- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
[Edit|Đm] Triệu Hoán Người Chơi, Kiến Thiết Đại Nguỵ
Chương 130: Nam nhân bạc tình
Chương 130: Nam nhân bạc tình
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng Theo ngày đông đến, tuyết lớn rơi ở phía bắc, do thời tiết hạn chế, trừ quân bình định Lăng Châu và Khất Hoạt Quân vẫn thỉnh thoảng xảy ra một số xung đột chiến đấu nhỏ lẻ ở khu vực phía tây Tây Nam Quốc, còn lại các cuộc chiến tranh ở các nơi khác đều dừng lại, trong lãnh thổ Nguỵ Quốc bước vào một thời kỳ hòa bình ngắn ngủi.Cuối tháng 11, đại quân Tuân Châu mới sáp nhập đã lên đường trở về Mật Dương.Khương Thư biết được chuyện này thông qua diễn đàn, liền bảo Trương Tử Phòng giúp chuyển lời cho Bộ Kinh Vân về lễ hội Lạp Tế, bảo hắn dẫn quân cố gắng trở về trước ngày Lạp Nhật.Thời gian trôi nhanh trong công việc bận rộn, không biết từ lúc nào đã gần đến Lạp Nhật, trên đường lớn bắt đầu xuất hiện những biểu ngữ và đèn lồng đỏ chúc mừng đại quân trở về, không khí lễ hội cũng ngày càng đậm nét, các thương gia ở chợ Tây thậm chí còn bắt đầu bán trước vài ngày để hâm nóng không khí.Nghe nói đầu tiên là Thất Yên Các đã tổ chức hoạt động đặt cọc, trả nốt phần còn lại sau khi lễ hội bắt đầu sẽ được giảm giá 10%.
Những người chơi khác nghe tin này, một mặt thì chửi rủa hành vi cạnh tranh không lành mạnh, một mặt lại dồn dập học theo tung ra các hoạt động giảm giá khi mua trước, đến nỗi bây giờ đi trên đường chợ Tây, khắp nơi đều thấy cảnh tiểu nhị cửa hàng hoặc lão bản đứng ở cửa giải thích quy tắc bán trước cho một nhóm khách hàng.Khương Thư lần đầu nghe chuyện này, cảm thấy khá buồn cười.
Có lẽ người chơi cũng không ngờ rằng, những hoạt động bán trước giảm giá mà họ không thể tránh khỏi trong thực tế, trong game vẫn không thể tránh khỏi.Mà ngay khi mọi người đều mong chờ Lễ hội Lạp Nhật sắp đến, Khương Thư nhận được một tin tốt lành từ Tốn Dương.—Phụ mẫu và cháu trai của y sẽ chuyển đến Mật Dương ở một thời gian.Kể từ khi Thôi Minh nhậm chức Yến Kiệu doãn, Khương Thư đã gửi thư về Tốn Dương, mời hai lão nhân chuyển đến Mật Dương ở.
Tuy nhiên Khương Khác lại lấy lý do thích nghi hơn với cuộc sống ở Tốn Dương, từ chối lời mời của y, dẫn cả gia đình từ phủ quận chuyển đến trang viên Khương thị ở ngoại thành.Khương Thư đã nhiều lần đến trang viên đó.
Tuy nói viện chính cũng khá tốt, nhưng vì lâu ngày không có người ở, đã rất thiếu hơi người.
