Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 49: Thành Phố Hải Ly (14)


Nghe những lời này, ông chủ khẽ sửng sốt rồi nhanh chóng nhào về phía trước, duỗi tay muốn cướp dao phay trên tay Phù An An."

Em gái nhỏ, trước giờ anh luôn là công dân tốt tuân thủ pháp luật, là cô ép..."

Ông chủ cửa hàng bán đồ che mưa còn chưa nói xong, khí thế bỗng dưng hạ xuống, "Chị đại, chị bình tĩnh một chút, chị đừng làm tôi sợ."

Họng súng đen ngòm đang chỉa vào trán hắn, hắn thật sự không ngờ cô gái nhỏ keo kiệt này lại độc ác đến vậy."

Đi thẳng lại kia rồi đứng dựa vào tường."

Phù An An lạnh lùng nói: "Thuyền bơm hơi đâu?"

Chủ cửa hàng bán đồ che mưa lúc này mới chịu thành thật, "Nó đang ở trong phòng ngủ của tôi."

Phù An An hừ lạnh một tiếng, mở cửa phòng bên cạnh ra.

Có hai chiếc thuyền bơm hơi hoàn toàn mới ở bên trong.Thau nhựa bé Hồng chính thức được nghỉ hưu!Phù An An kéo một chiếc thuyền bơm hơi trong đó ra ngoài, lúc đi ngang qua ông chủ bán đồ che mưa, cô thuận tay ném cho hắn một túi đựng bánh mì và mì gói.

Cô cũng không phải không trả tiền.Ông chủ vốn đang chán nản, khi thấy đồ ăn thì hai mắt sáng lên.Ban nãy hắn ta ra ngoài là để tìm thức ăn.Hiện tại mọi thứ đều đang hỗn loạn, tiền cũng không thể dùng được.

Vậy nên khi nghe Phù An An nói muốn mua thuyền bơm hơi, ông chủ tất nhiên không muốn bán.Điều này có khác gì tay không bắt sói đâu chứ!Lại không nghĩ đến có thể đổi về một túi thức ăn thật lớn, ông chủ cực kỳ vui vẻ.

Không ngờ em gái keo kiệt này lại hào phóng đến vậy, điều này khiến hắn nảy lên một suy nghĩ."

Em gái, em còn nước không?"

Hiện tại lương thực đang khan hiếm, nước còn quý giá hơn cả đồ ăn.Mặc dù ngày nào cũng mưa to, thành phố Hải Ly sắp biến thành đại dương, nhưng nước có thể dùng càng lúc càng hiếm.Có một số gia đình hết nước từ sớm, vậy nên phải hứng nước mưa mà uống.Nước mưa không được đun sôi, uống xong cả nhà đều ngã bệnh.

Xét tình hình hiện tại, ngay cả thức ăn và nước uống còn không có thì lấy đâu ra thuốc chữa bệnh.Ngoại trừ mấy thanh niên hơn hai mươi tuổi còn chịu được, những người khác gần như đều chết vì bệnh tật.Ông chủ bán đồ che mưa ôm đồ đứng dậy, "Em gái ơi, cô có nước không?

Thật ra tôi vẫn còn đồ tốt, có thể trao đổi với cô."

"Cái gì?"

Phù An An hỏi.Ông chủ tiệm đồ bơi thấy cô để ý, nhiệt tình nói: "Lấy động cơ bơm thuyền chuyên dụng đổi mười chai nước khoáng."

Nói xong, hắn lập tức lấy đồ từ trong ngăn kéo ra, "Tặng kèm hai bình xăng."

Động cơ tặng kèm xăng, đây đúng là đồ tốt.Phù An An: "Ba chai nước khoáng."

Ông chủ tiệm bán đồ bơi: "Em gái à, sao cô ép giá mạnh tay vậy?

Tám chai nước khoáng, anh có lấy tiền của cô đâu!"

Phù An An: "Bốn chai."

Ông chủ: "Sáu chai nước khoáng, đây là giá thấp nhất."

Phù An An lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Bốn chai."

"Năm chai, năm chai có được không?"

Ông chủ tiệm bán đồ che mưa chắp tay trước ngực: "Của tôi đều là hàng sản xuất tại Đức đó!

Cô chỉ mua về bằng năm chai nước khoáng thôi mà!

Tôi sẽ tự tay lắp ráp cho cô nhé!"

Hắn giống như sắp khóc đến nơi.Ai có thể ngờ rằng, thiết bị được sản xuất tại Đức mà hắn ta mua hết mấy ngàn tệ hiện tại còn không đáng giá bằng vài chai nước khoáng.Phù An An gật đầu, bảo hắn ta chỉ mình cách sử dụng, sau đó sảng khoái lấy nước khoáng ra đặt ở trên bàn.

Ông chủ làm việc cũng rất nhanh nhẹn, thành thạo gắn động cơ vào đuôi của thuyền bơm hơi.Thứ đồ chơi này hệt như xe đạp được lắp thêm bình điện, lập tức thăng cấp thành xe máy điện.

Phù An An lên thử một chút, thuyền ổn định không lật, tốc độ cũng nhanh.Phù An An khá hài lòng.Rốt cuộc cũng không cần phải ngồi trên thau nhựa nữa, Phù An An nhìn bé Hồng đã theo cô suốt mười ngày, luyến tiếc không nỡ vứt nó đi như thế.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 50: Thành Phố Hải Ly (15)


Nhìn trời mưa như thác đổ, Phù An An đột nhiên nảy ra một ý tưởng.Cô tìm thấy một vài thanh kim loại làm từ titan trong phòng, sử dụng thêm băng dính và dây thừng để làm khung cho thuyền bơm hơi.

Tiếp đó cô lật ngược thau nhựa màu hồng lên và biến nó thành một cái mái che.Thuyền bơm hơi phiên bản 2.0 đã ra lò.

Tuy không thể bao phủ toàn bộ con thuyền nhưng nó vẫn có thể che được đỉnh đầu.Phù An An bê hai thùng xăng lên thuyền rồi bắt đầu tiến về trung tâm thành phố....Vô số cành cây và rác thải trôi nổi ở trên mặt nước đục ngầu, thỉnh thoảng Phù An An còn nhìn thấy một vài thi thể đã trương phồng.Mèo,Chó,Thậm chí là người,Những cái xác này trông cực kỳ ghê tởm, chúng không ngừng tỏa ra mùi hôi thối.Bên ngoài các tòa nhà chất đầy những thùng đựng nước, Phù An An nghe thấy tiếng cãi nhau, tiếng khóc lóc, tiếng đánh đập và cả tiếng kêu cứu.

