Lãng Mạn [EDIT-OG] 🫧Người đẹp độc ác bị người hầu si tình bám riết không buông

[Edit-Og] 🫧Người Đẹp Độc Ác Bị Người Hầu Si Tình Bám Riết Không Buông
🫧Chương 19: Phóng túng, rời đi


Tô Cẩm Mộc cúi đầu nhìn xuống, trong đôi mắt đen của Lệ Tân thoáng hiện một chút u ám, hắn mím môi, từ từ cúi người, nắm lấy tay Tô Cẩm Mộc, thử dò xét, khẽ đặt một nụ hôn vào mặt trong cổ tay.Mang theo chút hơi ẩm ướt.Hơi thở của Lệ Tân phả lên lớp da mỏng nơi cổ tay khiến da đầu Tô Cẩm Mộc bất chợt tê rần, một luồng điện chạy dọc xương cốt lan khắp toàn thân, khiến dáng ngồi của cậu không khỏi xê dịch.Nhưng lúc này chân cậu đang đặt trên đùi Lệ Tân, cổ tay lại bị giữ chặt, động tác không thể giãy giụa, lực trên cổ tay càng siết chặt hơn.Mà cậu cũng không hề đẩy ra.Hơi thở của Lệ Tân trở nên nặng hơn, đôi môi đỏ tươi dính nước, càng thêm diễm lệ, khóe môi cong lên, vẫn giữ vẻ nho nhã đoan chính.

Hắn dọc theo mặt trong cổ tay mà khẽ lướt xuống, mang đi vệt nước còn sót lại, yết hầu khẽ lăn mạnh.Cúi người, môi chạm vào đầu gối còn dính ướt....

A.Đầu ngón tay Tô Cẩm Mộc run run tê dại, cắn môi, hơi thở nóng dồn dập, cậu nắm lấy tóc Lệ Tân, kéo người kia lại.Ánh mắt Lệ Tân liếc lên, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng, ý cười mờ nhạt."

Tiểu thiếu gia, tôi mới nghĩ ra... dùng tay chạm, có lẽ sẽ mang lại cảm giác khác biệt."

"Muốn thử một chút không?"

Cơ thể Tô Cẩm Mộc nóng lên, cùng ánh mắt điên cuồng của Lệ Tân dây dưa một lúc.Tim cậu đập nhanh hơn, chợt bật cười.Ngày giả chết càng lúc càng gần, vốn cậu còn đang nghĩ có nên tìm Triệu Đình để buông thả chính mình.Nhưng thật ra, buông thả cùng vai chính và vai phản diện... lại càng thú vị.Cậu vốn không phải kiểu người hay ép mình.Cậu thừa nhận, bản thân đã bị Lệ Tân mê hoặc.Tô Cẩm Mộc nâng cằm Lệ Tân, từ trên cao nhìn xuống, lông mi dài rũ xuống, in bóng trên đôi mắt xinh đẹp: "Biết hầu hạ người khác không?"

Lệ Tân khựng lại, đôi mắt đen thoáng hoảng hốt một giây, sau đó bỗng tuôn ra từng tầng điên loạn mơ hồ, khóe môi nhếch lạnh."

Biết.".Bàn tay Lệ Tân rộng lớn, xương khớp rõ ràng, lòng bàn tay lại thô ráp.Nhưng thật đáng tiếc.Lệ Tân... lại quá vụng về.Tô Cẩm Mộc: "..."

Tô Cẩm Mộc: ".................."

Chẳng chịu cố gắng gì cả.Tô Cẩm Mộc bĩu môi, một chân đá người kia ra, quay đầu đi thẳng vào phòng tắm.Thôi, vai chính cũng chỉ đến vậy.Tô Cẩm Mộc thở dài, bước xuống giường, vừa đặt chân xuống thảm thì một cánh tay từ sau vươn tới, siết mạnh."

A..."

Tô Cẩm Mộc kêu khẽ, cả người bất ngờ bị nhấc bổng lên giường, nện xuống mạnh hai cái.Cậu méo miệng: "Không cần, anh...

ưm..."

Lời còn chưa nói xong đã bị bàn tay kia che miệng, đôi môi hắn áp sát, chặn hết lời, hàng mi run run, con ngươi đen nhánh, bên tai lại thoáng ửng đỏ.Giọng Lệ Tân trầm thấp khàn đặc: "Tiểu thiếu gia, quên rồi sao, lại thêm một lần nữa."

Tô Cẩm Mộc: "..."

Ngày hôm sau, thói quen ngủ sớm dậy sớm của Tô Cẩm Mộc hoàn toàn bị phá vỡ, hồi lâu chẳng thể nào trở lại giường.Kẻ quỷ mị kia vì chứng minh bản thân không tệ... hết lần này tới lần khác ép cậu lăn lộn.Cậu đành rút lại lời trước đó, vai chính quả thật cũng rất được.Eo Tô Cẩm Mộc mềm đến mức khó chịu, cậu than thở, đòi Lệ Tân trả gối, không ngờ người kia lại không đưa, bảo rằng dơ rồi, đã mang đi giặt, đợi khô sẽ trả."..."

Sao mà dơ chứ?Thái dương Tô Cẩm Mộc giật giật.Cơ thể cậu vẫn khó chịu, hôm qua hai người làm quá đột ngột, đồ chuẩn bị không đủ, Lệ Tân còn phải đặt mua thuốc mỡ bôi.Giống như đặt cơm hộp vậy, lần này cũng do Lệ Tân ra ngoài lấy rồi mang lên tầng ba.Nhưng thuốc mỡ mùi quá nồng, khó ngửi, Tô Cẩm Mộc nghĩ rồi quyết định đi xuống tầng một, đến phòng Lệ Tân lấy ít đồ, cậu bước xuống lầu.Đồ vẫn chưa đưa tới, khi đến cửa phòng hẻo lánh của Lệ Tân, cậu lại thấy cánh cửa kẹt, nhớ ra phòng kia vốn bị hỏng khóa....

Hay là thôi, quay lại tầng ba thì hơn.Tô Cẩm Mộc quay người định đi, nhưng khóe mắt bất chợt thoáng thấy bóng người, sững lại, lập tức dừng bước quay đầu nhìn.Lệ Tân dường như đã phát hiện cửa hỏng nên kê bàn chắn phía trước.Nhưng phòng không lớn, góc nhìn thay đổi một chút vẫn có thể thấy rõ bên trong.Trong tay Lệ Tân cầm một chai nước đường glucose, nắm rất chặt, tay kia lại ôm chiếc gối.Hắn dường như kìm nén không nổi sự phấn khích, chóp mũi chạm lên gối, khóe môi nở một nụ cười quỷ dị rồi cầm chai glucose đưa lên uống.Khác hẳn lần trước Tô Cẩm Mộc nhìn thấy hắn cố ép bản thân nuốt thức ăn trong đau đớn.Tô Cẩm Mộc sững sờ.Lần này sao lại... nuốt dễ dàng thế.Không khó chịu sao?Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc gối bị Lệ Tân ôm chặt.Nhìn qua chẳng thấy dơ bẩn gì, cái đuôi nhỏ bên cạnh vẫn xanh biếc, chưa hề biến trắng, nghĩa là... chưa được giặt.Lệ Tân uống xong dừng một chút, để gối ra xa rồi lại uống, lần này cảm giác nghẹn tắc quay lại, vừa giống như bị chặn khí quản, vừa như dao nhỏ cắt rạch vào thịt.Hắn lại dụi sát gối vào, hít một hơi hương ngọt rồi mới tiếp tục uống một ngụm.Cơ bắp yết hầu lại thuận lợi nuốt xuống.Đây là...Tô Cẩm Mộc nhìn động tác của hắn, nét mặt không thay đổi, chỉ có ánh mắt thoáng trầm xuống, cảm xúc tan biến, chỉ còn lại chút lạnh nhạt.Đúng vậy, năm đó Lệ Tân bị cha hắn cùng tiểu tam mưu hại, hạ độc trong đồ ăn rồi phóng hỏa.Lệ Tân tuy sống sót, nhưng từ đó mang chứng sợ lửa, lại thêm chứng chán ăn.Hắn không thể nuốt nổi bất cứ thứ gì, kể cả nước.Chỉ cần có thứ gì đưa vào miệng, hắn sẽ lập tức phản kháng, dạ dày run rẩy, cổ họng nghẹn lại, trong tiềm thức bài xích, không muốn bất cứ thứ gì đi vào bụng.Sợ lửa thì còn có thể né tránh nguồn lửa, nhưng chán ăn thì bắt buộc phải nghĩ cách để khắc phục hoặc giảm nhẹ.Tô Cẩm Mộc cúi mắt, bỗng nhớ đến trước đây, Lệ Tân từng nói: rất thơm.Rồi còn lén lấy quần áo, mũ rơm của cậu, ngửi nước tắm của cậu, lại còn dán vào người cậu để ăn tôm hùm.Cũng như đêm qua, Lệ Tân cố ý để nước chảy lên cánh tay cậu....

