Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
449,612
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
351788592-256-k260427.jpg

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Tác giả: Meochan1311
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hạ Quý Đạo Cốc Hương

Tình trạng: Hoàn
Hải cảng vô danh tồn tại nguy hiểm không thấy được, thùng hàng chất đống phát ra mùi tanh hôi, thuyền viên đột nhiên phát bệnh bắt đầu tấn công người khác, màn hình ánh sáng trống rỗng xuất hiện trước mặt Phù An An nói cô biết đây là một trò chơi sinh tồn.

Phù An An cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại tất cả sẽ biến mất.

Thẳng đến khi trò chơi nói cho cô biết rằng : Không tuân thủ quy tắc trò chơi sẽ chết, không sống qua ba mươi ngày trong trò chơi cũng sẽ chết...

Du thuyền không biết trước nguy hiểm
Đảo hoang làm người hít thở không thông
Sinh vật bên trong sương mù
Hồng thuỷ nuốt hết tất cả...

Làm sao để sống sót vượt qua thiên tai nhân hoạ trong hoàn cảnh tài nguyên thiếu thốn?

CP: Phù An An x Phó Ý Chi.

 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
𓊆ྀི Giới Thiệu 𓊇ྀི


Tác giả: Hạ Quý Đạo Cốc Hương

Editor: Meochan1311

Số chương: 1488

Thể loại: Ngôn tình, 1v1, trò chơi sinh tồn vô hạn, HE, thăng cấp, góc nhìn nữ chính, thảm hoạ zombie, thiên tai, viễn tưởng...

Tình trạng: Edit đang lết...

Hải cảng vô danh tồn tại nguy hiểm không thấy được, thùng hàng chất đống phát ra mùi tanh hôi, thuyền viên đột nhiên phát bệnh bắt đầu tấn công người khác, màn hình ánh sáng trống rỗng xuất hiện trước mặt Phù An An nói cô biết đây là một trò chơi sinh tồn.Phù An An cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại tất cả sẽ biến mất.

Thẳng đến khi trò chơi nói cho cô biết rằng: Không tuân thủ quy tắc trò chơi sẽ chết, không sống qua ba mươi ngày trong trò chơi cũng sẽ chết...Du thuyền không biết trước nguy hiểmĐảo hoang làm người hít thở không thôngSinh vật bên trong sương mùHồng thuỷ nuốt hết tất cả...Làm sao để sống sót vượt qua thiên tai nhân hoạ trong hoàn cảnh tài nguyên thiếu thốn?CP: Phù An An x Phó Ý Chi.★ Phó bản:1.

Lễ Hội Ngoài Khơi (Hoàn)2.

Thành Phố Hải Ly (Hoàn)3.

Dưới Bầu Trời (Hoàn)4.

Thành Phố Sương Mù (Hoàn)5.

Vạn Vật Hồi Sinh6.

Thị Trấn Tình Yêu7.

Chăn Nuôi Và Mỹ Thực8.

Sheer Cold9.

Nhà Trẻ Thiên Sứ10.

Suối Phun Ngắt Quãng Tại Công Viên Quốc Gia11.

Thôn Giám12.

Tan Rã13.

Trò Chơi Đánh Giá Năng Lực14.

Trò Chơi Nâng Cấp15.

Mỹ Nhân Ngư16.

Âm Nhạc Và Du Lịch17.

Địa Quật Cầu Sinh18.

Xâm Lấn19.

Bệnh Viện Nhân Dân Thịnh Xuân20.

Sinh Tồn Trên Hải Đảo
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 1: Lễ Hội Ngoài Khơi (1)


Trời xanh nước biếc.Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu rọi bến cảng nhộn nhịp.Vô số hàng hóa chất đống ở hai bên đường, chúng được xếp ngay ngắn hệt như những quả đồi.

Từng hàng cần cẩu đang miệt mài làm việc để chuẩn bị cho công tác cập bến của những chiếc thuyền chở hàng, tiếng máy móc át cả những tiếng ồn ào.Thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe và người đi đường qua lại, Phù An An ngơ ngác nhìn xung quanh.

Không phải cô đang nghỉ trưa tại nơi làm việc trong kỳ nghỉ hè hay sao?

Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở bến cảng xa lạ này rồi?Nơi này nhìn chỗ nào cũng cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là trước mặt cô, cho dù cô có nhìn đi đâu thì màn hình sáng kia luôn xuất hiện trước mặt cách cô ba mét.【Chúc mừng bạn đã được trò chơi Ngày Tận Thế lựa chọn, sẽ có 9 người cùng tham gia trò chơi sinh tồn với bạn, hãy cố gắng sống sót trong vòng 30 ngày.

Nếu hoàn thành trò chơi, bạn có thể trở lại thế giới thực một lần nữa; nếu bạn thất bại, bạn sẽ chết ở trong trò chơi.Xin hãy tham gia trò chơi một cách nghiêm túc!Vòng này của trò chơi có tên là "Lễ Hội Ngoài Khơi", sẽ có 20.000 NPC tham gia cùng với bạn. 】"Phù An An, đứng ở chỗ này ngây người làm gì vậy?"

Một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 đến 50 tuổi với khuôn mặt hình chữ quốc [1] đi xuyên qua màn hình, màn hình sáng lơ lửng trên không trung đã biến mất.[1] Chữ quốc: 国"Sắp lên tàu rồi.

Mày cần gì thì đi mua nhanh lên.

Chuyến hàng lần này đi ít nhất phải mất nửa tháng, mày lo mà chuẩn bị mấy đồ vật quan trọng, có thiếu thứ gì cũng đừng đến tìm tao."

"Cái gì?"

Cô vẫn còn đang thất thần, mắt vẫn nhìn vào khoảng không vô định."

Thuyền chở hàng sẽ rời bến lúc 1 giờ trưa nay, đi nhanh lên đi."

