Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 29: Lễ Hội Ngoài Khơi (29)


Hai người nhanh chóng thu dọn hành lý, Phó Ý Chi đi trước, Phù An An đi phía sau, bọn họ đi từ thùng hàng cao nhất xuống tầng tiếp theo.

Tốc độ của Phó Ý Chi cực kỳ nhanh, Phù An An gần như không thể đuổi kịp hành động của anh.Đột nhiên, một cái bóng lớn xuất hiện trên đầu, nhịp tim của Phù An An tăng nhanh, một dự cảm cực kỳ xấu xuất hiện trong lòng cô.

Phù An An như bộc phát hết sức mạnh trong người, cô nhanh chóng bổ nhào về phía Phó Ý Chi.Thùng hàng ở trên cao nhất rơi sát qua đỉnh đầu của bọn họ, hung hăng đập về phía sau.

Dưới chân bị lõm xuống, thùng hàng thấm ra một vũng máu lớn, một số zombie bên trong duỗi cánh tay ra, cố gắng bò ra khỏi khe hở bị đập nát.Phó Ý Chi phản ứng lại, nhìn Phù An An một cái thật lâu, "Cảm ơn cô."

"Không có gì."

Phù An An liếc mắt nhìn bầy zombie, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, "Đưa tay ra."

Phù An An dùng tốc độ nhanh nhất quấn băng dính khắp miệng ống tay áo và ống quần của anh, sau đó lấy nước hoa xịt lên cơ thể của hai người."

Đi!"

Phù An An dẫn anh chạy về phía trước, tới mép của thùng hàng thì lập tức dừng lại.

Bên dưới là ba tầng thùng hàng, độ cao hơn bảy mét."

Đừng sợ, nhảy xuống đi."

Phó Ý Chi trầm giọng nói bên tai cô."

Quá cao."

Phù An An lắc đầu, có chút do dự."

Đáp xuống bằng thân bên phải, khi tiếp đất thì lăn một vòng."

Phó Ý Chi đột nhiên nói ra lời này, sau đó vươn tay đẩy cô một cái.Phù An An trong nháy mắt đó muốn chửi má nó, cơ thể tận lực phối với hợp đầu óc, dựa theo lời Phó Ý Chi thực hiện động tác rơi xuống.

Con người ở trong hoàn cảnh nguy hiểm sẽ phát huy tiềm lực vô cùng lớn, Phù An An hoàn hảo rơi xuống đất, nhưng bị ngã cực kỳ đau.Phó Ý Chi cũng nhảy xuống tới, đại ca chính là đại ca, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại dù chỉ một cái.Lộp bộp mấy tiếng, một đống lớn zombie cũng lăn xuống theo bọn họ.

Có con bị đập bể đầu, có con bị ngã tàn phế, có con tứ chi vặn vẹo đi về phía bọn họ.Phó Ý Chi nổ súng dọn sạch đám zombie trước mặt, "Độ cao này vừa lúc thích hợp, cố gắng tiếp tục di chuyển ở trên này và theo sát tôi."

Cả hai cố gắng chạy trên những thùng hàng ở tầng năm hoặc tầng sáu, tiếng súng và tiếng bước chân sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.Lúc này, Lý Phi Yến ngước mắt lên, "Lý Cao, còn có người sống!"

Lý Cao đã mất đi rất nhiều đồng đội, hắn phun một ngụm nước bọt, "Mẹ nó, bắt hết bọn chúng xuống cho tao!"

Bọn họ chạy đến đâu thì lựu đạn nổ tung đến đó, sóng nhiệt lan xa khiến những mảnh sắt nhỏ vụn xẹt qua mặt của Phù An An, rạch ra một đường máu.

"Ôi trời."

Phù An An nhịn đau dùng một tay che mặt mình lại, một tay khác cầm súng đập lên con zombie vừa mới rơi xuống bên cạnh, "Anh xem có phải bên dưới có ít zombie quá hay không, bọn họ vậy mà vẫn còn có thời gian rảnh rỗi đi đối đầu với chúng ta."

Phó Ý Chi đã đổi súng ngắn thành một con dao dài, anh nhanh chóng chém phăng ba con zombie bên cạnh rồi nhìn xuống dưới một chút."

Chính xác là quá rảnh rỗi."

Phó Ý Chi lấy súng từ chỗ Phù An An, sau đó nhắm ngay thùng hàng bên cạnh bắn hai phát.Hai tiếng súng vang lên, khoá cửa của những thùng đừng hàng mở ra, zombie bên trong lập tức ồ ạt xông ra ngoài."

Mẹ kiếp!

Chạy mau."

Lý Cao thầm mắng một tiếng, mau chóng rời khỏi nơi này.*Mặc dù bọn họ muốn duy trì độ cao như cũ, nhưng vẫn bị rơi từ tầng sáu xuống tầng ba.

Zombie càng lúc càng nhiều, phía trên, phía dưới, trái phải xung quanh, bọn họ đã hoàn toàn bị zombie bao vây.Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi đạn dược và sức lực cạn kiệt, đó cũng là lúc bọn họ phải đối mặt với tử thần.Phù An An đánh giá vị trí hiện tại, bây giờ bọn họ đang ở trung tâm của chiếc thuyền, "Thầy Phó, chúng ta có thể chạy đến mép của chiếc thuyền này không?"

"Cô muốn làm gì?"

"Chắc là mép thuyền sẽ có chuẩn bị thuyền nhỏ đúng không?"

Phù An An nhìn Phó Ý Chi, "Hai ngày cuối cùng chúng ta đâu nhất thiết phải ở lại trên thuyền hàng."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 30: Lễ Hội Ngoài Khơi (30)


"Đi bên phải."

Phó Ý Chi trở tay cắm con dao dài lên đầu một con zombie, "Theo sát tôi."

Tốc độ của Phó Ý Chi cực nhanh, anh luôn có thể tìm ra những con đường nhỏ tối ưu bên trong vô số những thùng đựng hàng.Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bọn họ có thể vượt qua nơi này một cách dễ dàng, càng ngày càng có nhiều zombie đuổi theo bọn họ.Đám zombie dưới chân và sau lưng bắt đầu gào lên, móng vuốt trắng bệch vươn ra như muốn mau chóng bắt lấy vật sống phía trước.

Mùi thi thể tanh hôi cứ quanh quẩn ở nơi chóp mũi, bàn chân vừa bước qua một cái thi thể thì lại giẫm lên một đống thịt thối.Máu mủ văng khắp nơi.

Khoảng cách mấy chục mét ngắn ngủi lại giống đang như chạy đua với tử thần trước sự truy đuổi của zombie.Cuối cùng bọn họ cũng tới được mép thuyền, đồng thời cũng nhìn thấy tình hình bên dưới."

Không có thuyền."

Phó Ý Chi nhướng mày, quay người nhìn Phù An An."

Có!"

Phù An An bắn hai phát súng vào zombie, sau đó lấy hai bộ áo pháo treo ở bên cạnh xuống, đưa một bộ cho Phó Ý Chi, "Anh nhảy xuống trước đi."

