Lệ Tân vẫn như cũ nằm ngoài cửa phòng cậu mà ngủ.
Cái đệm trước đó bị cháy, hắn lại từ phòng mình chuyển sang một cái mỏng hơn chút.Thời khóa biểu học tập của Tô Cẩm Mộc đã được khôi phục, việc ăn uống cũng quay về như trước kia – ăn cùng những người khác.
Canh loãng, rau cải luộc, nhìn thôi đã chẳng buồn ăn.Cậu không muốn ăn, liên tiếp mấy ngày đều dùng điện thoại của Lệ Tân gọi cơm hộp, bảo Lệ Tân đi lấy rồi mang về phòng cho mình ăn.Hôm nay cậu gọi lẩu, Lệ Tân xách một hộp cơm hộp to bước vào phòng ngủ.
Tô Cẩm Mộc ngồi trên sofa, lười biếng nhìn nam sinh mở hộp, lấy nguyên liệu và nồi ra, đặt lên bếp điện rồi bắt đầu nấu.Tô Cẩm Mộc mặc quần áo rất mỏng, ngồi khoanh chân trên sofa.
Ống quần tự nhiên trượt lên, lộ ra đôi bắp chân trắng nõn, gương mặt mang vẻ lười nhác, nhìn hắn thong thả bận rộn.Lệ Tân khẽ quay đầu lại, nhếch khóe miệng: "Muốn vị nhạt một chút hay đậm một chút?"
Tô Cẩm Mộc: "Muốn vị đậm hơn."
Lệ Tân gật đầu, xoay người bỏ thêm chút ớt cay.Trong phòng nhanh chóng ngập tràn hương thơm.
Lệ Tân mặc tạp dề, vòng eo rắn chắc được dây buộc ôm gọn, cả người toát lên vẻ đoan trang vô hại, nụ cười nhạt đầy hiền lành.Cứ như cái kẻ biến thái nóng nảy trong phòng tắm hôm nọ chẳng hề liên quan gì đến hắn.Tô Cẩm Mộc khẽ cười nửa miệng.Hôm đó Lệ Tân phản ứng quá rõ ràng, trước đó cũng chủ động đề xuất đủ kiểu "hầu hạ".Nếu nói hắn chỉ làm vậy vì sợ bị đuổi đi, sợ mất công việc vào số 2 thì khả năng đó quá thấp.Dù có muốn ở lại Tô gia để che giấu thân phận, thực tế hắn đã cùng ông ngoại hắn hợp tác, dù không có Tô gia che chắn cũng chẳng sao.Hơn nữa, bản tính Lệ Tân điên cuồng như thế, chuyện vì che giấu thân phận mà phải dâng thân quả thực không thể nào.Tô Cẩm Mộc cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh nhìn.Vậy ra hắn đang... quyến rũ mình?Tô Cẩm Mộc nhớ lại cảnh trong phòng tắm, quần áo Lệ Tân ướt đẫm, vóc dáng lộ rõ, khóe môi khẽ nhếch.Lúc đối phương bưng bát nước lẩu tới trước mặt, cậu giơ tay nhận, đầu ngón tay như vô tình lướt qua mu bàn tay của Lệ Tân.Cảm giác ấm nóng thoáng qua.Động tác của hắn hơi khựng lại, ánh mắt thêm phần thâm sâu nhìn cậu.Tô Cẩm Mộc nhướng mày, mỉm cười hứng thú.Có chút thú vị, đáng tiếc là...Ăn xong, không biết do cái nồi có vấn đề hay Lệ Tân sơ suất, vừa lúc đang dọn dẹp thì nắp nồi "rắc" một tiếng vỡ tan, rơi xuống đất kêu vang lớn.Đúng lúc đó, Lệ Tân đang bưng nồi lập tức bị nước bắn ướt cả người.
Tô Cẩm Mộc bảo hắn vào phòng tắm tắm rửa, còn mình thì thu dọn sạch sẽ, sau đó khóa cửa đi ra ngoài.Ngày hôm sau, đi ngang qua vườn hoa, cậu nghe mấy người hầu tụ tập nói chuyện phiếm, giọng truyền theo gió đầy kinh ngạc."
