Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 59: Thành Phố Hải Ly (24)


Lời nói của Phù An An khiến cho Diệp Trường Phi giật mình.Sao lại là "Anh cố lên"?Phản ứng của Phù An An khác với những người bạn gái trước đây của hắn ta.Diệp Trường Phi cẩn thận quan sát vẻ mặt Phù An An, khóe miệng khẽ nhếch lên... có chút thú vị....Diệp Trường Phi vô cùng hào phóng khi bảo cấp dưới của mình phân chia những châu báu này ra.

Lũ lụt mới xảy ra chưa đến 20 ngày, cho nên sự yêu thích của mọi người đối với những thứ này vẫn chưa giảm xuống.Những tên đàn em lấy được vàng bạc và châu báu đều nở nụ cười trên môi, chân thành cảm ơn ông chủ đã mang theo bọn họ làm giàu, ngay cả những người mới vừa được tuyển cũng nhanh chóng hòa nhập vào tập thể.Bữa tối càng tốt hơn khi trên bàn là những món ăn trông vô cùng ngon miệng.Lần này, Diệp Trường Phi không hề ăn một mình như trước mà bưng một ly rượu đứng lên, cùng chia sẻ niềm vui khó có được này với những người khác."

Cảm ơn mọi người đã tin tưởng họ Diệp tôi, chỉ cần mọi người cùng nhau nỗ lực trong những ngày tới, nhất định có thể vượt qua nguy cơ lần này."

"Chúng tôi tin vào anh Diệp!"

Diệp Trường Phi vừa mới dứt lời, lập tức liền có người phụ hoạ hắn ta, có thể nói đám người này cực kỳ tin tưởng hắn ta.

Việc lừa gạt NPC, khống chế tâm lý con người này, Diệp Trường Phi đã làm tới mức quen tay quen chân.Đại lão trong trò chơi quả nhiên rất mạnh, Lưu Điền cảm thấy rằng cái giá để bảo vệ mạng ngày hôm đó không hề oan uổng một chút nào, hai lần chơi trước hắn ta đâu có thể thư giãn và tận hưởng trò chơi như bây giờ.Phù An An đi theo một nhóm người, cô gật gù trước những lời mà Diệp Trường Phi nói.

Nhưng thực tế đối với Phù An An mà nói, Diệp Trường Phi chẳng khác gì một con gà mái già đang cục ta cục tác bên tai cô cả.

Những lời nói đó không thể nào lọt vào tâm trí của cô được, bởi vì lúc này Phù An An đang thèm nhỏ dãi cái giò heo hun khói đặt ở trên bàn.Diệp Trường Phi nhìn Phù An An ngồi ở trong góc, vẫy tay gọi cô: "Em gái Tiểu Hoa lại đây đi."

Lưu Điền nghe vậy thì vội vàng đứng lên, vô cùng thức thời mà nhường lại chỗ ngồi của mình, "Anh Diệp?"

Phù An An đi sang ngồi xuống.Diệp Trường Phi khẽ mỉm cười, phất tay nói: "Không có việc gì, mọi người ăn cơm đi."

Phù An An nghe vậy, hai mắt cô toả sáng, sau đó lập tức chỉa đôi đũa của mình về phía giò heo hun khói ở giữa bàn ăn.

Miếng đầu tiên đương nhiên phải hiếu kính với đại ca ngồi ở bên cạnh rồi, "Anh Diệp, anh nếm thử đi."

"Ừ, không tệ lắm."

Diệp Trường Phi chỉ ăn một ít, để sang một bên rồi lấy khăn giấy lau miệng.Quá dầu mỡ!...Thành phố Hải Ly ngày thứ hai mươi mốt.Gió và mưa trở nên mạnh hơn, cuồng phong khiến mặt nước hình thành những gợn sóng nhỏ li ti, hạt mưa rơi loạn khắp bốn phía, chỉ cần bước chân ra khỏi nhà thôi là sẽ bị gió thổi lảo đảo.Kế hoạch ra ngoài lúc ban đầu chắc chắn không thể thực hiện được, hơn hai mươi người đều đang chờ mưa to gió lớn bên ngoài ngừng lại.

Mọi người tập trung bên cửa sổ, nhìn sóng nước bên ngoài văng lên tung tóe, thậm chí chúng còn bị cuốn lên đến độ cao hai, ba mét.

Không khỏi kinh hô một tiếng."

Giữa cơn gió mạnh này và cơn gió mạnh mười ngày trước, cái nào sẽ mạnh hơn?"

Lời vừa dứt, bên cạnh liền vang lên tiếng kính vỡ."

Choang" Kính thủy tinh vỡ nát, gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào bên trong.Chênh lệch áp suất khổng lồ do luồng không khí tạo ra suýt chút nữa đã thổi bay người ở gần cửa sổ nhất ra ngoài.

Qua một trận hỗn loạn, mọi người hợp sức lại với nhau kéo bàn gỗ chặn lại những ô cửa kính bị vỡ.Ngoại trừ những ô cửa bị vỡ, bọn họ còn phải dùng ván gỗ để chặn lại những ô cửa khác.

Khi mọi người đang luống cuống tay chân làm việc thì đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh khiến ai cũng phải sợ hãi.Tòa nhà yên tĩnh một lúc lâu, sau đó có người cất tiếng nói: "Mẹ nó!

Toà nhà Vương Quốc Thiên Đàng ở đại lộ phía bắc đã sụp luôn rồi!"

Gió mạnh lần này còn mạnh hơn cả cơn bão cách đây mười ngày trước.

Cơn bão dường như mang theo sức mạnh huỷ diệt, nó thổi quét những nơi nó đi qua trong suốt ba ngày liền, hầu như không còn toà nhà nào dưới mười tầng còn nổi trên mặt nước.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 60: Thành Phố Hải Ly (25)


Khi thấy những tòa nhà cao tầng xung quanh đang sụp đổ, tâm trạng của Phù An An từ lo lắng và kinh ngạc cũng dần chuyển sang tê liệt và sợ hãi.Ngày thứ hai mươi tư tại thành phố Hải Ly, mực nước đã dâng cao đến tầng thứ mười.Dưới nước tràn đầy xác chết và những người không có nơi nào để ở.

Có người ở trên bè gỗ trôi dạt khắp nơi, có người cẩn thận bám lấy vách tường còn sót lại, còn có người trực tiếp ngâm mình dưới nước cùng vô số thi thể.Bên ngoài mưa to gió lớn, bên trong ẩm ướt và lạnh lẽo.Nhìn thấy những người đang vật lộn bên ngoài tuyệt vọng kêu cứu, không ai dám để họ vào nếu không có mệnh lệnh của Diệp Trường Phi."

Anh Diệp, hay là chúng ta cho những người này một chút thức ăn đi."

Có người nhìn không nổi nữa, cầu xin Diệp Trường Phi.Diệp Trường Phi dường như đã quen đối mặt với chuyện sống chết, cho nên vô cùng thờ ơ với chuyện này: "Làm việc của mình đi, canh cho kỹ cầu thang còn lại."

"Anh Diệp, nếu anh không giúp thì bọn họ sẽ chết đó."

