Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 9: Lễ Hội Ngoài Khơi (9)


"Thật ra lựa chọn trốn đi như cô cũng không tệ."

Thầy Phó một tay cầm dao, tay kia cầm một chiếc nùi giẻ lau chùi lưỡi dao, giọng nói nhàn nhạt, "Nhưng cô không cảm thấy so với trốn đi, giết chết những người bị lây nhiễm mới là biện pháp giải quyết tốt nhất hay sao?"

Phù An An dừng chân, kinh ngạc nhìn anh ta.Chỉ có tự mình trải qua mới hiểu được, giết chết một đám người sớm chiều ở chung là một điều khó khăn cỡ nào, hơn nữa mười mấy năm giáo dục không cho phép cô làm như vậy.Dù cho những người này sẽ mang lại mối nguy hiểm khôn lường.Phù An An nhìn kỹ vị đầu bếp họ Phó này một phen, đây không giống lời mà một vị đầu bếp luôn ở yên trong nhà bếp, làm ra món cá hồi áp chảo thơm ngon sẽ nói ra.Vị đầu bếp họ Phó cực kỳ đẹp trai này... vẫn nên ít giao tiếp cùng anh ta thì hơn.Phù An An đẩy xe thức ăn trở lại phòng mình, cô còn cố ý gắn ở cửa một tấm lưới xốp bằng sắt, không biết vì sao phải làm thế, nhưng cô cảm thấy như vậy có vẻ an toàn hơn.*Sinh tồn trên biển đến ngày thứ chín, an toàn vượt qua.Sinh tồn trên biển đến ngày thứ mười.Phù An An ghé vào mắt mèo xem xét tình huống bên ngoài như thường lệ, có đôi khi dì Lý và thuyền trưởng sẽ gõ cửa hỏi thăm xem cô có khỏe không.Phù An An đã quen với việc sống một mình trong căn phòng này, cô tỏ vẻ mình vẫn ổn, nếu có thể cô sẽ tiếp tục ngốc ở trong đây hai mươi ngày còn lại.*

Trong một căn phòng khác.Hai người đều là người chơi mới đang thảo luận với nhau."

Lại có thêm một người nữa nhiễm bệnh."

Thiếu niên tóc vàng trong đó đóng cửa lại rồi lên tiếng nói, "Hay là chúng ta dựa vào kế hoạch lúc trước, cứ ở lì trên boong tàu.

Nếu thật sự có chuyện xảy ra, chúng ta chỉ cần đóng cửa lớn trên tàu lại là được."

"Được."

Người đàn ông đeo kính bên cạnh gật đầu, "Những người chơi khác vẫn đang lẩn trốn, đến bây giờ vẫn chưa chịu lộ mặt.

Chúng ta cứ đi lên, đừng bận tâm tới họ làm gì."

Hai người cùng chung ý tưởng với nhau.Trên bầu trời, mây đen dày đặc.Lại là một ngày mưa nữa sắp đến.Bọn họ cùng nhau đi xuyên qua các thùng đựng hàng, nhưng những chiếc thùng này được xếp san sát nhau, cơ hồ chỉ có một người mới có thể chui lọt qua."

Mẹ nó, mấy cái thùng đựng hàng này thối quá đi mất!"

Thiếu niên tóc vàng bịt mũi lại nói, "Trong đó chứa gì vậy?"

"Chắc là đồ ăn bị hỏng."

Cậu trai mang mắt kính quan sát xung quanh, "Kệ đi, mau tìm thùng đựng hàng chứa vật tư mà chúng ta phát hiện lúc trước."

Nguyên nhân quan trọng nhất khiến bọn họ dám mang balo lên boong tàu là do bọn họ đã tìm thấy một thùng đựng hàng chứa đầy các loại vật tư.

Bên trong thùng hàng có đồ ăn, nước uống, đủ cho bọn họ sinh tồn trong 20 ngày tới."

Nó ở đây."

Thiếu niên tóc vàng chỉ vào một thùng đựng hàng có đánh số rồi nói.Hai người lấy dụng cụ ra bắt đầu gỡ băng nhựa niêm phong thùng hàng.Xoẹt xoẹt...Một âm thanh chói tai vô cùng khó nghe truyền tới.

Chàng trai đeo mắt kính ngừng tay, "Hình như bên trong có thứ gì đó."

"Không thể nào."

Thiếu niên tóc vàng sửng sốt, "Lúc trước chúng ta đến thăm dò không phải vẫn ổn đấy sao?"

Vừa mới giữa trưa nhưng sắc trời càng lúc càng âm u.Mây đen dày đặc và trĩu nặng, giữa những đám mây có thể nhìn thấy sấm chớp như ẩn như hiện, tiếng sấm thật lớn kéo nhau mà đến, những hạt mưa lớn bằng hạt đậu bắt đầu rơi xuống rải rác.Mưa to cứ thế ập đến."

Để tôi làm cho."

Thiếu niên tóc vàng cầm lấy dụng cụ mở khoá trong tay cậu chàng mắt kính, chỉ hai ba động tác đã mở thùng hàng ra."

Grừ!"

Bên trong thùng hàng vậy mà lại có người, bọn họ giống như nổi điên lao về phía trước, đẩy ngã thiếu niên tóc vàng rồi cắn một phát lên mặt của cậu ta."

Aaaaa!"

Thiếu niên tóc vàng kêu thảm thiết.

Chàng trai đeo mắt kính thấy vậy thì dùng một cước đá văng người kia ra, lôi tóc vàng đứng dậy bỏ chạy.Bọn họ đã mở sai thùng đựng hàng!
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 10: Lễ Hội Ngoài Khơi (10)


Bên trong thùng đựng hàng này, không chỉ có một tên điên mà thôi.

Hơn trăm người chen chúc bên trong hệt như cá mòi, vào giây phút hai người mở thùng đựng hàng ra, bọn chúng đã được giải phóng.Cả hai chạy trốn bên trong con đường nhỏ hẹp, những tên điên kia đuổi sát ở phía sau.Bên dưới khoang thuyền, mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên.Tiếng bước chân dày đặc hoà cùng tiếng kêu gào thảm thiết.Phù An An đương nhiên cũng nghe thấy, cô vội vàng nhìn xuyên qua mắt mèo quan sát tình hình bên ngoài.Có hai người chạy xuống từ trên lầu, toàn thân đều là máu, vẻ mặt sợ hãi và hoảng loạn.Rất nhiều thuyền viên ở trên hành lang vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, những 'người' phía sau đã chen chúc lao tới.

Bọn chúng đẩy ngã thuyền viên đứng ở gần đó nhất, sau đó lao lên điên cuồng cắn xé người nọ.Không thể gọi những thứ này là người, bọn chúng còn khủng bố hơn đám người anh Lý rất nhiều.

