- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
[Edit|Đm] Triệu Hoán Người Chơi, Kiến Thiết Đại Nguỵ
Chương 140: Ngủ chung
Chương 140: Ngủ chung
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng Trừ đi cái chuyện con cái vô lý ấy, Khương Thư hồi hồn lại, lại phát hiện ra những điểm đáng ngờ trong lời nói của hắn ban nãy.Tuy Tạ Âm lúc này có chút thần trí không rõ, nhưng nhiều logic của hắn thực ra lại rất tương xứng với tình hình thực tế.
Ví dụ, hắn biết chuyện kết thân với Ân thị, cũng biết sự tồn tại của Tiểu Thất có liên quan đến mình.
Điều này cho thấy, khi say rượu, hắn chưa chắc đã không nói thật."
Huynh vừa nói, huynh đã hiểu lầm ta điều gì?"
Khương Thư hỏi, thấy đối phương né tránh ánh mắt, bèn đi thẳng vào vấn đề: "Huynh trước đây, vẫn luôn nghĩ rằng ta có tình cảm đặc biệt với huynh, nghĩ rằng ta thầm yêu huynh sao?"
Câu nói này dường như đã chạm vào lòng tự trọng của đối phương.Tạ Âm lộ vẻ ảm đạm, giọng lạnh lùng nói: "Chuyện cũ không cần phải nhắc lại."
Tuy nhiên, câu trả lời cố ý né tránh này lại chính là lời khẳng định cho suy đoán của Khương Thư.Khương Thư không khỏi ngỡ ngàng, trong khoảnh khắc ấy, những chuyện cũ lớn nhỏ đều hiện lên rõ mồn một trong đầu, nhiều điều trước đây không hiểu, giờ đã có đáp án.Thảo nào mỗi lần Tạ Âm say rượu, hắn lại nói những lời như mình ngưỡng mộ hắn; thảo nào có lúc y lại cảm thấy một số lời nói và nhắc nhở của đối phương vừa khó hiểu lại vừa đầy ẩn ý; thảo nào khi biết mình thích nữ tử, phản ứng của Tạ Âm lại mạnh mẽ đến vậy, liên tục mấy ngày bày ra bộ mặt lạnh lùng không muốn nói chuyện với mình.Tuy không biết Tạ Âm đã bắt đầu hiểu lầm y từ khi nào, nhưng đây quả thực là một chuyện rất khó xử, khó trách trước đây dù y có hỏi thế nào, đối phương cũng không chịu nói thật.Mà sau khi biết những điều này, một sự thật lớn hơn ẩn chứa bên trong cũng theo đó mà mở ra.Nếu Tạ Âm biết rõ mình thích hắn, nhưng lại không hề từ chối; còn tự tay làm bùa bình an cho y; vì để y ngủ ngon mà cắt tay áo cho y; hết lần này đến lần khác bao dung khích lệ, đối xử dịu dàng khác hẳn với người khác; thậm chí sau khi biết sự thật, cũng chỉ âm thầm giận dỗi mấy ngày, chứ không hề giận cá chém thớt sang y; còn bất chấp danh tiếng mà đề nghị hợp tác diễn kịch đoạn tụ...Những hành động này, chẳng phải là đang nói lên rằng, Tạ Âm thích y sao?"
Tạ huynh, huynh có cảm tình với ta, phải không?"
Có lẽ bầu không khí mờ ảo do ánh nến tạo ra quá ấm áp, Khương Thư nghĩ trong lòng, bèn trực tiếp hỏi ra, giọng thậm chí có chút nôn nóng.Tạ Âm khẽ cau mày, có vẻ giận dỗi, rồi nâng đôi mắt say mèm lên nhìn chằm chằm y nói: "Nếu không phải em cứ luôn nói những lời cợt nhả đó, tặng quà lại không hề để ý đến dụng ý của nó, thì ta làm sao lại..."
Những lời còn lại hắn không nói ra, nhưng Khương Thư đã lập tức biết được câu trả lời của hắn, trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ ngổn ngang.—Hắn yêu ta.Ý thức này khiến y dâng trào cảm xúc, trái tim đập rộn ràng, một cảm giác ngọt ngào trỗi dậy.Lần đầu tiên, Khương Thư cảm nhận rõ ràng, mầm non tình cảm sâu thẳm trong lòng mình đã bắt đầu thức tỉnh và nảy nở.Một khi thoát khỏi những quan niệm trói buộc, luồng tình cảm mãnh liệt tích tụ trong lòng liền trở nên khó kiềm chế.Y không khỏi tự hỏi, có thể chấp nhận tình cảm của đối phương không?Tuy làm công việc của một tác giả văn học mạng có nhiều cơ hội tiếp xúc với thông tin, nhưng Khương Thư vẫn luôn tự nhận mình là người có tính cách khá bảo thủ.
