[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit-Og] 🧸 Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã
🧸Chương 59: Em là bé cưng của anh - Cố Uyên
🧸Chương 59: Em là bé cưng của anh - Cố Uyên
Âm nhạc ở sân thượng đột nhiên bị ai đó bấm nút tạm dừng, không biết ai huýt sáo một cái rồi ngay sau đó là những tràng reo hò vang lên như vỡ òa.Chu Trì Ngư tất nhiên hiểu ý của từ "crush", vành tai lập tức đỏ lên, giọng nói cũng trở nên cực kỳ ngượng ngùng: "Anh... sao anh lại nói vậy chứ..."
Cố Uyên nhẹ nhàng ôm eo Chu Trì Ngư, giọng nói rất bình thản: "Anh chỉ muốn nói như thế thôi."
Một cậu trai người Mexico tên Juan giơ điện thoại lên, chĩa camera về phía hai người: "Biết Cố Uyên bao lâu nay, cuối cùng cậu ta cũng có người yêu."
Cố Uyên nhẹ nhàng che mặt Chu Trì Ngư lại, ra hiệu cho Juan tắt camera và xóa video: "Không phải người yêu, tôi đang theo đuổi em ấy."
Tiếng huýt sáo và reo hò còn rộn ràng hơn cả lúc nãy.
Dù Chu Trì Ngư từ nhỏ đã quen ở trong môi trường sôi nổi, nhưng đứng trước tình huống thế này vẫn có chút lúng túng."
Anh à... bạn bè của anh nhiệt tình quá mức luôn đó..."
Cậu nắm chặt lấy tay Cố Uyên như một bé vợ xấu hổ, điều đó lại khiến cậu trai mặc hoodie xanh tên Archer càng nhìn càng thấy dễ thương, ánh mắt say mê không rời."
Uyên, nếu được, tôi muốn cạnh tranh với cậu."
Archer mỉm cười đầy tự tin như ánh nắng mặt trời: "Tôi có linh cảm, bảo bối nhỏ sẽ thích tôi."
Cố Uyên liếc nhìn Archer một cái, ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại trên gương mặt của Chu Trì Ngư: "Tiểu Ngư, cậu ta nói đúng không?"
Câu này nghe như hỏi Chu Trì Ngư, nhưng lại không dùng tiếng Trung, vì thế ai cũng nghe hiểu được."
Ừm, em nghĩ anh ấy đoán chuẩn lắm."
Chu Trì Ngư cố ý đáp lại bằng tiếng Trung, còn quay sang Cố Uyên nháy mắt tinh nghịch.Cậu biết Cố Uyên đang mong đợi điều gì, nhưng cố tình không nói ra."
Uyên, cậu ấy nói gì vậy?"
Archer đầy mong chờ nhìn sang Chu Trì Ngư: "Tôi không hiểu tiếng Trung."
Ánh mắt Cố Uyên khóa chặt lấy Chu Trì Ngư, vẫn dịu dàng nhưng ẩn sâu là một chút chiếm hữu mãnh liệt và cả ghen tuông."
Em ấy nói... cậu không có cơ hội đâu."
Biểu cảm của Archer rõ ràng như vừa bị đánh bại, mấy người bạn quanh đó cũng trêu chọc: "Archer!
Cậu bị từ chối rồi đó nha!"
"Không ngờ bảo bối nhỏ lại phũ phàng thế."
"Bài học thất bại cho kẻ dũng cảm theo đuổi tình yêu."
Chu Trì Ngư lén liếc Cố Uyên một cái, phía sau bị hắn nắm chặt tay nên không thể nhúc nhích."
Bọn tôi quen nhau đã lâu rồi."
Cố Uyên kéo Chu Trì Ngư ngồi xuống: "14 năm."
Hắn rót một ly nước trái cây: "Trừ khi mấy người quen nhau lâu như bọn tôi, mà chắc điều đó không xảy ra đâu."
Archer kinh ngạc hỏi: "Bọn cậu là hàng xóm à?"
"Thanh mai trúc mã."
Cố Uyên đọc bằng tiếng Trung rồi giải thích bằng tiếng Anh: "Childhood sweethearts."
"Wow, quá ngầu!"
