- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Edit] Kẹo Sữa
Chương 19: Bữa tiệc thịnh soạn (3)
Chương 19: Bữa tiệc thịnh soạn (3)
Đường Đường là con trai út của chủ tịch Tập đoàn Trang sức Đường thị.
Tuy chưa bao giờ thể hiện ý định kế nghiệp cha mình, nhưng cậu đã lớn lên trong nhung lụa, không thiếu thứ gì.
Từ khi còn bé đã thường xuyên theo chân cha và anh trai tham dự các sự kiện lớn nhỏ, nhất định là "người từng trải".Lục Dữ Hành không thật sự tin rằng chỉ riêng việc được gặp Trần Cốc Châu lại có thể khiến cậu vui mừng đến thế.Anh lặng lẽ quan sát Đường Đường, nhưng rồi nhận ra cậu vẫn đang cười toe toét, trong mắt ánh lên vẻ hân hoan, trên mặt còn hơi ửng đỏ."
Chú không ngờ lại gặp con ở đây."
Đạo diễn Trần cười, ngồi xuống bên cạnh Lục Dữ Hành, ánh mắt chậm rãi dời đi, nhìn thấy Đường Đường đang ngồi cạnh Vạn Giới.Vạn Giới vỗ nhẹ vai Đường Đường, nói với ông: "Anh không nhận ra à?
Là đứa trẻ nhà họ Đường đấy."
Trần Cốc Châu hơi cau mày, đôi mắt có phần sưng húp nhìn Đường Đường chốc lát, hàng mày mới dãn ra.
"Đường Đường à?
Lớn thế này rồi sao!"
Ông cười, đặt khuỷu tay lên mép bàn, ngạc nhiên đưa mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới.
"Lâu quá không gặp.
Lần cuối cùng chú gặp con là ở Canada thì phải," ông giơ tay làm động tác so chiều cao, "Khi đó mới cao chừng này, cứ lon ton chạy theo sau lưng ông nội con suốt."
Đường Đường ngại ngùng đưa tay xoa mặt, "Chuyện đó lâu lắm rồi ạ."
Sau đó cậu lấy một cây viết trong túi ra, tiện tay rút luôn khăn giấy ăn đệm dưới đĩa đưa cho Trần Cốc Châu."
Đạo diễn Trần, sinh viên khoa Diễn xuất của Đại học Cảng Thành bọn con đều ngưỡng mộ chú lắm..."
Cậu cười híp mắt, lộ ra má lúm đồng tiền, "Chú ký tên cho con đi, để con về còn khoe khoang với bọn họ nữa."
Trần Cốc Châu nhận khăn và bút, nhướng mày hỏi: "Ơ?
Con đang học diễn xuất ở Cảng Thành à?"
Lục Dữ Hành nhìn thoáng qua Đường Đường, trong lòng hơi bất an."
Dạ."
Đường Đường ngước mắt lên, thân mật đặt tay lên mu bàn tay của Lục Dữ Hành, tỏ vẻ ngây thơ: "Con và Lục Dữ Hành là bạn học.
Tuy anh ấy học khoa Báo chỉ, nhưng bọn con đều là thành viên của câu lạc bộ Kịch nói."
Cậu cao giọng hơn một chút, vênh váo giới thiệu: "A Hành diễn kịch hay lắm, anh ấy là đầu tàu của câu lạc bộ đấy ạ."
Lục Dữ Hành hơi nhíu mày, dùng ánh mắt ý bảo Đường Đường đừng nói thêm nữa.Đường Đường cũng nhìn anh một cái, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười chẳng rõ ý tứ.Ngòi bút lướt trên mặt giấy cao cấp mềm mịn, để lại hàng chữ ký như rồng bay phượng múa.
Trần Cốc Châu đậy nắp bút lại, có vẻ hứng thú quay sang hỏi: "Ồ?
Sinh viên khoa Báo chí à?"
Ông nhìn thoáng qua Lục Dữ Hành, rồi lại quay sang nhìn Vạn Giới.
"Anh Vạn, chuyện này anh biết không?"
Vạn Giới bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi nào có biết."
"Chỉ là trước đây cảm thấy có hứng thú thôi ạ," Lục Dữ Hành bình tĩnh giải thích, "Hiện tại việc học và công việc bề bộn, con đã rút khỏi câu lạc bộ rồi."
Trần Cốc Châu liền xua tay liên tục: "Hứng thú chắc gì đã kém hữu dụng hơn công việc."
Ông đưa tờ giấy có chữ ký cho Đường Đường: "Nếu con muốn thì cũng có thể đến tham gia thử vai.
Đừng tự ti chỉ vì xuất thân không chính quy."
Khóe mắt ông hằn đầy những nếp nhăn, nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói: "Chú thấy con rất hợp với vai "sinh viên" trong tác phẩm mới của chú đấy."
