Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 190: Vạn Vật Hồi Sinh (11)


Hệ thống xử lý nước của công ty cấp nước thành phố dường như cũng xảy ra vấn đề.

Chủng loại và số lượng vi khuẩn có trong nước tăng lên một cách bất thường, bản tin nghiêm túc kêu gọi mọi người hãy ăn chín uống sôi.Ngay cả nước khoáng bên trong máy lọc nước cũng phải được đun sôi.

Nước lạnh từ chai nước khoáng vẫn còn uống được nhưng tốt nhất là nên uống trong vòng hai tiếng kể từ khi mở nắp.Nghe thời sự đưa tin, Phù An An liếc nhìn ly nước cô vừa lấy ra từ bình nước lạnh... sau đó đổ nó đi, rót lại một ly nước nóng.Tiếp đó, Phù An An ngồi lên ghế sô pha để xem TV với Phó ba ba.

Có rất ít những tin tức hữu ích, còn lại hầu như đều là các tin tức hư cấu về những quốc gia và xu hướng kinh tế.

Điều này làm Phù An An chán đến nổi ngáp một hơi thật dài.Lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Phù An An nhìn cuộc gọi đến, là Miêu Tiểu Quyên."

An An, mấy ngày được nghỉ bà có đi đâu chơi không?"

Phù An An nghe vậy thì ngồi dậy: "Đã đỡ hơn chưa?"

"Đáng ghét."

Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Miêu Tiểu Quyên, "Chỉ tiêu chảy một chút thôi.

Bệnh viện không có đủ y tá và giường bệnh, cho nên bọn họ muốn tôi về càng sớm càng tốt.

Hôm nay mẹ tôi giết một con gà trống lớn do bà ngoại nuôi, hầm với bạch chỉ.

Bà có muốn đến nhà tôi chơi không?"

"Được, vậy bà chờ tôi nha."

Phù An An thong thả cúp điện thoại, giống như đàm phán thành công một chuyện cực kỳ quan trọng, nhìn về phía Phó Ý Chi đang ngồi bên cạnh, "Anh Phó, tôi ra ngoài điều tra tình hình."

Phó Ý Chi xem TV, không liếc nhìn cô dù chỉ một cái, "Bây giờ là ngày thứ sáu của trò chơi."

"Đã biết!"

Phù An An phất tay với Phó Ý Chi, "Anh Phó, buổi chiều tôi mới về nhà, cơm trưa anh tự mình giải quyết nhé."

Không phải cô muốn bỏ rơi Phó ba ba để đi ăn mảnh một mình đâu, cô chỉ cảm thấy thay vì cứ ở mãi trong nhà, chi bằng ra ngoài thu thập thêm một số thông tin sẽ tốt hơn.*Miêu Tiểu Quyên ở một tiểu khu khác bên trong khu cư xá mà người dì từ trên trời rơi xuống của Phù An An đang ở.Phù An An gọi điện thoại cho cô ấy, Miêu Tiểu Quyên sẽ đón cô ở cửa tiểu khu.Thấy Phù An An tới, cô ấy khẽ vẫy vẫy tay."

An An, bà được lắm, tới nhà của tôi nhiều lần như vậy rồi mà lần này còn muốn tôi ra đón mới chịu."

Vừa nói, Miêu Tiểu Quyên vừa nhìn về phía sau: "Chú hai của chúng ta không tới sao?"

"Không phải bà chỉ mời tôi thôi hả?"

Phù An An nghe vậy thì nhìn về phía cô ấy."

Đương nhiên."

Miêu Tiểu Quyên miễn cưỡng gật đầu, lại thoáng nhếch miệng, "Bà tới thì tới, mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?"

Miêu Tiểu Quyên thấy một túi lớn chứa đầy mì ăn liền, bánh quy nén và các loại cơm tự sôi thì giễu cợt nói: "Cái gì vậy?

Bà sợ tôi không có gì để ăn hả?"

"Gần đây đồ ăn hỏng rất nhanh."

Phù An An đi đằng sau cô ấy, trả lời: "Nói không chừng không bao lâu nữa sẽ không có cơm mà ăn, bà tốt nhất nên dự trữ một ít vật tư đi."

"Ha ha ha, được, tôi sẽ chú ý."

Miêu Tiểu Quyên thuận miệng đáp ứng.Phù An An lườm cô ấy một cái, cô đã nói đến mức này rồi, có làm hay không phải tự trông chờ vào cô ấy thôi.Phù An An dời sự chú ý đến bên trong tòa nhà.

Dây leo mọc ở bên tường phát triển cực nhanh, nó đã leo lên tầng bốn.

Trong những khu dân cư cũ thường trồng một ít các loại rau, có một số rau, dây leo của chúng đã vươn ra tận ngoài đường."

Mấy cái cây này phát triển cũng nhanh quá rồi."

Miêu Tiểu Quyên lầm bầm, đá cái cây đang mọc dài ra.

Cô ấy sống ở tầng hai, có một cái cây mọc ra từ khoảng trống của cầu thang, hành lang tối om có chút trơn trượt và phát ra mùi ẩm mốc.

Miêu Tiểu Quyên dẫn Phù An An mở cửa vào nhà, bên trong truyền đến mùi thơm của canh gà đậm đà.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 191: Vạn Vật Hồi Sinh (12)


Một người phụ nữ mập mạp bê một nồi thịt gà to tướng bước ra từ trong bếp.Bà ấy mỉm cười nhìn Phù An An nói, "An An đến rồi à, rửa tay rồi ra ăn cơm với Tiểu Quyên nhé."

Trong trí nhớ của bà ấy, Phù An An là hàng xóm ở tiểu khu bên cạnh, là bạn học cũng như bạn tốt của Tiểu Quyên, thường xuyên đến nhà bà ăn cơm chực.Bà vẫn luôn gần gũi và từ ái đối với cô.Phù An An không có thiết lập giống với NPC, nhưng cô thắng ở chỗ da mặt đủ dày.

"Được ạ dì."

Nói xong, cô rất tự giác đi theo Miêu Tiểu Quyên đến phòng rửa mặt.Phù An An học theo cô ấy đưa tay lấy xà bông ở trên bồn rửa, nhưng khi cô duỗi tay lần mò thì thấy hộp đựng xà bông trống trơn, đồ vật bên trong đã không cánh mà bay."

Hả?"

Phù An An sững sờ."

Làm sao vậy?"

Miêu Tiểu Quyên thò đầu ra ngoài hỏi."

Xà bông đâu mất rồi."

Phù An An nói."

Có thể nó đã rơi xuống bồn hoa dưới lầu rồi."

Miêu Tiểu Quyên ghé vào cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới lầu một chút, "Không sao, ở đây vẫn còn một cục mới."

