- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Edit] Kẹo Sữa
Chương 9: Không thể đùa bỡn (4)
Chương 9: Không thể đùa bỡn (4)
Lục Dữ Hành tự nhủ trong lòng, anh thật sự không dám ở một mình vào buổi tối.Ban đầu anh định tới tìm Đường Đường chỉ để đưa kịch bản vai diễn cho cậu xem thử, coi như là lời cảm ơn.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó của cậu, anh lại thay đổi ý định.Thêm một người ở bên cạnh, có chăng anh mới an tâm ngủ được.Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn trên sân vận động của Đại học Cảng Thành cũng lần lượt sáng lên, từng đốm sáng nhợt nhạt trải dài giữa bóng tối đen đặc.Tắm xong, Lục Dữ Hành quấn lên người một chiếc áo choàng tắm màu sẫm, đi chân trần ra ban công hóng gió.
Ánh mắt anh dõi về phía sân vận động, nơi các sinh viên vẫn còn đang hoạt động, đôi mày kiếm hơi chau lại.Đồng hồ treo tường chỉ đúng tám giờ, Đường Đường xách theo một hộp bánh nhỏ đến gõ cửa nhà anh.Lục Dữ Hành cũng không tránh né, vừa lau tóc bằng khăn bông vừa mở cửa cho cậu.
Trước đây anh có thói quen tập thể hình đều đặn, đường cong cơ bắp rất đẹp.
Lúc này, trên phần ngực để trần vẫn còn đọng nước, làn da trắng nổi bật trên nền vải tối màu thoạt trông đầy mê hoặc.Quả nhiên, Đường Đường thấy anh trong bộ dạng này cũng có chút bất ngờ, cậu hơi hé miệng liếc nhìn một cái, vành tai cũng đỏ lựng lên."
Em có mang bánh đến này," cậu xấu hổ xoay mặt sang chỗ khác, "Lát nữa mình cùng ăn nhé."
Lục Dữ Hành không phát hiện ra sắc đỏ trên mặt Đường Đường, chỉ cúi người lấy từ giá để giày ra một đôi dép đi trong nhà cho cậu.
Đó là đôi dép hình con thỏ màu hồng nhạt có hai chiếc răng cửa trông vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Lục Dữ Hành khom lưng, ngước mắt lên vừa khéo thấy được cổ chân mảnh khảnh lộ ra ngoài đôi giày vải canvas của đối phương."
Tôi không thích đồ ngọt."
Lục Dữ Hành đặt đôi dép xuống bên chân cậu rồi xoay người trở lại ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống.
Anh lấy tập hồ sơ màu xanh bên cạnh đến, đặt lên đầu gối lật xem.Đường Đường thay dép xong, tò mò quan sát xung quanh, bước vào đặt hộp bánh lên bàn trà."
Thỉnh thoảng ăn một chút cũng được chứ?"
Cậu không dám chạm vào những quyển sách và tài liệu học tập mà Lục Dữ Hành để trên bàn nên lại cầm hộp bánh lên, ôm nguyên trong tay.Lục Dữ Hành cúi đầu chăm chú đọc kịch bản, nửa phút sau mới chậm rãi ngẩng lên, phát hiện Đường Đường vẫn ôm hộp bánh ngọt, lúng túng đứng bên cạnh.Anh thở dài, đưa tay nắm lấy cổ tay Đường Đường, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình."
Lát nữa rồi ăn."
Lục Dữ Hành cố gắng dịu giọng, tỏ vẻ như đang đối xử với người yêu.
Anh cầm lấy hộp bánh từ tay Đường Đường đặt lại lên bàn trà, sau đó đưa cho cậu một tập hồ sơ.
"Xem thứ này trước đi đã."
Trong tập hồ sơ là kịch bản gốc của vở kịch lần này.Đường Đường ngồi xuống bên cạnh anh, liếc mắt là có thể thấy được trên kịch bản chi chít những vòng tròn, gạch chân và chú thích viết tay."
Vở 'Không thể đùa bỡn' của Oscar Wilde..."