Một cô gái mềm lòng khác cũng không nhịn được nữa, "Anh Diệp, nếu chúng ta không cứu những người này, vậy chúng ta có khác gì một đám cầm thú đâu?"

"Khi con người không đủ ăn, không đủ mặc, đạt tới điểm mấu chốt là để tồn tại, họ không phải sẽ trở thành súc sinh hay sao?"

Diệp Trường Phi nhìn cô gái trước mặt lắc đầu, quay sang Phù An An đang nằm trên lan can nhìn chằm chằm xuống lầu."

Đừng nhìn họ tội nghiệp, một khi chúng ta để cho bọn họ đi vào, ngoại trừ một số người biết ơn, một số người mang lòng thù ghét sẽ nghĩ cách cướp đoạt vật tư từ trong tay chúng ta, thậm chí đoạt luôn cả không gian sinh sống."

"Em gái Tiểu Hoa..."

"Hử?"

Nghe Diệp Trường Phi gọi mình, Phù An An đột nhiên ngẩng đầu lên."

Vì vậy, trong thế giới ngày nay, tử tế với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân đó có hiểu không?"

"Hiểu."

Phù An An nghiêm túc trả lời.Tuy Diệp Trường Phi tàn nhẫn, nhưng sự thật đúng là tàn nhẫn như thế đấy.Diệp Trường Phi thấy Phù An An nghiêm túc gật đầu thì rất hài lòng, so sánh hai NPC với nhau, quả nhiên em gái Tiểu Hoa vẫn là người đáng yêu và hiểu chuyện nhất.

Hy vọng sau khi hắn rời khỏi nơi này, cô có thể sống lâu hơn một chút.Diệp Trường Phi trong lòng âm thầm nghĩ như vậy, tâm tình tốt chắp tay sau lưng rời đi.Trương Tiểu Lệ là cô gái vừa mới cầu xin nhưng bị Diệp Trường Phi khinh thường, cô ta cắn môi ghen tị.

Hừ!

Chẳng qua là ả đàn bà kia đẹp mắt hơn cô ta một tí thôi mà!Trương Tiểu Lệ cố ý đi đến trước mặt Phù An An, sau đó giẫm một phát lên chân cô."

Xin lỗi em gái Tiểu Hoa nhé, chị không cố ý, em không sao chứ?"

Nếu muốn xin lỗi thì trước tiên cũng nên nhấc cái chân ra chỗ khác đi chứ.Phù An An luôn biết rằng những cô gái này có ác cảm không thể giải thích được với cô, nhưng cô không ngờ người này lại làm ra hành động ngây thơ như giẫm lên giày của người khác như vậy.Phù An An kéo chân của cô ta ra, sau đó dùng đế giày chà xát hai lần vào giày của cô ta."

Không sao, tôi tha thứ cho cô."

Trương Tiểu Lệ: "..."...Ngoại trừ hai nhóm người bảo vệ tầng mười một và cầu thang ra thì những người không có việc gì làm sẽ tập trung ở tầng cao nhất.Tiếng đánh bài địa chủ và những lời khoe khoang vang lên, Phù An An nhìn bọn họ rồi lắc đầu, một mình nghiêm túc tập thể dục ở bên cửa sổ.Thân thể chính là tiền vốn để làm cách mạng.

Đúng là ở phương diện thể chất, cô yếu như một con gà, nhưng càng yếu thì phải nên luyện tập nhiều một chút có đúng hay không?Sinh ra trong đau khổ, chết ở trong yên bình.Có thể nói Phù An An là người tỉnh táo nhất ở trong thế giới này."

Em gái Tiểu Hoa lại tập luyện hả?

Kỹ năng chiến đấu hai ngày trước anh dạy cô, cô đã nhớ hết chưa?"

"Anh Lý, em đã nhớ gần hết rồi."

Phù An An gật đầu."

Thật không, cô luyện thêm một lần nữa đi, anh Lý giúp cô sửa lại."

Phù An An: "Được."

Anh Lý là một NPC rất nhiệt tình, anh ấy nhìn thấy cô tập thể dục nên đã đặc biệt dạy cô một bộ vật lộn cơ bản."

Em gái Tiểu Hoa làm sai rồi, eo phải thấp xuống một chút."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 61: Thành Phố Hải Ly (26)


Diệp Trường Phi nói khẽ, ngón tay thon dài xẹt qua lưng Phù An An, đè eo của cô xuống, "Lại đây, cảm nhận sức lực của tôi, tiếp tục khom người xuống."

Phù An An nghiêm túc chỉnh động tác theo lời của Diệp Trường Phi."

Anh Diệp, tôi nhớ bài tập mẫu ban đầu dạy đâu có dạy phải cong eo như thế này đâu?"

Khóe môi Diệp Trường Phi hơi cong lên, ánh mắt từ chiếc eo thon thả của Phù An An dời lên cái cổ trắng nõn, "Thật đẹp."

"Cái gì?"

Phù An An nhìn về phía Diệp Trường Phi, hoài nghi bản thân nghe lầm.Đầu ngón tay của Diệp Trường Phi chạm nhẹ lên lưng Phù An An hai cái như đang đánh đàn dương cầm, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng: "Em gái Tiểu Hoa, mấy ngày ở chung với nhau, chẳng lẽ em vẫn chưa nhận ra tâm ý của tôi ư?"

Phù An An khẽ cau mày, đứng dậy lùi về sau một bước.

"Anh Diệp, tôi sẽ ghi nhớ tất cả những sự quan tâm mà anh dành cho tôi, anh vĩnh viễn là anh trai tốt của tôi."

"Em gái Tiểu Hoa ngại ngùng như vậy là do muốn tôi nói rõ ràng cho em biết hay sao?"

Diệp Trường Phi kéo tay của Phù An An, sau đó ôm eo của cô, "Tôi thích em, làm người phụ nữ của tôi đi."

Làm con mẹ mày thì có!Phù An An cố nén xúc động muốn đá văng hắn bằng một cước, cô miễn cưỡng vui cười, "Anh Diệp, anh giống như anh ruột của tôi vậy!"

Diệp Trường Phi đưa tay bóp mặt của Phù An An, khẽ cười một tiếng, "Anh ruột, không phải là thơm anh trai* sao?"*Đoạn này tác giả chơi chữ, anh ruột là "thân" ca ca, mà chữ "thân" này còn có nghĩa là thơm, hôn.Mẹ nó, đúng là nhịn không nổi nữa.Tên lưu manh đáng chết này từ đâu tới thế.Phù An An hít sâu một hơi, đẩy hai bàn tay trên mặt mình ra, "Buông tay ra trước, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."

Chỉ còn lại năm ngày cho đến khi trò chơi kết thúc, hắn cũng không còn bao nhiêu thời gian để có thể đợi nữa.

Diệp Trường Phi dùng ngón tay nâng cằm Phù An An lên, miệng hắn cũng tiến lại gần.Phù An An ngừng thở, trọng tâm chuyển tới chân trái, chuẩn bị hoàn tất một cú đá đoạn tử tuyệt tôn đến từ đùi phải.Đúng lúc này dưới lầu truyền đến tiếng cửa kính vỡ nát cùng những tiếng thét chói tai."

Anh Diệp, những người bên ngoài đang xông vào!"

