- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Edit] Kẹo Sữa
Chương 29: Diễn xuất (1)
Chương 29: Diễn xuất (1)
Tuần này Lục Dữ Hành rất bận rộn.Sáng thứ Ba đi làm, Bạch Uyển nói với anh có người giấu tên gửi thư tới tòa soạn tố một nữ nghệ sĩ nổi tiếng ngoại tình, thậm chí còn gửi kèm một bức ảnh chụp lén.
Thế nhưng đến thứ Sáu tuần này, tòa soạn lại phải thực hiện chuyên mục phỏng vấn xoay quanh album mới của cô ta.Cả ban giải trí từ phóng viên đến biên tập đều nhốn nháo cả lên.
Chu Hồ đề nghị với Ngải Châu Ngọc rằng nên công khai bức ảnh đó trong lúc phỏng vấn làm đối phương trở tay không kịp, sau đó sẽ đăng tải lên báo.
Ngải Châu Ngọc không đồng ý, cho rằng vẫn nên tiến hành phỏng vấn như thường lệ.
Không dám làm trái ý Ngải Châu Ngọc, Chu Hồ bèn trút hết cơn giận lên cấp dưới.
Hôm đó Bạch Uyển chẳng may mắc lỗi nên hứng trọn trận mắng xối xả của gã ta.Cô gái ngồi ở chỗ làm, vừa cố nén tiếng khóc vừa lau nước mắt, thỉnh thoảng phát ra những tiếng nấc nghẹn rất khẽ.
Lục Dữ Hành quay đầu nhìn sang, thấy đồng nghiệp bên cạnh cô chỉ thờ ơ liếc mắt chứ chẳng màng quan tâm, trong lòng anh có chút không nỡ.Ngoại trừ Vạn Giới và Ngải Châu Ngọc, ở công ty Bạch Uyển là người săn sóc anh nhiều nhất.
Lục Dữ Hành suy nghĩ giây lát rồi lấy từ trong túi ra cặp vé anh mới tranh được hôm qua."
Chị Bạch."
Lục Dữ Hành đạp ghế xoay, trượt đến sau lưng Bạch Uyển, đưa vé cho cô.Bạch Uyển đưa tay che miệng, đôi mắt đỏ hoe nghi hoặc nhìn tấm vé trong tay anh.Lục Dữ Hành đặt vé dưới cốc nước của cô."
Cuối tuần ra ngoài thư giãn một chút đi."
Anh nói, "Kịch nói của câu lạc bộ trường tôi, bảy giờ tối thứ Bảy."
Câu lạc bộ kịch của Đại học Cảng Thành rất nổi tiếng.
Không biết ai là người đã nhận ra Lục Dữ Hành, nhưng không ít đồng nghiệp đều biết thực tập sinh mới này là cựu thành viên của câu lạc bộ kịch."
Cậu cũng diễn sao?"
Bạch Uyển lau nước mắt.Lục Dữ Hành lắc đầu: "Em trai tôi mới là nam chính."
"Có phải là nhóc đẹp trai có lúm đồng tiền không?"
Bạch Uyển vỗ nhẹ lên má, mỉm cười với anh: "Cảm ơn nhé."
Sau một tuần học tập, sinh viên Đại học Cảng Thành cũng đón chào kỳ nghỉ cuối tuần.Câu lạc bộ Kịch nói làm công tác tuyên truyền rất tốt, vì vậy rất khó để mua được vé vào cửa.
Lục Dữ Hành đã đưa vé cho Bạch Uyển, đến thứ Sáu khi anh định mua lại thì vé cho suất ngày thứ Bảy đã bán hết sạch.Lục Dữ Hành hơi hối hận, đành mua vé suất Chủ nhật.Hôm nay là ngày nghỉ định kỳ, Lục Dữ Hành không phải đi làm nên ghé qua nhà hát trong trường tìm Đường Đường."
Lên cao thêm chút nữa!"
Còn năm tiếng nữa mới tới giờ diễn.
Khi đến gần nhà hát, anh nhìn thấy một nhóm người bắc thang tất bật đi lại, Tưởng Băng ngẩng đầu quan sát, đích thân chỉ huy việc bố trí đèn chùm.
