Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 39: Thành Phố Hải Ly (4)


"Gió thổi?"

Động tĩnh trên đường khiến nhiều người phải dừng bước, một số cư dân ở gần đó cũng mở cửa sổ ra thăm dò tình huống bên ngoài.Bầu trời quang đãng rất nhanh đã ngưng tụ mây đen, không gian bỗng chốc tối sầm cứ như là ban đêm.Giọt mưa nặng nề rơi xuống trán của người đi đường, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên không trung, ban đầu chỉ có một hai giọt nước mưa rơi xuống, nhưng rất nhanh đã biến thành một cơn mưa tầm tã."

Trời mưa rồi!"

Những người dừng lại trên đường bắt đầu chạy nhanh tìm chỗ trú mưa.Còn cách phòng trọ chỉ hai ba trăm mét, Phù An An cũng lười lấy ô ra.

Cô chạy thật nhanh về phòng trọ thu dọn quần áo đang phơi bên ngoài.Sau ba tháng, cuối cùng thì trời cũng mưa.Phù An An nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hoan hô cực kỳ kích động, cơn gió mùa hè mang theo mưa bụi bay vào trong phòng, giống như có một mỹ nhân lạnh lùng đang vuốt ve cơ thể cô, mang theo mùi đất và lá cây hoa cỏ, cảm giác này quạt điện chắc chắn không thể mang lại.Phù An An nhắm mắt đứng trước cửa sổ hóng gió... cảm giác thật thoải mái!Nhưng rất nhanh, Phù An An phải đóng cửa lại bởi vì mưa quá lớn.Gió thổi càng lúc càng mạnh, mạnh tới nỗi chiếc cửa sổ cũ rích đã bắt đầu lung lay.

Lá cây và rác rưởi bên ngoài cửa sổ bay tán loạn, ông trời dường như đang giải phóng cái nóng bị đè nén trong ba tháng ròng bằng trận mưa to này vậy.Những hạt mưa rơi xuống đập mạnh vào mái tôn, ở trong đêm đen âm thanh gần như phóng đại lên gấp mấy lần.Ngày thứ tư tại thành phố Hải Ly, buổi sáng lúc 6 giờ.Cơn mưa to cuối cùng cũng vơi dần, đến khoảng 8 giờ thì tạnh hẳn.Bởi vì cơn mưa đêm hôm qua mà đường phố lúc này trở nên khá lộn xộn, những cành cây gãy nát, đèn đường nghiêng ngả, biển quảng cáo và cửa kính rơi vỡ đầy ở trên mặt đất.Xe cộ nằm la liệt ở trên đường, lao công và xe nâng phải vội vàng dọn dẹp để tuyến đường có thể lưu thông như cũ.Bầu trời dường như bị ép xuống cực thấp, hiện ra một màu vàng sẫm, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.TV nhỏ treo trên tường của siêu thị đang phát bản tin buổi sáng, 【Sau ba tháng nắng nóng liên tục, thành phố Hải Ly cuối cùng cũng nghênh đón một trận mưa to dữ dội.

Căn cứ vào dự đoán của các chuyên gia, mấy ngày tiếp theo sẽ có thêm vài đợt mưa to như thế.

Cư dân và khách du lịch tại thành phố xin hãy chú ý đến tình huống thời tiết bên ngoài.Ngoài ra, trận mưa to hôm qua đã khiến một vài con đường xảy ra tình trạng ùn tắc giao thông, hiện tại chúng tôi đang liên hệ với các phóng viên có mặt tại hiện trường xem tình hình ở những tuyến đường này được xử lý như thế nào...】Nhiều khách hàng trong siêu thị cũng đang thảo luận về cơn mưa lớn đêm qua."

Không mưa thì thôi, mưa một cái thì khủng bố luôn, xe của tôi hôm qua bị cành cây to đổ xuống phá hỏng rồi."

"Tôi thấy thế này cũng khá tốt, cô không thấy mấy ngày trước điều hoà lên giá chóng mặt, muốn mua cũng không mua được hay sao?

Thời tiết cứ tiếp tục như vậy mãi, ai mà chịu cho nổi."

"Nhưng mưa to cũng không khá hơn đâu."

Người phụ nữ lắc đầu, không đồng tình với lời nói của bà lão bên cạnh, "Bây giờ đi đâu cũng kẹt xe thì tốt chỗ nào?

Tôi chỉ sợ mấy tháng trước nắng nóng, mấy tháng sau thì lại mưa to.

Cái gì nhiều quá cũng sẽ phản tác dụng."

"Trời mưa thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ, chúng ta có thể tiết kiệm tiền điều hoà."

Bà lão vẫn kiên định với ý kiến của mình, "Bộ tiền điện là miễn phí hả?"

Người phụ nữ đứng ở một bên, cạn lời không biết nói gì.Phù An An đứng hóng chuyện nãy giờ, cô cảm thấy người phụ nữ kia nói cũng có lý.

Ba tháng hạn hán, tiếp theo chẳng phải sẽ là bão táp mưa sa hay sao!Bên ngoài bỗng dưng lóe sáng, tiếng sấm chớp vang lên ở trên đỉnh đầu, một trận mưa to lại trút xuống.Mưa to gió lớn tạo thành từng dòng nước cuốn, tất cả đều chảy xuống cống thoát nước.

Những người đi đường bên ngoài vội vàng chạy vào những cửa hàng gần đó để tránh mưa, chẳng mấy chốc trong siêu thị nhỏ đã chật kín người.Phù An An nhìn bên ngoài mưa to, không khỏi chống cằm suy tư.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 40: Thành Phố Hải Ly (5)


Đến giờ tan tầm, Phù An An cầm tiền lương mới vừa nhận được đi tới cửa hàng bán đồ che mưa.Nơi đó cách siêu thị không xa, để tiết kiệm tiền, Phù An An mặc quần chống thấm và ủng đi mưa lội nước qua đó.Bởi vì trời mưa to, khách trong cửa hàng của ông chủ khá đông, việc buôn bán cực kỳ thuận lợi.Tấm bảng cho thuê cửa hàng đã biến mất, thay vào đó là dòng chữ ô che mưa giá đặc biệt chỉ 46 tệ.Phù An An nhìn chiếc ô che mưa giá đặc biệt kia, hôm trước chỉ dùng 30 tệ là có thể mua được hai chiếc.

Bây giờ giá cả đã tăng gấp hai gấp ba lần, đúng là làm ăn thì phải dựa theo ý trời mà.Ngoài những vị khách lẻ ra ra vào vào, còn có hai chiếc xe tải màu đen đậu ở trước cửa.

Một người mặc đồ công nhân đứng ở bên cạnh bê một đống thùng lớn từ cửa hàng bán đồ che mưa lên xe, có vài người đàn ông mặc áo vest đen và đeo kính râm đứng ở xung quanh.Ăn mặc cứ như The Matrix, bộ dáng đúng kiểu "đừng nhìn tôi, tôi không phải là người dễ chọc" vậy.Phù An An nuốt nước miếng, đợi bọn họ lái xe rời đi mới bước vào cửa hàng."

Ôi em gái nhỏ lại đến rồi, lần này muốn mua gì thế?"