Vừa nói, cô ấy vừa lấy một cục xà bông khác ra.Phù An An liếc nhìn dây thường xuân sinh trưởng ngoài cửa sổ, xanh biếc và tươi tốt...*Canh gà trưa nay rất thơm, mẹ của Miêu Tiểu Quyên hầm một nồi thật lớn, ba người ăn không hết.Dì còn nhiệt tình bảo cô mang một ít về nhà, nhưng Phù An An nhất quyết từ chối.Thời tiết kỳ quái như vậy, sợ là canh gà không để được lâu, lấy về có thể sẽ bị hư, chẳng thà để dì bỏ vào tủ lạnh.Trước khi đi, Phù An An đứng trước cửa, dặn dò bọn họ mua nhiều thức ăn và nước khoáng một chút để dự trữ.Đây có lẽ là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng cô đến nhà của Miêu Tiểu Quyên.Mặc dù bọn họ chỉ là NPC, nhưng Phù An An thật sự hy vọng bọn họ có thể sống lâu hơn một chút trong trò chơi này.Lúc này, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, có bốn năm người đi ra từ đó.Hai bên nhìn nhau, những người ở phía đối diện thu hồi tầm mắt trước tiên, trong ánh mắt họ hiện lên vẻ khinh thường.Dù là hàng xóm cách vách nhưng không hề chào hỏi nhau một tiếng."

Mẹ, hàng xóm mới của chúng ta không biết phép lịch sự là gì cả."

Miêu Tiểu Quyên nói với mẹ mình, thế nhưng cô lại nhận được cái trừng mắt cảnh cáo của bà, "Mẹ không cần biết người khác có lễ phép hay không, mẹ chỉ biết thái độ lúc này của con không tốt tí nào."

Phù An An nhìn những người kia rời đi, cũng không có cảm giác gì, chỉ nhắc nhở bọn họ thêm mấy câu, "Dì, trong nhà chỉ có dì và Tiểu Quyên, nếu gặp phải chuyện gì, dì cũng phải tự lo cho bản thân trước."

Hai người không hiểu tại sao Phù An An lại nói những lời này.Nhưng đây là tất cả những gì Phù An An có thể giúp bọn họ.*Trên đường về nhà, Phù An An còn cố ý đi một chuyến đến chợ bán thức ăn.

Cây cối bên ngoài đang phát triển mạnh mẽ, nhưng những nguyên vật liệu nấu ăn trên thị trường rau củ đang chết dần chết mòn.

Không chỉ thực vật...Ngay cả những gia cầm như gà, vịt; thuỷ hải sản như cua, tôm sông đều bị như vậy.Chỉ có một cửa hàng, bên trong bày rất nhiều cá nhỏ, bơi lội trong nước rất là mãnh liệt.Phù An An ngồi xổm xuống quan sát, một trong những con cá nhỏ từ dưới nước bay lên không trung.

Sau đó hung hăng lao về phía Phù An An, thấy vậy cô vội vàng né tránh, bộp một tiếng con cá lập tức rơi xuống mặt đất.Lúc rơi xuống, nó vẫn còn giãy đành đạch."

Đây là cá gì vậy, sao lại mạnh như vậy?"

Phù An An chỉ vào con cá trên mặt đất và hỏi ông chủ trước mặt.Ông chủ trả lời: "Cá chép, cá trắm cỏ, tối hôm qua tôi bắt được ở sông, em gái nhỏ có muốn mua một ít hay không?"

Phù An An nghe vậy thì gật đầu.

"Được, bắt cho tôi hai con đi."

Đúng lúc đem về nấu canh cá cho anh Phó ăn."

Cho nó vào bọc là được rồi, tôi muốn cá sống."

Thấy ông chủ định thực hiện động tác mần cá điêu luyện, Phù An An vội vàng từ chối.Cô xách theo hai con cá đang mạnh mẽ vùng vẫy, vui vẻ đi về nhà.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 192: Vạn Vật Hồi Sinh (13)


Trong biệt thự, Phó Ý Chi đang tập luyện.Điều đầu tiên Phù An An làm khi vừa vào nhà là ngoan ngoãn chào hỏi với Phó ba ba.Phó Ý Chi nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Đi ra ngoài một chuyến có phát hiện gì mới hay không?"

Không phát hiện gì hết, nhưng điều này không thể nói!Phù An An suy nghĩ một lúc, sau đó lấy hai con cá từ trong bọc nilon ra."

Tôi thấy cá tự nhiên có sức sống mãnh liệt hơn cá công nghiệp nhiều.

Anh thấy không, tôi mang chúng từ chợ đến khi về nhà, vậy mà chúng vẫn sống nhăn răng nè."

Phó Ý Chi ngồi xuống, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó... tôi sẽ mần thịt hai con cá này, nấu canh cho anh ăn."

Phù An An xách theo hai con cá chạy về phía phòng bếp.Phó Ý Chi: "..."

Đổ nước đầy bồn rửa chén, con cá vừa mới được bỏ vào lập tức bơi vài vòng.

Nó còn đặc biệt muốn xông lên cắn Phù An An, thế nhưng lại bị cô nhẹ nhàng móc vào quai hàm.Phù An An đập đầu cá hai lần cho nó choáng váng, sau đó cạo vảy, rút gân, mổ bụng và moi ruột.Thủ pháp vô cùng thành thạo và tàn nhẫn.Đến khi xử lý con cá thứ hai, Phù An An phát hiện trong bụng cá có một vật thể lạ hình trụ, khá ngắn.Bởi vì tò mò, cô đã lấy thứ đó ra rửa sạch dưới nước.Ngay sau đó, cá và vật thể lạ đã bị Phù An An ném đi.Phó Ý Chi ở bên ngoài, khi nghe thấy tiếng động thì đi vào, "Làm sao vậy?"

Ánh mắt anh chú ý vào sàn nhà, ngoài chiếc thớt và con cá vừa rơi xuống, trên đó còn có một khúc ngón tay người.Máu đã bị rửa sạch, ngón tay trắng bệch, còn dính lại một đoạn móng tay nho nhỏ, nơi bị cắn đã biến thành một đống thịt vụn.Thấy vậy, Phó Ý Chi khẽ mím môi lại, "Trong bụng cá?"

Phù An An gật đầu, sau đó dùng sức vẩy tay, nghĩ đến việc cô suýt chút nữa hầm thứ này thành canh để ăn thì có chút buồn nôn, "

Sau này, tôi sẽ không bao giờ ăn cá nữa."*Sau chuyện lần này, hai người cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, chỉ tuỳ tiện nấu một ít mì sợi ăn đối phó là được.Trong khi ăn mì, Phù An An không khỏi nghĩ đến đoạn ngón tay bị cắn đứt kia.

Để dời sự chú ý, Phù An An đặt đũa xuống, chống cằm nhìn Phó Ý Chi hỏi, "Anh Phó, anh nghĩ những người chơi khác bây giờ đang làm gì?"*Trong một căn phòng ở tầng cao nhất của một khách sạn nào đó.

