Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận

[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 19 (Hoàn chính văn)


"Sư tôn, còn mệt sao?"

Lông mi còn run run, rõ ràng là muốn mở mắt nhìn.

Một điểm xấu khác của Thẩm Thanh Thu, chính là quá sĩ diện, cho dù phải chịu thêm nhiều đau xót, hắn cũng sĩ diện đến chết.

"Sư tôn, tiểu gia hỏa hôm nay khóc rất lâu, vừa mới ngủ được một chút."

Biết Thẩm Thanh Thu không có nghe, Lạc Băng Hà lại nói tiếp.

"Sư tôn, khi ta còn nhỏ, thời điểm lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền cảm thấy ngươi lớn lên thật là xinh đẹp."

Một người thanh tú như vậy, không hiểu sao lại có tính cách như này.

"

Sau này lại bị ngươi dày vò thành như vậy, ta đích thực là nên hận ngươi.

Ngươi không có lương tâm như vậy, xứng đáng đi tìm chết."

Thấy Thẩm Thanh Thu môi hơi nhấp một chút, Lạc Băng Hà tiếp tục nói.

"Nhung chính bản thân ta cũng không phải là người tốt a, ta thích tiểu gia hỏa, cũng thích ngươi, ngươi cho ta một cơ hội có không được?"

Ta cho ngươi cơ hội, vậy ai cho ta cơ hội a, dựa vào cái gì ta phải mặc ngươi khi dễ như vậy.

Không có linh lực, không có Kim Đan, đến tư cách cùng ngươi ngồi trên một bàn ăn cũng không có, nói gì đến bên nhau.

"Sư tôn nếu ngươi không tỉnh dậy, ta sẽ tiếp tục hạ chú ấn như ngày hôm qua."

"Không cần."

Nghe thế, Thẩm Thanh Thu hoảng loạn mở bừng mắt.

Đừng tiếp tục thay ta quyết định, ta đã đủ bất kham rồi.

Thấy Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, Lạc Băng Hà cũng không có kích động, xoay người cầm lấy hồ lô đường ở trên bàn.

"Cửu Nhi của ta, có muốn ăn không?"

Trêu đùa sau đó lại tỏ ra ôn nhu, để cho người cảm động.

Tựa như mảnh gấm sau khi bị phách nứt thì vô pháp tu bổ, nhưng sau khi tan vỡ hoàn toàn, chẳng sợ xấu xí, vẫn là tiểu một khối hoàn chỉnh.

"Ta..."

Nên còn cũng vẫn còn, trả không được cũng đã bỏ qua.

Đã trải qua nhiều như vậy, Thẩm Thanh Thu thật sự mệt mỏi.

"Như thế nào lại khóc rồi?"

Lạc Băng Hà ôm Thẩm Thanh Thu ở trong lòng ngực.

"Tiểu gia hỏa khẳng định rất nhớ ngươi, có muốn ta mang hắn lại đây hay không?"

"Không cần..."

Tất cả ủy khuất đều bùng nổ chỉ sau một cái chớp mắt, Thẩm Thanh Thu chỉ muốn thật sự khóc lớn một lần.

"Sư tôn, hôn ta một chút đi."

Nứt qua thời gian, thanh âm phát ra vô cùng trùng hợp, nhưng Thẩm Thanh Thu cũng không muốn để ý.

"Không muốn, tiểu súc sinh, ngươi nhớ kỹ cho ta, đời này của ngươi đều thiếu ta."

Thẩm Thanh Thu nói ra lời phẫn hận, Lạc Băng Hà nghe lại thấy vui vẻ.

"Đượ được được, ta nhớ kỹ."

So với dỗ tiểu hài tử còn dụng tâm hơn, Lạc Băng Hà cũng thật phục chính mình.

"Sư tôn ngày hôm qua, có phải hay không nói thích ta?"

Thẩm Thanh Thu quay đầu, đẩy tay Lạc Băng Hà ra.

"Đi ra ngoài."

