Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 19: Lễ Hội Ngoài Khơi (19)


"An An yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cô lại đâu."

Tôn Thải Ngôn vội vàng cam đoan.Phù An An nhìn sau lưng cô ấy, "Cô còn bao nhiêu nước hoa?"

"Còn... nửa chai."

"Cô phun lên người mình một ít, còn dư lại thì đưa hết cho tôi."

Tôn Thải Ngôn sửng sốt, luyến tiếc nhìn nửa chai nước hoa, đây là Miss Dior yêu quý của cô ta."

Nhanh lên!"

Phù An An vươn tay thúc giục.Tôn Thải Ngôn lấy nước hoa ra, cẩn thận phun lên người mình một ít."

Đừng lề mề."

Phù An An duỗi tay đoạt lấy rồi phun lên người mình, sau đó nhét chai nước hoa vào trong túi áo, "Chú ý thời cơ, tôi đi đây."

Phù An An nhanh chóng bò tới phía trên hành lang, cố ý tạo ra tiếng động thu hút đám zombie bên dưới."

Mau tới bắt tao, tụi bây là đồ ngốc!"

Grừ!!Những con zombie bị khiêu khích lập tức rú lên từng đợt, tất cả bọn chúng đồng loạt nhìn lên đỉnh đầu, duỗi tay muốn bắt lấy người bên trên ống thông gió.Zombie ở hành lang đang cực kỳ kích động, ngay cả những zombie nhốt trong phòng cũng bắt đầu trở nên hung bạo.

Giờ mà té xuống, chắc chắn sẽ bị ăn sạch không chừa lại xương.Phù An An nuốt nước miếng, tiếp tục bò về phía trước.Thấy thời cơ chín muồi, cô lập tức mở nhạc trên điện thoại, đồng thời cũng xịt lấy xịt để nước hoa của Tôn Thải Ngôn lên người.Bên kia, Tôn Thải Ngôn nhìn đống zombie tụ tập ở khoang trước, cẩn thận đi xuống mở cửa thang máy theo như lời dặn của Phù An An."

A!!"

Phù An An không thấy rõ tình huống, chỉ nghe được tiếng thét từ phía trước truyền đến, lập tức bò nhanh hơn về phía Tôn Thải Ngôn.Bọn họ tính sai, trong thang máy tràn đầy zombie.Tôn Thải Ngôn không kịp né tránh, thấy đám zombie đang lao về phía mình, sợ tới mức nhắm chặt hai mắt.Dao phay từ trên trời giáng xuống khiến zombie trước mặt Tôn Thải Ngôn bị quật ngược trở lại.Phù An An nhảy xuống từ bên trên, nhặt dao phay lên, nhanh chóng kéo tay Tôn Thải Ngôn xông vào một căn phòng gần nhất.Zombie trong thang máy và đám zombie bị Phù An An dẫn dẫn ở hành lang lập tức va chạm cửa phòng một cách kịch liệt.Tôn Thải Ngôn bị doạ đến mức đứng còn không vững, "An An, tôi, tôi..."

Hiện tại cũng không phải là thời điểm phù hợp để an ủi người khác.Phù An An nhanh chóng dựng ghế lên, vật vã trèo lên trên đường ống thông gió."

Còn ngơ ngác gì thế, lên đây mau!"

Cửa phòng đã lung lay sắp đổ.Vào thời khắc cuối cùng, Tôn Thải Ngôn cuống quýt dẫm chân lên ghế để leo lên ống thông gió.

Zombie vừa xông vào đã cắn một phát lên giày của cô ta, cũng may là chiếc giày này cũng khá dày, không bị chúng cắn nát."

Hu hu, An An, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết!"

Tôn Thải Ngôn ôm chân Phù An An, trên giày da của cô ta có một dấu răng thật lớn.Phù An An nhìn cô ta một cái, không muốn nói chuyện.

Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, có ai mà không sợ chứ.Lúc này, toàn thân Phù An An cũng run lên, chỉ có thể dựa vào đường ống thông gió, thở dốc từng hơi.Sau khi uống hai ngụm nước lớn, cô thở hổn hển nói, "Đừng khóc, bộ cô muốn hấp dẫn mấy con zombie bên dưới à?"

Nói xong, cô ném cho Tôn Thải Ngôn một chai nước khoáng, "Uống tiết kiệm một chút."

Tôn Thải Ngôn vội cầm chai nước, tu một mạch.Một lát sau, chai nước đã cạn sạch, "Ách, xin lỗi cô, tôi thật sự rất khát."

Phù An An bất đắc dĩ liếc cô ta."

Lần sau nếu đụng phải zombie thì phải thông minh và linh hoạt lên một chút.

Không phải lúc nào tôi cũng có khả năng dùng dao phay đập trúng zombie đang lao về chỗ cô đâu."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 20: Lễ Hội Ngoài Khơi (20)


"Thật sự rất cảm ơn cô."

Tôn Thải Ngôn nói với Phù An An, "Cô mạnh thật đấy!

An An, cô... là người chơi sao?"

Nói đến đây, Tôn Thải Ngôn nhìn chằm chằm vào Phù An An để xem cô có phản ứng gì hay không.

Đáng tiếc Phù An An không hề có phản ứng gì khác thường, chỉ thấy cô cúi đầu vặn nắp chai nước khoáng.Tôn Thải Ngôn thấy vậy thì nói tiếp, "Trong trò chơi sinh tồn, nơi nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, cô không muốn để người khác biết thân phận người chơi của mình cũng là chuyện bình thường.

Để tôi tự giới thiệu trước, thật ra tôi không phải là cháu gái của thuyền trưởng, đây là lần thứ hai tôi tham gia trò chơi này.

Tôi thật sự rất biết ơn cô, muốn hợp tác với cô."

Phù An An dựa vào ống thông gió, tựa như đang quan sát tình huống bên dưới, nhưng trên thực tế, cô đang vểnh tai lên nghe Tôn Thải Ngôn nói chuyện.Ai có thể nghĩ đến, chỉ tiện tay cứu một người, người này lại là một người chơi cơ chứ.Mặc dù không có ai trả lời, nhưng Tôn Thải Ngôn vẫn tiếp tục nói chuyện một mình."

Cô lợi hại như vậy, chắc là cô đã trải qua rất nhiều vòng chơi rồi đúng không.

Vòng thứ nhất mà tôi tham gia là #¥%, lúc ấy tôi rất sợ hãi, cô đã tham gia vòng #¥% chưa?

Bí quyết vượt ải của nó chính là #¥%."

Phù An An cau mày, tại sao những chuyện quan trọng cô lại không thể nghe rõ?Nếu nghe không rõ thì phải hành động, im lặng quá lâu sẽ dễ dàng khiến người ta nghi ngờ."

Bên dưới có rất nhiều zombie, chúng ta phải quay lại thôi."

Phù An An mở miệng nói, "Đám zombie này đang tiến hoá, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này."