Tiểu thiếu gia dạo này không còn ngoan ngoãn ôn hòa như trước, thường xuyên ấn Lệ Tân ra mà bắt nạt."
"Đúng đó, Lệ Tân suốt ngày ngủ dưới đất ngoài cửa phòng tiểu thiếu gia.
Cái đệm mỏng như thế, chẳng khác gì cái thảm, ngủ một đêm người cứng hết cả."
"Chưa hết, gần đây Lệ Tân cũng chẳng còn xuống bếp lấy cơm, toàn tự gọi cơm hộp.
Nghe nói tiểu thiếu gia hơi không vừa ý thì đá luôn cơm hắn."
Tô Cẩm Mộc: "?????"
Cái gì gọi là cậu đá cơm của Lệ Tân??Dạo này cậu tuy không giả ngoan, nhưng cũng đâu đến mức đá cơm người ta chứ?Tin đồn kiểu gì vậy trời?!Người hầu kia tiếp lời: "Đúng rồi đó, hôm qua còn có tiếng động to lắm, làm bọn tôi giật mình.
Lệ Tân đi ra thì cả người ướt nhẹp, ôm bộ quần áo thay, trên người toàn nước lẩu, chật vật cực kỳ."
Tô Cẩm Mộc: "............"
Đều tắm rửa thay đồ trong phòng tắm xong rồi, còn chật vật cái gì?Có chật vật thì cũng là lúc ra cửa vội vàng thôi.Tô Cẩm Mộc bĩu môi, chẳng buồn để ý, coi như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.Mấy người hầu kia lại thở dài: "Cũng không trách tiểu thiếu gia."
"Ai mà chẳng thế, tự dưng biết mình không phải con ruột, lại còn suýt bị cha mẹ gả đi, hoặc bị người mình luôn coi là anh trai biến thành tình nhân.
Tính tình thay đổi cũng là bình thường."
Bước chân Tô Cẩm Mộc khựng lại.Thì ra chuyện hôm đó trong vườn hoa...
đã bị nghe thấy."
Ai, chúng ta là người hầu, mấy lời này chỉ dám thì thầm với nhau thôi, tuyệt đối không được truyền lung tung."
"Ừ, tiểu thiếu gia trước kia đối xử với tôi rất tốt, còn thưởng nhiều tiền, tôi chắc chắn sẽ không nói bậy đâu."
"Chỉ tội nghiệp cho Lệ Tân, tiểu thiếu gia tâm trạng không tốt, hắn cứ bị giày vò hoài."
Người khác bật cười: "Cậu quên rồi sao?
Chính Lệ Tân từng đắc tội tiểu thiếu gia trước đó.
Hơn nữa, nếu cậu thương xót Lệ Tân, muốn tiểu thiếu gia không nhắm vào hắn nữa, lỡ đâu những bực tức kia bị trút lên chúng ta thì sao?"
Người hầu trước đó im lặng: "......"
Một lúc sau mới nói: "Thôi thì cứ để Lệ Tân tiếp tục đáng thương đi, đáng thương hắn còn hơn là đáng thương tôi."
"......"
"............"
Tô Cẩm Mộc khẽ cong môi, không nói gì, lặng lẽ bước đi.Trước đó cậu đã nhờ Phong Nhất Tinh tìm giúp một người để phát tiết, Phong Nhất Tinh còn chưa có tin tức, vậy mà cậu lại tình cờ tự thêm một cái.Vừa nói chuyện, vừa xem ảnh, còn tra qua thông tin đối phương.Ngoại hình cũng không tệ, vừa mới tốt nghiệp, một thanh niên muốn tìm chút kích thích để thoát khỏi hàng ngũ trai tân.Cũng ổn, sạch sẽ.Cả hai bên đều không có gì bất mãn, rất nhanh đã hẹn thời gian gặp ở khách sạn.Tô Cẩm Mộc chọn nơi hẹn, một khách sạn 5 sao phòng tổng thống, để đảm bảo không có gì mất vệ sinh.Cửa mở ra, thanh niên bên trong kia đã chờ sẵn, Tô Cẩm Mộc bước vào.Triệu Đình ngồi trên ghế sofa, có chút căng thẳng không tự chủ được, nghe tiếng động thì bật dậy, giống như học sinh bị thầy gọi tên, đứng thẳng dưới ánh đèn mờ nhạt.Dáng người cao ráo, thể hình vững chắc, khuôn mặt đúng chuẩn tuấn tú, vành tai hơi đỏ."