Mười mấy người ngồi ở trong phòng, có người thì uống rượu đánh bài, có người thì đang hát karaoke.Đã là ngày thứ sáu bên trong trò chơi, mấy người chơi mới này dường như chẳng hề cảm thấy có chút nguy cơ nào cả.Khi bọn họ phát hiện trò chơi cho phép rút tiền bên trong thẻ tín dụng, bọn bọ bắt đầu tiêu tiền một cách phung phí, sống một cuộc sống buông thả mà ở trong thực tế bọn họ không có cách nào thực hiện được."

Anh Vương, chúng ta quét thẻ tín dụng nhiều như vậy, liệu ở thế giới thực chúng ta có phải trả số tiền đó không?"

Trong lòng một tên đàn em có hơi khẩn trương, cứ lo lắng mãi về vấn đề này.Người đàn ông được gọi là anh Vương khẽ lắc ly rượu đang cầm trên tay, "Lá gan của mày có thể lớn hơn một chút được không?

Trò chơi này đâu phải là thật, cũng đâu phải do ngân hàng làm, trả cái gì chứ..."

Đương nhiên cũng có những người chơi đang cố gắng chuẩn bị mọi thứ để vượt ải.Ở một góc nhỏ bên trong thành phố, ba người chơi trẻ tuổi đã dùng tất cả số tiền mình có để mua thức ăn, sau đó mang hết số thức ăn đó về tiểu khu mà bọn họ đang thuê.Những chiếc hộp lớn hộp nhỏ vừa mới được vận chuyển lên, nhưng một trong số chúng chưa được buộc kỹ, vậy nên đã trượt dọc theo hành lang và đập vào cẳng chân của một người đang đi lên lầu."

Cẩn thận chút đi."

Người đi đường liếc nhìn bọn họ bằng vẻ mặt không vui, sau đó đi lên lầu, mở cửa căn phòng đối diện.Ba người yên lặng mang những chiếc hộp này vào phòng, khi đóng cửa lại mới chửi một tiếng...Đệch!!!"

Mấy NPC trong trò chơi này thật đáng ghét."

Cô gái duy nhất trong ba người nói."

Quên đi."

Một người đàn ông tóc ngắn khẽ lắc đầu, "Chúng ta chắc đã chuẩn bị đủ đồ để vượt qua những ngày còn lại rồi, từ hôm nay trở đi, không một ai được phép mở cửa phòng ra cho đến khi trò chơi này kết thúc."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 193: Vạn Vật Hồi Sinh (14)


Ngày thứ bảy của trò chơi là một ngày nắng đẹp.Lá cây trông có vẻ xanh tươi hơn khi tắm mình dưới ánh mặt trời.Thế nhưng vào sáng sớm, nguồn nước và khí gas đã bị cắt đứt.Phó Ý Chi lái xe ra ngoài mua nến và bình gas, trên đường đi anh gặp một kỹ thuật viên đang khảo sát công trình.

Bọn họ đang đào mở một con đường, từ trong đất bùn thật sâu đào ra một đoạn rễ cây.

Rễ cây to bằng bắp đùi của Phù An An, hệt như một con rắn đang vặn vẹo siết chặt lấy đường ống dẫn khí và ống nước máy tự nhiên bên dưới lòng đất.Để gỡ chúng ra khá là rắc rối, chẳng biết đâu mà lần."

Rễ cây lớn như vậy, không 10 năm thì cũng 8 năm tuổi rồi ấy chứ!"

Những người đang vây xem nhỏ giọng bàn tán.Kỹ thuật viên cũng không đưa ra câu trả lời mà nhanh chóng rời đi.

Hơn nữa việc sửa chữa đã kéo dài đến giữa trưa.Đến hai, ba giờ chiều, nước và khí gas vẫn chưa có lại.Mãi cho đến khuya nước và khí gas vẫn chưa được khôi phục, trên TV đưa ra thông báo sẽ tiến hành kiểm tra toàn bộ những đường ống dẫn khí và nước trong toàn thành phố.

Người dân lúc này chỉ có thể lên tiếng than trời trách đất.Chỉ có Phù An An là dễ dàng thỏa mãn, ở trong trò chơi mà còn có điện đã là may mắn lắm rồi.*Ngày thứ tám của trò chơi vẫn là một ngày nắng đẹp.Nắng xuyên qua từng kẽ lá để lại những đốm sáng loang lổ trên mặt đường, nước và khí gas vẫn chưa có lại như cũ.Mọi người bắt đầu ra ngoài tranh nhau mua nước uống.

Hàng xóm ở biệt thự bên cạnh cũng lái xe ra ngoài mang về thật nhiều thùng nước.Phù An An ngồi ở cửa, xuyên qua cây cỏ tươi tốt nhìn về phía đối diện.

Người ở nhà bên cạnh nhìn cô một cái rồi vội vàng đóng cửa quay về phòng.Phù An An xấu hổ sờ mũi mình một cái, vẻ ngoài của cô trông rất giống người xấu sao?Vo ve vo ve...Mới ngồi bên ngoài được một lúc, cô đã thu hút rất nhiều muỗi tới.Phù An An không nhìn nữa, xách ghế nhỏ trở về phòng, không quên đốt một khoanh nhang muỗi để ở cửa.Lại an toàn vượt qua một ngày.

Đến ngày thứ chín ở trong trò chơi, nước và khí gas vẫn chưa được khôi phục.Có lẽ sẽ chẳng có lại nữa cũng nên...Buổi tối, Phù An An lấy đồ ăn đã chuẩn bị trước từ trong không gian ra hâm nóng lại.

Bữa tối của cả hai nhanh chóng được giải quyết.Phó Ý Chi đi lên lầu, còn Phù An An thì nằm trên ghế sô pha tiêu hoá thức ăn.Đột nhiên ở bên ngoài cuồng phong gào thét, cây cối bị thổi ngã trái ngã phải, màn cửa bay phấp phới, những trang giấy đặt trên bàn cũng bị thổi tung, ngay cả bóng đèn cũng lúc sáng lúc tối.Phù An An vội vàng đóng chặt cửa sổ, những hạt mưa to bằng hạt đậu bắn tung tóe trên cửa sổ.Một tia chớp cực sáng xẹt qua, tiếng sấm nổ tung ở trên đầu.

Ngoại trừ Thành Phố Hải Ly, Phù An An chưa từng gặp qua cơn mưa lớn như vậy ở những vòng chơi khác.Tiếng mưa rơi dồn dập và tiếng sấm sét đan xen, trong đó dường như còn trộn lẫn một âm thanh rất nhỏ khác.

Suốt một đêm, nguồn điện của thành phố cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa mà bị dập tắt.Chờ đến sáng hôm sau, khi Phù An An rời giường, bầu trời vẫn tối đen như cũ.Phù An An nhìn đồng hồ treo ở trên tường, đã 8 giờ sáng.

Cô lập tức ngồi dậy.