Vừa nghe đến chuyện phải hành động, Tôn Thải Ngôn vô thức siết chặt chai rỗng trong tay, không gian hẹp hòi bên trong ống thông gió lập tức vang lên tiếng ken két, "Sau khi rời khỏi đây, chúng ta còn đi đâu được chứ?"

"Trong khoang thuyền có một cái thang máy và hai lối thoát hiểm, một trong số đó chỉ cách thang máy có vài bước chân.

Bây giờ zombie đều đang tập trung ở đây, chúng ta hãy nhân cơ hội này đi đến lối thoát hiểm đó."

Phù An An buộc tóc lại lần nữa, phun thuốc sát trùng mà cô mang theo lên người mình."

Tại sao chúng ta không tiếp tục trốn bên trong ống thông gió?"

Lần này Tôn Thải Ngôn không muốn phải mạo hiểm nữa, "Đường ống thông gió có thể thông đến bất kỳ nơi đâu, chúng ta có thể đến những căn phòng không người để tìm thức ăn, hơn nữa không cần phải lo lắng chuyện bị zombie tập kích."

"Bởi vì không thể cam đoan rằng zombie sẽ không bao giờ trèo lên được đây."

Phù An An cau mày nhìn Tôn Thải Ngôn nói."

Cho dù bọn chúng không thể trèo lên thì chúng ta vẫn còn một mối đe dọa khác đó chính là đám người bên trong phòng bếp.

Lúc nãy tôi và cô tạo ra động tĩnh lớn như vậy, e là bọn họ cũng đã biết được lợi ích của đường ống thông gió này rồi.

Nếu cô đã muốn ở lại, tôi cũng không ép buộc cô làm gì."

Tôn Thải Ngôn dao động."

Cô nên quyết định nhanh lên."

Phù An An nói xong thì quay đầu, bò về phía cầu thang lên lầu.Tôn Thải Ngôn bắt buộc phải chọn giữa ở lại một mình và rời đi cùng Phù An An.

Sau khi xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng cô ta cũng chọn vế thứ hai.Hai người mở nắp ống thông gió ra, Phù An An nhìn đám zombie đang tụ tập bên dưới buồng nhỏ trên thuyền, dựng ba ngón tay lên với Tôn Thải Ngôn."

Chỉ được phép hành động trong vòng ba mươi giây."

Vừa dứt lời, Phù An An nhảy xuống dưới trước, Tôn Thải Ngôn theo sát phía sau.Những con zombie ở phía đuôi tàu chen chúc xông về phía bọn họ.

Phù An An không dám quay đầu lại, cắm đầu lao thẳng lên tầng hai.Cửa lớn của tầng hai đã bị khoá lại!

Hơn nữa còn là bị người ở bên ngoài khoá lại!Phù An An sững sờ, đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp chuyện xui xẻo như vậy!"

Phù An An, chúng sắp đuổi kịp rồi, phải làm sao bây giờ?"

Tôn Thải Ngôn ôm lấy cánh tay Phù An An thét lên, trong lòng vô cùng hối hận với quyết định của mình.

Cô ta không nên đi theo Phù An An!
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 21: Lễ Hội Ngoài Khơi (21)


Tiếng thét của Tôn Thải Ngôn nhanh chóng thu hút toàn bộ zombie ở trong khoang thuyền lại đây.

Bọn chúng chặn lại lối lên cầu thang, móng vuốt của chúng đen xì, miệng vết thương chảy đầy dịch mủ, cơ mũi không ngừng co rúm, hàm lợi lộ ra bên ngoài biểu hiện sự thèm khát đối với thịt người.Tôn Thải Ngôn sợ tới mức toàn thân run rẩy, trong lòng thật sự rất hối hận với quyết định của mình.

Cô ta không nên đi theo Phù An An chạy đến nơi này!Cho dù ở trong đường ống thông gió sớm muộn gì cũng chạm mặt với đám người ở trong phòng bếp, nhưng ít nhất bọn họ cũng là con người!

Cô ta bị điên mới nghe theo Phù An An làm chuyện ngu ngốc này."

Tôn Thải Ngôn, cô đừng kéo tôi, ngăn mấy con zombie bên dưới lại, tôi sẽ bổ cửa ra."

Phù An An chuyên tâm phá cửa, không hề phát hiện ánh mắt của Tôn Thải Ngôn đằng sau mình đã bắt đầu thay đổi.Rầm!!!Cửa mở ra.Dường như thần tiên đang vẫy tay ra với cô.Cô biết rõ, vận may của mình vẫn luôn rất tốt!"

Tôn Thải Ngôn."

Phù An An vươn tay muốn kéo Tôn Thải Ngôn vào, đột nhiên có một cỗ sức lực kéo ngược cô về phía sau.Phù An An trừng lớn hai mắt, nhìn Tôn Thải Ngôn chạy vụt qua bên cạnh, cô cảm giác móng tay sắc nhọn của zombie vừa mới xẹt qua lưng mình.Con mẹ nó!

Tôn Thải Ngôn!Ngay lúc Phù An An cho rằng mình sắp phải đi chầu Diêm Vương thì đột nhiên, một bàn tay duỗi ra từ sau cánh cửa bắt lấy cô, tiếp đó tiếng súng giảm thanh vang lên.Ngay sau đó, cô bị kéo ra sau cánh cửa.Phù An An nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng phối hợp với người bên cạnh đóng chặt cửa lại, dùng vật nặng chắn ngang lối đi.Sau khi làm xong hết thảy, cô thoát lực ngồi phịch xuống đất, có cảm giác vừa mới sống sót sau tai nạn.Phù An An thở dốc hai hơi, tiếp đó cầm dao phay đi từng bước tới chỗ Tôn Thải Ngôn.Tôn Thải Ngôn thấy động tác của cô, vẻ mặt lập tức thay đổi, "An An, cô nghe tôi giải thích, lúc nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi."

"Mẹ nó chứ hiểu lầm."

Một chân Phù An An đạp trên người Tôn Thải Ngôn, "Tôi cứu cô ra, cho cô uống, vậy mà cô lại muốn hại chết tôi!

Kéo tôi xuống làm mồi cho zombie!"

"Không phải như thế, lúc đó tôi quá sợ hãi nên mới như vậy."

Tôn Thải Ngôn lắc đầu, "Cô nghe tôi giải thích, tôi không phải cố ý!"

Phù An An đưa dao phay đến gần cổ cô ta, "Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi là một công dân biết tuân thủ tốt pháp luật, nếu không bà đây đã sớm chém chết cô rồi!

Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, cút!"

Tôn Thải Ngôn bị dọa đến run lên, liếc mắt nhìn người người đàn ông đứng ở bên cạnh."

Cô tưởng bà đây đang nói giỡn với cô hả?"

Phù An An rút mạnh dao phay ra, chém nát ba lô của Tôn Thải Ngôn.Tôn Thải Ngôn hét lên một tiếng, không nghĩ tới Phù An An lại trở mặt nhanh như vậy.