Ông chủ nhìn Phù An An, không còn dáng vẻ buồn tẻ như trước, lúc này ông chủ vô cùng nhiệt tình tiến lên chào hỏi."

Anh còn quần chống thấm nước, áo mưa và ủng đi mưa không?

Tôi muốn mua thêm vài món."

Phù An An hỏi."

Vẫn còn, nhưng giá sẽ đắt hơn trước đây một chút."

Bởi vì đột nhiên mưa to, công việc làm ăn của cửa hàng tốt lên rất nhiều, những sản phẩm đặc biệt không còn phải bán hạ giá nữa, cảm giác kiếm ra tiền khiến anh ta rất tự hào, "Nếu cô muốn mua, tôi có thể giảm giá cho cô."

Thế là cô mua từ chỗ ông chủ một set ba món gồm ủng đi mưa, quần chống thấm nước và áo mưa.

Mặc dù đã được giảm giá những vẫn phải tốn hai tờ tiền lớn màu đỏ.Ví tiền càng ngày càng xẹp, Phù An An bây giờ mới hiểu sâu sắc câu nói dùng tiền rồi mới thấy hối hận.Lúc này cô rất muốn cầu xin ông trời cho cô đổi vận may lấy một cái máy ATM có thể tiêu tiền hoài không hết ở trong trò chơi này.

Nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn thôi đi.Tiền có thể kiếm được nhưng mất đi vận may thì xui xẻo lắm.Phù An An giơ tay lên không trung, thực hiện động tác "rút về", giây tiếp theo bầu trời đột nhiên nổ sấm ầm đùng khiến người ta không khỏi sợ hãi."

Trẻ nhỏ nói chuyện không kiêng kỵ, ông trời ơi, lời trẻ nhỏ nói không tính nha."

Phù An An vội vàng đội mũ áo mưa lên đầu rồi chạy thật nhanh về phòng trọ, trong miệng cũng không quên lẩm bẩm, "Nể tình ông nội tôi mùng một và ngày rằm hàng tháng đều thắp hương cho ông, ông đừng tính toán với tôi nha."

Ngày thứ năm tại thành phố Hải Ly, trời tiếp tục đổ mưa to.Phù An An bắt đầu tích trữ thật nhiều đồ ăn.Không chỉ đồ ăn, cô thậm chí còn mua thêm hai cái phao bơi.Ngày thứ sáu tại thành phố Hải Ly, trời tiếp tục mưa to.Ba ngày mưa to liên tiếp đã làm hệ thống thoát nước của thành phố xuất hiện vấn đề.

Mưa lớn khiến các trung tâm thương mại, bãi đỗ xe, tàu điện ngầm,...

ở giữa thành phố ngập nước.

Hiện tại, mọi người chỉ có thể di chuyển bằng các phương tiện giao thông trên mặt đất.Rất nhanh sau đó, taxi và xe buýt đột nhiên trở nên phổ biến.Mưa to và đường trơn đã làm gia tăng tỉ lệ xảy ra tai nạn giao thông, lúc Phù An An đang trên đường đến chỗ làm, một chiếc xe con đã xảy ra va chạm với xe buýt.Chiếc xe con bị đâm nát thành từng mảnh, người bị thương lập tức được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, để lại hành khách đứng đó với vẻ mặt sầu não.Phù An An dầm mưa chạy vào siêu thị, TV vẫn phát bản tin buổi sáng như cũ.

Trước đó, chính phủ đã liên tục đưa ra cảnh báo về tình trạng mưa to, khuyên người dân nên hạn chế đi ra khỏi nhà nếu không có việc cần thiết.Ngày thứ bảy tại thành phố Hải Ly, trời vẫn tiếp tục mưa to.Nước mưa trên đường đã ngập tới mức che khuất lòng bàn chân của người đi đường.Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, cơ quan khí tượng lại đưa ra thông báo về cơn bão lớn sắp đổ bộ khiến thời tiết đã khắc nghiệt nay lại càng thêm tồi tệ hơn.Cảnh báo về cơn bão sẽ ập đến chỉ sau hai ngày nữa khiến cư dân của thành phố Hải Ly cực kỳ hoảng loạn, mọi người trong thành phố bắt đầu đổ xô đi mua thực phẩm.

Trong lúc nhất thời, các trung tâm mua sắm và siêu thị nhỏ đông nghẹt người, chỉ trong một ngày, hàng hoá ở khu sinh hoạt của siêu thị đã bị quét sạch.Phù An An tận mắt nhìn thấy, hàng hoá lúc sáng bán chỉ hai tệ một gói, đến buổi chiều đã tăng thành mười tệ một gói.Dù vậy, hàng hoá bên trong siêu thị nhỏ gần như đã bán hết, bà chủ cũng kiếm được một bộn tiền.Bà chủ tươi cười nhìn Phù An An, sau đó lấy ra 200 tệ từ trong ngăn kéo nói, "Sắp tới sẽ có bão, ngày mai cô không cần đến làm đâu, cho cô nghỉ ngơi hai ngày đấy."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 41: Thành Phố Hải Ly (6)


Ở trong trò chơi bảy ngày, Phù An An đã tích lũy được rất nhiều thức ăn.

Hiện tại ở trong không gian có hơn 20 túi bánh mì, 40 gói mì ăn liền, vô số bánh quy và đồ đóng hộp, tất cả chiếm 3 ô không gian, nước khoáng và sữa thì chiếm 1 ô.Còn có một bao gạo 50 cân, rau xanh và thịt gà thịt lợn được cô chất đầy trong chiếc tủ lạnh nhỏ ở phòng trọ.Phù An An được bà chủ phát tiền lương gấp đôi, nhưng tạm thời cô vẫn chưa biết nên mua gì thêm, mà tiền ở trong trò chơi thì lại không thể mang ra ngoài.Nhân lúc mưa rơi nhỏ hơn một chút, Phù An An cầm tiền đi dạo trên phố.Mưa to đã ngập đến mắt cá chân, Phù An An đột nhiên nghĩ đến việc, trò chơi đâu chỉ dừng lại ở việc mưa to không thôi, lỡ như nước tiếp tục dâng cao thì sao?

Cô không giỏi bơi lội cho lắm!Cô cẩn thận suy ngẫm một lát, sau đó xoay người đi vào một cửa hàng chuyên bán dụng cụ bơi lội.Thật ra Phù An An muốn mua một chiếc thuyền Kayak [1], nhưng chiếc rẻ nhất bên trong cửa hàng đã là 688 tệ rồi, mà chưa chắc gì nó đã hữu dụng lần này, vả lại cũng không thể mang ra bên ngoài.

Vậy nên dưới áp lực tài chính, Phù An An chỉ đành từ bỏ.[1] Kayak: là một loại thuyền có kích thước nhỏ & hẹp, được điều khiển bằng sức người nhờ vào việc chèo, nó được thiết kế để có thể sử dụng bằng chèo tay.Thay vào đó cô mua hai cái phao bơi, một chiếc áo cứu hộ và cuối cùng là một cái thau nhựa đã qua sử dụng.Thau nhựa có đường kính 1,5 mét, khi vác trên lưng không khác gì mai đỏ của rùa đen."