Người đàn ông có gương mặt chữ quốc nói xong thì vội vã rời đi.Cái gì mà thuyền chở hàng?Cái gì mà "Lễ Hội Ngoài Khơi"?Phù An An cau mày, cảm giác như mình đang mơ một giấc mơ cực kỳ vô lý.Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một đám mây lớn che khuất mặt trời, xung quanh lập tức tối sầm, một cơn gió mang theo một mùi hôi thối cực kỳ kinh tởm khẽ thổi qua, hệt như mùi cá đã ủ giòi tích tụ hơn mười ngày nửa tháng.Cạch...Thùng hàng bên cạnh bỗng dưng vang lên tiếng động dọa Phù An An giật nảy mình.Cô quay đầu nhìn sang, tại sao lại có âm thanh bên trong thùng hàng, có cái gì ở trong đó sao?"

Cô không sao chứ?"

Lúc này, một nhân viên công tác đột nhiên xuất hiện nhìn cô với vẻ áy náy, "Vừa rồi có một linh kiện bị rớt ra, không biết có rơi trúng cô hay không?"

Nói rồi, nhân viên nhìn quanh thùng hàng và nhặt một cái trục tròn bằng sắt trên mặt đất lên."

Không, không có."

Hóa ra không phải là âm thanh phát ra từ thùng hàng, Phù An An thu lại ánh mắt tò mò, "Làm tôi giật mình, lỡ đập vào đầu người ta thì xong rồi."

"Xin lỗi, lần sau chúng tôi sẽ chú ý."

Phù An An nghe vậy thì gật đầu, đột nhiên cô nhìn thấy một vũng nước có màu đỏ sẫm ở bên cạnh, "Tại sao thùng đựng hàng này lại thấm ra máu?

Có gì ở bên trong sao, thật là thối."

"Thời tiết quá nóng, chắc là cá hồi đông lạnh đã tan hết rồi."

Nhân viên công tác cười nhẹ, "Đừng lo, chúng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ trước khi bỏ chúng khi lên thuyền, tuyệt đối sẽ không làm hư hại gì đến món cá hồi đắt đỏ."

Thật không vậy?

Phù An An nhìn đồng hồ, chợt nhớ đến trò chơi, cô không nên lãng phí thời gian ở nơi này nữa.

Cô đang định rời đi nhưng lại bị nhân viên công tác ở phía sau gọi lại, "Này cô, cô đánh rơi cái này."

Anh nhân viên nhặt một chiếc lắc tay màu trắng bạc dưới chân lên và đưa cho cô.Phù An An vừa định mở miệng nói đây không phải đồ của cô, nhưng khi chạm vào thứ này, cô lập tức ngậm miệng lại.Màn hình sáng kỳ lạ đó lại xuất hiện.【Chúc mừng bạn đã nhận được vật phẩm đặc biệt duy nhất, "vòng tay không gian" trong trò chơi Ngày Tận Thế lần này.

Một khi đeo chiếc vòng này lên, nó sẽ theo bạn cho đến khi vòng chơi này kết thúc hoặc khi bạn chết.

Hãy tận dụng nó thật tốt, bạn sẽ có cơ hội sống sót lâu hơn ở trong trò chơi.】
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 2: Lễ Hội Ngoài Khơi (2)


Mây phiêu đãng nhường chỗ cho mặt trời ló dạng.Dưới ánh nắng, bề mặt của vòng tay phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.Phù An An cầm nó trong tay, sau đó nhìn khắp nơi một lượt, cố nén sự tò mò của mình lại, mãi cho đến khi tìm thấy một nơi không người, cô mới dám lấy chiếc vòng ra.Mười người chơi, một chiếc vòng tay, tức là mười người chơi đều đang tranh giành chiếc vòng này.

Trò chơi này cũng keo kiệt quá rồi!Dù là người mới nhưng Phù An An cũng biết đạo lý không thể để lộ của cải ra ngoài.Vào tới nhà vệ sinh, cô mới dám xem kỹ chiếc vòng này như thế nào.Không gian bên trong chiếc vòng này rất thú vị, có khoảng sáu ô riêng biệt, mỗi ô lớn bằng một chiếc vali 24 inch.Ngồi trên nắp bồn cầu, Phù An An ngây ngốc xoa tay, cô hỏi không khí, "Trò chơi này không có quy tắc và nhắc nhở gì khác hay sao?"

Không có ai trả lời cô.Phù An An đợi nửa phút, mới tiếp tục hỏi: "Lễ Hội Ngoài Khơi...

Tôi sẽ không lên tàu, cứ ở lại bến cảng này đến hết 30 ngày là được chứ gì."

Cô sẽ tìm hiểu vị trí của nơi này, sau đó bắt xe về nhà, hơn nữa cô còn lời được một chiếc vòng tay không gian.

Nếu bán sang tay cho một người khác thì có thể phát tài rồi!Chậc, trí thông minh của cô thật là đáng sợ.【Không thể, mọi hành vi trốn tránh và cản trở chức năng sàng lọc của trò chơi đều được xem là vi phạm quy tắc trò chơi.

Nếu bị nhắc nhở ba lần, người chơi sẽ bị trực tiếp xoá sổ. 】"À, nói như vậy cậu mới chịu xuất hiện?"

Phù An An nhìn màn hình sáng phía trên, "Tôi hỏi cậu một chút, cậu không giải thích gì về trò chơi này sao?"【 Vòng chơi này: Sống sót trên biển trong vòng 30 ngày.

Vòng này là một trò chơi chung, tất cả nội dung trò chơi đều do người chơi tự mình khám phá.

Hãy chỉnh đốn lại thái độ của mình, trò chơi sẽ quyết định sự sống chết của bạn.】Cô ngồi trên nắp bồn cầu, toàn thân đột nhiên tê liệt giống như bị điện giật, dòng điện chạy qua khiến cô rùng mình.