Dù sao cũng đã lên trên được, người này đối với cô ta đã trở nên vô dụng.Tôn Thải Ngôn nhặt đồ vật rơi ra từ trong ba lô, nhanh chóng biến mất trước mắt Phù An An.*"Cảm ơn."

Đợi Tôn Thải Ngôn chạy mất dạng, Phù An An mới xoay người nói cảm ơn.

Nhìn rõ người bên cạnh, cô hơi sững sờ, hóa ra là thầy Phó ở phòng bếp!"

Anh nói không sai, ở trong trò chơi này, biết người biết mặt khó biết lòng."

"Không phải vừa rồi còn rất anh dũng hay sao?"

Phó Ý Chi phủi bụi trên áo, liếc nhìn cô một cái, "Thoạt nhìn không giống người mới chút nào."

Nói đến đây, Phù An An ngượng ngùng sờ lỗ mũi, "Cho hỏi nhà vệ sinh trên này ở đâu vậy?"

Kỳ thật, lúc bị zombie đuổi theo, tự dưng cô lại cảm thấy buồn đi vệ sinh, đến bây giờ đã có cảm giác trời đất đảo lộn, có xu thế không ngăn được nữa rồi.Câu hỏi này làm Phó Ý Chi sững sốt, tiện tay chỉ vào căn phòng nhỏ bên cạnh, "Ở đó."

"Cảm ơn anh!"

Phù An An vội vã xông vào....

Thật không có tiền đồ.*Trên boong thuyền chỉ cung cấp một phòng nhỏ để nghỉ ngơi, nay đã bị Phó Ý Chi vượt lên trước một bước chiếm lĩnh, Phù An An chỉ có lựa chỗ đặt chân khác mà thôi.Thùng đựng hàng chất cao nhất ở đây chính là sự lựa chọn mới của cô.Vị trí cao nhất bên trên những thùng đựng hàng này là một nơi dễ thủ khó công, Phù An An cảm thấy nơi này khá tốt."

Anh có thể cho tôi mượn cái thang kia một chút được không?"

Phù An An nhìn Phó Ý Chi, nói đúng hơn là cô nhìn cái thang đang đặt sau lưng anh.Phó Ý Chi liếc nhìn cái thang kia, "Tùy cô."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 22: Lễ Hội Ngoài Khơi (22)


Phù An An nhẹ nhàng khiêng thang gỗ tiến vào bên trong, càng tới gần những thùng đựng hàng, càng ngửi thấy mùi tanh tưởi mơ hồ xuất hiện quanh quẩn ở trên chóp mũi.Phù An An hít hít mấy cái, cô cứ tưởng không khí ở trên boong tàu dễ ngửi hơn chứ.

Cô tìm một cái khăn tay bịt mũi mình lại, sau đó tiếp tục đi về nơi mà mình đã nhìn trúng trước đó.Ở bên ngoài phòng nhỏ, Phó Ý Chi mở cửa phòng ra, ánh mắt lạnh băng nhìn người ngoài cửa."

Ngài, thưa ngài."

Tôn Thải Ngôn thấy Phù An An rời đi, cố ý chờ ở cửa, ánh mắt nhìn Phó Ý Chi mang vẻ theo nịnh nọt và lấy lòng.Phù An An bỏ rơi cô ta cũng chẳng sao, người đàn ông trước mặt này vừa đẹp trai, thân thủ lại tốt, mấu chốt chính là anh ta còn có súng!

Mới liếc mắt một cái, cô ta đã nhận định anh chính là mục tiêu tiếp theo của mình."

Ngài có thể thu lưu em không?"

Tôn Thải Ngôn ra vẻ yếu đuối, đáng thương nhìn Phó Ý Chi nói, "Em và bạn đồng hành có chút hiểu lầm, hiện tại em một mình lẻ loi hiu quạnh, bên ngoài vừa tối lại vừa đáng sợ."

Phó Ý Chi không đáp lại, dường như coi cô ta như là không khí.Tôn Thải Ngôn cắn môi, chắp tay trước ngực cầu xin Phó Ý Chi, "Không biết đến bao lâu con thuyền này mới có thể cập bến, một mình em không thể nào vượt qua được.

Xin ngài hãy giúp đỡ em."

"Cút."

"Cạch!!!"

Cửa phòng ngay lập tức bị đóng sầm lại.Bị người ta coi như là vô hình rồi đuổi đi, Tôn Thải Ngôn cắn chặt môi dưới, giận dữ liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, mang theo oán hận đi tìm chỗ khác.Bên kia, Phù An An khiêng thang tiếp tục đi về phía những thùng đựng hàng.Nhưng mà, càng tới gần trung tâm khu đựng hàng, mùi tanh tưởi càng lúc càng nồng, mùi này khá tương tự với mùi thi thể hư thối ở dưới khoang thuyền.Bước chân Phù An An dần chậm lại...Thùng đựng hàng được chồng lên nhau cực cao, Phù An An đứng ở phía dưới, nhìn thùng đựng hàng màu đỏ sậm bên cạnh.Chân thùng đã bị rò rỉ, nước chảy ra từ chỗ bị rỉ lan ra khắp nơi, bốc lên mùi hôi nồng nặc, con số đánh dấu bên ngoài cũng rất mơ hồ, không còn thấy rõ hình dạng ban đầu.

Phù An An đang chuẩn bị tránh ra, đột nhiên phát hiện một góc của thùng đựng hàng giống như bị thủng một lỗ, bên trong giống như có thứ gì đang đong đưa.Lòng hiếu kỳ xuất hiện, Phù An An chậm rãi ngồi xổm xuống, tiến lại gần muốn nhìn xem đó là thứ gì.Trời ạ.Từ cái lỗ vươn ra một ngón tay trắng bệch, móng tay còn sơn màu đỏ chót.

Thứ đó cứng đờ vặn vẹo ở trong không khí, bị mép thùng sắc bén cắt qua da thịt, máu đen chậm rãi chảy ra.Phù An An lấy dao phay ra, nhẹ nhàng chọc vào ngón tay này.Đột nhiên, tiếng gào thét và tiếng đập phá kịch liệt phát ra từ trong thùng hàng.Tiếng động này cứ như một giọt nước rơi vào chảo dầu, gây nên một loạt phản ứng dữ dội.

Mấy chục thùng đựng hàng xung quanh cũng không im lặng nữa.

Tiếng gào, tiếng đánh, tiếng móng tay và tiếng răng đặc thù của xác sống liên tục tác động lên vách của thùng đựng hàng...Bị những âm thanh này bao vây, da đầu Phù An An tê dại.Mẹ kiếp!Phù An An ném cái thang xuống, chạy như bay trở về.

"Thầy Phó!

Không ổn rồi, bên thùng đựng hàng ở khu B toàn bộ đều là zombie!"