Chào... chào cậu, tôi là Triệu Đình."
Tô Cẩm Mộc gật đầu nhạt nhẽo, những chuyện cơ bản này trước đó đã liên hệ qua rồi.Trong phòng ánh đèn mờ ảo ám muội, Tô Cẩm Mộc đứng dưới ánh sáng, cả người trắng trẻo như ngọc, mắt sáng, lông mày sắc nét, chỉ cần đứng đó thôi đã mang theo sức hút khiến người khác phải mất hồn.Vành tai Triệu Đình càng đỏ hơn, tuy trước đó đã xem ảnh qua điện thoại, biết đối phương đẹp, nhưng trực tiếp nhìn tận mắt lại bị sự quyến rũ ấy làm mê hoặc, xấu hổ đến mức xoa xoa tai nóng bừng.Rất ngây ngô.Tô Cẩm Mộc thản nhiên nghĩ, so với cái kiểu quái dị của Lệ Tân thì ngây thơ hơn nhiều.Hôm nay lúc chuẩn bị ra ngoài, cậu mặc một bộ quần áo mới thì chạm mặt Lệ Tân.
Đối phương hỏi cậu đi đâu, cậu qua loa đáp một câu là đi tìm Phong Nhất Tinh.Lúc này chắc hẳn đang ngủ rồi.Tô Cẩm Mộc liếm môi, tạm thời gạt người không liên quan đó sang một bên, tiện tay ném túi nhỏ đựng quần áo tắm lên sofa: "Đừng nhiều lời, có gì thì dùng trong phòng này hết.
Trước đó anh có tắm chưa?"
Túi xách ném qua người Triệu Đình, tuy không ai đụng chạm nhưng tim cậu ta lại đập mạnh như bị va chạm, "thình thịch" không ngừng, gật đầu thành thật: "Tắm... tắm sạch rồi."
Mới vào cửa đã lắp bắp hai lần, chẳng lẽ là nói lắp?Thôi, cũng không quan trọng.Tô Cẩm Mộc nhìn quanh một vòng, rồi chỉ vào phòng tắm: "Anh đi tắm lại lần nữa."
Dù là phát tiết, vệ sinh cũng phải đặt lên hàng đầu.Triệu Đình ngoan ngoãn gật đầu, tai càng đỏ, chạy nhanh vào phòng tắm.
Hơi nước nhanh chóng bốc lên, mờ mịt một khoảng.Sau khi tắm lại sạch sẽ, mặc áo choàng tắm đi ra, lộ ra bờ ngực rắn chắc dưới ánh sáng phản chiếu.Tô Cẩm Mộc: "......"
Cậu khẽ cười, xoa huyệt thái dương.
Dục vọng vẫn chưa trỗi dậy, nhưng lại cảm thấy buồn cười.Dù vậy, cậu cũng không phản cảm với kiểu người ngây ngô này.Cậu vẫy tay, Triệu Đình lóng ngóng bước tới, đứng thẳng trước mặt.
Tô Cẩm Mộc thấy cậu ta chắn mất ánh sáng thì đá nhẹ vào chân cậu ta.Tai Triệu Đình đỏ bừng như lửa, chỗ bị đá như có điện chạy qua, đầu óc ù ù, lắp bắp: "Có... có gì sao?
Tôi chưa rửa sạch à?"
Tô Cẩm Mộc: "......"
Đúng là so với Lệ Tân thì kém nhạy hơn hẳn....
Khoan đã, sao cậu cứ nghĩ đến Lệ Tân vậy?Tô Cẩm Mộc mím môi: "Anh cao quá, ngồi xuống."
Triệu Đình: "À...
à."
