Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)

[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 10:Thánh Long võ đạo


Chương 10:Thánh Long võ đạo
Editor:HamNguyet

Đương nhiên, nàng bị tứ hôn cho Tam hoàng tử Sở Dật Tu, một phần vì chiến công hiển hách của Tần Lăng Vân, phần còn lại vì Thánh Long đại lục là một đại lục tu luyện, trên đại lục mọi người tôn trọng cường giả tu luyện, mà tu vi Tần Lăng Vân, là võ thánh cường đại nhất toàn bộ Sở quốc!

Địa cầu nàng sinh sống trước khi xuyên qua, bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển, dân cư gia tăng mãnh liệt, hoàn cảnh kịch liệt chuyển biến xấu, linh khí thiên địa trở nên cực kỳ thưa thớt.

Chỉ dựa vào hấp thu linh khí trong thiên địa, rất khó có thể tăng tiến, nên nhiều đệ tử trong gia tộc tu chân không thể không từ bỏ tu chân, hoàn toàn dung nhập vào thế tục, song song cùng tu chân, bọn họ còn được các gia tộc bồi dưỡng trở thành dược tu.

Cái gọi là dược tu, chính là lấy linh khí từ linh thực phong phú luyện chế ra đan dược, dùng đan dược đến phụ trợ tu luyện, bù lại lượng linh khí không đầy đủ trong thiên địa.

Lam gia bọn họ cùng các gia tộc khác chuyển biến thành dược tu gần hai trăm năm bất đồng.

Lam gia tại thế giới kia, là đại gia tộc tu chân cổ xưa, đã tồn tại mấy ngàn năm lịch sử, trong tộc có bí cảnh với lưu lượng linh khí tương đối dư thừa, trong bí cảnh gieo trồng rất nhiều linh thực dùng để luyện chế đan dược trân quý.

Nên Lam gia hiện tại ở thế giới kia có thể xưng đệ nhất gia tộc cường đại, một sự tồn tại độc nhất vô nhị, bất cứ gia tộc tu chân nào cũng phải dựa vào hơi thở Lam gia mà sinh tồn.

Thậm chí trong thế tục, không biết bao nhiêu gia tộc quyền quý nghe danh tìm đến Lam gia, hàng năm cầm vô số tiền tài, trằn trọc suy nghĩ nhờ vả nhiều người, chỉ hy vọng Lam gia có thể vì bọn họ luyện chế đan dược, kéo dài tuổi thọ.

Cái loại cuộc sống phóng đãng ngợp trong vàng son này, tuổi còn trẻ mà thân mình đã cạn kiệt, không ít người hy vọng sau khi sử dụng đan dược có thể trở lại như trước kia trọng chấn hùng phong!

Chẳng qua phụ thân nàng là gia chủ Lam gia đương nhiệm, một lòng chỉ lo tu luyện, đối với phàm phu tục vật không để vào mắt.

Càng quý trọng Lam gia bảo tồn dược liệu giúp đề cao thực lực gia tộc, mệnh lệnh rõ ràng, cấm tất cả đệ tử Lam gia, trừ bỏ cùng người trong Tu Chân giới trao đổi, không được đem đan dược trân quý buôn bán thu hoạch lấy tiền tài lợi ích.

Bởi vì bọn họ đều biết dõ, cho dù Lam gia có được bí cảnh dược điền, nhưng linh thực đều cần thời gian sinh trưởng, trừ bỏ cho người trong tộc tu luyện sử dụng, lưu lượng dư thừa còn lại không nhiều.
*(-dược điền:khu gieo trồng dược liệu.)*

Trong Lam gia, đối với những người tàng trữ linh thực, đan dược đem đi buôn bán, xử phạt rất nặng.

Cho dù như thế, thiên phú đệ tử Lam gia đặc biệt thấp.

Bất luận có bao nhiêu đan dược tương trợ, cũng khó khiến cho tu vi bọn họ đột phá cao, lại không chịu được dụ hoặc thế tục, không ít người vụng trộm lén lút lấy linh thực luyện chế đan dược, bán cho những người cầu đan.

Nhị bá của nàng, chính là phụ thân của vị đường tỷ hại chết nàng, là một người nổi bật trong Lam gia.

Bọn họ tu kiến biệt thự rộng lớn ở Mĩ, xa hoa xa xỉ có thể sánh ngang với hoàng cung nữ vương Anh quốc!

Lam Tâm Mị luôn xuất nhập các quốc gia, phô trương thanh thế lớn.

Tần Lạc Y đứng trong Vọng Hà đình, nhìn hoa sen thanh lệ nở rộ trong hồ, mũi ngửi làn hương khí thấm vào ruột gan, khóe môi gợi lên ý cười mỉa mai.

Xuyên qua đến Thánh Long đại lục mười ngày, nàng suy nghĩ rất nhiều...Có một số chuyện từng bị nàng xem nhẹ, cũng dần dần nhớ lại.

Nam tử kia, từng là vị hôn phu của nàng-Cao Thiên Tường...Hắn từng nói với nàng, hắn yêu Lam Tâm Mị, còn không bằng nói hắn yêu bí cảnh dược điền của Lam gia, dược điền có khả năng mang đến lợi ích cho gia tộc hắn!

Từng, hắn không chỉ một lần nói bóng nói gió hy vọng nàng có thể đem đan dược nàng luyện chế bán cho bằng hữu của hắn...Đáng tiếc bởi vì lúc ấy hắn nói ẩn ý, nhìn đến chính mình không đồng ý, lại vội vàng dùng lời nói kỹ xảo che lấp đi.

Nên mới bị niềm tin tưởng hắn của bản thân xem nhẹ.

Chỉ sợ Cao Thiên Tường cũng vì như thế, mới sửa lại mà theo đuổi Lam Tâm Mị, vọng tưởng Lam Tâm Mị sau khi kế thừa Lam gia, thả lỏng quản chế, quang minh chính đại như Nhị bá luyện đan dược đến đổi lấy tiền tài lợi ích!
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 10.1:Thánh Long võ đạo


Chương 10.1:Thánh Long võ đạo
Editor:HamNguyet

Có lẽ nam nhân kia, chưa bao giờ yêu nàng!

Cũng không yêu Lam Tâm Mị.

Bởi vì thời điểm trước khi nàng chết, đột nhiên ngưng tụ lực lượng toàn thân giết chết hai người bọn họ, hắn vẫn phẫn hận nhìn chính mình, ánh mắt kia không cam lòng như vậy.

Thậm chí dư quang khóe mắt đều không liếc nhìn Lam Tâm Mị lấy một cái, đối với Lam Tâm Mị giãy dụa kêu gọi, trực tiếp không nhìn đến!

Hắn chỉ sợ cho đến lúc chết cũng không tin tưởng, ở dưới công kích của hai người bọn họ, nàng còn đủ lực đánh trả đi!

Ha ha.

Bọn họ không biết rằng, trước đó một ngày, dựa vào việc nàng luyện chế ra thập giai phá chướng đan, tu vi nàng vừa mới đột phá hậu thiên, đã đạt tới cảnh giới tiên thiên!

Tu vi cường đại, thậm chí vượt qua gia chủ Lam gia, cũng chính là phụ thân nàng!

Mà nàng xuyên đến Thánh Long đại lục, linh khí dư thừa, cực kì thích hợp tu luyện, nhưng hình thức tu luyện ở đây bất đồng với địa cầu nàng sinh sống trước kia, người nơi này tu luyện võ đạo.

Võ đạo chia thành sáu đại cảnh giới: tôi thể, luyện khí, võ sư, tôn giả, đại tông sư, võ thánh.