Phù An An lau mồ hôi lạnh trên trán, đóng chặt cửa sổ trong phòng lại.Phó Ý Chi nghe được lời này cũng không kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh, "Không chỉ ở khu B, thùng đựng hàng ở bốn khu lớn, 70% bên trong chính là zombie."

Tới sớm hơn Phù An An một ngày, Phó Ý Chi đã thăm dò toàn bộ boong thuyền một lần.70%!

Phù An An sốc nặng.Lúc trước, cô còn tưởng trên boong thuyền tương đối an toàn, thế nên mới liều chết lao ra.

Giờ thì hay rồi, trực tiếp xông vào hang ổ của zombie.Phù An An mệt mỏi ngồi trên mặt đất, yên lặng lau nước mắt, "Cái trò chơi quỷ quái này thật quá kinh khủng.

Cái gì cũng không nói, đây là muốn người ta dò mìn sao?

Bảy tầng thùng đựng hàng, vậy thì có bao nhiêu zombie cơ chứ."

Phó Ý Chi: "Đại khái khoảng hai mươi nghìn con."

"Sao anh biết được?

Anh đếm qua rồi sao?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 23: Lễ Hội Ngoài Khơi (23)


"Không phải ban đầu trò chơi đã nói rồi sao, sẽ có 20.000 NPC cùng tham gia với người chơi."

Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An một cái: "Trò chơi chỉ cung cấp thông tin vào lúc đầu, trong đó không phải là không có gì hữu dụng."

"Tôi luôn cho rằng 20.000 NPC là những người trên bờ kia."

"Không thể nghĩ ra điều này cũng rất bình thường, trò chơi lần này có tính đánh lừa rất cao."

Phó Ý Chi cất súng đi, lạnh nhạt nói: "Thay vì đứng đây sa sút tinh thần, không bằng đi dò xét hai cầu thang và thang máy đi, ngoài ra phải ngẫm lại nên tránh né những thứ trong thùng hàng kia như thế nào."

Phù An An thấy anh muốn rời đi, vội đứng dậy đi theo phía sau anh.Hai cầu thang trước sau đều đã bị khóa lại, đám zombie tụ tập ở phía dưới cầu thang trước đó cũng đã tản ra, chỉ còn lại hai ba con đang du đãng ở cửa.Phó Ý Chi tìm gỗ và đinh sắt, hai người bắt đầu niêm phong thang máy.*Bốn giờ chiều.Trời tối đi rất nhanh.Phó Ý Chi ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Trời sắp đổ mưa to, chúng ta trở về đi."

Hai người chạy về căn phòng nhỏ, bên trong có chút lộn xộn.Ba lô của Phù An An không thấy đâu nữa.Trong phòng có dấu vết bị lục lọi, thức ăn nước uống đặt ở bên ngoài cũng không còn, ngay cả thuốc và con dao phay để ở trong bếp cũng biến mất.Không cần nghĩ cũng biết chuyện này là do con khốn nào làm."

Tôn, Thải, Ngôn!"

Phù An An nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải cô luôn mang theo vũ khí bên người, có phải cô ta cũng lấy luôn dao phay của cô hay không?!"

Tôi cho rằng cô sẽ giết cô ta."

Phó Ý Chi liếc cô một cái.Phù An An cúi đầu: "Giết người... chuyện này quá điên cuồng."

Cô làm công dân tốt hơn mười tám năm, cả con gà cũng chưa từng giết.Một gói mì gói và một cái nồi nhỏ được đặt trước mặt cô."

Vậy cô phải nhanh chóng thích ứng thôi."

Phó Ý Chi rút một con dao nhỏ vắt trong giày ra: "Còn nữa, đi nấu gì ăn đi."

Phù An An ôm gói mì sửng sốt, sau đó phản ứng chậm gật đầu: "A, được."

Lúc Tôn Thải Ngôn rời đi không mang theo gói gia vị, hai thùng nước hai lít bên cạnh cũng còn.

Nấu cơm rất đỡ tốn công, cho dù chỉ có một gói mì, nhưng điều chế nước chấm cũng là một quá trình khá là thong thả."

Xong rồi, anh nếm thử đi."

Sau khi Phù An An thả lỏng thì trở nên khá là hoạt bát: "Đáng tiếc không có hành, tôi làm mì hành rất ngon đó."

Phó Ý Chi ngồi xuống nếm thử, sau đó nhanh chóng ăn sạch một chén mì lớn.

Tuy rằng đầu bếp Phó không nói gì, nhưng hành động vét sạch cái chén kia đã chứng tỏ anh khá hài lòng.Phù An An tự tìm chăn và thảm lông ở trong tủ, kéo sô pha ra rồi trải chăn lên.Ầm ầm...Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mái tôn khiến tiếng mưa càng thêm vang dội.Phù An An nằm trên sô pha, trong lòng có chút lo sợ bất an: "Anh nghĩ những con zombie ở trong thùng đựng hàng có lao ra ngoài không?"

"Có."

Giọng nói của Phó Ý Chi vang lên, giống như tiếng kim loại va chạm nhau rồi quanh quẩn trong không gian, dễ nghe nhưng lại lạnh lẽo: "Buổi tối gác đêm, ba giờ đổi một lần."

"Thầy Phó, thật ra tôi cảm thấy chúng ta nên lên cao một chút."

Phù An An trở mình, nhìn về phía Phó Ý Chi."

Cao một chút?"

Phó Ý Chi nhìn vào mắt Phù An An, đuôi mày hơi nhướng lên."

Chính xác mà nói là nơi cao nhất của đống thùng hàng."

Phù An An gật đầu: "Khứu giác và thính giác của chúng rất mạnh, phòng này không đủ kiên cố, hơn nữa tôi cảm thấy những người tồn tại phía dưới cũng sẽ tìm cơ hội để lên đây."

"Tôi cảm thấy dù sao phòng này không đủ an toàn, không bằng thừa dịp những con zombie đó chưa thoát ra ngoài, chúng ta hãy di chuyển đến nơi có địa hình tốt nhất đi."

Phó Ý Chi nhắm mắt lại, trong phòng im ắng một hồi.Ngay khi Phù An An cho rằng Phó Ý Chi sẽ không chấp nhận ý kiến của mình, chuẩn bị ngày mai đi một mình, anh rốt cuộc cũng mở miệng."

Được."

Phó Ý Chi nhìn về phía Phù An An: "Nhưng nếu chưa làm chuyện này thì chúng ta không thể đi đến điểm dừng chân mới được."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 24: Lễ Hội Ngoài Khơi (24)


Còn chuyện đó là chuyện gì, Phó Ý Chi cũng không nói rõ.Nửa đêm.Phù An An mơ mơ màng màng bị Phó Ý Chi đánh thức, ba giờ đã qua, đến phiên cô gác đêm.Cơn mưa to bên ngoài vẫn không ngừng rơi, hơn nữa càng ngày càng lớn.Tách, tách, tách...Nước mưa nhỏ giọt từ khe hở, rơi vào bao ni-lông, xung quanh đã đọng lại một vũng nước.Phù An An ngáp một cái, đứng dậy cầm cái chén hứng nước mưa.Mưa quá lớn, có vài chỗ trong phòng đã bắt đầu dột.