Sau khi thay quần áo xong thì chuẩn bị đi xuống lầu, nhưng cô lại bị cảnh tượng bên ngoài làm cho ngẩn người.Chỉ trong một đêm, cây cối ở bên đường đã cao lên mấy thước, không, phải nói là mấy chục thước mới đúng, nhánh cây mọc ra tua tủa, che lấp cả bầu trời.Trên mặt đường, sân nhà, cửa lớn, thậm chí là nóc nhà, nóc xe đều mọc một lớp rêu xanh thật dày, xanh mướt.Còn những loài thực vật khác...Chúng như được ai đó bón thuốc tăng trưởng, từ size L đã biến thành size XXL chỉ sau một đêm.Bên ngoài trông có vẻ tối tăm là do thảm thực vật đã che khuất hơn phân nửa ánh nắng.

Ánh mặt trời chỉ có thể xuyên qua khe hở từ những chiếc lá chiếu xuống, những hạt bụi nhỏ li ti bay tự do ở trong không khí tạo thành một con đường đặc biệt.Rêu xanh mọc dày đặc thoạt nhìn vô cùng xanh biết và mềm mại, tựa như một chiếc thảm lông tốt nhân do thiên nhiên ban tặng.Hoa của những loài thực vật này đang tranh nhau khoe sắc, đan xen giữa những đóa hoa là những chiếc lá xanh mơn mởn.Trong không khí thoang thoảng mùi đất, mùi hơi nước và mùi hoa trộn lẫn vào nhau.

Nơi đây hệt như một thế giới mộng ảo, đẹp đến mức kỳ lạ không chân thật.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 194: Vạn Vật Hồi Sinh (15)


Thấy vậy, Phù An An vội vàng đi xuống lầu.

Cô thay một chiếc ủng dài, mang găng tay và làm tốt công tác bảo hộ, sau đó mới đẩy cửa lớn ra.Hệt như những gì cô nghĩ, khi chân đạp lên bãi cỏ, một cảm giác mềm mại và co dãn truyền đến.Hoa trong bồn đã to lên gấp đôi.Lá xanh dường như sắp vươn ra khỏi bồn hoa, phát triển và kéo dài khắp bốn phía.Trong đó, có một gốc tường vi sinh trưởng rất tốt, hai bông hoa to lớn và xinh đẹp đang làm bạn với sương sớm, thoạt nhìn vô cùng kiều diễm ướt át."

Ôi!

Đẹp quá đi!"

Trong sân vườn của nhà bên cạnh truyền đến tiếng kêu vui vẻ của một đứa bé.Phù An An nhìn sang, chỉ thấy gia đình ở đối đang cùng đứa bé đi chân trần chơi đùa trên bãi cỏ.Phù An An thấy vậy thì hơi nhíu mày, vừa định lên tiếng nhắc nhở, lại nghe đứa bé kêu lên một tiếng đầy đau đớn, người nhà luống cuống ôm đứa bé về phòng.Có chuyện gì vậy?

Phù An An nhón chân lên muốn nhìn cho rõ, nhưng những thực vật mọc dày đặc ở trên vách tường đã cản trở tầm nhìn của cô.Ngay sau đó vẻ mặt cô lập tức thay đổi, cảnh giác ngoái đầu lại nhìn phía sau lưng.Cô rõ ràng cảm giác được dường như có thứ gì đó ở đằng sau, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.Phù An An nhìn hai đóa tường vi đang nở rộ, chúng mọc cách cô khoảng chừng nửa thước và đang tỏa ra hương thơm nồng đậm.Là ảo giác sao?

Phù An An khẽ nhíu mày, sau đó đi vào nhà.Cô cầm kéo, mang bao tay rồi cắt hai đoá hoa kia xuống.

Vừa mới chuẩn bị vào nhà, dưới chân đột nhiên vấp phải một thứ gì đó.Cả người Phù An An ngã nhào về phía trước.May mắn cô phản xạ nhanh, một tay ấn xuống đất, cây kéo cắm sâu vào lớp rêu cỏ mọc dày đặc bên dưới, đầu mới miễn cưỡng không tiếp xúc thân mật cùng đám rêu ướt dầm dề này.Tuy nhiên, việc cắm sâu thêm nữa là không thể, bởi vì rêu xanh trên mặt đất đang không ngừng vặn vẹo hệt như một sinh vật sống.

Phù An An gian nan đứng dậy, cô vội vàng bước qua bậc thang chạy về phòng mình.Phó Ý Chi nghe thấy động tĩnh cho nên đi ra xem xét, anh chú ý đến cây kéo, trên đó dính một chất nhầy đặc sệt có màu đỏ đen.Hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn cây kéo, sau đó cả hai ăn ý tìm một cái xẻng và chổi bên trong nhà kho dưới lầu, bắt đầu dọn dẹp sân trước.Không dọn thì không biết, dọn rồi thì giật mình.

Cây cỏ tươi mát đã che giấu mùi tanh hôi bên dưới.Rễ cây đen nhánh bên dưới lớp rêu xanh hệt như những con giun kim thật nhỏ, ngay khi chúng bị kéo lên, tất cả rễ cây bắt đầu vặn vẹo một cách kịch liệt.

Dưới vẻ đẹp tuyệt trần che giấu sự kinh tởm cùng cực.Phù An An nhịn không được mà nôn khan một trận, gian nan cầm chiếc xẻng chất mấy thứ đó lại một chỗ.Rêu xanh ẩm ướt, sức sống lại mãnh liệt, thiêu mãi cũng không chết.Bọn họ đã thử rất nhiều biện pháp nhưng không có cách nào tiêu huỷ hết, cuối cùng chỉ có thể di chuyển đống rêu xanh đến thùng rác cách đó khá xa.Dọn dẹp xong đám rêu, Phù An An đứng ở trong sân thở hổn hển.Cô vừa định trở về phòng nghỉ một lát nhưng lại bị Phó Ý Chi gọi.Phù An An nhìn Phó Ý Chi, "Có chuyện gì vậy, đại ca?"

Phó Ý Chi: "Dọn cả đống cây cỏ ở trong bồn hoa luôn đi."

Nghĩ đến hai đóa hoa bên trong phòng khách, Phù An An cũng cảm thấy nên dọn dẹp thực vật trồng ở bồn hoa.Suốt một ngày trời, bọn họ mới miễn cưỡng xử lý sạch sẽ đám thực vật xung quanh căn nhà.Lúc này bên trong thành phố, có rất nhiều nơi xảy ra hỗn loạn.Trong tiểu khu mà Miêu Tiểu Quyên đang sinh sống, xe cứu thương đã đến hai lần, lần đầu đón hai người, lần thứ hai quay lại đón đi sáu người.Đa số là người già và trẻ nhỏ.Bọn họ chỉ đi xuống lầu chơi đùa, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà bỗng dưng ngất xỉu.

