Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận

[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 10


Mùa đông buông xuống, thời tiết lạnh muốn mệnh, đến hai ngày nay mới ấm hơn chút ít.

Bất quá vẫn tốt, Thẩm Thanh Thu bị dưỡng đến béo lên chút.

"Còn mệt?"

"Đứa nhỏ vẫn luôn nháo, đúng là con của súc sinh, thật không an phận."

Thẩm Thanh Thu nói, đem đầu quay qua, thuận tay nắm thật chặt chăn.

"Ngữ khí xấu như vậy, hắn đã lớn như vậy, không nên nháo sao?"

Lạc Băng Hà nói, niết cằm Thẩm Thanh Thu.

"Ngươi thật không hiếu kỳ, khi hắn lớn đến sáu bảy tuổi, sẽ giống ngươi hay là giống ta sao?"

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, giống ai cũng chẳng sao, đến cùng vẫn là con của kẻ tàn nhẫn kia.

Không, cũng không đúng, khi Lạc Băng Hà còn nhỏ, vẫn còn coi như ngoan ngoãn.

"Vậy thì phải xem ngươi có nguyện ý cho ta sống đến ngày đó hay không."

Thẩm Thanh Thu không thể không thừa nhận, ngoài miệng ương bướng, nhưng khi hắn đối xử ôn nhu vẫn là không thể chống cự.

Từ trước đến nay, đều là như vậy.

"Đúng vậy, xem tâm tình của ta."

Lạc Băng Hà xốc chăn lên, đem Thẩm Thanh Thu từ trong chăn kéo ra ngoài.

"Hôm nay tâm tình ta không tồi, chúng ta đi ra ngoài dạo xem?"

Thẩm Thanh Thu gần đây vô cùng lười, đã ba ngày không ra cửa, cũng không đi xuống, cứ sống sờ sờ lười chết ở trên giường.

"Lạnh."

Chẳng những lạnh, còn lười.

"Vậy mặc nhiều một chút?"

Hôm nay ấm lên không ít, nói là lạnh, hơn phân nửa là muốn lấy cớ.

"Mệt, không muốn động."

Thẩm Thanh Thu xoa xoa cổ, nhẹ giọng nói.

"Ngươi không cần động, ta biết thế nào có thể làm ngươi ấm áp hơn."

Lạc Băng Hà từ tủ quần áo lấy ra tấm áo choàng, đem Thẩm Thanh Thu bọc vào ôm lên.

"Đi trong viện dạo một lát, ngươi không thể cự tuyệt."

"Lạc Băng Hà ...

Thả ta xuống dưới..."

Thẩm Thanh Thu mặt đỏ muốn mệnh, nhẹ giọng nói.

"Hài tử đều có, ôm một chút thì có cái gì phải mặt đỏ?"

"Không phải..."

Tiểu gia hỏa đạp hắn, cái này làm cho hắn không biết nói Lạc Băng Hà như thế nào?

Lạc Băng Hà trên dưới đánh giá Thẩm Thanh Thu một phen, còn nói thêm.

"Có tiểu gia hỏa hẳn là sẽ không có kỳ phát tình, chẳng lẽ là..."

"Câm miệng..."

Thẩm Thanh Thu phải thừa nhận, chính mình một chút sức lực đều không có, chân mới vừa chạm đất, cả người liền mềm xuống.

Lạc Băng Hà ôm lấy eo hắn, đem hắn ôm vào trong lòng ngực.

"Chảy trên người tiểu gia hỏa chính là mạch máu của ta, sư tôn từ trong ra ngoài đều là của ta."

Thẩm Thanh Thu tròn mắt, đến cười lạnh đều không thể.

Kết quả là chính mình cái gì cũng không có, đến cả thân này cũng về người khác?

Lạc Băng Hà phát giác ra có chút không đúng, ngữ khí ôn nhu không ít.

"Ta thích ngươi."

Thẩm Thanh Thu sửng sốt một hồi, giương mắt nhìn Lạc Băng Hà một chút.

"Ta không thích ngươi."

Đây là lời nói thật, từ khi bắt đầu cho tới bây giờ, hắn đối với Lạc Băng Hà chỉ có ghen ghét, triệt triệt để để ghen ghét.

"Không sao cả."

Thẩm Thanh Thu không nghĩ tới Lạc Băng Hà cư nhiên cười, vẫn là cái loại này cười vui vẻ.

"Rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng?

So với vẻ mặt lạnh nhạt mà nói không muốn lựa chọn ban đầu tốt hơn."

Thẩm Thanh Thu cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Trước để ta trở về...

Tiểu gia hỏa hắn..."

Lạc Băng Hà hôn trán Thẩm Thanh Thu một chút.

"Được."

"Ta giờ mới biết được muốn mà không được là loại mùi vị này."

Lạc Băng Hà nói, đem Thẩm Thanh Thu đặt nhẹ ở trên giường.

"Đó là bởi vì ngươi sống quá mức nhẹ nhàng.

Thời điểm chà đạp ta, thực vui vẻ đi."

"Cùng với thời điểm ngươi tra tấn không khác biệt lắm."

Lạc Băng Hà không rõ, vì cái gì chính mình có thể buông tha đau khổ mà đem Thẩm Thanh Thu tiến vào trong lòng, nhưng Thẩm Thanh Thu đến bây giờ cũng không chịu liếc hắn một cái.

"Ta là đa tình, nhưng ta chỉ để bụng như thế đối với ngươi một người."

"Tuy rằng ghê tởm, nhưng ngươi là người thứ nhất nói thích ta."

Từ Thu thiếu gia đến Liễu Thanh Ca, Thẩm Thanh Thu đã quen xem thường, hắn tuy chán ghét Lạc Băng Hà, nhưng lại vạn phần quyến luyến chút ôn nhu này.

"Nếu là tiểu gia hỏa cùng ta chết, ngươi sẽ thương tâm đi, nếu là như thế có phải liền coi như ta đã trả thù thành công hay không?"

"Ta sẽ không để ngươi chết."

Lạc Băng Hà nửa quỳ ở mép giường, khẽ hôn ngón tay Thẩm Thanh Thu một chút.

"Cầu ngươi đừng đi sớm như vậy, sau này ta sẽ không dây dưa nữa."

Không có Kim Đan, cũng vô pháp giống Lạc Băng Hà bất tử bất diệt, hắn có, chỉ là quãng thời gian ngắn ngủn.

Thẩm Thanh Thu đã đem tất cả những gì bị trước đoạt lúc trước lấy trở về, nhưng phần tình yêu này, chính là điều duy nhất khi hắn thời niên thiếu muốn sao?

Nghe ngữ khí Lạc Băng Hà thật cẩn thận, Thẩm Thanh Thu tâm lập tức liền mềm.

Sửng sốt một hồi lâu, duỗi tay xoa xoa đầu Lạc Băng Hà.

"Sư tôn..."

Lạc Băng Hà nhìn chút ôn nhu lóe qua từ Thẩm Thanh Thu, cả người đều ngây ngẩn.

"Đi xuống đi, ta mệt mỏi."
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 11


Đông đi xuân tới, lại một lần luân hồi.

Vạn vật sống lại, người cũng thoải mái không ít.

Trừ Thẩm Thanh Thu.

“Vẫn không thoải mái sao?”

Thẩm Thanh Thu thân thể yếu đuối, đại phu kê một đống thuốc bổ, mỗi ngày nhìn hắn miễn cưỡng uống hết, Lạc Băng Hà đau lòng không thôi.

“Ân, hôm nay có thể không uống thứ kia được hay không, chỉ một ngày, hoặc là một lần thôi cũng được.”

Đừng nói đến thuốc, ngay cả ăn đều ăn không vô.

“Là bởi vì tiểu gia hỏa sao?

Cửu Nhi gần đây càng ngày càng ôn nhu.”

Lạc Băng Hà thật cẩn thận mà hôn sườn mặt Thẩm Thanh Thu một chút.

“Không muốn uống liền không uống, không cần xin chỉ thị của ta.”

“Ân.”

Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng đứng dậy, liếc mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái.

“Nếu như ta thật sự chịu đựng không nổi, ngươi phải hảo hảo chăm sóc tiểu gia hỏa.

Một điểm ủy khuất cũng không thể để hắn chịu, nếu có người dám khi dễ hắn, nhất định phải đáp trả gấp trăm lần.”

Thẩm Thanh Thu cả đời này đã đủ khổ, hài tử của mình, nhất định không thể lại như thế.

“Nếu ngươi đã chết, ta liền bóp chết hắn.”

Lạc Băng Hà cùng Thẩm Thanh Thu dây dưa lâu như vậy, sao có thể sẽ thả hắn đi.

“Quả thật là súc sinh.”

“Súc sinh liền súc sinh, ta có thể làm được hay không, ngươi rõ ràng nhất.

Thẩm Thanh Thu cười cười, giương mắt nói.

“Chưởng môn sư huynh sợ là sớm đã bị ngươi giết phanh thây đi.”

Thẩm Thanh Thu cũng không tin Lạc Băng Hà, một chút cũng đều không tin.

“Đúng vậy, ta lưu hắn lại làm gì.”

Lạc Băng Hà nắm chặt tay, hít sâu rất nhiều lần mới nhịn xuống không có phát tác cơn tức giận.

Nhạc Thanh Nguyên không chết, nhưng hắn cố tình muốn xem Thẩm Thanh Thu sẽ nói gì tiếp.

“Ta đi trước.”

Khi đứng dậy Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, cả người đều ngây ngẩn.

“Sư tôn!”

Thẩm Thanh Thu trên mặt đều là mồ hôi lạnh, cường chống duỗi tay xoa xoa, thân thể cuộn thành một đoàn.

“Đi kêu đại phu tới...”

“Làm phiền ngài trước tiên đi ra ngoài, loại thời điểm này ngài không thể ở lại đây.”

“Không muốn chết liền câm miệng đừng nói nữa, dám ra lệnh cho ta, ngươi ngại mệnh dài quá sao?”

Lạc Băng Hà nói, màu đỏ giữa trán càng rực lên.

Bà đỡ không dám nói gì khác, vội vàng xoay người đi xem Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu cậy mạnh, bản lĩnh không ít, còn luôn nhịn không kêu lên.

“Đừng chịu đựng như vậy.”

Nhìn Thẩm Thanh Thu nắm lấy chăn hai mắt nhắm nghiền, còn chấp nhất mà cắn môi, Lạc Băng Hà đau lòng không thôi.

Thẩm Thanh Thu thoáng mở to mắt, nước mắt liền rốt cuộc cũng không kìm được.

“Đau...”

Nhỏ giọng nỉ non, so với tê tâm liệt phế kêu gọi thì càng làm cho người đau lòng hơn.

Lạc Băng Hà lau khóe mắt ươn ướt của Thẩm Thanh Thu.

“Nhạc Thanh Nguyên không có chết, ai cũng không có chết.”

Đau đớn làm Thẩm Thanh Thu đột nhiên mở to hai mắt, không nhịn được mà bùng nổ.

“Ngươi giết ta đi...”

Không được chờ mong, còn chống lại làm gì?

“Cầu ngươi...

Giết ta đi...”

Không kêu đau đớn nữa, Thẩm Thanh Thu vẫn luôn lặp đi lặp lại xin khoan dung.

Lạc Băng Hà điên cuồng mà nhìn bộ dáng dường như hỏng mất của Thẩm Thanh Thu, mà nay thấy được, trong lòng nhói lên, rồi lại đau.

“Sư tôn, không có mẫu thân tiểu gia hỏa sẽ chịu khổ.”

Lạc Băng Hà vuốt mặt Thẩm Thanh Thu, tiếp tục nói.

“Nhạc Thanh Nguyên còn ở trên Thương Khung Sơn cầu gặp ngươi a, chờ ngươi khỏe lại, ta mang ngươi về Thanh Tịnh phong.”

Những điều Lạc Băng Hà nói đều là những thứ Thẩm Thanh Thu đã từng để ý, nhưng hắn rốt cuộc cũng không giương nổi hứng thú.

Đau ngày càng tăng, giờ linh đinh cùng tra tấn, bị bắt uống Thiên Ma máu.

Tất cả những ký ức đau khổ, toàn bộ đều như dằm đâm vào trong lòng của Thẩm Thanh Thu mà tàn sát bừa bãi.