Lờ nói vào thời khắc nguy cơ, sao có thể là giả.

"Sư tôn, ngươi đỏ mặt."

"Ta..."

"Ta không cầu sư tôn đọa ma, chỉ cầu một đời này được cùng sư tôn chung sống, sư tôn có nguyện cho ta một cơ hội không?"

Lạc Băng Hà cười cười, trộm hôn sườn mặt Thẩm Thanh Thu một chút.

"Ta không muốn."

Thẩm Thanh Thu trả lời dứt khoát.

"Có phải sư tôn vẫn muốn Nhạc Thanh Nguyên chết?"

Trăm dùng không nề lấy cớ, Lạc Băng Hà nói tự nhiên.

"Ngươi..."

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà đã lâu.

"Ta đối với hắn không cái loại tâm tư này, ngươi đừng làm khó hắn."

"Ta biết."

Nhìn bọn họ ở bên nhau, Lạc Băng Hà sẽ ghen, nhưng khi bình tĩnh lại, hắn cũng hiểu.

"Nhưng ta đối với ngươi có cái tâm tư kia, muốn làm khó ngươi."

Nói đến nói đi, rõ ràng đều thích lẫn nhau, như thế nào lại biệt nữu như vậy a.

Thẩm Thanh Thu sửng sốt hồi lâu, mới mở miệng nói.

"Nếu ngươi còn dám bất kính đối với ta, ta liền giết ngươi."

"Sư tôn...

Đây là đang đáp ứng ta sao?"

Thường ở những nơi hoa nguyệt, Lạc Băng Hà hiểu nhất là tâm tư này.

Thẩm Thanh Thu tự giễu cười cười.

"Ta có thể vì tiểu gia hỏa mà sống sót, nhưng ta không có khả năng tiếp nhận ngươi."

"Vì cái gì?"

"Cả đời chỉ chung tình với một mình ta, ngươi làm được sao?"

Muốn hắn cùng người khác chia sẻ yêu thương, hắn không chịu.

"Làm được."

Lạc Băng Hà trả lời rất nhanh.

"Ngươi..."

Thẩm Thanh Thu không nghĩ tới hắn đáp nhanh như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"Chẳng qua chỉ vài thập niên, cùng ai ở bên nhau chẳng phải giống nhau."

"Chờ tiểu gia hỏa lớn lên, ngươi sẽ cầu ta cho ngươi tục mệnh."

Lạc Băng Hà đè Thẩm Thanh Thu ở trên giường.

"Sư tôn, nhận tài đi."

Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái.

"Súc sinh..."

"Sư tôn, tâm tư mà ta đối với ngươi không chỉ đơn thuần như vậy, làm tốt về sau hàng đêm sênh ca chuẩn bị đi."

Không chịu được như thế nhân tra, xứng đáng một đời bên nhau.

"Ngươi...

Nhẹ chút..."
~HOÀN CHÍNH VĂN~Đôi lời của mình: Vậy là cái kết viên mãn đã đến với sư tôn và Băng ca.

Tuy hoàn chính văn rồi, nhưng mong các bạn nán lại đôi chút để tiếp tục thưởng thức phiên ngoại đáng yêu của cặp đôi này nhé!!!

Mình cảm ơn các bạn vì đã theo dõi, góp ý, đồng hành cùng từng chương truyện trong suốt thời gian qua.
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Phiên ngoại 1


“Cha ơi cha, muốn ôm một cái.”

Cúi đầu nhìn cục bông trắng ngồi ở trên đùi mình, Thẩm Thanh Thu cười cười.

“Lại không nghe lời?”

Ngồi xổm xuống đem tay của vật nhỏ này buông ra.

“Con lười biếng bị ta phát hiện, có phải nên phạt hay không? ”

Tuy sủng ái, nhưng Thẩm Thanh Thu nói chuyện vẫn là nhất châm kiến huyết.

(Nhất châm kiến huyết:
Chỉ châm một mũi là thấy máu.

Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)

“Cha không muốn hôn ta!”

