- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,387
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Edit] Liệt Hỏa Kiêu Sầu (Bản Chỉnh Sửa) - Priest
CHƯƠNG 96
CHƯƠNG 96
-- Tuyên Cơ sửng sốt ngạc nhiên, bị kéo vào một vòng ôm thật chặt --
________
Edit: MeowTuyết vừa mới rơi, trong lòng đất đã hơi ẩm ướt, bên trong toàn mùi tanh hôi.
Hồi âm nho nhỏ vang vọng, không rõ nơi bắt đầu, vang lên những tiếng "Ong ong", dường như trong bóng tối có thứ gì đang xì xào bàn tán, thảo luận xem làm thế nào để túm những kẻ vừa xông vào đây thành một bữa ngon.Tuyên Cơ búng ngón tay, đầu ngón tay cậu nổi lên một ánh lửa trắng như tuyết, ánh lửa cuốn lên trên tường, "Rắc" một tiếng -- chỉ thấy không biết từ lúc nào mà trên bức tường đất đã hiện ra rất nhiều khuôn mặt quỷ, đang lặng lẽ nhìn ra phía bên ngoài, có mấy khuôn mặt đã thành hình, khóe miệng còn đang rỉ máu.Trương Chiêu đứng cách tường gần nhất nổi da gà: "Chủ nhiệm Tuyên, đây là cái..."
Tuyên Cơ một tay giữ ngọn lửa vững vững vàng vàng, một tay đặt lên miệng, ra hiệu cho cậu "im lặng".Sâu trong bóng tối lập tức truyền đến tiếng kim loại va chạm, chỉ thấy ngay phía trước chỗ bọn họ đứng có mấy gian phòng, trong đó là vô số khôi giáp đứng thành hàng, những lưỡi đao bóng loáng sắc bén tựa như vừa mới rút ra khỏi vỏ, giống như một đám vệ binh mặc giáp cầm binh khí.Khôi giáp dẫn đầu đã quay đầu nhìn về phía bọn họ, thiết bị đo lường năng lượng trên người nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài rung lên như phát điên."
Nín thở."
Tuyên Cơ lôi điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn, "Mấy ngàn năm rồi họ không được ăn thịt người, đói bụng đến sắp rỉ sét rồi."
Nhân viên của "Trung tâm quản lý các vật phẩm nguy hiểm" đi suốt một đường, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra -- không biết họ đã đi được nửa cái "nhà kho" dưới lòng đất này chưa, nhưng những thứ nguy hiểm chết người bên trong nó đã sắp bằng gần một nửa sở phong ấn trong lòng đất của Cục Dị Khống rồi.Đi tiếp về phía trước, con đường dưới lòng đất bắt đầu từ rộng chuyển hẹp, cuối cùng còn phải đi vào một đoạn đường nhỏ đến mức gần như chỉ có thể để cho một hai người kề vai đi qua, không biết đoạn đường này dài bao nhiêu, cũng không biết bên trong có cái gì.Lúc này, Cốc Nguyệt Tịch bỗng nhiên đứng lại, vội vội vàng vàng gửi tin nhắn vào trong group chat công việc vừa mới lập: "Tôi không nhìn thấy."
Mắt thấu thị của cô không nhìn xuyên qua nổi con đường hẹp không đến mười mét này, chỉ có thể nhìn thấy phía cuối con đường có một không gian thật lớn, nhưng bên trong đều là sương mù, một màu mờ mịt, có vật gì đó xúc động trực giác của cô, Cốc Nguyệt Tịch tự dưng sởn tóc gáy.Thịnh Linh Uyên liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Tuyên Cơ, khoát khoát tay ra hiệu cho mọi người rồi nhấc chân đi vào."
Đừng lo."
Hắn nói, "Bên trong không có vật sống, ngươi không nhìn thấy, hẳn là bị 'Thiên đạo thuật quy' che mắt rồi."