Bao trùm thành phố Hải Ly rộng lớn lúc này là bầu không khí chết chóc và tang thương.Trên những tòa nhà, cô nhìn thấy có người ghé vào bệ cửa sổ, trốn sau những thùng đựng nước trộm nhìn cô đi qua, cũng có người vẫy tay với cô.Nhưng cô không hề dừng lại mà chọn con đường ngắn nhất có thể nhanh chóng đi tới điểm đến.Khoảng chừng nửa tiếng sau...Một cái bình gas màu lam trôi đến trước mặt, Phù An An suýt chút nữa đã đâm sầm vào nó.Cô điều khiển thuyền bơm hơi né sang một bên, tránh khỏi bình gas đột nhiên lao tới.Đi được hơn mười mấy mét, cô thấy tại ngã rẽ phía trước có vô số bình gas trôi nổi ở trên mặt nước.Cạnh bên là một cửa hàng chỉ còn lại mái nhà, trên đó treo một biển hiệu lớn màu xanh lam, một nửa tấm biển ngập trong nước, nửa dòng chữ còn lộ ra viết: "Cửa hàng gas".Cửa hàng gas bị ngập, một lượng lớn bình gas trôi lềnh bềnh ở trên mặt nước.Phù An An dừng lại, đứng dậy nhìn con đường phía trước.

Có rất nhiều bình gas, chúng hệt như những thùng thuốc nổ trôi nổi, nếu kiên quyết xông qua thì rất nguy hiểm.Cô phải đổi con đường khác thôi.Phù An An liếc nhìn bản đồ của thành phố Hải Ly, nhanh chóng xoay thuyền sang hướng khác.Trong tiểu khu, một đứa bé hâm mộ nhìn xuống dưới lầu, "Mẹ ơi, chị gái kia lợi hại quá, chị ấy có thuyền kìa."

Trong phòng, người phụ nữ gầy gò lập tức kéo đứa bé ra khỏi cửa sổ, sau đó kéo rèm che kín khung cửa....Trời dần trở tối.Lúc này không phải lúc thích hợp để lên đường.Phù An An nhìn quanh khắp nơi, suy nghĩ xem nên dừng chân ở đâu.Nhà dân chắc chắn không thể ở được, không biết bên trong có bao nhiêu người.Sau khi lang thang khắp thành phố một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy một cái thư viện.

Hai ngày trước, khi cuồng phong thổi qua, tất cả những khu công cộng đều bị đóng cửa, bao gồm cả thư viện này.Phù An An kéo thuyền bơm hơi đi vào đại sảnh.

Bên trong rất rộng, phía trên mặt nước còn lại ba tầng.

Cô dạo quanh thư viện một vòng, thay bộ đồ ướt đẫm ra, dùng những quyển sách khô ráo trên lầu làm mồi lửa để hong khô quần áo, đồng thời nấu mì tôm lót bụng.Trời bên ngoài đã tối đen.Phù An An ngồi bên đống lửa, lấy notebook ra ghi lại trải nghiệm của mấy ngày hôm nay.
【Trò chơi thứ hai: ngày thứ mười bảy tại thành phố Hải LyCơn lũ dâng lên rất nhanh, mực nước hiện tại đã cao đến tám, chín mét.Ngoại trừ lũ lụt, rắc rối lớn nhất chính là con người.

Nhiệt độ không khí lúc này cực kỳ thấp, độ ẩm cao, tuy bản thân đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống nhưng tôi vẫn hay bị lạnh như chó mắc mưa.Ầy, tại sao tôi lại bị lôi vào trò chơi quái quỷ này chứ?

Chẳng lẽ ông trời ghen tị với sắc đẹp của tôi sao?】Hai câu cuối chỉ đơn giản là tiếng than thở.Viết xong nhật ký, Phù An An nhìn đống lửa bên cạnh, dọn dẹp quần áo và kéo thuyền bơm hơi ra ngoài.Vì lý do an toàn, cô không có ý định sống lâu tại cái thư viện này.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 51: Thành Phố Hải Ly (16)


Ngày hôm nay cô đã dùng con thuyền bơm hơi đi lang thang khắp thành phố, nghĩa là hẳn có rất nhiều người nhìn thấy thuyền cô đi vào thư viện.Cô không có ý nghĩ hại người, nhưng không thể không có tâm lí đề phòng người khác.Ai mà biết tối đến có người nào thừa dịp cô đang ngủ rồi giết cô chiếm đoạt tài sản hay không.Khi nãy cô đã thăm dò đôi chút, thoạt nhìn tòa thư viện giống như một tòa nhà thống nhất, trên thực tế lại là hai tòa riêng biệt.Có một khoảng trống ở giữa, chỉ bằng kích thước của con thuyền bơm hơi.Có vị trí để ẩn nập, bên ngoài lại tối, thế nên lại càng không dễ bị phát hiện.Phù An An lấy cái thau nhựa xuống, chèo thuyền bơm hơi đến khe hở giữa hai tòa nhà, mái vòm lớn trên đỉnh đầu trở thành nơi chắn mưa chắn gió cho cô vào ban đêm.

Phù An An nằm trên thuyền bơm hơi, lấy bộ đồng phục mình tìm được ở đồn cảnh sát rồi đắp lên người.

Mặc dù ban đêm hơi lạnh nhưng dù sao cũng khá an toàn.
...Lúc nửa đêm.Trên bầu trời không có nổi một vì sao, xung quanh tối đến nỗi chẳng thấy được năm ngón tay mình.Tiếng nước chảy róc rách phát ra từ xung quanh thư viện, nhưng bị tiếng mưa lớn át đi, khe khẽ đến mức khó mà phát hiện.Đúng như những gì Phù An An nghĩ, thật sự có người bất chấp mưa gió đến đây để trộm đồ.Bọn họ phá cửa sổ tiến vào, năm sáu người chia nhau ra kiểm tra những nơi không bị ngập trong thư viện, không bỏ sót một nơi nào.Nửa tiếng sau, đám người họ tụ lại một chỗ."

Ông Trương, làm gì có ai ở thư viện này đâu?"

"Tôi phát hiện một đống tro tàn ở dưới tầng một, có khi nào con nhỏ đó đã đi rồi không?"

"Không thể nào, chính mắt tôi nhìn thấy nó đi vào đây mà, đến tận tối cũng đâu có thấy nó ra ngoài."

"Vậy nó đâu?

Chẳng lẽ nấp ở đâu rồi à?"

"Cứ tìm kỹ lại xem."