Ơ, Tiểu Phù mua cái thau lớn như vậy để tắm sao?"

Ông bảo vệ trước cửa thấy cô quay về nên lên tiếng hỏi thăm."

Cháu muốn làm thuyền."

Phù An An nhỏ giọng trả lời, ông cụ lãng tai nên không nghe rõ, chỉ à lên một tiếng cho có lệ.Bão lớn sắp sửa ập đến, vậy nên khi trở về phòng trọ, Phù An An lập tức dán cửa sổ trong phòng lại thành hình chữ "米" bằng băng dính và đóng rất nhiều ván gỗ để dự phòng.Ngày thứ tám tại thành phố Hải Ly.Bên ngoài cuồng phong đang càn quét mọi thứ, bên trong ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối.Phù An An mở điện thoại di động lên, nhìn tin tức mới nhất.

Phóng viên có mặt tại hiện trường để phát sóng trực tiếp bị gió thổi đến nổi gương mặt sắp biến dạng, cả người chao đảo, khó khăn lắm mới có thể đưa tin về tình huống hiện tại.【Còn hai tiếng nữa thì siêu bão cuồng phong sẽ đổ bộ vào thành phố Hải Ly, hiện tại chúng ta có thể thấy gió đang giật ở cấp độ mạnh.

Căn cứ vào báo cáo từ các chuyên gia, cơn bão lớn này sẽ càn quét sáu tỉnh duyên hải miền nam nước ta, ảnh hưởng đến toàn khu vực Đông Nam bộ...】Ngoại trừ điều này, trên mạng còn lan truyền rất nhiều video ngắn lưu lại khoảnh khắc mọi người đang làm trước khi siêu bão cuồng phong ập tới.Có người mạo hiểm vươn điện thoại ra ngoài cửa sổ để quay lại cảnh siêu bão càn quét;Có người thì đang cầu nguyện trước màn ảnh;Có một vài người thừa dịp này để tuyên truyền về ngày tận thế, nhưng đoạn video dài ba phút đó rất nhanh đã bị xoá sạch.Phù An An đang lướt xem những chương trình đặc biệt ở trong thế giới này, cô không ngờ rằng trò chơi lại có thể chi tiết đến vậy.Điều này khiến Phù An An thỉnh thoảng có cảm giác nơi này giống với thế giới thực."

Hệ thống trò chơi?"

"Tinh linh trò chơi?"

"Hệ thống chăm sóc khách hàng?"

Phù An An nói với không khí rất nhiều, nếu có người khác trong phòng, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ rằng cô là một bệnh nhân tâm thần.Trò chơi này thật sự rất lạnh lùng, ngoại trừ bắt đầu và kết thúc trò chơi, hoặc là thông báo nhận được đạo cụ không gian, thì gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nó."

Bộ phận chăm sóc khách hàng của trò chơi có ở đó không?

Mi có thấy chán không, ra đây nói mấy câu xem nào."

Vẫn còn hai tiếng trước khi siêu bão đổ bộ, Phù An An nhàm chán nói chuyện một mình: "Trò chơi bọn mi sao lại không phản hồi người chơi vậy?

Không ra đây tương tác với người chơi để gia tăng tình cảm đi chứ!

Mi không thấy cô đơn à?

Mi không thấy tịch mịch sao?

Làm một trò chơi, mi không nghĩ tới việc có một người bạn đáng yêu là con người ư?"

Không có những con zombie với thính giác nhạy bén, vì vậy không ai có thể nghe thấy tiếng lảm nhảm một mình của Phù An An bởi vì tiếng gió hú bên ngoài đã lấn át hết.Đây không phải lần đầu tiên Phù An An độc thoại với không khí, đáng tiếc không có hộp thoại nào hiện lên trong không khí phản hồi lại cô.Lời nói của cô giống như hạt cát rơi vào đại dương, không tạo ra chút gợn sóng nào."

Trò chơi này tuy công nghệ cao nhưng lại không được thông minh cho lắm."

Vừa dứt lời, một tiếng tách khi dòng điện chạy qua vang lên, căn phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 42: Thành Phố Hải Ly (7)


Phù An An sợ hãi, tưởng rằng mình nói xấu trò chơi nên bị nó trả thù.Nhưng nghĩ kỹ lại thì có lẽ hệ thống cấp điện của thành phố đã bị cơn bão làm cho hư hại, khiến toàn bộ thành phố Hải Ly mất điện.Siêu bão ập đến vừa nhanh lại vừa mạnh, mưa to gió lớn che trời lấp đất, cây cối trên đường phố đong đưa qua lại như đang giương nanh múa vuốt, ngay cả đèn đường và biển báo cũng bị gió thổi bật cả gốc.Toà nhà mà Phù An An đang thuê cũng lung la lung lay, phòng trọ bên cạnh truyền đến tiếng cửa kính rơi vỡ, hình như cửa sổ của nhà bên đã bị cuồng phong làm cho vỡ nát.Suốt cả đêm, Phù An An đều trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.Cô lo rằng cửa kính không thể chống chọi lại cơn bão ngoài kia, càng sợ hơn khi không biết lúc nào toà chung cư cũ kỹ này sẽ bị gió thổi bay.Một đêm trôi qua, tuy toà chung cư cũ có hơi rung chuyển, nhưng cuối cùng nó vẫn còn có thể trụ vững.Suốt đêm nghe mưa to gió lớn gào thét, bấy giờ trong lòng Phù An An mới vơi đi cảm giác nơm nớp lo sợ.Nhưng lầu trên lại không được may mắn như cô, tất cả cửa sổ bên ngoài đều vỡ nát, không chỉ phòng ốc ướt nhẹp mà ngay cả chủ phòng cũng bị kính vỡ làm bị thương, sáng sớm đã được đưa đến bệnh viện.Tất cả lính cứu hoả và nhân viên y tế trong toàn thành phố đều được điều động, có thể nhìn thấy xe ô tô đang chạy về hướng bệnh viện gần nhất ở khắp mọi nơi.Bên ngoài mưa vẫn trút xuống một cách dữ dội.Phù An An vẽ lên sổ tay một dấu hoa thị...

Ngày thứ chín tại thành phố Hải Ly.Đây chỉ là khúc dạo đầu trước khi thảm họa ập đến.Tuy toàn thành phố đã bị cắt điện, nhưng tín hiệu mạng vẫn còn, chỉ là không được tốt lắm.Phù An An lướt mạng xã hội, phần lớn những bài đăng trên đó đều đang thảo luận về cơn bão lần này.

Có một số bài đăng lên tiếng cầu cứu, nói rằng trong nhà có người bị thương, hỏi xem có ai có thể hỗ trợ giúp bọn họ đưa người nhà đến viện hay không.【Ai có xe ô tô?

Địa chỉ khu XXX, có thể lái đến đây một chiếc không?

