Lạc Y này, bị chết thật sự oan uổng!

Thân là đích nữ, ba ngàn sủng ái tại một thân, đáng tiếc bởi vì trên mặt có mẩn đỏ, liền cảm thấy tự ti...Nhìn không rõ vị tỷ tỷ rắn rết kia đối tốt với nàng đều là dụng tâm kín đáo, toàn tâm toàn ý tin tưởng, đổi lấy tính kế ngoan độc!

Nếu chính mình chiếm dụng thân thể này, còn có phu thê Tần Lăng Vân sủng ái, thù của bản tôn, nàng tự nhiên phải giúp bản tôn báo mới được.

Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, không thể sốt ruột.

Hiện tại có nha đầu Tuyết Nhi kia đối với mẫu-nữ Tần Lạc Hàn oán hận thấu xương, ở trong Thấm Hương viên giúp chính mình nhìn chằm chằm, cơ hội báo thù, sớm hay muộn sẽ tìm được.

Đáng tiếc Tần Lạc Hàn tính kế cẩn thận như vậy, lại quên tính kế lòng người.Có lẽ nàng ta nghĩ nha đầu kia sẽ không ai để ý, sau khi chết đi sẽ không ghi hận, nên nàng ta không cần để ý đến.

Mà việc cấp bách hiện tại của nàng, là tự đề cao thực lực thân thể!

Loại cảm giác tay trói gà không chặt, khắp nơi bị người khác quản chế, thật sự thập phần khó chịu!

Nghĩ nghĩ, bất giác liền ngủ say, thời điểm tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Sau khi cùng Tạ Như Yên ăn điểm tâm, nàng mang theo Hạnh Nhi, Liễu Nhi trở về Ánh Tuyết viên.

Đại Hắc một tấc cũng không rời đi theo sau người nàng.

Đối với tình cảnh như vậy, Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi đã nhìn quen không trách.

Trước kia tiểu thư không thích Đại Hắc, ghét bỏ trên người Đại Hắc bẩn, đen tuyền, nên tuyệt không nguyện ý thân cận.

Nhưng bây giờ, các nàng chỉ nghĩ do quận chúa mất trí nhớ, nên cải biến thành yêu thích mà thôi.

Huống chi quận chúa thay đổi không phải riêng điểm này...Trước kia trừ bỏ Nhị tiểu thư, còn lại những người khác quận chúa đều không nguyện ý thân cận, hiện tại mỗi ngày đều đúng giờ đến cùng Vương phi dùng cơm.

Dỗ Vương phi cao hứng đến miệng đều không khép được cười, nên hiện tại lại càng không có người đi gợi lại trí nhớ trước kia cho quận chúa...

Ngay cả hai người bọn họ, đều cảm thấy quận chúa hiện tại mất trí nhớ, so với trước kia tốt hơn rất nhiều, không chỉ tự tin, nói nhiều hơn, toàn thân tản ra một cỗ sáng rọi chói mắt không giấu được.

Trở lại Ánh Tuyết viên, Tần Lạc Y chuẩn bị tu luyện.

Ánh Tuyết viên có một tu luyện thất, do Tần Lăng Vân ở thời điểm nàng còn rất nhỏ, cố ý vì nàng kiến tạo, thủ công khéo léo tinh xảo, đại khí, thập phần cách âm.Đáng tiếc thiên phú tu luyện của Tần Lạc Y không tốt, nên rất ít khi đặt chân đến nơi đây.

Nghe được Tần Lạc Y nói đến tu luyện thất, hai người Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi trên mặt đều có chút không được tự nhiên.

Lặng lẽ trao đổi một ánh mắt lo lắng.

Tần Lạc Y giống như không nhìn đến, chỉ phân phó các nàng đem tu luyện thất dọn dẹp sạch sẽ, sau đó liền để các nàng ra khỏi cửa, tự nhiên ở trên nhuyễn tháp làm từ bạch ngọc ngồi xếp bằng xuống.

Huyệt đạo trong cơ thể nàng cản trở lợi hại, trên Thánh Long đại lục được coi là thể chất thập phần không thích hợp tu luyện, nên nàng chỉ có thể bỏ qua phương pháp tu luyện bình thường trên đại lục, dùng đan dược gia tăng linh lực trong cơ thể.