Ngay cả bên cái gối trên giường mà Phó Ý Chi ngủ cũng đã ướt một mảng không nhỏ.Ngủ gì mà say dữ vậy, không chịu xử lý trước gì cả.Phù An An cầm cái chén nhỏ, đang muốn đặt ở bên cạnh anh, Phó Ý Chi đột nhiên mở bừng đôi mắt, Phù An An chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trong nháy mắt, bị Phó Ý Chi ấn ngã xuống giường, súng cũng đã lên đạn, đang để ở trán Phù An An.Tất cả các động tác đều liền mạch lưu loát, tuyệt đối không vượt qua hai giây."

Anh...anh... anh... anh hai, anh bình tĩnh!"

Phù An An bị dọa giật bắn: "Tôi chỉ tới hứng nước mưa cho anh thôi!"

Vừa dứt lời, một giọt nước mưa đã đọng từ lâu đúng lúc nhỏ lên trán của Phù An An.Phó Ý Chi nhìn cái chén trên tay cô, chậm rãi buông cánh tay đang khống chế cô ra: "Không cần hứng nước, lúc tôi nghỉ ngơi, hãy cách xa tôi một chút."

Phù An An gật đầu lia lịa, chỉ dựa vào thái độ này thì có bảo cô tới gần cô cũng không dám.Rầm rầm.Một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm cũng theo đó mà vang vọng.Trừ tiếng sấm, hình như trong đó còn xen lẫn âm thanh khác."

Cứu mạng, cứu mạng!"

Tiếng cầu cứu từ xa kéo đến gần, Phù An An xuyên qua cửa sổ thấy được Tôn Thải Ngôn và cả đám zombie đằng sau cô ta."

Con mẹ nó, Tôn Thải Ngôn lại thả zombie ở trong thùng hàng ra, chúng đang chạy về phía chúng ta kìa!"

Phó Ý Chi cau mày lại: "Tắt đèn, đi lên nóc nhà đi."

"Giúp tôi bắt cái ghế!"

Phù An An duỗi tay, lại bị Phó Ý Chi nhấc lên.

Thuận thế mở cửa sổ ở mái nhà ra, nắm lấy trụ mái hiên, bò lên trên đó.Ngay sau đó, Phó Ý Chi chạy lấy đà một cái, nhảy lên giữ chặt mái hiên, chui ra ngoài.Hai người vừa đóng cửa sổ ở mái nhà lại thì Tôn Thải Ngôn đã phá cửa lao vào.Căn phòng cũng bị zombie bao vây.Tôn Thải Ngôn vào nhà xong thì bắt đầu điên cuồng tìm kiếm: "An An!

Phù An An!

Tôi biết các người còn ở đây, mau ra đây, chúng ta bị bao vây rồi!"

"Tôi sai rồi, tôi không nên hại cô!

Chờ tôi sống sót quay về, tôi sẽ cho cô tiền, tôi đưa hết tất cả tiền tích lũy cho cô!"

"Cầu xin cô, cứu tôi đi!"

Tôn Thải Ngôn điên cuồng kêu to trong phòng.Phù An An lau nước mưa trên mặt một cái, chỉ chỉ đầu mình.Đi xuống thì đầu óc cô có vấn đề.Cửa phòng yếu ớt chịu không nổi sự tấn công của hàng trăm con zombie, nó bắt đầu lung lay sắp đổ, Tôn Thải Ngôn thấy vậy, không thể không chạy ra từ cửa sau.Zombie gần như bị cô ta dẫn đi hết, không bao lâu sau thì tiếng kêu thảm thiết của Tôn Thải Ngôn truyền đến."

Trong thời gian ba phút, thu dọn đồ đạc rồi lập tức đi lên chỗ cao nhất."

Phó Ý Chi nói xong thì dẫn đầu nhảy xuống, cầm lấy ba lô thu dọn đồ đạc.Hành động của Phù An An cũng không chậm.Lúc hai người sắp rời đi, Phù An An đột nhiên nhớ tới lời nói trước đó của Phó Ý Chi: "Chuyện quan trọng mà anh nói thì sao?"

Dưới ánh trăng, gương mặt Phó Ý Chi như bị một cái bóng đen bao phủ, anh nhìn về hướng phát ra tiếng thét chói tai: "Zombie đã thay tôi làm rồi, không quan trọng nữa."

Phù An An chỉ cảm thấy cổ mình lành lạnh.Đột nhiên, dưới ánh đèn pha của thuyền hàng, một ánh sáng sắc lạnh xuất hiện, Phù An An nhìn Phó Ý Chi đâm dao găm thẳng về phía mình.Cô còn tưởng mình sắp đi đời, kết quả lại nghe thấy tiếng ngã xuống từ đằng sau.Phó Ý Chi vừa mới giết chết một con zombie đang âm thầm tới gần.Phù An An sờ cổ mình, nghĩ lại mà sợ: "Cảm ơn."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 25: Lễ Hội Ngoài Khơi (25)


Phó Ý Chi rút con dao trên cổ zombie ra và rửa nó bằng nước mưa, "Nếu cô không nhanh lên, tôi sẽ không cứu cô lần thứ hai đâu."

"Cô để thang gỗ ở đâu rồi?"

Đúng rồi, cái thang!Phù An An lấy đèn pin ra hết soi bên phải rồi soi bên trái, "Đi theo tôi."

May mắn trời mưa đã che giấu phần lớn mùi hương và âm thanh, vậy nên không đến mức tất cả zombie đều đuổi theo bọn họ.Phù An An cầm đèn pin đi tìm chiếc thang cô để lại, xuyên qua ánh đèn cô lại nhìn thấy cái lỗ nhỏ ở trên cái thùng hàng, hình như nó càng lúc càng to ra, ban ngày chỉ thò được một ngón tay út ra ngoài nhưng bây giờ nó đã mở rộng đến mức có thể duỗi ra ba ngón tay.Gràoo!Phía sau truyền đến tiếng gào thét của zombie, bọn chúng đã bị Phó Ý Chi dùng hai phát súng đánh trả, "Cô còn đứng ngây ra đó làm gì?"

"Lỗ nhỏ bị zombie chọc mở đã lớn hơn rồi."

Phó Ý Chi nhìn một chút, nhặt thang gỗ lên, "Không có gì, đi lên trước đi."

Trên thuyền hàng, chỗ cao nhất là nơi mười thùng đựng hàng chất chồng lên nhau.