Trong nhà có người già bị thương, giúp đỡ có hậu tạ. 】【Xe để ở gara ngầm đã bị ngập, nước trên đường cũng dâng lên đến đầu gối rồi, hiện tại xe đang khan hiếm nên tôi cũng không giúp gì được.】【Bệnh viện hiện đang quá tải, các y bác sĩ và hộ tá đều lo không hết việc, nếu bị thương không nặng, tôi khuyên mọi người nên mua thuốc về nhà tự băng bó...】Chỉ cần đọc xong nội dung này, Phù An An đã đoán được tình hình bên ngoài.May mắn thành phố Hải Ly vẫn không quá hỗn loạn sau cơn bão đêm qua.

Tin tức cho hay, chính phủ đang xây dựng nơi trú ẩn tạm thời tại hai trường cấp hai và cấp ba của thành phố.

Những bệnh nhân không ai chăm sóc và những gia đình nhà bị ngập có thể mang theo căn cước công dân đến lánh nạn.Bên trong khu dân cư có người chuyên môn thống kê lại thiệt hại do thiên tai gây ra.Cửa phòng của Phù An An đột nhiên bị ai đó gõ vang, bên ngoài là một người đàn ông trung niên đeo kính.Người đàn ông khá sửng sốt khi thấy người mở cửa là một cô gái trẻ tuổi, ánh mắt ông ta nhìn lướt qua phòng trọ, "Cô sống một mình à?"

"Có chuyện gì vậy?"

Phù An An đứng ở cửa nhàn nhạt hỏi."

À, chúng tôi là người của cơ quan phường, đến đây để thống kê lại số người bị thương và nhà cửa bị hư hao."

Người đàn ông muốn nở một nụ cười dễ gần, nhưng hàm răng ố vàng vì hút thuốc của ông ta thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu."

Phiền cô cung cấp họ tên đăng ký, nếu phòng ốc bị hư hại không thể ở được nữa, cô có thể đến trường trung học số 5 của thành phố Hải Ly."

"Ồ, cảm ơn."

Phù An An lễ phép nói, "Nhà tôi có hai người, tôi là Phù An An, còn anh trai tôi tên Phù Phú Quý, phòng ốc không bị tổn hại gì cả."

"Hai người à."

Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ nghi hoặc."

Đúng vậy, anh trai tôi đang đi WC."

Phù An An không chớp mắt nói lung tung.Người đăng ký cũng không thể xông vào WC để xem có người hay không, vì vậy chỉ có thể ghi lại tên cô và đi đến căn hộ tiếp theo.Trò chơi này cũng quá chân thật rồi.Chờ những người này rời đi, Phù An An mới thở dài, khoá cửa lại và dán một tờ giấy lên mắt mèo để phòng người ngoài nhìn trộm.Bởi vì đã thuê nhà một mình bên ngoài nhiều lần, vậy nên ngay cả khi ở trong trò chơi, Phù An An vẫn rất có ý thức bảo vệ bản thân mình.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 43: Thành Phố Hải Ly (8)


Mặc dù bên ngoài mưa to gió lớn, nước đã dâng cao, nhưng vẫn có rất nhiều người dân đi bộ trên đường.Tầng một của chung cư gần như đã bị ngập nước, những người dân sống ở tầng một đều đang bận rộn chuyển đến nhà của bạn bè hoặc trại tị nạn.Phù An An sống ở tầng sáu, cô không bận tâm đến chuyện nước mưa đang dâng lên, nhưng chuyện cúp điện lại có chút phiền phức.Cô không biết còn có điện lại không, rau tươi và thịt để trong tủ lạnh không thể bảo quản được lâu.Không gian là một món đồ tốt, nhưng nó không thể giữ cho mọi thứ luôn được tươi mới.Cô đã tiêu không ít tiền cho tủ lạnh, dù nó khá nhỏ và ít đồ.Giải pháp duy nhất hiện tại chính là xử lý hết đống đồ ăn đó.Thời điểm này nấu một nồi lẩu là thích hợp nhất.Khi cho nguyên liệu lẩu vào nồi, cả căn phòng lập tức tràn ngập mùi thơm, ăn lẩu vào ngày mưa quả là một thú vui không gì sánh bằng.Nếu không phải trên đầu còn treo một thanh đao mang tên "trò chơi sinh tồn", khỏi cần phải nói giây phút này có bao nhiêu vui vẻ.

Thật ra hiện tại vẫn còn hạnh phúc hơn trò chơi đầu tiên một chút, lúc đó nằm trên chiếc thuyền chở đầy zombie, cô ngay cả ngủ cũng không dám vì sợ một khi ngủ sẽ vô thức ngáy to.Thành phố Hải Ly ngày thứ mười, mưa to đã biến thành một cơn mưa tầm tã.Dùng mắt thường cũng có thể thấy được mực nước đang dâng lên từng chút một, bây giờ đã ngập đến thắt eo của một người trưởng thành.

Các phương tiện giao thông gần như không thể sử dụng được.Hệ thống điện vẫn chưa được khôi phục, Phù An An nhìn điện thoại di động của mình, vẫn còn 50% pin.Mưa to khiến tín hiệu không được tốt lắm.Phù An An nhìn vòng tròn loading chạy mãi mới vào được diễn đàn, tin tức mới nhất được đăng vào hai phút trước đang được mọi người thảo luận sôi nổi.【Tin khẩn cấp!

Thành phố Hải Ly sắp lâm vào tình trạng thiếu thốn vật tư!Căn cứ vào tin tức nội bộ, siêu bão cuồng phong đã thổi quét toàn bộ khu vực phía Nam, những tuyến đường ngập nước đã bị phong tỏa hết rồi.

Thành phố Hải Ly nổi tiếng là một thành phố du lịch, khu buôn bán sầm uất, tất cả thực phẩm đều được nhập từ những thành phố khác.

Hiện tại các thành phố giáp với thành phố Hải Ly đều đã ngập lụt hết rồi, mọi người hãy mau chóng tích trữ vật tư đi!】Có rất nhiều bình luận bên dưới bài đăng.【Cảm ơn chủ thớt đã chia sẻ, mấy hôm trước mẹ tôi đã mua đồ ăn đủ dùng cho nửa tháng rồi.】【Tôi đang định ra khỏi nhà bất chấp mưa to đây.】【Sao có thể khoa trương vậy được, mưa to lâu như vậy, chắc cũng sắp tạnh rồi đấy.】【Định lừa ai vậy?

Lại là chiêu trò để bán hàng à, cũng tại mấy người nên một gói mì được bán với giá trên trời đó, đã report.】Bài đăng này chỉ tồn tại được ba phút, sau đó nó đã bị xoá khỏi diễn đàn.Phù An An chống cằm như đang suy nghĩ chuyện gì đó, dựa theo độ khó ngày càng tăng cao của trò chơi, nói không chừng đây chính là sự thật!*Thành phố Hải Ly ngày thứ mười một.Cả ngày mưa rền gió dữ, cơn lũ đã hoàn toàn nhấn chìm tầng một.Bên ngoài, rất nhiều cành cây khô và rác thải nhựa trôi lềnh phềnh ở trên mặt nước.