Chắc là vì thiên ma không phải là đồ ăn được nên khi hắn lên tiếng, những thứ nguy hiểm đang thẫn thờ bước đi trong lòng đất này cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài thì không dám học theo đấng, đã không dám hỏi mà cũng không dám cúi đầu nhắn tin, đành phải kìm nén những nghi vấn trong đầu, suốt một đường đều bước từng bước vô cùng cẩn thận, dẫm lên những dấu chân của Thịnh Linh Uyên, không dám chạm vào dù chỉ là một mảnh vụn trên hai bức tường đất ở hai bên con đường hẹp.Đi tới đi lui, mùi đất ẩm bỗng nhiên hơi khang khác, mùi máu tanh ập vào mặt.
Ngửi thật kỹ thì thấy bên trong còn có một vị ngọt kỳ quái, khiến người ta vừa thấy buồn nôn, lại vừa thèm nhỏ dãi, có vài nhân viên chạy việc bên ngoài chưa ăn sáng, dạ dày sôi lên ùng ục.
Càng đi sâu vào trong, vị ngọt càng nồng, có người còn vô thức nuốt nước bọt, thần kinh thực vật đã hoạt động trước một bước, cảm giác khô nóng thiêu đốt thần kinh của mọi người.Ánh mắt Tuyên Cơ rơi vào bóng lưng của Thịnh Linh Uyên, cậu vốn vẫn luôn giữ vững khoảng cách một mét nhưng lúc này khoảng cách giữa hai người họ lại vô thức bị rút ngắn, cũng may là khi cậu ở bên cạnh Thịnh Linh Uyên, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, cậu lập tức nhận ra, bước chân hơi ngừng lại.Thấy cậu bước chậm dần, Thịnh Linh Uyên cũng không quay đầu lại, hắn nói: "Không cần lo lắng, chỉ là tàn vị mà thôi, đã vô hại từ lâu rồi."
"Đó là..."
Hai chữ "Cái gì" còn chưa kịp hỏi, ánh lửa trong tay Tuyên Cơ đã run rẩy kịch liệt, chút dục vọng trong lòng vừa mới mơ mơ hồ hồ dâng lên, lúc này đều bốc hơi hết qua từng lỗ chân lông.Bên trong là một khoảng không gian rộng cỡ một sân bóng, đỉnh đầu, mặt đất, bốn vách tường...
Khắp nơi đều viết đầy "Tế văn" chằng chịt, vô số người, không, là vô số thi thể của người nằm la liệt trong đó, chỉ còn sót lại một phần nhỏ nhất có thể nhìn ra một chút dáng vẻ của họ thuở còn sống.
Quét mắt nhìn khắp một vòng, dáng vẻ khi chết của họ đều vượt quá sức tưởng tượng cực hạn của những thước phim kinh dị khủng bố nhất thời nay, khiến phản ứng đầu tiên của người ta là nghi ngờ đây không phải là thật, mà là một cảnh phim được chi rất nhiều tiền cho công đoạn chế tác.Trên cổ tay Tiêu Chinh có đeo thiết bị đo lường năng lượng, cách một lớp găng tay, cậu ta nhặt lên mấy mảnh "Vải rách" trong góc phòng, Vương Trạch ở cạnh đó cũng lại gần, hai người xúm lại nghiên cứu nửa phút, Vương Trạch đột nhiên tái mặt, liên tục lùi lại mấy bước về phía sau: "Cái này..."
Trương Chiêu: "Cái gì vậy?"
Tiêu Chinh sững sờ mất một lúc, ánh mắt hơi chùng xuống, sau đó cậu máy móc đặt lại thứ trên tay về chỗ cũ, động tác chậm chạp như thước phim quay chậm.Lồng ngực Vương Trạch phập phồng, giống như sắp không thở nổi, nghẹn giọng nói: "Là...
Da người!
Da trẻ con!"
Chúng dường như đã được xử lý đặc biệt giống như những chiếc khăn lông thú, ngũ quan mơ hồ có thể nhìn ra cái mũi nhỏ, cái miệng xinh xinh thuở còn sống.