Phó Ý Chi ôm áo phao, hiếm khi thấy anh không có phản ứng gì như lúc này."

Ngây người chi vậy, đi thôi."

Phù An An giữ chặt Phó Ý Chi, khi cô nhảy xuống cũng kéo theo anh.Sau khi rơi xuống nước, Phù An An buông Phó Ý Chi ra, lấy chiếc thuyền bơm hơi mà cô đã chuẩn bị ngay từ đầu ra.

Ông chủ bán thuyền bơm hơi thật sự rất có tâm, còn tặng cho cô một cái dụng cụ bơm hơi thủ công.

Một phút sau, chiếc thuyền bơm hơi dài hai mét, rộng một mét đã nổi ở trên mặt nước.Hai người ngồi trên thuyền cao su chèo về phương xa, nhìn từng bầy zombie phía sau lũ lượt rơi xuống nước, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.Phù An An gần như nằm liệt một chỗ, cô ngã người nằm trên thuyền cao su không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi Phó Ý Chi lên tiếng, "Thì ra vòng tay không gian nằm ở trên người cô."

Phù An An lập tức ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn Phó Ý Chi, "Chúng ta đã hợp tác và chung sống nhiều ngày như vậy, mới vừa rồi hai chúng ta còn sống chết có nhau đó, có hai ngày cuối cùng này thôi, anh sẽ không vì vòng tay không gian này mà chơi tôi đâu đúng không?"

"Nếu tôi muốn giết cô thì còn đợi tới bây giờ sao?"

Phó Ý Chi gỡ băng dính quấn quanh tay chân ra, tiếp đó cởi áo khoác khiến áo sơ mi thấm máu lộ ra, "Cô có thuốc cầm máu không?"

"Ôi, anh bị thương sao?"

Cô giật mình hỏi.Bí mật về không gian đã lộ, Phù An An cũng không muốn giấu diếm làm gì.

Cô vừa phất tay một cái, trên thuyền cao su đã rải đầy thuốc thang, "Lúc mua thuốc tôi có hơi vội vàng, anh xem có thứ anh cần hay không?"

Nhìn thấy nhiều thuốc như vậy, Phó Ý Chi chỉ cau mày chứ không hề vui mừng, "Nhiều thuốc như vậy, cộng thêm một chiếc thuyền cao su, rốt cuộc không gian của cô còn có thể bỏ thêm gì nữa vậy?"

"Có ba mươi chai nước suối, mấy chục gói mì ăn liền, tôi còn mang theo quần áo và đồ hộp chúng ta tìm được trước đó, có cả áo mưa và ô nữa.

Anh yên tâm, nhiêu đó đủ để chúng ta ăn mặc rồi."

Phù An An cẩn thận kiểm tra lại một chút, không ngờ bản thân lại vô thức dự trữ nhiều đồ như vậy.Phó Ý Chi càng nghe càng cảm thấy có chỗ không đúng, "Không gian của cô lớn cỡ nào vậy?"

"Nó có sáu ngăn, rộng cỡ một chiếc vali 23 inch."

Phù An An lo lắng người khác không hình dung được 23 inch lớn bao nhiêu, còn cố ý khoa tay múa chân một chút."

Sáu ngăn?"

Phó Ý Chi lặp lại một lần nữa."

Đúng vậy."

Phù An An đã nhận ra sự khác thường của anh, "Làm sao vậy?"

"Tất cả những người nhận được đạo cụ không gian chỉ có bốn ô trống."

Phó Ý Chi nhìn Phù An An, "Cô có nhiều hơn những người khác hai ô."

Phù An An nghe xong thì sững sờ, "Thật ư?

Tại sao vậy?"

"Ngay cả cô cũng không biết thì sao tôi lại biết được?"

Phó Ý Chi lục lọi trong đống thuốc, tìm kiếm loại mà mình cần, dường như không hề để ý chuyện liên quan đến đạo cụ không gian chút nào.Nhưng chính thái độ không để bụng của anh lại khiến Phù An An cảm thấy an tâm hơn.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 31: Lễ Hội Ngoài Khơi (31)


Sau lưng Phó Ý Chi có một vết thương lớn cỡ mười cen-ti-mét, là do miếng sắt vụn văng ra trong vụ nổ quẹt trúng.

Sau khi anh cởi áo, máu tươi tuôn ra ào ạt, thuốc anh bôi không đều cho nên không thể cầm máu được.Phù An An thấy vậy thì cầm thuốc bột, nhanh tay nhanh chân bôi thuốc lên miệng vết thương sau lưng anh.Phó Ý Chi nhắm mắt lại, để mặc cho Phù An An bôi thuốc cho mình.

Điều này khiến Phù An An có cảm giác mình giống như một tiểu nha hoàn đang hầu hạ cho một nhân vật lớn.Nghĩ đến đây, động tác trên tay Phù An An bất giác mạnh hơn, Phó Ý Chi không khỏi mở mắt ra nhìn về phía cô."

Ngại quá, ở nhà tôi thường hay làm thịt khô, lúc nãy cứ tưởng đang xát muối lên thịt."

Phù An An cười ngượng ngùng, nhanh chóng băng bó thật tốt cho anh, sau đó lại tỉ mỉ, dịu dịu dàng dàng bôi thuốc lên vết thương ở trên mặt mình.Phó Ý Chi: "..."

Cách đó không xa, trên thuyền chở hàng lại xảy ra một vụ nổ lớn.Vụ nổ mãnh liệt khiến những mảnh sắt vỡ văng cao hơn mười mét, cuối cùng rơi xuống biển khiến bọt nước bắn lên tung toé....Trong làn khói dày đặc, có người chơi còn sống sót chạy ra.

Phù An An nhận ra người này, là cái tên lúc nãy vẫn luôn chĩa súng về phía bọn họ.Bây giờ là đêm khuya, mặt nước đen như mực, bọn họ có thể nhìn thấy người chơi này nhờ ánh sáng toát ra từ mưa bom bão đạn, nhưng người chơi này lại không hề nhìn thấy bọn họ.Điều này khiến Phù An An không khỏi cảm thấy thả lỏng, cô chuyên tâm dọn dẹp đám zombie rơi xuống ở gần đó.Lũ này dễ xử lý hơn đám zombie hệt như thuỷ triều cuồn cuộn ở trên thuyền hàng hơn nhiều, sau vài ngày huấn luyện, Phù An An gần như có thể dùng một dao xử lý một con."

Cô cẩn thận một chút."

Phó Ý Chi ở phía sau lạnh nhạt nói.Phù An An thấy Phó Ý Chi lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, "Yên tâm, tôi sẽ không bị thương."

"Tôi đang nói thuyền cao su."

Phó Ý Chi nhìn bàn tay đang cầm dao phay quơ qua quơ lại của cô nói, "Coi chừng dao phay của cô làm hỏng thuyền bơm hơi."

Phù An An cứng đờ tại chỗ, "...

Khiến anh phải lo lắng rồi, thật ngại quá."