Võ thánh là cảnh giới võ đạo tu luyện cao nhất!

Muốn đi xa hơn trên con đường tu luyện võ đạo, trừ bỏ thiên phú tu luyện, cùng công pháp tu luyện có quan hệ thật lớn.

Giữa công pháp cùng tu luyện giả tồn tại một cấp độ phù hợp, cấp độ phù hợp càng cao, tiến trình tu luyện càng nhanh.
*(tu luyện giả:người tu luyện)*

Cấp độ phù hợp giữa tu luyện giả cùng công pháp có mười phần và được chia thành mười cấp bậc.

Một phần đến ba phần, không thích hợp tu luyện.

Bốn phần đến sáu phần, thích hợp tu luyện.

Bảy phân đến chín phần, cực kì thích hợp.

Mà độ phù hợp sau khi đạt đến bảy phần, mỗi lần gia tăng một phần, hiệu suất tu luyện trở lên gấp bội!

Nếu độ phù hợp đến mười phần, cơ hồ bộ công pháp này được tạo ra vì chính bản thân người tu luyện công pháp đó, hiệu suất tu luyện dị thường khủng bố.

Thiên phú tu luyện của Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân cực cao, đã tu luyện đến cảnh giới võ thánh, là cảnh giới cao nhất võ đạo, chẳng qua hắn không như tưởng tượng trước đây của nàng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, mà thực tế hắn đã gần trăm tuổi!

Nhi tử duy nhất của hắn là Tần Thiên, hiện tại không ở trong phủ, nghe nói thiên phú tu luyện cực cao, mới hai mươi lăm tuổi, đã tu luyện đến võ sư!

Thân là đích nữ duy nhất của Tần Lăng Vân, thiên phú tu luyện của Tần Lạc Y cực kì kém cỏi, cùng Tần Lăng Vân hoàn toàn trái ngược, đã mười sáu tuổi, chỉ dừng lại ở tôi thể sơ giai!

Thậm chí vị tỷ tỷ hiện tại của nàng, thiên phú Tần Lạc Hàn tốt hơn so với nàng tốt hơn, tu luyện đến tôi thể cao giai.

Công pháp tu luyện trong Trấn Nam vương phủ rất nhiều, hơn nữa có một người phụ thân thiên phú cực cao đã tu luyện đến võ thánh, còn có một ca ca tu luyện đến võ sư, Tần Lạc Hàn trong đám người đồng trang lứa được coi là xuất sắc, càng thêm nổi bật tư chất bình thường phế tài của nàng, thậm chí trong Sở quốc, mọi người đều lặng lẽ xưng hô nàng là phế vật Tam tiểu thư.

Tần Lạc Y từ năm tuổi bắt đầu tu luyện, trong thời gian mười một năm, thay đổi năm bộ công pháp tu luyện, mỗi một bộ đều là cao giai công pháp cực kì trân quý khiến người bình thường hâm mộ đỏ mắt.

Nhưng cho dù có vô tận công pháp đưa đến cho nàng lựa chọn, tu vi nàng vẫn dậm chân tại chỗ không thể đột phá tôi thể sơ giai, đạt tới tôi thể trung giai!

Đi qua tàng thư các hai lần, nàng phát hiện, công pháp Thánh Long đại lục, ở tôi thể đều vì đả thông các huyệt đạo trên thân thể, làm cho kinh mạch bảo trì đường thẳng, quá trình tu luyện võ đạo giai đoạn tôi thể, là quá trình không ngừng đả thông huyệt đạo .

Ba mươi sáu huyệt đạo toàn thân, ở trong mắt tu luyện giả, tất cả huyệt đạo bị bế tắc, tựa như một đám gông xiềng, trói buộc thân thể, làm cho người ta không phát huy được lực lượng mạnh mẽ.

Nếu đả thông mười hai huyệt đạo trong thân thể, có thể đạt tới tôi thể trung giai, đả thông hai mươi bốn huyệt đạo, có thể đạt tới tôi thể cao giai.

Mà ba mươi sáu huyệt đạo toàn bộ được đả thông, có thể tiến vào luyện khí, hấp thu linh khí thiên địa!

Ánh mắt Tần Lạc Y từ trên đoá hoa sen nở rộ dời đi, vươn tay, ánh mắt dừng trên bàn tay nàng.

Ngón tay trắng nõn thon dài, mượt mà mỹ cảm, hai bàn tay thập phần xinh đẹp.

Ở thế giới kia, thiên phú tu luyện của nàng cực cao, là kỳ tài trong giới tu luyện ngàn năm khó gặp, cho dù ở thời điểm linh khí thiên địa thiếu thốn, chỉ dựa vào đan dược luyện chế ra từ linh thực, gần hai mươi lăm tuổi, đã đột phá hậu thiên, đạt tới cảnh giới tiên thiên!

Nhưng đến nơi này, lại trở thành phế nhân bị người đời khinh bỉ!
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 11:Lễ vật của Tam hoàng tử


Chương 11:Lễ vật của Tam hoàng tử
Editor:HamNguyet

"Quận chúa!

Quận chúa!"

Một đạo thanh âm thanh thúy mang theo vội vàng từ bờ bên kia hồ sen truyền đến, đánh gãy Tần Lạc Y trầm tư.

Tần Lạc Y nhíu mi theo thanh âm nhìn lại.

Đứng ở bên bờ đối diện nàng là đại nha hoàn Hạnh Nhi, Hạnh Nhi một thân y phục phi la thiển sắc, vẻ mặt hưng phấn, một bên gọi "quận chúa", một bên hướng nàng chạy tới.

"Hì hì, quận chúa, thì ra người ở trong này, làm cho nô tỳ tìm thật lâu a..."

Thời gian trong nháy mắt, Hạnh Nhi chạy đến trước mặt nàng, cười hì hì nhìn nàng nói.

"Làm sao vậy...Tìm ta có việc?"

Tần Lạc Y nhìn Hạnh nhi, trong phượng mâu xẹt qua chút ánh sáng, mỉm cười.

Hạnh Nhi vốn xinh đẹp, một đôi hạnh mâu hàm chứa thủy quang, lúc này bởi vì hưng phấn bôn ba chạy mà hai gò má ửng đỏ kiều diễm, hơn nữa vòng eo con kiến, càng có vẻ mê người.

Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi đều là đại nha hoàn do Tạ Như Yên sáu năm trước cẩn thận, tinh tế lựa chọn, sau đó an bài trong phòng nàng.

Làm việc cẩn thận, tiếp người đãi vật ứng đối có độ.

"Quận chúa, Vương phi có dặn, thỉnh người đến Ánh Tuyết viên một chuyến!"

Hạnh Nhi chớp mắt nhìn, có chút thần bí nói.

Khóe môi cong lên, trên mặt không giấu được ý cười hưng phấn.

Tần Lạc Y liếc nàng một cái, cười cười xoay người, không chút để ý nói:"Vương phi có dặn...Hạnh Nhi, nhìn ngươi hưng phấn như vậy, có phải mẫu thân ta tìm được cho ngươi một đức lang quân như ý hay không, muốn gả ngươi ra ngoài?"

"Quận chúa..."

Hạnh Nhi bị nàng trêu ghẹo, khuôn mặt tươi cười nháy mắt suy sụp xuống, dậm dậm chân không thuận theo nói: "Hạnh Nhi không gả đi đâu, Hạnh Nhi cả đời hầu hạ bên người quận chúa, Vương phi kêu người đến, là bởi vì Tam hoàng tử..."

"Tam hoàng tử..."

Tần Lạc Y nhếch môi một cái, viên ngọc lưu ly trong phượng mâu ẩn ẩn loé ra quang mang: "Tam hoàng tử làm sao vậy?"