Những thương tích thay phiên đánh vào trên người Thẩm Thanh Thu, như đang nhắc nhở hắn, đem bề ngoài tu nhã dối trá đập vỡ vụn, hắn thật sự bất kham.

Hắn là một phế nhân, trước nay đều như vậy.

“Giết ta...”

“Không được, ngươi thiếu ta.”

Hai người có thù tất báo, liều chết cũng đến dây dưa, ai cũng không có khả năng buông xuống.

Linh lực có thể giúp Thẩm Thanh Thu bất tử, lại không thể làm hắn có thả lỏng một chút.

Trận tra tấn này giằng co lâu lắm, lâu đến tận cuối cùng khi hài tử ra đời, đáng nói là không có ai vui sướng.

Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà ôm ở trong ngực, ngoan ngoãn như một cái đồ chơi.

Không muốn động cũng không chủ động nói chuyện, chỉ là hô hấp đều đều mà thôi.

“Sư tôn, mở mắt ra.”

Lạc Băng Hà hôn nhẹ lên trán Thẩm Thanh Thu, sợ hắn cứ như vậy ngủ mãi.

“Để ta nhìn xem tiểu gia hỏa đi.”

“Nhìn ta được không, sư tôn chưa từng liếc mắt chú ý đến ta, đừng nghĩ đến thứ khác được không.”

Lạc Băng Hà gắt gao ôm Thẩm Thanh Thu, sợ hắn cứ như vậy tiêu tán.

Đã chịu đựng qua, thân thể Thẩm Thanh Thu đã có thể thả lỏng xuống, nhưng trong lòng Lạc Băng Hà vẫn rất bất an.

“Lạc Băng Hà, ta khát.”

“Ăn cháo được không?”

Lạc Băng Hà mở bừng mắt, nhìn chằm chằm mặt Thẩm Thanh Thu, ôn nhu vô cùng.

“Ân...”

Thẩm Thanh Thu ngậm miệng, một tia máu liền dọc theo khóe miệng chảy ra.

Cắn lưỡi cũng được, khác cũng được, hắn đã sớm không muốn giữ lại thân thể yếu ớt không có linh lực.

“Sư tôn!”

Lạc Băng Hà vội vàng che kín miệng Thẩm Thanh Thu, không nhịn được mà vận chuyển linh lực về trong thân thể hắn.

“Vì cái gì...”

“Thật xin lỗi tiểu gia hỏa...

Ta cũng... muốn đi tới bên kia tìm mẫu thân...”

Dựa vào cái gì Lạc Băng Hà có thể nhận được thân tình, mà Thẩm Thanh Thu hắn lại không xứng đáng có.

Nếu như hiện tại đi, sợ là còn có thể đuổi kịp những thứ trước khi luân hồi, tìm một người ôm ấp khóc một hồi đi.

Hắn thật sự thật sự, quá mệt mỏi.

Thẩm Thanh Thu ngủ một lúc lâu, không có mộng, cứ như vậy ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, một lòng giãy giụa trong vô lực: Thẩm Thanh Thu, ngươi mau chết đi.

Đừng quan tâm hắn, mọi người, đều cách Thẩm Thanh Thu xa một chút.

Suy yếu muốn tự tuyệt nhưng không có lấy vài phần khí lực, Lạc Băng Hà lại hận không thể lấy linh lực đem Thẩm Thanh Thu bao bọc lại, Thẩm Thanh Thu sao lại có thể dễ dàng chết như vậy.

“Thẩm sư huynh đã tỉnh.”

Mộc Thanh Phương không nghĩ tới, chấp niệm của Lạc Băng Hà đối với Thẩm Thanh Thu nặng như vậy.

“Ta là tới cứu người, nếu người đã không sao, vậy ta cũng không ở lại lâu.”

Lúc đáp ứng tới đây, vốn chính vì hành y, chuyện kia, tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.

Lạc Băng Hà ngẩn ra một hồi.

“Đã tỉnh...”

“Người đâu, đi đem hài tử ôm tới đây.”

Hắn đã sớm tỉnh, hắn muốn, hài tử cũng được, Nhạc Thanh Nguyên cũng được, chỉ cần hắn chịu sống, Lạc Băng Hà đều sẽ tìm tới.

Sau đó ngay trước mặt hắn, hủy cũng thế, giữ cũng thế, hết thảy đều nắm giữ ở trong tay hắn Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu không thể đi.

Nhìn hài tử trong lòng thị nữ, Lạc Băng Hà cũng mềm lòng đi rất nhiều.

Đứa nhỏ ngaon như vậy, Thẩm Thanh Thu nhất định sẽ thích.

“Sư tôn, đệ tử nói sẽ bóp chết hắn, có thể làm ngay bây giờ.”

Ngươi không muốn tỉnh, ta cũng không ép, bất quá những gì trước kia ngươi thiếu ta, đừng nghĩ chạy thoát.
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 12 (phần 1)


Có thể trốn được bao lâu, Lạc Băng Hà vẫn như cũ không chịu dừng tay.

Nếu như vậy, tội gì phải liên lụy người khác.

“Súc sinh...”

Đôi mắt đóng thật lâu đột nhiên mở ra, hết thảy đều nhìn không rõ.

Mặc dù như vậy, xúc giác lại vô cùng mẫn cảm.

“Ngô...”

Một cái ôm ấp cùng một cái hôn, nhiệt tình đến mức cảm giác như muốn đem chính mình ăn vào bụng.

“Sư tôn, Thẩm Cửu, Thẩm Thanh Thu.”

Biểu tình này của Lạc Băng Hà, làm Thẩm Thanh Thu nhớ tới rất nhiều thứ.

Khi còn nhỏ Thu Hải Đường mang cho Thẩm Thanh một ít đồ ăn, Thẩm Thanh Thu hâm mộ Thu đại tiểu thư kim chi ngọc diệp, cái gì cũng không thiếu, chính mình lại tham ăn vô cùng.

Vạn phần từ chối, thật sự có thời điểm nhịn không được, mới phải cắn một miếng.

Bản thân mình đối với Lạc Băng Hà mà nói đúng như cảm giác thèm ăn vật kia, mặc dù không muốn, nhưng lại luyến tiếc buông tay.

“Ta tưởng...”

Thanh âm khàn đến dọa người, nhưng Lạc Băng Hà hiểu.

“Hắn rất ngoan, so ngươi ngoan hơn nhiều.”

Nhìn tiểu gia hỏa bị Lạc Băng Hà ôm tới, tầm mắt Thẩm Thanh Thu liền lập tức dời không ra.

Thẩm Thanh Thu ngủ vài ngày, tứ chi đều vô lực.

Chậm rãi vươn tay, do dự rất nhiều lần, vẫn là không dám chạm vào hắn.

“Đôi mắt...”

“Đôi mắt giống ngươi, hung muốn chết a.”

Thẩm Thanh Thu không đáp trả Lạc Băng Hà, gắt gao nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lòng ngực, đợi một hồi, lại duỗi tay ra chỉ vào cách không điểm trên môi tiểu gia hỏa một chút.

Tuy Lạc Băng Hà đã từng cảm nhận thân tình, duy hắn cầu Thẩm Thanh Thu mà không được.

Có tiểu gia hỏa này, chính mình cũng không cần ghen ghét người khác có người nhà nữa đúng không...

Thẩm Thanh Thu giương mắt liếc Lạc Băng Hà một cái, lại phát hiện Lạc Băng Hà đang nhìn mình, ôn nhu không tả được.

“Hắn là nam hài hay là nữ hài?”

Một câu hỏi, lại đem Lạc Băng Hà hỏi tới ngốc, tâm tư của hắn đều đặt ở trên người Thẩm Thanh Thu, thật sự đúng là không chú ý tới các gì khác.

“Muốn tự mình nhìn hay không ?”

“Không cần nhìn, là nam hài.”

Thấy Thẩm Thanh Thu vẻ mặt tức giận mà nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà, thị nữ vội vàng mở miệng giải vây.

“Người so với súc sinh thật có tâm, nếu ngươi đối đứa nhỏ này tùy ý như thế, sao lúc trước không để ta cùng hắn chết đi.”

Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu giãy giụa muốn đứng lên, vội đem hắn ôm ở trong lòng ngực.

“Ta một lòng đều ở trên người của ngươi, ngươi không tỉnh, chẳng lẽ lại trách ta?”

Thẩm Thanh Thu sợ là người mà cả cuộc đời này Lạc Băng Hà đều cầu không được, rốt cuộc cũng xa không được.

“Hoa ngôn xảo ngữ thật dễ nghe, không bằng đi lừa gạt mấy vị cung phi của ngươi đi.”

Thẩm Thanh Thu cường ngạnh gợi lên một nụ cười lạnh đầy trào phúng, kéo tay Lạc Băng Hà ra khỏi tay mình.

“Sư tôn, ngài vừa nói đói, đệ tử làm vô số loại cháo chờ ngài, ngài cũng không chịu tỉnh.”

Giờ phút này ngữ khí của Lạc Băng Hà cực kỳ giống thời điểm hắn mới vừa vào thanh tịnh phong, tràn đầy thiếu niên nhu tình.

“Đệ tử không có rảnh rỗi đi quản những thứ khác, người cũng muốn trách đệ tử sao?”

Nói đến cùng Lạc Băng Hà chẳng qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nếu không phải bị Thẩm Thanh Thu đố kỵ chèn ép, cũng sẽ không có các loại tao ngộ này.

Nghĩ đến đây, sự ghen ghét trong lòng Thẩm Thanh Thu đối với Lạc Băng Hà cũng giảm đi vài phần.

Thấy Thẩm Thanh Thu không nói lời nào, Lạc Băng Hà quay đầu nói.

“Trước tiên đem hài tử ôm xuống đi.”

Thẩm Thanh Thu đẩy Lạc Băng Hà ra, đợi một hồi, mới nói.

“Vậy, cháo đâu?”

Lạc Băng Hà ngẩn người mới hoàn lại tinh thần, vội cười một cái.

“Ta đây liền đi làm ngay.”

Nhìn cái miệng nhỏ đang uống cháo của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà yên lặng cân nhắc.

Bản thân mình vì sao lại sợ hắn rời đi?

Nói đến cùng Thẩm Thanh Thu đã từng tìm đủ mọi cách hại Lạc Băng Hà hắn.

Vậy mà nay hà tất phải lưu lại mệnh của hắn.

Bởi vì những mặt khác đều quá tốt, nên thả xuống không được?

Cho nên mới cảm thấy cái ngụy quân tử Thẩm Thanh Thu này như trong gió sa, thế nào cũng phải bắt lấy?

Lạc Băng Hà suy nghĩ hồi lâu, vẫn như cũ vô pháp thuyết phục chính mình.

“Muốn ăn thứ khác.”

Trong ngoài đều vô pháp chạy thoát, không sai khiến Lạc Băng Hà nhiều lần, Thẩm Thanh Thu không thể giải sầu.

Lạc Băng Hà phục hồi tinh thần lại, theo bản năng khẽ hôn trán Thẩm Thanh Thu một chút.

“Bây giờ ngươi không thể chịu được gió, ta không thể mang theo ngươi đi ra ngoài ăn, ngươi muốn ăn cái gì, cứ việc nói cho ta.

Dù sao ngươi đều là người của ta, nên sủng.”

“Ai là người của ngươi?

Tiểu súc sinh không cần quá đề cao chính mình.”

Thẩm Thanh Thu như là đang bị nhục nhã, ngữ khí liền lập tức thay đổi.

“Đừng tức giận, đã trở thành cha hài tử, không sợ bộ dạng tử sẽ dọa đến tiểu gia hỏa sao?”

Lạc Băng Hà nói, duỗi tay sờ sờ mặt Thẩm Thanh Thu.

“Nhìn kỹ ta một chút, giống tiểu gia hỏa không?”

Thẩm Thanh Thu thật sự nhìn Lạc Băng Hà một cái.

“Giống hay không giống thì làm sao, hắn rốt cuộc vẫn là hài tử của ta.”

“Sư tôn, đừng giả vờ, vừa rồi khi ngươi nhìn ta rất ôn nhu.”

Lạc Băng Hà cười khẽ, tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn xác thực muốn nói, nhắc tới hài tử, trong đáy mắt Thẩm Thanh Thu liền nổi lên chút mặt khác cảm xúc.