Cũng may ngày hôm qua nàng đi ra ngoài một chuyến, biết giá cả linh thực thực tiện nghi, nguồn bán đan dược về sau cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa luyện đan sư trên phiến đại lục này rất ít, sau khi tinh luyện, linh lực trong đan dược tự nhiên đáng giá hơn, không ít người không có tiền chỉ có thể mua linh thực dùng trực tiếp, hiệu quả đương nhiên suy giảm lớn.

Cho nên...Về sau nói không chừng nàng không chỉ chính mình luyện đan đến dùng, còn có thể bằng vào việc luyện đan, kiếm một khoản lớn!

Nghĩ đến đây, trên mặt minh diễm xinh đẹp vô cùng, miệng cười sáng lạn, tâm tình sung sướng xuất ra một viên nhị giai đan dược ăn vào.

Đan dược vào trong miệng mát lạnh, thẳng tắp ngấm vào thân thể, một cỗ linh lực nhàn nhạt, ở trong thân thể tràn ra...Trạng thái Tần Lạc Y chìm vào tu luyện không dám thả lỏng, cẩn thận dẫn đường linh lực trong cơ thể, bắt đầu tuần hoàn trong kinh mạch cơ thể.

Sau hai canh giờ, linh lực của nhị giai đan dược đã hoàn toàn hoà nhập, trong thân thể nàng còn ẩn ẩn xuất hiện một cỗ linh lực lưu chuyển như sợi tóc.

Tuy rằng rất nhỏ, nếu không cẩn thận để ý sẽ không có cảm giác, nhưng Tần Lạc Y đối với chính mình lần đầu tiên dùng một viên nhị giai đan dược, có thể được đến bậc linh lực này, đã thực thỏa mãn.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 24.1:Bị gả


Chương 24.1:Bị gả
Editor:HamNguyet

Giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, nàng lại vội vàng vào tu luyện thất.

So với lúc trước dùng nhị giai đan dược, buổi chiều nàng trực tiếp dùng tới ngũ giai đan dược.

Phẩm giai cao hơn mấy giai, linh lực có được tự nhiên không thể so sánh nổi, thời điểm nàng tiếp tục rời khỏi tu luyện thất, linh lực trong cơ thể nàng tốt hơn buổi sáng vài lần, đã có khoảng năm, sáu cỗ linh lực lưu chuyển.

Tâm tình cao hứng trở lại trong phòng, phát hiện Tạ Như Yên cùng Tần Lăng Vân đều ngồi trong phòng uống trà, nhìn đến nàng tiến vào, trên mặt đồng thời lộ ra ý cười hòa ái.

Ánh mắt xẹt qua trên mặt nàng xẹt qua, thấy nàng không còn uể oải như trước kia, không khỏi thoáng buông xuống.

"Y nhi!"

Tạ Như Yên giữ chặt tay nàng, đem nàng kéo đến bên người chính mình ngồi xuống, đau lòng vỗ về tay nàng nói: "Nghe nói, con tiến vào tu luyện thất tu luyện?"

"Đúng vậy!"

Tần Lạc Y không phủ nhận, cười gật gật đầu: "Phụ vương, nương, hai người đến đây lúc nào vậy?"

Tạ Như Yên sờ đầu của nàng, trong mắt xinh đẹp hàm chứa một tia oán trách: "Trải qua một trận sinh tử, Y nhi, con nên ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi đến khi hồi phục hẳn!

Con mới bị trọng thương không bao lâu, thân thể còn chưa khôi phục nguyên khí, không nên đi lại nhiều!"

Tần Lăng Vân nhìn Tần Lạc Y, cũng hơi nhíu mày nói: "Đúng vậy, Y nhi, nghe lời nương con, qua năm tháng nữa, chính là ngày thành thân của con cùng Tam hoàng tử, sau khi thành thân, chuyện tình vương phủ con nên quan tâm hơn, không thể bởi vì tu luyện mà tinh thần, thân thể suy sụp."

Ý trong lời nói là không tán thành nàng tu luyện.

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, trong phượng mâu tối đen có hào quang linh động nghịch ngợm hiện lên, cười nói: "Phụ vương, nương, hai người yên tâm, cơ thể con sớm đã khôi phục, không tin, hai người xem!"

Phất tay vuốt tóc mái trên trán lên, chỉ vào cái trán trơn bóng, để bọn họ nhìn.

Tạ Như Yên vươn tay chỉ, cười nhẹ nhàng điểm điểm trán nàng: "Thương thế bên ngoài hồi phục tốt, nhưng chảy nhiều máu như vậy, vẫn nên chậm rãi bồi bổ!"