Nàng đối với Tam hoàng tử Sở Dật Tu không có ấn tượng, nhưng nghe được danh Tam hoàng tử, bất tri bất giác nhớ tới tử y nam tử ngày đó vì nàng giải độc.

Tử y nam tử kia nói qua nàng có vị hôn phu...

Ha ha, thực sự ý tứ, nàng không biết vị hôn phu của nàng là Tam hoàng tử, hắn tất nhiên biết đến đi!

Không nghĩ tới cuối cùng, hắn vẫn giải độc cho nàng.

Mười ngày nay, mỗi khi nhớ tới việc này, đều khiến cho nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn!

"Mấy ngày hôm trước Tam hoàng tử rời khỏi kinh thành, nên không biết chuyện quận chúa người bị thương...Hôm nay Tam hoàng tử vừa trở về, liền vội vàng đến vương phủ, còn đưa tử ngọc cao tốt nhất đến, tử ngọc cao kia là thứ vô cùng tốt, sau khi thoa lên vết thương sẽ không lưu lại sẹo..."

Hạnh Nhi giải thích nói.

Nhìn trên mặt quận chúa thần sắc có chút không yên lòng, trong lòng ảm đạm, không nghĩ tới quận chúa ngay cả Tam hoàng tử đều quên.

Trước khi quận chúa bị thương, đã vô cùng ái mộ Tam hoàng tử, Tam hoàng tử không chỉ có tài hoa hơn người, tuấn dật tiêu sái, thiên phú tu luyện cực cao, tuổi còn trẻ, đã tu luyện đến võ sư!

Đương nhiên, trong Sở quốc, không riêng quận chúa, mà tất cả nữ tử độ tuổi vừa đủ đều thập phần khát vọng được Tam hoàng tử ưu ái, có thể gả nhập Tam hoàng tử phủ, cho dù không được phân vị chính phi, cũng nguyện ý vui vẻ trở thành thị thiếp.

Lần này Hoàng Thượng không chỉ ban thưởng tướng quân thành Vương gia khác họ, còn ngoài ý muốn tứ hôn...Sau khi quận chúa biết tin, mừng rỡ suốt ba ngày đều không chợp mắt.

Nghĩ đến đây, mâu quang Hạnh Nhi trở nên càng thêm ảm đạm.

Hiện tại, trong vương phủ đều lặng lẽ lưu truyền, quận chúa vì ngoài ý muốn ngã xuống nước, bị người thấy được, đặc biệt Tam hoàng tử thấy được một mặt chật vật của nàng, cảm thấy mất mặt, mới nhất thời luẩn quẩn trong lòng, tự tìm suy nghĩ nông cạn.

"Tam hoàng tử cố ý mang đồ tới cho ta?"

Khoé môi Tần Lạc Y gợi lên ý cười mỉa mai, nâng tay nhẹ nhàng xoa những vết mẩn đỏ thật nhỏ sau lớp khăn lụa che mặt.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 11.1:Lễ vật của Tam hoàng tử


Chương 11.1:Lễ vật của Tam hoàng tử
Editor:HamNguyet

Nàng thật sự rất ngạc nhiên,Tam hoàng tử tài hoa hơn người này đến, còn mang theo lễ vật, là vì thật sự quan tâm vị hôn thê là nàng đây, hay bởi vì một nguyên nhân nào khác.

"Đúng vậy..."

Hạnh Nhi nhìn động tác xoa mặt của nàng, trong lòng căng thẳng, không ngừng gật đầu.

Hai người vừa nói chuyện, một bên đi đến Ánh Tuyết viên.

"Tam muội muội!"

Còn chưa đi đến Ánh Tuyết viên, liền đụng phải Tần Lạc Hàn bạch y bay bay, nhìn đến các nàng lại đây, trong ánh mắt ý cười trong suốt cùng nàng chào hỏi.

Đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên ánh sáng lạnh, lập tức biến mất, hiện lên ý cười thân thiết đến cực điểm: "Nhị tỷ tỷ đi đâu vậy?"

"Ta đang muốn đi Ánh Tuyết viên tìm muội đây, không nghĩ tới ngay tại nơi này đụng phải!"

Đợi cho Tần Lạc Y đến gần, Tần Lạc Hàn thân thiết muốn tiến lên kéo tay Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y không dấu vết tránh ra, nhấc chân tiếp tục hướng Ánh Tuyết viên đi đến.

Tươi cười trên mặt Tần Lạc Hàn bị kiềm hãm, lập tức cười nở hoa, đi theo bên người Tần Lạc Y nói: " Hai ngày nay ta ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, muội muội lại bị thương, sợ đem bệnh khí lây qua muội muội, nên không lại đây...Hôm nay khoẻ lại, đã nghĩ đến thăm muội muội, cùng muội muội trò chuyện...Muội muội tốt chứ?"

Tần Lạc Y liếc Tần Lạc Hàn một cái, cười nói: "Không có việc gì, đã khoẻ lại nhiều, không phải trọng thương nghiêm trọng gì."

"Thật sự đã tốt?

Nếu muội muội còn chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói..."

Tần Lạc Hàn nghe vậy, nét tươi cười trên mặt như hoa, trong mắt hiện lên một chút âm lãnh, ánh mắt còn như có như không nhìn nhìn cánh tay Tần Lạc Y.

Vị trí kia, đúng là vị trí thủ cung sa của nữ tử Thánh Long đại lục.

Tần Lạc Y thấy thế, ý cười trên khoé môi càng thêm mỉa mai, chẳng qua bị khăn lụa trắng che khuất, Tần Lạc Hàn không nhìn đến.

Theo ánh mắt Tần Lạc Hàn nhìn lại cánh tay chính mình, sau đó thập phần hồ nghi nhìn nàng ta nói: "Ta không cẩn thận đụng phải đầu, chẳng lẽ còn bị thương chỗ khác sao?"

"Ha ha, không có việc gì là tốt rồi, không phải do ta lo lắng cho Tam muội muội sao?"

Tần Lạc Hàn bị ánh mắt Tần Lạc Y nhìn đến trong lòng phát lạnh, vội vàng cười nói.

Tam hoàng tử không chỉ đưa tới tử ngọc cao, còn có một khối ngọc bội hình nguyệt nha xanh biếc, ngọc bội khéo léo tinh xảo, chất ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, vừa thấy liền biết không phải vật phàm.

Tần Lạc Hàn nhìn, âm thầm cắn răng, ánh mắt đố kỵ rơi vào trong tầm mắt Tần Lạc Y...Tần Lạc Y có chút đăm chiêu.

Bất quá, nàng đối với khối ngọc bội kia không cảm thấy hứng thú, nàng cảm thấy hứng thú là tử ngọc cao.

Tử ngọc cao kia cùng thuốc mỡ do tử y nam tử cấp nàng mười ngày trước giống nhau như đúc!

Buổi tối, trong Thấm Hương viện.

"Con nhìn rõ ràng, tiện nhân kia thật sự không có việc gì?"

"Nương, con thật sự thấy rõ ràng!

Ả không chỉ không có việc gì, khí sắc so với trước kia có vẻ tốt hơn!"

"Tại sao có thể như vậy?

Xuân dược này nghe nói cực kỳ lợi hại, nếu nửa canh giờ không giải được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

"Nhưng hiện tại đã qua mười ngày!Sớm đã trôi qua nửa canh giờ, nếu hiệu quả xuân dược kia thật sự tốt như vậy...Tiện nhân kia làm sao còn mệnh đến bây giờ?"

"Là thế nào, đã qua mười ngày, đến tột cùng xảy ra vấn đề gì?