Đùng...Một vụ nổ khác lại vừa xảy ra.Hai người đồng loạt nhìn về phía thuyền hàng, người chơi kia bị bao vây bởi lũ zombie sau lưng nên có chút mất phương hướng, dường như hắn cũng đang định nhảy xuống biển.Hắn có nhảy xuống biển cũng chả sao, quan trọng là đám zombie sau lưng hắn kìa.Hai người mau chóng phản ứng, bắt đầu cấp tốc chèo thuyền.Dao phay mà Phù An An mang theo có rất nhiều tác dụng, nó không chỉ có thể giết chết zombie mà còn có thể sử dụng để làm mái chèo.

Không giống như những cây súng mà Phó Ý Chi mang theo, trong thời điểm mấu chốt, chỉ có thể sử dụng nó như một que cời lửa.Chỉ nghe trên thuyền phát ra một tiếng kêu.Người đàn ông kia đã nhảy xuống.Ngay sau đó, xung quanh tràn ngập tiếng đồ vật rơi xuống nước, âm thanh dày đặc hệt như tiếng mưa rơi.

Khắp nơi vang lên tiếng gào thét của zombie, bởi vì bị mùi hương ảnh hưởng, bọn chúng gần như bơi hết về phía bên này.Zombie có biết bơi không?Phù An An muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bị Phó Ý Chi gọi lại, "Đừng quay đầu, mau chèo thuyền nhanh lên."

Sau khi nói xong, Phó Ý Chi rút súng ra và bắn về phía sau.Mặt nước xung quanh đen tuyền, lúc chèo thuyền, Phù An An vô tình nhìn thấy một vài thi thể không đầu, tốc độ chèo thuyền của cô không khỏi tăng nhanh.Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi chín, buổi sáng lúc 6 giờ.Hai người thay phiên nhau chèo thuyền, dọn dẹp sạch sẽ đám zombie trôi nổi trên mặt nước, hiện tại bọn họ cách con thuyền chở hàng kia cũng khoảng... một nghìn mét.Phù An An nhìn về phía trước, vẫn có thể nhìn thấy thuyền hàng như cũ, nhưng hình ảnh của nó đã bị thu nhỏ đi rất nhiều.

Mà phía sau lưng của bọn họ, không chỉ có biển cả mênh mông mà còn xuất hiện một bức tường trong suốt.Thuyền hàng không ngừng di động và bức tường cũng không ngừng di chuyển theo chiếc thuyền.

Dường như có thứ gì đó đang ngăn cản bọn họ ra khỏi đây.

Phù An An đột nhiên nhớ tới dòng chữ xuất hiện khi cô vừa mới tiến vào trò chơi, "Người chơi không thể trốn tránh trò chơi."

Một nghìn mét có lẽ là khoảng cách xa nhất mà trò chơi cho phép họ cách xa thuyền chở hàng.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 32: Lễ Hội Ngoài Khơi (32)


Một ngàn mét đã đủ rồi.Zombie nói khó nghe chút thì chúng chỉ là những cái xác, vậy nên chúng không biết bơi, toàn thân cứng đờ cũng khó mà trôi tới đây.

Mà cho dù có một hai con trôi nổi tới đây thì cũng không đáng nhắc đến.Hai người đã vượt qua hai ngày cuối cùng ở trên thuyền cao su.Bọn họ có đầy đủ vật tư, nước uống và các tài nguyên khác, ngoại trừ phải thay phiên nhau canh gác thì hai ngày cuối cùng này có thể được xem là hai ngày trôi qua dễ dàng nhất trong hai mươi ngày qua.Phù An An gặm một quả táo, sau đó vứt hạt táo xuống biển khiến mặt nước vang lên tiếng lộp bộp.Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng 'bíp', màn hình và phông chữ quen thuộc xuất hiện trước mặt cô...【Bạn đã sống sót qua 30 ngày, thành công vượt qua vòng chơi "Lễ Hội Ngoài Khơi" lần này.

Bạn sẽ nhận được 10 điểm và tư cách tham gia dự thi.】Cái gì vậy?Phù An An định hỏi Phó Ý Chi bên cạnh, nhưng trước mặt đột nhiên xuất hiện một quầng sáng trắng.Chờ đến khi cô tỉnh lại, xung quanh đã không còn biển rộng mênh mông mà là siêu thị nhỏ cô đang làm thêm.Phù An An nhìn cổ tay trái của mình, trên đó không có gì cả.

Trên mặt cũng nhẵn nhụi, không còn vết thương để lại do bị mảnh sắt sượt qua.Vậy nên đó chỉ là một giấc mơ sao?

Nhưng trò chơi đó chân thật như vậy mà!"

An An, bên ngoài có người đến giao hàng, em ra đó ghi chép lại đi."

Giọng nói của cửa hàng trưởng vang lên khiến Phù An An tỉnh lại.Phù An An xoa trán, nặng nề bước ra ngoài.Ánh nắng buổi chiều khá là gay gắt, cảm giác vô cùng ngột ngạt và nóng bức, Phù An An sắp bị say nắng tới mức hôn mê.Một cô gái mặc váy vàng đi ngang qua va vào thùng hàng đặt trên mặt đất.

Phù An An xoay người nhìn theo bản năng, lúc này cô mới phát hiện người này có chút quen mắt..."

Tôn...

Thải Ngôn?"

Cô gái mặc váy vàng khẽ dừng bước, chậm rãi xoay người nhìn Phù An An.

Hai mắt cô ta trống rỗng vô hồn, sau đó tiếp tục tiến thẳng về phía trước.Dường như nghe theo sự chỉ dẫn nào đó, Tôn Thải Ngôn dừng lại ở ngã tư đường.

Ngay sau đó, một tiếng xe tải chạy như bay từ đường lớn lao tới, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm kịch liệt vang lên.

Đầu xe tải dính đầy máu tươi, dưới bánh xe là những đoạn tay chân bị nghiền nát, đầu cô ta bị mắc vào khe hở trước xe, máu tươi hòa cùng thứ dịch gì đó màu trắng lan tràn khắp nơi.Lúc này, đầu óc Phù An An trở nên trống rỗng, cô nhìn thi thể nát bét của Tôn Thải Ngôn, rồi nhìn cảnh sát và xe cấp cứu mang thi thể đi, dọn dẹp hiện trường.

Cô cứ mơ mơ màng màng, cũng không biết bản thân về lại phòng trọ bằng cách nào.Khi quay về phòng trọ, Phù An An bắt đầu tìm kiếm những nội dung liên quan đến trò chơi sinh tồn ở trên mạng internet.Thế nhưng gần như không có bất kỳ thông tin gì về điều này.Phù An An hít một hơi thật sâu, vậy nên tình huống vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi đúng không?Nhưng vậy cũng khéo quá rồi!Phù An An nằm trằn trọc trên giường.Toàn bộ căn phòng đột nhiên tối sầm lại, như thể cô vừa mới bước vào một không gian khác, những dòng chữ quen thuộc cũng xuất hiện ở giữa không trung.【Chúc mừng bạn đã khiêu chiến thành công vòng thứ nhất của trò chơi, vòng thứ hai sẽ bắt đầu vào lúc 9 giờ 10 phút sáng ba ngày sau.】Lại xuất hiện rồi!Bên dưới dòng chữ này là một chuỗi ký tự nhỏ.【Họ tên: Phù An AnID: 211136Cấp độ: 1Điểm: 10 】Mười giây sau, dòng chữ này biến mất, Phù An An cảm thấy cổ tay mình nóng lên, trên đó xuất hiện dãy số C211136."