Làn da của chúng đen nhánh, toàn thân chảy đầy máu và dịch mủ.

Bọn chúng không hề có môi, răng và lợi đều lộ hết ra ngoài, trông vô cùng kinh tởm.

Trong miệng chúng phát ra tiếng gào thét hệt như dã thú, có tên chỉ còn lại một phần thân trên, kéo theo bộ đồ lòng bò về phía những người bình thường.Đây không phải zombie thì còn có thể là cái quái gì nữa.

Phù An An nhìn ra ngoài cửa, có người vẫn chưa thích ứng với tình huống lúc này, đứng sững sờ nhìn bầy zombie đang chạy đến."

Còn đứng ngây người ở đó làm gì, mau chạy về phòng nhanh lên!!"

Phù An An hét lớn với bọn họ, thành công khiến một vài người tỉnh táo lại, đồng thời cũng hấp dẫn không ít zombie vừa mới xuống tông cửa phòng cô.Mẹ kiếp!

Phù An An bị dọa sợ, cô vội vàng lấy ghế sô pha nhỏ và tủ lạnh mini chắn trước cửa ra vào.May mắn những zombie này cũng không hề cố chấp với việc đẩy cửa phòng cô, tiếng động từ những người khác đã thu hút sự chú ý của bọn chúng.Phù An An nhìn những con zombie này, cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.Cái trò chơi quái quỷ gì đây, bình thường ngay cả zombie ở trong phim điện ảnh cô cũng không dám nhìn!Nhưng bây giờ không phải là lúc để sợ hãi, Phù An An run rẩy lấy notebook đã được mình ghi rất nhiều nội dung ra, vừa nhìn những con zombie kia vừa ghi chép.Tầm nhìn của mắt mèo khá hạn chế, cô chỉ có thể ghi chú lại xem người nào bị cắn, người nào bị cào ở trong phạm vi mà mình có thể nhìn thấy.Mấy con zombie này có thính giác vô cùng nhạy bén.

Vậy thị giác thì sao?Phù An An nhìn hành lang sáng trưng, ở trong phạm vi tầm mắt của cô, cô nhìn thấy một tên béo đang bịt chặt miệng lại rúc ở trong góc tường, thế nhưng con zombie bên cạnh đã phát hiện ra cậu ta.Zombie có đầy đủ tay chân hoạt động rất nhanh.Cho dù tên béo kia có bộc lộ tiềm năng khi cận kề cái chết, dùng tốc độ tối đa vọt vào trong phòng nhưng vẫn bị zombie đuổi theo ở phía sau cào trúng.Phù An An đổ mồ hôi thay cho tên béo, cô nhanh chóng cúi đầu ghi chép lại.【 Zombie: thính giác nhạy bén, thị giác bình thường, không sợ ánh sáng, tốc độ cực nhanh, không có cảm giác đau.】Nghĩ lại tình huống vừa rồi, bị một đám thây ma xô cửa, Phù An An lưu ý ghi thêm một câu...【 Sức lực rất lớn.】Nhưng mà mấy con zombie này đến từ đâu vậy?

Chúng rõ ràng không phải là thuyền viên trên thuyền.

Hơn nữa, bệnh truyền nhiễm của đám người anh Lý có liên quan đến mấy con zombie này sao?

Phù An An đánh hai dấu chấm hỏi ở trên notebook, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài.Những người bên ngoài phản ứng cũng xem như nhanh nhạy, đa phần đều đã trốn về phòng.

Tất nhiên cũng có một vài kẻ xui xẻo, bị hàng trăm zombie bu lại, cắn xé thành từng mảnh.Những người khác có lẽ cũng phát hiện ra những zombie này vô cùng mẫn cảm với âm thanh, vậy nên toàn bộ khoang thuyền cũng dần an tĩnh lại, hay nói cách khác... không gian trở nên yên lặng một cách đáng sợ.Phù An An ngồi trên ghế sô pha, uống hai ngụm nước để hồi phục lại tinh thần.Bởi vì chân mềm nhũn nên Phù An An đã ngồi một lúc lâu, sau đó cô đứng lên chuyển tất cả đồng hồ điện tử, điện thoại thành chế độ im lặng.Đáng tiếc không phải tất cả mọi người đều nghĩ tới điều này, có người sơ ý không tắt các thiết bị điện tử, tiếng đồng hồ báo thức vang lên trong một căn phòng nào đó khiến lũ zombie chen chúc lao tới.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 11: Lễ Hội Ngoài Khơi (11)


Bởi vì tầm nhìn bị hạn chế, Phù An An không thể nhìn thấy bọn họ, nhưng cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng va đập truyền đến từ phía sau.

Một phút sau, cuộc hỗn loạn kết thúc bằng vài tiếng thét chói tai.Kết quả ra sao không cần nói cũng biết, toàn bộ khoang thuyền đều tràn ngập mùi hôi thối và mùi máu tanh.Phù An An cúi đầu ghi chép lại ở trên notebook.【 Duy trì sự im lặng tuyệt đối, cửa phòng không thể ngăn được nếu zombie công kích cùng lúc.】*Đã có những kẻ xui xẻo làm gương trước đó, những người may mắn sống sót đều cố gắng giữ yên lặng hết mức có thể, ngày thứ mười một sinh tồn trên biển, bình an vượt qua.Sinh tồn trên biển ngày thứ mười hai cũng bình an vượt qua.Sinh tồn trên biển ngày thứ mười ba, mọi chuyện bắt đầu xảy ra vào rạng sáng lúc 3 giờ.Lại có một phòng phát ra âm thanh."

Bắt lấy hắn!"

"Ôi trời, tôi bị cắn rồi."

"A, cứu mạng!"

Phù An An nhanh chóng rời giường, ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài.Cửa của một căn phòng ở sườn đối diện bỗng dưng mở toang, một người toàn thân đầy máu vọt thẳng ra ngoài, phía sau là hai người vào cùng phòng với anh ta hai ngày trước.Nhưng bọn họ đã biến thành zombie.Người đàn ông vừa chạy ra ngoài tìm kiếm khắp nơi, dùng sức gõ cửa từng căn phòng đang đóng chặt.

Nhưng không một ai mở cửa.Phù An An cũng không dám mở cửa.Người đàn ông đang đi cầu cứu đã không còn lỗ tai, máu tươi tuôn ra như suối.Ngay sau đó, anh ta bị một con zombie tóc vàng đẩy ngã.Là những người bị thương trốn đi vào hai ngày trước, họ đã bắt đầu phát bệnh.Bên trong một vài căn phòng, những người bị zombie cắn vào hai ngày trước cũng lần lượt phát bệnh.