Chẳng lẽ xuân dược kia là giả?"

Trong phòng tối đen, hai đạo thanh âm cố gắng đè ép tới cực điểm dần biến mất, sau đó lại vang lên thanh âm gấp gáp.

"Nương...Người nói, có thể độc trên người ả đã được giải hay không?"

"Nếu xuân dược không giả, vậy vô cùng có khả năng!"

"Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?

Hôn lễ tới gần, nếu không thành chỉ có thể trơ mắt nhìn ả gả cho Tam hoàng tử?

Nương, con không muốn...Cái người quái dị kia, ả dựa vào cái gì gả cho Tam hoàng tử..."

"Hàn nhi, không cần gấp, còn thời gian nửa năm, hiện tại, việc cấp bách chúng ta cần làm là tìm hiểu rõ ràng, đến tột cùng là dược giả, hay do tiện nhân kia đã thất trinh!

Ha ha, nếu ả thật sự mất đi trinh tiết, vậy thật tốt quá..."

Trong phòng hai người thấp giọng bàn mưu tính kế, lại không biết ngoài phòng đã có một đạo thân ảnh màu đen lặng yên đứng trên thành tường, thân thể mảnh khảnh cùng bóng đêm như kỳ tích hoà hợp thành một thể.

Ở dưới chân nàng, có một bóng dáng tối như mực, sinh vật lớn màu đen trong bóng đêm che giấu vô cùng, trừng một đôi mắt chuông đồng lớn hung tợn nhìn vào trong phòng.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 12:Luyện đan chữa mặt


Chương 12:Luyện đan chữa mặt
Editor:HamNguyet

Gió mát ấm áp, mặt trời mới lên.

Bởi vì nguyên nhân tu luyện kiếp trước, Tần Lạc Y không có thói quen ngủ dậy trễ.

Sáng sớm, nàng liền rời giường, Liễu Nhi cùng Hạnh Nhi nghe được động tĩnh bên trong, tay chân lanh lẹ cười tiến vào giúp nàng mặc y phục.

Sau khi hầu hạ nàng rửa mặt xong, lại bưng vào một chén thuốc do Tạ Như Yên cố ý giao cho, cùng mấy thứ điểm tâm tinh xảo.

Nếm qua điểm tâm, thừa dịp Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi đi ra ngoài thu thập này nọ, nàng ngồi trước gương đồng, vươn bàn tay trắng nõn, mềm mại như mỹ ngọc, tháo khăn lụa trắng trên mặt xuống.

Thoáng chốc, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ như họa.

Da thịt trắng nõn nà như tuyết, cái trán trơn nóng no đủ, khuôn cằm thon gọn mượt mà, môi anh đào đỏ bừng hơi nhếch, phượng mâu như làn nước thu thủy, sạch sẽ, trong suốt, gò má nhiễm vài phần hồng phớt, thật sự là dung nhan tuyệt thế!

Gương mặt Tần Lạc Y đoan trang trong gương, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Nâng tay xoa cái trán trơn bóng như ngọc.

Dùng tử ngọc cao hai mươi ngày, miệng vết thương trước kia thoạt nhìn có chút dữ tợn, đã hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh, không lưu lại một chút vết sẹo...Tử ngọc cao, quả nhiên là thánh phẩm chữa thương, đặc biệt đối với nữ tử mà nói.

Khóe môi ý cười càng sâu, ngón tay từ trán đi xuống, trên khuôn mặt một mảnh trơn bóng, nhẵn nhụi.Những vết mẩn đỏ đã hoàn toàn biến mất, đương nhiên, làm cho vết mẩn đỏ kia biến mất không phải vì tử ngọc cao, mà do chính đan dược nàng luyện chế!

Nghe hai nha đầu bên người nàng nói, vết mẩn đỏ kia đã có từ khi nàng còn nhỏ, Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên vì làm cho nàng khôi phục lại khuôn mặt trắng nõn, từng thỉnh không ít danh y đến thử qua.

Nhưng cho dù bao nhiêu danh y lui tới, đều thúc thủ vô sách, suốt mười sáu năm, chưa từng khiến vết mẩn đỏ trên mặt nàng biến mất.
*(Thúc thủ vô sách:bó tay không có biện pháp)*

Cũng bởi vì có những vết mẩn đỏ này, tuy rằng Tần Lạc Y thân là đích nữ duy nhất của Trấn Nam vương Tần Lăng Vân, vẫn thập phần tự ti, đừng nói xuất môn, cho dù ở trong phòng, cũng phải đeo khăn lụa trắng che mặt, mấy năm qua, thậm chí ngay cả hai đại nha hoàn bên người, còn có Tạ Như Yên là mẫu thân, cũng vô pháp thấy được khuôn mặt thật của nàng.

Sau khi chân chính phát hiện Tần Lạc Y tự sát trong gian phòng nhỏ kia, mọi người đương nhiên đều cho rằng, nàng vì bị người thấy được khuôn mặt thật sau lớp khăn che mặt nên nhất thời nghĩ quẩn...Căn bản không ai hoài nghi có nguyên nhân khác!

Mà kiếp trước Lam Kiều Nguyệt thân là dược tu, đối với linh thực cùng độc dược đều có nghiên cứu sâu, từ lúc bắt đầu nhìn đến vết mẩn đỏ trên mặt, liền biết những vết mẩn đỏ kia không phải đơn thuần bẩm sinh, mà do một loại độc tố tạo thành!

Loại độc tố này tên gọi hắc sa, phối hợp với hơn mười loại độc dược chứa linh khí luyện chế mà thành, theo nàng biết, phương pháp phối chế loại độc này cực kì hiếm thấy, nàng thấy được trong một cơ hội ngẫu nhiên, từ bộ sách nằm ở một góc hẻo lánh, tối tăm ít người nhìn đến trong tàng thư các Lam gia.

Độc tố trên người nàng rất nhẹ, trừ bỏ làm cho trên mặt xuất hiện những vết mẩn đỏ khó coi, không có tác dụng phụ nào khác.

Nhưng mặc kệ ở cổ đại hay ở hiện đại, một nữ tử đều quan trọng nhất dung mạo, cho dù gia thế xuất thân hiển hách, không có dung mạo tốt, không có khả năng tìm được một đức lang quân như ý.

Tựa như Tần Lạc Y bị tứ hôn, chỉ dựa vào bộ dáng của nàng, sau hôn lễ có thể lường trước, tất nhiên không chiếm được niềm vui của phu quân...Nghĩ đến đây, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên buổi tối ngày hôm đó hai mẫu-nữ Tần Lạc Hàn đối thoại.

Trong lòng thầm nghĩ, không biết độc tố trên mặt nàng, cùng hai mẫu-nữ kia có quan hệ gì không?

Nếu các nàng tìm được xuân dược cực phẩm đến hại Tần Lạc Y thân bại danh liệt, hạ chút độc dược khiến dung mạo nàng hủy diệt, không phải không có khả năng.

Mí mắt rũ xuống, mâu quang liễm diễm dừng trên cổ tay trái, nơi đó có một cái vòng tay dương chi bạch ngọc, vòng tay trắng nõn, mặt trên thập phần trơn nhẵn, không có dấu vết điêu khắc gì.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 12.1:Luyện đan chữa mặt


Chương 12.1:Luyện đan chữa mặt
Editor:HamNguyet

Vòng ngọc này là một không gian trữ vật, thời điểm trước khi nàng xuyên qua, ở một thị trường lớn ngẫu nhiên giao dịch được, tuy rằng ngọc tốt, nhưng trên bề mặt ngọc không có linh khí, lúc ấy nàng vì thích cảm giác mát lạnh, xúc cảm nhẵn nhụi, nên dùng một viên cửu giai đan dược đổi lấy.