Mấy người mồm năm miệng mười trao đổi tin tức với nhau, sau đó vội vã tách ra, tiếp tục truy tìm bóng dáng của Phù An An.Rầm!Trong đêm tối, có ai đó vấp phải mấy giá sách.Phù An An bừng tỉnh, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của vài người cách đó không xa."

Ông tư Vương , ông phải cẩn thận một chút chứ, ông định dọa người ta chạy mất sao?"

"Ông anh à, chỗ này làm quái gì có người, không bằng chúng ta ở thư viện vơ vét vài món đồ rồi đi về thì hơn."

"Nói bậy nói bạ!

Ông đây theo dõi con nhỏ đó kỹ lắm, nhất định nó vẫn còn ở trong thư viện này.

Có nhớ đến con thuyền hồi chiều nay không, ông có bằng lòng để cơm dâng tận miệng mà không ăn được không?"

Phù An An nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, cả người cứng đờ chẳng dám động đậy, họ không biết rằng người họ đang tìm chỉ cách một bức tường mà thôi.

Phù An An chạm vào cổ tay của mình rồi lấy ra khẩu súng lục trong không gian."

Còn đứng ở đó làm gì nữa, mau đi tìm đi!"

Người đàn ông cầm đầu hùng hổ nói, "Mẹ nó, đừng có mà lãng phí thời gian nữa, nó mà chạy thoát thì uổng công."

"Ông tư Vương, ông hãy đứng canh ở chỗ cửa sổ bị vỡ kia đi, mấy người khác thì chú ý xem có nghe thấy âm thanh nào bất thường hay không."

Cũng may rằng mình không ngủ ở trong đó.Phù An An trốn trong một góc xó xỉnh, đợi bọn họ rời đi.Quả nhiên sau hai mươi phút lục soát, những người ở bên trong đã bắt đầu từ bỏ."

Ông anh à, chắc con nhỏ đó chạy thoát thật rồi."

"Đúng vậy đó, không chừng lúc con bé đó bỏ chạy thì anh lại không thấy thì sao."

"Cái thư viện này cả chút nước miếng còn không có, ông anh à, chúng ta mau trở về thôi.

Ở đây lạnh cóng mất."

Hết người này lại đến người kia khuyên bảo, sau đó Phù An An nghe thấy tiếng bước chân sắp rời đi của họ.Ngay khi cô sắp đạt được mong muốn, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh.Có một vụ nổ dữ dội cách đó hai con phố.Những vụ nổ đến liên tục không ngừng, ánh lửa thắp sáng nửa bầu trời.Cô nghe thấp thoáng tiếng la hét bên kia đường, theo sau là những làn sóng nóng rực ập đến.Mặt nước vốn tĩnh lặng bắt đầu rung chuyển dữ dội, hất tung vài người đàn ông đang ngồi ở trên bè xuống, mọi người mặt đối mặt nhìn nhau trong biển lửa.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 52: Thành Phố Hải Ly (17)


"Con mẹ nó đại ca!

Con quỷ nhỏ kia trốn ở đây này."

Phù An An không dám nói gì, lấy tay đè chốt động cơ xuống, dùng mã lực lớn nhất vọt thẳng ra ngoài từ bên cạnh bọn họ.Mấy người đàn ông khi kịp phản ứng thì lập tức thét lên, "Bắt lấy cô ta."

Động tác của Phù An An rất nhanh, cô đánh lái cua gấp qua hai chỗ ngoặt, nhanh chóng bỏ xa những người đàn ông này và rời đi theo hướng ngược lại với vụ nổ.

Phù An An chạy cho đến khi con đường trước mắt trống trải thì mới dừng lại.Cắt đuôi được mấy người đàn ông kia nhưng ở nơi xa vẫn loáng thoáng truyền đến tiếng cháy nổ.

Phù An An nhìn về phía ngọn lửa đang bùng cháy, nó làm cô nhớ đến những bình gas trôi nổi vào ban ngày.

Hàng trăm bình gas trôi lềnh bềnh trên mặt nước, chỉ cần rò rỉ ra một tí khí gas thôi, cộng thêm một mồi lửa nữa thì nó sẽ bùng lên một cách dữ dội.

Chúng có khác gì những quả bom hẹn giờ đâu chứ!Trận hỏa hoạn không bị mưa to dập tắt mà còn cháy mãnh liệt hơn như muốn đốt trụi cả con phố.

Ngọn lửa mỗi lúc một cao, kèm theo gió mạnh dần dần hình thành một lốc xoáy lửa.Càng ngày càng có nhiều người chịu không nổi mà nhảy xuống nước, có người không kịp nhảy xuống nên bị ngọn lửa nuốt chửng.

Nhưng cho dù có chạy thoát, vết thương do bị bỏng mà ngâm trong dòng nước đục ngầu này mấy tiếng đồng hồ, e là lành ít dữ nhiều.

Trên mặt nước, dưới tác động của vụ nổ, vô số thi thể trôi dạt khắp nơi.Trong không khí thoang thoảng mùi thịt cháy khét, nghe như mùi thịt lợn nướng ở trong tiệm đồ nướng, nó khiến người ta không nhịn được phải nuốt một ngụm nước miếng.

Nhưng khi nghĩ tới mùi hương này phát ra từ đâu, mọi người lại chịu không được mà muốn nôn ra.Bóng tối bao trùm toàn bộ thành phố Hải Ly.Ầm ầm...Như thể đáp lại trận hỏa hoạn, trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét.Ngày thứ mười tám tại thành phố Hải Ly.Những đám mây đen xếp thành từng lớp từng lớp hệt như có người sắp độ kiếp.

Sấm sét lúc ẩn lúc hiện trong từng tầng mây, sau đó ầm một tiếng, trực tiếp bổ xuống các toà nhà cao tầng hoặc mặt nước, trên mặt nước lập tức lưu lại những tia điện bốc cháy.Phù An An vốn không hoảng không vội, nhưng sau khi suýt bị sấm sét đánh trúng... coi như bây giờ vẫn chưa đánh trúng, nhưng thuyền phao đã ướt sũng, nếu đi vào phạm vi của tia lửa điện, nhất định sẽ bị giật chết.Mặc dù cô cách khách sạn Lạc Luân không xa, nhưng việc cấp bách nhất bây giờ chính là tìm được một nơi để tránh những tia sét này.