Cậu ta quỳ một gối ngồi xuống.Tô Cẩm Mộc thấy cậu ta ngốc nghếch, không muốn tốn thêm thời gian, lập tức kéo cổ áo choàng của đối phương về phía mình.Ầm!Bất ngờ một tiếng động lớn vang lên.Cánh cửa kiên cố của phòng tổng thống bị đá mạnh, phát ra tiếng rầm rầm dữ dội.Ngay sau đó, "cạch" một tiếng, cửa bị hất tung, một bóng người xông vào.Tô Cẩm Mộc chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng ập đến, thân thể bị xoay mạnh, eo bị ôm chặt: "......
Ưm."
Bịch!Lại thêm một tiếng vang.Triệu Đình bị đá ngã xuống đất, lảo đảo bò dậy, lo lắng hét: "Cậu là ai?!
Mau thả Cẩm Mộc ra!"
"......
À."
Người kia bật ra tiếng cười lạnh, môi răng nghiền nát cái tên ấy: "......
Cẩm Mộc?"
Giọng nói quen thuộc vô cùng, nhưng lạnh buốt đến rợn người.Mặt Tô Cẩm Mộc bị ép vào lồng ngực đối phương, gáy bị bàn tay siết chặt, không thể động đậy.
Cậu nghe rõ giọng nói ấy, cơ thể thoáng cứng lại, động tác giãy giụa chậm dần.......
Lệ Tân?Sao hắn lại ở đây?"
Tiểu thiếu gia."
Giọng trầm thấp vang lên ngay phía trên, bàn tay ở sau gáy vuốt nhẹ xuống cổ, những ngón tay lạnh lẽo cứng rắn ép sát da thịt, kèm theo giọng khàn u ám.Sau lưng Tô Cẩm Mộc bỗng rùng mình lạnh lẽo, hơi thở dồn dập, ngẩng đầu hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi sao lại ở đây?"
Lệ Tân bật cười, làn da tái nhợt, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm cậu, răng nghiến chặt, bàn tay siết sau gáy, cúi người xuống, chóp mũi gần như chạm vào cậu.Hơi thở hòa vào nhau.Trên mặt Lệ Tân thoáng run rẩy, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lẽo dữ tợn: "Tôi đến tìm tiểu thiếu gia, không phải cậu nói là đi tìm Phong Nhất Tinh sao?"
"......
Sao lại ở đây?
Hửm?"
Ban đầu thấy Tô Cẩm Mộc mang theo túi đồ nhỏ nói đi tìm Phong Nhất Tinh, hắn vốn không nghĩ nhiều, nhưng lại không kiềm được mà đi tra xét.
Kết quả phát hiện Phong Nhất Tinh căn bản không ở trong thành phố này.Cậu đã lừa hắn.Không phải đi tìm Phong Nhất Tinh.Vậy thì mang theo quần áo tắm đi đâu qua đêm?......
Khách sạn.Cùng một người tên Triệu Đình.Ánh mắt Lệ Tân tối đen đến đáng sợ, cảm xúc thô bạo cuồng loạn lan tràn, khóe miệng vẫn cong cười, chóp mũi cọ nhẹ vào mặt cậu, giọng nói trầm thấp: "Tiểu thiếu gia, đến đây làm gì?"
Khoảng cách quá gần, bị hắn nhìn chằm chằm khiến Tô Cẩm Mộc cảm thấy ngột ngạt, môi mím chặt, định lùi về sau.Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay sau gáy siết mạnh hơn, ép cậu không nhúc nhích, chóp mũi va chạm, giọng lạnh băng lặp lại: "Đến đây, làm gì?"
Không khí ngày càng căng thẳng, tim đập nhanh hơn, khó lòng kiểm soát.
Tô Cẩm Mộc nhíu mày: "Đêm hôm khuya khoắt hẹn ở khách sạn, còn có thể làm gì?
Buông ra, ưm......"
Bàn tay trên gáy càng siết chặt, đuôi mắt Lệ Tân dường như có chút đỏ ngầu, cảm xúc bị dồn nén dữ dội, giọng lạnh lẽo rợn người, cười khẩy: "Có phải vì hôm đó tôi lén uống nước tắm của cậu, nên tiểu thiếu gia không vui?"
Triệu Đình: "???!!!"
Hả??!!!Tô Cẩm Mộc: "......"
Tô Cẩm Mộc: "............"
