[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
12. [Hoàn Cv] 🧸 Ôm Di Sản Trăm Tỷ Về Làm Bé Đáng Yêu Của Trúc Mã
🧸Chương 92: Chu Trì Ngư mơ thấy ác mộng
🧸Chương 92: Chu Trì Ngư mơ thấy ác mộng
"Tôi có bạn trai."
Chu Trì Ngư không nhận ra rằng Kai đang cố tình chen vào chuyện tình cảm của mình, thậm chí còn tưởng rằng hắn ta chỉ nói đùa."
Đương nhiên tôi biết."
Kai chỉnh lại tư thế ngồi, hơi nghiêng người về phía Chu Trì Ngư: "Nhưng nếu cậu ở bên tôi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho."
Cây bút máy "lạch cạch" rơi xuống bàn.
Chu Trì Ngư tháo một bên tai nghe phiên dịch xuống, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ khó tin: "Bây giờ tôi muốn gì, anh trai tôi cũng sẽ mua cho."
"Anh trai cậu?"
Kai ngẩn ra, nhận ra từ "anh trai" chính là cách Chu Trì Ngư gọi người yêu, lập tức cười nói: "Hắn có thể mua cho cậu McLaren không?"
"Phụt."
Chu Trì Ngư không nhịn được, khẽ nhếch môi cười rồi lại đeo tai nghe phiên dịch vào.
Cậu không muốn lãng phí thời gian với kiểu người như Kai, mà chỉ muốn tập trung hoàn thành nhiệm vụ.Kai nhìn cậu, giống như thợ săn không bắt được con mồi, vẻ mặt có chút thất bại, trong mắt còn ẩn giấu sự khó hiểu.Sau buổi học, Chu Trì Ngư cùng nhóm bạn thảo luận xong cách phân công rồi đeo balo đi tìm Cố Uyên.Ngay ở cửa lớp, Jenny chặn cậu lại, thần bí hỏi: "Nghe nói Kai tỏ tình với cậu à?"
Chu Trì Ngư ngạc nhiên trước tốc độ lan truyền của tin tức, gật đầu: "Ừ."
"Phàm là ai lọt vào mắt hắn ta, hiếm có người nào thoát được."
Jenny chớp mắt nhìn cậu: "Chúc cậu may mắn."
Trong giảng đường, Kai cùng Hoàng Bách và mấy người bạn đang bàn về chuyện Chu Trì Ngư.Hàn Hạo góp ý: "Có lẽ tình cảm của họ rất tốt, nhưng tôi không tin có ai mà trước tiền bạc lại không lung lay."
Diệp Huệ khẽ nâng mí mắt, hiển nhiên cũng thấy lời Hàn Hạo có lý.Hoàng Bách cười nhạt: "Muốn ngủ với cậu ta thì dễ thôi.
Đạn bọc đường, quà cáp dồn dập.
Nếu cậu ta còn từ chối, chứng tỏ quà chưa đủ giá trị."
Kai nhướn mày: "Xe sang gần trăm vạn mà cậu ta vẫn chẳng để ý."
Hoàng Bách: "Chỉ mạnh miệng thôi."
Sau một hồi bàn bạc, bọn họ quyết định sẽ tìm cơ hội bày một "trò chơi", mời cả Chu Trì Ngư và Cố Uyên cùng tham gia, để Kai có thể phô trương sức mạnh và tiền bạc trước mặt hai người.Trước cửa lớp học, dáng vẻ đi đứng hơi vụng về của Chu Trì Ngư đã thu hút sự chú ý.
Khi Cố Uyên nghe tin bạn trai nhỏ đang chờ mình ở cửa, vội vàng ngẩng đầu, nhưng lúc này Chu Trì Ngư đã bị mấy người khác vây quanh."
Em đáng yêu thật đấy, bé cưng, cho chị xin cách liên lạc được không?"
"Bảo bối, em học ngành gì vậy, cho anh biết đi?"
"Cậu bị thương à?
Tôi có thể lái xe đưa cậu về nhà."
Cố Uyên bước càng lúc càng nhanh, nhẹ nhàng đẩy đám người ra: "Xin nhường đường."
Giọng nói không lớn, nhưng khi Cố Uyên nắm lấy tay Chu Trì Ngư đang cầm điện thoại, mọi người mới ngẩng đầu nhìn hắn."