Nghe thấy tiếng kêu bên dưới, ánh mắt của Diệp Trường Phi biến đổi, hắn buông Phù An An ra, nhanh chóng đi xuống lầu dưới.Có cơ hội rồi!

Phù An An cũng đi theo xuống lầu.Sức tàn phá của kẻ bị dồn vào đường cùng thật sự rất lớn.Tất cả tấm ván gỗ và cửa kính kiên cố đều bị phá hủy, người bên ngoài như không còn thiết sống nữa mà chui vào toà nhà, sau đó nhào về phía những người trong phòng, mắt đỏ ngầu, mặc kệ sống chết mà xông lên.

"Mọi người xông lên đi!

Bọn họ có rất nhiều đồ ăn và nước uống!"

Hơn một nửa số người trong phòng sợ hãi trước những kẻ điên cuồng và đói khát này.Diệp Trường Phi đứng trên tầng mười hai rút súng ra, mặt không đổi sắc bắn chết nạn dân đầu tiên chạy đến.Hắn nhìn những tên đàn em bị dọa đến mức choáng váng, lạnh lùng nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Đợi những người này cướp hết vật tư sau đó biến thành bọn chúng à?"

Một đám đàn em đều bị mắng đến giật mình, bọn họ bắt đầu cầm gậy sắt và các vũ khí khác nhào tới vật lộn cùng những kẻ xâm nhập.Số lượng kẻ xâm nhập lớn hơn đám người của Diệp Trường Phi rất nhiều, nhưng những kẻ xâm nhập này đã bị đông lạnh và bỏ đói trong nhiều ngày, cơ thể vô cùng suy yếu, giá trị vũ lực kém xa so với những người được ăn no ngủ kỹ bên trong.Trong lúc nhất thời, song phương ngang tài ngang sức, hỗn loạn không gì sánh được.Ở trên lầu nhìn thấy thuộc hạ của mình lần lượt chết đi, Diệp Trường Phi rốt cục cũng ra tay.Hắn dùng một cước đá bay người đàn ông đứng trước mặt Lưu Điền, sau đó xoay người đá vào bắp chân của một kẻ đột nhập tính lao lên tầng mười hai.Lòng bàn tay của Diệp Trường Phi ấn lên đầu của kẻ đột nhập, chỉ nghe thấy một tiếng rắc nhẹ nhàng, người trong tay hắn đã không còn thở nữa.Vì sự gia nhập của Diệp Trường Phi, sự hỗn loạn này nhanh chóng bị dập tắt.

Xác chết nằm la liệt trên mặt đất, Diệp Trường Phi đá văng hai tên đang chặn chân mình lại, thản nhiên nói: "Dọn sạch nơi này đi."

"Dạ."

Lưu Điền nắm chặt cánh tay bị thương, vội vàng kêu gọi những tên đàn em khác tới dọn dẹp.Diệp Trường Phi đảo mắt một vòng quanh những tên thuộc hạ, hơi nhíu mày, "Phù Tiểu Hoa đâu?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 62: Thành Phố Hải Ly (27)


"Anh Diệp, tôi ở đây này."

Phù An An cầm một cây gậy, tỏ vẻ sợ hãi và lo lắng bước ra.Diệp Trường Phi nhìn Phù An An, lộ ra một nụ cười dịu dàng, khác hoàn toàn so với bộ dáng lạnh lùng và khát máu vừa rồi."

Em gái Tiểu Hoa, có sợ không?

Đừng sợ, anh Diệp sẽ bảo vệ em."

Nói rồi, Diệp Trường Phi đi tới, muốn nắm tay Phù An An.Phù An An đưa cho hắn một cái khăn mặt, "Thực lực của anh Diệp mạnh như vậy, có anh làm đại ca ở đây, đó là sự may mắn của tất cả chúng tôi."

Diệp Trường Phi liếc nhìn khăn mặt trong tay mình, thấy ánh mắt sợ hãi nhưng có chút thông minh của Phù Tiểu Hoa, tự nhiên biết cô đang có suy nghĩ gì.

Cô càng như vậy, càng khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông trong lòng hắn ta.Diệp Trường Phi dùng khăn lau vết máu dính trên tay, sau đó ném chiếc khăn bẩn cho Phù An An và ra lệnh cho Lưu Điền đang ở bên dưới.

"Chặn lối ra bị hư hại và chất đống xác chết ở trước cửa.

Bắt đầu từ hôm nay, số lượng tuần tra sẽ tăng lên thành hai đội, nếu bất kỳ ai tiếp cận tòa nhà, cứ trực tiếp bắn chết không cần hỏi."

Cuối cùng, Diệp Trường Phi còn bổ sung: "Em gái Tiểu Hoa, đi theo tôi."

Nghe nói như thế, Lưu Điền nhìn hai người rồi cười thô bỉ, làm trong lòng Phù An An có hơi phập phồng đôi chút....Đại sảnh lớn trên tầng cao nhất được chia thành hai bên nam nữ, chỉ có Diệp Trường Phi là có một gian phòng riêng.Phù An An bị Diệp Trường Phi kéo vào phòng, lưng đè lên cánh cửa phía sau."

Em gái Tiểu Hoa không thích anh trai sao?"

Hắn ghé vào rất gần, nhỏ giọng nói từng chữ: "Anh trai có chỗ nào khiến em không thích vậy?"

Dựa theo tình huống vừa rồi, chỉ cần hắn biểu hiện một chút tình cảm, các nữ NPC sẽ tự mình dâng lên.

Chẳng lẽ...

Phù Tiểu Hoa là một người chơi sao?Bên trong hơn hai trăm ngàn người gặp phải người chơi, xác suất này tuy rằng rất nhỏ nhưng không phải không có.

Ánh mắt Diệp Trường Phi mang theo tìm tòi nghiên cứu khẽ quét qua, sau đó trở nên nhu tình như nước.

Phảng phất trên trời dưới đất, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người mà hắn yêu sâu đậm trước mắt này.Bị ánh mắt như vậy dõi theo, khó có cô gái nào không bị sự dịu dàng giả tạo này hớp hồn.

Nhưng thật đáng tiếc khi hắn ta gặp phải Phù An An, một con người thần thánh như thế này."

Anh Diệp, anh đừng coi thường bản thân mình, bọn tôi thật lòng kính trọng anh mà."

Diệp Trường Phi cười nhạt một tiếng, "Em gái Tiểu Hoa, em cứ giả điên lừa gạt anh trai, anh trai sẽ tức giận đó.

Biết anh trai tức giận sẽ làm cái gì không?"

"Đuổi tôi...

đi sao?"

Phù An An nói.Năm ngày cuối cùng làm cô khóc đến khàn cả giọng.Nghĩ đến cái eo mảnh khảnh của Phù Tiểu Hoa, khoé miệng Diệp Trường Phi có hơi co giật, "Đã biết anh trai lợi hại như thế nào, sao còn dám không nghe lời, hửm?"

Anh đánh giá cao bản thân mình rồi đó, nếu cô bị đuổi ra ngoài lúc này, điểm khó khăn duy nhất là không tìm được chỗ dừng chân, nhưng uy hiếp này thật sự không khiến cô sợ hãi được.Thấy cô không nói lời nào, Diệp Trường Phi còn tưởng Phù An An đang sợ hãi, khoé miệng hơi cong lên, dịu dàng nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi còn ở đây ngày nào thì sẽ bảo vệ em ngày đó."