Phù An An lập tức ngoan ngoãn.Ngoài khơi... nếu phải lênh đênh trên biển trong vòng một tháng, vậy thì cô nên tích trữ một ít thức ăn, nước uống; mua một số loại thuốc như thuốc chống viêm, thuốc say sóng và cả vitamin C nữa.

Ngoại trừ những vật tư cơ bản này, Phù An An thật sự không biết nên chuẩn bị thêm thứ gì khác.Dù sao những rủi ro có thể gặp phải khi ra khơi cũng chỉ có thể là bão táp, va vào tảng băng, đắm tàu hoặc chạm trán với cướp biển mà thôi.Dựa vào số tiền mà mình có, trước tiên Phù An An mua quýt , táo, lê và một số loại trái cây có thể bảo quản được lâu, tất cả chiếm hết hai ô không gian.

Trên biển sợ nhất là không có nước ngọt, vì vậy Phù An An đã mua 40 chai nước khoáng, tất cả bỏ gọn trong một ô không gian.Một ô khác, Phù An An nhét đầy 30 gói mì gói và một ít bánh mì.Đối với cô, không để mình chết đói là đã thành công được một nửa rồi.Một ô không gian còn lại chứa đầy những loại thuốc men mà cô có thể nghĩ ra; còn ô cuối cùng, cô mua một chiếc thuyền bơm hơi và đặt nó vào trong.Vào thời điểm cần thiết, cô có thể lấy thuyền bỏ trốn.Với sự chuẩn bị đầy đủ như thế, Phù An An tự tin mình có thể sống sót trong 30 ngày mà không gặp phải vấn đề gì.Phù An An yên lặng tính toán, cô tìm thấy chiếc thuyền mà mình cần phải lên theo lời của ông chú kia.Con thuyền chở hàng này cực kỳ lớn.Là một chú vịt cạn sống trên đất liền, đây là lần đầu tiên Phù An An nhìn thấy một chiếc thuyền lớn dài ba trăm mét như thế này.Trên tàu chất đầy những thùng đựng hàng to lớn, thoạt nhìn vô cùng hoành tráng.Đang đứng trên bờ nhìn một cách xuất thần, Phù An An đột nhiên bị một một nhóm người mặc áo đen, vẻ mặt có chút vội vàng đụng trúng.

Người va vào cô không nói lời nào, ánh mắt của những người này vẫn luôn tập trung vào những thùng đựng hàng.Không chỉ có nhóm người này, khắp nơi trên bến cảng đều là những người đàn ông mặc trang phục giống nhau.Họ đang tìm kiếm cái gì?
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 3: Lễ Hội Ngoài Khơi (3)


Phù An An nhìn bọn họ, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng kêu."

Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Lên đây nhanh lên!"

Người đàn ông trung niên mặt chữ quốc đứng ở trên thuyền, miệng gầm lên, "Làm việc lề mà lề mề, nếu như không phải ba của mày trả thù lao cho tao, lại còn cầu xin tao, tao nhất định sẽ không mang mày lên thuyền đi chạy hàng."

Cô đi lên trên thuyền, còn có một đám người cũng chuẩn bị lên thuyền.Nghe thấy lời nói của người đàn ông mặt chữ quốc, vài người trong đó đồng loạt nhìn về phía Phù An An.Thấy bộ dạng hùng hổ của người đàn ông mặt chữ quốc, một cô gái tóc đỏ đứng ở chính giữa lắc đầu, "Chắc là không phải rồi."

Ngay sau đó, bọn họ dời ánh mắt đi như chẳng có chuyện gì.*Thuyền hàng dù sao cũng là thuyền hàng, mặc dù diện tích lớn nhưng hầu hết không gian trên thuyền đều dùng để chứa hàng hoá, chỉ có tầng phía dưới là nơi để cho bọn họ sinh hoạt.Phù An An đảm nhận công việc quét dọn vệ sinh.Trên tàu, tính thêm cả cô là có tổng cộng 46 thuyền viên, cô chỉ cần quét tước những khu vực công cộng mỗi ngày, thời gian còn lại đều vô cùng rảnh rỗi.Cô không thích nói nhiều với những người khác, sau khi làm việc xong thì sẽ ở lì trong phòng.Cô cứ như vậy bình yên vượt qua bốn ngày gió êm sóng lặng.Nhưng Phù An An không biết trò chơi này chơi như thế nào, trong lòng cô luôn cảm thấy lo lắng không yên.Chỉ ở trong phòng mà không làm gì, cảm giác thời gian trôi qua thật lâu."

Phù An An, nếu mày nhàn rỗi như vậy, sau này tới phòng bếp phụ việc lặt vặt đi."

Nghĩ cái gì là cái đó tới ngay.Mới có cảm giác rảnh rỗi, Phù An An đã bị ông chú mặt chữ quốc, cũng là bác của mình phân cho công việc mới, "Tiểu Lý phụ bếp hôm nay không được khỏe, mày đến đó làm thay nó đi."

"Dạ, đã biết."

Phù An An gật đầu, ông bác giả này của cô dường như rất có thành kiến đối với em trai mình, thế nên cũng không mấy yêu thích Phù An An, con gái của người em trai này.Phòng bếp của thuyền hàng nằm ở cuối tầng này.Phù An An đẩy cửa đi vào, lúc này đang là giờ ăn trưa cho nên phòng bếp rất bận rộn.Đầu bếp Chu nhìn cô một cái, "Sao bây giờ mới đến, mau đẩy xe thức ăn bên trong ra đi.

""A, dạ!"

Phù An An đi qua, ánh mắt đột nhiên bị một người hấp dẫn.Rõ ràng xung quanh có nhiều đầu bếp như vậy, nhưng người nọ chỉ đứng ở đằng kia, một câu cũng không nói, vậy mà lại có thể thu hút mọi ánh nhìn.Sóng mũi cao thẳng, hàng lông mi dài rũ xuống, dưới sự phản chiếu của ánh sáng, gò má vầng trán và cánh mũi của anh kết nối tạo ra một đường cong tuyệt đẹp.