Archer giờ đã thấy mình hoàn toàn hết cơ hội, vì người Cố Uyên thích là bạn từ thuở ấu thơ, hai người giống như cặp đôi định mệnh vậy: "Vậy thì tôi chỉ còn cách chúc hai người hạnh phúc thôi."
"Cảm ơn."
Cố Uyên đưa ly nước trái cây cho Chu Trì Ngư, khi cúi người xuống, mái tóc khẽ phất qua tai cậu khiến tai cậu lại nóng bừng lên."
Anh phiên dịch có chính xác không?"
Chu Trì Ngư cầm ly pha lê, giọng nhỏ nhẹ như thì thầm."
Nói thật sẽ bị anh thủ tiêu."
Cố Uyên cười: "Có thể lắm, nên em có thể chọn nói dối."
Chu Trì Ngư chớp mắt tinh nghịch: "Phiên dịch cực kỳ chính xác luôn."
Cố Uyên giơ ngón tay lên, khẽ lau đi chút nước trái cây còn dính trên má cậu, cuối cùng dừng lại bên môi đỏ hồng của Chu Trì Ngư."
Dính nước rồi."
Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của cậu, ngón cái khẽ lướt qua khóe môi, ánh mắt màu hổ phách dừng lại trên gương mặt bối rối của Chu Trì Ngư."
Cảm ơn."
Chu Trì Ngư né đi, mắt nhìn sang hướng khác.Cố Uyên thu tay lại, nhìn giọt nước còn đọng lại trên đầu ngón tay rồi chậm rãi lấy khăn giấy ra lau khô.Chu Trì Ngư quay sang ra hiệu cho nhân viên phục vụ: "Tôi muốn uống thêm một ly nước trái cây nữa."
"Ở đây có sẵn, để anh rót cho em."
Cố Uyên rót một ly rồi đưa cho cậu, giọng hơi nâng lên: "Chút nữa còn ăn tối, bé cưng đừng uống nhiều quá."
"Đừng...
đừng gọi em vậy."
Chu Trì Ngư hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Cố Uyên, nhận lấy ly nước trái cây, cúi gằm đầu xuống.
Trong khoảnh khắc, phía sau cổ trắng trẻo của cậu ửng lên một màu đỏ nhàn nhạt.Cố Uyên chăm chú nhìn cậu đang cúi đầu uống nước, trông chẳng khác gì một thợ săn đang thưởng thức con mồi mình vừa bắt được.
Trong ánh mắt mang theo sự dịu dàng, xen lẫn chút chiếm hữu thầm kín."
Uyên, hôm nay chủ đề tụi mình là tiệc chủ đề vũ trụ đấy."
Juan đang ngồi trước máy tính nói: "Không vấn đề gì chứ?"
Cố Uyên đáp: "Đương nhiên không có vấn đề.
Tôi với crush của tôi sẽ cùng tổ."
Chu Trì Ngư cảm thấy sắp xỉu vì xấu hổ, cố gắng lờ đi cách gọi của Cố Uyên, rồi nhìn lướt qua màn hình máy tính của Juan: "Nhưng em không hiểu mấy cái này đâu..."
"Không sao cả, em chỉ cần làm người truyền cảm hứng cho anh là được."
Cố Uyên mở thiết bị máy tính của mình: "Việc cần làm rất đơn giản, là dựng một không gian tiệc tùng ảo có chức năng giao lưu xã hội từ các dữ liệu thực tế và trôi nổi trên mạng.
Còn khâu bày trí hiện trường, em là chuyên gia đúng không?"
"Ừm, em đúng là rất rành cái đó."
Chu Trì Ngư từ năm năm tuổi đã có kinh nghiệm chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật."
Em muốn thiết kế thế nào, nói với anh là được."
"Ý tưởng của em hả?"
Chu Trì Ngư suy nghĩ một lát: "Vậy mình cho xuất hiện hai cậu bé tám tuổi trước đi."
"Hình dáng thì sao?"
Cố Uyên hỏi.Chu Trì Ngư vuốt cằm: "Một người thì đẹp trai, mạnh mẽ, rất phong độ... nhưng hơi lùn và có chút tròn."
"Còn người kia?"
"Người kia thì xinh đẹp như tiên nữ Thụy Điển luôn!