Bíp bíp!"

Di động đặt ở bên cạnh vang lên, nó đã tự động tải một phần mềm có icon thuần đen, bên dưới viết hai chữ "Sinh tồn".Phù An An click mở, phần mềm này giống như một diễn đàn xã giao bình thường.Trên cùng diễn đàn là một chuỗi dãy số thay đổi liên tục...21066, 20037, 19980, 21068, 19802...Phù An An quan sát một lúc, phát hiện dãy số vẫn luôn dao động trên dưới 20.000.Những con số này có ý nghĩa gì?
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 33: Thế giới hiện thực (1)


Không ít bài đăng ở trên diễn đàn cũng đang thắc mắc về vấn đề này, Phù An An chọn hai bài được nhiều người thảo luận nhất, tuy nhiên mọi người cũng đang xôn xao, không một ai đưa ra được câu trả lời chắc chắn.Bên dưới cũng có rất nhiều bài thảo luận về vòng thứ nhất của trò chơi.【"Lễ Hội Ngoài Khơi" - cái trò chơi hố chết người kia, mấy người làm thế nào để vượt qua vậy?】【Cả thuyền hàng chứa đầy zombie, 10 ngày cuối cùng mọi người đã núp ở đâu vậy?】【Clm, con điếm hại ông suýt chết, đừng để ông gặp lại mày!】*Phù An An mở đại hai bài đăng ở trên diễn đàn, bên trong có rất nhiều người chia sẻ trải nghiệm về trò chơi.

Thì ra trò chơi không phải chỉ có một cách duy nhất để thông qua mà có thể phát sinh rất nhiều tình huống.Ví dụ có một bài đăng đã viết thế này: Một vài người chơi đã hợp tác với nhau, sau khi phát hiện ra sự khác thường của anh Lý, bọn họ đã đoán được đây là thảm họa zombie.

Vậy nên mọi người đã quyết định dùng vũ lực giết chết anh Lý, tuy nhiên có người đã bị anh Lý cắn trúng.

Đến ngày thứ tám, bọn họ xử lý toàn bộ những NPC lên tiếng phản kháng, thành công tiếp quản con thuyền.Cứ như vậy, bọn họ bình an vượt qua 28 ngày ở trên thuyền!Khi mọi người đang vui mừng khôn xiết, tất cả đều cho rằng trò chơi sắp kết thúc thì toàn bộ những thùng đựng hàng lớn ở trên thuyền đều bị thuyền trưởng bỏ trốn mở ra, thế là một lượng lớn zombie cứ thế tràn ra ngoài.Ngay lập tức, toàn bộ con thuyền đã bị zombie chiếm lĩnh.

Hai ngày này, cho dù là người chơi hay NPC còn sống, tất cả đều táng thân trong miệng zombie.Người viết bài này còn sống là do phát hiện được zombie có khứu giác và thính giác rất nhạy bén, anh ta đã bôi máu và thịt của zombie lên toàn thân, sau đó trốn dưới xác của những con zombie.

Anh ta không dám ăn cũng không dám uống, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, may mắn là vượt qua được hai ngày cuối cùng này.Cũng có bài đăng nói rằng, sau khi anh Lý phát điên cắn người, bọn họ đã rời khỏi khoang thuyền và đi lên trên.

Lúc này bọn họ mới phát hiện ra tất cả những thùng đựng hàng đều chứa đầy zombie.

Bọn họ mất sáu ngày để leo lên thùng hàng cao nhất, nhờ vậy mà bọn họ đã sống sót qua 30 ngày mà không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.Bọn họ khá là may mắn, không gặp phải đám người chơi quăng lựu đạn lung tung.Phù An An đọc hết một lượt, phát hiện một điều khá là quan trọng.

Nội dung của những bài viết mà cô xem đều xoay quanh con thuyền chở đầy zombie, lướt thêm chút nữa, có rất nhiều bài đăng màu xám, không nhìn được nội dung.Click cũng không click được.Phù An An cau mày, cô có rất nhiều thắc mắc về trò chơi này, nhưng không ai có thể giải đáp giúp cô cả.

Phù An An vươn tay kéo diễn đàn xuống dưới cùng, lúc này mới tìm thấy một bài đăng hữu dụng.【Tóm tắt những cạm bẫy trong trò chơi sinh tồn: Sau đây là một vài quy tắc của trò chơi sinh tồn mà tôi tổng kết được, mong những người chơi xui xẻo cũng bị ép phải tham gia trò chơi này bổ sung thêm.Thứ nhất: Trong trò chơi chỉ có một không gian duy nhất, nó cũng không phải bảo bối gì đâu mà chính là bùa đòi mạng đấy.

Tốt nhất không nên tin tưởng bất kỳ ai.Thứ hai: Trò chơi sẽ diễn ra trong 30 ngày, mười ngày đầu là dễ nhất, mọi người phải tích trữ vật tư và chú ý đến các chi tiết của trò chơi, càng về sau càng khó.Thứ ba: Những ai chưa trải qua trò chơi sẽ không thể lấy được bất kỳ thông tin gì từ diễn đàn và những người chơi khác.

Thay vì dành thời gian để lướt diễn đàn, tôi khuyên các bạn hãy rèn luyện cơ thể và các kỹ năng sinh tồn nhiều hơn.Thứ tư: Hệ thống sẽ bảo vệ người chơi, sau khi rời khỏi trò chơi, ký ức về những người chơi khác sẽ trở nên mờ nhạt.

Để đảm bảo an toàn, tuyệt đối không nên để lộ danh tính của mình trước mặt những người chơi khác, tránh chuốc họa vào thân.Thứ năm: Những ai không phải là người chơi sẽ không thể nghe thấy bất kỳ thông tin gì về trò chơi.

Nếu thất bại trong trò chơi, bạn sẽ ngoài ý muốn tử vong trong hiện thực bằng nhiều hình thức khác nhau.Thứ sáu : ...

Mời mọi người bổ sung.】Có gần mười nghìn phản hồi bên dưới bài đăng, bình luận sớm nhất đã là ba năm trước.Có rất ít người bổ sung bài viết, hầu như tất cả đều đặt câu hỏi.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 34: Thế giới hiện thực (2)


Ví dụ như, "Điểm là gì, nó có tác dụng như thế nào?"

"Trò chơi quái quỷ này khi nào mới chịu kết thúc đây?"

Cũng có kẻ lên tiếng chửi rủa người viết bài này.

Bảo anh ta không nên xen vào chuyện của người khác, mấy thứ này chỉ cần bản thân anh ta biết là được, sao phải nói cho người khác nghe.