Hơn nữa xung quanh lại là những cánh đồng lúa và núi rừng rộng lớn, vào mùa đông lạnh lẽo vắng vẻ, đi một chuyến vào thành mua đồ cũng phải ngồi xe bò mất một canh giờ, đối với hai lão nhân đã quen sống trong thành, thật sự là không tiện chút nào.Vì vậy, ngay trong ngày nhận được thư từ chối, Khương Thư lại gửi một lá thư thuyết phục ra ngoài.Lần này y dùng một chút thủ đoạn nhỏ, trước tiên giải thích rằng mình mới đảm nhiệm trọng trách, nhiều việc còn chưa hiểu, muốn mời phụ thân chỉ giáo, sau đó lại nhắc đến năm mới sắp đến, vào dịp đoàn viên cuối năm này, nếu không thể đoàn tụ gia đình, sợ rằng sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn.Hai lý do này vừa đưa ra, khi nhận được thư hồi âm của Khương Khác, đối phương quả nhiên đã đồng ý chuyện này, nói đã sai người dọn hành lý, vài ngày nữa sẽ đưa Liễu thị và Khương Trạch lên đường đến Mật Dương.Đọc thư đến đây, Khương Thư không khỏi bật cười, tự nhủ rằng khi đối mặt với người lớn tuổi, quả nhiên vẫn nên thích hợp làm nũng tỏ ra yếu đuối, như vậy hai lão nhân chẳng phải đã mềm lòng rồi sao?Y nghĩ Khương Hiển chắc cũng đã viết thư khuyên họ đến quận Đoan Môn, nhưng hắn chắc chắn không nghĩ ra được chiêu này.Tuy nhiên, phụ mẫu và cháu trai sắp đến ở, viện trống phía sau phải nhanh chóng được dọn dẹp.Đương nhiên cũng không vội, quan đạo từ Hưng quận đến Yến Kiệu tuy đã được sửa chữa, bằng phẳng và rộng hơn trước khá nhiều, nhưng hai lão nhân dù sao cũng không bằng người trẻ, chắc chắn không thể đi đường vội vàng, trên đường đi đi nghỉ nghỉ, đến Mật Dương ước chừng cũng phải hơn mười ngày nữa.Trong thư Khương Khác cũng có nói là hành lý mang theo khá nhiều, hành trình chậm rãi, bảo y không cần vội vã.Mà ở cuối thư, Khương Khác lại nhắc đến một chuyện hoàn toàn không liên quan đến những gì đã nói trước đó, nói rằng gần đây nhận được thư từ đồng liêu trong kinh, Ân thị ở Nam Ngô có ý muốn kết thân với họ, đối tượng mai mối này cũng không phải là chi thứ nhỏ bé gì, mà là hai cô con gái ruột của Thượng Thư Tả Bộc Xạ Ân Thận.Ban đầu khi thấy chuyện kết thân, Khương Thư tưởng lại giống như lần trước, là đến để mai mối cho vị Nhị ca "lớn tuổi" kia của mình, trong lòng còn dâng lên một chút vui vẻ như xem chuyện bát quái, mãi đến khi đọc được hai chữ "tỷ muội" ở cuối, y mới đột nhiên nhận ra, trong đó lại có cả chuyện của mình!Trong chốc lát, tâm trạng Khương Thư trở nên vô cùng phức tạp.Chuyện này Khương Khác chỉ đơn giản nhắc vài câu trong thư, nói là đợi đến Mật Dương rồi sẽ nói rõ hơn, nhưng nhìn thái độ toát ra từ từng câu chữ, đối phương rõ ràng rất tán thành mối hôn sự này.Nghĩ lại cũng có thể hiểu được.Thứ nhất, hai gia đình họ miễn cưỡng coi là môn đăng hộ đối.
Ân thị ở Nam Ngô tuy hiện tại về môn đệ hơi cao hơn Khương thị, nhưng xét về đà thăng tiến của Khương thị hai năm nay, không có gì bất ngờ, tương lai nhất định sẽ trở thành một thế lực môn phiệt lớn khác ở phương bắc.Thứ hai, chuyện Ân Thận một phen trung ngôn can gián nhắm vào Tây Nam Vương trên triều đình trước đó đã lan truyền khắp nam bắc, với tính cách cương trực như Khương Khác, dù miệng không nói, trong lòng nhất định rất ngưỡng mộ nhân cách của Ân Bộc Xạ, kết thông gia với người như vậy, ông chắc chắn rất vui vẻ.Thứ ba, Khương Hiển quả thật đã đến tuổi kết hôn, nam nhân sĩ tộc bình thường ở tuổi hắn, con cái đã đầy nhà rồi, bây giờ khó khăn lắm mới có người thích hợp tìm đến, đương nhiên phải thử tiếp xúc.Hơn nữa, tỷ muội Ân thị gả cho huynh đệ Khương thị, lan