Để anh cõng em."
Cố Uyên nói bằng tiếng Anh, âm lượng không cao, nhưng khiến sắc mặt mấy người xung quanh thay đổi, ánh mắt mang theo chút dò xét."
Được."
Chu Trì Ngư đưa balo cho Cố Uyên, ngoan ngoãn nằm lên lưng hắn.
Khi Cố Uyên vừa đứng lên, thân thể cậu lắc lư một chút, ôm chặt lấy cổ hắn, có cảm giác như sắp ngã.Cố Uyên sải bước vững vàng, chẳng mấy chốc đã đưa cậu ra khỏi khu giảng đường.Chu Trì Ngư có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt dừng lại trên mình, thậm chí còn có một nam sinh huýt sáo trêu chọc."
Anh, để em tự đi cũng được."
Hôm nay trời khá lạnh, xe của họ lại đậu khá xa, từ trường đi ra cần một đoạn đường dài.
Chu Trì Ngư lo Cố Uyên mệt, vì cộng thêm cả balo cũng không nhẹ."
Anh sẽ cõng em."
Giọng Cố Uyên bình thản, tay siết chặt lấy đôi chân cậu, không hề bị gió lạnh ảnh hưởng, bước đi vững chắc.Chu Trì Ngư ngửa đầu hít vài hơi khí lạnh, khẽ ho khan.
Khi đi ngang qua khu nhà thí nghiệm, Cố Uyên cố ý dừng lại: "Sao thế?"
Chu Trì Ngư hít mũi: "Không sao, gió to thôi."
Cố Uyên đặt cậu xuống bậc thang, xoay người chỉnh lại khăn quàng cổ cho cậu."
Đừng siết chết em mà!"
Chu Trì Ngư ngửa đầu làm bộ ngạt thở, lè lưỡi trêu chọc.Cố Uyên bật cười: "Xem ra em vẫn còn khỏe, còn có thể đùa cơ mà."
"Anh chẳng thương em gì hết."
Chu Trì Ngư chôn mặt vào ngực hắn, giống như một chú hải cẩu nhỏ cọ tới cọ lui: "Anh có ý định mưu sát chồng nhỏ mình đó."
Cố Uyên nhướn mày, ngón tay chạm vào gò má lạnh buốt của cậu, nhìn làn da mỏng manh ửng đỏ vì gió, giọng nói dịu đi: "Mặt đỏ thế này, có phải bị gió tạt không?
Có đau không?"
"Một chút thôi."
Chu Trì Ngư xoa xoa tay, tiện đà luồn vào túi áo lông vũ của Cố Uyên.
Cậu cảm thấy hôm nay tâm trạng Cố Uyên không tốt, nhưng lại không biết nguyên nhân."
Anh, anh có chuyện gì sao?"
Cố Uyên không nói, chỉ quấn chặt Chu Trì Ngư trong áo khoác, để lộ mỗi đôi mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào mình."
Anh ơi?"
Chu Trì Ngư nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Cố Uyên.Không tránh được ánh mắt ấy, Cố Uyên trầm giọng hỏi: "Vừa nãy em có cho mấy người kia cách liên lạc không?"
"Vâng."
Cố Uyên quay lưng lại, hơi khom người: "Lên đi."
"Anh."
Chu Trì Ngư kẹp chặt hai chân, cố tình cọ cọ vào eo Cố Uyên.
Sợ cậu ngã, Cố Uyên nắm chặt lấy đùi cậu."
Anh ghen à?"
Cố Uyên mím môi: "Người ta gọi em bảo bối, anh chẳng lẽ không ghen một chút sao?"
Chu Trì Ngư mỉm cười, hơi thở phả ra theo khăn quàng cổ, rơi xuống cổ Cố Uyên: "Thôi được rồi, em không để ý đến mấy cái đó nữa.
Em tưởng ở Mỹ ai cũng gọi nhau là "bảo bối"."
"Nếu theo logic của em, chúng ta cũng nên nhập gia tùy tục."
Không biết có phải cố tình hay không, Chu Trì Ngư bị xóc mạnh, suýt nữa ngã khỏi lưng Cố Uyên."