Những người vốn sống ở tầng hai hoặc là mạo hiểm ra ngoài đến sống ở trại tị nạn hoặc là đi lên những tầng cao hơn để tìm trợ giúp.Bầu không khí ở trên mạng xã hội cũng không còn nhẹ nhàng như trước, càng ngày càng có nhiều bài đăng cầu xin mọi người giúp đỡ.Rất nhiều người thắc mắc rằng không biết khi nào trận mưa to này sẽ kết thúc, thậm chí có người còn muốn thành lập một đội rời khỏi thành phố Hải Ly.Ngày thứ mười hai tại thành phố Hải Ly, cũng là ngày thứ chín mưa lớn.Cơn mưa lớn không dứt đã bao phủ hơn nửa tầng hai của căn chung cư mà Phù An An đang sống.Tốc độ nước dâng lên quá nhanh, có người bận rộn chuyển nhà lên tầng trên suốt đêm, điều này khiến cư dân sống ở tầng ba bắt đầu cảm thấy lo lắng.Ngày thứ mười ba tại thành phố Hải Ly, đây đã là ngày thứ mười mưa rơi xối xả.Mưa tiếp tục rơi như trút nước, tầng hai đã hoàn toàn bị cơn lũ nhấn chìm.Nước máy đã cạn, khí gas cũng không còn.Người dân sống ở những tầng dưới buộc phải di dời lên tầng trên, cả căn chung cư có bảy tầng với hơn hai mươi hộ gia đình giờ phải chen chúc từ tầng bốn trở lên.Không gian sinh sống đang bị thu hẹp lại.Một vài người được các hộ gia đình hảo tâm thu lưu cho vào nhà ở, nhưng những người còn lại thì phải ngủ dưới đất bên ngoài hành lang chật hẹp.Cốc cốc cốc!!Phù An An đang ở tầng sáu, cửa phòng đột nhiên bị ai đó gõ vang.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 44: Thành Phố Hải Ly (9)


Bên ngoài là người đàn ông trung niên lúc trước đến để ghi chép lại tình huống của các hộ gia đình, Lý Hữu Tài.Ông ta cũng thuê nhà tại căn chung cư này, bởi vì có mối quan hệ tốt với tổ dân phố, ông ta nghiễm nhiên trở thành người phụ trách của toà nhà.Công việc chính mỗi ngày của ông ta là gắn kết mối quan hệ giữa các tầng, sắp xếp những người có nhà thuê bị ngập lên các tầng trên.Ông ta đã đến tìm Phù An An một lần vì chuyện này.Mục đích lần này vẫn vậy.Nhìn Phù An An đứng ở cửa, ông ta cười tủm tỉm nói, "An An, chuyện là thế này, hành lang và cầu thang thật sự không còn chỗ nữa, trong nhà chỉ có cô và anh trai, chi bằng cho gia đình Đại Lưu vào ở cùng.

Dù gì tầng trên tầng dưới cũng là hàng xóm với nhau, nếu giúp được thì cũng nên giúp đỡ."

Phù An An liếc nhìn người đàn ông và người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh ông ta, khẽ lắc đầu."

Chú Lý, anh cháu bảo rằng không quen ở cùng người lạ.

Không phải chú ở lầu bảy có một căn hộ rộng hơn trăm mét vuông sao?

Chú chừa chỗ cho bọn họ ở đi."

Không phải cô không muốn giúp, cô chỉ sợ sẽ dẫn sói vào nhà.Huống chi từ tầng bốn trở lên, có rất ít người chịu cho gia đình khác ở cùng, vậy nên ông ta mới không muốn buông tha cho Phù An An.Lý Hữu Tài luôn lấy danh nghĩa giúp đỡ người khác để tạo tiếng thơm cho mình, nhưng một mình ông ta sống ở tầng bảy, một bình nước khoáng cũng không muốn lấy ra.Phù An An dùng giọng điệu nhẹ nhàng chặn họng ông ta lại.Cũng không phải không thể ngủ được ở cầu thang và hành lang.Vừa nói xong, Phù An An lập tức đóng cửa lại.

Suy nghĩ một lúc vẫn cảm thấy không an toàn, vậy nên cô thuận tay cắm chìa khoá vào trong ổ khoá, xoay nhẹ một vòng.Ngày thứ mười bốn tại thành phố Hải Ly, đây là ngày thứ mười một mưa to.Cơn mưa xối xả tiếp tục trút xuống, một nửa tầng ba đã bị ngập lụt.Điện thoại của Phù An An chính thức hết pin, cắt đứt hoàn toàn với nguồn thông tin đến từ bên ngoài.Tuy nhiên, tin tức từ chính phủ cũng chưa từng được đổi mới kể từ một ngày trước, thông báo cuối cùng chính là bảo người dân của thành phố Hải Ly hãy chuẩn bị đầy đủ lương thực, cố gắng tự cứu chính mình.Càng ngày càng có nhiều người dọn lên tầng trên, người và đồ đạc chen chúc nhau khiến hành lang gần như không còn chỗ để đặt chân.Cốc cốc cốc...Cửa phòng lại bị gõ vang.Phù An An không mở cửa, cô tháo miếng dán mắt mèo rồi nhìn ra bên ngoài.Một đứa bé đang được người lớn bế vẫy tay với cô thông qua mắt mèo.Phù An An mím môi, ngón tay cứ sờ đi sờ lại chốt cửa, không ngừng đấu tranh tâm lý xem có nên mở cửa hay không.Phù An An nhìn người lớn đằng sau đứa bé, cuối cùng vẫn quyết định không mở cửa.Cô che lại mắt mèo lần nữa, sau đó kiểm tra chốt cửa thật kỹ.Bên cạnh truyền đến tiếng cửa mở.Hàng xóm kế bên đã mềm lòng đón cả gia đình của đứa bé vào ở cùng.Phù An An quay về chỗ cửa sổ, nhìn mực nước đang dâng cao, nghĩ rằng liệu có khi nào lũ lụt sẽ nhấn chìm tầng sáu hay không?Đừng nói thành phố Hải Ly sẽ thật sự biến thành biển nhé?Trên mặt nước vẩn đục, ngoại trừ lá cây và rác rưởi thì còn có thêm hai xác chết đã trương phồng.Cũng không biết hai cái xác này đến từ đâu, nhưng chúng chắc chắn đã khiến tất cả mọi người hoảng sợ.Buổi tối...Sấm sét ầm đùng, gió táp mưa sa, bão táp lại tiếp tục kéo đến.Phù An An ngủ thiếp đi trong tiếng mưa to, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng thét chói tai đầy thê lương vang lên.Tiếng thét thất thanh và ngắn ngủi ấy đã khiến Phù An An giật mình tỉnh giấc.Sau khi lắng nghe, ngoại trừ tiếng sấm và tiếng gió, hành lang và nhà cách vách đều cực kỳ yên tĩnh, dường như đó chỉ là ảo giác mà thôi.Nhưng tim Phù An An lại đập cực kỳ nhanh, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.Mãi cho đến sáng sớm, Phù An An mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, sau đó lại bị đánh thức bởi âm thanh lách cách.Khoá cửa đang chuyển động, bên ngoài có ai đó đang cố dùng chìa khoá để mở cửa phòng cô.Tất nhiên bọn họ không thể mở được, bởi vì Phù An An đã khoá trong bằng một chiếc ổ khoá khác.Nhìn qua mắt mèo, Phù An An trông thấy Lý Hữu Tài, bên cạnh hắn còn có mấy hộ gia đình ở tầng dưới."