Da trắng, môi hồng, năng động, khỏe mạnh, vì người đó chuẩn bị tham dự tiệc sinh nhật 9 tuổi của chính mình."
Tiệc sinh nhật 9 tuổi?Cố Uyên vừa thao tác dữ liệu, vừa nghe Chu Trì Ngư kể, ký ức dần hiện về – đó là giọng hát trong trẻo của Chu Trì Ngư khi còn nhỏ đang hát mừng sinh nhật.Hồi đó, cậu tròn trĩnh, hát to rõ ràng, mặc gì cũng đáng yêu nhất quả đất."
Trong tiệc sinh nhật đó, cậu trai Thụy Điển nhận được rất nhiều quà tặng.
Nhưng món quà bất ngờ nhất là đứa em trai bé bỏng đáng yêu từ trong hộp quà nhảy ra, tặng cậu ấy một tấm bản đồ truy tìm kho báu."
"Bản đồ kho báu à?"
Cố Uyên vừa tạo bối cảnh tiệc sinh nhật vừa hỏi: "Tác dụng của tấm bản đồ là gì?"
Chu Trì Ngư hơi khựng lại: "Đó là món quà bất ngờ mà em chuẩn bị cho sinh nhật anh..."
Để chúc mừng sinh nhật lần thứ chín của Cố Uyên, cậu đã lên kế hoạch từ rất lâu, thậm chí dành nửa năm để chuẩn bị chín món quà đặc biệt.
Cậu vốn định giấu những món quà đó ở khắp các phòng để Cố Uyên đi tìm, như một chuyến truy tìm kho báu.
Nhưng không ngờ, trận rơi xuống nước hôm đó đã phá vỡ mọi kế hoạch.Chuyện này, cậu chưa từng kể cho ai khác.Chín món quà đó cũng không thể theo Cố Uyên sang Mỹ.Mẹ của Cố Uyên – Bạch Ôn Nhiên – từng nói rằng phòng thí nghiệm ở bên Mỹ yêu cầu môi trường vô trùng nghiêm ngặt, nên dù là thú nhồi bông lông xù hay những món đồ thủ công cậu tỉ mỉ làm bằng thạch anh đều không thể mang đi.Chu Trì Ngư khi ấy rất buồn, nhưng cậu biết rõ, tất cả đều vì sức khỏe của Cố Uyên."
Mấy món quà đó vẫn ở trong phòng anh.
Nếu anh thấy hứng thú thì có thể xem, còn không thích thì cũng không sao..."
Giọng của Chu Trì Ngư càng lúc càng nhỏ, cảm giác tiếc nuối năm cậu tám tuổi như vẫn còn nguyên đến bây giờ khiến cậu không thể nguôi ngoai.Cố Uyên nhíu mày lại, dịu dàng nói: "Anh rất có hứng thú.
Sau khi về nước, anh sẽ đi xem ngay."
"Ừm."
Chu Trì Ngư khẽ hừ một tiếng ra vẻ tự hào: "Mấy món quà đó em giữ rất kỹ, hoàn toàn mới tinh."
"Bé cưng của anh đúng là lợi hại."
Cố Uyên xoa đầu cậu, điều chỉnh thông số trên máy chủ: "Không sao cả, vì em đã chuẩn bị cho anh một sinh nhật bất ngờ, vậy thì bây giờ chúng ta sẽ tổ chức nó lại tại đây."
Chu Trì Ngư có chút bối rối: "Làm mấy cái này có ảnh hưởng đến điểm số thi đấu của anh không?"
"Điểm số không quan trọng."
Cố Uyên vừa nhẹ nhàng thao tác trên máy tính vừa nói, một bé con mũm mĩm hiện ra trên màn hình: "Điều quan trọng là... em có vui không."
"Phông nền sinh nhật trên tường nhất định phải có dòng chữ "Cố Uyên đẹp trai số một"..."
"Anh ơi, anh cho nhân vật của em gầy bớt một chút được không?"
"Đúng rồi đúng rồi!
Phải thật đẹp trai phong độ ấy!"
Cố Uyên đeo kính thực tế ảo (VR), làm theo từng chỉ dẫn của Chu Trì Ngư để xây dựng từng chi tiết trong bối cảnh tiệc sinh nhật.