Phù An An vội vàng điều khiển thuyền bơm hơi, ánh mắt cô đảo một lượt qua các tòa nhà cao tầng, cuối cùng cô đã nhìn thấy tòa nhà chính phủ.Chính là nơi này.Phù An An dùng hết tốc lực vọt vào trong, thuyền bơm hơi trượt dài trên sàn ước chừng ba bốn mét, cô vội đi xuống xem xét, may là nó không bị hư.Bởi vì tình huống quá khẩn cấp nên Phù An An không kịp kiểm tra tình hình bên trong mà đã chạy vào, thế nên cô bị những người còn sống ở đó vây lại.

Con mẹ nó, ai mà biết được bên trong toà nhà chính phủ lại có hai mươi mấy ba mươi người cơ chứ?Một đám thanh niên trai tráng, đa phần đều là đàn ông.

Phù An An nhìn những người vây xung quanh mình, môi khẽ mím lại.

Cô lấy tay đè thuyền phao của mình xuống, đứng gần cửa sổ bị cô phá vỡ lúc nãy, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác xanh bước ra từ trong đám đông.

Tuy hắn ta có ngoại hình xuất chúng, trên môi nở nụ cười nhưng ánh mắt sắc bén kia làm người ta cảm thấy không được thoải mái."

Em gái, khí thế đi vào cũng thật lớn."

Phù An An lôi chiếc thuyền của mình lui về phía sau một bước, cô cười nói, "Thật xin lỗi, tôi không biết ở đây có người, tôi lập tức rời khỏi chỗ này ngay."

Lúc nên tỏ ra yếu đuối thì nhất định phải yếu đuối, ưu điểm lớn thứ hai của Phù An An chính là co được thì duỗi được.Phù An An biết rằng bản thân không thể đánh thắng nhóm người này, cho nên cô đã lôi thuyền phao đi nhanh về phía cửa sổ thuỷ tinh vỡ nát."

Em gái nói gì thế, toà nhà chính phủ thành phố là của nhân dân, chẳng lẽ chúng tôi lại đuổi em đi?"

Người đàn ông thấy Phù An An muốn bỏ chạy nên nhanh tay giữ lại thuyền bơm hơi của cô."

Em ở lại các anh em ở đây còn vui mừng không kịp nữa là, có ai muốn đuổi em đi đâu.

Vương Hổ, Lưu Dương đi tìm đồ sửa lại cửa sổ bị vỡ này đi."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 53: Thành Phố Hải Ly (18)


Người đàn ông chỉ nói hai câu đã cắt đứt đường lui của Phù An An, ánh mắt anh ta bắt đầu đánh giá cô.

Mặc dù bị mưa to làm cho lôi thôi, nhưng đôi mắt đen và mái tóc dài ướt sũng khiến cô trông như một con mèo con quý báu đang gặp nạn.Trong mắt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó anh ta nở một nụ cười thật lớn rồi đưa tay về phía Phù An An, "Tôi tên Diệp Trường Phi, không biết nên xưng hô với em gái nhỏ như thế nào đây?"

"Phù Tiểu Hoa."

Phù An An liếc nhìn cánh tay đang đưa ra của hắn ta, kéo hành lý của mình đi thẳng vào tòa nhà của chính phủ.Xem xét xung quanh, mặc dù có dấu vết sinh hoạt của con người nhưng bố trí cơ bản vẫn còn giữ nguyên, chắc đám người này vừa mới tới đây không lâu.

Chỗ ngủ của bọn họ rất thú vị, tất cả đều tụ lại vây xung quanh bảo vệ một căn phòng.

Phù An An đi đến gần căn phòng một chút thì bị hai người đàn ông đang canh giữ chặn lại, "Chỗ này đã bị chúng tôi tiếp quản, cô chỉ được phép sinh hoạt ở khu vực bên ngoài mà thôi."

Hắn vừa nói xong, hơn hai mươi người lập tức nhìn về vị khách không mời mà đến này."

Được rồi, mọi người đừng dọa em gái nhỏ nữa."

Diệp Trường Phi đi tới vỗ vai Phù An An, "Tình hình hiện tại vô cùng nguy cấp, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau như người một nhà."

Nói xong Diệp Trường Phi lấy một chai nước khoáng ra đưa cho Phù An An."

Em gái Tiểu Hoa đừng sợ, chúng tôi đều là người tốt."

Nếu như lúc hắn nói lời này mà những người kia không đi kéo thuyền bơm hơi của cô thì nó càng có sức thuyết phục hơn một chút."

Cảm ơn."

Phù An An không nhận nước suối hắn đưa tới mà lôi ba lô của mình ra, "Không cần đâu, tôi cũng có."

Phía ngoài tiếng sấm vang rền, Phù An An tìm một chỗ không quá gần của sổ, ngồi nghỉ ngơi ở trên sàn nhà.Bị hơn hai mươi người bao vây ở chỗ này, Phù An An cũng không quá lo lắng, trên người cô thứ có giá trị nhất là thuyền bơm hơi, cô còn có thể làm gì nữa, nhập gia tùy tục thôi.Buổi chiều tầm khoảng năm sáu giờ, một số người phụ nữ ở trong đám người lục tục chuẩn bị đi nấu cơm.Thức ăn chất đống trong phòng được bọn họ bảo vệ rất tốt, chỉ có Diệp Trường Phi là có chìa khóa.

Không lâu sau, không khí trong tòa nhà tỏa ra mùi thức ăn.

Gà hấp muối, lạp xưởng còn có cá xông khói, bên cạnh thậm chí còn có mấy lon bia.Thức ăn của nhóm người này khá "xịn".

Mưa đã nhiều ngày, không ngờ bọn họ lại có đồ ăn phong phú như vậy.

Phù An An nhìn thức ăn ngon trên bàn, lặng lẽ nuốt nước miếng.Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra, thức ăn trên bàn không phải ai cũng được chia, ngoại trừ Diệp Trường Phi và mấy tên thuộc hạ như thiên lôi sai đâu đánh đó của hắn ra thì những người còn lại đều chỉ được chia bánh mì và một ít bánh quy, khẩu phần ăn cũng không nhiều lắm.Cảm nhận được ánh mắt của Phù An An, khoé môi của Diệp Trường Phi khẽ nhếch lên, hắn ta đặt đũa xuống, đi đến trước mặt Phù An An hỏi: "Em gái Tiểu Hoa, có muốn nếm thử một chút hay không?"

"Không, cám ơn."

Phù An An lắc đầu, không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo thì cũng là phường trộm cướp.

Người này chỉ muốn dùng kế điệu hổ ly sơn để đánh lạc hướng cô và nhân cơ hội cướp chiếc thuyền bơm hơi của cô mà thôi.