Ở trong mắt người khác, có lẽ vòng tay này thoạt nhìn đẹp mắt mà thôi, không giá trị bằng một viên cửu giai đan dược, đặc biệt ở thế giới linh khí thưa thớt kia.

Nhưng nàng liếc mắt một cái liền yêu thích, luôn do dự mãi, cuối cùng nhỏ máu nhận chủ.

Sau khi nhỏ máu nhận chủ, nàng liền phát hiện bên trong vòng tay có một không gian thập phần rộng lớn, có thể bỏ vào rất nhiều đồ vật, hơn nữa chính nàng cũng có thể tự do ra vào vòng tay không gian.

Một lần thu hoạch ngoài ý muốn này, khiến cho nàng thập phần cao hứng, liền bỏ qua trữ vật giới trước kia, đem tất cả đồ dùng thường ngày của chính mình đặt bên trong.

Không nghĩ tới chính mình xuyên qua, cái vòng tay này cũng đi theo nàng xuyên tới đây.

Sau khi xuyên qua, liền cảm thấy vòng ngọc này khẳng định có chỗ bất phàm, có thể đi theo linh hồn nàng cùng nhau xuyên tới đây, cẩn thận nghiên cứu một phen, đáng tiếc, trừ bỏ công năng trữ vật, tạm thời không phát hiện ra chỗ nào khác thường.

Ý niệm vừa động, một bình đan dược trắng xuất hiện trong tay nàng, mở nắp đạy ra, từ bên trong đổ ra một ít dung dịch màu trắng mang theo mùi hương thơm ngát, tinh tế thoa nhẹ lên mặt.

Dung dịch màu trắng này, chính là linh thực nàng tồn trữ trong không gian, luyện chế ra giải dược, chuyên giải độc hắc sa, sau khi dùng được mười ngày, độc tố trên mặt nàng đã giải trừ sạch sẽ không sai biệt lắm, nhưng muốn khỏi hẳn, nàng vẫn quyết định sử dụng thêm một thời gian.

Dù sao dung dịch giải dược đều dùng linh thực luyện chế thành, không chỉ có thể giải độc, còn có công dụng dưỡng nhan!

Thoa xong giải dược, nàng lại lấy tử ngọc cao ra, thoa lên miệng vết thương trên trán một lượt mới tiếp tục đeo khăn lụa trắng lên mặt.

"Nhị tiểu thư!"

"Liễu nhi, Tam muội muội đang ở trong phòng?"

"Quận chúa vừa mới ăn điểm tâm, đang ở trong phòng nghỉ ngơi..."

Một đạo thanh âm mềm nhẹ quen thuộc đột nhiên vang lên ngoài phòng.

Tần Lạc Y nhíu mi, trong phượng mâu hiện lên ánh sáng sắc bén, lập tức nở nụ cười.

Đứng lên đi ra ngoài.

Kiềm chế mười ngày, mắt thấy hôn kỳ càng ngày càng gần, xem ra có người không nhịn được a.

Hôm nay Tần Lạc Hàn không đến một mình, sau người nàng, có một nha đầu thân lục y, bộ dáng thoạt nhìn mười bảy, mười tám tuổi, cực kì lanh lợi, chỉ là mâu quang lóe ra không ngừng.

Ở thời điểm ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên người nàng ta, nàng ta nhịn không được lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.

Trong lòng Tần Lạc Y cười lạnh, nghiêng đầu cố tình bày ra bộ dáng tò mò không chớp mắt nhìn nàng ta.

Sắc mặt tiểu nha đầu kia càng thêm trắng bệch.

Trong mắt Tần Lạc Hàn hiện lên một chút tức giận cùng lo lắng, cười như gió xuân tiến lên nói với Tần Lạc Y: "Đây là nha đầu Tuyết Nhi của tỷ tỷ, Tam muội muội có ấn tượng?"

Bàn tay dùng sức lôi kéo, kéo Tuyết Nhi đến trước mặt thỉnh an Tần Lạc Y.

"Thỉnh an quận chúa!"

Thanh âm quen thuộc, làm cho ý cười trên mặt Tần Lạc Y càng ngày càng sâu, ánh mắt không bị che khuất lộ ra khăn lụa cười đến nở hoa.

"Nga..."

Một tiếng "nga" này kéo dài, thân mình nha đầu Tuyết Nhi kia nghe được thanh âm, ngữ điệu kéo dài, không tự chủ được run rẩy.

"Thì là nha đầu của tỷ tỷ, ta đã nói mà, thấy thế nào lại nhìn quen thuộc như vậy..."

Những lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt Tuyết Nhi càng trắng, sắc mặt Tần Lạc Hàn cũng có chút trắng.

"Ha ha, muội muội là nhớ ra rồi?

Chúc mừng, chúc mừng a..."

Trong mắt Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi sáng ngời, trông mong nhìn Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y âm thầm cười lạnh, lắc đầu, cố tình ảo não nói:"Không nhớ, cảm thấy nhìn đến nàng ta có chút quen mắt thôi...Ai, không biết chuyện trước kia, khi nào ta mới nhớ được..."

Tần Lạc Hàn âm thầm thở thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong mắt Hạnh Nhi, Liễu Nhi hiện lên thất vọng.

Tần Lạc Hàn kéo khóe môi, cố gắng làm cho ý cười trên mặt tự nhiên lên một chút: "Tam muội muội không nên gấp gáp, tất cả thuận theo tự nhiên đi, Khinh La cùng Uyển Tình cố ý đến thăm muội...Tới hơi sớm, các nàng sợ quấy rầy muội, vẫn đang chờ ở Vọng Hà đình!"
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 13:Nữ nhân không hay ho


Chương 13:Nữ nhân không hay ho
Editor:HamNguyet

Vân Khinh La là nữ nhi Vân thừa tướng quyền cao chức trọng ở Sở quốc, mà Mạnh Uyển Tình là chất nữ bên nhà ngoại thích Mạnh thái hậu.
*(-Ngoại thích:nhà ngoại
-Chất nữ:cháu gái)*

Hai nữ tử này lớn lên đều thiên kiều bá mị, dị thường xinh đẹp, hơn nữa trên người mặc y phục tinh xảo chế tác tỉ mỉ, trang điểm xinh đẹp như hoa hải đường nở rộ ngoài đình.

Trong Vọng Hà đình, bên môi Tần Lạc Y mang theo cười nhạt, một bên tao nhã uống trà, một bên bất động thanh sắc đánh giá hai nữ tử này.

Lúc trước, Hạnh Nhi cùng Liễu Nhi lặng lẽ nói cho nàng, trước kia nàng cực thích hai người này, thường xuyên thỉnh các nàng đến phủ chơi đùa.

Nàng thật sự không hiểu Tần Lạc Y đời trước thích hai nữ tử này ở điểm gì, hai người này rõ ràng trên mặt tươi cười, nhưng thần sắc trong mắt hèn mọn, làm như thế nào cũng không che giấu không!

"Lạc Y muội muội, hì hì, ngươi còn nhớ rõ không, ngày đó ngươi vụng trộm nhìn lén Tam hoàng tử, liền ngã xuống nước từ nơi đó!"

Mạnh Uyển Tình chỉ vào ngôi đình cách đây không xa, cười hì hì nói với Tần Lạc Y, đáy mắt mang theo tia ác ý trêu ghẹo.

Vân Khinh La quay đầu đi, nhìn nơi xa, cũng "xuy" một tiếng nở nụ cười: "Hiện tại bên ngoài đều lưu truyền ngươi vì bị nước cuốn trôi khăn che mặt, nên mới luẩn quẩn trong lòng...Lạc Y muội muội, ngươi thật ngốc!