Hắn đúng thật coi mình như gia vị, mùi hương để ăn kèm.Khi đó miệng lưỡi khô khan, có lẽ Lệ Tân lúc ấy thực sự khát nước.Khóe môi Tô Cẩm Mộc khẽ nhếch, gạt đi cảm giác lạ lùng trong lòng, khẽ co ngón tay, xoay người rời đi.Lệ Tân dường như cảm nhận được, quay đầu nhìn ra cửa, nhưng ngoài đó yên tĩnh, phía sau khe cửa trống rỗng, chẳng có gì.Hắn khẽ cau mày, bước tới cửa nhìn, vẫn không thấy gì.Trong mắt Lệ Tân ánh lên vẻ âm trầm, hắn vốn định đi lấy thuốc nhưng cảm xúc dữ dội tối qua còn chưa nguôi, nên trở về phòng ngẩn ngơ một lát.

Thấy chiếc gối chưa giặt, hắn vô thức cầm lên thưởng thức.Gối mềm thật, nhưng vẫn không bằng tiểu thiếu gia.Lệ Tân mím môi, tiện thể thử xem hương thơm còn sót lại trên vải có thể giúp hắn giảm bớt chứng chán ăn không.Chiếc gối này ở chỗ hắn đã nhiều ngày, hắn chưa từng làm gì, chỉ ôm mà thôi.Hôm nay cảm xúc không ổn định, hắn muốn thử một lần.Nhân tiện ôm gối nhiều hơn một chút.Giặt xong thì phải trả lại thôi..Lúc thuốc mỡ được đem tới, cũng là lúc tới giờ học cắm hoa buổi sáng, người hầu đã tới thúc giục hai lần.Chờ Lệ Tân cầm hộp thuốc lên lầu ba thì Tô Cẩm Mộc đã vào phòng học cắm hoa.Trong phòng đã chuẩn bị đủ loại hoa cỏ, đều được cắt từ trong vườn.

Những giống có giá trị kinh tế thì trồng trong nhà kính pha lê, còn ngoài trời đa phần là loại để ngắm.Trong phòng học có một chiếc bàn thấp, trên đó đặt mấy bình hoa đủ hình dạng màu sắc, bên cạnh bàn có một tấm đệm cói thấp, xung quanh là hoa vừa cắt xuống.Cô giáo rất thích tác phẩm cắm hoa của Tô Cẩm Mộc, cũng rất yên tâm với cậu nên thường không quấy rầy, chỉ khi gần hết giờ mới đến xem và góp ý.Tô Cẩm Mộc thường nhân tiết học này để ngủ bù, hôm nay cũng không ngoại lệ, gục đầu trên bàn, mắt nhắm nghiền, thái dương hơi đau.Lệ Tân đem thuốc đặt lại phòng ngủ của Tô Cẩm Mộc, cầm theo một tấm đệm mềm đi vào.

Thấy cậu gục trên bàn, ánh mắt tối lại."

Không thoải mái sao?"

Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên cạnh, một bàn tay trắng nhợt đặt lên trán cậu, thử nhiệt độ.Tô Cẩm Mộc mở mắt, hàng mi dài khẽ run, nhàn nhạt liếc qua.Nét mặt của tiểu thiếu gia có chút khác lạ.Môi Lệ Tân hơi căng, đáy mắt thẫm màu, trầm giọng hỏi: "Không sốt.

Có muốn về phòng nghỉ không?"

Ánh mắt Tô Cẩm Mộc dừng lại trên người hắn, chậm rãi trượt xuống, lướt qua cổ, yết hầu rồi mới thu lại."

Không cần."

Cậu đáp.Lệ Tân muốn đổi đệm cói thành đệm mềm, Tô Cẩm Mộc mặc kệ hắn, tiếp tục gục trên bàn.

Chẳng bao lâu lại bị giữ vai, nâng dậy.Lệ Tân ngồi thẳng, để cậu dựa vào mình....

Thật khéo, đầu cậu vừa khít tựa lên vai hắn, khoảng cách rất gần, chỉ cần nghiêng đầu, sống mũi cao của Lệ Tân có thể chạm vào má cậu.Tô Cẩm Mộc khép mi, yên lặng nhắm mắt.Không nghi ngờ gì.Cậu thật sự có tác dụng với chứng chán ăn của Lệ Tân.Cũng chẳng có gì lạ, chán ăn hay nghiện đều là vấn đề tâm lý, mà đã là tâm lý thì vừa kỳ lạ vừa hợp lý.Giống như chứng nghiện của cậu vậy, có người chỉ cần gặp đúng người phù hợp thì cơn nghiện biến mất, sống bình thường trở lại.Nhưng nếu gặp sai người, cơn nghiện sẽ phát tác không ngừng.Cậu – kẻ phản diện này – có thể chữa được chứng chán ăn của vai chính, còn vai chính lại chẳng giúp ích gì cho cơn nghiện của cậu.Vậy tính ra là gì?Trở thành "bàn đạp" của vai chính?Tô Cẩm Mộc nhắm mắt, Lệ Tân lặng lẽ nhìn cậu một lát, cứ thấy có gì đó lạ, nhưng không rõ, đoán có lẽ cậu mệt.Một bên vai giữ yên, tay kia vươn lấy bình hoa, thử cắm mấy cành, giúp cậu làm bài tập.Tô Cẩm Mộc khẽ nâng mi, liếc nhìn, trong lòng chợt nghĩ.Lệ Tân là vai chính, âm u biến thái, bề ngoài đoan chính nhưng tâm hồn như ác quỷ, đúng là một kẻ điên giấu mặt.Tuy bị chán ăn, nhưng... liệu có thể vì ăn mà không tiếc thân mình đến mức ấy sao?Tô Cẩm Mộc cắn môi, đầu càng đau, tiếng sột soạt rất nhỏ bên tai khiến cậu nhắm mắt ngủ tiếp.Lệ Tân muốn cậu ngủ thêm một lát, chờ đến khi cô giáo bước vào mới gọi dậy rồi đem tác phẩm hoa của mình nộp, giả như là Tô Cẩm Mộc làm.Hắn vốn không hiểu cắm hoa, nhưng chỉ đoán đơn giản trọng điểm là phối màu, nên cắm bừa theo tông màu giống nhau, gom toàn bộ một sắc hệ vào một bình.Thoạt nhìn không sao, nhưng cô giáo lại yêu thích sự phối sắc tinh tế.

Thấy bình hoa toàn một màu, mặt cô lập tức sa sầm.Cô ta cảm thấy Tô Cẩm Mộc phụ sự tin tưởng của mình.Thế là khi cậu vừa mở mắt, đầu óc còn chưa tỉnh táo, đã bị cô ta phẫn nộ lấy dây mây ướt quất thẳng vào tay.Tô Cẩm Mộc: "..."

Lệ Tân nhíu mày, định bước lên thì bị Tô Cẩm Mộc ngăn lại, để mặc cho bàn tay mềm mại non nớt của mình bị quất liên tiếp đến sưng đỏ.Rất nhanh đã đỏ bừng lên.Khi trước, lúc Tô Cẩm Mộc bỏ ngụy trang, định đánh hắn trong vườn, trên tay cũng từng để lại dấu vết như thế.Trong mắt Lệ Tân thoáng qua sự âm u, nguy hiểm, hắn kéo lấy tay Tô Cẩm Mộc, cẩn thận xem xét.Tô Cẩm Mộc tỉnh táo hơn, cơn đau cũng khiến cậu rõ ràng hơn, nhìn theo ánh mắt người kia, hạ xuống lòng bàn tay mình.Vừa nãy chỉ đỏ ửng.Giờ thì đã rớm máu.Xem ra cô giáo Ngô thật sự rất tức giận.Tô Cẩm Mộc không mấy bận tâm.Lệ Tân lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau máu trên lòng bàn tay cậu.