Thiết bị đo lường năng lượng hiện lên mấy con số nhỏ...
Thể hiện rằng khi còn sống, đứa bé này là một người có năng lực đặc biệt.Nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài bắt đầu xôn xao.Trương Chiêu khó khăn nói: "Thế, thế nên...
Đây đều là thật..."
Cậu ta còn chưa nói dứt lời, cổ họng đã "ợ" lên một tiếng, suýt chút nữa đã nôn luôn trong mặt nạ phòng độc.Thịnh Linh Uyên không hiểu được sự kinh ngạc lo sợ của bọn họ, với lấy một cái đèn pin, chiếu lên tế văn trên tường, đọc từng chữ.Cốc Nguyệt Tịch nhỏ giọng hỏi hắn: "Bệ...
Đây đều là âm trầm tế sao?"
"Là tế văn, nhưng không phải là âm trầm tế."
Thịnh Linh Uyên nói, "Âm trầm tế chỉ là một trong các loại 'Tế' -- Ngươi có thể hiểu tế văn là một loại khế ước đặc biệt."
"Chính là hợp đồng."
Tuyên Cơ nói tiếp, "Âm trầm tế là dùng để Triệu Ma, giống như các loại hợp đồng đều có quy cách chuẩn thì âm trầm tế cũng vậy, muốn viết những loại âm trầm tế khác nhau thì chỉ cần đổi tế phẩm, môi giới và Nhân Ma trong tế văn là được, đây là một loại tế lớn.
Những loại tế văn khác còn phải kể đến..."
Còn phải kể đến "Minh Quang Tế" và "Thiên Ma Tế", theo thứ tự là trận tế khi Đế Cơ yêu tộc hiến tế chính mình phú sinh cho Đan Ly, cùng với trận tế khi 81 tu sĩ giỏi nhất của nhân tộc luyện ra thiên ma.Dùng bất kỳ loại tế nào trong hai loại trên làm ví dụ cũng đều không ổn, Tuyên Cơ nhanh chóng liếc sang Thịnh Linh Uyên, tạm thời chữa cháy: "...
Còn phải kể đến rất nhiều loại khác, cũng có những loại tế không có quy cách chuẩn.
Tôi không nhận ra tế văn ở nơi này, chắc là...
Nên nói như thế nào nhỉ, chắc là một loại tế văn tự sáng tác?"
"Ngươi không cần biết đến thứ dơ bẩn này."
Thịnh Linh Uyên hất tay, một ký tự tế văn dính máu liền bong ra khỏi tường, lúc nó sắp rơi xuống trong lòng bàn tay hắn, sương đen vốn rất nghe lời trên tay hắn đột nhiên lại như có ý thức tự chủ, xoay thành một vòng xoáy nhỏ, đuổi đến bên cạnh ký tự tế văn.
Thịnh Linh Uyên mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng nghiêng đầu, sương đen và tế văn đồng thời bị bóp nát giữa không trung, "Nói một cách đơn giản thì tế văn giống như nam châm, có thể hút được ác ý từ trong vạn vật để bản thân sử dụng, sau khi hút được nó, ngươi có thể dùng tế phẩm để đổi lấy thứ ngươi muốn."
Tiêu Chinh là tổng điều hành nhân viên chạy việc bên ngoài, độ nhạy cảm nghề nghiệp rất cao, chỉ nghe thấy mấy câu như vậy, cậu ta lập tức vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối của tấm da người lúc nãy, truy hỏi: "Vậy thường thì tế phẩm sẽ là loại người nào, liệu có tồn tại một nhóm người nào đó có rủi ro cao sẽ trở thành người bị hại hay không?"
"Không tồn tại."
Đèn pin trong tay Thịnh Linh Uyên quét qua đống da người xếp thành một đống cao cỡ nửa người trong góc phòng, trên tường vương đầy vết máu, dưới đất vương vãi những phần cơ thể bị nát vụn và những bộ phận khó có thể nhận ra tình trạng ban đầu, "Đúng là những thứ ngu xuẩn bảo hổ lột da (*) -- âm trầm tế văn chỉ hướng về Nhân Ma, vì thế tế văn sẽ không dám khinh suất.