Sau thành thân, Tam hoàng tử sớm hay muộn cũng sẽ biết khuôn mặt thật của ngươi, cần gì luẩn quẩn trong lòng như vậy a?"

Vừa nói chuyện, một bên hướng trên trán nàng nhìn nhìn.

Đáng tiếc nơi đó dùng tử ngọc cao, một chút dấu vết cũng không có, làm cho nàng hơi thất vọng.

"Đúng vậy, Lạc Y muội muội, về sau ngươi không thể như vậy...Khinh La nói đúng, Tam hoàng tử sớm hay muội cũng nhìn thấy mặt ngươi, không chỉ nhìn thấy, đến lúc đó còn muốn hôn, hì hì, sau thành thân, chẳng lẽ ngươi định không tháo khăn che mặt ra cho Tam hoàng tử thấy sao?"

Mạnh Uyển Tình vòng vo đảo mắt như hạt châu, đột nhiên che miệng cười cười trêu chọc.

Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên sắc lạnh, con ngươi lưu ly tối đen sáng bóng chợt loé nhìn các nàng, trong mắt lộ ra nghi hoặc thản nhiên: "Sự tình trước kia ta đều không nhớ được, nhưng nương ta kể...Do ta không cẩn thận đụng phải trán, vì sao các ngươi nói ta nghĩ không thông a?

Hơn nữa, bị người nhìn thấy mặt mà thôi, ta có gì mà phải luẩn quẩn trong lòng?"

Hai nữ tử này, nơi nào có bộ dáng tới thăm nàng, rõ ràng đến chạm vào chỗ đau của nàng !

Nàng không phải bản tôn Tần Lạc Y, nghe xong lời này liền hiểu được tâm tình bản tôn, nếu thật sự bản tôn nghe xong, chỉ sợ sẽ nổi lên tâm tư muốn chết thêm lần nữa!

Ba người Tần Lạc Hàn giật mình, hai mặt liếc mắt nhìn nhau một cái.

Lập tức Vân Khinh La vươn tay chỉ, hướng về phía Mạnh Uyển Tình cười cắn răng nói: "Ta đã nói ngươi tất cả mấy tin đấy chỉ là giả mà, Lạc Y muội muội không phải người như thế, mắt thấy sắp đạt thành tâm nguyện, gả cho Tam hoàng tử, như thế nào sẽ luẩn quẩn trong lòng đến tự sát a..."

"Ha ha, thì ra là ta hiểu lầm!"

Mạnh Uyển Tình chớp mắt nhìn, không để ý lắm cười hì hì nói: "Không phải là tốt nhất, Lạc Y muội muội, ngươi không biết, ngày đó sau khi trở về, nghe nói ngươi bị thương, ta lo lắng cho ngươi muốn chết, sớm muốn đến thăm ngươi, nhưng nghe nương ngươi nói ngươi cần được nghỉ ngơi nhiều..."

"Đúng vậy, Khinh La, Uyển Tình, các ngươi đừng nghe người bên ngoài nói hươu nói vượn, muội muội ta như thế nào sẽ luẩn quẩn trong lòng!

Thật sự là không cẩn thận ngã bị thương!"

Tần Lạc Hàn tươi cười thay Tần Lạc Y mở miệng hướng các nàng giải thích.

Tần Lạc Y nhếch môi một cái.

Tần Lạc Hàn giải thích, rõ ràng mã hậu pháo!

Tuyết Nhi đi lên châm trà cho các nàng .

Trước châm cho Vân Khinh La, đến phiên Tần Lạc Y thì Tần Lạc Hàn đứng lên, muốn đưa tay lấy mấy chén trà đặt trên bàn đá cho Tuyết Nhi châm, nhưng Tần Lạc Hàn xoay người quá nhanh, khuỷu tay đột nhiên đánh vào người Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không khống chế được, mắt thấy ấm trà hướng thân thể Tần Lạc Y đánh tới.

Dưới chân Tần Lạc Y vừa động, ấm trà sắp đánh tới người như một kì tích xoay một vòng sau bắn ra ngoài...Sắc mặt Tuyết Nhi kịch biến, thét chói tai, nước trong ấm trà đổ xuống người Mạnh Uyển Tình vẫn đang ngồi nói chuyện bên cạnh nàng cùng Khinh La.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 13.1:Nữ nhân không hay ho


Chương 13.1:Nữ nhân không hay ho
Editor:HamNguyet

"A!"

Mạnh Uyển Tình thét chói tai nhảy dựng lên, một bên lau nước trà trên người, một bên hướng về phía Tuyết Nhi tức giận nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đang làm cái gì?

Ngươi muốn phỏng chết ta a!"

Tuyết Nhi đánh mất ấm trà trên tay, nước mắt chảy xuống, hé ra gương mặt trắng bệch, vọt tới bên người Mạnh Uyển Tình, vừa nói "nô tỳ đáng chết" vừa giúp Mạnh Uyển Tình chà lau nước trà trên người.

Mạnh Uyển Tình một cước đá văng Tuyết Nhi ra, vẻ mặt đỏ bừng, ở tại chỗ gấp đến độ giơ thẳng chân.

Tần Lạc Hàn ngẩn ngơ, không biết vì sao rõ ràng nước trà nên đổ lên người Tần Lạc Y, như thế nào lại đổ đến trên người Mạnh Uyển Tình.

Vừa rồi trong nháy mắt kia, Tần Lạc Y tránh ra như thế nào, nàng hoàn toàn không thấy rõ ràng!

Chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Mạnh Uyển Tình liền nhảy dựng lên.

Vân Khinh La bước lên phía trước hỗ trợ."

Lạc Hàn, nha đầu kia của ngươi xảy ra chuyện gì, châm chén trà cũng đứng không vững, ngươi giữ người như thế bên người có thể yên tâm sao?

May mắn nước trà này không quá nóng, bằng không Uyển Tình bị phỏng, nàng ta có thêm mười cái đầu cũng không đủ chém!"

Tần Lạc Hàn nghe vậy rốt cục tỉnh lại từ trầm tư, đi lên hỗ trợ, một bên lớn tiếng khiển trách Tuyết Nhi, một bên xuất khăn tay giúp Mạnh Uyển Tình lau sạch nước trà trên người.

Nước trà này cố ý chuẩn bị cho Tần Lạc Y, trước tiên cố ý lấy đúng liều lượng, độ nóng, hơn nữa Vọng Hà đình cách Thấm Hương viên không xa, là địa phương nàng cố ý chọn.Một đường lại đây, liều lượng nước trà không sai biệt lắm.

Kế hoạch lúc trước của nàng là khiến y phục Tần Lạc Y ướt nhẹp, nên không chuẩn bị trà quá nóng...Lấy tính cách mềm yếu của Tần Lạc Y, cho dù có nha đầu làm đổ nước lên trên người ả, nếu không tổn hại gì, nàng chỉ cần nói vài câu trấn an, liền nắm chắc Tần Lạc Y sẽ không nói cho ai biết!

Cho dù hiện tại Tần Lạc Y mất trí nhớ, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nếu có thay đổi...Cũng không có khả năng trở nên thái quá!

Nào đâu biết, nước trà rõ ràng nên đổ vào người Tần Lạc Y, lại cố tình đổ xuống người Mạnh Uyển Tình!

Phải biết rằng Mạnh Uyển Tình là chất nữ Thái Hậu cực kì sủng ái, nếu nàng ta khó chịu một chút, đem sự tình hôm nay nói lại, nha đầu Tuyết Nhi kia chết là chuyện nhỏ, nói không chừng còn phải liên lụy đến nàng ở chỗ Thái Hậu lưu lại ấn tượng không tốt!