Vết máu đỏ tươi nhanh chóng loang ra, in rõ trên khăn trắng.Tô Cẩm Mộc thản nhiên nhìn, đợi hắn lau xong, lại thấy Lệ Tân tiện tay nhét khăn giấy dính máu vào túi.Sau đó mang về phòng dưới lầu.Tô Cẩm Mộc theo sau, bỗng nhếch môi, bật cười nặng nề, ngũ quan giãn ra.Quả thật thú vị..Mùi vị, hơi thở.Những thứ này, có thể dính lấy hơi thở của cậu?Mồ hôi?

Máu?

Hay dịch thể?Mồ hôi ở quần áo, gối ôm.

Máu trên khăn giấy.

Dịch thể thì là đêm hôm đó.Đêm đến, Tô Cẩm Mộc vô cảm nằm trong chăn, Lệ Tân muốn giúp cậu bôi thuốc, cậu từ chối, tự vào phòng tắm làm.Lệ Tân thẳng mắt nhìn tiểu thiếu gia trắng trẻo nằm trên giường, hơi cau mày, trải đệm chăn ở mép giường.Kẽo kẹt...Khóa cửa vang lên tiếng nhỏ.Tô Cẩm Mộc mở mắt, còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bất ngờ bật mở, cha Tô, mẹ Tô cùng Tô Trạch Nhai vừa về đã đứng ngay đó.Tô Trạch Nhai định cản cha mở cửa nhưng không kịp, chỉ có thể áy náy nhìn Tô Cẩm Mộc: "Tiểu Mộc, anh... ba mẹ... họ..."

Anh ta ngập ngừng, khó nói.Làm sao nói đây?

Nói rằng cha mẹ nghi ngờ con trai út sinh hoạt không trong sạch nên nửa đêm phá cửa kiểm tra?Tô Cẩm Mộc ngồi dậy.Ánh mắt cha mẹ Tô lập tức quét khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên người hầu vốn không nên ở đây – Lệ Tân – lập tức trở nên lạnh lẽo."

Tiểu Mộc, không sao, chúng ta chỉ muốn đến xem con nghỉ ngơi thế nào thôi."

Trước đây, tiểu Mộc từng để Lệ Tân ngủ ngoài cửa rồi lại dọn vào.

Người hầu vẫn đồn rằng tiểu Mộc không thích Lệ Tân, thường tức giận bắt nạt.

Họ cũng không quan tâm.Nhưng từ khi tin tức ở tiệc mùa xuân, hai người còn cùng cưỡi một con ngựa truyền về.Điều đó không giống thái độ ghét bỏ bắt nạt chút nào.Vậy nên họ lấy chìa khóa từ quản gia, chọn lúc cậu thường đi ngủ, đặc biệt đến xem thử.Ánh mắt mẹ Tô lướt qua người Lệ Tân, dừng lại ở tấm đệm trải dưới đất, thở phào chút ít.Trong phòng giường rất lớn, lại còn có sô pha.

Nếu tiểu Mộc thật sự có gì với hắn, cũng không đến mức để người ta ngủ dưới đất.Giọng mẹ Tô dịu dàng: "Tiểu Mộc, có làm phiền con không?

Chúng ta chỉ gọi người vào quét dọn thôi."

Tô Cẩm Mộc: "......"

Một cái lý do thoái thác thật êm ái.Tô Cẩm Mộc nhìn quanh phòng, khóe môi khẽ cong.Chỉ cần bọn họ tới sớm hơn một ngày, mở cửa ra, hẳn là sẽ vừa lúc thấy cậu và Lệ Tân nằm lăn lộn bên nhau."

Cha mẹ, còn chuyện gì nữa không?"

Tô Cẩm Mộc hỏi.Tô Trạch Nhai nhanh chóng bước tới, muốn kéo cha mẹ đi: "Ba, mẹ, nhìn rồi thì cũng nhìn rồi, về thôi, đừng làm phiền tiểu Mộc nghỉ ngơi."

Anh ta đóng cửa lại, đẩy cha mẹ rời đi."...

Ơ?"

Mẹ Tô có chút không cam lòng, bà ta vẫn chưa nói xong mà.Cửa bị khép lại, gian phòng trở lại yên tĩnh.

Tô Cẩm Mộc ánh mắt vẫn còn dừng ở hướng cánh cửa, hơi thất thần.Trước kia, mỗi lần người hầu vào phòng đều sẽ báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ trong phòng cậu cho cha mẹ biết.Cậu từng nghĩ đó là cha mẹ yêu cầu khắt khe với mình, là một kiểu yêu thương khó nói thành lời.Cậu luôn làm rất tốt, kiềm chế, ngoan ngoãn, khép nép.Và cũng được cha mẹ khen ngợi, yêu thích.Cậu tưởng rằng đó là tình thương.Nhưng sau này cậu mới phát hiện, tất cả chỉ vì cha mẹ muốn bán cậu với giá tốt.Cho nên mới nuôi cậu bằng đồ ăn ngon nhất, quản thúc nghiêm ngặt nhất.Nếu không có ngày tỉnh ngộ, nếu không biết trước kịch bản gốc, có lẽ cậu giờ này vẫn bị che mắt, ngoan ngoãn làm một Tô nhị thiếu gia nghe lời.Không ngừng tự tạo áp lực và tự giam cầm mình, chỉ để đổi lấy một chút yêu thích và khen ngợi từ cha mẹ rồi còn vì thế mà vui mừng.Tình cảm thật hay giả, cậu trước nay đều không phân rõ.Cậu không nhìn ra được.Tô Cẩm Mộc nghiêng mắt, nhìn về phía Lệ Tân đang chăm chú dõi theo mình ở mép giường.Lông mày Lệ Tân nhíu chặt hơn, quan sát cậu, giọng trầm thấp: "Tiểu thiếu gia?"

Tâm trạng không tốt sao?Thực sự không ổn.Tô Cẩm Mộc lắc đầu, chui vào chăn, nhắm mắt: "Ngủ đi.".Chiều thứ Tư.Đây là một đoạn mấu chốt trong nguyên tác: Lệ Tân bí mật gặp ông ngoại, bàn chuyện làm ăn và bước đi tiếp theo của Lệ gia.Sau đó, Lệ gia bị "đánh" cho trọng thương, gần như mất đi một cánh tay.Nhưng nguyên tác không viết bọn họ gặp ở đâu.Tô Cẩm Mộc nghĩ ngợi, tới lại quán ăn mà lần trước vô tình bắt gặp hai người, chọn một chỗ kín đáo ngồi trước.Quả nhiên, Lệ Tân và ông ngoại hắn lần lượt tới.Tô Cẩm Mộc vừa nghe bọn họ trao đổi, vừa buồn chán lướt màn hình điện thoại qua lại.Ông ngoại hắn tạm dừng chuyện làm ăn, thăm dò: "Tôi có bỏ tiền hỏi thăm tin tức từ người hầu Tô gia, nghe nói, Tô nhị thiếu gia thường xuyên gây khó dễ cho cậu?"

"Có cần tôi tìm người giúp cậu trút giận không?"

Đáy mắt Lệ Tân tối lại, lạnh lẽo lan tràn.

Hắn nhìn chằm chằm ông ngoại, không giống đối mặt trưởng bối mà giống như đang nhìn một cấp dưới.Giọng lạnh băng: "Không cần làm chuyện thừa, tránh xa cậu ấy một chút."

Ông ngoại ngập ngừng rồi gật đầu.Tô Cẩm Mộc vẫn thản nhiên nghe.

Bên kia, giọng Lệ Tân trở nên chậm rãi: "Tô thị chỉ là một xí nghiệp nhỏ, không cần quan tâm đến Tô gia."

Hai người lại nói thêm vài câu rồi rời đi.Tô Cẩm Mộc hơi ngồi thẳng, nhìn bóng dáng Lệ Tân thoáng qua, khóe miệng khẽ cong.Thời khắc quan trọng sắp tới khi Lệ gia bị hủy, vậy mà Lệ Tân lại dặn ông ngoại tránh xa cậu, còn nói không quan tâm đến Tô gia.Có lẽ hắn sợ mình bị liên lụy.Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là đoán.

Có lẽ Lệ Tân thật sự không coi trọng Tô gia.Tô Cẩm Mộc rũ mắt, uống một ngụm nước.