Thẩm Thanh Thu nhíu nhíu mày, trong lúc vô tình cắn lên môi dưới.

Dường như chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt lập tức liền sáng.

“Ta nhớ rõ có người vừa mới nói, nếu ta có thể tỉnh lại, liền đưa ta trở về Thương Khuynh Sơn.”

Thẩm Thanh Thu đã mất hết tu vi, rõ ràng không muốn gặp lại những tu sĩ đó, nhưng lại cố tình nhắc tới việc này, là muốn làm khó Lạc Băng Hà.

“Được, không nghĩ tới thời điểm ngươi đau khóc còn có thể nghe được mấy lời này.”

“Ngươi...”

Thẩm Thanh Thu không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, tức giận đến ngữ khí lại nóng nảy chút.

“Vậy tiểu súc sinh có phải nên thực hiện lời hứa hay không?”

“Súc sinh thì sao có thể giữ lời , sư tôn nói đùa.”

Nhìn Thẩm Thanh Thu thần sắc ảm đạm đi không ít, bộ dáng quay đầu đi, Lạc Băng Hà ngơ ngẩn.

“Việc này ta nhớ kỹ, tốt xấu gì cũng phải chờ ngươi có thể chịu được gió thì mới đi.”

Thẩm Thanh Thu vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Lạc Băng Hà.

“Thật sự?”

Hắn thật sự chịu thả mình đi?

“Ta chỉ đưa ngươi trở về.”

Nói trắng ra là, Lạc Băng Hà đã đoán chắc Thẩm Thanh Thu sẽ luyến tiếc, thả không thoát.

Mất hết tu vi, trở về hoặc lưu lại, đều trốn không thoát sự ghen ghét của người khác.

Người duy nhất cùng mình huyết mạch tương liên, cũng không phải là Thẩm Thanh Thu hận ý.

“Ta đây có thể trở về nhìn hắn sao.”

Do dự lâu như vậy, rốt cuộc cũng sẽ luyến tiếc hoàn toàn buông tay, liền coi như khinh thường Lạc Băng Hà, cũng không thể không gặp mặt tiểu gia hỏa.

“Không thể.”

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Thanh Thu, cười cười.

“Nếu đệ tử mang theo tiểu gia hỏa lên thanh tịnh phong đến gặp sư tôn, sư tôn nguyện thưởng ly trà sao?”

Thẩm Thanh Thu cúi đầu ngây người một trận, khi ngẩng đầu lên cố ý giả bộ chua ngoa.

“Luận trà mà nói, ngươi nên quỳ xuống dâng trà cho ta.”

“Nếu ngươi nguyện ý, ta liền kính một lần.”

Lạc Băng Hà đột nhiên ôm lấy Thẩm Thanh Thu, nghiêng đầu khẽ hôn sườn mặt của hắn một chút.

“Ta không muốn.”

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Lạc Băng Hà một cái.

“Lúc trước ngươi kính trà, ta hất ngươi một lần, hiện tại như cũ, thà rằng hất đi cũng không tiếp.”

“Cũng đúng, không tiếp liền không tiếp đi, hiện tại cũng không nên tiếp.”

Lạc Băng Hà cười khẽ một tiếng.

“Nên ngươi cử án tề mi.”

“Súc sinh, sớm hay muộn ta cũng sẽ giết ngươi.”

Thẩm Thanh Thu duỗi tay bắt lấy tay Lạc Băng Hà đang sờ lên mặt mình, vô cùng tức giận mà nói.

“Như thế nào giết?

Đem ta ép khô đến chết?”

Lạc Băng Hà không có tránh ra, ngược lại trước khuynh khẽ hôn xuống môi Thẩm Thanh Thu.

“Đừng tức giận, cho tiểu gia hỏa chừa chút đường sống không tốt sao, chẳng lẽ Cửu Nhi muốn cho hắn giống ngươi với ta sao?”

Thẩm Thanh Thu sửng sốt một hồi lâu, mới hồi phục lại tinh thần.

“Ngươi sẽ che chở hắn đi...”

Thẩm Thanh Thu huyết mạch, sao có thể cam tâm để người khác khi dễ.

Nhưng chính mình đã sớm không có cách để che chở tiểu gia hỏa, thì có thể như thế nào đây?

“Sẽ không, tiểu súc sinh không hiểu này đó.”

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Thanh Thu, lại bồi thêm một câu.

“Ta che chở ngươi đã thực không dễ dàng.”

Thẩm Thanh Thu đồng tử run một chút, nhẹ mím môi.

“Có ý tứ sao?

Thương hại ai đâu?”

“Không, thích ngươi mà thôi.

Ta đây, cố tình lại thích một tên cặn bã như ngươi vậy.”

Lạc Băng Hà ngồi ở mép giường.

“Không bỏ xuống được, không trách ta.”

Thẩm Thanh Thu quay đầu chuyển qua, cố ý không nhìn Lạc Băng Hà.

“Ta phản kháng không được.”

“Ta không cưỡng bách.”

Thấy Thẩm Thanh Thu không muốn trả lời, Lạc Băng Hà lặp lại một lần.

“Nếu ngươi không muốn dù chỉ là một chút, ta sẽ không cưỡng bách.”

Hắn thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng Thẩm Thanh Thu bị mình bức đến tự tuyệt.

“Ta đây nói, ta không thích ngươi, ta ghét ngươi, đủ rồi sao?”

Thẩm Thanh Thu nắm chặt chăn, dù sao chút tự tôn này đã bị giẫm đạp tàn phá đến bất kham, hà tất sống chết chống lại.

“Không cần ghét.”

Lạc Băng Hà nâng lên cằm Thẩm Thanh Thu.

“Không cần ghét, ngươi muốn cái gì, ta đều cho.”

“Ta muốn dựa vào chính mình, để cho người khác đều phải ngước nhìn ta, không cần xem ánh mắt của người khác mà sống, làm người người vui vẻ, không cần bị khinh nhục giẫm đạp, ngươi có thể cho ta?”

Thẩm Thanh Thu giương mắt, cười khẽ một chút.

“Ta nhận, tùy ngươi thượng, ta nên bị tra tấn.”
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 12 ( Phần 2)


“Môi đẹp như vậy, cố tình lại không hảo hảo nói chuyện.”

Thẩm Thanh Thu ho nhẹ một tiếng.

“Nhạc Thanh Nguyên mệnh còn ở trong tay ngươi, ta sao dám?”

“Ngô ân...”

Không đợi Thẩm Thanh Thu nói hết lời, Lạc Băng Hà liền hôn lên.

Kỹ tốt hôn của Lạc Băng Hà tốt đến dọa người, Thẩm Thanh Thu thậm chí đã quên, một ngụm cắn xuống.

Chỉ là ngơ ngác mở to mắt, đến chính mình đỏ mặt cũng chưa phát hiện.

“Thật mềm.”

Một nụ hôn kết thúc, Lạc Băng Hà xoa xoa môi của Thẩm Thanh Thu.

“Đừng nói dến người khác, ta kỹ thuật khá tốt, về sau sẽ dạy ngươi được không?”

“Ta ngại dơ.”

“Ta đây giao cho tiểu gia hỏa, hắn sẽ dùng được.”

Lạc Băng Hà gợi lên khóe miệng, điểm yếu của Thẩm Thanh Thu, hắn sợ là đã tìm được.

“Tùy ngươi, chờ một tháng sau, đưa ta về Thương Khuynh Sơn.”

Thẩm Thanh Thu đợi một hồi lâu mới trả lời, nói ra lại là câu này.

Hắn chỉ là muốn trở về nhìn xem, cũng là xin lỗi Thất ca.

“Ân, được.”

Dù sao thì Thương Khuynh Sơn không có ai có thể ngăn được Lạc Băng Hà, hắn đáp ứng đương nhiên dứt khoát.

“Trước tiên nói rõ ràng, chỉ đưa ngươi một người trở về.”

Thẩm Thanh Thu giương mắt nhìn Lạc Băng Hà một chút.

“Kia...

Tiểu gia hỏa có tên sao?”

“Không có.”

Lạc Băng Hà đáp dứt khoát, đột nhiên nhớ tới cái gì, còn nói thêm.

“Tuy rằng không biết nên gọi là gì, nhưng ta cảm thấy nhũ danh kêu Giao nhi không tồi.”

Thẩm Thanh Thu ngẩn người.

“Kiều nhi?

Ngươi không cảm thấy cái tên này không giống nam hài tử sao.”

Lạc Băng Hà niết qua tay của Thẩm Thanh Thu, ở trong lòng bàn tay hắn viết một chữ Giao.

“Cao tự đầu giao, sư tôn nhận thức sao?”

“Ngươi...”

Mặt Thẩm Thanh Thu lập tức liền đỏ.

“Súc sinh.”

“Không thích sao?

Đệ tử thực thích cái tên này.”

“Nếu muốn khinh nhục người, động thủ thấy máu càng thích hợp hơn, tiểu súc sinh đừng miệng lưỡi lắt léo.”

Thẩm Thanh Thu lập tức ném tay Lạc Băng Hà ra, oán hận mà nhìn hắn một cái.

“Không cần thấy mấu, đệ tử động động tay thấy điểm khác cũng được.”

Lạc Băng Hà nói, gợi lên sợi tóc của Thẩm Thanh Thu hôn lên sườn cổ hắn.

“Thời điểm hủy đi ăn nhập bụng, cực lạc cũng chưa chắc thấy máu, sư tôn có phải cũng nên minh bạch hay không.” ( Thật ra đoạn này mình cũng ko hiểu rõ :’(

“Ngươi...”

Thẩm Thanh Thu hít sâu vài lần vẫn không lấy lại được bình tĩnh, một phen đẩy Lạc Băng Hà ra, dọc theo mép giường nôn khan.

“Khụ...

Khụ khụ...”

Nhìn Thẩm Thanh Thu gò má ửng đỏ, cả người phát run, Lạc Băng Hà xoay người lấy tới một chén nước ấm.

“Rất không thoải mái sao?”

Ôm bả vai Thẩm Thanh Thu đem nước đưa tới bên miệng hắn, Thẩm Thanh Thu lại trực tiếp nghiêng đầu tránh đi.

“Không, rất thoải mái, so ở thủy lao tốt hơn rất nhiều.”

Thẩm Thanh Thu duỗi tay cọ cọ môi.

“Làm ta sống mà không dám chết như vậy, mới là tra tấn lớn nhất đối với loại người như ta, tiểu súc sinh ngươi chính là muốn như vậy đúng không?”

“Không thể bớt tranh cãi lại sao?”

Lạc Băng Hà nhíu nhíu mày.

“Mới vừa tỉnh lại tính tình đã lớn như vậy, cái tính thích giận dỗi của sư tôn khi nào có thể sửa được a.”

“Giận dỗi?”

Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái.

“Giận dỗi cũng chỉ là đối với bằng hữu thân thiết, đối với cái súc sinh như ngươi, ghê tởm mới đúng.”

“Đến tận bây giờ, vẫn không thể sao?”

Lạc Băng Hà dùng ngón tay quấn lấy tóc Thẩm Thanh Thu, nhẹ nhàng quơ quơ.

Thẩm Thanh Thu tĩnh một hồi, rồi lại mở miệng nói.

“Ta muốn tắm rửa.”

“Hiện tại không được.”

“Có mùi máu, ngươi không ngửi được sao.”

Đệm chăn đều thay đổi sạch sẽ, duy nhất người vẫn như cũ, Thẩm Thanh Thu thật sự khó chịu vô cùng.

Trên người dính má, đau đớn ký ức liền vứt đi không được, như thế nào có thể an giấc.

“Không thích máu như vậy, trước kia ở thủy lao như thế nào không cầu ta tha a?”

Lạc Băng Hà ôm thật chặt Thẩm Thanh Thu.

“Sợ ta cười nhạo?”

“Tiểu súc sinh có phải hay không cho rằng mọi chuyện toàn bộ đều như ý của ngươi.”

Chính mình xin tha, ở dưới Lạc Băng Hà, không đáng.

“Những tra tấn đó ngươi nên chịu, thiếu còn liền trả.”

Lạc Băng Hà yên lặng một hồi lâu, đứng dậy run lên vạt áo.

“Chờ ta trong chốc lát.”
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 13


Chờ đến khi Lạc Băng Hà trở về, Thẩm Thanh Thu sớm đã ngủ, cả người yên lặng đến dọa người.