Đột nhiên ủy khuất, đôi mắt mang theo từng tia nước nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Thu.

“Cha chỉ biết quan tâm phụ thân, cũng không hôn ta.”

Mới năm tuổi mà tiểu gia hỏa đã biết làm nũng đặc biệt khiến người đau lòng, Thẩm Thanh Thu cũng không có biện pháp gì.

“Còn nhỏ tuổi mà đã biết chơi xấu.”

Muốn nghiêm khắc nhưng lại không nỡ nhìn tiểu gia hỏa khóc, Thẩm Thanh Thu nhéo nhéo gương mặt hắn, hôn lên trán hắn.

“Cha sao có thể không hôn ngươi?

Từng này tuổi này mà còn làm nũng, có chút tiền đồ nào hay không.”

Nhìn tiểu đoàn tử đang ôm lấy cổ của mình, Thẩm Thanh Thu mềm lòng không chịu nổi.

“Lạc Mộ Thanh!

Đem tay của ngươi buông ra!”

Lạc Băng Hà nhìn tiểu gia hỏa mà Thẩm Thanh Thu ôm trong lòng, ánh mắt hắn còn mang theo ý khiêu khích túm lấy vạt áo của Thẩm Thanh Thu, tức không chịu được.

“Cha...”

Trộm hôn gương mặt của Thẩm Thanh Thu một chút, tiểu gia hỏa bĩu môi mặt đầy ủy khuất nhìn Thẩm Thanh Thu.

“Cha...

Ta không muốn buông tay.”

“Nếu ngươi không buông tay, ta liền đánh tay ngươi.”

Một tay túm hài tử từ trong lòng Thẩm Thanh Thu ra, may là Lạc Băng Hà chưa đem hắn ném ra ngoài.

Tuy rằng tức giận, vẫn nhẹ nhàng đặt hài tử ở trên mặt đất.

Thẩm Thanh Thu nhìn động tác của hắn, cười cười.

“Thời điểm ngươi tầm tuổi này cũng nhào vào trong lòng của mẫu thân, vì cái gì mà hài tử của ta lại không được vào trong lòng ta?”

“Người lớn nói chuyện, ngươi trước tiên đi xuống cho ta.”

“Ta muốn ở bên cha.”

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lạc Băng Hà, tiểu gia hỏa túm chặt góc áo Thẩm Thanh Thu.

“Tạo phản rồi có phải hay không.”

Lạc Băng Hà nhíu nhíu mày.

“Lời ta nói còn dám không nghe?”

Thấy Lạc Băng Hà muốn phát hỏa, Thẩm Thanh Thu ngồi xổm xuống hôn tiểu gia hỏa, nói.

“Trước đi ra ngoài đi.”

“Ân.”

Lạc Mộ Thanh hướng về phía Lạc Băng Hà thè lưỡi, xoay người chạy đi ra ngoài.

“Ngô ân...”

Lạc Băng Hà đi lên trước tiên chế trụ cái gáy của Thẩm Thanh Thu sau hôn sâu một cái.

“Nếu ai cũng đau, tại sao không thể tốt với ta một chút?”

“Ta đối với ngươi chỗ nào không tốt?”

Tay Thẩm Thanh Thu để ở trước ngực Lạc Băng Hà.

“Tiểu súc sinh sao mà một chút cũng không biết cảm ơn?”

“Vừa gặp ta liền nói lời không hay, ta nên quản giáo lại ngươi mới được.”

Lạc Băng Hà xoay người đóng cửa, duỗi tay cởi xiêm y của Thẩm Thanh Thu ra.

“Sư tôn, đệ tử cũng muốn ngươi hôn.”

“Cái gì dấm cũng ăn, lòng dạ ngươi thật đủ hẹp hòi.”

Thẩm Thanh Thu cười cười, gợi cằm của Lạc Băng Hà lên.

“Ngươi quá hung, ta không muốn hôn.”

“Sư tôn nói như vậy, đệ tử cũng không nên nhiều lời.”