Miêu Tiểu Quyên và mẹ mình đứng ở cửa sổ, nhìn nhân viên y tế khiêng đó những người đó đi, trên mặt tràn đầy lo lắng và buồn bã.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 195: Vạn Vật Hồi Sinh (16)


"Chuyện gì đang xảy ra vậy."

Mẹ của Miêu Tiểu Quyên cứ nhắc đi nhắc lại những lời này, "Không có điện, đồ ăn trong tủ lạnh đều hỏng cả rồi, mấy người kia lại tự dưng sinh bệnh.

Ngày mai mẹ phải ra ngoài mua chút thức ăn và nước uống, chứ không mấy ngày sau phải vượt qua như thế nào đây?"

Miêu Tiểu Quyên nghe mẹ mình nói, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Mẹ, chờ một chút đi!

Chờ mấy hôm nữa mấy người trong tiểu khu xuất viện, chúng ta hãy ra ngoài.

Lần trước An An tới đã mang cho chúng ta rất nhiều đồ không phải sao?

Nhà chúng ta tạm thời không thiếu đồ ăn đâu mẹ!"

Miêu Tiểu Quyên an ủi mẹ mình, kiên quyết không cho bà ra ngoài vào lúc này.

Mặt khác, cô cũng rất hối hận vì đã không nghe theo lời Phù An An, mua nhiều vật tư về dự trữ ở trong nhà hơn.*Sau khi cúp điện, Phù An An chỉ có thể dùng di động để tìm kiếm tin tức.Cây cối và thảm thực vật ở bên ngoài đang không ngừng tăng trưởng khiến tín hiệu lúc có lúc không, nhiều khi ngay cả hình ảnh cũng không thể load nổi.Phù An An thở dài nhìn điện thoại di động chỉ còn lại 10% pin.Xem ra, tin tức về vòng chơi này đã bị phong tỏa.

Ngay lúc Phù An An đang thở dài, trước cửa nhà bỗng xuất hiện hai người.Hai người trước mặt là những hàng xóm có ác cảm với bọn họ lúc trước, lúc này trên mặt cả hai đều tràn ngập vẻ cầu xin.Người phụ nữ thấy Phù An An đang nhìn về phía này thì khó nức nở nói, "Tiểu thư, cô có thuốc hạ sốt không?

Nếu có, có thể bán cho chúng tôi một ít hay không?

Chúng tôi đang cần dùng gấp."

Nghe vậy, Phù An An ngồi dậy, "Con của hai người bị gì sao?"

"Bé cưng cứ sốt cao mãi không hạ."

Người phụ nữ cố nén tiếng khóc lại nói, "Chúng tôi đã gọi cho xe cứu thương từ sớm, bọn họ nói nửa tiếng sau sẽ đến, nhưng bây giờ đã qua ba tiếng rồi."

Người đàn ông trông có vẻ bình tĩnh hơn, ông ta đỡ lấy vai của người phụ nữ rồi nói, "Hiện tại khắp nơi trên thành phố đều xảy ra tình trạng hôn mê giống vậy, bệnh viện không đủ giường bệnh và thuốc nữa rồi, chúng tôi đã đi ra ngoài nhưng không mua được thuốc.

Không biết cô có thể bán cho chúng tôi không, giá thế nào cũng được!"

Như cảm thấy chưa đủ, người đàn ông lại nói thêm, "Chúng tôi nguyện ý dùng nước hoặc thức ăn để trao đổi."

Phù An An nghe vậy trầm mặc một lát, khẽ mím môi, "Nhà chúng tôi cũng không có."

Nghe vậy, niềm hy vọng trên mặt hai người họ như bị dập tắt trong nháy mắt, người phụ nữ ghé đầu lên vai người đàn ông khóc nấc.Phù An An không nỡ nhìn, "Tại sao hai người không đến nhà thuốc hỏi thử?"

"Chúng tôi đã đi rồi."

Người đàn ông cười khổ, sau khi nói cảm ơn thì ôm người phụ nữ rời đi.Phù An An nhìn hai người này, vẻ mặt trở nên phức tạp.

Tuy biết từ chối hai người họ là đúng, nhưng lương tâm cắn rứt khiến cô cứ canh cánh mãi trong lòng.Phù An An nhìn biệt thự đối diện một lúc lâu, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ, loáng thoáng đâu đó có tiếng khóc thút thít.Đêm đã khuya.

Hai người bên trong biệt thự vẫn chưa ngủ.

Con của bọn họ sốt gần 40 độ, không có thuốc, bọn họ chỉ có thể dùng nước và rượu để giúp đứa bé hạ nhiệt.Đột nhiên một tiếng cạch vang lên.Dường như có gì đó vừa mới rơi vào trong sân.

Hai người nhìn nhau, người đàn ông mặc quần và mang giày, cầm đèn pin ra ngoài xem xét.Khi nhìn thấy gói đồ, người đàn ông vô cùng kích động.

Không ngờ lại là thuốc, là thuốc đó!Bên trong chiếc túi nilong đơn sơ đựng nguyên một hộp thuốc hạ sốt và một lọ thuốc uống Ibuprofen.Người đàn ông cầm thuốc chạy vội vào phòng, "Kỳ Kỳ, con của chúng ta có thuốc rồi!"

Người phụ nữ cầm lấy, nhanh chóng cho đứa bé uống thuốc.Trong mắt bà tràn đầy hy vọng và sự cảm kích."

Ai đã ném vào?"

Buổi chiều bọn họ đã đi cầu xin giúp đỡ từ rất nhiều người, chắc là một trong số những người đó.

Nhưng bây giờ đang là buổi tối, đối phương lại hành động quá nhanh, ông ta cũng không rõ là ai đã làm.Bên kia.Phù • cô bé giao thuốc • An An trèo lên giường của mình, rốt cuộc có thể an tâm đi ngủ được rồi.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 196: Vạn Vật Hồi Sinh (17)


Ngày thứ mười một bên trong trò chơi.Thành phố đã hoàn toàn mất điện, nước và khí gas.Rắc rối nhất chính là thức ăn.

Ngoại trừ những thực phẩm bỏ trong tủ đông, tất cả những thức ăn tiếp xúc với không khí đều bắt đầu hư thối.Bắt đầu từ bánh mì, rau củ, đến bánh quy, mì sợi khô, hiện tại ngay cả gạo và gia vị cũng không thể tránh khỏi.Mọi người nhịn không được chạy đến siêu thị, tất cả những thực phẩm được hút chân không đều trở thành đồ chạm vào là bỏng tay.Phù An An đứng ngây ngốc ở trên lầu hai biệt thự, nhìn thật nhiều xe bên trong khu biệt thự nối đuôi nhau chạy ra ngoài tìm kiếm thức ăn.

Đường lớn trước cửa có rất nhiều xe cộ đi qua, bánh xe ô tô đè lên mặt đường mọc đầy rêu xanh, lâu lâu còn có thể nhìn thấy đám rêu đó nhẹ nhàng cử động."