Phù An An cô là người vì một chút xíu thức ăn mà quên đi việc quan trọng sao?

Dĩ nhiên là không!Nghĩ đến đây, Phù An An lấy bánh mì và nước từ trong ba lô ra.Thấy cô như vậy, Diệp Trường Phi khẽ nhếch mép, cười nhạt một tiếng rồi chậm rãi đi xa.Thanh niên ngồi ở bên cạnh Diệp Trường Phi nhìn về phía Phù An An một cái rồi nói: "Anh Diệp, con quỷ nhỏ này đúng là không biết điều."

Diệp Trường Phi nhận lấy lon bia rồi uống một ngụm, "Tất cả NPC trong trò chơi đều phục tùng và nhẫn nhục chịu đựng thì còn gì vui nữa?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 54: Thành Phố Hải Ly (19)


"Nếu cô ấy là một người chơi thì sao?"

Tên đàn em của Diệp Trường Phi cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy nói: "Anh Diệp, chúng ta vẫn còn đang ở trong trò chơi sinh tồn, cẩn thận mới có thể lái thuyền vạn năm*."(*) Lấy từ câu "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền": cẩn thận thì có thể bắt được con ve ngàn tuổi, có thể lái thuyền đi vạn năm.

Ý nói cẩn thận thì có thể làm những việc khó khăn một cách lâu dài."

Ừm."

Diệp Trường Phi nhìn như tùy ý nói, "Tiểu Lưu đã lớn thật rồi, còn biết giúp đỡ anh Diệp ở trong trò chơi nữa chứ."

"Không có, không có, em còn chờ anh Diệp mang em ra khỏi đây nữa kìa."

Nghe hắn nói như vậy, tiểu Lưu bỗng nhiên lắc đầu."

Em nói nhiều quá, xin lỗi anh Diệp."

Diệp Trường Phi cười như không cười nhìn hắn một cái, nằm trên ghế sa lon chợp mắt, "Phái người canh gác vào ban đêm, không cho phép bất cứ ai đi vào cũng như đi ra."...Nghe thấy tiếng mưa bên ngoài đã nhỏ dần, Phù An An bắt đầu nghĩ cách thoát thân.Ban đêm cũng không phải rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa rơi thì còn có tiếng lẩm bẩm, tiếng nói mớ, điều này khiến cho Phù An An làm một ít động tác nhỏ cũng không quá gây chú ý.

Nhưng hỏng bét nhất là có người gác đêm.Ngay cả vào lúc giữa đêm, vẫn có một ngọn lửa nhỏ thắp sáng tòa nhà chính phủ.Tấm kính bị đập lúc trước đã được chặn lại, nếu bây giờ cô muốn ra ngoài, nhất định sẽ kinh động đến những người này.

Muốn trốn thoát khỏi chỗ này là một chuyện khá khó khăn.Phù An An dựa vào thuyền bơm hơi cắn ngón tay, nhìn những người gác đêm trước mặt, cô lặng lẽ đứng dậy.Thuyền bơm hơi vừa hơi di chuyển đã thu hút sự chú ý của bọn họ."

Cô đang làm gì đấy?"

Hai người xông lại ngăn cản Phù An An."

Đi nhà xí, thuận tiện kéo nó theo."

Phù An An lời ít mà ý nhiều.Hai người nhìn thuyền nhỏ sau lưng cô, "Đi nhà xí mà còn muốn mang theo thuyền sao?"

"Đúng vậy."

Phù An An rất bình tĩnh, giống như việc mang thuyền còn bình thường hơn cả việc mang giấy vào nhà vệ sinh vậy.Bị thần kinh.

Hai người liếc nhìn Phù An An, "Nhà vệ sinh ở tầng này, đừng kéo thuyền đi lung tung."

Phù An An đứng tại chỗ không nhúc nhích, liếc nhìn hai người họ, sau đó ngã xuống thuyền bơm hơi nhắm mắt dưỡng thần....Đêm hôm qua, Phù An An đã suy nghĩ rất lâu.

Với tình huống hiện tại, cô chắc chắn không thể kéo thuyền bỏ trốn được, một mình cô cũng không thể đi xa.

Gặp phải người mà mình không thể giải quyết được, vậy thì tạm thời gia nhập vào nhóm người này vậy.Thấy Phù An An nhận cháo, Diệp Trường Phi càng cười lớn hơn, hắn trở về đội ngũ của mình, bắt đầu phân chia công việc cho mọi người."

Hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra đường lớn ở phía nam, đã điều tra rõ ràng địa hình chưa?"

Phù An An tận mắt nhìn thấy Diệp Trường Phi giao cho người đàn ông dẫn đầu một khẩu súng.

Nhìn đến đây, trong lòng Phù An An lập tức thở phào một cái, may mắn tối hôm qua cô không có mạo hiểm.Sau khi những người tìm thức ăn đã rời đi, Diệp Trường Phi liếc nhìn những người còn lại trong tòa nhà, để lại một vài tay sai canh gác ở tầng một, sau đó bảo những người còn lại đi dọn dẹp từng tầng của tòa nhà chính phủ.

Tất những cả thực phẩm được tìm thấy trong tòa nhà đều được chuyển vào căn phòng kia.Quần áo ấm hay thuốc bình thường cũng như vậy, Diệp Trường Phi đứng canh ở chỗ đó, không có ai dám giấu giếm bất kì thứ gì.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 55: Thành Phố Hải Ly (20)


Phù An An đi ở phía sau quan sát, cô vô cùng kinh ngạc trước cách Diệp Trường Phi quản lý những người này.Mười mấy người rất nhanh đã dọn dẹp xong tòa nhà chính phủ, tổng cộng có 15 tầng cao ốc, chỉ mất một buổi sáng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Bọn họ cũng thu được rất nhiều đồ vật.Mực nước còn đang dâng cao, vậy nên Diệp Trường Phi gọi người di dời căn cứ lên tầng cao nhất của toà nhà.Phù An An nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy phía dưới là mặt nước đục ngầu, cơ hội rời đi chỗ này càng lúc càng nhỏ....Tầng cao nhất có rất nhiều gian phòng, nhưng Diệp Trường Phi lại cẩn thận tập trung tất cả mọi người lại một chỗ."

Anh Diệp, chỉ là một NPC thôi mà, không nên coi trọng quá."

Diệp Trường Phi ngưng cười, tuỳ ý liếc nhìn hắn ta một cái, "NPC thì sao?

Cần cậu dạy tôi nên làm việc như thế nào à?"

"Anh Diệp, em xin lỗi."