Bọn chúng bị những người còn sống đẩy ra ngoài, hoặc cả phòng đều chết trong miệng của lũ zombie.Từ rạng sáng 3 giờ cho đến lúc 6 7 giờ sáng, đây chắc chắn là thời khắc dài đằng đẵng và đen tối nhất trong cuộc đời của những người còn sống sót ở trên khoang tàu.Phù An An nhìn cửa lớn của căn phòng đối diện, cô nhớ rõ tên béo ở đó đã bị zombie cào trúng, đến bây giờ vẫn chưa thấy cậu ta có động tĩnh gì, chẳng lẽ đã chết rồi sao?Sáng sớm lúc 9 giờ, cơn khủng hoảng tạm thời qua đi.Phù An An không nhìn căn phòng ở đối diện nữa, cô đứng dậy vặn eo xoa cổ, bắt đầu thực hiện hai bài tập rèn luyện hằng ngày.Mỗi ngày đều có ba bài tập thể dục phát trên đài cho cô lựa chọn.Không cần phải tập đến mức võ nghệ cao cường, chỉ cần đến lúc gặp phải nguy hiểm có thể chạy nhanh hơn lũ zombie ngoài kia là được.Đừng để đến lúc đó, chưa chạy được hai bước mà eo đã đau, chân chuột rút.

Thân thể tốt chính là vốn liếng để có thể sống sót đó.Phù An An cảm thấy ngoại trừ vận may khá tốt ra, cô còn rất nhiều ưu điểm khác như biết chú trọng tiểu tiết và đề phòng trước những việc sắp sửa xảy ra.Trong số những người sống sót bên trong khoang thuyền, có lẽ Phù An An chính là người chuẩn bị đầy đủ nhất.Tập xong bài thể dục buổi sáng, Phù An An miễn cưỡng lấy đồ ăn thừa bên trong tủ lạnh ra hâm nóng lại rồi ăn cho hết.

Sau đó cô mở trang thứ nhất của quyển notebook ra, gạch bỏ ngày hôm nay, còn tận mười bảy ngày nữa mới có thể rời khỏi trò chơi quỷ quái này....Phù An An có thể sống qua loa như thế, không đồng nghĩa với việc những người khác cũng có thể tuỳ tiện như vậy.Bọn họ không chuẩn bị đầy đủ như Phù An An, có nhiều người đã sắp cạn kiệt thức ăn và nước uống.

Bọn họ chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là chết đói; hoặc là đi ra ngoài, vượt qua hành lang tràn đầy zombie để đến phòng bếp tìm đồ ăn.Cuối cùng cũng có một nhóm người bắt đầu hành động.Cộp...Tiếng ném đồ vật vang lên trong hành lang yên tĩnh đã thu hút sự chú ý của đám zombie ngoài cửa.Ngay sau đó, một ca khúc tàn bạo được xướng lên, trên hành lang vang lên những âm thanh dồn dập, những zombie ở đây đều đổ dồn hết về cuối hành lang.

Phù An An nhìn nghiêng, thấy cửa một căn phòng ở phía đối diện mở ra, có vài người hớt ha hớt hải chạy đến phòng bếp.Tiếng chuông điện thoại đã tranh thủ cho bọn họ không ít thời gian, những người này đã thành công di chuyển đến phòng bếp.Phù An An nhìn lũ zombie chậm rãi đuổi theo sau đó, thế nhưng vì mất đi mục tiêu, chúng cũng dần trở nên yên tĩnh.

Cô cúi đầu ghi vào notebook...【 Ưu tiên thính giác 】Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, những người còn sống sót trong những căn phòng bắt đầu tìm cơ hội di chuyển về phía nhà bếp.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 12: Lễ Hội Ngoài Khơi (12)


Phù An An canh chừng ở cửa, vừa ăn táo vừa ghi chép lại số người sống sót trong những ngày qua.Từ ngày thứ mười ba cho đến bây giờ, tổng cộng có 21 thuyền viên chạy trốn tới phòng bếp, nhưng chỉ vỏn vẹn có 16 người là thành công.Trong khi đó, số lượng zombie bên ngoài đã tăng từ khoảng 190 lên đến 210 con.Phù An An nhìn xuyên qua mắt mèo thống kê lại số lượng zombie ở bên ngoài một lần nữa.Có lẽ do quá mức nhập tâm, cô không chú ý tới có một con zombie đang chậm rãi lại gần, cho đến khi nó chặn lại mắt mèo.Bộp...Con zombie này dùng sức đập đầu lên cánh cửa, doạ Phù An An sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.Có lẽ nghe thấy tiếng động, zombie càng đập đầu mạnh hơn, điều này khiến những con zombie khác trên hành lang lũ lượt kéo đến.Chết tiệt!Phù An An lui về sau vài bước, tay nắm chặt con dao phay trộm được từ trong phòng bếp.Đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, lại có người chịu không nổi mà liều mạng chạy đến phòng bếp, đúng lúc hấp dẫn đám zombie tụ tập trước cửa phòng cô.Phù An An dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài, là tên mập ở phòng đối diện.Mấy ngày không thấy, tên mập đã bị bỏ đói tới mức gầy còm.Phù An An kinh ngạc nhìn, lúc trước cậu ta đã bị zombie cào trúng, thế nhưng lại không thấy cậu ta bị biến dị!Cậu ta là ngoại lệ sao?Hay là phải bị zombie cắn mới có thể bị lây bệnh rồi biến dị?Phù An An nhìn tên mập chạy đến cửa phòng bếp, sau đó thấy cậu ta chui vào trong.

Hai ngày sau, đã không còn ai chạy đến phòng bếp nữa.Theo suy đoán của Phù An An, rất có khả năng những gian phòng khác đã không còn ai, nửa sau khoang thuyền chỉ còn lại một mình cô....Ngày thứ mười tám sinh tồn trên biển.Phù An An nghe tiếng đi tới đi lui và tiếng đâm đầu vào tường của lũ zombie bên ngoài, ngay cả gặm táo cũng phải ăn một cách từ tốn, không dám phát ra âm thanh quá lớn.Ngoài ra, nguồn nước sinh hoạt bắt đầu xuất hiện vấn đề, hai ngày trước, nước trong vòi đã bị ố vàng, kèm theo đó là mùi hôi thối của xác chết.May mắn là cô có đạo cụ không gian, bên trong vẫn còn 36 chai nước.

Ngoài ra, cô có một không gian đựng hoa quả, 27 gói mì ăn liền, 10 ổ bánh mì nguyên cám và một không gian chứa các loại thuốc chữa bệnh.Lách cách...Ngọn đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối.Trong lòng Phù An An cứ luôn thấp thỏm, cô nhìn trên đỉnh đầu, may mắn đèn rất nhanh đã sáng trở lại.Phù An An đứng dậy, chân trần đứng lên một tấm chăn trải trên mặt đất.

Đáng tiếc không có mang theo vài cuốn sách, một người sống, chỉ có cách yên lặng tập thể dục theo đài để giết thời gian.Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ hướng phòng bếp."