Nói xong, Diệp Trường Phi dừng một chút, "Nếu như anh trai không ở đây nữa, tất cả vật tư trong phòng đều thuộc về em."

"Anh Diệp, cho tôi chút thời gian để suy nghĩ đi."

Cô thu dọn đồ đạc xong sẽ lập tức đi ngay.Vì trốn có mấy ngày mà bán đứng chính mình, cái giá này cũng quá lớn rồi."

Được, tôi sẽ cho em thêm chút thời gian để suy nghĩ."

Diệp Trường Phi cho rằng Phù An An là nữ sinh nên hay ngượng ngùng: "Nhưng tôi hy vọng tối nay có thể gặp em ở trong phòng."

Nói xong, Diệp Trường Phi dùng ngón tay thon dài gãi gãi mặt Phù An An, lộ ra một nụ cười trìu mến và quyến rũ.Phù An An nhìn hắn, biết rằng hắn ta dường như đã hiểu sai ý của mình.

Nhưng đã quyết định đi, cô cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ qua loa gật đầu cho có sau đó lạch bạch chạy xuống lầu.Bởi vì Diệp Trường Phi đã chắc chắn rằng cô không dám trốn nên Phù An An cảm thấy khi rời đi vẫn nên điệu thấp một chút.

Trở lại giường của mình thu dọn đồ đạc, Phù An An bí mật đi lên tầng mười ba.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 63: Thành Phố Hải Ly (28)


Ngoài việc thích trêu hoa ghẹo bướm ra thì dường như Diệp Trường Phi không hề có khuyết điểm nào cả, về phương diện công việc cũng cực kỳ cẩn thận.Cách đây không lâu, hắn đã ra lệnh cho những đàn em của mình niêm phong chặt chẽ toàn bộ toà nhà, đồng thời mỗi ngày đều cử người đến kiểm tra vào một khung giờ cố định.Phù An An cũng khó khăn lắm mới tìm ra một ô cửa sổ nhỏ trong nhà vệ sinh ở tầng mười ba.Mỗi ngày cô sẽ đi vặn cửa sổ nhỏ một lúc, bây giờ đã có hai phần ba số đinh sắt trên dải gỗ bịt kín cửa sổ đã bị lỏng ra.Cảm ơn những ngày sống yên ổn lúc trước đã cho cô thời gian để nghĩ tới đường lui cho những lúc nguy nan....Đã đến giờ cơm tối.Tuy nhiên, bữa tối thịnh soạn cũng không thể gợi lên hứng thú của Diệp Trường Phi, chỉ có tình yêu sau buổi tối mới có thể khiến hắn cảm thấy mong chờ.Diệp Trường Phi tâm tình cực tốt chờ đợi buổi "thịnh yến" tối nay.Ánh mắt hắn ta quét qua mọi người, bữa tối đã bắt đầu, nhưng người hắn muốn gặp nhất lại không có trong số họ."

Phù Tiểu Hoa đi đâu rồi?"

A?

Những người bị hỏi cũng sững sờ nhìn nhau, từ chạng vạng tối bọn họ đã không nhìn thấy Phù An An.Diệp Trường Phi nhíu nhíu mày, "Đi tìm đi."

Tập thể không được ăn cơm, mọi người nối đuôi nhau đi tìm người.Trương Tiểu Lệ nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng, lén lút đi xuống lầu.Cô ta luôn cảm thấy rằng Phù Tiểu Hoa không phải là một cô gái trung thực, ngoại trừ công việc, cô ta sẽ luôn theo dõi Phù Tiểu Hoa một cách cố ý hoặc vô ý.

Bởi vậy cô ta biết Phù Tiểu Hoa có một bí mật nhỏ... mỗi ngày Phù Tiểu Hoa sẽ đi tới tầng mười ba một đến hai lần.

Thời gian ít nhất cho mỗi lần đi là khoảng mười lăm phút.Trương Tiểu Lệ luôn cảm thấy Phù Tiểu Hoa có một bí mật thầm kín nào đó, nếu Phù Tiểu Hoa bị chính tay cô ta bắt được...Nghĩ đến việc lập công, Trương Tiểu Lệ không khỏi tăng nhanh tốc độ tìm kiếm căn phòng mà Phù An An từng đến.Cạch.

Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra.Trương Tiểu Lệ nhìn thấy Phù An An đang đứng trên nắp bồn cầu đã bò được nửa người hướng ra ngoài, trong mắt bốc lên ánh lửa nhiệt huyết..."

Tôi đã tìm thấy cô ta!"

Âm thanh lớn đến mức lan từ tầng mười ba lên đến tầng mười lăm.Mẹ kiếp!Phù An An nhìn Trương Tiểu Lệ đang ôm chặt lấy bắp đùi của mình khiến cô không thể nhúc nhích được.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, không cần nghĩ cũng biết người phía sau đã sắp đuổi kịp đến nơi."

Phù Tiểu Hoa, cô chạy không thoát đâu."

Trương Tiểu Lệ đắm chìm trong niềm vui sướng khi sắp được lập công, huống chi nếu có thể tiêu diệt được cây đinh trong mắt này, nói không chừng cô có thể lọt vào mắt xanh của anh Diệp thì sao?Đứa ngốc này ở đâu chui ra vậy?

Phù An An hít sâu một hơi, dù hết sức lực từ khi còn bú sữa mẹ ra đá văng Trương Tiểu Lệ, ngay một giây trước khi Diệp Trường Phi đi tới, cô đã thành công nhảy xuống bên dưới.Bịch một cái, nước đen văng tung tóe.

Phù An An giẫy giụa bơi lên, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Diệp Trường Phi ở bên cửa sổ.Lúc này ánh mắt của Diệp Trường Phi tựa như một khối hàn băng, đè nén nộ khí sau khi bị người ta trêu đùa, chỉ nói: "Xuống lầu."

Động tác của bọn họ quá nhanh, Phù An An không dám thả lỏng chút nào, vội vàng chọn một phương hướng rồi bơi đi.Tiếng động cơ ca nô càng lúc càng gần, Diệp Trường Phi đã mang theo người đuổi tới."

Phù Tiểu Hoa mau dừng lại đi, nếu không bọn tôi sẽ không khách sáo nữa đâu."

Trương Tiểu Lệ đứng một bên lớn tiếng hô, giờ phút này chính là lúc để cô ta diễu võ dương oai.Phù An An nhìn vào một dãy nhà nhô ra khỏi mặt nước, trong phòng và ngoài phòng tràn đầy những nạn dân đang tránh mưa, nghỉ ngơi.Bây giờ không suy nghĩ được nhiều, Phù An An lê thân thể ướt nhẹp của mình bò lên, chạy thật nhanh về phía trước thông qua hành lang của dãy phòng.Tuy rằng người đông, đường khó đi, nhưng một bên ở dưới nước, một bên ở trên bờ, Phù An An vẫn mở ra được một khoảng cách ngắn."