Thật sự mệt mỏi, cái gì đều nghĩ không được, tự nhiên sẽ ngủ thật sự trầm thực trầm.

Lạc Băng Hà bưng bồn nước tiến vào, trong phòng ấm áp, ngụy trang một bộ dáng trầm ổn theo năm tháng, cố tình lại thiếu chút thuận ý.

Hình như là lại trở về thanh tịnh phong, Thẩm Thanh Thu vẫn là một kẻ ỷ thế hiếp người, Lạc Băng Hà vẫn là vô pháp xoay chuyển.

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu ngủ một lát, xong mới xốc chăn lên đem hắn ôm vào trong ngực.

“Ngô...”

Thẩm Thanh Thu theo bản năng túm lấy vạt áo Lạc Băng Hà.

“Để ta ngủ tiếp.”

Đây là Lạc Băng Hà lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng trẻ con không hề phòng bị của Thẩm Thanh.

“Tiếp tục ngủ đi, ta chỉ lau mình cho ngươi.”

“Ân...”

Nửa mộng nửa tỉnh, Thẩm Thanh Thu mệt đến ý thức đều không hoàn chỉnh.

Trong không khí nước hỗn loạn một chút rượu, Lạc Băng Hà mở xiêm y Thẩm Thanh Thu ra, nhẹ nhàng chà lau.

Trên người Thẩm Thanh Thu có không ít vết thương, những vết sẹo nhỏ chằng chịt lên nhau, nhìn không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng lại vô pháp bỏ qua.

“Làm phàm nhân cùng ta bên nhau vài thập niên, còn tốt hơn là một mình lăn lộn, nơi nơi ghen ghét người khác.”

Lạc Băng Hà biết Thẩm Thanh Thu ngủ rồi nghe không được, vẫn như cũ nói.

“Ngươi loại người này, không xứng sống tới trăm tuổi, ta cũng không muốn bảo hộ ngươi bao lâu nữa.”

Bọn họ không hợp bên nhau.

Lạc Băng Hà đem nước đặt ở trên mặt đất, lại nghĩ, hợp hay là không hợp, bất quá đều chỉ là vài câu lý do thoái thác từ miệng người khác.

Tinh tế mà nghĩ, trong lòng sở niệm nặng nề, ai đều không bỏ xuống được.

Coi như ghét bỏ nhau cũng không ngại, hành ngày cúe thế trôi qua thật mau.

Hơn nửa tháng nói qua liền qua đi, Thẩm Thanh Thu thân thể vẫn như cũ yếu đến dọa người, lại cũng tinh thần vài phần.

“Có thể tắm gội sao?”

Thẩm Thanh Thu vốn là ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều nằm ở trong chăn như vậy, cho dù có thể lau mình nhưng vẫn khó chịu vô cùng.

“Chờ một chút, ăn trước chút đồ, ta mang ngươi đi ra ngoài phơi phơi nắng.”

Lạc Băng Hà múc một muỗng cháo, đưa đến bên miệng Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu thuận theo mà ăn vào.

“Hôm nay có thể để ta đến xem tiểu gia hỏa sao?”

Lạc Băng Hà cũng không chủ động cho hắn nhìn qua hài tử, Thẩm Thanh Thu vẫn như cũ không có gì dị nghị.

Nhưng Thẩm Thanh Thu không biết, Lạc Băng Hà làm như vậy nguyên nhân kỳ thật cũng không nhiều lắm, chỉ là gần đây đối với đứa nhỏ, Thẩm Thanh Thu ôn nhu muốn chết, nhưng lại không đối hắn Lạc Băng Hà.

“Làm gì mà nói ôn nhu như vậy, thật giả (trân), một chút cũng không giống ngữ khí của Thẩm Thanh Thu ngươi.”

Lạc Băng Hà buông xuống chén trong tay, hôn hôn môi Thẩm Thanh Thu.

“Ngô...”

Là hôn kiểu hơi thở giao triền miên.

“Nếu như muốn ta nói chuyện đứng đắn, không bằng hài tử tùy họ của ta.”

Thẩm Thanh Thu tay đáp ở trên vai Lạc Băng Hà, nhẹ thở hổn hển một trận.

“Không được.”

Lạc Băng Hà cười cười.

“Vạn nhất ta đối với ngươi không còn hứng thú, không hề muốn hài tử thì làm sao bây giờ, đứa nhỏ này chỉ có thể theo họ ta.”

Thân thể như thế nào chỉ có chính mình nhất rõ ràng, Thẩm Thanh Thu nghĩ, phúc phận của chính mình so với phàm nhân còn kém hơn, sợ cũng sống không được vài thập niên.

Cũng không thể chỉ để lại danh tiếng ác khiến người ghen ghét, bạch bạch gần mấy chục năm đi.

“Bằng không tên tùy ngươi?”

Thấy Thẩm Thanh Thu thần sắc ảm đạm, Lạc Băng Hà bồi thêm một câu.

“Lạc Thanh, Lạc Mộ Thanh, gọi là gì đều được, nếu còn không để ý tới ta hôm nay ta sẽ không cho ngươi gặp tiểu gia hỏa.”

Biết Thẩm Thanh Thu chán ghét tên Thu, Lạc Băng Hà cố tình lẩn tránh một chút.

Thần sắc Thẩm Thanh Thu hoảng hốt một trận, Lạc Băng Hà không muốn quấy rầy, chỉ có thể đi ra cửa kêu thị nữ đem hài tử ôm đến đây.

Còn chưa có dây dưa đủ đâu, đừng cứ như một cái rối gỗ, hồi chút thần đến đây đi, Thẩm Thanh Thu.

“Đôi mắt thật là giống ngươi, bất quá không hung như ngươi.”

“Ân?”

Hài tử đưa tới trong lòng ngực Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu mới hồi phục tinh thần lại.

Nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa nhìn đã lâu, Thẩm Thanh Thu cũng không dám chạm vào hắn một chút.

Chính mình tóm lại không phải là thứ tốt gì, không nên thân thiết với hắn quá.

“Ta không muốn chọn, gọi là gì tùy ngươi đi.”

Thẩm Thanh Thu chính mình cũng chưa phát giác bản thân khẽ thở dài.

“Còn nhỏ như vậy, sẽ không khiến người ghét a, vì sao lúc trước không ai chịu yêu thương ta...”

Suy nghĩ lâu một trận, Thẩm Thanh Thu lại cười cười “Là vấn đề ta, không xứng.”

Mấy ngày nay cảm xúc vẫn luôn không ổn định, ngày thường Thẩm Thanh Thu tuyệt đối sẽ không yếu thế, hôm nay lại nói đến thật tự nhiên.

“Thẩm Thanh Thu, đừng làm kiêu.”

Lạc Băng Hà ngồi ở mép giường.

“Ngươi không mệt a, ta thích ngươi.”

“Ngươi thích nhiều người, ta chỉ thích bản thân mình là đủ rồi.”

“Giả vờ chỉ thích chính mình làm cái gì, nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa rõ ràng đã thích đến không xong, chạm vào một chút cũng không dám, còn muốn nhiều bảo bối?”

Bị chọc phá tâm tư, Thẩm Thanh Thu cũng không sinh khí, duỗi tay khẽ chạm môi tiểu gia hỏa một chút.

“Ngươi làm cái gì?”

Hài tử bị Lạc Băng Hà trực tiếp từ trong lòng ngực Thẩm Thanh Thu đưa tới trong tay thị nữ.

“Trước cho hài tử một cái tên.”

Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu tay cầm đến bên miệng hôn một cái.

“Hoặc là bồi ta ra ngoài đi dạo.”

Thấy Thẩm Thanh Thu ngây ngẩn cả người, Lạc Băng Hà lại bồi thêm một câu.

“Sư tôn cứ không để ý tới ta, ta sinh khí thì sẽ khi dễ sư tôn.”

“Tùy ngươi, ngươi nguyện ý khi dễ liền khi dễ đi.”

Thẩm Thanh Thu mím môi.

“Còn mười ngày, đừng quên ngươi đã đáp ứng đưa ta về thanh tịnh phong.”

Ở chỗ này bị coi như ngoạn vật, trở về vẫn như cũ không trốn thoát khỏi bị coi khinh.

Thẩm Thanh Thu tự giễu cười cười, dù sao đều là một phế nhân, cũng không thể thiếu Nhạc Thanh Nguyên cả đời.

Tốt xấu gì cũng phải đem ân tình trả đi.

“Nhớ rõ như vậy, từng ngày một?”

Lạc Băng Hà cầm lấy giày, giúp Thẩm Thanh Thu đi vào.

“Kia mười ngày này có thể không nghĩ tới chuyện khác hay không?

Đợi lát nữa ra ngoài đi dạo?”

Không hề ngoài ý muốn, an tĩnh hồi lâu.

“Được.”

Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng mà đứng lên.

“Ta nói chính là có thể ra ngoài đi dạo.”
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 14


Rất nhanh đã đến mùa hè, chỉ chớp mắt đã qua một năm kể từ khi Thẩm Thanh Thu ở đây1.

Từ tuyệt vọng, đến tuyệt vọng, Thẩm Thanh Thu thật sự đã rất lâu không thả lỏng thưởng thức qua cái gì như vậy.(1):bản chính là “bị tù” nhưng mình thấy từ ngữ hơi nặng nề không quá phù hợp, nên mình đã du di đi chút xíu.

Muôn hoa nở rộ, hoa viên của Lạc Băng Hà thật sự xinh đẹp vô cùng.“Thơm quá.”

Thẩm Thanh Thu khép mắt, hơi hơi cúi thấp đầu.“Đã có ai từng nói qua, khi ngươi an tĩnh lại vô cùng đẹp hay chưa?”

“Đẹp là dùng để hình dung nữ tử.”

Thẩm Thanh Thu tùy tay bẻ một mảnh liễu diệp.“Trích diệp phi hoa.”

Thấy phiến lá xẹt qua gương mặt mình, Lạc Băng Hà trốn cũng không trốn.

“Ta chảy máu rồi, ngươi có phải nên đau lòng cho ta một chút hay không?”

Lạc Băng Hà cười cười kéo tay Thẩm Thanh Thu.

“Một cái phế nhân khoa chân múa tay, làm Ma Tôn đại nhân chê cười.”

Thẩm Thanh Thu liếc Lạc Băng Hà một cái, ngữ khí rất là không tốt.“Không, bộ dáng vừa rồi của ngươi vô cùng làm cho người ta ái mộ, ta chưa từng thấy qua.”

Lạc Băng Hà cười cười.

“Đặc biệt là khiến ta thích.”

“Ta không cần dựa vào việc ngươi thích mà tồn tại.”

“Tiểu gia hỏa không phải là dựa vào việc ngươi và ta ân ái mới tồn tại sao, ít nhất đừng có mâu thuẫn như vậy chứ.”

Lạc Băng Hà ôm eo Thẩm Thanh Thu.

“Ta có thể chờ ngươi từ từ thích ta, nhưng thế sẽ làm khổ tiểu gia hỏa.

Khi ngươi còn nhỏ đã từng chịu khổ, hẳn là biết nếu như vậy hài tử sẽ chịu nhiều tổn thương.”

“Sự khổ sở khi bị ngươi khinh nhục cưỡng bức ở thủy lao, ta càng nhớ rõ hơn.

Lạc Băng Hà, ngươi đừng quên đứa nhỏ này tới như thế nào.”

“Sư tôn nếu chịu đem chân tình khi đối với tiểu gia hỏa chia cho đệ tử một chút, thì ta cũng sẽ không để ý như vậy.”

Thấy Thẩm Thanh Thu vô tâm đáp lời, Lạc Băng Hà nổi lên chút tâm tư đùa giỡn.

“Sư tôn ~ đệ tử thích ngài, là kiểu nghiêm túc thích một người.

Không vì bất luận cái mặt gì khác, chỉ muốn được giống ngươi đối với tiểu gia hỏa, bảo hộ ở trong ngực chạm vào đều không dám chạm, có thể cho ta một cơ hội hay không?”

Lạc Băng Hà dường như vẫn là thiếu niên năm đó hoàn toàn đi vào thanh tịnh phong, nhất cử nhất động đều dựa vào một chút cảm giác thời thiếu niên mà biểu lộ.