Ha.Tôi cứ tưởng anh nhiều lắm cũng chỉ chơi chơi, nhìn nhìn cho vui, kết quả là anh lại định uống thật sao?!Tô Cẩm Mộc sững người, trong đầu hơi mơ hồ, cắn môi, quay mặt sang chỗ khác: "Liên quan gì đến anh, tôi chỉ ra ngoài tìm chút vui vẻ thôi."
"Tìm vui vẻ?
Gọi trai?"
Lệ Tân nhếch khóe miệng, ngón cái lạnh lẽo lướt trên gáy cậu, mang theo từng đợt rùng mình."
Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, tôi hầu hạ tiểu thiếu gia, cần gì phải đi tìm nơi xa?"
Tô Cẩm Mộc bị bàn tay hắn cọ xát làm khó chịu, cảm giác như có luồng điện lạ lướt qua cổ, lan khắp người khiến tim cũng nhói lên chút không thoải mái."
Anh là anh, cậu ta là cậu ta.
Công việc của anh là ở Tô gia, cậu ta sẽ không bước chân vào Tô gia nửa bước, cũng không thể thay thế công việc của anh."
Ở Tô gia cậu có thể ức hiếp, trêu chọc Lệ Tân, nhưng chuyện phát tiết trên giường thì tuyệt đối không hề tính đến Lệ Tân.Dù sao, đây cũng là nhân vật chính.Tô Cẩm Mộc quay mặt đi.
Lệ Tân lạnh lùng cười, trong lòng sát khí cuồn cuộn, nhưng giọng nói lại nhẹ đi, thậm chí mang theo chút lạnh lẽo xen lẫn dịu dàng, khẽ chạm vào sau tai cậu: "Ý cậu là, tiểu thiếu gia, chưa từng nghĩ tới tôi."
Nhưng lần trước, khi Tô Cẩm Mộc bắt gặp hắn lén uống nước trong bồn tắm, thấy hắn phản ứng cũng chẳng hề có sự phản kháng quyết liệt gì.Thậm chí, còn nhìn rất lâu.Hắn không tin đối phương hoàn toàn không có chút cảm giác nào.Đáy mắt Lệ Tân dần trở nên u tối.Nếu chỉ là tìm trai, chỉ để phát tiết, tại sao người ngoài có thể, còn hắn thì không?"...
Tại sao, tôi có gì không bằng người khác?"
Tô Cẩm Mộc bị hắn nhìn chằm chằm đến khó chịu, cảm giác như mình làm chuyện gì trái lương tâm vậy, thần sắc lạnh lại, hờ hững đáp: "Tôi không có thói quen lên giường với người hầu kề cận."
Cậu đá vào chân Lệ Tân: "Giờ thì, cút đi."
Lệ Tân nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đen sâu thẳm như mực, mở to, không chớp, cứ thế khóa chặt cậu.Tô Cẩm Mộc cũng nhìn lại, mặt không biểu cảm.
Bỗng nhiên eo bị siết chặt, cả người bị nhấc bổng lên, tiếp đó mông bị giữ chặt, hai tay lập tức bị giam lại trong một bàn tay.Tô Cẩm Mộc giật mình, cắn môi: "Anh định làm gì?"
Lệ Tân ôm cậu, sải bước đi nhanh ra ngoài, hơi thở lạnh lẽo đến đáng sợ, giọng nói vang lên: "Tôi đang "cút đi"."
Cậu bảo đi thì đi.
Dù sao Tô Cẩm Mộc cũng không nói là không cho hắn ôm đi theo.Tô Cẩm Mộc: "............"—Bị Lệ Tân ôm một mạch đi xuống, hứng thú của Tô Cẩm Mộc coi như hoàn toàn bị phá sạch, cậu cũng chẳng buồn giãy giụa nữa, mặc kệ đối phương ôm đi.Bị bế ra khỏi khách sạn, Tô Cẩm Mộc vừa nhìn gương mặt lạnh lẽo như ma quỷ trước mặt, vừa liếc cái tên khách sạn.Mắt hơi nheo lại.Lệ Tân sao lại vào được phòng ở đây?Khách sạn này, chẳng lẽ mang danh nghĩa ông ngoại hắn?Hình như không phải.Bên ngoài từ lúc nào đã đổ mưa.