Cô ho khẽ hai tiếng, xoa cổ họng, rồi lại vẫy tay về phía các diễn viên chính đang luyện thoại ở giữa sân khấu: "Vất vả rồi, tạm nghỉ một chút đi, chờ tổ đạo cụ làm xong việc đã."
Đường Đường đang thảo luận chi tiết với Bộ Hàm, nghe thấy lời Tưởng Băng cũng không ngẩng đầu, vừa trò chuyện với bạn diễn vừa bước xuống sân khấu, ngồi vào hàng ghế khán giả.Đèn trong nhà hát kịch đều bật sáng, Lục Dữ Hành đứng ở hàng cuối cùng lặng lẽ nhìn cậu.Vẻ mặt Đường Đường vô cùng nghiêm túc, cậu khẽ nhíu mày, nghiêng người sang trao đổi với Bộ Hàm.
Khi nói chuyện không quên lễ phép nhìn vào mắt đối phương, thỉnh thoảng còn dùng động tác tay để giải thích.Giống hệt như một diễn viên chuyên nghiệp.Lục Dữ Hành đứng ở nơi ánh đèn không chiếu tới, khuôn mặt lạnh lùng hơi lộ vẻ suy tư.Anh mơ hồ cảm thấy, người "thầy" mà Đường Đường nói là một người vô cùng lợi hại.Đúng lúc này, loạt bước chân gấp gáp vang lên, một nam sinh đầu húi cua chạy vụt qua bên cạnh Lục Dữ Hành.
Cậu ta ôm trong lòng một hộp sandwich, sau khi đi ngang qua Lục Dữ Hành thì ngẩn ra một thoáng rồi lại lùi trở vềNgười đó chính là A Lâm.Lục Dữ Hành hơi ngạc nhiên: "Cậu đến tìm ai à?"
Anh cúi đầu nhìn hộp sandwich trong tay A Lâm, rồi lại liếc sang bộ quần áo mới trên người cậu ta, lập tức hiểu ra: "Có bạn gái rồi hả?"
A Lâm xấu hổ, mặt đỏ bừng lên."
Hôm nay là ngày đầu tiên tụi tôi hẹn hò."
A Lâm gãi gãi đầu, liếc sang một góc sân khấu nơi tổ đạo cụ đang bận rộn, "Là Từ Tịnh Văn của câu lạc bộ Kịch nói, cậu quen mà."
"Từ Tịnh Văn?"
Lục Dữ Hành nhìn sang theo hướng tầm mắt của cậu ta.Tưởng Băng cầm bộ đàm điều khiển bố trí sân khấu, ngoài cô gái đang ngồi ở góc sửa trang phục ra thì những người còn lại đều là mấy nam sinh bị kéo đến hỗ trợ.Cô gái có mái tóc đen hơi xoăn ở đuôi, mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt đang ngồi trên bậc thang lặng lẽ khâu áo.Cô nàng ít nói, giọng cũng nhỏ xíu.
Dù là thành viên phụ trách phục trang nhưng lúc nào cũng giống như người vô hình đứng ngoài mọi chuyện, chỉ lẳng lặng quan sát mọi người.
Nếu không phải hôm đó Tưởng Băng có lời qua tiếng lại với cô, Lục Dữ Hành cũng chẳng thể nhớ nổi người này.
Trong trí nhớ kéo dài mấy chục năm của anh, những cô gái bình thường, trầm lặng thế này thật sự đã xuất hiện quá nhiều."
Cậu theo đuổi cô ấy à?
Sao trước giờ tôi chưa từng nghe cậu nhắc đến?"
Lục Dữ Hành hoàn hồn, hỏi A Lâm.A Lâm cười hì hì: "Là cô ấy tỏ tình với tôi đó!
Tối qua trời mưa to, cô ấy chạy tới dưới ký túc xá nam để trú mưa, đúng lúc gặp tôi.
Sau khi tôi đưa về thì cô ấy thổ lộ luôn."