Cậu không giỏi đoán lòng người, cũng không muốn đoán.Cậu không muốn lại vì chút yêu thích của người khác mà lo sợ bất an.Tô Cẩm Mộc vốn đã định sẵn phải chết, chuyện người sống để tâm hay không, vốn chẳng liên quan đến cậu.Cậu khẽ thở ra, buông ly nước, vỗ mặt rồi đứng dậy rời đi..Trong nhà kính pha lê, hệ thống phòng cháy vừa được dọn đặt xong.

Tô Cẩm Mộc không cho người phá bỏ, mà vào trong khóa cửa, đổi mặt kính trong suốt thành đen mờ, lấy lý do cần giữ bí mật.Nhà kính pha lê vốn có chức năng này, nên không ai thấy lạ.Cậu sắp xếp lại thiết bị, sau đó tới góc khuất nhất, nhấc bình hoa lên, lộ ra một hố vuông nhỏ nửa mét khối.Trước kia trong phòng không giấu được gì, cậu đành đem đồ chôn trong nhà kính.

Cứ đào dần, hố ngày càng to, nhưng đất tơi, không vững chắc lắm.Tô Cẩm Mộc đem hết đồ giấu xuống hố, hơi luyến tiếc nhưng không còn cách nào khác.

Đành mang bớt một phần ra ngoài, rồi lấp đất lại chỉnh tề.Khi trở về phòng ngủ, người cậu đầy đất, tắm xong thì chân trần đi tới giường.Cửa phòng đột nhiên mở ra.Người đàn ông cao gầy nhã nhặn bước vào.Tô Cẩm Mộc thấy hắn xách túi cơm hộp: "Anh——"Chưa kịp nói, eo cậu bị nhấc bổng.

Hắn tiến lại, ôm lấy eo cậu nhấc nhẹ lên, đặt ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm: "Chân trần dễ bị nhiễm lạnh."

Tô Cẩm Mộc: "......"

Lệ Tân nhìn chằm chằm người thiếu niên trên giường, gương mặt diễm lệ rồi thấp giọng cúi xuống: "Tiểu thiếu gia, tâm trạng đã khá hơn chưa?"

Hắn cầm khăn lông, nắm mắt cá chân của Tô Cẩm Mộc, chậm rãi lau, khóe môi hơi cong.Tô Cẩm Mộc: "......"

Dù thật lòng hay giả ý, dù là lợi dụng hay không, nhưng làm được đến mức này, cũng đã không dễ dàng.Tô Cẩm Mộc khẽ bĩu môi, rụt chân lại: "Không sao, chỉ là tâm trạng không tốt.

Anh cứ làm việc của anh đi."...

Làm việc của hắn?Lệ Tân khẽ nhướng mày, thấy cậu trông có vẻ bình thường trở lại thì cười.

Công việc của hắn chính là hầu hạ Tô tiểu thiếu gia.Lệ Tân vẫn giữ lấy mắt cá chân, đặt lên đầu gối mình, dịu dàng xoa bóp, giọng trầm thấp: "Tiểu thiếu gia sắp xếp nhà kính chắc cũng mệt rồi, nghỉ chút đi, để tôi xoa bóp cho."

Tô Cẩm Mộc: "......"

Bắp chân nóng lên, tê ngứa, đây vốn là cách Lệ Tân thường dùng để phân tán sự chú ý của cậu.Trước kia cậu dễ dàng bị dẫn dắt.Nhưng hôm nay, nhìn thấy hắn lại cảm thấy không thoải mái, không còn hứng thú như trước....

Không còn cảm giác đó nữa.Tô Cẩm Mộc khẽ nói: "Không cần, tôi không mệt."

Cậu lại rút chân về, nhưng cổ chân vẫn bị giữ chặt.

Đáy mắt Lệ Tân đen sâu, nhìn cậu chằm chằm một cách kỳ lạ.Tô Cẩm Mộc hạ mắt liếc nhạt hắn một cái.

Lệ Tân rũ mắt xuống, giọng buồn bã nặng nề, như mang theo chút tủi thân: "Ừ."

Tô Cẩm Mộc: "......"

Cậu day thái dương, cảm thấy đau đầu.Lệ Tân rửa tay, mở túi cơm hộp: "Vậy ăn cơm trước đi, tôi gọi cá nướng."

Tô Cẩm Mộc: "Không đói, anh ăn đi."

Lệ Tân hơi khựng lại, dừng tay rồi chậm rãi quay đầu.

Đôi mắt đen sâu lóe lên chút dã thú lạnh lẽo, nhưng rất nhanh áp xuống....

Không ổn.Rất không ổn.Từ lúc cha mẹ Tô xông vào phòng, mọi thứ đã trở nên lạ lùng.Nhưng cảm giác này không thể chỉ đổ cho việc cha mẹ vào phòng phá hỏng tâm trạng....

Bắt đầu từ khi nào?Lệ Tân rũ mắt, lông mi che khuất ánh nhìn u tối, sau đó ngẩng lên, giọng thấp chậm, nhẹ nhàng từng nhịp: "Tôi đã làm gì khiến tiểu thiếu gia không vui sao?

Kỹ thuật của tôi kém quá à?"

Tô Cẩm Mộc thật sự thấy đau đầu, day mày....

Đúng là có vấn đề đó.Nhưng không phải nguyên nhân chính.Cậu cần phải bình tĩnh, nghĩ cách đối mặt với Lệ Tân.Biểu cảm Tô Cẩm Mộc nhạt đi, ngẩng mắt bình tĩnh nhìn hắn: "Anh trở về phòng mình mà ở."

Sắc mặt Lệ Tân lập tức thay đổi.Tô Cẩm Mộc bình tĩnh nói: "Trước đây bắt anh ngủ ngoài cửa hay dưới đất, đều chỉ là để ngăn không cho người khác vào phòng tôi."

"Nay đã có người vào nhìn rồi, anh cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa."

Một luồng nguy hiểm không hề che giấu, từ đôi mắt đen như mực kia dần tràn ra.

Lệ Tân liếm môi đỏ tươi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm.Hắn nhếch môi, cười nhã nhặn, mặt mày mê hoặc, thấp giọng: "Tiểu thiếu gia, tôi không phải kẻ ngốc."

Hắn cúi người, thân hình cao gầy phủ bóng nặng trĩu lên Tô Cẩm Mộc, hơi thở hòa lẫn vào nhau.Tô Cẩm Mộc ngửi được hơi ẩm lạnh băng, Lệ Tân cười mơ hồ, ngón tay vuốt ve đầu ngón tay cậu, giọng nói trầm chậm: "Tôi xuống lầu lấy thuốc mỡ, trước khi quay lại, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Kể từ giây phút đó, ánh mắt Tô Cẩm Mộc nhìn hắn đã có chút khác đi.Khoảng thời gian giữa này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cậu thay đổi thái độ đột ngột như thế?Ngón tay Tô Cẩm Mộc bị xoa, ngứa ngáy khó chịu, bàn tay kia lại dọc theo ngón tay, trượt lên cổ tay, chậm rãi vòng vòng như muốn giam cầm.Là một tư thế khiến cậu khó thoát.Tô Cẩm Mộc bắt đầu thấy phiền.Nếu nói đến người làm hỏng hứng thú ăn uống... thì Lệ Tân chính là vai chính, một kẻ ẩm ướt, điên cuồng.Mà cậu hiện tại đối với Lệ Tân hiểu biết chỉ có trong nguyên tác, một khi trêu chọc, diễn biến sau này chưa chắc nằm trong tầm kiểm soát của mình.Cậu chỉ muốn tìm một người buông thả trên giường, chứ không phải tìm xiềng xích.Tô Cẩm Mộc mím môi, đầu bắt đầu đau nhói, sắc mặt càng tái đi, lạnh như sương tuyết.Cậu bất ngờ nắm lấy cổ áo Lệ Tân, kéo xuống một cái, đồng thời đá mạnh lên chân hắn."

Ư..."

Cổ áo bị nắm, một đầu gối Lệ Tân khuỵu xuống đất, ngón tay gác mép giường, hắn kêu khẽ một tiếng, vậy mà lại nhếch môi cười, khuôn mặt đẹp đẽ, môi đỏ tươi.Ánh mắt sáng quắc, quỷ khí nồng đậm: "Tiểu thiếu gia, tâm trạng đã khá hơn chưa?"

Tô Cẩm Mộc túm cổ áo hắn, kéo lại gần, cúi mắt nhìn xuống, mặt không biểu cảm."

Đừng nghi ngờ lời tôi nói, hoặc là về phòng dưới lầu, hoặc là cuốn gói cút."