Lệ Tân ôm cậu, không bắt xe mà thẳng thừng ôm đi bộ trên vỉa hè.Thoáng buông cổ tay cậu, không biết từ đâu rút ra cái túi quần áo nhỏ của cậu, lạnh lùng lấy trong đó một cái áo khoác, khoác lên đầu và người cậu.Tô Cẩm Mộc: "......"
Tô Cẩm Mộc: "............"
Cậu còn chưa từng thấy Lệ Tân mang theo cái túi quần áo này.Cậu không hỏi, Lệ Tân cũng không giải thích.
Người đàn ông chỉ cúi mắt, đôi môi đỏ thắm bị mưa làm ướt nhẹp, nhợt nhạt hơn, khóe môi hơi cong xuống.Trong mắt thì có sát khí, nhưng nhìn lại, dường như cũng mang chút buồn bã, có vẻ như còn thấy ấm ức.Tô Cẩm Mộc: "......"
Chuyện này vốn là hai bên tự nguyện, ấm ức cái gì chứ.Hai người đi suốt một đoạn, không ai mở miệng.
Từ khách sạn về Tô gia không xa, nhưng cũng chẳng gần.Lệ Tân cứ thế ôm cậu một tay, thậm chí còn không đổi tay, bước nhanh trở lại Tô gia.Đêm khuya, trong biệt thự hầu như ai cũng đã ngủ.
Mưa vẫn rơi tí tách, gió lạnh thổi ào ạt, không khí ẩm ướt và rét buốt.
Tô Cẩm Mộc thì còn đỡ, nhưng Lệ Tân đã ướt hơn nửa người.Hành lang lạnh lẽo, ẩm thấp, gió thổi ướt át.
Tô Cẩm Mộc đứng trước cửa phòng ngủ, mở cửa bước vào, liếc thấy ngoài cửa có cái giá nhỏ đặt chăn mỏng, nhấc tay chỉ: "Lấy đồ của anh đi, mang về phòng mình mà ngủ."
Nói xong xoay người đóng cửa.Lệ Tân cúi mắt nhìn chăn gối trên giá.Lần trước bị cháy mất một bộ, thực ra hắn vẫn còn một bộ nữa.
Nhưng hôm nay hắn lại mang theo bộ mỏng này.Lệ Tân im lặng nhìn hồi lâu rồi mới đi xuống lầu tắm rửa, sau đó quay lại tầng ba, chậm rãi trải chăn.Ngoài cửa vang lên những tiếng sột soạt khe khẽ, thỉnh thoảng còn có tiếng chăn cọ vào cánh cửa trầm đục.Âm thanh không lớn, động tĩnh cũng không nặng nhưng cứ cách một lát lại vang lên, cách một lát lại vang lên.Nằm trong chăn, Tô Cẩm Mộc: "......"
Cái quái gì vậy.Phá hỏng chuyện tốt của người ta xong, giờ còn chạy tới đây làm phiền sao?Cậu bực mình chùm chăn kín đầu, không thèm để ý.Cậu muốn tìm người để lên giường, chuyện này không phải nói chơi, cậu thật sự nghiện, coi đó là cách để giải tỏa áp lực.Đây là phương thức duy nhất mà bấy lâu nay cậu phóng túng bản thân.Cậu không thể bỏ.Cũng chẳng muốn bỏ.Nhưng đúng là cậu chưa từng nghĩ đến Lệ Tân.Vai phản diện độc ác chỉ muốn hàng ngày ức hiếp, trêu chọc vai chính chứ cũng không từng nghĩ đến chuyện cùng vai chính lăn giường.Còn việc Lệ Tân nghĩ thế nào... thì chẳng liên quan gì đến cậu.Tô Cẩm Mộc nhắm mắt ngủ, bên ngoài mấy tiếng động cũng không kéo dài bao lâu, trải xong chăn gối rồi thì yên tĩnh lại ngay, giống như mấy âm thanh ban nãy chỉ là ngoài ý muốn.Tô Cẩm Mộc nhắm mắt được nửa giờ, bên ngoài im phăng phắc, không có tiếng gọi cũng chẳng có tiếng nghiến răng.Tư thế ngủ của Lệ Tân vốn dĩ vẫn luôn rất tốt....
