[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,562
- 0
- 0
[Edit-Og] 🧸 Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã
🧸Chương 79: Chỉ có mình anh
🧸Chương 79: Chỉ có mình anh
Hành lang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bước chân.Chu Trì Ngư cứng đờ người, ánh mắt nhìn về phía bóng người đối diện, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt."
Cậu Chu, cậu Cố."
Trợ lý của Cố Thành bước ra từ bóng tối, hơi cúi đầu chào: "Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ thầy phụ trách, nói hai cậu đang ở bệnh viện nên gia đình cử tôi đến xem tình hình.
Tổng giám đốc Cố còn chưa xuống máy bay, chủ tịch Cố đang họp nên bảo tôi đến trước."
Chu Trì Ngư lặng lẽ siết chặt tay áo Cố Uyên, quay mặt đi giấu vẻ mặt mình.Toàn thân cậu đang nóng ran, chắc chắn là cảnh thân mật vừa nãy đã bị người kia thấy được.Cố Uyên khẽ "ừ" một tiếng, kể lại ngọn ngành sự việc cho trợ lý Lưu, đồng thời vỗ nhẹ mu bàn tay Chu Trì Ngư như muốn trấn an cậu đừng sợ.Trợ lý Lưu có vẻ hơi lo lắng: "Tôi sẽ lập tức báo lại việc này cho tổng giám đốc và phu nhân!"
Bệnh như HBV là loại bệnh truyền nhiễm rất nguy hiểm.
Anh ta liếc sang Chu Trì Ngư đang lặng lẽ đứng sau Cố Uyên, giọng trở nên nghiêm trọng: "Bệnh viện này thật quá vô trách nhiệm!"
"Chờ kết quả rồi hẵng nói."
Ánh mắt Cố Uyên trầm xuống: "Chú Lưu, tôi muốn bàn riêng với chú một việc."
Trợ lý Lưu như hiểu ra điều gì, gật đầu rồi cùng Cố Uyên đi ra sân sau.Cố Uyên nói: "Về chuyện chú vừa thấy, tôi mong chú giữ bí mật giúp tôi."
Trợ lý Lưu tỏ ra khó xử: "Cậu Cố, tôi..."
"Tôi không định giấu ba mẹ mãi, chỉ là cần thêm vài tháng nữa.
Tôi sẽ tự mình nói với họ."
Là trợ lý thân cận của Cố Thành, đương nhiên anh ta có trách nhiệm báo cáo sự thật, nhưng đây là chuyện riêng của Cố gia, biết càng ít càng tốt.
Để bảo vệ bản thân, anh ta chọn cách im lặng."
Được rồi, cậu cứ yên tâm."
Khi Cố Uyên quay lại, Chu Trì Ngư lộ rõ vẻ lo lắng: "Anh..."
"Không sao, chú ấy sẽ giữ kín giúp chúng ta."
Cố Uyên ngồi xuống, kéo cậu vào lòng, bàn tay xoa nhẹ sau gáy Chu Trì Ngư đang cuộn lại như chú chim nhỏ, dịu dàng trấn an: "Tiểu Ngư."
Chu Trì Ngư ngẩng đầu: "Hử?"
Cố Uyên khẽ vỗ nhẹ vào mông cậu: "Vừa rồi em quá liều lĩnh."
Chu Trì Ngư biết rõ hành động của mình khi nãy quá mạo hiểm, nhưng lúc đó cậu thật sự rất lo lắng và khó chịu."
Nếu anh thật sự nhiễm bệnh, em sẽ chăm sóc anh cả đời."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Trì Ngư, Cố Uyên bật cười.Hắn hỏi: "Em định chịu trách nhiệm với anh à?"
Chu Trì Ngư nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
"Không chê anh sao?"
Cố Uyên hôn nhẹ lên trán cậu, vốn chỉ định hôn khẽ thôi, không ngờ Chu Trì Ngư lại ôm lấy eo hắn: "Không chê."
Cố Uyên, qua chiếc khẩu trang, cúi đầu cọ nhẹ mũi vào tóc Chu Trì Ngư: "Tốt quá."
"Bạn trai anh đúng là tuyệt vời."
"Hừ."
Chu Trì Ngư hừ một tiếng không vui: "Dĩ nhiên em tốt rồi."
"Bạn trai em cũng rất tuyệt."
Trên đời này, ngoài Cố Uyên ra, không ai có thể yêu thương cậu đến vậy.Cố Uyên mỉm cười, dùng trán chạm vào má cậu, nhẹ nhàng vuốt ve....Nửa tiếng sau, kết quả kiểm tra từ bệnh viện được đưa ra.