Phù An An."

Phó Ý Chi mặc bộ quân phục mà bọn họ đã mua trước đó đứng ở dưới lầu, "Thay đồ rồi xuống đây đi."

Phù An An nghe vậy thì sửng sốt, "Anh Phó, chúng ta sẽ ra ngoài sao?"

"Không thì sao?"

Phó Ý Chi ngồi trên ghế sô pha nhàn nhạt nói, "Bây giờ mới là ngày thứ mười một, thông tin mà chúng ta nắm giữ ở giai đoạn đầu của trò chơi không được nhiều lắm."

"Được rồi, xong ngay đây."

Nghe vậy, Phù An An vội vàng thay quần áo đi xuống, trên tay còn cầm theo một cuộn phim.Phó Ý Chi: "Mang cái này theo làm gì?"

"Đề phòng bất trắc chứ gì."

Phù An An giải thích, "Anh Phó duỗi tay ra đi."

Nóng xong, cô kéo cuộn phim lớn ra quấn kín cánh tay, eo và cổ chân.Phó Ý Chi nhìn cái đầu xù xù trước mặt mình, duỗi tay sờ một cái.Phù An An ngẩng đầu lên nhìn anh: ?Phó Ý Chi rút tay lại, vẻ mặt thờ ơ, "Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi."*Bọn họ cũng không có mục tiêu cụ thể.Phó Ý Chi đành phải lái xe đi vòng quanh thành phố.Thực vật sắp chiếm lĩnh thành phố, ngoại trừ rêu xanh, còn có đủ loại rễ cây chắn ngang mặt đường.Xe không thể qua lọt những con đường nhỏ và hẹp, vậy nên bọn họ đành phải đổi hướng vòng sang một con đường lớn hơn.Sau khi rẽ trái rẽ phải mấy lần, bọn họ vậy mà lại đi đến trường học gần đó.Bên trong trường học vô cùng yên tĩnh, toàn bộ ngôi trường đã bị cây xanh xâm chiếm.Xúc tu của một loài thực vật không biết tên quấn quanh hàng rào, cỏ dại mọc xuyên qua đường nhựa, độ cao của chúng cũng phải nửa thước.Phù An An xuống xe, đứng ở cổng nhìn vào.Bên trong không có dấu vết của con người.Cổng lớn bị một loại thực vật lá to xâm chiếm, quấn chặt khiến cổng sắt trở nên biến dạng.Rêu xanh mọc ở mặt sau chiếc cổng có hơi phồng lên tạo thành hình dạng con người, thoạt nhìn khá là nghệ thuật."

Muốn vào trong xem một chút không?"

Phó Ý Chi đứng ở bên cạnh nói."

Ừm... quên đi."

Phù An An ngẫm lại một lát rồi lắc đầu.

Người bên trong quá ít, thực vật lại nhiều, không có cảm giác an toàn tí nào.Chưa biết bên trong có gì tốt hay không mà lại đi mạo hiểm, thật sự không đáng.Phù An An ngồi lên rồi đóng cửa xe lại, nhịn không được khẽ thúc giục, "Anh Phó mau đi thôi, chúng ta lại đến nơi khác xem thử."

Phó Ý Chi nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Càng đến gần trung tâm mua sắm, càng có nhiều người hơn.

Trên đường có không ít người vẫy tay muốn đi nhờ, nhưng đều bị Phó Ý Chi lướt ngang qua, lái xe ra phía xa.Không rõ tình hình bên trong trung tâm mua sắm như thế nào, chỉ thấy ở bên ngoài, vô số người chen chúc lấn sang cả đường lớn ở phía đối diện.Có người ôm vật tư vừa mới cướp được lên xe vội vàng rời đi.Cũng có người đồ chưa kịp cầm ấm tay đã bị mấy người ôm cây đợi thỏ bên ngoài phách lối cướp đi.Nhìn xung quanh, một vài cảnh sát ít ỏi căn bản không thể quản lý được tình hình."

Cậu muốn làm gì?

Đừng có cướp!"

"Còn lại gần ông đây sẽ liều mạng với mày, tưởng ông không dám đánh người à?"

Cách đó không xa, đã có vài người lao vào choảng nhau, trong đó có một tên dấu dao trong tay, bất ngờ đâm một phát vào người trước mặt.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 197: Vạn Vật Hồi Sinh (18)


Mọi người xung quanh sợ hãi tản ra, cảnh sát cố gắng đẩy đám người này ra để chen vào.Trên mặt của kẻ vừa ra tay đả thương người khác tràn đầy sợ hãi và mờ mịt, tay hắn run lên, máu chảy dọc theo lưỡi dao.Máu tươi đặc quánh không tiếng động nhỏ xuống đất, chậm rãi thấm vào rêu xanh bên dưới.Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về cuộc ẩu đả, thành ra không một ai phát hiện dưới chân mình xảy ra biến hoá.Mãi cho đến khi tảng lớn rêu xanh bắt đầu cử động.Gã đàn ông cầm dao là người đầu tiên té ngã, trong khoảnh khắc da thịt hắn ta tiếp xúc với đám rêu xanh, rễ cây màu đen nhanh chóng quấn lấy hắn.Chỉ trong hai giây, gã đàn ông đã bị đám rêu cuốn lấy rồi bao trùm, ở nơi đó chỉ còn lại đám rêu phồng lên thành hình dạng con người.Rêu xanh vặn vẹo càng thêm kịch liệt.Mọi người xung quanh bắt đầu cuống cuồng bỏ chạy."

Lên xe."

Giọng nói của Phó Ý Chi vang lên bên tai, Phù An An vội vàng chui vào trong xe.Phó Ý Chi kéo cửa kính lên, ngăn những người sắp đuổi kịp ở đằng sau lại, sau đó nhanh chóng khởi động xe."

Cứu mạng, cứu mạng!"

Rêu xanh chuyển động mỗi lúc một nhanh hơn, chiếc xe bắt đầu phập phồng lên xuống.

Khắp nơi đều là tiếng người kêu cứu, chỉ cần sơ ý chạm vào đám rêu xanh là sẽ bị chúng kéo vào lòng đất.Phù An An trợn to mắt nhìn một màn này.Vừa rồi mới đánh nhau, không biết điều gì đã khiến đám rêu biến thành như vậy?Phù An An cố gắng nhớ lại, mặt đất rung chuyển dữ dội hơn."

Phù An An, dây an toàn."

Nghe vậy, cô biết chắc Phó ba ba lại sắp bắt đầu đua xe.Phù An An vội vàng ngồi dậy, ngoại trừ thắt dây an toàn, cô còn nắm chặt tay cầm ở trên đầu mình.Kỹ thuật lái xe của Phó ba ba là đỉnh của chóp, không tham gia giải đua xe F1 thì thật là lãng phí.Phù An An nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc xoay xoay, trời đất quay cuồng, lục phủ ngũ tạng đánh lộn với nhau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại."