Cậu lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Dữ Hành đầy nghi hoặc, "Đây là thứ mà anh định cho em ạ?"
Lục Dữ Hành gật đầu.
"Nhân vật Jack Worthing.
Em có muốn thử không?"
"Em sao?"
Đường Đường có chút sửng sốt.
Cậu nhìn anh, cười khổ nói: "Năng lực của em còn kém lắm, cũng chưa từng diễn kịch nói bao giờ.
Trong câu lạc bộ còn có rất nhiều đàn anh, đàn chị giỏi hơn em, vai chính chắc chắn hợp với họ hơn..."
"Kém à?"
Lục Dữ Hành ngả người tựa vào sô pha, khẽ cười, giở giọng trêu chọc: "Lần trước ở KTV, tôi thấy em nhập vai cũng ra gì lắm mà."
Gương mặt Đường Đường lại đỏ lên, mím môi không nói gì."
Tôi cũng đâu nói là sẽ cho em vai diễn."
Lục Dữ Hành đổi tư thế, bắt chéo chân, đặt nửa tập hồ sơ lên đầu gối, "Chắc chắn Tưởng Băng sẽ tổ chức thử vai lại.
Nếu em muốn thử thì đi thi xem sao."
Đường Đường cụp mắt, ngón tay miết nhẹ lên những dòng chú thích trên giấy."
Anh muốn xem em diễn không?"
Ngón tay cậu mân mê trên mặt giấy, nhưng trong mắt Lục Dữ Hành, hành động đó lại giống như cậu đang chạm vào đầu gối anh cách tờ kịch bản."
Cầm lấy đi."
Lục Dữ Hành nhanh chóng dập tắt những suy nghĩ của mình, nhét kịch bản vào lòng Đường Đường.
"Đưa em rồi, có đi thử vai hay không thì tùy em."
Gió đêm nhè nhẹ ùa đến, thổi những xấp tài liệu đặt rải rác trên bàn phát ra tiếng sột soạt không dứt.
Lục Dữ Hành đứng dậy, kéo cánh cửa kính giữa ban công và phòng khách lại, khép cả hai bên rèm vải lanh màu nâu nhạt vào.Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách ngăn cách hẳn cái lạnh của màn đêm ngoài kia, khiến không gian yên tĩnh và kín đáo dần dấy lên cảm giác ấm áp dễ chịu."
Em sẽ thử."
Đường Đường cười với anh, sau đó cúi đầu lật xem kịch bản.Nụ cười của Đường Đường rất cuốn hút.
Lục Dữ Hành bước tới, bật chiếc đèn nhỏ bên cạnh sô pha lên rồi nghiêng người mở hộp bánh ngọt"Biểu diễn trên sân khấu kịch sẽ khác với phim điện ảnh một chút."
Anh vừa mở hộp, chiếc bánh Crème Brûlée nhỏ bằng bàn tay xuất hiện ngay trước mắt, "Điện ảnh chú trọng sự tinh gọn trong lời thoại, cùng với khoảng cách giữa nhân vật và khán giả.
Còn kịch nói thì cần phải có sức lan tỏa, làm cho người xem đồng cảm với nhân vật...
Em có đang nghe không đấy?"
Anh vừa nói vừa tháo bọc đựng chiếc nĩa kim loại kèm theo hộp bánh, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng thì thầm khe khẽ.Không biết từ lúc nào, Đường Đường đã đá dép lê ra, rút đôi chân trắng nõn đặt hẳn lên sô pha.
Cậu co gối ôm lấy kịch bản, miệng khẽ đọc lời thoại."
Đường Đường."
Lục Dữ Hành lại gọi cậu một tiếng."
Dạ?"
Nghe thấy anh gọi tên mình, Đường Đường lập tức bừng tỉnh, hoảng hốt vội vàng thả chân xuống ngồi ngay ngắn như ban đầu.
"Em đang nghe đây!"
Lục Dữ Hành lại thở dài, đưa bánh và nĩa cho cậu.
"Ăn trước đã, từ từ rồi đọc tiếp."