Trong suốt hai mươi sáu năm qua, y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, chung sống, cùng một người đàn ông đi hết cuộc đời.
Nhưng lúc này, đối với câu hỏi đột ngột đầy mạo hiểm này, câu trả lời trong lòng y lại không hề do dự.Nếu là cùng với Tạ Âm, y muốn thử một lần.Cũng giống như đối phương, trong quá trình tiếp xúc lâu dài, y đã không chút bất ngờ nảy sinh tình cảm khác với tình bạn dành cho Tạ Âm.Mà một khi nhận ra mình đã thích Tạ Âm, tất cả những nghi ngờ, bất an, tâm hồn lửng lơ trước đây trong nháy mắt đều có căn nguyên.Nghĩ kỹ lại, có lẽ từ lần gặp đầu tiên, trái tim của một người yêu cái đẹp như y đã dính chặt vào lang quân hoàn hảo trước mặt này."
Tạ huynh," Khương Thư tập trung nhìn vào đôi mắt của hắn, chậm rãi từng chữ hỏi: "Giả như, giả như ta thật sự ngưỡng mộ huynh, huynh sẽ thế nào?"
Đồng tử Tạ Âm khẽ run, giọng không lạnh không nóng nói: "Không cần lừa ta, đợi mai ta đi rồi, em thích nữ nhân nào thì cưới nữ nhân đó đi."
"Không phải lừa dối, cũng không phải nói dối.
Huynh không giống ai cả, không liên quan đến nam nữ, huynh khác với tất cả mọi người."
Khương Thư vừa nói, ánh mắt vừa nhìn xuống đóa hoa mẫu đơn trắng lấp lánh trên bàn, y cầm lấy chiếc trâm hoa mẫu đơn, lại vươn tay nắm lấy cổ tay phải của Tạ Âm, đặt chiếc trâm cài vào tay hắn, nghiêm túc nói: "Tạ huynh, ta nghĩ, ta thật sự có lòng yêu mến huynh."
Nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng cố ý giả vờ của Tạ Âm bỗng trở nên ngơ ngác, ánh mắt nhìn y cũng trở nên vô cùng dịu dàng.Thu tay lại, hắn lẳng lặng nắm chặt chiếc trâm cài tóc, không nói lời nào.Nhìn đối phương gần đến vậy, bốn mắt nhìn nhau, Khương Thư không khỏi cảm thấy hai má nóng bừng, có chút ngượng ngùng."
Thôi đi, đừng nói huynh hồ đồ, chính ta cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ."
Chỉ với vài câu thẳng thắn này đã khiến y ngại ngùng đến đỏ mặt.
Nếu người ngoài nhìn vào, chắc sẽ nghĩ người say rượu là y.Khương Thư nghĩ, Tạ Âm lúc này đang say, nói những điều này với hắn không thích hợp, huống hồ bản thân mình cũng cần một chút thời gian để chuẩn bị sẵn sàng cả về thể chất lẫn tinh thần.Thế là y chuyển chủ đề: "Chuyện này sau này hãy nói, trời cũng không còn sớm nữa, huynh đi nghỉ trước được không?"
"Phu nhân."
Tạ Âm lại đột ngột thốt ra cái xưng hô này, ánh mắt không hề che giấu mà đánh giá khuôn mặt và vành tai ửng đỏ như được thoa son của y, hỏi: "Phu nhân ban nãy đã thừa nhận có lòng yêu mến ta?"
Khương Thư ngẩn ra, nghi hoặc nói: "Không phải đã hòa ly rồi sao, sao lại thành phu nhân nữa rồi?"
"Chỉ là lời nói thôi, luật triều đình không có chế độ này."
"Vậy là huynh muốn hòa ly thì hòa ly, muốn tái hợp thì tái hợp?"
"Ừm."
Khương Thư bất đắc dĩ bật cười, đứng dậy nói: "Đi ngủ đi."
"Em ban nãy đã thừa nhận, có lòng yêu mến ta?"
Tạ Âm lại hỏi một lần nữa.Nhận ra mình không thể trốn tránh câu hỏi này, Khương Thư dứt khoát trả lời: "Đúng vậy, ta có lòng yêu mến huynh."
Khóe môi Tạ Âm bỗng nở một nụ cười, ngước đầu nhìn y, trong mắt lấp lánh ánh sáng động lòng người."
Có thể đi nghỉ được chưa?"
"Được."
Tạ Âm đáp, đứng dậy vươn tay về phía hắn, "Phu nhân cùng ta đi ngủ."