Các người đang làm gì vậy?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 45: Thành Phố Hải Ly (10)


Nghe thấy giọng nói của Phù An An, Lý Hữu Tài dừng động tác mở khoá lại, nở một nụ cười khiến người ta khó mà thoải mái: "An An, cháu không sao chứ?

Sao gọi mãi mà không thấy cháu trả lời, làm chú lo muốn chết!"

Phù An An duỗi tay ấn chốt cửa, trầm giọng nói: "Cháu ngủ quên thôi, không sao cả, chú Lý về đi."

Lý Hữu Tài đương nhiên sẽ không rời đi ngay."

An An, hôm nay chú tới tìm cháu để nói chuyện này."

Trong lúc nói, Lý Hữu Tài thở dài thườn thượt, "Cháu biết tình hình hiện tại mà, chung cư đang thiếu hụt lương thực, không biết cháu có dư thức ăn không, nếu có thì mang ra giúp đỡ mọi người một chút."

"Chú à, ngay cả chú cũng biết lương thực đang khan hiếm, cháu làm sao còn dư cho được?"

Phù An An cau mày lắc đầu."

Là hàng xóm với nhau, cháu cũng phải giúp đỡ một chút đi chứ."

Lý Hữu Tài thấy nói mãi cũng không ăn thua, ông ta khẽ cau mày, "Nhà cũng không cho ở, đồ ăn cũng không muốn đưa, làm người sao có thể máu lạnh như vậy!"

Bởi vì mọi người đều là NPC, đại ca ạ!Phù An An chửi thầm trong lòng.

Cửa phòng đóng chặt, Lý Hữu Tài cũng chưa muốn trở mặt với Phù An An nên cũng không còn cách nào khác.Dây dưa hơn mười mấy phút, cuối cùng Lý Hữu Tài chỉ đành dẫn những người kia đi lên những tầng khác.Động tác mở khoá sáng này đã khiến Phù An An trở nên cảnh giác hơn, cô tìm mấy tấm ván gỗ và đinh vội vàng niêm phong cửa phòng của mình lại.Lý Hữu Tài đã đi tới lầu trên, khi nghe thấy âm thanh này, ông ta khẽ cau mày lại.Phù An An không đi ra ngoài nên không biết, hiện tại lầu bảy đã sớm đổi chủ.Ngoại trừ căn phòng mà Lý Hữu Tài vẫn luôn ở, những hàng xóm có quan hệ tốt nguyện ý trở thành đàn em của ông ta mới được lưu lại, còn những người có quan hệ không tốt đều bị đuổi ra ngoài.Những căn phòng khác chất đầy đồ ăn do ông ta lợi dụng chức vụ của mình thu về và băng nhóm nhỏ ông ta mới vừa thành lập cũng sống ở đó.Đàn em bên cạnh Lý Hữu Tài tiến đến trước mặt ông ta nói: "Anh Lý, người ở lầu sáu kia không nể mặt anh chút nào, sao chúng ta không xuống tay với cô ta để răn đe những người khác?"

Lý Hữu Tài giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó, ông ta cười để lộ hàm răng ố vàng vì hút thuốc, "Cứ để đó đi, buổi tối bàn sau."...Phù An An đóng đinh thật chặt vào cửa sổ, tiếp đó xoay người ngồi xuống giường.Trời mưa lâu như vậy, chăn đã có chút ẩm ướt.Phù An An suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, ghé vào bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.Trên mặt nước lại có thêm vài xác chết, bên ngoài truyền đến tiếng thì thầm và tiếng khóc than, có cả tiếng trẻ em đang nói chuyện.Sống cách vách cô là hai cụ già đã ngoài năm mươi, tính tình không được tốt lắm, rất hay to tiếng với nhau, nhưng hôm nay lại không nghe thấy động tĩnh gì.Phù An An cau mày, cô không muốn nghĩ sâu hơn.

Thay vì nghĩ ngợi lung tung, chi bằng tìm cách cải tạo lại cái thau mà cô đã mua trước đây.Lúc này mực nước đã dâng lên đến tầng thứ ba, mà trò chơi chỉ mới trôi qua một nửa thời gian.Tầng sáu không phải là độ cao an toàn, Phù An An đã lên kế hoạch thay đổi nơi ở từ lâu.Trên bàn đặt một tấm bản đồ khổ giấy A3 của thành phố Hải Ly, Phù An An đã đánh dấu vài vòng tròn màu đỏ lên đó.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi nước ngập lên tới tầng năm, cô sẽ rời đi ngay.Vào nửa đêm, Phù An An bị đánh thức bởi tiếng bước chân vội vã."

Cứu mạng, dưới lầu có người ăn cướp!"

"Giết người rồi!"

"Mở cửa, mở cửa ra!"

Không biết tại sao bên ngoài lại hỗn loạn, Phù An An vừa định vạch mắt mèo ra nhìn thì một cái rìu chữa cháy đã bổ thẳng vào cửa phòng.Phù An An bất ngờ lui về sau, suýt chút nữa đã bị vấp phải chiếc bàn sau lưng ngã nhoài.Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lý Hữu Tài, "An An, tòa nhà hỗn loạn rồi! cháu ra ngoài đi, chú dẫn cháu lên lầu bảy."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 46: Thành Phố Hải Ly (11)


Phù An An cau mày, "Chú Lý, cháu không mở cửa thì chú cũng không cần phải chém cửa mà đúng không?"

"Không phải tại cháu ép chú sao."

Giọng nói của Lý Hữu Tài khó nén sự đắc ý.Cô gái sống ở căn phòng này chính là người xinh đẹp nhất trong chung cư của bọn họ.

Ông ta sống đã hơn 40 năm, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.Ông ta vốn dĩ muốn thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc cô lại không chịu hợp tác.Lý Hữu Tài thở dài, "Cháu đừng diễn nữa, ở đây chỉ có một mình cháu thôi đúng không?

Mưa to đã hơn mười ngày, bên ngoài thật sự rất hỗn loạn.

Mọi người đều ốc không mang nổi mình ốc, một cô gái như cháu có thể sống sót được mấy ngày đây?

Ngoan ngoãn nghe lời chú nói, chú sẽ thương cháu."

Thương em gái mày!

Lão già biến thái không biết xấu hổ!Xem ra cô không thể đợi đến ngày mưa to ngập đến tầng năm được rồi.Phù An An mở cửa sổ ra, nhìn xuống bên dưới.Cơn lũ đã dâng lên đến tầng thứ ba, mặt nước đục ngầu khiến người ta không thể nhìn ra dưới nước có thứ gì.Phù An An dùng tốc độ nhanh nhất gỡ ga trải giường, chăn bông và màn cửa xuống dưới.

Cô xoắn chúng lại và buộc tất cả thành một sợi dây thừng.Cô cột một đầu vào cửa sổ, đầu còn lại thì ném xuống dưới, độ dài không đủ, ga trải giường còn cách mặt nước khoảng chừng hai mét."

Có nhanh lên được không?"