Ngón tay anh đang điêu khắc một đóa hoa cà rốt.Mặc dù kỹ thuật điêu khắc khá bình thường, nhưng bàn tay của anh ta lại vô cùng đẹp mắt.

Khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, còn giống một tác phẩm nghệ thuật hơn cả hoa cà rốt.Đầu bếp này có vẻ ngoài thật đẹp, nhưng mà trình độ nghiệp vụ không được ổn lắm, thật đáng tiếc cho đôi tay thon dài xinh đẹp này.

Phù An An thu hồi ánh mắt, lấy đồ ăn đặt ở trên bàn để lên xe đẩy nhỏ."

Tiểu Phù, bão tố sắp đến, hôm nay các thủy thủ lên trên boong thuyền làm việc, con mang cơm lên đi."

Đầu bếp Chu vừa xào rau, vừa nói, "Còn nữa, bệnh tình của Tiểu Lý càng lúc càng nặng, con ưu tiên đưa cho cậu ta một ít thức ăn trước đã."

"Dạ, vâng."

Phù An An gật đầu, dùng sức khiêng thùng lớn để lên xe đẩy nhỏ.Tiếp đó, cô giả bộ như không có việc gì hỏi, "Đúng rồi chú Chu, bão tố lúc nào sẽ đến, có nghiêm trọng không ạ?"

Trò chơi sinh tồn này chẳng lẽ là tai nạn trên biển?

"Có chút lớn, nhưng không cần phải sợ."

Đầu bếp Chu phất tay, "Thuyền chở hàng của chúng ta dài hơn hai trăm mét, tải trọng hơn trăm ngàn tấn, tỷ lệ gặp chuyện không may còn thấp hơn ngồi xe ô tô nữa là."

Sợ nhất là loại flag như thế này.Khóe miệng Phù An An co quắp, cảm giác gặp phải tai nạn trên biển khả năng là tám chín phần rồi.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 4: Lễ Hội Ngoài Khơi (4)


Ánh mặt trời không thể chiếu sáng hành lang, nhưng đèn đuốc thì lại sáng trưng.Phù An An mở cửa căn phòng trước mặt ra, trong phòng rất u ám, chiếc chăn khẽ rục rịch như đang có thứ gì ngủ đông bên dưới.

Ngày hôm qua tới vẫn ổn, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại có chút lo lắng không yên."

Anh Lý, tôi mang đồ ăn đến cho anh này."

Cô duỗi tay mở đèn trong phòng lên.Trong phòng lập tức truyền đến một tiếng hét, "Tắt nó đi!"

Phù An An run lên, bị người trong chăn dọa sợ, vội vàng tắt đèn đi theo lời của hắn, sau đó lùi lại một bước, đứng bên ngoài căn phòng."

Anh không sao chứ?"

Phù An An hỏi."

Xin lỗi, đã dọa đến cô rồi, chỉ là gần đây đôi mắt tôi không tốt, đặc biệt sợ ánh sáng mạnh."

Giọng nói của anh Lý có chút kỳ quái, ngoài thô ráp khàn khàn ra, còn giống như nói chuyện rất khó khăn."

Nhờ cô giúp tôi... giúp tôi mang đồ ăn vào phòng luôn có được không?"

Phù An An nhìn đồ ăn trên xe đẩy, chần chừ một lát, không biết vì cái gì cô có cảm giác hiện tại tốt hơn hết là không nên đi vào.

Từ nhỏ đến lớn, trực giác của Phù An An vẫn luôn chính xác, vì vậy cô chỉ đặt cơm ở trước cửa phòng."

Anh Lý, tôi còn phải đưa cơm cho những thuyền viên khác nữa, tôi để thức ăn của anh ở cửa.

Nếu như anh còn cần cái gì khác có thể nói với tôi, tôi sẽ trực tiếp đưa đến cửa phòng cho anh."

Phù An An nói xong, mặc kệ người đằng sau nói cái gì, đẩy xe thức ăn đến thang máy trên boong thuyền.*Trên boong thuyền."

Có ai biết mấy thùng hàng ở khu A3 chứa cái gì không?

Hôm qua tôi đi ngang qua đó, ngửi thấy mùi gì đó giống như mùi xác chết, kinh đến nỗi tôi muốn nôn ra luôn."

Khi Phù An An đi lên, đúng lúc nghe mấy thuyền viên đang nói với nhau về công việc ngày hôm nay.

"Hình như là đồ khô thì phải, chắc là bị hư rồi."

Một người khác gật đầu nói tiếp, "Tôi ở khu B1 cũng ngửi thấy mùi này, thiếu chút nữa ngất xỉu luôn rồi.

Nghe những người khác nói, mấy khu khác cũng có mùi thối y chang vậy.

Đừng nói thứ chúng ta vận chuyển lần này là phân nha."

"Phân cũng không thối như vậy."

Người bên cạnh lên tiếng trêu chọc người này một chút, "Cậu đừng nói nữa, có để cho ông đây ăn cơm nữa không?"

Phù An An vừa lấy đồ ăn trên xe đẩy ra vừa nhìn lên bầu trời.Nhiệt độ vẫn nóng bức như cũ, nhưng đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa, mây càng lúc càng nhiều, sóng trên biển cũng càng lúc càng cao."

Đại ca, cho tôi hỏi bão tố sẽ đến lúc nào vậy?"

"Chắc là... buổi tối hôm nay."

Thuỷ thủ nhìn cô một cái, "Lần đầu tiên ra biển nên sợ hả?

Thả lỏng đi, buổi tối ngủ đừng nghĩ đến chuyện này."*Buổi tối.Phù An An đưa đồ ăn xong thì trở lại phòng của mình.

Bởi vì lo lắng bão tố sắp tới, cô vẫn luôn chú ý tình huống bên ngoài.