Ánh mắt từng quan sát không biết bao nhiêu ngôi sao lớn của ông dừng lại, nhìn chằm chằm vào Lục Dữ Hành: "Con trai, con cũng có thể thử xem."
Lục Dữ Hành cụp mắt, từ chối cho ý kiến."
Cảm ơn thiện ý của chú."
Anh kín đáo liếc Đường Đường, thấy cậu đang chăm chú ngắm nghía chữ ký của Trần Cốc Châu, hoàn toàn không để ý mình vừa nói gì.
"Con sẽ suy nghĩ."
Sau bữa tối, vũ hội chính thức bắt đầu.Tiếng đàn accordion êm ái vang lên, khách khứa từng đôi một bước lên tấm thảm đỏ thẫm, uyển chuyển khiêu vũ giữa trung tâm sảnh tiệc.Đường Đường uống chút rượu, trò chuyện rôm rả cùng Trần Cốc Châu, trên gương mặt phớt hồng luôn nở nụ cười."
A Hành..."
Cậu níu tay Lục Dữ Hành, rầm rì làm nũng, "Em cũng muốn ra nhảy."
Lục Dữ Hành không để mình bị đối phương xoay vòng, mặt không đổi sắc nhìn cậu một cái.Anh vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẫn còn cảm thấy bực cậu."
Muốn nhảy thì ra nhảy đi."
Anh hất cằm, nói: "Mấy cô gãi lúc này tìm em đều đang ở đằng kia, em đi tìm họ mà nhảy."
Đường Đường chớp hàng mi dài, lôi kéo tay anh không chịu buông."
Không...
A Hành..."
Cậu dài giọng nài nỉ, "Em muốn nhảy cùng anh."
Vạn Giới và Trần Cốc Châu chỉ coi cậu như đứa trẻ đang vòi vĩnh.
Hai người nhìn nhau cười, rồi mỗi người đứng dậy đi tìm người khác trò chuyện.Men rượu nhẹ nhàng thoáng qua.
Đầu của Đường Đường gần như tựa đầu vào người anh, hàng mi dài rủ xuống dưới ánh đèn khẽ ánh lên một tia sáng.
Lục Dữ Hành mềm lòng, đứng dậy kéo cậu lại, nhàn nhạt nói: "Em nhảy bước nữ."
Đường Đường ngước đôi mắt mông lung nhìn anh, một tay đã đặt lên lưng anh.
"Bước nữ?
Em đâu có biết nhảy bước nữ..."
"Vậy bây giờ học."
Lục Dữ Hành không cho cậu cơ hội phản ứng.Anh ôm chặt lấy eo Đường Đường, mũi chân hơi nhón lên, dùng dáng điệu uyển chuyển hòa vào đám đông.Lục Dữ Hành nhảy tango rất giỏi.
Anh có vóc người đẹp, khi khiêu vũ sống lưng thẳng tắp, động tác dứt khoát; lúc tiến lên thì lồng ngực áp sát ngực Đường Đường, từng bước lùi đều chuẩn xác, không hề giống như đang nhượng bộ, mà như đang kiên quyết che chở người trước mặt.Đường Đường tuy vẫn lầm bầm rằng mình không biết nhảy bước nữ, nhưng lại phối hợp với anh vô cùng ăn ý.
Điệu tango vốn đòi hỏi hai bạn nhảy phải áp sát vào nhau, chỉ cần sơ sẩy là sẽ rất dễ giẫm lên chân đối phương.
Thế nhưng Đường Đường lại nắm bắt nhịp điệu mượt mà như mây trôi nước chảy, động tác của hai người tràn đầy sức căng, tựa như đôi chim công đen kiêu hãnh tung hoành giữa sàn nhảy.Lục Dữ Hành nắm lấy cánh tay phải của cậu, cúi đầu chạm vào gương mặt ửng hồng cùng đôi mắt trong trẻo sáng ngời.Hai người nhìn nhau, Đường Đường càng áp sát vào anh hơn.Họ lả lướt theo giai điệu của đàn accordion, tiến lùi, xoay tròn giữa sàn nhảy.
Không ít khách mời đã dừng lại, lùi sang một bên để thưởng thức khung cảnh tuyệt mỹ ấy.Song trước mắt Lục Dữ Hành, cảnh tượng này lại hóa thành một bức tranh khác.
Bước chân anh vẫn vững vàng, nhưng vào khoảnh khắc xoay người, nỗi sợ hãi quen thuộc xen lẫn cảm giác cận kề cái chết bất chợt trào dâng.
Trong cơn quay cuồng, anh bỗng thấy trái tim mình như bị rót vào một dòng sắt nung nóng chảy, máu tươi không tìm được chỗ thoát muốn căng vỡ mạch máu mà phun trào ra, bắn tung tóe lên tấm thảm hoa văn chìm đỏ thẫm.