Khương Thư lắc đầu, từ chối: "Lần này ra ngoài chưa nói với người nhà, ngủ lại bên ngoài không thích hợp cho lắm."
Ngay sau đó, y nhận thấy thần sắc cô đơn thoáng qua trên khuôn mặt của đối phương, bèn vội vàng bổ sung: "Huống hồ, ta còn chưa thay quần áo tắm rửa, chỗ huynh cũng không có quần áo của ta."
"Mặc của ta."
Tạ Âm không chút do dự nói, rồi hướng ra cửa gọi "Người đâu".Cửa phòng nhanh chóng được đẩy ra, Từ Hải bước vào hỏi: "Lang quân có gì căn dặn?"
"Chuẩn bị đồ dùng tắm rửa cho phu nhân."
Từ Hải liếc nhìn Khương Thư, cúi đầu vâng lời.Cả một chuỗi hành động này diễn ra rất nhanh, Khương Thư không kịp ngăn Từ Hải ra ngoài, chỉ có thể quay đầu nhìn hắn nói: "Tạ huynh."
"Gọi A Âm."
"Được, A Âm," Khương Thư cố gắng dập tắt ý nghĩ của hắn, khuyên nhủ: "Ngày mai huynh phải xuất thành, ta ngày mai phải tiễn huynh đi.
Nếu chúng ta cùng đi ra từ một căn nhà, sẽ bị người ngoài dị nghị."
"Thì sao chứ?
Ai nói hòa ly thì không thể tái hợp?"
Hắn dùng một giọng điệu đầy lý lẽ hỏi ngược lại."..."
Chỉ trách dáng vẻ sau khi say của Tạ Âm quá dễ lừa, sau khi khuyên nhủ xong, Khương Thư mới nhận ra, mình và đối phương lúc này không đứng trên cùng một tuyến cốt truyện.Với thất bại trong hiệp này, Tạ Âm đã thay y lấy quần áo ngủ: "Đây."
Khương Thư nhìn bộ quần áo trắng như tuyết được đưa đến trước mặt, bất đắc dĩ nhận lấy, thầm nghĩ thôi vậy, cùng lắm thì mai mình dậy sớm, về nhà chỉnh trang lại rồi ra khỏi thành.Cuối cùng, y vẫn dưới sự giám sát của Tạ Âm mà tắm rửa xong, rồi thay quần áo sau tấm bình phong.Bộ quần áo ngủ này rõ ràng cũng đã được xông hương, sau khi mặc vào, Khương Thư bỗng có cảm giác như được bao bọc bởi mùi hương của Tạ Âm."
Em ngủ phía trong."
Đứng bên giường, Khương Thư nhìn cái giường bên trong trông rất mềm mại và dày dặn, lại ngửi thấy mùi hương thanh khiết quen thuộc trên giường, vành tai ửng hồng, nói: "Ta vẫn nên ngủ phía ngoài đi."
"Không được, em ngủ phía trong."
Tạ Âm không cho phép phản bác, giọng điệu cứ như thể sợ y nửa đêm bỏ trốn.Khương Thư không còn cách nào, chỉ có thể cởi giày, nằm vào bên trong.Tạ Âm cũng ngồi lên giường, kéo rèm giường rủ xuống.Theo động tác im lặng của hắn, Khương Thư cảm thấy một bầu không khí ngượng ngùng và xấu hổ vô cớ tràn ngập xung quanh.
Để xoa dịu sự ngượng ngùng này, y kéo chăn lên, đắp đến ngực, nhưng vô tình lại sờ thấy một cuốn sách mỏng dưới chăn."
Đây là cái gì?"
Y cầm cuốn sách lên trước mắt.Tạ Âm đã nằm thẳng xuống, nghe vậy liếc nhìn y, trả lời: "Sách tranh."
Khương Thư nhìn hình vẽ quen thuộc trên bìa, đột nhiên phản ứng lại: "Khoan đã, đây không phải là tranh của Vũ Tuyết Huyễn chứ?"
Y đột ngột quay đầu: "Họa thất đó là do huynh sai người đốt?"
"Ừm."
Tạ Âm thành thật thừa nhận.Khương Thư không nói nên lời, vậy mà quan phủ đã điều tra lâu như vậy, hóa ra thủ phạm đang ở ngay bên cạnh."
Đã đốt hết rồi, huynh còn giữ lại cái này làm gì."
"Đây vẽ em và ta."