Chu Trì Ngư siết chặt tờ giấy, lo lắng cau mày: "Còn phải theo dõi tiếp à?"
"Ừ, hiện tại chưa bị nhiễm, nhưng tuần sau cần tái khám."
Chu Trì Ngư phần nào cảm thấy yên tâm hơn: "Vậy chắc là ổn."
Khi hai người trở về nhà thì Cố Thành và Bạch Ôn Nhiên đã hạ cánh.
Hiện giờ Bạch Ôn Nhiên đang mang thai, lần này về nước sẽ ở lại một tháng rồi chuẩn bị sang Mỹ sinh con.Nghe nói Cố Uyên gặp chuyện, Bạch Ôn Nhiên lo lắng vô cùng.
Khi gặp lại con, bà lập tức quan sát kỹ lưỡng từ đầu đến chân: "Con làm sao mà bất cẩn vậy?
Bệnh nhân tâm thần đã có bác sĩ kiểm soát, sao con còn lao vào làm gì?"
Chu Trì Ngư len lén quan sát sắc mặt Bạch Ôn Nhiên, lo sợ bà nghĩ là cậu đã liên lụy Cố Uyên."
Tiểu Uyên chỉ là vì nghĩ đến đại cục."
Cố Thành bước lên, an ủi vợ: "Miễn sao kết quả kiểm tra không sao là được."
Bạch Ôn Nhiên vẫn còn thấy sợ, quay sang Chu Trì Ngư đang tránh ánh mắt mình: "Tiểu Ngư, con có bị sao không?"
"Dạ, con không sao đâu ạ."
Chu Trì Ngư lí nhí: "Có anh con bảo vệ con rồi."
"Không sao thì tốt."
Cố Thành mỉm cười với cậu, ôm vai rồi cảm thán: "Hình như con lại cao lên rồi đấy tiểu Ngư."
Chu Trì Ngư được Cố Thành ôm trong lòng, giống như hồi bé ôm lấy cánh tay của Cố Uyên: "Ông nội nói mỗi ngày con ăn ngon, ngủ yên, không lo nghĩ gì nên chỉ cao lên chứ không mập ra."
Cố Thành bật cười: "Đúng thật, vẫn là bé Ngư mũm mĩm dễ thương hơn."
Tối nay cả nhà hiếm khi đông đủ, bữa cơm tối kéo dài đến khuya mới kết thúc.Trước khi đi ngủ, Chu Trì Ngư và Cố Uyên bị ông nội gọi lại, bị ông mắng một trận nghiêm khắc và cấm không được tham gia các hoạt động công ích liên quan đến điều trị nữa."
Ông ơi, là con nhất quyết đòi đi, tiểu Ngư chỉ đi theo con thôi."
Cố Uyên đứng ra che cho Chu Trì Ngư, kết quả bị ông nội đánh hai roi bằng gậy.
Chu Trì Ngư đau lòng đến mức nhăn hết cả mày."
Ông biết ngay là chủ ý của con."
Ông cau mặt: "Không được đưa em đi đến những nơi nguy hiểm nữa."
Cố Uyên bật cười: "Vâng, con biết rồi."
Về đến phòng, Chu Trì Ngư cứ khăng khăng đòi kiểm tra chỗ Cố Uyên bị đánh, ông nội tuy lớn tuổi nhưng sức khỏe rất tốt, cây gậy đánh xuống chắc nịch, đến mức Chu Trì Ngư còn nghe tiếng xương va chạm."
Không cần kiểm tra đâu."
Cố Uyên bắt lấy bàn tay đang lục lọi của Chu Trì Ngư: "Đánh vào mông thôi."
"Thật sao?"
Mặt Chu Trì Ngư đỏ lên, lẩm bẩm: "Vậy thì em yên tâm rồi, mông nhiều thịt mà."
Cố Uyên bật cười, nhéo má Chu Trì Ngư: "Anh thấy chỗ này của em cũng nhiều thịt đấy."
"Đáng ghét."
Vì biết Cố Uyên chịu đòn thay mình, Chu Trì Ngư không hất tay hắn ra, chỉ trừng mắt nhìn: "Nếu đau thật thì nhớ gọi cho em."
"Em muốn làm gì?"
Cố Uyên tò mò hỏi."
Thoa thuốc cho anh."
Chu Trì Ngư nói đều đều: "Người khác thoa thuốc cho anh, sợ anh ngại."
Khóe miệng Cố Uyên cười sâu hơn: "Em thoa thuốc cho anh, chắc người ngại không phải anh."
Chu Trì Ngư ngơ ngác: "Hửm?"
"Anh đoán chắc là em đấy."