Sau này, anh cũng sẽ gọi người khác là bảo bối."
"Anh dám."
Chu Trì Ngư nghiêm mặt: "Anh mà gọi người khác là bảo bối, em chia tay ngay."
Không biết có phải ảo giác hay không, Chu Trì Ngư cảm thấy sau câu nói đó, tim trong ngực Cố Uyên đập mạnh hẳn.Hai người đi ngang qua bức tường kính, Chu Trì Ngư nghiêng đầu nhìn bóng hai người lồng vào nhau, nuốt nước bọt, thốt ra nửa câu: "Nhưng mà em cũng sẽ cho anh vài cơ hội."
"Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn à?"
Trong mắt Cố Uyên lóe lên sự thỏa mãn, bình tĩnh nói: "Nhưng anh chắc chắn sẽ không xin liên lạc của ai khác."
Thấy lời mình không còn sức uy hiếp, Chu Trì Ngư bèn nắm tai Cố Uyên: "Dù sao thì anh cũng không được gọi."
Ý cười trong mắt Cố Uyên càng rõ, bước chân vô thức nhanh hơn.Tới bên xe, hắn nhét Chu Trì Ngư vào ghế phụ, không nhịn được vội vã gỡ khăn quàng cổ của cậu, cúi xuống khẽ cắn môi.Sự cảnh giác trong mắt Chu Trì Ngư tan đi, vành tai dần nhuộm đỏ: "Anh không được gọi người khác là bảo bối, nghe rõ chưa?"
"Nghe rồi."
Giọng Cố Uyên mơ hồ, nụ hôn càng sâu hơn: "Đều nghe theo bảo bối."...Nghỉ ngơi một thời gian, sau khi tái khám thì động tác của Chu Trì Ngư đã linh hoạt hơn nhiều.
Nhưng Cố Uyên vẫn kiên quyết mỗi ngày cõng cậu lên xuống cầu thang.Chu Trì Ngư tất nhiên biết nguyên nhân, ngầm cảm thấy ấm áp, giống như bất ngờ nếm được vị ngọt của tình yêu.Chẳng bao lâu, gần như cả khoa Tài chính đều biết cậu có người bạn trai giàu có là Cố Uyên.
Ngay cả Kai muốn tiếp cận cũng chẳng tìm được cơ hội nói chuyện riêng.Hôm nay tan học, Kai cuối cùng cũng chặn được Chu Trì Ngư: "Finn, mai là cuối tuần, cậu có thời gian đi chơi cùng bọn tôi không?"
Chu Trì Ngư vốn không thích Kai, nên từ chối thẳng: "Xin lỗi, tôi với bạn trai đã hẹn đi ăn ở một nhà hàng lâu nay vẫn muốn thử."
Kai không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lẽo đẽo: "Cuối tuần bọn tôi có vé xem giải đua xe lớn, chắc chắn cậu sẽ hứng thú."
Nói thật, Chu Trì Ngư cũng thích xe, nhưng từ lễ trưởng thành đến nay, cậu đã có năm chiếc xe thể thao, đều để nguyên trong gara chưa từng lái."
Không muốn đi, cảm ơn."
Chu Trì Ngư né người, chen qua đám đông, nhanh chóng thoát khỏi sự bám riết của Kai.Kai nhìn theo bóng dáng tập tễnh của cậu từ xa, đưa tay vuốt cằm.Đêm đó, Chu Trì Ngư nhận được từ Jenny hai tấm vé điện tử.Cố Uyên đang viết luận, liếc qua vé: "Đây là giải đua xe nổi tiếng ở California, toàn mời tay đua hàng đầu."
Chu Trì Ngư lập tức hứng thú: "Vậy chúng ta đi xem đi."
Cậu vừa dứt lời, thì nhận được cuộc gọi video từ ông nội Cố.
Ông đã gầy đi, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, mới ba phút đã ho khan mấy lần.Chu Trì Ngư lo lắng cho sức khỏe của ông, sau khi tắt máy thì bàn với Cố Uyên, dự định nhân dịp nghỉ ngắn hạn sẽ về nước thăm ông.Đêm đó, Chu Trì Ngư mơ thấy ác mộng.Trong mơ, ông nội Cố cùng ông nội cậu nắm tay nhau chơi đùa với cậu.