Làm, làm gì vậy?"

"Các người không thể làm như vậy!"

"Cứu..."

Âm thanh lập tức im bặt.Một thi thể nam giới được ném ra khỏi phòng bếp, Phù An An trợn mắt lên nhìn, cái xác này chính là thuyền trưởng, lũ zombie lập tức lao ra phân chia, xé xác thuyền trưởng thành từng mảnh.Phòng bếp hình như xảy ra chuyện rồi.Phù An An không biết tình huống cụ thể như thế nào, cửa phòng bếp cũng không hề mở ra thêm lần nào nữa.

Hơn sáu tiếng sau, thi thể bị gặm nhấm chỉ còn lại khung xương của thuyền trưởng lung lay đứng dậy, gia nhập vào đội ngũ zombie.Thời gian biến thành zombie đã bị rút ngắn, đây không phải là tin tức tốt....Sinh tồn trên biển đến ngày thứ mười chín.Khoảng cách đi đến thành công đã được rút ngắn thêm một bước, lại có hai người nữa bị ném ra khỏi phòng bếp, hay nói đúng hơn là hai xác chết.

Điều này lại khiến lũ zombie bắt đầu một vòng tranh đoạt, chưa đầy sáu tiếng sau, hai con zombie mới toanh lại được ra lò.Thời gian biến thành thây ma lại ngắn hơn.Phù An An nắm chặt quả bóng giải stress hình cầu tự chế, muốn giảm bớt lo lắng, áp lực và sợ hãi.Thả lỏng, chỉ cần cô ở trong phòng không ra, cũng rất an toàn, Phù An An một mực tự an ủi chính mình, còn mười một ngày nữa!Thả lỏng nào, chỉ cần ở yên trong phòng không lên tiếng, cô sẽ được an toàn.

Phù An An vẫn luôn an ủi bản thân ở trong lòng như vậy, chỉ còn 11 ngày nữa thôi!Cạch...Một chiếc điện thoại di động được ném ra từ phòng bếp, rơi vào hành lang phía sau.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 13: Lễ Hội Ngoài Khơi (13)


Ngoài cửa phòng bếp có rất nhiều zombie, bọn họ định lặp lại chiêu cũ, muốn dẫn dắt lũ zombie này tập trung về phía cuối khoang thuyền.Mà phòng của Phù An An, lại trùng hợp nằm ở nửa cuối khoang thuyền!Nhìn chiếc điện thoại di động đang không ngừng phát ra những điệu nhạc nóng bỏng nằm cách phòng mình không xa, thu hút một đám zombie quần áo luộm thuộm, lôi thôi lếch thếch, có thể tấn công bất cứ lúc nào, trong lòng Phù An An điên cuồng gào thét.Tố chất tâm lý mười chín năm qua của cô, ngắn ngủn trong một tháng đã bay vọt tới mức trưởng thành.*Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi, rạng sáng lúc 2 giờ.Phù An An đang nghỉ ngơi ngắn ngủi, đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Phù An An đang nghỉ ngơi một chút,đột nhiên cô cảm giác trên đầu mình truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.

Phù An An vội bật dậy, cầm lấy con dao phay đặt ở đầu giường, dùng ánh mắt hung ác nhìn lên trên đầu.Răng rắc...Đường ống thông gió đã bị mở ra.Phù An An lui về phía sau một bước, bàn tay cầm dao phay bắt đầu ứa ra mồ hôi.Ngay sau đó, một cái đầu lộ ra...Là người sống, còn là người quen nữa chứ!

Chính là thầy Phó, người có kỹ thuật điêu khắc hoa quả siêu tệ, dựa vào may mắn và vẻ ngoài vượt trội để thăng cấp thành người đứng đầu phòng bếp.Thầy Phó liếc nhìn dao phay trong tay Phù An An, cơ thể linh hoạt xoay một cái, không chút tiếng động ngồi lên giường m.

Anh nhìn quanh một vòng, sau đó nhỏ giọng hỏi Phù An An: "Có đồ ăn và nước uống không?"

Phù An An lấy một ổ bánh mì sắp hết hạn và một chai nước khoáng ra.Thầy Phó lập tức cầm lấy, sau đó mở gói bánh mì ra.

Động tác trông vô cùng tao nhã, nhưng trên thực tế, anh đã ăn hết ổ bánh mì và uống hết một chai nước khoáng chỉ trong vòng nửa phút."

Cảm ơn."

Thầy Phó bắt đầu thăm dò khắp nơi với vẻ mặt lạnh lùng như cũ.Ngay sau đó, anh lôi bộ chăn ga dự phòng để ở trong tủ ra, quấn lại thành một sợi dây thừng bằng vải thật lớn, đứng trên sô pha buộc một đầu của nó vào góc trái cửa phòng."

Đến giúp một tay."

Anh đứng trước tủ quần áo, nói khẽ với Phù An An, "Bảo vệ mấy cái góc này, đừng để nó va chạm phát ra âm thanh."

Nói xong thầy Phó xắn ống tay áo lên, để lộ cánh tay mạnh mẽ.Anh chính loại người mặc quần áo trông gầy, cởi quần áo thì toàn cơ bắp.

Sức lực của anh cũng khá lớn, có thể bê tủ quần áo đến trước cửa phòng một mình, làm phòng tuyến ở cửa ra vào càng thêm kiên cố và vững chắc, tăng thêm cảm giác an toàn cho nơi đây.Vị đầu bếp này cho cô có cảm giác, ngoại trừ việc điêu khắc hoa quả, chuyện gì anh cũng có thể làm được."

Thầy Phó."

Phù An An sáp lại gần hỏi, "Anh đến từ phòng bếp bên kia sao?"

"Phó Ý Chi."

Anh nhàn nhạt nói, cúi đầu rút cây súng giắt ở bên hông ra lau chùi, "Các thuyền viên xảy ra nội chiến, vài người đã đứng ra tiếp quản phòng bếp, vật tư bị bọn họ nắm giữ, những ai phản kháng sẽ bị bọn họ giết chết rồi ném ngoài cho zombie ăn."

"Anh có súng cũng cũng không thắng được bọn họ hả?"

Phù An An nhìn cây súng lục được lau chùi đến mức phản quang kia, yên lặng cất dao phay của mình đi.Sao đầu bếp lại có súng vậy ta?"

Nhìn bên ngoài đi... cô thấy có thể nổ súng được sao?"

Phó Ý Chi đặt súng lên bàn, cầm trái táo mà Phù An An để ở trên bàn lên ăn.Phù An An cau mày, thấy anh không có ý định đi nơi khác, bỗng nhiên có dự cảm không lành."

Đường ống thông gió nối liền bốn phía, anh dự định sẽ đi đâu?"

"Ở nơi này."

"Cái gì?

Không được."