Lưu Điền cúi đầu xuống, hắn ta rất sợ Diệp Trường Phi sẽ bỏ rơi mình.Diệp Trường Phi ậm ừ, trong mắt hiện lên một tia cổ quái, "Hơn nữa, chẳng phải thật tuyệt nếu có một mối quan hệ kiều diễm thoáng qua trong mười ngày nhàm chán hay sao?"

Diệp Trường Phi nói kiểu này khiến Lưu Điền không khỏi nghĩ tới việc có người chửi bậy với Diệp Trường Phi ở trên diễn đàn...【 Hắn là một lão đại cô đơn ở trong trò chơi, nếu có thể thuê được hắn ta, tỉ lệ sống sót vượt qua vòng chơi đó sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhưng hắn là một người có tính cách rất ác liệt, yêu tiền, ham mê cái đẹp, ở trong trò chơi, thích nhất là nói chuyện yêu đương với những cô gái xinh đẹp trong vòng 10 ngày.

Người chơi nữ tốt nhất không nên đụng phải hắn ta.】Không ngờ đây là sự thật, nhưng Lưu Điền rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Hắn ta là người đã thuê Diệp Trường Phi, chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là đưa hắn sống sót quay lại thế giới thực.

Hắn nên thành thật nghe theo lời Diệp Trường Phi để giữ lại mạng mình mới phải, còn chuyện riêng tư ác độc của Diệp Trường Phi thì có liên quan gì tới hắn đâu.Diệp Trường Phi liếc nhìn Lưu Điền vẫn đứng ở trước mặt mình, "Đi ra ngoài thế nào?"

"Không thu được thứ gì hữu dụng cả."

Lưu Điền lắc đầu."

Em tìm thấy một ít bánh quy và đồ ăn vặt, càng ngày càng có nhiều người bất chấp trời mưa đi ra ngoài tìm cái ăn.

Anh Diệp, điều anh nói có lẽ là sự thật, thiên tai rất nhanh sẽ trở thành nhân họa."

Diệp Trường Phi ậm ừ một tiếng, không hề kinh ngạc với những gì Lưu Điền nói: "Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ chiêu mộ một ít thanh niên cường tráng."

"Ngoài ra, phải tận lực né tránh đại lộ phía đông."

Trước khi đi đến đây, Diệp Trường Phi cũng nói với hắn ta như vậy.Lưu Điền có chút không rõ hỏi, "Anh Diệp, ở phía đông có người nào sao?

Ngay cả anh cũng phải sợ... kiêng kỵ người đó như thế?"

"Cái này gọi là sợ sao?"

Diệp Trường Phi cười lạnh một tiếng, "Tự dưng đi tìm phiền phức cho mình làm gì?"

"Lúc cậu đi càn quét ba phía tây, nam, bắc của thành phố, không ai nói cho cậu biết những điều này sao?"

Lưu Điền yên lặng suy nghĩ trong lòng, hắn ta nhìn Diệp Trường Phi một cái, biết rõ không nên gây chuyện với người ở phía đông thành phố.Trò chơi này kéo quá dài, mọi người đều trở thành biến thái.Đáng tiếc, Phù An An gặp phải chút vấn đề, không có thời gian để ý tới hai người đang nói chuyện trong góc...."

Phù Tiểu Hoa đúng không?"

Bốn cô gái duy nhất trong nhóm người đang ép cô vào một góc, "Tuy anh Diệp mời cô gia nhập vào đội ngũ, nhưng cô cũng không được lười biếng."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 56: Thành Phố Hải Ly (21)


"Các cô muốn tôi làm gì?"

Phù An An nhìn mấy người trước mặt hỏi, nếu muốn ở lại đội ngũ này, nhất định cô phải phụ giúp bọn họ một tay."

Giặt quần áo."

"Quét dọn vệ sinh."

"Cô còn phải giúp chúng tôi nấu ăn nữa."

"Quan trọng nhất là phải giao hết vật tư ra đây, đồ cô ăn hôm nay sẽ thuộc về chúng tôi."

Bốn người mồm năm miệng mười nói.Phù An An liếc nhìn ba lô của mình, bên trong chỉ có mấy gói mì ăn liền và hai chai nước suối.

Cũng được thôi, sau đó tiện tay ném cho mấy cô gái đó.Diệp Trường Phi đang đứng ở cửa vừa vặn trông thấy một màn này, khoé miệng hắn cong lên, cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đã đến.Mặc dù kịch bản có chút cũ rích, nhưng mà bách phát bách trúng."

Các cô đang làm gì thế?"

Một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng, Diệp Trường Phi cách đó không xa đang nhìn bọn họ.

Bốn cô gái đều đỏ mặt lùi lại một bước, "Anh Diệp, chúng tôi đang phổ cập quy tắc cho Tiểu Hoa."

Diệp Trường Phi nhìn Phù An An, đưa tay cầm lấy chiếc ba lô mà các cô gái đưa cho, đặt lại vào tay của Phù An An, "Em gái Tiểu Hoa mới tới, vẫn chưa quen thuộc với mọi thứ, mọi người nên giúp đỡ em ấy mới phải."

Phù An An nhận lại ba lô rồi nói cảm ơn.Diệp Trường Phi đút hai tay vào túi quần, tùy ý nói: "Lưu Điền ra ngoài mang về rất nhiều đồ, em gái Tiểu Hoa có muốn xuống dưới nhìn một chút không?"

Thấy Diệp Trường Phi cố ý rút ngắn quan hệ với mình, Phù An An cũng thuận theo mà gật đầu.Người này cũng coi như là ông chủ của tổ chức, thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với ông chủ, hay gọi cách khác là ôm đùi... cũng không phải là chuyện gì xấu.Cách đối xử khác biệt của Diệp Trường Phi khiến bốn cô gái còn lại rất bất mãn."

Dựa vào cái gì hả?"

"Con nhỏ đó mới tới có một ngày thôi mà."

Mấy cô gái chỉ dám ở một bên tức giận bất bình.

Mà ở dưới lầu, người của Diệp Trường Phi đang cải tạo lại tòa nhà chính phủ.Bây giờ nước đã ngập đến tầng bảy, bọn họ bắt đầu sửa sang lại từ tầng tám, bịt kín tất cả các cửa sổ của tòa nhà lại bằng gỗ, chỉ để lại một cửa sổ để cung cấp lối ra vào.Trừ cái đó ra, còn có người đang đập cầu thang.