“Hôn ta một chút, được không.”

Thẩm Thanh Thu sửng sốt một hồi, giống bị mê hoặc dường như mất ý thức, nhẹ nhàng đem môi hôn lên sườn mặt Lạc Băng Hà.

Vốn chỉ là đùa giỡn, một chút cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm mặt Thẩm Thanh Thu, đồng tử run rẩy.“Sư tôn...”

Thẩm Thanh Thu thừa nhận, hắn vẫn luôn muốn có người thiệt tình đối đãi hắn, rõ ràng là ngoài miệng luôn không thừa nhận, nhưng tâm lại mềm đến không thành bộ dáng.Hơn nữa hai ngày nay cảm xúc luôn bất ổn, làm cái gì quả thực đều không thể khống chế.“Ta làm vậy là vì muốn ngươi về sau có thể cho ta gặp tiểu gia hỏa.”

Thẩm Thanh Thu quay đầu, mím môi.“Sư tôn nếu có thể không mạnh miệng, ngươi muốn ta không đi ‘tìm hoa hỏi liễu’2 đều được.”

Lạc Băng Hà xoa eo Thẩm Thanh Thu, cúi người ở bên tai hắn nói.(2):giống câu trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Cửu Nhi của ta cùng với mấy dung chi tục phấn nữ tử không thể so sánh, vô cùng câu nhân.”

Thẩm Thanh Thu cười khẽ một tiếng.

“Đúng vậy, so với mấy dung chi tục phấn kia cường hơn một chút.

Năm đó nếu như bị Thu gia bán, hiện tại sợ là ta có thể làm một cái thẻ đỏ3, so với khi ở thanh tịnh phong bị người nhạo báng, bị người đương cấm luyến khi dễ hơn.”(3):ý chỉ kĩ nam, kĩ nữ.Nỗi đau cả thân mình, Lạc Băng Hà, không nên chạm vào nghịch lân của hắn.“Sinh khí?”

Lạc Băng Hà duỗi tay sờ sờ đầu Thẩm Thanh Thu.Đáng tiếc Thẩm Thanh Thu không muốn trả lời.Lạc Băng Hà biết Thẩm Thanh Thu sẽ không rời đi, cười cười, xoay người đi nơi khác.

“Tại đây chờ ta một chút.”

Cả người nằm tắm nắng, so với khi bị nhốt ở trong phòng buồn chán, không thấy ánh sáng thoải mái hơn nhiều.

Muốn ăn cái gì không cần phải nói đều đã được dâng lên, linh lực mỗi ngày đúng hạn mà độ vào thân thể.

Mà nay Thẩm Thanh Thu cũng coi như không còn quá yếu đuối mong manh.“Sư tôn.”

Lạc Băng Hà đến gần vài bước.

“Tiếp lấy.”

“Tu nhã?”

Thẩm Thanh Thu tiếp nhận kiếm vừa bị ném tới, trực tiếp rút kiếm ra khỏi vỏ.

Không nhằm về phía Lạc Băng Hà, cũng không phải đơn thuần nghịch kiếm.

Nếu có thể dùng một từ để hình dung, chỉ một từ tiết hỏa 4.(4):còn có thể hiểu là phát cơn tức giận.

Thu kiếm nháy mắt, cảnh sắc lụi bại đến không dư thừa.“Có thể đem chiêu thức luyện thuần thục đến mê người như thế, sư tôn quả nhiên là sư tôn.”

Lạc Băng Hà nói nghiêm túc.“Giàn hoa đều không tính, lời này của ngươi so với trực tiếp mắng ta thì có gì khác biệt.”

Thẩm Thanh Thu nói, đem tu nhã ném trở về trong tay Lạc Băng Hà.

“Ta không xứng với chữ ‘tu’ cùng ‘nhã’ này, ngươi vẫn là đem nó huỷ đi.”

“Mỗi ngày đều muốn được người dỗ.”

Lạc Băng Hà cười cười.

“Sư tôn không thể thương xót cho đệ tử một chút sao?”

Thẩm Thanh Thu liếc Lạc Băng Hà một cái.

“Ta mệt mỏi, có thể trở về sao.”

“Đệ tử bồi ngài trở về.”

“Ta có thể nói không sao?”

Thẩm Thanh Thu nói, xoa xoa tay.

Hiện tại mới phát hiện, sử dụng chiêu thức đó mệt tới như vậy.Lạc Băng Hà đi về phía trước hai bước.

“Có thể, nếu ngài mở miệng, đệ tử liền đứng tại đây.”

“Vậy ngươi tốt nhất vẫn nên quỳ.”

“Sư tôn nếu tuyệt tình như thế, đệ tử khóc cho ngài xem.”

Lạc Băng Hà nhìn bóng dáng Thẩm Thanh Thu, yên lặng theo đi.“Khóc đi, tùy tiện khóc, khóc đến chết mới tốt.”

Thẩm Thanh Thu đi vào trong phòng, khép cửa.

“Không cho tiến vào.”

Lạc Băng Hà cười cười, dựa vào trên cửa bắt đầu nói về khúc chiết cùng lịch duyệt mấy năm nay 5.(5): cái này mình cũng không biết, ai hiểu góp ý giúp mình sửa với ạ.
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 15


Mặt ngoài trả thù hòa thuận, hai ngày nói qua liền đi qua.

"Không cho ta gặp hài tử, cũng không được gặp người khác, ngươi muốn buồn chết ta?"

Thấy Lạc Băng Hà lại ra lệnh cho thị nữ lui ra, Thẩm Thanh Thu thật sự tức giận muốn chết.

"Không, rất nhanh liền qua một tháng."

Thẩm Thanh Thu muốn nói đến việc đưa mình đi.

"Không phải không cho ngươi đi thanh tịnh phong, lâu vậy sao?"

"Không, ta muốn nói, tiểu gia hỏa đã được gần một tháng."

Lạc Băng Hà cười cười.

"Sư tôn thân thể hẳn là đã khôi phục đi, nếu có người quấy rầy, nhìn thấy ta cùng với sư tôn đang triền miên thì làm sao bây giờ?

Đệ tử lòng dạ rất hẹp hòi, khó thở không biết sẽ làm ra cái gì đâu."

Thẩm Thanh Thu minh bạch ý tứ của Lạc Băng Hà.

"Đã như vậy ngươi còn muốn nhục nhã ta?"

Không có linh lực, giống như phàm nhân, đối với Thẩm Thanh Thu chính là một đả kích không nhỏ.

"A, cũng đúng, không có sức phản kháng ngươi đùa bỡn mới tiện a."

"Đã là phu thê, ai dám khinh nhục sư tôn a."

Lạc Băng Hà nói, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Thu.

"Tiểu gia hỏa hôm nay khóc thật hung, nếu như để nó biết ngươi lại tranh luận như vậy, nó sẽ khóc cả đêm."

"Đem nó ôm đến đây."

"Trừ phi ngươi để cho ta ôm ngươi trước, bằng không ta lười."

"Tiểu súc sinh..."

Thẩm Thanh Thu khẽ cắn môi dưới, hung hăng mà trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái.

"Tiểu súc sinh ở đâu."

Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dáng Lạc Băng Hà mặt đầy vẻ trêu đùa, tức giận đến ngữ khí cũng thay đổi.

"Không ôm hắn lại đây thì không ôm, dù sao ta chính là một thứ đồ chơi, làm sao dám giống như ngươi."

"Đệ tử thật sự không biết khi nào sư tôn mới có thể minh bạch sự săn sóc của đệ tử."

Lạc Băng Hà cười, quay đầu đi đến cái bàn bên cạnh, rót một ly trà.

Chậm rãi đi đến mép giường, Lạc Băng Hà ngồi ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu, truyền lên trà.

"Mà bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đệ tử xác thật tính toán không có chu toàn, khiến sư tôn nhớ đến tiểu gia hỏa, không cần quá mức chú ý."

Thẩm Thanh Thu vươn tay, hất bay ly trà Lạc Băng Hà đưa đến.

"Sư tôn, uống một ngụm đi."

Lạc Băng Hà nói, ngồi xổm trên mặt đất, lại đem chén trà hướng về phía trước dâng lên.

"Đầu tiên là cường ta, rồi lại nhốt ta đến giờ.

Hiện tại lại giả vờ tốt bụng xem ta như những nữ tử kia mà dỗ dành, ta như thế nào uống nổi."

Thẩm Thanh Thu cười cười, túm chặt tay Lạc Băng Hà.

"Không thú vị, giả vờ như thế nào, cũng thật sự chậm."

Lạc Băng Hà sửng sốt một trận, thổi thổi trà cho bớt nóng.

"Chỉ uống một ngụm thôi cũng được, đệ tử uy ngài."

Không hề do dự, ngậm một ngụm trà, nắm lấy cằm Thẩm Thanh Thu truyền qua.

"Khụ...

Khụ khụ...

Tiểu súc sinh ngươi thật biết chà đạp người khác."

Thẩm Thanh Thu trên mặt phiếm hồng, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi.

"Sư tôn, ngươi đỏ mặt."

Ngửi được mùi tin tức tố trong không khí, Lạc Băng Hà dường như đã ý thức được chuyện gì.

"Nghe nói sau khi sinh hài tử kỳ phát tình sẽ không chuẩn, mới qua một tháng, thân thể cũng chưa hồi phục tốt, sư tôn hay là..."

"Câm mồm."

Tin tức tố của Lạc Băng Hà thật sự bá đạo, Thẩm Thanh Thu cả người đều mềm xuống một chút.

Cái cảm giác này, thật là giống kỳ phát tình.

Một Khôn trạch đã bị kí hiệu, ở trước mặt Càn nguyên tiến vào kỳ phát tình, thấy thế nào cũng không có khả năng thoát được.

"Sư tôn, đệ tử sẽ ôn nhu một chút, sẽ không làm ngài quá gian nan."

Một phen liền kéo đai lưng Thẩm Thanh Thu ra, Lạc Băng Hà động tác thật sự không thể coi là ôn nhu.

"Cho ta...

Dược..."

Thẩm Thanh Thu quay đầu qua, tay giãy giụa đẩy cánh tay Lạc Băng Hà.

"Đừng muốn vội vã như vậy, đệ tử ngay lập tức liền cho ngài."

Lạc Băng Hà cười cười.

"Làn da của sư tôn cũng thật mịn, sờ lên thật thoải mái, đệ tử thật sự luyến tiếc không nỡ buông ra."

"Súc sinh...

Cho ta chén thuốc..."

Khôn trạch kêu gào phải bị triệt triệt để để khi dễ mới đủ, nhưng Thẩm Thanh Thu một chút cũng không muốn, thật sự không muốn phải nằm dưới thân người khác.

Đặc biệt là Lạc Băng Hà, hắn không muốn lại cùng hắn bất bình đẳng đi xuống.

Hắn Thẩm Thanh Thu là một nam nhân đường đường chính chính, không cần phải dựa vào kỳ phát tình mà làm cho người khác thương hại.

Lạc Băng Hà vừa định mở miệng đùa giỡn, giương mắt lại nhìn thấy được khóe mắt Thẩm Thanh Thu treo lên hơi nước.

Miễn cưỡng khôi phục chút thần trí, cưỡng bách chính mình bỏ đi mong muốn chiếm lấy người kia.

"Sư tôn chờ ta một chút, nhịn một chút."

Lạc Băng Hà nhắm mắt lại thở dốc thật mạnh một trận mới miễn cưỡng bình phục chút, quay đầu liền hướng cửa bỏ chạy.

"Chén thuốc lập tức sẽ được đưa tới, sư tôn trước nghỉ ngơi."

Thẩm Thanh Thu không thể tin tưởng mà nhìn một loạt hành động này của Lạc Băng Hà, chau mày, đồng tử không nhịn được run rẩy.

"Ngươi..."

Miễn cưỡng dùng run tay mặc lại đai lưng, Thẩm Thanh Thu đứng lên, nhìn về phía Lạc Băng Hà.

"Đệ tử đã nói rồi, sư tôn không muốn, ta sẽ không cưỡng bách."

Bình thường đều là người khác chủ động lao vào trong lòng ngực của Lạc Băng Hà, cảm giác muốn chạm vào rồi lại không thể như vậy, vẫn là lần đầu tiên, Lạc Băng Hà nhịn so Thẩm Thanh Thu còn lợi hại hơn.