Nhưng những loại này tế văn 'Không có quy cách chuẩn' này đều tự có ý nghĩ của riêng mình, chúng nó muốn cái gì thì người viết tế văn sẽ phải cho cái đó, một khi đã viết tế văn xuống thì sẽ không thể hối hận, thời loạn thế có người hiến tế hết cả vợ lẫn con cũng là chuyện bình thường."(*) Dữ hổ mưu bì: Bảo hổ lột da, thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà lại muốn họ hi sinh lợi ích riêng mình thì nhất định sẽ không thành công."
Như vậy thì 'Ác ý' cụ thể là chỉ cái gì?
Giống như...
Tâm trạng tiêu cực sao?"
Vương Trạch luôn cảm thấy như tay mình dính phải thứ gì đó rất bẩn thỉu vậy, dù đang đeo găng tay nhưng vẫn cứ liên tục chà xát.
Hiện giờ cậu ta nói chuyện với Thịnh Linh Uyên đều vô cùng thận trọng, "Chắc là không thể đâu, tiền bối, mọi chuyện đều có hai mặt, làm sao có thể đánh giá một thứ gì đó là 'Ác ý' chứ?"
Thịnh Linh Uyên nhìn cậu ta, cảm thấy cậu ta và hậu duệ của thú lôi trạch kia mà ở cạnh nhau thì đúng là thú vị, hai người họ một thuỷ một hoả, một người ngoài nóng trong lạnh, một người trong nóng ngoài lạnh, một người nhìn có vẻ như không biết trên dưới, không cố kỵ gì, thực ra lại vô cùng tinh tế, một người nhìn có vẻ bình tĩnh nghiêm cẩn, gặp biến cố cũng không sợ hãi...
Nhưng vào những thời điểm mấu chốt lại luôn luôn không đủ thông minh.Tuyên Cơ trả lời thay: "Nồng đậm tức là ác ý."
Vương Trạch sững sờ, ngay lập tức hiểu ra gì đó.Tiêu Chinh lại nhíu mày nói: "Gần đây ông bị thế nào thế, càng lúc càng không biết nói tiếng người nữa rồi à?
Nói thế là ý gì đấy?"
Tuyên Cơ: "..."
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện cậu cũng không giấu giếm nữa, một lần là lúc ở trên biển dùng lửa Chu Tước thiêu cháy Vi Dục Vương, sau đó lại là những chuyện dây dưa với Thịnh Linh Uyên.
Mặc dù nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài không biết thân phận của cậu là gì, nhưng thái độ khách khí ban đầu của họ rõ ràng lại thận trọng thêm không ít -- ngay cả kiểu người giang hồ gặp ai cũng thân thiết như Vương Trạch cũng đã không còn kề vai bá cổ cậu nữa, chỉ có một mình lão Tiêu, thái độ la lối om sòm của cậu ta vẫn vẫn giữ nguyên như bàn thạch không dời, vẫn hay móc mỉa cậu y như trước.Thật tốt, điều này khiến cho cậu có cảm giác mình vẫn là một người bình thường."
Ý là tất cả tình cảm sâu đậm đến một mức độ nhất định thì đều là ác ý, cho dù là tốt hay xấu, cho dù tôi thích ông, yêu tới chín mươi chín phần trăm thì cũng sẽ biến thành độc...
Giống như quá yêu sẽ thành hận, hiểu chưa?"
Tuyên Cơ bất lực nói, "Quên đi, ông đánh dấu trọng tâm, nhớ kỹ câu kết luận là được, dù sao chút tri thức này cũng không có tác dụng gì với ông cả, không ai ăn no rửng mỡ mà yêu ông đâu."