Ngón tay anh đan chặt vào kẽ tay Đường Đường, hai mắt đỏ ngầu.Khi bản nhạc khép lại, Lục Dữ Hành kéo Đường Đường rời đi vội vã, sau lưng vang lên một tràng pháo tay.Đường Đường đã bị xoay đến choáng váng từ lâu, cậu hơi mơ màng, hóa thành chú cừu con ngoan ngoãn để anh tùy ý dắt đi."
Đi đâu vậy anh?"
Cậu ngập ngừng hỏi khẽ, loạng choạng theo sau Lục Dữ Hành.Hai người băng qua sàn nhảy, Lục Dữ Hành không đưa cậu về chỗ ngồi mà đi thẳng ra góc hành lang bên ngoài sảnh tiệc.Bước chân anh vô thức nhanh dần, nhưng trong lòng lại rõ ràng một điều, chứng lo âu của anh lại tái phát vô cớ rồi.Tiếng nhạc nhỏ dần rồi ngừng bặt, xung quanh chìm vào sự tĩnh lặng.
Dưới ánh đèn ảm đạm, gương mặt Đường Đường ửng đỏ, dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn Lục Dữ Hành.Lúc này, sắc mặt "bạn gái" của cậu không mấy dễ chịu, trong đôi mắt sâu thẳm ngập tràn sự hung hãn, trông như một con báo đang cố thu gọn móng vuốt của mình.Đường Đường chỉ nghĩ là anh tức giận, hoàn toàn không biết Lục Dữ Hành đang phát bệnh."
Em cố ý phải không?"
Lục Dữ Hành dồn cậu vào góc tường, siết chặt lấy cằm cậu.
Những ngón tay anh căng cứng, không ngừng run lên."
Ưm..."
Má Đường Đường bị ngón tay ấn lõm xuống, cậu nheo một mắt, mơ hồ đáp: "Cố ý gì chứ, em đâu có..."
"Không có?"
Lục Dữ Hành nới lỏng lực tay.
Hàng mi của người trước mặt rung nhẹ, gương mặt ửng hồng khiến người ta trào dâng dục vọng ngược đãi.
Anh cố trấn tĩnh, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên."
Em cố ý gọi Trần Cốc Châu tới, đúng không?"
Lục Dữ Hành hỏi.Đường Đường ngước mắt lên, im lặng nhìn anh."
Anh hôn em một cái đi," cậu chậm rãi mở miệng, ngơ ngác nở nụ cười, "Hôn em... rồi em sẽ nói cho anh biết."
Lục Dữ Hành cau mày.Máu trong người anh đang sôi trào, chỉ thấy đối phương hơi hé miệng ra, trên đôi môi đầy đặn còn dính chút rượu, dường như đang nhẹ nhàng tỏa mùi hương ngọt ngào."
Đừng quậy nữa, em say rồi."
Hơi thở của anh trở nên rối loạn, tay giữ chặt vai Đường Đường, trầm giọng cảnh cáo.Đường Đường bị anh dồn vào góc tường, cơ thể cựa quậy không yên.
Lục Dữ Hành cao hơn cậu, lúc này vây kín cậu trong góc khiến cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích được."
Anh hôn em một cái..."
Lông mày cậu rủ xuống, cánh tay run nhẹ.
"Em chỉ muốn anh hôn em một cái thôi, rồi em sẽ nói cho anh biết mà..."
Nói rồi, cậu áp trán lên vai Lục Dữ Hành.Như thể một liều thuốc an thần được tiêm thẳng vào tim, cảm giác khủng bố cận kề cái chết tưởng chừng sẽ ập đến ngay giây tiếp theo bỗng chững lại.Lục Dữ Hành nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Trái tim đập dữ dội như muốn vỡ tung cũng dần lắng xuống đôi chút.Anh thoát ra khỏi những tâm tư phức tạp, lắc nhẹ cánh tay Đường Đường.
Thế nhưng Đường Đường vẫn tựa vào vai anh, tâm trạng sa sút thấy rõ.Cậu gần như chưa từng bộc lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt Lục Dữ Hành bao giờ, vậy mà lúc này cứ như vừa phải chịu cú sốc nặng nề, dựa vào vai anh bất động."
Em đứng dậy đi."
Tình trạng của Lục Dữ Hành đã rất tệ, nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra sự thay đổi của cậu, anh đưa tay giữ lấy mặt đối phương, kéo cậu ra xa một chút.Trong đôi mắt thất thần vì men say của Đường Đường lấp lánh ánh nước."
Hôn một cái là sẽ nói cho tôi biết, đúng không?"
Lục Dữ Hành mềm lòng, ngón tay cái khẽ vuốt má cậu.Đường Đường gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt chờ đón nụ hôn.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, hàng mi dài đổ xuống một bóng râm nhỏ, động tác đầy vẻ thành kính.Đúng như lời cậu nói, hôn môi bạn trai là một chuyện hết sức bình thường.
Lần này Lục Dữ Hành không do dự nữa, nâng cằm Đường Đường lên, chạm nhẹ vào môi cậu một cái."
Được chưa?"
Anh lạnh nhạt hỏi.