Phần bánh này không lớn, nhưng hương vị ngọt ngào của nó lại nhanh chóng lan ra khiến bầu không khí giữa hai người cũng nhuốm đầy mùi kem sữa.
Lúc nãy khi bóc hộp, Lục Dữ Hành đã để ý thấy đây là sản phẩm của một tiệm bánh ngọt nổi tiếng đắt đỏ ở Cảng thành, gần như là hàng xa xỉ trong thế giới kẹo bánh.
Anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng biết dùng mấy thứ này để dỗ trẻ con.-- Khi còn là nghệ sĩ tiền bạc dư dả, anh vẫn thường mua vài phần bánh, mang đến trại trẻ mồ côi thăm mấy đứa trẻ mà mình tài trợ.Anh giả vờ như không nhận ra điều này, thản nhiên đẩy hộp bánh trở lại trước mặt Đường Đường.Đường Đường cũng không mời anh ăn cùng nữa.
Cậu nhận lấy hộp bánh, đặt kịch bản ngay ngắn lên bàn trà rồi ôm bánh lên ăn từng miếng nhỏ."
Chữ tôi viết có hơi cẩu thả, chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi."
"Dạ."
Thấy cậu đã lại yên tĩnh ngồi đọc kịch bản, Lục Dữ Hành định về phòng lấy tài liệu của Nhật báo Cảng thành để xem.
Anh muốn tìm cơ hội làm quen lại với Vạn Giới, để sau này có thêm sự lựa chọn cho con đường phát triển sự nghiệp.Dù ở lĩnh vực nào anh cũng luôn thích tranh đấu, đồng thời chưa từng che giấu tham vọng của mình.
Với ký ức kéo dài hai mươi năm về tương lai trong tay, Lục Dữ Hành hoàn toàn có đủ khả năng nắm bắt cơ hội trong ngành báo chí đang phồn thịnh để bộc lộ tài lẻ của mình.Song, khi anh vừa mới đứng dậy rời khỏi phòng khách, Đường Đường đã gọi anh lại."
A Hành," cậu đổi cách xưng hô thân mật hơn, "Anh... không ngồi cùng em nữa sao?"
Cách gọi "A Hành" này anh vẫn thường nghe từ những người bạn của mình, nhưng lúc này, khi nó được thốt ra từ miệng Đường Đường, anh lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy."
Vào phòng xem tài liệu."
Lục Dữ Hành đáp gọn lỏn, không muốn để đối phương nhìn ra điều gì khác thường.Đường Đường nghe vậy, lập tức kéo lê đôi dép ôm hộp bánh chạy lại.
Lục Dữ Hành nhìn cậu nhảy nhót vọt tới như một con thỏ, đành phải dừng chân đứng đợi trước cửa phòng ngủ."
Anh nếm thử một miếng đi, ăn một miếng đã rồi hãy vào."
Đường Đường nghiêm túc chìa ra một miếng bánh nhỏ xíu, khẩn thiết xin xỏ: "Thật sự ngon lắm, hôm nay tan học em đã bắt xe buýt đi xếp hàng mua đó."
Lục Dữ Hành cười thầm, tiệm bánh đó nằm cách khu Đại học Cảng Thành không bao xa, căn bản không cần phải bắt xe buýt đi làm gì.Thế nhưng Đường Đường vẫn kiên trì cầm chặt chiếc nĩa, đưa miếng bánh nhỏ tới trước mặt anh, mùi thơm ngọt ngào béo ngậy của Crème Brûlée bắt đầu len lỏi vào khoang mũi, kích thích vị giác vốn đã tê dại của anh.Tựa như bị trúng bùa mê, Lục Dữ Hành cúi đầu há miệng.Miếng bánh ngọt ngào tan ra ngay lập tức, xốp mềm tựa áng mây."
Ngon lắm phải không?"
Đường Đường khẽ lắc chiếc nĩa còn vương vài mẩu vụn bánh, cười nói: "Ăn chút đồ ngọt sẽ giúp anh vui vẻ hơn đấy."