truyền ra ngoài cũng coi như một giai thoại đẹp.Liệt kê ra như vậy, quả thật không tìm được lý do gì để từ chối.Nhưng Khương Thư biết rõ mình không thể kết hôn sớm như vậy, chưa nói đến chuyện tình yêu đôi lứa, bản thân cái thân thể này của y còn chưa đầy hai mươi, vậy vị muội muội mà Ân thị định gả cho y thì nhỏ tuổi đến mức nào chứ?Nếu là cô bé mười lăm mười sáu tuổi, đặt ở thời hiện đại vẫn là học sinh cấp hai, cấp ba, ai dám ra tay chứ, đây là vi phạm pháp luật đó!Cho nên mối hôn sự này của y, y nhất định phải từ chối, nhưng làm sao để từ chối mà mọi người đều vui vẻ thì lại là một vấn đề.Nói một cách thực dụng hơn, Ân thị chọn kết thân với Khương thị, mười phần thì chín phần là nhìn trúng vị trí Thứ sử Tuân Châu của y hiện tại, lỡ như vì thái độ của y mà ảnh hưởng đến hôn sự của Khương Hiển, vậy thì có chút không hay rồi.Gấp thư lại, Khương Thư khẽ thở dài, sau đó cả buổi chiều đối mặt với công văn, trong đầu thỉnh thoảng lại nghĩ đến chuyện liên hôn, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn.Công việc ngày hôm đó tương đối nhàn rỗi, đến giờ, Khương Thư liền tan ca đúng giờ, định đợi về nhà rồi lại suy nghĩ về chuyện này.Khoác chiếc áo choàng mà Tử Minh đưa cho, y dẫn hai thị vệ đội gió lạnh mùa đông trở về hậu viện, kết quả khi rẽ qua góc hành lang ngoài cửa, vừa hay gặp Tạ Âm cũng vừa tan ca.Hoàng hôn mờ ảo, gió nhẹ lay động cành lá của khóm trà hoa bên hành lang, cũng thổi chiếc áo bào trắng ngà của đối phương khẽ bay bay.Đối mặt với đôi mắt trầm tĩnh của Tạ Âm, trong lòng Khương Thư bỗng dâng lên một cảm xúc rõ ràng và sáng tỏ.
Y liền bước nhanh đến, nói: "Thật khéo, Tạ huynh."
Tạ Âm gật đầu, câu đầu tiên lại hỏi: "Chủ công có chuyện lo lắng?"
Khương Thư không khỏi hít một hơi, nói: "Huynh biết đọc suy nghĩ sao, sao luôn có thể nhìn thấu ta có tâm sự?"
Thực ra, trước khi Khương Thư ngước mắt nhìn thấy hắn, Tạ Âm đã đứng cách một đoạn mà lặng lẽ nhìn y một lúc.Nhưng hắn không trả lời, chỉ khẽ cười với vẻ mặt bình thản.Thấy vẻ thần bí của hắn, Khương Thư cũng không truy hỏi nữa.Sau đó nhớ lại lần trước Khổng thị đến nói chuyện hôn sự, cũng là Tạ Âm đã giúp y giải quyết phiền muộn, liền kể lại chuyện Khương Khác đã đề cập trong thư cho hắn nghe một lần."
Đệ muốn thế nào?"
Tạ Âm nghe xong hỏi."
Ta còn chưa muốn lấy vợ, nhưng phụ thân ta dường như khá hài lòng với mối hôn sự này, ta cũng không thể vì mình mà làm hỏng hôn sự của huynh trưởng ta, cho nên mới phiền não đó."
Khương Thư khẽ thở dài bất lực.Trên hành lang gió lạnh cắt da, nhưng hai người để tiện nói chuyện, chỉ đi chậm rãi về phía trước."
Ta nghe nói tiểu thư Ân thị đức dung song toàn, dung mạo rất đẹp, từ chối mối hôn sự này, có chút đáng tiếc."
"Đẹp nữa cũng không được!"
"Vì sao?"
Tạ Âm như rất khó hiểu quay đầu hỏi.Khương Thư do dự một lúc lâu, không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài thườn thượt, nói: "Nói thật, ta không thích người dưới hai mươi tuổi, cho nên những cô nương được coi là 'thích hợp' đều không hợp với ta.
Sau này nếu ta lấy vợ, nhất định là vì đã có nữ tử mình yêu thích, còn về gia thế đối phương thế nào, ta lại không quan tâm."
"Đệ muốn lấy vợ?"
Tạ Âm đột nhiên hỏi."
Đương nhiên, nhưng là phải đợi có đối tượng ưng ý sau này."
Nói rồi, hai người đã đến ngã tư các viện.Tạ Âm đột ngột dừng bước.Khương Thư theo hắn dừng lại, vốn định mời hắn đến viện của mình để nói chuyện kỹ hơn, nhưng khi quay người lại thấy đối phương đang khó hiểu nhíu mày nhìn mình."
Đệ muốn lấy vợ?"