Tần Lăng Vân nhìn nữ nhi rõ ràng so với trước kia sáng sủa hơn không ít, ý cười tuấn mỹ trên mặt đậm hơn, trong mắt lại hiện lên vui mừng nói: "Thiên phú tu luyện của Tam hoàng tử vô cùng tốt, hiện tại cùng đại ca con giống nhau, đều là tu vi võ sư, về sau đông đảo thị vệ trong vương phủ đều có thể đủ để bảo hộ con...Y nhi, nghe lời nương con, đừng chỉ lo tu luyện, thừa dịp trước khi xuất giá, hảo hảo bồi nương con, nương con trong khoảng thời gian này tự mình chuẩn bị đồ cưới cho con, con cũng nên đi theo nhìn xem, còn cần cái gì, thích cái gì, nói với nương con một tiếng mới phải..."

Tạ Như Yên thở dài một hơi, vẻ mặt không lỡ nói: "Chỉ chớp mắt, Y nhi đã mười sáu tuổi, sắp thành thân...Nương thật sự không lỡ a!"

Trong lòng Tần Lạc Y hiểu rõ.

Tạ Như Yên cùng Tần Lăng Vân đều biết chính mình thể chất phế vật, biết nàng không có khả năng tu luyện, nên mới khiến cho chú ý chính mình tập chung vào chuyện tình chuẩn bị đồ cưới.

Mà Tam hoàng tử kia...Ngày đó vội vàng nhìn thoáng qua, tuy rằng phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ nhân thần cộng phẫn, nhưng nàng nhìn được trong mắt của hắn, rõ ràng chỉ có hờ hững.

Trong lòng nam nhân này không có nàng!

Nghĩ đến đây, nàng mím chặt môi, vẻ mặt lưu luyến giữ chặt cánh tay Tạ Như Yên , lay động cười nói:"Nương...Người đã luyến tiếc nữ nhi như vậy, vậy nữ nhi liền không gả đi!

Luôn luôn ở tại trong nhà bồi nhị lão người..."

Tần Lăng Vân cười lắc đầu, biết nàng chỉ thuận miệng nói ra lời vui đùa mà thôi.

Bưng chén trà trên bàn lên, tao nhã uống một ngụm.

Tạ Như Yên lại giễu cợt Tần Lạc Y nói:"Nha đầu ngốc...Cho dù nương luyến tiếc con, nhưng con đã trưởng thành, sau này phải thành thân, nếu ở lại trong vương phủ, chờ con lỡ thì, con sẽ oán trách nương!"

Nàng không đem lời Tần Lạc Y nói coi là thật.

Tần Lạc Y nắm chặt tay Tạ Như Yên, tiếp tục như thật như giả cười nói: "Lỡ thì liền lỡ thì, dù sao có phụ vương dưỡng, hì hì, vấn đề ăn uống không cần lo lắng."

Lại quay đầu nhìn về phía Tần Lăng Vân, trong phượng mâu tối đen lóe ra thần sắc giảo hoạt: "Phụ vương, người nói có đúng không?"

Tần Lăng Vân ha ha cười, buông chén trà trong tay: "Phụ vương dưỡng con không thành vấn đề, ha ha, chỉ là con muốn ở lại bên người phụ mẫu, chỉ sợ có người sẽ không đồng ý!"

"Ai?"

Hai tròng mắt Tần Lạc Y trừng lớn, hồ nghi nhìn Tần Lăng Vân.

Tần Lăng Vân thấy thế, cười càng thêm lớn tiếng: "Đương nhiên là phu quân tương lai của con, Tam hoàng tử!"

Phốc!

Tần Lạc Y thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Nàng không gả đi...Sở Dật Tu kia chỉ sợ là cầu được ước thấy đi!

Người bình thường, cũng không ai nguyện ý thú một nữ tử trên mặt có khuyết điểm.

Chẳng qua, hoàng đế đã tứ hôn, thánh chỉ hạ xuống, hôn kỳ đều định ra, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chính mình năm tháng sau, thật sự phải gả nhập Tam hoàng tử phủ.

Từ nay về sau phải bồi bên người một nam tử không thương chính mình, đây không phải là việc Tần Lạc Y nàng sẽ làm.

Phụ mẫu nơi này, hiển nhiên sẽ không thay đổi chủ ý, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp từ nơi Sở Dật Tu!
 
Back
Top Bottom