Nếu cứ trao đổi kinh nghiệm như thế, người chơi lâu năm sẽ mất đi lợi thế mà mình tích lũy được bấy lâu.Phù An An nhìn bài đăng bị dán cảnh báo, hèn gì không thấy chủ bài đăng cập nhật thêm tin tức gì nữa.Những người đọc bài viết này không muốn chia sẻ kinh nghiệm quý báu của họ cho người khác biết.Con người à, ai cũng đều ích kỷ như nhau thôi.Phù An An xem đồng hồ, bây giờ đã là 4 giờ sáng, nên tắt máy đi ngủ rồi!Khó có dịp được ngủ nướng tới 10 giờ, sau khi xin nghỉ việc ở siêu thị, Phù An An gửi một nửa số tiền mà mình tích góp được về quê.Trưa hôm đó, cô lập tức nhận được điện thoại từ người nhà.

Ông bà lo lắng hỏi cô bằng chất giọng địa phương: "An An, cháu làm sao vậy?

Ông nội nói hôm nay cháu gửi 30 ngàn tệ về quê.

Sao cháu lại gửi nhiều tiền về như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu ạ, chỉ là cháu... kiếm được một ít, muốn gửi về quê cho ông bà nội.

Hai người ở quê muốn ăn gì thì ăn, mua gì thì mua, đừng bạc đãi bản thân nhé!"

Phù An An ở bên kia đầu dây thoải mái nói."

Cháu đưa hết tiền cho chúng ta, còn cháu ở bên ngoài làm sao bây giờ?"

Giọng nói không đồng tình của bà nội vang lên."

Hơn nữa, ông của cháu đang mở một sạp xem bói, mọi người rất thích ông ấy.

Chúng ta không thiếu tiền!

Cháu cầm tiền về đi, ăn nhiều một chút, đừng để mình bị đói!"

"Cháu ăn uống đầy đủ mà!"

Phù An An cười nói, "Bà biết hôm nay cháu ăn gì không?

Là thịt nướng đó!"

Phù An An vừa nói xong, ông nội đã gọi video tới, hiển nhiên hai người không tin lời cô, muốn gọi tới để kiểm tra.

Trong điện thoại xuất hiện một ông lão với khuôn mặt tròn và mái tóc vuốt ngược.

Mặc dù tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần ông vẫn còn rất tốt, mặt mày hồng hào.

Hơn nữa ông còn biết dùng Wechat để gọi điện, trông vô cùng thời thượng."

Ông nhìn đi này, cháu có lừa hai người đâu."

Phù An An di chuyển màn hình đến gần vỉ nướng, quay lại cảnh thịt ba chỉ đang rung rung.Ông lão xem xét món thịt nướng trong video bằng ánh mắt soi mói, "Thịt nướng à, cũng không có chất dinh dưỡng gì.

Khi nào cháu về, ông sẽ hầm canh gà cho cháu ăn."

"Đợi mấy ngày nữa ạ."

Phù An An nhìn hai ông bà trong video cười nói, "Mấy ngày nữa cháu sẽ về."

"An An, cháu ở ngoài đừng làm việc quá sức, tiền bạc không quan trọng, chúng ta không nên làm chuyện trái với pháp luật."

Ông lão trong màn hình
bị đẩy ra, thay vào đó là bà lão với giọng điệu nghiêm túc và sâu sắc, "Nếu bên ngoài khó khăn quá, cháu hãy về đây sống đi, bà bán heo lấy tiền nuôi cháu."

"Cháu biết, cháu biết mà!"

Phù An An nghe những lời hào hùng của bà, hốc mắt không khỏi chua sót, "Ông bà nội, nếu không còn gì nữa thì cháu cúp máy đây, cháu còn đang ăn dở..."

Tắt điện thoại, Phù An An hít một hơi thật sâu.Cô được ông bà nội nuôi nấng từ nhỏ, người mà cô luyến tiếc nhất trên đời chính là bọn họ.

Biết mình đang trong tình thế nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của cô chính là đi mua bảo hiểm.Cô tiết kiệm nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ hơn 70 ngàn tệ một chút.

Nếu bản thân không thể giúp họ dưỡng già, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là mua một cái bảo hiểm tai nạn, để lại một khoản tiền cho bọn họ.Công ty bảo hiểm.Nhân viên bán hàng sửng sốt khi nghe Phù An An nói muốn mua một gói bảo hiểm tai nạn mấy chục ngàn tệ, "Cô gái, cô chắc chắn chứ?"

"Chắc ạ."

Đơn hàng lớn từ trên trời rơi xuống lại khiến anh chàng nhân viên trẻ tuổi choáng váng."

Thưa cô, muốn mua bảo hiểm tai nạn thì cần phải có giấy khám sức khỏe.

Chúng tôi không chịu trách nhiệm bồi thường với những khách hàng bị mắc các bệnh như ung thư đâu ạ."

"Tôi có mang theo giấy khám sức khỏe."

Phù An An đưa giấy khám sức khỏe mới nhận được cho anh nhân viên, "Anh nhanh lên đi, tôi đang vội."

Nhân viên bảo hiểm càng thêm lo lắng, "Thưa cô, lừa đảo tiền bảo hiểm cũng là vi phạm pháp luật."

Phù An An: "...

Anh nghĩ nhiều rồi."

Ai lại rảnh rỗi dùng mạng của mình để lừa gạt tiền bảo hiểm chứ?
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 35: Lễ Hội Ngoài Khơi (Ngoại truyện)


Ngày thứ ba của chuyến hành trình về nhà.Một người bước ra khỏi căn phòng ồn ào với vẻ mặt buồn bã."

Tiểu Lý sao ra sớm vậy, đừng nói là cậu thua hết tiền rồi nha."

Một thuỷ thủ đi tới lên tiếng trêu chọc.Hiển nhiên, đây không phải lúc thích hợp để nói đùa, Lý Hải bực bội nhìn người nọ nói, "Thật xui xẻo."

Nói xong, hắn cũng không thèm quay đầu lại mà đi thang máy lên thẳng boong thuyền.Hôm nay đánh bạc đã khiến hắn tiêu hết số tiền dành dụm để ra khơi, tương đương với hai tháng làm việc không công.Lý Hải hít một hơi thật sâu, đành phải nghĩ cách khác để kiếm tiền.Nếu không lấy lại được tiền, trở về nhất định sẽ bị bà vợ ở nhà mắng đến chết, cái người phụ nữ ham mê vật chất chết tiệt!Làm sao để có thể làm giàu trên biển?Ngoài cờ bạc, đó là những hàng hóa trên thuyền.Đây không phải lần đầu tiên Lý Hải sinh ra ý nghĩ xấu xa này.Vào ban đêm.Lý Hải ngựa quen đường cũ đi xuyên qua những thùng đựng hàng, ánh mắt tham lam bắt đầu quét qua từng thùng.