"Sớm trở về chút...

Ta không chịu được bao lâu..."

Thẩm Thanh Thu trong mắt lộc lộc, nhìn đến khiến Lạc Băng Hà ngẩn ra.

Quay người trở về, Lạc Băng Hà vén lên tóc của Thẩm Thanh Thu, cắn vào sau cổ hắn.

"Chờ ta."

Chén thuốc chuẩn bị xong, Lạc Băng Hà chỉ dám kêu thị nữ đưa vào.

Xoay người ôm lấy tiểu gia hỏa, đứng ở cửa vừa dỗ hài tử vừa chờ, đến tận khi Thẩm Thanh Thu tin tức tố đại khái tiêu tán, mới dám đẩy cửa đi vào.

Thẩm Thanh Thu nằm ở trên giường, cổ áo khép hờ sau khi quay cuồng, cả người treo một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt tràn đầy sự mê ly nhiễm tình dục.

"Sư tôn đã thoải mái hơn chút nào chưa?

Tiểu súc sinh mang theo tiểu gia hỏa đến gặp ngươi được không?"

Nghe được ba chữ tiểu gia hỏa, Thẩm Thanh Thu phục hồi tinh thần, giương mắt ngó Lạc Băng Hà một cái.

Sau đó liền nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa.

"Cho ta..."

Thẩm Thanh Thu đã lâu không gặp chính mình hài tử, cho dù cậy mạnh cũng không thể nói là không nhớ.

Miễn cưỡng đứng lên, hướng về phía Lạc Băng Hà mà vươn tay.

"Chậc chậc chậc, sau kỳ phát tình bộ dạng suy yếu của sư tôn cũng thật đẹp, cảm giác cả người đều mềm, thật tốt."

Rõ ràng là đùa giỡn, Thẩm Thanh Thu cắn cắn môi.

Không tình nguyện đem tiểu gia hỏa đưa cho Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà ngồi ở mép giường, ôm eo Thẩm Thanh Thu.

"Kỳ phát tình trước kia sao ta không thấy sư tôn câu nhân như vậy a."

"Phong chủ Thanh tịnh phong, so với phế nhân chỉ biết dựa vào tin tức tố câu dẫn người tóm lại không giống nhau."

Thẩm Thanh Thu nhìn nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, cũng không chú ý tới chính mình mà cười khẽ một chút.

Trước kia có linh lực ức chế, tự nhiên sẽ không chật vật như vậy.

"Đừng trí khí."

Lạc Băng Hà bắt tay vói vào trong quần áo của Thẩm Thanh Thu.

"Nhìn ta."

Lúc trước ở thanh tịnh phong không để ai vào mắt, mà nay cư nhiên lại lưu lạc đến mức cùng một cái hài tử dành một Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà ở trong lòng mình lặp lại vài cái xem thường.

Thẩm Thanh Thu không đáp lời, cúi người hôn tiểu gia hỏa một chút.

"Hắn mới được một tháng, sao có thể béo thành như vậy."

“Còn ta lại thật gầy, đều là do hắn nháo."

Lạc Băng Hà nói, tay lại không thành thật muốn mệnh.

"Ngươi...

Làm cái gì?!"

Điểm chết người bị cầm lấy, Thẩm Thanh Thu cả người đều rối loạn.

"Hài tử còn ở đây."

Trong lòng ôm tiểu gia hỏa, Thẩm Thanh Thu không dám giãy giụa, chỉ có thể mặc cho Lạc Băng Hà khi dễ.

Vừa mới ức chế cảm xúc xuống, dễ dàng liền có thể gợi lên.

"Đúng vậy, để hắn nhìn xem ta như thế nào chơi."

Lạc Băng Hà cười cười.

"Kỹ thuật của ta tốt như vậy, không dạy cho tiểu gia hỏa thì rất đáng tiếc."

Cánh tay Thẩm Thanh Thu ôm tiểu gia hỏa vẫn luôn phát run, đôi mắt cũng nhắm lại.

"Đệ tử làm cho sư tôn thoải mái sao?"

Đoạt lấy tiểu gia hỏa trong lòng ngực, ra cửa gọi người đến ôm đi.

Lạc Băng Hà khép cửa lại, trở về bên người Thẩm Thanh Thu.

"Kế tiếp không nên để hắn xem, lần sau ta mới dạy cho tiểu gia hỏa."

"A ha..."

Tay cách lớp quần áo đặt ở chỗ kia xoa xoa, Lạc Băng Hà Thuận tay kéo đai lưng Thẩm Thanh Thu ra.

"Đủ rồi..."

Thẩm Thanh Thu ngữ khí vẫn còn ngạnh, nhưng thanh âm lại mang theo tiếng khóc nức nở, ngay từ lúc Lạc Băng Hà mới vừa chiếm tiện nghi, đôi mắt hắn liền khép lại, môi hơi hơi giương lên, lông mi cũng run, nhìn đáng thương vô cùng.

"Lần phát tình trước kia của sư tôn đều như thế này sao?

Đúng là đệ tử ngu muội không biết thưởng thức, ủy khuất sư tôn."

Hiện tại mới bị chiếm chút tiện nghi mà đã đáng thương như vậy, trước kia bị khi dễ thảm như vậy, không biết sẽ có bộ dáng gì.

Lạc Băng Hà hoảng hốt nhớ rõ, Thẩm Thanh Thu dường như bị làm khóc cũng không chịu xin tha, từng tiếng từng tiếng rên rỉ, trên người cũng mềm nhũn.

Khi đó biểu cảm của hắn ra sao?

Nói cho cùng bản thân mình một lòng muốn khi dễ hắn, nên không hề chú ý đi.

"Sư tôn, đệ tử biết sai rồi, bây giờ sẽ hầu hạ sư tôn thật tốt."

Lạc Băng Hà nói, nhẹ nhàng liếm chỗ kia một chút.

"Đừng..."

Thẩm Thanh Thu lập tức liền rối loạn.

"Ngươi làm cái gì..."

"Làm sư tôn thoải mái, đừng sợ."

Chỗ mẫn cảm bị nhiệt bao vây, Thẩm Thanh Thu lập tức liền ngẩng đầu.

"Dơ..."

Lạc Băng Hà không để ý đến hắn, tiếp tục hầu hạ, Thẩm Thanh Thu đang trong kỳ phát tình nay lại chịu đựng Lạc Băng Hà thành thạo động tác, chỉ chốc lát liền tiết ra.

"Sư tôn đừng sợ, ta không tiếp tục."

Lạc Băng Hà cười cười, đem đồ vật trong miệng tất cả đều nuốt xuống.

"Bình thường đều là người khác phụng dưỡng đệ tử, đây chính là lần đầu tiên đệ tử nếm thử, ta làm tốt không?"

Lạc Băng Hà đứng dậy, hôn lên Thẩm Thanh Thu, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu đi cười.

"Tiểu súc sinh, có ý gì?"

Lạc Băng Hà lấy đầu lưỡi khẽ liếm môi một chút, dẫn ra một chút bạch trọc.

"Cái hương vị này, sư tôn thích không?"

Thẩm Thanh Thu tay ấn vào ngực Lạc Băng Hà.

"Ngươi trước lên."

"Sư tôn, nói thích ta, ta liền lên."

Lúc Lạc Băng Hà cười rộ lên dường như mang theo điểm tà khí, thiếu niên khuôn mặt, không thể nói khó coi.

"Súc sinh nếu không muốn lên ta cũng không phản kháng được, liền vẫn luôn đợi như vậy đi."

Thẩm Thanh Thu trên mặt hơi hơi phiếm hồng, thân thể cũng mang theo một vẻ đẹp suy yếu.

"Ngô..."

Hôn vẫn mang theo điểm hương vị tình dục, Thẩm Thanh Thu mở to mắt, mê mang nhìn Lạc Băng Hà.

"Thời điểm hôn những phối hợp cần thiết ngươi đều không hiểu, xem ra ta chẳng những phải dạy những thứ này cho tiểu gia hỏa, còn phải bên sư tôn cùng nhau dạy."

"Cút đi."

Lạc Băng Hà cười cười.

"Thuốc sẽ đúng hạn đưa đến, sư tôn nghỉ ngơi cho tốt, đệ tử liền cút đi trước."
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 16


Từng này nói qua liền qua đi, thoáng tới kỳ hạn một tháng cũng đã đến.

"Lạc Băng Hà, còn nhớ rõ ngày mai?"

Nghe Thẩm Thanh Thu nói, Lạc Băng Hà cười cười.

"Ta không nhớ rõ, sao sư tôn nhớ rõ rõ ràng như vậy."

"Nếu ngươi không muốn thực hiện lời hứa, ít nhất cũng phải đưa ta trở về nhìn một cái."

Ít nhất cũng để cho hắn có cơ hội nghe Nhạc Thanh Nguyên giải thích.

"Ta sao có thể không thực hiện lời hứa."

Lạc Băng Hà cười cười.

"Bất quá mấy ngày nay đệ tử vì chiếu cố tiểu gia hỏa, cũng chưa đi tìm người khác, sư tôn có muốn thỏa mãn chút tưởng niệm chi tình này của ta hay không?"

"Nếu như không thỏa mãn ngươi, ta sợ là sẽ không được gặp tiểu gia hỏa."

Thẩm Thanh Thu nói, câu thượng cổ Lạc Băng Hà.

"Ta dám nói không sao?"

"Sư tôn thật thích lấy lòng tiểu nhân đo bụng dạ quân tử."

Lạc Băng Hà cười thoát khỏi cánh tay Thẩm Thanh Thu.

"Hài tử của ngươi, ta dựa vào cái gì không cho ngươi gặp?"

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà, đồng tử run rẩy một chút.

"Thật sự?"

"Thật sự."

Một chút ân huệ cũng có thể làm hắn cảm động thành như vậy, Lạc Băng Hà cũng không biết nên nói cái gì.

"Ta sẽ không lại tổn thương ngươi, tha thứ ta đi."

Thấy Thẩm Thanh Thu quay đầu đi, không muốn nói chuyện, Lạc Băng Hà lại nói thêm một câu.

"Đệ tử nhiều lần đắc tội, mong sư tôn nể tình mặt mũi tiểu gia hỏa, cho ta một cơ hội nhận đòn chịu tội."

Thẩm Thanh Thu khép mắt lại.

"Vậy trước tiên hãy để cho ta nhìn hài tử."

Ôn nhu hôn lên trên cổ Thẩm Thanh Thu.

"Hảo."

Thẩm Thanh Thu ôm hài tử, rất có tư thái đem hắn ôm vào trong lòng, chợt nhớ tới cái gì, đem hài tử đưa về trong tay Lạc Băng Hà.

Tiểu gia hỏa thiên tư đương nhiên không kém, cùng mình có quan hệ hơn phân nửa là chỉ có hại chứ không có lợi.

"Hôm nay liền đưa ta trở về đi."

Cười nhạo, chán ghét bản thân mình còn đang mong chờ cái gì đây, cũng không thể mãi tránh ở chỗ Lạc Băng Hà, không muốn đón nhận sự thật, muốn ngây tại đây tận hưởng những năm tháng an ổn.

Thẩm Thanh Thu ở trong lòng mặc niệm mấy lần: Ngươi là một phế nhân, không xứng.

"Đệ tử đưa ngài trở về."

Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu đột nhiên thần sắc ảm đạm, cũng không dám nói lời cự tuyệt.

"Đúng vậy, ngươi không tiễn ta, ta thật sự sẽ đi không quay về."

Thẩm Thanh Thu khép mắt, hôn hài tử một chút.

Hẹn gặp lại, tiểu gia hỏa.

"Đi thôi."

Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên cười.

"Lạc Băng Hà, chiếu cố tốt hắn."

"Chẳng những hắn, với ngươi ta cũng sẽ chiếu cố."

Lạc Băng Hà đem hài tử giao cho thị nữ, đi vào trong tủ lấy ra tu nhã kiếm.

"Cái này cũng là của ngươi, đừng quên lấy lại."

"Ân.

Thẩm Thanh Thu xoay người hướng ngoài cửa đi đến.

"Trước tiên giúp ta cầm."

"Sư tôn, thân thể còn nơi nào không thoải mái không?"

Theo sát ra cửa, Lạc Băng Hà đi nhanh hai bước, cùng Thẩm Thanh Thu sóng vai mà đi.