Mỗi khi nói chuyện với Tiêu Chinh, Tuyên Cơ cứ mở mồm ra mắng là sẽ không giữ được chừng mực, không phát hiện ra rằng sau khi cậu lỡ mồm buột miệng nói ra ba chữ "tôi thích ông", cằm Thịnh Linh Uyên hơi căng lên.Cốc Nguyệt Tịch kịp thời đứng ra cắt đứt màn tranh cãi của đám con trai, kéo về chủ đề chính: "Cái gọi là 'Ác ý' này có thể tích lũy không?
Ví dụ như nó rút từ mỗi người một chút rồi gộp lại, chẳng phải là nồng độ cũng sẽ rất cao ư?"
Tuyên Cơ cười khổ nói: "Đúng vậy, nếu không thì... em nghĩ hàng ngàn hàng vạn tế văn ở đây là để làm gì?"
"Cái này...
Em thấy ở đây có mấy vết máu nhìn rất mới."
Người vừa chen vào nói chính là Bình Thiến Như -- bởi vì chủ nhiệm nhà mình đang ở đây, đương nhiên là quỷ nịnh bợ La Thúy Thúy cũng vào cùng, anh ta còn tiện tay túm theo cô làm hàng tặng kèm, đi cùng với vài người ở viện nghiên cứu và nhóm hậu cần của "Trung tâm quản lý vật phẩm nguy hiểm".
La Thúy Thúy vốn muốn tạo chút cảm giác tồn tại trước mặt lãnh đạo, nhân tiện học hỏi thêm một chút kiến thức, không ngờ rằng còn chưa kịp thấy bảo tàng của Ty Thanh Bình thì đã được mở mang đầu óc bằng cảnh tượng hoành tráng này, sợ đến rũ người, phải dựa vào người Bình Thiến Như mới có thể đứng được.Bình Thiến Như: "Chủ nhiệm, nếu như hung thủ vẫn chưa đi xa, chúng ta cũng nên cẩn thận một chút."
Tiêu Chinh cũng không quay đầu lại nói: "Hậu cần lui về sau đi, ra cửa chờ chúng tôi -- tế văn này là Hà Thuý Ngọc viết sao?
Mục đích điên rồ của bà ta là gì thế, nhìn trên tế văn có thể biết được không?"
Tuyên Cơ còn chưa kịp trả lời thì chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi -- La Thúy Thúy run rẩy như một sợi mì, Bình Thiến Như đeo găng tay nên bị trơn, đỡ lấy anh ta nhưng không đỡ được, anh ta ngã ở giữa đống tế văn chằng chịt trên mặt đất.
Vài nhân viên hậu cần gần đó vội vàng muốn đỡ anh ta lên, nhưng chẳng biết La Thúy Thúy lại nhìn thấy cái gì, anh ta há hốc miệng, ngón tay chỉ về phía trước, vừa kêu góc loạn lên, cái mông vừa chà vừa cọ mà lui về phía sau, suýt nữa đã cọ rách cả trang phục bảo vệ.Mấy chiếc đèn pin đồng loạt soi về hướng tay anh ta chỉ, soi thấy một đống thi thể ngổn ngang.Nơi đây khắp nơi đều là thi thể, mà phần lớn đều là không được chết tử tế, vì vậy tất cả mọi người đều không nỡ lòng nhìn kỹ, lúc này thấy La Thúy Thúy chỉ chỏ, mọi người mới phát hiện ra trong đống xác chết kia có một chiếc đầu của người quen.Vương Trạch và Tiêu Chinh nhận ra gần như cùng một lúc, đồng thanh nói: "Hà Thuý Ngọc?!"
Thuở còn sống, Ngọc Bà Bà được muôn người ủng hộ, vô cùng thanh cao, cao quý, ai ngờ sau khi chết lại luân lạc tới nỗi phải chôn thây trong mộ tập thể, trên người đắp đầy những thi thể khác.
Nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài giơ thiết bị đo lường năng lượng ra, cẩn thận quét một vòng quanh người bà ta như đi dò mìn, sau khi chắc chắn rằng đã không còn sót lại một chút năng lượng đặc biệt nào nữa, họ mới ba chân bốn cẳng nhấc hết những thi thể đang xếp đống trên người bà ta ra.Những thi thể này cũng còn khá mới, căn cứ theo nhiệt độ khu vực xung quanh đây, thời gian chết chắc chỉ nằm trong khoảng một tuần đổ lại, thậm chí trên người vẫn còn vài chỗ mà tế văn vẫn chưa kịp bò lên.
Nhìn có vẻ như Hà Thuý Ngọc đã chết khi đang thực hiện trận tế cuối cùng, những thi thể vốn dùng để hiến tế đều đập lên trên người bà ta...
Không biết có phải là bà ta bị đống xác này đè chết hay không.Một nhân viên chạy việc bên ngoài đột nhiên hít sâu một hơi vì kinh ngạc, khi nhìn rõ Hà Thuý Ngọc ở dưới đống xác, anh ta bỗng lảo đảo lui về phía sau nửa mét, suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống -- hai chân Hà Thúy Ngọc không cánh mà bay, từ ngực trở xuống đã biến thành đuôi rắn, thân rắn to chừng một vòng tay.Vừa mới dời hết những thi thể trên người bà ta ra, đầu của bà ta liền mềm rũ xuống.
Trên cổ có một tầng vảy rắn, hai chiếc nanh rắn thò ra từ hàng môi khô héo, phản xạ trước ánh sáng lạnh."
Đừng, đừng lo lắng, không sao cả, không sao cả, đã chết rồi!"
"Xác định không có phản ứng sinh mệnh, không có phản ứng năng lượng khác thường."
"Trời ơi...
Đây là...
Đây là Tân bạch nương tử truyền kỳ phiên bản hắc ám à..."
"Đây là atavism à?
Nhưng chẳng phải con người là động vật có vú ư, sao bà ta lại thành loài bò sát thế này?"(*) Atavism" (tạm dịch là hiện tượng hồi tổ hay thuyết lại giống) xuất phát từ tiếng Latin "atavus" có nghĩa là tổ tiên.
Ý chỉ sự xuất hiện lại đột ngột của các đặc điểm của tổ tiên trong một cá nhân.Ánh mắt Thịnh Linh Uyên chợt lạnh xuống.Tuyên Cơ cũng sững sờ, không chắc chắn lắm mà nhìn về phía Thịnh Linh Uyên: "Bà ta thật sự đã dùng..."
"'Nghịch thiên pháp' của Yêu vương Cửu Thuần."
Thịnh Linh Uyên đứng cách mấy bước, nhìn ngắm Hà Thúy Ngọc nửa người nửa rắn, "Cửu Thuần miễn là linh vật tiên thiên thì cái gì cũng ăn, bà ta ấy à, xem ra là đã học được kinh nghiệm, chỉ ăn đồng loại, muốn biến mình thành đại yêu thuần chủng."
"Cho nên bà ta dìu dắt hậu bối hệ thuỷ trong hội nghị Bồng Lai thật ra là vì muốn tìm kiếm lương thực dự trữ cho mình à?"
Vương Trạch sởn da gà, đập mạnh lên tay mình, "Vãi!
Bà ta còn từng sờ tay tôi...
Còn vỗ nhẹ vào lưng tôi!
Tôi cứ tưởng là bà ta đang thể hiện mình là người thân thiện dễ gần, cũng không hề nghĩ là bà ta đang thèm muốn thân thể cũng có thể coi như là tiểu thịt tươi của tôi...
Không ngờ rằng bà ta đúng là thèm thật!
Coi muốn dùng tôi làm nguyên liệu làm bánh quy!"
"Bình tĩnh đi Vương huynh, ông không phải là đồng loại của bà ta."
Tuyên Cơ tiến tới lật thi thể của Ngọc Bà Bà ra, "Hệ thủy vốn cũng không đông lắm, mà bảy tám trăm năm nay, có lẽ bà ta cũng đã ăn gần hết những đồng loại có năng lực đặc biệt cùng huyết thống với mình rồi.