Ra ngoài."

Giọng nói trầm ổn và bình tĩnh vang lên, Phù An An nằm liệt trên xe, hít sâu mấy cái."

Không được nôn trên xe của tôi."

Phó Ý Chi nhìn cô một cái, không chút cảm tình nói."

Tôi không nôn."

Phù An An phất tay, nhìn con đường phía trước, ở đó có hai đống rêu giống như hình người."

Anh Phó, chúng ta xuống đó nhìn thử đi."

Phù An An nói xong thì dẫn đầu đi trước.Cô mang găng tay thật dày, sau đó dùng dao phay mở phanh khối rêu xanh kinh tởm này ra, nơi bị cô cắt ra chảy xuống máu đen đặc quánh, lộ ra xác chết bên trong.Cái xác này dường như bị chôn dưới đất một quãng thời gian khá lâu rồi, các mô cơ bắp đã bắt đầu thối rữa và khô quắp.Rêu xanh sinh trưởng ở trên tứ chi đã bị thối rữa, xem cái xác này như là đất ấm trồng cây.Những cái xác này mặc đồng phục của cảnh sát.Phù An An kiểm tra một chút, nhặt được trên thi thể một tấm thẻ đeo.Rêu xanh bên dưới bỗng dưng cử động một cách kịch liệt, Phù An An không đứng vững nên ngã nhào về phía trước, may mắn được Phó ba ba kéo lại từ phía sau."

Cẩn thận một chút."

"Cảm ơn anh Phó."

Phù An An chỉ vào facekini [1] trên mặt mình, "Tôi có trang bị mà."[1]Facekini: loại khăn trùm che kín phần đầu, mặt và cổ, chỉ chừa khoảng trống cho mắt, mũi và miệng của người đeo.Phó Ý Chi thấy nhìn gương mặt bị bịt kín đến nỗi hai con mắt cũng không thấy đâu, khoé miệng anh hơi run rẩy."

Chuẩn bị chu đáo thật đấy."

Phù An An cười hì hì, "Cẩn thận mới có thể lái thuyền vạn năm nha."

Phó Ý Chi vươn tay giữ đầu của Phù An An lại, cái điệu cười lấm la lấm lét này nhìn thật là cay mắt.Sau khi tìm hiểu những nguy hiểm ở bên ngoài, bọn họ lái xe quay về biệt thự một lần nữa.

Thời gian kế tiếp, cả hai đều ở nhà không đi đâu cả.Có đầy đủ đồ ăn và thức uống, bọn họ dễ dàng vượt qua đoạn thời gian này.Trong trò chơi, cũng có không ít những người chơi già dặn kinh nghiệm, ở giai đoạn đầu tiên của trò chơi, bọn họ đã tích trữ một lượng vật tư đáng kể và trốn ở một nơi nào đó mà không cần phải lo lắng về vấn đề ăn uống.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 198: Vạn Vật Hồi Sinh (19)


Tuy nhiên, cũng có một vài người chơi mới.Ở giai đoạn đầu, bọn họ không hề có tính cảnh giác, cho đến mười ngày sau, khi độ khó của trò chơi bắt đầu tăng lên.Triệu Vĩ là một trong số đó.

Ở vòng chơi trước, hắn đi theo một gã "đại ca", ở trong game ăn chơi đàn đúm, rượu chè be bét, vượt qua 30 ngày vô cùng dễ dàng, không cần phải chuẩn bị gì cả.Bây giờ hắn lại lâm vào tình cảnh thiếu ăn thiếu uống, bởi vì trước đó hắn không hề chuẩn bị bất cứ thứ gì, tình hình có thể nói là nước sôi lửa bỏng.Một vài anh em của hắn đã chết sau khi đi tìm vật tư.Hiện tại, trong lòng ai cũng cảm thấy hoảng sợ, vậy mà một vài người chơi, vốn là anh em tốt của nhau lại còn bắt đầu nổi lên tranh chấp."

Tốt nhất là nên chiếm lấy một cái siêu thị nào đó."

"Chiếm siêu thị không phải sẽ trở thành mục tiêu cho người khác ngắm vào hay sao?

Nhân lực của chúng ta không nhiều, cướp đoạt của mấy người đơn độc hoặc các hộ gia đình nhỏ lẻ mới là phương pháp tốt nhất."

"Cướp?

Mày nhìn mấy cái cây ở bên ngoài đi, chán sống rồi hả."

Mấy người tụ tập bên trong căn phòng không ngừng cãi vã.Triệu Vĩ cảm thấy bực bội khi nghe bọn họ nói chuyện, đầu hắn nhói lên từng cơn."

Đừng cãi nữa!"

Triệu Vĩ lớn tiếng hét lên, "Cãi nhau cả một buổi trưa, cuối cùng chẳng có kết quả gì."

Nghe vậy, mấy người kia cũng ngừng cãi vã, đồng loạt nhìn về phía hắn, "Triệu Vĩ, mày mới nói gì đó?"

"Còn muốn ông nói lại một lần nữa hay sao?"

Hai mắt Triệu Vĩ đỏ ngầu, lỗ mũi nở ra, cả người toát ra vẻ giận dữ, "Cả ngày chỉ biết ầm ĩ, một lũ ngu, đầu tao sắp nứt ra rồi này."

Phụt...Ngay sau đó, máu tươi văng ra khắp nơi, đầu Triệu Vĩ thật sự nổ tung y như lời hắn nói.Xương sọ văng tứ tung, lẫn trong não người và máu tươi là từng mầm cây màu xanh.Chỉ trong vài giây, mầm cây chỉ lớn bằng hạt mè nhỏ bỗng phát triển thành một mầm lớn có độ cao cỡ chừng một cen-ti-mét."

A!"

Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai, tất cả những người ở đó đều bỏ chạy tán loạn.*Bên trong biệt thự, Phù An An đang mổ xẻ đống hoa cỏ mà Phó Ý Chi vừa mới mang về từ bên ngoài.Những thực vật này đang sinh sôi nảy nở một cách biến thái.Cho dù đã rời khỏi bản thể, chúng vẫn tràn đầy sức sống như cũ, đặc biệt là đống rêu xanh mọc trên mặt đất, rễ ngầm của chúng đang lúc nha lúc nhúc hệt như một đám sâu bọ.Một tảng rêu lớn vẫn có thể mọc ngon lành khi bỏ chúng vào trong đống thịt heo, điều này làm Phù An An nhớ đến ký sinh trùng trong vòng chơi lần trước.Đang suy nghĩ một cách xuất thần, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.Phù An An nhìn qua cửa sổ thì thấy một đám người toàn thân ăn mặc kín mít, đang cầm vũ khí leo rào vọt vào trong sân."

Mấy người muốn làm gì?"

Phù An An thò đầu ra, nhìn những người dưới lầu hỏi."

Trong nhà có người thật này!"