Đương nhiên, cũng có thể là cửa cách âm rất tốt.Hôm nay trời mưa, nhiệt độ hạ thấp, trong phòng cũng chẳng ấm áp gì.Thêm mười phút nữa, Tô Cẩm Mộc vẫn không ngủ được, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lệ Tân dưới mưa với khóe môi khẽ nhếch, rồi lại nghĩ tới hành lang ẩm lạnh gió lùa, bực bội mở mắt....
Phiền chết đi được.Tô Cẩm Mộc bực dọc, gãi đầu, cáu kỉnh cầm gối ném mạnh về phía cửa."
Lăn vào đây."
Lệ Tân ngồi cạnh cửa, rõ ràng nghe thấy hai tiếng động trong phòng, hơi ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia ánh sáng, khóe môi nhếch lên một chút rồi lại hạ xuống.Sắc mặt lạnh nhạt, hắn thu chăn gối, mở cửa đi vào.Tô Cẩm Mộc thật sự phiền, trùm chăn kín người, cuộn lại thành một cục, chỉ để lộ cánh tay trắng đưa ra, tùy tiện chỉ một cái, giọng nói từ trong ổ chăn vọng ra uể oải: "Ngủ dưới thảm."
Lệ Tân ôm cái gối vừa bị ném về phía cửa phòng, sắc mặt âm u, đôi mắt thẳng tắp nhìn cái cục phồng phồng kia, trong mắt là sự chiếm hữu điên cuồng, đầy âm u, nét mặt quái dị, khóe môi hơi cong.Hắn không nói một câu, yên lặng, kiềm chế, rất cẩn trọng.Không phát ra một tiếng động nào, cũng chẳng làm ra biểu cảm dư thừa, chỉ lặng lẽ dọn chăn gối xuống thảm, sửa sang rồi nằm xuống.Trong phòng không bật đèn, một mảnh tối mờ, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng.
Tô Cẩm Mộc từ trong chăn hé mắt nhìn ra.Người đàn ông nằm thẳng trên thảm, nhắm mắt, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng, cái chăn mỏng phủ hờ trên người.Tô Cẩm Mộc nhìn vài lần rồi lười quan tâm, nhắm mắt ngủ tiếp.Nửa đêm, cậu dậy đi vệ sinh.
Trong phòng tối mịt, cậu mơ màng xuống giường, đi về phía phòng tắm, mới bước được hai bước, vừa nhấc chân thì đá trúng cái gì mềm mềm.Một tiếng rên nặng nề bị nén bật ra.Ngay sau đó, cả hai chân cậu bị cuốn bởi lớp chăn mềm, giống như có người dưới chăn nghiêng người, nhịn đau cuộn tròn lại, siết chặt chân cậu."?!!"
Tô Cẩm Mộc lập tức tỉnh hẳn, bật đèn ngủ, vừa nhìn xuống thì thấy rõ người đang cuộn tròn dưới chân mình.Ánh sáng bất ngờ khiến đôi mắt hắn hiện rõ sự đau đớn, hắn nhợt nhạt khép hờ mắt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu đối diện với cậu.Tô Cẩm Mộc mím môi, không chắc mình đá có mạnh quá không, cúi đầu nhìn bụng Lệ Tân.Người đàn ông chỉ liếc cậu một cái, như thể nhận được tín hiệu gì đó, nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi duỗi người, nới lỏng phần eo bụng đang co lại, lui về phía sau, nhường đường cho cậu đi, tỏ ý không có ý kiến gì.Không nói gì, yên lặng nằm sang một bên.Ngoại trừ việc không chịu về phòng ngủ, còn lại hắn đều tự giác làm theo từng yêu cầu, từng ánh mắt của cậu.Thuận theo, hiểu chuyện.Giống như một con dã thú đã bị thuần hóa, vừa chịu khổ, vừa bị bỏ rơi.Không cần nói gì cũng toát ra sự nghe lời và uất ức.Tô Cẩm Mộc: "......"
Không phải chứ, vai chính, anh đây là sao vậy hả?
🫧Tác giả có lời muốn nói:Lệ Tân: Tôi có rất nhiều thủ đoạn 🙂