Nụ cười trên mặt Lệ Tân biến mất, chỉ còn đôi mắt u tối, sâu thẳm nhìn chằm chằm cậu.Tô Cẩm Mộc tức giận, nhưng tất cả đều chỉ hướng đến hắn....

Cậu, rốt cuộc đang làm gì?Lệ Tân chậm rãi đứng lên, ôm lấy chăn gối của mình, liếc cậu sâu kín một cái rồi xoay người rời đi."

Đợi đã."

Tô Cẩm Mộc gọi: "Cả cái giường ở phía sau kia nữa."

Đôi mắt Lệ Tân tối lại, khó hiểu: "Đó là của cậu."

Tô Cẩm Mộc không buồn ngẩng đầu, nhắm mắt xoa giữa trán: "Cho anh."

Thật đúng là sợ đói chết..Nửa đêm, Tô Cẩm Mộc bắt đầu sốt.

Có lẽ ngay sau lần đó đã hơi sốt nhẹ, bởi vì cả hai quá hứng khởi mà không chú ý.Về sau Lệ Tân cũng có kiềm chế, không thật sự tiến vào nhưng giây phút ấy đã khó tránh khỏi.Sốt nhẹ hai ngày, hôm nay lại ra ngoài trúng gió, dọn dẹp thiết bị, chậu hoa, tối đến cơn sốt bùng cao.Tô Cẩm Mộc vốn không hay phát sốt, chỉ uống chút nước, nhắm mắt ngủ, hôm sau sáng dậy lại như thường.Buổi tối rảnh, không muốn cứ nhìn thấy Lệ Tân mãi, cậu ra ngoài tìm Phong Nhất Tinh chơi.Phong Nhất Tinh là tên ăn chơi đúng chuẩn, mặc váy ngắn ra vào các hội sở, nhưng chỉ dừng ở mức đùa giỡn, sờ tay, uống rượu.Người trong hội sở cũng thích kiểu khách như cậu ta.Tối nay hội sở vẫn uống rượu như thường, Phong Nhất Tinh gọi vài người mới, trong đó có một người đóng vai rất hay: thanh thuần, nhẫn nhịn, vì nuôi em gái bệnh tật mà chịu khổ khiến người thương cảm.Người đó tên Tiêu Lê, cầm ly rượu, mặt mày ẩn nhẫn, cung kính đưa cho Tô Cẩm Mộc: "Thiếu gia, xin mời uống."

Tô Cẩm Mộc lúc mới bước vào không phòng bị, bị trò diễn ấy làm sững người, định bụng sẽ không phối hợp.Nhưng Tiêu Lê lại mỉm cười, thanh thuần đáng yêu: "Thiếu gia không thích vai này sao?

Vậy ngài thích kiểu gì?

Nhẫn nhịn đáng thương, trong sáng vô tội, tà ác lãnh khốc, vô tình tàn nhẫn, em đều có thể."

Hắn ta còn bổ sung: "À, bá tổng thì không được, em không có khí chất ấy, nếu ngài thích loại đó thì tìm người khác."

Đôi mắt hắn ta sáng lấp lánh: "Ngài thích loại nào?"

Tô Cẩm Mộc: "......"

Một lúc sau cậu đáp: "Cứ vai vừa rồi đi, diễn khá tốt."

So với kiểu đáng thương mà Lệ Tân giả vờ, còn đáng tin hơn nhiều, đỡ phải lộ ra sự điên cuồng bên trong....

Thôi, tạm quên hắn đi.Tô Cẩm Mộc uống chút rượu, đầu hơi choáng, có lẽ vì sốt vừa mới hạ, cơ thể chưa hồi phục hẳn, rất nhanh đã thấy váng đầu."

Thiếu gia, uống đi."

Tiêu Lê bưng ly, làm bộ uất ức, tay run run: "Không giữ được nữa rồi."

Kỹ năng diễn xuất rất khá, Tô Cẩm Mộc đầu óc mơ màng, nhìn qua, mơ hồ lại thấy bóng dáng Lệ Tân.Cậu nhếch môi cười, cầm lấy ly, nhưng mắt hoa lên, tay run, rượu đổ hơn nửa lên người Tiêu Lê.Ngay lập tức Tiêu Lê nhập vai tiếp, mang theo chút phẫn nộ nhỏ: "Ngài sao có thể bắt nạt em như vậy?

Ngài đổ rượu lên người em, lát nữa có phải còn muốn đổ vào cổ áo em không?"

Tô Cẩm Mộc: "??"

Cậu khựng lại.Tiêu Lê nhỏ giọng nhắc: "Tiếp tục diễn đi, mau đổ."

Tô Cẩm Mộc: "......"

Sao lại thành trò diễn tập thể thế này.Cậu chần chừ, rồi dưới sự thúc giục, đổ tiếp rượu vào, nhưng phần lớn lại rơi ra ngoài.Tiêu Lê làm bộ nhẫn nhịn, mắt ngấn lệ, cắn răng: "Em hận ngài, em sẽ nhớ kỹ nỗi nhục hôm nay ——"Chưa kịp nói xong, một bàn tay trắng lạnh bất ngờ vươn tới, lấy chiếc ly từ tay Tô Cẩm Mộc, ném thẳng vào lòng Tiêu Lê.Khuôn mặt u ám, giọng lạnh lẽo: "Hận cậu ấy?"

Hắn khẽ cười khẩy: "Cậu cũng xứng sao."

Tiêu Lê: "???"

Từ đâu xuất hiện đồng nghiệp cướp vai của mình thế này?Tô Cẩm Mộc: "......"

Cổ tay cậu bị siết chặt, kéo mạnh rồi một cánh tay rắn chắc vòng qua lưng, như ôm như đẩy, lôi cậu rời khỏi hội sở.Trời đã tối hẳn, lối cửa sau, đèn đường lờ mờ, không bóng người qua lại.Tô Cẩm Mộc choáng váng, dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.Lệ Tân cao hơn, đứng chắn ánh sáng, tạo thành một không gian tối tăm giam cầm, bao phủ cậu.

Đuôi mắt thoáng đỏ, mang theo khí lạnh sát phạt."

Tại sao lại đổ rượu lên người hắn ta?"...

Câu hỏi lạnh lùng, chẳng lẽ là bênh vực?Tô Cẩm Mộc: "???"

Cậu ngạc nhiên một giây, nhận ra đối phương hiểu lầm, vừa định giải thích thì Lệ Tân đã cúi người, áp sát, giọng nói nhã nhặn nhưng trầm đến đáng sợ, ánh mắt không buông tha: "Tiểu thiếu gia từng rót rượu vào cổ áo tôi, sau đó lập tức hôn tôi.

Với hắn ta... cũng sẽ như vậy sao?"

Tô Cẩm Mộc nhìn hắn, đôi môi đỏ mịn hơi mím lại, đầu đau nhức dâng lên, khẽ lắc: "......

Sẽ không."

Lệ Tân mím môi, dường như buông lỏng chút nhưng ánh mắt vẫn quấn lấy không cho trốn.

Hơi thở của hai người trộn lẫn vào nhau."

Vậy tại sao lại bắt nạt hắn ta?"

Trong mắt Lệ Tân, hành động rót rượu vào cổ áo hắn lần trước của cậu chẳng lẽ chỉ đơn giản là trò trêu chọc?Có thật sự đơn giản như vậy không?Tô Cẩm Mộc khựng lại, mím môi: "Anh——""Tại sao không bắt nạt tôi?"

Lệ Tân cắt ngang lời cậu, giọng trầm xuống, đôi môi đỏ tươi hơi cong xuống, thân hình ép sát lại gần, cúi đầu áp vai cậu, tiếng nói kề bên tai càng thấp hơn: "Là vậy sao?"

Tô Cẩm Mộc: "..."

Tô Cẩm Mộc từ nãy đến giờ vừa mở miệng đã bị Lệ Tân ngắt lời, cả người gần như dán chặt lên tường, bị hắn ép đầu hơi ngửa ra sau, tựa vào vách tường, ngước mặt thở dốc.Ngay từ lúc trước khi lên giường với Lệ Tân, cậu đã cảm thấy Lệ Tân không phải kiểu tùy tiện buông thả, chơi xong là có thể bỏ.Giờ nhìn lại, quả nhiên là vậy.Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng Lệ Tân diễn giỏi, tất cả hành vi chỉ là để giảm bớt cơn chán nản.Tô Cẩm Mộc liếc nhìn hắn, má hơi nghiêng chạm qua tai Lệ Tân, nhàn nhạt nói: "Nếu tôi muốn vậy thì sao?"