Xung quanh tối đen như mực, các thùng hàng không được sắp xếp theo hình thang thông thường, một số thùng gần như không có chỗ để leo lên.Ví dụ như cái trước mặt, nơi ba thùng đựng hàng chất chồng lên nhau, là chỗ đứng gần nhất để bọn họ đi lên tầng tiếp theo, giữa hai bên có một khoảng cách rộng hai mét, thang gỗ căn bản không thể với tới độ cao như vậy."

Làm sao bây giờ?"

Phù An An đếm thùng đựng hàng ở dưới chân của mình, có sáu cái, bọn họ leo lên coi như cũng đủ cao rồi."

Chúng ta phải lên cao hơn nữa."

Phó Ý Chi ngẩng đầu lên nói, "Xung quanh có quá nhiều mối nguy hiểm, chúng ta vẫn chưa leo lên đủ cao."

Vừa nói, Phó Ý Chi vừa bắt thang gỗ lên phía đối diện."

Cẩn thận một chút, tôi đến phía đối diện mở thùng hàng ra."

"A?"

Phù An An sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì, Phó Ý Chi đã ở trèo lên thang gỗ đi qua bên kia.

Ngay khi ổ khóa được mở ra, lũ zombie bên trong lao về phía bọn họ.Phó Ý Chi nhanh chóng lui về thùng chứa hàng ban đầu, thu hồi thang gỗ và nhìn những zombie ở phía đối diện rơi xuống như bánh bao.Thỉnh thoảng, một trong số chúng trèo lên thành của thùng đựng hàng bên này nhưng bị Phó Ý Chi đá văng xuống dưới.Sau khi tất cả zombie bên trong đi ra, hai người họ bắt thang gỗ để đi sang bên đó.Thấy Phó Ý Chi không ngừng điều chỉnh góc độ của các cửa thùng hàng, Phù An An cuối cùng cũng hiểu ra dụng ý của anh, người đàn ông này muốn dùng ba cửa thùng hàng làm bàn đạp để leo lên.Thân thủ của Phó Ý Chi nhanh nhẹn, năng lực rất mạnh, nhưng may mắn lại quá kém, mở ba thùng hàng, cái nào cũng chứa đầy zombie.Cả hai đã trải qua rất nhiều khó khăn trên đường đi, cuối cùng bọn họ cũng leo lên được thùng hàng cao nhất mà không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào."

Lùi lại đi."

Phó Ý Chi rút súng ra và chậm rãi đến gần thùng hàng."

Chờ một chút!"

Phù An An gọi anh lại."

Thế nào?"

"Thầy Phó, anh mở hộp hình như không may mắn lắm, anh có muốn bái trời lạy đất trước không?"

Phù An An chân thành đề nghị.Vốn tưởng rằng có chuyện quan trọng, Phó Ý Chi nghe vậy lập tức nghẹn họng, lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó lùi về sau một bước, "Vậy cô tới mở đi."

Nhìn xem cái mồm xúi quẩy của cô kìa.Phù An An hít thở sâu một hơi, chuyển hướng nhìn Phó Ý Chi, "Đại ca, anh sẽ bảo vệ tôi đúng không?"

Phó Ý Chi: "Tôi sẽ phối hợp với cô."

Phù An An miễn cưỡng vui cười... thời điểm lợi dụng người ta thì không nên khoe mẽ.Phù An An cam chịu số phận của mình và đặt chiếc thang gỗ bên cạnh Phó Ý Chi, sau đó nhẹ nhàng mở một lỗ nhỏ trên thùng chứa hàng.Bên trong không có động tĩnh gì.Phó Ý Chi chĩa súng vào cửa thùng hàng và ra hiệu cho Phù An An, "Mở rộng ra chút nữa."

Phù An An kéo một phát ra ngoài, cửa thùng đựng hàng hoàn toàn mở ra.

Lúc nhìn thấy đồ vật bên, Phù An An có loại cảm giác tự tin có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà chớp mắt nhìn về Phó Ý Chi.May mắn cuối cùng cũng mỉm cười với bọn họ, không có zombie bên trong, mà là những chiếc hộp chất đống.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 26: Lễ Hội Ngoài Khơi (26)


Những chiếc hộp cũng chỉ chiếm 2/3 thùng đựng hàng.Tùy ý mở ra một cái, tất cả đồ ăn bên trong đều là thực phẩm đóng hộp.

Ngoại trừ đồ hộp, trong đó còn có nước, quần áo, dược phẩm, đèn cồn và thậm chí là vũ khí!"

Tất cả các thùng chứa hàng...

đều như thế này sao?"

Phù An An sững sờ."

Đây là điểm tài nguyên, mỗi một vòng trò chơi sẽ thiết lập một ít chờ người chơi tìm kiếm."

Phó Ý Chi tùy ý giải thích, sau đó nhấc chân đi vào.Phù An An ở phía sau khiêng cái thang đi vào rồi đóng cửa thùng đựng hàng lại.Bây giờ đã là 5 giờ sáng ngày sinh tồn thứ hai mươi bốn ở trên biển.

Bọn họ đã dùng ba tiếng đồng hồ để leo lên tới đây.Mưa bên ngoài đã tạnh từ lâu, nhưng bọn họ cũng đã bị xối cho ướt sũng.Phù An An mở mấy cái hộp ra và tìm thấy một vài bộ quần áo sạch sẽ, ném một bộ cho Phó Ý Chi, sau đó sử dụng hộp để ngăn cách tầm nhìn của hai người rồi thay một bộ quần áo khô ráo.Cuối cùng có thể ngủ an giấc.Phù An An hắt xì một cái, gối đầu lên bọc sách của mình chuẩn bị kỹ càng để nghỉ ngơi một chút, còn có chuyện gì chờ tỉnh ngủ lại nói.Trong thùng chứa truyền đến một chút tiếng hít thở nhẹ nhàng, Phó Ý Chi ngồi ở một bên khác, tay phải tùy ý xoay chuyển dao găm cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.*11 giờ trưa ngày sinh tồn thứ hai bốn trên biển.Phù An An vươn cổ, đứng dậy và tùy tiện mở một túi bánh quy để ăn.Phó Ý Chi không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào mà đang loay hoay với đống súng thu được.Phù An An nhìn một lượt rồi bắt đầu phân loại những đồ lặt vặt khác bên trong thùng hàng.Nếu tiết kiệm một chút thì đồ ăn và nước uống đủ để hai người vượt qua trong sáu ngày.

Cô cũng sắp xếp lại quần áo và thuốc men, cho tất cả vào hộp và đánh dấu.Sau đó là lúc chơi trò xếp hộp, Phù An An dùng hộp xếp thành hai căn phòng đơn giản, hộp các tông rỗng được tháo ra và trải trên mặt đất, bên trên đặt một lớp quần áo và thế là hai chiếc giường đơn giản đã được hình thành.Cạch cạch...