Đột nhiên máy báo lỗi, hắn phát hiện máy tính của mình bị Archer tấn công bằng lũ dữ liệu, toàn bộ không gian giả lập trở nên đen sì."
Anh ơi?
Chuyện gì vậy?"
Chu Trì Ngư hoảng hốt.Archer cười như kiểu nhất định phải thắng: "Bối cảnh của tôi là một thành phố khoa học viễn tưởng sau 100 năm, chắc chắn thú vị hơn của hai người.
Muốn qua xem thử không?"
"Không sao."
Cố Uyên bình thản gõ bàn phím, nhanh chóng nhập lệnh theo định luật entropy tăng, chỉ trong chốc lát, hình ảnh được khôi phục, bữa tiệc sinh nhật trẻ con náo nhiệt lại hiện ra.Chu Trì Ngư phát hiện ngón tay của Cố Uyên thon dài đẹp đẽ, khi thao tác trên bàn phím trông như nghệ sĩ piano đang chơi đàn, động tác vừa linh hoạt vừa tao nhã.Cậu ngưỡng mộ nói nhỏ: "Anh giỏi quá..."
Chỉ vài giây sau, Cố Uyên đã dựng lên một tiệm bánh kẹo cho bé con mũm mĩm trên màn hình: "Món em thích nhất."
"Đúng là thích thật."
Chu Trì Ngư tựa cằm lên vai hắn: "Anh ơi, em cũng muốn học lập trình."
Cố Uyên mỉm cười: "Được, sau này anh dạy em."
Cuộc thi hacker marathon này giới hạn thời gian 24 tiếng, mọi người đều rất tập trung trong không khí thi đấu sôi động."
À đúng rồi, hôm đó em còn chuẩn bị pháo hoa cho anh nữa."
Chu Trì Ngư chăm chú nhìn màn hình: "Thử làm được không?"
"Chắc là được."
Âm thanh gõ phím vang lên đầy hứng thú.
Cố Uyên thành thạo thao tác, Chu Trì Ngư chăm chú theo dõi nhưng mãi vẫn không thấy pháo hoa hiện ra."
Máy chủ quá tải rồi, thế giới ảo của hai người bị lỗi rồi."
Một cô gái ngồi gần bên tiếc nuối nói: "Hai người phải dựng lại từ đầu thôi."
Giọng Cố Uyên cũng trầm xuống: "Ừm."
"Không sao."
Chu Trì Ngư nhíu mày: "Em sẽ cùng anh làm lại."
Trên màn hình, các khung cảnh bắt đầu vỡ vụn và biến mất dần."
Em vẫn còn kịp nhìn lần cuối sinh nhật của cậu trai Thụy Điển 9 tuổi."
Cố Uyên nghiêng đầu, mỉm cười, rồi đeo tai nghe VR lên đầu Chu Trì Ngư: "Bắt đầu đếm ngược, mười... chín... tám..."
Trước mắt Chu Trì Ngư lóe lên một luồng ánh sáng rực rỡ — bánh kem, đàn piano, đồ ăn vặt, cả hình tượng của cậu và Cố Uyên đều dần dần trở nên mờ nhạt.Cậu khẽ cười buồn: "Không sao... em đã được nhìn thấy một lần rồi."
Ngay lúc ấy, những hình ảnh tưởng chừng tan biến lại một lần nữa rõ nét trở lại.
Trên bầu trời đêm đen như mực, những chùm pháo hoa sặc sỡ bất ngờ bừng sáng.Ánh sáng lấp lánh rọi lên khuôn mặt của hai cậu bé trong hình — họ ngồi trên một lâu đài cao cao, ngước lên nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.Trong cảnh tượng đó, Chu Trì Ngư đang ngậm một cây kẹo, trông vô cùng hạnh phúc."
Anh ơi, chuyện gì vậy..."
Cậu còn chưa kịp nói xong, thì những pháo hoa tưởng đã tắt bỗng sáng lên trở lại, như có một phép màu quay ngược thời gian, chúng tụ lại trên bầu trời đêm, tạo thành một hàng chữ rực rỡ:"Em là bé cưng của anh — Cố Uyên."