Ánh mắt Lệ Tân tối lại, ngẩng đầu: "Chơi xong thì bỏ?"

Hắn liếm môi đỏ tươi, cong nhẹ thành một độ cung, nắm chặt cổ tay cậu, thẳng thắn nhìn chằm chằm: "Không có chuyện vô lý như thế."

"Tô Cẩm Mộc" là một người sống đếm ngược tới cái chết, chẳng nói đạo lý với ai.Tô Cẩm Mộc nhướng mày: "Chúng ta chỉ mới một lần, anh chẳng lẽ nghĩ rằng ngủ với tôi rồi, tôi sẽ không rời bỏ anh được?"

"Nhân cách vốn không quan trọng đến vậy.

Tôi chỉ ngủ với anh, không có nghĩa là tôi mất nhân cách của mình, biến thành đồ vật của anh."

Sắc mặt Lệ Tân tối sầm, ánh mắt u ám, khóe môi lại hạ xuống: "Tôi không có ý đó."

Lời nói tựa hồ đã sai hướng.Lệ Tân nắm chặt tay đối phương, vô thức siết mạnh..Về lại Tô gia, Tô Cẩm Mộc tắm rửa xong, nằm trên giường.Cửa bị cậu khóa, chui vào trong chăn, trở mình nhìn xuống dưới giường.Trên thảm trống trơn.Không còn đệm, cũng chẳng còn người.Lệ Tân vốn chẳng ở đây bao lâu, nay bỗng dọn đi, cậu lại thấy có chút không quen.Tô Cẩm Mộc mím môi, lông mi dài rũ xuống, nhắm mắt, trong đầu hỗn loạn, chẳng rõ ràng.Nhưng có một điều chắc chắn là cậu quả thật có tác dụng giảm cơn chán chường cho hắn.Chỉ là cậu lẽ ra phải nhận ra điều đó từ sớm.Ngày hôm đó, khi cậu định nổi điên đánh Lệ Tân thì ngay ngày đó Lệ Tân đã bắt đầu mang cơm cho cậu.Khoảng thời gian đó, rõ ràng là có dụng ý.Còn bây giờ...Cậu lại chẳng phân định nổi.Tô Cẩm Mộc đau đầu, tâm trí nặng nề, cảm xúc rối loạn trào dâng, dục vọng cũng theo đó mà nổi lên.Cơn nghiện của cậu lại phát tác.Hơi thở Tô Cẩm Mộc dần dồn dập, làn da trắng hồng như phủ một lớp men sứ mỏng nóng bừng.Đôi môi đỏ mọng khẽ mím, viên môi châu nhỏ ở giữa càng thêm ướt át, bắt mắt.Khiến người ta chỉ muốn cắn lấy, liếm láp, làm nó ướt sũng lấp lánh.Hô hấp cậu càng lúc càng gấp, co người trong chăn, bàn tay từ từ luồn xuống dưới.Trong chăn nóng bức, bỗng nhiên chạm phải một bàn tay lạnh lẽo cứng rắn.Tô Cẩm Mộc: "!!!"

Cậu giật mình, rụt tay lại, đầu ló ra khỏi chăn, lập tức thấy một gương mặt quen thuộc, đoan chính mà diễm lệ."

Anh vào bằng cách nào?"

Lệ Tân cụp mắt, giọng trầm: "Tôi có chìa khóa, tiểu thiếu gia quên lấy lại."

Tô Cẩm Mộc: "..."

Máu nóng trong cơ thể cậu sôi trào, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi mọng nước ướt át, nhấp nhẹ, vẻ lạnh lùng xen lẫn dục vọng, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.Đôi mắt đen của Lệ Tân sâu thẳm, hắn quỳ một gối ở mép giường, chủ động nói: "Tôi đoán tiểu thiếu gia đêm nay tâm trạng không tốt, có lẽ sẽ phát tác."

"Chuyện này không liên quan đến anh, đi ra ngoài."

Tô Cẩm Mộc đáp.Nhưng Lệ Tân lại cúi người xuống, không những không đi mà tay còn luồn sâu vào trong chăn, gương mặt vừa âm u vừa mang theo chút đáng thương."

Tiểu thiếu gia vì tôi mà tức giận, tôi không thể làm ngơ."

Tô Cẩm Mộc: "..."

Cậu lùi người ra sau, nhưng không kịp, động tác của Lệ Tân nhanh hơn, tay cậu bị bắt chặt rồi bất ngờ bị kéo mạnh ra ngoài."

Ưm..."

Tô Cẩm Mộc ngửa cổ, hơi thở càng thêm gấp, làn da trắng nõn trên cổ nhuốm một tầng hồng phấn.Lệ Tân siết chặt bàn tay ấy, giấu đi trong mắt một tia chiếm hữu điên cuồng cùng lệ khí âm u, cúi xuống, một tay giữ chặt, một tay kéo tay Tô Cẩm Mộc ra khỏi chăn.Trán cậu khẽ được chạm qua rồi đến sống mũi, sau đó là đôi môi đỏ mọng.Giọng khàn khàn: "Tôi hầu hạ tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia muốn tôi hầu hạ thế nào cũng được.

Mai cậu muốn giận thì giận, được chứ?"

Tô Cẩm Mộc: "..."

Tôi bảo anh hầu hạ bao giờ hả?
 
[Edit-Og] 🫧Người Đẹp Độc Ác Bị Người Hầu Si Tình Bám Riết Không Buông
🫧Chương 20: Bạn giường


Cả người Tô Cẩm Mộc nóng ran, hơi thở gấp gáp, muốn rút tay về nhưng Lệ Tân nắm chặt, trong mắt giấu đi vẻ u tối, cúi đầu xuống."

Coi như tôi chọc tiểu thiếu gia giận, thì ai phạt tôi đây?"

Tô Cẩm Mộc: "......"

Tô Cẩm Mộc: "............"

Anh gọi cái này là ai phạt?

Rõ ràng là vừa muốn vừa được lợi còn gì!Lệ Tân quỳ bên mép giường, cúi thấp, tận tâm tận lực tự mình "chịu phạt".Tô Cẩm Mộc bị kéo quá mức, ham muốn dần dần nguội đi, thân nhiệt cũng hạ xuống, cánh tay che mắt, đầu óc trống rỗng rồi chậm rãi lấy lại bình tĩnh, hô hấp ổn định lại.Nhưng ở bên giường, Lệ Tân lại trái ngược.

Cánh tay gân xanh nổi lên, môi đỏ rực, mắt nhìn chằm chằm Tô Cẩm Mộc, giọng khàn khàn: "Tiểu thiếu gia, tôi vẫn còn hữu dụng mà."

Tô Cẩm Mộc phản ứng chậm một nhịp, lát sau mới liếc hắn: "Tôi không chọn.

Đổi ai cũng hữu dụng như nhau."

Ai cũng có thể giúp cậu giải tỏa được cơn nghiện, nhưng với Lệ Tân lại không giống, cảm giác không chán ngán lắm.Ánh mắt Lệ Tân tối lại.

Tô Cẩm Mộc liếc qua thân hình hắn, thản nhiên nói: "Đi tắm nước lạnh đi, tắm xong thì về phòng mình."

Trong bóng tối, Lệ Tân không nói gì, chỉ khẽ ừ một tiếng, che giấu ánh mắt sâu thẳm, ngoan ngoãn đi mở nước lạnh.Tô Cẩm Mộc: "......"

Cậu nhìn theo bóng dáng người kia một lúc.Thẳng thắn mà nói, Lệ Tân thật sự có sức hút với cậu.Nhưng... thật giả ra sao cậu đoán không được.

Tô Cẩm Mộc chỉ muốn phóng túng, không muốn dây dưa nhiều.Lệ Tân rõ ràng cảm nhận được sự lạnh nhạt trong thái độ của Tô Cẩm Mộc.Trước kia, chỉ cần hắn cố tình lôi kéo, Tô Cẩm Mộc luôn tỏ ra hứng thú.Giờ thì vẫn có phản ứng, nhưng cái lạnh nhạt ấy lại quá rõ ràng.Trong giờ nghỉ, Tô Cẩm Mộc trở về phòng, cầm cuốn truyện tranh mới mua, lười biếng lật xem.Phong cách vẽ rất tốt, toàn những nhân vật cơ bắp ngực nở, đường nét đầy sức mạnh.Ban đầu chỉ định xem qua cho vui, vậy mà lại thấy cũng đẹp, lật từng trang một.Đúng lúc đó, Lệ Tân mang thuốc đến bôi vết thương trên tay cậu.