"Đầu tóc cô ấy ướt sũng hết cả, trong lòng còn ôm một chiếc máy chụp hình lấy liền nữa." mặt mày A Lâm rặt một vẻ si mê, "Cô gái đáng yêu thế này chạy tới tỏ tình với tôi, đương nhiên tôi phải đồng ý rồi."
Cách đó không xa, Đường Đường vẫn còn đang nói chuyện với Bộ Hàm.
"Máy chụp lấy liền?"
Lục Dữ Hành hơi cau mày, "Cô ấy dùng máy chụp lấy liền để làm gì?"
A Lâm lắc đầu: "Chả biết!"
Giọng cậu ta hơi vội vã, "Ôi trời ơi cậu đừng hỏi lắm thế, hiếm lắm tôi mới được người ta tỏ tình đấy!
Đây còn là mối tình đầu của tôi nữa!"
"Mối tình đầu của cậu cũng quá tùy tiện rồi đấy."
Lục Dữ Hành thoáng nhớ lại tên người vợ tương lai của bạn mình, nhàn nhạt khuyên nhủ: "Đừng dồn hết tình cảm của cậu vào, tình đầu kiểu gì cũng sẽ chia tay thôi."
A Lâm đang chạy đi, nghe vậy không phục, quay đầu hét lớn: "Ai nói là không thể trở thành vợ chứ?
Cậu lo cho bản thân đi thì hơn!
Suốt ngày xụ mặt, cả đời này cũng chẳng kiếm nổi vợ đâu!"
Tiếng quát đầy khí thế của kẻ đang yêu vang vọng khắp nhà hát kịch.
Nhóm hậu cần vốn đang bận rộn tức thì im phăng phắc, cô gái tên Từ Tịnh Văn đang ngồi một bên cũng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ngay cả Đường Đường, người vẫn mải mê thảo luận cũng bị kéo trở về thực tại, cậu chậm rãi quay đầu, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Lục Dữ Hành đang đứng ở hàng ghế cao nhất.Lục Dữ Hành: "..."
Kẻ gây họa đã biến mất như một làn khói, chạy đi đưa đồ ăn cho bạn gái.
Nhớ lại câu "cả đời này cũng chẳng kiếm nổi vợ đâu", Lục Dữ Hành ngượng ngùng quay mặt đi, đưa tay xoa mũi.Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của anh, Đường Đường không nhịn được cười lộ đồng tiền.
Cậu ghé xuống nói với Bộ Hàm mấy câu rồi đứng dậy chạy về phía Lục Dữ Hành.Hai người rút ra phía sau, đến cửa phòng điều khiển nằm sau hàng ghế khán giả."
Xin lỗi em."
Lục Dữ Hành vươn tay phủi mấy hạt kim tuyến dính trên vai cậu, "Tôi không đặt được vé cho buổi diễn tối nay."
Hôm nay tâm trạng của Đường Đường vẫn rất tốt, cậu nghiêng đầu cười nói:"Không sao đâu, anh có thể ở hậu trường đợi em mà."
Cậu kéo cánh tay Lục Dữ Hành: "Chị Tưởng Băng chỉ cấm anh đến phòng sinh hoạt của câu lạc bộ, chứ đâu có nói là không được đi cùng em với tư cách người nhà."
Khóe môi Lục Dữ Hành không nhịn được khẽ cong lên: "Nói cũng phải."
Anh cúi đầu, nhìn thấy Đường Đường ngẩng đầu mỉm cười với mình, trong lòng dấy lên một cơn thôi thúc muốn đưa tay khều chóp mũi cậu.Song, tay vừa giơ lên nửa chừng, giấc mơ đêm qua bỗng chợt xuất hiện trong tâm trí."
Đi tập đi, đừng bận tâm đến tôi."
Anh thu tay lại, đổi sang vỗ một cái lên lưng Đường Đường.
"Diễn xong tôi mời em ăn cơm."
"Phải giữ chế độ ăn thanh đạm đó..."
Đường Đường chớp mắt, "Để mai rồi tính."
"À đúng rồi," cậu ngoái đầu nhìn về phía hàng ghế khán giả, hỏi: "Người vừa nãy là bạn anh à?"