Lạc Băng Hà một phen túm chặt tay của Thẩm Thanh Thu.

“Đệ tử chỉ có thể tranh thủ hầu hạ sư tôn thật tốt.”

“Ha...”

Thẩm Thanh Thu đắm chìm ở trong hơi thở Lạc Băng Hà, cả người đều mềm nhũn.

“Sư tôn thiên tư thật tốt, học cái gì cũng rất nhanh.”

Đem chân Thẩm Thanh Thu tựa trên vai mình, Lạc Băng Hà chậm rãi đỉnh đi vào.

“Qua thêm hai ngày nữa, sợ là kỹ năng hôn cùng công phu trên giường của sư tôn sẽ trở thành trò giỏi hơn thầy.”

“Còn không phải trách ngươi không được.”

Thẩm Thanh Thu cười cười, xoa xoa ngực Lạc Băng Hà.

“Bằng không lần sau ngươi nằm xuống tùy ta lộng, ta khẳng định có thể làm ngươi thoải mái.”

“Một Khôn trạch còn muốn đè ta?

Quả thật là ta hầu hạ không tốt rồi.”

Lạc Băng Hà nói, lại đỉnh vào sâu bên trong thêm một chút.

“Ân...”

Thẩm Thanh Thu thở hổn hển thật lâu, mới có thể dừng lại.

“Sư tôn, ta làm cho ngươi thực thoải mái đi.”

Đối với thân thể lần nhau đã quá quen thuộc, Lạc Băng Hà càng phát huy kỹ thuật tới rồi cực hạn.

“Miễn cưỡng...

Không tồi...”

Thẩm Thanh Thu phóng thích chính mình hơi thở, kêu phóng đãng.

“A ân...

Ngươi trước đi ra ngoài...”

“Ân?”

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng chọc chọc vào điểm mẫn cảm của Thẩm Thanh Thu, sau đó quả thực lui ra ngoài.

“Sư tôn muốn làm cái gì?”

“Ngươi đoán xem?”

Thẩm Thanh Thu trên người còn mềm, đem chân thả xuống dưới, đứng dậy đem Lạc Băng Hà đẩy ngã ở trên giường.

Nhìn Thẩm Thanh Thu một tay nắm chính mình đồ vật rồi ngồi lên, Lạc Băng Hà cả người đều ngây ra.

Đỏ mặt động vài cái, Thẩm Thanh Thu để Lạc Băng Hà ngừng ở nơi cấm xâm phạm của mình.

“Có muốn... tiến vào không?”

“Sư tôn không sợ lại có bảo bảo sao?”

Lạc Băng Hà mỗi lần nghĩ tới thời điểm đi vào thành kết, đều sẽ nhớ tới bộ dáng Thẩm Thanh Thu đau muốn chết, liền không đành lòng.

“Có thêm hài tử không tốt sao...”

Thẩm Thanh Thu bắt lấy tay đang đặt ở trên eo Lạc Băng Hà.

“Chỉ có một đứa mang họ Lạc...

Không muốn một đứa mang họ Thẩm sao?”

Dựa vào cái gì bản thân lại không thể có một đứa con mang họ của mình, đau cũng thế, Thẩm Thanh Thu không cam lòng.

“Sư tôn...

Ngươi cũng thật câu nhân.”

Lạc Băng Hà đứng lên, ngồi dậy cầm eo Thẩm Thanh Thu, lập tức đỉnh vào.

“Chậm...”

Thẩm Thanh Thu ôm lấy cổ Lạc Băng Hà, cả người đều run lên.

Đã lâu không cảm nhận được cảm giác khi bị xâm nhập chỗ sâu nhất, Thẩm Thanh Thu lập tức liền luống cuống.

“Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ làm ngươi thoải mái.”

Chín nông một sâu, nguyên cây hoàn toàn đi vào, Lạc Băng Hà động tác vẫn luôn không ngừng.

“Đủ rồi...”

Bị lặp lại lăn lộn không biết bao lâu, Thẩm Thanh Thu bị làm cho lông mi đều ươn ướt nước mắt.