Cố Uyên buông tay, khẽ nhéo tai Chu Trì Ngư rồi hôn một cái: "Ngủ ngon, bạn trai nhỏ của anh."
Chu Trì Ngư đỏ mặt tía tai, lấy tay che tai: "Ngủ ngon."
Lúc này, Cố Thành và Bạch Ôn Nhiên đang đi dạo trong sân.Hai đứa nhỏ đã về trước.
Trước đó, ông nội có nhắc đến tiểu thư Lâm gia, định làm mối cho Cố Uyên.
Bạch Ôn Nhiên rất coi trọng chuyện hôn nhân của con trai hơn ai hết, nhưng bà cho rằng hôn nhân phải xuất phát từ tình cảm thật lòng, không muốn Cố Uyên vì lợi ích gia đình mà cưới một cô gái mình không yêu.
Như vậy là thiệt cho cả hai bên."
Anh đồng ý với suy nghĩ của em."
Cố Thành nhẹ nhàng nói: "So với chuyện kết hôn hay sinh con, chỉ cần con mình sống vui vẻ, hạnh phúc là được."
"Nhưng mà kết hôn sinh con vẫn nên có."
Bạch Ôn Nhiên trêu chồng: "Không thì sau này chúng ta qua đời rồi, ai ở bên tiểu Uyên?"
Cố Thành cười, khuôn mặt anh tuấn rạng rỡ: "Còn có em trai nó nữa."
"Em trai?"
Bạch Ôn Nhiên xoa bụng: "
Sau này em trai nó cũng sẽ có gia đình riêng.
Bạn đời là người không ai thay thế được."
Cố Thành: "Anh đang nói đến tiểu Ngư cơ."
Tháng trước, bác sĩ nói với hai vợ chồng rằng đứa bé Bạch Ôn Nhiên đang mang là con trai.
Gần đây bà đang chuẩn bị quần áo và đồ dùng cho em bé.Bạch Ôn Nhiên cười: "Tiểu Ngư sau này cũng sẽ kết hôn thôi."
Gió mỗi lúc một mạnh hơn, Cố Thành giúp bà chỉnh lại áo khoác: "Tương lai ra sao thì để tương lai tính.
Con cháu có phúc của con cháu."...Gió lạnh mang theo những hạt băng đập vào mái hiên, mùa đông đến rất nhanh.
Còn ba ngày nữa là đến trận chung kết của "Top 10 giọng ca sinh viên", Chu Trì Ngư đang dốc toàn lực chuẩn bị.
Sự cố liên quan đến phiếu bầu lần trước tuy đã lắng xuống, nhưng vẫn có nhiều người theo dõi kết quả.
Chu Trì Ngư không muốn tốn sức cho chuyện đó nữa, giao toàn bộ cho luật sư xử lý.
Trước mắt, người vu khống đã được xác định là một sinh viên khoa thể dục, cũng là bạn trai của Bạch Trí Kỳ – Kỳ Lỗi.
Tuy nhiên, ngoài Chu Trì Ngư và bạn cùng phòng của Bạch Trí Kỳ, không ai khác biết về mối quan hệ yêu đương này.Tiết hôm nay, Chu Trì Ngư đến nhà thầy Lâm để học.
Thầy Lâm trước đó đi nước ngoài tu nghiệp nên một thời gian không thể hướng dẫn Chu Trì Ngư.
Hôm nay vừa về nước, thầy muốn giúp cậu chọn một ca khúc phù hợp cho vòng chung kết."
Một tháng không gặp, tiểu Ngư hình như còn đẹp trai hơn rồi."
Thầy Lâm đón cậu vào nhà, cẩn thận gỡ lá khô dính trên khăn quàng cổ của cậu: "Em có ca khúc nào thích chưa?"
"Dạ có."
Chỉ vài chục mét từ cổng vào đến nhà mà gió lạnh làm mũi Chu Trì Ngư đỏ ửng.
Cậu xoa xoa tay, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của thầy Lâm."
I dare you."
Thầy Lâm nhướng mày, đưa tay giúp cậu chỉnh lại phần tóc rối do gió: "Ca khúc về tình yêu à."
"Vâng."
Chu Trì Ngư như con nai nhỏ bị dọa, vội tránh tay thầy: "Chúng ta bắt đầu sớm chút đi ạ, em sợ muộn lại làm phiền thầy."
"Được thôi."
Thầy Lâm quay người rót nước ấm: "Dạo này em thế nào?
Sao hôm nay không thấy Cố Uyên đưa em đến?"
"Anh ấy tối nay có tiết học."