Nghe này, mọi người trên bờ, ai có thể đuổi kịp người đang chạy ở phía trước, hãy đến tòa thị chính để đổi lấy mười gói mì ăn liền!"

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

Nghe thấy mười gói mì ăn liền, những người mới vừa rồi còn thờ ơ lạnh nhạt lập tức sôi nổi nhào lên.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 64: Thành Phố Hải Ly (29)


Phù An An lập tức biến thành một khối vật tư biết đi, nhóm người đang chặn lại hai bên bắt lấy tay cô, đằng sau còn có rất nhiều người đang đuổi theo.Vẻn vẹn chỉ trong nửa phút, Phù An An đã bị một đám người ngăn lại."

Vật tư, vật tư!"

Sau một hồi hỗn loạn, Phù An An cũng lấy hàng hóa quăng ra bốn phía.Vật tư trước mắt so vật tư nói bằng miệng càng có sức hấp dẫn hơn nhiều, tất cả mọi người đều đưa tay đoạt lấy vật tư mà Phù An An vừa mới ném ra.Người đuổi ở sau lưng càng ngày ít, Phù An An leo ra ngoài tiếp tục chạy đi, cô vừa chạy vừa ném đồ ăn trong không gian ra.Vật tư mà cô tích góp được trong những ngày tháng ăn nhờ ở đậu, nháy mắt mất đi hơn phân nửa.Nhìn Phù An An đang điên cuồng ném vật tư, những người đi phía sau khẽ hít một hơi."

Anh Diệp, anh xem Phù Tiểu Hoa cướp của chúng ta biết bao nhiêu vật tư, cô ta cứ ném đi như vậy!"

Trương Tiểu Lệ chỉ vào Phù An An nói, những người khác đều nhất trí gật đầu, Phù An An đến cùng đã trộm đi bao nhiêu vật tư vậy?!Chỉ có Diệp Trường Phi mới biết, những thứ này hoàn toàn không phải là vật tư ở trong tòa nhà.

Các vật tư ở trong tòa nhà vẫn do một mình hắn ta quản lý và chỉ hắn ta mới có chìa khóa để mở cửa phòng vật tư.Phù Tiểu Hoa chạy trốn dường như chỉ là ý muốn nhất thời, Diệp Trường Phi đã tự mình kiểm tra vật tư rồi mới đuổi theo.Hơn nữa, cô ta không mang theo hành lý, làm sao cô ta có thể mang theo nhiều vật tư như vậy được.

Cô ta chính là một người chơi, còn là người chơi có đạo cụ không gian.Săn ngỗng suốt ngày lại bị ngỗng mổ vào mắt.Diệp Trường Phi cười lạnh một tiếng, "Tăng tốc, chúng ta không thể để cô ta chạy trốn."

Hoảng hốt chạy bừa chính là tình huống hiện tại của Phù An An.

Ca nô đuổi sát ở phía sau, một khi xuống nước, cô sẽ trở thành cá ở trong chậu.

Vì lý do này, Phù An An phải chạy dọc theo những nơi có nhà, một số thậm chí không thể gọi là nhà, chỉ còn lại một mái nhà, bên trên gần như ngập vào trong nước.Ca nô đã đuổi kịp, đang chạy song song với tốc độ của Phù An An.

Diệp Trường Phi ngồi ở trên thuyền ca nô thờ ơ nói, "Em gái Tiểu Hoa, tội cho em phải khổ tâm lừa gạt anh trai đây."

Phù An An mệt đến mức hụt hơi, không có thời gian để phản ứng lại hắn."

Em thật sự cho rằng mình còn có thể chạy thoát sao?

Anh trai muốn đạo cụ không gian của em, tại sao em không chịu dừng lại?"

Phù An An nghe hắn nói vậy thì lảo đảo một cái.Không nghĩ tới Diệp Trường Phi cũng là người chơi, hắn còn muốn đạo cụ không gian của cô nữa chứ.Muốn con mẹ mày đó.Quy tắc trò chơi đã nêu rõ vào ngày đầu tiên, trừ khi ký chủ chết, không gian sẽ không thể chuyển nhượng.Phù An An lườm Diệp Trường Phi một cái rồi chạy nhanh hơn.Những việc liên quan đến trò chơi chỉ có giữa các người chơi mới có thể nghe được.

Ngoại trừ Diệp Trường Phi và Phù An An, Lưu Điền ở bên cạnh cũng nghe thấy.

Hắn đã đi qua trò chơi ba lần nhưng đây là đầu tiên gặp được người chơi có đạo cụ không gian.

Nghe nói người chơi nắm giữ đạo cụ không gian, 80% đều là đại thần đó.Lưu Điền nhìn về phía Phù An An với tâm trạng sùng bái, sau đó im lặng một lúc khi thấy cô bỏ chạy thục mạng...Phù An An chắn chắn là 20% còn lại.

Ngay khi ý nghĩ này thoáng qua tâm trí thì hắn ta đã nghe thấy hai tiếng súng vang lên.Hai lỗ thủng xuất hiện trên xuồng ca nô, tia lửa bắn tung tóe do va chạm giữa viên đạn và tấm tôn.Lưu Điền sợ hãi ngồi xổm xuống.Hắn sai rồi, đại thần vẫn là đại thần.Hai phát này bắn rất chuẩn, chuẩn xác trúng vào thùng xăng của xuồng ca nô.

Tốc độ càng ngày càng chậm nên buộc Diệp Trường Phi phải dừng lại, lên bờ tiếp tục đuổi theo.Hai bên lần lượt ép sát nhau.

Đến một con đường cùng, phía trước đã không còn nhà hay mái nhà nhô ra trên mặt nước nữa mà chỉ có hai ba chiếc bè gỗ ngăn chặn lối đi.Oh shit!Phù An An căng thẳng tới mức tim như muốn nhảy ra ngoài, nhìn Diệp Trường Phi với vẻ mặt ủ rủ và đáng thương: "Anh Diệp, tôi còn cơ hội lần hai không?"

Diệp Trường Phi mỉm cười lắc đầu, "Không."

Phù An An nói: "Lúc trước, không phải anh nói thích tôi hay sao?"

"Người mà anh Diệp thích chính là NPC Tiểu Hoa chứ không phải là người chơi Tiểu Hoa."

Nói chuyện xong, Diệp Trường Phi lập tức giơ súng về phía Phù An An.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 65: Thành Phố Hải Ly (30)


Mẹ kiếp cái thằng biến thái này!Phù An An lùi lại phía sau rồi nhảy lên, rơi xuống dòng nước đục ngầu phía dưới.Cô hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống.Đùng đùng đùng...Trên đầu truyền đến mấy tiếng súng vang dội.Phù An An cảm giác đạn đang bay ở trên đỉnh đầu của mình, cho nên không dám lộ đầu ra.

Có thể trốn nhất thời, nhưng không trốn được cả đời, con người nhiều nhất chỉ có thể nín thở được mấy phút.Ngay khi Phù An An cho rằng mình chết chắc, tiếng súng trên đầu cô đã dừng lại.

Trên mặt nước có động tĩnh, hình như có mấy chiếc ca nô chạy tới."

Diệp Trường Phi, mới mấy ngày mà đã quên lời hứa rồi hả?"