Xích Uyên bị phong kín, dù cho có là đại yêu thuần chủng thì tuổi thọ bảy tám trăm năm cũng đã tới cực hạn rồi, cho nên bà ta mới khiêu khích những kẻ điên của Bản Chân Giáo đi đốt cháy Xích Uyên!"
Trương Chiêu lẩm bẩm: "Chỉ vì muốn trường sinh bất lão mà bà ta ăn thịt người để sống, lại còn ăn đồng loại của mình?
Không phải chứ, em cứ tưởng rằng sau "Tây Du Ký" thì đã không còn lưu hành loại phản diện này nữa rồi cơ.
Tám trăm năm rồi mà vẫn còn thấy chưa sống đủ à, rốt cuộc một Ảnh Nhân có thể quyến rũ đến mức nào?"
Một Ảnh Nhân có thể quyến rũ đến mức nào?Truyền thuyết kể rằng sau khi Ảnh Nhân nhận chủ, từng li từng tí đều chiếu y nguyên theo hình ảnh trong lòng của chủ nhân.
Những người chủ nhân có được Ảnh Nhân, cả một đời đều như đắm chìm trong giấc mộng tươi đẹp, mê luyến đến mức bỏ vợ bỏ con, có nhiều người còn như mất hết lý trí.
Lúc chết, có người có tính chiếm hữu cao, không muốn cho Ảnh Nhân sống một mình, có người lại không đành lòng thấy Ảnh Nhân tuẫn táng nên vẫn để Ảnh Nhân tiếp tục sống, điều này lại trở thành mối mối họa lớn cho con cháu đời sau, còn có người qua nhiều năm bỗng tẩu hỏa nhập ma, tuyệt đối không muốn Ảnh Nhân nhìn thấy dáng vẻ già cỗi của mình, vì thế đã lựa chọn một giải pháp ít nguy hại với xã hội hơn, đó là tự sát khi vẫn còn trẻ đẹp, những kẻ có tố chất đạo đức không đoan chính thì sẽ tìm kiếm đủ loại tà ma ngoại đạo, ngông cuồng tìm cách giữ mãi thanh xuân.Hà Thúy Ngọc không phải là loại đầu tiên.Chỉ là bà ta cũng rất may mắn, sinh ở thời tàn lụi của Ty Thanh Bình, chiếm được nghìn năm tích lũy của Ty Thanh Bình làm của riêng, lấy được "Nghịch thiên pháp" lọc máu của yêu vương Cửu Thuần, còn dám sửa lại cả tế văn, suýt chút nữa đã thành công, đúng là tội đáng muôn chết.Tuyên Cơ không biết Ảnh Nhân có thể quyến rũ đến mức nào, cậu ngẩn người nghĩ, nhưng nếu như người kia chịu đáp lại cậu dù chỉ một chút, chắc có lẽ cậu cũng có thể tẩu hỏa nhập ma ngay lập tức!Trương Chiêu: "Tế văn này cũng là cầu trường sinh bất lão ư?"
"Tôi không rành về tế văn lắm."
Tuyên Cơ định thần lại, điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, liếc mắt nhìn sang Thịnh Linh Uyên, hỏi hắn, "Nhưng trong ấn tượng của tôi, dường như không có tế văn nào có thể cầu trường sinh đúng không?"
Thịnh Linh Uyên lắc đầu, tế văn trên tường và trên mặt đất rất lộn xộn, đều là do Ngọc Bà Bà tự nghĩ ra, nhưng đến chết vẫn không thành công.