Chu Trì Ngư ngồi trên ghế sofa, vốn đang tập trung suy nghĩ thì lại bị những hành vi kỳ lạ của thầy Lâm làm cho phân tâm.Cậu chậm rãi lấy từ trong cặp ra một món quà, không dám nhìn thẳng vào thầy Lâm: "Hôm nọ đi dự buổi đấu giá cùng người nhà, em thấy cái hộp nhạc này, cảm thấy có thể thầy sẽ thích."
Thầy Lâm có vẻ rất hài lòng với món quà, mỉm cười: "Cảm ơn bảo bối tiểu Ngư."
Tờ bản nhạc rơi xuống đất, Chu Trì Ngư luống cuống nhặt lên.
Khi ngẩng đầu, cậu chạm phải đôi chân của thầy Lâm: "Không có gì đâu...
Chúng ta mau học thôi ạ."
"Ừ, nghe em."
Vẫn như mọi lần, thầy Lâm ngồi trước cây đàn piano, biểu diễn từng câu hát và cách xử lý cho cậu nghe.
Nhưng lần này khác một điều: Chu Trì Ngư ngồi tựa vào cạnh bên cây đàn tam giác, giữ khoảng cách khá xa với thầy.Sau khi hát xong cả bài, thầy Lâm ngẩng lên nhìn cậu: "Tiểu Ngư, em ngồi xa thầy thế, có nhìn thấy mấy ký hiệu thầy đánh dấu trên bản nhạc không?"
Chu Trì Ngư cúi đầu, khẽ đáp: "Em nghe được là được rồi."
"Thế thì được."
Thầy Lâm nở nụ cười, tay phải nhẹ lướt qua một dãy phím đàn: "Bài hát này như đang kể một câu chuyện vậy."
Âm thanh dịu nhẹ vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.
Thầy Lâm chọn một câu hát tiếng Anh rồi cất giọng: "Anh biết em muốn vượt qua ranh giới này."
Chu Trì Ngư nhìn chằm chằm vào thầy, cổ họng khẽ nghẹn lại."
Nhưng chúng ta sẽ không hành động bốc đồng để vượt qua nó."
Nụ cười của thầy Lâm càng sâu hơn: "Giống như câu chuyện của hai đứa trẻ ngốc nghếch, một chuyện tình không được chấp nhận, nhưng vẫn dũng cảm theo đuổi tình yêu."
"Đúng vậy."
Chu Trì Ngư nhìn vào nụ cười như ẩn như hiện của thầy: "Em rất thích bài hát này."
Những âm thanh trầm ấm làm rung nhẹ căn phòng.
Thầy Lâm dừng tay, chăm chú nhìn cậu: "Tiểu Ngư, em biết không?
Khi nghe bài hát này, thầy chỉ thấy một điều."
Chu Trì Ngư nhíu mày: "Là gì ạ?"
"Một kết cục bi kịch."
Thầy Lâm vẫn giữ nụ cười ôn hòa: "Một khi vượt qua ranh giới đó, sẽ không còn cơ hội quay lại.
Dĩ nhiên, nhân vật chính trong lời bài hát cũng có thể chọn từ bỏ, dù sao cũng còn trẻ, sẽ gặp được những điều tốt đẹp hơn."
"Vâng."
Chu Trì Ngư cúi đầu nhìn lời bài hát: "Thầy nói đúng, đứng trước những cái kết khác nhau, tất cả đều tùy vào lựa chọn của mỗi người."
"Xem ra em hiểu được ý thầy rồi."
Thầy Lâm dịu giọng: "Em chưa gặp được nhiều người, có thể người thật sự phù hợp với em vẫn chưa xuất hiện.
Ở tuổi này, không cần thiết phải trói buộc mình vào một người."
"Vâng, em hiểu."
Chu Trì Ngư cẩn thận thu bản nhạc vào cặp, sau đó nhìn thẳng vào mắt thầy Lâm: "Nhưng với em, người ấy là người đã luôn che mưa chắn gió cho em từ nhỏ.
Rễ của người ấy đã ăn sâu vào linh hồn em, cắm rễ trong cuộc đời em rồi."
Gió tuyết bên ngoài mỗi lúc một lớn.
Chu Trì Ngư khẽ mỉm cười: "Cảm ơn thầy đã dạy em trong thời gian qua.
Chúc thầy có một cuộc sống thật vui vẻ."
Cậu mở cánh cửa nặng trịch, bước ra ngoài, đón những hạt tuyết nhỏ đang rơi.Dưới ánh trăng, cậu va phải một dáng người cao gầy.Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cậu chợt nhớ đến một câu hát mà mình sắp trình diễn trong cuộc thi —— Khung cảnh có thể mờ nhạt, nhưng trong mắt em, chỉ có mình anh.