Cửa phòng lung lay như sắp đổ, bên ngoài vang lên tiếng thúc giục của Lý Hữu Tài.Phù An An quyết tâm, cô ném cái thau nhựa lớn trong phòng xuống dưới, tiếp đó mặc phao cứu sinh vào, nắm chặt lấy dây thừng làm từ ga trải giường bắt đầu trượt xuống.Hiện tại độ cao sáu tầng đã được giảm đi phân nửa, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm thấy lo lắng như cũ.Đây là lần đầu tiên Phù An An một mình "vượt nóc băng tường", hai tay hai chân vẫn đang run rẩy."

Anh Lý, cửa mở rồi!"

Giọng nói bên ngoài khẽ dừng một chút, ngay sau đó nói: "Anh Lý, con đàn bà kia chạy rồi!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, điều này làm Phù An An hoảng sợ.Tay đột nhiên mất sức, cô lập tức rơi một cái "bõm" vào trong nước.Lý Hữu Tài và người của ông ta đã chạy đến bên cửa sổ.Phù An An bơi chó nổi lên, giơ ngón giữa với Lý Hữu Tài.Ban đêm, xung quanh tối đen như mực nên cô không tài nào thấy được biểu cảm trên mặt Lý Hữu Tài.Sau khi làm xong, Phù An An tìm được thau nhựa của mình.

Cô tốn không ít sức lực để leo lên, sau đó nhanh chóng chèo đi....

Kế hoạch bỏ trốn vẫn chưa hoàn hảo.Tuy xung quanh đều là nhà cao tầng, nhưng xét đến vấn đề an toàn, Phù An An không dám lại gần.Cô dầm mưa từ đêm khuya cho đến ban ngày, quần áo trên người đã sớm ướt đẫm, hơn nữa cô còn phải liên tục múc nước từ trong thau nhựa ra.Mệt chết cô rồi!Phù An An hắt xì một cái, nhìn nơi mà mình vừa tới... trường trung học số 5 của thành phố Hải Ly.Đây cũng chính là trại tị nạn mà hệ thống trò chơi nhắc đến mấy ngày hôm trước.Nhưng trại tị nạn này không giống như tưởng tượng của cô lắm.Theo lý thuyết, có nhiều người đến lánh nạn ở trường trung học số 5 như vậy, nơi này ắt phải vô cùng náo nhiệt, nhưng không hiểu sao lúc này nó lại cực kỳ yên tĩnh.Phù An An nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy bên trong phòng học vẫn có người.Nhưng tinh thần của ai cũng đều uể oải, ánh mắt chết lặng, tất cả đều lười biếng nằm trên mặt đất, trông như ba ngày chưa được ăn uống gì.Để đề phòng chuyện không may, Phù An An không dám đi đến quá gần.Tõm...Tiếng vật nặng rơi xuống nước vang lên từ sau lưng.Phù An An quay đầu lại nhìn, không ngờ đó lại là một khối thi thể!Mọi người trong phòng học dường như không hề ngạc nhiên về điều này.

Họ chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, cũng không có nhiều dao động cảm xúc khi nhìn thấy ai đó chết đi.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cái thau nhựa lớn của Phù An An, mắt bọn họ bỗng dưng sáng lên."

Thuyền!"

Chỉ một câu này đã khiến người ở trong phòng học của tất cả các tầng lầu đổ dồn ánh mắt về Phù An An.Sau đó, hơn một nửa những người đó đều trở nên điên cuồng."

Tôi phải thoát khỏi nơi này!"

"Tôi muốn về nhà!"

"Đưa tôi đi với!"

Những người này chẳng màng độ cao mà nhảy thẳng xuống từ trên cửa sổ, tất cả đều bơi về phía Phù An An, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả zombie trong trò chơi đầu tiên nữa.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 47: Thành Phố Hải Ly (12)


Phù An An hoảng sợ, cô lấy dao phay làm mái chèo liều mạng điều khiển cái thau.Những người phía sau đã đuổi theo cô qua vài dãy phố, mãi cho đến khi Phù An An cũng không rõ mình đã rẽ qua bao nhiêu con đường, lúc này cô mới cắt đuôi được bọn họ.Không ngờ đến tình huống tại trại tị nạn còn đáng sợ hơn cả tình hình trong cộng đồng.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, trại tị nạn biến thành như vậy cũng không có gì là lạ.Không có thức ăn cứu trợ, càng ngày càng có nhiều người cần được giúp đỡ.Căn bản không thể kiên trì được mấy ngày.Nạn dân và nhân viên công tác ăn không đủ no, chính phủ không ai làm việc... trật tự dần bị sụp đổ, trại tị nạn chẳng phải sẽ là nơi thảm nhất hay sao?

Phù An An ngồi trong cái thau hít sâu mấy cái.Sau khi nới lỏng cảnh giác, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, Phù An An cảm thấy vừa đói lại vừa khát.Cô lấy một chai nước khoáng ra, uống hai ngụm thật to rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là tìm được một nơi để đặt chân.Mưa thật sự quá lớn.Còn không thay quần áo khô ráo, thân nhiệt hạ xuống sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.Cô không dám đến những tòa nhà cao tầng bình thường.

Cho đến khi cô nhìn thấy một toà nhà hai tầng có đề biển "Cảnh Sát".Ánh mắt Phù An An sáng lên, cô ra sức chèo về phía toà nhà đó.Tiếp đó cô bò vào trong thông qua đường cửa sổ, bởi vì mực nước đã ngập quá tầng một.Đi dạo một vòng bên trong, cô phát hiện đồn cảnh sát này vắng tanh không một bóng người.Phù An An kéo cái thau nhựa lớn vào trong và đặt nó ở tầng hai.

Văn phòng lớn nhất ở đây có đặt một cái sô pha nhỏ, bên cạnh còn treo một bộ cảnh phục.Trên bàn có đặt một khung ảnh, trong bức ảnh là một nhà ba người với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Sau khi xem qua, Phù An An che bức ảnh đó lại, thay quần áo ướt nhẹp của mình bằng một bộ đồ khô ráo.Lúc trước rời đi quá vội vàng, Phù An An chỉ kịp mang theo một bộ quần áo để tắm rửa.Nhìn bộ cảnh phục treo bên cạnh, cô tiện tay nhét nó vào trong không gian của mình.Hôm nay là ngày thứ mười sáu ở thành phố Hải Ly.Phù An An nhìn đồng hồ không ngừng lắc qua lắc lại ở trong văn phòng, lúc này đã là 11 giờ trưa.

Không còn lo lắng và lạnh lẽo, cảm giác đói bụng càng thêm rõ rệt hơn.Cô lấy một bịch sữa và một túi bánh mì ra, khoanh chân ngồi trên sô pha gặm nhấm.