“Gọi tướng công, ta liền buông tha ngươi.”

Lạc Băng Hà cười cười, cắn lên lỗ tai Thẩm Thanh Thu.

“Tướng công...”

Ở trên giường cái gì mà chưa từng kêu, Thẩm Thanh Thu đã sớm không còn cảm thấy thẹn tâm, chính ra so ngày mai không dậy được giường còn tốt hơn.

“Thật ngoan.”

Tất cả bắn vào chỗ sâu nhất, Thẩm Thanh Thu sợ tới mức ôm chặt vai Lạc Băng Hà.

“Thoải mái sao?”

“Tiểu súc sinh hầu hạ không tồi.”

Thẩm Thanh Thu cười cười, khép lại mắt.

“Cảm ơn khích lệ, sư tôn, ngủ ngon.”
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Phiên ngoại 2


“Ân?

Tới rồi sao...”

Bị Lạc Băng Hà đánh thức từ trong giấc ngủ say, Thẩm Thanh Thu theo bản năng vén lên bức màn trên xe ngựa.

“Rõ ràng còn sớm, ngươi gọi ta tỉnh làm gì?”

Ngữ khí có chút không tốt, nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái.

“Đem ngươi đánh thức, đương nhiên là vì muốn ‘yêu thương’ ngươi.”

Ngôn ngữ ngả ngớn, hành vi càng ngả ngớn hơn.

“Thật vất vả tiểu gia hỏa mới không quấn lấy ngươi, ta cũng không thể lãng phí thời gian a.”

Thẩm Thanh Thu muốn quay về Thương Khung Sơn một chút, Lạc Băng Hà liền cố ý chọn xe ngựa mà đi, đương nhiên cũng không phải cái tâm tư tốt gì.

“Tiểu súc sinh, đây chính là ở bên ngoài.”

Đẩy ra bàn tay đang đặt ở trên eo mình của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu thuận tiện trừng hắn một cái.

“Ta biết a, cho nên đành nhờ sư tôn đợi lát nữa kêu nhỏ chút thôi a.”

Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu đè ở dưới thân, duỗi tay kéo đai lưng của hắn.

“Chỉ một lần, trở về tùy sư tôn xử trí.”

“Ngươi...”

Thẩm Thanh Thu căn bản giãy giụa không thoát, chỉ có thể từ chối Lạc Băng Hà động tác.

“Xa phu* còn đang ở bên ngoài...”

Đè thấp thanh âm, Thẩm Thanh Thu dường như muốn lấy lòng mà ôm cổ Lạc Băng Hà.

“Chúng ta trở về rồi làm có được không?” *Xa phu: người đánh xe ngựa.

“Trở về thì tiểu gia hỏa kia lại đoạt ngươi, không được.”

Đắm chìm ở trong tin tức tố của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu thừa nhận, chính mình muốn.

“Nếu ngươi dám làm đau ta, ta nhất định trả lại gấp bội.”

Lạc Băng Hà cười cười, đem Thẩm Thanh Thu ôm ngồi ở trên người mình.

“Được, đều nghe sư tôn.”

Xiêm y khó khăn lắm mới treo ở trên cánh tay, đai lưng bị cởi ra, Thẩm Thanh Thu bất mãn vô cùng.

“Chỉ cởi đồ của ta, tiểu súc sinh ngươi dựa vào cái gì mà một thứ cũng không cởi?”

“Đệ tử không dễ nhìn bằng sư tôn, cởi cũng không có gì để xem.”

“Đừng...”

Cảm nhận được ngón tay xâm nhập, Thẩm Thanh Thu nhẹ thở hổn hển một tiếng.

“Đều, rất muốn?”

Tin tức tố là thứ tốt nhất để tán tỉnh, Lạc Băng Hà biết rõ đạo lý này.

“Không muốn...”

Thẩm Thanh Thu nói, cúi đầu ở bên tai Lạc Băng Hà thổi một ngụm khí.