Tòa nhà chính phủ có tổng cộng ba cầu thang bộ và bốn thang máy.Thang máy căn bản không thể sử dụng được, hiện tại Diệp Trường Phi sai người phá hủy hai cầu thang bộ, chỉ để lại một cầu thang dưới gần mí mắt.Có vẻ như Diệp Trường Phi đã sẵn sàng để sử dụng nơi này làm hang ổ của mình.Phù An An đang suy nghĩ trong lòng, không biết người này có đáng tin cậy hay không, nếu cô đi cùng với hắn ta thì khả năng vượt qua màn chơi một cách suôn sẻ sẽ là bao nhiêu.

Diệp Trường Phi có phải là một người chơi hay không?"

Em gái Tiểu Hoa?"

Bên tai truyền đến giọng nói của Diệp Trường Phi.Hắn nhìn Phù An An đang trầm tư, khẽ mỉm cười: "Đang suy nghĩ chuyện gì mà chuyên tâm như vậy?"

"Không có gì."

Phù An An thản nhiên đáp, nhìn những người phía dưới đang bận rộn, hỏi: "Tôi cần phải làm gì?"

"Tạm thời em gái Tiểu Hoa không cần làm việc gì, cứ làm trợ lý cho tôi trước đã."

Diệp Trường Phi dịu dàng săn sóc nói, khi thấy bộ dạng đơn bạc của Phù An An khi lột áo mưa xuống, hắn lập tức lấy áo khoác của mình choàng lên đỉnh đầu của Phù An An.

Áo gió rất lớn, gần như che phủ cả cơ thể của Phù An An.Phù An An bị sự quan tâm đột ngột này làm cho sửng sốt, "Cảm ơn, cảm ơn anh."

Lưu Điền ho khan hai tiếng, nhớ tới mục đích khi xuống đây của mình, "Anh Diệp..."

Lưu Điền còn chưa kịp nói lời nào thì có một âm thanh khác thường vang lên, nước bên ngoài tòa nhà đột nhiên bắn vào cửa kính, lực nước va đập vào cửa kính tạo ra những vết nứt nhỏ.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 57: Thành Phố Hải Ly (22)


"A!!"

Mọi người thét lên rồi vội vàng lùi về phía sau.Diệp Trường Phi phất tay, "Mọi người lên trên đi."

Trên tầng cao nhất, bọn họ nhìn thấy một toà dân cư cách đó không xa đang sụp đổ.Đó là một khu đô thị, nước đánh vào tòa nhà này có thể là do phản ứng dây chuyền gây ra bởi sự sụp đổ của một tòa nhà.Lưu Điền kinh hãi nhìn tòa nhà dưới chân mình, "Tòa nhà chính phủ liệu có an toàn hay không?

Nó sẽ không chôn sống chúng ta chứ?"

Đám người vốn đang sợ hãi trước sự sụp đổ của tòa nhà kia, bây giờ lại nghe Lưu Điền nói vậy, trong lòng càng thêm bàng hoàng."

Cậu bình tĩnh một chút."

Diệp Trường Phi rất bình tĩnh, hoàn toàn thờ ơ trước sự sụp đổ của tòa nhà kia.

"Tòa nhà thị chính này ngày xưa là chỗ làm việc của nhân viên chính phủ và các chính trị gia, công ty xây dựng nào có gan to đến nổi dám ăn xén vật liệu xây dựng của nó."

Ngoài khách sạn Lạc Luân mà trò chơi gợi ý, đây chắc chắn là một trong những nơi an toàn nhất.

Đáng tiếc là khách sạn đã bị người kia đoạt mất.Dưới sự an ủi của Diệp Trường Phi, cơn hoảng loạn "nhỏ" nhanh chóng qua đi, Lưu Điền và những người khác tiếp tục dành thời gian cho công việc.Chạng vạng tối, nhìn ánh đèn lờ mờ giữa phòng, Phù An An lấy cuốn sổ ra, gạch bỏ ngày hôm nay.Vẫn còn mười một ngày cho đến khi kết thúc trò chơi.

Bây giờ cứ như là... một ngày dài bằng một năm.

Phù An An nghĩ thầm trong lòng, sau đó cất cuốn sổ vào ba lô.Dựa theo quy tắc đã được tổng kết, mười ngày cuối cùng sẽ ngày càng khó khăn hơn.

Cửa sổ bên cạnh bắt đầu kêu kẽo kẹt, cô bọc kín trong áo khoác mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo.Gió nổi lên!...Thành Phố Hải Ly ngày thứ hai mươi.

Là trợ lý mới được bổ nhiệm nên Phù An An phải đi ra ngoài cùng với Diệp Trường Phi.

Đến bây giờ cô mới biết Diệp Trường Phi có một chiếc ca nô.Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phù An An, Diệp Trường Phi khẽ mỉm cười, "Đây là đồ chơi nhỏ mà tôi cướp được từ một tên nhà giàu phiền phức, Tiểu Hoa lên đi."

Ca nô mà là đồ chơi nhỏ sao?!

Phù An An nghĩ mãi mà không rõ, hắn có phương tiện giao thông tốt như vậy, còn muốn giữ cô mãi không chịu thả ra là vì cái gì?

Thuyền bơm hơi nhỏ có mị lực lớn như vậy sao?Ngoài cô và Diệp Trường Phi ra, còn có đám đàn em của Diệp Trường Phi đang ngồi trên thuyền ca nô, thêm mấy người đứng trên ba chiếc bè đơn giản phía trước và phía sau thuyền ca nô.Có hai trung tâm mua sắm lớn ở trên đại lộ phía tây.

Mặc dù phần lớn bị chìm dưới nước nhưng vẫn có một tầng rắn chắc vẫn còn nổi trên mặt nước.

Ngày càng có nhiều người ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Phù An An nhìn thấy rất nhiều bè tre tự chế đậu xung quanh trung tâm mua sắm, một số người đang tìm kiếm các tầng chưa ngập nước, một số thậm chí còn xuống nước để tìm kiếm dấu vết của thức ăn.Không còn pháp luật cùng trật tự, ngoại trừ tìm đồ còn có cướp bóc.Chuyện cá lớn nuốt cá bé, cá bé lại ăn tôm nhỏ là chuyện quá bình thường.