Lúc rảnh rỗi không có gì làm, cô thuận tay kéo một ngăn tủ ở trong phòng làm việc ra, bất ngờ phát hiện một chiếc bật lửa.Phù An An: (⊙o⊙)!Một phút đồng hồ sau, trong văn phòng xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.Phù An An vơ vét trong văn phòng được một chồng giấy, cô đặt một hộp cơm nhỏ lên ngọn lửa không lớn cũng không nhỏ kia.Hộp cơm được đổ đầy nước, không bao lâu sau đã sôi lên ùng ục.Phù An An vừa hát ngâm nga vừa bỏ mì tôm vào.Ngoài ra còn có chân giò hun khói và trứng kho...Đây là bữa ăn nóng hổi đầu tiên mà cô có kể từ khi thành phố mất điện.Cho đến thời điểm hiện tại, lửa cũng là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ.Sau khi ăn uống no nê, Phù An An nhét bật lửa vào trong túi áo, bắt đầu tìm kiếm những gì hữu ích bên trong tòa nhà hai tầng không bị ngập nước này.Đến sở cảnh sát, điều cô hy vọng nhất chính là tìm được một cây súng.Thế nhưng món đồ chơi này không dễ tìm đến vậy, cô chẳng tìm được căn phòng nào giống như phòng chứa vũ khí.

Mãi cho đến khi lục tung hết những căn phòng ở tầng hai, cuối cùng cô cũng tìm thấy một khẩu súng ngắn ở trong căn phòng cuối cùng bên dưới tầng trệt ngập nước.Ngoài ra, cô còn thu hoạch được một băng đạn.

Phù An An cười hắc hắc, lắp đạn vào súng rồi cất nó ở trong không gian.Hiện tại, cô có thể đổi dao phay thành súng thần công rồi.Ngoại trừ súng, Phù An An còn tìm thấy mấy cái ghế đẩu bằng gỗ.Cô dọn dẹp căn phòng để nó trống trải hơn, sau đó châm lửa lớn hơn và đặt những chiếc giá xung quanh để hong khô bộ đồ ướt.Ngọn lửa đỏ rực và cơn mưa nặng hạt bên ngoài cửa sổ tạo thành một sự tương phản rõ rệt.Phù An An ngồi ở trên ghế sô pha cảm thán, quả nhiên ra ngoài vẫn tốt hơn.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 48: Thành Phố Hải Ly (13)


Mưa to dâng lên với tốc độ cực nhanh, cục cảnh sát không phải là nơi nên ở lâu dài.Đi đến đâu để vượt qua mười ngày cuối cùng, đây là một vấn đề nan giải.Phù An An ngồi trước cửa sổ, cô bị hấp dẫn bởi một toà nhà chọc trời nằm giữa những kiến trúc cao tầng...

ánh sáng của thành phố Hải Ly, khách sạn Lạc Luân.Sở dĩ Phù An An nhớ rõ là vì nó được quảng bá khá rầm rộ, ngay cả trên xe buýt cũng có thể nhìn thấy quảng cáo về nó.Động tiêu tiền của thành phố Hải Ly.

Không chỉ được xem là biểu tượng kiến trúc cao nhất, nó còn được mệnh danh là khách sạn an toàn nhất.Phù An An khẽ cong môi, cảm giác bản thân đã tìm thấy nơi trú ẩn tiếp theo.Nhưng khách sạn Lạc Luân lại nằm ở trung tâm thành phố, cách vị trí hiện tại của cô rất xa, nếu đi ô tô cũng phải mất hai ba tiếng mới đến.Nếu bắt đầu đi từ bây giờ... từ nơi này cho đến khách sạn, chẳng khác gì Đường Tam Tạng ngồi thau nhựa đi đến Tây Thiên thỉnh kinh.Phù An An nhớ tới chiếc thuyền bơm hơi mà cô nhìn thấy trong cửa hàng vài hôm trước.Cửa hàng kia hình như cách nơi này cũng không xa lắm, đi qua mấy con phố là tới.Phù An An cất quần áo đã được hong khô đi, mặc áo mưa và quần đi mưa đã mua trước đó vào.

Cô lấy băng dính tìm thấy ở trong văn phòng quấn chặt ống quần, cổ tay áo và những nơi nước mưa có thể thấm vào.Sau khi mặc áo phao, cô ngồi trên chiếc thau lớn chèo về phía cửa hàng bán đồ che mưa.Trên mặt nước vẩn đục chỉ có một mình Phù An An, mà trên những ngôi nhà cao tầng, phía sau cửa sổ được những bức màn che lại, vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đang đổ dồn về phía cô.Mực nước đã dâng cao lên đến bảy, tám mét... một số căn nhà trệt tự xây chỉ còn dư lại nóc nhà.Bởi vì không có biển báo chỉ đường, Phù An An suýt chút nữa đã lạc đường ở trên mặt nước.

Cô phải mất một ít thời gian vòng đi vòng lại mới tìm được cửa hàng bán đồ che mưa kia.Lúc này, nó cũng chỉ còn lại một tầng.Phù An An đi dạo xung quanh một vòng, ngôi nhà đã bị rèm che mất nên không thể nhìn thấy tình hình bên trong.Nghĩ đến súng lục ở trong không gian, Phù An An liền chèo thau đi đến gần ngôi nhà.Cửa kính mà không có lưới chống trộm thì căn bản là vô dụng, cô phá nát cửa kính, thấy bên trong tối đen như mực.Khi Phù An An trèo tường vào, một người đứng sau bức tường đột nhiên lao về phía cô.Mẹ nó, chuột lớn ở đâu ra vậy!Phù An An bị người nọ đụng trúng, cô theo phản xạ giơ chân lên đạp vào cái chân thứ ba của hắn.Chỉ nghe thấy a một tiếng, chuột lớn ngã sang một bên, Phù An An lập tức cầm dao phay kề lên cổ hắn ta."

Em gái, đừng mà!"

Người đàn ông bị đè ở trên mặt đất vội vàng xin tha.Phù An An kéo rèm ra, thấy rõ người bên dưới... là ông chủ của cửa hàng bán đồ che mưa.Cô sửng sốt, nhưng dao phay trên tay không hề rời đi, "Anh định đánh lén tôi hả?"

"Em gái, tại cô đột nhập vào nhà làm tôi hoảng sợ mà."

Ông chủ không dám cử động dù chỉ một chút, sợ tay cầm dao của Phù An An run lên.

Hắn cẩn thận nhìn cô, hai mắt sáng lên: "Tôi vẫn nhớ rõ cô, có phải cô từng đến đây mua đồ hay không?"

Cô gái xinh đẹp này cực kỳ bủn xỉn, chỉ 5 mao tiền thôi mà ngồi trả giá hết cả nửa ngày."

Em gái nhỏ có chuyện gì từ từ nói, có thể cất dao đi không?"

Phù An An mím môi, chậm rãi thả hắn ra, nhìn xung quanh rồi nói: "Tôi đến tìm anh mua một thứ.

Thuyền bơm hơi lúc trước tôi xem còn không?"

"Không, không còn."

Ông chủ dùng sức lắc đầu, "Cô không thấy tình hình hiện tại sao, sao có thể còn thuyền được chứ?"

Phù An An khẽ mím môi, lặng lẽ đánh giá ông chủ.

"Không còn thuyền, vậy anh tới đây làm gì?"

Lúc này, trán hắn ta ướt đẫm, tuy quần áo đã khô nhưng giày vẫn thấm nước, trên sàn nhà có dấu chân ẩm ướt.Rõ ràng hắn ta vừa mới dầm mưa bên ngoài về.
 
Back
Top Bottom