"Ừ, bạn cùng khoa."
Lục Dữ Hành nhìn xuyên qua Đường Đường, cũng hướng mắt đến chỗ A Lâm đang ngồi dưới khán đài dỗ dành bạn gái.Tuổi trẻ yêu đương giống như ăn đồ ăn nhanh vậy, xốc nổi bồng bột khiến nhiều người chẳng kịp lựa chọn, chỉ muốn sớm được hẹn hò.
Nhưng dẫu vậy, Lục Dữ Hành vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kì lạ.Việc Từ Tịnh Văn thầm mến Đường Đường là bí mật mà Lục Dữ Hành đã phát hiện ra từ lâu.
Anh không chắc Đường Đường có biết chuyện này hay không, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra thì hơn.Nhân lúc lượt tổng duyệt cuối chưa bắt đầu, Lục Dữ Hành kéo Đường Đường ra cửa hàng mua ít bánh mì cho cậu lót dạ.
Đường Đường trông có vẻ hơi căng thẳng, trên đường quay lại nhà hát kịch cứ mím chặt môi, ngẩn người nhìn trân trân vào hàng cây phía xa."
Đây là lần đầu em lên sân khấu diễn kịch sao?"
Lục Dữ Hành hỏi.Đường Đường gật đầu: "Vẫn thấy hơi căng thẳng ạ."
Vừa nói cậu vừa cởi hai nút áo khoác, để lộ túi trong cho anh xem.
"Lát nữa em sẽ mang theo chiếc kẹp sách anh tặng, mong là có thể yên tâm hơn một chút."
Trong túi áo lộ ra vết hằn hình chữ nhật, một góc kẹp sách lộ ra bên ngoài.
Nơi có nếp gấp ban đầu nay đã được vuốt phẳng, rõ ràng Đường Đường giữ gìn nó rất cẩn thận."
Ngốc."
Lục Dữ Hành chọc nhẹ vào trán cậu, song sau khi nhìn thấy chiếc kẹp sách, sắc mặt anh lại nặng nề hơn đôi chút.Sáu giờ năm mươi lăm tối, trước cửa nhà hát kịch Quân Kha đã chật ních xe đạp.
Những sinh viên mua được vé đã vào hết bên trong, chỉ còn vài người ngoài trường vội vã chạy tới, sốt ruột chờ qua cửa soát vé.Bên ngoài nhà hát rất yên tĩnh, đúng bảy giờ đèn đường đồng loạt bật sáng, mà bên trong nhà hát, hàng ghế khán giả đã chật kín song cũng chẳng một ai trò chuyện gây ồn, tất cả đều lặng lẽ chờ đợi buổi diễn mở màn.Lục Dữ Hành ngồi trên băng ghế dài ngoài nhà hát, trong tay nắm chặt một bao Marlboro đã xé miệng.
Anh khoác chiếc áo măng-tô, ngồi lặng lẽ dưới ánh đèn đường chờ đợi, mãi đến khi khách qua cửa soát vé đều đã vào hết mới đưa thẻ công tác mà Đường Đường đưa cho, đi thẳng vào sảnh rồi vòng ra hậu trường.Đèn trong nhà hát dần tối lại, sau tấm màn xanh, nhóm đạo cụ đang gấp rút bày biện bối cảnh cho phân đoạn thứ nhất.Hậu trường chật ních người.
Nào là thợ trang điểm, trợ lý, diễn viên, đạo diễn, cùng nhóm hậu cần chạy tới chạy lui.
Mọi người chen chúc trong lối đi nhỏ hẹp, căng thẳng chờ đợi giây phút mở màn.Dựa vào lợi thế chiều cao, Lục Dữ Hành chỉ cần đảo mắt nhìn đã thấy Đường Đường đang đứng giữa trung tâm, chuẩn bị bước lên sân khấu.Giữa khung cảnh hỗn loạn xung quanh, Đường Đường đang chỉnh lại áo sơ mi và áo khoác vàng trên người.