Một giọng nói nhàn nhạt từ mặt nước truyền đến.

Giọng nói này trầm thấp lạnh lùng, nghe sao có chút quen tai."

Tình huống khẩn cấp, mong Phó gia cho tôi một chút mặt mũi, bắt được người tôi sẽ lập tức rời đi."

Trong khi họ đang nói chuyện, Phù An An nhanh chóng ngoi đầu lên hít thở lấy hơi.

Trên mặt nước có thêm bốn chiếc thuyền ca nô, trên mỗi chiếc có bốn người đàn ông mặc áo giáp trang bị đầy đủ, tay cầm súng trường, khiến người của Diệp Trường Phi giống như những người lính không có tổ chức vậy.

Nhìn một cái là biết bên nào cao bên nào thấp."

Em gái Tiểu Hoa, em còn biết trồi lên sao, tôi còn tưởng rằng em đã chết ngộp rồi chứ."

Diệp Trường Phi chĩa súng vào đầu Phù An An, "Mau đi lên."

Phù An An lau đi vết nước trên mặt, đảo một vòng trên mặt nước, mắt sáng lên khi nhìn thấy một người quen trên chiếc xuồng ca nô đối diện."

Thầy Phó!"

Đúng là trời không tuyệt đường người.

Ai có thể nghĩ tới cô gặp được người quen trong trò chơi lần trước cơ chứ."

Thầy Phó, giúp tôi với!"

Phù An An ở trong nước dùng sức vẫy tay về phía Phó Ý Chi.

Nghe được xưng hô của Phù An An đối với Phó Ý Chi, Diệp Trường Phi có chút ngoài ý muốn, "Phó gia nhận học trò lúc nào vậy?"

Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An đang vùng vẫy trong nước, "Cô tự bơi qua đi."

Anh vừa dứt lời, những người phía sau đã chĩa súng về phía Diệp Trường Phi và nhóm của hắn ta.Đối mặt với hơn chục họng súng, vẻ mặt của Diệp Trường Phi không chút thay đổi.

Hắn ta liếc nhìn Phù An An đang vùng vẫy trong nước, khẽ cười một tiếng, sau đó chậm rãi cất súng đi."

Nếu cô ấy đã là người của Phó gia, vậy thì hãy quên chuyện lần này đi.

Em gái Tiểu Hoa thật là may mắn, lần sau...

đừng để tôi gặp phải em."...Khi rời đi, Lưu Điền nhìn lại nhiều lần, cuối cùng không thể ngăn nổi tò mò hỏi: "Anh Diệp, Phó gia vừa rồi là vị boss lớn trong truyền thuyết mà người ta vẫn thường hay nói có đúng không?"

Diệp Trường Phi lau súng trong tay, cười nửa miệng nhìn Lưu Điền, "Cậu muốn làm quen sao?

Có cần tôi giới thiệu cho không?"

"Không, không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Nghe Diệp Trường Phi trả lời, Lưu Điền vỗ vỗ ngực nhỏ của mình.

Chắc hẳn ai đã trải qua mấy lần trò chơi sinh tồn, người có tin tức linh hoạt đều biết tại Hoa quốc tồn tại hai vị boss lớn hàng thật giá thật – Nam có Phó gia, Bắc có Lục gia, chỉ có hai người này mới xứng được gọi một tiếng gia.Do cơ chế bảo vệ thông tin thực tế của trò chơi, các nhân vật trong trò chơi khi rời khỏi trò chơi sẽ bị làm mờ đi trong trí nhớ của người khác.

Trừ khi bạn đã biết thông tin của họ trong thế giới thực nếu không cho dù là đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu hay là kẻ thù không đội trời chung, trong đầu người chơi ở hiện thực cũng chỉ còn lại những hình ảnh mơ hồ.Dù vậy, hai dòng họ này vẫn được đủ loại bậc thầy trò chơi truyền miệng nhau, khiến cho tụi tôm cá nhãi nhép như bọn họ cũng biết được.

Không nghĩ tới hôm nay, hắn có thể gặp được người thật ở đây.

Chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta bất giác căng thẳng, áp chế hoàn toàn Diệp Trường Phi, người được mệnh danh là lính đánh thuê số một....Một bên khác, Phù An An được Phó Ý Chi cứu lên, toàn thân cô run rẩy, mất hết sức lực ngồi trên nệm da mềm mại của ca nô.Phù An An không bao giờ ngờ rằng sau vài ngày, cô có thể đến được ánh sáng của Thành phố Hải Ly – Khách sạn Lạc Luân.Hóa ra người luôn khiến Diệp Trường Phi sợ hãi và không dám động đến ở phía đông chính là Phó Ý Chi.

Có mấy người cầm súng đang đứng ở trước cửa khách sạn, thấy bọn họ quay lại thì vội vàng mở cửa.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 66: Thành Phố Hải Ly (31)


Khách sạn Lạc Luân được trang hoàng lộng lẫy như trong giới thiệu.Thậm chí sau hai mươi ngày lũ lụt, những tầng chưa bị ngập nước vẫn được bảo trì cực kỳ tốt.

Bên trong có rất nhiều người, những người sống ở đại lộ phía đông đều đang lánh nạn ở đây.Vừa bước vào khách sạn, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, nhưng không một ai dám lại gần.

Phù An An đi theo Phó Ý Chi lên tầng cao nhất.Một người phụ nữ mặc đồng phục đặc chủng dẫn cô vào một căn phòng, đồng thời ném cho cô một bộ quần áo, "Trong phòng có phòng tắm."

Nói xong lập tức đi ra.Phù An An vào phòng nhìn một chút, mở van nước, trong phòng tắm không những có nước, mà đó còn là nước nóng nữa chứ!Sau nhiều ngày, cuối cùng cô cũng được tắm nước nóng.Phù An An ở trong phòng tắm tắm hơn nửa tiếng mới chịu đi ra.Thoải mái quá!Phù An An tắm rửa xong thì dạo quanh khắp nơi một vòng, nạn dân ở bên dưới, còn ba tầng trên cùng nằm trong tay Phó Ý Chi.Ba tầng lầu, tầng nào cũng có những người mặc trang phục của lính đánh thuê trấn giữ, cứ như một lãnh địa riêng vậy.Kể từ khi bước vào khách sạn này, Phù An An cảm thấy mình giống như đã bước vào một trò chơi khác.

Không chỉ có nước nóng mà còn có cả quần áo khô, chăn ấm, vật tư vô tận...Bữa trưa là bít-tết, gan ngỗng và súp...

được thực hiện bởi một đầu bếp không kịp rời đi trong cơn bão, còn có hai cái máy phát điện nhỏ nữa.Phù An An trợn tròn mắt.Nhai miếng bít-tết non mềm và mọng nước, lúc này cô mới thực sự cảm nhận được sự vui sướng khi tham gia trò chơi.Phù An An nghĩ đến trải nghiệm của mình sau khi đến trò chơi, liên tục ăn bánh mì khô và mì gói, quần áo thì không bao giờ khô ráo, bị cướp hết lần này đến lần khác, dầm mưa, liên tục di chuyển chỗ ở...Họ có đang trải nghiệm cùng một trò chơi không vậy?Phù An sẽ An nhìn Phó Ý Chi đang chậm rãi nhai bò bít-tết một cách lạnh lùng và trang nghiêm bên cạnh, cuối cùng không thể không hỏi: "Thầy Phó, tôi có thể mạo muội hỏi anh một câu hay không, anh làm sao để được như bây giờ vậy?"