"Ngươi không sao chứ?"

Trong lòng Tần Lạc Y cười đến đắc ý, trên mặt mang vẻ lo lắng, đứng bên cạnh Mạnh Uyển Tình, một bộ dáng còn sợ hãi: "Muốn thỉnh đại phu đến xem ngươi có bị phỏng hay không?"

"Không chết được!"

Mạnh Uyển Tình cắn chặt răng, ánh lửa trong mắt bập bùng, nhìn Tần Lạc Y mang vẻ mặt thương hại nhìn chính mình, không khỏi khiến cho nàng càng thêm tức giận.

Hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch nói: "Lạc Hàn, ngươi nhanh đem nha đầu tay chân vụng về này lôi xuống loạn côn đánh chết!

Đỡ phải nhìn thêm chướng mắt!"

Hôm nay để Tần Lạc Y nhìn đến một mặt chật vật của nàng như thế, không hung hăng giáo huấn nha đầu kia một phen, nàng khó tiêu tan khẩu khí trong lòng.

"Không cần, Mạnh tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý, người tha cho nô tỳ đi!

Tha cho nô tỳ đi..."

Tuyết Nhi nghe nói muốn đánh chết nàng, cả người lạnh run, từ một bên vọt lại đây, quỳ gối dưới chân Mạnh Uyển Tình , không ngừng dập đầu nói.

"Uyển Tình, thực xin lỗi, ngươi nể tình mặt mũi ta, xin bớt giận, trở về chúng ta sẽ hảo hảo giáo huấn nàng một chút, ta đưa ngươi đến phòng ta đổi kiện y phục trước, y phục ẩm, cẩn thận cảm lạnh."

Tần Lạc Hàn tiến lên bồi cười khuyên nhủ.

Sắc mặt Mạnh Uyển Tình tốt hơn một chút.

Nha đầu Tuyết Nhi kia sắc mặt kịch biến, chuyện tình hôm nay tiểu thư giao cho không làm tốt, lại chọc giận Mạnh tiểu thư, chiếu theo tính tình tiểu thư, sau khi trở về chính mình không chết cũng bị lột một tầng da!

Kế hoạch hôm nay không thành, chỉ có thể làm tốt chuyện tình phu nhân cùng tiểu thư giao cho, nói không chừng tiểu thư cao hứng, nàng còn một con đường sống.

Nghĩ đến đây, nàng đứng thẳng dậy, mạnh mẽ xông tới chỗ Mạnh Uyển Tình, ôm chặt lấy chân Mạnh Uyển Tình: "Mạnh tiểu thư, người tha cho nô tỳ, Tuyết Nhi không cố ý...Cầu người tha cho nô tỳ đi!"

Sắc mặt Mạnh Uyển Tình vừa mới tốt lên một chút, lại thay đổi lần nữa, hung hăng một cước đá văng nàng ra: "Cút ngay!"

Tuyết Nhi bị Mạnh Uyển Tình đá ra ngoài, liền thẳng tắp hướng tới vị trí Tần Lạc Y đứng thẳng đánh tới.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 14:Độc nhạc không bằng chúng nhạc


Chương 14:Độc nhạc không bằng chúng nhạc
Editor:HamNguyet

*(độc nhạc không bằng chúng nhạc:Một người vui không bằng mọi người cùng vui)*

Phía sau Tần Lạc Y, là một hồ sen đang thời kì nở rộ.

Trong phượng mâu Tần Lạc Y hiện lên tinh quang khinh thường, trên mặt đột nhiên thất sắc, sợ hãi kêu lên một tiếng, nhào về phía bên cạnh, gắt gao ôm lấy cây đại thụ bên cạnh hồ sen.

"Tùm!"

"Tùm!"

"Tùm!"

Tiếng rơi xuống nước liên tiếp vang lên, cùng với tiếng thét chói tai.

Tần Lạc Y quay đầu nhìn bốn người rơi xuống nước, trong mắt hiện lên ý giảo hoạt.

Vừa rồi đúng lúc Vân Khinh La đứng bên người nàng, nàng tránh ra, nha đầu Tuyết Nhi kia không khống chế được, liền thẳng tắp nhào vào người Vân Khinh La.

Vân Khinh La theo phản xạ đưa tay kéo Tần Lạc Hàn bên cạnh, trên tay Tần Lạc Hàn đỡ Mạnh Uyển Tình...Cuối cùng biến thành Tuyết Nhi đem ba người Tần Lạc Hàn rơi xuống hồ sen!

Từ xa phóng tới mấy đạo thân ảnh, tới đầu tiên là một thân ảnh mặc sắc-- Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân, bên cạnh hắn, là một bạch y nam tử cực kỳ trẻ tuổi.

Mũi chân Tần Lăng Vân điểm nhẹ, không quản những người khác rơi xuống nước, mà nhanh chóng phóng đến bên cạnh Tần Lạc Y, một tay ôm nàng đưa đến địa phương an toàn, sau đó mới phất tay nói với đám thị vệ theo sát phía sau hắn: "Mau, đi xuống cứu người!"

"Tùm" một tiếng, bốn người Tần Lạc Hàn được người từ trong nước cứu lên.

Vân Khinh La một đầu lẫn khuôn mặt dính đầy nước bùn, quả thực giống vịt hoang chết từ hồ nước đi ra, trên thân y phục xinh đẹp của Tần Lạc Hàn cũng dính đầy bùn, mái tóc chải chuốt từng sợi một tán loạn xuống, tay áo Mạnh Uyển Tình nứt ra, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, nhưng trên cánh tay cùng y phục đều là nước bùn, hoàn toàn không còn vẻ tao nhã, cao quý như trước.

Nha đầu Tuyết Nhi kia từ lúc được cứu lên, liền quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu xuống, sợ tới mức nói đều nói không được.

Cả người run rẩy không thôi, giọt nước tí tách từ trên người nàng rơi xuống, có vẻ dị thường chật vật.

Mạnh Uyển Tình ở trong nước uống vài ngụm nước bùn, hai mắt phun lửa, lau một phen nước trên mặt, một bên ho khan, một bên chuẩn bị phát tác, ánh mắt đột nhiên đảo đến bạch y nam tử đứng cạnh Tần Lăng Vân, trên mặt tức giận đột nhiên như kỳ tích biến mất, cắn môi vẻ mặt ủy khuất, lã chã chực khóc: "Uyển Tình thỉnh an Vương gia, Tam hoàng tử điện hạ!"

Tần Lạc Y đứng bên cạnh Tần Lăng Vân trong lòng vừa động, mâu quang không dấu vết hướng bạch y nam tử nhìn lại.

Tam hoàng tử...Chẳng lẽ nam tử này, chính là vị hôn phu tiện nghi của nàng--Sở Dật Tu?

Sở Dật Tu thoạt nhìn thập phần trẻ tuổi, thân ảnh đứng thẳng cao lớn, trong bừa bãi lộ ra tiêu sái, trong tiêu sái lộ ra cao quý.

Mày kiếm mắt sáng, đôi môi mỏng, mang theo độ cong như vầng trăng khuyết phía chân trời, hơi thở nhẹ nhàng tự nhiên, mặc dù hắn không làm gì cũng khiến cho người ta có loại cảm giác như hắn đang cười.

Nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong ánh mắt ôn nhuận của hắn mang theo đạm mạc lạnh nhạt rõ ràng.