Đèn tuần tra trên thuyền không ngừng chuyển động, trên boong thuyền lúc sáng lúc tối.Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng vang phát ra từ thùng đựng hàng bên cạnh, còn có tiếng gào rống mơ hồ.Bên trong có người!Làm chuyện trái lương tâm, sợ nhất là bị người ta phát hiện.Nếu bị người khác bắt gặp, sau này hắn đừng mong được lên thuyền đi chạy hàng nữa.Lý Hải rất hồi hộp, hắn cầm cờ lê xoay một vòng quanh thùng hàng, bên trong không có động tĩnh gì.Ngoại trừ hắn ra, trên boong thuyền làm gì còn ai khác."

Tự mình dọa mình."

Lý Hải nói thầm, sau đó cúi đầu nhổ hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay rồi lấy cái kìm ra.Động tác của Lý Hải nhẹ nhàng hệt như một con chuột đang trộm thức ăn.

Hắn mở thùng hàng ra một khe hở nhỏ, ập vào mặt chính là mùi hôi thối khiến hắn muốn nôn oẹ.

Không biết bên trong thùng chứa cái gì mà lại thối đến như vậy.Lý Hải đang định đóng thùng hàng lại, bỗng một cánh tay cứng ngắc vươn ra bắt lấy hắn, ngay sau đó không biết ai đã cắn một cái lên cổ tay hắn."

A!"

Trên boong thuyền vang lên tiếng kêu thảm thiết.Cùng lúc đó, trong thùng hàng cũng phát ra âm thanh kịch liệt, giống như có rất nhiều bước chân đang lao về phía hắn.Cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được thôi thúc Lý Hải đóng cửa thùng hàng lại, sau khi đóng xong, hắn hoảng hốt chạy trốn xuống khoang thuyền.Bếp trưởng đúng lúc gặp phải Lý Hải đang chạy xuống, thấy bộ dạng hoảng loạn của hắn thì lên tiếng hỏi, "Tiểu Lý, cậu bị sao vậy?"

"Không, không có gì."

Lý Hải không dám nói cho người khác mình đã mở cửa thùng đựng hàng ra, chỉ biết ôm cổ tay bị cắn, gượng cười nói: "Tôi đi thay quần áo."

Lời nói không đầu không đuôi khiến bếp trưởng có chút khó hiểu.Đột nhiên ông nhìn thấy máu đen chảy dọc xuống những ngón tay của Lý Hải."

Tay cậu bị sao thế?"

Bếp trưởng hỏi."

Lúc nãy sơ ý bị quẹt trúng."

Lý Hải nói với vẻ mặt trắng bệch, "Chuyện nhỏ thôi, tôi lập tức đi xử lý nó đây."

Bếp trưởng nhìn hắn như vậy, khẽ cau mày, "Được rồi, hôm nay cho cậu nghỉ nửa ngày đấy, tìm bác sĩ Tống băng bó đi."...Hành trình quay về mất hai tháng lẻ hai mươi bảy ngày.Trên biển cả mênh mông, một con thuyền chở hàng lặng lẽ trôi.Những xác chết và thùng hàng đã rơi xuống biển, chúng đã sớm trôi dạt khắp nơi nhờ những con sóng.Nhưng chiếc thuyền hàng phiên bản mới này lại được lắp đặt hệ thống định vị tiên tiến nhất, ngay cả khi không có ai điều khiển, nó vẫn có thể cập bến theo lộ trình đã định sẵn.Liên bang Texas.Bến cảng yên tĩnh chìm trong sương mù dày đặc, con thuyền chở hàng cuối cùng cũng về đến đích, nó cập bến trong yên lặng.

Mà những người đang ngủ say lại không hề biết con thuyền này sẽ mang đến cho họ những gì..."

Mẹ, chiếc thuyền lớn kia bẩn quá!"

Giọng nói của đứa trẻ mới sáng sớm lại rõ ràng đến mức kinh ngạc.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 36: Thành Phố Hải Ly (1)


Không gian trắng xóa trước mắt dần dần biến mất, địa điểm lần này là một thành phố phồn hoa với rất nhiều toà nhà chọc trời.Trên đường không một bóng người, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của bản thân.Màn hình sáng quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt Phù An An.【Hoan nghênh bạn quay lại với trò chơi sinh tồn, vòng này sẽ có 200.000 NPC và 9 người chơi cùng tham gia với bạn.

Hãy nỗ lực sống sót trong 30 ngày.Trò chơi lần này có tên là "Thành Phố Hải Ly".】Dòng chữ biến mất sau 30 giây, lúc này âm thanh từ bốn phương tám hướng bỗng chốc ập đến.Phù An An đang ở trong một trung tâm thương mại, bên cạnh cô trưng bày một đống TV.

Trên TV đang phát khẩu ngữ của thành phố này, 【Thành phố Hải Ly là thành phố du lịch ven biển rất được mọi người ưa chuộng, phong cảnh tuyệt đẹp, nhiệt độ không khí thích hợp.

Hoan nghênh du khách từ những nơi khác đến tham quan.】Lần này không có NPC hướng dẫn, Phù An An đứng im tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.Khu đồ gia dụng bên trong trung tâm thương mại rất đông khách, Phù An An mới đứng một lúc mà có rất nhiều khách hàng tụ tập lại đây.

Bọn họ đều có chung một mục đích, đó chính là... mua máy lạnh.Phù An An đứng bên cạnh, lắng nghe các NPC trò chuyện.

Một người phụ nữ tóc đỏ oán giận nói với người bạn đi bên cạnh mình, "Dự báo thời tiết ngày nào cũng báo trời sắp mưa, nhiệt độ này thật sự khiến người ta chịu hết nổi."

"Thật không?

Thời tiết này đã kéo dài hai ba tháng rồi đó, không thấy trời mưa tí nào luôn."

Người bạn đi cùng gật đầu, "Mới ra ngoài một chuyến thôi mà đã nóng muốn chết rồi.

Cầu xin ông trời nhanh đổ mưa đi."

Phù An An nghe bọn họ nói chuyện, cô tìm ra được vài thông tin khá là quan trọng... thời tiết nóng bức và trời mưa.Hạn hán?

Lũ lụt?Đây là một số thảm họa mà Phù An An có thể nghĩ ra, không biết liệu có phải là một trong số đó hay không?Phù An An đi theo đám đông rời khỏi trung tâm thương mại, nhiệt độ nóng bỏng ập vào mặt khiến lỗ chân lông trên toàn cơ thể nở ra.Khó khăn lắm cô mới tìm thấy bản tin ở ven đường, trên đó có thông báo, "Hôm nay thành phố Hải Ly đã ban hành cảnh báo nhiệt độ màu cam.

Nhiệt độ cao nhất trong 24 giờ tới có thể lên đến 39 độ, xin người dân và du khách hãy chú ý đề phòng cảm nắng."

"Ông chủ, phiền ông bán cho tôi một que kem."