Phó Ý Chi nghịch mấy cây súng phát ra âm thanh, thu hút Phù An An nhìn anh thêm lần nữa.Có khoảng bốn khẩu súng, ba khẩu súng lục và một khẩu súng trường, trong lòng Phù An An bắt đầu rục rịch.Nếu sức chiến đấu của cô đủ mạnh, cô sẽ đi lên và yêu cầu một cây súng, nếu không cho cô sẽ cướp luôn... nhưng đáng tiếc cô chỉ là một con gà yếu ớt.Phó Ý Chi không những có tâm tư tàn nhẫn mà còn mắc bệnh đa nghi vô cùng nghiêm trọng, nếu chưa được anh tin tưởng mà đi lên đòi vũ khí sẽ chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.Nếu đại ca nhìn cô không thuận mắt, ra tay đập chết cô thì phải làm sao bây giờ?Sau khi làm xong mọi việc, Phù An An trơ mắt ra nhìn.Phó Ý Chi nhìn Phù An An một cái rồi kêu, "Tới đây."

Phù An An tới gần, chỉ thấy một cây súng lục trong tay Phó Ý Chi cấp tốc chuyển động, nó được anh tháo ra rồi lắp lại."

Súng lục tự động Glock 19, cỡ nòng 9mm, 16 viên đạn."

Phó Ý Chi nói, động tác trên tay đột nhiên chậm lại, "Cô xem cho rõ cách sử dụng."

Hai tiếng súng bị bóp nghẹt sau khi xuyên qua ống giảm thanh vang lên.Phù An An chạm vào khẩu súng trong tay và há miệng thành hình chữ O, "Thầy Phó, anh đưa khẩu súng này cho tôi thật sao?"

"Cầm cho chắc, đừng nổ súng."

"Thầy Phó, anh là người đẹp trai ngầu lòi nhất trên đời."

Phù An An hoan hô một tiếng, sau đó cầm lấy bao đựng súng dắt vào bên hông, bây giờ cô cũng là người có súng rồi.Phó Ý Chi khẽ mím môi mỏng, mắt điếc tai ngơ đối với động tĩnh bên cạnh.Ồn ào.*Bên trên boong thuyền.Cửa lớn ở cầu thang đột nhiên bị một cây rìu xuyên qua."

Vào hết đi."

Những người bên trong phòng bếp cuối cùng cũng lên đây.Bọn họ dùng ván gỗ và ghế ngồi để chắn cửa, điều này đã hấp dẫn những con zombie phía sau tụ tập lại đây."

Lý Cao, sau lưng!"

Lưu Phi Yến hô to."

Mẹ nó."

Lý Cao phun ra một ngụm nước miếng, "Cầm vũ khí lên chiếm lấy khu này cho tao."

Đoàn người nhanh chóng chạy lên khiến boong thuyền trở nên hỗn loạn."

Nơi này còn nhiều zombie hơn bên dưới nữa."

"Chạy mau, zombie ở dưới khoang thuyền đang xông lên rồi."

"Đừng bỏ tôi lại, cứu mạng!"

Những con zombie đột nhiên xuất hiện khiến đám người ở phòng bếp trở tay không kịp, bọn họ giống như ruồi nhặng không đầu chạy nhảy khắp nơi.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 27: Lễ Hội Ngoài Khơi (27)


Một loạt tiếng súng dồn dập vang lên thu hút sự chú ý của Phù An An.Cửa thùng hàng lặng lẽ mở ra một khe hở nho nhỏ, hai người trèo lên thùng hàng rồi nhìn xuống.Tầm nhìn phía trên rất rộng rãi, vậy nên bọn họ dễ dàng nhìn thấy đám zombie và đám người cầm súng đang tháo chạy một cách chen chúc bên trong lối đi chật hẹp giữa các thùng hàng phía dưới."

Đó là những người ở trong nhà bếp phải không?"

"Ừm."

Hầu như người nào cũng mang theo một khẩu súng, có thể thấy bọn họ có rất nhiều đạn dược.

Tất cả đang bị zombie đuổi theo, đành phải trèo lên các thùng hàng để tránh thoát.

Phù An An thấy vậy thì không khỏi nhíu mày một cách lo lắng: "Đừng nói họ sẽ lên đây đấy nhé?"

"Chắc là không."

Phó Ý Chi đặt ống nhòm xuống, "Bọn họ không có dụng cụ."

Chiếc thang gỗ duy nhất đã bị hai người lấy đi, và những khó khăn gặp phải khi leo lên trước đây đã trở thành sự đảm bảo cho an toàn hiện tại."

Nhân tiện, anh lấy ống nhòm này từ đâu ra vậy?"

Phù An An nhìn Phó Ý Chi hỏi."

Tiện tay cầm ra từ trong phòng điều khiển của thuyền trưởng."

Phó Ý Chi đứng lên ngồi lại vào bên trong thùng đựng hàng, trong lòng Phù An An bắt đầu ngứa ngáy khi nhìn thấy ống nhòm."

Tôi có thể mượn nó xem một chút được không?"

"Không."

Đối mặt với yêu cầu của Phù An An, Phó Ý Chi đã từ chối nó một cách vô cảm.Phù An An quay đầu bĩu môi, không nhìn thì không nhìn, thị lực của cũng cô rất tốt.Đám người bỏ chạy tán loạn, một người trèo lên thùng hàng bên trái, ba người khác trốn ngay bên dưới, hai người chưa kịp leo lên đã bị zombie cắn trúng, tiếng thét đau đớn vang vọng khắp cả boong thuyền.Một con tàu lớn tràn đầy zombie hiển nhiên đã biến thành một con chiếc du thuyền khủng bố.May mắn, bọn họ đã đi lên trước và chiếm lấy vị trí thuận lợi nhất, đến mức lúc này họ vẫn có thể sử dụng đèn cồn để nấu một số món ăn nóng.Phù An An mở một cái lon, lấy thức ăn bên trong ra, khoan hai lỗ ở bên cạnh và buộc dây sắt, và một chiếc nồi nhỏ đơn giản được tạo ra.Phù An An đã đếm hết tất cả hàng hóa, có tổng cộng bốn thùng đồ hộp lớn, mỗi thùng có 36 lon đồ hộp các loại, cá muối đóng hộp, giăm bông đóng hộp, dưa muối đóng hộp, ngô đóng hộp và có cả cơm đóng hộp có thể dùng làm lương thực chính.Nhìn số lượng hàng hóa này, Phù An An rất hài lòng, sau đó cô dùng đèn cồn hâm nóng hai bát cơm trắng dẻo thơm, đây mới là cuộc sống của con người chứ.Cơm bốc lên hơi nóng nghi ngút.

Phù An An lấy cơm ra, sau đó cho hết tất cả dầu trong chai vào nồi nhỏ.Dầu bắt đầu bắn tung toé, phát ra tiếng xèo xèo, Phù An An cho miếng giăm bông đã thái vào trong và chiên cho đến khi vàng đều cả hai mặt, khi có mùi hơi khét thì vớt chúng ra."