Tô Cẩm Mộc đang mải xem, quen với việc Lệ Tân tự do ra vào, nghe tiếng cửa mở cũng không ngẩng đầu.Chỉ đến khi bóng người cao lớn che ánh sáng, cậu mới ngước mắt lên.Lệ Tân quỳ một gối xuống bên cạnh, đặt khay thuốc sang một bên, ánh mắt lướt qua hình ảnh cơ bắp trong truyện, giọng trầm thấp: "Tiểu thiếu gia thích loại này sao?

Tôi cũng có thể luyện ra như thế."

Tô Cẩm Mộc: "......"

Cậu liếc từ trên xuống dưới, lắc đầu: "Truyện tranh vẽ để phóng đại tỉ lệ thôi, ngoài đời nhìn kỳ lắm.

Anh như bây giờ là được rồi."

Khóe môi Lệ Tân cong cong, nắm lấy cổ tay bị thương, chậm rãi kéo về phía mình: "Vậy để tôi bôi thuốc cho tiểu thiếu gia."

Tô Cẩm Mộc đã quá quen với mấy vết thương này, định rút tay lại, tránh đi.Bàn tay Lệ Tân hơi siết, ánh mắt cụp xuống.

Vừa định mím môi thì thấy Tô Cẩm Mộc lại đưa tay ra, lòng bàn tay trắng mịn in rõ một vết bầm tím dữ tợn.Lệ Tân đưa tay lấy thuốc."

Thuốc tôi tự bôi được."

Tô Cẩm Mộc lại né sang một bên, hờ hững nhìn hắn, chìa tay ra: "Chìa khóa."

Lệ Tân khựng lại, ngẩng mắt nhìn, động tác chậm rãi, tựa hồ có chút nặng nề.

Ánh mắt sâu xa, khẽ gọi: "Tiểu thiếu gia."

Tô Cẩm Mộc chống cằm, ánh mắt dừng trên người hắn một lát rồi vẫn không đổi: "Muốn vào thì gõ cửa.

Chìa khóa trả tôi.

Trước đây tôi đưa gối ôm cho anh, giờ cũng trả lại."

Người nghiện ôm gối, uống nước đường glucose.Ánh mắt Lệ Tân trầm xuống, rũ mi, trả lại chìa khóa.Không lâu sau, cha mẹ Tô Cẩm Mộc sắp xếp cho cậu đi ăn cơm cùng một người, chỉ có hai người, không giống các buổi tụ họp đông người trước đây.

Căn bản là kiểu gặp mặt xem xét, thử tiếp xúc, cân nhắc khả năng kết hôn thông qua mai mối.Trước kia, Tô Cẩm Mộc không thích mấy buổi như thế.

Nhưng giờ cậu xác định bản thân chẳng còn bận tâm chuyện sống chết nữa, đi cũng không sao.Người đối diện là một chàng trai cao lớn, ánh mắt cứ dán chặt vào cậu nhưng lời nói và cử chỉ vẫn còn chừng mực.Tô Cẩm Mộc ôn hòa cùng hắn ta ăn xong một bữa cơm.Sau khi ăn xong, đối phương rủ cậu đi xem phim, cậu cũng đi rồi sau đó liên lạc lại trở nên thưa dần.

Trong rạp chiếu phim tối đen lúc kia, có một ánh mắt lạnh lẽo cứ chăm chăm nhìn sang.Vài ngày sau, Tô Cẩm Mộc lại tranh thủ lúc rảnh trong lịch học, đi tìm Phong Nhất Tinh, cầm theo truyện tranh rồi tới câu lạc bộ kịch lần trước để tìm một người đàn ông ngực nở và cơ bắp tương tự.Một bên uống rượu, một bên thưởng thức những người đàn ông cơ bắp biểu diễn múa thương, múa kiếm trong căn phòng rộng rãi (dùng đạo cụ thương, đạo cụ kiếm, không được hiểu lầm🤡).Cơ thể cường tráng rắn chắc, từng động tác mạnh mẽ dứt khoát, cơ bắp trên người căng chặt, mồ hôi chảy dọc xuống cổ, thấm vào cổ áo, mang theo hơi nóng lan ra trên da.Phong Nhất Tinh cười hì hì: "Trước đó tôi cho cậu xem quá nhiều rồi.

Có khi xem một lần rồi cậu lại quên mất."

Tô Cẩm Mộc mặt lười nhác, khóe môi chỉ hơi cong lên một chút, liếc mắt nhàn nhạt: "Cũng được."

Trong góc phòng, sắc mặt Lệ Tân âm trầm đến đáng sợ, sát khí ẩn hiện lan ra, mắt gắt gao nhìn chằm chằm gã đàn ông cơ bắp kia rồi lại nhìn sang Tô Cẩm Mộc, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt....

Tô Cẩm Mộc, đang dần dần xa hắn.Hàng mi Lệ Tân hơi rũ xuống, con ngươi đen thẫm chất chứa bực dọc, âm trầm lạnh lẽo.Lịch học của Tô Cẩm Mộc vốn bận rộn, lại dọn khỏi ký túc xá, buổi tối không gặp, ban ngày thì chỉ tranh thủ được chút thời gian rảnh, thường là xem truyện tranh hoặc cùng Phong Nhất Tinh đi xem người thật biểu diễn.Đã ba ngày rồi, ba ngày hắn chưa có dịp gặp riêng Tô Cẩm Mộc.Những trò làm bộ đáng thương cũng không còn tác dụng.Lệ Tân nắm chặt tay, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, nhưng trong đôi mắt đen sẫm như mực, ánh lên vẻ lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi..Buổi tối, Tô Cẩm Mộc từ ngoài trở về, vừa đi ngang qua tầng một chuẩn bị lên lầu thì vô tình nghe thấy hai người đang thì thầm ở góc."

Tôi đã nói rồi, Lệ Tân chẳng hề thích tiểu thiếu gia."

"Trước kia lúc mưa lớn hắn còn bị bắt ra ngoài nhổ cỏ, tiểu thiếu gia cũng chẳng nói gì, sao giờ chỉ mới cưỡi ngựa chung một lần mà đã thay đổi thái độ được?"

"Đúng thế, nghe nói còn từng phải ngủ dưới sàn phòng của nhị thiếu gia rồi bị đuổi ra ngoài, chắc chắn lại làm gì khiến nhị thiếu gia không vui rồi."

"Giờ nếu chúng ta khiến Lệ Tân khó chịu, tiểu thiếu gia có khi sẽ lại thưởng tiền cho chúng ta."

"Chắc chắn rồi, ha ha."

Tô Cẩm Mộc: "..."

Tô Cẩm Mộc: "???"

Hai người kia không hề để ý thấy cậu, nói xong thì bỏ đi.

Ngay sau đó, từ cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng động mạnh nặng nề.Cậu quay đầu nhìn lại, cuối hành lang có một cánh cửa phòng khép hờ, bên trong im ắng nhưng nước chảy tràn ra sàn.Đó là phòng của Lệ Tân.Tô Cẩm Mộc ngạc nhiên, vội bước tới.Cửa phòng vốn đã hỏng, giờ nghiêng hẳn sang một bên.

Bên trong, nước lạnh từ băng tan chảy ra khắp nơi, trên giường và đệm vẫn còn những tảng băng chưa tan hết.Trong căn phòng chật hẹp, Lệ Tân đứng ở giữa, không biểu cảm, đối diện với cái bàn.Chiếc bàn cũ kỹ lẽ ra phải bỏ từ lâu, giờ bị nước thấm mục nát, ầm vang sụp xuống, gỗ bị bào mòn ẩm mốc.Nghe thấy động tĩnh, Lệ Tân xoay người lại, thấy Tô Cẩm Mộc thì khựng một chút, nét mặt vẫn đoan chính điềm tĩnh, hơi rũ mắt, dường như đã quen."

Tiểu thiếu gia cẩn thận dưới chân, sàn ướt, trơn."

"Anh đây là..."

Tô Cẩm Mộc đưa mắt nhìn quanh phòng rồi nhìn về phía Lệ Tân.Giọng Lệ Tân bình thản: "Những người hầu khác của Tô gia vốn không thích tôi.

Đồ đạc trong phòng hỏng, tôi sẽ tự bồi thường, tiểu thiếu gia đừng nghĩ nhiều."

Tô Cẩm Mộc: "..."