Phù An An không thèm nghĩ mà nói thẳng, "Ở đây, một mình tôi ăn còn không đủ, thầy Phó vẫn nên đi xem những căn phòng khác đi."

"Mười ngày cuối cùng của trò chơi sinh tồn, độ khó càng lúc càng cao."

Phó Ý Chi thản nhiên nói.Phù An An sững sờ, giả ngu ngay lập tức, "Trò chơi sinh tồn là gì?

Tôi nghe không hiểu."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 14: Lễ Hội Ngoài Khơi (14)


"Người chơi à?"

Phó Ý Chi nhìn cô hỏi, "Người mới sao?"

"Quy luật thứ nhất của trò chơi sinh tồn: Những người không phải là người chơi sẽ không thể nghe được những nội dung có liên quan đến trò chơi.

Lần sau có diễn thì diễn cho giống một chút."

Thì ra anh ta đang thử cô!Miệng Phù An An há to, không nghĩ tới kịch bản của trò chơi này lại thâm thuý như vậy."

Vậy thì sao chứ, phiền anh đến từ đâu thì về lại chỗ đó đi."

Phù An An không cần nghĩ mà nói luôn, đừng tưởng cùng là người chơi thì cô sẽ châm chước cho anh ở lại."

Yên tâm, tôi sẽ không ở chỗ này quá lâu."

Phó Ý Chi đứng lên, nhìn bên ngoài thông qua mắt mèo, "Chờ tôi tìm được nơi ẩn náu phù hợp thì sẽ đi ngay, đổi lại, cô không muốn nghe tin tức về trò chơi sinh tồn này sao?"

Nghe vậy, cô đã có chút lung lay."

Anh định ở đây bao lâu?"

"Ba ngày."

Phó Ý Chi đạp lên bàn, gắn lại nắp đường ống thông gió, "Quy luật thứ hai của trò chơi sinh tồn: Có thể chia trò chơi này thành ba giai đoạn, 10 ngày đầu thuộc về thời kỳ ủ bệnh, độ nguy hiểm khá thấp; 10 ngày tiếp theo là thời kỳ bùng nổ, nguy hiểm hơn thời kỳ ủ bệnh; 10 ngày cuối chính là thời kỳ nguy hiểm, nhất là 5 ngày cuối cùng."

Phó Ý Chi nói xong, Phù An An lập tức lấy notebook ra ghi chép lại, "A, cảm ơn nha."

"Không cần cám ơn, nhớ chuẩn bị lương thực đủ cho tôi dùng trong vòng ba ngày là được."

Phó Ý Chi lấy bản đồ mà mình mang theo bên người ra, cầm lấy cây bút của Phù An An bắt đầu viết viết vẽ vẽ.Trong phòng có thêm một người, vậy nên không thể tuỳ tiện sử dụng không gian.

Phù An An suy nghĩ, sau đó bí mật đặt 10 chai nước khoáng và 12 gói mì ăn liền vào trong ngăn tủ."

Cái đó, đồ ăn của tôi không nhiều, đến lúc đó anh cũng đừng có mà ăn vạ không chịu đi."

Phù An An không yên tâm nên dặn dò thêm một câu...."

Đừng mà, xin các người đừng làm vậy!"

Trong nhà ăn lại truyền đến một tiếng thét.Bộp!Bên ngoài cửa vang lên tiếng của vật nặng bị vứt xuống đất, kéo theo đó là những tiếng chân hỗn loạn của lũ zombie.Phù An An nhìn ra bên ngoài thông qua mắt mèo, khẽ cau mày thật chặt, "Trong phòng bếp còn bao nhiêu người?

Đồ ăn bên trong không đủ sao?"

"Tất cả thức ăn trên khoang thuyền đều ở trong phòng bếp, trong đó còn có hai vạc nước lớn, cô nghĩ sao?"

Phó Ý Chi vừa tập trung viết viết vẽ vẽ gì đó ở trên bản đồ, vừa bớt chút thời gian trả lời vấn đề của Phù An An, "Bên trong có một nhóm bốn người chơi, bọn họ làm vậy là để tìm ra đạo cụ không gian."

"Đạo...

đạo cụ không gian?"

Ăn thiệt một lần, lần này Phù An An cảm giác mình giả vờ rất giống."

Không phải nó đang ở đây sao?"

Phó Ý Chi dừng bút, nhìn về phía Phù An An."

Anh nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Phù An An lập tức lắc đầu, dùng vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn anh, "Tôi còn không biết đạo cụ không gian là gì mà."

"Quy luật thứ ba, người có được đạo cụ không gian là người có khả năng sống sót cao nhất."

Phó Ý Chi nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào bản đồ, khoanh một vòng tròn thật to ở chỗ phòng của thuyền trưởng, sau đó thuận miệng nói tiếp: "Căn cứ vào quy tắc của trò chơi, không thể trực tiếp đoạt lấy không gian, trừ khi người chơi sở hữu nó đã chết, không gian mới có thể bị người chơi khác lấy đi một lần nữa."

"A, thì ra là vậy."

Phù An An gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, may mắn cô không để lộ chuyện mình sở hữu không gian, "Nhưng mấy người này ra tay cũng độc ác quá đi."

"Còn nhiều thủ đoạn khác tàn nhẫn hơn nữa."

Phó Ý Chi thờ ơ nói, sau đó cầm bản đồ lên, một lần nữa mở đường ống thông gió ra."

Anh định làm gì vậy?"

Phù An An cũng đứng dậy hỏi."

Tôi đến phòng của thuyền trưởng tìm chút đồ, lát nữa nhớ chắn đường ống thông gió lại cho kỹ."

Phó Ý Chi nói, hai tay giữ chặt vách tường, thong thả bò lên trên rồi biến mất.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 15: Lễ Hội Ngoài Khơi (15)


Phù An An đứng ở trước cửa, tiếp tục quan sát zombie ở ngoài thông qua mắt mèo.Thời gian biến dị thành zombie đã rút ngắn chỉ còn 4 tiếng.Ngoại trừ thời gian biến dị bị rút ngắn, Phù An An còn phát hiện một điều cực kỳ quan trọng...

âm thanh đã không còn ảnh hưởng đến zombie nhiều như trước.Cuối khoang thuyền vang lên tiếng nhạc xập xình, ban đầu lũ zombie này cũng bị hấp dẫn, nhưng sau đó đã nhanh chóng tản ra.

Như thể nhận được chỉ dẫn nào đó, bọn chúng tụ tập nhiều ở trước cửa phòng bếp và phòng cô.Dường như... khứu giác của chúng đã trở nên nhạy bén hơn.Phù An An nhìn về phía trước, một con zombie bị cắn nát mũi, ngay cả xương sụn cũng lòi ra bất chợt đi tới.