Khóe môi Tần Lạc Y ẩn dưới khăn lụa trắng nhẹ nhàng cười cười, trong mắt xẹt qua thần sắc mỉa mai.Quả nhiên là phong thần tuấn dật, tiêu sái phong lưu...Khó trách bọn hạ nhân lưu truyền một người quái dị phế vật như nàng không xứng với Tam hoàng tử!

"Tình nhi, không cần hành lễ, thời tiết lạnh, ngươi đổi y phục trên người trước!"

Ánh mắt Sở Dật Tu nhìn lướt qua người Mạnh Uyển Tình, lập tức dời đi, dừng trên người nha đầu Tuyết Nhi đang lạnh run quỳ trên đất.

Mạnh Uyển Tình sau khi rơi vào trong nước, y phục đẹp đẽ quý giá hoàn toàn ướt đẫm, gắt gao dán trên người, lộ ra đường cong linh lung, ống tay áo bị rách mảng lớn, lộ nguyên một cánh tay.

Tần Lạc Y thấy thế, trong mắt hiện lên ý cười, thầm nghĩ trong lòng, Sở Dật Tu này coi như là một quân tử.

Nghe thanh âm ôn nhu như có thể trấn an lòng người kia, hốc mắt Mạnh Uyển Tình đỏ lên, gật gật đầu, nha hoàn, bà tử nghe đến động tĩnh vội vàng tiến lên đỡ nàng rời đi.

Vân Khinh La cùng Tần Lạc Hàn chật vật tiến lên hành lễ, cũng cắn răng được người nâng đi.

Vẻ mặt Tần Lạc Y lo lắng thuận thế đi theo bọn họ rời đi, Tần Lăng Vân gật đầu, không ngăn cản.
 
[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(Np)
Chương 14.1:Độc nhạc không bằng chúng nhạc


Chương 14.1:Độc nhạc không bằng chúng nhạc
Editor:HamNguyet

Ánh mắt Sở Dật Tu sâu thẳm dừng trên bóng dáng Tần Lạc Y rời đi, có chút đăm chiêu nghĩ.

Hắn cùng Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân vừa rồi mặc dù cách xa, nhưng sự tình phát sinh trong đình thấy được nhất thanh nhị sở.
*(Nhất thanh nhị sở:Rõ ràng rành mạch)*

Hắn thấy rõ nha đầu quỳ trên mặt đất kia muốn hướng tới trên người Tần Lạc Y, không nghĩ tới bị Tần Lạc Y trong lúc vô ý tránh ra, thậm chí người vừa rồi nguyên bản ngã xuống nước có thể là nàng...Nàng cuống quít ôm lấy thân cây đại thụ bên cạnh, ngược lại khiến ba người đứng một bên rơi xuống nước.

Tần Lạc Y không có linh lực, hiện tại mới tới tôi thể sơ giai, khó có đột phá, phản ứng vừa rồi của Tần Lạc Y, đối với một người không hề có linh căn mà nói, không khỏi quá mức nhanh nhẹn đi!

Nếu nói nàng may mắn tránh qua...Hai lần đều vừa đúng như vậy, không khỏi quá mức trùng hợp.

Thấm Hương viên cách Vọng Hà đình gần nhất, ba người rơi xuống nước bị nâng đến Thấm Hương viên.

Nương Tần Lạc Hàn Chu di nương là một mỹ nhân bại hoại, thoạt nhìn tuổi tác cùng Tạ Như Yên lớn nhỏ không sai biệt lắm, khóe mắt xếch, tướng nhìn có chút không tốt, trong mắt lóe tinh quang, nhìn bộ dáng ba người Mạnh Uyển Tình chật vật đến cực điểm, không khỏi ngẩn ra, lại nhìn Tần Lạc Y đi theo bên cạnh các nàng lông tóc vô thương, trong mắt nghi hoặc càng sâu.

Nhưng nàng là người khôn khéo đến cực điểm, sau khi ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, một bên trong miệng vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì, một bên đem ba người Mạnh Uyển Tình đón vào, nhanh chóng phân phó nha đầu, bà tử đun nước ấm tiến vào.

Tần Lạc Y nhìn vẻ mặt bộ dáng Chu di nương lo lắng bận rộn, khóe môi không khỏi trào ra ý cười trào phúng.Bản sự diễn trò của Chu Mai này quả nhiên là đệ nhất!

Nghe nói lúc trước tiến vào vương phủ, nàng vốn là một nữ hài mồ côi gặp rủi ro, phụ mẫu song vong, ở Đồng thành thiếu chút nữa bị người lăng nhục, ngoài ý muốn được Tần Lăng Vân cứu thoát, sau đó nàng liền cảm động đến rơi nước mắt nguyện làm nô tỳ nhất định phải báo ân cứu mạng, quang minh chính đại bò lên giường Tần Lăng Vân.

Khi đó Tần Lăng Vân vừa mới tang thê không lâu, mang theo nhi tử duy nhất thê tử lưu lại--Tần Thiên, chung quanh lịch lãm giải sầu, nhìn nàng chiếu cố Tần Thiên chu đáo, người chịu khó, thương hại nàng cơ khổ vô y, liền lưu lại bên người.

Nhưng Chu Mai này có thủ đoạn cao, không đến vài năm sau, đã được Tần Lăng Vân nâng lên thành thiếp thất, sau đó có nữ nhi Tần Lạc Hàn.

Chỉ là đáng tiếc, bụng nàng không chịu thua kém, mười mấy năm qua, chỉ sinh được duy nhất một nữ nhi Tần Lạc Hàn, sau đó không thấy tin tức gì nữa.

Chu Mai nghe nói ba người Mạnh Uyển Tình bị nha đầu Tuyết Nhi bên người Tần Lạc Hàn xô ngã xuống hồ sen, quá sợ hãi, vẻ mặt áy náy, không nhịn được hướng hai người Mạnh Uyển Tình bồi tội.

Tạ Như Yên nghe được tin tức, liền chạy lại đây.

Nàng không chỉ mang đến ba bộ y phục mới tinh xảo, còn mang đến dược vật khư hàn cực kỳ quý báu, đợi ba người Mạnh Uyển Tình đổi xong y phục, uống xong dược vật khư hàn, lại phái lão ma ma tâm phúc trong vương phủ đưa Mạnh Uyển Tình cùng Vân Khinh La trở về.

Ngày hôm sau, tự mình mang theo lễ vật tuyển chọn kỹ càng, tới cửa hỏi thăm hai người.

Cũng may hai người đổi y phục đúng lúc, vẫn chưa cảm mạo, không tạo thành thương tổn nào khác, càng thêm sự kiện Trấn Nam Vương phủ hiện tại nổi bật, Vương phi tự mình tới cửa thăm, còn mang đến không ít thuốc bổ, cho dù hai nhà Vân-Mạnh tiếp tục đau lòng nữ nhi, tự nhiên không thể bởi vì chuyện ngoài ý muốn này trách tội Tần gia, việc này liền qua.

Chẳng qua Mạnh Uyển Tình cùng Vân Khinh La tốt lắm, Tần Lạc Hàn vốn không được may mắn như vậy.

Buổi tối sau khi rơi xuống nước, nhiệt độ trên người nàng bắt đầu nóng lên, ước chừng nhiệt độ cao năm ngày, mới chậm rãi lui xuống, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, Chu Mai kia sợ tới mức năm ngày đều chiếu cố nữ nhi không rời nửa bước.

Đương nhiên, Tần Lạc Hàn phát sốt, không phải vì thân thể nàng ta sức chống cự kém, ngay cả Vân Khinh La cùng Mạnh Uyển Tình cũng không như vậy, rơi xuống nước liền cảm mạo, mà do nàng động tay động chân trên người Tần Lạc Hàn.
 
Back
Top Bottom