May mắn là Phù An An đã mua một cái thuyền bơm hơi, nếu như thuyền thật sự bị chìm, cô cũng có thể dựa vào cái thuyền bơm hơi này cố gắng vượt qua 30 ngày ở trên biển.Phù An An nằm ở trên giường nghĩ, nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ là 6 giờ 13 phút.

Không bao lâu sau, hệt như bọn họ đã dự đoán trước đó, bên ngoài tia chớp sáng lên, bão tố cuồng phong gào thét mà đến.Phù An An hồi hộp chờ đợi, nhưng có vẻ trận bão táp này lại yếu thế hơn so với con quái vật khổng lồ như thuyền chở hàng.

Phù An An dựa vào tường, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng sét đánh.Nhưng so với cái này, âm thanh trên thuyền đáng để người ta chú ý đến hơn."

Tiểu Lý, Tiểu Lý cậu làm sao vậy?"

"Con mẹ nó!

Cậu đừng cắn tôi!"

Trên hành lang truyền đến giọng của thầy Chu.Phù An An mở cửa xem, chỉ thấy rất nhiều người cũng đi ra.

Ở căn phòng cuối cùng bên tay phải của cô, thầy Chu nắm lấy cánh tay bị thương, vẻ mặt kinh hoàng chạy ra khỏi phòng của anh Lý.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 5: Lễ Hội Ngoài Khơi (5)


Anh Lý dùng tư thế cứng ngắc, tứ chi vặn vẹo đuổi theo ông ấy ở phía sau.

Khuôn mặt hắn ta dính đầy vết máu, lộ ra hàm răng đen thui, bổ nhào lên người đứng gần hắn nhất.Trên hành lang lại vang lên những tiếng la hét hoảng sợ, mấy người đàn ông lực lưỡng vội vàng tiến lên giữ chặt anh Lý, dùng vật gì đó nhét vào trong miệng hắn ta, sau đó lấy dây thừng trói chặt tay và chân của anh Lý lại, rồi đẩy mạnh hắn vào phòng một lần nữa.Để khống chế anh Lý, một vài người đã bị hắn cắn.Trong đó, nghiêm trọng nhất là người bị hắn ta đẩy ngã, cằm dưới bị cắn mất một khối thịt lớn, toàn bộ lợi, mạch máu, gân xanh đều lộ ra hết, trông cực kỳ kinh khủng.Bác sĩ vội vàng chạy đến chữa trị vết thương cho bọn họ.Trên hành lang, mọi người vẫn chưa hoàn hồn, ngồi liệt trên hành lang thở hổn hển."

Tiểu Lý này thật là kỳ lạ."

Phù An An mở ra một khe cửa nhỏ, thò đầu ra hỏi, "Chú Chu, chú không sao chứ?

Anh Lý bị làm sao vậy ạ?"

Đầu bếp Chu nắm lấy cánh tay đang chảy máu, vẻ mặt tái nhợt lắc đầu, "Anh Lý của cháu điên rồi, gặp người là cắn.

Trở về ngủ đi, chuyện này chúng ta sẽ xử lý."

"Dạ được.

Chú mau đến bác sĩ kiểm tra đi ạ."

Phù An An nhìn miệng vết thương trên tay đầu bếp Chu, dặn dò một tiếng rồi đóng cửa phòng lại.Sau khi đóng cửa lại, cô có cảm giác lông tơ đằng sau lưng mình đều muốn dựng đứng lên hết...

Hai mươi phút trước, cô vừa mới đưa cơm tối cho anh Lý.Thấy đầu bếp Chu và những người khác đều đã bị cắn, Phù An An mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Thông qua mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài phòng, người ở bên ngoài đều đã lần lượt trở lại phòng.Trên mặt biển, bão tố vẫn chưa qua đi.Cả đêm, đều là tiếng sấm sét vang dội.*Ngày thứ năm lênh đênh trên biển, buổi sáng lúc 7 giờ.Phù An An đến phòng bếp lấy đồ ăn, một vài nhân viên vệ sinh đang cầm cây lau nhà và nùi giẻ dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên mặt đất.

Máu tươi đông kết thành từng mảng hoà theo dòng nước chảy xuống cống thoát nước, trên hành lang chỉ còn lại mùi của nước khử trùng.Anh Lý đã bị nhốt lại, để đề phòng hắn tiếp tục cắn người, mọi người chỉ để lại một cái lỗ nhỏ ở trên cửa phòng, đủ để đưa đồ ăn cho hắn ta.Mọi người bên trong khoang thuyền đều cảm thấy hoảng sợ, có vài người đang tập trung ở cửa của phòng điều trị, dường như đang cãi vã về việc gì đó.Phù An An đẩy xe đồ ăn đến gần, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi để đầu đinh lớn tiếng nói, "Không được để bọn họ ra ngoài, ai biết anh Lý có bị bệnh chó dại và những người bị cắn có bị lây bệnh hay không?

Lỡ như bọn họ giống như anh Lý, nổi điên cắn người thì sao?"

"Đúng đó thuyền trưởng, Lý Cao nói rất có lý."

Một người phụ nữ khác cũng gật đầu, "Chúng tôi cũng chỉ muốn phòng ngừa chuyện không may xảy ra mà thôi, không cho bọn họ ra ngoài cũng là một cách để bọn họ trị liệu tốt hơn."

Tất nhiên thuyền trưởng cũng không thể nói lại những người này, ông chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp."

Được rồi.

Trước tiên cứ phong tỏa nơi này đi, ngoại trừ bác sĩ và người đưa cơm, những người khác không thể đi vào."

Nói xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía Phù An An vừa mới đi ngang qua."

Tiểu Phù đúng không?

Vậy phải làm phiền cháu và bác sĩ Tống rồi."

Thuyền trưởng vỗ vai Phù An An cổ vũ.Phù An An chớp mắt nhìn thuyền trưởng, "Thuyền trưởng, cháu sợ."