Dây thần kinh ở cánh mũi của nó rung lên kịch liệt, bắt chước dáng vẻ ngửi ngửi của con người, nó đi đến gần cửa phòng hơn, ngay sau đó, ánh mắt vẩn đục của nó đối diện với Phù An An đang đứng đằng sau cánh cửa, tứ chi của nó điên cuồng vặn vẹo ra sức đẩy cửa phòng cô.Tiếng va chạm vang lên thu hút những con zombie khác chen chúc lao tới.

Phù An An hoảng loạn né xa cánh cửa một chút, lấy thuốc khử trùng ra, xịt hết một lọ lên cửa.Thế nhưng, động tác của đám zombie này vẫn điên cuồng như cũ, mấy đồ vật kê ở trước cửa cũng rung lên, tựa như một giây sau bọn chúng sẽ phá cửa xông vào.Chết tiệt!Phù An An cầm dao phay, kéo bàn đến bên dưới đường ống thông gió.Đúng lúc chạm mặt với Phó Ý Chi vừa trở về từ bên ngoài."

Cô đang làm gì vậy?"

"Nhanh, đi mau đi, nơi này không còn an toàn nữa rồi."

Phù An An để dao phay sang bên cạnh, đẩy Phó Ý Chi vào lại đường ống thông gió."

Đừng đẩy, để tôi xuống xem một chút."

Phó Ý Chi đè tay của cô lại, ném ba lô phía sau xuống dưới, lặng lẽ đáp xuống đất.Một giây sau, zombie phá cửa xông vào.Mặc dù trước cửa có chắn sô pha và ngăn tủ, nhưng khe hở ở cửa vẫn đủ để một người chui lọt, zombie ngửi thấy mùi nên điên cuồng lách vào trong.Phù An An chộp lấy dao phay đi đằng sau Phó Ý Chi, "Thầy Phó, anh cẩn thận một chút, tôi sẽ bọc hậu!"

Súng lục của Phó Ý Chi có lắp giảm thanh, anh khẽ bắn vài phát, sau một vài tiếng nổ trầm thấp, zombie phía trước lần lượt ngã xuống.

Ngay sau đó, Phó Ý Chi duỗi tay kéo chiếc bàn dài bên cạnh chặn ngang cánh cửa, một chân đá bay con zombie đang định tiến lên ở phía trước, mấy con zombie đằng sau lập tức ngả ra sau như những quân bài domino.Phù An An thấy Phó Ý Chi cầm một vật gì đó ném ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, một loạt động tác vô cùng liền mạch và lưu loát.Tiếng nhạc ầm đùng đã hấp dẫn sự chú ý của zombie trong một thời gian ngắn, Phù An An lấy thuốc sát trùng ra, mãnh liệt phun lên cửa phòng."

Sao lại thế này?"

Phó Ý Chi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, lập tức lui về sau hai bước."

Mấy con zombie này đang tiến hoá!"

Phù An An nhìn hai cái xác trước cửa, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cô tiếp tục cầm thuốc sát trùng phun lên người Phó Ý Chi.Cho dù anh có ghét bỏ đến đâu thì cũng không còn cách nào khác nữa, "Anh tạm chấp nhận hiện thực đi, không có nước hoa, chỉ có thể dùng cái này để che dấu mùi hương trên người."

"Khứu giác của bọn chúng tiến hóa à?"

"Ừ."

Phù An An gật đầu, "Nói đúng hơn là con vi-rút này đang tiến hóa."

Phù An An nói xong thì lấy notebook của mình ra, "Không chỉ có khứu giác trở nên nhạy cảm hơn.

Căn cứ vào những gì mà tôi đã ghi chép lại, phải mất 2 ngày rưỡi để con vi-rút này lây nhiễm cho anh Lý; bác sĩ Tống và thầy Chu thì không đến 2 ngày, càng về sau thời gian vi-rút biến dị càng bị rút ngắn, cho đến bây giờ, thời gian để biến dị chưa đến 4 tiếng đồng hồ."

Phó Ý Chi cầm notebook của Phù An An nhìn thử, "Ghi chép rất cẩn thận."

"Cũng vì mạng sống mà thôi."

Phù An An ngồi xổm nhìn hai cái xác trước mặt, trông bộ dạng hiện tại của chúng là muốn nôn mửa, "Làm gì với hai cái xác này bây giờ?"

"Đặt trước cửa đi."

Phó Ý Chi lấy khăn tay ra lau từng đầu ngón tay, "Theo như cô nói, căn phòng này có lẽ không thể chống cự được bao lâu, tôi dự định đi tìm một nơi an toàn hơn sớm chừng nào hay chừng đó."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 16: Lễ Hội Ngoài Khơi (16)


"Thầy Phó, thật ra tôi vẫn luôn ấp ủ một ý tưởng nhỏ chưa hoàn chỉnh."

Phù An An vừa nói, vừa nghe lời kéo thi thể tới cửa ra vào, ánh mắt cô lướt qua đầu của hai cái xác, cố gắng không nhìn tới cái bụng bị mở toang đang chảy ra dịch đại tràng và nội tạng của bọn chúng.Phó Ý Chi: "Nếu như chưa hoàn chỉnh vậy thì đừng có nói."

Phù An An: ...

Tôi cứ muốn nói đó thì sao!"

Tôi đã đếm số lượng zombie ở bên ngoài rồi, tổng cộng có 169 con.

Số lượng này quả thật khá nhiều, nhưng cũng không phải nhiều đến mức không thể khống chế được.

Nếu chúng ta nghĩ ra biện pháp chuyển thủ thành công... một ngày liệu có thể giết chết 20 con zombie hay không?"

"Ý tưởng không tệ, sao cô không làm đi."

"Tôi... anh không thể nói như vậy!"

Phù An An trừng mắt nói.

"Nếu cô có thể thuyết phục mấy người trong phòng bếp dốc sức liều mạng cùng nhau, tôi nghĩ kế hoạch này miễn cưỡng có thể thực hiện được."

Phó Ý Chi vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến những âm thanh lộn xộn."

Mẹ kiếp, trong khoang thuyền này vẫn còn người sống!

Bọn họ đã dẫn tất cả zombie tới đây!"

Phù An An nghe vậy thì sững sờ, quay đầu nhìn Phó Ý Chi, "Anh vừa ném điện thoại đi đúng không?

Ném ở đâu vậy?"

"Tiện tay quăng, hình như là chỗ phòng bếp."

Phó Ý Chi nhàn nhạt nói.Phù An An: ...

Không có cơ hội liên minh rồi.Hiện tại, Phù An An không dám tới gần cửa phòng, chỉ ngồi ở trong phòng nghe những tiếng động truyền tới từ trong phòng bếp, mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng chạy trốn và những tiếng kêu thảm thiết, sau đó bên ngoài mới dần yên tĩnh lại một lần nữa."

Anh cố ý ném?"

Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi."