Vừa rồi lúc còn ở trong trung tâm thương mại, cô để ý thấy thành phố Hải Ly này vẫn sử dụng những đồng tiền do Lam Tinh sản xuất.Tuy nhiên đây là một thành phố du lịch, vậy nên giá cả ở đây khá là đắt đỏ.Phù An An tản bộ từ trung tâm thành phố, cuối cùng cũng tìm thấy một phòng trọ giá tương đối rẻ.Để sinh hoạt ở thành phố này trong 30 ngày, dù sao cô cũng phải tìm được một nơi để ở đúng không.Phòng trọ đã cũ và nằm ở tầng sáu, không có thang máy, vị trí cũng khá hẻo lánh.Cô quyết định thuê nó là do giá cả cực rẻ."

Tiền thuê hai ngàn một tháng, có khí thiên nhiên, máy lạnh, TV, một phòng ngủ, một phòng bếp và một nhà vệ sinh."

Chủ nhà vừa dẫn đường vừa nói với vẻ mặt vô cảm.Phù An An gật đầu, "Cũng ổn."

Sau khi tiễn chủ nhà, Phù An An bật điều hoà lên.

Điều hoà vang lên tiếng răng rắc giống như sắp hỏng, cũng may là vẫn còn sử dụng được.

Phù An An ngồi ở mép giường, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Tường xi măng thậm chí còn không thèm quét sơn, cửa sổ đã bị rỉ sét, đồ đạc hỏng hóc vứt lung tung trong một góc, mọi thứ đều cho thấy căn phòng này đã xuống cấp nghiêm trọng.Bụi bay khắp nơi, ngay cả chiếc giường cô đang ngồi nhìn qua cũng chẳng mấy sạch sẽ.Nghỉ ngơi một lúc, Phù An An bắt đầu dọn dẹp căn phòng.Quét quét lau lau từ phòng ngủ cho đến phòng bếp, miễn cưỡng lắm mới dọn dẹp xong, lúc nhìn thời gian thì đồng hồ đã điểm 5 giờ.Phù An An tắt điều hoà chuẩn bị ra ngoài, cô muốn mua một bộ chăn ga và một ít đồ ăn.Không khí và nhiệt độ bên ngoài vẫn nóng bức như cũ, khi tiến vào trung tâm thương mại, sau lưng Phù An An đã ướt đẫm mồ hôi.Trung tâm thương mại vẫn còn treo khẩu ngữ của thành phố... 【Chào mừng đến với thành phố Hải Ly, nơi đây có nhiệt độ không khí thích hợp, phong cảnh tuyệt đẹp.】
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 37: Thành Phố Hải Ly (2)


Nhiệt độ không khí thích hợp cái rắm.Với nhiệt độ này, trứng chiên ngoài trời cũng có thể chín.Phù An An oán thầm trong lòng, cô vừa đẩy vừa chất đầy gạo, mì, bánh mì và chăn bông lên xe.Đến lúc tính tiền, thấy hoá đơn hơn trăm tệ trước mắt, cô không khỏi hít một hơi thật sâu.Trò chơi không chỉ muốn mạng mà còn muốn tiền, đúng là muốn thâu tóm cả đời sống lẫn kinh tế của người ta mà.Phù An An nhịn không được mắng trò chơi ở trong lòng, đồng thời cũng suy nghĩ cách để kiếm tiền.Ngày thứ hai ở thành phố Hải Ly, không khí càng thêm nóng bức.Phù An An ra ngoài từ sáng sớm, cô bắt đầu tìm kiếm việc làm ở khắp nơi.

Sau khi hỏi thăm xung quanh một lượt, cuối cùng cô cũng tìm thấy một siêu thị nhỏ đang tuyển nhân viên thu ngân."

Ba ngàn tệ một tháng, bao ăn không bao ở, cô thấy có được không?"

Bà chủ xụ mặt nói, bộ dáng như muốn nói đừng hòng lấy thêm cắc nào từ bà đây.Ba ngàn tệ một tháng, đối với thành phố Hải Ly xa hoa này thì có hơi ít.Thấy Phù An An không đồng ý ngay lập tức, bà chủ lại bổ sung thêm, "Cô đừng thấy lương thấp mà chê, chỗ này của chúng tôi công việc tương đối nhẹ nhàng, chỉ hơi vất vả vào buổi sáng thôi, đến bốn năm giờ là đã có thể tan làm."

Hai tay Phù An An chống cằm, nhìn bà chủ bằng đôi mắt tròn xoe vô tội: "Được chứ, nhưng tôi muốn được trả lương theo ngày."

Nghe thấy yêu cầu của Phù An An, bà chủ khẽ cau mày, đây là lần đầu tiên có người đòi trả lương theo ngày.

Nhân viên lần trước đã bỏ chạy, bây giờ siêu thị đang cần gấp một nhân viên mới.

Bà chủ tiếp tục cau mày nhìn Phù An An, cô bé này không chê lương thấp, trông vẻ ngoài cũng ngoan ngoãn và xinh đẹp..."

Được rồi, làm việc cho tốt, nếu biểu hiện xuất sắc thì tôi sẽ cân nhắc tăng lương cho cô."

Bà chủ vội vàng vẽ ra một chiếc bánh lớn [1] cho Phù An An, sau đó ra ngoài tiếp khách.[1] Vẽ một chiếc bánh lớn (画大饼):Hứa một điều gì đó to lớn và phi thực tế nhưng sau đó bỏ mặc và không thực hiện.Phù An An đeo tạp dề vào, thành thạo nhận đồ và thanh toán giúp khách hàng, cuối cùng thu tiền của họ vào tay.Mới thử việc một ngày mà việc làm ăn của siêu thị khá tốt, bà chủ rất vui vẻ, sảng khoái kết toán tiền lương một ngày cho cô.Đã có công việc chính thức, lại được miễn phí ba bữa một ngày, Phù An An lấy tiền lương mới nhận mua ba bình nước khoáng và hai thùng bánh mì.Cầm tiền lương mới phát ra ngoài trên tay, bà chủ không ngờ quạ đen phụng dưỡng [2] lại tới nhanh đến vậy.[2] Quạ đen phụng dưỡng (乌鸦反哺) là một thành ngữ của TQ, khi con quạ lớn lên, nó sẽ mang thức ăn về cho cha mẹ đã nuôi lớn nó.Bà nhìn Phù An An bằng ánh mắt từ ái, "Con bé này thật là, cháu mua nhiều như vậy khiến dì ngại quá.

Ngoài cửa có xe ba bánh, cho cháu mượn để chở đồ về đó."

Xe ba bánh chạy bằng sức người để ở trước cửa đã bị thời tiết làm cho gỉ sét.

Công dụng chính của nó là vận chuyển các thùng các-tông và nhựa đến trạm thu mua phế liệu cách đây ba con phố."

Cảm ơn."

Phù An An chất đồ lên xe ba bánh, sau đó khéo léo nhảy lên xe và hì hục đạp nó về nhà.Bà chủ nhìn bóng dáng Phù An An đang rời đi, mỉm cười lắc đầu.