Nếu không muốn làm thì phải can đảm nói ra."

Chỉ bị cắn thôi, có gì mà phải sợ?

Nếu muốn tiếp tục ra khơi thì cháu phải tôi luyện lòng can đảm của mình hơn nữa, về sau cháu sẽ còn gặp những chuyện nghiêm trọng hơn thế này nhiều."

Thuyền trưởng khích lệ nói với Phù An An, "Thuyền viên nữ vẫn luôn rất ít, thuyền trưởng kỳ vọng rất nhiều vào cháu đó."

Trên mặt Phù An An nở một nụ cười cứng ngắc....

Có lẽ không cần đâu.*Ngày thứ bảy sinh tồn trên biển, giữa trưa.Ngoại trừ bác sĩ, chỉ có Phù An An là người tiếp xúc nhiều nhất với các thuyền viên bị cắn.Vậy nên, cô cũng chứng kiến được sự biến hoá kịch liệt từng ngày của bọn họ.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 6: Lễ Hội Ngoài Khơi (6)


Mặc dù bác sĩ đã cố hết sức trị liệu, nhưng tình huống của bọn họ vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.Miệng vết thương vẫn luôn đổ máu, không có cách nào khép lại, bắt đầu mưng mủ và chảy ra máu đen.

Không ổn hơn chính là có vài người dần xuất hiện triệu chứng giống như anh Lý... sợ ánh sáng và chảy nước miếng.Bệnh này thật sự sẽ lây nhiễm!Sau đó thần trí sẽ trở nên mơ hồ, con ngươi bắt đầu thu nhỏ lại, toàn thân cứng ngắc, khi cử động có thể nghe thấy tiếng khớp xương.

Những thuyền viên bị cắn dần dần thích ăn thịt tươi, thịt càng tươi càng thích.Lúc Phù An An đưa thức ăn tới, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào cô cứ như đang nhìn một khối thịt tươi, khiến người ta sởn cả tóc gáy.Tim Phù An An đập thình thịch, giác quan thứ sáu mách bảo rằng cô phải rời khỏi nơi này nhanh lên.Cô không khỏi lùi về phía cửa ra vào, nhìn bác sĩ Tống đang đứng bên cạnh nói, "Bác sĩ Tống, cháu có cảm giác ở trong này không ổn lắm đâu, chú có muốn ra ngoài cùng cháu không?"

"Cháu đi ra đi."

Bác sĩ Tống lắc đầu, "Giúp chúng tôi đưa đủ thức ăn trong vòng ba ngày rồi đừng tới nữa, nếu như ba ngày sau tôi vẫn không thể trị hết cho bọn họ, cháu hãy để thức ăn ở ngoài cửa cho chúng tôi giống như Tiểu Lý."

Phù An An sửng sốt khi nghe ông nói vậy, "Bác sĩ Tống, chú..."

"Tôi cũng bị cắn."

Bác sĩ Tống kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay quấn băng gạc đang thấm máu, "Tôi có cảm giác rất không thoải mái, tất cả thuốc của tàu hàng đều ở đây hết.

Nếu như không thể chữa khỏi, vậy thật sự không còn biện pháp nào nữa.

Chỉ mong chúng tôi có thể chống cự cho tới khi thuyền cập bến, sau đó đến bệnh viện thôi."

Bác sĩ Tống nói xong, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Phù An An im lặng trong giây lát, "Bác sĩ Tống, chú có muốn ăn gì không?"

"Gì cũng được, chỉ cần nhét đầy bao tử là được."

Bác sĩ Tống nói, ông cũng không phải một người quan trọng việc ăn uống."

Được."

Phù An An đồng ý, vừa xoay người muốn đi lại bị bác sĩ Tống gọi lại.

Ông nhìn chằm chằm vào Phù An An khoảng chừng hai giây, tròng mắt có hơi sung huyết, yết hầu chuyển động lên xuống, "Mang cho chúng tôi một ít bò bít-tết chín một phần đi."

Lại là ánh mắt này!Phù An An nuốt nước bọt, cố gắng giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, đẩy ba xe thịt bò bít-tết chín một phần qua.

Xe thịt bò bít-tết cuối cùng cũng bị kéo vào phòng y tế, cạch một tiếng, phòng y tế đã bị khóa lại.Đèn trong phòng y tế cũng bị tắt đi ngay lập tức.Phù An An đứng ở cửa ra vào, nghe thấy âm thanh điên cuồng cắn nuốt, hoà cùng tiếng gầm gừ kỳ quái phát ra từ cổ họng như đã bị kìm nén từ lâu.Những người đứng ngoài hành lang nhìn vào bên trong cánh cửa với ánh mắt kỳ quái, thậm chí cả bác sĩ Tống cũng đã bị nhiễm bệnh, bọn họ trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không quỷ, khiến cho mọi người trong khoang thuyền đầy bàng hoàng.Phù An An phớt lờ những ánh nhìn ở ngoài hành lang, cũng không quay đầu lại mà chạy tới phòng điều khiển của thuyền trưởng."

Thuyền trưởng, phải nhanh chóng cách ly triệt để anh Lý và phòng y tế, bệnh này thật sự sẽ lây lan!"

Phù An An nói, "Bọn họ sau khi bị nhiễm có bộ dạng rất khủng bố, giống như zombie trong phim điện ảnh vậy."

Mấy thuyền viên chạy theo Phù An An vừa mới tới cũng đã nghe thấy.Bọn họ âm thầm trao đổi ánh mắt cùng nhau, sau đó lặng lẽ trở về phòng."

Trò chơi lần này là chống lại zombie có đúng hay không?"

"Khả năng cao là vậy."

Người đàn ông tóc ngắn tên Lý Cao gật đầu, "Nếu đúng như vậy, toàn bộ thuyền hàng có tổng cộng hơn 40 người, nơi đây nếu bộc phát dịch zombie, chỉ sợ lần này là vòng chơi may mắn nhất của chúng ta."