Tạ Âm đối diện hỏi lại lần nữa.Bị hắn hỏi một cách nghiêm túc như vậy, Khương Thư nhất thời mơ hồ, không chắc chắn lắm đáp: "Chắc là sẽ vậy."
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của đối phương đột nhiên bao phủ một tầng mây mù nhàn nhạt.Khương Thư cảm thấy hoang mang trước ánh mắt trách móc như nhìn kẻ bạc tình mà hắn ném tới, suy nghĩ một lúc, bỗng nhớ ra chuyện gì đó nói: "Tạ huynh, huynh sẽ không nghe được lời đồn đó chứ?"
"Lời đồn gì?"
"Chính là cái, cái lời đồn ta thầm mến Tuân Dung Ước."
"Không phải sao?"
"Đương nhiên không phải, trong đó có hiểu lầm!"
Khương Thư bất giác nâng cao giọng, cuối cùng cũng hiểu được thái độ đột ngột thay đổi của đối phương là sao.Rõ ràng, Tạ Âm đã coi y là loại nam nhân tệ bạc, rõ ràng là đoạn tụ nhưng lại muốn lấy vợ để làm lỡ dở cuộc đời của nữ tử nhà người ta.Y vừa cảm thấy buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, vội vàng giải thích: "Lúc đó ta còn trẻ, chưa hiểu chuyện, lầm tưởng sự ngưỡng mộ là tình yêu, thực ra không phải, đối với Tuân Dung Ước, ta chỉ ngưỡng mộ nhân cách của hắn, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác."
Lời vừa dứt, vẻ mặt Tạ Âm rõ ràng ngẩn ra, mãi một lúc lâu mới mở miệng nói: "Lời này là thật?"
"Là thật."
Khương Thư dứt khoát trả lời."
Vậy ta..."
Tạ Âm muốn nói lại thôi."
Gì vậy?"
Khương Thư hỏi.Không biết có phải vì trời tối sầm lại hay không, y đột nhiên phát hiện, sắc mặt đối phương lúc này trông vô cùng tái nhợt.Sau một lúc im lặng, Khương Thư không nhịn được nói: "Ngoài này trời lạnh gió lớn, Tạ huynh không bằng cùng ta vào viện nói chuyện kỹ hơn?"
Tạ Âm không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn y.Hắn nhìn thấy trong đôi mắt màu nâu trà của thanh niên lóe lên ánh nhìn ngây thơ nghi hoặc, ánh nhìn này quả thật còn lạnh lẽo hơn cả cơn gió lạnh buốt, để lại một vết nhói đau buốt giá trong lòng hắn.Nhận ra nếu tiếp tục giằng co, mình khó tránh khỏi sẽ có hành động thất thố, Tạ Âm mím chặt môi, trở lại tư thế thanh nhã đoan chính, không hề lay động nói: "Chuyện chủ công lo lắng Tạ Âm đã biết, nếu không có việc gì khác, ta xin phép về phòng trước."
Khương Thư cảm nhận được cảm xúc không vui của hắn, nhưng cũng không biết là mình đã làm gì khiến hắn không vui, không khỏi ngạc nhiên gọi "Tạ huynh".Đối phương lại quay lưng đi thẳng vào hậu viện vắng vẻ bị bao quanh bởi những cây khô trụi lá trong mùa đông, bước chân vội vã, chốc lát đã không thấy bóng dáng.*Không lâu sau khi trở về phòng, hoàng hôn hoàn toàn bao phủ sân.Gió lạnh rít gào thổi qua cửa sổ, dưới ánh sáng mờ nhạt của bầu trời, bỗng nhiên tuyết trắng mịn bay lất phất.Từ Hải đóng chặt cửa phòng và cửa sổ, ra hiệu cho người hầu thắp thêm vài ngọn đèn trong nhà.Thấy Tạ Âm vừa về đã ngồi xuống bàn sách, sắc mặt thâm trầm và u ám, trông như gặp phải chuyện cực kỳ khó khăn, hắn cũng không biết phải làm gì, liền bưng chậu than hồng đặt sang một bên, cẩn thận nói: "Lang quân, tuyết rơi rồi."
Tạ Âm đột nhiên ngước mắt, quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng.Ngay khi Từ Hải tưởng hắn sẽ đứng dậy ra ngoài ngắm tuyết, lại nghe đối phương lạnh lùng nói: "Gọi Tạ Thập đến đây."
Từ Hải nuốt nước bọt, vội vàng đáp "Vâng".