Phó Ý Chi liếc nhìn cô rồi đặt bộ đồ ăn trong tay xuống: "Ba ngày đầu tiên đến trò chơi này, tôi đi thu thập vật tư, thuê lính đánh thuê, mướn luôn ba tầng cao nhất của khách sạn Lạc Luân."

Nghe thật đơn giản ha, miễn là bạn có tiền.Khi Phù An An nghe thấy điều này, nước mắt gần như chảy ra.

Mẹ nó trước mặt cô là một người chơi nhân dân tệ đó.

Người ta là tới cầu sinh, còn anh ta là khách du lịch."

Chuyện gì vậy?"

Phó Ý Chi thấy Phù An An không nhúc nhích thì nhàn nhạt hỏi, "Không hợp khẩu vị của cô hả?"

"Không có không có."

Phù An An lắc đầu, lập tức nhăn nhăn nhó nhó mà kêu một tiếng: "Anh Phó."

Một mực gọi người ta là thầy Phó, cảm giác không có gần gũi và thân thiết bằng việc kêu anh.Phó Ý Chi liếc mắt nhìn Phù An An."

Là như thế này, tình huống vừa rồi anh cũng nhìn ra đó, tôi vô tình đắc tội với người họ Diệp kia, cho nên căn bản không dám đi ra ngoài, nơi này có chỗ ở rộng rãi như vậy, anh có thể cho tôi ở ké mấy ngày được không?"

Phù An An xấu hổ xoa xoa hai tay.Mặc dù hai người đã từng vượt qua trò chơi lần trước cùng nhau, nhưng bọn họ vẫn chưa được coi là thân quen.Phó Ý Chi thờ ơ ừ một tiếng."

Coi như cảm ơn cô vì đã hỗ trợ tôi trong trò chơi lần trước."

Vừa nhìn là biết người này cao hay thấp hơn so với tên Diệp Trường Phi kia, không hổ là anh em vào sinh ra tử trốn ra từ con thuyền đầy zombie kia của cô.Phù An An đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô còn hào phóng chia sẻ bí mật nhỏ của mình."

Anh Phó, nói thật với anh, lần này tôi lại nhặt được đạo cụ không gian đó."

Nghe vậy, Phó Ý Chi lập tức ngẩng đầu nhìn Phù An An, "Lại là cô?"

"Đúng á."

Phù An An gật đầu, "Tôi nó cho anh biết, anh có thể không tin nhưng ngay ngày thứ ba tôi đã nhặt được nó rồi."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 67: Thành Phố Hải Ly (32)


Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An, "Diệp Trường Phi đuổi theo cô vì điều này sao?"

"Không, chỉ là nhân phẩm của hắn không tốt, thấy tôi xinh đẹp nên nảy lòng tham."

Phù An An hạ thấp Diệp Trường Phi, đồng thời thuận tiện bày tỏ lòng trung thành của mình, "Chuyện không gian, tôi chỉ nói cho một mình anh mà thôi, nhưng mà ngay trước thời điểm tôi chạy trốn đã bị họ Diệp kia phát hiện."

Làm thế nào cô có thể nói với người khác một cách tùy tiện được.Cô nói với Phó Ý Chi bởi vì Diệp Trường Phi đã biết về nó.

Lỡ như sau này Diệp Trường Phi nói cho anh ấy biết, không bằng tự mình nói cho anh biết thì tốt hơn.

Theo sự quan sát của cô từ trò chơi trước, Phó Ý Chi trông không giống như một người sẽ cướp đi không gian của cô.Hơn nữa, với điều kiện hiện tại, anh đang ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất trong khách sạn Lạc Luân của thành phố Hải Ly, có tất cả đãi ngộ của một khách hàng VVIP.Là một người chơi nhân dân tệ thật sự...

Phù An An ghen tị tới mức không nói được thành lời."

Anh Phó, anh có thiếu đồ trang sức đeo chân hay không?

Cái loại luôn may mắn đến nỗi lúc nào cũng có thể nhặt được đạo cụ không gian ấy."

Phó Ý Chi cầm khăn ăn lên lau miệng, "Chỉ còn năm ngày trước khi trò chơi kết thúc, bắt đầu từ ngày mai tòa nhà sẽ đóng cửa.

Ngoại trừ ba tầng trên, tốt nhất cô không nên đi những nơi khác."

Còn chuyện trang sức đeo chân, anh không suy nghĩ thêm chút nào hay sao?Phù An An mắt lom lom nhìn Phó Ý Chi rời đi, đầu bếp người nước ngoài bên cạnh cô đi tới nhìn cô với một nụ cười.Phù An An chỉ chỉ cái đĩa trống trước mặt, không quá lưu loát nói: "One more, please!"...Thời gian ăn tối tuyệt vời đã qua, nằm xuống trong chiếc chăn mềm mại và ấm áp, Phù An An dùng khuôn mặt cọ cọ gối nằm, thực sự quá hạnh phúc.Người chơi nhân dân tệ độc ác!

Mong muốn được ôm đùi của Phù An An lại tăng lên.Thành phố Hải Ly ngày thứ hai mươi sáu.Phù An An bị Phó Ý Chi gọi vào trong phòng."

Không gian của cô vẫn có sáu ngăn à?"

"Ừm."

Phù An An gật đầu, nắm lấy cơ hội nói: "Anh Phó, anh xem tôi có nhiều hơn người khác hai ngăn, anh xác định mình không cần cái trang sức chân ưu tú như vậy sao?"

Phó Ý Chi liếc nhìn cô sau đó mở một căn phòng nhỏ ở trong phòng."

Cho những thứ này vào đi."

Một số đồ ăn nén của quân đội, nhiều loại súng và đạn dược, bộ dụng cụ y tế nước ngoài có ký tự màu trắng trên nền đen, xuồng cứu sinh nén đặc biệt, nhiên liệu dễ mang theo ...Đối chiếu với những thứ này, Phù An An cảm thấy tất cả những thứ trong không gian của mình đều là rác rưởi.

Lấp đầy mọi khoảng trống bằng nguồn vật tư của Phó Ý Chi, Phù An An đột nhiên cảm thấy mình vô cùng giàu có.

Hạnh phúc của những người chơi hệ nhân tệ nằm ngoài sức tưởng tượng của những người chơi bình thường.Phù An An nhìn Phó Ý Chi thật sâu, muốn khắc sâu hình dáng của anh trong tâm trí.

Một tay chơi giàu có như vậy, ai lại không muốn ôm đùi một cái.Phó Ý Chi: "..."...Đi theo boss lớn hưởng phúc nên Phù An An không có chuyện gì để làm, thế là ghé vào bên cửa sổ ngẩn người.Nhìn thấy ngày càng nhiều xác chết nổi trên mặt nước, cô chợt nhớ đến tình hình hiện tại.

Tại sao Phó Ý Chi và Diệp Trường Phi đều muốn phong tỏa tòa nhà.