Quy luật thứ tư của trò chơi sinh tồn: đây là một trò chơi cá nhân, đừng dễ dàng liên minh với bất kỳ ai, cũng không nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào."

Phó Ý Chi đứng lên, nhặt ba lô và hai chai nước ở bên cạnh lên.Phù An An nhìn dáng vẻ của anh, "Anh muốn đi sao?"

"Chứ ở đây làm gì?

Cùng chung chăn gối với cô sao?"

Khoé miệng Phó Ý Chi cong lên, nở một nụ cười châm chọc.Người này nói chuyện kiểu gì vậy?Phù An An hít một hơi thật sâu, "Cái này cho anh."

Phó Ý Chi nhìn gói mì mà Phù An An đưa tới, thuận tay cầm lấy, "Nhắc nhở cô một lần cuối cùng, không nên quá lương thiện."

Đâu phải ai cô cũng đối xử tốt đâu!Phù An An vừa định phản bác, nhưng lúc này trong phòng đã không còn ai.

Cô nhìn ống thông gió, đi rồi cũng tốt, ít nhất cô cũng không cần phải đề phòng người ngoài nữa.Ầm ầm...Âm thanh zombie đẩy cửa lại vang lên, Phù An An nhìn lũ zombie xếp hàng bên ngoài cửa phòng, bởi vì bọn chúng đang không ngừng tiến hoá, vậy nên chúng có thể phá cửa xông vào bất cứ lúc nào, điều này thật khiến người ta lo lắng.*Sinh tồn trên biển ngày thứ hai mươi ba.Zombie tiếp tục va chạm thêm bốn năm lần vào cửa phòng, cũng may mùi xác chết ở trước cửa phòng làm chúng không còn cố chấp nữa, nhưng điều này khiến Phù An An dường như mất ngủ cả đêm.

Tuy nhiên, mùi người sống ở phòng bếp càng hấp dẫn bọn chúng hơn cô nhiều.

Bên ngoài phòng bếp, hầu như từng giây từng phút đều vang lên tiếng đập cửa điên cuồng, không biết những người ở trong đó còn có thể kiên trì được bao lâu.Nhưng Phù An An đã xác định được một việc... cô phải mau chóng rời khỏi khoang thuyền này!Mấy ngày làm nhân viên giao thức ăn, cô coi như cũng hiểu rõ toàn bộ cấu tạo của con thuyền, chắc chắn không có vấn đề gì khi né tránh zombie để lên boong thuyền.Bên ngoài truyền đến tiếng móng tay sắc nhọn cào lên cửa, Phù An An nghe thấy thì nhíu mày một cách khó chịu, cô đứng dậy bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi.Đầu tiên, cô tháo một cái chân bàn ra và quấn con dao làm bếp lên đó bằng băng dính.

Tay cầm dài nửa mét được ghép với một con dao chặt xương, điều này khiến người ta liên tưởng đến một chiếc rìu.

Cảm giác không tồi, Phù An An quơ qua quơ lại mấy cái, sau đó đặt nó sang một bên.Trải qua mấy ngày tiêu hao, hai trong số sáu ô không gian đã bị bỏ trống.

Phù An An nhìn quanh căn phòng một lượt, cảm thấy cái gì còn có thể sử dụng được thì mang theo hết.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 17: Lễ Hội Ngoài Khơi (17)


Tiếp theo, Phù An An mở tủ quần áo ra, tìm bên trong mấy bộ đồ dày dặn và có ống tay dài.Tuy đang là ngày hè với nhiệt độ lên đến 35°C nhưng mạng đương nhiên quan trọng hơn sự mát mẻ.

Sau khi mặc xong quần áo, Phù An An cẩn thận dùng băng dính còn dư lại quấn chặt những nơi lỏng lẻo như cổ tay áo và ống quần.Xác định bản thân đã trang bị đầy đủ, Phù An An lấy cái nồi nhỏ của mình ra.Để né tránh zombie và không gây chú ý đến những người bên trong phòng bếp, cô luôn cố gắng ít gây ra những tiếng động không cần thiết, ngay cả ăn mì cũng chỉ dám ăn mì sống.

Ngày cuối cùng ở lại chỗ này, cô muốn ăn mì tôm nóng hổi!Phù An An xa xỉ đổ hai chai nước khoáng vào nồi, thả mì gói xuống nước sôi rồi rắc mấy gói gia vị lên.

Mùi hương của mì gói đọng lại trên chóp mũi, làm loãng đi mùi tử thi và mùi thuốc khử trùng ở trong phòng.Cô còn có một cây xúc xích giăm bông!Xúc xích được cắt mỏng và trộn với mì, nếu có thêm hành lá và rau xanh thì món ăn này sẽ càng đẹp mắt hơn nữa.Mùi hương kia cũng lan sang cả phòng bếp."

Chết tiệt, bọn ông ở chỗ này vất vả chống lại zombie, bên ngoài vậy mà lại có người nấu mì gói!"

Người chơi Lý Cao có cái vô cùng mẫn cảm, khi ngửi thấy mùi này thì mắng một câu, "Đợi ông đi ra, nhất định sẽ giết chết cái kẻ nấu mì tôm này."

Hắn vừa dứt lời, cửa phòng bếp lại bị va chạm mãnh liệt.

Một lượng lớn zombie chen chúc ở cửa, khoá cửa đã có dấu hiệu lỏng lẻo."

Anh Lý, cửa phòng bếp sắp chịu không nổi nữa rồi."

NPC kiêm bạn đồng hành ở bên cạnh vội nhờ Lý Cao giúp đỡ."

Chịu không được thì cũng phải chịu, nếu để chúng xông vào thì tất cả đều phải chết!

Cố gắng lên, chờ chúng ta đến vùng biển của đất nước Nhật Bất Lạc [1], sẽ có quân đội đến cứu chúng ta."

Lý Cao tiếp tục kích thích những NPC còn chưa biết rõ chân tướng, "Chúng ta sắp đến vùng biển của đất nước Nhật Bất Lạc rồi!"[1] Đất nước Nhật Bất Lạc: đất nước mặt trời không bao giờ lặn.Lý Cao lên tiếng, sau đó âm thầm trao đổi ánh mắt cùng ba người khác.*Phù An An ăn xong bữa ăn cuối cùng ở trong khoang thuyền, tiếp đó cô kê giường và ghế sô pha ở bên dưới rồi trèo lên ống thông gió.Nhìn đầu bếp Phó trèo lên rất nhẹ nhàng, cô còn tưởng dễ.Vẫn cần phải luyện tập theo đài nhiều hơn nữa.Sau khi trèo lên trên, một chân của Phù An An vô tình đá đổ cái ghế, âm thanh này đã khiến lũ zombie chú ý đến.