Tạ Âm nói một câu, bỗng nhiên nghiêng người đến gần y, vài sợi tóc đen dài theo động tác của hắn rơi xuống vạt áo của Khương Thư.Cảm nhận được hơi ấm từ bên cạnh, tim Khương Thư đập thình thịch, giả vờ bình tĩnh mở cuốn sách tranh ra, kết quả vừa mở đầu đã thấy đó là một câu chuyện cưỡng đoạt.Thái thú Hưng quận Khương Thù để ý đến Tạ Thất lang có dung mạo vô song, bắt nạt Tạ Thất lang một mình ở nơi đất khách không ai giúp đỡ, liền cưỡng ép cưới hắn vào phủ, bề ngoài sắp xếp hắn làm phó thủ của mình, thực chất là muốn kim ốc tàng kiều....Khương Thư: "..."
Câu chuyện này thật sự quá thiếu logic rồi, chưa kể Tạ Âm có thế lực lớn không ai dám đắc tội, phủ Thái thú ra vào biết bao nhiêu quan lại, ai mà giấu được người đẹp chứ!Y đang thầm than phiền trong lòng, bên tai lại vang lên một giọng nói thanh lạnh: "Thì ra phải là em gọi ta là phu nhân."
Khương Thư không biết phải nói gì.Để giữ thể diện cho người bên cạnh, để đối phương sáng mai thức dậy không quá xấu hổ, y gấp cuốn sách tranh lại đặt sang một bên, hỏi: "A Âm, huynh đã uống canh giải rượu chưa?"
"Ừm."
"Vậy thì ngủ sớm đi, mai còn phải đi đường."
Tạ Âm nhìn y một lúc, gật đầu, sau đó hơi dịch ra ngoài một chút, nằm thẳng tắp và nhắm mắt lại.Sau khi yên tĩnh, mọi chi tiết ban đầu bị bỏ qua đều trở nên rõ ràng hơn.
Ánh nến lờ mờ, những sợi tóc còn vương trên vạt áo, mùi hương thoang thoảng trong không khí, ngay cả hơi thở của người bên cạnh cũng trở nên vô cùng có cảm giác tồn tại.Khương Thư cảm thấy tấm màn rủ xuống xung quanh như một chiếc lồng mềm mại và lộng lẫy, bao bọc họ ở bên trong.
Y không khỏi nín thở, muốn thổi tắt ngọn nến bên ngoài, nhưng nghĩ đến việc phải lật người qua Tạ Âm thì lại thôi.Dù sao thì chẳng bao lâu nữa, ngọn nến mật cũng sẽ cháy hết.Vì còn đèn, y nhất thời không có chút buồn ngủ nào, mở mắt, trong đầu toàn là những cuộc đối thoại ban nãy.Lúc thì kinh ngạc vì Tạ Âm lại thích mình, lúc lại nghĩ lỡ như mọi chuyện tối nay đều là hiểu lầm, những gì đối phương nói đều là lời nói say rượu không đáng tin, sau này phải làm sao?Nghĩ đến đây, trong lòng y bỗng trở nên lo lắng.Mà khi nhận ra cảm giác được mất này của mình, Khương Thư lại không khỏi cảm thán, y vậy mà cũng có ngày có tâm trạng như một thiếu nữ mới yêu.Hơi thở bên cạnh trở nên nhẹ nhàng và đều đặn, nghĩ đến sáng mai Tạ Âm sẽ rời đi, Khương Thư không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn gương mặt đang ngủ của người bên cạnh.Ánh nến mờ ảo, chiếu lên yết hầu của Tạ Âm một lớp ánh sáng mờ ảo đầy ám muội.Đây là lần đầu tiên Khương Thư được quan sát góc nghiêng của hắn ở cự ly gần mà không cần e ngại.Khuôn mặt này không có bất kỳ khuyết điểm nào, dù là sống mũi cao thẳng hay hàng mi dài rậm, tất cả đều hoàn hảo.Nhưng nhìn một lúc, y phát hiện mình thích nhất vẫn là đôi lông mày của Tạ Âm.Đường nét lông mày của hắn rất mượt mà, lông mày cũng không phải loại thô cứng như nam nhân bình thường, mà hơi thon dài, mang nét cổ điển, vừa thanh lạnh vừa tao nhã.Thuộc tính cuồng cái đẹp đã bị kìm nén từ lâu lúc này bộc lộ ra hết, Khương Thư cứ thế nhìn đối phương một lúc lâu, càng nhìn càng hài lòng.Trong lòng bỗng nghĩ, đêm nay sẽ không thức trắng đêm chứ?Nhưng thực tế là trước khi ngọn nến cháy hết, y đã chìm vào giấc ngủ trong sự bao bọc của mùi hương thoang thoảng ấy.Một lúc sau, Tạ Âm mở mắt, nhìn người thanh niên bên cạnh một lúc, rồi âm thầm đứng dậy thổi tắt ngọn nến.