Bây giờ nước ngập không lên tới nổi chỗ của bọn họ, NPC cũng không tới được, vật tư thì dồi dào, ngoại trừ một cái tai hoạ ngầm là bão thì năm ngày cuối cùng này chắc là những ngày dễ chịu nhất.Đáng ngạc nhiên hơn nữa là ngày thứ hai mươi bảy ở thành phố Hải Ly, trận mưa lớn kéo dài hơn hai mươi ngày bỗng nhiên ngừng hẳn.Trên đầu trời xanh mây trắng trải dài nghìn dặm, ánh mặt trời đã lâu không thấy dần bao phủ toàn bộ thành phố Hải Ly.Những công dân còn sống sót cảm thấy giống như đang mơ, nhiều người trong số họ rơi vào trạng thái ngẩn ngơ rồi sau đó khóc to vì sung sướng.Trước kia nắng gắt, bọn họ có bao nhiêu khát vọng muốn trời mưa xuống, sau khi mưa to rơi xuống thì bọn họ lại dâng lên một nỗi sợ hãi khủng khiếp đối với trời mưa.Việc này đã hoàn toàn đánh lừa được Phù An An, "Anh Phó, chúng ta đã vượt qua trò chơi rồi sao?"

"Nằm mơ đi."

Phó Ý Chi lạnh nhạt nói.Tia nắng hiếm hoi rọi vào mặt anh, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió vẫn thổi, khuấy động mặt nước đục ngầu, vỗ nhẹ vào những bức tường còn sót lại.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 68: Thành Phố Hải Ly (33)


Buổi chiều.Ở bên ngoài có rất nhiều người đang đi bè gỗ và thuyền.Mọi người bắt đầu phơi quần áo ướt và thu thập tất cả những gì còn có thể sử dụng được ở trên mặt nước.

Mặc dù bầu không khí tang thương và sợ hãi vẫn bao trùm toàn bộ thành phố Hải Ly, nhưng cảm giác chán nản và tuyệt vọng đang dần dần tan biến.Phù An An đẩy cửa sổ ra và nhìn xuống dưới.Bức tường sạch sẽ và ngăn nắp bên ngoài khách sạn Lạc Luân đã bị nước mưa làm cho loang lổ, có một vệt nước do nước mưa thấm vào khá nổi bật hiện lên trên đó.Phù An An thấy khoảng cách từ vệt nước đó đến mặt nước chỉ bằng một cái nắm tay thì lập tức ngẩn người...Mực nước đang thấp xuống sao?...Mực nước không chỉ thấp xuống, mà nó còn thấp xuống với tốc độ cực kì nhanh.Xế chiều ngày thứ hai mươi bảy ở thành phố Hải Ly, độ cao so với mực nước của khách sạn Lạc Luân là 10 tầng.14 giờ chiều: Độ cao so với mực nước của khách sạn Lạc Luân là 9,5 tầng.15 giờ chiều: Mực nước tiếp tục hạ xuống đến 8,5 tầng.Tốc độ rút đi của nước lũ cực kỳ nhanh, vậy nên không đến 19 giờ tối, mực nước chỉ còn cỡ nửa tầng lầu.

Nước mưa tồn đọng trong hơn 20 ngày, chỉ mất một buổi chiều đã thối lui gần như hoàn toàn.Sau trận lũ lụt, thành phố trở thành một mớ hỗn độn.

Những người còn sống len lỏi qua những xác chết và bùn đất, đôi mắt tê dại và trống rỗng, trông bọn họ chẳng khác nào những cổ máy đang tìm kiếm vật tư sinh tồn còn sót lại bên trong đống đổ nát.Những điều này giống như cảnh tượng sau một cơn thảm hoạ, Phù An An nhìn vào dòng chữ đỏ được viết trên cuốn sổ nhỏ.Mới 27 ngày thôi mà?Buổi tối lúc 20 giờ, lũ lụt đã rút đi hoàn toàn.Người đi bên ngoài càng lúc càng nhiều, bọn họ đang nóng lòng quay về xem xét tình hình ở nhà, bên trong khách sạn Lạc Luân còn lại khá ít người tị nạn.Phù An An cũng đi xuống.

Lúc này thời tiết đã mờ tối, trên đường cái tất cả đều là những nạn dân đang kéo cao ống quần mang theo người nhà đi trên đường.Tất cả những điều này bình thường đến mức có hơi bất thường."

Đại ca, tôi nói điều này có thể anh không tin, nhưng tôi cảm giác được trò chơi này nó muốn nghẹn lại một lúc để tung ra đòn chí mạng đó."

Phù An An khoanh tay rất không có hình tượng đứng tựa ở một bên.Phó Ý Chi khẽ nhíu mày, "Đứng cho đàng hoàng."

Phù An An nghe anh nói vậy, lập tức đứng nghiêm.Phù An An dường như muốn viết ba chữ "muốn ôm đùi" thẳng lên mặt mình, cô nghe lời Phó Ý Chi còn hơn cả giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba của mình ấy chứ....Ban đêm.

Gió lớn thổi khắp nơi.

Từ đằng xa truyền đến tiếng vang kịch liệt, lại không có tiếng mưa rơi ban đêm nên hết sức vang dội.Chuyện gì vậy?Phù An An hốt hoảng rời khỏi giường.Hôm nay trăng vô cùng tròn, ánh trăng dường như bao trùm toàn bộ thành phố Hải Ly.Nhìn theo ánh trăng, Phù An An nhìn thấy một vệt sáng ở xa cuối chân trời.Tiếng động đinh tai nhức óc vẫn còn đó, đồng thời nếu nghe kỹ sẽ thấy còn có những âm thanh khác bên trong.Rì rào...

đó là âm thanh của nước.Phù An An thu hồi tầm nhìn phía xa ánh mắt nhìn xuống dưới, lũ lụt biến mất ban ngày đã quay lại, hung hăng đánh vào mặt tường.Ngay sau đó, một làn sóng cao hơn 10 tầng đánh tới từ xa.Vừa nhanh lại vừa mãnh liệt...Khách sạn Lạc Luân, nơi từng tiếp đãi ba vị thủ tướng và bốn vị tổng thống, được mệnh danh là toà nhà vững chắc nhất tại thành phố Hải Ly, vẫn hơi rung chuyển một chút.Đó là sóng thần!Thắc mắc cả một buổi chiều đột nhiên được giải đáp, Phù An An tự tát vào mặt mình và thầm mắng tại sao cô lại quên mất điều này!Ngày đầu tiên tiến vào trò chơi, tin tức và các biểu ngữ chào mừng đều gợi ý đến một việc...Thành phố Hải Ly nổi tiếng là một thành phố du lịch ven biển!Nước biển lùi lại nhanh chóng chính là điềm báo cho việc sóng thần đang ập đến.Phù An An nhìn "vệt sáng" không quá rõ ràng ở cuối chân trời đó, bỗng dưng có cảm thấy có một dự cảm không lành."

Anh Phó!"

Phù An An chạy ra ngoài, đang định nói với Phó Ý Chi về phát hiện quan trọng này, nhưng khi cô vừa mở cửa ra đã bị hai tên lính đánh thuê cường tráng khiêng đi.
 
Back
Top Bottom