“Ngươi nếu còn không tiến vào, ta tự mình đem quần áo mặc lại đó.”

“Sư tôn đừng nóng vội, bằng không đợi lát nữa lại khóc lóc cầu ta xin dừng.”

Lạc Băng Hà đẩy nhanh hơn tốc độ khuếch trương, ngữ khí cũng ôn nhu hơn rất nhiều.

“Chậm một chút...”

Eo bị chế trụ bên dưới lại một chút đỉnh vào, Thẩm Thanh Thu trừ việc ôm lấy vai Lạc Băng Hà, đều không làm được chuyện gì khác.

“Nhưng sao ta lại cảm thấy sư tôn không đau đâu?”

Nhiều năm quen thuộc, Lạc Băng Hà đối với Thẩm Thanh Thu đã sớm đủ hiểu biết.

“Nhưng ta cũng không thoải mái...

Tiểu súc sinh...

Thật không biết hầu hạ cho tốt...

A ha...”

Bị đỉnh đến chỗ sâu bên trong, Thẩm Thanh Thu lập tức kêu thành tiếng.

“Ta đây liền hầu hạ thật tốt, sư tôn cũng nên nhớ rõ đây là ở bên ngoài, đừng kêu quá câu nhân.”

Một cái xóc nảy, Thẩm Thanh Thu trực tiếp ngã vào trong lòng ngực Lạc Băng Hà.

“Trước tiên đừng nhúc nhích...”

Quá sâu...

“Ta không nhúc nhích, là xe ngựa động.”

Lạc Băng Hà nói, cố tình đỉnh đỉnh Thẩm Thanh Thu chỗ mẫn cảm.

“Súc sinh...”

Thẩm Thanh Thu trong mắt hàm ánh nước, một ngụm cắn lên vai Lạc Băng Hà, đem tiếng rên rỉ khóa trong cổ họng.

“Sư tôn, thích máu của đệ tử như vậy sao?”

Nói xong, liền điều động Thiên Ma máu trong cơ thể Thẩm Thanh Thu.

Dục vọng đột nhiên bị gợi lên, Thẩm Thanh Thu mềm đến eo đều không nhích nổi.

“Đem ta biến thành như vậy...

Tiểu súc sinh nếu như không thỏa mãn được ta...

Ta có thể đi ra ngoài tìm người khác...”

Cố tình đè thấp âm lượng, Thẩm Thanh Thu cười nói.

“Nhất định sẽ thỏa mãn sư tôn.”

Bị lăn lộn một hồi lâu, thẳng đến khi xe ngựa ngừng lại, Lạc Băng Hà vẫn còn đang lăn lộn.

“Thánh tôn, đã đến nơi.”

Nghe thanh âm trong xe ngựa, đã sớm biết bên trong đang phát sinh chuyện gì, nhưng đã đến nơi, cũng không dám không nhắc nhở, xa phu thật sự khó xử.

“Đừng vén rèm, ngươi trước tiên xuống xe nghỉ ngơi là được.”

Lạc Băng Hà ôm lấy người còn đang run rẩy trong lòng ngực, đem bạch trọc uy vào chỗ sâu nhất.

Nhẹ nhàng vẽn lên mái tóc Thẩm Thanh Thu, thưởng thức bộ dáng còn đang hãm trong dư vị của hắn.

“Sư tôn, ngươi có tóc bạc.”

“Ân.”

Nhắm mắt, Thẩm Thanh Thu mất sức đi lực, dựa ở trong lòng ngực Lạc Băng Hà.

“Sư tôn, có nguyện ý bồi đệ tử một đời?”

Rõ ràng là có phương pháp trường thọ, nhưng Thẩm Thanh Thu không đồng ý, Lạc Băng Hà thật sự không dám dùng.

Qua một hồi lâu, Thẩm Thanh Thu mới mở miệng.

“Nghe ngươi.”

“Khả năng sẽ có chút đau, sợ sao?”

“Không sợ, cùng lắm thì làm ngươi đau cùng.”
 
Back
Top Bottom