Xong rồi, ăn cơm thôi."

Phó Ý Chi nhìn chai dầu ăn trên mặt đất, "Cô lấy cái này ở đâu ra vậy?"

"A, tôi mới nhặt được một cái balo, bên trong có vài thứ."

Phù An An chỉ cái balo màu xanh quân đội đang nằm trong phòng nhỏ mà cô mới vừa nhặt được."

Bên trong còn có thuốc lá, một cái bật lửa và kẹo cao su."

Vừa nói, Phù An An vừa lấy bao thuốc lá hiệu Hồng Tháp Sơn ra đưa cho anh, "Anh có hút thuốc không?"

"Không."

Phó Ý Chi ngồi xuống đất, bưng cơm đã làm xong lên ăn.Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi lăm, an toàn vượt qua.Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi sáu, an toàn vượt qua.Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi bảy.Kể từ khi họ leo lên thùng hàng cao nhất, cuộc sống hàng ngày đã thay đổi từ chạy trốn sang nhìn những người khác chạy trốn.Thức ăn của họ rất dồi dào, nhưng nguồn cung cấp của những người bên dưới đã cạn kiệt.Bị bao vây bởi một lượng lớn zombie, ba ngày trước bọn họ đã xảy ra rất nhiều tranh chấp, cuộc cãi vã ban đầu dần dần biến thành xung đột thể xác.

Vừa rồi một người đàn ông đã bị đồng bọn đẩy ra khỏi thùng hàng, sau một tràng gào thét, anh ta đã bị đám zombie bên dưới nuốt chửng.Nửa phút sau, một com zombie bị cắn nhiều chỗ, chỉ còn lại một bộ xương khô lảo đảo đứng dậy.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 28: Lễ Hội Ngoài Khơi (28)


Thời gian biến đổi của đám zombie đã đạt đến mức gần như ngay lập tức.Nhìn thấy những người bạn đồng hành đã biến thành zombie, một số người trên các thùng hàng bắt đầu cãi vã rồi chĩa súng vào nhau.

Cuối cùng bọn họ chia thành hai phe, thậm chí hai bên đã xả súng không có đạn vào nhau hai lần.Tiếng ồn dữ dội khiến lũ zombie bị nhốt trong những thùng hàng bắt đầu trở nên kích động hơn.Nghe thấy âm thanh cào cấu của chúng dưới chân, Phù An An có một dự cảm không lành: "Thầy Phó, anh có cảm thấy zombie trong những thùng hàng hình như càng ngày càng manh động hơn không?"

Phó Ý Chi gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn người đang nằm bên cạnh mình, "Cô không thể ngồi đàng hoàng được sao?"

"Tôi không thích."

Phù An An từ chối mà không cần suy nghĩ, nếu bị phát hiện, Phó Ý Chi đang ngồi sẽ là mục tiêu lớn hơn, dễ dàng hấp thu hỏa lực hơn.Đám người phía dưới đã bình tĩnh lại, nằm trên những thùng hàng như cá muối phơi nắng, nhất thời mất đi giá trị quan sát.Phù An An trở lại thùng hàng và lấy đèn cồn ra nhóm lửa.Đối với mấy loại đồ hộp này, mỗi ngày Phù An An đều thay đổi các phương pháp để nấu ăn.

Rất nhanh hương thơm của đồ ăn đã lan toả bên trong không khí.Một người đàn ông tóc ngắn nằm ở thùng hàng bên dưới ngửi ngửi, "Hình như tôi ngửi thấy mùi cá đóng hộp."

"Anh đói đến mức bắt đầu sinh ra ảo giác rồi đấy."

Một người đàn ông khác mặc áo vàng hữu khí vô lực nói, "Ở đây chỉ có mùi hôi thối của zombie mà thôi."

Người đàn ông tóc ngắn nghe vậy thì thở dài: "Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm hay muộn gì chúng ta cũng chết đói.

Trước kia ở trong phòng bếp, có thể ăn có thể uống, thật tốt biết bao."

"Dừng, đừng nói nhảm nữa."

Người đàn ông mặc áo vàng liếc người ở đối diện một cái, hai người nhắm mắt lại."

Mùi thơm quá."

Người đàn ông tóc ngắn bị mùi hương nhàn nhạt mê hoặc.Dưới ảnh hưởng của người đàn ông tóc ngắn, người đàn ông mặc áo vàng cảm thấy hình như mình đã ngửi thấy mùi này, trong đầu anh ta hiện lên đủ loại món ngon, anh ta im lặng nuốt nước bọt.Lúc 8 giờ, sắc trời đã dần tối xuống.Phù An An nhìn hoàng hôn trên bầu trời, đánh dấu vào sổ nhỏ một dấu thập màu đỏ, còn hai ngày nữa mới kết thúc trò chơi."

Hôm nay vẫn chưa qua, cô đánh dấu có hơi sớm rồi đó."

Phó Ý Chi nhàn nhạt nói."

Ồ, chỉ còn bốn tiếng nữa thôi, hôm nay đã qua rồi, không sao cả."

Phù An An khoát tay, nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, bởi vì còn có hai ngày cuối cùng, cô tương đối kích động và lo lắng.Phó Ý Chi nhìn Phù An An đang nằm ở cách vách, cuối cùng cũng nằm xuống.Nửa đêm, một tiếng nổ dữ dội vang lên, cả thùng hàng cũng rung chuyển theo.

Hai người mở cửa thùng đựng hàng ra, chỉ thấy bên dưới khói lửa đang lan tràn khắp nơi.Người phía dưới quả nhiên có lựu đạn, bọn họ đã cho nổ tung số lượng lớn những thùng đựng hàng, zombie từ trên trời rơi xuống như sủi cảo, lũ lượt tràn ra bên ngoài.Boong tàu đã triệt để biến thành thiên hạ của zombie.Bởi vì bị zombie bao vây, người phía dưới hoảng sợ chạy tán loạn, súng ống đạn dược trên người đều dùng hết, tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc, toàn bộ tàu hàng đều rung lắc dữ dội."

Bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu đạn dược vậy?"

Phù An An không nhịn được nói, "Khó trách cái bao lớn như vậy mà mang không đủ đồ ăn cho hai ngày."

"Tình huống không tốt lắm."

Phó Ý Chi cúi đầu cau mày nói.Ngay khi những lời đó vừa thốt ra, một quả bom phát nổ ngay dưới chân của bọn họ.

Dư chấn của quả bom khiến Phù An An không thể đứng vững, nếu không nhờ Phó Ý Chi đứng bên cạnh kéo cô một cái có lẽ cô đã té xuống dưới rồi.Mà lúc này những thùng hàng dưới chân bọn họ đã bị chọi đến nổ tung, còn những thùng hàng chất đống bên trên đã trở nên lỏng lẻo, chúng lắc lư ở trong không khí, phát ra âm thanh kẽo kẹt như sắp rơi xuống."

Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này!"
 
Back
Top Bottom