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

"Đau lòng ta?

Hay là cảm thấy, ta như vậy thực buồn cười?"

Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu túm trở về trong lòng.

"Cảm giác ngươi hôm nay có điểm không đúng, làm sao vậyp?"

Lạc Băng Hà không thể không thừa nhận, hắn không dám để Thẩm Thanh Thu về thanh tĩnh phong.

Không phải không muốn, mà là không dám.

Hắn cảm thấy sau khi buông tay, sẽ có những thứ mình không khống chế được.

"Buông tay đi."

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng tránh một chút.

"Không buông, sư tôn bồi đệ tử ngự kiếm đi, đệ tử đi một mình rất sợ hãi."

Lạc Băng Hà thổi ở bên tai Thẩm Thanh Thu, nhẹ giọng nói.

"Sư tôn, đệ tử cũng còn nhỏ, ngươi thương xót ta đi."

"Một chiêu dụ dỗ đám nữ tử cung phi, dùng thật thuận tay."

"Đúng vậy, nhưng là các nàng, không giống sư tôn làm tim ta đập nhanh như vậy."

Lạc Băng Hà nói, ngự kiếm đi lên.

Lạc Băng Hà tin tức tố bá đạo, Thẩm Thanh Thu thuận theo dựa vào trong lòng hắn, tận đến khi tới thanh tịnh phong, mới thoát ra.

"Buông tay."

Thẩm Thanh Thu ngữ khí trọng rất nhiều.

"Chỉ dắt tay thôi cũng không được?"

Lạc Băng Hà thuận theo buông tay ra, duỗi tay nâng cằmThẩm Thanh Thu lên.

"Hôn một chút được không, nơi đây hiện tại không có ai, chỉ một chút thôi."

"Đùa giỡn người đến nghiện?"

Thẩm Thanh Thu giương mắt trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái, nhưng không có quay đầu lại.

"Chỉ nghiện đùa giỡn sư tôn."

Một nụ hôn không hề chứa hương vị tình dục, lướt qua liền ngừng.

"Ngày mai ta mang tiểu gia hỏa tới gặp sư tôn được không?"

Tới gặp Thẩm Thanh Thu chỉ là một cái cớ, Lạc Băng Hà cảm thấy chính mình cũng không thể lại nghẹn khuất.

"Ta còn chưa đi đâu?

Ngươi đã muốn tới gặp ta?

Ngươi muốn đổi một địa phương khác để tù ta sao?"

Thẩm Thanh Thu cũng không phải không muốn gặp, chỉ là hắn muốn ngày mai đi gặp Nhạc Thanh Nguyên.

Nếu Lạc Băng Hà tới, không thể không sinh sự.

"Cho nên là không được?"

Lạc Băng Hà gắt gao đi theo bước chân Thẩm Thanh Thu, rất có tư thế mà đem hắn đưa đến địa phương.

"Đương nhiên không được, trúc xá không giữ súc sinh."

"Rõ ràng ngữ khí không kém, nhưng chỉ thích tranh cãi."

Lạc Băng Hà cười cười.

"Đưa sư tôn đến nơi đệ tử liền đi, chỉ là không yên tâm những người xấu đó mà thôi."

Thanh tịnh phong hơn phân nửa là trưng dụng*, cho dù Thẩm Thanh Thu không còn linh lực, thì bọn họ vẫn không khi dễ được Thẩm Thanh Thu.
*trung dung: beta

Nhưng không có linh lực, Lạc Băng Hà đích thực không yên tâm.

"Vậy khi nào ta mới có thể lại đây?"

"Ba ngày sau đi."

Khi đó, hẳn là nên hiểu rõ.

"Tu nhã này cho ngươi."

"Cho ta thứ này, ngươi là sợ người khác không biết, trên người ta có ký hiệu của Mà Tôn?"

Trên thân kiếm lưu chuyển một dòng linh lực màu đỏ tươi, mắt mù cũng nhìn ra được.

"Sư tôn ghét bỏ ta?"

Lặng lẽ đem trách nhiệm đổ lên trên người Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà nói đến thật thuận miệng.

"Không muốn có một chút quan hệ nào dính dáng đến ta như vậy?"

"Ân."

Gần tới thanh tĩnh phong, Thẩm Thanh Thu cố ý đẩy Lạc Băng Hà.

"Ta sắp tới, liền không giữ khách."

"Nơi này khách nhiều, ta chỉ mới đến đây không bao lâu, như thế nào thì cũng không tới phiên ta."

Bắt lấy tay Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà nhấc chân liền hướng vào trong phòng đi tới.

Thẩm Thanh Thu đã lâu không ở, nhưng thanh tĩnh phong cũng không rối loạn.

Các đệ tử nên làm cái gì thì làm cái đó, nhưng thật ra so với thời điểm Thẩm Thanh Thu ở đây thì mọi người càng như ý hơn.

Thiếu một tên cặn bã như hắn Thẩm Thanh Thu, tất cả đều chỉ càng tốt hơn thôi.

"Đừng rút kiếm, người vẫn là đến tích mệnh."

Lạc Băng Hà gần đây, tự nhiên lại đề phòng mỗi người, nhìn bộ đáng bọn họ, Lạc Băng Hà chỉ có thể nghĩ ra cái vai hề nhảy nhót để hình dung.

"Sư tôn lấy tu nhã, nếu là có kẻ nào đui mù đối sư tôn bất kính, đệ tử nhất định giúp sư tôn thanh lý môn hộ."

Cố tình cùng Thẩm Thanh Thu giữ chút khoảng cách, Lạc Băng Hà không hề biểu hiện ra một tia thân mật cùng Thẩm Thanh Thu.

Lúc trước vì trả thù, đem tất cả nước bẩn đều hắt lên trên người Thẩm Thanh Thu, hiện tại xem ra, thật sự làm khổ Thẩm Thanh Thu.

"Nếu không có việc gì, ngươi liền đi đi."

Không nhiều lời, Thẩm Thanh Thu tiếp nhận tu nhã kiếm, liền quá người đi.

Đồ vật chán ghét quá nhiều, có thể không quan tâm tới là tốt nhất.

"Sư tôn nghỉ ngơi cho tốt, ta hôm nào lại tới."

Lạc Băng Hà mang Thẩm Thanh Thu trở về, cũng không có kinh động tới người khác, nhưng chỉ chờ việc này vừa xảy ra, liền không thể thiếu mấy kẻ lắm miệng.

Thẩm Thanh Thu vừa trở về mới vài canh giờ, liền nhìn thấy các đệ tử kính hắn khe khẽ nói nhỏ.

E ngại Lạc Băng Hà, nên thật sự không còn người dám vọng động.

"Giúp ta gửi phong thư đến khung đỉnh sơn."

Thẩm Thanh Thu tự mình phô giấy khai nghiên, quét vài nét bút liền đem tin đã được gấp gọn đưa tới trong tay đệ tử.

Địa phương đều quen thuộc , ký ức lại mơ hồ đi rất nhiều, người cũng xa lạ, loại cảm giác này, Thẩm Thanh Thu vô cùng không thích.

"Vâng."

Rốt cuộc không biết nên làm sao bây giờ, chỉ cần có thể quang minh chính đại đi khung đỉnh sơn, tự nhiên có thể ứng phó lưu loát.

"Các ngươi đều đi xuống đi."

Chạng vạng dương quang đã chiếu qua cửa sổ, nếu có thể ở trong nột tối om yên tĩnh, Thẩm Thanh Thu thật sự có thể tìm chút thời gian thưởng thức nửa ngày an ổn còn lại.

Hoặc là ngủ luôn cũng tốt, còn có thể thoải mái hơn một chút.

!!!THÔNG BÁO!!!

Cảm ơn mọi người vì thời gian qua đã dành sự quan tâm tới truyện edit của mình.

Dù chỉ là một chút nhưng thực sự mình rất vui.

Cũng xin lỗi mọi người vì thời gian tới mình sẽ không thể edit truyện thường xuyên được nữa.

Nguyên nhân là do tuần tới (từ 6/9) mình sẽ đến trường bắt đầu năm học mới và thực sự thì học cấp 3, thời gian cũng có đôi chút hạn hẹp.

Nhưng mình vẫn sẽ cố gắng thu xếp thời gian và edit truyện cho mọi người cùng theo dõi.

Mong mọi người đừng bỏ mình nha UwU🥺!!
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 17


Ngày hôm sau Thẩm Thanh Thu dậy rất sớm, có thể nói là sớm đến dọa người.

Tắm gội thay quần áo, chải vuốt tóc, một hồi làm xong, trời còn chưa sáng.

Thẩm Thanh Thu liền ngồi lẳng lặng ở trên ghế, không mở cửa sổ, cứ như vậy để một chút ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy mà chiếu lại đây.

“Tiểu Cửu.”

Khi Nhạc Thanh Nguyên vào cửa, Thẩm Thanh Thu còn đang thất thần.

Cái gì cũng không quan tâm, thì tự nhiên cái gì cũng không để ý.

“Thất ca, gọi ta là Thẩm Thanh Thu.”

Thẩm Thanh Thu hồi lại tinh thần cười cười, ngữ khí hiếm khi mà ôn nhu.

Thấy Nhạc Thanh Nguyên ngơ ngẩn, Thẩm Thanh Thu đứng dậy, trực tiếp quỳ xuống.

“Mau đứng lên.”

“Trưởng huynh như cha, ta nên quỳ.”

Thất ca, cầu ngươi, đừng để ta giống một tên ngốc thiếu nợ ngươi.

Cả đời đố kỵ oán hận, ta không muốn lại xin lỗi ngươi.

“Là Thất ca không đối xử tốt với ngươi.”

Cũng không phải là Nhạc Thanh Nguyên không muốn cứu giúp, chỉ cần hắn có động tác nào, Lạc Băng Hà muốn đáp trả thì vô cùng đơn giản.

Nếu không sợ Thẩm Thanh Thu chết, hắn có thể đến.

Nhạc Thanh Nguyên cũng không muốn giải thích nhiều, bản thân mình làm nhiều hay ít đều vô dụng, chung quy cả đời này của Thẩm Thanh Thu cũng không hề sung sướng.

Ngồi xổm xuống ôm chặt Thẩm Thanh Thu, Nhạc Thanh Nguyên dường như cảm thấy hắn có chỗ nào không đúng, có lẽ là bắt đầu từ hôm qua, thư từ quá mức ngắn gọn?

Tóm lại biệt nữu.

“Tha thứ cho Thất ca đi.”

Linh lực cùng khí tức biến hóa, Nhạc Thanh Nguyên đều cảm nhận được, nhưng cũng không muốn làm rõ, chuyện làm Thẩm Thanh Thu thương tâm, hắn sẽ không nhắc tới.

“Mọi việc đều đã qua, vô pháp tha thứ.”

Là ta thiếu ngươi, Thất ca, ngươi đừng tha thứ ta.

“Thất ca, ngươi để ta quỳ một hồi đi, ta nên phạt.”

Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng cười cười.

“Tất cả mọi người đều bởi vì ta chịu khổ, ta thật sự rất vui vẻ.”

Cảm nhận được thân hình trong lòng có chút run rẩy, Nhạc Thanh Nguyên biết, Thẩm Thanh Thu khóc.

Đem Thẩm Thanh Thu dựa ở trên vai mình, Nhạc Thanh Nguyên nhắm mắt lại.

“Thất ca ở đây, nếu ngươi mệt, liền nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.”

Ngươi khóc đi, ta không xem.

“Thất ca, ngươi có nhớ khi còn nhỏ ngươi rất thích mua cho ta một ít đồ chơi hay không?”

Thẩm Thanh Thu thanh âm có chút nghẹn, lại chấp nhất mở miệng nói.

“Ta lúc ấy suy nghĩ, dựa vào cái gì ngươi có nhiều đồ vật như vậy, mà ta chỉ có thể chờ ngươi cho.”

“Trách không được khi đó ngươi lại không vui.”

Nhạc Thanh Nguyên nói, xoa xoa đầu Thẩm Thanh Thu.

“Khi đó còn nhỏ a, nếu như hiện tại có người nguyện ý cho ta gì đó, ta thật sẽ ngượng ngùng lại ghen ghét.”

Thẩm Thanh Thu đem đầu vùi ở trên vai Nhạc Thanh Nguyên, cọ cọ làm nước mắt thấm ướt.