Thật là khéo ăn nói.Thái dương cậu giật giật.Người hầu không thích Lệ Tân là sự thật, trước đây cậu đúng là từng thưởng nhiều tiền cho những kẻ chuyên kiếm chuyện với Lệ Tân.Cậu không chắc chuyện hôm nay là do Lệ Tân tự dàn dựng hay thật sự do kẻ khác gây ra.Trong phòng, Lệ Tân xoay người dọn dẹp, nhưng chăn đệm đều ướt sũng.

Tô Cẩm Mộc nhíu mày: "Vậy đêm nay anh ngủ thế nào?"

Lệ Tân ngẩng mắt nhìn cậu, ánh mắt đen như mực, giọng trầm thấp: "Có thể lên tầng ba nghỉ tạm một đêm không?

Tôi ngủ ngoài cửa."

Tô Cẩm Mộc: "..."

Dù chuyện cục băng kia chưa rõ là ai làm, nhưng ý đồ của Lệ Tân thì quá rõ ràng.Tô Cẩm Mộc nhìn hắn thật sâu, gật đầu rồi xoay người lên lầu.Động tác của Lệ Tân rất nhanh, dọn dẹp sơ qua phòng, mở cửa sổ cho thoáng, ôm chăn mỏng đi lên.

Không gõ cửa, cũng không làm ồn như lần trước, chỉ im lặng....

Thật sự ngoan ngoãn vậy sao?Tô Cẩm Mộc thấy lạ, trước khi ngủ còn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy mở cửa nhìn ra.Bên ngoài, chàng trai cao gầy nằm ngay trên một tấm thảm mỏng, không phải chăn, vì chăn đã ướt hết.

Thảm nhỏ gấp đôi lại, nằm nửa người chạm đất, không có gối.Mặc bộ quần áo cũ kỹ, che cả mặt, Lệ Tân như thể chấp nhận ăn ngủ ngay trước cửa phòng cậu."..."

Tô Cẩm Mộc thấy vừa buồn cười vừa bất lực, đá nhẹ vào chân hắn: "Còn cái bộ chăn tôi đưa cho anh đâu?"

Lệ Tân nằm im, nơi bị đá tê râm ran, hơi nóng lên, ánh mắt tối lại nhìn cậu: "Tiểu thiếu gia cho, tôi không muốn trải nó thẳng xuống đất, còn tấm thảm này còn chẳng đủ lót."

Tô Cẩm Mộc: "..."

Khóe môi cậu nhếch lên, cười như không cười nhìn chằm chằm Lệ Tân, muốn xem đây là thật sự đáng thương hay chỉ là khổ nhục kế.Đôi mắt đen sâu thẳm kia cứ nhìn lại, không lộ ra chút sơ hở nào."..."

Tô Cẩm Mộc bĩu môi, liếc hắn một cái, chẳng nói gì thêm, chỉ quay vào giường nằm lại.Ánh mắt Lệ Tân thoáng lóe sáng, khóe môi cong nhẹ, nhanh chóng ôm thảm đứng dậy.Tô Cẩm Mộc nghĩ hắn đã đạt được mục đích, không ngờ đối phương lại dừng lại trước cửa, gõ gõ rồi cất giọng chậm rãi: "Tiểu thiếu gia, tôi gõ cửa rồi, có thể vào không?"

Tô Cẩm Mộc: "...

Vào đi."

Lệ Tân bước vào, vẫn trải thảm ngay bên mép giường, động tác quen thuộc, chẳng gây chút phiền hà nào.Tô Cẩm Mộc nhắm mắt định ngủ, nhưng không hiểu sao từ khi Lệ Tân dọn đi thì cậu khó ngủ, nay vào rồi cậu cũng lại khó ngủ, xoay người mấy lần trên giường.Có lẽ là... chưa quen.Sau khi trở mình thêm một lần nữa, Tô Cẩm Mộc vừa mới nhấc tay kéo chăn thì đột nhiên bị giữ lại.Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, hơi tái nhợt nắm lấy tay cậu.

Không dùng nhiều sức, chỉ khẽ siết lại, rồi một bàn tay khác chậm rãi ấn lên huyệt trong lòng bàn tay cậu.Tô Cẩm Mộc mở mắt ra, trong bóng tối mơ hồ thấy được bóng dáng kia, dừng một chút: "...

Anh không cần làm mấy chuyện này, chăm lo trồng hoa ở nhà kính cho tốt là được rồi."

Đáy mắt Lệ Tân thoáng qua một tia u tối khó hiểu, biểu cảm giấu trong bóng đêm đặc quánh, giọng nói chậm rãi trầm thấp: "Tiểu thiếu gia giận tôi, tôi xoa cho cậu cũng chẳng sao."

"...

Không cần."

Tô Cẩm Mộc lập tức rút tay về, động tác dứt khoát, không hề do dự.Nhưng cổ tay bỗng bị giữ chặt lại, giam cứng trong tay đối phương.Ánh mắt Lệ Tân sâu thẳm, mang theo chút sát khí lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên: "Tiểu thiếu gia không cho tôi ấn, vậy muốn ai ấn cho?

Là cái gã ngực to kia?

Hay là cái tên số 2 trước đó?"

Tô Cẩm Mộc nhíu mày, cổ tay vẫn bị nắm chặt, giọng lạnh xuống: "Lệ Tân."

Trong bóng tối, cậu không nhìn rõ gương mặt đang thoáng điên cuồng của người kia, chỉ cảm thấy mu bàn tay bị cọ qua lại, ngứa ngáy tê dại.Giọng Lệ Tân vẫn là trầm thấp, mang chút đáng thương, ngón tay vuốt ve cổ tay cậu, siết chặt không buông: "Tiểu thiếu gia phải để tôi biết, tôi rốt cuộc làm sai chỗ nào."

Tô Cẩm Mộc: "..."

Cậu khẽ thở dài, hít một hơi sâu, đưa tay nắm lấy cằm Lệ Tân, kéo sát lại: "Anh không làm sai gì cả."

Anh chỉ là giấu đi vài bí mật, khiến tôi không rõ đó là thật lòng hay có mục đích riêng.Cậu bình tĩnh nói tiếp: "Nếu anh có thể chấp nhận chỉ là một bạn giường, không bám theo tôi, ngày nào đó chia tay thì đừng đến tìm nữa, vậy thì cũng không cần ngủ dưới đất, có thể trực tiếp lên giường ngủ."

Tô Cẩm Mộc khẽ vuốt gương mặt với đường nét cứng cỏi kia, nhớ đến hình bóng cứ lặng lẽ theo dõi mình, bĩu môi: "Sao, chịu được không?"

Cậu nói: "Trừ điều đó ra, tôi có thể cho anh mọi thứ anh muốn."

Mồ hôi, máu, dục vọng — bất kể thật hay giả.Nghe lời cậu, trong lòng Lệ Tân dấy lên cảm giác bất an khó hiểu.

Hắn hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ âm trầm như dã thú, biểu cảm méo mó, ánh mắt rũ xuống, vừa lạnh vừa quái lạ.Chia tay không được đến tìm?Sao lại nói mấy lời này?Tô Cẩm Mộc khẽ thở dài, buông tay ra: "Về ngủ đi."

Lệ Tân đột nhiên nắm chặt tay cậu, ánh mắt khó đoán, trong lòng bỗng nổi lên một ý niệm kỳ lạ.Không đúng.Càng lúc càng thấy không đúng."

Tôi làm."

Hắn gằn từng chữ.Tô Cẩm Mộc: "???"

Hả?Không hề do dự, nói xong hắn lập tức nhấc góc chăn, thẳng thừng chui vào, không chút chần chừ.Tô Cẩm Mộc vốn nằm sát mép giường, bị hắn bất ngờ chen vào, một bàn tay vòng qua eo, ôm chặt, khít khao không kẽ hở.Tô Cẩm Mộc còn chưa kịp phản ứng đã bị siết chặt trong lòng, hai tay cũng bị giữ lấy đặt trước ngực, cả người bị khóa lại, trước sau đều không nhúc nhích được, không có đường tránh.Lệ Tân cúi đầu cọ cọ bàn tay cậu, che đi ánh mắt điên cuồng khao khát, chỉ nhỏ giọng lặp lại, mang theo ấm ức: "Tôi làm."

Tô Cẩm Mộc: "..."

Thật hay giả đây?

Hay là ngoài miệng thì đồng ý, nhưng lòng lại không cam tâm?
 
Back
Top Bottom