Chỉ nghe những người đó xì xầm cùng nhau, sau đó giơ gậy bóng chày trong tay mình lên, "Nếu không muốn chết thì mở cửa ra nhanh, bọn này chỉ cần vật tư."

Vừa nói dứt câu, một tiếng đoàng vang lên.Một viên đạn xẹt qua chân của tên vừa lên tiếng.

Người đàn ông vốn đang phách lối bỗng lùi về sau mấy bước, hắn không nghĩ tới người trong biệt thự này có vũ khí."

Không có vật tư, mày còn muốn mạng của mình nữa không?"

Phù An An đã gặp phải tình huống này nhiều rồi, cô lạnh lùng nhìn xuống, "Cho tụi mày ba giây, nếu còn muốn sống, đến từ đâu thì cút về nơi đó đi."

Nghe vậy, mấy người này lập tức rời khỏi sân trước, tiến về căn biệt thự bên cạnh.Sau khi xin thuốc, một nhà ba người kia đã lâu không thấy ra ngoài.

Mấy người định cướp nhưng không thành công đã dời mục tiêu sang căn biệt thự bên cạnh lúc trước, Phù An An để ý bọn họ cũng chưa một ai đi vào mà trở ra.Chỉ có những bông hoa trong sân nhà, nở rộ cực kỳ xinh đẹp.Thấy Phó Ý Chi đang bước lên lầu, Phù An An chỉ về phía trước nói, "Anh Phó, lại có vài người đi vào."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 199: Vạn Vật Hồi Sinh (20)


"Ừm."

Phó Ý Chi thờ ơ đáp một tiếng, sau đó nhìn cô một cái, "Hôm nay đã tập luyện xong chưa?"

Phù An An sửng sốt, ngoan ngoãn đứng thẳng dậy, hai mắt đảo quanh một vòng, "Anh Phó, bây giờ anh có muốn uống nước trái cây không?

Nước cam chua chua ngọt ngọt pha thêm một ít mật ong, uống cực kỳ ngon."

Đối mặt với sự dụ dỗ bằng đồ ăn của Phù An An, Phó Ý Chi chỉ thờ ơ nói, "Anh Phó chỉ muốn cô đi tập luyện."

Nghe vậy, Phù An An sờ sờ mũi mình, cố gắng lãng sang chuyện khác, "Ở cạnh tôi lâu như vậy, anh Phó cũng trở nên đáng yêu rồi, đây là sức ảnh hưởng từ người ưu tú sao?"

"Đáng yêu sao?"

Phó Ý Chi vươn tay ra, dùng vẻ mặt vô cảm nhéo nhéo gương mặt của Phù An An, giống như đang đo thử xem khuôn mặt này của cô dày bao nhiêu vậy."

Trong vòng 30 giây nữa nếu cô vẫn chưa đi xuống, nhiệm vụ huấn luyện của ngày hôm nay sẽ tăng lên gấp đôi."

"Anh Phó, đừng mà!"

Phù An An hoảng sợ, đẩy cánh tay của Phó Ý Chi ra, chạy bình bịch xuống lầu.*Sau khi hoàn thành huấn luyện, đã đến chạng vạng tối.Ban ngày của những ngày mùa hè trôi qua cực kỳ mau, thừa dịp trời vẫn còn chưa tối hẳn, Phù An An tự tay làm một thùng nước trái cây.Cô rót ra hai ly, phần còn lại thì đặt vào bên trong không gian.Gần đây cô mới phát hiện ra, năng lực không gian còn có ích hơn so với tủ đông, cho dù bỏ gì vào đó, lúc lấy ra đều y xì như cũ, không lo bị hỏng.Phù An An chia cho Phó ba ba một ly, sau đó ôm ly còn lại lên lầu.

Cô ngồi trên chiếc ghế bập bênh đặt ở trước cửa sổ lầu hai, hút một ngụm nước trái cây đồng thời quan sát tình hình bên ngoài.Đêm đen buông xuống.Con đường vốn vắng vẻ nay lại càng vắng hơn.Những người đi lang thang bên ngoài lúc này cũng đang chạy vội về nhà.Ban đêm ở thành phố âm trầm và đáng sợ hơn ban ngày rất nhiều, không một ai dám dừng lại bên ngoài.Lại bình an vượt qua một ngày.

Đã là ngày thứ mười lăm bên trong trò chơi.Bởi vì đồ ăn ôi thiu quá nhanh, thực phẩm dần trở nên khan hiếm, đây là thời điểm mọi người bắt đầu cạn kiệt lương thực.

Cho dù là NPC hay là người chơi, dưới áp lực sinh tồn, sức chiến đấu bỗng dưng tăng vọt.Hôm nay lại có người đến cướp biệt thự, nhiều hơn hai nhóm so với hôm qua.Có một điều khó hiểu chính là, đồn cảnh sát và chính phủ đã biến mất không thấy tăm hơi.Phù An An suy nghĩ một lúc, đè mạnh ngòi bút vẽ hai vòng tròn lên trên giấy.Ngày thứ mười sáu bên trong trò chơi.Phù An An nhìn thấy ở căn chung cư đối diện, một người đang hái trái cây biến dị xuống ăn.Người nọ ăn mặc kín mít, lựa những trái nào, lá nào có vẻ ngoài bình thường thì hái xuống mang về.Ngày thứ mười bảy bên trong trò chơi.Bên ngoài xuất hiện rất nhiều người ăn mặc kín mít.

Phù An An để ý thấy, bọn họ đều có chung một mục tiêu, đó chính là ngắt lấy một loại quả màu xanh lục và một loại lá cây lớn có kích thước cỡ bằng hai bàn tay.Thấy vậy, Phù An An cũng bảo Phó ba ba mang một ít về biệt thự.Quả nhỏ màu xanh lục kia có mùi rất chua, nhưng trừ chua ra thì không còn mùi nào khác.

Lá cây rất nặng và cứng.

Khi cắt ra, bên trong hệt như một cái bể chứa nước, chất lỏng màu xanh nhạt và gân lá trộn lẫn với nhau.Một chiếc lá như vậy có thể vắt ra được hai nắp nước cỡ nắp của một chai nước khoáng.Phù An An cắt nó thành hai miếng nhỏ, cô định cho vào miệng nếm thử nhưng lại có chút do dự.Sau khi đắn đo hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định từ bỏ.Dù sao cô cũng không thiếu đồ ăn, có thể hạn chế mạo hiểm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, dù sao loại trò chơi sinh tồn như thế này cứ chơi "bừa" là được rồi.Tuy nhiên số lượng người ra ngoài tìm kiếm các loại thực vật ngày càng nhiều lên.

Loại quả màu xanh và lá cây kia không còn đáp ứng đủ nhu cầu tiêu dùng, thế nên bọn họ bắt đầu tìm kiếm các loại thực vật biến dị có thể ăn được khác.
 
Back
Top Bottom