Bốn người bọn họ đều là người chơi, sau khi tiến vào trò chơi, đã sớm hợp tác với nhau.Ba nam một nữ, đều là những người chơi cũ của trò chơi Ngày Tận Thế này."

Đừng vui mừng quá sớm, căn cứ vào tính tình tiểu nhân của trò chơi này, nó sẽ không để cho chúng ta qua cửa đơn giản như vậy đâu."

Trong đó, Cao Phi Yến, người chơi nữ duy nhất ở đây nói, "Nói không chừng trên đường nó sẽ cho chúng ta vài thứ ngoài ý muốn cũng nên."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 7: Lễ Hội Ngoài Khơi (7)


"Phi Yến nói không sai, trong trò chơi Ngày Tận Thế này, mười ngày cuối cùng mới là giai đoạn khó khăn nhất."

Lý Cao vừa nói vừa lau khẩu súng trong tay."

Việc cấp bách nhất bây giờ chính là làm thế nào để tìm ra người chơi đang giữ đạo cụ không gian."

"A Dũng, bọn mày có phát hiện gì mới không?"

Lý Cao quay sang hỏi người đàn ông cao to đứng ở bên cạnh, "Trong hơn 40 người kia, có ai là người chơi không?"

"Có hai đứa mới."

A Dũng gật đầu, "Bọn nó ngu lắm, đi hỏi khắp nơi xem có ai là người chơi không, không hề biết rằng NPC không thể nghe được những thông tin có liên quan đến trò chơi.

Nhưng tao nghe bọn nó nói thì cũng biết được, bọn nó căn bản không hề biết gì về đạo cụ đặc biệt."

"Quy tắc của trò chơi không được rõ ràng, tất cả đều phải tự mình tìm hiểu, đây cũng là điểm mà tôi thích nhất ở trò chơi này."

Cao Phi Yến khẽ nhếch môi nói, "Thế nên mới có nhiều kẻ giúp chúng ta dò mìn như vậy."

Lý Cao không phủ nhận điều này, hơn nữa còn nhấn mạnh lặp lại một lần, "Chú ý, nhất định phải tìm cho ra người chơi có đạo cụ không gian."*Phù An An trở lại phòng mình, có chút vô lực ngồi xuống.Nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, anh Lý, đầu bếp Chu, bác sĩ Tống, lần nào cô cũng là người tiếp xúc gần nhất với bọn họ.Cô dường như đã bất tri bất giác dạo quanh một vòng âm phủ.Lần này, cho dù ai có nói gì đi chăng nữa, Phù An An cũng nhất quyết không đi giao thức ăn cho bọn họ.

Không những thế, tốt hơn hết là không đi ngang qua phòng của họ luôn.Vậy nên, khi Phù Đại Phú hùng hổ đứng ở trước cửa phòng Phù An An, bảo cô đi giao cơm trưa cho các thuỷ thủ ở trên boong tàu, Phù An An bắt đầu giả chết, giả vờ như không nghe thấy gì cả.Đi giao cơm khác gì đi dâng mạng, đi thêm mấy lần chắc cái mạng này cũng chả còn."

Cái con ranh này, nhát gan chả khác gì thằng ba của mày!

Mới gặp chút chuyện mà đã sợ như vậy, lần sau nếu ba mày có quỳ xuống cầu xin, tao cũng không bao giờ mang mày ra biển nữa."

Phù Đại Phú tức giận đứng ở cửa mắng Phù An An, "Cái đồ nhãi ranh, con hoang, không muốn giao cơm thì đi quét dọn vệ sinh cho ông.

Cái gì cũng không muốn làm, cẩn thận tao nói thuyền trưởng đá mày ra khỏi đây!"

Quét dọn vệ sinh còn tốt hơn nhiều so với đi đưa cơm.*Ngày thứ tám sinh tồn trên biển, sáng sớm lúc 6 giờ 30 phút, Phù An An bắt đầu trở về với công việc của mình.Nhưng Phù Đại Phú dường như không muốn Phù An An sống quá thoải mái, ông ta cố ý phân công cho cô quét dọn khu vực hành lang bên ngoài phòng của anh Lý và phòng y tế.Rầm, rầm!Một khi bên ngoài có tiếng vang, bên trong lập tức truyền đến tiếng đập cửa.

Phù An An đứng ở cửa, nhón chân nhìn xuyên qua ô cửa sổ nhỏ mà ngày thường cô hay đưa cơm quan sát bên trong.Cô chỉ nghe thấy tiếng gầm lên đầy giận dữ, tiếng đồ vật va chạm vào nhau và cuối cùng là tiếng hàm răng nghiến ken két ở trên cửa sắt.Những điều này khiến người ta lạnh hết cả sống lưng.Phù An An nhìn cửa phòng đóng chặt, lui về sau vài bước, luôn có cảm giác anh Lý sẽ đột nhiên xông ra."

Đồ vô dụng!

Có thế cũng mà sợ!"

Phù Đại Phú đi ngang qua, quét mắt nhìn Phù An An, một chân đá văng xô nước bên cạnh, "Quét không sạch thì đừng hòng ăn sáng."

Nước ở trong xô chảy về chỗ cống thoát nước, tạo thành một cái xoáy nước.Những người dọn vệ sinh bên cạnh nhìn Phù An An với vẻ đồng tình, sao lại có một người bác như vậy chứ.

Phù An An cũng không để tâm, lúc này cô đang nhìn cái xoáy nước kia không chớp mắt."

Dì Lý, cho cháu hỏi một chút, nước này sẽ chảy đi đâu vậy ạ?"

"Đương nhiên là chảy trực tiếp ra biển rồi."

Dì Lý đang quét dọn bên cạnh lên tiếng, "Cháu cho rằng chúng ta sẽ sử dụng lại nước cũ à?