Dù cho bệ hạ là bách khoa toàn thư sống về tà thuật xưa và nay, nhưng nhìn cái đống "Bản nháp" lung tung này, trong chốc lát cũng không có đầu mối gì, chỉ có thể nhìn ra đại khái giao dịch mà bà ta muốn làm dường như có liên quan đến thời gian.Nơi đây không tiện ở lâu, Tiêu Chinh đưa ra quyết định, trước tiên cần đem hết thi thể của những người bị hại ra ngoài.Có vài người mới chết không lâu, có thể dựa vào kỹ thuật DNA để xác định thân phận, những chuyện khác tạm thời chưa bàn đến, ít nhất cũng phải cho người thân của người bị hại một câu trả lời.Còn "Ngọc Bà Bà", bà ta là một nhân vật lớn, giậm chân một cái cũng có thể khiến cho giới năng lực đặc biệt đương đại nổi sóng, chắc chắn cũng không thể nào chôn thây một cách lặng im ở nơi này như vậy.
Nhân viên chạy việc bên ngoài và nhân viên công tác của Trung tâm quản lý vật phẩm nguy hiểm cẩn thận kiểm tra cái xác rắn khổng lồ này hai lần, sau khi chắc chắn tuyệt đối không còn phản ứng năng lượng đặc biệt nữa thì mới dám cho người dọn đi."
Một ... hai ...
Ba...
Lên!
Cẩn thận một chút, đừng để đuôi bà ta quét lê trên mặt đất, nhỡ chẳng may lại quét phải cái gì bây giờ."
Tuyên Cơ đang dùng tốc độ nhanh nhất để ghi nhớ hết toàn bộ vị trí của tế văn -- không thể tuỳ tiện chụp lại những dấu vết tà thuật này, vì thế chỉ có thể cố gắng ghi nhớ hết từng chút từng chút một, như vậy thì nhỡ chẳng may phát sinh biến cố, cậu có thể lập tức tìm lại thông tin từ thức hải của mình.Bỗng nhiên, cậu thoáng thấy có vật gì vừa mới rớt xuống từ trên người Ngọc Bà Bà, là một miếng vảy lớn chừng một bàn tay.Không phải là vảy rắn của bà ta.
Vảy rắn của Ngọc Bà Bà là màu xanh đen sẫm, cái vảy này lại gần như là nửa trong suốt, dường như đã hút hết thảy những nguồn sáng xung quanh lên trên người mình, trên miếng vảy toát lên một quầng sáng như mộng ảo, tỏa ra ánh sáng lung linh.Hiển nhiên là không chỉ có một mình Tuyên Cơ nhìn thấy, La Thúy Thúy đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi cũng lên tiếng hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
Trương Chiêu ở gần nhất nghe thấy vậy bèn cúi đầu nhặt: "Không biết, chắc là đồ trang sức?
Không có phản ứng năng lượng khác thường..."
Sống lưng Tuyên Cơ chợt lạnh, cậu còn chưa kịp phản ứng, trực giác đã cảnh báo cậu, cậu vội đẩy Trương Chiêu ra: "Đừng chạm vào nó!"
Trương Chiêu bị Tuyên Cơ đẩy đến lảo đảo, sau đó cậu ta ôm lấy ngực, kêu lên một tiếng đau đớn -- chiếc đồng hồ "Tạm dừng một giây" trước ngực cậu ta bỗng dưng nóng lên.
Mảnh vảy kia bất ngờ tuôn ra ánh sáng màu lửa đỏ, cuốn cả người Tuyên Cơ vào bên trong.Trong khoảnh khắc bị cuốn vào trong ánh sáng đỏ, Tuyên Cơ giống như một người bị nhấn chìm trong nước, bên tai tràn ngập tiếng sóng biển xa xôi.
Động tác của cậu bỗng trở nên chậm chạp, thức hải nhất thời trống không, giống như ngay cả suy nghĩ cũng bị chậm đi vô số lần.
Cậu tựa như bị mắc kẹt trong khe hở nơi thời gian ngừng lại, cậu đánh mất khả năng cảm nhận thời gian.
Không biết rằng mới qua một giây hay là cả đời, tiếng sóng biển gào thét bị tiếng sấm vang động núi sông đánh nát, Tuyên Cơ sửng sốt ngạc nhiên, bị kéo vào một vòng ôm thật chặt.