Phù An An nhìn cửa phòng lung lay sắp đổ, nuốt một ngụm nước miếng, không hề quay đầu mà bò về phía trước.Bò được một lúc, Phù An An mới phát hiện di chuyển bên trong ống thông gió không hề dễ dàng tí nào.Ống thông gió nối liền bốn phía, đã vậy bên trong lại còn tối đen như mực.

Cô không phải là người có linh cảm phương hướng tốt, trong lúc nhất thời, Phù An An không biết nên đi hướng nào để có thể đến thang máy và thang bộ.

Cô đành phải chọn đại một hướng, không có mục đích bò về phía trước.Xuyên qua kẽ hở của ống thông gió nhìn xuống bên dưới, hầu như tất cả các căn phòng đều đã bị zombie chiếm cứ.Ngay sau đó, khi bò qua một căn phòng, Phù An An lập tức dừng lại.Cô đang ở phía trên của phòng điều trị!Nhìn từ trên xuống, ba xe thức ăn bị đẩy rơi tan tác, trên mặt đất còn có bò bít-tết đang ăn dở hòa với máu đen.

Quầy đựng thuốc bị đổ ngã, thuốc men rơi lung tung đầy đất, bảy tám con zombie đang đi qua đi lại một cách vô định.Cô nhìn thấy bác sĩ Tống bên trong nhóm người, áo blouse trắng của ông đã hoàn toàn biến thành màu đen, cổ tay áo và ống quần trống rỗng.Phù An An nằm càng lúc càng thấp, muốn nhìn rõ hơn một chút, ai ngờ bác sĩ Tống lại lung la lung lay, đúng lúc đi tới bên dưới ống thông gió.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 18: Lễ Hội Ngoài Khơi (18)


Gràoo!!Bác sĩ Tống ngẩng đầu lên, gò má vốn đẹp trai sáng sủa đã bị zombie hung hăng cắn xé, lộ ra nướu răng đen ngòm và vô số dây thần kinh, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.

Một mảng lớn thịt má treo lủng lẳng ở trên cằm của ông, dịch mủ chảy xuống từ những phần thịt đã bị thối rữa.Đôi mắt phủ đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào vị trí của cô, các mô cơ ở hai bên cánh mũi run lên bần bật.

Nó phát hiện ra mình!Những zombie khác cũng nhìn về phía cô, bị bảy tám con zombie nhìn không chớp mắt, Phù An An sợ thót tim.

Cô vội vàng bò về phía trước, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.Ngoại trừ zombie, Phù An An còn tìm thấy một người sống ở căn phòng cách vách với phòng điều trị.Nói đúng hơn là một người nửa sống nửa chết, chỉ còn lại hơi tàn.Đó là một cô gái trẻ tuổi, Phù An An biết người này, cô ấy là cháu gái của thuyền trưởng, hình như tên là Tôn Thải Ngôn.Trong phòng nồng nặc mùi nước hoa, mặt đất vứt đầy các loại giấy gói thức ăn, trên mặt bàn còn có vô số chai nước rỗng.

Vừa nhìn đã biết người này đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chỉ là không được đầy đủ như cô."

Này, cô không sao chứ?"

Phù An An mở nắp ống thông gió ra, nhỏ giọng hỏi.Tôn Thải Ngôn đã đói đến mức không đứng dậy nổi, nhưng trông thấy Phù An An lại giống như thấy được hy vọng."

Có nước không?"

"Có."

Phù An An giả vờ lấy một chai nước từ trong ba lô của mình ra rồi ném vào tay cô ấy."

Cảm ơn, cảm ơn cô!"

Tôn Thải Ngôn ôm lấy chai nước khoáng uống ừng ực, chỉ hai ba ngụm đã uống hết một chai, "Còn nữa không?"

"Tôi cũng không còn nhiều."

Phù An An lắc đầu, biết rõ đạo lý không thể khoe khoang của cải ra bên ngoài.Tôn Thải Ngôn liếm môi, gương mặt đã khôi phục lại một chút sức sống, "Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là Phù An An, cháu gái của chú Phù có đúng hay không?"

"Ừ."

Phù An An gật đầu.Trên cửa truyền đến tiếng va chạm, hiển nhiên cuộc nói chuyện của hai người đã thu hút sự chú ý của đám zombie bên ngoài.Vẻ mặt Tôn Thải Ngôn lập tức thay đổi, "An An, cô định đi đâu vậy?

Có thể mang tôi lên không?"

Phù An An không nói gì, trong lòng vẫn đang cân nhắc."

Xin cô đấy, nếu cô để tôi lại đây một mình, tôi chắc chắn sẽ bị đói chết hoặc bị những con quái vật ngoài kia ăn tươi nuốt sống!"

Tôn Thải Ngôn tuyệt vọng cầu xin, chỉ thiếu điều không quỳ xuống lạy Phù An An mà thôi.Phù An An nhìn ra ngoài cửa lớn, nghiêng đầu nói với cô ấy, "Lên đi."

Từ một người biến thành hai người, Phù An An bò ở phía trước, Tôn Thải Ngôn theo sát phía sau.

Khoảng chừng mười phút sau, cô đã tìm thấy vị trí của thang máy, nó nằm nghiêng bên dưới vị trí của các cô.Cửa thang máy đóng chặt, chỉ có vài ba con zombie đang lảng vảng xung quanh.Có cơ hội!Phù An An hít sâu một hơi, xoay người nhìn Tôn Thải Ngôn, "Tôi muốn thương lượng với cô chuyện này."

"Chuyện gì?"

Phù An An chỉ xuống bên dưới, "Hai chúng ta chia ra, một người đi xuống dẫn dắt zombie rời đi, một người đi đến mở cửa thang máy.

Cô chọn cái nào?"

"Tôi, tôi..."

Tôn Thải Ngôn không nghĩ đến Phù An An sẽ nói với mình điều này, "An An, tôi sợ lắm."

"Ai mà không sợ mấy thứ dưới đó?

Cô bắt buộc phải chọn một cái."

Chuyện này là chuyện không thể thương lượng được."

Vậy tôi, tôi đi mở thang máy."

Sau một hồi xoắn xuýt, cuối cùng Tôn Thải Ngôn cũng chọn vế sau."

Được rồi, vậy tôi sẽ đi hấp dẫn zombie.

Đợi đến khi tôi dẫn zombie đến khoang thuyền đằng trước, cô hãy nhân cơ hội đi xuống mở cửa thang máy."

Phù An An nhanh chóng đưa ra quyết định."

Ừ, được."

Tôn Thải Ngôn lo lắng gật đầu."

Còn nữa, không cho phép cô đóng cửa thang máy khi tôi vẫn chưa trở lại."

Phù An An nhìn Tôn Thải ngôn bằng ánh mắt lạnh băng, cảnh cáo nói: "Nếu cô dám đi trước, chờ tôi lên được, tôi nhất định sẽ dùng dao phay chém chết cô."
 
Back
Top Bottom