Tóc cậu được vuốt hết ra sau, gương mặt điểm chút phấn nhạt, trên người là bộ vest sẫm màu vừa vặn như được may đo riêng, cậu hơi ngẩng đầu, gương mặt toát lên vẻ ngả ngớn.Tiếng đàn dương cầm rộn ràng và gấp gáp vang khắp, tấm màn xanh trên sân khấu chậm rãi nâng lên, để lộ khung cảnh phòng khách của một gia đình quý tộc với gam màu cổ điển.
Nam diễn viên thủ vai quản gia già chỉnh lại áo đuôi tôm, bưng khay điểm tâm bước ra.
Ngay sau đó, tiếng dương cầm ngừng bặt, diễn viên thủ vai nhân vật chính khác là Algy từ cánh phải ung dung đi ra sân khấu, bắt chuyện với quản gia về rượu sâm panh và chuyện hôn nhân.Khán giả dưới khán phòng vỗ tay rào rạt, bầu không khí lập tức bùng lên từ màn xuất hiện của cậu ta.Lục Dữ Hành chen qua đám đông, tiến lại gần Đường Đường.Có nguồn sáng từ sân khấu hắt vào, nhờ ánh đèn, Lục Dữ Hành thấy trên trán Đường Đường đã lấm tấm mồ hôi.
Chỉ còn một phút nữa thôi, cậu sẽ bước ra sân khấu."
Mr.
Jack."
Lục Dữ Hành nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giúp chỉnh lại chiếc cà vạt màu xám xanh.
"Phóng khoáng lên, vị hôn thê của em là một tiểu thư quý tộc xinh đẹp đấy."
Đường Đường ngơ ngác quay đầu lại, ngửi được mùi thuốc lá còn thoang thoảng giữa những ngón tay anh.
Cậu ngừng lại một giây rồi bắt chước dáng vẻ thường ngày của Lục Dữ Hành, nhướng mày cười lưu manh, hỏi: "Like this?"
Dưới ánh đèn, nụ cười của cậu khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày, Lục Dữ Hành thoáng sững người, bất giác nhớ tới chính mình ngày trước."
Đi đi."
Anh vỗ nhẹ lên sống lưng thẳng tắp của Đường Đường.
"Tôi sẽ chờ em ở hậu trường."
Vừa dứt lời, quản gia trên sân khấu đã vòng xuống hậu trường, ra hiệu phía sau Đường Đường rồi phấn khởi hô lớn: "Mr.
Ernest Worthing!"
Lục Dữ Hành vội vàng tránh sang một bên, khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, Đường Đường mang theo nụ cười khoa trương ngả ngớn nối bước quản gia bước lên sân khấu, đoạn phấn khởi ôm chầm lấy người bạn thân Algy.Động tác của cậu vô cùng tự nhiên, kỹ thuật thoại cũng rất vững.
Hai người vừa hàn huyên vừa ngả người xuống sofa, Đường Đường vắt chéo chân nằm lười nhác, chỉ qua vài câu chuyện phiếm đã diễn tả sống động hình tượng một hoa tâm công tử ham hư vinh.Nhìn thấy hai nam chính xuất hiện đều ổn thoả, những người trong hậu trường mới đồng loạt thở phào một hơi.Lục Dữ Hành đứng ở lối vào bên phải sân khấu, tránh khỏi chỗ Tưởng Băng đang đứng gần đó, lặng lẽ theo dõi một lúc.
Sau khi chắc chắn trạng thái của Đường Đường rất tốt, anh không ở lại đợi như đã hứa mà xoay người rời khỏi nhà hát, đi thẳng ra cổng trường gần nhất.Gió đêm thổi tung vạt áo măng tô, Lục Dữ Hành châm một điếu thuốc, rít hai hơi, trông thấy từ xa có một chiếc taxi trống chạy đến, anh dập thuốc rồi giơ tay đón xe.Đúng lúc đổi ca, tài xế có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.
Ông ta hạ kính xe xuống, hỏi: "Đi đâu?"
Lục Dữ Hành đút hai tay vào túi quần, hơi khom người đáp: "Số 103 đường Kim Ninh."