Nếu thế giới có nhiều cô bé có đầu óc ngây thơ và chất phác như thế này thì sẽ tốt đẹp hơn biết bao.*Phù An An không biết mình bị bà chủ nói xấu, bằng không cô đã lái xe ba bánh quay về, hỏi bà ấy xem rốt cuộc ai mới là kẻ không có đầu óc.So với điều này, vấn đề nan giải hơn chính là làm sao để chuyển mấy thứ này lên trên.Phù An An ở lầu sáu, sau khi vác ba bình nước và hai thùng bánh mì về phòng, cô mệt không khác gì một con chó.Sau khi tắm qua loa, Phù An An ngã mình lên giường, chiếc quạt ọp ẹp thổi ra toàn là hơi nóng.*Ngày thứ ba ở thành phố Hải Ly, nhiệt độ không khí càng thêm nóng hơn.Chính phủ thậm chí đã ban hành cả cảnh báo nhiệt độ tăng cao ở mức màu đỏ.

Bên ngoài, nhiệt độ cao nhất đã lên đến 43 độ.Bởi vì thời tiết oi bức, ngoại trừ kem và nước, những mặt hàng khác của siêu thị đều trong tình trạng ế ẩm.Bên trong siêu thị vắng vẻ, âm thanh phát ra từ TV trở nên vô cùng rõ ràng...【Sau ba tháng nắng nóng liên tục, thành phố chúng ta sẽ chào đón một cơn mưa lớn trong vài ngày tới.

Khí hậu khắc nghiệt lần này đã mang đến những ảnh hưởng gì, chúng ta hãy cùng lắng nghe chuyên gia phân tích.】
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 38: Thành Phố Hải Ly (3)


"Ngày nào cũng bảo là trời sắp mưa, giá điều hoà đã tăng gấp ba lần rồi mà vẫn chưa thấy được giọt mưa nào, chuyên gia kiểu gì vậy?"

Bà chủ oán giận nói.Phù An An đứng bên cạnh nhìn bản tin thời sự không chớp mắt, cái trò chơi chó má này rất thích giấu những sự việc sẽ xảy trong tương lai ở những chi tiết nhỏ.Nghe nói thành phố sắp có mưa lớn, Phù An An cẩn thận nhớ kỹ.Sau khi tan làm, Phù An An không trực tiếp về lại phòng trọ mà ra ngoài thám thính tình hình.Thời tiết buổi chiều mát mẻ hơn một chút, Phù An An rảnh rỗi nên muốn đi xa hơn nữa.

Không hiểu tại sao, khi cô đi dạo thì bỗng dừng lại ở một cửa hàng sản xuất vật dụng che mưa.Ba tháng liên tiếp không mưa, hoạt động buôn bán của cửa hàng gần như tuột dốc không phanh.Bên ngoài cửa hàng vắng đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim, trên cửa kính có viết bốn chữ "cho thuê cửa hàng" thật to.

Trước cửa bày một loạt ô che mưa, áo mưa, ủng đi mưa, quần chống thấm nước, tất cả đều ghi "thanh lý giá rẻ".Phù An An ngây người trước cửa hàng một lúc, cô bị mấy chữ "thanh lý giá rẻ" này hấp dẫn, vô thức bước chân vào trong."

Xin chào, em gái nhỏ muốn mua gì vậy?"

Cuối cùng cũng có khách đi vào, ông chủ nhiệt tình tiến lên.Phù An An nhìn ô che mưa, áo mưa và quần chống thấm nước được thanh lý giá rẻ, mỗi thứ lấy một cái.Tiền lương hôm nay đã dùng hết sạch, thậm chí còn phải bù thêm một ít.Phù An An nhìn chút tiền lẻ còn sót lại, âm thầm thở dài, "Mình nghèo quá!!"

Ông chủ cũng thở dài khi nhìn số tiền bán được hôm nay, rất có cảm giác đồng cảm với người cùng khổ, "Thế này đi, nể tình cô mở hàng giúp tôi, tôi tặng cô một món trong số những đồ thanh lý ở đây."

"Cái này không tốt lắm đâu."

Tuy ngoài miệng nói ngại quá, nhưng lưng cô đã cúi xuống, động tác trên tay không hề dè dặt chút nào.Ông chủ cửa hàng bán đồ che mưa: "..."

Cô bé này đúng là không biết khách khí là gì.Đúng lúc này, Phù An An nhìn thấy một sợi dây buộc tóc màu trắng tinh.Bên ngoài của nó bỗng dưng lóe sáng trong giây lát, cảnh này có chút quen thuộc.Phù An An sửng sốt, duỗi tay nhặt sợi dây buộc tóc lên, khoảnh khắc chạm vào nó, dòng chữ quen thuộc lập tức hiện ra...【Chúc mừng bạn đã nhận được vật phẩm đặc biệt duy nhất - "vòng tay không gian" trong trò chơi sinh tồn lần này.Một khi ràng buộc với vật phẩm, nó sẽ theo bạn đến khi trò chơi kết thúc hoặc người chơi tử vong.】Phù An An quan sát sợi dây buộc tóc này thật kỹ, hoá ra hình dạng của vật phẩm không gian trong mỗi vòng chơi là khác nhau.

Khó trách lúc trước cô nghênh ngang đeo nó ở trên cổ tay, vậy mà chẳng có ma nào nhận ra.Phù An An đột nhiên có cảm giác đã hiểu ra tất cả."

Ông chủ, tôi muốn cái này."

Phù An An giơ dây buộc tóc lên rồi nói.

Chọn đi chọn lại nửa ngày cuối cùng lại bốc trúng một sợi dây buộc tóc, hơn nữa đây cũng không phải là sản phẩm của nhà ông ta.

Ông chủ cười toe toét gật đầu, ngoài miệng thì nói: "Cô thích là được.", nhưng trong lòng lại nghĩ đây quả là một cô bé ngốc nghếch.Khi lấy được đạo cụ không gian, Phù An An cũng không nán lại nữa mà chạy nhanh về phòng trọ.

Sau khi cẩn thận kiểm tra, ngoại trừ hình dạng thay đổi ra thì những mặt khác không có gì phải lo.Mặc dù đã 5 giờ chiều nhưng thời tiết vẫn cực kỳ oi bức.Mà cho dù thời tiết có nóng đến đâu thì nó cũng không thể ngăn cản được mong muốn được lấp đầy đạo cụ không gian của Phù An An.Một chiếc xe hơi màu đen khá đơn giản xuất hiện trước cổng của bệnh viện tư nhân lớn nhất trung tâm thành phố Hải Ly.Một vài người đàn ông mặc âu phục bước xuống, nhanh chóng khiêng mấy thùng thuốc in tiếng nước ngoài lên xe rồi vội vàng rời đi.Trong một hiệu thuốc nhỏ ven đường, Phù An An mua một ít thuốc thông dụng, thuốc chống viêm và cả thuốc trị cảm.Lúc đi bộ trên đường lớn, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua làm hai hàng cây bạch dương bên đường vang lên tiếng xào xạc.

Rác mà người dọn vệ sinh chưa kịp xử lý bị gió thổi lên cao, không ngừng bay về phía trước.
 
Back
Top Bottom