Chỉ trong năm phút, không dưới ba vụ cướp đã xảy ra.Có người mới vừa ở dưới nước tìm được đồ vật đã bị người khác cướp mất chỉ trong nháy mắt, có một nhóm người canh ngay cửa để chặn cướp của những nhóm ít người hơn, thậm chí còn có người cướp luôn bè gỗ.Trong lúc nhất thời, không gian tràn ngập những tiếng kêu khóc và tiếng mắng chửi, thật sự rất hỗn loạn.Diệp Trường Phi trực tiếp dừng thuyền tại giao lộ nơi có nhiều người qua lại nhất, nhìn thấy ca nô, rất nhiều người ánh mắt lóe sáng, dán chặt vào chiếc ca nô, hiển nhiên bọn họ cũng rất động tâm.Nhưng mà, Diệp Trường Phi cũng không hề để ý lắm tới bọn họ, hắn bình tĩnh lấy súng ngắn ra.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 58: Thành Phố Hải Ly (23)


"Đùng."

Một tiếng súng kêu lên vang dội.

Đây chính là thứ vũ khí lợi hại có thể trấn áp đám đông đang hỗn loạn.

Toàn bộ khu trung tâm thương mại lập tức rơi vào yên lặng.Diệp Trường Phi đặt tay lên ca nô, nhận ra mọi sự chú ý đều đang đổ dồn về phía mình, lúc này hắn mới lười biếng đứng dậy."

Mọi người, trung tâm mua sắm này sẽ do họ Diệp tôi tiếp quản, làm phiền các vị nộp bảy phần vật tư của mình lên cho tôi."

Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường đều xôn xao.

Dựa vào cái gì mà phải nộp lên bảy phần vật tư mà bọn họ liều sống liều chết thu thập được?Hơn một trăm người nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Phi bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp, mặc dù sợ hãi súng trong tay của Diệp Trường Phi, nhưng bọn họ có bao nhiêu người chứ?Diệp Trường Phi cười nhạo một tiếng, cầm súng lục xoay quanh đầu của những người này một vòng.Tiếp đó, hắn nhắm vào một gã đàn ông cường tráng.Người này là kẻ hung ác nhất bên trong đám người, dưới trướng gã có sáu, bảy tên đàn em.

Bọn chúng cướp đoạt rất nhiều thứ, thậm chí còn trực tiếp đánh một thanh niên đang kiếm ăn một mình đến mức tàn phế.Diệp Trường Phi nhẹ nhàng bóp cò, trên đầu kẻ này lập tức thủng một lỗ, cơ thể rơi thẳng xuống nước.Mọi thứ xảy ra đột ngột như thể Diệp Trường Phi vừa mới giết chết một con muỗi.

Không một ai dám nói chuyện."

Bảy phần.

Hoặc là nộp vật tư, hoặc là bỏ mạng."

Kẻ mạnh nhất, kiêu ngạo nhất đã chết, không ai dám chống lại Diệp Trường Phi, trong một buổi chiều, mấy chiếc bè được chất đầy hàng hóa đã đi tới đi lui ba lượt.

Trừ những thứ này ra, Diệp Trường Phi còn thu nhận thêm bảy, tám tên đàn em.Nhìn hành động của Diệp Trường Phi, Phù An An cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì đó, hắn ta muốn thu phục toàn bộ ba con đường ở phía nam, phía bắc và phía tây để trở thành hoàng đế của khu vực này."

Em gái Tiểu Hoa, tôi phát hiện em rất thích ngẩn người."

Diệp Trường Phi dựa lưng vào chỗ ngồi ở trên ca nô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, "Bị chuyện lúc nãy dọa sợ à?"

Phù An An sững sờ, quả thật có chút dọa người, hắn ta giết người còn tùy tiện hơn cô giết zombie nữa.Diệp Trường Phi rất thích nhìn vẻ mặt ngây ngốc có chút sợ hãi của cô, bạn gái cũ của hắn ta đều thuộc dạng này, nhưng Phù Tiểu Hoa mới là người vừa mắt hắn nhất.Đối với vật nhỏ mà mình yêu thích, hắn không ngại dỗ dành nhiều hơn một chút.

Diệp Trường Phi đưa tay ra, một sợi dây chuyền từ đầu ngón tay rơi xuống, trên sợi dây chuyền bạch kim là một viên Sapphire.

Thứ này được mấy người kia vớt lên từ dưới nước, Diệp Trường Phi thuận tay lấy ra để dỗ người đẹp."

Em gái Tiểu Hoa có thích không?

Anh Diệp tặng cho em nè."

Thích cái gì mà thích, mấy thứ này cũng không thể mang ra ngoài.Trên mặt Phù An An nở một nụ cười giả tạo, cô vươn tay nhận lấy: "Tôi rất thích, cảm ơn anh Diệp!"

Nếu như hắn có thể dẫn dắt cô sống sót đến ngày cuối cùng thì hắn cho cái gì cô cũng thích hết !Diệp Trường Phi né tránh bàn tay đang vươn ra của Phù An An, cúi người tự tay đeo cho cô, theo bản năng muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đến đỏ bừng của cô.

Đáng tiếc là mọi chuyện không diễn ra như hắn mong muốn, đừng nói đến việc đỏ mặt, tim của Phù An An thậm chí còn không đập nhanh hơn nổi một nhịp nào.Thông thường, những cô gái hắn gặp trong trò chơi vào thời điểm này đã sớm đỏ mặt tới mang tai, bị dụ dỗ đến hờn dỗi xấu hổ.

Thật là một chú mèo con khó dỗ.Diệp Trường Phi thích loại thử thách này, nhìn vành tai tròn trịa của Phù An An, hắn dịu dàng nói: "Rất đẹp."

"Cảm ơn."

Phù An An không muốn làm mất mặt của đại ca tạm thời này nên phụ họa hắn một tiếng.

Nhưng trong lòng cô lại không ngừng chửi bậy, lũ lụt ngập trời cô còn muốn cái này để làm gì?Nếu cảm thấy tội cho đàn em thì có thể tặng cái gì thực tế hơn một chút có được không.

Ví dụ như cho thêm chăn bông này, nằm ngủ bên cạnh cửa sổ vào buổi tối gió thổi rất là lạnh đó có biết không hả?Diệp Trường Phi nhìn Phù An An ngồi bên cạnh mình, trông có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn nên cười nói: "Em gái Tiểu Hoa, đừng sợ, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho em gặp nguy hiểm đâu."

Về phần sau khi hắn rời đi... tình yêu tốt đẹp chỉ trong một thời gian, Diệp Trường Phi không bao giờ nghĩ về những gì sẽ xảy ra với những người bạn gái nhỏ của mình sau khi hắn ta rời đi.Cặn bã thật sự!Nhưng câu nói này lại làm cho Phù An An cảm động, "Anh Diệp, vậy anh phải cố gắng lên nha!"

Cố gắng sống đủ ba mươi ngày đi!
 
Back
Top Bottom