Sao có thể thế được, chúng ta có máy lọc nước chuyên dụng, có thể lọc nước biển thành nước sinh hoạt, rất sạch sẽ."

Phù An An nghe vậy thì gật đầu, "Thế thì cháu an tâm rồi."

"Một cô gái nhỏ như cháu, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì."

Dì Lý cười nói, "Bữa sáng hôm nay là cháo cá, cá vừa được các thuỷ thủ câu lên, rất tươi ngon."

Phù An An vô cùng sửng sốt khi nghe những lời này, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy Phù Đại Phú đang bưng một bát cháo cá đi ra từ nhà ăn.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 8: Lễ Hội Ngoài Khơi (8)


Ông ta húp một hơi hết bát cháo cá lớn, trong mấy miếng cá ngẫu nhiên có một hai miếng vẫn còn dính tơ máu."

Nhìn cái gì mà nhìn?"

Phù Đại Phú lườm cô một cái, "Nói cho mày biết, quét không sạch là không có cơm ăn đâu."

Phù An An chẳng buồn phản ứng lại ông ta, cô quay đầu nhìn về phía cửa, tốp năm tốp ba các thuyền viên đang bước ra khỏi nhà ăn, bên trong phòng bếp chỉ còn lại một nồi cháo sắp cạn đáy."

Dì Lý."

"Hả?"

"Cháo hết rồi, chúng ta đổi sang món khác đi.

Mấy ngày nay dì cũng đừng ăn cá, ăn nhiều cá quá cũng không tốt đâu ạ."

"Cháu đang nói gì thế?"

Dì Lý khó hiểu nhìn Phù An An, chỉ thấy cô cởi tạp dề xuống, đi thẳng tới phòng của thuyền trưởng."

Thuyền trưởng, cháu muốn xin nghỉ."

Phù An An tiến vào phòng thuyền trưởng, nói thẳng, "Cháu đã bị lây nhiễm, cháu tự nguyện đi cách ly."

Cô không biết mối nguy hiểm lớn nhất trong trò chơi này có phải là sự cuồng bạo đột ngột của những người này hay không, bác sĩ Tống, thầy Chu, anh Lý... triệu chứng của bọn họ giống hệt như zombie vậy.

Cô không thể xác định được, máu chảy ra từ bọn họ có ảnh hưởng đến cá ở trong biển hay không, lỡ như thật, vậy thì thật bất hạnh khi vớt phải những con cá này.Nhìn tình hình hiện tại, cách ly một mình là biện pháp lẩn tránh nguy hiểm tốt nhất.Căn cứ vào kinh nghiệm khi chăm sóc cho anh Lý và thầy Chu, thời gian phát bệnh tối đa là hai ngày.Chỉ mong ba ngày sau, các thuyền viên đã ăn cá đều khỏe mạnh, không xảy ra chuyện gì.Phù An An cau mày thật chặt, cô không thích trò chơi có quy tắc không rõ ràng, tất cả đều phải dựa vào phán đoán của bản thân để thoát khỏi nguy hiểm như thế này.*Nếu đã muốn cách ly, vậy thì phải chuẩn bị thật đầy đủ.Phù An An không muốn để lộ không gian của mình, cô đẩy một chiếc xe thức ăn vào trong nhà bếp, bắt đầu đóng gói thức ăn và nước uống cần thiết đủ cho ba ngày.Từ khi thầy Chu bị cắn, phòng bếp đều do một tay vị đầu bếp trông vô cùng đẹp trai và lạnh lùng kia phụ trách.Tuy chạm trổ không được đẹp lắm, nhưng nấu ăn khá là ổn áp.Phù An An nhìn thức ăn đã làm xong đặt ở trên bàn, cô cầm một ít để lên xe, còn lấy thêm một vài thực phẩm đông lạnh bỏ trong ngăn đông.Trong phòng cô có một cái tủ lạnh nhỏ, cô còn chuẩn bị thêm một cái nồi điện, một người dùng cũng đã đủ rồi.Một sự kết hợp vô cùng hoàn mỹ."

Không lấy thêm một ít cá sao?

Món cá hồi áp chảo hôm nay cũng rất ngon."

Vị đầu bếp cực kỳ đẹp trai nhưng lại xa cách này, người chỉ trao đổi một hai câu với cô trong suốt năm sáu ngày vừa qua lại chủ động cầm một đĩa cá hồi thơm ngon đặt lên xe đẩy thức ăn của cô, "Nghe nói cô đã bị lây bệnh, vẫn khoẻ chứ?"

"Nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi."

Phù An An gật đầu, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút được quan tâm mà lo sợ.Nhưng mà cá này thì quên đi."

Ngày hôm đó máu của những thuyền viên đã chảy trực tiếp xuống biển, nếu như cá ăn phải những giọt máu đó, liệu có gián tiếp lây bệnh cho những người ăn cá hay không?"

Nếu là bệnh truyền nhiễm có nguy cơ bùng phát thành dịch thây ma, vậy thì người trước mắt cũng có thể được xem là đồng đội, Phù An An cảm thấy bản thân không nên che giấu tin tức quan trọng này."

Đây chính là lý do sáng nay cô không muốn ăn cháo cá à?"

Nghe vậy, thầy Phó đẹp trai khẽ mỉm cười, "Cô biết tốc độ của con thuyền này là bao nhiêu không?

Là 37km/h.

Cho dù những con cá kia ăn phải máu của những người đó có bơi nhanh đến đâu, chúng cũng không có khả năng theo kịp thuyền của chúng ta, sau đó còn bị chúng ta dùng lưới câu lên.

Cô mới ra biển lần đầu sao?

Thường thức như vậy mà cũng không biết?"

Phù An An: "..."

Uổng công lo lắng một hồi, còn bị người ta châm chọc.Không biết chút thường thức này, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ngồi thuyền mà.Phù An An nhìn anh ta một cái, "Tạm biệt."
 
Back
Top Bottom