“Thất ca, ta không hiểu chuyện như vậy, ngươi đừng cần ta.”

“Ta sao có thể không cần ngươi.”

Nhìn Thẩm Thanh Thu bộ dáng, Nhạc Thanh Nguyên mềm lòng muốn chết.

“Để ngươi chịu khổ...”

“Tha thứ ta.”

Thẩm Thanh Thu cúi đầu, dường như tự giễu cười cười.

Ta muốn ngươi nói một câu không có việc gì, chỉ cần một câu như vậy thôi.

“Ta rốt cuộc minh bạch sư tôn vì sao không cho ta hôm nay tới.”

Lạc Băng Hà nhìn hai thân ảnh có chút ái muội kia, hoa văn trên trán lại đỏ thêm rất nhiều.

“Quấy rầy chuyện tình cảm của các ngươi, thật ngượng ngùng.

Bất quá ta muốn nói cho Nhạc chưởng môn một câu, người trong lòng ngực ngươi chính là người của ta, nếu ngươi không ngốc, hẳn là có thể cảm giác được.”

Tin tức tố tràn ngập, Thẩm Thanh Thu lập tức liền mềm xuống.

Nhạc Thanh Nguyên vừa muốn rút kiếm, đã bị Thẩm Thanh Thu đè lại.

“Hắn sẽ không làm tổn thương ta, chưởng môn sư huynh, ngươi đi trước đi, chuyện của ta để ta tự mình xử lý.”

“Tiểu Cửu...”

“Cầu chưởng môn sư huynh đi trước, ta có suy nghĩ của riêng mình, mong ngươi không cần can thiệp.”

Mau sinh khí đi, Thất ca, ném một mình ta tại đây là được.

Người ký hiệu Thẩm Thanh Thu không thể nghi ngờ là Lạc Băng Hà, giờ phút này Thẩm Thanh Thu lại nói lời này, Nhạc Thanh Nguyên thật không thể cự tuyệt.

“Cảm thấy Thất ca quản quá nhiều?”

“Ân.”

Đừng trở lại nữa.
 
[Edit Đm] [Đồng Nhân Băng Cửu] Abo Xuân Sơn Hận
Chương 18


Lạc Băng Hà để Nhạc Thanh Nguyên đi ra khỏi cửa, cũng không làm khó hắn.

Chạm vào Nhạc Thanh Nguyên, Thẩm Thanh Thu lại nên cáu kỉnh.

Nên dù ghen đến tức giận, Lạc Băng Hà cũng không muốn chạm vào điểm mấu chốt của Thẩm Thanh Thu.

“Cùng ta trở về.”

Lạc Băng Hà nói, hướng về Thẩm Thanh Thu vươn tay.

Thẩm Thanh Thu cười cười, rút ra tu nhã kiếm.

“Không đi theo ngươi, ta muốn ngươi chết.”

Chọc giận hắn đi, Thẩm Thanh Thu, để hắn giết ngươi, ngươi sẽ không phải chịu thêm mệt mỏi.

Muốn gặp cũng đã gặp được, có phải cũng nên thanh toán hay không.

Đánh mất người bên cạnh, luôn là việc điên cuồng.

Không có linh lực, không có chiêu thức, Thẩm Thanh Thu chỉ biết lần lượt quơ kiếm loạn phách.

Là trả thù, cũng là muốn chết.

Lạc Băng Hà, ngươi thật rất hay sinh khí a, từ nhỏ đến lớn làm chuyện tàn nhẫn nhiều lần như vậy, vì cái gì lần này lại luôn chịu đựng?

“Ngươi không thể làm tổn thương đến ta.”

Màu đỏ tươi giữa trán càng tăng lên, Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, không có tâm tình muốn thưởng thức bộ dáng chật vật như vậy của hắn.

“Ngươi như vậy, là vì muốn báo thù cho Nhạc Thanh Nguyên?”

“Đúng vậy, tiểu súc sinh ngươi đáng chết.”

Cầu ngươi tức giận, chấm dứt đi.

“Ta biến thành phế nhân như vậy, đều là do ngươi ban tặng.”

“Trừ bỏ hận thù, ngươi thật sự không có một chút cảm tình đối với ta sao?”

Thẩm Thanh Thu không có trả lời, toàn bộ khổ sở mà hắn đã chịu đựng dường như trong khoảnh khắc này chớp mắt bùng nổ, hắn chịu đựng không nổi.

Giết ta, giết ta, giết ta, mỗi lần đưa kiếm, trong lòng lại Thẩm Thanh Thu mặc niệm mấy lần.

Đến cùng lại không có dũng khí nói ra.

Giữ một thân bất kham lụi bại, Thẩm Thanh Thu đến dũng khí tự tuyệt đều không có, nợ máu khổ thương, cuộc đời này không còn gì nói, hẳn kiếp sau hắn vẫn sẽ là thứ tạp chủng không ai muốn đi.

Ôm vết thương một người khóc, ngẩng đầu nhìn người còn không dám thật tình cười.

Thẩm Thanh Thu muốn hỏi chính mình một câu, ngươi không mệt sao.

Hoặc là, ngươi đã sớm không muốn để tâm?

Thẩm Thanh Thu cười cười, phất tay ném tu nhã kiếm.

“Lạc Băng Hà, ngươi biết ta chán ghét ngươi vì cái gì sao?”

Chán ghét ngươi thứ gì cũng có?

Cũng không phải.

Hay là chán ghét Lạc Băng Hà được người khác ôm ấp che chở, cảm thụ quá ấm áp, mà chính mình chỉ xứng ngã vào lòng bàn chân hắn mà giãy giụa?

Thật lòng nghĩ thì cũng không phải.

Thẩm Thanh Thu hắn ghét người khác, vốn không cần cái gì lý do.

Chính hắn, vốn dĩ đã là thứ khiến người chán ghét, hà tất cho người khác quyến luyến.

“Không cần biết.”

Cho dù biết không có tình cảm, bị giam cầm bên nhau một đời cũng hảo.

“Ta chỉ biết, sư tôn vì Nhạc Thanh Nguyên, cái gì cũng chịu làm.”

Lạc Băng Hà không cho hắn chết.

“Theo ta đi.”

Lại lần nữa duỗi tay, nhưng lần này ngữ khí Lạc Băng Hà lại cường ngạnh rất nhiều.

Vết thương vừa mới bị chém ra chỉ chốc lát liền khép lại.

Chỉ có tổn hại quần áo, chứng minh hết tất cả mọi thứ vừa phát sinh là sự thật.

Thẩm Thanh Thu cười cười.

“Không phải ngươi đã nói sẽ trả cho ta tự do sao?

Hiện tại lại ép ta?”

Để Thẩm Thanh Thu lưu lại Thương Khuynh Sơn, Lạc Băng Hà không có khả năng yên tâm.

Không nói đến Nhạc Thanh Nguyên, chỉ đơn thuần nhìn trạng thái hiện tại của Thẩm Thanh Thu, cũng đã đủ để Lạc Băng Hà hạ quyết tâm dẫn hắn trở về.

“Tiểu gia hỏa gần đây thân thể yếu đuối, hẳn là do nhớ ngươi.”

Sư tôn chưa bao giờ để ý đến ta, nếu làm như thế này, có thể ràng buộc sư tôn thì cũng tốt.

Thẩm Thanh Thu sai khai ánh mắt.

“Ta từ nhỏ đã độc thân một người, việc của người khác, cùng ta có quan hệ gì?”

Nghe một câu kia, Lạc Băng Hà lập tức liền nổi giận.

“Vâgj dựa vào cái gì chuyện của Nhạc Thanh Nguyên ngươi liền phải quản!”

Tâm ma kiếm hàn quang chính thịnh, tâm tình của Lạc Băng Hà cũng không bình tĩnh được.

“Bởi vì hắn là Thất ca của ta.”

Bởi vì, ta thiếu hắn.

Bởi vì, ngươi đối với ta không tốt bằng hắn đối tốt với ta.

“Hay, thực hay.”

Lạc Băng Hà vẫn như cũ cười cười.

“Nếu như vậy, hay là để đệ tử giúp sư tôn làm quyết định đi.”

Bị mạnh mẽ mang về địa cung, Thẩm Thanh Thu cũng không bất ngờ chút nào.

“Lạc Băng Hà!

Nếu ngươi có nửa điểm cốt khí, liền dứt khoát giết ta đi.

Tra tấn người khác đến nghiện?

Tiểu súc sinh sao có thể tiện như vậy a?”

Bị kéo lên giường, Lạc Băng Hà đè ở trên người Thẩm Thanh Thu, mạnh mẽ xé xiêm y của hắn.

Mà sức khỏe của Thẩm Thanh Thu vẫn còn suy yếu, hoàn toàn không phản kháng được.

“Súc sinh!

Ngươi muốn làm gì?”

Nhìn Lạc Băng Hà giảo phá ngón tay, Thẩm Thanh Thu đột nhiên sợ hãi.

“Sư tôn, chúng ta cùng nhau đọa ma thì sẽ như thế nào a?”

Ở cùng Thẩm Thanh Thu vài thập niên, không bằng tranh cãi nữa chút thời đại ra tới, Lạc Băng Hà thừa nhận, hắn luyến tiếc buông tay.

“Sẽ khá đau, đắc tội rồi.”

“Không cần!

Lạc Băng Hà!

Không cần!”

Máu ở trên người Thẩm Thanh Thu hiện ra quỷ dị ấn ký, Thẩm Thanh Thu kịch liệt giãy giụa.

“Lạc Băng Hà!

Ngươi tỉnh táo lại!

Không cần!”

Cả đời này quá khó qua, bất tử bất diệt lại phải chịu ít nhiều khổ sở.

Cảm thụ được cơn đau thấm vào xương cốt, Thẩm Thanh Thu ôm lấy cổ Lạc Băng Hà, khép mắt lại.

“Lạc Băng Hà...

Muốn ta thích ngươi ra sao...

Ta đều nghe ngươi...

Cầu ngươi...

Đừng như vậy...”

Nghe được thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, Lạc Băng Hà tìm về một chút thần trí.

“Sư tôn...”

Liếc mắt người dưới thân bị Thiên Ma máu làm cho chật vật, Lạc Băng Hà ngây ngẩn cả người, vội vàng rút tay về, chặt đứt chú ấn.

“Ta...

Sư tôn đau sao...”

Nhìn Thẩm Thanh Thu khóe mắt còn vương nước mắt, Lạc Băng Hà đau lòng không được.

Đau a, quả thực đau muốn chết.

Bất quá vẫn có thể nhẫn, sớm đã thành thói quen.

“Lạc Băng Hà, để ta ngủ một chút đi.”

Ý thức tinh thần sa sút, Thẩm Thanh Thu cả người đều rơi vào giường.

“Sư tôn...”

Lạc Băng Hà vươn tay, nhưng chỉ ngừng ở không trung, không dám chạm vào hắn.

Suy yếu muốn mệnh, bị đụng vào một chút sẽ không vỡ vụn chứ.

“Sư tôn, thực xin lỗi.”

Lạc Băng Hà do dự một hồi, mới duỗi tay bế Thẩm Thanh Thu lên.

Đương nhiên tắm rửa vẫn phải làm.

Tắm xong Thẩm Thanh Thu vẫn không có tỉnh lại, Lạc Băng Hà nhìn hắn ngủ mà sửng sốt.

Chính mình nói thực xin lỗi?

Lạc Băng Hà suy nghĩ đã lâu, cũng không nghĩ ra bản thân mình có chỗ nào có lỗi với Thẩm Thanh Thu.

Cuối cùng cũng không nghĩ nữa, nhấc chăn lên nằm ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu.

“Tỉnh lại đi, ta rất thích ngươi, ở bên nhau không tốt sao.”

Thời gian còn lại, thật sự không dài a.

Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ làm theo ý của Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà biết hắn không có việc gì, nhưng hắn lại cố tình không chịu tỉnh.

Không mở miệng, không trợn mắt, cứ như vậy.

Lạc Băng Hà nhìn đã lâu, xoay người ra khỏi cửa, khi trở về, đem đồ vật mới vừa mua, tùy tay đặt ở trên góc bàn.

Một buổi tối, cũng đã đủ để hai người có thể bình tĩnh lại.
 
Back
Top Bottom